Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghe Nói Em Thích Tôi

[Thể loại: Đô thị, Ngôn Tình, Hiện Đại] Sau 7 năm xa nhà, Nguyễn Lưu Tranh trở về thành phố nơi cô sinh ra và trở thành bác sĩ thực tập khoa Thần Kinh của bệnh viện Bắc Nhã. Ở đây cô gặp lại chồng cũ mình – Ninh Kiêm là một trong những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện. Anh chủ động làm cố vấn cho cô, xem như là sự bù đắp cho hôn nhân thất bại mà anh gây ra. Còn Nguyễn Lưu Tranh cũng không còn là học muội e lệ, người con gái yếu đuối năm xưa. Cô có trách nhiệm của mình, cùng thời điểm kiên trì cho dù là cứu chữa bệnh nhân hay đối mặt với tình cảm. *** Có người đem lòng yêu một người chỉ từ ánh nhìn đầu tiên, yêu chẳng tiếc điều gì, thiết tha quyến luyến, không oán không giận, không ngừng không phai. Có người lại phải lòng một người bởi năm tháng bồi đắp nên những ấm nồng thương nhớ ngày càng sâu đậm, cuối cùng cũng để vào tim một tấm chân tình, dũng cảm tiến tới. Đối với một cô gái mới yêu lần đầu thì việc yêu một người đôi khi xuất phát từ những lí do vô cùng đơn giản, cái gọi là yêu từ kiếp trước đó không chỉ có ở trong tiểu thuyết và cổ tích. Nguyễn Lưu Tranh đã yêu Ninh Chí Khiêm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Những ngày tháng sau này Lưu Tranh đã suy nghĩ rất lâu, hoài nghi rằng phải chăng thời khắc gặp gỡ anh hôm ấy mặt trời chiếu sáng quá làm cô chói mắt, hay bởi vì những hào quang đẹp đẽ nơi anh đã khiến cho cô gái đơn thuần mà ngây ngô như cô không có sức kháng cự liền mê say. Chỉ rõ ràng một điều, viễn cảnh ấy đã khống chế hô hấp của cô thật lâu, thậm chí khống chế luôn cuộc đời cô sau này. Cô yêu trong âm thầm, tôn sùng anh như một vì sao sáng hoàn hảo không tì vết để hàng đêm ngước nhìn ao ước, lặng lẽ tận hưởng niềm vui của việc thích anh theo cách riêng của mình, cho đến một ngày bí mật ấy bị mọi người phát hiện ra. Anh chia tay người yêu, tất cả mọi người đều không thể nào tin được chuyện tình đẹp đẽ của họ cứ như vậy kết thúc. Ngày đó Ninh Chí Khiêm đứng trước mặt cô hỏi một câu “Nghe nói em thích anh” khiến cho cô chôn chặt chân, cúi đầu lúng túng, lòng dạ rối như đám tơ vò. Anh còn nói…. “Chúng ta kết hôn nhé?” . Nguyễn Lưu Tranh bỗng nhiên đứng trước sự lựa chọn quan trọng của cả cuộc đời, một bên là tương lai sự nghiệp đầy triển vọng và bên còn lại là tình yêu sâu nặng cô dành cho một người, chua xót hơn cả là người ấy thậm chí trước đó còn không biết đến sự tồn tại của cô … Anh nói với cô những lời kia đơn giản chỉ để người con gái anh yêu từ bỏ hết mọi hi vọng. Cho dù giữa họ đã xảy ra điều gì đi nữa, thì giờ đây, cô chính là tấm lá chắn, là chiếc phao nhỏ bé xuất hiện đúng lúc cứu vớt một Ninh Chí Khiêm đang cố gắng vùng vẫy để quên đi tình yêu đầu đời khắc cốt của mình. Anh cầu hôn cô, không hoa, không nhẫn, không một lời tỏ tình lãng mạn, thế nhưng bởi vì cô yêu người con trai này, vậy nên gật đầu đồng ý. Năm đó vừa tròn 22 tuổi, Nguyễn Lưu Tranh vì tình yêu đã lao vào hôn nhân như con thiêu thân lao vào lửa mà từ chối lời đề nghị đi ra nước ngoài học tập, không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày được khoác trên người chiếc áo blouse trắng. Anh vì Đổng Miêu Miêu mà từ bỏ việc đi nước ngoài học văn bằng hai tiến sĩ, cô vì cuộc hôn nhân này đã xé bỏ giấy báo trúng tuyển du học, còn Đổng Miêu Miêu thì biến mất trước tầm nhìn của tất cả mọi người, không để lại bất cứ dấu vết nào. Âm thanh của tiếng xé giấy ngày lên xe hoa không làm cho cô do dự, cuộc đời mỗi người đều sẽ có một lần phải đánh đổi. “Sau khi con cưới cô ấy, con hi vọng bố mẹ đối xử tốt với cô ấy, đừng làm khó, cũng đừng trách mắng, cô ấy muốn như thế nào thì như thế đó, toàn bộ đều nghe cô ấy.” Có lẽ chính thời khắc đó anh đã cho cô tự tin và dũng khí, cô quyết định sẽ cùng người này đồng cam cộng khổ. Ba năm hôn nhân đối với anh là hai chữ : Nợ và trả. Nhưng đối với cô chỉ có một chữ: Yêu. Anh cưới cô chỉ là một phút bốc đồng nhưng lại có ý định sống với nhau cả đời. Anh chưa bao giờ muốn ly hôn, càng chưa bao giờ xem cô là sai lầm cần phải chịu trách nhiệm hay gánh nặng của mình. Anh rất tốt, ngoài gia đình cô, anh chính là người đối xử với cô tốt nhất, một người chồng mẫu mực, một cậu con rể hiếu thảo khiến cha mẹ vợ yêu quý không thôi, và có thể… sẽ là một người cha tuyệt vời yêu thương các con. Cô chưa bao giờ nghi ngờ nhân phẩm của anh. Ninh Chí Khiêm, anh đã cho cô tất cả trừ tình yêu mà cô hằng mong muốn. Anh ân cần săn sóc chẳng chê trách được điều gì, mọi người đều nói lấy được Ninh Chí Khiêm là phúc phận của Nguyễn Lưu Tranh, cô còn đòi hỏi điều gì mới vừa lòng nữa ? . Thế nhưng trong cuộc hôn nhân này cả cô và anh đều hiểu, hai người họ sống với nhau suốt quãng thời gian đã qua đều dựa vào ân nghĩa mà chẳng phải là tình yêu. Cô cố gắng mỉm cười, lo lắng quan tâm mãi rồi cũng sẽ mỏi mệt, cứ như vậy cho đến một ngày cô nhận ra rằng mình không còn đủ sức để chèo chống thêm nữa. “Học trưởng, quãng thời gian yêu anh là quãng thời gian em hạnh phúc nhất, những tháng ngày yêu thầm anh trong suốt bốn năm đại học là em toàn tâm toàn ý, vô tư trong sáng. Học trưởng, anh xứng đáng để em yêu, và cũng xứng đáng để em tiếp tục yêu, chỉ có điều hãy để em trở về là một người hâm mộ nhỏ bé của anh như ban đầu nhé, như thế em sẽ vui vẻ hơn. Tạm biệt, Chí Khiêm.” 