Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trợ Lý Hạng Sao

Tiêu Nghị vẫn luôn cho rằng nam thần trong lòng mình là một đóa sen trắng vừa anh tuấn lại vừa dịu dàng, có thể hạ gục trái tim của hàng nghìn hàng triệu nam thanh nữ tú già trẻ gái trai... Cho đến một ngày cậu trở thành trợ lý riêng của nam thần, ngoài niềm vui sướng khôn cùng ra thì... Ế? Hình như có gì đó sai sai... *** Chữ nghĩa bay mất nên không viết tử tế được. Chịu vậy. Đọc xong rồi mà có cảm giác không thật cho lắm. Đại khái bộ truyện này với mình thì vừa có cái hay vừa có cái dở. Đây không phải truyện đầu tiên mình đọc của tác giả Phi Thiên Dạ Tường. Và mình vẫn ấn tượng với kiểu cốt truyện xuyên suốt một quãng thời gian có thăng có trầm. Chỉ là cảm giác thấy thiếu thiếu cái gì đó. Tiêu Nghị, thân là một chàng trai 27 tuổi, chuyên ngành âm nhạc, lặn lội ở Bắc Kinh. Chia tay bạn gái, rồi bị cha mẹ giục về quê, Tiêu Nghị quyết định thử đi làm công việc mới, đến làm trợ lí cho nghệ sĩ. Mà trùng hợp thay, cậu lại được thành “tay sai” của diễn viên nổi tiếng Lư Châu. Lư Châu vốn là nam thần trong lòng cậu, cả bạn gái cũ của cậu cũng hâm mộ anh cuồng nhiệt. Nhưng khi tiếp xúc với nam thần, Tiêu Nghị mới vỡ mộng với con người thật của anh. Lư Châu rất hay nổi điên, y như mắc bệnh dại, hơi tí lại gào lại thét. Tiêu Nghị ở bên anh phải dùng hết kiên nhẫn bình tĩnh để vuốt lông. Mà trong lòng thì cũng la lối mắng chửi boss của mình. Lư Châu luôn miệng dọa dẫm đuổi việc nhưng Tiêu Nghị biết nam thần chỉ là loại khẩu khí con cọp mà lá gan thì con thỏ. Bởi vậy nên cậu quen với việc nịnh bợ dỗ dành Lư Châu, nhiều lúc còn bày trò chọc cười anh. Tiêu Nghị kí hợp đồng làm trợ lí cho Lư Châu 3 năm. Nhưng xảy ra biết bao nhiêu việc. Lư Châu từng nổi điên trong lần đi quay phim vì nghe được scandal tình cảm với bạn diễn nữ. Lư Châu cũng từng đuổi Tiêu Nghị khi biết cậu đang được ảnh đế họ Lê mời về làm âm nhạc. Một năm rưỡi ở bên Lư Châu, Tiêu Nghị chứng kiến anh từ ngôi sao đang nổi tiếng, bỗng chốc gặp tai nạn trên trường quay mà không thể thuộc lời thoại, rồi trượt dốc. Lư Châu không đuổi Tiêu Nghị nữa mà biến mất, để lại một con đường cho cậu, thay vì làm trợ lí, tiếp tục theo đuổi âm nhạc. Nhưng rồi Tiêu Nghị vẫn kiên trì bám dính lấy Lư Châu. Tiêu Nghị nói “tôi yêu anh” không phải là tình cảm thần tượng nữa, mà là tình cảm yêu đương, còn Lư Châu thì cũng đã xác nhận mình thích tiểu trợ lí ngốc nghếch kia. Hai người bắt đầu lại từ đầu, song hành cùng nhau trên con đường sự nghiệp của Lư Châu. Mà cũng nhờ vậy, Lư Châu mới có thể trở lại, từ bước một để chạm đến giải thưởng Ảnh đế. Điều mình cảm thấy hơi khó tiếp nhận. Chính là việc Lư Châu ở đầu truyện đã in vào trí óc mình là kiểu người mắc bệnh dại, khó ở, suốt ngày mắng Tiêu Nghị. Mà Tiêu Nghị thì là kiểu như bị máu M, ngày ngày hầu hạ nam thần lướt taobao, rồi dùng clone đi chửi anti. Thật ra Lư Châu không phải người xấu, nhưng việc Lư Châu bỗng nhiên nghiêm túc trả lời Tiêu Nghị rằng “Anh cũng thích em” làm mình thấy hơi không tự nhiên. Chắc có lẽ ngay từ ban đầu mình đã nhìn Lư Châu quá là phiến diện. Lâu lâu trước đây, mình có like page ổ trứng gà gì gì đó. Nhưng lại chẳng đi tìm đọc truyện của Phi Thiên Dạ Tường. Mình cũng không nhớ bộ truyện này được xuất bản hay gì, mà mình lại vội vàng đi tìm bản edit đọc trước khi nó biến