Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lộ Diện

Nếu bạn cần một quyển sách trinh thám, hình sự có thêm chút kinh dị, ở mức độ vừa phải, xem giải trí, hấp dẫn mà không quá hại não thì có lẽ Lộ diện (The cradle will fall) của M.H. Clark sẽ đáp ứng được và không làm bạn thất vọng. Mary Higgins, sinh năm 1929 ở Mỹ, đã làm nhiều công việc khác nhau trước khi đến được với nghề viết văn. Cha mất sớm, hoàn cảnh khó khăn nên ngay khi học xong trung học, Mary phải lo giúp gia đình bằng cách nhanh chóng tìm một công việc. Bà đã làm thư ký rồi làm tiếp viên hàng không trước khi lập gia đình với Warren Clark. Lấy chồng một thời gian sau, Mary mới có thể theo đuổi sự nghiệp văn chương bằng nghề viết báo. Cuộc sống tưởng chừng đang yên ổn thì người chồng đột ngột qua đời trong một cơn đau tim, để lại một mình Mary với năm đứa con nhỏ. Người phụ nữ này không hề nhụt chí mà còn nỗ lực làm việc hơn bao giờ hết. Bà lao vào viết sách và lấy tên là Mary Higgins Clark. Tác phẩm đầu tiên, Tiểu sử George Washington, ra đời khi bà đã 40 tuổi, không đem lại mấy thành công. Mary quyết định chuyển sang thể loại truyện trinh thám. Cuốn tiểu thuyết Where are the children (Con của chúng ta đâu) xuất bản năm 1975, lập tức trở thành sách best-seller. Sau thành công của tác phẩm này, Mary bắt đầu gặt hái những thắng lợi lớn. Những phụ nữ giàu có, quyến rũ, những tội ác bí hiểm và bầu không khí căng thẳng đáng sợ là những đặc điểm nổi bật khiến cho câu chuyện luôn tạo được một hấp lực mạnh mẽ. Một số độc giả sau khi đọc truyện của bà đã phát biểu: “Cảm ơn Mary đã khiến tôi nhiều lần toát mồ hôi trong những đêm thức trắng đọc truyện của bà. Một khi đã bước vào thế giới đó thì bạn không thể rời xa được, chừng nào bạn chưa đọc xong. A Cry in the night (Tiếng thét trong đêm), The cradle will fall (Lộ diện), No place like home (Không đâu bằng ở nhà mình) đều là những tiểu thuyết tuyệt vời”. Một độc giả khác nhận xét: “Điều mà tôi thích ở nhà văn này là bà biết cách tạo ra những tình tiết lôi cuốn gây cảm giác hồi hộp. Thêm vào đó là phong cách viết dễ đọc nên những câu chuyện của bà hết sức gần gũi với đời thường”.   *** Mary Higgins, sinh năm 1927 ở Mỹ, đã làm nhiều công việc khác nhau trước khi đến được với nghề viết văn. Cha mất sớm, hoàn cảnh khó khăn nên ngay khi học xong trung học, Mary phải lo giúp gia đình bằng cách nhanh chóng tìm một công việc. Bà đã làm thư ký rồi làm tiếp viên hàng không trước khi lập gia đình với Warren Clark. Lấy chồng một thời gian sau, Mary mới có thể theo đuổi sự nghiệp văn chương bằng nghề viết báo. Cuộc sống tưởng chừng đang yên ổn thì người chồng đột ngột qua đời trong một cơn đau tim, để lại một mình Mary với năm đứa con nhỏ. Người phụ nữ này không hề nhụt chí mà còn nỗ lực làm việc hơn bao giờ hết. Bà lao vào viết sách và lấy tên là Mary Higgins Clark. Tác phẩm đầu tiên, Tiểu sử George Washington, ra đời khi bà đã 40 tuổi, không đem lại mấy thành công. Mary quyết định chuyển sang thể loại truyện trinh thám. Cuốn tiểu thuyết Where are the children (Con của chúng ta đâu) xuất bản năm 1975, lập tức trở thành sách best-seller. Sau thành công của tác phẩm này, Mary bắt đầu gặt hái những thắng lợi lớn. Những phụ nữ giàu có, quyến rũ, những tội ác bí hiểm và bầu không khí căng thẳng đáng sợ là những đặc điểm nổi bật khiến cho câu chuyện luôn tạo được một hấp lực mạnh mẽ. Một số độc giả sau khi đọc truyện của bà đã phát biểu: “Cảm ơn Mary đã khiến tôi nhiều lần toát mồ hôi trong những đêm thức trắng đọc truyện của bà. Một khi đã bước vào thế giới đó thì bạn không thể rời xa được, chừng nào bạn chưa đọc xong. A Cry in the night (Tiếng thét trong đêm), The cradle will fall (Lộ diện), No place like home (Không đâu bằng ở nhà mình) đều là những tiểu thuyết tuyệt vời”. Một độc giả khác nhận xét: “Điều mà tôi thích ở nhà văn này là bà biết cách tạo ra những tình tiết lôi cuốn gây cảm giác hồi hộp. Thêm vào đó là phong cách viết dễ đọc nên những câu chuyện của bà hết sức gần gũi với đời thường”. Một con người không mệt mỏi Ba mươi năm viết truyện với 40 tiểu thuyết, trong đó nhiều tác phẩm đã được dựng phim, Mary Higgins Clark đã tạo cho mình một sự nghiệp đáng tự hào với nhiều giải thưởng và vinh quang. Bà đã nhận được nhiều giải của các cơ quan văn hóa, lịch sử xã hội, giáo dục Mỹ, Pháp, Ireland; đã từng làm Chủ tịch Hội các nhà văn trinh thám Mỹ năm 1987; Chủ trì Hội nghị Tội ác quốc tế tại New York năm 1988 và vinh dự đón nhận tước hiệu Hiệp sĩ Văn học và Nghệ thuật của Pháp vào năm 2000. Nhưng giải thưởng có ý nghĩa hơn cả có lẽ vẫn là sự mến mộ mà độc giả dành cho bà. Hầu hết các tác phẩm của Mary đều trở thành sách best-seller. Đối với nhiều người, truyện trinh thám chỉ được đọc để giết thời gian tại các bến xe nên đa phần được in khổ nhỏ bỏ túi, nhưng tại Mỹ, trên 50 triệu cuốn sách khổ lớn của bà đã được bán ra. Còn tại Pháp, con số này trên 20 triệu. Ở VN, độc giả có thể dễ dàng tìm được các tác phẩm của bà tại bất kỳ nhà sách nào trên toàn quốc. Những cuốn sách Chiếc nhẫn oan gia, Xác chết ngoài biển khơi, Rình rập, Lộ diện, Tiếng thét trong đêm đều đã trở nên quen thuộc đối với những người thích thể loại trinh thám. Năm 1999, một cuộc thăm dò đã đưa Mary Higgins Clark lên vị trí thứ hai thế giới trong số các nhà văn được nhiều độc giả trên 18 tuổi ưa thích. Một tâm hồn trẻ trung, hiện đại Đã 77 tuổi nhưng Mary vẫn không ngừng tạo ra những món ăn tinh thần hợp khẩu vị bạn đọc trẻ và chúng vẫn luôn mới mẻ, cuốn hút. Cuốn tiểu thuyết mới đây nhất Two little girls in blue, 2006 (Hai cô bé trong đại dương) đã chứng tỏ điều đó. Câu chuyện kể về gia đình Frawley, trong buổi tối sinh nhật của hai con gái sinh đôi 3 tuổi là Kelly và Kathy, ông bà Frawley đã bị cảnh sát hỏi thăm, chị giữ trẻ bị ngất đi, còn hai cô bé mất tích. Sau khi giao 8 triệu USD tiền chuộc theo yêu cầu của bọn bắt cóc, ông bà Flawley chỉ nhận lại được Kelly trong một chiếc xe hơi bỏ không. Còn số phận Kathy thế nào? Mọi người dường như tuyệt vọng, nhưng Kelly bằng linh cảm vẫn biết người chị song sinh của mình còn sống. Tình huống gay cấn trong câu chuyện khiến người đọc bị cuốn vào số phận các nhân vật cho đến trang cuối cùng. Năm 2007, Mary sẽ cho ra đời tác phẩm mới mang tên Santa Cruise mà bà viết chung với con gái mình là Carol Higgins Clark. Với sự nghiệp thành công và con cái thành đạt, Mary tự nhận mình là người hạnh phúc. Hiện nay, bà đang sống cùng với người chồng thứ hai, John Coheeney, tại Manhattan, New York. Bất chấp tuổi tác, những ý tưởng trong bà vẫn rất dồi dào và bà vẫn tiếp tục viết những câu chuyện ly kỳ, bí hiểm, khiến người đọc luôn phải trông ngóng, mong đợi những điều bất ngờ bà mang tới. Với 200 triệu cuốn sách bán ra trên thị trường, bà là một trong những nhà văn có số lượng độc giả nhiều nhất hiện nay. Với một sự nghiệp sáng tác đồ sộ, bà đã chứng tỏ vị trí số một thế giới trong thể loại truyện trinh thám. Các tác phẩm đã được xuất bản ở Việt Nam:   1. Where Are The Children? (1975) có 3 bản dịch + Ngôi nhà cạm bẫy + Rình rập + Truy tìm nhân chứng 2. A Stranger Is Watching (1977) / Cáo sa mạc 3. The cradle will fall (1980) / Lộ diện 4. A Cry in the Night (1982) / Tiếng hét trong đêm khuya 5. All around the town (1992) có 3 bản dịch + Một quá khứ kinh hoàng + Thành phố buồn + Vĩnh biệt thơ ngây 6. Remember Me (1994) có 2 bản dịch + Bí ẩn trong tòa