3 năm anh và cô là vợ chồng, 6 năm xa cách, Nguyễn Lưu Tranh trở về quê nhà, an phận đảm nhiệm chức vụ bác sĩ trong một bệnh viện nhỏ. Nào ngờ, vận mệnh lại lần nữa an bài để anh đến gần bên cô, trở thành thầy giáo hướng dẫn của cô. Vì lần trùng phùng này mà bức tường thành tâm lý Lưu Tranh cố công xây dựng bấy lâu nay lại dễ dàng đổ xuống. Rõ ràng đã nhiều lần chuẩn bị sẵn tâm lí để đường đường chính chính đứng trước mặt anh, tự nhủ rằng sẽ không ai có thể làm lòng mình dậy sóng thêm lần nữa, thế nhưng thực tế luôn không theo ý muốn, bản thân cũng chẳng hề kiện định như đã nghĩ. Anh vẫn tuấn tú như vậy, kiệm lời và nghiêm túc, sự trầm tĩnh chín chắn luôn làm cho người khác cảm thấy tin tưởng. Anh tận tâm tận sức cứu người, liêm khiết trong sạch, mạnh mẽ kiên định. Người đàn ông này chưa bao giờ lớn tiếng với ai, số lần mỉm cười cũng thật ít ỏi, trên gương mặt luôn thường trực những nếp nhăn giữa hai hàng chân mày. Cảm giác tựa như ngôi sao đêm cô độc tồn tại giữa mênh mông đất trời. Đằng đẵng suốt sáu năm, cuộc sống của anh mỗi ngày đều là một vòng lặp lại đơn điệu cứng nhắc, từ bệnh viện về nhà khi trời đã tối muộn, cơm ăn không đúng bữa, bệnh nặng tái phát, chút thời gian ít ỏi cũng không nghĩ đến kiếm tìm đối tượng yêu đương, thế nhưng lại hết lòng chăm sóc ba mẹ cùng em trai cô. Ninh Chí Khiêm, anh là người dạy Lưu Tranh từng bước cầm dao giải phẫu, động viên cô vượt qua nỗi tự ti bất an, tiếp cho cô thêm niềm tin để hoàn thiện trở thành một bác sĩ ngoại khoa giỏi. Anh tranh thủ cùng cô ăn vội bữa cơm rồi tiến vào phòng mổ, khoác cho cô chiếc áo ấm mỗi đêm phải trực ban, bảo vệ cô trước sự công kích của người nhà bệnh nhân và dư luận. Mối quan hệ này kì diệu đến nỗi có lẽ nói ra sẽ chẳng ai tin, rõ ràng là vợ chồng cũ đã xa cách nhiều năm, thế nhưng lại gần gũi đến mức người khác không thể xen vào. Cô đau lòng anh vất vả, giận dỗi anh nghiêm khắc, bối rối khi anh đối xử thân thiết trước mặt mọi người. Có những lúc xấu hổ vì chính mình thất thố, sau cùng lại lén rơi nước mắt bởi những việc anh làm trong thầm lặng. Cô vẫn là Lưu Tranh của năm xưa, yêu anh đến nguyện chấp nhận bệnh tật cùng hao tổn sinh mạng dồn hết về mình … Ngày đó muốn cùng anh ly hôn, Lưu Tranh không biết rằng, người đàn ông một thân phong trần đứng trước mặt cô suýt nữa đã bỏ mạng nơi xứ người. Sáu năm sau họ cùng đứng chung dưới một vòm trời, chữ “tưởng” anh viết lên cánh diều có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, bởi vì “tưởng” là Mong muốn, còn “diều” là Tranh. Nếu ai đó đem lời muốn nói viết lên cánh diều, để nó bay đến nơi có người mà họ đang mong nhớ, người ấy nhìn thấy được, nhất định sẽ hiểu rõ mà quay trở lại. Vậy nên lòng anh muốn nhắn, Ninh Chí Khiêm mong nhớ Lưu Tranh trở về. Anh nói những năm qua anh không chờ đợi, thế nhưng vào một đêm nào đó khi đã chuếnh choáng men say, anh ôm người anh em của mình nghẹn ngào gọi mãi tên cô, day dứt, một tiếng rồi lại một tiếng. Không đợi một người, bởi vì tự trách quá khứ không cho họ được hạnh phúc, sợ rằng một lần nữa làm đối phương đau khổ, sợ rằng nhìn thấy cuộc sống của người ấy vui vẻ bình an sẽ không nỡ xen vào để cô phải mệt lòng khó xử, sợ nhất một điều: cô không còn cần anh nữa. Từ bao giờ sự áy náy trước kia trở thành tình yêu tuyệt đối, rung động mãnh liệt không cách nào kiềm lại, làm cho Ninh Chí Khiêm sau bao năm cũng có ngày lại trở nên lo sợ được mất, hèn mọn cùng chật vật khi đối diện với một người. Anh vì cô mà vui mừng, vì cô sinh lo lắng, vì cô mà ghen tị cùng người khác, vì cô rơi nước mắt. Người đàn ông một đời kiêu ngạo không gì có thể đánh gục thế nhưng điên cuồng mất hết lí trí, cúi đầu quỳ gối van xin người giúp anh một lần, để anh lao vào sa mạc tìm kiếm cô. Cô sống anh mang người trở lại, cô mất anh cũng chôn vùi chính mình trong biển cát. Yêu, là đi một vòng lớn như vậy cuối cùng lại chẳng thể rời xa nhau. Ninh Chí Khiêm, cái tên này đã trở thành dấu ấn bất di bất dịch, trở thành tín ngưỡng trong cuộc đời Nguyễn Lưu Tranh. Anh nói chậm chín năm. Chín năm là thời gian bao lâu? có lẽ cây cối thưa thớt cũng đủ lớn vươn lên trở thành rừng, đủ để ai đó yêu thêm một người mới và cũng đủ để quên đi một người cũ, nhưng anh lại nói, “Bất luận thời điểm nào, vì điều gì mà muốn khóc, đều nên giống như bây giờ, anh ở bên cạnh em, còn em ở trong lồng ngực của anh” Giống như hết thảy giữa họ chưa từng kết thúc, giống như vừa mới chỉ bắt đầu. Phảng phất như trở lại buổi sáng vào năm mười bảy