Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lương Sư Như Thử Đa Kiều - Tịch Giang

Đường Tự yêu sự phụ mình, yêu từ rất lâu rồi. Ngũ quan hắn mị hoặc chết người, bóng dáng hắn siêu phàm thoát tục tựa tiên nhân, kể từ khi hắn bước ra từ trong khói lửa mịt mùng cứu nàng ra khỏi đám cháy đến khi nàng đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp, trong lòng nàng hình bóng hắn đã sừng sững không có gì có thể sánh bằng. Sư phụ là tất cả của nàng, là ân nhân của nàng, là bầu trời của nàng, là sinh mệnh của nàng. Thế nhưng sư phụ của nàng tuyệt đối không phải người tốt, trong thiên hạ này không một ai tàn ác hơn hắn. Giang hồ có câu, “Thà xông vào điện Diêm Vương cũng không gặp Lâu Tập Nguyệt”, hắn là đại ma đầu giết người không ghê tay, là con quỷ khát máu vô tâm vô tính. Hắn có thể lợi dụng tính mạng đồ đệ của mình để đạt được mục đích, có thể giết một người đã đi theo hắn 9 năm để âm mưu việc mình. Đôi tay hắn nhuốm đầy máu tanh, tâm hồn hắn tựa như đã ố đen không thể gột rửa. Một người như vậy làm sao có thể toàn tâm toàn ý đi yêu một người, mà người đó lại là con gái của kẻ đã làm tổn thương cha hắn? Nhưng Lâu Tập Nguyệt thực sự có thể yêu một người, đã yêu một người, mãi yêu một người. Mà người đó cũng chỉ có thể là nàng, chỉ là mình nàng, mãi là mình nàng, đại đồ đệ của hắn… Năm xưa, cha hắn là Lâu Triệt bị người phụ nữ ông yêu thương phản bội, vì nàng ta mà tẩu hỏa nhập ma. Không chịu được đau đớn giày xé thân thể, ông tự tay kết liễu sinh mạng mình. Ngày ấy là sinh nhật hắn, hắn tận mắt nhìn cha mình trút bỏ hơi thở cuối cùng trên trần thế. Hắn muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, hắn luyện Thiên Nhất thần công. Hắn để cho Diệp Linh hạ độc “tình cổ” lên người hắn – một thứ cổ có thể khiến hắn không ngừng yêu một ai đó. Yêu đã dễ như vậy, dứt bỏ hẳn dễ hơn ngàn vạn lần. Như vậy đến một ngày nào đó, hắn có thể tự tay giết chết người mình yêu nhất. Hắn chọn Đường Tự – con của người phụ nữ kia, cũng là đồ đệ đầu tiên của hắn. Hắn chọn yêu thương nàng, rồi giải độc, rồi tự tay giết nàng, dù sao đó chỉ là một phần trong quá trình tu luyện Thiên Nhất thần công. Không hơn. Khi tình cảm đã nảy sinh, hắn không hề có ý định trốn tránh hay ngăn chặn, cũng không để ý lễ giáo “một ngày làm thầy cả đời làm cha” mà để mặc bản thân chìm đắm trong tình yêu với đồ đệ mình. Hắn ngày ngày ở bên nàng, ôm lấy nàng, hôn môi nàng, nỉ non những lời đường mật bên tai nàng, hạnh phúc như một đôi uyên ương thực sự. Trái tim thiếu nữ của Tiểu Tự làm sao thoát khỏi sự ôn nhu dịu dàng của hắn, huống chi hắn luôn là người trong mộng của nàng. Nàng đón nhận vòng tay ôm ấm áp của hắn trong sự đỏ bừng nóng bỏng như cánh bướm của đôi má, đón lấy môi hôn của hắn trong sự run rẩy kỳ diệu của trái tim. Nàng thầm nghĩ, sư phụ, có lẽ cũng thích nàng? Đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, nàng phát hiện ra bí mật của hắn. Hóa ra hắn vì dùng độc tình cổ nên mới phải yêu nàng, thân mật với nàng cũng chỉ vì do bị cổ khống chế, chắc hắn sẽ thấy ghê tởm lắm? Nhưng phải làm sao đây, nàng không thể rời xa sư phụ, không cách nào từ bỏ người. Nàng mặc kệ người có trúng độc tình cổ hay không. Nàng không cần biết những yêu thương của người là thật tình hay giả dối. Nàng chỉ biết rằng, hiện tại nàng có thể ở bên người, thân mật với người, tự do ngắm nhìn người mà không cần phải lén lút như khi xưa. Tiểu Tự ngốc, thực ngốc. “Có lẽ tôi cũng bị trúng cổ, cổ độc đó gọi là “Lâu Tập Nguyệt”. Diệp Linh là ai mà khiến hắn phải tự mình đi cướp dâu mang trở về bên người? Tử Yên là ai mà có thể ở bên cạnh hắn 8 năm không rời? Trong rừng trúc ngày ấy hắn cùng ai dây dưa thân mật, cùng ai quấn quít? Tất cả đều không quan trọng nữa rồi. Đường Tự đã dùng tình yêu si mê mù quáng ấy để yêu Lâu Tập Nguyệt suốt những năm tháng cuộc đời. Nàng gần như chôn vùi mối tình đầu tinh khôi của mình trong thứ tình cảm giả dối của hắn. Dù biết sau này sẽ chết dưới tay hắn, nàng cũng không cách nào buông bỏ. Chỉ cần buông lơi, nàng sẽ giống như con cá mất nước, lập tức chết. Người đàn ông này, là nàng dùng cả sinh mệnh để yêu. Người từng nói sẽ trừng phạt, sẽ giết bất kỳ ai làm tổn thương đến con. Vậy người có biết không, người tổn thương con nhiều nhất, chính là người. Sư phụ… 2/3 phần đầu của truyện thực ra mà nói thì vẫn là “ngọt ngào”, truyện chỉ thực sự đạt đến cao trào của ngược tâm khi đi dần đến hồi kết. Đọc đến đây, mình không còn do dự gì nữa mà xếp “Lương sư như thử đa kiều” vào top những tác phẩm ngược tâm hay nhất trong lòng mình. Mạch truyện dần trở nên dồn dập, các tình tiết xảy ra liên tục gấp gáp, những sự hiểu lầm hoài nghi cũng ngày càng chất lên cao không sao gỡ bỏ được. Nhân vật phụ cũng xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng không thừa, nhân vật nào cũng có vai trò đẩy mạch truyện lên cao trào. Mình không ghét Diệp Linh, vì nếu không có thứ cổ độc ấy thì đã không có màn ngược tâm đầy ngọt ngào của hai thầy trò họ. Mình không trách một Tô Mạc Phi bỗng nhiên từ đâu ra, chắn ngang mối tình của bọn họ. Mình cũng không trách Đường Tự vì sao nàng lại dễ dàng yêu thương Tô Mạc Phi nhanh đến vậy. Tô Mạc Phi quả thật là một người đáng để yêu, đáng để dựa dẫm, đáng có được hạnh phúc. Chàng năm lần bảy lượt cứu nàng lúc nàng gặp nạn, nguyện vì nàng mà từ bỏ chức chưởng môn. Chàng yêu nàng bằng một thứ tình yêu