nhà cổ + Xác chết ngoài biển khơi 7. Let Me Call You Sweetheart (1995) / Xin cho tôi gọi cô là em yêu 8. The Lottery Winner (1996) / Chuộc chồng 9. Pretend You Don't See Her (1997) có 2 bản dịch + Trang nhật ký đẫm máu + Nhân chứng bị săn đuổi 10. You belong to me (1998) / Chiếc nhẫn oan gia 11. Where Are You Now? (2008) / Giờ này anh ở đâu? *** Nếu tâm trí không bị cuốn hút bởi vụ kiện mà nàng vừa thắng thì hẳn Katie không ôm cua nhanh đến thế. Nhưng lúc đó, nàng đang trong tâm trạng thích thú với phán quyết của tòa. Phải gay go lắm nàng mới thắng kiện. Điều đó càng khẳng định Roy O’Connor là một trong những luật sư sáng giá nhất của New Jersey. Trong khi xét xử, tòa đã không kể đến những lời thú tội của bị cáo và điều đó khiến sự buộc tội càng trở nên khó khăn. Nhưng cuối cùng Katie đã thành công trong việc làm cho ban hội thẩm hiểu rằng Teddy Cppeland là người đã sát hại đã man cô Abigail Rawling trong một vụ cướp có vũ trang. Có mặt tại phiên tòa, Margaret - chị của Rawling, đã bước đến bên Katie - sau khi tòa tuyên án và nói: "Thưa cô Katie De Maio, thật không thể ngờ nổi. Trông cô có dáng vẻ của một sinh viên, tôi đã nghĩ rằng cô chẳng thể làm gì được, vậy mà mỗi lần lên tiếng là cô mang lại cho phiên tòa những chứng cứ hữu ích. Cô đã giải thích cho mọi người biết về những gì mà người đàn ông đó đã làm hại Abby. Nhưng cuối cùng sự việc sẽ ra sao ?" Katie đáp: "Với tư pháp lý lịch đó, hẳn hắn ta sẽ phải sống phần đời còn lại trong tù thôi". "Cầu Trời lắng nghe lời cô" - Mrgaret Rawling nói. Bà kín đáo thấm những giọt lệ trên đôi mắt nhạt màu vì tuổi tác rồi nói tiếp: "Tôi rất buồn khi phải mất Abby. Chúng tôi chỉ có hai chị em. Tôi bị dằn vặt bởi cái ý nghĩ rằng, hẳn em tôi đã phải khiếp sợ lắm. Thật là tồi tệ nếu thủ phạm thoát khỏi bị trừng phạt". "Và hắn đã không thoát khỏi", - Katie thầm nghĩ. Mãi nhớ lại những lời nói của người chị nạn nhân nên nàng không để ý đến con đường phía trước và nhấn thêm ga. Chiếc xe đột nhiên lao nhanh khi rẽ ở khúc quanh. Và trượt dài trên mặt đường đóng băng. "Ồ !... không". - Katie thốt lên và bám lấy vô lăng. Con đường nhỏ thật âm u. Chiếc xe trượt nhanh ra khỏi lộ và quay ngược đầu. Katie trông thấy những ánh đèn xe từ xa đang tiến đến. Nàng cố hướng xe theo chiều trượt, nhưng không thể làm chủ được chiếc xe đang lao lên lề đường phủ băng, tựa một vận động viên trượt tuyết chuẩn bị nhảy. Bốn bánh chỏng chơ, chiếc xe nằm trên lề đường một lúc mới rơi xuống sườn dốc, về phía cánh đồng có trồng nhiều cây. Có cái bóng âm u sừng sững phía trước, đó là một cây xanh cổ thụ. Chiếc xe va chạm vào thân cây cùng với sự rung chuyển thật mạnh. Katie bị đẩy mạnh vào vô lăng rồi hất ngược ra sau. Nàng đưa hai cánh tay ra phía trước, cố che khuôn mặt khỏi những mảnh kính xe đang tung tóe. Nàng thấy đau buốt nơi hai cổ tay và đầu gối. Đèn xe và những đèn hiệu nơi biển kiểm soát đều tắt ngúm. Tất cả tăm tối tựa như những tấm màn nhung phủ xuống. Nàng nghe có tiếng còi hụ vọng đến từ nơi xa. Rồi có tiếng cửa xe mở ra, một làn không khí lạnh ập vào, và nàng nghe có tiếng: "Chúa tôi, Katie De Maio đây mà !" Nàng thấy cái giọng nói đó khá quen. Chắc là Tom Goughlin, một nhân viên hình sự còn trẻ. Tuần qua, anh đã tham dự phiên tòa với tư cách là nhân chứng. Cũng lại giọng nói đó: "Cô Katie đã bất tỉnh". Katie muốn phủ nhận điều đó, nhưng nàng không thốt được nên lời. Nàng cũng không thể mở mắt. Lại giọng nói cất lên: "Cánh tay cô ấy đẫm máu. Hình như một động mạch đã bị đứt". Có ai đó nắm lấy cánh tay nàng và dùng một cái gì đó để siết chặt nó. Một giọng nói khác cất lên: "Tom à, có lẽ cô ấy bị chấn thương. Bệnh viện Westlake gần đây. Cậu hãy ở đó với cô