Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Tấn Trường An - Cửu Lộ Phi Hương

Tên cũ: Cổ Nhân Trái tim của tôi không có yêu mà chỉ có hình bóng em... Giải thích tiêu đề Theo giải thích của Cửu Lộ tại chương 2 thì “Tấn An” có nghĩa: cầu mong Đại Tấn mãi yên bình, “trường an” nghĩa: sự yên bình này được bền lâu, và doanh trại của Lê Sương tên “Trường Phong”, suy ra… cái tựa thật rắc rối…. *** Thể loại: Cổ đại, chiến tranh, giang hồ, nữ tướng quân - nam cường, có xu hướng thê nô, sủng, có chút ngược, HE Độ dài: 48 chương Cùng Tấn Trường An, cùng nhau nắm tay, an ổn đi đến cuối con đường. Lần đầu tiên Lê Sương gặp Tấn An, hắn chỉ là một thằng nhóc bẩn thỉu yếu ớt nằm trong vũng máu. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, nàng lại mang hắn về doanh trại, cho hắn một cuộc đời mới, còn đặt cho hắn cái tên "Tấn An". Lê Sương là nữ tướng quân của nước Đại Tấn, từ nhỏ đã được nuôi dạy như nam nhi. Cho nên nam nhân thấy nàng là sợ mất mật, làm gì dám nghĩ đến chuyện tình cảm. Vậy mà tiểu tử Tấn An này, từ lúc tỉnh lại luôn bám sau lưng nàng, còn thẳng thắn "bày tỏ" tâm ý. Tháng ngày trong quân doanh buồn chán, chẳng mấy khi có một "cái đuôi" thú vị như vậy, Lê Sương cũng mắt nhắm mắt mở cho phép Tấn An theo bên cạnh mình. Nhưng Tấn An không phải là một tiểu tử bình thường. Hắn vốn là hoàng tử nước Tây Nhung, trong một lần đi săn nơi biên cương thì bị một đám người thần bí trong giang hồ bắt cóc để luyện cổ. Một trăm ngày chịu đủ loại đau đớn, lấy máu từ tim nuôi ngọc tằm, ngày cuối cùng, ngọc tằm trưởng thành, chui vào cắn nuốt trái tim, trở thành cổ người. Nhưng chưa đến 100 ngày hơi thở của Tấn An đã sắp tắt, ngọc tằm bị ép buộc chui vào cơ thể, khiến hắn mất đi trí nhớ, thân thể thu nhỏ lại thành trẻ con. Hắn trốn thoát khỏi ngục giam và số phận cho hắn gặp được Lê Sương. Ngọc tằm trong tim nhận "chủ nhân", nàng trở thành sinh mệnh duy nhất có giá trị trong cuộc sống của hắn. Ban ngày, hắn ở trong thân thể tiểu tử Tấn An, đi theo bên cạnh nàng. Đêm đến, hắn trở lại hình dáng thật của mình, âm thầm dõi theo, bảo vệ nàng. Hắn khao khát nàng, nhưng lại luôn sợ nàng sẽ biết được bí mật của mình mà trong lúc tức giận sẽ đuổi hắn đi. Hắn có sức mạnh hơn người, nhưng chỉ cần một câu nói của nàng, trái tim yếu ớt của hắn sẽ run lên, đau thấu tâm can. Trong lúc bất tri bất giác, Tấn An và Lê Sương đã gắn bó với nhau, không thể tách rời. Nhưng cuộc vui qua nhanh khi môn phái thần bí kia vẫn luôn tìm kiếm Tấn An, muốn bắt hắn trở về. Tấn An vì cứu Lê Sương mà chấp nhận đi theo đám người đó, hai người liền cứ thế chia cắt. Không chịu chấp nhận số phận, Lê Sương trở về kinh đô, chấp nhận từ bỏ thân phận tướng quân, trao binh quyền cho hoàng đế. Đổi lại, nàng muốn mang quân đi cứu hắn, có chết cũng phải đem được người về. Trời không phụ lòng người, cuối cùng Lê Sương cũng tìm được Tấn An. Nhưng khi nàng cùng hắn về đến kinh đô, dường như hắn đã trở thành một người khác. Tiểu tử Tấn An ngày đó luôn bám sau lưng nàng, dõng dạc nói sẽ bảo vệ nàng đã biến mất. Thật ra, hắn vẫn là Tấn An, nhưng đã nhiều thêm một phần trí nhớ cũ. Hắn biết thân phận của mình là hoàng tử Tây Nhung, cũng biết Lê Sương và nước Đại Tấn là kẻ thù không độ trời chung. Rời bỏ nàng, là chuyện sớm muộn hắn phải làm. Nhưng Tấn An vẫn do dự. Hắn không biết tình cảm của mình đối với nàng là do ngọc tằm trong cơ thể khống chế, hay là hắn đã thực sự yêu người con gái ấy. Hắn đứng giữa hai lựa chọn, tiếp tục thân phận cũ và vĩnh viễn không gặp lại nàng, hoặc chọn nàng bỏ qua thiên hạ. Tấn An thật sự không phải nhân vật nam yêu thích của tôi, vì hắn đã chọn