Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Huyết Tộc Dụ Hoặc

Truyện [Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt] Bộ 1 Huyết Tộc Dụ Hoặc của tác giả Ngữ Tiếu Lan San là một truyện hay mang đề tài về đam mỹ cổ trang, xuyên không, HE. Thành phố C là một toà thành thị vùng duyên hải, ngoại trừ là trung tâm kinh tế, còn là căn cứ quân sự bí mật của quốc gia. Góc Đông Nam thành phố là một dải hoang phế không người, bên trên tòa thành cũ nát, hoa tường vi huyết sắc lan tràn quấn quanh. Dù tòa thành này có mở mang đổi mới thế nào, nhưng vùng này từ đầu chí cuối cũng chưa từng bị động đến. Mời bạn cảm nhận tiểu thuyết hay này cùng tác giả. *** [Review] Huyết tộc dụ hoặc – Ngữ Tiếu Lan San bởi ItismetutuTháng Chín 9, 2019 Thể loại: đam mỹ, nhiều cp, linh dị thần quái, HE. Couple: Tây Mặc x Lâm Cảnh, Hàn Dật Phong x Đường Đường, Freddy x Lê Tư Đặc, Nặc Lôi x Morris,… Độ dài: 71 chương + 9 phiên ngoại. Rì viu siêu ngắn. Lại là một bộ của Ngữ Tiếu, chả qua là mình không còn hứng thú nữa. Mình chắc chắn sẽ không spoil hay ngồi kể về từng người, bởi vì quá nhiều nhân vật. Đây là câu chuyện được xây dựng ở một thế giới có phép thuật, có Nhân tộc, Huyết tộc, Ma giới, Thần giới. Tình tiết cũng xoay quanh tình cảm với chiến sự ở cái thế giới đó. Nhưng không hẳn là toàn đánh chiếm choảng nhau tơi bởi máu lửa. Đặc trưng của Ngữ Tiếu Lan San là kể chuyện có rất nhiều chỗ tấu hài. Mà công thì lúc nào cũng bá đạo, mặt dày, vô sỉ. Còn thụ thì hoặc ngốc ngốc tiểu bạch, hay tạc mao, đều có thuộc tính nữ vương cao vút. Có thể tuyến nhân vật của truyện này nhiều, nên nhìn vào thì tính cách của các ẻm thụ có vẻ phong phú, cơ mà với việc đã đọc rất nhiều truyện của Ngữ Tiếu thì mình thấy nó vẫn không có gì đặc sắc. Tóm tắt thì bộ truyện viết về quá trình yêu đương của một Thân vương mang nửa dòng máu của Huyết tộc và nửa dòng máu của Ma tộc với một em là loài người bình thường có hơi ngốc ngốc manh manh. Rồi chuyện tình cảm giữa một ám linh siêu mạnh với một nhóc sủng vật Huyết tộc. Chuyện tình giữa Ma giới điện hạ với một thiên sứ bị trừng phạt rồi được cứu bởi Huyết tộc. Còn phần phiên ngoại sẽ là đất diễn của cặp đôi Nặc Lôi và Morris, hai kẻ trong quá khứ có nhiều khúc mắc. Nhưng tất cả đều có Happy ending cả. Viết cái chữ ‘review’ kia có vẻ không đúng lắm nhỉ? Nhưng thực lòng là mình không biết nói gì hết. Trước đây hay bây giờ thì cũng rất rất ít bộ truyện có yếu tố kì ảo ma pháp làm mình hứng thú. Hơn nữa kiểu nhân vật như kia của Ngữ Tiếu thì mình cũng quá quen rồi. Cơ mà so với những bộ truyện khác thì bộ này ngắn hơn, ngắn hơn mà còn có tuyến nhân vật cũng đông đúc ra phết. Cho nên đọc cũng chả mất nhiều thời gian lắm. … Đến đây là hết rồi ạ. Vì thực sự là