Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Từ Bi Khúc

Thể loại: Lãng mạn, nữ cường, cung đấu + đánh trận, ngược trước sủng sau... Giới hạn độ tuổi: 13+ (có vài chương gắn mác 18+) Đây là phần truyện tiếp theo của phần một của chuyện tình Tô Khiết và Trình Khâm, lần này là nói về chuyện tình của con trai hai người là Trình Diễn. Câu chuyện bắt đầu từ nàng có tên là  Du Ca, con gái của đại tướng quân tiền triều Du Sát, kiêu sa diễm lệ như đoá huyết mai và tự do tự tại như một cánh chim trời. Vì giao ước giữa phụ thân và tân đế, nàng bước lên ngôi vị hoàng hậu. Nàng không màng vị trí đứng đầu lục cung chỉ bởi yêu hắn, cả đời bị hắn hắt hủi tàn nhẫn, trải qua si hận cùng nhau... "Ta xin chúc chàng: Giang sơn trường cửu, một đời an lành." Hắn là Trình Liệt, con trai của Viễn Phù Vương Trình Khâm, tài giỏi tàn độc và uy vũ hệt "cơn gió dữ", tạo nên biến loạn để phế đế xưng vương. Hắn chưa bao giờ thôi hận nàng nhưng cũng chưa bao giờ thôi yêu nàng. Nhẫn tâm đem nàng giày vò trong đau khổ dẫu trái tim hắn nghìn lần đau hơn nàng, để đời này cứ loay hoay giữa yêu và hận... "Nàng phải ghi nhớ: Nhân quả tạo nên số mệnh, đôi ta chính là như vậy." Tự hỏi đến bao giờ, khúc hát từ bi về lòng khoan dung và tha thứ mới ngân vang lên trong lòng của hai con người đang ngồi trên vị trí cao nhất thiên hạ? *** Võ Anh Thơ sinh năm 1991, hiện sinh sống và viết văn tại TP.HCM. Anh Thơ bắt đầu sáng tác từ năm học cấp 2, tới nay là tác giả của nhiều tiểu thuyết như: Hạ tuyết, Mang thai tuổi 17, Nữ hoàng tạo mẫu tóc, Gái xấu công sở, Người mẹ được gửi từ thiên đường, Lời hứa thủy chung... cùng một số tập truyện vừa, truyện ngắn in chung khác. Tác phẩm: Hạ Tuyết Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17 Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc Lời Hứa Thủy Chung Gái Xấu Công Sở Người Mẹ Được Gửi Từ Thiên Đường Làm Dâu Nhà Ma Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) Chú Hãy Ngủ Với Tôi Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân - Stay With You 2003 Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) Tâm Ý Thành Từ Bi Khúc Trừng Phạt (Punishment) Bướm Báo Thù (Điệp Tử) Án Tử Một Tình Yêu - The Death Of A Love Đời Bình An (1972) ... *** Tôi hỏi, đêm này ai làm bạn với Hằng Nga cung trăng? Tôi hỏi, Hứa Tiên nghìn năm đợi một lần gặp Bạch Xà Tôi hỏi, thất tịch mới trùng phùng của Ngưu Lang, Chức Nữ Tôi hỏi, Lương Chúc hóa điệp cùng bay mãi không rời Tôi hỏi, "Trường Hận Ca" của Huyền Tông, Dương Quý phi Tôi hỏi, Trương Sinh mang tội tuyệt tình trong "Tây Sương ký" Tôi hỏi, tư vị lưu luyến dằng dặc của "Phượng Cầu Hoàng" Tôi hỏi, mối tình "Thiên Tiên Phối" đứt đoạn dưới bóng cây hòe(*) Thành phố X, một ngày đầu hạ năm 2019, trong hoàng cung trải qua bao đời vua, giờ đây trở thành địa điểm tham quan của nhiều du khách trong lẫn ngoài nước, cũng là nơi để các học sinh sinh viên tìm đến hiểu thêm về những trang sử sơn son thiếp vàng, có một cô sinh viên tóc ngắn màu hạt dẻ đang ngước nhìn bức tường bị mưa bụi thời gian mai một nơi tẩm cung vắng vẻ thuở xưa, thốt lên: - Kỳ lạ! Quả thật rất kỳ lạ! Trình, anh có nghĩ như vậy không? Không nghe tiếng đáp, cô liền quay qua nhìn anh chàng đi cùng mình, đang chăm chú chụp ảnh trên thân cây cột sơn đỏ, gọi rành rọt: - Hải Trình! Anh có nghe em hỏi gì không thế? Thật chất lúc nãy đã nghe rồi, Hải Trình đứng gần như vậy cộng thêm cái giọng lảnh lót của bạn gái nữa, bản thân lại là kẻ hay chú ý đến xung quanh, thì thử hỏi làm sao không nghe? Chỉ là mấy ký tự cổ trên thân cột bị thời gian bào mòn này khá thu hút sự chú ý nên anh lười trả lời cô, nhưng lúc này chẳng thể làm lơ được rồi, mới hạ máy ảnh xuống, nghiêng đầu nhìn cô đang sốt ruột. - Du, ở đây rất thanh vắng, em nói to quá sẽ không hay đâu. Thanh Du chớp mắt nhìn Hải Trình, bạn trai cô trông điển trai lại cao ráo, tóc lúc nào cũng hớt cao gọn gàng, tính tình thì chu đáo cẩn thận, đặc biệt rất yêu thích lịch sử và văn hóa xa xưa, nhưng điều cô không hài lòng là lắm khi anh lơ là với bạn gái lắm, lúc này ánh mắt anh hướng vào cô cũng lạnh lùng nữa! Hải Trình như đọc được suy nghĩ của nàng sinh viên hai mươi hai tuổi, liền tiến đến chỗ cô, hỏi: - Rồi, em muốn nói kỳ lạ cái gì nào? Dù muốn giữ vẻ hờn giận này lâu thêm chút nhưng thời gian không cho phép, chưa kể cả hai còn phải cố gắng tham quan tìm hiểu nơi này để hoàn thành luận án thầy giao, Thanh Du đành nén tiếng thở dài xuống, nói: - Chính là về hoàng hậu duy nhất của Hưng Dận hoàng đế, Du Ca hoàng hậu. Lịch sử có ghi chép rằng, sau cái chết của bà thì Hưng Dận hoàng đế không lập hậu nữa dù ông tại vị tới hơn ba mươi năm sau đó. - Đơn giản vì ông ấy yêu vị hoàng hậu này nhất. - Vấn đề nằm ở chỗ ấy, nếu bà được sủng hạnh thì điều làm em khó hiểu là vì sao trong lịch sử không viết nhiều về hoàng hậu họ Du. Chỉ nói bà được sắc phong làm hậu năm nào, năm năm thì bệnh mà mất, một vài sự kiện quan trọng liên quan đến bà, ngay cả cái chết cũng viết rất sơ sài... Hải Trình để máy ảnh ở trước ngực, đứng chống nạnh, đưa mắt nhìn tấm bảng cũ kỹ đề ba từ "Phụng Hoa cung" đã bạt màu theo năm tháng, giọng đều đều: - Em có biết thứ gì mơ hồ nhất trên đời không? Chính là lịch sử. Mâu thuẫn đúng không, lịch sử tức là những chuyện đã qua, đáng lý nó phải rõ ràng nhất. Thế nhưng chính vì lịch sử trôi qua quá lâu, thành thử "sự thật" lại hóa ra mơ hồ nhất. - Ý anh muốn nói lịch sử viết về Du Ca hoàng hậu là không đúng? - Có thể, nhưng cũng nghĩa là nó đã bị che giấu ít nhiều sự thật liên quan đến bà. Quan chép sử đôi khi bị chi phối bởi vua chúa, nên sẽ thay đổi một số chuyện thậm chí che giấu một số chuyện. Biết đâu, Hưng Dận hoàng đế đã âm thầm lệnh cho quan chép sử không viết nhiều về vị hoàng hậu này. Lý nào có ẩn tình bên trong, Thanh Du chắc chắc như vậy, liền hỏi tiếp: - Nghe rằng, Phụng Hoa cung chính là nơi Du hoàng hậu từng sống? - Đúng là thế. - Hải Trình đưa mắt nhìn bao quát tẩm cung đìu hiu đổ nát - Sử chép lại Hưng Dận hoàng đế đã cho đóng cổng cung này rất lâu, trước khi băng hà ông cũng yêu cầu thái tử điều đó, đến hai đời vua sau cung này vẫn không hề mở. Nơi chẳng ai lui tới tất nhiên sẽ lạnh lẽo, lại còn lan truyền tin đồn thất thiệt, thành ra những năm về sau các vị vua khác đã dời cung hoàng hậu đến nơi khác. - Nghĩa là Du Ca hoàng hậu là vị hoàng hậu cuối cùng sống ở đây, nơi này mấy trăm năm qua đã không còn ai lui tới sao? Tự dưng Thanh Du hơi rùng mình, là sinh viên khoa Lịch sử đã đi đến nhiều di tích vắng người nhưng chẳng hiểu sao nơi tẩm cung này khiến cô thấy lạnh lẽo, vì lâu rồi không có người đến hay bởi người sống ở đây chẳng hề hạnh phúc? Tiếp theo thấy Hải Trình chậm rãi bước vào bên trong xem xét thêm, cô liền đi theo anh. Bên