Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hệ Thống Kẻ Phản Diện

Thế nhân khi nghĩ về La Hồng đều cảm khái, công tử ôn nhuận như ngọc, ngọc thụ lâm phong, "Phong hoa tuyệt đại, nho nhã hiền hoà, ghét ác như cừu, không gần nữ sắc". Trời không sinh công tử, vạn cổ như đêm dài. Chỉ mỗi La Hồng mới biết, trong nội tâm hắn đang gào thét điều gì. Đừng khen. Đừng có khen ta nữa! Bản công tử không phải chính nghĩa, bản công tử mới không phải là tấm gương chó má gì đó. Buông bản công tử ra, bản công tử không điên, không cần uống thuốc! Bản công tử muốn làm chuyện xấu, muốn làm nhân vật phản diện. Xin các ngươi đó, để bản công tử làm chuyện xấu đi!!!! *** Tại một nơi hoang dã thuộc vùng ngoại ô huyện An Bình, phủ Giang Lăng của vương triều Đại Hạ. La Hồng lặng lẽ tỉnh lại, mơ màng mở mắt, mùi đất ẩm ướt cùng mùi thịt thối rữa cứ thế bốc lên, nồng nặc trong không trung. Ý thức mách bảo hắn mở miệng thật lớn để không khí dễ dàng lưu thông, nhưng từng đợt nóng rát từ cổ họng và khoang mũi tràn đến đại não, khiến hắn không thể hít thở nổi. Phần da thịt dưới cánh mũi ướt sũng, nồng nặc mùi máu tươi. Hắn dùng tay quyệt một cái, cả bàn tay cũng bị nhuộm đỏ. La Hồng hơi bối rối, đứng dậy đưa tay sờ soạng tìm cuộn giấy vệ sinh vẫn luôn để trên bàn. Nhưng... tất cả mọi thứ hắn nắm được trong tay chỉ là những luồng không khí vô hình. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, cổ đột nhiên cứng đờ như bị đổ đầy xi măng cố định lại. Con mẹ nó... Đây là nơi nào? Căn phòng trọ 25m2 của hắn từ lúc nào đã ấm áp và rộng lớn như thế này? Từ lúc nào đã trở thành nơi hoang vu, khỉ ho cò gáy, không một bóng người như thế này? Không kiềm nổi bàng hoàng, hắn bất đắc dĩ đưa tay lên lau máu mũi. Khắp người hắn truyền đến từng trận đau nhức không nguôi, giống như ruột gan đã bị người khác móc sạch vậy. Ánh trăng lạnh lẽo tĩnh lặng nằm trên nền trời cao, mỏng như tơ, mờ ảo chiếu xuống. Qua ánh trăng mờ ảo, La Hồng nhìn xung quanh, thoáng thấy những cỗ thi thể ngổn ngang lộn xộn, chồng chất lên nhau, cùng bốc mùi thối rữa. Trong một khắc, La Hồng bỗng thấy lạnh cả sống lưng. Máu mũi vừa ngừng chảy, thiếu chút nữa đã tuôn ra ngoài. Đầu hắn nhói lên đau đớn, từng đợt ký ức lộn xộn như các thước phim từ một bộ phim bị cắt ra đảo tung lên không ai sắp xếp. Thời gian lúc này như đã ngừng trôi. Suy nghĩ hồi lâu, La Hồng tái mặt nhận ra, hắn đã xuyên không. Vừa mở mắt, đã nằm giữa bãi tha ma, không những thế, xung quanh chỉ toàn sắc đỏ. Trong lòng hắn đã sợ đến rùng mình, nỗi sợ càng lúc càng lớn, càng lúc càng lan ra rộng hơn, hoàn toàn chiếm lấy thân xác hắn. La Hồng bật dậy, định bò ra khỏi đống xác chết. Nhưng vừa giữ được thăng bằng, hắn bất ngờ ngã sõng soài xuống đất, chân nặng trịch như có ai kéo lại. Hai bàn tay hắn chống đỡ bản thân, bị sỏi đá trên