Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bí Mật Thanh Xuân

“Tôi thường nghĩ về tuổi thanh xuân của chúng tôi. Đó quả thật là một món đồ chơi có hình thù kỳ quái, thân mình ngắn ngủn kéo theo cái đuôi thật dài, trải rộng như đôi cánh, mãi chẳng chịu rời đi. Một chiếc đèn vẫn sáng, nhưng một ca khúc đã được hát xong. Một vở kịch còn chưa kết thúc, một tình yêu đã đi đến cuối con đường. Chúng tôi cúi chào cảm ơn. Và tấm màn mới chuẩn bị được kéo ra. Có lẽ đời người chính là như vậy, kết thúc, bắt đầu, lại bắt đầu, rồi lại kết thúc... Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải gánh lấy khổ đau và hạnh phúc của mình, tiến lên phía trước, không quay đầu lại.” Cô nữ sinh Tiểu Nhĩ Đóa từng gây cảm động lòng người một lần nữa “tái xuất giang hồ” trong tác phẩm văn học mang tên “Bí Mật Thanh Xuân”, thế nhưng nào ngờ đây lại là câu chuyện còn phức tạp hơn cả “Tai Trái”. Cuộc sống của một người chưa từng yêu thầm thì sẽ không thể nào trở nên hoàn chỉnh được, vì vậy mà chủ đề xuyên suốt trong “Bí Mật Thanh Xuân” là những câu chuyện về thầm yêu, có phải là sẽ rất hấp dẫn hay không? Đan xen giữa tình cảm, âm mưu, lợi dụng và những hiểu lầm không đáng có, Tiểu Nhĩ Đóa và Trương Dạng sẽ cùng nhau đối mặt như thế nào? Hãy cùng đợi chờ những bí mật dần dần hé lộ qua từng trang sách “Bí Mật Thanh Xuân” – nơi lưu giữ toàn vẹn những kí ức trưởng thành cùng những mối tình câm, những mối tình thầm của mỗi người chúng ta, bạn nhé.  *** “BÍ MẬT THANH XUÂN” – khúc ca hoàn hảo cho những tháng năm 17 tuổi yêu thầm… 1. Thích một ca khúc thì lặng lẽ nghe, thích một người thì đứng từ xa ngắm nhìn. 2. Vào những năm tháng thanh xuân ngây ngốc ấy, mình đã nhận ra một chuyện. Thích một người không thích mình, thực sự là một chuyện khá mệt mỏi. 3. Không ai mãi mãi 17 tuổi, nhưng mãi mãi có người 17 tuổi. Nguyện vọng lớn nhất vào năm 17 tuổi của mình chính là có đủ dũng cảm để lặng lẽ thích cậu. 4. Thứ gì là của cậu, người khác có làm thế nào cũng không lấy đi được. Thứ gì không là của cậu, cậu muốn cướp cũng không cướp được. 5. Trên đời này có hai việc khó làm nhất, một là tha thứ, hai là buông tay. 6. Tôi luôn có đủ tự tin, rằng cậu ấy nhất định sẽ là siêu nhân xuất hiện trong những giây cuối lúc tôi gặp nguy nhất. Chỉ là tôi không ngờ, cậu ấy cũng có thể trở thành siêu nhân của người khác bất kỳ lúc nào. 7. “Thật ra, cuộc đời của mỗi người, sẽ không phải chỉ yêu mỗi một người thôi, đúng không?” 8. “Nếu như có một người, không biết là vì sao mà luôn nhớ đến cô ấy, có thứ gì ngon là muốn dẫn cô ấy đi ăn đầu tiên, có phim gì hay là muốn xem cùng với cô ấy đầu tiên, đó là vì lý do gì?” “Em thích cô ấy rồi.” “Sao có thể thế được! Em với cô ấy lớn lên cùng nhau, xem nhau như người nhà vậy…” “Em chắc chắn đã thích cô ấy từ lâu rồi, chỉ là em không biết, không phát hiện ra thôi.” 9. “Đoàn Bách Văn, tôi thực sự thích cậu. Đây là bí mật duy nhất và cuối cùng của tôi.” “BÍ MẬT THANH XUÂN” – Nhiêu Tuyết Mạn Cho những