Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Báo thù không phải là mục đích, đôi khi trùng sinh chỉ là để hù dọa mà thôi. Tạ Hộ liền tính toán đùa nghịch một thời gian. Bởi vì nàng phát hiện ra, thứ mà nàng để tâm kiếp trước hình như không quan trọng như nàng nghĩ. Mà đời này, điều đầu tiên phải nhắc đến chính là bệnh kén ăn của nàng. Lời Bà Còm: Truyện này mình biết đến nhờ vào review của Nàng Xám (greyphan.com/2015/06/21/review-tang-quan-mot-the-vinh-hoa-hoa-nhat-phi/). Mình rất mê thể loại trùng sinh, có lẽ vì nữ chính nào sau khi trùng sinh đều có một cá tính đặc biệt. Truyện này nhà Cung Quảng Hằng đã edit được 100 chương sau đó ngừng hơn 2 năm rồi. Mình thích truyện này nên quyết định edit một bản cho riêng mình. Mình là tay mơ nên những thơ văn hoặc từ đặc biệt là xin chào thua, vì thế mình sẽ để nguyên xi như trong bản convert. Bạn nào hiểu được chỉ dẫn thì mình xin cảm tạ. Truyện mình làm cho bản thân nên sẽ không edit theo từng câu từng chữ trong bản convert đâu, miễn câu văn đọc lên nghe xuôi tai hiểu được cốt truyện là tốt rồi. *** Review greyphan.com:   Dạo gần đây ta ngán trùng sinh quyền mưu trạch đấu lắm lắm, đọc vừa mệt vừa nhàm, quanh đi quẩn lại có chừng ấy chi tiết mà triển nên không chán cũng uổng. Ban đầu vớ được quyển này cũng vì hết truyện đọc, đọc trong tâm thế chẳng biết gì, chưa ai spoil, cũng may là quyển này hay, đọc rất thích. Đa số các truyện trùng sinh khác thì nữ chính trùng sinh về toàn báo thù hoặc bày mưu tính kế để có cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. Nữ chính Tạ Hộ cũng thế, nàng này kiếp trước yêu mù quáng một người, tính tình cao ngạo trong khi chẳng hề có tư bản để cao ngạo, không ngu như lại dễ bị gài bẫy, thể chất hay bị hại. Nàng yêu 1 người 27 năm, đơn phương, cuối cùng kẻ yêu nàng tạo cơ hội cho nàng được gả cho người nàng yêu, kết cục người nàng yêu đập nàng bể đầu bầm thây chết thấu thấu. Tạ Hộ trùng sinh, tâm cũng chết, 27 năm yêu đơn phương cũng tan theo những cú đánh cú đá và cái chết của nàng. Cuộc đời nàng bước sang trang khác, kiếp này nàng có 1 bắt đầu mới, với người yêu nàng ở kiếp trước. Yêu hắn, thương hắn, bảo vệ hắn, thần tượng hắn, sùng bái hắn, kiếp này là ông trời ban ơn cho nàng, sống lại để báo đáp hắn. Thẩm Hấp có tuổi thơ ác mộng, hắn là con rơi của Hoàng đế, mẹ hắn vác bụng bầu gả cho người, tự làm tự chịu, bị tra tấn không ra con người, hại luôn cả đứa con của mình, sống không bằng chết. Hắn sống, hắn nỗ lực, để Hoàng đế thấy được hắn, để mưu hoa ngôi báu, để trả thù. Trả được thù rồi hắn lại về với nỗi cô đơn, đêm đêm ác mộng, đến khi hắn yêu, người kia lại không yêu hắn, mặc dù sớm chiều làm bạn 10 năm, người kia vẫn không yêu hắn. Hắn thành toàn nàng, hắn mất nàng. Nếu ta là tác giả, ta sẽ cho