mặt đất găm sâu vào đau nhói. Quay đầu lại, hóa ra là một cái gói đồ ngáng chân hắn. La Hồng suýt chút nữa đã khóc ra tiếng mẹ đẻ, tâm tình bắt đầu sụp đổ. Ai xuyên không cũng đều phải chịu cảnh đau lòng xót xa như này sao? La Hồng lại lướt mắt xuống dưới chân, nơi bọc đồ còn ngáng chân hắn. Hắn nhìn thấy ở gói bọc lộ ra một góc của quyển sách. Quyển sách này chẳng biết làm từ chất liệu gì mà ánh trăng chỉ nhẹ nhàng chiếu xuống, đã lóe lên tia sáng tựa đèn pha. Chẳng lẽ đây là ngón… ngón tay vàng? (1) (1)Ngón tay vàng: có thể hiểu là một chế độ bật hack của dàn nhân vật chính xuyên không trong các tiểu thuyết thần tượng. Có ngón tay vàng thì gặp nguy thành an, gặp dữ hoá lành, không gì không làm được. Trong lòng La Hồng chấn động. Trong tâm can hắn bỗng chẳng còn sợ chốn chôn thây này nữa, hắn liều mạng nhặt gói bọc đó lên, ôm trọn vào lòng, ngay lập tức rời khỏi nơi đây. … Chạy hơn mười dặm, từ phía đông, sắc trời dần chuyển sáng. Lúc này, bắp chân La Hồng như đã bị rút sạch gân cốt mới thấp thoáng nhìn thấy hình dáng huyện An Bình. Hắn vội vã đi thêm một lúc nữa mới đến trước cổng huyện, cả người mệt lả, vừa đói vừa lạnh. La Hồng thở hổn hển, đôi con ngươi đỏ rực. Chỉ mới bắt đầu, hắn đã thấy vô cùng khó khăn. Căn cứ vào những ký ức bị nhồi nhét vào đầu, hắn cũng nắm được thân phận của mình. Nguyên chủ của thân xác này cũng tên là La Hồng, vốn là công tử của một gia đình địa chủ khá giàu có ở huyện An Bình. Cha của nguyên chủ đột nhiên biến mất, để lại cho hắn một khối tài sản lớn cùng cô em gái năm tuổi. Về việc tại sao lại bị vứt ở bãi tha ma, trí nhớ mơ hồ của hắn chẳng tài nào nhớ nổi, chỉ nhớ mang máng La Hồng mang theo ba thủ vệ bên mình, ra khỏi huyện An Bình, đi đến một làng ven chân núi hẻo lánh thu tiền thuê đất. Chẳng hiểu xui xẻo thế nào lại gặp phải bọn thổ phỉ, cướp của cướp ngựa. Trong máu La Hồng chứa đầy khí thế chính nghĩa, quyết cùng thủ vệ xông lên tiêu diệt bọn thổ phỉ. Cuối cùng, tiền đất thì chẳng thu được, lại còn thân tàn ma dại nơi khỉ ho cò gáy. Quả thật là một vị công tử vừa khốn khổ lại vừa ngốc nghếch. Mấy việc nghĩa thế này há lại dễ làm vậy ư! La Hồng định bước vào thành thì bị chặn lại. Quân lính canh giữ cửa thành xem xét một lúc lâu mới nhận ra kẻ nhếch nhác đang bị chặn này là công tử La Hồng. Dù sao đại công tử của gia đình địa chủ lớn nhất huyện An Bình cũng có chút danh tiếng. La Hồng kể lại những việc mình đã trải qua cho đám lính nghe nhưng bọn họ chỉ xem như đang nghe một câu chuyện phiếm. Nhìn bộ dạng thảm hại của La Hồng, cũng có thể đoán ra tám chín phần là thật. Nhưng bây giờ đang là thời loạn thế, không nơi nào là bình yên, những chuyện như thế này cũng không gọi là hiếm. Binh lính không thừa nước đục thả câu, kiểm tra La Hồng xong liền để hắn qua. La Hồng đi vào thành, chân dẫm trên