tình yêu, bỏ qua thân phận cũ của mình, cùng Lê Sương du ngoạn khắp thiên hạ. Hắn là một kẻ si tình đến điên cuồng nhưng lại ích kỷ và thiếu trách nhiệm với những người đã tin tưởng và bảo vệ hắn trong cuộc tranh đấu ngai vị. Tình yêu của hắn và Lê Sương, phần nhiều là vì ngọc tằm trong tim, cổ đã trở thành người, khống chế tâm trí hắn. Còn Lê Sương, nàng là một vị tướng quân thông minh, một cô gái đặc biệt, như tất cả những nhân vật nữ khác của tác giả Cửu Lộ Phi Hương. Dường như tác giả này luôn ưu ái cho các nhân vật nữ trong truyện thì phải, từ "Hộ Tâm", "Chiêu Diêu", "Bổn vương ở đây", cho đến "Cùng tấn trường an". Đây cũng là cuốn truyện đầu tiên của Cửu mà không có những tình tiết hài đặc trưng, chắc vì vậy mà tôi thấy truyện hơi "kém sắc" so với các bộ truyện anh chị em của tác giả. Và có lẽ do đổi cách viết nên tôi không thấy màu văn của Cửu Lộ Phi Hương trong "Cùng tấn trường an" rõ ràng như những cuốn khác. Truyện độ dài vừa phải, ngược không tới mà sủng cũng chưa đến, cảm giác hơi tiếc một chút. Nam chính hơi có xu hướng thê nô, lúc nào cũng răm rắp đi theo bảo vệ nữ chính, chỉ nghe lời một mình nàng. Truyện đọc giải trí ổn nhưng cũng không quá đặc sắc so với những gì tôi kỳ vọng ở cái tên nổi tiếng như Cửu Lộ Phi Hương. Trích đoạn: Lê Sương đứng ở đó, có ánh trăng chiếu lên, khiến hắn chói mắt, giống như trên người nàng tỏa ra ánh sáng vậy. "Ta sẽ không làm nàng bị thương cũng sẽ không cho bất kỳ ai tổn thương nàng," hắn nói, giống như thề. Tấn An đặt tay vào lòng bàn tay nàng, tay của hai người đều nóng bỏng, sưởi ấm lẫn nhau, lệ thuộc vào nhau. "Lê Sương." Lần đầu tiên hắn nghiêm túc gọi tên nàng. "Nàng sẽ là quãng đời còn lại duy nhất của ta." ____________ Review by #Huyên Tần *** Trong địa lao âm u, một chàng trai tóc tai rối bời, tứ chi bị trói chặt treo trên tường, người bê bết máu, đã không còn thấy rõ đâu là vết thương đâu là vệt máu chảy xuống. Ngoài địa lao có vài thiếu nữ tha thướt đang đứng, thiếu nữ dẫn đầu đám người này mang mạng che, che khuất cả khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm vào chàng trai kia. Vẻ mặt chăm chú, lắng nghe hơi thở ồ ồ vọng ra từ trong địa lao, nhịp thở kéo dài, tiếng phát ra cũng nhỏ dần, bàn tay khẽ nắm chặt, hạ lệnh, "Đi vào, lấy máu." giọng nói khàn khàn thô nhám chẳng khác nào một lão phụ ở lứa tuổi cửu tuần (tức U90). "Giáo chủ. . ." Thiếu nữ đứng phía sau hơi do dự, "Hôm nay đã lấy máu rồi, lần lấy máu tiếp theo là buổi trưa ngày mai. . ." Thiếu nữ kia vẫn chưa dứt lời thì một tiếng "bốp" vang lên, người vừa được gọi là giáo chủ ấy vung tay tát thiếu nữ kia một bạt tai. "Ngươi không thấy gã ta khó qua được đêm nay sao?" Ánh mắt phía sau mạng che nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang té ngã trên đất, "Chờ đến trưa mai ư? Ngươi muốn bao nhiêu công sức ta bỏ ra bỗng hóa thành công cốc cả sao?" Chỉ chốc lát sau, thiếu nữ kia đưa tay bụm mặt, miệng rên đau đớn, tiếng rên càng lúc càng lớn, nàng ta đau đến mức lăn lộn trên đất, chờ đến khi nàng ta ngừng lại, mọi người mới nhìn thấy rõ, tại vết tát mới vừa in lên trên mặt giờ đã thối rữa ra, không rõ đâu là máu đâu là thịt hòa lẫn cùng xương trắng, nhìn vô cùng kinh khủng. Nàng ta đau đớn rên rỉ hai tiếng, cuối cùng cái tay đang che mặt buông rơi, nàng nằm trên đất, mắt trợn to, hơi thở đã không còn. "Còn ai ý kiến gì nữa không?" Đám thiếu nữ phía sau câm như hến, tất cả đều đứng im lặng , có người bước lên mở cửa địa lao ra, bọn họ đi vào trong. Một người mở một hộp gấm màu vàng, bên trong có một con trùng trông giống như con tằm đang ngọ nguậy. Một người lau sạch vết máu loang