tuổi xuân xanh, cô vẫn là cô gái nhỏ học khóa dưới bởi vì vội vàng mà đi nhầm phòng, thời khắc hốt hoảng đứng ở cửa lần đầu tiên nhìn thấy anh, bốn mắt chạm nhau, chàng trai ấy cùng không gian nhuộm đầy ánh nắng mặt trời trở thành cảnh sắc đẹp nhất trong toàn bộ cuộc đời cô. Chậm chín năm, nước mắt cô dính ướt toàn bộ bả vai anh. Sau từng ấy năm trôi qua, cô nhận ra một điều, có những người trong cuộc đời, dù bản thân có cố gắng bao nhiêu cũng không thể nào quên được. Tình mãi vấn vương thì trọn đời còn thương. Thời niên thiếu điên cuồng đã qua đi, ba mươi tuổi gặp lại, mười ba năm cô yêu anh, giữa họ ngoài bù đắp và ân nghĩa, cuối cùng cũng đã có tình yêu. Tình yêu của anh tuy muộn màng, nhưng cuối cùng cô đã chờ đợi được, bừng tỉnh cùng mừng vui. Cô gái ngốc, chính em cũng không biết mình có bao nhiêu tốt đẹp Lưu Tranh, anh đã không còn thanh xuân, không còn những nhiệt tình, chỉ có quãng đời còn lại… em có muốn hay không ? Yêu, là một lòng quyết tâm cùng em sống đến bạc đầu “Con trai, con biết mẹ vì cái gì mà đặc biệt thích Lưu Tranh không?” “Bởi vì…… cô ấy ngoan?” Bà Ôn Nghi cười, chờ anh tiếp tục nói. “Cô ấy xinh đẹp?” “Còn gì nữa?” “Cô ấy thông minh, hiếu học, nỗ lực, hiếu thuận, ôn nhu……” Bà Ôn Nghi cười, nụ cười này thế nhưng lại có chút cô đơn, “Đây là con bé trong mắt con sao? Thật là sở hữu mọi từ tốt để hình dung. Mẹ thích Lưu Tranh, là bởi vì con bé đã từng giống như mẹ.” Bà Ôn Nghi lần thứ hai nở nụ cười, sau đó thở dài, “Bất quá, con bé cuối cùng cũng chờ tới được ngày này, về sau, con đừng phụ bạc Lưu Tranh.” Truyện có nội dung rất hay, tuy kéo dài nhiều chương và móc nối nhiều chi tiết nhưng tác giả viết chắc tay, logic, ít dài dòng lan man và rất dụng tâm trong việc trau chuốt lời văn. Dù xây dựng hình ảnh nhân vật và hoàn cảnh mở đầu câu chuyện khá giống với những tác phẩm thuộc thể loại “cưới trước yêu sau” khác, thế nhưng cốt truyện càng phát triển càng có thêm chiều sâu, tình huống thắt nút mở nút hợp lí, mạch truyện khi nhẹ nhàng lúc cao trào kéo dòng cảm xúc của người đọc như hòa cùng nhân vật. Câu chuyện thông qua góc nhìn và những phân đoạn độc thoại nội tâm của nữ chính và nam chính để dẫn dắt người đọc kết nối được sự kiện trong quá khứ và hiện tại của hai người. Vì thế hiểu được tâm lí cũng như sự thay đổi trong tình cảm lẫn hành động của nhân vật, không cảm thấy có sự nhảy cóc hay mâu thuẫn nào khi họ quay trở về với nhau. Mối quan hệ giữa nam nữ chính vô cùng đặc biệt, là vợ chồng cũ, là thầy giáo hướng dẫn và học trò chuyên tu, đồng thời cũng là bạn bè thân thiết có thể chia sẻ hết thảy những quan điểm cá nhân và đưa ra lời khuyên cho đối phương. Bởi vậy, sự hiện diện của họ trong cuộc đời của nhau vẫn luôn đầy đủ, tựa như chưa từng xa cách, chỉ chờ một trong hai phá vỡ sự đắn đo giằng co bấy lâu để ở bên nhau lần nữa. Không chỉ viết lên một câu chuyện tình yêu mất đi rồi tìm lại của nam nữ chính, tác giả còn lồng ghép tinh tế những mảnh đời cùng số phận của nhân vật phụ vào trong cùng một bối cảnh, từ đó phản chiếu cho ta thấy những sự thật trần trụi, những sóng gió va vấp trong cuộc sống hôn nhân của mỗi gia đình. Không còn giống như tình yêu tuổi trẻ thuở ban đầu ngọt ngào và đầy ắp mộng tưởng về một mái ấm luôn chỉ có tiếng cười vui, đằng sau những tiếng khóc oán giận sẽ có người lựa chọn li tan, có người lại cam chịu nhẫn nhịn khi bị phụ bạc, nhưng đáng thương nhất vẫn là những đứa trẻ lớn lên trong cảnh thiếu thốn tình thân. Cha mẹ hôn nhân lụi tàn, đương lúc gian nan cùng thống khổ, trong mắt chỉ còn nỗi hận tầng tầng lớp lớp muốn giày vò lẫn nhau cả đời, lại đã quên săn sóc thấu hiểu nỗi lòng con trẻ. Người lớn trước biến cố có thể suy nghĩ biện pháp để giải quyết, còn trẻ nhỏ thì chỉ biết bất lực và òa khóc. Một tờ giấy ly hôn mỏng tang nhưng chứa đựng hàng ngàn câu chuyện, những lí do khác nhau dẫn đến đổ vỡ, có người tình nguyện cũng có người vẫn còn thiết tha, thế nhưng chung quy lại đều không tránh khỏi khổ đau bất lực. Có lẽ tâm trạng của tác giả khi viết bộ truyện này chính là gói gọn trong hai chữ “ưu tư”. Nhân vật dưới ngòi bút hiện lên đầy “cô đơn” “bế tắc” nhưng trong đó có người “tỉnh táo”, lại có những người sinh ra hi vọng để rồi sau đó bởi vì thất vọng dẫn đến toan tính, so đo được mất thiệt hơn với người khác, sai lầm nối tiếp sai lầm, sau cùng đều phải trả giá. Cát Tường Dạ đã xây dựng nên một thế giới thu nhỏ mà ở đấy có những kiểu người mang tính điển hình trong xã hội, họ yêu thương nhau, họ ghen ghét hận thù nhau, họ tha thứ bao dung, nâng đỡ lẫn nhau…Mỗi sự lựa chọn đều phải chấp nhận Được và Mất. Vượt qua đau thương và nuối tiếc, bằng giọng văn điềm tĩnh, ôn hòa, lạc quan, tác giả đã đem đến cho độc giả những cảm giác lắng đọng bồi hồi và ấm áp, hướng ta tin yêu vào ân tình ân nghĩa giữa người và người, sau nước mắt chính là bước chân mạnh mẽ tìm kiếm những điều tốt đẹp. Là “Mưa nhỏ” dẫu căn bệnh ung