những phiến đá rêu phong rắn chắc, lòng cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều. Huyện An Bình không được tính là lớn, mới sáng sớm, không khí trong lành còn chưa tan. Hai bên vệ đường, lác đác những tiểu thương dậy sớm bán hàng. Bộ dạng La Hồng bấy giờ vừa lôi thôi nhếch nhác, vừa có chút thê thảm. Hắn ôm chặt cái bọc dính đầy máu. Tập sách nhỏ trong bọc có thể phát ra ánh sáng trong bóng tối, ắt hẳn chẳng phải vật tầm thường. Rất có thể nó chính là ngón tay vàng dành cho kẻ xuyên không. Đây chính là thứ mà một người xuyên không như hắn có thể dựa vào. Hương thơm ngào ngạt của đậu hoa lan tỏa trong không khí, khiến cho bụng La Hồng không tự chủ được mà phát ra những tiếng ùng ục. Sau khi an toàn, cơn đói bụng rủ nhau kéo đến như những đợt sóng thần, quét sạch ý chí của La Hồng. Xa xa có một quán đậu hoa (1) đang mở. (1)Đậu hoa: món ăn được làm từ đậu nành, có màu trắng mịn, vị bùi. Ở bên Trung có hai cách ăn là ăn ngọt (với nước đường) hoặc ăn mặn (với hành hoa, xì dầu…) La Hồng liếm đôi bờ môi khô khốc, đôi mắt đỏ bừng giờ như phát sáng, hắn bước từng bước đến quán đậu hoa, bắp chân như bị rút sạch gân. Quán đậu hoa này nằm ở vị trí tương đối vắng vẻ, khách qua lại rất thưa thớt. “Quý... quý khách... ăn gì?” La Hồng ngồi ở trên băng ghế dài, buông gói bọc dính đầy máu xuống, bên cạnh truyền tới giọng nói rụt rè, e ngại nhưng bù lại âm thanh nghe rất êm tai. La Hồng quay đầu lại, khuôn mặt nhếch nhác đầy máu, toàn thân tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc. Nhìn thoáng qua hắn tựa như một hung thần gian ác. Mời các bạn đón đọc Hệ Thống Kẻ Phản Diện của tác giả Lý Hồng Thiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
Văn án: Cuộc chiến tranh đoạt học bổng diễn ra hừng hực khí thế, ở trước cửa phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, Lâm Ngữ Kinh cùng Thẩm Quyện oan gia ngõ hẹp. Lâm Ngữ Kinh vẻ mặt đau thương, mắt rưng rưng: "Bạn học Thẩm, nói thật với cậu nhé, tôi là từ nông thôn đến đấy, trong nhà rất nghèo, lúc đầu tên là Lâm Thúy Hoa, thôn Hoa sen chúng tôi chỉ có mỗi mình tôi có thể đến thành phố lớn học tập thôi, lần này nếu như tôi không lấy được học bổng sẽ không có tiền nộp học phí, không có tiền nộp học phí cũng chỉ có thể quay về thôn cho heo ăn..." Thẩm Quyện dáng vẻ lười nhát, không đếm xỉa tới: "Thật là trùng hợp, tôi ở thôn Lá sen sát vách đấy, vốn tên là Thẩm Thiết Trụ, tôi không chỉ phải cho heo ăn, mà còn phải làm ruộng." Lâm Ngữ Kinh: "..." Hai người mặt không biểu cảm nhìn nhau ba giây, sau đó động tác đều nhịp, mỗi người xoay mình rời đi. Thẩm Quyện chui vào máy bay trực thăng riêng, Lâm Ngữ Kinh lên Rolls-Royce Phantom phiên bản dài. — Hai kẻ có tiền mỗi ngày ở trước mặt đối phương, chính xác là đối với nhau, nỗ lực mà giả dạng nghèo, câu chuyện cũ. "Ngữ là ngữ không kinh chết người không ngừng ngữ, kinh là kinh động trời đất quỷ thần khóc than sự kinh đó." *** Đây là một câu chuyện tình yêu của một bá chủ trường học với cô bạn cùng bàn. Ấn tượng đầu tiên mà Lâm Ngữ Kinh để lại với Thẩm Quyện chính là cảm giác bi thương giấu đằng sau vẻ ngoan ngoãn vui tươi.  “Một thiếu nữ tinh thần sa sút, tâm tình mờ mịt, tang thương khó hiểu, hơn nữa tính khí cũng không tốt lắm". Lúc nhỏ Lâm Ngữ Kinh kết bè kết phái đánh nhau, bị thua thiệt không ít. Cô đi học một khóa Judo, kể từ đó về sau, chỉ có cô đuổi theo đánh người khác là chính. Sau đó, Lâm Ngữ Kinh rất hiếm khi xuất hiện, đã là học sinh trung học chín chắn, cũng không làm mấy chuyện đánh nhau kia nữa.  Bạo lực thì có thể giải quyết được vấn đề gì? Học tập mới là con đường chân chính, chỉ có học tập mới làm cho cô thấy vui vẻ. Từ khi biết mình cha ruột không thương, mẹ ruột không thích, Lâm Ngữ Kinh đã giấu đi rất nhiều gai nhọn của mình, để biến mình thành một “tiểu tiên nữ” thanh tân, học hành chăm chỉ, không tranh không đoạt, không chọc ghẹo gây phiền phức với ai, luôn treo lên mặt nụ cười ngoan hiền.  Nhưng thật ra sau chưa đầy một tháng, tất cả khí chất tang thương u buồn không chút bụi trần của cô bị thay thế bằng “một thiếu nữ giang hồ có tình có nghĩa có ơn tất báo, vô cùng chú trọng nghĩa khí”. Ấn tượng đầu tiên mà Thẩm Quyện để lại cho Lâm Ngữ Kinh là “một anh trai giang hồ ăn nói thiếu đánh”, cả người lúc nào cũng trong hai trạng thái “buồn ngủ và đang ngủ”. Là ông chủ studio xăm hình, ở một mình, tự lo cuộc sống. Thẩm Quyện cảm thấy chính mình là một học sinh cấp ba hiền lành, tính khí cực tốt, chỉ vì vẻn vẹn một lần suýt đánh chết bạn cùng bàn ngu si của mình, thế mà bị truyền đi rằng cậu máu tanh và bạo lực, thật hết cách. Là một anh trai giang hồ đi đánh nhau còn không quên làm bài tập: “Tôi có hơi mệt” giọng thiếu niên nhàn nhạt mang theo chút âm mũi, lộ ngay vẻ suy nhược miễn cưỡng “Thế nên hành động nhanh lên, cùng xông lên hết đi, giải quyết xong trở về ngủ, ngày kia đi học rồi, mai tôi còn phải bổ sung bài tập”. Vì một lần anh trai giang hồ chưa tỉnh ngủ rồi nói nhầm định luật Ôm thành số Pi và chép phạt 1000 lần công thức định luật Ôm, Lâm Ngữ Kinh đã trả nợ ân tình cho anh trai giang hồ bằng cách tự nguyện gửi tóm tắt môn học cặn kẽ chi tiết đầy tâm huyết cho người ta. Kết quả, ừm, khi kết quả phát ra cảm giác khá khó xử. “Cô chỉnh sửa tài liệu ôn tập vật lý đến tận hai giờ rưỡi sáng, sợ cậu xem không hiểu còn đặc biệt chia ra hai loại file: Word và PP, văn hay hình đẹp, bổ sung thêm bài tập ôn luyện. Vì khiến cho học tra hứng thú, mẹ nó cô còn đặc biệt biên tập cho cậu ta một đoạn quảng cáo. Kết quả điểm vật lý của người ta tối đa. Tổng điểm còn cao hơn cô. Tôi cứ nghĩ cậu chẳng qua là một bá chủ trường học. Kết quả