tiếc nuối tuổi thanh xuân chưa kịp nói lên lời. *** Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn Cây bút 7x nổi tiếng trong dòng văn học thanh xuân với văn phong tinh tế, cốt truyện cảm động, bút pháp đa dạng linh hoạt. Các tác phẩm tiêu biểu: “Tai trái”, “Đồng hồ cát”, “Bí mật thanh xuân”. Trưởng thành và chín chắn giống như quả táo trên cây, chưa đến đúng thời điểm thì sẽ không rơi xuống. *** Mười bảy tuổi, tôi gặp cô ấy. Ngày khai giảng, khi cô ấy bước vào phòng học, tôi đã nghĩ cô ấy là bạn học cùng lớp, cầm giáo trình giúp giáo viên để nịnh bợ. Mãi đến khi cô ấy tự giới thiệu xong, cầm thước đứng trên bục giảng và đọc Thẩm viên xuân – Tuyết[1], tôi vẫn chưa tỉnh mộng. [1] Bài thơ của Mao Trạch Đông. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều là của người dịch) Tại sao trên thế gian này lại có một giáo viên vừa trẻ trung xinh đẹp, vừa xuất sắc như thế được? Tôi như thấy “trúng số” khi được phân vào lớp của cô. Cô tên Lý Nhị. Ban đầu, mọi người đều gọi cô là cô Lý. Hơn một tháng sau, tôi mới biết biệt danh của cô là Tiểu Nhĩ Đóa. Tôi phải thừa nhận rằng, trái tim đáng thương của mình nhanh chóng bị cái biệt danh có một không hai kia làm cho sống dở chết dở. Một tối nọ, tôi viết vô số chữ “Tiểu Nhĩ Đóa” kín cả tờ giấy, sau đó viết thêm ba chữ nhỏ tí xíu ở góc: Đoàn Bách Văn. Trên mảnh giấy chứa chan tình cảm với chi chít những chữ “Tiểu Nhĩ Đóa”, ba chữ “Đoàn Bách Văn” nằm đó lén lút hệt như đôi mắt tí hon cất giấu ý đồ xấu xa. “Đoàn Bách Văn, em chưa nộp quỹ lớp phải không?” Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là câu đầu tiên cô nói với tôi. “Em không có tiền.” Tôi trả lời. Cô đứng cạnh bàn học của tôi, thẳng tay lấy ra tờ năm mươi đồng mà tôi để trong hộp bút, hỏi: “Đây là gì?” Tôi giả ngây giả ngô: “Tiền to quá, em sợ cô không có tiền trả lại.” Cả lớp cười ồ lên. Cô trả lại tờ tiền cho tôi. Mùi hương đặc biệt tỏa ra từ những ngón tay của cô – mùi hoa nhài của ban mai tháng Sáu. Trong thoáng chốc tôi như bị điểm huyệt, toàn thân mềm nhũn. Mời các bạn đón đọc Bí Mật Thanh Xuân của tác giả Nhiêu Tuyết Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thẻ Đọc Tâm - Dịch Phấn Hàn
Nếu có một bảo vật, có thể biết rõ người đang đứng trước mặt mình, không chỉ nhìn thấy dáng vẻ của họ mà còn có thể biết được những câu chuyện khó nói và những nỗi đau riêng trong lòng họ, vậy phải làm thế nào đây? Thẻ đọc tâm là một câu chuyện thần bí nhưng cũng rất chân thực về một tấm thẻ có thể đọc được suy nghĩ của mọi người. Tấm thẻ được các nhà khoa học trường Đại học B nghiên cứu chế tạo ra và trao cho một cô gái lương thiện có tên là Bạch Tiêu để hoàn thành thực nghiệm về nghiên cứu tâm lý con người. Từ đây, cô gái mười tám tuổi Bạch Tiêu được chứng kiến rất nhiều điều bất ngờ, có những niềm vui, nỗi buồn và vô vàn thất vọng, thất vọng về cuộc đời nhiều sự lọc lừa và nhiều nỗi trái ngang khi sự thật đen tối trong suy nghĩ của mỗi người đều hiển hiện trước mắt cô... Thẻ đọc tâm