thư quái ác đã khiến cô mất đi vẻ đẹp thiếu nữ, thế nhưng cô vẫn kiên trì viết từng hồi ức đáng nhớ cùng người cô yêu. Là Đàm Nhã hôn nhân rơi vào ngõ cụt đã dứt khoát buông tay người chồng bội bạc, một mình nuôi con lớn khôn. Là cậu bé Ninh Tưởng dẫu bị bỏ rơi khi còn đỏ hỏn, nhưng may mắn lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba ba Chí Khiêm cùng người nhà họ Ninh…Không chỉ là chuyện đời ngẫm nghĩ phía sau hoàn cảnh của mỗi nhân vật, mà bên cạnh đó nhà văn còn gửi gắm những trăn trở đầy sự thấu hiểu cùng cảm thông dành cho những người làm nghề y. Cuộc sống hiện đại này có thực nhiều bộn bề, lẫn lộn – cái thật, cái giả chen nhau, hiện thực và kì vọng không đồng nhất, lòng người chẳng dễ dàng phân biệt. Truyện truyền tải giá trị nhân sinh vô cùng sâu sắc, để ta ngẫm thấy rằng cuộc đời ngoài kia đã đủ mệt mỏi rồi, có lẽ nỗi hận ít đi thì thanh thản vui sướng sẽ nhiều lên một chút, tha thứ không có nghĩa là quên mà là để thêm trân trọng hiện tại và tương lai. Ngôn ngữ được sử dụng giản dị gần gũi, không nặng nề triết lí khuyên răn, thấm đẫm sự chiêm nghiệm trong cuộc sống đời thường. Đặc biệt có nhiều câu quote rất ấn tượng về tình yêu và hôn nhân. Nữ chính xinh đẹp, dịu dàng, rất độc lập, chín chắn hiểu chuyện, dù yêu sâu đậm nhưng không hề yếu đuối bi lụy hay cố tình níu kéo. Nam chính ngoài lạnh trong nóng, bản lĩnh và rất đàn ông. Mình đảm bảo càng về những chương sau ảnh sẽ khiến bạn phải há hốc cho xem, nào ai ngờ vị bác sĩ trầm ổn chỉn chu lại có thể văng tục một cách ngầu bá cháy, xẻo thịt vịt bằng dao phẫu thuật dằn mặt đối phương, lại còn tráo bài như thần, không những đánh đâu thắng đó trả hết tiền nợ để cứu thằng em trai trời đánh của vợ mà còn đem hết tiền thừa mời đối thủ uống rượu. Ninh Chí Khiêm chính là tổng hợp của một Ngải Cảnh Sơ và một Thẩm Tư Vũ, chả trách nữ chính vẫn thường gọi anh là “Ninh nhất đao” =))))) Ban đầu cách thể hiện tình cảm của anh có đôi chút quanh co nên chỉ quan tâm nữ chính trong thầm lặng, nhưng về sau nam phụ xuất hiện đầy báo động thì ảnh thẳng thắn theo đuổi quyết liệt luôn. Bác sĩ Ninh khi yêu là một bình dấm chua chính hiệu, những khi ở riêng với vợ mình lúc thì rất lầy lại còn lưu manh không che dấu, lúc lại hành động cùng lời nói không khác gì trẻ con mè nheo chỉ vì muốn cô chú ý đến anh, một câu vợ ơi hai câu vợ à. Hiện tại Ninh Chí Khiêm chính là top 1 nam chính bác sĩ trong lòng mình ^^ Mời các bạn mượn đọc sách Nghe Nói Em Thích Tôi của tác giả Cát Tường Dạ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cực Phẩm Ác Nam
Cực phẩm nam nhân!? Ngô— Nam tử tuấn dật tuyệt luân khiến kẻ khác nhìn không chớp mắt, hơn nữa gia tài bạc vạn, thành tựu phi phàm, không thể nghi ngờ là một cái ‘ Kim cương vương’ (Chồng giàu ), nhưng là…… Nàng thấy hắn chính là một tên ác ma tàn khốc vô lệ, ánh mắt lạnh như băng, mắng người với khí thế hiêu trương bạt hổ. Nàng thật đáng thương mà, sợ đến mức ói không nên câu, tay chân vô thố, lại cnf bị siêu cấp ác nam làm hại sống không được an ổn qua ngày! Đối với ‘em gái nuôi’ là nàng luôn ác ý khiêu khích: Một buổi tối muộn, xem trộn nàng tắm, ‘nghịch nghịch’ lổ tai nàng, đem nàng lên giường tuyên bố hắn có ‘quyền’ động tay động chân với nàng. Không cho nàng nói, đã vậy còn tiện cởi bỏ khăn tắm. Hắn cuồng dã, cường hãn khiêu khích làm cả người nàng vô lực, yếu ớt, không thể phản kháng… Cái gì! Nàng thanh tân nhã trí khiến hắn thấy ‘hứng thú’? Nhưng …… Nhưng mà nàng căn bản không muốn…… Nam diễn viên Lạc Mộ Thiên Nữ diễn viên Tống Thanh Linh *** Tỷ Liên cười nhu mị, phong tình vạn chủng đi vào thư phòng. Hiếm có nữ nhân giống nàng, ở độ tuổi trung niên mà gương mặt không hề ghi dấu thời gian. Hai năm trước, nàng gả cho Lạc Hoằng Viễn. Trượng phu hơn nàng 15 tuổi, là một vị thương giới danh nhân. “Lão gia, ông (Nguyệt: Lúc đầu mình định để là ‘anh’ nhưng nó làm sao ấy, nên nếu không thuận tai thì cũng đành chịu, nếu nàng nào có ý tưởng hay hơn thì bỉu nhớ ) mau nghỉ ngơi một chút, công việc dù sao cũng còn nhiều, đừng làm khổ mình như vậy.” Tỷ Liên làm nũng. Cùng nàng mỗi ngày ăn tối xong, Viễn Hoằng đều ‘cố thủ’ tại bàn làm việc. Nếu hỏi Tỷ Liên đối với Lạc Viễn Hoằng có gì bất mãn thì chính là Lạc Viễn Hoằng quá bận, công sự chưa bao giờ hoàn tất, làm nàng… độc thủ khuê phòng ạ! Chẳng qua…… Hoàn hảo, nàng cuối cùng cũng nghĩ được cách. ” Liên Nhi, đừng làm ồn, anh (Tuyết: Một từ: Tởm, Hai từ: Muốn phu,… Ôi giai vừa già nhưng lại giàu ) còn một phần tài liệu chưa làm xong……” ” Mặc kệ, không chuẩn xem!” Tả Liên vươn hai tay ôm ấy cổ Lạc Viễn Hoằng, khuôn mặt ghé sát, nói: “Ông mỗi ngày đều có công việc, bỏ qua một lúc không được sao. Mặc kệ, em đã lâu không cùng ông rò chuyện. Cứ như vậy có khi đến gương mặt ông em cũng muốn quên. (Nguyệt: Lão tháu bà, tiền bà có quên không? ). Mặc kệ, hôm nay ông phải ở cùng em!”   Mời các bạn đón đọc Cực Phẩm Ác Nam của tác giả Tiểu Ngôn.