lổ nơi gần vị trí tim của chàng trai, một người cầm dao vàng đến rạch một đường ở vị trí vừa được lau sạch, dòng máu tươi chảy ra, con sâu trong hộp gấm như bị thứ gì đó kích thích, bắt đầu giãy dụa. Người thiếu nữ ấy nâng hộp đến gần ngực của gã ta, con sâu bò nhanh đến miệng vết thương, bắt đầu hút dòng máu tươi đang tuôn ra từ vết rách. Nó hút nhiều đến mức cơ thể vốn có màu trắng của nó giờ đây đang chuyển dần sang màu đỏ tươi của máu. Nhìn thấy con sâu đã hút đủ máu rồi, thiếu nữ lại dùng đầu cọ mềm đẩy con sâu trở lại trong hộp, nhưng nàng mới quét được hai cái, thì sắc mặt bỗng trắng bệch. "Giáo chủ. . ." Bên ngoài nhà lao, giọng người đàn bà cũng trầm xuống, "Sao vậy?" "Ngọc tằm. . . bò vào trong vết thương rồi, không chịu ra. . . ." Mạng che trên mặt khẽ phất phơ, bà ta đặt chân lên bậc thang bước vào trong đại lao. Có điều bà ta vừa mới nhấc chân lên thì thiếu nữ bên trong lại hét lên, "Bò vào rồi, ngọc tằm đã bò vào trong rồi." Đợi đến khi người đàn bà tiến vào, ngọc tằm đã mất hút trong ngực chàng trai kia rồi. Địa lao im bặt, thiếu nữ đứng bên kia bỗng nhiên nhìn thấy đầu ngón tay của chàng trai đã bị trói gô chín mươi chín ngày bỗng động đậy. Nàng còn đang ngây người, lại nghe bên trong có người kêu lên, "Vết thương của gã. . ." Vết thương của gã, đang. . . . từ từ khép lại. . . . Người đàn bà nhìn chàng trai ấy, không nhịn được đưa tay sờ sờ ngực của gã, sau đó cất tiếng cười thỏa mãn và vui sướng, "Thành công rồi. Cổ người của bổn cung cuối cùng cũng thành công rồi!" Bà ta cười, thế nhưng ngay giây phút đó, đôi tay chàng trai kia chợt nắm chặt, sau đó tiếng "răng rắc" vang lên, xích sắt bọc lấy tay gã bị đứt đoạn, gã vận lực rất lớn, khiến cho xích sắt bị đứt văng ra ghim sâu vào bờ tường phía sau. Chàng trai mở mắt, một đôi mắt đỏ tươi giống như mắt của dã thú, cho dù ngũ quan rất anh tuấn, thế nhưng vẫn khiến người nhìn hoảng hốt, kinh sợ. Người đàn bà kia lại cười to, "Đứa bé ngoan của ta, giờ đây, con chính là báu vật canh giữ cửa của linh trưởng môn! Có con, Nam Cương sẽ nằm trong tầm tay ta!" Lời này vừa dứt, người đàn ông chợt đưa tay nắm chặt cổ bà ta. Gã khẽ siết lại, mặt bà ta thoáng chốc đã tím tái. "Buông. . . Con ngoan. . . Buông tay. . . Ta là chủ nhân của con." Gã hoàn toàn không nghe thấy lời bà ta, vung tay lên, người đàn bà chẳng khác nào một con rối bị ném mạnh vào tường, tạo thành một lỗ hổng to trên bức tường. Gã gào to một tràng, chẳng khác nào tiếng tru rên của dã thú về đêm, chỉ nhoáng một cái, khắp địa lao, máu thịt văng khắp nơi. Không biết đã qua bao lâu, vùng trời phía đông vừa hừng sáng, gã mù mịt nhấc chân bước ra khỏi đại lao, nhếch nhách len lỏi xuyên qua đám cây rừng chằng chịt, ngẩng đầu dõi mắt trông về phía xa xa, ở nơi đó cái lầu gác của vương triều Đại Tấn dựng giữa vùng biên cương vắng lặng thấp thoáng như ẩn như hiện. Luồng khí khô nóng hắt ra từ miệng mũi gã bị cái lạnh đêm rừng nhanh chóng đông cứng hóa thành luồng hơi trắng, sau đó bị chính gã phá tan. Lê bước chân lảo đảo, gã mù quáng xông lên phía trước, vượt qua muôn vàn ánh trăng mông lung xuyên qua lá rừng chiếu lên các cành khô và cả trên người gã, kéo thành vệt dài trên cổ, trên mặt và chạy đến tận khóe mắt trái mới chịu dừng lại. Cơn đau mãnh liệt phát ra từ trong trái tim như muốn xé rách thân xác gã, dằn vặt gã. Gã cắn chặt răng, nhăn mặt đau đớn. Bước ra khỏi rừng, bên người đã không còn cây cối che đậy, gã trượt chân lăn người xuống sườn dốc. Ánh bình minh vùng sa mạc Tắc Bắc vẫn rất lạnh lẽo, gã nhắm mắt nằm một mình trên mảnh đất hoang, sương đọng trên mép cỏ khô, gã cảm nhận được cơ thể đang chuyển