mất. Dạo này mình còn bị kén truyện và tâm trạng lộn xộn nữa. Nhưng mình không hối hận chút nào cả, mình không nói là thích nó, nhưng thực sự là mình cảm thấy được một chút cái nhìn về nhân sinh. Như việc Lư Châu luôn chê trách Tiêu Nghị nhát gan không dám thử làm gì, như việc Tiêu Nghị có giấc mơ âm nhạc nhưng vẫn là muốn ở bên Lư Châu làm một người hỗ trợ… Mình không muốn nhận xét sâu xa gì về nhân vật, vì mình nghĩ mỗi người sẽ có cái nhìn và cách đánh giá khác nhau. Nhưng có lẽ ai cũng muốn một người ở bên như Tiêu Nghị, muốn có những người bạn như bạn của Lư Châu… *** Đôi nét về tác giả:   Phi Thiên Dạ Tường, một trong những tác giả nổi tiếng của trang web văn học Tấn Giang, được độc giả yêu mến đặt biệt danh là “Gà mái” hay “Phì Điền” (Ruộng màu mỡ). Văn phong phóng khoáng nhưng cũng không kém phần tinh tế. *** Tháng Mười một, Bắc Kinh. “Trước đây anh đã hứa với tôi những gì? Mấy năm mua được nhà? Mấy năm mua được xe? Mẹ già tôi cũng không cần, theo anh đến cái chốn quỷ quái này, anh nhìn bạn bè của anh thế nào, nhìn lại anh đi! Anh làm được cái gì rồi? Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không?!” Rời khỏi buổi họp lớp, Tiêu Nghị im lặng chịu đựng cằn nhằn, hai tay đút túi quần, ngậm thuốc lá vùi đầu đi. Cô bạn gái ở sau lưng đã dừng lại, cậu cũng không phát hiện, cứ cắm mặt bước về phía trước... “Xin lỗi em.” Tiêu Nghị ném điếu thuốc xuống, bất đắc dĩ nói, “Bà xã, anh cũng muốn kiếm sống mà, anh đã thực sự cố gắng rồi, em cho anh thêm một chút thời gian...” Tiêu Nghị xoay người lại, sau lưng trống trơn, không một bóng người. Một cơn gió thu thổi qua, điện thoại vang lên, “Bà xã” gửi tin nhắn. “Tiêu Nghị, chúng ta chia tay đi.” Chuông lại vang lên. Tiêu Nghị nhấc máy, lần này là điện thoại từ nhà gọi tới. “Tiêu Nghị.” Mẹ của cậu ở đầu dây bên kia nói, “Sao con không nghe điện thoại thế? Bao giờ thì về nhà?” “Con...” Tiêu Nghị mệt mỏi hỏi, “Sao vậy mẹ? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” “Ba con vừa mới xem xong bản tin thời sự, nếu mua nhà để cưới thì trả lần đầu tám mươi ngàn tệ đủ không?” “Ba mẹ không cần cho con tiền đâu, con phải lên tàu điện ngầm bây giờ đây, mai con sẽ gọi lại cho mẹ. Mẹ đi ngủ sớm một chút, đừng cho ba con đi vay tiền.” * * * Mười hai giờ đêm, Tiêu Nghị uống đến say mèm. Về tới phòng trọ, cậu giơ chân đá tung cửa, ngã vào ghế sa lông thở dốc. “Đồ vô dụng, vô dụng... Vô dụng...” Tiêu Nghị mệt mỏi, “Chẳng thà chết đi còn hơn.” Tiêu Nghị lảo đảo đi ra ban công, nhìn cảnh đêm dưới mười tám tầng lầu, bò lên lan can rồi lại bò xuống, bò lên lại bò xuống, lặp đi lặp lại đến chục lần như vậy, cuối cùng quỳ gối trên ban công, khóc ầm lên. “Mẹ ơi...” “Khóc cái con khỉ!” Hàng xóm cách vách mở cửa sổ ra, điên tiết hét lên, “Biết mấy giờ rồi không?! Còn say xỉn lảm nhảm tôi gọi cảnh sát bây giờ!” Cái xã hội tàn nhẫn ham giàu chê nghèo này, đến khóc cũng không cho người ta khóc. Gió lạnh đìu hiu, Tiêu Nghị lại bò vào phòng, cố gắng lết đến bếp, mở van ga ra. Điện thoại réo vang, Tiêu Nghị nhìn thì thấy là một trong những người bạn tham gia buổi họp lớp hôm nay. Tiêu Nghị nhìn cái bếp, nghĩ bụng thôi thì nấu bát mì ăn trước đã rồi hẵng tính đến chuyện tự sát. Tiêu Nghị vừa xì xụp húp mì gói vừa gọi điện cho bạn gái, bên kia tắt máy. Ăn xong bát mì cậu nằm vật xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại. Tiền