cậu vậy mà còn là một học bá. Lâm Ngữ Kinh cảm thấy người đầu tiên mà cô kết giao sau khi đến thành phố này, cũng có thể là người duy nhất, người có thể được xưng là bạn bè, có khả năng sắp nói bai bai với cô." Ban đầu, Thẩm Quyện đã răn đe đám bạn mình không được có ý đồ gì với Lâm Ngữ Kinh vì “cô ấy là bạn cùng bàn của tôi, không phải bạn cùng bàn của cậu”. Một anh trai giang hồ tự nhận đã dùng hết kiên nhẫn bao dung của đời này lên người cô bạn cô cùng bàn, dịu dàng đến cực điểm với “con mèo sữa” dễ cáu này rồi.  Tình cảm của hai người có phần chậm nhiệt, vì lúc đầu cả hai đều nghĩ mình có tiềm chất tâm thần khi lại để ý những chuyện không đâu của người kia, nhưng có ai bình thường khi lỡ yêu đâu. Đến khi Thẩm Quyện nhìn thấy hai cậu bạn thân chí cốt bảnh bao của Lâm Ngữ Kinh thì mới thấy nguy cơ đe dọa, lúc đó mới hiểu rõ lòng mình và bắt đầu theo đuổi Lâm Ngữ Kinh. Vì với cậu thì bạn cùng bàn là của mình và không ai được bắt nạt bạn cùng bàn của mình ngoài mình cả. Thẩm Quyện này, thời điểm mà cậu phát động tấn công theo đuổi người cậu thích thì thật lòng không ai có thể chống cự nổi. “Tớ rất thích cậu, không biết phải làm sao thì mới khiến cậu có cảm giác an toàn hơn một chút." “Không nghĩ tới sẽ thích cậu bao lâu, không nghĩ tới sẽ bắt đầu lúc nào, kết thúc lúc nào, chỉ muốn có tương lai của cậu." “Nếu như lúc này cậu còn chưa thích tớ, như vậy, thế thì cậu phải nỗ lực, vì cậu không còn cơ hội hối hận nữa rồi, cũng không còn cơ hội trốn, là chính cậu tự va vào. Nếu như ngày nào đó cậu nhận ra mình không thích tớ nữa, tớ có thể cho phép cậu bỏ đi môt lúc, sau đó tớ lại kéo cậu về, trói cậu vào với tớ.” “Lâm Ngữ Kinh, tớ sẽ không buông tay” “Cô rõ ràng vẫn đang ngây ngốc trong thế giới nhỏ của mình rất tốt mà. Chuyện không chế tâm trạng thế này trước đây cô đều rất am hiểu, chút “ỷ lại” bất tri bất giác đối với cậu này… được rồi, là “thích” cô cũng có thể khống chế rất tốt. Thế nhưng Thẩm Quyện nhất định phải đến trêu chọc cô. Cậu đã nghèo như vậy rồi, lo mà học tập cho tốt đi không được sao! Học người ta tìm đối tượng làm gì.” Thẩm Quyện cũng không hiểu mình đã làm gì để cô ấy khăng khăng rằng cậu nghèo túng như vậy. Đến mình cũng không hiểu một “anh trai giang hồ” mặc đồng phục cưỡi mô tô đi học, kết hợp nhuần nhuyễn khí chất “nông thôn pha lẫn thành thị” như vậy thì nghèo ở chỗ nào? Sau vài cú thả thính cực nhanh chuẩn độc và “cực kì lẳng lơ” của Thẩm Quyện, sức chống cự và sự tỉnh táo của Lâm Ngữ Kinh tụt về số âm. Lâm Ngữ Kinh đã tự nhủ:  “Không thích yêu đương nhưng lại thích cậu. Không muốn tin vào chuyện tình yêu chó má gì đó, nhưng lại muốn tin cậu một lần. Bởi vì đối tượng là cậu, cho nên dù trong lòng không mấy chắc chắn, tớ cũng muốn thử một chút xem.” "Tôi mộng giữa ban ngày" bên cạnh câu chuyện tình yêu của Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện, truyện còn hé lộ cho người đọc về câu chuyện xưa của bá chủ trường học Thẩm Quyện. Câu chuyện liên quan đến việc tại sao cậu đánh người bạn cùng bàn cũ kia đến sống dở chết dở, tại sao cậu không tiếp tục luyện tập trong đội tuyển và những lựa chọn tiếp theo để theo đuổi con đường mà cậu vẫn mong muốn.  Theo cá nhân mình đánh giá, truyện này đạt gần như tối đa điểm khi nhân vật được xây dựng cực kỳ “thích”, có nhiều nhân vật phụ rất đáng yêu hài hước. Nội dung truyện mạch lạc và lối diễn đạt biên tập tốt, kết truyện cũng viên mãn, chỉ có chút xíu nhược điểm là chưa edit xong thôi. Nhưng nhìn chung mình vẫn nhiệt liệt đề cử nha.   Mời các bạn đón đọc Tôi Mộng Giữa Ban Ngày của tác giả Tê Kiến.
Sao Cô Ấy Chưa Quyến Rũ Tôi? - Phúc Lộc Hoàn Tử
Điều anh bất mãn nhất, là người phụ nữ đó không chỉ trộm đi con anh, còn trộm đi cả trái tim anh. Khi cùng về lại dưới một mái nhà, anh ra quy ước với cô, điều đầu tiên: Không được quyến rũ tôi. Ai mà ngờ... Vế 1 câu đối: Chú hai thật giỏi biết bao. Vế 2 câu đối: Nghiệp quật không trượt phát nào. Hoành phi: Thuốc viên~ Người nào đó, toi. Tác giả nói: 1. Những chi tiết chuyên ngành trong truyện tham khảo từ baidu baike, wikipedia, video và phỏng vấn,... tác giả sẽ cố gắng chú thích rõ. 2. Thích máu chó, chỉ hoan nghênh sự đồng thuận, nếu không thuyết phục được nhau thì xin tôn trọng nhau. Tag: Đô thị tình duyên, sủng Mời các bạn đón đọc Sao Cô Ấy Chưa Quyến Rũ Tôi? của tác giả Phúc Lộc Hoàn Tử.
Tôi Yêu Lucifer - Hồ Điệp Seba
Cô nghĩ rằng, cô thật sự rất yêu anh! Hồ Diễm Nhiên vẫn luôn cho rằng, mình sẽ thích những người đàn ông là quân nhân giống như cha mình, hoặc là những học giả điềm đạm nho nhã du du trong biển sách. Nhưng từ lần đầu tiên gặp gỡ, cô đã không thể kiềm chế mà bị gương mặt mỹ lệ của anh hấp dẫn sâu sắc ― một tổng thể của thiên sứ và ác ma, đẹp đến đoạt hồn người. Trong cơn mê từ đôi con ngươi tinh thuần kia, cô không hề để ý đến những dối gạt và những thương tổn mà anh gây ra cho mình. Hết lần này đến lần khác giao cả trái tim cho anh. Nhưng lần này, cô hoàn toàn biết rõ rằng, nhu tình của anh vĩnh viễn sẽ không chỉ thuộc về một mình cô. Vì thế cô chỉ còn cách lựa chọn rời đi…  Đổi gió đi, đổi gió nào. Truyện ngược, tra nam quay đầu, quá trình ngược tơi tả, kết HE.  Mời chị em giải khuây bằng một truyện 9 chương của Hồ Điệp, tên là Tôi yêu Lucifer. Nói là giải khuây mà tốn của mình ít nước mắt. Mẹ ơi, Hồ Điệp tỷ viết truyện ngược nha, nam nữ chính ngược đan xen, tất nhiên không cẩu huyết và HE. Nam chính là học trò nữ chính, tức là nữ hơn nam kha khá tuổi, nam truy ráo riết nhưng nam này có bản tính trăng hoa.  