động, từng chút, từng chút một, cơn đau đớn phát ra từ các đầu khớp xương đang bị vỡ vụn. Toàn bộ cơ thể như bị nham thạch đè ép lại, xương khớp vang lên những tiếng "răng rắc", thân hình cao lớn của gã dần dần teo nhỏ lại, cuối cùng. . . Biến thành một đứa bé. Mặt trời ban mai chạy qua đỉnh núi cao soi ánh nắng vàng óng lên trên cát vàng sa mạc Tắc Bắc hoang vắng. Chợt nghe phía xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại, móng ngựa đạp lên mặt đất, còn mang theo mùi máu tươi, chỉ chốc lát sau đã vọt tới chỗ của nó. Nó từ từ nhắm hai mắt, không phải giả bộ, mà thật sự chẳng còn sức để mở mắt ra nữa. "Chiếu tướng. . ." Một giọng đàn ông cọc cằn vang lên, "Ngài xem, sao lại có một thằng nhóc lạc ở đây?" Tiếng bước chân ngựa chậm rãi đi đến, dừng lại nơi đỉnh đầu nó, có người tung người xuống ngựa, có lẽ xuất phát từ bản năng, nó cảm nhận được người đến không có ý làm hại đến nó, nó cố hết sức mở mắt ra nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy đường viền mờ ảo của một cô gái gầy ốm mặc ngân giáp màu đỏ. Là một. . . nữ chiếu tướng? Chỉ nhìn được bấy nhiêu đã làm nó không còn chút sức lực nào, mắt lại nhắm nghiền. Phía sau người con gái ấy còn có hai người đàn ông mặc áo giáp, phó tướng La Đằng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thằng nhóc này, "Trời, người thằng nhóc này nhuốm đầy máu! Thật khủng khiếp!" Và một phó tướng khác tên Tần Lan điềm tĩnh hơn đôi chút nói, "Chiếu tướng, trên ngực thằng nhóc này có ấn ký." "Ấn ký màu đỏ như lửa, quả là một ấn ký đẹp." Tiếp theo là giọng nữ hơi khàn khàn, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xoa lên trên ấn ký ở ngực nó. Ngón tay nàng lướt qua bụng nó làm nó khẽ run lên, con mãnh thú ngụ trong trái tim vừa chìm vào giấc ngủ say bỗng thức giấc sau cái xoa này của nàng, trái tim khẽ run rẩy, chỉ trong thoáng chốc, nó cảm thấy người mình vô cùng khô nóng, miệng khô khốc khó chịu, nó còn ngửi thấy mùi vị khác lạ từ luồng khí hít vào. Là mùi máu. Dòng máu đang lưu chuyển trong thân thể của ba người vừa đến này, dòng tuần hoàn của dòng máu ấy len lỏi khắp cơ thể để duy trì sự sống và mọi vận động của họ. Khứu giác càng trở nên nhạy cảm, nó không thể nào cưỡng lại được sự cám dỗ của máu tươi. Đặc biệt là máu của cô gái đang ở trước mặt, thơm không thể tả được. Thế nhưng ba người họ không thể nào biết được những khuấy động trong cơ thể nó. "Đứa bé này trông thật khôi ngô." Nữ chiếu tướng vỗ vỗ mặt của nó, "Mang nó về đi. . ." "Chiếu tướng. . ." Tần Lan rất bất đắc dĩ, "Chúng ta không biết lai lịch của nó." Ngược lại, La Đằng chẳng để ý đến, "Tôi nghe nói Tây Nhung có tập tục tế người, năm nay thời tiết vùng biên cương này rét lạnh và khô khốc hơn mọi năm. Có lẽ đứa bé này bị bọn chúng lấy làm tế phẩm cầu trời ban độ ấm?" "Nếu là tế phẩm thì sao lại bị vứt ở đây, quần áo tả tơi, cả người còn đầy máu tươi." Nghe thấy chữ máu, ham muốn trong lòng nó càng tăng lên, miệng há ra, cổ họng khô khốc như bị lửa thiêu. "Trông nó có vẻ khát nước, đem nước đến đây." Nữ chiếu tướng lên tiếng, ngay sau đó chiếc nắp bình đựng nước được mở ra, nàng không thô lỗ đổ nước vào trong miệng của nó, mà đổ nước lên đầu ngón tay, rồi đưa đầu ngón tay ướt át đó nhẹ nhàng bôi lên bờ môi khô khốc của nó. Nước không có mùi vị, nhưng vì nó đọng trên ngón tay của nàng nên vô tình nhiễm một mùi hương trí mạng. Chính là hơi thở và mùi vị của nàng. Khi ngón tay của nàng vừa rời khỏi bờ môi của nó, nó lại giống như con sói đói vừa bị đoạt đi miếng thịt thơm ngon ngay miệng, nó luống cuống hung tợn tức giận đến mức không thể khống chế được mình, vì vậy, khi ngón tay