tinh khôi, lặng thầm nhất. Chàng hi sinh tất cả vì nàng, bao dung nàng, có thể gạt bỏ mọi rào cản để cưới một người vợ không trong sạch, chấp nhận nuôi đứa con của nàng với người khác. Chàng có thể cho nàng mọi thứ mà Lâu Tập Nguyệt không thể cho nàng. Nàng cảm thấy vô cùng an tâm, trái tim trở nên bình yên khi ở bên một chàng trai nhân hậu như vậy. Nếu nói tình cảm Đường Tự dành cho Tô Mạc Phi là yêu, thì mình nghĩ nó giống cảm động nhiều hơn. Bởi Tô Mạc Phi chân thành, nồng hậu tựa ánh nắng, có thể sưởi ấm trái tim đã nhiều lần chết lặng vì Lâu Tập Nguyệt của nàng. Chàng ở bên nàng ngay trong lúc nàng cần một bờ vai để dựa dẫm nhất. Khi nàng đã hoàn toàn buông bỏ hi vọng với sư phụ, chàng lại một lần mang đến tia sáng hạnh phúc đến cho nàng. Nàng cố gắng chấp nhận Mạc Phi, bắt đầu một tình yêu mới. Hai người kết duyên thành phu thê. Đã từng yêu say đắm đến vậy, vậy mà từ nay về sau, người cầm tay nàng đi đến hết cuộc đời, rốt cuộc lại không phải là hắn. Dù không thể yêu một ai khác như yêu Lâu Tập Nguyệt thì đã sao? Chỉ cần yêu ít đi một chút, nhưng gắn bó cả đời. Tô Mạc Phi…thiếp sẽ cố gắng…không phụ chàng. Tiểu Tự vẫn ngốc, thực ngốc… Tình yêu đầu đời, cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, lần hoan ái đầu tiên, đứa con đầu lòng…tất cả cái đầu tiên của nàng đều đã dâng trọn cho hắn, nếu muốn nàng quên hắn đi, thì thà bị cào da lóc thịt. Nàng không dám di động tình yêu ấy, không dám chìm đắm nhưng cũng không muốn quên, chỉ có thể lẳng lặng cất giấu nó vào sâu thẳm trái tim mình. … Thực ra mà nói, hình ảnh một Lâu Tập Nguyệt hiện lên qua lời kể của Đường Tự khá phiến diện. Độc giả chỉ thấy sự độc ác nhẫn tâm giết người không ghê tay của hắn, chỉ thấy một trái tim lạnh lẽo vô tình ẩn dưới lớp vỏ ngoài ấm áp của hắn. Hắn cất giấu bao nhiêu nỗi khổ tâm, gánh lấy bao nhiêu sự hiểu lầm, tình yêu dành cho nàng có bao nhiêu sâu sắc, Đường Tự biết hay không? Mãi đến tận sau này khi bên cạnh nàng đã là một người đàn ông khác, thì nàng mới nhận ra hết thảy. Lâu Tập Nguyệt, chưa bao giờ trúng độc tình cổ! Bởi những nghiệp chướng mà mình gây ra, Lâu Tập Nguyệt phải chết có lẽ là kết thúc đã được định sẵn cho hắn. Hắn tự dâng mạng mình xuống dưới kiếm nàng, để cho nàng chính tay đâm hắn, như vậy sau này nàng sẽ được cho là tự tay đâm chết đại ma đầu kẻ thù số một của thiên hạ, nàng và con có thể sống yên ổn cả đời dưới danh nghĩa là Tô phu nhân. Trên chiến trường đầy máu và xác người ngổn ngang, hắn ôm đứa con của mình vào lòng mà thì thào : “Tiểu Tự, đôi mắt của con giống nàng, miệng giống ta”. “Tiểu Tự, ta dùng một tay đầy máu tươi, một thân giết chóc, bảo vệ hai mẹ con nàng một đời bình an…” Lâu Tập Nguyệt chết, thiên hạ thái bình, không còn giết chóc. Cuộc sống cứ yên bình mà trôi qua. Một người phụ nữ nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế tựa dưới tàng hoa đào. Gió nhẹ phất, cánh hoa rơi, một bóng người vận áo xanh nhạt trên môi nở nụ cười diễm lệ bước dần về phía nàng, khẽ gọi “Tiểu Tự”. Nàng dùng hết khí lực toàn thân, vươn tay nắm lấy bàn tay ấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, vĩnh viễn không xa rời. *** Không ngờ là truyện này lại làm tôi khóc. Vốn là tôi không thích truyện này lắm đâu, vì nữ chính bánh bèo mít ướt quá, đọc mà thấy phiền. Bù lại tôi thích anh nam chính, vừa lạnh lùng lại độc ác, giết người không ghê tay, đối với nữ chính cũng là lợi dụng. Nếu truyện mà cho nữ chính chết, sau anh nam chính phải dằn vặt thì hay rồi, không ngờ lại kết thúc như này. Nên nói nam chính Lâu Tập Nguyệt vốn ác nhưng lạnh nhạt tùy hứng, sau lại vì nữ chính mà nương tay bao nhiêu lần, thành ra cái kết của anh thiệt thòi dã man. Nam phụ thì ngay từ đầu tôi đã không quan tâm, vì đấy là mẫu nhân vật tôi chán nhất, tốt bụng quá mức, hy sinh vì bao nhiêu người, cả người thân lẫn người lạ đều hết mình cứu giúp. Thấy các bạn bình luận cứ bảo 2 anh này nên đến với nhau, tôi thì không thấy 2 anh ấy hợp nhau tí nào, cơ mà con nữ chính kia bánh bèo quá, thôi thì 2 anh với nhau thích hợp hơn :)) Ôi nhớ nửa đầu truyện muốn nữ chính hy sinh rồi chết khiến anh Tập Nguyệt hối hận, muốn thế dã man ấy. Đến nửa thì không chịu nổi con bánh bèo động tí là khóc này nữa, còn cả động tí là ngất, phiền chết đi được. Thật thương anh Nguyệt yêu phải nó mà! Nói về những cái ghét ở nữ chính thì nhiều phết, đáng khen ở cái là tự biết mình hữu dụng với sư phụ nên cố đi hái Tam Sinh hoa, mấy cái hiểu lầm với nhút nhát đầu truyện thì bỏ qua, hợp logic rồi. Nhưng mà, vì sao nữ chính này hãm thế? Rõ ràng đã tự nhận bản thân phải chết dưới lưỡi kiếm của sư phụ, thế sao vẫn năm lần bảy lượt bỏ đi, rồi còn cứ nghĩ thế đéo nào sư phụ cũng đến bắt mình về? Giời ơi, mày nghĩ sư phụ mày rảnh hả, hay sư phụ mày thích chơi trò đuổi bắt dỗ dành mày? Đầu thì cứ nghĩ sư phụ đéo yêu mình đâu, thế mà cứ làm mình làm mẩy. Cho là sư phụ yêu chỉ vì cổ độc thì phải có tư duy logic bình thường tí xem nào. Mệt óc với nữ chính này, sao mà đáng ghét thế! Đấy, ghét mỗi nữ chính thôi, mấy nhân vật khác thì ok hết, nhất là anh Nguyệt. Tuy là đoạn đầu hơi đáng ghét nhưng giải thích xong là lại tỏa sáng liền. Tiếc cho anh là đến cuối chẳng có ai nhớ đến anh, cả đứa con cũng đi nhận người khác làm cha mà không biết anh từng tồn tại. Chết rồi mà còn chẳng có cảnh người mình yêu đưa con đến để tang … Tôi khóc là khóc ở đoạn anh Nguyệt