thuê nhà hai ngàn tệ, tiền điện nước bốn trăm, đi ăn ở siêu thị với đưa bạn gái đi dạo phố một ngàn tệ, thẻ tín dụng nợ hai ngàn, tiền đi lại bốn trăm... Lương tháng sau thuế là năm ngàn, tháng nào cũng phải dựa vào thẻ tín dụng sống qua ngày, tháng nào trong thẻ cũng có dư nợ... Giá nhà ở đây là tám mươi ngàn tệ một mét vuông, ở khu Thông Châu cũng phải hai mươi lăm ngàn đến ba mươi ngàn... Không ăn không uống, ba trăm năm mới mua được nhà để kết hôn ư? Tiêu Nghị đã mấy lần nghĩ đến chuyện về quê, nhưng giá nhà ở các thành phố vành đai cũng phải mười hai ngàn tệ một mét vuông, tìm một việc làm lương ba ngàn tệ một tháng, cũng chỉ có nước chết đói ven đường thôi. Cậu mệt mỏi với tay tắt đèn, điện thoại lại có cuộc gọi đến, màn hình nhấp nháy liên tục. Sáng hôm sau, bảy cuộc gọi nhỡ, Tiêu Nghị uể oải gọi lại, đầu bên kia hiển nhiên cũng say rượu chưa tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi, “Ai thế?” “Tôi.” Tiêu Nghị đáp, “Ông làm gì thế? Nửa đêm nửa hôm gọi cho tôi đến mấy lần.” Người gọi điện là bạn cùng phòng hồi đại học của Tiêu Nghị, Đỗ Mã. Hồi đó hai người ngủ giường trên giường dưới, để tán gái cậu ta đã không ít lần tìm Tiêu Nghị vay tiền, đêm qua trong đám chế giễu Tiêu Nghị, cũng là cậu ta hăng hái nhất. Sau khi tốt nghiệp, Đỗ Mã chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã đứng vững được ở Bắc Kinh, trở thành một người đàn ông với thu nhập trên chục ngàn tệ, khiêm tốn lái con Lexus tới dự họp lớp. Khi Đỗ Mã gặp lại Tiêu Nghị, cả hai đều cảm thấy ngạc nhiên. Tiêu Nghị và Đỗ Mã chế giễu nhau quen rồi, bao nhiêu năm cứ giễu qua giễu lại, bây giờ Đỗ Mã vẻ vang như vậy, Tiêu Nghị chỉ thật lòng thấy mừng cho bạn mình. “Đêm qua...” Đỗ Mã nói, “Tôi lại đi uống rượu với cô tôi và mấy vị minh tinh nữa, già rồi, không còn như trước được... Ông hôm qua không bị say quá chứ? Gọi điện hỏi xem ông thế nào rồi.” Tiêu Nghị tối qua về nhà chỉ có mì ăn liền lấp bụng, đáp, “Không sao.” Đỗ Mã cười nói, “Bị bà xã phạt quỳ lên ván giặt quần áo à?” “Không.” Tiêu Nghị cười đáp, “Sao dám chứ?” Đầu dây bên kia vọng đến tiếng nước chảy, hiển nhiên Đỗ Mã đã rời khỏi giường, đeo tai nghe Bluetooth, nói với Tiêu Nghị, “Tôi đã nói với cô tôi rồi, bà ấy kêu cậu hôm nay đến trung tâm Hoa Mậu ở đường Đại Vọng một chuyến.” “???” Tiêu Nghị chuệnh choạng đứng dậy, đầu còn va một cái vào cửa. Tiêu Nghị, “Đến đường Đại Vọng làm gì?” Đỗ Mã khó hiểu đáp, “Không phải ông muốn nhảy việc sao? Uống đến ngu người rồi à?!” Tiêu Nghị, “!!!” Tiêu Nghị nhớ ra, đêm qua lúc uống rượu hình như có đề cập tới chuyện này. Tiện tay nhét bàn chải đánh răng vào miệng, cậu lúng búng nói, “Được, nếu thành công thì tôi mời ông đi ăn đồ nướng.” “Tôi gửi địa chỉ cho ông, tới nơi gọi điện thoại cho cô tôi là được.” Đỗ Mã cúp điện thoại. Tiêu Nghị rất cảm kích, đêm qua Đỗ Mã gọi cho cậu mấy lần, có lẽ là lúc cùng với cô cậu ta đi ăn khuya, muốn gọi Tiêu Nghị ra cùng.   Mời các bạn đón đọc Trợ Lý Hạng Sao của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Tình Của Ác Ma