nàng lại bôi nước lên môi nó thêm lần nữa thì nó không còn cách nào khống chế được, vội há to miệng cắn mạnh vào ngón tay của nàng. Da thịt ở ngón trỏ bị cắn rách, răng nó thâm nhập vào trong máu thịt của nàng, máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong miệng nó. Nữ chiếu tướng bị đau, cúi đầu suýt xoa, vội rụt ngón tay lại theo bản năng. Nhưng nó lại không chịu nhả, lắc lắc đầu, giống như loài lang hổ muốn cắn nuốt ngón tay rỉ máu đó vào trong bụng. Khi máu tươi đã tràn ngập trong miệng thì có một luồng hơi ấm từ bụng bốc lên, giống như ngọn lửa vừa được châm lên, sau đó bùng cháy mãnh liệt, nhanh chóng đốt đến tim nó, nóng đến mức trái tim nó đau buốt, trái tim bị thiêu đốt không ngừng giãy giụa. "Chiếu tướng!" Hai gã đàn ông thấy thế, liền vội vàng chạy lại, một người cố sức bóp dưới cổ họng nó, nó liều chết không nhả. Người còn lại thì luôn miệng mắng to, "Cái thằng oắt thối tha lòng lang dạ sói nhà mi, có tin ông đây đập nát cằm mi không hả? Tần Lan, buông ra đi, để ông đây đập nó!" Tần Lan nghe tiếng quát tháo thì hơi khựng tay lại, nhưng vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn tức giận nói, "Chiếu tướng! Cái thằng oắt này cứ cắn ngài không chịu nhả!" "Chẳng nhẽ ta không biết nó đang cắn ta sao?" Nàng bực mình trách mắng, ghét bỏ gạt tay gã ra, so với tay đàn ông thì tay nàng mềm mại hơi nhiều, nhưng nàng dùng hai ngón tay ấn xuống khớp hàm của nó. Nó thấy khớp má đau đớn, không còn sức để cắn nữa. "Để hai ngươi làm chắc nó sẽ bị bóp nát mất." Nàng lại lên tiếng chỉ trích, rút ngón tay ra ngoài. Nhưng dòng máu ấy đã hòa vào trong cơ thể của nó. Tuy rằng chỉ chút máu ấy thôi không thể làm thỏa mãn cơn khát của nó, nhưng luồng lực xung động trong cơ thể nó dường như đã được chút máu ít ỏi này trấn an, dần dần dịu đi. "Chiếu tướng." Giọng của người thanh niên tên Tần Lan đầy lo lắng, "Tay ngài. . . ." "Sức của một đứa bé có là bao, ta chỉ bị thương ngoài da thôi." Nó cắn nàng, nhưng nàng lại không vứt bỏ nó lại, còn khiêng nó lên, "Đi, quay về doanh." La Đằng nóng ruột rống lên: "Chiếu tướng muốn đưa con sói con này về thật sao?" Lê Sương mặc kệ gã, "Chỉ là một đứa bé mà thôi." Nàng tung người lên ngựa, ngồi ở phía sau nó, ôm cơ thể mềm nhũn không còn chút sức sống chẳng khác nào rơi vào cõi mê của nó vào lòng, giọng nói hờ hững, "Hồi ta còn bé cũng là một con sói lang giống như vậy, cũng được cha ta nhặt về đó thôi." Chỉ một câu đã khiến hai người kia không còn lời nào để nói.   Mời các bạn đón đọc Cùng Tấn Trường An của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nụ Hôn của Sói - Diệp Lạc Vô Tâm
Tên ebook: Nụ hôn của sói (full prc, pdf, epub) Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm Thể loại: Hài hước, Lãng mạn, Ngôn tình, Văn học phương Đông Dịch giả: Nguyễn Thị Hà Kích thước: 14.5x20.5cm Số trang: 428 Ngày xuất bản: 30/10/2012 Giá bìa: 99.000 đ Công ty phát hành: Đinh Tị Nhà xuất bản: NXB Văn Học Type & ebook: Dark Nguồn: luv-ebook.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Nụ Hôn của Sói - Diệp Lạc Vô Tâm   Giới thiệu: Nếu An Dĩ Phong không tính là đàn ông, trên thế giới này không ai dám nói chính mình là đàn ông! Nếu An Dĩ Phong không tính là yêu nghiệt, như vậy, trên thế giới này cũng không hề có yêu nghiệt... Hắn là một người đàn ông như vậy, rong ruổi giang hồ mười lăm năm, ai dám cùng hắn một câu trái ý, về sau đừng nghĩ mở miệng nói chuyện. Hắn kiêu ngạo ương ngạnh, hoành hành ngang dọc, hắn cô độc, mệt mỏi... nhưng mấy ai biết rằng, trong tim hắn chỉ có một bóng hình, và có một người lặng lẽ yêu hắn, chờ hắn... ở một nơi rất xa. Hài hước, lãng