ấy, để tôi đi gọi xe cứu thương". Katie thấy mình bềnh bồng, bềnh bồng. Nàng thầm nghĩ, "Tôi vẫn khỏe, chỉ có điều tôi không thể đến bên các bạn được". Có những bàn tay nâng nàng lên và đặt xuống trên cái cáng. Rồi một cái chăn được phủ lên mình nàng. Tuyết tan làm cho nàng cảm thấy ran rát ở mặt. Nàng được khiêng đi. Có tiếng xe khởi động. Xe cứu thương. Những cánh cửa xe mở ra, đóng lại. Katie thầm nghĩ, phải chi mình có thể nói cho họ hiểu. Nàng muốn nói, "Tôi đang nghe các bạn nói đây. Tôi nào có bất tỉnh". Tom đọc lớn tên nàng: "Kathleen De Maio, trú tại Abbington. Cô ấy là phó biện lý. Không, cô ấy chưa tái giá. Cô là vợ của cố thẩm phán Demaio". "Vợ của cố thẩm phán John De Maio". Katie cảm thấy cô đơn tột cùng. Nàng mở to mắt và sau đó là tiếng nói: "Cô Katie đã hồi tỉnh. Thưa cô Katie, cô bao nhiêu tuổi ?" Một câu hỏi khá bài bản. Cuối cùng, nàng có thể nói: "Hai mươi tám tuổi" Một ai đó tháo cái garô mà Tom đã buộc quanh cánh tay nàng. Nàng cố nén cơn đau để khỏi cau mặt khi nhân viên cấp cứu khâu vết thương. "Phải chụp X quang". - Bác sĩ trực phòng cấp cứu nói "Cô may mắn đấy, cô Katie à. Chỉ bị bầm một vài nơi chứ không gãy xương. Cô không nên lo sợ. Mọi việc sẽ ổn thôi". "Chỉ là..." Katie cắn môi. Nàng từ từ định thần và cố trấn tỉnh để không bị rơi vào nỗi sợ hãi vì phải nhập viện. Tom hỏi: "'Cô có muốn tôi báo tin cho chị cô không ? Như vậy tối nay sẽ có người trực bên cô". "Thôi, đừng. Molly vừa bị cảm cúm. Cả nhà đều bị cả". - Giọng nàng thật nhỏ khiến Tom phải cúi người để có thể nghe được. Tom nói: "Cô hãy yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ qua. Tôi sẽ đưa xe cô vào trạm sửa chữa". Chiếc giường lăn được đẩy vào góc phòng, ngăn cách bởi một tấm màn. Máu nhỏ từng giọt theo cái ống nhỏ gắn nơi cánh tay phải của nàng. Đầu óc nàng dịu dần. Nàng thấy đau buốt ở cánh tay trái và hai đầu gối. Nàng thấy đau toàn thân. Nàng đang trong bệnh viện chỉ một mình thôi. Cô y tá vuốt tóc và sờ trán nàng rồi nói: "Thưa cô Katie, mọi việc đều ổn cả rồi. Rồi cô sẽ chóng bình phục thôi. Tại sao cô khóc chứ ?" "Tôi đâu có khóc". - Tuy nói vậy nhưng Katie không thể ngăn được nước mắt. Giường của nàng được đẩy vào một căn phòng. Cô y tá trao cho nàng một viên thuốc và cốc nước rồi nói: "Thuốc này sẽ giúp cô được yên ổn". Katie biết chắc đó là thuốc ngủ. Nàng chẳng muốn uống chút nào bởi thứ thuốc đó luôn làm nàng gặp phải cũng chỉ những cơn ác mộng đó. Nhưng nàng thấy tốt hơn là không nên nói ra làm gì. Cô y tá tắt đèn. Đôi chân cô di động thật êm khi cô rời phòng. Căn phòng lạnh ngắt. Khăn trải giường lạnh và ráp. Katie thầm nghĩ, phải chăng những khăn trải giường ở bệnh viện đều lạnh như thế này ? Rồi nàng chìm vào giấc ngủ dẫu biết rằng mình sẽ không thoát khỏi mộng dữ. Nhưng lần này cơn ác mộng lại có một vẻ khác hẳn. Katie thấy mình đang chơi trò tụt dốc. Xe trượt càng lúc càng lên cao và sườn dốc càng lúc càng thẳng đứng. Rồi nàng không còn điều khiển được nữa. Nàng cố lèo lái nhưng xe vẫn cứ lệch hướng, trật bánh và rơi xuống. Trước khi thấy mình bị bẹp dí trên mặt đất, Katie đã giật mình thức giấc, run lẩy bẩy. Tuyết tan rơi lã chã trên ô kính. Katie mệt mỏi gượng dậy. Cánh cửa sổ chưa được kéo xuống hẳn nên tấm sáo lay động và gió lùa vào phòng. Katie quyết định sập hẳn cửa và kéo tấm sáo lên như thế có thể nàng sẽ dễ ngủ hơn. Sáng mai, nàng sẽ về nhà. Nàng quá sợ bệnh viện rồi. Nàng lảo đảo đi về phía cửa sổ. Bộ áo ngủ của bệnh viện ngắn củn cởn khiến đôi chân nàng lạnh run. Đã vậy, tuyết tan càng làm cho cái lạnh dữ dội hơn. Giờ đây, chẳng còn tuyết nữa mà là mưa. Katie tựa người vào mép cửa và nhìn ra ngoài. Mời các bạn đón đọc Lộ Diện của tác giả Mary Higgins Clark & Lê Thành (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thịnh Đường Quật Khởi