trong căn phòng khá cũ, dù vậy không khí thăng trầm nơi đây tạo nên nét cổ kính kỳ lạ, những vật dụng trưng bày trong đây không nhiều, phần lớn là một ít đồ dùng còn sót lại của các hoàng hậu đời trước từng dùng qua, mọi thứ đều được Ban quản lý bảo quản cẩn thận. Hải Trình lại bắt đầu chú ý đến tấm bia khắc ký tự cổ, còn Thanh Du đi một vòng nhìn sơ qua các vật dụng, rồi bất chợt cô nhìn thấy hai bức họa treo trên giá, một bức vẽ người nam và một bức vẽ người nữ. Cách ăn vận của họ rất cao sang quyền quý... Cô nhìn xuống tấm bảng ghi chú: "Vua Hưng Dận" và "Hoàng hậu Du Ca". Thật bất ngờ, ra là chân dung của hai người đó? Thanh Du quan sát chân dung vị hoàng hậu, theo nét vẽ này thì bà hẳn rất xinh đẹp, sử chép bà rất mạnh mẽ còn có võ nghệ, từng ra trận đánh giặc, khuôn mặt bà có chút u uất lẫn buồn bã khiến cô sinh viên chẳng hiểu vì sao lại như vậy. Hoàng hậu này từng sống hạnh phúc chứ? Sau đó cô nhìn sang chân dung hoàng đế, sử miêu tả vua Hưng Dận khôi ngô uy vũ, mặt mũi nhìn qua mang vẻ tàn nhẫn, nhưng ở đây cô chỉ thấy một hoàng đế không buồn không vui, rất tĩnh lặng. Giây phút ấy, chẳng rõ lý do gì xui khiến để rồi Thanh Du từ từ đưa tay chạm nhẹ vào chân dung của Hưng Dận hoàng đế, đột ngột hiện tượng lạ lùng không thể giải thích được xuất hiện, đó là trước mắt cô gái trẻ lần lượt xuất hiện những hình ảnh mơ hồ rời rạc, cứ như dòng chảy thời gian đang quay ngược... Tất cả chớp nhoáng rất nhanh, khá nhòe nhoẹt, là cảnh một người mặc long bào bên ngoài khoác áo lông, tướng cao lớn, vẻ mặt thâm trầm giống hệt chân dung Hưng Dận hoàng đế - điều đó có phải cô sinh viên đang thấy lại vị vua năm đó? Tiếp theo những sự việc khó hiểu liên tục xuất hiện. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế mỉm cười với một cô gái mặc váy đỏ đang đứng cạnh. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế nắm tay cô gái đó, ngồi trên xích đu gỗ, trông họ rất hạnh phúc mãn nguyện. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế đứng lặng lẽ một mình, lúc này chẳng còn ai ở cạnh ông nữa kể cả người con gái váy đỏ. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế từ xa nhìn về phía Phụng Hoa cung, nhưng ông đã quay lưng bỏ đi, bóng dáng trong buổi chiều tà trông thật nặng trĩu thê lương. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế đứng ở nơi cao nhất của hoàng cung, đôi mắt nhìn khắp giang sơn rộng lớn, mà cảm nhận rõ lòng ông đang nhớ về một ai đó thật da diết. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế rành rọt nói: "Đừng viết quá nhiều về hoàng hậu, những chuyện của nàng ấy sẽ là ký ức thuộc về riêng trẫm". Là cảnh, có những khi đêm tối buông xuống, Hưng Dận hoàng đế mở hộp trang sức đã cũ, nhìn trăm phụng vàng từng cài lên mái tóc ai thuở nào. Và cuối cùng, cảnh Hưng Dận hoàng đế trước lúc nhắm mắt, nằm trên giường dặn dò: "Khi trẫm băng hà rồi, vẫn không được để bất kỳ ai bước chân vào Phụng Hoa cung"... - Du! Em bị sao vậy? Nghe chất giọng lo lắng của Hải Trình cất lên, bấy giờ Thanh Du mới bừng tỉnh hệt như lấy lại ý thức, cùng lúc cảm nhận mặt mình ươn ướt đồng thời có vị mặn đọng trên môi, cô liền giơ tay quệt nhẹ. Nước mắt? Cô đang khóc ư? Chuyện gì vừa xảy ra? Tại sao cô khóc? Chẳng những vậy trong lòng cũng thấy đau nữa. Lẽ nào là do trông thấy những cảnh ban nãy nên...? Nhìn trở lại chân dung của vị vua ấy, nhớ những dòng sử từng chép rằng, dẫu hậu cung vẫn còn nhưng Hưng Dận hoàng đế nhất quyết không lập hậu, ông về sau có phần cô độc hơn, Thanh Du tự hỏi liệu có phải vừa rồi chính mình vừa được thấy cuộc đời Hưng Dận hoàng đế sau cái chết của Du Ca hoàng hậu? Để rồi cô xúc động mà bật khóc? Tự thấy điều này thật phi lý! Nước mắt rõ ràng không giả tạo, trái tim này vừa thắt lại, nỗi đau kia chỉ thoáng qua mau nhưng chân thật đến khó tả, hệt như cô đã trải qua điều đó... Hải Trình lên tiếng hỏi lần nữa, Thanh Du lau hết nước mắt, nhìn anh lắc đầu: - Em không biết, có lẽ là đau lòng cho vua Hưng Dận... Trông cảnh bạn gái cứ luống cuống, Hải Trình thở ra nhè nhẹ rồi lấy trong túi áo miếng khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, người gì mà khờ quá! - Em thấy các hình ảnh rất kỳ lạ, có phải em điên rồi không? - Không có đâu. - Hải Trình mỉm cười với Thanh Du - Hình như Hưng Dận hoàng đế đã sống khá cô độc, cũng không biết có phải do đau lòng trước cái chết của hoàng hậu không. Thậm chí có chi tiết còn ghi rằng, một quý phi rất được ông sủng hạnh vài năm sau đó, lý do chỉ vì người ấy nhìn giống Du hoàng hậu. - Nhưng em nhớ sử có viết, hoàng hậu Du Ca không được sủng hạnh. - Đấy chính là uẩn khúc khó giải đáp trong câu chuyện tình giữa Hưng Dận hoàng đế với hoàng hậu của mình, anh cũng rất khó hiểu. Nhưng anh nhớ có một bài báo từng viết câu: "những thứ bị chối bỏ bởi ý thức sẽ tìm nơi trú ngụ trong vô thức", có những người không bao giờ thừa nhận cảm xúc của bản thân mình, dù nó vẫn luôn tồn tại. Và anh nghĩ, tình yêu lẫn nỗi đau trong lòng của vị vua này mãi mãi không biến mất cho dù ông chối bỏ nó như thế nào. Thứ cảm xúc mãnh liệt, vẫn tồn tại sâu thẳm trong trái tim ông, ở nơi vô thức nhất. Hiếm khi thấy Hải Trình mang dáng vẻ tư lự đến vậy, Thanh Du hoàn toàn im lặng, lần nữa cùng anh ngắm nhìn hai bức chân dung của vua và hoàng hậu, hệt như chiêm nghiệm thứ cảm xúc mới mẻ mình vừa có, đồng thời cảm nhận mối tình sâu nặng bị chôn vùi theo dòng thời gian vô tận, với một cái kết không có hậu. Bỗng nhớ đến hai câu thơ cuối trong bài "Trường Hận Ca" của Lý Bạch: Thiên trường địa cửu hữu thì tận Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ (Trời đất dài lâu cũng có lúc hết Hận này dằng dặc không thuở nào nguôi) Vừa bước ra ngoài thì trời mưa, Hải Trình lẫn Thanh Du không còn cách nào khác đành ngồi xuống ghế đá ở ngoài hành lang đang bị nước mưa tạt vào lạnh lẽo. Mùa hạ nắng nóng thế này không nghĩ sẽ mưa, hai người lấy cơm nắm trong ba lô ra ăn trưa, lặng yên ngắm nhìn màn mưa giăng lối. Ăn xong, Thanh Du nhìn qua Hải Trình vẫn thong thả nhấp nháp từng miếng cơm, liền nhích lại gần. - Trình nè, đi tham quan cả ngày mệt quá, em dựa vào anh một chút nhé. - Thích thì em cứ dựa. Hải Trình ít khi bộc lộ sự thân mật với bạn gái, nhưng lại không bao giờ từ chối cô, đấy là điều khiến Thanh Du thích nhất, và cũng hiểu anh có quan tâm đến mình dù bề ngoài lúc nào cũng lạnh lùng như thạch sùng. Lúc cô tựa đầu xuống vai anh, liền nghe anh bảo mình ngồi sát vào coi chừng mưa tạt! Cô cười vui vẻ, dựa vào anh, nhìn mưa rơi lăn tăn xuống đất kèm theo mùi ngai ngái quen thuộc. - Anh có thấy trùng hợp không? - Trùng hợp cái gì? - Anh tên Hải Trình, chữ "Trình" cũng có trong tên húy của Hưng Dận hoàng đế. Em tên Thanh Du, chữ "Du" trùng trong tên Du Ca hoàng hậu. Liệu