mạn, miêu tả tâm lý nhân vật cực khéo, cốt truyện gay cấn, tác giả đã tạo cho câu chuyện tình yêu đầy màu sắc cổ tích giữa một nữ cảnh sát và anh chàng lừng lẫy chốn giang hồ sự hấp dẫn đặc biệt. Đan xen vào câu chuyện tình yêu này là câu chuyện của tình bạn, tình anh em, tình cha con, nghĩa khí, chữ tín và sức mạnh của những ước mơ. Đó chính là những điều tốt đẹp trong cuộc đời này. “Em không cần kết quả, cũng không cần hứa hẹn gì, có thể yêu thêm được một ngày thì sẽ yêu một ngày, có thể nhìn thêm được một lần thì sẽ nhìn thêm một lần!” “Tư Đồ Thuần, em hãy nhớ rằng, An Dĩ Phong cả đời này sẽ không lấy ai khác ngoài em!” “Nhưng em không thể lấy anh.” “Anh biết… Được yêu em là đủ rồi.” “Cho dù ngày mai có kết cục thế nào đi nữa, em cũng sẽ không hối hận vì đã yêu anh.” - Trích: Nụ hôn của sói Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm là tác giả trẻ người Trung Quốc rất được các độc giả Việt Nam yêu thích qua hàng loạt các tiểu thuyết như:  - Nụ hôn của sói; - Nếu không là tình yêu; - Ngủ cùng sói;   - Mãi mãi là bao xa; - Động phòng hoa chúc sát vách; -  Gió chớ động tình; - Chờ em lớn nhé được không?; - Chân trời góc bể; - Ngàn năm chờ đợi; ... Mời các bạn đón đọc Nụ Hôn của Sói của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.
Ngâm Vịnh Phong Ca - Mạch Thượng Lê Hoa
Tên ebook: Ngâm Vịnh Phong Ca (full prc, pdf, epub) Tác giả: Mạch Thượng Lê Hoa Thể loại: Cổ đại, Lãng mạn, Ngôn tình, Trọng sinh, Văn học phương Đông Dịch giả: Hạ Liên Kích thước: 14.5 x 20.5 cm Số trang: 512 Ngày xuất bản: 01/03/2014 Giá bìa: 123.000 ₫ Công ty phát hành: AMAK Nhà xuất bản: NXB Hồng Đức Nguồn sách: tititidi Chụp pic: kararoxbee Type: Hạnh Nga, ushu, rainydaysdiary, kimkhanh3597, blueskie98 Beta: hanaeve Nguồn: luv-ebook.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Ngâm Vịnh Phong Ca - Mạch Thượng Lê Hoa Giới thiệu: Truyện kể rằng ở vương quốc gió không bao giờ ngừng thổi, có một cặp trai gái từ khi sinh ra đã mang trong mình lời nguyền nhuốm máu do tổ tiên truyền lại, từ khi sinh ra đã được định sẵn là kẻ thù của nhau. Tình thân, tình bạn, tình hữu nghị... và cả tình yêu đều trở thành cấm kỵ. Song sự cấm kỵ có bao giờ đủ khả năng trở thành chấn song cản lại cảm xúc của con người? Và ngoài đau đớn, những cấm kỵ ấy có bao giờ không trở thành niềm thôi thúc những kẻ bị cấm đoán đó tìm đến với nhau? Rồi có bao giờ ngừng khiến tình yêu càng trở nên diễm lệ và đầy xúc cảm? Chàng là Nhiếp Chính Vương lạnh lùng, tàn nhẫn, nắm trong tay hết thảy giang sơn... lẫn sinh mạng nàng. Còn nàng chỉ là một linh hồn lưu lạc từ thời hiện đại, nương nhờ trong thân thể của Nữ hoàng đế yếu đuối, không thực quyền. Ngoài mối thâm thù bí ẩn giữa hai gia tộc, tưởng như không còn tìm thấy một mối liên hệ giữa hai con người hoàn toàn khác biệt. Chàng sẽ mãi mãi đứng trên đỉnh cao danh vọng, lợi dụng nàng, trả thù nàng, rồi kết liễu sự sống của nàng. Còn nàng thì cam chịu giam lại linh hồn tự do, chỉ biết khát khao mà ngắm nhìn bầu trời khoáng đạt ngoài những bức tường lừng lững của chốn thâm cung. Thế nhưng tất cả những cuộc trùng phùng trên thế gian này đều có nguyên do. Không phải ngẫu nhiên một linh hồn đau thương và đầy mất mát như nàng đến đây, để rồi gặp gỡ con người quyền thế nhưng vô cùng cô độc ấy. Không phải ngẫu nhiên họ bị gắn kết bởi thứ gọi là định mệnh. Bởi ở vương quốc gió không bao giờ ngừng thổi ấy, có một truyền thuyết về tình yêu và niềm hy vọng đã được sản sinh và trường tồn đến mãi muôn đời. Đọc truyện Ngâm Vịnh Phong Ca bạn đọc sẽ được xuyên qua trở về thời cổ đại, làm một nhân vật mà bạn chắc hẳn sẽ thấy được nhiều