Manh mối của án mạng đến từ một đồng xu dính dầu... Ba cái xác của bọn cướp đến chùa trong đêm tối, ai là người gây ra... Nữ nhân mới sinh con bị giết trong phòng kín... Án mạng hàng loạt hiện trường giống như là của hồ ly tinh gây ra... Những vụ án ly kỳ, tình tiết tưởng chừng như không có đầu mối ăn nhập gì với nhau. Tất cả mọi thứ dường như không lời giải đáp với tất cả mọi người nhưng chỉ trừ một người. Kẻ đó tên là Dương Thủ Văn. Đừng nghe cái tên tầm thường này mà lầm tưởng. Ai trong vùng cũng đều biết tên đần độn si ngốc này đi giữa trời mưa lớn bị sét đánh trúng. Thiên hạ đồn rằng kẻ nào bị sét đánh không phải phạm vào tội đại nghịch bất đạo, thập ác bất tác, cũng là vong hiếu phụ nghĩa, nếu không thì sao có thể bị sét đánh trúng được. Cũng có người nói, trời giáng thần lôi, thiên nhân hạ phàm. Không biết lời nào là thật, lời nào là giả, chỉ biết hắn mang trong người bí mật kinh thiên động địa. Cùng với Dương Thụy – đệ đệ của hắn, những vụ án không có lời giải, án mạng giết người hàng loạt khiến dân chúng khiếp đảm,... dần dần được đưa ra ngoài ánh sáng. Hung thủ đang ở quanh đây, có thể là ngay bên cạnh, trước mặt, âm thầm lén lút dùng dao đâm sau lưng... Chừng nào chưa thể đem kẻ chủ mưu từ trong bóng tối ra ngoài sáng thì mọi thứ vẫn còn đe dọa đến mọi người xung quanh. Kẻ ác có thể là ai? Phụ thân, mẫu thân, huynh đệ, nương tử, hài tử... thậm chí là chính bản thân mình... Một cái nhìn âm hiểm, một cử chỉ nhẹ nhàng tố cáo tội ác, hay chỉ là sơ suất nhất thời cũng sẽ để lộ ra dấu vết. Tội ác dù với mục đích thế nào đi chăng nữa vẫn chỉ là tội ác. Nhưng thời đại không chỉ có một kẻ giỏi giang mưu trí thông thiên, vẫn còn những kẻ tài trí không thua kém gì Dương Thủ Văn. Đối đầu cùng một Địch Nhân Kiệt thông minh kiệt xuất một thời, liệu Dương Thủ Văn có tạo nên được uy danh hiển hách ? Trong khi phá những vụ án, bí mật lớn nhất của hắn từ từ mở ra, một bí mật lớn khác của hoàng thất cũng được đưa ra ngoài ánh sáng. Cho dù kẻ lẩn trốn trong bóng tối có thủ đoạn cỡ nào nhưng chân tướng chỉ có một mà thôi! *** Dương Thủ Văn có vẻ rất bình tĩnh, cũng không hề thể hiện chút bối rối nào. Trên thực tế, ngay từ đầu hắn đã không có ý định giấu diếm chuyện này. Trần Nhất phải chết. Khi hắn biết được Trần Nhất đã ra nhập dưới trướng Lư Vĩnh Thành, trong lòng lập tức quyết đoán. Trần Nhất không chết, đợi đến khi Lư Vĩnh Thành quay về, sẽ khiến ba ban nha dịch càng thêm hỗn loạn hơn nữa. Căn cơ cha cực khổ hơn mười năm mới tạo ra được, không thể cứ như vậy bị Lư Vĩnh Thành hủy diệt. Nếu như ba ban nha dịch hỗn loạn, thì uy lực lời nói của cha ở Xương Bình sẽ yếu đi rất nhiều. Cho nên, bất kể là Hoàng Thất hay là Trần Nhất, Dương Thủ Văn ngay từ ban đầu đã không có ý định bỏ qua. - Con tên tiểu tử này, vì sao không thể đáp ứng tâm nguyện của ta chứ? Dương Thừa Liệt thấy bộ dáng này của Dương Thủ Văn, không kìm được cười, sắc mặt lạnh lùng lập tức biến mất. - Quá lời rồi. Dương Thủ Văn cười nói. - Hả? - Bộ dạng vừa rồi của cha, thấy thế nào cũng không giống đang phiền não về con. Dương Thừa Liệt nghe thấy, không kìm nổi cười ha ha. Ông đặt bản thảo trong tay lên thư án: - Nhanh viết xong đi, ta vẫn chờ đón đọc đấy. - Rửa mặt một chút, đợi chút đến thư phòng tìm ta, ta có lời muốn nói với con. Đúng rồi, gọi cả Nhị Lang đến. Dương Thừa Liệt nói xong, liền đi ra cửa. Dương Thủ Văn cười khổ lắc đầu, bị cha quấy rầy một chút, nhưng thật ra đã xua tan đi nghi hoặc do ác mộng mang đến cho hắn. Ấu Nương sao có thể giết ta? ... Mời các bạn đón đọc Thịnh Đường Quật Khởi của tác giả Canh Tân.
