Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nối Lại Mối Tình Đầu

Bạn đang đọc truyện Nối Lại Mối Tình Đầu của tác giả Miêu Nguyễn. Tuổi mười bảy Vẫn chưa trưởng thành Cũng không còn là trẻ con Mười bảy tuổi Một mùa hè, tối hôm ấy, từng làn gió mát nhè nhẹ thổi qua. Thiếu niên Hứa Miểu chỉ mặc chiếc áo ba lỗ cùng quần đùi, ngồi trên vỉa hè, còn thêm cả điếu thuốc trên môi, nói với Giang Nhất Phàm: "Cậu chắc chưa, nếu cậu thích tôi thì hôn một cái đi." Gặp nhau lần nữa Trong quán Net, Hứa Miểu ngước mắt liếc nhìn qua cái áo khoác màu đen, sắc mặt nghiêm nghị: "Khởi động máy? Lên mạng thì mười đồng một giờ...". Cậu tận lực thả nhẹ âm thanh, khẽ mỉm cười, "Tôi, không cần tiền." Em thích được cùng anh như vậy Cùng anh đi tới mọi nơi Dáng vẻ của anh, mọi thứ về anh Chậm rãi khắc ghi Ngày mai cũng chậm rãi mà chậm rãi rõ ràng. *** Nối lại mối tình đầu- Miêu Nguyên Hiện đại, gương vỡ lại lành, hầu như không ngược, phúc hắc công x nhân thê thụ, hỗ sủng Ông chủ quán net Hứa Miểu gặp lại người yêu cũ Giang Nhất Phàm liền củi khô lửa bốc nhào tới giường. Thế mà, mặc cho người cũ đòi quay lại, Hứa lão bản vẫn cứ nhất nhất muốn giữ danh phận “bạn giường” mà thôi. Truyện nhẹ nhàng, không ngược gì đâu. Công cưng thụ còn thụ cũng thương công lắm lắm. Làm màu vụ “bạn giường” do mặc cảm thôi. Bài học rút ra sau khi đọc truyện này dành cho các bé còn ngồi ghế nhà trường chính là khi còn nhỏ phải ráng lo học hành, để lớn lên khỏi thua sút người yêu rồi tự ti sinh hoang tưởng ==. *** Buổi tối ngày đông thường chăm chỉ hơn bình thường, đã hơn sáu giờ.  Lối đi bộ không có bao nhiêu người đi đường, chỉ có gió lạnh cùng tiếng ồn ào của xe cộ qua lại Hứa Miểu đem khăn quàng cổ kéo cao lên, ngăn trở nửa khuôn mặt.  Cậu mặc một chiếc áo khoác dày màu đen, đầu hơi cúi, bước đi một mình hiu quạnh trêи đường phố.  Cậu đi thẳng đến quán net "Lam Diễm", từ trong túi áo khoác móc ra một cái tay, đẩy cửa đi vào.  Trần Tuấn Soái cùng Đàm Diệu ngồi trước quầy thu tiền, đang cùng Diệp Na nói chuyện phiếm.  Thấy Hứa Miểu lại đây, Đàm Diệu hắng cổ họng hô: "Tam Thuỷ nhanh chóng đóng cửa lại, mau lên, đông chết lão nương rồi!"  Làm ở đây chỉ có Trần Tuấn Soái là thẳng nam duy nhất, hắn không chịu được bộ dáng cà rỡn kia, liền nói: "Đàm Diệu, cậu có thể hay không ra vẻ nam nhân một chút? Đừng có suốt ngày lão nương, lão nương, được không?"  