cầm tay nữ chính đâm vào ngực mình rồi che mắt nữ chính đi ấy. Bao nhiêu năm che chở dung túng nữ chính, đến cùng người ấy lại là vợ kẻ khác, con mình cũng phải đặt tên theo họ người ta. Thật ra cái kết này vẫn là nhẹ nhàng vì anh Nguyệt ác quá, phải cho anh chịu thêm nhiều năm đau khổ nữa mới là chuộc tội cho những năm tháng máu tanh trước kia. Suy cho cùng thì cũng là đứa trẻ đáng thương, thôi thì được ôm người yêu cùng con lúc tận thế là hạnh phúc lắm rồi. Anh Nguyệt nói nhiều câu thâm tình phết nhá, nhưng tôi thích nhất là câu gần cuối của anh: “Nơi ngực vẫn rất đau, hiện tại ôm tiểu Tự sẽ không đau nữa!” Theo tôi nhớ thì anh nói câu này 2 lần, lần đầu là thâm tình, lần 2 là thê lương. Cố gắng theo đuổi tình yêu, cuối cùng chẳng có ai đạt được, gặp sai người, đặt sai chỗ, kết cục này âu cũng là tốt nhất. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nữ chính thật hãm. Rõ ràng đã bảo sẽ ở lại, chỉ đi một chút sẽ quay lại, không ngờ nghe người ta nói mấy câu ngọt, làm tí chuyện tốt, đe dọa vài câu liền ở lại luôn, ích kỷ vl. Thế cũng đừng hứa nữa chứ, nữ chính gì mà hãm thế, thêm bạn này vào dàn nữ chính đáng ghét thật không sai mà! Mời các bạn đón đọc Lương Sư Như Thử Đa Kiều của tác giả Tịch Giang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp
 Văn án: 1. So với chuyện Lý Duy tuổi còn rất trẻ đã nhận được giải thưởng cao quý Lý luận Vật Lí thế giới thì chuyện càng làm cho người ta khiếp sợ hơn chính là, trước hôm lễ trao giải một ngày anh được người ta phát hiện tự tử ngay tại nhà, hưởng dương 35 tuổi. Trong bức thư anh gởi cho sinh viên tên Jackie viết: Những năm qua tôi vẫn luôn điên cuồng làm việc, Vật lí chính là toàn bộ của tôi. Và vào cái ngày nó kết thúc, bóng tối sẽ nhấn chìm tôi hoàn toàn. 2. Sau nhiều năm tốt nghiệp, trong lúc thu dọn đồ đạc Trương Mạc nhìn thấy một phong thư tình được kẹp trong cuốn sách Vật lí, kí tên Lý Duy. Sau khi anh tự sát, cô ăn không biết vị, đêm không thể ngủ, mãi tận ngày hôm sau tỉnh dậy phát hiện mình đã trở lại thời của tuổi mười sáu.   *** Sau đó, Lý Duy lần nữa trở thành ngôi sao sáng của giới Vật lí, lúc anh được truyền thông nước bạn phỏng vấn đã nói rằng: “Có hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, Vật lí và cô ấy. Vật lí cho tôi khả năng tư duy trong bóng tối, mà cô ấy, là người cho tôi ánh sáng.” Thiếu niên thiên tài tự bế mình trong tối X tiểu khả ái ấm áp chữa trị!  Dạo này bốc thăm random toàn vào nam chính số khổ, vừa đọc vừa sụt sịt vì trái tim yếu đuối, thương cảm các anh. “Trùng sinh kế hoạch cứu vớt đại lão” là câu chuyện về nữ chính Trương Mạn sống lại để cứu vớt nam chính Lý Duy bị tâm thần phân liệt. Trên con đường ấy hai bạn trẻ cùng nhau hướng về hạnh phúc. Đã bao giờ đột nhiên bạn nghe tin mối tình đầu của mình qua đời chưa? Đã bao giờ trong giây lát bạn cảm thấy cảm thấy cả thế giới sụp đổ? Nếu được quay ngược thời gian bạn sẽ làm gì? Năm ấy Trương Mạn 35 tuổi, là giáo viên Vật lý đột nhiên nghe được tin mối tình đầu của mình là Lý Duy tự sát một ngày trước khi nhận giải Nobel Vật Lý. Thế là suốt thời gian ấy cô sống như người mất hồn cho đến khi qua đời trong một tai nạn và trở lại mười chín năm trước khi hai người họ học chung lớp 10. Bắt đầu từ đây là hành trình Trương Mạn sát cánh chữa trị cho Lý Duy từ đại học B, đến Stanford và cuối cùng là Princeton.  Trước hết nói về nam chính, người khiến mình vừa đọc vừa sụt sịt. Nam chính Lý Duy là người có hoàn cảnh bất hành, vừa sinh ra mẹ đã mất, cha bị bệnh tâm thần phân liệt, năm 7 tuổi treo cổ nam chính khiến anh suýt chết, sau đó anh cũng bị chấn đoán mắc bệnh đi truyền từ cha, bị ông nội ném vào Viện phúc lợi không ai quan tâm. Xung quanh anh những người khác đều chỉ trỏ anh là kẻ điên khiến cho bệnh anh càng thêm nặng. Trong lúc ấy anh đã tự ảo tưởng ra hai nhân vật là người mẹ Janet và người bạn thân Nick an ủi mỗi khi mình tuyệt vọng. Chàng trai ấy bị cả thế giới bỏ rơi, nhưng thật may anh lại là thiên tài trong lĩnh vực Vật lý nên con đường sự nghiệp thành công rực rỡ. Tuy nhiên kiếp trước khi chia tay Trương Mạn vì hiểu lầm, anh đã nhốt chặt trái tim mình để mặc thế giới hắc ám nuốt chửng đến khi không chịu đựng nổi thì đã tự sát khiến bao người thông thức. Đọc về kiếp trước siêu ngược, kiếp này bớt ngược hơn chút dưới góc nhìn của Trương Mạn thì chúng ta càng hiểu thêm người con trai ấy khát khao tình cảm đến mức độ nào. Khi ở bên nữ chính rồi anh sợ hãi nhân cách khác sẽ làm tổn thương cô nên rời xa cô, anh cố gắng tỉnh táo bằng cách tự làm tổn thương bản thân, nhưng chỉ được một hai lần rồi lại chết lặng. Thật may kiếp này anh đã có Trương Mạn ở bên giúp anh vượt qua bão tố.  