Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Nội dung : bố y cuộc sống, xuyên qua thời không (ko phải là nhân vật chính xuyên chỉ là 1 nhân vật phụ thôi), ngọt ngào, ấm áp, quản lý việc nhà Nhân vật chính: A Phúc, Thường Hiên Editor : Hoàng Hiểu Phong A Phúc không muốn làm thiếp Nhi tử Tiểu quản sự đưa chủ ý: tìm người thân mật , gạo nấu thành cơm… A Phúc chớp chớp mắt, tiến lên ôm cổ: chàng tới a ~~ Một người là con của hạ nhân, một người là nha hoàn phòng thêu Tuy có vì hắn là nô bộc nho nhỏ mà chịu nhiều chua xót, nhưng lại càng có nhiều lúc ấm áp khi tương trợ lẫn nhau. Thử xem thiếu niên hàm hậu làm thế nào trở thành đại nhân vật tay cầm quyền cao, nha hoàn ngây thơ lột xác như thế nào, để người người nể trọng tiểu nương tử nhà đại quản gia *** Một bộ điền văn không dài lắm, 95 chương chính văn, nhưng cũng đủ dài để người đọc có đủ thỏa mãn với những tình tiết trong truyện. Đây là bộ đầu tiên mình đọc của Nữ vương không ở nhà (một bộ nữa của tác giả là Tiểu nương tử nhà săn bắn) và thật sự ấn tượng với cách tác giả xây dựng nhân vật cũng như tình huống truyện. Nhân vật chính trong truyện là A Phúc, cái tên không mấy ấn tượng hay hoa mỹ, vì đơn giản A Phúc chỉ là một nha hoàn phòng thêu trong hầu phủ. Nhưng A Phúc, người cũng như tên, là một tiểu nha hoàn có “phúc”. A Phúc dung mạo bất quá chỉ được coi là thanh tú, nhưng dáng người lại phổng phao, chỉ mới 15 mà dáng người đã hơn hẳn các thiếu nữ cùng tuổi, bởi vậy nàng nghiễm nhiên ở trong tầm ngắm của Nhị lão gia háo sắc. Nhưng A Phúc không muốn làm thiếp, lão già kia tuổi đáng làm cha nàng, làm sao nàng có thể gả cho hắn. Trở thành thiếp, trở thành một nửa chủ tử thì sao chứ, A Phúc nhất quyết không chịu! Mở đầu truyện là hình ảnh A Phúc khóc lóc thảm thiết chạy ra khỏi phòng Nhị Phu nhân, bà vừa đề nghị nàng làm thiếp cho phu quân mình, dĩ nhiên A Phúc không chịu, luôn miệng kêu gào thảm thiết, đúng lúc này thì nghe tiếng Thường Hiên – con trai Thường quản sự ở trên cây vọng xuống. Hai người trò chuyện một hồi, Thường Hiên tốt bụng khuyên nàng tìm người yêu liều mạng gạo nấu thành cơm để thoát kiếp làm thiếp, không ngờ … gậy ông đập lưng ông =))). A Phúc vừa nghe Thường Hiên nói thì còn lờ mờ, nhưng đúng lúc có mama đi tới, nàng nhanh trí liều mạng cởi áo khoác ngoài ôm cổ Thường Hiên kêu gào: “Huynh không thể bỏ đi như vậy được!!!!” =))))))))) Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, nô tài và nha hoàn tư thông, suýt chút nữa là xảy ra chuyện lớn. Nhưng nhờ Tam thiếu gia – người Thường Hiên theo hầu từ nhỏ, cùng Thường quản sự cầu xin, cuối cùng Nhị lão gia cúng nén giận, mọi chuyện lắng xuống, A Phúc cũng gả cho Thường Hiên ^^! Mọi chuyện coi như từ đây mới bắt đầu! Cuộc sống hai vợ chồng rất bình yên, tận hưởng cảm giác tân hôn hạnh phúc cũng như tình thú của tuổi trẻ. Thường Hiên là một người rất tốt bụng, bị vu oan như thế nhưng trong lòng vẫn nghĩ cho A Phúc, hắn quyết định lấy nàng, vì nàng không còn con đường nào để đi nữa. Có lẽ bạn sẽ cảm thấy Thường Hiên hơi ngờ nghệch, ngốc nghếch, nhưng đối với một nô tài như hắn, lấy một nha hoàn như A Phúc làm vợ cũng không có gì ngược đãi bản thân, huống hồ gì cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, hắn chỉ là một nô tài, hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ để biết rõ thân phận như vậy. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở cuộc sống hạnh phúc đó, Nhị lão gia vẫn ngày ngày lăm le tiểu nương tử nhà con trai quản sự, đến đại thiếu gia cũng không thể kìm lòng yêu thích tiểu nương tử đáng yêu này. Phận nô tài, A Phúc chỉ có thể cam chịu mà tìm cách tránh né. Lúc này, tuyến nhân vật phụ nổi lên đóng vai trò quan trọng, A Phúc bị vu oan giá họa câu dẫn đại thiếu gia. A Phúc phủ nhận, nhưng kiếp nha hoàn thấp cổ bé họng như nàng, ai có thể tin nàng đây? Đến Thường Hiên – người chồng đầu gối tay ấp cũng không tin nàng, nàng có thể làm gì? A Phúc tuyệt vọng. Đọc đoạn này, bạn có thể trách Thường Hiên, tại sao hắn lại không thể tin tưởng vợ mình, tại sao hắn lại đối xử với vợ mình như vậy? Nhưng rõ ràng ở đây, tác giả đã xây dựng tình huống và tâm lí nhân vật rất đúng. Thường Hiên rất đau khổ, hắn rất yêu vợ, nhưng làm sao hắn có thể tin? Hắn chỉ là một tên nô tài thấp bé, hắn có cái gì để vợ hắn một lòng đi theo hắn? Đại thiếu gia có tất cả mọi thứ, thiếu gia có thể cho A Phúc vinh hoa phú quý, có thể cho nàng lên làm chủ tử, thoát kiếp nô tài, còn hắn thì không! Hắn sinh ra đã là nô tài, và sẽ vẫn mãi là nô tài cho đến cuối đời! Có lẽ đây chính là cao trào cho đoạn tình cảm của A Phúc và Thường Hiên, giúp hai người nhận rõ tình yêu dành cho nhau, chứ không còn chỉ là nghĩa vợ chồng nữa. Sau khi hiểu lầm được giải tỏa, A Phúc và Thường Hiên chuyển ra ngoài sống, Thường Hiên bắt đầu làm quản sự cho cửa hàng, hắn là một người thông minh, học hỏi rất nhanh, chỉ vì trước giờ sống trong kiếp nô tài mà phải thu mình lại, giờ đây tài năng vốn có của hắn có dịp thể hiện, hắn vươn mình rất nhanh, tuy có lúc cũng vấp phải những thất bại lớn, nhưng với vợ con bên mình, hắn vượt qua và dần trưởng thành, trở thành một đại quản sự. A Phúc ở bên phu quân, làm điểm tựa cho hắn, cũng tựa vào hắn, hai người cùng vượt qua nhiều sóng gió, cuối cùng cũng thoát kiếp nô tài, tìm được hạnh phúc cho mình. “Kỳ thật người đàn ông này ban đầu chỉ là chiếc thuyền con, nàng chỉ là lục bình xuôi dòng nước chảy vội vàng leo lên nó. Có ai ngờ chiếc thuyền nhỏ này lại theo sóng gió dần dần trưởng thành, chớp mắt đã thoát thai hoán cốt trở thành một chiếc thuyền lớn. Thuyền lớn không sợ sóng gió, thuyền lớn cũng sẽ trước sau đung đưa, nhưng cho dù có trải qua biển khơi thế nào, nàng đều biết nó sẽ dẫn dắt nàng đi qua mưa gió.” oOo Trong tuyến nhân vật phụ, tuy không được xuất hiện nhiều nhưng người mình muốn nói đến nhất là Thường Quản sự – cha của Thường Hiên. Thường quản sự là một người đã trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời nên lúc nào cũng trầm ổn, có thể thấy ông là một bản sao trưởng thành của Thường hiên, Thường