không biết nói gì mà. *** Thành phố C là một toà thành thị vùng duyên hải, ngoại trừ là trung tâm kinh tế, còn là căn cứ quân sự bí mật của quốc gia. Góc Đông Nam thành phố là một dải hoang phế không người, bên trên tòa thành cũ nát, hoa tường vi huyết sắc lan tràn quấn quanh. Dù tòa thành này có mở mang đổi mới thế nào, nhưng vùng này từ đầu chí cuối cũng chưa từng bị động đến. Không ai biết lý do, chỉ biết khu vực này đã từng là địa bàn của Huyết tộc, sau khi Huyết tộc diệt vong, nơi đây cũng đã thành cấm địa. Ở ngoài cùng phía Tây thành thị là một khu nhà trọ độc thân mới xây dựng, nửa đêm, trên tầng 27, đột nhiên truyền ra một tiếng hú thảm thiết. “A a a a a ah mày là cái thứ gì?” Lâm Cảnh núp trong góc giường, “Ra ra ra ngoài!” Trên bàn trà đối diện cậu một tiểu gia hỏa mắt mũi cổ quái đang ngồi, trông như một con rắn nhỏ mập, nhưng so với rắn thì lại thừa ra bốn cái móng vuốt nhỏ, trên lưng còn có thứ đông tây gì đó y như cái vây, đầu có chút bự, ánh mắt long lanh ngập nước. “Òm ọp.” Tiểu tử kia nghệch đầu, dùng bốn cái chân ngắn nhỏ xíu muốn đi lại đây. “Tôi kháo a!” Lâm Cảnh hồn phi phách tán, giơ di động chạy loạn khắp phòng, “Dật Phong anh anh anh mau xuống lầu tới nhà tôi có yêu nghiệt!” “Méo u u u!” Tiểu gia hỏa nhìn ra Lâm Cảnh không hoan nghênh mình cho lắm, vì vậy ỉu xìu ghé vào trên mặt bàn không hề lộn xộn, tự mình cuộn cái đuôi lên cắn chơi, còn thỉnh thoảng phiêu mắt qua nhìn cậu một cái —— thật ủy khuất mà. Mười phút sau, tiếng đập cửa vang lên, Lâm Cảnh bay nhào tới cửa nước mắt giàn giụa: "Đại đại đại ca rốt cuộc anh đến rồi tôi tôi tôi sắp bị hù chết! Trong phòng ngủ của tôi có con khủng long a khủng long!” Hàn Dật Phong khinh bỉ liếc cậu một cái, sau khi vào phòng ngủ thì rất vui vẻ, một tiểu gia hỏa mập mạp đang dùng chân trước ôm lấy một quả táo lớn, ra sức gặm gặm gặm. "Nó —— nó còn ăn vụng quả táo của tôi!” Lâm Cảnh khóc không thành tiếng. "Nó ở đâu ra?" Hàn Dật Phong lôi Lâm Cảnh đang trốn sau lưng mình ra. “Tôi đâu biết đâu a!” Lâm Cảnh điên cuồng đập đầu vào tường, “Tôi đang ngủ thì cảm thấy trong phòng có động tĩnh, tỉnh lại thì thấy nó đang ngồi đối diện, mẹ nó a! Lớn lên như vậy, nó chắc là khắc tinh của cái đẹp đi?” "Òm ọp òm ọp." Tiểu gia hỏa chân trước quá ngắn, không ôm nổi quả táo khiến nó lăn xuống đất, liền ngao ngao gọi loạn lên, thật dè dặt mò đến bên mép bàn, móng vuốt nhỏ bám vào cạnh bàn nhìn thoáng qua bên dưới, cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, vì vậy ủy ủy khuất khuất ngẩng đầu, mắt ngập nước nhìn hai cái sinh vật thân hình cực lớn trong phòng—— người ta muốn ăn... “Nó lại còn bán manh*!” Lâm Cảnh lệ rơi đầy mặt. *Bán manh: Cố tình tỏ ra dễ thương Hàn Dật Phong đi đến trước mặt sờ sờ móng vuốt