Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Tiên Khó Cầu

Văn án: Làm nữ tu sĩ, con đường này cần vượt qua nhiều khó khăn và trắc trở lắm. Tư chất, công pháp, đan dược, pháp bảo, đều như nhau – đều không thể thiếu. Cảm tình, yếu đuối, nhân từ, lòng tham, đều giống nhau – đều không thể có nhiều. Không hơn kẻ trước, là tu hành quá chậm, hơn những kẻ sau, có thể sẽ chết quá nhanh. Tu luyện càng sâu, dung mạo lại không hơn không kém, trí tuệ thì không thừa không thiếu. Dung mạo quá xuất chúng sẽ bị tu sĩ tầng cao đoạt làm thiếp, quá xấu lại có kẻ không vừa mắt gây khó dễ khắp nơi. Quá thông minh sẽ trở thành tiêu điểm so sánh, quá ngu ngốc bị bán còn giúp kẻ khác đếm tiền. Muốn giống kẻ khác bao nhiêu Mạch Thiên Ca đều có thể giống , nhưng vẫn có kẻ khốn kiếp còn muốn hơn thua cái giống này. Hành trình tu tiên này, phải thế nào mới có thể an ổn mà đi. Đã bao lâu rồi mình mới đọc một quyển truyện phấn khích thế này, cảm giác máu trong tim rần rật chảy, vừa đọc vừa ngó số chương để kiềm chế vì sợ mau hết, đọc đến cuối thì vừa yêu vừa hận tác giả... Từ đầu năm đến giờ đây chính là quyển mà mình ưng ý nhất. Thật ra thì trước khi đọc quyển này, kiến thức về thể loại tu chân của mình nó lẫn lộn pha trộn lung tung giữa tiên hiệp / huyền huyễn / thần tiên ma quái, ừ thì nếu tính cặn kẽ ra thì từ cái hồi đọc Tam sinh tam thế thập lý đào hoa cách khoảng gần chục năm nay ra thì mình mới sờ đến truyện thể loại na ná như thế. Nhưng đến khi đọc bộ này thì mới biết là truyện tu chân khác hoàn toàn với các thể loại trên nhé. 1. Đầu tiên thì truyện tu chân - tu tiên là nói về những con người bình thường đi ngược lại quy tắc trời đất để tu thành chân tiên, để trường sinh bất lão, để thấu hiểu và có thể cảm nhận trời đất, có sức mạnh khai thiên lập địa, tạo ra hẳn một thế giới / một vị diện mới, tóm gọn là để trở thành thần tiên. Các truyện tu chân được chia làm 2 thể loại rõ rệt nhất. Một loại là có bối cảnh tu chân nhưng tập trung vào tình cảm nam nữ nhiều hơn, thường chỉ có công pháp + pháp bảo, không đặc tả quá trình ngộ đạo thăng cảnh giới. Loại thứ hai thì là tu tiên chính thống, có cảnh giới tuần tự từ Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hoá Thần..., có quá trình ngộ đạo, thăng cấp, các trận chiến đấu dùng pháp bảo, chuyện tình cảm nam nữ thì hiếm hoi, độ 1-2/10 truyện. Các truyện gắn mác tu chân chính thống sẽ xoay quanh quá trình NVC tu luyện, rèn luyện, trải qua kỳ ngộ, cơ duyên như kiểu đi tìm kho báu (pháp bảo...), trui rèn qua các trận chiến, đến khi thành công phi thăng thành tiên thì cũng hết truyện. 2. Thứ hai thì thần tiên cũng có giang hồ nữa là người tu tiên. Người tu tiên là những người có linh căn, nghĩa là có khả năng hấp thu linh khí thì mới có thể tu tiên, đó là thứ duy nhất tách biệt họ với người thường, còn lại mọi khía cạnh khác trong xã hội của họ hầu như không khác mấy với xã hội bình thường. Người thường có vua chúa vương tôn quý tộc thì giới tu tiên có tông môn và các đại gia tộc quyền lực, và ở đâu thì cũng có phân tranh kèn cựa. Người thường giao dịch bằng tiền bạc thì giới tu tiên thay bằng linh thạch, thứ mà người tu tiên có thể hấp thu linh khí ngoài cách hấp thu từ trời đất. Các truyện tu tiên thường có bối cảnh thời cổ đại vì một là đa số người tu tiên tu theo Đạo giáo, thứ hai là thiên nhiên trời đất thời đó có nhiều linh khí hơn là thời hiện đại ô nhiễm như bây giờ  Còn thể loại tu tiên ở thời tinh tế tương lai thì lại là một câu chuyện khác vì liên quan đến tinh thần lực. 3. Thứ ba là thời gian trong truyện tu chân thật kỳ diệu, các sự kiện sẽ được tính theo mốc chục năm chứ không phải mấy tháng, mấy năm như bình thường, ví như mỗi lần NVC bế quan độ 10 năm, đôi nam nữ chính giận dỗi nhau độ 50 năm chứ nhiêu  hoặc là nam chính đang tung hoành giang hồ, sống hơn trăm tuổi thì nữ chính còn chưa ra đời  Tạm nói sơ qua thế đã, còn giờ mình sẽ review cái quyển khiến mình phấn khích, cũng là quyển được gắn nhãn tu tiên chính thống dành cho nữ điển hình. Nhất tiên khó cầu mở đầu với nữ chính Mạch Thiên Ca, một cô bé 8 tuổi sống trong thôn họ Mạch ở Tấn quốc, có mẹ phàm nhân ốm yếu bệnh tật vì thể chất thuần âm, người cha là người tu tiên nhưng biến mất từ khi cô còn chưa ra đời. Một ngày nọ, cô tình cờ bước vào nhà thờ tổ và phát hiện một sợi thần thức của bà tổ để lại, thế mới biết tổ tiên của mình là người tu tiên, bản thân cô là trường hợp vô cùng hiếm có khi vừa kế thừa thể chất thuần âm của bà tổ và Hỗn Nguyên linh căn của ông tổ. Tuy nhiên Hỗn Nguyên linh căn cần có công pháp tu luyện tương ứng thì mới có thể phát huy tiềm chất, bằng không lại trở thành Ngũ linh căn kém cỏi nhất. Còn thể chất thuần âm thì vừa có hại vừa có lợi, lợi ở chỗ dễ dàng hấp thu linh khí trời đất nhưng hại ở chỗ thể chất này trời sinh phù hợp để song tu, dễ trở thành lô đỉnh sống cho phái nam, vì thế bước đầu tu tiên của cô rất vất vả. (Mình đọc 5 quyển tu tiên thì 4 quyển nữ chính có thể chất thuần âm, thể chất dễ gây chuyện này chắc được các tác giả ưa thích lắm.) Mẹ cô qua đời, họ hàng đa phần ghẻ lạnh, vậy nên cô quyết tâm thay đổi số phận, đó chính là tu tiên để trở nên mạnh mẽ hơn, để tương lai rời khỏi thôn bước vào thế giới của người tu tiên, đi tìm cha cô, đi tìm hơi ấm tình thân. Đây là cơ nguyên đầu tiên dẫn cô đến với thế giới tu tiên. Nhưng chưa kịp rời đi thì cô đã bị một tên tán tu tình cờ phát hiện bí mật thể chất và lừa bắt cóc, dự định nuôi nấng cô đến tuổi trưởng thành để làm lô đỉnh cho hắn. May mắn thay đúng lúc đó cô được Thủ Tĩnh chân nhân thuộc Huyền Thanh môn sai người đến đón theo lời phó thác của cha cô, đưa cô hội ngộ với chú Hai, em ruột cha cô. Hai chú cháu được mời gia nhập Huyền Thanh môn nhưng e