Nữ chính Trương Mạn kiếp trước vì hiểu lầm nên chi tay nam chính, đến khi đọc được bức thư tình cô mới tiếc nuối vì họ đã bỏ lỡ nhau. Chi tiết bức thư không khỏi khiến mình nhớ đến cảnh Itsuki nữ phát hiện ra bức ảnh mình được Itsuki nam vẽ kẹp trong phim “Thư tình”, nhưng thật may Trương Mạn còn được trùng sinh tìm lại Lý Duy, còn Itsuki nam thì đa của đi mãi mãi. Suốt khoảng thời gian sau khi Lý Duy qua đời, Trương Mạn bị ám ảnh suốt bởi hình ảnh thi thể anh trong bồn tắm đầy máu, không ngừng tự trách bản thân không phát hiện ra sự thật sớm hơn. Kiếp này sống lại cô quyết tâm ở bên anh duy trì anh, bảo vệ anh. Suốt 10 ngày nam chính biến mất cô như mất đi cả thế giới, điên cuồng tìm anh, sợ rằng khi tìm được anh thì người đã không còn trên đời này. Xác định ở bên anh cả đời nên nữ chính nỗ lực thi học sinh giỏi Vật lí nhằm giành huy chương để được tuyển thẳng vào Đại học B, sau đó là chuỗi ngày làm nghiên cứu để đến được Stanford, cuối cùng là giành được offer công việc ở Princeton. Rất nhiều người cho rằng trong mối quan hệ tình cảm này nữ chính là người trao nhiều hơn nhưng không ai hay khi cả nam nữ chính đều sợ mất nhau. Câu phát biểu khi nam chính nhận giải Nobel Vật lí đã thay cho toàn bộ lời anh muốn nói “We are all in the gutter, but some of us are looking at the stars.Everyone in this world is suffering from something that others never know. I survived, because of two essential things in my life, physics and her. Physics gave me the ability to think rationally in darkness, and she gave me my light.”  Truyện thực sự rất hay vì nó không chỉ đề cập mỗi tình yêu của nam nữ chính mà khi nữ chính sống lại cô cũng thay đổi tích cực hơn. Trước đó cô chỉ là cái hũ nút, giờ thì cô mạnh dạn cầm ghi ta lên sân khấu hát và được tôn sùng là nữ thần trường học. Kiếp trước mối quan hệ giữa cô và mẹ đóng băng, cô luôn cảm thấy vì mẹ qua lại với quá nhiều đàn ông nên cô không còn tin tưởng vào tình yêu. Tuy nhiên hoá ra mẹ làm tất cả đều vì cô, vì sợ cô không được chào đón trong gia đình mới. Kiếp này hai mẹ con thấu hiểu nhau, mẹ cô tránh được tra nam, bình yên một đời bên cha dượng coi bà như nữ hoàng. *** Kỳ thi cuối kì vừa kết thúc, khối học sinh lớp mười bắt đầu kỳ nghỉ hè của mình. Trương Mạn chấm xong bài thi cuối cùng, thu dọn lại đồ đạc, cầm túi xách lên ra khỏi văn phòng. Đương lúc khóa cửa thì di động bỏ trong túi xách đột nhiên rung lên. Lấy điện thoại ra nhìn màn hình, là mẹ cô – bà Trương Tuệ Phương. “Alo, mẹ ạ… Vâng, hết ngày hôm nay là nghỉ hè, tuần này con chưa về được… Con biết rồi.” Không biết tự lúc nào, trong cuộc trò chuyện của hai mẹ đại thể sẽ kết thúc bằng chủ đề thúc hôn. Trương Tuệ Phương nói, một cô gái ngoài ba mươi mùa bánh tét như cô, lại không nói chuyện yêu đương không kết hôn, sẽ dần khô kiệt hormone, hơn nữa sẽ càng khó rung động. Trương Mạn cảm thấy lời này nói rất đúng, nhưng cũng không đúng. Đối với những người đàn ông xung quanh mình, cô quả thật hoàn toàn không có chút cảm giác gì, nhưng những năm gần đây cô cứ liên tục nằm mơ thấy một người. Mỗi khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, trái tim cô đều sẽ đập loạn nhịp tựa những rung động thời còn trẻ. Vừa mới đi xuống tới lớp học ngay dưới lầu thì gặp phải thầy chủ nhiệm Chu Văn Thanh: “Cô giáo Trương, tối nay cô có rảnh không chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé?” Theo thói quen Trương Mạn vốn định từ chối, nhưng nhớ tới Trương Tuệ Phương ngày nào cũng thúc giục lo lắng, lời chưa kịp ra đến miệng đã đổi thành: “Tôi rảnh.” Người đàn ông nghe vậy có hơi ngạc nhiên, trên mặt là biểu tình vui vẻ: “Vậy cô chờ tôi chút nhé.” Trương Mạn gật đầu, cầm túi xách đứng ở đầu cầu thang, nhìn anh ta hai bước thành một đi lên cầu thang, trong lòng thở dài. Ý tứ của Chu Văn Thanh, không phải cô không biết. Công bằng mà nói, anh ta là một người đàn ông trầm ổn, năng lực làm việc mạnh, cũng rất có trách nhiệm với cuộc sống. Tuy rằng lớn hơn cô vài tuổi, hơn nữa đã qua một đời vợ, nhưng đối với cô mà nói thì cũng xem như một lựa chọn không tồi. Xung quanh cô những người ở cái tuổi này nhưng chưa kết hôn, gần như rất ít. Rất nhanh anh ta đã đi xuống, đã thay sang một chiếc áo sơ mi khác, nhưng hoa văn bên trên lại rũ xuống khiến anh ta trông có chút uể oải. Hai người bọn họ đi đến một nhà hàng Tứ Xuyên cạnh trường học. Chu Văn Thanh chọn một vị trí trong góc, trước dùng khăn giấy lau qua mặt bàn và ghế, rồi mới mời cô ngồi xuống. Rất lịch sự. “Cô giáo Trương gọi món đi, ưu tiên cho phái nữ.” Trương Mạn theo thói quen gọi một nồi lẩu đậu phụ cùng một con gà xào ớt. Tuy nhiên khi cô đưa thực đơn cho anh ta liền bị anh ta gạch bỏ, chọn hai món ăn khác. Trương Mạn hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn anh ta. Chu Văn Thanh cười nói: “Tôi đoán chắc cô sẽ gọi hai món này mà, tôi còn nhớ năm đó lúc cô vừa mới đến trường của chúng tôi, trong lần liên hoan đầu tiên cô đã gọi hai món này, vả lại nhiều năm như vậy vẫn luôn không có thay đổi. Trương Mạn, cuộc đời này không phải ‘nhất thành bất biến(*), đôi khi con người sẽ mãi nán lại ở nơi họ thích thú nhất, không có can đảm bước ra ngoài. Nhưng thay đổi không hẳn là chuyện xấu, hà tất không thử thử một lần? Mặc kệ là món ăn, hay là người.” (*) Đã hình thành thì không thay đổi. Trương Mạn cúi đầu, đáy lòng hơi rung động, biết anh ta có ý riêng, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào. Cũng may Chu Văn Thanh cũng không làm khó cô, nói sang chủ đề khác. Một bữa cơm ăn được một nửa vẫn tính là hòa hợp. Chu Văn Thanh rất biết điều hòa bầu không khí, coi như cô không nói gì, bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng không gượng gạo. Đúng lúc này di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, là thông báo từ weixin, cứ vang lên liên tục. “Thật ngại quá, tôi đọc tin nhắn một chút.” Cô mở di động lên, nhìn thấy người nhắn là bạn thân cô Trần Phi Nhi. 【Mạn Mạn cậu đang ở đâu? Mau đi xem no.1 trên hot-search đi!!!】 Mời các bạn đón đọc Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp của tác giả Chung Cận.