Đàm Diệu liếc nhìn hắn, cả giận nói: "Nói, gọi tôi là Diệu mỹ nhân! Nói cậu mấy lần cậu đều không nhớ rõ, đầu óc cậu không lẽ chỉ chứa mỗi việc bắn pháo thôi sao?" Đàm Diệu, thuần 0, bởi vì cảm thấy tên của chính mình quá thẳng nam, không có một chút đáng yêu hay chút gì thụ, cho nên nên nhất định bắt người khác phải gọi tên mình là "Diệu Diệu", "tiểu Diệu", như vậy có thể thể hiện ra được nội hàm trong nó. Trần Tuấn Soái hướng mặt Đàm Diệu phả ra một vòng khói, khiêu khích cười, gằn từng chữ: "Lão, tử, không, muốn."  Hứa Miểu cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ, ngồi bên cạnh Đàm Diệu, cũng đốt điếu thuốc, yên lặng nghe bọn họ tán gẫu.  Diệp Na ngồi trước máy vi tính chơi game, một đầu tóc ngắn gọn gàng, nghe vậy mạn bất kinh tâm nói: "Soái soái, anh liền thành thật tiếp thu Diệu Diệu đi cái này số mệnh an bài là một cp rồi, Trần Soái Soái, Diệu mỹ nhân, hai tên này thật xứng a."  *Mạn bất kinh tâm: Tuỳ tiện, không chịu ràng buộc. cũng là, "Thờ ơ; không để ý; không đếm xỉa tới"  "Cái nào xứng đôi?" Đàm Diệu cười nhạo một tiếng, nói: "Tam Thuỷ cùng ---"  Trần Tuấn Soái mi tâm nhảy một cái, vội vã quát lớn: "Ngậm miệng!" Đàm Diệu ý thức được mình lỡ lời, hai tay che miệng, vội vàng đem lời nói nuốt trở vào, cẩn trọng nhìn về phía Hứa Miểu Hứa Miểu nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, nở nụ cười: "Nhìn tôi làm gì a? Mọi người muốn nói Giang Nhất Phàm cứ nói đi chứ, không có chuyện gì."  Đàm Diệu tâm tư cũng đơn thuần, nghe Hứa Miểu nói như vậy liền tin là thật, vui vẻ nói: "Cậu triệt để quên hắn rồi nha?" Hứa Miểu hít một hơi thuốc lá, híp mắt rơi vào trầm tư, một lúc sau đó mới chậm rãi mà mở miệng: "Cũng không hẳn..."  Hai ngón tay cậu kẹp điếu thuốc còn vương khói, ngước mắt nhìn về tia sáng trêи bức tường màu xanh lam, cảm thấy chói liền nhắm lại đôi mắt, thấp giọng nói: "Đêm qua bọn tôi lên giường với nhau."  Hứa Miểu vừa dứt lời, ba người kia quay mặt nhìn nhau, không thể tin vào tai của mình.  Hứa Miểu cùng Giang Nhất Phàm chia tay tám năm, tám năm qua bọn họ chưa từng gặp mặt.  Kết quả, ngày hôm qua, sinh nhật Hứa Miểu, bọn họ gặp nhau... còn lăn giường?  Hứa Miểu giơ tay đến cằm Đàm Diệu, nhẹ nhàng hợp lại, thấy miệng Đàm Diệu khép lại, mới nói: "Anh ta học xong bác sĩ, trở về đại học A làm việc, nếu không hai người bọn tôi làm gì gặp mặt nhau được."  Diệp Na suy tư một chốc, hỏi: "Cho nên, hai người quay lại?"  Hứa Miểu lắc đầu: "Không đề cập đến chuyện này, ngay cả phương thức liên lạc đều không có, làm xong liền đi, chỉ giống như tình một đêm." Trần Tuấn Soái nhìn thần sắc trêи mặt cậu, nhìn không thấu được tâm tư, chần chừ hỏi: "Vậy cậu có nghĩ đến quay lại không?"  Hứa Miểu quay đầu nhìn hắn, tròng mắt đen nhánh có điểm trống rỗng vô thần, cậu chậm rãi nhíu mày lại, chống đỡ mặt nói: "Không rõ ràng, nói sau đi."  