Đằng sau tình yêu khắc cốt ghi tâm và nguyên nhân mang tính huyền huyễn thì mình thấy đây là câu chuyện rất thực tế. Diễn biến một câu chuyện tình và tâm lý yêu đương giữa một tra nam và một nữ cường không có cách nào thoát ra khỏi nam 9 rất đúng và rất đáng suy ngẫm. Tác giả lý giải về tính đào hoa và tình yêu của một playboy rất đúng, tác giả lại lý giải vì sao một nữ cường đã từng vấp ngã với playboy một lần mà vẫn dính vào playboy lại càng đúng. Đọc thấy ngấm. Quả thực là mình rất thích cách hành văn của tác giả này. Mượt mà, hiệu quả, ngôn từ gây ấn tượng mạnh. Nữ bị ngược nhưng nam cũng bị ngược chả kém. Đọc chả biết đáng thương hay đáng giận nữa.  Về sau mọi thứ đều viên mãn. Một chút huyền huyễn được đưa vào để dệt nên một chút mộng đẹp, cũng có thể coi yếu tố huyền huyễn này là một cách giải thích cho bản chất trỗi dậy hay cái gọi là lãng tử quay đầu hay là cái gọi là tình yêu đích thực.  Cuối sách tác giả có nói đây là câu chuyện từ kinh nghiệm bản thân. Bản thân yêu một lucifer, rồi tổn thương trầm trọng, tổn thương đến mức từ bỏ thì người ấy tỉnh ngộ, chọn lựa từ bỏ đào hoa phù phiếm mà chung tình và giờ là hai người hạnh phúc. Hỏi sao mà chị ý viết ngấm thế, câu chuyện đơn giản, nội dung nút thắt cực kì quen thuộc nhưng cách tiếp cận, cách lý giải vấn đề và nhất là suy nghĩ của các nhân vật rất đời. (Mình đang nói về đoạn yêu nhau ban đầu ngược ngược ấy, đoạn nhận lại tình yêu rồi nhất kiến chung tình này nọ thì tuỳ quan điểm, cũng có người nói công tử đào hoa mãi là đào hoa, sao có thể biến thành chung thuỷ được)   Nhưng ko phải cũng vẫn có nhiều ngoại lệ sao?  Truyện đúng chất Hồ Điệp nhé, cũng tưng tửng, buồn cười chứ k ủ ể èo uột đâu. Đoạn nào đau thì cũng đau lắm. Nhân vật luôn là những người có khiếm khuyết tâm hồn, dù mạnh mẽ nhưng vẫn luôn che giấu một phần vô cùng yếu đuối của bản thân, phần quá khứ khiếm khuyết cũng luôn là kim chỉ nam định hình tính cách nhân vật. Mình thích ở Hồ Điệp cách xây dựng hoàn cảnh và lý giải tính cách nhân vật rất logic. Vì sao nữ chính, một nhà khoa học mạnh mẽ, có tư sắc, có học vị lại luôn yêu phải lucifer. Vì cô luôn cô đơn, mẹ mất, cha là quân nhân, từ nhỏ đã gánh vác gia đình, sống xa cha nhưng kiên cường vì biết cha sẽ về. Nhưng khi cha cô mất rồi thì sao? Và cô tìm niềm an ủi ở tình yêu, cô mạnh mẽ nên cần những lời yêu thương ngọt ngào, cần sự chăm sóc, cô dễ động lòng với sự dịu dàng và kiên trì của mấy tay playboy. Tất cả chỉ vì hơi ấm, một playboy với bản tính săn mồi sẽ có bao nhiêu dịu dàng bao nhiêu quyến rũ? Cái này chị em nào đã yêu phải playboy chắc rõ nhất.  Túm lại là truyện được, không phải truyện mình rất thích nhưng mà so với đám truyện ngược thì mình nghĩ quyển này cưc ổn. Bạn editor làm rất tốt, chú thích tỉ mỉ. Ko hiểu sao thi thoảng vẫn dính vài câu cú convert nhưng nhìn chung giọng edit tốt, mượt, từ ngữ phong phú Mời các bạn đón đọc Tôi Yêu Lucifer của tác giả Hồ Điệp Seba.