sợ bọn họ lợi dụng thể chất của cô nên hai chú cháu quyết định lưu lạc tránh né. Đến lúc này cô lại một lần nữa căm ghét thể chất của mình, cô âm thầm thề phải trở nên mạnh mẽ hơn để không cần hy sinh vì bất kỳ ai, cũng không sợ ai khác lợi dụng mình. Đây là nguyên do thứ hai của việc tu tiên đối với cô. Khoảng thời gian 20 năm này đã định hình nên tính cách của Thiên Ca. Cô đa nghi, khéo đưa đẩy, giả nam trang, biết cách tự bảo vệ mình. Thể chất đặc thù khiến cô phải nỗ lực hơn bình thường, tâm tính cô bình thản, thắng không kiêu bại không nản. Nhưng dù sao cô vẫn còn trẻ nên không tránh khỏi mắc sai lầm, nhất thời sơ sẩy, gây hoạ và làm liên luỵ đến những người khác. Chính ra thì Thiên Ca chỉ có 20 năm đầu đời gặp nhiều khó khăn trắc trở, còn từ khi gặp nam chính Tần Hi, vào tông môn hàng đầu, có bí cảnh riêng, có sư huynh, sư phụ cao cường thì con đường tu tiên của cô thuận lợi hơn rất nhiều, các mối nguy hiểm đa phần xuất phát từ các chuyến chu du khám phá cơ duyên. Nhưng thuận lợi hay khó khăn thì mỗi bước đường đời của cô đều rất vững chãi. Năng lượng toả ra từ cô là năng lượng lạc quan tích cực, cô dũng cảm bắt lấy kỳ ngộ để tăng cường thực lực, liên tục rèn luyện siêu việt bản thân, kiên định với con đường mình chọn, dù từng có do dự nhưng không bao giờ lùi bước. Quá trình ngộ đạo là điểm sáng của truyện, quan trọng nhất ở ba điểm. 1. Nữ chính có mục tiêu tu luyện kiên định ngay từ đầu, cô ra sức tu luyện để càng ngày càng mạnh lên, để không bị bất kỳ ai lợi dụng thể chất đặc thù của cô. Kế đến thì tu luyện là việc mà cô yêu thích, là con đường mà cô muốn và sẽ tìm hiểu đến tận cùng. “Tu tiên làm gì? Để cầu sức mạnh, không bị kẻ nào quản chế. Tu tiên làm gì? Để cầu trường sinh, tìm kiếm chân nghĩa thế giới.” 2. Tu tiên đối với Thiên Ca không chỉ là bế quan một chỗ mà còn bao hàm việc chu du rèn luyện, trải nghiệm cuộc sống. Đi nhiều, nhìn nhiều, nghe nhiều, nhiều kinh nghiệm sống sẽ giúp cô thấu hiểu và lý giải “đạo” dễ dàng hơn. 3. Quan niệm về tâm ma. Quan niệm này chả khác gì đạo lý ở đời cả. Người tu chân - tu đạo thường rất sợ cái gọi là tâm ma vì nó ảnh hưởng quan trọng đến các giai đoạn thăng cấp. Tâm ma theo mình hiểu là những vướng bận rối rắm, những suy nghĩ tiêu cực quấn quanh bản tâm - đạo tâm của một người, bản tâm đó không nhất định phải thuần thiện. Giả dụ như một người nếu giết quá nhiều kẻ khác dẫn đến bị áy náy, day dứt về hành động đó, ảnh hưởng đến bản tâm - đạo tâm thì người đó đã mắc phải tâm ma. Thế nhưng ngược lại cũng có những người giết người như ngoé nhưng lại chẳng hề băn khoăn trăn trở tí nào, bởi vì trong suy nghĩ của họ hành động đó không sai, hoặc nói cách khác họ kiên định cho rằng hành động làm ác đó là đương nhiên - là phù hợp với bản tâm - đạo tâm của họ. Về dàn nhân vật phụ thì có ba người để lại ấn tượng sâu sắc nhất. 1. Nam chính Vầng, tuy anh là nam chính nhưng anh cũng chỉ là nhân vật phụ, phối hợp diễn với nữ chính thoy ???? Tình yêu của đôi chính chắc chiếm đâu độ 2/10 truyện, bù lại thì anh xuất hiện xuyên suốt từ đầu tới đuôi, mừng thay ????  Nam chính Tần Hi hơn nữ chính Thiên Ca khoảng 100 tuổi, anh xuất thân nhà hầu tước, sư phụ là tổ tiên ruột thịt, con đường tu tiên thuận lợi bằng phẳng, tuổi trẻ tài cao, trắc trở duy nhất là nữ chính. Anh được cha Thiên Ca phó thác chăm sóc cô, bao gồm cả việc quyết định hôn nhân của cô nhưng không vì thế mà anh lợi dụng thể chất cô phục vụ cho bản thân. Ngược lại, với bản tính kiêu ngạo thì anh khinh thường làm thế, anh còn giấu diếm thân phận để cô đỡ hiểu lầm. Tình yêu giữa họ nảy sinh từ lúc nào không biết, đan cài rối rắm tự lúc nào chẳng hay. Một đằng thì cứ nghĩ anh khinh thường mình nên làm lơ, một đằng thì cứ tưởng cô quyết tâm đoạn tuyệt với mình nên im ỉm rầu rĩ dẫn tới tạo thành tâm ma. Cả hai người đều có đạo tâm vững vàng, hành xử chín chắn nhưng riêng về mặt tình yêu thì ngớ ngẩn cố chấp, có mỗi cái việc giãi bày làm sáng tỏ hiểu lầm mà không ai chịu mở lời trước, mất đến 50 năm chỉ để giận dỗi nhau.  Từ khi xác định yêu đương thì tình cảm của họ nhìn chung là êm đềm, họ có chung chí hướng, chung mục tiêu phấn đấu, biết nhân nhượng, cho nhau tự do, kiên trì với ý niệm của riêng mình, có thể sát cánh bên nhau lúc hoạn nạn, đồng sinh đồng tử, nhưng lỡ một bên gặp chuyện thì bên còn lại sẽ vẫn kiên trì đi tiếp con đường đại đạo. Thể chất của họ càng là trời sinh một đôi khi mà Thiên Ca thì thuần âm thiếu dương còn Tần Hi tu luyện công pháp thuần dương thiếu âm. Thật ra thì đối với những người có sinh mệnh kéo dài cả mấy trăm ngàn năm như người tu tiên thì tình yêu nồng cháy như ánh mặt trời có lẽ hiếm xảy ra, và nếu có thì cũng chỉ như muối bỏ biển, dễ dàng bị quên lãng trong dòng đời dài dằng dặc của họ. Cái họ cần ở đạo lữ - bạn đời là sự nâng đỡ, thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau, là sự bầu bạn về tinh thần, là tình cảm tri tâm tri kỷ gắn bó bền chặt. Tình cảm của họ như làn gió nhẹ, bình thản, bình phàm, tế thuỷ trường lưu, đi cùng năm tháng. 