nhỏ của nó, “Nghe hiểu tao nói gì không?” "Òm ọp." Tiểu đông tây* gật gật đầu. *Tiểu đông tây: Cách gọi cưng chiều với những vật nhỏ, thường dùng cho trẻ con "Đói bụng rồi?" "Òm ọp!" "Về sau tao nuôi mày được không?" "Òm ọp!!" "Cùng tao về nhà nha?" Tiểu đông tây mắt lưu luyến nhìn giỏ hoa quả phía sau, cúi đầu dùng vuốt nhỏ bên trái cọ cọ vuốt nhỏ bên phải. Hàn Dật Phong hiểu ý, một tay mang theo tiểu sủng vật, tay kia xách giỏ hoa quả của Lâm Cảnh ra cửa. Lâm Cảnh bi bi thiết thiết bò lên giường, bật máy tính lên tra tên tiểu tử này rốt cuộc là cái thứ gì, tra xét cả đêm cũng không điều tra ra, cuối cùng ôm Laptop mơ mơ màng màng ngủ mất, kết quả mơ thấy chính mình bị một đám khủng long thay nhau giẫm đạp, từ trong ác mộng bừng tỉnh còn chưa kịp bình ổn hơi thở lại phát hiện mình lâm vào một cơn ác mộng càng lớn hơn. "Ngươi... A!!" Lâm Cảnh dùng hết sức cắn tay mình, đây là mộng a! Đây tuyệt đối là mộng! Vì cái gì bên cạnh mình lại nằm một thằng đàn ông?! "Bảo bối, buổi sáng tốt lành." Tên đàn ông nằm bên cạnh cậu thản nhiên ngồi dậy, tóc đen nhánh như gỗ cây đàn hương, trong con ngươi lóe lên ánh hồng yêu diễm. "Ngươi ngươi ngươi là ai vào đây bằng cách nào?!" Lâm Cảnh tiện tay cầm con dao gọt trái cây trên bàn run rẩy. “Anh tên Tây Mặc, bay vào đấy.” Mời các bạn đón đọc Huyết Tộc Dụ Hoặc của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hám Sinh - Nhiễu Lương Tam Nhật
"Sau khi em đi. Liệu trong cuộc sống của anh. Có một khoảnh khắc nào đó. Anh nhớ đến em?"*   Đó là câu duy nhất mà Hám Sinh muốn hỏi Đông Dạ Huy trong suốt năm năm cô ở trong tù. Không phải là tại sao lại đối xử với em như vậy, cũng không phải là anh đã bao giờ yêu em chưa, chỉ là, liệu anh có từng nhớ đến em, dù chỉ trong một khoảnh khắc?   Hám Sinh và Đông Dạ Huy gặp nhau khi cô mới chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi. Cô đã cùng anh trải qua cả thời niên thiếu, đem hết tâm tư, tình cảm của mình trao trọn cho anh. Hám Sinh đã ngốc nghếch cho đi tất cả mà không cần đền đáp, chẳng giữ lại cho bản thân chút gì.   Còn Đông Dạ Huy, đừng nói là yêu, có lẽ anh còn không muốn coi cô là bạn. Anh cho phép cô ở bên cạnh mình suốt mười năm dài đằng đẵng, chẳng qua là bởi cô có giá trị lợi dụng mà thôi.   Đông Dạ Huy từ nhỏ đã không có mẹ, cuộc sống vô cùng khó khăn và thiếu thốn, còn Hám Sinh lại được mẹ cho rất nhiều tiền. Khi còn nhỏ, anh lợi dụng Hám Sinh để lấy tiền tiêu vặt của cô, sau này khi lớn lên rồi, anh lại nhờ vả cô dọn dẹp phòng và giặt quần áo. Dần dần, việc lợi dụng Hám Sinh dường như trở thành một thói quen, khiến Đông Dạ Huy coi đó là một điều hiển nhiên trong cuộc sống.   Yêu đơn phương đã đau đớn, nhưng yêu đơn phương rồi bị chính ngưòi mình yêu lợi dụng không thương tiếc còn đau đớn hơn gấp vạn lần.   