Hiên tốt bụng, giỏi giang như thế nào, tất cả là do cha hắn dạy. Lúc nhỏ Thường Hiên vốn đã thông minh vượt trội, nhưng ông dạy con trai hãy biết thu mình, cho dù tự trách đã kìm hãm con trai, nhưng ông cho rằng đó là cách tốt để con có thể tồn tại trong xã hội này. Thường quản sự cũng là một người cha chồng nhân từ, ông không trách con dâu vu oan cho con trai, mà chỉ gật đầu ủng hộ con trai tự quyết định cuộc đời. Đó âu cũng là một cách dạy con đúng đắn, ông không can thiệp vào cuộc sống của con, mà chỉ hướng con vào những điều đúng đắn, ông cũng thương xót tiểu nha hoàn nhỏ bé, cũng thân phận nô tài, cũng kiếp sống lầm lũi, vậy thì tại sao ông lại phản đối chúng gần gũi nhau, chăm sóc nhau? Nhưng có lẽ đem đến ấn tượng cho mình về Thường quản sự có lẽ là sự chung tình của ông. Từ khi vợ mất, ông ở vậy nuôi con, cho dù có một người phụ nữ trẻ như Nhạc phu nhân luôn kề cận, giúp đỡ, ông cũng chỉ cảm kích chứ không hề động lòng. A Phúc và Thường Hiên muốn cha tái giá, nhưng trong lòng ông chỉ có người vợ đã mất, ông cố chấp như vậy, duy chỉ vì một chữ tình. Cuối truyện khi ông xuôi về Giang Nam để tìm mộ vợ thì gặp nạn, sau đó thì được cứu và sau đó thì ân nhân gởi gắm cuộc đời con gái cho ông. Ở đoạn này, tác giả đã có ý định để ông đi bước nữa nhưng vấp phải quá nhiều sự phản đối nên đoạn sau lại chỉnh sửa lại, giữ nguyên hình tượng một Thường quản sự chung tình như thế. Dù sao đó cũng là kết thúc mà tác giả lựa chọn cho nhân vật này, nhưng dù Thường quản sự có tái giá đi chăng nữa, tin rằng tình yêu của ông với vợ vẫn mãi không thay đổi, cho dù có lấy vợ khác, đối với người kia ông chỉ là sự cảm kích, báo ân mà thôi, vậy thì tại sao không cho ông được có cơ hội có người bầu bạn mà phải cô đơn với nỗi nhớ thương người vợ đã mất tới cuối đời? oOo Các tuyến nhân vật phụ như Nhị thiếu phu nhân, nhân vật xuyên không duy nhất của truyện với cuộc đời đau khổ và mối tình với Nhị thiếu gia cũng rất cảm động, hy vọng tác giả sẽ viết một bộ về hai nhân vật này, có ngược cũng được, mình sẽ quyết ý theo. Các nhân vật khác như Tĩnh nha đầu, Bình Nhi, Liễu Nhi cũng đóng một vài trò không nhỏ, cả câu chuyện về Hoa Nghênh Xuân – nha hoàn phòng thêu như A Phúc cũng được tác giả khéo léo thêm vào giữa những cao trào của đoạn truyện. Cuộc đời Hoa Nghênh Xuân như một bản đối lập với A Phúc, góp phần làm nổi bật và có tác dụng so sánh cùng suy ngẫm rất nhiều. Một bộ truyện khá hay, cảm động và gieo trong lòng người đọc nhiều suy nghĩ. Cách xây dựng nhân vật (từ tuyến nhân vât chính đến nhân vật phụ) đều khá hoàn hảo, tuy có một vài đoạn giải quyết không triệt để nhưng cũng đã thỏa mãn người đọc. Một bộ điền văn đáng đọc! *** A Phúc từ trong phòng nhị phu nhân chạy ra, nước mắt ào ào rơi xuống. Nha hoàn xung quanh nhìn nàng như vậy, trong lòng có biết cũng làm bộ như không thấy, người không biết thì dùng ánh mắt tò mò đánh giá. A Phúc biết dáng vẻ hiện giờ của mình không nên để cho người ngoài nhìn thấy, nhưng dưới chân như tự có ý thức muốn chạy tới vườn sau