2. Tĩnh Cùng đạo quân  Tĩnh Cùng đạo quân là sư phụ của cả nam nữ chính, người sâu trong lòng thì thiện tâm nhưng mặt ngoài mang tiếng ác ma hiếu chiến, ai nghe tiếng đều sợ mất mật. Ông có lối sống xa hoa phù phiếm như vua chúa, miệng tiện, hễ mở mồm là rất dễ làm người ta hộc máu, bù lại ông rất bênh vực đồ đệ ruột thịt và đồ đệ, đồ tôn trong sư môn, hễ nơi nào cần oánh nhau là ông có mặt liền  3. Bà tổ Mạch Dao Khanh  Đây chính là người để lại một sợi thần thức, dẫn dắt nữ chính bước lên con đường tu tiên. Câu chuyện cuộc đời của bà ấy khá ly kỳ, sinh ra với thể chất thuần âm, sinh hoạt trong tông môn rộng lớn, được bồi dưỡng đào tạo kỹ càng nhưng vì thể chất đặc thù mà bị ép phải lấy cháu của chưởng môn. Với cá tính kiêu ngạo và kiên cường nên đương nhiên còn lâu bà mới đồng ý, bà cuỗm hết pháp bảo lợi hại của chưởng môn rồi bỏ trốn, tự huỷ tu vi thành người bình thường để né tránh đuổi bắt, lưu lạc xa xứ tu luyện lại từ đầu. Bà có thể nói là thiên tài mỹ nhân, vừa đẹp chim sa cá lặn vừa tài hoa ngàn năm có một nhưng cuộc đời thì rất cô độc. Về cái kết truyện thì ban đầu mình rất ức chế, cái kiểu kết thúc trong một nốt nhạc là mình ghét nhất. Nhưng mà nghĩ lại có lẽ một phần do truyện quá hay nên mình không muốn nó hết, bất chấp việc vẫn còn tình tiết có thể triển khai thì thực sự là đôi chính có nhau, có ý chí tu tiên kiên định, có bạn bè thân thiết, có sư phụ có tông môn, năng lực lại vô cùng cường đại thì cũng tạm gọi là thoả mãn rồi. Đây sẽ là bộ truyện nhập môn mà hễ ai muốn thử thể loại tu tiên thì mình sẽ giới thiệu cho họ. Câu chuyện trưởng thành trên con đường tìm tiên vấn đạo của Thiên Ca cũng giống như câu chuyện trưởng thành của một cô gái bình thường thông qua rèn luyện, trải nghiệm để tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống vậy. Hi vọng là một câu chuyện hay đến mức khiến mình như sống cùng nhân vật sẽ được mọi người thưởng thức và biết đến nhiều hơn. *** Phương đông từng ánh sáng bạc dần hiện lên, gà trống gáy một tiếng báo hiệu một ngày làm việc mới ở nông trang bắt đầu. Nhà nhà tỉnh dậy sau giấc mộng, phụ nữ bắt đầu thổi nước nước nấu cơm, còn đàn ông hoặc là nấu nước, hoặc là sửa sang lại nông cụ, chuẩn bị cơm xong xong xuôi bắt đầu một ngày làm việc. Đây là một thôn thuộc nước Tấn, cả thôn khoảng ba bốn trăm nhân khẩu, chỉ có một họ, thuộc về một gia tộc, vì vậy, thôn này liền lấy họ của gia tộc làm danh xưng, gọi làm Mạch gia thôn. Phía đông của thôn, mấy căn nhà đất phân bố rải rác, trong đó một căn đơn độc có sân gạch rất nổi bật giữa những căn nhà đất kia. Nói nó nổi bật, là vì vật liệu xây dựng rõ ràng tốt hơn so với mấy căn khác nhiều lắm, đỉnh mái ngói dày, tường gạch chỉnh tề, vừa thấy đã biết không phải phương pháp xây dựng thủ công thông thường, tường viện cũng không tùy tiện dùng cành cây lợp lên giống những căn nhà đất khác, mà là những nhánh trúc tinh tế đắp thành. Nhưng nó lại bị phá hủy nhiều hơn những căn nhà khác, mái ngói đổ nát không người thu dọn, tường viện là một đống bể nát, đất trồng trong viện hoa cỏ mọc lộn xộn. Lúc này, cửa phòng tiểu viện mở ra, một cô nhóc tóc thắt bím sắc mặt vàng vọt đi ra. Cô nhóc ước chừng sáu bảy tuổi, vóc người thập phần nhỏ gầy, mặt mũi xanh xao, quần áo cũ kỹ, chỉ là, toàn thân cao thấp chỉnh lý ngăn nắp, đầu tóc gọn gàng, quần áo cũng thập phần sạch sẽ. Một mình cô nhóc trước tiên kéo lồng gà, đem gà lùa ra, sau đó đổi hướng đi đến phòng bếp, mở cửa, lấy nước lạnh rửa mặt. Rửa mặt súc miệng xong xuôi, nàng vén tay áo lên, lấy nước từ giếng rửa sạch, lại chuyển đến cái ghế cạnh bếp, đứng lên ghế lấy cái nồi lớn xuống, đứng ở đắng thượng, rồi bắt đầu nhóm lửa. Liên thành ở phía nam nước Tấn, khí hậu ôn hòa, vô cùng thích hợp gieo trồng lúa nước, bởi vậy nhóm lửa đều dùng thân cây lúa. May mà như thế, nếu không cô nhóc chừng này tuổi, sao có thể chẻ được củi. Không lâu sau, của phòng lớn có động tĩnh truyền đến, một phụ nhân sắc mặt tái nhợt đi vào phòng bếp.   Mời các bạn đón đọc Nhất Tiên Khó Cầu của tác giả Vân Cập.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Trong Lòng
Năm nay Chu Duyên Xuyên ba mươi tuổi. Từ khi xuất nghệ đến giờ, anh chưa từng truyền ra tai tiếng gì quá khích, có tiếng là người khiêm tốn, nhã nhặn trong giới giải trí. Vì tài năng và sự cố gắng, nỗ lực của bản thân, anh trở thành ảnh đế, người theo dõi hâm mộ hàng vạn... Công thành danh toại, nhân phẩm không thể chê, con người thành thục, mị lực toả ra khắp nơi. Biết bao cô gái xem anh như ông xã trong mơ. Nhưng không ai biết trong lòng anh đã có một hình bóng. Cả đời này của anh không cầu mong gì, chỉ mong cho cô gái trong lòng mình một đời bình yên. Chu Duyên Xuyên: Năm nay tôi ba mươi tuổi. Tôi yêu một người, cô ấy nhỏ hơn tôi bảy tuổi. Nói cách khác, khi tôi học đại học, cô ấy mới chỉ là học sinh sơ trung, tôi dùng mười tám năm để chờ cô ấy xuất hiện, dùng năm năm để cùng cô ấy trưởng thành, dùng bảy năm để chờ cô ấy quay lại. Sau đó dùng cả đời để đưa tay che chở cô ấy, yêu thương cô ấy. Một thân hào quang thì sao, hàng chục ngàn người chú ý thì sao, chỉ cần em không thích, anh có thể vì em mà từ bỏ. ______________ Nhân vật chính: Chu Duyên Xuyên - Hà An Nhiên Nhân vật phụ: Quần chúng ăn cẩu lương  *** Đây là câu chuyện tình giữa nam diễn viên Chu Duyên Xuyên cùng nữ họa sĩ Hà An Nhiên.  Mẹ của Chu Duyên Xuyên – Triệu Ức Từ và mẹ của Hà An Nhiên - Thẩm Bội Tuệ là hai người bạn thân, vì không có thời gian chăm sóc cho Hà An Nhiên nên bà gửi cô ở nhà người bạn của mình nhờ chăm sóc dùm. Và từ đó trở đi, sau lưng Chu Duyên Xuyên luôn có một cái đuôi bám theo. Hà An Nhiên cùng Chu Duyên Xuyên và hai người bạn của anh là Tề Nghiễm Ninh và Hà Tùng Nghị cứ như vậy cùng nhau lớn lên. Vì nhà chỉ có một người con trai duy nhất là Chu Duyên Xuyên, không có con gái nên cha mẹ anh hết mực cưng chiều Hà An Nhiên và Chu Duyên Xuyên cũng không ngoại lệ. Bất giác anh cưng chiều cô, sủng cô từ lúc nào không hay, anh đối xử cô khác với mọi người, ánh mắt anh nhìn cô khác với nhìn mọi người. Nói thế nào nhỉ? Ôn nhu, trìu mến. Điều này khiến có người thầm yêu anh – Hà Tụng Nghị cảm thấy vô cùng ghen tỵ với Hà An Nhiên và trong lúc không kiểm soát được cảm xúc, cô đã làm một điều khiến cho gia đình Hà An Nhiên biến mất khỏi thế giới của Chu Duyên Xuyên và gia đình anh. Năm đầu tiên sau khi cô biến mất, Chu Duyên Xuyên điên cuồng tìm kiếm cô nhưng kết quả nhận được vẫn là con số không, anh chỉ biết lao đầu vào công việc, thật nổi tiếng, để cô có thể nhìn thấy anh.  7 năm sau, trong lúc hộ tống bạn thân là Tống Trân thử vai cho một bộ phim, Hà An Nhiên đã vô tình gặp lại Chu Duyên Xuyên. Cũng không thể nói là vô tình được, sau khi nghe bạn thân Tề Nghiễm Ninh gặp Hà An Nhiên ở hành lang ngồi chờ, anh đã đi ra đó gặp cô. Lần này Chu Duyên Xuyên thề sẽ không để mất cô nữa, anh tìm cách lấy được địa chỉ nhà cô, xâm nhập vào thế giới của cô.  