Xuyên Thành Vợ Cũ Nam Phụ - Bất Tài Như Phó
Cô xuyên thư, đã vậy nhân vật cô xuyên vào còn là trọng sinh. Đời trước nhân vật này trong lòng có một "bạch nguyệt quang(*)" tên Trình Tuyển. Theo trong sách miêu tả, Trình Tuyển là một mỹ nam lạnh lùng, khuôn mặt đẹp đó nhưng chẳng làm được, một nam nhân lãnh đạm trong việc hành phòng. Mà Nguyễn Thu Thu xuyên thành vợ cũ của bạch nguyệt quang Trình Tuyển, một nữ phụ ác độc chê nghèo ham giàu. Lúc cô xuyên vào, trên bàn đặt một tờ đơn đề nghị ly hôn. Trình Tuyển đội mưa ướt hết người, ăn mỳ tôm không dinh dưỡng. Nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp ôn tồn kia, Nguyễn Thu Thu bỗng dưng không nhịn được, bảo để mai rồi nghĩ chuyện ly hôn sau đi. ... Kết quả "nghĩ sau", sau mãi cuối cùng vẫn không ly hôn. Sau đó. Nguyễn Thu Thu: Ai nói hắn là vô dụng, ai nói hắn lạnh nhạt chăn gối? Méo hiểu sao... (╯‵□′)╯︵┻━┻ Thực ra đây là truyện ngọt sủng hài hước nhẹ nhàng... Có 1 số đoạn viết về trò chơi, không thích có thể nhảy qua. Note:  1. 100% ngọt 2. Tác phong nam chính trong truyện này khá lạ, vì hắn không muốn sống... *** Nguyễn Thu Thu xuyên vào một quyển trọng sinh, đời trước nữ chính có "bạch nguyệt quang(*)" yêu mà không chiếm được. Trong sách đó, bạch nguyệt quang Trình Tuyển có khuôn mặt đẹp nhưng chẳng được tích sự gì, là một mỹ nam lạnh nhạt chuyện chăn gối. Mà Nguyễn Thu Thu xuyên thành vợ cũ của bạch nguyệt quang Trình Tuyển, một nữ phụ ác độc chê nghèo ham giàu. Lúc cô xuyên vào, trên bàn đặt một tờ đơn đề nghị ly hôn. Trình Tuyển đội mưa ướt hết người, ăn mỳ tôm không dinh dưỡng. Nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp ôn tồn kia, Nguyễn Thu Thu bỗng dưng không nhịn được, bảo để mai rồi nghĩ chuyện ly hôn sau đi. ... Kết quả "nghĩ sau", sau mãi cuối cùng vẫn không ly hôn. Sau đó. Nguyễn Thu Thu: Ai nói hắn là vô dụng, ai nói hắn lạnh nhạt chăn gối? Méo hiểu sao... (╯‵□′)╯︵┻━┻ Thực ra đây là truyện ngọt sủng hài hước nhẹ nhàng... Có 1 số đoạn viết về trò chơi, không thích có thể nhảy qua. Note:  1. 100% ngọt 2. Tác phong nam chính trong truyện này khá lạ, vì hắn không muốn sống... (*) bạch nguyệt quang: thứ nhìn được mà không với tới được, ước ao mà không có được." Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Vợ Cũ Nam Phụ của tác giả Bất Tài Như Phó.