viết về câu chuyện của một người mười tám tuổi rất bình thường. Nói đến câu chuyện ở tuổi đời mười tám luôn khiến người ta nghĩ đến trường học, nhưng thực tế thì không chỉ có thế. Việc một người xót thương hay yêu thích một người đều có nguyên nhân sâu xa của nó. Mười tám cũng là độ tuổi có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Họ đều có biết bao gian nan trắc trở và những sự đấu tranh hoặc từ bỏ. Ở độ tuổi còn rất trẻ, người ta nhìn thế giới này là một tờ giấy trắng. Tất cả những thứ mắt nhìn thấy, tất cả những thứ cảm nhận được đều sẽ rơi xuống từng giọt, từng giọt như mực. Không đen thì trắng, chính là trạng thái người ta nhìn thế giới khi ấy. Sau này, thời gian sẽ là giới hạn giữa hai màu đen trắng đó, màu xám sẽ xuất hiện và nhanh chóng lan rộng. Nó sẽ làm thay đổi tất cả suy nghĩ, cũng thay đổi cả quan điểm nhìn thế giới của bạn. Có rất nhiều điều rõ ràng được bắt đầu từ những thứ mơ hồ, khi đen trắng được phân rõ thì sẽ dần trở thành ảo ảnh. Người và vật mà ta yêu thích hoặc chán ghét cũng sẽ không được rõ ràng nữa, ranh giới giữa yêu và hận cũng trở nên mông lung. Không phải thế giới biến đổi mà là chúng ta đã thay đổi cách suy nghĩ khi đối diện với thế giới. Bí mật sâu kín của thời gian chính là sự trưởng thành từng chút, từng chút một. *** T hời gian viết Bốn năm phấn hồng tới Cô đơn vào đời cách nhau năm năm. Tôi đã nhận được hàng nghìn bức thư từ độc giả, có rất nhiều người đặt câu hỏi giống nhau: Chị đang làm gì thế? Sao lâu rồi chị không viết sách? Tôi không làm gì cả, cuộc sống bình thường với những niềm vui và nỗi buồn, chỉ như thế mà thôi. Tất cả những gì tôi cố gắng làm là hy vọng hiểu sâu hơn về cuộc sống, giống như một con cá, biển sâu và đáy nước là nơi chúng vô cùng hiếu kỳ và luôn muốn hướng đến. Sáng tác cũng chỉ là ngẫu nhiên có hứng viết. Có người nói Thẻ đọc tâm là một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Tôi không nghĩ thế. Thực ra nó chỉ là một vài câu chuyện bình thường nhất ở bên bạn, cũng giống như Bốn năm phấn hồng và Cô đơn vào đời. Có điều, lần này câu chuyện kể về cuộc sống tàn khốc nhưng con người ta buộc phải chấp nhận. Tôi không chọn cách ngoảnh mặt làm thinh, hay lạnh lùng kể chuyện, mà hy vọng có thể có sức mạnh để bước vào thế giới, để cuộc sống của chúng ta trở nên tươi đẹp hơn. Tôi đã đem sức mạnh này hợp lại trong một tấm Thẻ đọc suy nghĩ. Tôi luôn viết về câu chuyện của những người bình dị và luôn có một tâm nguyện, hy vọng mỗi cuốn tiểu thuyết của mình đều không cần miêu tả quá nhiều mà bạn đọc vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng: Tôi và bạn, vào lúc này, chúng ta cùng đi trên một con đường, cùng chiêm ngưỡng phong cảnh, gặp gỡ mọi người. Được cùng bạn lớn lên chính là tâm nguyện không cô đơn của tôi. Cuốn Thẻ đọc tâm này cũng không ngoại lệ. Thực ra nó viết về câu chuyện của một người mười tám tuổi rất bình thường. Nói đến câu chuyện ở tuổi đời mười tám luôn khiến người ta nghĩ đến trường học, nhưng