Hám Sinh đã chấp nhận mang tội bất hiếu, trộm tiền dưỡng lão của mẹ mang cho anh. Đổi lại, cô được gì?   Khi ba anh bị bệnh, một tay cô chăm sóc. Khi ba anh qua đời, một tay cô lo liệu. Trong khi đó, anh lại tìm cách để đổ hết tội lỗi của mình lên đầu cô. Khi quan tài của ba anh vừa hạ, cũng là lúc cô bị bắt vào tù.   Hóa ra, trong lúc cô vì anh mà vất vả ngược xuôi, thì anh lại từng bước đẩy cô vào chỗ chết.   Hóa ra, trao yêu thương, có thể nhận lại chỉ là đau đớn tủi hờn.   Đông Hạ Duy, em đã yêu anh mười ba năm, thì cũng có thể thay anh ở tù năm năm để anh sống an nhàn, hạnh phúc. Nhưng tại sao suốt năm năm dài như thế, anh không hề ghé thăm em, dù chỉ một lần?   Trong năm năm đó, từ một thiếu niên tuấn tú nhưng gầy yếu, vô danh, Đông Dạ Huy trở thành một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, hô mưa gọi gió trên thương trường.   Cũng là năm năm đó, từ một cô gái hồn nhiên, hoạt bát, thậm chí có phần ngốc nghếch, Hám Sinh trở thành một người con gái mà người ta mà chỉ cần nhìn lướt qua một lần cũng cảm thấy xót xa bởi sự u buồn ngập tràn trong đáy mắt và nét bi thương hiện hữu trong từng cử chỉ của cô.   Sau khi Hám Sinh mãn hạn tù, Đông Dạ Huy đã tìm đến cô, tỏ ý muốn bù đắp cho những thiệt thòi cô đã vì anh mà gánh chịu. Nhưng những thứ anh nợ cô, có trả cả đời đi chăng nữa cũng không trả nổi một phần.   Hám Sinh đã trốn chạy khỏi Đông Dạ Huy, cắt đứt toàn bộ liên lạc với anh. Còn Đông Dạ Huy vẫn luôn cho rằng Hám Sinh đã chết.    Những ngày sau đó, những kí ức của một thời xưa cũ bỗng nhiên ồ ạt kéo về trong tâm trí anh. Ngày ấy, Hám Sinh rất béo, giọng nói của cô rất to, cô luôn làm anh cảm thấy chán ghét. Nhưng cũng là Hám Sinh của ngày ấy, luôn thu dọn nhà cửa và giặt giũ quần áo cho anh mà không một lời than vãn, luôn nấu cho anh những bữa cơm nhà chất chứa yêu thương. Đến lúc đó, anh mới nhận ra, cảm xúc anh dành cho cô không chỉ là ăn năn, áy náy, mà còn là đau xót, nhớ thương.   Cùng lúc đó, ở một hòn đảo xinh đẹp và bình yên, Hám Sinh sống an nhàn với số tiền mà mẹ cô để lại. Chỉ là, trái tim của cô đã nguội lạnh, chẳng còn khao khát được yêu thương. Chỉ là, cô đã không còn đủ nhiệt huyết để có thể yêu thêm một người nữa.   "Vì yêu mà giận, vì yêu mà hận, vì yêu mà khờ, vì yêu mà chấp. Rời xa rồi mới thấy, giận khờ hận chấp, tấc tấc đều hoá thành nỗi nhớ tương tư."**   Chỉ đến khi Hám Sinh vô tình gặp lại Đông Dạ Huy, cô mới nhận ra rằng mình đã nhớ anh nhiều như thế.   Dạ Huy, trải qua nhiều chuyện như vậy, mà em vẫn chẳng thể quên anh.   Hám Sinh, trải qua nhiều chuyện chuyện như vậy, anh mới hiểu ra, rằng mình cần em hơn tất cả.   