Nam chính rất yêu nữ chính, vì muốn cô có thể yêu đương công khai, không bất cứ áp lực gì từ công chúng, anh nguyện từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình, quay về tiếp quản công ty cha mình để đứng phía sau cô, bảo vệ cô, che chở cho cô.  Ngoài chuyện tình giữa nam nữ chính ra, bên cạnh còn có chuyện tình của Tề Nghiễm Ninh và Trình Trăn cũng không kém phần đáng yêu. Nữ phụ Hà Tụng Nghị không đáng ghét như mọi người nghĩ, cô ấy cũng rất đáng thương. Bên cạnh đó còn có nam phụ Từ Diễm và người yêu nam phụ - Bùi Nhạc cũng đáng thương không kém.  Thứ mình không thích ở truyện này là mối quan hệ Chu Duyên Xuyên và nữ phụ Hà Tụng Nghị, nữ phụ cứ mập mờ, Chu Duyên Xuyên thì biết cô ấy thích mình nhưng hình như lại không muốn phá vỡ đi tình bạn bao nhiêu năm, cho tới tận khi Hà An Nhiên quay trở lại, chuyện năm xưa khơi dậy, anh mới đi điều tra, lúc này anh mới thẳng thắn đối mặt với Hà Tụng Nghị nói rõ ràng. Nói tóm lại, ngoài trừ yếu tố đó ra thì mình cảm thấy đây là một câu truyện có thể đọc giải trí được, nhẹ nhàng, không cẩu huyết, truyện không quá dài cũng không quá ngắn. *** Trong văn phòng vang lên tiếng “rầm” do đồ đạc rơi xuống đất cùng với tiếng quát tháo điên loạn của Đường Giai. Thư kí đứng bên ngoài văn phòng với gương mặt khủng hoảng, ông chưa từng thấy giám đốc tức giận đến mức này. Đường Giai cầm ly nước trên bàn ném xuống đất, tiếng “choang” của thủy tinh vỡ vang lên, mảnh vụn rơi đầy đất. “Chu Duyên Xuyên, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận!” “Một ngày nào đó, mày sẽ phải hối hận về những gì mày đã nói với tao hôm nay!” Đường Giai vừa ném đồ vừa hung ác nói. Vương Bách nhìn Đường Giai đang nổi cơn thịnh nộ, cẩn thận mở miệng: “Đường tổng, vậy bây giờ ngài phải làm sao bây giờ?” Đường Giai dần dần bình tĩnh lại, bà ta ngồi trên ghế, tay nắm chặt tay vịn. Một lát sau, dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, khóe môi bà ta nhếch lên một nụ cười, Vương Bách nhìn mà lạnh người. “Hà An Nhiên, tôi không động vào được, nhưng người bên cạnh cô ta mà tôi còn không dám động vào sao?” “Đường tổng, ý ngài là…” “Đưa iPad cho tôi.” Bà nói với ông ấy. Vương Bách nhanh chóng cung kính đưa iPad cho bà ta, Đường Giai bấm vài cái trên iPad, sau đó đưa lại cho ông ấy. Vương Bách không hiểu lắm nhưng vẫn nhận iPad, sau đó ông liền tỉnh ngộ. Trên màn hình là một cô gái, với một đôi mắt đào hoa xinh đẹp. “Điều tra cô ta cho tôi, nhớ kỹ, tôi cần thật chi tiết, hiểu chưa?” “Tôi hiểu.” “Ừ, đi làm đi, còn có, tìm người dọn dẹp nơi này đi.” “Vâng.” Sau khi Vương Bách ra ngoài, tâm tình Đường Giai tốt lên kì lạ, nếu bà không thể động vào Hà An Nhiên, vậy chỉ có thể xui cho bạn của cô ta. ... “Gần đây Tống Trân giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, gọi điện thoại không nghe, nhắn tin cũng không trả lời.” Tôn Duyệt cảm thấy kì lạ, hỏi Hà An Nhiên. “Nghe trợ lý cậu ấy nói, hình như là ở đoàn làm phim thì phải.”   Mời các bạn đón đọc Người Trong Lòng của tác giả Tống Cửu Cận.
Đoạt Tử - Tùy Hầu Châu
Văn án: Trước có sói, sau có hổ. Rớt xuống vách núi đen liền nắm được một sợi dây thừng, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra cái cô nắm không phải là dây thừng, mà là rắn. Là ai sợ đêm quá dài, là ai thấy không vững chắc, đêm nằm ác mộng, ánh mặt trời xán lạn, dùng cái gì để làm vơi nỗi buồn. Ngày kết hôn là ngày cô bị buộc tội, bởi vì mang thai, cho nên được tại ngoại . Qua thời kỳ cho con bú thì bị buộc vào tù, lao động cải tạo năm năm… Khi ra tù, từ một tội phạm trở thành người quản lý hộp đêm. Một câu châm ngôn, phụ nữ không tốt, địa vị không ổn định. Nội dung: Hào môn thế gia, ngược, hắc bang tình cừu, hiện đại. Nhân vật chính : Lâm Diễm, ngoài ra còn có Nhan Thư Đông, Nhan Tầm Châu, Lý Đường, Từ Gia Luân, Trương Mộ Mộ, Lục Hy Duệ. *** Lâm Diễm lúc rảnh sẽ giúp ba mẹ cô nhặt ít ve chai, sẵn tiện bán kiếm chút tiền. Có lúc tình cờ gặp Nhan Tầm Châu ở sân tập thể dục, anh ngồi trên cầu thang, chàng trai mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, cơn gió mùa hè thổi tới làm rối mái tóc anh, sau đó anh giơ tay lên, trong tay cầm một chai nước đã uống hết: "Ở đây còn 1 chai nè." Lâm Diễm đứng cách đó không xa vẫn không nhúc nhích, Nhan Tầm Châu là cố ý để cô đi tới đó, sau một lúc thấy cô vẫn đứng im đó không tới, anh đem cái chai đặt ngay chô mình ngồi, sau đó nhảy xuống bậc thang rồi bước đi. Lúc ba mẹ cô gặp chuyện không may, Nhan Tầm Châu biết được là do tình cờ nghe bà của mình nói chuyện. Lúc Nhan Tầm Châu gặp Lâm Diễm lại lần nữa, cô đã trở thành con dâu nuôi từ bé của anh. Kỳ thưc, con dâu nuôi từ bé cũng chỉ là một cách nói mà thôi, điều quan trọng là bà của anh cực kỳ thích cô. Nhan Tầm Chây giai đoạn thiếu niên cực kỳ quậy phá, đoạn thời gian đó, anh nghiễm nhiên nhìn Lâm Diễm thật không vừa mắt. Mà cái loại cảm xúc đáng ghét này tới nhanh rồi đi cũng nhanh, khi anh bắt đầu gọi cô là "Lâm Tiểu Hỏa", cũng là lúc anh đem cô gắn liền với sự tồn tại của chính bản thân mình. Cho nên, có đôi khi Nhan Tầm Châu cảm thấy Lâm Diễm so với mình càng cố chấp hơn. Lúc ở Bắc Kinh, Nhan Tầm Châu có hỏi cô, cô đối với anh là loại tình cảm gì.   Mời các bạn đón đọc Đoạt Tử của tác giả Tùy Hầu Châu.