Cô Ngốc, Cởi Áo Ra
Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105: Trần An An là một người rất ngốc. Không phải cô không thông minh, chỉ là dây thần kinh nhạy cảm của cô có phần “kém nhạy” hơn người bình thường. Hoàn toàn trái ngược với Trần An An, Diệp Lương Nhất lại là một vị bác sĩ điển trai, ẩn dưới vẻ lạnh lùng là trí thông minh và bản chất phúc hắc trời sinh. Thế nhưng đứng trước trí IQ của Trần An An, anh cảm thấy mình không thể “đọ” nổi. Thần kinh ai có thể thô tới mức không nhận ra có người theo đuổi mình? Chính là Trần An An! Nhưng vừa vặn, người mặt dày, theo đuổi không biết xấu hổ cũng chính là Diệp Lương Nhất! Ngay khi nhận ra tình cảm của mình đối với Trần An An và phát hiện người bạn thân của mình nay lại trở thành tình địch đáng gờm, anh đã lập tức “ra tay”. Một mình theo đuổi cô không thành công, không sao hết, đã có bà mẹ “cùng hội cùng thuyền” giúp đỡ anh được ôm giai nhân về nhà. Tình yêu của Diệp Lương Nhất chân thành cuồng nhiệt, anh rất rõ ràng trong truyện tình cảm, yêu là yêu hết mình, còn không yêu thì sẽ không thể ép buộc anh tiếp nhận. Có thể sẽ có người nói anh đối xử với nữ phụ quá tàn nhẫn, tôi lại nghĩ khác, không yêu mà cứ cho người ta hy vọng mới là tàn nhẫn nhất. Lần đầu tiên họ gặp nhau, Diệp Lương Nhất là bác sĩ phụ trách, cô đã phải cởi sạch đồ trước mặt anh. Lần thứ hai gặp lại, anh vẫn là bác sĩ tiếp nhận ca phẫu thuật cho cô, ngay cả lần thứ hai, cô cũng phải cởi sạch đồ trước mặt anh. Cho đến lần thứ ba, khi cô không mảnh vải trước đứng trước mặt anh, quan hệ của họ đã không chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân nữa rồi… --------- Trần An An cùng bác sĩ Diệp đi siêu thị, đến dãy hàng chocolate trước mặt liền chôn chân tại chỗ. Trần An An [cầu xin] : Mua cho em một hộp, một hộp thôi ~ chỉ một hộp ~ Bác sĩ Diệp [nghiêm khắc] : Không được! Trần An An [tiếp tục cầu xin] : Đi mà! Bác sĩ Diệp [đưa tay cầm lấy một hộp áo mưa vị chocolate] : Được rồi, mua cho em, vừa lòng chưa, ngoan, khóc cái gì, trở về liền cho em ăn. … Diệp Lương Nhất đưa Trần An An đi dạo phố mua quần áo, lúc cô thử quần áo cũng muốn chen vào cùng. Trần An An [thẹn thùng] : Anh ra ngoài đi! Để cho người khác nhìn thấy thì ra làm sao nữa! Diệp Lương Nhất [bình tĩnh] : Anh vào để xem em mặc quần áo mới thôi mà. Trần An An [nghi hoặc] : Thật? Diệp Lương Nhất [nghiêm túc] : Ừ. Trần An An [quay một vòng] : Anh xem em mặc cái váy này được không? Diệp Lương Nhất [chỉ huy] : Kéo khóa xuống dưới, đúng rồi, ngực cũng kéo xuống một chút…… Trần An An [phát điên] : Anh muốn bảo em cởi hết xuống à? Ý anh là bảo em mặc cái váy này rất xấu sao? Diệp Lương Nhất [không biết xấu hổ] : Không phải, anh muốn nói là em không mặc gì mới là đẹp nhất. … Sinh nhật bác sĩ Diệp, Trần An An suy nghĩ đã lâu, lại chưng cầu ý kiến của mọi người, cuối cùng quyết định mua một cái bật lửa zippo làm quà sinh nhật cho hắn. Trần An An [lấy ra cái bật lửa đưa cho bác sĩ Diệp] : Sinh nhật vui vẻ! Đây là quà! Bác sĩ Diệp [mở ra] : Sao lại là bật lửa? Anh lại không hút thuốc. Trần An An [nói năng hùng hồn đầy lý lẽ] : Dù sao người ta nói tặng quà sinh nhật cho đàn ông đều là bật lửa, không hút thuốc cũng không sao. Bác sĩ Diệp [cởi quần thoát áo] : À, anh biết rồi, đây là em ám chỉ anh phải đốt lửa, tốt lắm, mau cởi quần áo ra, anh lập tức thỏa mãn em! ----------- Tôi sẽ không nói đây là một bộ truyện đặc sắc, nhưng nó lại có sự cuốn hút rất riêng, mang đậm phong cách của Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu. Tình tiết truyện đa phần xoay quanh tình cảm của nhân vật chính, ít những chi tiết gay cấn hay máu chó, nhưng vẫn có nhiều đoạn hóm hỉnh cười chảy nước mắt. Nhìn chung cả câu chuyện như một dòng sông êm đềm chỉ thi thoảng mới “nổi sóng”. “Cô ngốc, cởi áo ra” sẽ là một sự lựa chọn không thể bỏ lỡ với những bạn đang tìm kiếm một câu truyện về mối tình oan gia nhẹ nhàng và hài hước, hãy đón đọc nhé! Thể loại nam phúc hắc, nữ tiểu bạch, cả truyện là quá trình anh sói xám từng bước dụ em cừu non rơi xuống bẫy. Truyện khá dễ thương, không có gì bất ngờ đột phá, nam nữ chính đều sạch, càng về sau càng ngọt ngào. Đại khái là cô ngốc Trần An An bị khối u lành tính ở ngực, phải làm tiểu phẫu cắt bỏ. Bác sĩ Diệp giống nhân vật phản diện trong một câu chuyện kinh dị, anh cầm dao mổ lóe sáng, bịt khẩu trang và yêu cầu: “Cởi áo ra, kể cả áo lót!” Thế rồi ma xui quỷ khiến, má anh Diệp hiểu lầm hai người có gì gì đó với nhau. Bác sĩ Diệp rất ghét đi xem mắt, vậy là kết hợp với em cừu diễn vở kịch có nguy cơ giả thành thật rất cao… Em cừu bị anh sói xách về nhà, nhiều chuyện phát sinh khiến hai người dính chặt như sam. Thực tế chứng minh bác sĩ Diệp quá nham hiểm mà Trần An An thì ngớ ngẩn thôi rồi. Vậy là có một ngày cô ngốc đành thở dài cam chịu: “Tôi có bạn trai rồi, anh ta là bác sĩ… khoa Nhũ tuyến! ==” Truyện không có hiểu lầm ngược tâm gì sất, chỉ toàn buồn cười và dễ thương thôi. Bà mẹ anh bác sĩ rất hiền lành, nam phụ Chu Tề cũng đáng mến. Truyện này đọc được, bổ sung gia vị cho một ngày nhàm chán! Mời các bạn đón đọc Cô Ngốc, Cởi Áo Ra của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu.