Nhưng nếu bây giờ Đông Dạ Huy quay đầu thì liệu có còn kịp nữa hay không? Kịp, mà cũng không kịp nữa rồi. Kịp để Hám Sinh có thể cảm nhận được hơi ấm của trái tim anh, nếm trải những thương yêu ngọt ngào mà cô từng khao khát, nhưng không kịp để họ nắm tay nhau đến hết đời.   Kết quả xét nghiệm cho thấy Hám Sinh mắc phải căn bệnh ung thư quái ác. Và đến lúc đó, cô mới biết rằng, một Đông Dạ Huy đã từng bội bạc và nhẫn tâm như thế, hóa ra lại là một kẻ nặng tình.   Trước đây, anh luôn thấy xấu hổ khi giới thiệu cô trước mặt mọi người. Nhưng bây giờ, ngay giữa phòng họp, trước mặt vô số nhân viên, anh sẽ luôn nắm tay cô, không ngại ngần gọi cô là vợ.   Trước đây, anh thường ra ngoài cả đêm không về. Nhưng bây giờ, chỉ cần một cuộc điện thoại của cô, anh có thể bỏ cả một cuộc họp quan trọng để chạy về nhà.   Suốt ba mươi năm cuộc đời, Đông Dạ Huy chưa hề đối xử dịu dàng với bất kỳ ai. Nhưng anh của bây giờ sẽ dịu dàng mà ôm cô trong vòng tay sau mỗi lần xạ trị đầy đau đớn, sẽ ân cần cho cô uống từng ngụm nước, kiên nhẫn dìu cô đi khắp mọi nẻo đường.    Con người Đông Dạ Huy là thế, nếu không yêu sẽ là một kẻ máu lạnh vô tình, nhưng nếu đã động lòng sẽ dùng toàn tâm toàn ý để yêu thương.   Hám Sinh, anh rất sợ đến một em sẽ rời bỏ anh. Vậy nên, xin em, xin em hãy vì anh mà mạnh mẽ, hãy vì anh, gắng gượng đến cùng.   Dạ Huy, nếu anh có thể lạnh lùng như trước, em sẽ chẳng bận lòng nếu phải ra đi. Nhưng bây giờ, em sợ rằng nếu em đi, sẽ chẳng còn ai ôm lấy anh mỗi khi anh mỏi mệt, chẳng còn ai vỗ về trái tim anh mỗi khi anh yếu đuối. Em sợ anh sẽ cảm thấy lạc lõng và cô đơn, sợ anh sẽ sống một cách trống rỗng như em đã từng.   Nhưng anh à, nửa đời trước em đã sống quá mạnh mẽ rồi, giờ đây em không thể gắng gượng được nữa. Em rất mệt, rất đau. Xin lỗi anh, vì chẳng thể bên anh đến cùng.   "“- Dạ Huy, anh về quá muộn, em tiêu hao nhiều lắm, chỉ có thể cùng anh đoạn đường này.”   "- Ngoan, đừng nói, van xin em..."   Đông Dạ Huy thanh âm im bặt mà nói, cánh tay Hám Sinh từ trên vai anh từ từ thả xuống, yên lặng bất động. Một khắc ấy như ngừng lại, nỗi đau đớn như lan tỏa khắp toàn thân anh."   Cái giá mà Đông Dạ Huy phải trả khi phụ bạc một người yêu anh nhất, là một đời cô độc giữa thế gian.   Ông trời vẫn luôn công bằng như thế.   “Dạ Huy, anh nhớ rõ, nếu về sau em chết, nếu trên trời có một con chuồn chuồn đậu trên vai anh, hoặc là dưới đèn bay tới một con bươm bướm, anh không được đuổi nó, đó là em trở về nhìn anh. Dạ Huy, đừng sợ, em sẽ vẫn ở bên anh.” ________________   "...": Trích từ truyện "..."*: Trích bài hát "Sau khi tôi đi" - Dã Khu Ca Thần "..."**: Trích "Bộ bộ kinh tâm"- Đồng Hoa   Review by #Thiên Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Mời các bạn đón đọc Hám Sinh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Hữu Châu Hà Tu Độc - Tô Du Bính