thực tế thì không chỉ có thế. Việc một người xót thương hay yêu thích một người đều có nguyên nhân sâu xa của nó. Mười tám cũng là độ tuổi có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Họ đều có biết bao gian nan trắc trở và những sự đấu tranh hoặc từ bỏ. Ở độ tuổi còn rất trẻ, người ta nhìn thế giới này là một tờ giấy trắng. Tất cả những thứ mắt nhìn thấy, tất cả những thứ cảm nhận được đều sẽ rơi xuống từng giọt, từng giọt như mực. Không đen thì trắng, chính là trạng thái người ta nhìn thế giới khi ấy. Sau này, thời gian sẽ là giới hạn giữa hai màu đen trắng đó, màu xám sẽ xuất hiện và nhanh chóng lan rộng. Nó sẽ làm thay đổi tất cả suy nghĩ, cũng thay đổi cả quan điểm nhìn thế giới của bạn. Có rất nhiều điều rõ ràng được bắt đầu từ những thứ mơ hồ, khi đen trắng được phân rõ thì sẽ dần trở thành ảo ảnh. Người và vật mà ta yêu thích hoặc chán ghét cũng sẽ không được rõ ràng nữa, ranh giới giữa yêu và hận cũng trở nên mông lung. Không phải thế giới biến đổi mà là chúng ta đã thay đổi cách suy nghĩ khi đối diện với thế giới. Bí mật sâu kín của thời gian chính là sự trưởng thành từng chút, từng chút một. Tôi luôn cho rằng trái tim con người là một vật vô cùng kỳ diệu. Nhìn trong vô số bức ảnh thì nó chỉ là một khối thịt. Nhưng tôi lại luôn cảm thấy, mọi buồn vui, họa phúc, vận mệnh đều từ đó mà ra. Tất cả niềm vui, hạnh phúc, những oán hận, đau khổ, bất hạnh cũng đều được chưng cất ở đó. Nhưng cái tạo nên tất cả không phải là bản thân trái tim con người, mà là chúng ta không đọc được suy nghĩ của nhau, tất cả mọi buồn vui đều từ đó sinh ra. Chúng ta cố gắng để nhìn thật rõ nhưng mãi mãi chỉ thấy một dải mù mịt. Nếu có một bảo vật, có thể biết rõ người đang đứng trước mặt mình, nhìn dáng vẻ thì bình thường nhưng trong lòng họ lại có câu chuyện khó nói và những nỗi đau riêng, vậy phải làm thế nào đây? Đó có thể là người bình thường nhất ở bên bạn. Khi ống kính dừng lại, có thể thấy tất cả đều rất bình thường: Một cô gái xinh đẹp đang nghe điện thoại, một người yêu anh tuấn đang đợi bạn bên bồn hoa, một thiếu niên tay đang run rẩy cầm dao và hét lên “cướp đây!”, một thiếu nữ trong sáng đang bắt bướm, một anh chàng tâm thần nằm trên giường bệnh, một hiện trường vụ uy hiếp con tin được truyền hình trực tiếp, một cô gái sau khi được cứu sống thì lại bị cha mẹ bỏ mặc và cả chú chó của cô ấy nữa. Hy vọng trong những câu chuyện này sẽ có một cảnh tượng khiến bạn cảm động, có một người được bạn nghĩ đến. Nhưng nếu tôi có một tấm Thẻ đọc suy nghĩ, tôi muốn đọc được: Hình bóng của tôi trong lòng bạn có giống như hình bóng thân yêu của bạn trong lòng tôi không. Phần kết được viết vào tháng Bảy năm 2011 và phần mở đầu được viết vào tháng Tám năm trước, đây là cuốn tiểu thuyết của một tác giả thuộc chòm sao Sư Tử, hy vọng bạn thích nó và cũng hy vọng hạnh phúc luôn ở bên chúng ta trong suốt cuộc đời. Dịch Phấn Hàn Vũ Hán, ngày 12 tháng 08 năm 2011 Mời các bạn đón đọc Thẻ Đọc Tâm của tác giả Dịch Phấn Hàn.