Tạ Hộ trùng sinh vào 1 ai khác ở kiếp trước, yêu và ở bên Thẩm Hấp, chứ ko phải trùng sinh ở 1 kiếp khác, hạnh phúc với 1 Thẩm Hấp thuở thiếu thời. Ah, ông Trời bất công. Ở cái kiếp kia, liệu Thẩm Hấp sẽ sống với sự đau khổ, nỗi cô đơn và cơn giằng xé đến thế nào, khi chính hắn lại gián tiếp gây ra cái chết cho người con gái hắn yêu trong vô vọng chừng ấy năm? Ở một kiếp người mới, Tạ Hộ và Thẩm Hấp bên nhau, cũng xem như là bù đắp đi. Mặc dù với ta thì ta thấy bứt rứt lắm. Tiếc là truyện hơi ngắn, còn vài nhân vật không được giao đãi nên đọc khá tiếc nuối. Hoa Nhật Phi hành văn rất được, cách dẫn truyện rất xảo diệu và lôi cuốn, khi đọc đôi khi ta cứ cười tủm tỉm theo nhân vật, nhăn nhó theo nhân vật, lúc nhận ra điều đó ta thấy khá ngạc nhiên, vì không hiểu sao mình lại vô thức như thế, nó không giống như truyện hài cười ha hả, truyện buồn khóc thút thít, mà là sự hòa mình, cái cảm giác của nhân vật nó làm ta đắm chìm ở bên trong, nhàn nhạt và dịu dàng làm sao ấy. “Tặng quân một thế vinh hoa” tuy không phải xuất sắc, nhưng là 1 tác phẩm hay, dịu dàng và ngọt ngào, không quá bi, không quá hỉ, rất êm ái, đọc thoải mái và dễ chịu. Mặc dù còn 1 vài sạn và tình tiết không được triển khai, nhưng cũng chấp nhận được chứ không đến mức làm độc giả bức bối. Quyển này quả là của hiếm giữa rừng trùng sinh nhan nhản 1 màu hiện nay. Cái gì cũng vừa đủ, không thiếu không thừa, không quá trùng lặp. *** Sau một kiếp chị sống khá có lỗi, nên ông trời bực quá. Kiểu như ta đã tạo hết thời cơ cho hai bọn bây bên nhau, mà cũng không bên nhau được nữa. Thời cơ đó bao gồm 1. Không cho chị được như ý nguyện gả cho nam phụ 2. Đem chị thảy ngay tới trước mặt anh, để cho hai người lâu ngày sinh tình Vậy mà hai người này cũng không đến được vơi nhau, vậy là bùm, cho chị trọng sinh để chị bớt ngây thơ đi và nhìn thấy thằng chồng lương phối 'tao đã chọn cho mày đó con' ông trời said. Chị sống lại rồi, trời lại phù hộ cho gia đình chị bình an, vượt qua bao nguy nan và tiến tới đỉnh cao của nhân sinh. Và cuối cùng thì chị cũng được gả cho anh, xây dựng một mái nhà nhỏ được anh cưng chiều hết mực. Có lẽ cảm thấy cuộc sống của chị vẫn chưa quá mĩ mãn, vẫn chưa đủ tầm với danh xưng 'con cưng của trời' nên trời đã cho anh lên làm vua, để chị làm hậu, sinh con thì làm thái tử và quan trọng là hậu cung chỉ có mình chị, một mình hưởng hết ân sủng. Ok giờ là nhất rồi, trời vừa lòng rồi nhé, con sống hạnh phúc nhé, ta đi đây Ps: Trời ở đây là tác giả đó. Truyện không xàm như lời review đâu, nghệ thuật ánh trăng lừa dối không à.   Mời các bạn đón đọc Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa của tác giả Hoa Nhật Phi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cổ Phong Hệ Liệt: Dung Quân - Công Tử Hoan Hỉ