ở phía đông. Vườn sau của Hầu phủ ở gần tường phía đông cùng nơi với một mảnh rừng đào nhỏ, nơi đó rất ít người đến. Cố gắng che miệng đè nén ủy khuất lảo đảo chạy ra ngoài, rốt cục cũng đến chỗ không người, A Phúc không ngại bẩn, đặt mông ngồi dưới một gốc đào ôm mặt lên tiếng khóc. A Phúc từ nhỏ cha mẹ đã mất, đại tẩu nuôi nàng đến năm bảy tuổi rồi đưa đến Hầu phủ làm nô tỳ. Vạn hạnh, Hầu phủ tôn nghiêm xưa nay đều đối đãi với người hầu rất thoải mái, A Phúc tuy rằng trời sinh tính cách đơn thuần không biết a dua nịnh hót, nhưng từ nhỏ đã có một đôi tay khéo léo, nên được an bài đi theo Lâm ma ma học làm thêm một ít đồ may vá. Lâm ma ma lớn tuổi nhưng lại không có con gái, thấy A Phúc hiền hậu thành thật đối với mình rất kính trọng, dần dần cũng coi nàng như con gái ruột thịt mà đối đãi. Cứ như vậy, A Phúc ở trong phủ này đã tám năm đều suông xẻ. Năm nay A Phúc đã mười lăm tuổi, tính ra cũng đã đến tuổi nên lập gia đình, nhưng A Phúc mỗi ngày một lòng một dạ ở phòng thêu làm việc may vá, ở trong phủ cũng ít qua lại với các vị phu nhân của quản gia, đến bây giờ cũng không ai vì A Phúc mà an bài việc hôn nhân. Lâm ma ma vẫn luôn nhắc tới chuyện này, muốn đến nói chuyện với phu nhân của quản gia, xem có thể cho A Phúc một cuộc hôn nhân tốt hay không. A Phúc lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng biết trong phủ cũng có người mười bảy mười tám tuổi rồi vẫn không có hôn phối, bản thân so với họ còn nhỏ hơn, hơn nữa chuyện hôn phối này không biết sẽ chỉ về ai, không bằng cứ như bây giờ mỗi ngày làm chút việc nữ công an nhàn thôi. Nhớ tới chuyện này, A Phúc che mặt ‘Hu hu’ khóc, sớm biết như thế ban đầu nàng cũng sẽ không nghĩ như vậy, nếu lúc ấy sớm xin phu nhân quản gia tùy tiện gả mình cho người hầu nào đó, thì cũng sẽ không đến mức phải làm thiếp cho Nhị lão gia như bây giờ. Nhị lão gia trong phủ tuy rằng cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thường ngày hoang dâm vô độ, nhìn như người đã sáu bảy mươi tuổi, A Phúc tất nhiên là không thích. Tuy nói mình chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, nếu thực sự đi làm thiếp của Nhị lão gia cũng coi như một nửa chủ nhân, nhưng A Phúc có suy nghĩ của riêng mình, nàng không muốn làm thiếp. Nàng tuy rằng tâm tư đơn thuần, nhưng những lời nói ngày thường của các tỷ muội xung quanh đều hiểu, vị Nhị lão gia này ngoại trừ có hơn mười tiểu thiếp ra, còn trêu chọc tới tất cả nha hoàn thân cận của Nhị phu nhân. Mà Nhị lão gia lại không biết cách quản lý gia đình, Nhị phu nhân tuy là chủ nhân nhưng tính tình yếu đuối, thế cho nên hiện nay trong viện của Nhị lão gia là một màn hỗn loạn, các thiếp thất nha hoàn lớn nhỏ tranh đấu gay gắt náo nhiệt. Một nơi nước đục như vậy, A Phúc cũng không muốn chuyển tới. Nhưng việc đã rồi bây giờ còn có thể làm gì được, trong phủ tuy rằng người rất nhiều, nhưng A Phúc cũng chỉ biết vài tỷ muội cộng thêm Lâm ma ma thôi, từng đó làm sao có thể nói lại người ta? A Phúc khóc nửa ngày rốt cục cũng dừng lại, ngây ngốc nhìn lá đào