Oánh Tâm - Cửu Lộ Phi Hương
Ngọc Trần vốn là một sát thủ ưu tú của Tuyết Nhạn Đường. Hắn lãnh đạm vô tình, tàn nhẫn nâng kiếm đoạt mạng người mà chẳng hề chớp mắt. Khi đường chủ Tuyết Nhạn Đường đã đến gần cái chết, cần một trái tim của nữ nhân đã động tâm làm thuốc dẫn nhằm kéo dài tính mạng. Nhiệm vụ này, giao cho Ngọc Trần. Mà nữ tử hắn cần phải lấy được trái tim ấy, là Oánh Tâm. *** Thu khẽ vờn, lá vàng nhẹ rơi. Còn nhớ mùa thu nắm ấy, Ngọc Trần rời phương Bắc tuyết phủ đi đến vùng Giang Nam ấm nắng. Lần đầu hắn gặp Oánh Tâm, là khi nàng giữa quán rượu mải bận rộn bưng ra cho khách. Ngọc Trần cố ý bước đến gần để nàng va phải mình khiến rượu trên tay nàng đổ hết vào người hắn. Oánh Tâm hoảng hốt luôn miệng xin lỗi, khi ngẩng mặt lên chạm phải ánh mắt hắn, nàng liền sững sờ. Lần đầu gặp gỡ, hai ánh mắt chạm nhau giữa chốn huyên náo. Một lần va chạm, kéo theo quyến luyến cả một đời. Ngọc Trần đã bước vào cuộc đời của Oánh Tâm như thế. Từ sau lần gặp ở quán rượu, Ngọc Trần đã lưu lại bên người nàng, sáng cùng nàng đi bán rượu, tối theo chân nàng về nhà. Hắn đã được giao phó rất kỹ lưỡng, phải kiên nhẫn chờ cho Oánh Tâm động lòng với hắn, sau đó moi tim nàng đem về. Ngọc Trần vốn là một sát thủ lạnh lùng vô cảm, hắn làm sao biết được thế nào mới có thể khiến Oánh Tâm yêu mình. Cho nên hắn chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng khi cần thiết, phụ nàng nâng những đồ vật nặng nề, khi có nguy hiểm cũng sẽ bảo hộ nàng chu toàn. *** Đông thổi gió, tuyết trắng ngập trời. Nhưng cứ thụ động chờ Oánh Tâm yêu mình thì cũng không phải là cách hay. Các huynh đệ trong giáo phái bảo hắn nên diễn một màn "anh hùng cữu mỹ nhân" để Oánh Tâm có thể động tâm sớm hơn. Phụ mẫu Oánh Tâm vốn đã không còn, nàng sống cùng với một người ca ca chậm phát triển. Các huynh đệ trong giáo phái đã cho người bắt cóc ca ca nàng, chờ Ngọc Trần đến cứu. Nhưng chẳng ngờ người ca ca này không chỉ có đầu óc ngu dại mà sức khỏe vô cùng yếu, bị trói một đêm giữa trời tuyết liền qua đời. Lúc Ngọc Trần đưa Oánh Tâm tới nơi, thứ mà nàng nhìn thấy là thi thể đã lạnh của người thân duy nhất. Oánh Tâm không gào khóc, không thương tâm khổ sở, nàng chỉ lẳng lặng ôm lấy thi thể ca ca mình, cứ như vậy bình tĩnh tiếp nhận việc này. Chỉ là về sau, Ngọc Trần đã không còn thấy Oánh Tâm cười nữa. Huynh đệ trong giáo phái nói rằng trong lòng Oánh Tâm chắc chắn đang rất khổ sở, phải nhân cơ hội này làm cho nàng vui. Oánh Tâm thích ăn đường, đặt biệt là bánh đường quế hoa, Ngọc Trần liền bất chấp trời tuyết mà lặn lội lên trấn đem bánh về cho nàng. Oánh Tâm nhận được bánh quế hoa, không nói một lời liền òa khóc, sau đó lại mỉm cười. Ngọc Trần cảm thấy nàng khó hiểu, nhưng hắn lại không hiếu kỳ. Hay nói đúng hơn là hắn chưa từng hiếu kỳ với bất cứ thứ gì trên thế gian này. Sau đó, huynh đệ giáo phái nói với Ngọc Trần rằng Oánh Tâm đã động tâm rồi. "Ngọc Trần vốn là nên tin tưởng huynh đệ của mình, nhưng trong nội tâm của hắn lại luôn có một thanh âm nói với hắn, không, không phải, nhất định là không nhanh đến vậy, nhất định là không sớm đến như vậy. Hắn tiếp tục kề cận bên người Oánh Tâm, từ đầu đông đến cuối đông, bọn họ ở cùng một chỗ vượt qua mùa đông cực kì lạnh lẽo này." Nhưng mà, cho dù Ngọc Trần trốn tránh như thế nào, thì điều gì cũng sẽ đến thôi... *** Xuân đung đưa, đào hoa phiêu tán. Ngày Ngọc Trần ra tay động thủ với Oánh Tâm, là một ngày sau tiết Kinh Trập tháng ba. " “Ta trở về là để giết cô.” Hắn bình tĩnh nói ra lời này. Thân hình Oánh Tâm hơi cứng đờ, lập tức chậm rãi xoay người lại. Nét mặt của nàng bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của hắn quá nhiều. Dường như Oánh Tâm vẫn luôn như thế này. Lúc hắn mở miệng nói ra một sự việc có thể khiến người khác giật cả mình thì nàng vẫn luôn luôn bình tĩnh tiếp nhận. Song khi gặp phải những sự việc có thể xem là vô cùng bình thường, chỉ có như thế mà thôi thì nàng thường sẽ lại đỏ cả vành mắt. Hắn vẫn luôn không lý giải được nàng. “Chàng nhất định phải… Động thủ ngay ngày hôm nay sao?” Những câu hỏi của nàng, cũng hầu như giống như thế, không hề theo lẽ thường. Không thèm để ý là hắn đang muốn giết nàng, mà lại chỉ để ý thời gian hắn muốn giết nàng mà thôi. “Phải.” Hắn cũng không có thói quen nói nhiều, “Nhất định phải là hôm nay.” “Tại sao?” “Vì hôm qua ta đã biết, cô đã động tâm với ta. Mà nhiệm vụ của ta chính là, sau khi cô đã động tâm với ta thì phải giết cô.” Oánh Tâm cười cười, “Nếu thế thì từ ngày chàng gặp em thì chàng đã có thể giết em rồi.” Nàng nói xong lời này, lại trầm mặc một lúc, “Chàng có thể… dời lại một ngày không? Hôm nay em… không muốn…” “Nhiệm vụ của ta không thể bị trì hoãn." Vừa mới nói xong, thanh kiếm của hắn hướng về phía trước, không có chút do dự nào, một kiếm xuyên tim. " *** Ngọc Trần mang theo trái tim Oánh Tâm trở về phương Bắc. Chỉ là trên đường đi, hình ảnh Oánh Tâm lại xuất hiện ở khắp mọi nơi, tần suất Ngọc Trần không thể khống chế mà nhớ về nàng cũng ngày một nhiều hơn. Thậm chí có khi, hắn phải nghi ngờ rằng có lẽ Oánh Tâm chưa hề chết. Nếu không tại sao lại có thể xuất hiện trước mặt hắn một cách chân thật mà sinh động đến như thế. Có lẽ cảm xúc hiện tại của Ngọc Trần, chính là từ mà Oánh Tâm đã từng nói nhưng hắn nghe không hiểu: tưởng niệm. Về đến Tuyết Nhạn Đường, Ngọc Trần dâng trái tim của Oánh Tâm lên cho đường chủ. Thế nhưng lão ta lại ghét bỏ hất trái tim đi như một thứ thịt thối nát. Lão đường chủ phẫn nộ mắng chửi Ngọc Trần, đồng thời cũng tiết lộ sự thật. Hóa ra Ngọc Trần