Nhật Ký Trưởng Thành Của Dưa Hấu Nhỏ
Văn án: Cuộc sống sau khi Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai sinh được Khúc Dục Điền. Những tháng ngày sau này khi tình yêu của họ đơm hoa kết trái được một con nhóc vô lại. Khúc Dục Điền: “Con gái là áo bông nhỏ của ba mẹ.” Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai: “Không, con là áo khoác quân đội, cái loại chắn gió phòng lạnh, lại còn to xù ấy!” Khúc Dục Điền: “…” 1. Nhân vật chính là Khúc Dục Điền, nữ, thuộc tính sói con phá phách 2. Cuộc sống tràn ngập thăng trầm và vui vẻ. →→ Mọi thứ đều chạy theo thời đại, có bạn trên mạng kể nuôi mèo, có bạn kể nuôi chó. Vậy bạn có muốn nuôi trẻ con cùng tôi không =w=   Bạn Review mình chuyên theo bên Trung cuối cùng đã lấy lại phong độ khi bạn giới thiệu cho mình một bộ phải gọi là xuất sắc. Không quá lời khi dành hai từ “xuất sắc” cho “Một đống cẩu lương những năm 82”, câu chuyện là về cuộc đời của Khúc Dục Điền từ khi sinh ra đến lúc thành gia lập nghiệp và bên cạnh đó là biết bao bài học đáng nhớ. Nữ chính Khúc Điền Điền là một cô gái siêu đặc biệt từ nhỏ khi bé tí đã có trí nhớ siêu phàm, vậy nên cô ỷ vào nó là tranh thủ quyền lợi cũng như sự lười biếng. Truyện kể từ lúc Điền Điền bé tí nên ối câu chuyện cười ra nước mắt. Ví dụ như khi đi học tiểu học vì để không phải trực nhật cô bạn đã biết dùng bài tập về nhà làm trao đổi và còn tính toán xem từng người thích hợp mình làm thay công việc nào cơ. Khi bị phụ huynh hỏi nếu không có bài tập thì sao hồn nhiên đáp dĩ nhiên là sẽ nhắc thầy cô vì là Uỷ viên học tập. Thời thời bé của Điền Điền là cuộc sống nghịch ngợm vô âu vô lo, thế nhưng đến khi trong gia đình có biến cố, cô dần trưởng thành làm chỗ dựa cho mẹ và em trai. Quy tắc của Điền Điền mình có thể bắt nạt em trai còn người ngoài thì không, vậy nên mới có chuyện bé Điền Điền tức giận khi người khác mắng em trai yếu đuối. Bên cạnh đó Điền Điền còn là một cô bé đầy tài năng khi thơ cổ thuộc làu làu, thấy bố làm đồ dùng cũng học theo bố. Sau này khi bố qua đời nhớ đến bố từng làm tường hoa đầy lãng mạn cho mẹ, nên khi dọn về nhà mới cũng làm một cái nho nhỏ. Điền Điền vì mất bố nên trưởng thành sớm, mẹ đi làm trong bệnh viện xa nhà, cô ngày ngày đưa đón em đi học. Đã thế khi bố vừa qua đời họ hàng trở mặt, cô bé cũng là người nhanh trí tìm người giúp đỡ gia đình. Điền Điền luôn quan tâm đến mọi người, vậy nên dù không du nhập đoàn thể cũng có khối người cảm kích cô. Ví dụ như cô bạn học kém được cô đưa khăn giấy đã tặng táo cho cô mà cô cũng chả nhớ. Điền Điền lẻm lỉnh không để cho ai bắt nạt mình khi mà đi học bố mẹ luôn sợ thì cô đã có khái niệm bạo lực học đường từ lâu vì đọc trong sách. Trong vấn đề tình cảm, Điền Điền cũng là một người rạch ròi. Với mối tình đầu còn chưa kịp đơm hoa, cô đã mạnh mẽ đẩy người ấy theo đuổi ước mơ của mình. Với mối tình thứ hai, cô nhận ra không hợp lập tức chia tay không dây dưa. Với mối tình cuối cùng tự nhận mình bị vả mặt nhưng nhanh chóng xác định thích là nhích và có một cái kết viên mãn. Điểm đặc sắc trong tác phẩm không thể không kể đến những nhân vật bên cạnh Điền Điền, người có ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc đời cô chính là bố Khúc Hạc Thanh. Bố cô là con thứ ba trong gia đình sáu người con, ông cũng là người duy nhất được học Đại học nên tư tưởng của ông cũng khoáng đạt không như những người khác trong thôn ở Bắc Cương. Ông cho con cái tự do phát triển nhưng cũng luôn uốn nắn khi con làm sai. Đặc biệt là trong cách đánh giá người khác, khi con cái nhận định một người là sai trái ông sẽ cùng con phân tích mọi mặt và rút ra mỗi người đều là người tốt trước mặt người này, nhưng cũng có thể là người xấu đối với người khác. Ông luôn đối xử công bằng với cả hai con, khi con trai đòi đồ từ chị, ông đã dạy “Hiện tại chị chăm sóc con là bởi vì chị thích con, bởi vì hiện tại con còn quá nhỏ, chị sẵn sàng đem đồ của mình chia cho con một ít. Con phải biết rằng trước khi con sinh ra, mọi thứ đều là của chị, là chị sẵn lòng chia cho con.” Sống nơi vùng quê nhưng ông chưa bao giờ có tư tưởng trọng nam khinh nữ, khi thấy mình và vợ quá chăm bẵm con út, ông lập tức thảo luận với vợ và để bà nhận ra rằng mình đã quá bỏ bê con gái. Ông là một người tự chủ có chính kiến, yêu thương vợ con vô hạn. Lần vợ đi phẫu thuật gan cần truyền máu mà vợ không nằm trong danh sách ưu tiên, ông hiến đủ lượng máu để cho vợ có đủ máu truyền khi phẫu thuật. Khi chuyển sang nhà mới, nếu như vợ có tường hoa thì ông cũng làm nhà cây, đu dây cho con gái. Khi con tức vì không mắng lại người ông đã dạy rằng vì con mình được giáo dục tốt nên không biết dùng những dơ bẩn làm tổn thương người khác. Vậy nên khi người bố ấy ra đi đúng là cả bầu trời sụp đổ trong gia đình Điền Điền. Tiền Tân Mai - mẹ Điền Điền là một người phụ nữ được cả gia đình cưng chiều, gả đi xa nhưng vẫn được chồng hết lòng yêu thương. Cũng như bao người mẹ khác với bà con cái đặt lên hàng đầu. Bà giáo dục Điền Điền như với một người bạn, âm thầm theo dõi sự trưởng thành và rồi sửa chữa cho con. Khi những trẻ con nhà khác trong thôn còn ăn mặc nhếch nhác thì Điền Điền luôn được