màu vàng rơi xuống, lại không khỏi nhớ tới tròng mắt mê đắm của Nhị lão gia khi nhìn mình, nó cũng là màu vàng, vì thế cả người nàng lại run rẩy. A Phúc ngẫm lại tương lai của bản thân, quả thực là không hề có hy vọng, lập tức bi ai lại nổi lên, nức nở khóc. Ai ngờ nàng đang khóc, thì nghe trên đầu xuất hiện một giọng nói không kiên nhẫn: "Ngươi đã khóc lâu như vậy, sao còn chưa ngừng chứ." A Phúc sửng sốt, mở to hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu hướng lên trên xem xét. Thân cây lắc lư vài cái, lá cây xanh vàng lẫn lộn ào ào rơi xuống, một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo vải thô nhảy xuống. Thiếu niên nhìn qua cũng đã mười bảy mười tám tuổi, lúc này đang bất mãn nhìn A Phúc: "Nếu ngươi muốn khóc, thì đi nơi khác mà khóc, ta ở trên cây ngây người nửa ngày, nghe ngươi khóc cũng phiền lòng." A Phúc cao thấp đánh giá thiếu niên này, cảm thấy hết sức quen mắt, sau rốt cục nghĩ ra: "Huynh là con trai của Thường quản sự?" Trong phủ Hầu gia có một vị Tôn đại quản gia, phía dưới có sáu vị quản sự phân biệt phụ trách các hạng mục công việc, mà Thường quản sự là người chuyên phụ trách việc mua bán. Nghe nói Thường quản sự từ khi vợ mất vẫn chưa từng cưới vợ mới, nay tuổi đã lớn nhưng chỉ có một con trai. Người con trai này tên là Thường Hiên, từ nhỏ đi theo Tam thiếu gia làm thư đồng, nay đã mười bảy mười tám tuổi, còn chưa cưới vợ, vẫn ở bên Tam thiếu gia làm người hầu kiêm thị vệ. Đối phương đúng là Thường Hiên, Thường Hiên nhướng mày nhìn A Phúc: "Ngươi biết ta? Ngươi là nha hoàn phòng nào?" A Phúc dẩu môi dưới, lau lau nước mắt nhỏ giọng nói: "Ta đi theo Lâm ma ma." Vì Thường Hiên mất mẹ từ nhỏ, những việc may vá ngày thường của hai cha con đều nhờ bên Lâm ma ma, cho nên hắn vừa nghe đã biết: "À, thì ra ngươi là tiểu nha hoàn ở phòng thêu." Phòng thêu, gọi là phòng thêu, nhưng ngoại trừ thêu thùa, vẫn ôm đồm tất cả việc vặt vãnh trong phủ Hầu gia. A Phúc nhu thuận gật đầu: "Đúng vậy." Thường Hiên khó hiểu hỏi: "Vậy ngươi chạy tới nơi này khóc lóc cái gì, Lâm ma ma đánh chửi ngươi sao?" Hắn vuốt cằm nghi hoặc: "Nhưng Lâm ma ma nhìn qua rất tốt, không giống loại người đó." Mời các bạn đón đọc Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử của tác giả Nữ Vương Không Ở Nhà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Cung Tư Truyện - Selene Lee
Đang yên đang lành,chỉ là ham muốn đọc sách nổi lên thôi mà?Có cần phải đối xử với cô thế không? Xuyên qua cuốn sách đang bán chạy nhất,trở thành nữ phụ có kết cục bi thảm nhất.Cô phải làm cái gì bây giờ? Phải thay đổi kế hoạch thôi!Tránh xa tên hoàng đế ngựa đực kia ra,tiêu dao thiên hạ,cứu người chữa bệnh mới là phong cách của cô! *** Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn... Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa... Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng... Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện... ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Cung Tư Truyện của tác giả Selene Lee.