hắn là một tuyết yêu ngàn năm vốn bị giam giữ trong nhà lao Tuyết Nhạn Đường đã từ rất lâu trước kia rồi. Trong nhà lao u tối ấy chỉ có hắn một thân một mình đếm thời gian trôi qua. Đến một ngày có một tiểu cô nương quét dọn nhà lao ngày ngày tới làm bạn với hắn. Cô nương nói mình không có tên, hắn liền đặt tên cho nàng là Oánh Tâm, nghĩa là trái tim trong suốt thuần khiết. Cô nương vui mừng nói rằng sẽ lấy ngày mình có tên làm ngày sinh thần. Sinh thần của nàng sẽ là hôm nay, là một ngày sau tiết Kinh Trập. Một ngày sau tiết Kinh Trập. Cuối cùng thì Ngọc Trần đã hiểu vì sao Oánh Tâm lại cầu xin hắn giết nàng vào ngày khác. Bởi đó là sinh thần của nàng. Hóa ra thứ mà đường chủ cần, không phải là trái tim động tâm của nàng, mà chính là giọt máu tim của tuyết yêu. Hóa ra để đạt được mục đích, đường chủ đã phong ấn ký ức của tuyết yêu bằng cách lấy tim ra khỏi lồng ngực hắn, để hắn trở thành Ngọc Trần. Đường chủ vốn là muốn hắn tiếp cận Oánh Tâm, giao nhiệm vụ cho hắn giết nàng, để hắn phải đau khổ mà phun ra giọt máu tim ấy. Thế nhưng khi ở bên Oánh Tâm, hắn không có trái tim, thì làm sao có cảm xúc, làm sao biết đau khổ mà giao ra máu tim? Để rồi khi tìm lại được trái tim và đặt vào lồng ngực, bao nhiêu cảm xúc và ký ức ồ ạt tràn về như con thác lớn. Không phải hắn không yêu Oánh Tâm, mà là hắn không có trái tim để chứa đựng tình yêu đó. Khi hắn có được cũng là lúc hắn đau đớn khổ sở đến chết đi sống lại, tình cảm rung động của hơn nửa năm qua đồng loạt xuất hiện trong lòng hắn. Cảm xúc, tình yêu của Ngọc Trần dành cho Oánh Tâm vốn bị khóa chặt bởi phong ấn, giống như kỷ vật bị cất giấu nơi rương hòm khóa kín. Thì nay trái tim mà hắn tìm lại được, là chìa khóa hóa giải phong ấn, mở ra chiếc rương chứa đựng tầng tầng tình cảm. Đến khi Ngọc Trần nhận ra tình yêu của mình dành cho Oánh Tâm thì nàng đã chết rồi, nàng chết dưới mũi kiếm của hắn. Tất cả, đều đã quá muộn. Thế sự quả thật vô thường. Ban đầu là Ngọc Trần hắn tiếp cận nàng, từng bước từng bước chiếm được tâm của Oánh Tâm. Sau đó hắn ra tay sát hại nàng để lấy trái tim đem về. Để rồi giờ đây hắn lại vì thứ ái tình của mình dành cho Oánh Tâm cùng vô vàn xúc cảm hối hận, oán trách mà phun ra giọt máu tim và chết đi. Cuối cùng tình yêu đau thương của hắn hóa thành bông tuyết nhỏ hòa cùng cơn mưa tuyết đầu mùa lượn lờ khắp nơi trên bầu trời phương Bắc. Rốt cuộc, là ai đoạt tâm ai đây?  _________________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Ngọc Trần là một sát thủ ưu tú, lúc giết người không hề có tạp niệm, sau khi giết người cũng hoàn toàn chưa từng sợ sệt bao giờ. Nhưng sau khi giết Oánh Tâm, Ngọc Trần lại bắt đầu thường nhớ tới nàng. Oánh Tâm tựa như đã trở thành một u linh như thế nhân thường nói, xuất hiện trong giấc mộng của hắn, đột nhập vào tâm trí của hắn, thỉnh thoảng còn xuất hiện trước mặt hắn chỉ trong một cái nháy mắt, khiến hắn thất thần. Hắn đi càng xa thì càng suy nghĩ nhiều hơn. Đột nhiên hắn lại nghĩ đến một từ mà trước kia Oánh Tâm đã từng nói với hắn, nhưng hắn lại không hiểu: tưởng niệm. Oánh Tâm tựa như đã biến thành giọt mưa trong mây, cơn gió nhẹ bên hồ, còn biến thành cái chau mày giữa chân mày hắn. Ngọc Trần rất hoang mang. Hắn không biết rốt cuộc mình đang bị cái gì nữa. Thời điểm ở cùng một chỗ với Oánh Tâm, khi nhìn thấy nàng cười hắn cũng cảm thấy bình thường, khi nàng ầm ĩ cũng thấy bình thường, nhưng sau khi hắn giết nàng, thân ảnh của Oánh Tâm ngay lập tức như bị mất khống chế, luôn xuất hiện trong cuộc sống của hắn, từng giây từng phút, ở khắp mọi nơi, chưa từng dừng lại. Càng về sau, đường đi càng dài, sự xuất hiện của Oánh Tâm ngày càng nhiều hơn, gần như đã ảnh hưởng đến lộ trình của hắn. Thế nên mỗi khi nhớ tới nàng, hắn đều sẽ bước đến ven đường, tìm một bóng cây ngồi xuống, sau đó từ trong ngực lấy trái tim của Oánh Tâm ra, mở ra tầng tầng lớp lớp vải bao phủ, nhìn trái tim hệt như hòn đá màu đen của nàng mà ngẩn người. Đây là trái tim Ngọc Trần đã lấy ra sau khi giết chết Oánh Tâm. Hắn dự định sẽ đem nó về làm thuốc. Trái tim của Oánh Tâm vừa cứng vừa đen, tuyệt đối không giống bộ dạng mỉm cười bình thường của nàng chút nào. Lúc Oánh Tâm cười… Ngọc Trần ngẩng đầu, nhìn thấy hoa lê trong rừng rì rào rơi xuống. Hắn nghĩ, lúc Oánh Tâm cười nên là như thế, hệt như cơn gió mùa xuân, mơn man trên mặt, lại còn có thể an ủi lòng người. Cũng chính trong thời khắc thoáng chốc này, hắn như đã trở lại cái ngày mình động thủ với Oánh Tâm… Mời các bạn đón đọc Oánh Tâm của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu - Phù Hoa
Văn án: Cả hai người vừa mới tận hưởng cuộc sống hôn nhân hạnh phúc được một năm thì đúng vào ngày kỷ niệm một năm kết hôn, khi cô vừa ra cửa mua thức ăn, thoáng cái đã xuyên đến 40 năm sau. Tay cầm túi đồ, Du Dao ngơ ngác được đưa đến trung tâm phục vụ công dân, sau được người chồng nay đã là một cụ ông đón về nhà. Khi thầy Giang còn trẻ, vợ bỗng mất tích, bị ngờ là đã chết. Người đàn ông góa vợ suốt 40 năm chẳng thể ngờ rằng, có một ngày vợ mình sẽ trở về, với vẻ ngoài vẹn nguyên như thuở ban đầu. "A, thầy Giang, đây là cháu gái thầy hả?" "Không phải, tôi là vợ của thầy ấy." "... Vợ, vợ ư??" Vì thế, lời đồn thầy Giang đã luống tuổi cưới một cô gái trẻ truyền tới tai các học trò của anh, danh tiết tuổi già của vị thầy giáo lễ độ, hiền lành khó lòng giữ được. *** Một ngày Du Dao ra khỏi nhà rồi biến mất không còn chút tăm tích, Giang Trọng Lâm bỗng dưng bị “góa vợ” khi vừa hai mươi sáu tuổi, mòn mỏi đợi chờ người ấy hơn bốn mươi năm, chờ trong vô vọng. “Anh ấy dành khoảng mười năm để dạy học ở vùng núi, đi qua rất nhiều thôn làng heo hút, bọn mình đều tưởng anh ấy đi để thư giãn, sau đó lúc về mời tụi mình ăn cơm, anh ấy mới giải thích.” “Anh ấy bảo mình từng thấy tin thời sự về bọn buôn người chuyên lừa bán những cô gái trẻ đến vùng hẻo lánh, sau anh ấy gặp rất nhiều cơn ác mộng, mơ thấy cậu cũng bị đám buôn người bắt cóc rồi nhốt trong phòng tối, không được ai cứu.” Bốn mươi năm ấy Giang Trọng Lâm vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích Du Dao, thậm chí tuyệt vọng hơn là anh chú ý đến những vụ giết người mà nạn nhân là nữ giới. Thời gian có thể mài mòn kiên nhẫn của một người, nhưng ròng rã ngần ấy năm, tin tức đăng tìm kiếm Du Dao không bao giờ ngừng lại. Người đàn ông đã một thân một mình từ thời trai trẻ cho tới lúc bạc đầu. Khi mà Giang Trọng Lâm nghĩ đời này mình cứ như vậy trôi đi, Du Dao bỗng dưng lại xuất hiện, mọi thứ của thế giới đều đã đổi thay chỉ có một người vẫn còn ở đó đợi cô như ngày đầu.  Người thương đã trở lại, tuy rằng đối với Giang Trọng Lâm là chuyện tốt, nhưng Du Dao vẫn một bộ dạng thời gian ngưng đọng, đối với Giang Trọng Lâm không biết nên nói là chua xót hay thống khổ. Khi Du Dao trở về, tóc Giang Trọng Lâm đã bạc đi rất nhiều, da cũng đã nhăn đi, bốn mươi năm trôi qua như một hồi mộng, người xưa vẫn chờ ở đấy nhưng nay đã già đi.  Chuyện tình chị-em chênh nhau ba tuổi, giờ thì lại thành một bộ dáng ông cháu đứng cạnh nhau, cậu chàng ngây ngô hay ngượng ngùng năm xưa nay đã chững chạc vô cùng. Từ khi gặp lại Du Dao, Giang Trọng Lâm vẫn duy trì xa cách. Nếu hỏi anh còn yêu Du Dao không thì câu trả lời là có. Nhưng Giang Trọng Lâm hiện giờ chính là mặc cảm, là lo sợ cho tương lai. Anh sợ mình bây giờ đã già, cô có còn yêu một người già như anh nữa không, khi mà họ đi cùng nhau còn chịu ánh mắt hay chỉ trỏ của nhiều người. Anh lo mình sẽ không thể chăm sóc cho Du Dao được như xưa. Bây giờ anh còn khỏe mạnh đấy nhưng ai biết vài năm nữa anh có trở thành gánh nặng bắt cô phải gánh vác hay không? Và hơn hết là anh sợ mình không xứng với Du Dao nữa. Cô còn trẻ, còn đó cả thanh xuân, anh thì đã ở ngưỡng gần đất xa trời. Chuyện mà mỗi ngày anh suy nghĩ nhiều nhất là nếu anh chết rồi cô sẽ sống như thế nào với thế giới xa lạ này. ““Em ấy đã trở lại, thật sự trở lại, vẫn không có gì thay đổi, vẫn là em trong trí nhớ của tôi, nhưng khi tôi nhìn em ấy tôi lại vô cùng khổ sở. Bởi vì cả quãng đời này, hồi ức tôi để lại cho em ấy trừ bỏ tuổi trẻ vô tri ngây ngô cũng chỉ có tuổi già suy nhược. Người yêu của tôi, tôi lại chỉ có thể để lại cho em ấy chỉ hai đoạn thời gian, tôi…” Đoạn tiếp theo chữ “tôi” cũng không viết tiếp, giống như Giang Trọng Lâm khi đó bi thương đến không thể viết nên lời.” Đối với Du Dao, nhắm mắt lại mở mắt ra, người chồng trẻ con vẫn ôm cô làm nũng bỗng chốc biến thành một người trung niên, tóc bạc hoa râm, cả người toát ra vẻ tang thương lại đượm u buồn. Khi Du Dao trở lại nhà Giang Trọng Lâm, cô nghĩ chờ đón cô có lẽ là vợ con của anh, dù sao cũng đã rất nhiều năm trôi qua, dù sao cô và anh hẹn hò một năm, kết hôn một năm, cùng lắm chỉ mới bên nhau hai năm trước khi xa nhau bốn thập kỷ, có lẽ anh đã sớm quên cô rồi.  Nhưng thật sự có người đã chờ cô ngần ấy thời gian, chờ từ khi tóc còn xanh cho đến khi tóc đã phai màu. “Thực ra không phải là cố ý chờ đợi, chỉ là không quên được em, đến lúc sực tỉnh thì mới nhận ra đã nhiều năm trôi qua mà thôi.” Nhưng khác xa so với những suy nghĩ lo toan được mất của Giang Trọng Lâm, Du Dao chỉ nghĩ người cô yêu vẫn đợi cô, cô không muốn xa anh cũng không hy vọng cuộc sống mới gì đó, vậy thì cứ sống hạnh phúc cùng nhau thôi. Du Dao xuyên bốn mươi năm, mang theo một đứa bé bù đắp cho cuộc sống đơn chiếc của Giang Trọng Lâm. Từ một lão giáo sư góa vợ bơ vơ nay vợ con đầy đủ, xua tan hết mọi đau thương mà anh phải chịu trong khoảng thời gia đằng đẵng cô độc ấy. Cuộc sống cứ thế, bình yên trôi qua những năm tháng còn lại trong ấm áp hạnh phúc... "Người tôi yêu nay đã bạc đầu" thật sự là một bộ truyện vô cùng cảm động mà rất lâu rồi mình mới đọc được. Mình cảm động với sự kiên trì chờ đợi không nguôi của Giang Trọng Lâm, cảm động với tình cảm bất chấp của Du Dao cũng như với những quan tâm suy nghĩ mà họ dành cho nhau.  Cũng không biết đã bao lâu mình đọc truyện mà không còn mấy cảm giác “muốn được yêu” nữa, nhưng đến với “Người tôi yêu nay đã bạc đầu”, đọc được những hành động cử chỉ quan tâm dù rất nhỏ của hai người dành cho nhau, từ sâu trong thâm tâm mình lại gào thét “MUỐN CÓ NGƯỜI YÊU!!!!!”. Và nếu được hãy ban cho mình một Giang Trọng Lâm luôn yêu thương chân thành, chờ đợi Du Dao dù có bất cứ chuyện gì xảy ra như thế nhé. Mình cũng xin dẫn một trích đoạn lần đầu gặp gỡ của Giang Trọng Lâm và Du Dao: Cô cà lơ phất phơ rung chân, đồng phục xốc xếch, mái tóc sặc sỡ, tay còn đang kẹp điếu thuốc, trong mắt hai tên nhóc nhiều nhất cũng chỉ mới học cấp hai kia thì cô chính là phiên bản sống của “dân giang hồ”. Lúc bắt nạt bạn học thì gan bọn họ rất lớn, ấy thế mà khi trông thấy Du Dao mặc đồng phục của trường trung học số 16 thì lại sợ hết hồn. Có lẽ là vì từng nghe qua uy danh lừng lẫy của học sinh trường nọ, bọn họ sợ tới mức không dám đối mặt với Du Dao, ném xô chạy lấy người, bỏ lại cô cùng cậu nam sinh gầy yếu ướt như chuột lột đang ngồi trong góc. Cậu nam sinh nom có vẻ nhỏ con hơn cô, da trắng đeo kính, để kiểu đầu nấm, ngồi co ro trong góc như thể đã sợ đến choáng váng. Đứng nhìn đôi chân trần của