bà thu gọn là một công chúa xinh xắn. Bởi vì nuôi Điền Điền quá dễ dàng nên khi đứa con thứ hai khá yếu ớt khiến bà bị áp lực khá lớn, nhưng bà vẫn luôn nhẫn nhịn. Tiền Tân Mai chỉ quan tâm chuyện gia đình mình cũng chả có thói quen ngồi lê đôi mách như bao phụ nữ nông thôn, vậy nên vòng quan hệ khá hẹp nhưng được cái những người bà quen biết đều thật lòng với gia đình bà. Khi chồng qua đời, với tầm tuổi bà vẫn còn có thể tái giá, nhưng bà nhất quyết ở vậy nuôi con, quyết đoán để đất cho chị chồng thuê hộ, bán đi chuồng hươu, tiếp tục công việc kế toán song song học thêm và may mắn cũng mỉm cười với bà. Điều làm bà hạnh phúc nhất đó là con cái vì thấu hiểu nỗi vất vả của bà nên đều ngoan ngoãn, giúp mẹ bớt lo. Ông Tôn - người thầy đầu đời của Điền Điền, không ai biết về gia thế của ông, chỉ biết ông cụ sống một mình, không có người thân. Nhờ bố Điền Điền quan tâm ông cụ nên những con chữ đầu đời tư tưởng của Điền Điền được ông Tôn dạy bảo. Ông đã trải qua quá nhiều sóng gió nên luôn coi Điền Điền vừa là cháu vừa là bạn, kể cho cô bé nghe về vợ A Tới, chia sẻ kho đồ ăn vặt bí mật, hướng bố mẹ Điền Điền cho con gái phát huy hết tài năng. Vậy nên khi ông ra đi cũng vô cùng an yên vì chí ít ông đã dạy được gì đó cho Điền Điền. Em trai Khúc Thế Thần của nữ chính sinh ra đã là cái đuôi nhỏ của cô. Vì ốm yếu nên được cả nhà chiều hết lòng, luôn bị chị gái sỉ nhục vì học kém, có mức độ phản ứng khá chậm, ngây thơ nên không ý thức được bố đã mất. Nói chung Thế Thần thua chị gái về mọi mặt, nhưng cậu luôn yêu thương gia đình mình, yêu quý động vật nhỏ. Hơn thế nữa trước đó thì hố chị gái với anh rể, sau này thì làm tình báo cho anh rể. Nam chính Dịch Mộc Nam cũng phải siêu lâu mới lên sàn, nhưng cũng khá ấn tượng là chó săn nhỏ của nữ chính, kém người ta 2,5 tuổi nhưng vì bồ kết nàng nên chưa bao giờ gọi người ta là chị. Cậu sinh ra trong gia đình thiếu tình yêu thương nên càng khao khát nó, đúng lúc gặp gỡ được nữ chính vừa vặn là một nửa hoàn chỉnh. Nói chung vì là truyện nữ chủ nên mọi góc độ hầu hết đều xoay quanh nữ chính, các nhân vật phụ ít đất diễn những đều đặc sắc. Thêm nữa giọng văn hóm hỉnh sẽ khiến bạn ôm bụng cười bò, cũng như nhiều lúc khiến người đọc rưng rức và thổn thức trước tình cảm của gia đình nữ chính Rate: 4/5 *** Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Trưởng Thành Của Dưa Hấu Nhỏ của tác giả Vũ Tiểu Thụ.
Nhật Ký Gái Thô Lỗ
Gái thô lỗ là gì? Gái thô lỗ là mặt dày lừa bánh của bạn nhỏ cùng lớp mẫu giáo, dạy người ta nhai nhai rồi nhổ ra nặn chơi. Gái thô lỗ là khi đang đóng vai gấu chó, bởi vì cần giải quyết nhu cầu cá nhân mà rời khỏi sân khấu, sau đó vô tư quay lại mà không biết tiết mục khác đang được biểu diễn. Gái thô lỗ là khi gặp phải cô nàng thô lỗ khác, lập tức biến thân thành đồng bọn, chuyên bắt nạt bạn học Hoa thuần khiết Gái thô lỗ là khi phải lòng Cố hoàng tử, có thể mạnh mẽ như thế, hùng dũng như thế, dùng bức thư ba nghìn chữ Trung, Anh lẫn lộn để tỏ tình Gái thô lỗ là khi nhận thấy “cóc ghẻ mà ghép đôi với thiên nga thật có lỗi với tự nhiên” sẽ tự động buông tay, không cần thiết phải thích một người không thích mình   Gái thô lỗ là khi muốn đuổi theo trai đẹp bình thường, có thể hô hào 500 chị em cùng ký túc đi hỗ trợ “mục tiêu” phát ba con sói Gái thô lỗ là khi ôm bụng bầu chín tháng, mặc váy cưới, cõng tân lang, ca bài ca khiến thế gian điên đảo rồi nhập viện …. để sinh. Gái thô lỗ là …. Tô Tố. *** Bạn học Tô được sinh ra trong gia đình công nhân bình thường, da trắng, tóc đen, miễn cưỡng cũng được coi là mĩ nữ. Đáng tiếc, nhà họ Tô cái gì cũng không có, chỉ có phong cách thô lỗ lúc nào cũng dư thừa, mà Tô Tố luôn thể hiện triệt để thế mạnh của gia đình. Tô Tố quen Hoa Vô Khuyết từ lúc còn học mẫu giáo. Cậu bé ấy lúc nào cũng mềm mại, thuần khiết như một chú thỏ chờ bạn học Tô đến bắt nạt. Tuổi thơ của bọn họ dường như gắn chặt với nhau, mỗi một ký ức, mỗi một kỷ niệm đều có bóng dáng của nhau. Tới trung học, Hoa Vô Khuyết theo gia đình di cư đi nước ngoài. Bạn học Tô mặc dù hụt hẫng nhưng còn quá trẻ để mãi luyến lưu. Nỗi buồn qua nhanh, hai cô nàng thô lỗ Tô Tố và Thúy Vi tiếp tục cuộc sống mạnh mẽ, vang dội của mình. Cũng tại thời điểm này, Tô Tố gặp Cố hoàng tử. Bạn học Tô phải lòng Cố hoàng tử đẹp trai, quyết định theo đuổi bằng phong cách độc nhất vô nhị của mình. Mặt dày bám riết, mỗi ngày ba bận đều đặn gửi thư tình, “cảm động” đến mức khiến Cố hoàng tử bất lực, không còn cách nào đành cho Tô Tố một cơ hội. Nhưng cho dù Tô Tố có thô lỗ đến mức nào thì cũng có một mặt yếu đuối. Sự lạnh nhạt của Cố hoàng tử cùng với hiện thực khiến Tô Tố hiểu rằng, có những thứ không thể cưỡng ép mà có được, nhất là tình yêu. Tô Tố đoạn tuyệt với ba năm cảm tình đầy “máu và nước mắt” với Cố hoàng tử, bước chân vào cuộc sống đại học tươi đẹp, vinh quang. Tại ký túc xá, cô nàng thô lô quen với đám đồng bọn mới, muôn hình muôn vẻ, vô cùng hạnh phúc. Đúng lúc này, bạn học Hoa - trúc mã năm nào của Tô Tố quyết định trở về. Mà Cố hoàng tử năm xưa cũng chợt nhận ra mình đã thích Tô Tố như thế. Cuộc chiến tranh giành gái thô lỗ rồi sẽ có kết cục ra sao? *** "Nhật