chúng ta có phải... kiếp sau của họ không nhỉ? - Thay vì nghĩ mấy thứ vớ vẩn đó thì tôi khuyên cô nên nghĩ làm sao để hoàn thành luận án vào ngày mai đi. - Em giỡn chút thôi mà. - Thanh Du bĩu môi, tự dưng tò mò một điều - Trình nè, em muốn hỏi anh câu này, Hưng Dận hoàng đế vì Du hoàng hậu mà không lập hậu nữa, vậy nếu chẳng may em chết sớm thì anh có... "ở giá" vì em? Hỏi xong Thanh Du bụm miệng cười, thấy bản thân dở hơi dễ sợ, đã vậy còn "ở giá" nữa cứ như bạn trai là đàn bà con gái ấy, thể nào Hải Trình cũng gõ lên đầu cô rồi giáo huấn vài câu cho xem. Nhưng cô thấy anh im lặng, nhịp thở dường như chậm lại hơn, sau đó giọng anh thật trầm: - Không... - Biết ngay, anh chả đời nào vì em mà làm thế, may là em chả hi vọng gì. - Anh không muốn em chết. Bất động vài giây, Thanh Du ngẩng mặt nhìn Hải Trình trong khi anh cũng đang hướng mắt vào cô bằng cái nhìn ngưng đọng mà thành tâm, vệt sáng trong con ngươi ấy hệt ngọn lửa nhỏ thắp lên xua đi cái lành lạnh của mưa gió ngoài trời. - Nếu không muốn anh lấy người khác thì em phải sống thật lâu vào. - Trình, em hỏi vu vơ thế thôi. - Đã vu vơ thì về sau đừng hỏi như thế nữa, anh không thích nghe vậy đâu. Gật đầu với niềm hân hoan lẫn vui sướng, Thanh Du tiếp tục dựa đầu vào bờ vai rộng của bạn trai, lắng nghe tiếng mưa rơi đều bên tai. Cô dần thiếp đi... Hải Trình khẽ khàng đắp áo khoác cho cô gái đang ngủ an nhiên bên cạnh mình, thấy tay cô cứ nắm chặt tay mình không buông, khiến anh buồn cười. Dù vậy, anh cũng thích điều đó. Để xem, khi nào cô gái khờ khạo này tỉnh dậy, anh sẽ nói với cô chuyện kết hôn sau khi hai người ra trường. Tựa hờ vào mái đầu Thanh Du, Hải Trình chợt nhớ về vua Hưng Dận, tự hỏi: Vị hoàng đế ấy, liệu có muốn gặp lại hoàng hậu của mình ở kiếp sau...? Không gian xung quanh chỉ còn tiếng mưa, chẳng có ai đáp, anh cũng buồn ngủ rồi. Tẩm cung xa xưa vắng vẻ lẫn lặng yên chìm trong cơn mưa đầu hạ trong lành. Có một cặp tình nhân ngủ quên bên cạnh nhau. Khung cảnh đó giống như mấy trăm năm trước, nơi Phụng Hoa cung này, Trình Liệt và Du Ca ngồi bên nhau trên xích đu gỗ, vào những ngày thật bình yên, cùng ngắm nhìn huyết mai hoa bung nở giữa khu vườn, với nụ cười hạnh phúc. Đó là thời khắc rực rỡ nhất, viên mãn nhất của đời họ! Thời gian mãi trôi cùng nhân gian luân hồi, cuộc đời huy hoàng đến mấy cũng trở thành quá khứ. Tình yêu khắc cốt ghi tâm, si hay hận, chấp niệm hay buông bỏ, sẽ chỉ thuộc về những con người đã hóa tro tàn và nằm yên dưới ba tấc đất này./. - ------------------------------------------------------ (*) Trích bài Vấn [Hỏi] - Cổ Đường. Đây là lời dịch của Thơ dựa theo bản Hán ngữ của Song Lục. Lấy cảm hứng từ những mối tình nổi tiếng trong truyền thuyết Trung Hoa. Mời các bạn đón đọc Từ Bi Khúc của tác giả Võ Anh Thơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chiếm Hữu Cuồng
Văn án:   Thiếu niên giả bệnh yếu ớt muốn được ôm một cái ——   Kiếp trước, Thời Ôn cho thiếu niên người đầy vết thương kia một tờ khăn giấy.   Dẫn đến các loại dây dưa, thế cho nên thiếu niên cuối cùng phát điên, phá tung trường học.   — Chị gái Thời Noãn chết ở dưới lầu, mẹ mang tinh thần thất thường.   Trọng sinh, Thời Ôn trở về ngày hôm sau khi cho cậu nhóc kia khăn giấy.   Bất đắc dĩ, cô quyết định chuyển đến trường của thiếu niên, thay đổi bi kịch.   Chỉ là, hết thảy mọi chuyện đã đi lệch khỏi quỹ đạo.   Thiếu niên bị người bắt nạt đến mức thương tích đầy mình.   Tóc mái che mắt, giống như du hồn, lại dịu ngoan vô hại.   Thời Ôn quyết định, trước khi cậu chưa có khuynh hướng cực đoan và tàn bạo, cứu rỗi cậu.   Chỉ là...   Thời Ôn nhìn khuôn mặt tinh xảo tái nhợt kia, dục vọng chiếm hữu trong đáy mắt cậu làm cô hoảng hốt, “Trần Trì, cậu làm sao vậy…”   Trần Trì mặt không biểu tình, động tác mềm nhẹ xoa mặt cô, lẩm bẩm: “Ôn Ôn, đừng cười với hắn, bằng không, tớ sẽ không khống chế được chính mình…”   * nam chủ hai đời chỉ thích nữ chủ, không có tình cảm với chị gái, chỉ là nữ chủ tự nghĩ ra.   Trọng sinh ngọt văn. ***   Thời Ôn chưa từng nghĩ rằng, chỉ vì một chút lòng trắc ẩn của mình ở kiếp trước đã gây ra nhiều bi kịch đến thế.   Thiếu niên kia trở nên điên loạn, phá hủy mọi thứ. Chị gái nhảy lầu. Bố mẹ và cô lại bị tai nạn xe hơi…   Mọi thứ như giấc mộng tàn nhẫn giày xéo trái tim Thời Ôn đến không thở nổi. Hóa ra, cô đánh mất tất cả rồi…   Những tưởng, Thời Ôn cứ thế mà chết đi khi sinh mệnh chỉ vừa tròn 17 tuổi, chưa kịp rực rỡ xinh đẹp đã vội tàn úa. Thế nhưng, có lẽ vì xót thương cho cuộc đời cô gái bé nhỏ mà trời xanh đã cho cô được trùng sinh quay về quãng thời gian trước khi bi kịch kia xảy ra.   Một lần nữa trở lại, một lần nữa nhìn thấy chị gái, bố mẹ và thiếu niên kia, cảm xúc trong lòng Thời Ôn rất hỗn tạp. Bởi vì, những sự việc đầy thương tâm kiếp trước vẫn có nhiều chuyện mà cô không hề hay biết, cô chỉ có thể lần mò theo từng manh mối nhỏ để đổi thay mọi thứ.   Mà người nắm giữ sợi dây vận mệnh này, lại là thiếu niên ấy, cậu ta tên là Trần Trì.   Kiếp trước, trong một con hẻm nhỏ đầy tăm tối, Trần Trì bị một đám người vây đánh thương tích đầy mình. Khắp người cậu đều là vết thương, máu chảy dầm dề, mái tóc dài rũ rượi che khuất gương mặt. Cậu ở nơi đó, một mình chống chọi lại đám người hung bạo ấy.   Thời Ôn nhìn thấy, trái tim thiện lương động lòng thương xót. Cô cho cậu một tờ khăn giấy rồi vội vã rời đi. Mà nào đâu biết, ở khoảnh khắc khi cô bước đến, gương mặt cùng ánh mắt tràn đầy thương tiếc kia, đã lật mở lại toàn bộ ký ức của con dã thú Trần Trì. Cuối cùng, cậu đã tìm thấy cô rồi…   ***   Kiếp này, việc đầu tiên sau khi trùng sinh của Thời Ôn chính là xin chuyển đến trường có chị gái và thiếu niên kia học. Cô hy vọng rằng, mình sẽ ngăn được sự điên loạn của cậu ấy và thảm kịch của gia đình. Chỉ là, cô cảm thấy dường như mình suy nghĩ sai rồi…   Bởi, khác với một Trần Trì đầy tính xâm lược, tàn bạo và độc ác của kiếp trước, người có thể không chút do dự cho nổ tung mọi thứ trong trường học, tước đi bao nhiêu sinh mạng vô tội khi ấy. Trần Trì bây giờ lại như con thú nhỏ đầy thương tích, cuộn tròn cô độc trong thế giới của chính mình.   Thời Ôn nhìn cậu, xót xa vô hạn… Là ai, đã khiến cho một thiếu niên bệnh tật vô hại như thế này trở nên điên loạn đến mức đó kia chứ? Là điều gì đã khiến cậu phải dùng cách cực đoan và tàn nhẫn như vậy để hủy diệt mọi thứ?   Vì thế, Thời Ôn quyết định, sẽ giúp cậu quay về chính đạo, trở thành một công dân tốt, hướng đến mặt trời.   Chỉ là, Trần Trì không hề đơn giản như những gì Thời Ôn thấy hay biết đến… Trần Trì, là con sói hoang đang cố che dấu đi những cái răng ranh và sự hung bạo của dòng máu đang chảy trong cơ thể mình mà thôi…   ***   “Tìm mặt trời nơi không có gió thổi qua, làm ánh mặt trời sưởi ấm nơi anh đang chịu lạnh. Chuyện đời phức tạp, anh lại đơn thuần như thế. Quãng đời còn lại sau này, em chỉ cần anh…” (*)   Người ta nói, sự dịu dàng trong một khoảnh khắc có thể sẽ để lại trong lòng một người vết tích rất khó phai mờ.   