Đàm Diệu cũng chống cằm, lẩm bẩm nói: "A đại sao, vậy hai người sau đó chẳng phải sẽ thường xuyên gặp phải hay sao." Hứa Miểu không lên tiếng  Giang Nhất Phàm trở về, liền mang theo ý nghĩa muốn đem cuộc sống bình thản vô vị của cậu quấy nhiễu lung ta lung tung, xáo trộn mọi thứ.  Lần thứ hai gặp phải Giang Nhất Phàm, cậu có chút hoảng hốt, mà càng nhiều hơn chính là, cao hứng.  Tối hôm qua, một buổi tối cậu không ngủ, cứ suy nghĩ mãi về tâm tình khi bản thân gặp lại Giang Nhất Phàm.  Mãi đến tận sáng, ánh nắng mặt trời xuất hiện ngoài cửa sổ, cậu mở ra cái cửa sổ cũ nát rỉ sắt, xoa xoa mặt bị không khí lạnh làm đông cứng, cậu cảm thấy từ trong ngủ mê bỗng dưng thức tỉnh, mới ý thức được, nội tâm cậu rất vui sướиɠ.    Mời các bạn đón đọc Nối Lại Mối Tình Đầu của tác giả Miêu Nguyễn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đồn Đại Hại Chết Người Ta - Nhĩ Nhã
Sống trong thời đại của “Đồn đại hại chết người ta”, ngay khi sinh ra phải biết buôn chuyện, muốn giải trí có buôn chuyện, làm ăn nhất thiết cần buôn chuyện, yêu đương lại càng phải buôn chuyện. Cả ngày ngồi hóng tin mỹ nam, mỹ nữ, cuộc sống còn gì sung sướng bằng!   Chào mừng bạn tới thế giới “loạn lạc” do Nhĩ Nhã sáng lập. Trải nghiệm những giây phút hoảng loạn vì sợ “rớt hàm”, choáng ngợp vì dàn anh hùng, mỹ nhân “cực phẩm”, rong chơi vui vẻ hết tin đồn A lại qua tin đồn B. Nhĩ Nhã cùng Đồn đại hại chết người ta xin đảm bảo: “Không cười lăn lộn, không thu tiền!”.   Thiên hạ thái bình, rảnh rỗi nhàn hạ, người ta sẽ làm gì? Đương nhiên là buôn chuyện rồi! Chuyện mọi người tò mò nhất là đệ nhất tài tử Bạch Hiểu Phong, người mở thư viện Hiểu Phong. Người trong thiên hạ đều cố chen chân vào cho bằng được.   Khoan, khoan đã... nói vậy Bạch Hiểu Phong là...   Không, không! Chẳng phải nói “Đồn đại hại chết người ta” sao! Đại tướng quân Sách La Định, giỏi võ ghét văn, tự do, thô lỗ, không ai ưa mới là người cần quan tâm. Sách La Định làm nội ứng ở thư viện Hiểu Phong để điều tra tin đồn, tiện thể tác hợp Tam công chúa và Bạch phu tử, cũng là dịp để hắn học lễ nghi phép tắc. Người “quản thúc” hắn lại là muội muội thông minh, xinh đẹp của Bạch Hiểu Phong, tên gọi Bạch Hiểu Nguyệt.   Bạch cô nương hoàn mỹ, toàn tài phải “dạy dỗ” Sách tướng quân tiếng xấu khắp nơi chẳng phải rất thiệt thòi hay sao!? Lẽ nào mọi người đều quên “Đồn đại hại chết người ta” rồi!? “Thiệt” hay không, chỉ người trong cuộc mới biết nha! Mời các bạn đón đọc Đồn Đại Hại Chết Người Ta của tác giả Nhĩ Nhã.
Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi
Một biến cố bi kịch đã đưa cô bác sĩ trẻ thuần khiết Cơ Uyển Bạch ngược dòng thời gian quay về sống giữa những mưu mô tranh sủng đoạt vị nơi hoàng cung nước Ngụy trong thân phận thiên kim đại tiểu thư Vân Ánh Lục. Nhưng chốn lầu son gác tía ấy cũng là nơi nhen nhóm mối duyên tiền định của cô cùng ba người đàn ông tài hoa: Một người là vị thương nhân phong lưu tuấn kiệt nổi danh chốn kinh thành; một người là thượng thư bộ Hình tuổi trẻ tài cao, phá án như thần và một người giữ ngôi cửu đỉnh nhưng lại sẵn lòng từ bỏ tam cung lục viện đề được “ngày ngày húp bát cháo nóng của người con gái hắn yêu”.   Ở nơi hoàng cung lạnh lẽo tình người, Vân Ánh Lục liệu sẽ tự định đoạt lấy cuộc đời mình hay cũng như những thiếu nữ cổ đại khác, phó mặc để số phận an bài?   ***   Nữ chính - Vân Ánh Lục điềm đạm mộc mạc giống như một dòng nước. Một biến cố bi kịch đã đưa bác sĩ trẻ thuần khiết Cơ Uyển Bạch ngược dòng thời gian quay về sống vào thời Ngụy quốc. Ở đó có mưu mô và thủ đoạn tranh giành quyền lực, cũng có đau khổ, mất mát người thân, lại càng có ghen ghét và đố kị. Nhưng tất thảy Vân Ánh Lục, (cũng là Cơ Uyển Bạch) lại đối mặt với chúng một cách bình thản. Duy nhất, chỉ có tình yêu phá vỡ sự tĩnh lặng của cô gái ấy.   Một người vừa gặp cô đã nhất kiến chung tình, từng hạ mình dùng chiêu xem mắt để tiếp cận, theo đuổi dai dẳng những mong được một lần ánh mắt cô dừng lại. Thề không cưới được cô sẽ không cưới bất kỳ phụ nữ nào khác.   Một người đã từng bị cô từ hôn, quyết tâm học vấn, đỗ Trạng nguyên, tham gia chốn quan trường, trở thành vị Thượng thư bộ Hình trẻ tuổi, là cánh tay đắc lực của thánh thượng.   Một người lại là hoàng đế cao cao tại thượng, sở hữu tam cung lục viện ba ngàn mĩ nữ nhưng ánh mắt lại luôn đau đáu hình bóng vị thái y bé nhỏ mong manh. Hắn trêu chọc cô, chèn ép cô nhưng cũng dịu dàng chăm chút, cẩn trọng bảo vệ cô khỏi vòng vây của những thế lực đối đầu.   Ba con người với ba tính cách khác nhau, điểm chung duy nhất là tình yêu với một người. Liệu trái tim Ánh Lục sẽ chân chính dừng lại ở người nào? Chỉ khi song hành cùng câu chuyện, đồng cảm với cô gái ấy, độc giả sẽ từ từ nhận ra đâu là nơi nàng hướng về. Mời các bạn đón đọc Xuân Sắc Như Thế của tác giả Lâm Địch Nhi.
Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn
Lần đầu tiên đọc tiểu thuyết của Cố Mạn. Đọc một cuốn mà đã bán được 15.000 bản ở Việt Nam từ đời nào rồi, mà giờ mình mới đọc, hơi đi sau thời đại tý, nhưng ít ra thì cũng không phải quá trễ, bởi vì... hạnh phúc thì lúc nào cũng cảm nhận được. Cũng là nhờ Bên nhau trọn đời đấy. Chắc nhiều người cũng thắc mắc sao suốt ngày mình viết về sách thế, không chán à? Mình có thể cười mà nói rằng KHÔNG BAO GIỜ. Mình có thể đọc sách mỗi ngày, mỗi  giờ, bất cứ lúc nào, dù mình bao nhiêu tuổi chăng nữa mình sẽ vẫn yêu sách. Và đọc thì mình phải viết. Bởi vì mình biết chính mình: không viết thì sẽ quên. Mà mình sợ quên lắm, sợ lắm, nhỡ không nhớ được một