Bệnh 'Không Thể Yêu'
Thể loại: Hiện đại, hài, oan gia, HE Độ dài: 46 chương + NT  Tình trạng: Hoàn edit E hèm, đầu tiên phải nói rõ, bệnh “không thể yêu” trong câu chuyện này được hiểu theo nghĩa hoàn toàn trong sáng nhé. Đừng ai dại dột mà nghi ngờ “năng lực” của nam chính  =.= Không tin cứ thử hỏi nữ chính mà xem.   Nữ chính của chúng ta, Kiều San, là một bà mối cực kỳ mát tay. Kế thừa tài năng của mẹ mình, Kiều San phát huy tinh thần đánh đâu thắng đó, chưa có khách hàng nào qua tay cô mà không tìm được nửa kia của đời mình. Cho tới một ngày, văn phòng của cô được một nam thần ghé thăm.   Nam thần tên Ứng Sênh Nam. Đẹp trai, lãng tử, phóng khoáng, lại rất tài năng và giàu có, Ứng Sênh Nam là chàng trai vàng trong mắt nhiều cô gái. Một người đàn ông hoàn hảo như vậy sao lại cần tới văn phòng mai mối? Kể đến đây, có lẽ nhiều bạn sẽ nghĩ Ứng Sênh Nam là nam chính của bộ truyện này, nhưng không phải vậy đâu hehe. Kỳ thực, Ứng Sênh Nam tìm đến Kiều San không phải vì mối nhân duyên của bản thân mà vì cậu em út Tả Dịch.     Và tèn tén ten, nam chính lên sàn!!! Tả Dịch, 28 tuổi, cực kỳ đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, tương lai xán lạn. Mọi điều ở anh đều hoàn hảo, trừ một điểm cực kỳ quan trọng: anh chàng này “không biết yêu”. Với tính cách lạnh lùng, khô khan, cứng nhắc lại còn cuồng công việc, Tả Dịch chưa từng có mối tình vắt vai. Cứ ngỡ với điều kiện siêu tốt của anh thì phải có hàng dài các cô gái vây quanh săn mồi, nào ngờ bất cứ cô gái nào đến gần đều bị anh doạ cho khóc thét. Con người này thực sự mắc bệnh “không thể yêu” giai đoạn cuối.    Mặc dù nhận thấy đây là một ca cực khó chữa nhưng khổ nỗi số tiền thù lao mà Ứng Sênh Nam đề nghị lại quá hấp dẫn khiến Kiều San không thể cưỡng lại tiếng gọi của đồng tiền mà đồng ý nhận lời. Đến khi tiếp xúc với Tả Dịch, Kiều San mới điếng người phát hiện ra Tả Dịch chính là người bạn từ thời tiểu học của cô, không những thế anh còn từng công khai tỏ tình với cô. Tiếc rằng, anh chàng Tả Dịch thời tiểu học chỉ là một cậu bé mũm mĩm nước mũi thòng lòng khiến Kiều San chán ghét mà thẳng thừng từ chối anh trước cả lớp. Xem ra bệnh “không thể yêu” của Tả Dịch hiện nay có nguồn cơn từ cú shock thất tình thời trai trẻ.    Khốn nỗi, bệnh ủ càng lâu càng nặng. Càng tìm hiểu về Tả Dịch, Kiều San càng nhận thấy anh chàng này quá mức kỳ dị. Một soái ca rạng ngời, phong độ lúc ban ngày lại rất hào hứng… kéo đàn nhị lúc nửa đêm (trong khi tiếng đàn dở như tiếng bò kêu). Một giám đốc lạnh lùng, cool ngầu lại lén lút ăn trộm kẹo đường của Kiều San. Một kẻ đáng ghét, khó ở, quái đản như thế lại… đem lòng thích Kiều San. Mà Kiều San cũng thích hắn mới chết. Bà mối ra tay thất bại đã đành, còn phải lòng khách hàng thì biết làm sao đây? Hãy cùng đọc truyện để biết thêm (rất nhiều) chi tiết (ngọt ngào và hài hước) nhé!   * * * * * “Kiều San vừa đi vừa ăn, còn Tả Dịch thì đi theo phía sau cầm kẹo đường họa giúp cô.   Cô đi thẳng không hề quay đầu lại, ăn được tám phần bát đậu hủ thì no, vậy mà cô lại mua thêm hai xâu mực nướng. Cô cúi đầu gặm mực, trong miệng đầy thức ăn ậm ờ hỏi anh: "Không phải anh nói đói bụng sao? Tại sao trên đường đi không ăn cái gì hết vậy? Làm bộ đi ra ngoài dạo sao?"   Mực nướng quá lớn, cô gặm đến miệng đầy dầu mỡ, vừa giương mắt lên thì thấy trên mặt người nào đó vẫn nghiêm trang như cũ, thản nhiên nhìn cô, ngón tay thon dài cầm cây trúc trơn bóng, linh hoạt mà chuyển động.   Thấy cô giương mắt, động tác chuyển cây trúc dừng lại, sửng sốt một chút lại thản nhiên giấu ra phía sau.   Động tác gặm mực của Kiều San dừng lại, mở to mắt nhìn anh: "Anh cầm cái gì trên tay vậy?"   Người nào đó mặt không đổi sắc trả lời: "Cây trúc."   Kiều San muốn khóc: "Kẹo đường họa của tôi đâu?"   Vẻ mặt cô gái uất ức, trong đôi mắt tối đen như mực hiện ra ánh nước, Tả Dịch thấy vậy hận không thể nhổ kẹo đường ra cho cô. Anh ho nhẹ một tiếng, giảm bớt không khí lúng túng: "Tôi mua lại cho cô một cây khác nhé?"   Kiều San tức giận đến mức đâm đầu vào trong lồng ngực vững chắc của anh.    Đụng mạnh một cái không đã ghiền, lại dùng miệng cọ cọ trên ngực anh, dầu mỡ trên miệng đều dính hết vào cái áo sạch sẽ của anh.   Tả Dịch nhíu mày, hít sâu một hơi: "Tiểu thư, hành vi trả thù của cô có thể xấu xa hơn chút nữa không?"   Kiều San hừ một tiếng: "Tiên sinh, ăn vụng kẹo đường của tiểu thư chẳng lẻ không nên trả cái giá thật lớn sao?"   