Có lẽ vì thế, ngay giây phút nhận được tờ khăn giấy của Thời Ôn, đã mở ra trong lòng Trần Trì những tình cảm và ký ức vô cùng đặc biệt. Trần Trì biết, Thời Ôn chính là tất cả của cậu.   Trần Trì có một tuổi thơ đầy khắc nghiệt, tia sáng duy nhất của cậu là Thời Ôn. Thế nhưng, những ngày thơ bé dễ nhớ dễ quên không đủ để Thời Ôn khắc ghi hình bóng cậu. Thế nên, chỉ có một mình Trần Trì là đi tìm lại về những ký ức ấy.   Vì vậy, khi gặp lại Thời Ôn ở khoảnh khắc không ngờ đến đó, Trần Trì biết, mọi thứ đã không còn cách cứu vãn nữa rồi.   Là một người thông minh và ẩn nhẫn, Trần Trì bước đầu dùng vẻ ngoài vô hại lại đầy vết thương của mình để khiến Thời Ôn chú ý và quan tâm đến cậu. Cậu không ngại làm mình bị thương nặng hơn, đau đớn không là gì với cậu. Chỉ cần, một lời hỏi han, một cái chạm nhẹ xót xa hay một ánh mắt đau lòng… của cô cũng đủ rồi.   Trần Trì đặt mình ra bên ngoài thế giới, lặng lẽ quan sát mọi thứ của Thời Ôn. Nhìn thì có vẻ như không có gì nhưng kì thực lại khiến người khác dè chừng mà sợ hãi.   Thời Ôn lại không hề hay biết, vẫn luôn cảm thấy Trần Trì là cậu bé cần được bao dung và yêu thương hơn rất nhiều. Vì thế, cô dùng sự dịu dàng mềm nhẹ của mình để đối xử với cậu.   Cứ như thế, trước mặt Thời Ôn, Trần Trì luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ có biểu hiện gì thất thường. Thế nhưng, chỉ cần nơi cô không nhìn thấy, con dã thú trong lòng cậu lại trở về bản chất của nó.   Cậu có thể để cho người khác đánh mình đến chết đi sống lại mà không thèm chống trả, thế nhưng chỉ cần người đó buông lời không hay về Thời Ôn thì bất kể là ai, cậu cũng sẽ đánh cho tàn phế. Cậu không muốn lật lại quá khứ trước kia của mình, nhưng cũng không ngại dùng nó nghiền chết kẻ dám chống đối hay đem Thời Ôn ra làm phép thử với cậu.   Sự điên cuồng hung bạo và đầy tàn nhẫn ấy, trải qua hai kiếp chưa từng thay đổi. Sự chiếm hữu, dục vọng và cố chấp trong tình yêu ấy, trải qua hai kiếp chưa từng thay đổi.   Thời Ôn là mặt trời của Trần Trì. Mà Thời Ôn cũng là độc dược của Trần Trì… Có thể cứu rỗi cậu hoặc là hủy diệt cậu, không còn gì cả.   Liệu rằng, một cô gái bé nhỏ đầy ôn nhu dịu dàng và thiện lương như Thời Ôn có thể giúp Trần Trì bước ra bóng tối, cởi bỏ những gông xiềng trên đôi vai cậu hay không? Tình yêu mang đầy sự xâm lược, chiếm hữu ấy, có phải là tình yêu? Đứng trước sự lựa chọn rời đi hay ở lại với Trần Trì, Thời Ôn sẽ làm cách gì để bi kịch kiếp trước không tái diễn lần nữa? Mời mn cùng dõi theo bộ truyện đến những chương cuối để tìm câu trả lời nhé.   ***   "Chiếm hữu cuồng" là một bộ truyện khá hay về thể loại trùng sinh, thay đổi vận mệnh mình đọc được thời gian gần đây. Nội dung không quá mới lạ nhưng lại đặc biệt thu hút bởi cặp đôi nhân vật chính.   Nữ chính Thời Ôn, là một cô gái nhỏ xinh đẹp, mềm mại lại vô cùng tốt bụng. Biết trước bi kịch của kiếp trước, cô từng bước thay đổi số phận cho những người yêu thương bên cạnh. Vô tình, lại bị cuốn vào tình yêu với Trần Trì.    Có thể nói, sự bao dung dịu dàng của Thời Ôn đã giúp Trần Trì bước qua được bóng tối, không lạc lối trong những âm mưu cùng thù hận. Tình yêu của cô, đã khiến con sói hoang Trần Trì tự mình thu hết răng nanh, móng vuốt mà trở nên nghe lời lại dịu ngoan vô hạn.   Nam chính Trần Trì có tính cách hướng nội, đặc biệt thông minh, lòng dạ tàn nhẫn thâm sâu. Cậu luôn tỏ ra vô hại nhưng lại cực kì nguy hiểm. Điểm mấu chốt và được xem như là vết thương trí mạng của cậu là Thời Ôn.   Vì Thời Ôn, Trần Trì không ngại đánh đổi bất cứ điều gì. Tình yêu của cậu đầy sự chiếm hữu khiến người khác sợ hãi. Thế nhưng, nó lại có thể dung hòa một cách hoàn hảo với tình yêu của Thời Ôn. Và cũng chỉ có cô mới khiến cậu có thể thay đổi mà thôi.   Chuyện tình cảm trong truyện mang rất nhiều sắc màu khác nhau. Có màu hồng của ngọt ngào, màu xanh của hy vọng, màu đỏ của mãnh liệt, màu xám của nỗi đau và màu đen của bóng tối. Thế nhưng, khi bức tranh hoàn thiện lại chỉ là những mảng rực rỡ tươi sáng che lấp đi quá khứ cùng bi thương đã qua.   Với văn phong chầm chậm, câu chuyện như những nốt nhạc nhè nhẹ đánh vào lòng người. Không ồn ào trắc trở quá nhiều, không ủy mị ướt át… lại có gì đó cuốn hút lạ kì.   Vì vậy, bộ truyện này thích hợp cho những bạn thích thanh xuân, trùng sinh, thích nam chính không tốt với thế giới lại chỉ tốt với mình nữ chính, thích ngọt thích sủng… thì hãy thử nhảy hố nhé.   Mình cũng đặc biệt đề cử cho các bạn edit ạ. _______________   (*): Trích bản dịch lời bài hát Quãng đời còn lại do Vương Nhị Lãng thể hiện. Văn án được edit bởi #Huyên Tần page #RVNT0105   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Chiếm Hữu Cuồng của tác giả Túng Lan.
Từng Yêu Về Sau
Warning:  Truyện motif vô cùng vô cùng CẨU HUYẾT, KHÔNG SẠCH nên cân nhắc kỹ trước khi nhảy hố. Không yêu chớ nói lời cay đắng. Rv được viết dưới quan điểm cá nhân, không nhận chỉ trích nếu có ý kiến bất đồng. *** Văn án: Thư gia cùng Triệu gia ở thương giới tiếng tăm lừng lẫy, cảm tình hai nhà rất tốt.  Thư Diễn cùng Triệu Tuấn đính hôn từ trong bụng mẹ, mà Thư Diễn lại gả cho Tần Hạo. Cô cho rằng Tần Hạo đáp ứng cưới cô là bởi vì yêu cô, nào đâu biết, người hắn yêu vẫn luôn là người khác. Thất bại hôn hôn khiến cô nghĩ không cần lại yêu lần nữa.   Đến bây giờ Thư Diễn mới biết, yêu nhầm người là bi kịch, nhưng lấy nhầm người còn bi kịch hơn gấp vạn lần. Bởi vì, người chồng mà cô yêu thương nhất, người cô dùng tất cả để vun đắp cho cuộc hôn nhân này lại tàn nhẫn cho cô một vết dao chí mạng. Hóa ra, người trong lòng hắn ta, lại là em gái nuôi Tần Lam.  Những năm tháng qua, Thư Diễn luôn cố gắng làm tốt vai trò của mình. Cô nhẫn nhịn, chịu đựng tất cả bất công, sự xa cách lạnh lùng và đầy toan tính của một nhà Tần Hạo. Bởi vì, cô yêu Tần Hạo, muốn trở thành một người vợ, người con dâu được chấp nhận trong gia đình này. Bởi vì, cô luôn khờ khạo cho rằng, mọi thứ sẽ đổi thay mà nào đâu biết, đằng sau nó là cả một âm mưu lợi dụng toan tính đầy đáng sợ. Thế giới này, tiền tài cùng dục vọng đã khiến con người ta trở nên thật ghê tởm và ác độc. Ngày hôm ấy, Thư Diễn cùng Tần Hạo đi du lịch để vun đắp tình cảm cùng nhau, cũng là ngày hắn ta cho cô một bất ngờ thật lớn. Em gái nuôi Tần Lam của hắn ta cũng lén lút chạy đến, cả hai nồng nàn hôn nhau công khai trong thang máy. Nửa đêm, hắn ta xuống phòng cô ta, ôn lại một hồi mây mưa ân ái.  