cậu hồi lâu, Du Dao thầm nghĩ, quả nhiên vẫn chỉ là một đám nhóc cấp hai mà thôi, học sinh trường cô mà muốn nhục mạ ai thì sẽ lột sạch kẻ đó chứ chẳng đời nào nửa vời như bọn họ. “Không định mặc quần vào trước hả?” Du Dao nâng cằm nói với cậu ta. Cậu ta hoàn hồn, cả người lập tức ửng đỏ, vừa che quần lót vừa với tay nhặt chiếc quần nằm bên cạnh rồi mặc vào, cúi đầu không dám nói lời nào, run lẩy bẩy như chú gà con. Du Dao nghĩ, có lẽ cậu chàng sợ sâu bọ nhà hàng xóm cô đây sẽ ra tay đánh người, thế là nhàm chán xoay người rời đi. Chuyện này kỳ diệu nhất ở chỗ, cậu nam sinh đáng thương bị cô nhanh chóng lãng quên kia chính là Giang Trọng Lâm đang học lớp 8 ở Minh Đức năm đó. Sau khi hai người kết hôn, cô mới được nghe anh kể lại. *** Cửa hàng trò chơi này rất lớn, chia thành nhiều khu vực, đa số khách hàng là những người trẻ tuổi. Mặc dù Du Dao chưa hiểu rõ trò chơi của bốn mươi năm sau cho lắm, nhưng dựa vào trực giác nhạy bén, cô trực tiếp tìm được khu trò chơi cổ điển. So với khu phổ biến bu kín người, cô càng muốn thử những trò chơi như thế này hơn. Khu cổ điển tương đối vắng vẻ, trước tường thử nghiệm chỉ có hai chàng trai trên dưới hai mươi đang sôi nổi thảo luận về trò chơi trước mặt họ. Trò chơi nào cũng có một bản giới thiệu sơ lược, nếu cảm thấy hứng thú thì có thể chơi thử miễn phí mười lăm phút. Sau khi nghe ngóng một hồi, vì sinh lòng hiếu kỳ với trò chơi trong tay hai người, Du Dao tiếp tục đứng nghe, chờ bọn họ nói xong thì xen vào: "Trò này có vẻ thú vị đấy, tên nó là gì vậy?" Thấy có người hỏi, hai chàng trai quay đầu, trông thấy Du Dao, một trong số đó thuận miệng trả lời: "Hành tinh hoang vu." Nói xong, cậu ta bỗng trợn mắt, khiếp sợ nhìn Giang Trọng Lâm đứng đằng sau Du Dao, lắp ba lắp bắp: "Thầy... Thầy Giang ạ..." Một tiếng "Thầy" này khiến người bạn vốn không chú ý tới Giang Trọng Lâm sợ hết hồn, lập tức nhìn về phía anh với vẻ mặt như gặp quỷ, lúng túng gọi thầy Giang. Chỉ trong chốc lát, hai nam sinh hào hứng bàn luận về trò chơi mới nãy lập tức kinh sợ thành hai chú gà con, hai tay xoắn xuýt lại với nhau. Đi mua trò chơi mà gặp phải thầy giáo, cho dù người nọ là Giang Trọng Lâm ôn hòa, không bao giờ mắng mỏ người khác thì đầu họ vẫn nhức nhối. Đây là lần đầu tiên Du Dao nghe thấy người khác gọi Giang Trọng Lâm là thầy. Khi cô kết hôn với anh, anh vẫn còn đứng ở cuối con đường thạc sĩ, chuẩn bị học lên tiến sĩ. Không giống người học hành tùy tiện như cô, Giang Trọng Lâm tuyệt đối chính là một học sinh ưu tú. Du Dao chẳng hề ngạc nhiên với việc anh sẽ trở thành thầy giáo. Phát hiện hai cậu học trò đang căng thẳng, Giang Trọng Lâm nở nụ cười hiền hậu với bọn họ, sau khi chào hỏi thì không nói gì nhiều, tự giác di chuyển sang một góc không người cách đó không xa để họ đỡ mất tự nhiên. Anh chắp tay sau lưng, đẩy đẩy cặp kính, nhìn tờ tuyên truyền của một trò chơi khác treo bên cạnh, đứng chờ Du Dao chọn xong trò chơi. Sau khi Giang Trọng Lâm rời đi, hai nam sinh mới thả lỏng. Thấy bọn họ như vậy, Du Dao buồn cười hỏi: "Thầy Giang hiền thế cơ mà, sao các cậu lại sợ anh ấy vậy?" Hai cậu học trò có phần xấu hổ, "Thầy Giang quả thực rất dễ nói chuyện, không hề khó tính chút nào, nhưng học trò của thầy không bao giờ dám lớn tiếng trước mặt thầy. Đây là phản ứng theo bản năng đối mặt với trưởng bối đức cao vọng trọng ạ." Du Dao: "..." Cách nói này thật cường điệu. Cậu nhóc nhìn Giang Trọng Lâm ở đầu bên kia, có chút ngượng ngùng, "Thực ra em không phải là học trò của thầy Giang, chỉ theo bạn gái tới lớp học công khai của thầy nghe giảng mấy lần. Bạn gái em từng là học trò của thầy, cực kì sùng bái thầy ạ." Cậu nam sinh còn lại tò mò hỏi Du Dao, "Chị ơi, chị là cháu gái của thầy Giang ạ? Chắc thầy thương chị lắm chị nhỉ, lại còn cùng đi mua game với chị nữa. Trông thầy chẳng giống người sẽ chơi trò chơi chút nào, chỉ đứng ở đây thôi cũng thấy là lạ rồi, mới nãy thấy thầy em còn giật hết cả mình." Du Dao nhìn anh chồng già đứng đằng xa, trông anh như đang nghiên cứu một lĩnh vực vô lạ lẫm, chăm chú quan sát áp phích treo tường của một trò chơi về máy móc. Không biết vì sao, cô bỗng muốn cười, thuận miệng trả lời: "Tôi không phải cháu gái, mà là vợ của thầy ấy." Chắc chắn hai cậu học sinh sẽ không tin điều này. Quả nhiên, bọn họ cười rộ lên, "Chị à, chị hài hước thật." "Chị định mua trò này phải không? Để bọn em giới thiệu cho ~" Du Dao không nhắc lại mối quan hệ giữa cô và thầy Giang, chăm chú nghe họ giới thiệu rồi quyết định chọn trò chơi này, sau đó còn thêm phương thức liên lạc, tức WeChat của hai người. Vì sao đã bốn mươi năm trôi qua mà WeChat vẫn còn tồn tại nhỉ? Không những vậy, nó thậm chí còn trở thành phần mềm tích hợp nền tảng kết bạn và liên lạc như QQ cùng Weibo. Chọn trò chơi xong, đôi vợ chồng một già một trẻ cùng đi sắm đồ dùng hàng ngày và quần áo. Du Dao đẩy xe ở đằng trước vung tay mua bừa, ném đồ vào trong xe. Giang Trọng Lâm đi theo sau, thỉnh thoảng thấy cô ném đồ ăn vặt vào thì cầm lên xem bảng thành phần. Du Dao chọn rất nhiều món vặt, chúng chính là khởi nguồn của hạnh phúc, lúc không vui vẻ phải xực đồ ăn vặt thì mới có thể an ủi tâm hồn. Đối với việc này, Giang Trọng Lâm không phản đối. Từ đầu đến cuối, anh chỉ duỗi ngón tay về phía gói khoai tây lát màu đỏ nào đó và nói đúng một câu: "Cái này chứa nhiều gia vị tổng hợp giàu chất béo, không lành mạnh đâu em, đổi sang loại bên cạnh đi, thành phần cũng không khác là bao." ... Mời các bạn đón đọc Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu của tác giả Phù Hoa.