Hậu Cung Mưu Sinh Kế - Tiểu Nhiên Hoa Khai
Đời trước có câu nói: Không nghĩ làm tướng quân binh lính không phải là binh lính tốt. Đời này cuộc sống nói cho nàng: Không nghĩ làm hoàng hậu phi tử không phải là phi tử tốt. Vì thế: Sinh mệnh không dứt, cung đấu không ngừng. *** Ta tên là Phong Hoằng Sâm, năm nay sáu tuổi. Tên của ta cùng các ca ca không đồng dạng, bởi vì phụ hoàng nói, ta là bảo bối của hắn cùng mẫu hậu, cho nên ta là Hoằng Sâm, sâm, ý nghĩa là trân bảo. Ta tự giới thiệu trước, ta muốn nhớ kỹ tin tức tốt trước. Phụ hoàng nói, sang năm ta nên đi Sùng Văn quá học, cho nên trực tiếp xách ta đưa về hoàng cung. Thật ra thì ta biết, phụ hoàng ghen tị mẫu hậu quan tâm ta hơn, cho nên mới muốn đuổi ta đi. Bất quá, trở về hoàng cung thì trở về hoàng cung đi, Tứ ca ta là hoàng đế, là đầu lĩnh lớn nhất trong hoàng cung, Tứ ca lại yêu thương ta nhất, nếu ta gây hoạ, Tứ ca chắc sẽ không giống như phụ hoàng đánh tiểu thí thí của ta. Hơn nữa, Đại điệt tử (cháu trai) của ta cũng đọc sách ở Sùng Văn quán, ta trở về hoàng cung, mới có thể cùng Đại điệt tử cùng nhau chơi đùa. ... Mời các bạn đón đọc Hậu Cung Mưu Sinh Kế của tác giả Tiểu Nhiên Hoa Khai.
Chiếm trọn tim Đế Vương - Điệp Phiêu Phiêu
Vì một vụ bạo lực mà nữ chính đã tình cờ xuyên qua một thời đại cách đây 2000 năm trước.  Xuyên qua trở thành một hoàng hậu với danh hiệu "sửu nữ " chịu nhiều tổn thương Đế Vương thất sủng, bị bỏ bê ...  Nhưng mọi chuyện đã được thay đổi khi nàng được tái sinh như một con người khác . Nàng dùng mọi cách để có được tìm cảm của Đế vương là trở thành một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ .... *** Hành lễ với Lý Giang xong Hứa phi cũng không vội ngẩng mặt lên nhìn hắn, nàng ta lộ vẻ lo sợ một lúc rồi nhanh chóng liền lấy lại bình tĩnh. Nàng vội ngước mặt giải thích... mặc dù hắn đã hiểu rõ mọi chuyện nhưng vẫn nghe tiếp những lời nói dối đó của nàng. Không vội xử tội nàng ta tại nơi đó, hắn cho người giải nàng về cung và giam cầm... Lý Giang bắt nàng ta về cung xong liền quay lại với Mộng Như, lúc này nàng đang ôm con và cho nó ngủ... thấy hắn nàng vừa định hành lễ thì được hắn dìu dậy. " Thật vất vả cho nàng rồi... ta hứa là sẽ không để ai cướp mất con chúng ta đâu " - Lý Giang vừa ôm nàng và con vào lòng mà nói Mộng Như không nói chỉ gật đầu đồng ý... Nàng tin hắn sẽ là người mang lại cảm giác an toàn cho mình. Nên hắn có nói gì thì nàng vẫn một lòng tin tưởng mà không ý kiến gì. Sáng hôm sau... Bãi triều xong hắn liền viết chiếu chỉ định tội Hứa phi cũng như răng đe các phi tần khác... nội dung chiếu chỉ nhắc đến là " Hứa thị, tội đáng muôn chết, cả gang bắt thái tử... nay bằng chứng có đủ, nể tình từng lập công cứu giá ban rượu độc được chết toàn thây." Xử lí xong Hứa phi nay Mộng Như cũng bớt đi một phần lo lắng... nàng từng nghĩ mình sẽ không bao giờ nhìn thấy hài nhi của nữa nhưng giờ những lo lắng khi ấy đều vụt mất.. Sau bao sóng gió qua đi thì nàng cùng Lý Giang có một khoảng đời luôn hạnh phúc bên nhau...và ngoài nàng ra thì hắn cũng không có thêm phi tần nào nữa... những cô gái trước kia nhập cung là phi tần đều được thả về quê. Trong cung không có một lời bàn tán nào về sự việc này... khuê tú nhà nào cũng đều lấy hoàng hậu làm gương và mong muốn có được tấm chồng như nàng. Sau ba năm sinh sống cùng hắn nàng luôn cảm nhận được hạnh phúc... Mời các bạn đón đọc Chiếm trọn tim Đế Vương của tác giả Điệp Phiêu Phiêu.