Cửa phòng đóng chặt, tiếng rên rỉ đứt quãng, những âm thanh dơ bẩn… Tần Hạo và Tần Lam, có bao nhiêu sung sướng cho cuộc vui tràn ngập dục vọng này, có bao nhiêu ghê tởm cho một đêm thác loạn dưới phòng người vợ hợp pháp. Anh nuôi - em nuôi, châm chọc thay. Cứ ngỡ rằng, Thư Diễn yêu Tần Hạo như thế sẽ đau khổ và chịu đựng tất cả mọi thứ để bảo toàn gia đình. Nhưng không, Thư Diễn là ai kia chứ? Cô có thể vứt bỏ tất cả theo đuổi một người, gọt giũa góc cạnh để sánh vai bên người đó, mài mòn đi những sắc bén để dung nhập trong thế giới người đó. Nhưng, cô có giới hạn và tôn nghiêm cuối cùng của bản thân mình. Tần Hạo, Tần Lam… tất cả đều phải trả giá. “Phản bội lần đầu là lỗi của anh,  Nhưng để anh phản bội thêm lần nữa thì là lỗi của tôi rồi...” Vì thế, Thư Diễn bắt đầu ra tay. Cô đóng băng hết tất cả các tài khoản ngân hàng, nhanh chóng gọi điện cho luật sư làm thủ tục. Cô sẽ ly hôn, tác hợp cho đôi cẩu nam nữ đó bên nhau, một xu tiền cũng không để họ đem đi. Tất cả những thứ thuộc về hắn, cô đều vứt bỏ hết thảy không chút do dự nào. Sự phản bội này, trời không dung, đất không tha, Thư Diễn cô tuyệt đối không để cho cả hai có bất kì con đường quay lại nào nữa. Thứ cô đã cho hắn ta cùng gia đình nuôi của hắn, cô sẽ lấy lại từng thứ một. Nhưng, cho dù Thư Diễn cô có mạnh mẽ và kiên cường đến thế nào, thì đây cũng là giây phút cô yếu đuối và đau lòng nhất. Đúng lúc ấy, Triệu Tuấn gọi điện đến cho cô, chỉ hỏi rằng: “Em đang ở đâu…?” Và anh đã đến. Vốn dĩ, ngay từ đầu Thư Diễn và Triệu Tuấn được đính hôn từ trong bụng mẹ. Cả hai cũng là thanh mai trúc mã mà lớn lên bên nhau, lại chẳng biết từ khi nào thì dần có khoảng cách. Có lẽ là khi Triệu Tuấn muốn công khai theo đuổi cô gái khác, cũng có lẽ là khi Thư Diễn bước vào cuộc hôn nhân với người kia. Và có lẽ, duyên nợ bọn họ vẫn chưa thật sự bắt đầu. Nhưng từ giây phút này, mọi thứ đã lặng lẽ đổi thay. Triệu Tuấn là một công tử ăn chơi, từng theo đuổi một cô gái rất lâu, lâu đến mức bản thân cũng tuyệt vọng mà từ bỏ. Đối với anh, Thư Diễn là một điều gì đó rất đặc biệt. Anh nhìn cô lớn lên, nhìn cô vì người kia mà gọt giũa bản thân mình, nhìn cô chịu ấm ức, phản bội… lòng anh thật khó chịu. Vì thế, anh vứt bỏ tất cả chạy đến, cho cô đôi vai tựa vào, cho cô sức mạnh để đối phó đôi cẩu nam nữ đáng chết kia. Những điều cô ngại dơ bẩn để làm, hãy để anh đến xử lý thay. Cứ thế, Triệu Tuấn trở thành chỗ dựa vững chắc cho Thư Diễn trong những tháng ngày tăm tối này. Tình yêu yên lặng nảy mầm trong trái tim anh. Nhưng, bọn họ ngay từ đầu đã bỏ lỡ nhau, bây giờ lại không thể đến bên nhau được nữa. Bởi vì, Thư Diễn không còn tin vào tình yêu, trái tim cũng tan vỡ rồi. Mà anh, bên cạnh còn có một người con gái khác. Cho nên, họ cho nhau một khoảng thời gian để bình tâm lại. Mà lần này, chính là vài năm.  Nhân duyên, đành phải dang dở như vậy hay sao?  Triệu Tuấn anh không cam lòng, muốn dùng khoảng thời gian xa cách này để gạt bỏ trở ngại, chuẩn bị tốt tất cả để đem Thư Diễn trở lại bên cạnh mình. Bởi vì anh nhận ra, cho dù bản thân anh trốn tránh như thế nào thì cũng không thể che dấu được tình cảm trong lòng. Rõ ràng, đã yêu cô nhiều năm như vậy, cho nên lần này nhất định không thể buông tay. Nhưng, mỗi một sai lầm ở tuổi trẻ, giờ phút này đều phải trả giá. Có người không thể chấp nhận sự thật mà muốn phá hoại tất cả những gì Triệu Tuấn đã gầy công xây dựng, hơn hết là phá vỡ hạnh phúc của anh cùng Thư Diễn. Âm mưu nối tiếp âm mưu, toan tính xuất hiện khắp nơi… nhằm chia rẽ bọn họ. Tình yêu chưa đi đến tận cùng, đã vấp phải những trắc trở. Một lần nữa nhận được sự phản bội từ người yêu thương và tin tưởng nhất, Thư Diễn sẽ đối mặt như thế nào? Tuyệt tình và tàn nhẫn như với Tần Hạo hay lựa chọn cho Triệu Tuấn thêm một cơ hội nữa. Ván bài chưa lật, ai sẽ biết kết thúc như thế nào? Mời mn đón xem chuyện gì sẽ xảy ra cho Triệu Tuấn và Thư Diễn trong những chương cuối của bộ truyện nhé. Đảm bảo, bất ngờ và kích thích lắm ạ. *** “Từng yêu về sau” là một bộ truyện theo motif cũ, vô cùng vô cùng cẩu huyết, các nhân vật trong truyện cũng không hề sạch. Nhưng đừng vì vậy mà bỏ lỡ bộ truyện này nhé. Bởi vì, nó như một bức tranh thu nhỏ về một bộ phận con người hiện nay, bị tiền tài và dục vọng điều khiển đến mức đánh mất đi bản ngã và sự lương thiện vốn có của bản thân mình. Trong bức tranh này, xuất hiện rất nhiều nhân vật xứng đáng gọi là “cực phẩm” như, một Tần Hạo vì muốn trốn tránh tình cảm với em gái nuôi của mình mà lừa dối và lợi dụng tình yêu cùng vật chất của người vợ Thư Diễn, một Tần Lam ích kỷ xấu xa, luôn miệng nói đạo lý nhưng bản thân thì sống dơ bẩn hèn hạ đến mức phỉ nhổ. Anh trai nuôi - em gái nuôi đúng là thứ hãm nhất trên cuộc đời này. “Nuôi” con gì mà chẳng phải thịt. Vì thế, khi cặp đôi vàng này bị xử lý, hành hạ mất hết tất cả, thân bại danh liệt, tàn tật rời đi, bản thân mình đọc truyện thấy rất hả dạ và rất đồng tình. Đối với loại người này, mềm lòng chính là tội ác. Cũng may là nữ chính Thư Diễn và gia đình đã ra tay nhanh, chuẩn, chính xác như vậy. Nếu không, mình đọc chắc ức chế không chịu được. Ngoài ra, còn có vài nhân vật phụ khác cũng góp phần tăng thêm chất kích thích cho câu chuyện, nhưng không đáng ghét như cặp đôi kia, nên tạm thời cho qua :v :v  Nam nữ chính trong truyện là Triệu Tuấn và Thư Diễn tất nhiên là có rất nhiều khuyết điểm, sai lầm. Nhưng bản thân mình lại thấy bình thường. Bởi vì, suy cho cùng, sự hoàn hảo trong các câu chuyện khác chỉ là nét bút được vẽ nên từ tác giả mà thôi. Còn cuộc đời này, vốn dĩ trần trụi như vậy. Nhưng mà, điểm mình thích nhất chính là cách xử lý của nữ chính Thư Diễn với cuộc hôn nhân của mình. Vì yêu, vì gia đình mà hy sinh mài giũa bản thân. Nhưng khi nó không còn xứng đáng thì ra tay rất tuyệt tình, mình thích. Phản bội, ngoại tình thì vứt bỏ, đau một lần rồi thôi, lại kiêu ngạo mà sống quãng đời còn lại. Thư Diễn xứng đáng với người tốt hơn và cũng sẽ hạnh phúc. Cho nên, nếu bạn có một trái tim đủ mạnh mẽ để có thể chịu được tất cả những biến cố, sự việc xảy ra đầy cẩu huyết của bộ truyện thì hãy nhảy hố nhé. Mình không đảm bảo, bạn có thể đi qua hết tất cả các chương của câu chuyện, nhưng nếu đã đọc rồi thì khó lòng để dứt ra lắm ạ. Bởi vì, cuộc sống này chính là như vậy, càng bất ngờ càng kích thích càng cuốn hút và có ma lực ghê gớm.  Nhưng mà, truyện vẫn chưa được nhà nào edit đâu ạ. Mình đọc là bản convert, khá dễ hiểu và ngắn gọn nên rất nhanh là xong. Tuy nhiên, mình thấy motif cẩu huyết không sạch này hay bị ghẻ lạnh nên chắc khó lòng được bạn nào nhận edit rồi. Thôi thì, mong có ai đó khẩu vị “mặn” như mình đào hố vậy :v :v  ______________ " ": Trích từ MV Em đã thấy anh cùng người ấy do Hương Giang thể hiện #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Từng Yêu Về Sau của tác giả Tử Thiếu Ngôn.