Vừa thấy cô gái một thân lụa trắng mỏng manh trên sàn đấu giá, vẻ mặt buồn bã thê lương, Ánh mắt anh không thể nào rời khỏi người con gái kia. Cô có một khí chất đặc biệt, hai đầu lông mày toát lên vẻ kiên nghị bất khuất, Làm người ta ko thể bỏ qua, nhưng cũng khiến cho người ta thương tiếc. Anh liền trả giá mua ngay đêm đầu tiên của cô, thật không nghĩ đến, Bề ngoài của cô hồn nhiên, trong sáng nhưng miệng lại toàn nói dối giống như một nữ phù thủy! Hừ! Không ai có thể lừa gạt anh mà sau đó không phải trả giá đắt , Cho dù cô là người con gái duy nhất khiến chỗ sâu nhất trong tâm hồn anh xúc động  Cô thử tự giải thích sự trong sạch của mình với người đàn ông bá đạo chuyên chế, lạnh lùng như ác ma này. Nhưng bị bắt uống thuốc xong, cô không tự chủ được cầu xin anh vỗ về thân thể nóng như thiêu đốt của mình. Rơi vào trong vòng xoáy tình cảm mãnh liệt không thể thu hồi. *** Cả bầu trời mờ mịt u tối, từng hạt mưa nhỏ mỏng manh như sợi tóc, trong không khí tràn ngập hơi thở khiến người ta bất an, Trần Như Nhụy giống như chú chim hoàng yến đơn độc bị giam trong lồng, lo âu, bất an nhìn ra bốn phía. Đây rốt cuộc là nơi nào? Cô kinh hoàng lúng túng nhìn chung quanh. Diệp Phương Chi chạy ra khỏi đoàn người rồi, cô vẫn đi về phiá trước không có mục đích, chỉ thấy ở hai bên đường phố Lâm Lập đều là những quán rượu, KTV muôn màu muôn vẻ, những cô gái trang điểm xinh đẹp lần lượt xuất hiện trước cửa khách sạn. Lớp trang điểm trên mặt các cô thật dày, trên người mặc những bộ quần áo bó sát trễ ngực lộ bụng, không hề sợ rét lạnh, khóe miệng ngậm thuốc lá, nụ cười lộ vẻ gian ác, dùng ánh mắt quái dị nhìn chòng chọc vào Như Nhụy khiến cô sợ hãi. Cô theo bản năng kéo sát quần áo trên người lại, đầu cúi cúi xuống. Một kẻ mặt mũi dâm đãng, đầu trâu mặt ngựa đi về hướng Như Nhụy, cô cố gắng co rút người lại nép vào bên tường, hi vọng không chọc người đang chăm chú nhìn mình, khẩn trương gọi một chiếc xe tính đón xe rời đi. Lúc này, trong lòng cô đã hiểu đây là nơi tụ tập nhiều gái điếm nhất Hồng Kông, nơi thế lực bóng tối điều khiển, trong lòng đã lạnh đi phân nửa. Làm sao có thể chạy đến nơi đây chứ? Tên đàn ông dâm đãng kia dừng lại trước mặt Như Nhụy, chặn đường đi của cô. Ánh mắt háo sắccủa hắn không chút kiêng nể nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô. Mời các bạn đón đọc Người Tình Của Ác Ma của tác giả Tề Nghiên
Người Mẹ Vị Thành Niên
Truyện Người Mẹ Vị Thành Niên là một truyện mới được tác giả Thiên Cầm giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện online. Truyện gửi đến bạn đọc một thông điệp về sự cẩn trọng, về tình yêu, về ý thức trách nhiệm; truyện cũng giống như lời nhắn nhủ trong truyện Nhật Ký Mang Thai Khi 17. Tuổi trẻ bước vào đời với nhiều cạm bẫy, nhưng lo lắng và cả sự lỡ làng nhưng tất cả rồi sẽ vượt qua được, hãy thận trong và suy nghĩ thật chín chắn, đọc truyện ngôn tình này và rồi bạn sẽ hiểu rõ điều này. Nàng là Lâm Duyệt, một người nghèo vừa học vừa làm, nàng từng nghĩ sao mình có một cuộc đời quá thê thảm bi thương như vậy. Đột nhiên một ngày, bốn người đàn ông mặc đồ đen đi vào phòng học, trước mặt tất cả học sinh cung kính kêu nàng một tiếng “thiếu phu nhân”, cũng đưa nàng vào trong một biệt thự to nhưng quỷ dị. Ở nơi này, nàng gặp được người xưng là chồng của nàng, người đàn ông đẹp trai đến yêu mị, còn có... một bé gái hai tuổi giống nàng như đúc. Mà bé gái hai tuổi kia hưng phấn gọi “Mẹ”, Lâm Duyệt thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh! Trời ạ! Nàng mới 18 tuổi, học sinh cấp ba, không nên có con gái lớn như vậy chứ? Còn nữa... nàng kết hôn từ khi nào chứ? Hắn