ký gái thô lỗ" đơn giản mà tóm gọn chính là quá trình bôi đen thỏ bạch thuần khiết của Tô Tố. Nói một cách văn vẻ là ghi lại quá trình trưởng thành của gái thô lỗ, có thể không mạnh mẽ nhưng vô cùng vang dội. Nữ chính là một cô nàng thần kinh thô, hành động mạnh mẽ, có thể lầy sẽ lầy, có thể nhây sẽ nhây. Từ nhỏ cho đến lớn, Tô Tố triệt để thể hiện phong thái thô lỗ có một không hai của nhà họ Tô. Mặc dù tính cách này gây ra bao chuyện dở khóc dở cười, nhưng điều đó lại khiến tớ cảm nhận được một Tô Tố vô cùng chân thực. Có yêu, có ghét, có bắt nạt, có chơi xấu, có rung động đầu đời rồi bị tổn thương. Tất cả những điều này đều là những cảm xúc mà mỗi cô gái đều có thể trải qua trong thanh xuân của mình. Nam chính Hoa Vô Khuyết là một chú thỏ bạch ngây thơ được sinh ra trong một gia đình trí thức. Mọi hành động của anh chàng đều tuân theo chuẩn mực của một soái ca. Đáng tiếc, cuộc đời anh không gặp được thục nữ mà va phải cô nàng Tô Tố. Lẽ tất nhiên, mọi thứ sẽ xoay chuyển theo hướng bất thường.   Bạn học Hoa từ con thỏ ngây thơ chuyên bị bắt nạt, dần biến chuyển thành anh chàng hay xấu hổ luôn bám theo bảo vệ Tô Tố, rồi thích cô lúc nào không hay. Khi thời gian chia cách đã vừa đủ, khi con tim khao khát muốn trở về, cậu chàng quay trở lại, quyết tâm giữ lấy “gấu thô lỗ” của mình.  Cố hoàng từ từ giây phút xuất hiện đã bước trên con đường nam phụ. Anh đẹp, anh có tài chẳng qua những mơ hồ cùng sự xấu hổ của tuổi trẻ đã khiến anh không đủ dũng cảm để thừ nhận tình yêu. Cho đến cuối cùng, khi tình yêu vụt mất, mới hối hận đuổi theo. Có không giữ, mất chẳng thể lấy lại bởi giữa hai người bọn họ giờ có thêm một Hoa Vô Khuyết. Cố hoàng tử đã từng là người Tô Tố thích nhất, nhưng đó chỉ là quá khứ đã qua, thứ còn lại giờ chỉ là kỷ niệm. "Nhật ký gái thô lỗ" là một cuộc hành trình, từ tuổi thơ đầy màu sắc đến khi trưởng thành vui vẻ của Tô Tố. Cách hành văn tưng tửng, tình tiết siêu đáng yêu với dàn nhân vật “không có thô lỗ nhất, chỉ có thô lỗ hơn”, đảm bảo sẽ khiến bạn cười rách miệng từ giây phút mở đầu đến khi kết thúc. Tại sao bạn không thử đọc “Nhật ký gái thô lỗ” để có thể hiểu rõ hơn cuộc sống vang dội của cô nàng Tô Tố? Review by Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vườn trẻ là nhà tôi. Cô giáo là mẹ tôi. … là mẹ kế. ———————— Tô Tố bốn tuổi, cảm nhận được cuộc đời. “Cậu đang ăn bánh bích quy à?” “Ừm…” Cậu bạn nhỏ quay đầu, nghe thấy vậy liền trả lời. Cô bạn nhỏ đứng bên chiếc bàn tròn, đôi mắt to kèm theo đó là dử mắt cứng màu vàng, nước mũi chảy dài từ đầu đến ngực, trên chiếc khăn quàng cổ trước ngực đâu đâu cũng có những vật thể đặc sệt lấp lánh, đôi tay nhỏ bám lấy chiếc bàn, trong sắc đen đang phát sáng, trong ánh sáng ấy có thể xuyên thấu cả màu xám… “Cô giáo không phát cho cậu sao?” Cậu bé tò mò. Cô bé lắc đầu, giơ ba miếng bánh Vạn Niên Thanh (1) trong tay ra, “Cô giáo có phát, nhưng bánh của tớ phải giữ lại làm đồ chơi.” Bánh bích quy cũng có thể làm đồ chơi sao? Chơi thế nào? Đôi mắt cậu bạn nhỏ sáng long lanh, sáng lấp lánh. “Cậu đưa bánh của cậu cho tớ ăn, tớ sẽ lấy bánh của tớ để cùng cậu làm đồ chơi.” Cậu bạn nhỏ cân nhắc một hồi, ngẩng đầu, rốt cuộc hạ quyết tâm. “Thành giao.” Ba miếng bánh của cậu bạn nhỏ, hai miếng bánh của bản thân cô bé đều bị ăn sạch sành sanh, giữ lại một miếng, cô bạn nhỏ nhìn rồi lại nhìn rốt cuộc cắn một miếng to. Cậu bé khóc ròng: “Cậu không được như vậy, lừa mất bánh của tớ.” Cô bé căm phẫn, nhổ mẩu bánh trong miệng ra: “Đợi chút, tớ dạy cậu nặn bùn cao su.” Bàn tay nhỏ mậm mạp đen sì vê trái vê phải, quả nhiên bánh bích quy Vạn niên thanh có tính dẻo nha. “Này, cho cậu nhai, nhớ là phải nhổ ra vê vê đó.” Cô bạn nhỏ vô cùng nghiêm túc, nuốt sạch miếng bùn cao su trong tay. … 囧 (2), vê đi vê lại rồi còn có thể ăn sao? Cậu bạn nhỏ nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc miệng nhỏ giống như vô cùng gian nan nhai miếng bánh quy, rồi lại nhổ ra… “A… Tô Tố, con đừng làm hư bạn học Hoa Vô Khuyết…” Cô giáo Phương của vườn trẻ bước nhanh tới. Một tay phủi bay cục bánh Vạn niên thanh đang bị vê niết trong tay bạn học Hoa. “Đừng… lãng phí lắm đó cô giáo Phương!!” Tô Tố khóc ròng, cầm cục bánh nuốt vội, còn vô cùng vui vẻ nhai. Mọi người cùng 囧… Vậy mới nói, từ bé cho đến khi 80 tuổi, muốn diệt tận gốc thói thô lỗ nhất định phải bắt đầu từ khi còn là một đứa trẻ!!! Trong khoảnh khắc chói lọi này, nước mắt cô giáo Phương chảy dài, nắm tay thề: Tổ quốc, nhân dân, Đảng cùng với quốc kỳ, con nhất định phải thay đổi phong cách thô lỗ của đồn chí Tô Tố. Nhất định, nhất định phải thế. Ngày mùng 1 tháng 6, trường học tổ chức hội diễn. Tiết mục mà các bạn nhỏ của lớp nhỡ biểu diễn là… gấu chó trộm mật ong. Vì để vận động tính tích cực của tất cả các bạn nhỏ, cô giáo đã giao vai chính gấu chó cho bạn nhỏ Tô Tố, chú gấu chó thô lỗ lại mạnh mẽ cũng theo đó mà xuất hiện. “Mẹ ơi, ba ơi, con phải diễn vai chú ong mật nhỏ.” Quần trắng áo trắng, Hoa Vô Khuyết bé nhỏ giống như thiên sứ thánh khiết, hòa tan trong ánh nắng đầu hạ, tỏa ra những vầng sáng. Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Gái Thô Lỗ của tác giả Ta là Tô Tố.