Ban Đầu Tương Ngộ, Cuối Cùng Biệt Ly
Lần đầu tiên Quý Hiểu Âu gặp Nghiêm Cẩn trong thang máy, cô đã không có thiện cảm với người đàn ông này. Nghiêm Cẩn luôn nở nụ cười ngả ngớn trên môi, vẻ mặt bất cần, quần áo sành điệu, chơi bời phá hoại không thiếu thứ gì. Nhưng ít ai biết được, rằng đằng sau vẻ ngoài ngỗ ngược đó, là một trái tim không ngừng rỉ máu với những vết sẹo chồng chéo lên nhau.   Trên đời này, có những người tuy không chung dòng máu nhưng có thể sống nương tựa vào nhau như một gia đình. Nghiêm Cẩn, Tôn Gia Ngộ và Trình Duệ Mẫn cũng vậy, ba con người xa lạ với ba cá tính khác nhau, lại có thể yêu thương và bảo vệ cho nhau như anh em ruột thịt.   Ngày còn đi học, Nghiêm Cẩn tuy là lão đại trong lớp nhưng lại vô cùng nể phục Tôn Gia Ngộ. Nghiêm Cẩn vốn ngang ngược và cứng đầu như thế, nhưng chỉ cần Gia Ngộ nói một câu anh đều sẽ nghe theo vô điều kiện. Trong tình bạn, điều quan trọng nhất là sự nhường nhịn và tin tưởng. Chỉ cần mỗi người tin và nhường nhau một chút, tình bạn chắc chắn sẽ sâu sắc và bền vững.   Ấy vậy mà, Tôn Gia Ngộ phải ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ. Nghiêm Cẩn nhất định không đến gặp Gia Ngộ lần cuối, bởi anh cho rằng nếu làm như vậy, anh sẽ có thể tự lừa dối bản thân rằng Gia Ngộ vẫn luôn có mặt mỗi khi anh cần.   "Trước đây, có ba tên ngốc quỳ trên mặt đất dập đầu, thề rằng đời này không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nhất định sẽ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Bọn họ cho rằng nếu làm như vậy, sau này sẽ thật sự có thể đồng sinh cộng tử.   Sau đó, rất nhiều năm qua đi, một trong ba người rời đi trước, một người khác không dám đến gặp hắn khi hắn sắp từ giã cõi đời, cho rằng nếu không tận mắt chứng kiến hắn rời đi, sẽ có thể giả vờ rằng hắn vẫn còn sống.   Ngần ấy năm trôi qua, kẻ đó vẫn nhất định không xóa số điện thoại của hắn, mỗi lần đổi di động mới, đều chuyển dãy số đó vào danh bạ, tự lừa mình rằng hắn vẫn ở đây, tự lừa mình rằng hắn vẫn luôn luôn tồn tại ở đầu kia điện thoại."   Con người Nghiêm Cẩn vốn ngang tàng và bất cần như thế, hóa ra lại trọng tình nghĩa hơn bất cứ ai trên đời. Đối với Tôn Gia Ngộ cũng vậy, mà đối với Quý Hiểu Âu cũng thế.   Nghiêm Cẩn đối với Quý Hiểu Âu, chính là nhất kiến chung tình. Thật ra, xung quanh Nghiêm Cẩn không thiếu những cô gái xinh đẹp, nhưng anh lại chỉ để mắt tới một mình Quý Hiểu Âu, cô gái có nụ cười tươi tắn và hồn nhiên giống như bé con vừa tỉnh ngủ.   Quý Hiểu Âu cảm thấy vô cùng phiền phức. Không hiểu vì lí do gì mà cái tên Nghiêm Cẩn này bỗng nhiên bám dính lấy cô. Không những thế, anh ta còn không biết xấu hổ mà liên tục giở thói lưu manh, thật là vô sỉ quá mà!   "Hung dữ như vậy, sau này ai dám lấy em?"   "Không liên quan đến anh!"   "Sao lại không liên quan đến anh? Anh lỡ hôn em rồi, bây giờ đành phải chịu trách nhiệm với em thôi, anh đâu phải loại người bạc tình bạc nghĩa."   Nghiêm Cẩn có ngoại hình vô cùng xuất chúng, lại là ông chủ của một nhà hàng có thu nhập lên đến năm nghìn vạn tệ một năm, thế nên anh đi đến đâu cũng nhận được muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ. Ấy vậy mà hình như Quý Hiểu Âu lại rất ghét anh, luôn tìm cách tránh anh càng xa càng tốt.   Nghiêm Cẩn không còn cách nào khác, đành phải giả vờ là người đồng tính để có thể tiếp cận cô. Chỉ có như vậy, Hiểu Âu mới không đề phòng anh và đối xử với anh như bạn bè.    Quý Hiểu Âu là một cô gái rất lương thiện. Có người nói, cô là ánh mặt trời tươi sáng duy nhất còn sót lại trên thế giới này. Mà cuộc sống của người đó vốn mịt mờ và tăm tối, không có chỗ dành cho ánh nắng ấm áp chan hòa. Người đó là Trạm Vũ, chàng trai có khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ thư sinh nhưng đôi mắt luôn chất chứa những u buồn.   Trên đời này, có một số người sinh ra đã là con cưng của Thượng Đế, nhưng lại có một số người khác chỉ là một đứa trẻ bất hạnh bị Thượng Đế bỏ rơi. Trạm Vũ chính là một đứa trẻ bất hạnh như thế.   Trạm Vũ muốn được đi học, muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ, muốn mua cho mẹ một căn nhà khang trang, nhưng anh không có tiền. Sự nghèo khổ giống như một con quái vật độc ác, từng bước đẩy anh xuống tận đáy xã hội nhơ nhuốc và tối tăm.   Để có tiền trang trải cho cuộc sống, Trạm Vũ chấp nhận trở thành trai bao. Có đôi khi, Trạm Vũ tự cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Anh thấy mình rất bẩn, rất đáng khinh, nhưng khi đã bước một chân vào đầm lầy thì sẽ không thể nào quay đầu được nữa. Trước đây, Trạm Vũ từng cho rằng cái chết là một sự giải thoát, cho đến khi anh gặp được Quý Hiểu Âu.   "Ngày mai là sinh nhật của chị. Em rất muốn nói với chị những lời này. Chị, em yêu chị! Em muốn cho chị mọi thứ, nhưng em chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi. Em muốn vì chị từ bỏ mọi thứ, nhưng em lại chẳng có gì để từ bỏ."   Trạm Vũ yêu Quý Hiểu Âu, một tình yêu đầy mặc cảm và đau đớn. Anh đem tình cảm ấy chôn chặt trong tim, chưa kịp thổ lộ đã phải rời xa cõi đời.   Không ai ngờ được, rằng có một ngày chàng trai trầm mặc ít nói ấy lại bị sát hại một cách dã man. Hung thủ ra tay vô cùng độc ác và tàn nhẫn, thi thể Trạm Vũ bị chia ra thành nhiều mảnh, thảm hại đến cảnh sát cũng không dám nhìn.   Đêm trước khi Trạm Vũ bị sát hại, anh đã đến tìm Nghiêm Cẩn. Lúc đó Nghiêm Cẩn không hề hay biết, ngày 24 tháng 12 năm đó là lần cuối anh thấy một Trạm Vũ còn sống, cơ thể còn vẹn nguyên.   Tổ chuyên án tìm thấy một chiếc bật lửa bên cạnh thi thể của Trạm Vũ. Đó là chiếc bật lửa Nghiêm Cẩn luôn giữ bên mình, là di vật duy nhất Tôn Gia Ngộ để lại cho anh nhưng mấy tháng trước anh đã bất cẩn mà đánh mất. Thật không ngờ, có một ngày chiếc bật lửa đó lại trở thành chứng cứ buộc tội anh.   Nghiêm Cẩn bị kết tội mưu sát, chịu án tử hình, trong khi trước đó anh đã vì giúp đỡ Trạm Vũ mà đánh đổi rất nhiều.   Trước đây, Nghiêm Cẩn từng là bộ đội đặc chủng. Mỗi lần phải thi hành nhiệm vụ, anh đều sẽ viết cho gia đình một bức thư, để nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, những người thân yêu có thể dựa vào đó mà biết được tâm nguyện cuối cùng của anh. Những bức thư chưa bao giờ được gửi đó, có lẽ cũng cần dùng đến rồi.   Còn một điều khiến Nghiêm Cẩn cảm thấy không an tâm, đó là nhà hàng hải sản mà suốt mấy năm qua anh đã liều mạng bảo vệ nó. Trước kia, có ba thiếu niên non nớt đã hứa rằng sẽ cùng nhau mở một nhà hàng hải sản ven biển, bởi vì Trình Duệ Mẫn rất thích ăn hải sản, còn Tôn Gia Ngộ lại đặc biệt yêu thích những thành phố ven biển bình yên.   Sau khi Tôn Gia Ngộ qua đời, nhà hàng này được Nghiêm Cẩn mở ra như một cách tưởng niệm Tôn Gia Ngộ, cũng là tưởng niệm một thời niên thiếu rực rỡ và ngây ngô.   Cuối cùng, Nghiêm Cẩn quyết định chuyển nhượng miễn phí toàn bộ nhà hàng cho Quý Hiểu Âu, mong rằng cô sẽ thay anh bảo vệ nơi này. Khi đó, nhà hàng của anh đang đứng trên bờ vực phá sản, tình hình vô cùng rối ren. Đúng lúc ấy, Quý Hiểu Âu gặp được Triệu Mai.   