Thở ra hít vào, xú khi bay ngất trời Hai bên trái phải đều giống nhau, đầu tóc bù xù mặt mày lắm lem. Đoan Mộc Hồi Xuân chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại sa sút đến mức này. Nhưng để sống sót qua ngày, đành phải làm hổ lạc đồng bằng ra vẻ đáng thương. *** Cơ Thanh Lan mắt nhìn bát mì trên mặt đất, không nói một lời. Hắn bị giam đã mấy ngày, đã nhận biết sâu sắc một chuyện, cha già hói đầu (hay trọc đầu gì đó) beo béo trước mặt là một thằng điên cuồng vọng tự đại hỉ nộ vô thường lại cực khó đối phó. Lão đó thích đứng ở chỗ cao, lãnh tĩnh nhìn những người khác phủ phục dưới chân lão chịu đựng sự bỡn cợt của lão. Lão boss cầm giá nến đến gần hơn một chút. Ánh lửa màu quất u ám chiếu lên thân thể trần trụi của Cơ Thanh Lan, những vết thương nông nông sâu sâu đan xen khắp người, có một số đã được đắp thuốc, có một số đã rắc muối, có một số bị những mảnh gỗ nhỏ đâm vào, vô cùng thê thảm. “Đau không?” Lão boss nhìn hắn, vẻ quan tâm. Cơ Thanh Lan vẫn cúi đầu.   Mời các bạn đón đọc Hữu Châu Hà Tu Độc của tác giả Tô Du Bính.
Hữu Cầm Hà Tu Kiếm - Tô Du Bính
Chuyện giang sơn gặp nhiều hiểm nguy thì đó là chuyện của giang sơn. Còn giang hồ có nhiều thị phi là chuyện của giang hồ. Hắn bất quá là khách tha hương kiếm miếng cơm ăn. Bán kiếm mua cầm, xin chính là thanh tịnh. *** Phiên ngoại nhỏ của Hà Dung Cẩm và Khuyết Thư Mặc dù bây giờ không phải như lúc xưa, Hà Dung Cẩm có thể nói là đường quan rộng mở, so với năm xưa lang bạt mai danh ẩn tích chẳng gì sánh bằng, nhưng cái tật mê rượu một khi đã thành quen rồi thì khó mà dứt bỏ. Khuyết Thư ban đầu còn chiều theo sở thích của y, đôi khi cùng y cạn vài chén, sau thấy y càng uống càng hăng, sợ rằng thân thể sớm chịu không nổi, thế nên lệnh cho trong cung hạn chế uống rượu, đồng thời giới hạn số lượng Hoàng Tửu được đưa vào cung mỗi ngày. Hà Dung Cẩm lúc chân mang thương tích còn ráng nhẫn nhịn, mà cho dù có thèm mấy đi chăng nữa cũng chẳng thể nào nhúc nhích, nhưng chờ đến khi chân cẳng lành lặn rồi, thèm khát tới độ kiềm chế không được. Trong cung không có rượu thì sao chứ, chẳng lẽ ngoài kia lại không có? Y thuận miệng kiếm cớ ra ngoài thành kiểm tra, vừa nhích mông ra khỏi Vương Cung là ba chân bốn cẳng phóng thẳng đến quán rượu. Y chân trước vừa ra khỏi cung, Khuyết Thư chân sau đã được người cấp báo, trong lòng vừa bực lại vừa buồn cười, xử lý xong xuôi chính sự cũng lập tức xuất cung. Thế nhưng giải quyết mấy việc lằng nhằng cũng mất khá nhiều thời gian, đến khi xuất cung trời đã nhá nhem tối, chỉ còn mấy cụm mây hồng vắt sau mái hiên phía tây là trông giống sắc trời lúc hoàng hôn. Mời các bạn đón đọc Hữu Cầm Hà Tu Kiếm của tác giả Tô Du Bính.