là Mạc Lặc Nghị Phàm, một sát thủ lãnh khốc vô tình, người lãnh đạo tối cao của tập đoàn Thụy Tạp. Vài năm trước hắn bị một tiểu nữ sinh làm cho thầm mến dẫn đến một phút cả hai cũng đồng điệu, xuất phát từ trách nhiệm, hắn mang đi tiểu nữ sinh... ngoài ý muốn có được đứa nhỏ. Hạnh phúc không bao lâu, sau ngày nàng sinh con bị người thần bí mắt cóc, từ đó về sau bặt vô âm tín. Sau ba năm tái ngộ, nàng đã quên hắn... Truyện sẽ còn tiếp diễn đến đâu nữa, mời bạn đón đọc truyện và đi tìm câu trả lời. *** Nước Mĩ, Ban đêm ởLas Vegas, nhiều ánh đèn chói sáng chiếu rọi xuống nơi xa hoa trụy lạc, không ít âm mưu của thế giới. Bởi vì đêm quá khuya, trên đường xe qua lại thưa thớt. Một người đàn ông khóe miệng nhếch lên, bước chân bình thản đi trên đường cái, bóng người phủ dài, đi vào một tòa nhà. Ở trong một gian phòng xa hoa rộng lớn, hắn gặp được người bí ẩn hẹn hắn, tuy rằng không thấy rõ gương mặt hắn, nhưng theo màu da, màu tóc, dáng người cùng giọng nói, hắn là một người Hoa rất khôi ngô. Người tới đề cao cảnh giác, trực giác nói cho hắn biết, người này vô cùng kỳ quái, phải thật cẩn thận. Người bí ẩn cảm giác được hắn cảnh giác. Giọng nói có chút run run, lại hết sức hấp tấp nói “Nghị, ngươi…..ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không có nhiều thời gian lắm, người sẽ cảm thấy kỳ quái vì sao ta lại biết ngươi , vì sao lại mang ngươi tới nơi này. Trước hết ta có lời muốn nói, xin hãy nghe rõ, nhưng đừng ngắt lời ta, không nên hỏi vì sao, có thể chứ?”. Nghị nhận thấy đôi người trước mắt này có chút mất đi nhẫn nại, thô lỗ như thế, còn dám can đảm đêm khuya hẹn hắn đến gặp mặt, nhưng gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, lông mi hơi nhíu lại gật gật đầu, người bí ẩn dường như cũng nhận ra Nghị bất mãn. “Không cần khẩn trương (lo lắng), ta nói ta không phải là kẻ thù của ngươi, cũng sẽ không thể gây bất lợi đối với ngươi, thả lỏng chút, hơn nữa ta nhắc lại lần nữa không cần ngắt lời ta nói, thời gian của ta không nhiều lắm. Ta đã mất rất nhiều ký ức, tương lai càng ngày sẽ quên càng nhiều…” Nói xong người bí ẩn đột nhiên run rẩy đứng lên, giống như chứng động kinh phát tác, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, ước chừng nửa phút, người bí ẩn hồi phục bình thường, nhưng vẫn hơi run run như cũ, khó khăn tiếp tục nói: “Nghe đi, không nên hỏi ta là ai, chúng ta đã điều tra qua hoàn cảnh của ngươi, cảm thấy người vẫn còn là người lương tri, như vậy bây giờ ta xin người giúp đỡ, đem vật này mang về Trung Quốc, giao cho người của chính phủ Trung Quốc, một nam nhân tên là Mã Sĩ Kiệt”. Nói xong người nọ run run từ túi bên phải thong thả lấy ra một vòng cổ vàng, động tác chậm rãi hầu như không thể phân biệt được là có di chuyển, bởi vì người bí ẩn biết rõ, nhất cử nhất động giờ phút này, nếu có hơi sơ ý, có khả năng kinh động đến sát thủ mặt lạnh đứng đối diện hắn nổ súng. Mời các bạn đón đọc Người Mẹ Vị Thành Niên của tác giả Thiên Cầm
Mộng Thấy Sư Tử