Dường như Tôn Gia Ngộ ở trên trời linh thiêng, dẫn lối cho Triệu Mai gặp gỡ và giúp đỡ Quý Hiểu Âu vực dậy nhà hàng của Nghiêm Cẩn. Hoặc có lẽ Tôn Gia Ngộ Vẫn luôn dõi theo những người anh yêu thương nhất, chỉ là họ không thể cảm nhận được sự tồn tại của anh mà thôi.   Nghiêm Cẩn từng nói với Quý Hiểu Âu, rằng cô hãy quên anh đi, tìm một người đàn ông thật tốt, kết hôn rồi sinh con, sống yên ổn đến hết đời. Nào ngờ, đến cuối cùng, anh mới chính là người phải quên. Đến cuối cùng, sự tự do và trong sạch của Nghiêm Cẩn được Quý Hiểu Âu đánh đổi bằng cả mạng sống của mình. Lúc đó Nghiêm Cẩn mới biết, đem lòng yêu một người thì dễ, nhưng để quên đi người đó lại khó khăn vô cùng.   "Nghiêm Cẩn nhớ Quý Hiểu Âu. Anh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô vào một năm trước, khi đó cô đi trước anh, quay đầu về phía anh nở nụ cười. Anh nhìn cô một cái, rồi sau đó liếc mắt nhìn cô thật lâu, ngẩn ngơ vì vóc dáng hoàn hảo và nụ cười rực rỡ của cô gái ấy. Quý Hiểu Âu lúc ấy thật xinh đẹp, Nghiêm Cẩn luôn nhớ rõ ràng kiểu tóc và trang phục cô mặc trên người khi đó, một chút cũng không quên."   ******   Có nhiều khi mình tự hỏi, nếu Quý Hiểu Âu được chọn lựa một lần nữa, liệu cô có bất chấp tất cả vì Nghiêm Cẩn như cô đã từng hay không? Mình cho rằng, câu trả lời là có. Cho dù đau đến tê tâm liệt phế, cho dù tương lai mờ mịt tựa đêm đen, nhưng vì một chữ "yêu", con người ta sẵn sàng vì nhau vượt qua tất cả.    Trước mặt những người xung quanh, Quý Hiểu Âu luôn khoác trên mình cái vỏ bọc kiên cường và mạnh mẽ. Chỉ đến khi ở bên Nghiêm Cẩn, cô mới tháo bỏ cái phải bọc nặng nề ấy, dựa vào bờ vai của anh mà khóc, cùng anh chia sẻ hết muộn phiền. Trên đời này, ngoại trừ Thượng Đế, thì chỉ Nghiêm Cẩn mới có thể khiến cho Quý Hiểu Âu tin tưởng vô điều kiện mà thôi.   "Nếu em đánh mất tất cả, còn có Thượng Đế ở bên. Nếu em bị lạc Thượng Đế, vẫn còn có anh bên đời."   Cho dù mọi chứng cứ đều chỉ ra Nghiêm Cẩn chính là hung thủ sát hại Trạm Vũ, Quý Hiểu Âu vẫn một mực tin rằng anh không phải kẻ giết người. Bởi vì tin tưởng, nên tình nguyện hy sinh, bởi vì yêu thương, nên không màng đến chính bản thân mình. Quý Hiểu Âu đã vì Nghiêm Cẩn, mạo hiểm đuổi theo một kẻ sát nhân, để rồi ra đi khi biết bao dự định vẫn còn đang dang dở.   Quý Hiểu Âu từng nói với Nghiêm Cẩn, rằng anh nhất định phải kiên trì, bởi vì cô sẽ không ngừng chờ đợi anh. Ấy vậy mà khi Nghiêm Cẩn được trả lại sự tự do, thì ông trời đã mang người anh yêu đi mất. Quý Hiểu Âu từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, vậy mà giờ đây lại bỏ anh nơi này rồi một mình đi về nơi khác.   Nếu Quý Hiểu Âu không còn trên đời này nữa, thì cho dù Nghiêm Cẩn có thoát khỏi án tử hình, quãng đời còn lại của anh cũng chỉ là một chuỗi ngày trống rỗng đầy dằn vặt và nhung nhớ mà thôi.   Những ngày sau khi Quý Hiểu Âu rời đi, Nghiêm Cẩn chỉ có thể nhìn mọi vật qua màn nước mắt. Một người đàn ông xuất thân là bộ đội đặc chủng, chưa có nỗi đau đớn nào là chưa phải trải qua như thế, lại khóc đến cạn cả nước mắt vì thương nhớ một người.   Ở Nghiêm Cẩn, mình thấy được bóng hình của Tôn Gia Ngộ. Có lẽ bởi vì là anh em chí cốt, nên cách yêu của hai người đàn ông ấy cũng rất giống nhau.   Bởi vì yêu em, nên anh lùi lại để em tìm được một người đàn ông thật tốt. Bởi vì yêu em, nên anh chấp nhận hi sinh tất cả để em có cuộc sống yên bình.   *******   "Ban đầu tương ngộ, cuối cùng biệt ly" là một câu chuyện đầy bi thương và day dứt. Câu chuyện đó không chỉ xoay quanh tình yêu, mà còn tôn vinh tình bạn, tình người, đồng thời nhấn mạnh một quy luật hiển nhiên của cuộc sống.   "Hãy trân trọng tình yêu bạn đang có, bởi vì nhân sinh chính là một hồi cáo biệt dài dòng, thời gian ở trên đường chính là thời gian đẹp nhất."   Trên đời này, có cuộc gặp gỡ nào mà không phải biệt ly? Có thế lực siêu nhiên nào chống lại được sự an bài của số phận? Sinh ly tử biệt, ai rồi cũng phải trải qua, chỉ là, có người may mắn được đồng hành cũng những người yêu thương đến khi bạc đầu, có những người khác, chưa kịp nếm trải hạnh phúc đã phải gánh chịu đau đớn tột cùng.   Giống như Nghiêm Cẩn và Quý Hiểu Âu chưa có nổi một ngày bình yên vui vẻ bên nhau, lại bị ông trời nhẫn tâm mà chia cắt. Đau lòng hơn nữa, là họ còn chẳng kịp nhìn nhau lần cuối, chẳng kịp nói lời tạm biệt trước lúc phải biệt li. Duyên sâu phận bạc, đau đớn khôn nguôi, thôi đành thề hẹn kiếp sau lại bên người.   "Nếu sinh ra kiếp nữa, xin đừng dùng nước mắt trả người… Không gặp chẳng tương tư, chỉ sợ rằng nếu được chọn lần nữa, vẫn chọn tương phùng…"* _______________   "...": Trích từ truyện, được edit bởi reviewer "..."*: Trích "Bộ bộ kinh tâm"- Đồng Hoa   Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Ban Đầu Tương Ngộ, Cuối Cùng Biệt Ly của tác giả Thư Nghi.
Manh Sủng
Một câu chuyện tình yêu giữa một Từ Nam Phong là một cô nương xinh đẹp, nhưng đáng tiếc chỉ là một thứ nữ lớn tuổi và còn một Kỷ vương với hình dáng anh tuấn, nhưng lại là một người mù nên không ai dám lấy. Cũng vì vậy cuộc hôn sự của hai người bị mọi người ở khắp nơi tính kế, Tuy nhiên đến  cuối cùng họ lại tự quyết định việc chung thân của mình. Từ Nam Phong: Vương gia, trước tiên chúng ta giả thành thân. Chờ vài năm nữa chúng ta đều đạt được thứ mình muốn rồi sẽ hòa li, được không? Kỷ vương cố nén sự vui mừng như điên: Như thế cũng được! Thành thân xong Từ Nam Phong mới dần dần phát hiện ra, thôi xong, biến giả thành thật mất rồi! Kỷ vương: Từ Nam Phong, đã làm vương phi của bổn vương rồi thì nàng đừng nghĩ tới chuyện hòa li nữa. Từ Nam Phong:!!! Kỷ vương: Nếu nàng muốn thì có thể tuẫn phu. Từ Nam Phong: … *** Văn án: Từ Nam Phong tuy xinh đẹp, nhưng lại là thứ nữ lớn tuổi không gả đi được. Kỷ Vương tuy anh tuấn, nhưng lại là một Vương gia mù không ai dám cưới. Hôn sự của hai người bị tính kế khắp nơi, cuối cùng họ đập nồi dìm thuyền tự định chung thân! Từ Nam Phong: Vương gia, chúng ta giả thành thân trước, đợi vài năm sau khi ngươi và ta đã đạt được thứ mình mong muốn thì sẽ hoà li, có được không? Kỷ vương cố nén niềm vui mừng như điên: Như vậy cũng tốt! Sau khi thành thân Từ Nam Phong mới hậu tri hậu giác (chậm chạp) phát hiện ra, xong rồi, biến giả thành thật mất rồi. Kỷ vương: Từ Nam Phong, đã là Vương phi của bổn vương thì đừng hòng tơ tưởng đến chuyện hoà li! Từ Nam Phong: !!! Kỷ vương: Nàng chỉ có thể tuẫn phu. Từ Nam Phong: … ___________ Năm Từ Nam Phong mới mấy tuổi, nàng liền theo chân mẫu thân vượt ngàn dặm xa xôi lên kinh thành tìm phụ thân đã biệt tích 4 năm trời. Những tưởng ngày gặp lại sẽ là ngày đoàn viên vui vẻ. Nhưng nào ngờ, phụ thân bây giờ công danh đỗ đạt lại có thê tử khác mất rồi. Mẫu thân và nàng liền trở thành viên đá xấu xí quê mùa cản lối mà phụ thân muốn vứt bỏ. Đoạn đường gian nan ấy khiến Từ Nam Phong gầy yếu đen nhẻm và bệnh nặng. Nhưng