Hết lòng hết dạ yêu ai đó bình thường đã khó, đối với các nhân vật chính trong câu chuyện này có lẽ càng khó hơn nữa. Vì trên vai họ là trọng trách với rất nhiều người khác, với cơ đồ mà tổ tiên gây dựng, với cả đất nước và trăm họ. Một người là hoàng đế, một người là đại thần đầu triều. Quen nhau từ bé, thân nhau từ bé, cũng hiểu lòng nhau từ bé, nhưng lời yêu cứ mãi không thể nói ra. Hắn không phải là một minh quân, tuy chẳng gây nên tội trạng gì nhưng cũng không lập công đủ lớn để sử sách ghi nhận. Y không phải là một đại thần tài năng, nếu không nhờ phúc ấm tổ tiên thì có thể đi thi cũng chẳng đỗ đạt, đừng nói trở thành thừa tướng. Tất cả những gì họ có thể làm, là cần mẫn, là chịu đựng, là đặt bản thân xuống dưới đại sự quốc gia. Cứ như thế, cho đến một ngày họ nhận ra, có thể làm chưa chắc đồng nghĩa với làm tốt, kỳ thực việc họ làm giỏi nhất, lại là yêu nhau. Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** Nửa đêm, không gian tĩnh lặng, đám cung nữ thái giám làm việc mệt mỏi cả ngày dựa vào cửa cung, mơ mơ màng màng ngủ gật, thị vệ tuần tra ban đêm cầm đèn ***g vừa lúc đi qua trước cửa. Ánh nến trong tẩm cung vẫn còn sáng, cách một song cửa giấy tỏa ra thứ ánh sáng uân vàng. “Ưm… Ngươi… Chậm, chậm một chút… Ha… A a a…” – Tiếng rên rỉ khe khẽ xuyên qua khe cửa, tản mát vào gió đêm, bất giác làm cho tiểu cung nữ còn chưa an giấc đỏ mặt. Một trận thở dốc gấp gáp qua đi, ngọn đèn cầy cháy sạch chỉ còn một đoạn ngắn ngủn lung lây chừng như sắp tắt, Ninh Hi Diệp vừa lòng thỏa ý ôm lấy thừa tướng bị y hành hạ hơn nửa đêm, tên trộm cười hề hề: “Cái này không được?” Lục Hằng Tu thở hổn hển không nói lời nào, xoay đầu lại hung hăng trừng y một cái, khóe mắt hồng hồng, đôi mắt đẫm nước, khóe môi còn vương lại sợi chỉ bạc do nụ hôn nồng thắm gây ra, thấy hạ phúc của Ninh Hi Diệp lại nóng lên, cái kia kia vừa mới an phận một chút vậy mà lại chậm rãi ngẩng đầu: “Tiểu Tu, trẫm còn muốn…” Đường đường là một hoàng đế, ngồi trên thiên hạ, ra lệnh cho bách quan, thế mà y còn có thể bày ra vẻ mặt ‘ngươi không chìu ta, ta khóc cho ngươi coi’, thừa tướng bị triệu vội vào nghị sự nhưng ngay cả chuyện cần bàn còn chưa tỏ đã bị đẩy ngã xuống long tháp, chợt có ý muốn bóp chết y ở trên giường: “Ngày mai còn phải lâm triều.” ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt: Dung Quân của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Năm Tháng Bên Nhau (Sinh Thời) - Twentine