Hứa Mùa Xuân Về Hoa Sẽ Nở
Hai người là Thanh mai trúc mã Còn là vì một câu không thể ngờ, yêu đến nước chảy thành sông. . . . . . *** Năm nay học sinh mới tham gia so tài cuộc thi kịch nói đông như kiến, chung quanh toàn là những người mặc các loại trang phục kỳ dị, lố lăng, có người mang theo cái nón hình thù kỳ lạ trên đỉnh đầu, có người có cái khí cầu trên ngực, còn có người cắm hai cây chổi trên lưng, trên cây chổi còn treo móc một số lớn các thứ linh tinh, vừa vào khu vực trường học đã cảm nhận được không khí náo nhiệt. Nghiêm Nhạc Nhạc vô cùng tự tin với bản thân mình, trang phục của cô được tạo bởi rèm cửa sổ, vải bạt, khăn trải bàn, khăn lau, tất cả đều được làm bằng tay chắc chắn sẽ tạo nên hiệu quả tuyệt đối mà không người nào có thể địch lại a, thêm nữa còn được phối hợp với kỹ thuật hóa trang, không một chút sơ sót, có thể thấy về vấn đề thiết kế nghệ thuật có lẽ cô có tư chất trời cho. Nhắc đến phương diện này bản thân cô lại càng kiêu ngạo nhìn các bạn khác cùng đội kịch bằng nửa con mắt, ha ha ha cười to ba tiếng, che miệng cố giả bộ ngượng ngùng nói, “Ai thật là ngượng ngùng a, xem ra phần thưởng tạo hình xuất sắc nhất cuộc thi chắc chắn là thuộc về ta nha, hey, làm sao bây giờ.” Mọi người đồng loạt 囧囧 liếc mắt nhìn người mới phát ra câu nói vừa rồi, cái liếc này có lực sát thương cực mạnh như muốn xé rách vải rách áo, còn thêm hàm ý ẩn chứa là “Ngươi đừng đắc ýsớm “, rồi quay đi làm việc của mình không thèm quan tâm đến cô nữa. Nghiêm Nhạc Nhạc không thèm đểý , đi lại đứng bên cạnh Thư Ngư, vẻ mặt đắc ý nói, “Ê, cậu nghĩ tớ nói có đúng không, đúng không.” “Ừ.” Thư Ngư vẫn không có biểu cảm gì như cũ, người này từ trước đến giờ dù có điên cuồng ăn khoai lang bao nhiêu đi nữa cũng tiếc không chịu đánh được một cái rắm, cứ tạo nên một bụng buồn bực trong lòng người khác, hắn bị Nghiêm Nhạc Nhạc kéo vào tổ kịch bản này đã khiến toàn bộ mọi người sợ hết hồn, làm cho mấy ngày liên tiếp mọi người trong đội kịch vẫn còn trạng thái ngu ngốc đình trệ như thấy quỷ vâỵ. Những thứ khác không nói đến làm gì, chỉ riêng hắn, Thư Ngư ở khoa vật lý, không lẽ hắn có hai tính cách đối lập sao, trước đây hắn vốn có cá tính không muốn quan tâm, trầm mặc ít nói, sợ rằng nếu hắn có đi ngang qua trước mặt, cũng đủ để cho mọi người bàn tán xôn xao rồi. Thư Ngư là sinh viên đặc biệt đươc đặc cách vào học lớn A, khoa vật lý, Mã giáo sư lúc ấy liền bắt hắn vào đội đi thi môn vật lý và dĩ nhiên đã giành được giải nhất đơn giản cứ như không, vì thế Mã giáo sư tuyên bố không ngại Thư Ngư biết ngượng ngùng mà treo thẳng thành tích lên bảng vàng của khoa. Trên thực tế Mã giáo sư cảm thấy loại thiếu sót này ngược lại có thể làm vật lý thăng bằng ——vốn dĩ thiên tài đời trước ai mà chẳng như vậy, có cánh thì đương nhiên phải là thiên sứ a (là người trên trời ). Dĩ nhiên ông trời vẫn luôn luôn công bằng, hiện tại thiên tài cũng không hẳn là cái gì cũng giỏi, ở trên vũ đài hội trường kịch, vai nam chính đang diễn chung với một người qua đường Giáp. Lúc ấy hắn rất có cá tính anh tuấn bất phàm nha, trên đời này không có một diễn viên nào như hắn, ở trên sàn diễn vũ đài, ngay cả tiếng “Ai nha” cũng không thốt lên một tiếng . Không hề có! Mà Nghiêm Nhạc Nhạc bên cạnh đó, cô lại đang nói chuyện như một tên ăn xin, “Van cầu chị, chị bố thí, bố thí cho tôi đi.”Cám ơn, cám ơn!” Hiển nhiên dựa vào trang phục mình đang mang, Nghiêm Nhạc Nhạc sáng tác ra ý tưởng như thế không thể nói là không thành công. Diễn xuất này tạo nên hiệu quả vô cùng tốt, tiếng cười liên tiếp vang lên, nhưng khuôn mặt của Thư Ngư vẫn không chút thay đổi , vì vĩnh viễn đại đa số thời gian của hắn, là để sống trong thế giới vui vẻ sung sướng của Nghiêm Nhạc Nhạc. Bản lãnh lớn nhất của cô gái này chính là làm cho mặt mũi người ta mất cân đối, thần kinh điên loạn mà không biết. Thí dụ như giờ phút này trong sự kích tình mênh mông của người bạn nhỏ Nghiêm Nhạc Nhạc, vì cô lại lần nữa diễn nhân vật quá nhập tâm, mà ôm bắp đùi vai nữ chính gầm thét “Bố thí tôi đi, tôi rất đói a tôi sắp chết đói rồi” . . . . . . Kéo dài thêm thời gian xuất hiện của mình trong kịch bản. Thấy vậy, mặt đen ngàn năm của đồng học Thư Ngư, rốt cục mơ hồ lộ ra nụ cười tủm tỉm .   Mời các bạn đón đọc Hứa Mùa Xuân Về Hoa Sẽ Nở của tác giả Trùng Tiểu Biển.