Biện Hộ Trắng Án - Trương Hải Sinh
Giản Minh, La Kiệt và Trương Tĩnh - ba nhân vật luật sư biện hộ các vụ án hình sự tổ hợp thành một chiếc kiềng ba chân vô cùng vững chắc. Họ luôn cố gắng hết sức để trả lại sự trong sạch cho người bị oan và để cho người mất được nhắm mắt! Trong chiếc xe bị vứt bỏ lại, cô gái quần áo xộc xệch, dấu vân tay, vết răng, tinh dịch và nhiều dấu vết khác đều nhằm vào một người, là chứng cứ vững chắc hay là âm mưu đã được dàn dựng công phu? Vị giáo sư đại học nho nhã lịch thiệp cầm trong tay chiếc chùy, là ngộ sát hay bị kẻ khác hãm hại? Người phụ nữ bị bắt cóc lại trở thành nhân vật trong tập đoàn buôn bán phụ nữ, là do tính cách bẩm sinh hay còn có ẩn tình nào khác? Còn cả những vụ án vô cùng kỳ bí, những linh hồn lượn lờ trên đường cái, những thi thể bị nát vụn, vụ việc ức hiếp trong trường học… Nhóm ba người Giản Minh - La Kiệt - Trương Tĩnh phải vận dụng kiến thức chuyên ngành của mình như thế nào để có thể điều tra ra được từng bí mật kinh thiên động địa ẩn giấu phía sau những vụ án bí ẩn này… *** Trương Hải Sinh: Hội viên Liên minh ngành bản quyền thủ đô và Hiệp hội tiểu thuyết kinh dị Hoa ngữ thế giới. Anh đã đọc vô số cuốn sách về ngành Luật, luôn mong muốn trở thành một luật sư tài năng, nhưng cơ duyên thế nào mà lại trở thành nhà văn. Anh đã sáng tác tiểu thuyết trinh thám kinh dị gần mười năm nay. Anh có lối tư duy logic chặt chẽ và sức sáng tạo phong phú, yêu thích việc sử dụng câu chữ để lột tả được nhân tính thiện ác được cất giấu nơi sâu kín nhất của con người. *** Đây là một cuốn tiểu thuyết về đề tại xét xử vụ án hình sự tại phiên tòa. Trong hệ thống tư pháp của Việt Nam và Trung Quốc có những nét tương đồng và khác biệt nhất định, nên tôi muốn làm rõ các danh xưng tại phiên tòa xét xử để độc giả tiện theo dõi. HỘI ĐỒNG XÉT XỬ Trung Quốc - Việt Nam 1. Thẩm phán trưởng (Quan tòa) Tại mỗi phiên tòa, trong Hội đồng xét xử sẽ có một vị thẩm phán nắm quyền điều hành phiên tòa.- Chủ tọa 2. Thẩm phán (Quan tòa) - Thẩm phán 3. Thư kí - Thư kí 4. Bồi thẩm - Hội thẩm 5. Công tố viên - Công tố viên *** Chính nghĩa cần phải tìm kiếm và tìm tòi, bởi vì chúng ta không có cách nào đạt đến được thực tế chính nghĩa hoàn mĩ trọn vẹn, chúng ta bắt buộc phải truy cầu. Công chính không phải là kết quả, mà là một quá trình. -- Alan Dershwitz -- Tôi... Tôi tên Giản Minh, 43 tuổi, độc thân. Giống như phần đông số người ở độ tuổi này, tôi hơi mập, tóc cũng rụng ngày càng nhiều, có lẽ chắc cũng chỉ vài năm nữa là tôi bị hói rồi. Cho nên, mấy hôm trước tôi đã cạo trọc đầu luôn, kết hợp với vết sẹo nơi hổ khẩu bên tay phải của tôi, đúng là có vẻ hơi đáng sợ. Nhưng hãy tin tôi đi, tôi là một nhân viên cổ cồn trắng mặc comple nghiêm chỉnh đấy. Đương nhiên, thực ra tôi cũng chẳng thích phải ngồi lâu trước bàn làm việc đâu, nếu như bạn đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn nửa nằm nửa ngồi trên sofa để tiếp đón bạn hơn. Việc này không phải là vì tôi không quan tâm đến phép lịch sự, mà là phần lưng của tôi có chút vấn đề. Tôi cũng có một chút khác biệt đối với những người trong độ tuổi này, bốn năm trước, tôi không hút thuốc, nhưng bây giờ, chỉ cần là thuốc lá, tôi đều có thể hút vài hơi. Cần phải biết rằng, ở độ tuổi này mới bắt đầu hút thuốc, không phải là một việc đơn giản, cho nên, nói một câu không mấy mới mẻ gì, thứ tôi hút không phải là thuốc mà là nỗi cô đơn. Tôi không uống rượu, bất cứ loại rượu nào đều không được, chỉ cần có chút hơi men, một số thứ trong kí ức tôi không muốn nhớ đến sẽ giống như con mãnh thú đại hồng thủy phá vỡ con đê, triệt để nuốt chửng tôi. Hãy tin tôi đi, đó tuyệt đối là một việc không vui vẻ gì. ... Mời các bạn đón đọc Biện Hộ Trắng Án của tác giả Trương Hải Sinh.