điều bất ngờ, thú vị có, nhưng bực bội cũng có đủ. Trở về quá khứ dù không phải là nữ nhân khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn có sức hút riêng, quyền lực, danh vọng trong tay dễ làm người khác phải kinh sợ nhưng là nàng lại giữ trên tay, trong tim mối tình với hắn tại xứ sở xa lạ này. Đây là một truyện ngôn tình có thêm chút yếu tố của truyện xuyên không làm người đọc cảm thấy thích thú không muốn rời. Tô Tái Tình dùng ba ngày để tiếp nhận sự thật rằng nàng đã xuyên qua, vốn tưởng rằng nghênh đón nàng chính là cái chết nhưng mở mắt ra lại đi tới một nơi cổ kính với những đường nét đầy tinh xảo hoa mĩ, một thế giới xa lạ hoàn toàn khác với xã hội hiện đại mà nàng sinh sống suốt hai mươi năm. Nàng đứng trước tấm gương đồng hoa lệ, dày và nặng, được mài dũa hoa văn rồng mây nước vô cùng tinh xảo, lại một lần nữa cẩn thận đánh giá chính mình. Trong gương phản chiếu ra hình ảnh một cô bé, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, hoàng bào màu trắng bao quanh thân hình bé nhỏ. Có mắt hạnh lung linh mũi nhỏ tinh tế, đôi môi hình dáng tuyệt đẹp lại không có chút huyết sắc, gương mặt trái xoan quá mức tái nhợt. Nàng hẳn là còn chưa cập kê, mái tóc mây đen vẫn chưa vấn lên mà dùng dây bạch ngọc phân ra hai nhánh rủ trước ngực, tóc còn lại thả tự nhiên phía sau. Đó là một cô bé xinh đẹp, nhưng nếu nói đến gương mặt, chỉ sợ sau khi lớn lên vẫn còn cách khuynh quốc khuynh thành một khoảng. Nhưng chính ánh sáng thanh thanh đạm đạm trong đôi mắt kia, bờ môi dày không hay cười, lại làm cho nàng có một loại quý khí thanh nhã khó nói thành lời. Nàng mặc trên người chính là loại gấm Vân Hà của Vân Châu, hàng năm không sản xuất quá mười trượng, chỉ có người trong hoàng tộc mới có tư cách mặc, thị nữ hầu hạ nàng từng nói với nàng như vậy. Dây buộc tóc của nàng là ngọc cổ Thương Sơn, là ngọc chủ trong thiên hạ, nhưng chứa bách độc, thị nữ hầu hạ nàng từng nói với nàng như vậy. Đúng vậy, nàng là nữ đế bệ hạ hoàng triều Ngâm Phong, thị nữ hầu hạ nàng từng quỳ trên mặt đất rất chân thành cũng thực cung kính nói với nàng như vậy. Nữ đế sao? Đấu tranh chính trị sẽ rất phức tạp đi, so với bệnh tim nghiêm trọng thì cái nào tốt hơn đây? Tay theo thói quen xoa ngực, trái tim này đập vô cùng có lực, nàng hiện tại rất khỏe mạnh, những gì kiếp trước khao khát nhất, bây giờ nàng có được rồi sao? Vậy thì, cứ dùng thân thể khỏe mạnh này, sống một lần thật tốt xem sao! Trọn một đời, đường nhỏ tương phùng cuối cùng lại không thể buông tay. Xuyên qua thời gian và không gian, nàng tới bên cạnh hắn, tại đất nước sùng bái Phong Thần này, cùng nhau diễn một màn truyền kỳ nữ đế và nhiếp chính vương. Liệu truyện sẽ đi đến hồi kết cuối cùng như thế nào đây, mời bạn đọc truyện và thưởng thức. Chỉ có điều những chuyện mỹ nhân, anh hùng, cung cấm, giang hồ, âm mưu, ái tình, nước mắt và đao kiếm ấy, ai mới là người biết hết những điều bí mật ẩn sâu trong đó? Ngâm vịnh phong ca – tiểu thuyết lãng mạn được chờ đón nhất năm 2014. Tác giả Mạch Thượng Lê Hoa: Mạch Thượng Lê Hoa sinh năm 1980. Tướng mạo bình thường, tính cách cũng xem như ôn hòa. Nghề nghiệp của cô là y tá, cuộc sống của cô nhìn chung là phẳng lặng, không có nhiều biến động . Cô thích đọc sách, từ truyện tranh, ngôn tình đến võ hiệp. Thích nhất vừa nghe nhạc trong bóng đêm vừa sáng tác. Cô quan niệm một khi đã tình nguyện theo đuổi một cuộc sống bình thản thì cũng để mặc tâm hồn dẫn dắt trải nghiệm đủ loại biến cố của cuộc đời. Nếu dùng hai chữ để mô tả cuộc đời cô thì đến giờ chỉ có hai chữ: Hạnh phúc. Mời các bạn đón đọc Ngâm Vịnh Phong Ca của tác giả Mạch Thượng Lê Hoa.
