Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Đến Bên Cạnh Tôi

VĂN ÁN: Truyện được edit bởi chị Mọc Cameo | Beta: An Tĩnh Năm hai mươi sáu tuổi, Quan Hề đột nhiên được người khác cho biết mình không phải con ruột của nhà họ Quan. Con gái chân chính của nhà họ Quan lập tức được đón về từ một góc xó xỉnh của thị trấn nhỏ. Trong lúc nhất thời, trời đất đảo điên, phải chia sẻ tình thương của ba mẹ, phân chia tài sản, ngay cả chồng chưa cưới của cô cũng có thể thay đổi. Sau một đêm suy nghĩ, Quan Hề tỉnh táo ra quyết định che giấu lương tâm, đi tỏ tình với chồng chưa cưới của mình để mượn sức từ anh, “Giang Tuỳ Châu, em yêu anh! Không yêu được anh, em sống không nổi!” Công tác trở về, Giang Tuỳ Châu nhìn mặt đất rải đầy cánh hoa hồng, hơi nhướn mày hỏi: “Quan Hề, em lại thích chiếc túi hiệu nào nữa à?” … Cô cả nhà họ Quan có chồng chưa cưới vừa giàu vừa đẹp trai, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, quan hệ giữa cô và chồng chưa cưới chỉ là hôn nhân plastic ‘nói tiền không nói yêu’. Sau khi con gái thật sự của nhà họ Quan trở về, mọi người đều trù ẻo Quan Hề mất sạch toàn bộ mọi thứ. Cho đến lần đấu giá nọ, mọi người tận mắt nhìn thấy người chồng chưa cưới của cô – Giang Tuỳ Châu tiêu tiền như nước chỉ để mua cho cô một bộ trang sức xa xỉ. Bạn bè của anh sốt ruột khuyên can, “Cậu điên rồi, Quan Hề không phải vợ chưa cưới của cậu đâu.” Nhưng họ chỉ thấy Giang Tuỳ Châu bình tĩnh cười đáp: “Tôi cưng chiều vợ chưa cưới của tôi, ai dám nói đổi là đổi?” Couple: Nữ tâm cơ VS Nam bụng dạ đen tối. Nữ chính theo đuổi nam chính để đảm bảo bản thân mình sẽ không trở thành câu chuyện kể về kẻ nghèo hèn. Ngũ quan của nữ chính tuyệt mỹ nhưng tam quan không hoàn mỹ (không liên quan đến tam quan của tác giả). #Đô thị tình duyên, tình yêu và hôn nhân, ngọt văn# Từ khoá: Vai chính: Quan Hề, Giang Tuỳ Châu. Vai phụ: … | Cái khác: … Một câu tóm lược: “Gia tài nhà chồng chưa cưới của tôi đáng giá bạc triệu.” ***   Review: 04/05/2021   Tặng hoa (2135)  Tuy rằng chữ “Hề” trong tên Quan Hề mang một ý nghĩa hết sức tốt đẹp, nhưng khi nhận được tin tức động trời đó, cô vẫn cảm thấy cuộc đời mình thật sự như một trò “hề”.   Từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, người xung quanh đều phải nhìn vẻ mặt của cô mà cư xử, vậy mà đùng một cái, Quan Hề được ba mẹ thông báo rằng cô chỉ là một đứa con nuôi.    Thế chẳng phải tất cả đều là nhặt được sao? Thân phận này, tài sản này, kiêu ngạo này và cả mối hôn sự với Giang Tùy Châu nữa này.   Quan Hề sau một đêm rơi thẳng từ trên chín tầng mây xuống, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh phân tích vấn đề. Ok, cô là con nuôi của nhà họ Quan, ba mẹ đã tìm được con gái thật sự của họ, cuộc sống sau này của cô phải nhìn mặt người ta mà sống sao?   Đương nhiên là không. Quan Hề này cho dù không phải là công chúa thì cô cũng sẽ giữ chặt lấy vương miện trên đầu mình. Nghĩ như vậy, dường như cô phải làm chút gì đó rồi.   Việc đầu tiên chính là duy trì mối quan hệ với Giang Tùy Châu. Tuy rằng hai người vốn là hôn ước thương mại, nhưng bên nhau nhiều năm như vậy, kể ra không có tình thì cũng có nghĩa, mà phương diện kia, ừm, cực kỳ hợp nhau. Thế nên, Quan Hề tin rằng, cô sẽ giữ được anh.   Thế là, dạo gần đây, tình trạng thường xảy ra nhất giữa hai người bọn họ chính là:   “Quan Hề, em lại thích mẫu túi phiên bản giới hạn nào rồi à?”   “Quan Hề, em có thể trở lại như bình thường được không?”   