Tả Dịch vươn tay kéo cái ót của cô qua, vùi đầu cô vào trong ngực mình một lần nữa, "Nào, cọ tiếp đi, cọ nữa đi, cả cái áo đều để cho cô lau miệng đấy, thế nào? Trừng phạt này đã đủ chưa?"   Đầu Kiều San đặt ở trong ngực anh, cái ót bị anh dùng tay kìm chặt, cô vung vẩy hai tay lung tung, nhưng cho dù cô vung vẫy thế nào, đầu vẫn không thể thoát khỏi tay anh.   "Tả keo kiệt mau thả tôi ra!"   "Không sao đâu, từ từ cọ."   Tả Dịch ấn đầu của cô, cúi đầu xuống nhìn cô gái dùng đầu giãy dụa lung tung ở trong ngực mình, đột nhiên bật cười ra tiếng.   * * * * * Đây là lần đầu tiên mình đọc truyện của tác giả Huyên Thảo Yêu Hoa. Nhìn chung, cốt truyện hấp dẫn, tình tiết lôi cuốn và văn phong hài hước khiến mình khá ưng ý. Một điểm cộng rất lớn cho Bệnh “không thể yêu” là tuyến nhân vật phụ: anh cả Ứng Sênh Nam vừa nhắng nhít lại đáng yêu, anh hai Ứng Khúc Hoà khó tính, ghê gớm, ngoài ra do tính chất công việc bà mối của nữ chính, độc giả sẽ được chứng kiến nhiều chuyện tình với đủ phong vị ngọt ngào, bình lặng, nuối tiếc hay đầy day dứt, ân hận. Thêm vào đó, nhờ công của bạn editor mà bộ truyện này được chuyển ngữ rất mượt mà, thuần Việt. Được biết, bộ truyện riêng về nhân vật Ứng Khúc Hoà đang được bạn editor tiến hành biên tập. Nếu bạn đã đọc và yêu thích Bệnh “không thể yêu” thì đừng ngại sa hố tiếp nhé!   ________________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Linh_Hy Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Review bởi: Mai Quế Ngân - fb/hoinhieuchu ----- Nữ chính Kiều San và nam chính Tả Dịch là oan gia từ nhỏ. Hai người học chung cấp 1, bạn nhỏ Tả lúc ấy là cậu bé hay chảy nước mũi, bị bạn nhỏ Kiều hét vào mặt rằng cả đời sẽ không thể tìm được bạn gái. Thế là câu nói ấy đi theo bạn nhỏ Tả đến lúc trưởng thành, trở thành động lực cố gắng của bạn, cuối cùng sau mười mấy hai chục năm bạn đã trở thành cao phú soái trong truyền thuyết, mỗi tội 29 tuổi đầu vẫn chưa có mối tình vắt vai. Kiều San là bà mai kim bài nổi tiếng. Tình cờ một ngày nhận được đơn hàng từ Ứng Nam Sênh - ông chủ lớn rất nổi tiếng trên weibo, với yêu cầu tìm bạn gái cho cậu em út của anh ta. Tèn tén ten, cậu em trai ấy khéo sao lại là Tả Dịch. Thế là bà mai nhỏ Kiều San bắt đầu quá trình tìm đối tượng cho oan gia Tả Dịch. Tìm hoài, tìm mãi, tìm sao rốt cuộc thành tự làm mai cho mình luôn. Cả câu chuyện là những tình huống dở khóc dở cười của cặp đôi chính, vô cùng đáng yêu luônnnn. Tuyến nhân vật phụ trong truyện cũng khá phong phú, nhưng mỗi người đều có hoàn cảnh, có câu chuyện của riêng mình, không hề bị mờ nhạt chút nào cả. Mình đề cử truyện này để mọi người đọc lúc cần giải trí, cần thả lỏng tinh thần hoặc muốn thay đổi khẩu vị sau mấy màn ngược tâm ngược thân cẩu huyết. Truyện hài cơ mà cũng cảm động lắmmmmm   Mời các bạn đón đọc Bệnh 'Không Thể Yêu' của tác giả Huyên Thảo Yêu Hoa.
Ảnh Hậu
“Vợ của hoàng thượng gọi là hoàng hậu, vậy vợ của Ảnh đế đương nhiên gọi là Ảnh hậu rồi.” Thật ra, Chương Nhiễm Nhiễm không có ý định trở thành Ảnh hậu, chỉ muốn lợi dụng chút hào quang của Ảnh đế để cứu vớt bản thân. Nào ngờ, còn chưa kịp tìm tới cửa tạ lỗi, đã bị vị Ảnh đế nào đó bắt ngay tại trận, thảm đến không thể thảm hơn. Lâm Ngưỡng thuộc thế hệ thần tượng kỳ cựu, địa vị vững chắc, cũng rất lâu không có tin đồn nào. Bỗng một ngày đẹp trời, sau khi ngủ dậy, bên cạnh tên anh có thêm ba chữ “Chương Nhiễm Nhiễm”. Cô gái này anh không quen, càng không có ấn tượng gì, đến tên cô ấy anh cũng không thể phát âm hoàn chỉnh, như thế nào Chương Nhiễm Nhiễm có thể là bạn gái anh? Lâm Ngưỡng đau đầu, chỉ muốn tìm cái cô Chương kia làm sáng tỏ mọi việc. Thế rồi, lúc chạm mặt, tình cờ nghe được câu chuyện của cô, lại thấy cô vừa lúng túng vừa thành khẩn xin lỗi, Lâm Ngưỡng chợt thay đổi quyết định. Dù sao thì, nhiều năm như vậy không cùng cô gái nào đi chung, bên ngoài cũng sớm có tin đồn anh là Gay. Có lẽ, có một cô bạn gái tin đồn như Chương Nhiễm Nhiễm cũng là một chuyện tốt. *** Lâm Ngưỡng là nam thần thuộc phái thực lực, địa vị vô cùng vững chắc trong giới giải trí. Cũng chính bởi hai chữ “Ảnh đế” phía trước tên anh, Chương Nhiễm Nhiễm mới chọn anh để đưa bản thân lên “top search”. Cô vốn cho rằng bản thân cách anh rất xa, đợi qua một vài hôm, cô sẽ đăng đàn đính chính, rửa sạch nỗi oan cho anh. Nào ngờ chưa kịp thực hiện, đã bị tóm sống, còn bị “ép” biến “giả thành thật”, đóng vai bạn gái của anh. Bộ phim này của bọn họ, không biết có phải do diễn quá nhập tâm hay không mà vai nữ chính này quá xuất