Phế Hậu Tướng Quân - Nhất Độ Quân Hoa
Tên ebook: Phế Hậu Tướng Quân (full prc, pdf, epub) Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Thể loại: Cổ đại, Ngôn tình, Tình cảm, Văn học phương Đông Nhà xuất bản: Công ty Cổ phần thương mại quốc tế Hoàng Tiến  Phát hành: Nhà sách Cẩm Phong Làm ebook: TrangPham Nguồn: luv-ebook.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Phế Hậu Tướng Quân - Nhất Độ Quân Hoa Giới thiệu: Nàng là Tả Thương Lang, từ giây phút được Mộ Dung Viêm cứu sống. Nàng đã từng thề với lòng mình sẽ vì chủ nhân mà sinh mà tử. Vì hắn mà quên đi thân phận nữ nhi, trở thành tướng quân vấy máu sa trường. Vì hắn mà chôn chặt tình yêu trong lòng, trở thành thái tử phi thế thân không oán không hối. Vì hắn mà quên đi bản thân mình, trở thành bất cứ ai, bất cứ điều gì hắn cần. Nhưng còn Mộ Dung Viêm, đối với hắn, nàng là gì trong tham vọng giang sơn? Ước vọng của nàng có thể nào trở thành sự thật? Rượu lạnh thân tàn, trái tim hóa đá, sao dám cầu chút tình cảm của bậc đế vương? Ngoài Chúc Lương, nào ai được hóa thành hồ điệp? Kết thúc câu chuyện, lời thề… thôi thôi đã thành lời nói gió bay… Mời các bạn đón đọc Phế Hậu Tướng Quân của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.
Chìm Trong Cuộc Yêu tập 3 - Thánh Yêu
Tên Ebook: Chìm trong cuộc yêu Tập 3 ( full prc, pdf, epub) Tác Giả: Thánh Yêu Thể Loại: Ngôn tình, Hào môn, Hắc bang, Cường thủ hào đoạt, HE, Văn học phương Đông Biên Tập: Run_man, Vitbauxinh_cp87, Vulacxuyenha, Pam, BrownEye Poster: nyan_neko Soát chính tả: Chinsu05, MG, BrownEye Nguồn: tangthuvien.com, 19lou.com, hotconvert.com, kites.vn Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Chìm Trong Cuộc Yêu tập 3 - Thánh yêu Giới thiệu:   Lần đầu tiên của người con gái cô bị Duật Tôn dùng thuốc cưỡng bức trên đàn dương cầm. Nhục nhã trăm bề, y nhìn cô giãy dụa trong đau đớn và giày vò, rồi y giứt bỏ rời đi, để lại cô một mình nguyên vẹn. Cô có tự trọng, cô đã không chịu đầu hàng. Nhưng, số phận là cái gì? Số phận là chiếc bàn xoay trên tay kẻ có tiền có thế, họ muốn chơi, cuối cùng thì ta vẫn phải chơi cùng họ. Rốt cuộc Mạch Sanh Tiêu vẫn không tránh khỏi số phận tự mình đem dâng sự trinh trắng để hầu hạ y, đam mê tình dục của y vừa biến thái vừa cực đoan, y muốn cô bất kể khi nào cô cũng phải chấp nhận, mặc cho y chơi, mặc cho y tiêu khiển. Một cuộc hôn nhân đổi lấy bàn tay tàn phế, kiếp này cô chẳng còn có thể chạm vào dương cầm. Ngày rời khỏi Duật Tôn, cô khao khát được sống, trốn vào vòng tay của một người đàn ông, người ấy chẳng những chấp nhận hết thảy quá khứ còn bằng lòng làm bàn tay còn lại của cô.  Trớ trêu thay, thêm một lần nữa kẻ tàn nhẫn  Duật Tôn lại xuất hiện, nghiền tan tương lai đẹp đẽ cô hằng mơ ước. Y phá hỏng hôn lễ, làm nhục cô trước mặt bao người: “Mạch Sanh Tiêu, con đàn bà tôi chơi chán còn nằm mơ lấy chồng, cô xuống khỏi giường tôi, còn muốn bò lên giường thằng khác sao?” Thêm một lần y khiến cô phải tự dâng thân thể. “Sanh Tiêu, cơ thể chúng ta quá ăn ý, đã lâu như vậy mà tôi vẫn hưng phấn chưa này!” Y không hề biết rằng lòng cô đã lạnh, đã chết. Y muốn dây dưa, chỉ bởi họ từng ngủ với nhau khiến y yêu thích đến mê mẩn. Nếu cơ thể này bị hủy hoại thì Duật Tôn, anh có còn muốn nó nữa không? Cô cầm con dao nhỏ, từng nhát từng nhát đâm vào thân thể… .... Đời người nếu có thể quay trở lại, nếu không tuyệt vọng đến thấu tâm, tôi sẽ không bao giờ đi đến bước này.   Mời các bạn đón đọc phần cuối trong Chìm trong cuộc yêu của tác giả  Thánh Yêu.