Vì tình cờ bắt gặp giám đốc trường học và một cô giáo nơi khác đến trao đổi giảng dạy đang vượt quá giới hạn mà Hà Lệ Chân cô đã bị lão ta thuyên chuyển công tác tới một trường cấp ba hạng ba ở thị xã làm việc. Cô được người bạn Thương Khiết của mình đưa đi giải sầu tại hộp đêm có tên là "Tứ Qúy". Ở đây cô cũng chính là lần đầu được gặp anh. Rồi mọi chuyện diễn ra như thế nào? Liệu hai người họ có đến được với nhau? *** Hà Lệ Chân cái hiểu cái không, sau đó đuổi theo Trần Lộ hỏi mới biết được đầu đuôi câu chuyện.    Mấy người này chính là đám người trước đây vẫn gây sự với Vạn Côn và Trần Lộ, nhưng hai người Vạn Côn Trần Lộ quá hung dữ, vẫn cứ giằng co mãi như vậy, đến sau này đã không còn tranh chấp mối làm ăn đơn thuần nữa, mà là trả thù trút giận.    Đến chiều tối hôm nay bọn chúng lại tới gây sự nữa, lúc đầu cũng chẳng sao, nhưng trong lúc bọn họ ra tay lại vướng thêm một người – Ngô Uy.    Ngô Uy cũng sống trong tòa nhà Huy Vận, hai tháng trước nhà cậu ta mới dọn đến, mấy ngày nay cậu ta nghỉ bệnh ở nhà, hôm nay đói nên đi mua đồ ăn vặt, không ngờ gặp phải đám người Vạn Côn.    Gặp cũng chẳng sao, chỉ cần tránh đi là được, nhưng Ngô Uy lại thẳng tính, cậu ta thấy tay Vạn Côn bó bột còn đánh nhau, vội muốn báo cảnh sát. Hai bên đều không muốn cảnh sát tới, đám người kia nóng nảy, cầm gậy định đánh Ngô Uy, Vạn Côn vì kéo Ngô Uy ra mới bị đánh một cái.    Trong lúc hỗn loạn, không biết kẻ nào đập trúng chiếc xe thể thao bên cạnh, đến khi chủ xe quay lại mới gây phiền tới mức này.    “Nếu không biết là ai, vậy thì tất cả phải bồi thường à?” Hà Lệ Chân hỏi Trần Lộ. ... Mời các bạn đón đọc Năm Tháng Bên Nhau của tác giả Twentine.
Viên Mãn - Giai Lệ Tam Thiên
Lục Hạo cảm thấy rất giận, con trai đang đứng trước mặt mà chẳng hề nhận ra, cho nên trước sự kinh ngạc không hiểu nổi của các anh em trong đại viện, anh từ lĩnh vực dầu mỏ Bắc Kinh chuyển đến lĩnh vực nghiên cứu bảo mật gì đó của thành phố L, cũng chẳng phải là không có nguyên do. Ngoài ra, cậu nhóc đó anh càng nhìn càng thấy thích, con trai à, mẹ con khi nào về nhà? Hai bố con ta hợp tác, mang người phụ nữ của bố về nhà có được không? Còn nữa, con trai anh bây giờ là cậu bé cao nhất, hình thể tuyệt nhất, tuổi tác lớn nhất trong số con cái của mấy người anh em của anh, anh rất vui mừng!! Tông Chính gì đó và Quản gì đó kia, anh sẽ không thèm nhắc đến, những người quen thuộc với mẹ đẻ anh (tác giả) đều biết, đúng đúng đúng, đang nói chính là các người đó, trước đây ở trước mặt anh khoe khoang các người có con trai, con gái có đúng không?! Tài giỏi lắm có đúng không? Hừ, cuối cùng đều phải gọi con trai anh đây là anh đúng không? Con trai anh là đại ca đúng không?! Con trai anh đã ra đời từ lâu rồi, anh chẳng thèm khoe khoang ngốc nghếch giống các người, chỉ tổ phá hoại mỹ danh của con người vừa khiêm tốn lại đen tối, Lục hồ ly của anh!! *** Đối với chuyện bản thân mình có em gái ruột Lục Hạo chẳng để tâm lắm, từ nhỏ đã giũ tay đem Lục Ninh ném cho Chiêm Nghiêm Minh bản thân mình không quản, nhưng con trai của Lục Hạo – Lục Tinh Phàn, cũng chính là cậu bạn nhỏ Hạo Tử thì lại