Tuyệt Sắc Quốc Sư - Mê Dương
Quốc sư si tình bế quan khổ tu mười năm, cuối cùng cũng được gặp lại vị hoàng tử năm xưa chuyển thế. Quốc sư dung mạo tuyệt sắc, lại có đạo hạnh cao thâm, địa vị trong hoàng cung chí cao vô thượng, nhưng không hiểu sao y thân là hoàng tử, vậy mà mỗi khi nhìn thấy vị quốc sư được người người kính ngưỡng này lại chỉ có ý nghĩ muốn hung hăng chà đạp, nhìn thân hình thánh khiết phải khuất phục dưới thân mình mà nức nở cầu xin? Đền miếu thiêng liêng, tẩm cung u ám, cả hoàng cung to lớn đều bị ngọn lửa tình yêu cùng dục hỏa hừng hực thiêu đốt… Hai người từng sinh tử tương hứa (thề sống chết có nhau), kiếp này liệu có thể được bên nhau lần nữa? ***  Chứng kiến Vân Không có vẻ rất hưởng thụ để cho đệ đệ nằm ở trong lòng, Y Tuyết bỗng cảm thấy khó chịu như có ai đó bóp nghẹn tim y. Cái loại cảm giác đau lòng này… là lần đầu tiên Tiểu Tuyết Ly biết đến. “Thối Y Sương, ngươi mau xuống cho ta!” Y Tuyết lao tới kéo lấy hắn. “Ai nha, đau quá đi.” Y Sương đáng thương kêu đau, càng thêm dùng sức ôm chặt nam nhân: “Ca ca khi dễ ta, ngươi mau cứu ta với.” Vân Không không muốn thấy huynh đệ bọn họ đánh nhau, vội vàng khuyên nhủ: “Đừng kéo nữa, đừng kéo nữa, Tiểu Tuyết, sao ngươi thô lỗ với đệ đệ thế?” “Cái gì? Ta thô lỗ?” Y Tuyết giận đến dậm chân bình bịch: “Tên thối đạo sĩ chết tiệt, bây giờ có “tân” Ly là quên ngay “cũ” Ly hả?” Vân Không cười khổ: “Ngươi đang nói bậy bạ gì thế?” “Ta mặc kệ! Ta không cho phép ngươi ôm người khác! Các ngươi tách ra cho ta.” Y Tuyết lửa giận phừng phừng, tử mệnh nghĩ muốn chen vào giữa hai người. Vân Không thấy vẻ mặt giận dữ của y, đột nhiên vui mừng khôn xiết! Ha ha, thì ra Tiểu Bạch Miêu cũng biết ghen nha. Bây giờ ta phải cho ngươi nếm thử tư vị lúc nãy của ta mới được.   ... Mời các bạn đón đọc Tuyệt Sắc Quốc Sư của tác giả Mê Dương.