Văn án:   “Dư Phi: “Bạch thầy, con nằm mơ thấy một con sư tử xanh, ý là làm sao?”   Thứ Cơ: “Nữ thí chủ, vài ngày nữa thí chủ sẽ gặp được một tấm chồng cao lớn vạm vỡ, cường tráng cứng cỏi.”   Bạch Phỉ Lệ cách đó ngàn dặm hắt hơi liền ba cái: “???”   Nghe nói nếu đang yên đang lành bị hoa gạo rơi trúng người, nghĩa là vận đào hoa của bạn đang tới.   Thế nhưng Dư Phi không bị bông hoa gạo nào rơi trúng người, hơn nữa còn bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, sau đó bị đuổi khỏi Thiện Đăng Đĩnh - nơi đã nuôi nấng và dạy dỗ cô, đưa cô tới với con đường hát kinh kịch. Lý do là bởi có tư tình với Nghê Lân - một trong những người có sức ảnh hưởng lớn nhất Thiện Đăng Đĩnh.   Cô gọi Nghê Lân là “sư thúc”, mối quan hệ của hai người trước khi có tình cảm nam nữ nảy nở, thì chính là tình thầy - trò nghiêm khuôn kín phép. Thiện Đăng Đĩnh vốn là một phường hát vô cùng quy củ, mục đích luôn là giữ lại những nét văn hóa nghệ thuật từ xưa, cho nên việc này hiển nhiên không thể chấp nhận được. Huống chi, Nghê Lân còn là người đã có gia đình.   Mà Dư Phi cũng rất khẳng khái nói ra, chủ động xin rời khỏi Thiện Đăng Đĩnh, sau đó tuyên thệ, trong vòng ba năm sẽ không trở lại sân khấu kinh kịch.   (Vẫn là) nghe nói nếu đang yên đang lành bị hoa gạo rơi trúng người, nghĩa là vận đào hoa của bạn đang tới.   Thế nhưng Dư Phi không bị bông hoa gạo nào rơi trúng người, hơn nữa còn bị đuổi khỏi Thiện Đăng Đĩnh; ấy vậy mà vận đào hoa vẫn cứ vậy kéo tới. Cô rời khỏi nơi mình đã gắn bó cho tới lúc trưởng thành, cuối cùng vào một ngày nọ, không những lạc vào quán bar dành cho les, hôn môi với Quan Cửu - một trong những đại thần của giới cosplay 2D, mà còn lên giường với Bạch Phỉ Lệ - con trai của ông chủ tập đoàn Thượng Thiện. Từ đây kết ra một mối nhân duyên bền chặt không sao dứt được.   Vậy đấy, có người cần hoa gạo để biết mình sắp có vận đào hoa; cũng có người chẳng cần bông hoa nào cả, hoa đào vẫn bay tới tới tấp. Dư Phi lúc ấy chính là người thuộc vế thứ hai.   Mà Bạch Phỉ Lệ khi gặp gỡ Dư Phi, lần đầu tiên trong cuộc đời hơn hai mươi năm của anh, một bông hoa gạo đáp xuống người anh, để lại một vết đỏ nhàn nhạt.   Dư Phi nằm mơ thấy một con sư tử. Khi đi tìm sư thầy Thứ Cơ giải mộng, Thứ Cơ bèn phán rằng, con sư tử đó chính là chân mệnh thiên tử của cô.   Sau này khi kể lại buổi tối 419 ngày hôm đó, Bạch Phỉ Lệ cười: “Em nói em không thể đi theo tôi tiếp nữa, bởi vì tôi chỉ có ngoại hình là đẹp thôi chứ không phải là sư tử của em.” “Tôi bèn hỏi, sư tử của em là ai? Em không ngừng lắc đầu. Tôi lại hỏi, sư tử của em là kiểu nào? Em suy nghĩ hồi lâu rồi nói, sư tử của tôi à, một tay che trời, chỉ cần một tay là có thể nhấc được tôi lên.” [...] Cô cố nén lại cảm giác mất mặt, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?” “Thì tôi một tay bế em vào chứ sao.”   Bởi vì, Bạch Phỉ Lệ muốn trở thành con sư tử trong giấc mộng của Dư Phi.   Hiên ngang, dũng mãnh, vì cô mà một tay che trời.   __   Dư Phi là một người rất mạnh mẽ. Cô bị đuổi khỏi Thiện Đăng Đĩnh, tuy có ảo não, nhưng không vì thế mà tuyệt vọng. Đoạn tình cảm với Nghê Lân, tuy có nuối tiếc, nhưng chưa từng mù quáng và chấp nhất. Đây là điều mình rất thích ở Dư Phi. Cô yêu được, cũng buông được. Đối với những điều không thể nắm lấy hay sở hữu, không bao giờ mang tâm lí cố chấp cưỡng cầu. Xuất thân của cô không được tốt, vì thế Dư Phi rất nhạy cảm. Hơn nữa vì ở phường kịch đã lâu, cô dưỡng ra được một phong thái và tư duy rất thông tuệ, vô cùng thanh cao, vô cùng có hơi thở của nghệ thuật. Bởi thế, điều Dư Phi không chịu được nhất, là những gì hèn mọn.   Vì thế, tự tôn của cô rất cao.   Ngay chính Bạch Phỉ Lệ cũng đã nói, “Em không phải trời sinh thấp hèn, mà trời sinh kiêu ngạo.”   