hoàn toàn trái ngược, có lẽ là cách giáo dục của nữ vương Lâm Tịch quá thành công, đến mức mà cậu bạn nhỏ Hạo Tử biến thành đặc biệt quan tâm đến Tiểu Tiểu Hạo nhỏ nhất nhà họ Lục, nhỏ hơn cậu 7 tuổi và cũng là con trai giống cậu hơn nữa còn có diện mạo rất giống cậu. Loại quan tâm này biểu hiện ở tất cả mọi phương diện trong cuộc sống. Khi Tiểu Tiểu Hạo đến thế giới này, Hạo Tử đã là đội viên đội thiếu niên tiền phong ưu tú thắt khăn quàng đỏ đeo ba lô rồi, cách nhau 7 năm trong mắt của Hạo Tử căn bản chẳng đáng là gì cả, bảo bối nhỏ cậu một lòng một dạ chờ mong cuối cùng đã đến rồi, cậu rất vui mừng, mỗi một lần sau khi tan học mẹ cho bú xong đều muốn tắm rửa cho bản thân mình sạch sạch sẽ sẽ đi hôn vào cặp mắt to to của Tiểu Tiểu Hạo. Đây là truyền thống của gia đình bọn họ, hôn lên mắt của bạn biểu thị tôi rất thích bạn. Hơn nữa, bạn có thể nghĩ đến, nửa đêm không đi ngủ bò vào trong phòng của em bé xem khuôn mặt đang ngủ của Tiểu Tiểu Hạo cười ngốc nghếch, buổi sáng trước khi đi học nhất định phải chào hỏi Tiểu Tiểu Hạo tuy người ta chỉ là rất tùy ý ư ư hai tiếng cậu đã có thể hưng phấn cả ngày, đến trường rồi đi khắp nơi khoe khoang Tiểu Tiểu Hạo ở nhà với các bạn học, khi nói chuyện điện thoại với Tiểu Mễ chủ đề cũng toàn bộ đều là Tiểu Tiểu Hạo. ... Mời các bạn đón đọc Viên Mãn của tác giả Giai Lệ Tam Thiên.
Một Nửa Yêu Thương - Lập Thệ Thành Yêu
Thiếp không hề muốn làm khách qua đường càng không muốn làm người ngoài cuộc nhưng nếu đây là do ông trời muốn sắp đặt như vậy thì thiếp thà làm người ngoài cuộc mê muội còn hơn là làm người trong cuộc tỉnh táo. Trong lòng chàng có người không sao cả. Nếu tại nơi nào đó khuất sâu trong trái tim chàng là hình bóng của người đó thì hãy cứ giữ mãi hình bóng đó. Còn những nơi khác xin hãy để thiếp lấp đầy. *** Lúc đó trời xanh, mây trắng, có biếc, nước trong, còn tôi mới mười sáu tuổi, là một tân nương lần đầu xuất giá. Phu quân là đại tướng quân trong triều, dũng sĩ giỏi nhất Đại Hạ quốc. Anh hùng là thế nhưng trong mắt tôi, chàng không hề có chút sát khí, tàn bạo của chốn sa trường đầy máu mà luôn cẩn thận chu đáo. Chàng thích nhẹ nhàng ôm tôi vào lồng ngực rắn chắc, khẽ khàng gọi tên tục của tôi: -Diêu Nhi. - Thấy vẻ dịu dàng đến ngờ nghệch của chàng, tôi thường lấn tới, còn chàng chỉ cười hiền hậu chiều theo. Được phu quân coi như báu vật hết sức mực chiều, tôi nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này. Hôm đó, phu quân vừa thắng trận trở về, mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm, trong đó có mấy bộ y phục của nam nhân nước Tống, trông rất tinh tế và sang trọng. Tôi bè nổi hứng mặc vào và nhanh chóng chạy tới chỗ phu quân để chàng ngắm nhìn. ... Mời các bạn đón đọc Một Nửa Yêu Thương của tác giả Lập Thệ Thành Yêu.