sắc, khiến cô không thể thoát ra. Chương Nhiễm Nhiễm là ví dụ điển hình cho bốn chữ “bình hoa di động”, ngoài khuôn mặt đẹp thì cái gì cũng không có. Bởi vì diễn xuất quá kém, lại bị cấp trên “chèn ép”, Nhiễm Nhiễm không thể không nghĩ cách cứu lấy mình. Mà người duy nhất đủ nổi tiếng để cô bám lấy lúc này không ai khác chính là Lâm Ngưỡng. Trở thành “bạn gái tin đồn” của anh là việc vừa theo kế hoạch, vừa ngoài ý muốn. Theo kế hoạch là “ôm chân” anh đủ rồi sẽ thú tội, ngoài ý muốn là thật sự bị anh ép nhận vai diễn “bạn gái” này. Lâm Ngưỡng đối với Chương Nhiễm Nhiễm từ lúc bắt đầu là không ôm hy vọng gì. Cô gái này diễn xuất thực quá kém, nhưng tình cờ lại phù hợp với tạo hình phụ của phụ trong bộ phim mới của anh. Quá trình chung đụng, từng ngày nhìn cô cố gắng khiến anh xao động. Dù cô có hơi ngốc một chút, cũng dễ tin người nhưng cô là cô gái tốt, tâm địa thiện lương. Lâm Ngưỡng anh cũng đã bước qua cái tuổi yêu đương nồng nhiệt, có lẽ yêu một người đơn giản như Chương Nhiễm Nhiễm là lựa chọn không tồi. “Ảnh hậu” có nội dung không mới nhưng cách viết của tác giả đưa tớ đến với một góc khác của showbiz. Không có quá nhiều lừa lọc, không có “bán thân làm nghề”, không có hào quang và mặt tối, chỉ đơn giản là những khung hình nhỏ, về cuộc sống của những người đang cố gắng hết mình vì nghệ thuật, về những người theo đuổi đam mê, về cô bé lọ lem đang tự mình nỗ lực để được đi dự tiệc. Cách viết nhẹ nhàng, tình huống hài hước, đường rải khắp nơi, đặc biệt sẽ khiến bạn vui vẻ đi qua hết 43 chương truyện. Mùa đông rất lạnh, bởi vì có tình yêu của “Ảnh hậu” mà ấm hơn. Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** *Phanh sứ: nói về những người giả vờ bị hại để lừa gạt vơ vét tài sản. Ví dụ cố tình để người khác đâm xe vào mình để lừa gạt tiền bồi thường. Sáng sớm Lâm Ngưỡng tỉnh lại, phát hiện điện thoại riêng cùng điện thoại để làm việc đều có hơn mười cuộc gọi nhỡ, lúc này mới biết mình hư hư thật thật đã có một người bạn gái rồi, gọi là Chương Nhiễm Nhiễm. Lâm Ngưỡng: "... Chương cái gì?". Bình luận ở Weibo của anh cùng tin nhắn đã sắp nổ tung, vô số cái tin tức mới được nhắc nhở, chúc phúc cũng có, hoài nghi cũng có, đau xót cũng có, thậm chí còn có trắng biến thành đen mắng anh mù đấy. Lâm Ngưỡng bình tĩnh lại mở địa chỉ Weibo của Chương Nhiễm Nhiễm ra, lại tìm ở Baidu một chút, cuối cùng cũng biết được Chương Nhiễm Nhiễm là ai. Cô gái này không có danh tiếng gì, coi như là nửa lưới đỏ*, trước kia có chụp qua trang bìa tạp chí Hòa Bình và in quảng cáo. Hai năm qua đã ký hợp đồng với một công ty môi giới mới, chụp hai cái quảng cáo, đóng vai qua một bộ phim ba bộ kịch truyền hình, cơ bản đều là nữ ngoài năm số**, fans hâm mộ Weibo là 27 nghìn, trong đó zombie*** chiếm một số. *Lưới đỏ: chỉ người ở cuộc sống thật hoặc ảo vì một sự kiện hành động nào đó mà được cư dân mạng chú ý. **Năm số: chỉ thiên tử, chư hầu, đại phu, kẻ sĩ, bình dân. ***zombie: lượng fans ảo. Sau sự việc vào buổi sáng sớm, fans hâm mộ chợt tăng đến 90 vạn, bình luận mới nhất của một Weibo đã lên đến 20 nghìn cái, không giống bình luận nhiều màu nhiều sắc của anh, mà là rất thống nhất vì nhục mạ chiếm đa số. Lâm Ngưỡng vuốt vuốt mi tâm. Chương Nhiễm Nhiễm đứng tại thang lầu trong phòng kế bên, cầm lấy điện thoại, dưới mắt một vòng xanh đen, một bên ngáp một bên đếm fans hâm mộ mới. 9 trăm 13 nghìn 650... Lại tăng 600 người. Không tệ, tối nay trước 11h59' fans hâm mộ phá 100 nghìn khẳng định có có vấn đề gì. Phòng kế bên bỗng nhiên bị người kéo ra, Tiểu Tình chen lấn đi vào: "Còn chằm chằm vào đếm fans hâm mộ à? Yên tâm, khẳng định không có vấn đề đâu, trước tiên cô đi trang điểm lại đi, một lát nữa Lữ Đạo sẽ tới. Triệu Vân Băng cũng đã đến rồi." Chương Nhiễm Nhiễm đầu cũng ngẩng lên nói: "Có Triệu Vân Băng, tôi khẳng định thi không được, không việc gì đâu." Tiểu Tình quả thực muốn cười lớn: "Nhiễm Nhiễm, cô không thể có tí lòng cầu tiến nào sao? Khó trách chị Liễu bị cô làm cho tức già đến vài tuổi rồi." Cái gọi là ban ngày không thể nói người, Tiều Tình vừa dứt lời, điện thoại của Liễu Trạch liền gọi tới. Chương Nhiễm Nhiễm hành động trước báo cáo sau, tính kế vừa ra "Bạn gái bí mật của Ảnh đế được phát hiện", căn bản không cảm tưởng được bây giờ Liễu Trạch bị tức đến thành cái dạng gì, cô đem điện thoại kín đáo đưa cho Tiểu Tình: "Chị nghe đi". Tiểu Tình lắc đầu như đánh trống: "Đây là điện thoại của cô". Mời các bạn đón đọc Ảnh Hậu của tác giả Tắc Mộ.