Dư Phi chính xác là kiểu nhân vật khiến mình vừa yêu vừa ghét. Yêu là bởi sự cứng cỏi và độc lập của cô, khí chất hào sảng và hơi thở nghệ thuật của cô; ghét là bởi cô có lúc suy nghĩ quá ích kỉ. Dư Phi quá mạnh mẽ, cũng quá kiêu ngạo, kiểu người như vậy rất khó chịu khuất phục hay cúi đầu trước người khác.   Bạch Phỉ Lệ có thể vì Dư Phi mà bỏ qua quá khứ của cô, bỏ qua thân phận của cô; thế nhưng Dư Phi lại có thể vì một câu hỏi xác nhận của Bạch Phỉ Lệ mà buông lời tổn thương anh. Cô giống như một con nhím đầy cảnh giác, chỉ cần cảm nhận được chút nguy cơ, cũng sẽ dốc sức phóng những mũi tên nhọn hoắt ra để bảo vệ mình, mà hiếm khi để ý xem, người thương yêu mình liệu có bị tổn thương hay không.   Cô nghĩ rằng Bạch Phỉ Lệ sinh ra là con nhà giàu, mọi thứ đối với anh đều rất thuận lợi, không thể so được với những khó khăn và cố gắng của cô mà lại không hiểu được rằng, mỗi người đều có nỗi khổ và khó khăn riêng. Mà tất cả những việc thuộc về cá nhân ấy, tuyệt đối không thể đặt lên bàn cân mà so bì.   Bạch Phỉ Lệ mắc chứng sợ máu. Khi còn nhỏ, anh tận mắt chứng kiến mẹ cắt tay tự sát trong phòng tắm, nên bị chấn động tâm lý nặng, phải đi điều trị rất lâu bệnh mới thuyên giảm. Chính vì những rối loạn tâm lý như vậy, trong Bạch Phỉ Lệ có hai nhân cách; nhưng dù là nhân cách nào, thì cũng là Bạch Phỉ Lệ yêu Dư Phi hết mực. Anh từng nói với cô, trong chuyện tình cảm, anh luôn cầu may.   May mắn, nên gặp được cô.   Vì cô, anh gạt bỏ chứng sợ máu của mình, chạy tới giúp cô cản lại nắm đấm của tên côn đồ. Vì cô, anh không ngại ôm Dư Phi một thân đầy máu chạy thẳng tới bệnh viện, chỉ sợ cô không ổn rồi.   Người mắc chứng sợ máu, thực ra không nhẹ nhàng như người ta vẫn tưởng. Chỉ cần nhìn thấy một chút máu thôi, cơ thể họ cũng sẽ có phản ứng, run rẩy, sợ hãi, đứng không vững, thậm chí là ngất xỉu.   Thế nhưng vì Dư Phi, Bạch Phỉ Lệ không do dự thách thức giới hạn của bản thân.   Cũng là vì cô, nên anh chấp nhận cô kiêu ngạo, chấp nhận cô ích kỉ. Anh từng chút từng chút kiên nhẫn đợi cô nhận ra, thậm chí đồng ý xa nhau một thời gian để hai người giải quyết việc của mình và thấu suốt mọi chuyện. Yêu là cùng làm cho nhau trở nên tốt hơn. Quan hệ của Bạch Phỉ Lệ và Dư Phi chính là như vậy. Có lúc hai bọn họ căng thẳng tới mức dường như không thể hòa giải được; thế nhưng vận mệnh là vận mệnh, sợi tơ hồng giữa hai người có thể co có thể giãn, thế nhưng tuyệt đối sẽ không thể đứt.   Dư Phi nói, cô thích Bạch Phỉ Lệ, thích theo cách mà, “Không hỏi quá khứ, không nói tương lai, chỉ tính hiện tại.” "Em yêu anh, rất yêu rất yêu. A Phỉ, Bạch Phỉ Lệ, bất kể là con người nào của anh, bất kể là dáng vẻ nào của anh, em cũng yêu vô cùng."   Còn Bạch Phỉ Lệ, anh yêu Dư Phi không tính toán, cũng không mục đích, chỉ biết yêu là yêu vậy thôi. Có lẽ bởi được bảo bọc và nuông chiều từ bé, nên Bạch Phỉ Lệ có lúc cho mình cảm giác anh như một đứa trẻ vậy, đáng yêu ngây thơ lắm. :v Lúc làm chuyện đó, còn bị Dư Phi chọc cho đỏ hồng cả mặt. Bạch Phỉ Lệ còn hồn nhiên tới mức để Dư Phi… cầu hôn trước. =]] __   “Dư Phi hơi ngượng ngùng, nói thế nào cũng cảm thấy có chút không tự nhiên. Cô cất lời:   "Ừm, thế này... cầu hôn... được chưa?"   Tay trái hoa hồng, tay phải nhẫn.   Ánh mắt Bạch Phỉ Lệ sáng rực nhìn cô chằm chằm: "Vậy em cầu đi."   Dư Phi: "..."   