Hầu Gia, Đợi Đã! - Tình Phương Hảo
Chuyện bắt đầu từ Chiêu Ninh Hầu là người họ Khương mà tổ tiên trước kia đã từng theo Thái tổ giành lấy thiên hạ, cũng vì thế được luận công ban thưởng, phong chức ngũ phẩm thủ bị, là một quan võ cấp trung. Tuy nhiên lại tới đời của Chiêu Ninh Hầu lại bị thúc phụ tính kế, nên chỉ giữ một chức quan võ cấp thấp. Sau này, An Vương làm phản, Hoàng Đế bắt đầu chiêu dụng những quan võ cấp thấp, Chiêu Ninh Hầu một bước lên trời, lập được đại công, nhất cử phong hầu, quyền thế hiển hách. hiện nay hắn tay nắm trọng binh, cực kỳ được Hoàng Đế trọng dụng, là ngự tiền trọng thần nhất nhì trong triều. Còn Chiêu Ninh Hầu phu nhân, thân phận cũng bất phàm. Thái hậu họ Dung, đời đời hiển quý. Cha mẹ Dung tiểu thư mất sớm, từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu. Ngoại trừ danh phận, giáo dưỡng đều giống với công chúa, thậm chí trước mặt Hoàng đế, so với những công chúa không được sủng ái còn có địa vị hơn cả. Thái hậu thương tiếc gia cảnh Chiêu Ninh Hầu cũng từ nhỏ đã mất phụ mẫu, nên làm người mai mối, gả cháu gái của mình cho hắn làm chánh thất. ---- Chiêu Ninh Hầu: Nữ nhân nhà họ Dung? không đụng!! Phiền phức này không nhỏ đâu!... Phu nhân? Người này là phu nhân của ta sao? Được lắm, để xem ta trừng trị nàng thế nào! Chiêu Ninh Hầu phu nhân: Chiêu Ninh Hầu? Hừ, cái gì mà quân kỷ nghiêm minh, đối đãi hòa nhã, khôngtham tài sắc??! hắn là tên khốn kiếp!! Tốt nhất hắn đi cho xa xa, càng lâu về càng tốt! ~~~ Hầu gia hai mặt, Hầu phu nhân cũng hai mặt. Hầu gia hung hăng, ngang ngược. Hầu phu nhân bên ngoài nhu thuận, bên trong mắng thầm *** Thể loại: thuần cổ đại, cưới trước yêu sau, nam không sạch, rating 20+, thịt - thịt - thịt, HE Độ dài: 28 chương Tình trạng: HOÀN *** Nếu nỗi ám ảnh lớn nhất của chúng phi tần là #Pía, thì hậu cung còn có một câu chuyện kinh dị khác mang tên #Họagianphi. Mỗi một lần tới tháng, khi sắp phải trình “tấu chương” cho #Pía, khi tớ phải ngoi lên cầu truyện, cầu bao nuôi, #Họagianphi nhà tớ sẽ xuất hiện như một thiên thần, mang theo list truyện đề cử cứu rỗi cuộc đời tớ. Ấy rồi, khi tớ hăm hở mang theo cuốc, xẻng đi tìm bến đỗ mới của cuộc đời lại phát hiện người tớ sắp yêu hơi bị khó yêu ấy nhé! Mấy bạn chỗ tớ hay có câu “Just give me a try, and double die”, ngẫm lại thấy thật sự chuẩn cơm mẹ nấu. Mỗi lần tớ nghe theo tiếng gọi của #Họa mỹ nhân nhà tớ thì kiểu gì cũng tử trận thê thảm, mà lần này cũng không ngoại lệ. Lúc “chưa yêu”, tớ cũng mơ mộng nhiều lắm, mơ về những màn cung đấu, gia đầu hoành tráng, mơ về tình yêu ngọt, sủng của Hầu gia. Thế rồi, lúc tớ quyết định “theo đuổi”, đợi tớ nơi ấy lại là một bữa tiệc vô cùng thịnh soạn, với một món chính duy nhất là thịt. “Thịt” everywhere, lại còn được 360 độ chế biến, sắc vị ngập tràn, đảm bảo khiến bạn ăn đến chảy máu mũi. Hầu gia nhà tớ trong một lần trở về tờ biên cương, lúc đi qua Tây Sơn biệt viện tình cờ gặp được mỹ nhân. Chu Ninh Hầu vốn định trộm hương, nào ngờ lại trộm đúng phu nhân nhà mình. Cũng nhờ cái lần tình cờ “ăn vụng” này, khiến Khương Dực phát hiện, hóa ra vị phu nhân đoan trang, mẫu mực của hắn thực ra lại “hấp dẫn” như vậy, không những khiến hắn ăn hoài không chán, mà còn khiến hắn nổi lên ham muốn chinh phục cùng giữ lấy. Sau đó à, tất nhiên là công cuộc “trọng trấn phu cương” của hầu gia. Thời gian: bất kể đêm ngày Địa điểm: đa dạng, phong phú Phương pháp: càng biến thái, càng kích thích ***************** Như đã giới thiệu, “Hầu gia, đợi đã” gắn mác 22+ nên đương nhiên là nội dung truyện chủ yếu là H, bối cảnh đơn giản, xoay quanh hai nhân vật chính Khương Dực - Dung Hoa. Tuyến nhân vật phụ hạn chế, tiểu tam, tiểu tứ còn chưa kịp xuất hiện đã biến mất, nhanh như cách Ariana hủy show ở Việt Nam. Đám thị thiếp của nam chính chưa kịp lên sàn đã bị hầu gia đóng gói trả về nơi sản xuất. Mặc dù Dung phu nhân hoàn toàn không phải đối phó với đám “tri kỷ” của hầu gia nhưng nội việc làm sao “hầu hạ” phu quân cũng khiến nàng đau cả đầu. Chu Ninh Hầu - Khương Dực trong mắt người ngoài thân phận bất phàm, quân kỷ nghiêm minh, đối đã hòa nhã. Nhưng chỉ có Dung Hoa mới biết, Khương Dực kia là tên mặt người dạ thú, vô pháp vô thiên, đã biến thái lại còn thích lật lọng. Hắn vốn chẳng để thứ gì vào mắt, đối với hắn, không có thứ khiến hắn sợ hãi, chỉ có thứ hắn muốn chinh phục. Mà vừa vặn, phu nhân của hắn lại là một trong những thứ đó. Chu Ninh hầu phu nhân - Dung Hoa từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu, so với công chúa càng được sủng ái hơn. Nàng đoan trang, cao quý, thông tình đạt lý, hiểu lễ nghĩa. Nàng hiểu rõ tính tình phu quân, cũng biết phải ngụy trang thế nào để ngồi vững cái ghế Chiêu Ninh hầu phu nhân này. Nàng vốn che dấu rất tốt, thế nào lại chỉ vì một lần đi tắm ôn tuyền, bị Khương Dực phát hiện ra dáng vẻ thật, sau đó, tất nhiên là những tháng ngày bị hầu gia chỉnh đến “chết đi sống lại”. Bản thân tớ cho rằng, viết truyện sắc hoàn toàn không đơn giản bởi tác giả phải thể hiện được tính cách nhân vật trong khi vẫn phải đảm bảo độ hot của truyện. Thế nên, nghiêm khắc mà nói, “Hầu gia, đợi đã” chỉ làm tốt được bảy phần, ngoài độ nóng thì tính cách nhân vật chưa thực sự rõ nét. Anw, với một đứa ôm tâm tư sắc nữ như tớ thì “Hầu gia, đợi đã!” về cơ bản có thể thỏa mãn tớ. Tớ phải nhấn mạnh một lần nữa, “Hầu gia, đợi đã” không dành cho các bé mầm non mới nhú. Nếu em chưa mười tám, mời cách xa hố này, nếu bé đã bước qua tuổi tiền mãn teen, thích thịt, thích kích thích, vậy còn chờ gì nữa, xách ba lô và hét lên “Hầu gia, đợi đã!” ngay thôi. Review by #Gian_Thần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Hầu Gia, Đợi Đã! của tác giả Tình Phương Hảo.