Trăng Sáng Cố Hương - Lại Nhĩ
Giang hồ không phải một câu chuyện cổ tích, mà là một tấm gương sáng để người ta soi vào rồi phân biệt thiện ác thị phi.  Trên giang hồ, có sự phản bội, có sự giết chóc, và đương nhiên là có máu tanh. Nhưng may thay, còn có những cái nắm tay gạt hết ân oán tình thù, có những bậc trung liệt luôn vững tâm niệm dù phải đối mặt với cường địch, có những con người hiệp nghĩa sẵn sàng xả thân vì thiên hạ.  Một tờ Thái Bình ước ban xuống, thiên hạ gió chuyển mây vờn. Tình nhi nữ đan xen, giang hồ tồn vong trong chớp mắt. Hãy cùng xem, oán thù liệu có cởi, ân tình liệu có đáp đền, lựa chọn của ai mới là chính xác! *** Triều đình ban ra 1 đạo luật gọi là Thái Bình Ước, bắt người giang hồ phải ký vào để  quy phục triều đình. Nếu ai quy phục thì phải thực hiện 3 điều: Giao nộp hết võ công bí tịch của môn phái cho triều đình. Các hiệp khách, võ nhân đều phải đến bộ binh đăng ký chịu sự quản lý của triều đình, triều đình sai đánh đâu thì đánh đấy. Khi đã ký Thái Bình Ước rồi thì tất cả hiềm khích trước đây của các ban phái đều xóa bỏ, mọi người bắt tay vui vẻ sống với nhau. Còn nếu ai không ký Thái Bình Ước, tham gia Thái Bình Minh thì sẽ trở thành tà ma ngoại đạo, triều đình sẽ tru diệt không tha. Trước tình hình đó, 1 vài môn phái hiệp khách đã tham gia Thái Bình Minh quy phục triều đình còn một nhóm khác nhất quyết không ký trốn chui trốn nhũi để tránh sự truy sát của quan quân. Lúc này có tổ chức tên Thương Thiên xuất hiện ra tay tương trợ những môn phái, hiệp khách đang khốn đốn trước sự truy quét của triều đình. Thương Thiện là một nhóm gồm nhiều người giang hồ chân chính thích độc lai độc giảng không chịu được sự bó buộc (không có loại ma đầu tàn ác trong đó nhé) tụ hợp lại. Nhưng nói thật 1 điều, Thương Thiên nổi danh như thế nhưng nếu truy tra đến cũng thì hầu như những thành viên nồng cốt lâu năm cũng không biết ai là người khởi xướng cho cái tổ hợp này. Lúc này, bên cạnh việc triều đình mạnh tay thanh trừ những phần tử chống đối Thái Bình Ước một cách lộ liễu thì giang hồ bỗng dưng xuất hiện nhiều vụ huyết án. Vịnh vào những huyết án đó, quân đội càng ra sức tru diệt những phần tử hiền hòa chưa vào Thái Bình Minh. Nổi cộm nhất trong các vụ án đó chính là vụ thảm sát cả gia đình quan huyên lệnh bằng thuốc độc gia truyền của Dược Vương. Thế là cả nhà Dược Dương bị cho là hung thủ, triều đình truy nã khẩn cấp. Nhưng với sự điều tra của Khương Hằng, chàng nhận ra có nhiều điểm khả nghi. Nếu Dược Dương giết thì sao lại sử dụng độc của chính mình 1 cách tiết kiệm thái quá đến thế>>lượng độc có hạn nên phải xài tiết kiệm>>Độc này cõ lẽ là đánh cắp của Dược Vương. Câu hỏi được đặt ra ở đây: Vậy ai là hung thủ sau màn? Khương Hằng đưa ra 3 giả thuyết: _Một là triều đình, cố tình chơi trò vu oan giá họa để lấy cớ thanh trừ hết võ lâm. _Hai là người có thù với Dược Vương cố tình mượn đao giết người, lợi dụng triều đình giết Dược Vương. _Ba là kẻ vô danh đã quy tụ anh hùng trong thiên hạ gia nhập Thương Thiên, theo lập luận của Khương Hằng: “Bây giờ hơn vạn võ nhân đã là thành viên của Thương Thiên, chỉ cần người nào đó có ý xấu, lợi dụng nguồn lực mạnh mẽ này cũng có thể hiệu lệnh thiên hạ” Mặc dù không ai muốn nghĩ thành viên nào đó của Thương Thiên là phần tử nguy hiểm nhưng hiện thực trước mắt không thể không đề phòng và tận lực điều tra. Thế là, mọi ngươi bắt đầu hành động để tra xét cho rõ nguồn cơn. *** Lại Nhĩ tên thật là Chu Lệ, hiện sống tại Nam Kinh, tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành Luật. Đã sáng tác hơn ba mươi mộ tiểu thuyết, được dịch ra nhiều thứ tiếng, có một số bộ đã được mua bản quyền làm phim Các tác phẩm của tác giả Lại Nhĩ được dịch, xuất bản tại Việt Nam:   Bí Mật Ngôi Mộ Cổ Trăng sáng cố hương Anh hùng ca ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Ngôi Mộ Cổ của tác giả Lại Nhĩ.
Tội Này, Tôi Không Nhận - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Văn án: Diễn viên đóng thế – Giản Hoa, ngày nọ phát hiện cả người quen lẫn không quen đều thông qua mọi cách tìm kiếm cậu, ngay đến cơ quan quốc gia cũng đến tận cửa… Tổ trưởng của tiểu đội dị năng: Đồng chí Giản Hoa, tôi đại diện cho quốc gia đến nói cho cậu một bí mật thế giới vừa được phát hiện. Nhân vật chính: Cái gì? Tổ trưởng của tiểu đội dị năng: Thế giới của chúng ta thật ra là một quyển sách. Nhân vật chính: WTF? Tổ trưởng của tiểu đội dị năng: Còn cậu sẽ trở thành Boss cuối của bộ tiểu thuyết bảy tập này. Nhân vật chính:… Tâm trạng của nhân vật chính như tên truyện. Kẻ xuyên sách Giáp: Chúng ta là trúc mã trúc mã, tôi phải là ánh trăng sáng trong lòng cậu chứ? Kẻ xuyên sách Ất: Tôi có ân với cậu, cậu phải chân thành với tôi chứ? Nhân vật chính:… Kẻ xuyên sách Bính: Tôi hiểu lòng người lại ân cần săn sóc, chúng ta phải thành bạn gay tốt lăn lộn cùng một chỗ chứ? Nhân vật chính:… Tâm trạng của nhân vật chính như tên truyện. Mời các bạn đón đọc Tội Này, Tôi Không Nhận của tác giả Thiên Đường Phóng Trục Giả.
Ân Hữu Trọng Báo - Quyết Tuyệt
Hàn Trọng Viễn cả đời lên xuống thăng trầm, không ngờ sau khi ôm Mạnh Ân chết đi, lại có thể có cơ hội quay về lần nữa. Lần này, hắn có thù báo thù, có ơn báo ơn! Mạnh Ân sinh sống cẩn thận từng li, không ngờ Hàn Trọng Viễn mà mình vẫn luôn yêu thầm bỗng nhiên lại bắt đầu quan tâm mình, trân trọng mình, còn nói muốn cùng mình bên nhau trọn đời… Hàn Trọng Viễn – công, Mạnh Ân – thụ. Công là một tên yandere. *Mình thếch bạn công trong này lắm, sau khi trùng sinh ngoài bù đắp cho thụ ra thì bạn ấy vẫn quỷ súc, vẫn thần kinh, chứ hông có hoá trung khuyển chân tró suốt ngày vẫy đuôi với vợ nghen~ Ngoài ra thì tên truyện “Ân hữu trọng báo” có thể hiểu là đối với người có ơn thì sẽ báo đáp hết mình, nhưng chữ “ân” trong tên truyện cũng chính là chữ “Ân” trong tên của bạn thụ – Mạnh Ân. Còn chữ “trọng” trong tên truyện lại chính là chữ “Trọng” trong tên bạn công – Hàn Trọng Viễn. Thành ra tên truyện còn có một ý nghĩa khác, là Hàn Trọng Viễn báo đáp Mạnh Ân, đại loại vậy đó. (▰˘◡˘▰) Mời các bạn đón đọc Ân Hữu Trọng Báo của tác giả Quyết Tuyệt.