cái gì nữa thì sao? Ai biết ngày mai sẽ ra sao? Vậy cho nên mỗi ngày đều phải ghi ra, mình đã đọc cái gì, đã làm những gì nhỉ? Hôm đó mình có hạnh phúc không? Có tức giận không? Có âu lo không? Ai dà, mình cũng biết nghĩ đấy chứ? Thật ra đêm qua mình chỉ chợp mắt được một tý. Bởi vì những trang sách cuối cùng của cuốn Bên nhau trọn đời gấp lại mình vẫn còn nuối tiếc nhiều quá. Cái kết êm đềm và hạnh phúc quá, nó đi vào lòng người nhẹ bẫng như những đám mây ùa vào bầu trời cao thăm thẳm. Lòng mình cũng rộng, nó có thể đón nhận mọi thứ vào lòng, nhưng chỉ khổ nỗi hiểu và cảm được bao nhiêu lại là do mình.   Những người yêu nhau thì dù ở đâu cuối cùng cũng về với nhau. Tưởng chừng như trái tim Mặc Sênh và Dĩ Thâm đã hoàn toàn giá lạnh sau 7 năm xa cách, đợi chờ và mòn mỏi. Nhưng thật ra, nó vẫn ấm nóng tới rạo rực. Chao ôi, tình yêu! Nó là điều gì không thể lý giải nổi khi mà một anh chàng hoàn hảo, có hàng tá cô gái xinh đẹp vây xung quanh, theo đuổi tới tận cùng lại yêu một cô nàng quá đỗi bình thường, lúc nào cũng chỉ nhằng nhẵng chạy theo anh như một cái đuôi. Nhưng làm sao giờ, làm sao giờ? Anh lại yêu cô ấy. Trái tim anh lại tan chảy băng giá trước một cô nàng không thể ngốc hơn. Cô gái nhỏ lúc nào cũng đếm chín trăm chín mươi chín viên gạch khi đợi anh. Cô gái nhỏ lúc nào cũng quên tất cả mọi thứ khi nhìn thấy anh, đuổi theo anh. Cô gái nhỏ lúc nào cũng gật gù trong lớp học Luật của anh, nước miếng tứa lưa trên trang giáo trình của anh. Cô gái nhỏ vụng về, chẳng biết nấu tới một món ăn ngon, hay trình độ Tiếng Anh chỉ tới còn chưa tới bằng C. Cô ấy so với anh ư? Người ta chỉ lắc đầu ngán ngẩm KHÔNG THỂ NÀO. Ai bảo không thể nào? Là có thể đấy. Anh yêu cô, yêu Mặc Sênh, mà còn hơn cả yêu, anh RẤT RẤT yêu cô, yêu cô tới cuồng dại, yêu tới đê mê của tận cùng cảm xúc. Chỉ có Mặc Sênh - người con gái duy nhất khiến Dĩ Thâm không thể là chính mình. Đứng trước mặt cô, mọi quy tắc của anh đều bị phá vỡ, mọi cảm xúc của anh đều không thể kìm nén. Đứng trước Mặc Sênh, anh không bao giờ là chính anh được nữa. Máu đang tuôn trào trong trái tim anh, nó như thôi thúc anh muốn nắm chặt lấy cô, muốn ép cô vào lòng, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn trao cho cô những xúc cảm đang cháy rừng rực trong phổi, trong ngực anh. Sau bao giày vò cả thể xác tâm hồn, sau bao cách nhớ thương, cuối cùng hai người cũng về bên nhau, trao cho nhau quãng thời gian đằng đẵng chia rẽ hai linh hồn. Tình yêu mà, làm sao mà từ chối được khi nó đến đây, phải không. Đoạn tỏ tình của Dĩ Thâm thật dễ thương, muốn nói với người ta “ba từ ấy” mà cũng không dám nói, cứ vòng vo làm cô ngốc cũng chỉ biết lắc đầu.   “Lại một ngày khác. Dĩ Thâm trong lúc giải lao giữa giờ làm việc, bỗng nhớ ra hình như mình chưa nói với người ta ba “chữ đó”. Vừa đúng lúc người ta vào phòng tìm sách đọc. Kéo người ta vào lòng, để ngồi trên đầu gối, siết người ta vào lòng, tì cằm vào cổ người ta nói âu yếm - Giở sách giúp anh - Ứ - Mặc Sênh nhướng cặp lông mày thanh tú, nhìn tập tài liệu trên bàn. Coi như hiểu anh muốn mình làm gì. - Đồ lười! Tuy luôn được chiều chuộng Mặc Sênh vẫn kiên nhẫn giở đến trang 14, nhưng không kiềm được liền trách: - Dĩ Thâm, anh lười quá. - Hừm… - Có lẽ Dĩ Thâm quyết định lười đến cùng - Câu đầu tiên, đoạn đầu tiên, gạch chân hộ anh. Mặc Sênh lấy bút bi vạch một đường thẳng dưới câu đó. “Nghiên cứu của giới tư pháp học quốc tế nước ta đối với vấn đề này vẫn luôn thừa kế quan điểm của J.H.Mori nhà luật học người Anh”. - Dòng thứ ba từ dưới lên. “Em đi gặp cảnh sát, có biết quy định ở đây đối với những việc như thế này không?” “Thế là thế nào? Hình như là đoạn đối thoại trong một vụ án, tại sao phải gạch chân?” Lại lật thêm mấy trang nữa theo yêu cầu của Dĩ Thâm. - Còn một từ ở giữa chưa tìm thấy - Dĩ Thâm thầm thì. Mặc Sênh hoàn toàn không hiểu. - Tìm cuốn khác vậy - Dĩ Thâm giơ tay rút một cuốn tạp chí trên giá sách. “Hình như đó là số đặc biệt của tạp chí phụ nữ, anh ấy quan tâm đến loại tạp chí đó từ bao giờ nhỉ?” - Trang này, đoạn thứ ba, câu đầu tiên. - Ồ, xem báo cũng phải gạch chân nôi dung trọng điểm sao? “Vào mùa xuân, Anh thường thích ra ngoại ô chơi vào những ngày nghỉ, trời xanh không thể tưởng tượng…” - Dòng thứ năm... Câu cuối cùng. “Nó yêu mày này… anh mỉm cười véo mũi tôi…” - Câu cuối cùng. “Nhất định lúc chín giờ em sẽ nhìn thấy anh từ đây đi ra”. - Cái gì sao lung tung lộn xộn thế? - Mặc Sênh vừa gạch chân những hàng chữ theo tay chỉ của Dĩ Thâm, bắt đầu ngáp. Dĩ Thâm không nói nữa, nhẹ nhàng áp má mình vào mái tóc mềm mại thoảng mùi hương. - Mặc Sênh? - Ứ - Trả lời mơ hồ, giọng buồn ngủ. Dĩ Thâm bế vợ lên giường, đắp chăn cẩn thận, đứng ngắm hồi lâu gương mặt phụng phịu như trẻ nhỏ, đoạn cuối xuống vầng trán rộng trắng xanh: - Ngủ ngon nhé, ngốc ạ!”   “Có bao nhiêu cuộc tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Điều mà Bên nhau trọn đời muốn nói, chính là hạnh phúc đó!” Gấp cuốn sách lại mà vẫn còn cảm giác hạnh phúc vương trên môi, trên mắt, và trong cả những giấc mơ! Mời các bạn đón đọc.
Diễm Quỷ - Công Tử Hoan Hỉ
Hạ phàm để tìm kiếm thần khí thượng cổ Hình thiên, Không Hoa đứng đầu Minh phủ gặp Diễm quỷ Tang Mạch miệng lưỡi sắc bén, trong quá trình tìm tông tích Hình thiên từ Tang Mạch, chậm rãi, những chuyện cũ về yêu hận giữa đôi bên bị vạch trần. Không Hoa từng chuyển thế thành tứ hoàng tử Tắc Quân cùng với Tang Mạch từng là tâm phúc của tứ hoàng tử, lúc này đây gặp lại đối với bọn họ rốt cuộc có ý nghĩa gì? à truy đòi ân oán qua lại hay tình yêu tiếp diễn? Minh chủ đang lúc quên tất cả gặp gỡ với diễm quỷ không chịu giải thoát từ trong dĩ vãng, yêu hận lại bắt đầu, ai đạt được ai? Là ai hủy ai? Khi tất cả trần ai lạc định, Tang Mạch cười đến xán lạn “Ngươi vẫn không hiểu yêu hận a…” Khi tất cả đáp án được công bố, Không Hoa nói “Tang Mạch, chúng ta cược thêm một lần nữa, ta đem tất cả mọi thứ của ta ra đặt, cược lấy yêu hận của ngươi.” Mời các bạn đón đọc Diễm Quỷ của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.