14 Tập 2 - Peter Clines
Những cánh cửa khóa chặt. Đèn tường kỳ cục. Lũ gián biến dị. Có điều gì đó bất thường đang diễn ra trong căn hộ mới thuê của Nate! Đương nhiên anh có đầy thứ khác phải lo hơn là tìm hiểu mấy thứ trong căn nhà này. Công việc chán nản, tiền bạc không có, bạn gái cũng không, tương lai mù mịt, vì vậy dù căn nhà có không được hoàn hảo cho lắm, anh cũng chả quan tâm, chỉ cần ở được là đủ. Ít nhất là như vậy cho đến khi anh gặp Mandy - cô hàng xóm ở phòng đối diện và nhận ra vô số điều bất thường trong căn phòng cô đang ở… Và cả những căn phòng khác nữa. Tại nơi đã từng một thời là khu xa xỉ của Los Angeles này, mỗi căn phòng, mỗi bức tường đều đang che đậy những bí ẩn có thể đã tồn tại từ cả trăm năm trước. Một số hiển hiện ngay trước mắt, một số giấu mình đằng sau những cánh cửa đóng chặt. Và khi mọi mảnh ghép bí ẩn dần được phơi bày, khi bánh xe vận mệnh một lần nữa khởi động, Nate và “đồng bạn” sẽ phải đối mặt với những gì? Là tận cùng của sinh mạng… hay tận cùng của mọi thứ ? *** Peter Clines, sinh ra ở Cape Neddick, Maine là một tác giả và tiểu thuyết gia người Mỹ nổi tiếng với loạt truyện siêu anh hùng zombie, Ex-Heroes, và tiểu thuyết lấy cảm hứng từ Lovecraftian 14 và The Fold. *** LỜI TÁC GIẢ Quay trở lại khoảng thời gian vào tháng 5 năm 2012, tôi đã ở Crypticon bang Seatle để cố gắng thuyết phục mọi người xem qua cuốn sách mới của mình. Về cơ bản, nó vẫn chưa được hoàn thành. Nhà xuất bản Permuted Press đã in ra ba mươi bản mẫu với hy vọng sẽ huy động được đầu tư. Hãy lưu ý, tôi nói đó là “hy vọng”. Thực lòng, trong thời gian dài tôi lo sợ rằng việc này sẽ thất bại hoàn toàn. Tôi đã đạt được một vài thành công nho nhỏ về loạt sách nói về siêu anh hùng đánh lại xác sống, nhưng gần đây tôi cố gắng viết cái gì đó khác đi - cuốn The Eerie Adventures of the Lycanthrope Robinson Crusoe - đã không thành công như mong đợi. Thậm chí, tôi có thể nói đó là một thất bại lớn. Tôi đã lo lắng điều tương sự sẽ xảy ra. Thậm chí cả giám đốc nhà xuất bản Permuted Press, Jacob Kier, cũng đã miễn cưỡng để tôi quyết tâm đi theo một hướng khác lần nữa, mặc dù ông ấy cảm thấy khá hơn rất nhiều sau khi đọc 14. Nhưng nó cũng không giúp ích được gì khi cuốn sách vẫn được giữ bí mật. Thật sự, thật sự được giữ kín. Khi tôi đến Crypticon, chỉ để... chà, bốn mươi người đã đọc cuốn sách. Đó là những người đầu tiên đọc cuốn sách này của tôi, giám đốc nhà xuất bản, biên tập viên, nhân viên chạy quảng cáo. Tôi đã lo sợ tác phẩm bị xuyên tạc hay bị tiết lộ quá sớm, và độc giả sẽ chính thức đến với cuốn sách sẽ có ấn tượng hoàn toàn sai lệch hoặc không như kỳ vọng của họ. Vì vậy tôi đã đề nghị họ giữ kín bản mẫu và Jacob đã đồng ý. Và rồi tôi lại lo ngại về điều đó trong nhiều tuần. Vì vậy tôi đã ở Crypticon cùng với những bản mẫu. Tôi giữ chân ai đó phải nán lại, mời họ xem bìa cuốn sách vô cùng nghệ thuật và mới mẻ này, và họ hỏi tôi rằng cuốn sách viết về cái gì, tôi đã trả lời rằng. “Tôi không thể tiết lộ.” Tuy nhiên, không hiểu sao, tôi đã bán được hai mươi chín bản mẫu. Đáng ra đã bán được ba mươi bản, nhưng tôi đã giấu một cuốn trong túi. Vài tuần sau đó, cuốn sách đã được chính thức xuất bản và số lượng bán ra vô cùng lớn. Sau đó audiobook của cuốn sách này cũng đã được xuất bản và thậm chí nó còn bán chạy hơn sách giấy. Tôi đã choáng váng khi phát hiện ra mọi người không hề thích cuốn sách này... mà là họ YÊU nó. Rất nhiều người mến mộ cuốn sách này. Tôi thậm chí còn bị những phản ứng nồng nhiệt của những người bạn “thổi bay”. Hai năm sau, tôi vẫn còn cảm thấy chếnh choáng vì không thể tin nổi điều này. Tôi biết cuốn sách rất thú vị và đối với thể loại sách này tôi cũng rất thích đọc, nhưng tôi thực sự không nghĩ rằng cũng có rất nhiều người có chung sở thích như tôi. Tôi mong họ sẽ như vậy, nhưng tôi vẫn luôn luôn coi mình là một người thực tế. Phải nói rằng có ít nhất hai năm cảm thấy vô cùng khó tin đối với tôi. Ít nhất hai hay ba ngàn lần, tôi