phụ thân lòng dạ sắt đá lại vô tình vô nghĩa quên đi ân ái năm xưa cùng mẫu thân mà lạnh lùng xem như không quen biết. Mùa đông, tuyết rơi dày, mẫu thân ôm nàng vào lòng quỳ dưới cửa phủ nơi phụ thân sống… Thì ra, mùa đông rất lạnh mà lòng người còn lạnh lẽo hơn thế. Thê tử bị vứt bỏ giờ là thiếp. Đích nữ bị vứt bỏ giờ là thứ nữ. Còn nỗi chua xót và đau đớn nào hơn kia chứ. Cứ thế, Từ Nam Phong và mẫu thân chịu biết bao uất ức khổ sở ở nơi này. Nàng giống như một con nhím hoang mỗi ngày đều dựng lên những chiếc gai nhọn để tự bảo vệ mình. Bởi vì trong phủ này ngoài mẫu thân ra thì không có ai là yêu thương nàng thật lòng. Phụ thân lạnh nhạt toan tính, kế mẫu thì giả dối ác độc, thứ muội thì kiêu căng đáng ghét. Hôn nhân của nàng liền tựa như quân cờ mà ai cũng muốn thao túng để có thể thỏa mãn tham vọng của bản thân mình. Cho dù biết là sẽ tàn nhẫn như thế nào với nàng. Vậy nên, nàng muốn thoát khỏi Từ phủ, muốn rời xa chốn lồng giam nhơ nhớp bẩn thỉu này mãi mãi cùng với mẫu thân. Vì vậy,nàng đặt cược tất cả vào sự lựa chọn này. Đó chính là kết hôn cùng Kỷ vương Lưu Hoài, một vương gia tài tuấn song toàn, chỉ tiếc là đôi mắt lại bị mù. Lần đầu tiên gặp Kỷ Vương, Từ Nam Phong như bị choáng ngợp trước vẻ bề ngoài và sự dịu dàng ôn nhuận của chàng. Tiếng nói trầm ấm, nụ cười mềm nhẹ tựa như sợi lông vũ lướt qua trái tim nàng. Thì ra, vương gia có phong thái và khí chất trời ban đã khiến đôi mắt tuy mù của chàng cũng không thể che lấp đi những điều ấy. Chàng tựa như viên ngọc dù bị vấy bẩn vẫn tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Và họ kết thành phu thê với một cuộc hôn nhân là bản giao dịch không theo lẽ thường. Cứ tưởng rằng dưới nền tảng chông chênh đó họ sẽ đi những nước cờ khác nhau. Nhưng không, dưới bất kỳ trường hợp nào Kỷ Vương đều dùng sự dịu dàng bao dung cả đời này của mình cho thê tử Nam Phong. Mắt chàng mù nhưng tâm chàng lại sáng rõ. Chỉ là, Nam Phong đến lúc nào nàng mới có thể dỡ bỏ lớp phòng ngự kia và mở lòng ra với chàng đây? Bởi nàng có biết không, duyên phận và hôn nhân của họ không phải là một sự tình cờ ngẫu nhiên? Tất cả đều là số mệnh và sự thay đổi càn khôn của chàng? Chuyện xưa có lẽ nàng đã quên nhưng chàng thì mãi mãi ghi nhớ. Chàng tìm nàng cũng 7 năm rồi. Cuối cùng, cũng có thể gặp lại, cũng có thể kết thành phu thê, cũng có thể nắm tay nhau đi đến trọn đời. Vì thế, chàng không cho phép nàng hòa ly hay rời xa. Lời giao dịch khi đó vĩnh viễn không thể thực hiện. Vậy nên, người ta sẽ thấy một Kỷ vương ngốc manh vừa cưới vương phi về liền nhanh nhảu khai báo tấm thân trong sạch cho thê tử biết. Chàng còn chẳng ngại ngần dùng đôi mắt mù lấy sự thương cảm của Nam Phong. Ai bảo, chàng yêu nàng như thế. Một chút ngốc nghếch khờ khạo đổi lấy sự quan tâm dịu dàng của nàng đều đáng giá. Bằng tấm lòng và trái tim của chàng, Nam Phong dần nhận ra sự khác biệt trong cuộc hôn nhân này. Bởi vì, Kỷ vương như muốn đem hết tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian dành cho nàng. Nàng nhìn thấy cảm nhận được nên trái tim tưởng như kiên cường chai sạn trước tình cảm nay lại đập lỡ nhịp. Hóa ra, khi rung động trước một người, mọi con đường đều dẫn lối đến yêu thương. Và rồi Nam Phong cũng biết được mình chính là người xưa trong câu chuyện và tình yêu sâu đậm Kỷ vương từng kể. Nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng lại vừa đau đớn vừa chua xót cho chàng. Hóa ra, bao nhiêu năm qua chàng từng tìm nàng vất vả như thế. Hóa ra, chút tình cờ khi ấy lại đem đến may mắn cho cả đời nàng. Hóa ra, đôi mắt chàng vì bị hãm hại mà trở nên mù loà. Hóa ra, trái tim nàng yêu rất nhiều nên bây giờ mới đau đến thế. Đêm ấy họ thổ lộ cho nhau những lời tâm tình đã dấu kín trong lòng. Bầu trời đổ tuyết trắng tựa như lời chúc bạc đầu giai lão đến trọn đời. Nào ngờ, những âm mưu tranh quyền đoạt vị vẫn tiếp tục diễn ra. Mà chàng vô tình trở thành cái gai trong mắt Thái tử. Năm xưa hắn hạ độc khiến chàng mất đi đôi mắt. Giờ đây hắn lại muốn tính mạng chàng cùng thê tử. Hắn đang đi quá giới hạn mà chàng cho phép mất rồi. Bởi Kỷ vương từ trước đến nay chỉ muốn tìm Nam Phong và sống cuộc đời an yên đến già mà thôi. Chàng không tranh không đoạt cũng không toan tính mưu kế ai. Nhưng nếu chạm vào chiếc “vảy ngược” nơi tim chàng là Nam Phong thì mọi chuyện sẽ khác. Khi mũi tên kia xuyên qua ngực Nam Phong. Khi máu thấm đẫm áo choàng của nàng. Khi mỗi lời nàng cất ra đều có thể là lời chia ly cuối cùng. Khi hơi thở của nàng chỉ còn là sợi tơ mỏng… Nước mắt cùng máu bỗng hóa thành điên cuồng thù hận. Kỷ vương dần tháo lớp mặt nạ ôn hòa nhã nhặn xuống mà thay vào đó là sự toan tính và tàn nhẫn không ai bằng. Chàng cứ thế, thiết kế từng chiếc bẫy đưa người ta vào con đường chết. Vì chàng cần phải trở thành kẻ mạnh hơn bao giờ hết. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể nắm trong tay vận mệnh của bản thân và bảo vệ cho người yêu thương. Nhưng Kỷ vương không ngờ rằng khi mình đang chinh chiến sa trường lại là lúc phụ hoàng đưa thê tử Nam Phong của chàng vào chỗ chết. Ngàn dặm xa xôi, âm dương ly biệt… Phải chăng, giữa họ đã chấm dứt mối lương duyên đẹp đẽ. Những năm tháng an nhiên sủng ái đó hóa ra chỉ là mơ ư??? Từ Nam Phong, nàng nhất định phải kiên cường. Từ Nam Phong, chàng sẽ lật đổ thiên hạ để tìm nàng về. Bởi vì, duyên số đã định, vĩnh viễn không chia lìa. _______ “Manh sủng” là một bộ truyện chuyên sủng ngọt ngào và ấm áp khiến mọi trái tim đều tan chảy. Nội dung truyện nhẹ nhàng nhưng có vài nút thắt khá hay khiến mạch lôi cuốn và hấp dẫn. Nam chính Kỷ vương tuy mù nhưng mọi điểm khác đều hoàn hảo từ bề ngoài đến tính cách. Chàng chỉ có một tình yêu duy nhất, sâu đậm và vô cùng cảm động với nữ chính. Mn cũng đừng lo lắng chàng sẽ mù vĩnh viễn mà thương hại nhé. Sau này sẽ được chữa khỏi đấy ạ. Nữ chính Nam Phong thuộc tuýp nữ cường nhưng kiểu ngoài lạnh trong nóng. Với nam chính thì đúng dịu dàng, yêu thương mềm nhẹ lắm luôn í. Nàng lúc nào cũng bị sự vô hại của Kỷ vương lừa, mà nào đâu biết chàng ta thông minh giảo hoạt vô cùng. Trong truyện cũng xuất hiện một tam giác tình yêu vô cùng cảm động của dàn nhân vật phụ là Kiếm Nô - Cửu công chúa - Diêu Dao. Chính bộ ba này đã khiến nội dung truyện thêm phần xuất sắc và hấp dẫn. Tuy chỉ phụ nhưng đóng góp vai trò quan trọng đến những biến cố và nút thắt chủ chốt. Đáng tiếc tình yêu của ba người cuối cùng lại rơi vào bi kịch và tuyệt vọng như thế. Đọc xong, cảm giác đau lòng không thể tả. Vì vậy nếu yêu thích bộ truyện sủng cho dàn nhân vật chính và ngược cho dàn nhân vật phụ thì nên nhảy hố ạ. Mình đảm bảo với mỗi sự chuyển biến nào cũng khiến mn rung động và không dứt ra được. À, truyện chỉ có cv thôi ạ. Mong bạn nào biết edit thì ôm luôn cho con dân nhờ ạ ^^ ________ Văn án được edit bởi ad Tà Thần page #RVNT0105 #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Manh Sủng của tác giả Bố Đinh Lưu Ly.