Quan Hề thật sự tức giận, khó khăn lắm cô mới chịu nhún nhường trước Giang Tùy Châu, vậy mà anh chẳng những không cảm động mà còn nhìn cô bằng ánh mắt cứ như là cô có bệnh vậy.   Cũng không thể trách Giang Tùy Châu, trước giờ anh vốn là con người lạnh lùng, quan hệ với cô cũng xuất phát từ lợi ích gia tộc. Tuy rằng ở bên cô rất thoải mái, nhưng anh đã quen với một Quan Hề kiêu căng và ngang ngược, mà anh cũng hết sức hưởng thụ cá tính này của cô.    Ấy vậy mà đột nhiên cô lại thay đổi thái độ với anh, quan tâm chăm sóc, còn làm một số việc trước giờ chưa từng động tay. Một cô gái tràn đầy sức sống, vui vẻ yêu đời, vậy mà cũng có một vài khoảnh khắc nặng nề tâm sự. Giang Tùy Châu thật sự không nhìn nổi nữa rồi.   Cuối cùng, không cần anh cho người điều tra, nhà họ Quan đã chính thức công bố bí mật này. Họ nói, cho dù là có thêm một cô con gái, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Có ma mới tin.    Quan Hề đâu phải trẻ con, càng không phải là công chúa sống trong lầu son không hiểu sự khắc nghiệt của trần gian thế thái. Hơn ai hết, cô hiểu rõ cái giới thượng lưu đắp tiền lên mặt này, chỉ cần có tiếng gió, họ sẽ đồn thành bão táp mưa sa. Thế cho nên, sau khi nhà cô đón nhân khẩu mới, Quan Hề luôn sống trong cảm giác bị bao vây tứ phía. Những người từng ganh tỵ với cô, những cô gái bên ngoài nịnh nọt bên trong ghét bỏ cô chỉ trông chờ ngày cô ngã ngựa để mà chà đạp. Càng như vậy, Quan Hề càng không cho họ được như ý.   Con nuôi thì sao chứ? Ngoại trừ việc thái độ của mẹ thay đổi khiến cô đau lòng ra, dường như chẳng có gì tác động đến cô cả. Quan Hề vẫn đi làm, thậm chí còn chăm chỉ và nghiêm túc hơn trước kia. Vốn dĩ cô đã có sẵn một nền tảng khá tốt trong công việc rồi, chẳng qua bây giờ cô cần có nó để chừa đường lui cho mình mà thôi.    Chuyện công việc đã ổn, hiện giờ chỉ còn chuyện với Giang Tùy Châu. Tuy rằng sau khi xảy ra sự việc, thái độ của anh vẫn như cũ, nhưng cô biết con người lạnh lùng như anh, sẽ không vì tình cảm mà bỏ qua lợi ích. Huống chi, giữa hai người cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm.   À, đó là một phía Giang Tùy Châu thôi. Bởi vì, bên phía Quan Hề, cô chấp nhận thất bại rồi. Cứ nghĩ bản thân sẽ dễ dàng buông bỏ, lại bàng hoàng phát hiện ra mình đã lún sâu từ lúc nào.    Trước khi mọi chuyện xảy ra, cô vẫn đinh ninh rằng đây là một mối liên hôn, cô và anh cũng khá hòa hợp, cứ như vậy mà đi theo con đường đã định. Rồi khi mọi chuyện xảy ra, cô vẫn đinh ninh rằng anh sẽ nói lời chia tay, tìm đến một đối tượng có thể giúp đỡ tốt nhất cho sự nghiệp của anh. Nhưng điều mà Quan Hề không ngờ đến, lại chính là cảm giác nuối tiếc xa lạ này. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)   Cô, thế mà lại cảm thấy luyến tiếc anh, lưu luyến khoảng thời gian ở bên anh, lưu luyến cảm giác được anh chiều chuộng một cách lạnh lùng. Thế nên, một Quan Hề vừa quyết đoán vừa dứt khoát, lần đầu tiên lựa chọn phương pháp ấu trĩ nhất, tránh mặt.   Giang Tùy Châu không hiểu. Anh vốn không hiểu rõ chuyện tình cảm, từ nhỏ đến lớn, anh biết mình phải ở bên Quan Hề, mà anh cũng thực sự làm như vậy. Khi gia đình cô có chuyện, gia đình anh bảo anh phải chia tay, thế nhưng bản thân anh cũng cảm thấy khó hiểu vì quyết định của mình.    Nếu như chỉ là liên hôn, cứ chia tay là được. Nhưng tại sao anh lại không muốn? Dường như cô gái kiêu căng ương ngạnh đó đã không còn chỉ là đối tượng kết hôn phù hợp vì hoàn cảnh nữa rồi. Mà từ lúc nào chính anh cũng không biết, Quan Hề đã trở thành đối tượng kết hôn phù hợp với anh, chỉ bởi chính cô mà thôi.   “Quan Hề, em có thể ngang ngược hết cỡ.” Anh thích.   Có thể khẩu vị của Giang Tùy Châu hơi khác người, nhưng anh thực sự thích một Quan Hề ở bên anh không sợ trời không sợ đất, càng không cần sự ban phát tình cảm của những người làm cha làm mẹ không xứng đáng. Sự thiếu hụt tình cảm của cô, một mình anh bù đắp là được rồi.   Bá đạo như vậy, độc tài như vậy. Lại khiến Quan Hề rung động.   Trải qua sự dày vò của tâm lý bị bỏ rơi, cuối cùng kết quả thu được một tình yêu giống như ăn kem vào mùa đông vậy. Vừa lạnh lùng vừa ngọt ngào, thấm tận tâm can.   Tình cảm của Giang Tùy Châu và Quan Hề phát triển ngược với trạng thái thông thường. Ở bên nhau trước, trải qua biến cố mới phát hiện đã yêu nhau từ lúc nào. Không cần nói cũng biết, muốn bao nhiêu ngọt ngào, được ngọt ngào bấy nhiêu.   Giang Tuỳ Châu là chàng trai cực phẩm, lại được cái lạnh lùng. Tuy thường xuyên được các thiên kim nhắm đến nhưng vẫn một lòng với Quan Hề. Mà không muốn chung thuỷ cũng khó, Quan Hề nhà anh ngang ngược như vậy, đã không thích thì xuống tay không thèm nể mặt ai cả. Một cô gái thông minh xinh đẹp, trước giờ chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt, vậy mà vừa nghe nói anh gặp khó khăn đã bằng lòng giao hết tài sản để “cứu” anh.    “Em không cho phép người khác bắt nạt anh.” Chỉ mình em thôi. Hiểu chưa?   Cô “chất lừ” như vậy, sao anh có thể nhường cho người khác được đây? Chỉ có thể giữ chặt cô cả đời, cho cô được ngang ngược cả đời, trong vòng tay anh.    Xuất phát điểm của họ không phải là tình yêu, nhưng giữ được họ ở bên nhau, chấp nhận trải qua mọi biến cố của cuộc đời cùng với nhau, thì đó chắc chắn là tình yêu.  ____   “ “: Trích từ truyện.   *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ     Mời các bạn mượn đọc sách Người Đến Bên Cạnh Tôi của tác giả Lục Manh Tinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nam An Thái Phi truyền kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
An Nam Thái phi truyền kỳ là một tình sử, dã sử cũng là ký sử về một thời biến động lẫn hưng thịnh của Đại Kim quốc, một chuyện tình ly kỳ đẹp đẽ như thần thoại và một bức tranh đa màu đa sắc của những con người dạt dào hơi thở trẻ tuổi, sống cùng nhiệt huyết và sống vì cống hiến. Từ nha đầu thông phòng đến Thái phi nương nương, con đường này nàng đã đi rất nhiều năm rồi. Bản văn án nặng khẩu vị: Nếu nói Nam An Vương gia là S, nha đầu thông phòng Chu Tử trong phòng Vương gia chính là M, Chu Tử được phù chính(*) chính là quá trình SM. Nhưng mà, rốt cuộc ai là S ai là M, chuyện này thật đúng là khó nói! Bản văn án phức tạp: Nam An Thái phi đang kể chuyện xưa cho cháu gái là tiểu Quận Chúa nghe: “Con có biết, bà đời này dựa vào cái gì lên làm Thái phi không? Một là không kiêng ăn, thân thể khỏe mạnh, dáng dấp phát triển đầy đủ; Hai là bụng rất giỏi sinh nở, liên tiếp sinh ba tiểu tử; Ba là biết khóc, đem lão Vương gia gia của cháu khóc đến mềm cả tim! Ha ha ha ha ha!” Đối với đoạn hội thoại này của Thái phi, lão Vương gia cười nhạt, rất là khinh bỉ. *** Không ai biết, năm ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu. Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp khó mà cưỡng lại —— da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi —— hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần. Cho nên, Cao Quý phi không cho Vương Gia giữ hắn bên cạnh. Vương Gia sắp xếp cho hắn vào biệt viện Vân Trạch, khiến cho mười sáu tuổi như hắn trở thành thủ lĩnh Tinh Vệ của biệt viện vương phủ. Mùa thu năm ấy, Nam Man rục rịch nổi dậy, Vương Gia mang theo Liễu Liên, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ cùng Bạch Tử Xuân thống lĩnh quân phòng thủ Nam Cương đi dò xét biên quan. Sau khi trở về từ biên quan, Vương Gia lại bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát. Một ngày kia, Vương Gia bao trọn một viện của quán rượu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, đãi tiệc mừng cùng cả đoàn người. Sau khi tàn tiệc, Liễu Liên cùng đám người Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ vây quanh Vương Gia mặc áo đen giáp chiến đấu vàng mũ vàng kim cưỡi ngựa phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng điều khiển xe ngựa theo sát phía sau —— trong xe chồng chất từng chồng tơ lụa sa mỏng vân the, từng hộp trang sức lớn nhỏ. Những vật này đều do Liễu Liên và Triệu Anh Triệu Dũng cùng đi mua. Lúc ở Phường Diên Khánh mua những thứ này, Liễu Liên thật sự tò mò, vì vậy đã hỏi Triệu Anh: "Sao Vương Gia lại mua những thứ này?" Không phải Vương Gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó sao? Triệu Anh cười bỉ ổi: "Liễu thống lĩnh, ngươi ở biệt viện lâu rồi, không biết chuyện của Vương Gia chúng ta đâu?!" Liễu Liên nhướng mày nhìn hắn. .... Mời các bạn đón đọc Nam An Thái Phi truyền kỳ của tác giả Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức.
Hoàng Hậu Lười Y Nhân - Mỗ R
Y Nhân, nữ họa sĩ xuyên không vô tài vô mạo, mong ước lớn nhất là có thể quang minh chính đại hết ăn lại nằm, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng. Hạ Lan Tuyết, luận bề ngoài thì nam hay nữ đều không sánh kịp, dù là Vương gia nhưng ngày ngày chỉ ham ngâm thơ uống rượu lại chơi gái, nhà có một chính phi, ba trắc phi, ái thiếp càng vô số. Ngày thành thân, khi y vén màn kiệu hoa… “Lần đầu tiên thấy nàng, nàng ngủ say như vậy, an ổn như vậy, khiến ta…” “Thế nào?” “Muốn đánh nàng!” *** Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không chỉ có người của Viêm Quốc mà ngay cả Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cũng đông mắt cứng lưỡi. Cuối cùng, vẫn là Hạ Lan Khâm phản ứng nhanh chóng, một mặt phân phó thuộc hạ dẫn người hỏa tốc gấp rút tiếp viện, một mặt tự mình gia nhập chiến cuộc. Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn đi xem thế nào, lại bị Hạ Lan Khâm không khách khí vỗ vai, “Đệ ở lại đây đi, không được cử động!” Cho dù Hạ Lan Tuyết đã trở thành hoàng đế nhưng ở trong mắt Hạ Lan Khâm, anh vẫn là một tiểu đệ đệ không để cho người khác yên tâm. Hạ Lan Tuyết lần này không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, nhìn Hạ Lan Khâm dẫn một tiểu đội chạy về phía ánh lửa phần phật. Anh không cần chờ bao lâu, Hạ Lan Khâm đã chạy trở về. Hạ Lan Khâm trở về còn ôm theo một người, vẻ mặt lo lắng hô to: “Lập tức trở về nơi đóng quân, tìm Phượng Cửu tiên sinh!” Người hắn đang ôm, chính là Phượng Thất đã gần hấp hối. Hạ Lan Tuyết căn bản không kịp hỏi han điều gì, Hạ Lan Khâm đã lướt qua bên cạnh anh, chạy vọt đi. Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Lan Khâm có thần sắc như vậy, thất kinh thật sự. Trong ấn tượng của Hạ Lan Tuyết, Nhị ca luôn luôn khí định thần nhàn, là một tướng quân tuyệt thế nắm trọn chiến cuộc trong tay. Hạ Lan Tuyết vừa cảm thán vừa xoay người, định hỏi người cùng đi xem Y Nhân thế nào. Nào biết anh vừa mới xoay người lại, một người tòan thân vô cùng bẩn thỉu, trên khuôn mặt bé nhỏ cũng đen sì sì đã đứng trước mặt anh. Trên sa mạc không trăng không sao, chỉ có ánh đuốc lay động. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của tác giả Mỗ R.
Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Lạc Thanh
Tô Hiểu Nguyệt, ở hiện đại là một cô nàng đại lười (tự nhận mình là Tô Đại Lười), trong một đêm nóng bức nàng vô tình xuyên không nhập vào thân thể của nữ nhi độc nhất nhà Đỗ tể tường (lý do rất củ chuối) Đỗ Hiểu Nguyệt, bị thái hậu chỉ định tiến cung làm phi, sau này vô tình trở thành Hoàng hậu. Chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tô Hiểu Nguyệt dù ở thời đại nào cũng lười như trước. Hậu cung sâu như biển, lười nữ có thể an toàn sinh tồn hay không? Với những sóng gió trong cung làm thế nào để nàng có thể duy trì một cuộc sống an nhàn, thanh bình. Nàng sống trong hoàng cung như cá gặp nước,tại sao như vậy? Chúng ta hãy cùng xem nang đã làm gì mà có thể nhàn nhã, lười nhác, đắc ý mà sinh sống. *** “Thái Hậu giá đáo!” Một tiếng nói cao vút vang lên. Đàm Văn Hạo mau chóng cất đi hết những tâm tình ban nãy và tỏ vẻ bình tĩnh thường gặp, tuy nhiên nét u buồn vẫn không thể giấu đi trong đôi mắt người. “Bái kiến Thái Hậu.” Y đứng dậy, hơi cúi người hành lễ, giọng điệu bình thản như không có chút tình cảm nào. “Hoàng… Hoàng Thượng.” Thái Hậu hơi run rẩy, người ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, trong ánh mắt có vẻ đau lòng khôn xiết, cả sự hối hận, buồn bã, cũng như sự tuyệt vọng khó nhìn thấu. “Hoàng Hậu sao rồi? Đã tỉnh dậy chưa? Nghe nói đã mời cả đại phu từ ngoài kinh vào, họ nói sao?” Thái Hậu cố gắng giữ bình tĩnh, bước chậm tới trước mặt Đàm Văn Hạo và dừng lại một chút, nhưng trước sau y đều không nhìn bà lấy một cái, bà đành chuyển sự chú ý của mình, nhìn sang phía Đỗ Hiểu Nguyệt đã gần như chết rồi, cất tiếng nói nhẹ bẫng. Đàm Văn Hạo hơi mím môi, trong khoảnh khắc, y thực sự muốn vứt bỏ sự kiên trì trong lòng mà gọi bà một tiếng “ Mẫu hậu” như xưa, chỉ là… “Đã phiền Thái Hậu lo lắng, Hoàng Hậu rất khỏe, chỉ ngủ say thôi, rồi nàng sẽ tỉnh dậy!” Giọng nói mơ hồ dừng ở từ cuối cùng, sự không dám chắc trong lòng cũng lan tỏa, nàng rồi sẽ tỉnh lại, phải không?! Thái Hậu bám chặt vào cây trượng hòng giữ cho cơ thể khỏi chấn động, mỗi câu mỗi tiếng “Thái Hậu” thực sự rất khó nghe, rất giống cái gai đâm vào tim. Tình trạng này đã diễn ra bốn ngày nay, từ hôm bà đích thân tới Ngự Phượng Các thăm Đỗ Hiểu Nguyệt, y đã không gọi một tiếng “Mẫu hậu” nào rồi! Khi y dùng ánh mắt cũng như giọng điệu xa lạ ấy để gọi hai chữ “Thái Hậu”, bà liền biết rằng y nhất định đã biết chuyện đó rồi. Mặc dù y chưa nói rõ hay bóc trần sự thật, dù y không tìm bà để chất vấn, bà cũng biết y sẽ không bao giờ gọi nàng là “Mẫu hậu” nữa! “Ta nghe nói Phương trượng của Cảm Hoa tự ở cách kinh thành chín mươi dặm là một vị cao tăng, có thể hóa giải rất nhiều chuyện kỳ quái. Hoàng Hậu mê man bất tỉnh như thế này chắc chắn là vì đã đụng chạm phải cái gì đó, thế nên ta đã mời Phương trượng đến… ’ ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt của tác giả Lạc Thanh.
Hoàng Cung Tư Truyện - Selene Lee
Đang yên đang lành,chỉ là ham muốn đọc sách nổi lên thôi mà?Có cần phải đối xử với cô thế không? Xuyên qua cuốn sách đang bán chạy nhất,trở thành nữ phụ có kết cục bi thảm nhất.Cô phải làm cái gì bây giờ? Phải thay đổi kế hoạch thôi!Tránh xa tên hoàng đế ngựa đực kia ra,tiêu dao thiên hạ,cứu người chữa bệnh mới là phong cách của cô! *** Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn... Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa... Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng... Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện... ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Cung Tư Truyện của tác giả Selene Lee.