đã được hỏi liệu tôi sẽ viết phần tiếp theo hay không? Tôi không nghĩ vậy. Câu chuyện về tòa nhà Kavach đã khá hoàn chỉnh và độc đáo, tôi cho là vậy. Có lẽ vẫn còn một số điều liên quan tới những câu chuyện trong vũ trụ, nhưng tôi nghĩ Nate, Veek, và những người khác đã tìm được phần còn lại của nó. Có lẽ từ giờ đến vài năm tới, nếu mọi người vẫn còn quan tâm tới câu chuyện này, tôi sẽ cho ra một ấn bản kỷ niệm khoảng hơn 20.000 từ. Tôi phải cắt giảm ấn bản này vì những lý do xảy ra lần đầu tiên. Có một quả trứng Phục sinh thực sự thú vị, đấy là nói như vậy, và một bước ngoặt lớn mà tôi đã rất mong đợi. Vâng, trong cuốn sách này, thực sự có những bước ngoặt vào cuối truyện mà theo tôi, nó sẽ khiến độc giả thực sự bất ngờ. Dù sao... Có rất nhiều người mà tôi đã gửi lời cám ơn trong lần đầu cuốn sách này được xuất bản, và thật là thiếu sót nếu không nhắc tới tên họ một lần nữa. Thêm vào đó đã có thêm vài người tôi muốn được gửi những lời cám ơn chân thành nhất tới họ. Đầu tiên, tôi muốn gửi lời cám ơn tới Jacob, sáng lập nhà xuất bản Permuted Press, ông đã giúp tôi có những khoảng thời gian xa rời với xác sống và siêu anh hùng để kể về rất nhiều chuyện khác liên quan đến ngày tận thế. Tiếp đó là Thom Brannan, tác giả cuốn Lords of Night và đồng tác giả của cuốn Pavlov’s Dogs, Thom đã cung cấp cho cho tôi một loạt những nghiên cứu của Tesla mà Thom đã tích lũy từ những dự án riêng, và tôi đã vui vẻ đón nhận. Bob Spencer làm việc tại Sở Hành chính thành phố Los Angeles đã trao đổi với tôi về những kế hoạch xây dựng của các tòa nhà cổ. Bất kỳ một sai lệch nào so với thực tế trong câu chuyện này đều là do lựa chọn của riêng tôi vì những lý do tạo kịch tính cho tác phẩm, không phải do bất kể một thông tin sai lệch nào được cung cấp từ phía họ. Chitra đã giúp tôi với những cái tên tiếng Marathi, cách phát âm, và các bản dịch sau khi tôi tìm kiếm trên mạng Internet trong nỗ lực tìm kiếm một vài từ cố định. Tim là cái tên được đặt theo tên của một người bạn, anh ấy cũng đã cho tôi mượn tên của anh ấy để đặt cho một con rồng bằng bạc. Anh ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi với những vấn đề về kỹ thuật và máy tính có trong cuốn sách này, ví dụ như việc thiết kế nên hệ thống máy tính của Veek. Tôi đã có một vòng tròn bè bạn khăng khít, những người “tàn nhẫn” (thuộc hạng “tàn nhẫn” chưa từng thấy), những người đã đọc cuốn truyện này từ bản thảo đầu tiên và thuyết phục rằng nó không đến nỗi quá điên rồ và màu mè. Larry, John, Patrick, David đã đưa ra những gợi ý tuyệt vời cho tôi, động viên tôi, và cả việc bắt được rất nhiều điểm mà tôi đã bỏ qua. Tôi xin gửi lời cám ơn sâu sắc tới Felicia, biên tập viên tại nhà xuất bản Permuted Press đã biên tập tác phẩm này của tôi. Ray Porter đảm nhận công việc thu âm cho cuốn truyện 14 này và đã giúp tôi có thêm được nhiều fan bởi giọng đọc vô cùng cuốn hút của anh. Anthony và Michael, những nhân viên mới tại Permuted, đã đưa ra ý tưởng về một phiên bản Platinum cho cuốn sách này, cuốn mà bạn đang giữ trên tay. Người phụ nữ đáng yêu của tôi, Collen, tiếp tục cho tôi những lời khuyên, lời phê bình, sự thật khắc nghiệt, những lời động viên ngọt ngào, và đôi khi là cả sự nhắc nhở rằng tôi có thể làm được việc này. Cuối cùng, nhưng quan trọng không kém, tôi muốn gửi lời cám ơn sâu sắc tới tất cả các bạn, những người đang dành thời gian thư giãn của mình cho cuốn sách này. Tôi chỉ hy vọng rằng nó sẽ làm trí tưởng tượng của bạn bay cao và những điều dị thường theo cái cách mà tôi đã truyền cảm hứng bởi kĩ năng viết ngày một sắc sảo hơn trong những năm qua. Và nếu bạn đang sở hữu một trong ba mươi bản mẫu đầu tiên - một cuốn sách có những trang giấy trắng ở mặt sau - thì bạn đã sở hữu một tác phẩm trong bộ sưu tập những món quà vô cùng đặc biệt. Xin chúc mừng! Cám ơn vì đã “liều mình” với tác phẩm này ở Crypticon! PC Los Angeles, ngày 10 tháng 3 năm 2014 Mời các bạn đón đọc 14 Tập 2 của tác giả Peter Clines.