Không nghĩ tới anh lại không biết xấu hổ như vậy... Dư phi nghĩ bụng, theo kế hoạch mà cô dự trì, đến đoạn này Bạch Phỉ Lệ hẳn là nên hết sức cảm động, sau đó thuận lợi kết thúc mới phải.   Dư Phi bụng bảo dạ, thôi được, đã đến bước này rồi, còn ngại gì mất mặt nữa.   Vậy là cô ngay ngay ngắn ngắn quỳ gối xuống, cầm hoa hồng và nhẫn, trịnh trọng nói: "Bạch Phỉ Lệ, anh đồng ý kết hôn với em chứ? Cả đời chỉ có thể yêu một mình em thôi."   Bạch Phỉ Lệ nhìn cô đăm đăm: "Vậy còn em?"   Dư Phi nói: "Em cũng chỉ yêu mình anh."   Bạch Phỉ Lệ cúi đầu qua hôn nhẹ lên gò má cô, thấp giọng thì thầm bên tai cô:   "Anh đồng ý." __   “Mộng thấy sư tử” không chỉ tập trung vào tuyến tình cảm của các nhân vật, mà còn đưa người đọc tới với kiến thức của hí kịch, kinh kịch và giới cosplay 2D. Đã lâu rồi mình mới đọc một bộ truyện có kiến thức âm nhạc nhiều tới mức này. Nghệ thuật có mặt ở mọi nơi trong “Mộng thấy sư tử”. Có lẽ vì thế mà câu chuyện này có không khí gì đó rất cổ xưa, rất thanh tao (nói vậy chứ Dư Phi hài lắm luôn ấy, có mấy đoạn mình phải bật cười :)) ). Giọng văn tác giả rất mềm mại, nhẹ nhàng, editor edit cũng mượt nữa.   Có điểm trừ có đôi lúc mình hơi bực Dư Phi bởi cô cố chấp cũng cứng đầu quá, nhưng sau lại cảm thấy cảm phục cô hơn; bởi một cô gái như Dư Phi, có thể mạnh mẽ tự mình gây dựng và làm chủ cuộc đời từ hai bàn tay trắng. Một cô gái như vậy, một cô gái vô cùng tài giỏi, cũng rất đáng ngưỡng mộ. Mình cũng rất thích Bạch Phỉ Lệ, người vừa ôn nhu vừa hi sinh như anh… anh là một người đàn ông rất tốt.   Ngoài hai nhân vật chính ra thì các nhân vật phụ cũng rất ổn nhé. Nhưng tiếc là tình cảm đa số đều không vẹn toàn. Phiên ngoại sẽ bật mí thêm về chuyện của Nghê Lân - lí do mà năm đó Dư Phi bị đuổi khỏi Thiện Đăng Đĩnh; cũng sẽ nói thêm về cô gái hôn môi với Dư Phi ở quán bar tối hôm gặp Bạch Phỉ Lệ. Tựu chung, “Mộng thấy sư tử” khá hay, mình nhiệt tình đề cử nhé. ^^ ______________   " ": Trích từ truyện   Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Phật Hải cho tới nay chưa từng gặp qua cơn bão nào lớn như thế. Vị hòa thượng trực ở Văn Thù Viện gian nan đánh chuông. Tăng bào của y bị gió lớn thổi căng phồng, hệt như một cánh buồm no gió. Y hậm hực xoa xoa cái đầu trọc lốc: "May mà không có tóc, nếu không đã bị gió thổi rối tung rồi." lại trừng mắt nhìn cậu sư đệ đang đứng một bên chơi điện thoại: "Thứ Cơ! Không giúp một tay thì thôi đi, còn đứng đấy mà chơi được nữa à!" Ngón tay Thứ Cơ lướt xoàn xoạt trên màn hình: "Đừng quấy rầy em giúp sư phụ quản lý Weibo. Tuần trước vừa ra mắt "Văn Thù giải mộng", lượng fan tăng lên một đống luôn." Tràng hạt của hắn bị gió thổi bay tung. "...Tôi... Tổ sư cha nó chứ... Cậu toàn dùng nick có dấu chính chủ đăng mấy cái thứ mê tín vụng trộm đó, để sư phụ biết xem thầy có đánh què chân cậu không!" Thứ Cơ dựng ngón tay về phía sư huynh: "Người xuất gia không nên ác khẩu! Không nên nổi nóng!" "..." Y giơ tay lên muốn táng cho tên sư đệ một phát, Thứ Cơ mau lẹ né ra. Đột Nhiên, Thứ Cơ nhìn chòng chọc vào điện thoại, ré lên như gà bị chọc tiết: "Bỏ mẹ? Wifi đứt rồi?" "..." Thứ Cơ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng: "Nguy rồi sư huynh, cái dây điện cũ mèm kia bị gió thổi đứt rồi." Mời các bạn đón đọc Mộng Thấy Sư Tử của tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ.