Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quy Đức Hầu Phủ - Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu

Văn án: Vi thị vương triều Thái Nguyên năm thứ mười hai, đích trưởng tôn trong nhà Lại bộ Thượng thư gây trọng thương cho ấu tử của Quy Đức Hầu đương triều. Tháng sau, đích thứ tôn nữ của Lại bộ Thượng thư Hứa gia – Hứa Song Uyển – được định sẽ làm thê tử của trưởng tử Quy Đức Hầu là Tuyên Trọng An. Phủ Quy Đức Hầu đã nhiều năm không được lòng hoàng đế, Hứa Song Uyển bị gia tộc lẫn phụ mẫu từ bỏ, thay đại huynh trở thành khí tử(*). Để chặn miệng lưỡi thiên hạ, nàng phải bước chân vào phủ Quy Đức Hầu, nơi chỉ toàn con bệnh. Từ đây, giữa bốn bề là kẻ địch, nhị cô nương Hứa phủ vì muốn sống tốt mà không thể không đi trên con đường gặp thần giết thần, gặp ma diệt ma. Theo sát bước chân nàng là ***  Nếu phải tóm tắt nội dung truyện, mình sẽ viết như sau: Đây là bộ truyện mà hai nhân vật chính đều có duyên mỏng với cha mẹ. Họ tạo thành cặp đôi hoàn cảnh, cùng nhau chống đỡ Quy Đức Hầu phủ giữa đám cực phẩm tích cực nhảy nhót; mà mỗi cực phẩm đều mười phân vẹn mười, không ai thua ai. May sao, nam nữ chính tuy có duyên mỏng với cha mẹ nhưng mệnh lại đủ cứng để khắc chết bất kỳ kẻ nào đụng vào những thứ họ muốn bảo vệ, để trở thành người chiến thắng cuối cùng.  Nữ chính tên Hứa Song Uyển, là đích thứ tôn nữ của Hứa gia. Nàng nổi danh khắp kinh thành là người xinh đẹp, dịu dàng, hiểu chuyện, là mẫu con dâu lý tưởng trong mắt rất nhiều gia tộc. Mỉa mai thay, tốt đẹp như vậy nhưng nàng lại không được lòng phụ thân Hứa Trùng Hành vì cư xử không đủ phóng khoáng, kiêu ngạo cho đúng khí chất của người Hứa gia. Ngược lại, ông ta cưng chiều vị tỷ tỷ Hứa Song Đễ – người chẳng khác gì con công suốt ngày cuồng khoe đuôi nhưng lại hợp khẩu vị của phụ thân. Khi xưa tỷ tỷ nàng từng nói em mình là kẻ lạnh lùng, chẳng để ai vào lòng, dẫn tới Hứa Song Uyển thành cái gai trong mắt phụ thân. Chính thế nên lúc sự cố xảy ra và Hứa gia cần một con tốt thí mạng, ông ta đã thở phào nhẹ nhõm khi con tốt đó là đứa con gái thứ hai của mình.  Còn mẫu thân nàng ư? Trong mười sáu năm đầu đời, Hứa Tằng thị là người mà Hứa Song Uyển hết lòng yêu thương, thậm chí nàng muốn chống trời thay bà ta. Có lẽ trong khoảng thời gian ấy, Hứa Tằng thị từng thật lòng thương yêu đứa con gái này, từng cảm thấy nó là niềm an ủi trong hoàn cảnh trượng phu âu yếm ái thiếp và bản thân phải đối mặt với rất nhiều rắc rối từ nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ. Nhưng nếu nữ chính từng coi mẫu thân là lựa chọn số một của mình, thì nàng cao nhất cũng chỉ đứng thứ tư trong lòng bà ta ngay cả khi mọi chuyện tốt đẹp. Thứ bà ta coi trọng lần lượt là tiền tài, đứa con trai mà sau này bà ta sẽ dựa vào, và cuối cùng là đứa con gái lớn vừa được lòng phụ thân vừa gả vào chỗ tốt. Ngày thường còn thế, nên đến hồi đứa con trai bảo bối gây chuyện, bà ta chỉ cần cho Hứa Song Uyển ba nghìn lượng là thấy hết áy náy vì đã đẩy con mình ra chịu trận thay huynh trưởng thất đức. Và đây chỉ mới là phần nổi của tảng băng chìm. Càng về sau, Hứa Tằng thị càng trở thành kẻ đâm nhiều nhát dao vào trái tim Hứa Song Uyển nhất, thậm chí suýt nữa còn đâm theo đúng nghĩa đen. Đây là nhân vật mà từ đầu đến cuối có thể tổng kết bằng ba chữ “đáng”: đáng thương, đáng giận, và đáng đời.  Những thành viên khác của Hứa gia thì sao? Trước ngày Hứa Song Uyển xuất giá, một đám hề đến diễn trò trong phòng nàng, mặt khóc nhưng tâm cười, hả hê hoặc vô cảm trước sự xui xẻo của người khác. Ai ai cũng một tay vỗ về nàng, than thay cho cô nương số khổ; tay còn lại hăng hái đẩy nàng vào chỗ chết. Ngẫm lại, Hứa Song Uyển không được gia tộc yêu thích chẳng qua vì nàng là người duy nhất còn tình cảm cũng như lương tâm giữa đám người bạc tình bạc nghĩa đến tận xương tủy.  Người ta bảo phải gả vào Quy Đức Hầu phủ – nơi đã gây thù chuốc oán với hoàng thượng và chỉ chờ ngày tuẫn táng cùng – là tai họa trời giáng xuống đầu Hứa Song Uyển. Nhưng với nàng, đây có lẽ là may mắn nhất đời. Vì nhờ đó nàng mới trở thành thê tử của Tuyên Trọng An.  Tuyên trưởng công tử là người được mệnh danh Ngọc Diện Diêm La; khuôn mặt đẹp như tiên nhưng khí chất thì âm u. Có điều hắn không phải dạng nhân vật bị hiểu lầm gì cả; nội tâm hắn còn âm u hơn vẻ bề ngoài. Đây là kẻ khi mưu kế hại chết người ta thành công thì vừa nhún nhảy vừa ngâm nga tự khen sao mình thông minh quá. Hắn tàn nhẫn với người khác nhưng càng tàn nhẫn với bản thân hơn. Để tìm đường sống cho Quy Đức Hầu phủ, hắn đã lao vào chỗ chết chẳng biết bao lần. Nhưng vị nam thần (kinh) này lại là người yêu Hứa Song Uyển nhất. Lần đầu tiên, nàng không phải lựa chọn sau chót của tình thương và lựa chọn đầu tiên của thí mạng. Lần đầu tiên, có người biết nàng giả heo ăn thịt hổ nhưng vẫn thích thú và cưới nàng vì chính đặc điểm này. Lần đầu tiên, nàng có một gia đình yêu thương mình và nhỏ những giọt nước mắt thật lòng vì nàng. Hứa Song Uyển không biết bản thân có chẳng để ai vào lòng như lời tỷ tỷ không. Cũng có thể, vì khi đã quyết thì nàng sẵn sàng cắt đứt với bất kỳ ai. Nhưng dù lòng nàng nhỏ bé và lạnh lẽo đến đâu, nàng cũng nguyện ý đặt Tuyên Trọng An vào đấy, dùng chút ấm áp nhỏ nhoi trong mình để sưởi ấm cho hắn, để hắn biết nơi đây có người chờ hắn trở về. Nói đến nam chính Tuyên Trọng An, đôi lúc phải tự hỏi không biết hắn có bao giờ sống cho chính mình chưa. Từ khi còn nhỏ, hắn đã được kỳ vọng sẽ chấn hưng Hầu phủ, là lý do để tổ phụ truyền tước vị lại cho phụ thân vô năng của hắn chứ không phải hai người con thứ tài giỏi hơn. Cả đời hắn là những chuỗi ngày suy tính và đấu tranh để sống sót, để bảo vệ gia tộc, để Hầu phủ được vinh quang. Thậm chí dù Hứa Song Uyển đã là người trong lòng hắn từ trước khi cưới, hắn chọn nàng không chỉ vì tấm chân tình mà còn vì hắn biết nàng tháo vát và có thể giúp hắn quản gia cũng như dạy dỗ đứa em trai yếu đuối. Nói về đôi vợ chồng Hầu gia thì phải dùng từ thú vị trong ngoặc kép. Ban đầu hai nhân vật này được mô tả như những người không có tài nhưng ít nhất còn có đức. Là bậc cha mẹ nhưng họ không thể bảo vệ con mình mà để nó đứng ở tiền tuyến đổ máu vì họ. Thôi thì họ biết mình vô năng nên ít nhiều cũng không gây rối gì mấy. Song về cuối truyện, chúng ta mới vỡ lẽ một chân lý: Người không có tài lại cũng chẳng có đức thì chỉ có thể đi làm vợ chồng Quy Đức Hầu. Tuyên Hồng Đạo – phụ thân của nam chính – thích trốn tránh trách nhiệm, để mình nhẹ gánh thì đẩy người con dâu đã hết lòng vì nhà chồng vào hố lửa. Ông ta bất tài nhưng ưa sĩ diện, ghen tỵ với con trai lớn tài giỏi, thích dùng xương máu của con mình để đổi lấy những thứ tình cảm giả nhân giả nghĩa mà chỉ có tác dụng làm đẹp mặt ông ta. Một người đàn ông thế này thật xứng đôi với Tuyên Khương thị. Mẫu thân Tuyên Trọng An ở đầu truyện hệt như một tiểu bạch thỏ; đầu óc không tốt lắm nhưng được cái ngây thơ, trong sáng. Dần dà, người đọc sẽ thấy đây là con thỏ ăn thịt người. Để sống vô tư và thiên chân vô tà như thế, bà ta giẫm lên công sức của cha mẹ ruột, anh em ruột, con trai ruột. Bà ta có biết không? Ồ, biết chứ, biết rõ nên với mỗi người bà ta lại có một kiểu khóc lóc riêng khiến họ mềm lòng. Bản thân ích kỷ, vô dụng, nhưng lại đố kỵ với con dâu, tới nỗi nguyền rủa nàng và ước gì Tuyên gia quay trở lại thời nàng chưa vào cửa dù điều này đồng nghĩa với việc cả nhà chết hết. Bà ta đến khi chết vẫn chẳng biết mình sai ở đâu. Kể cũng đáng thương hại, chẳng ai nhỏ một giọt nước mắt tiếc thương cho cái chết của bà ta. Xin mượn câu trích từ Trần Mỗ (tác giả Hỏa Phụng Liêu Nguyên) để kết luận về cặp vợ chồng trên: Trời sinh một cặp cẩu nam nữ.  Tuyên Trọng An đen đủi khi được sinh ra bởi hai con người này. Nhưng hắn may mắn được nhà ngoại đùm bọc, được ngoại tổ phụ hết lòng giúp đỡ, chứ không hắn chẳng sống nổi đến ngày đủ trưởng thành để chèo chống Hầu phủ. Hắn đã làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn mà trong số đó, hắn nghĩ chuyện tàn nhẫn nhất chính là cưới Hứa Song Uyển. Vì hắn mà nàng mới bị lôi vào mớ bòng bong của Hầu phủ, mới bị hao tổn tinh thần. Có lẽ hắn cũng được di truyền sự ích kỷ từ cha mẹ, vì dù hắn biết đây là quyết định nhẫn tâm nhưng lại là quyết định mà hắn chẳng thể hối hận. Lần đầu tiên, hắn không cô độc mà có người kề vai sát cánh, đứng ở hậu phương bảo vệ hắn. Lần đầu tiên, hắn có thể trút bỏ vẻ cứng cỏi để gục xuống thừa nhận, “Uyển Uyển, ta đau lắm.” Lần đầu tiên, có người cho hắn một gia đình đích thực với những thành viên một lòng suy nghĩ vì hắn. Tay Tuyên Trọng An lạnh lắm. Lạnh tới mức dù nó đã tắm trong biển máu cũng chẳng ấm lên nổi. Nhưng hắn nguyện dùng đôi tay này để nắm lấy tay nàng, một đời một kiếp mãi mãi không tách rời.  Nếu bạn tìm một câu chuyện sủng ngọt, ấm áp thì “Quy Đức Hầu phủ” không dành cho bạn. Ai quen với tác giả Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu sẽ biết bầu không khí của truyện thường nặng nề và nhân vật hay hành động theo chuẩn mực thời xưa. Tức nghĩa, Tuyên Trọng An có yêu Hứa Song Uyển tới đâu cũng sẽ chẳng bao giờ thành thê nô. Hắn vẫn là trời của nàng, lời hắn nói vẫn thường là quyết định cuối cùng. Nhưng một đặc điểm khác của tác giả mà mình nhận thấy chính là: Nam chính có thể làm trời của nữ chính nhưng nữ chính sẽ là mạng của nam chính, là người họ muốn khảm vào cốt nhục, là bóng hình cuối cùng họ muốn nhìn thấy trước lúc nhắm mắt xuôi tay. Tuyên Trọng An yêu Hứa Song Uyển theo cách mà nếu mất nàng thì hắn chẳng còn gì, bất chấp xung quanh vẫn có con cái, đệ đệ, cùng những bằng hữu hết lòng vì hắn.  Cả đời Tuyên Trọng An sống vì Hầu phủ. Lần duy nhất hắn lựa chọn sống cho mình là cái đêm hắn vào nằm trong quan tài của thê tử, cầm tay nàng nhắm mắt ngủ, một giấc ngủ kéo dài đến vĩnh hằng. *** Hứa Song Uyển cười yếu ớt với nàng ta rồi tới bên cạnh. Hứa Song Đễ cười tủm tỉm nhìn nàng ngồi xuống. Nàng ta thầm nghĩ không biết muội muội trầm ổn hay thật sự lạnh lùng mà dưới tình cảnh này vẫn cười được. Biết đâu nàng cũng nguyện ý gả cho con ma bệnh kia. Phủ Quy Đức Hầu tuy xuống dốc nhưng vị trưởng công tử kia lại sở hữu dung mạo thuộc hàng thượng đẳng; nếu có thích chắc là vì vẻ bề ngoài này. Hồi trước khi các nàng bàn tán phủ Quy Đức Hầu, muội muội không hề tham gia. Nghĩ đến đây, Hứa Song Đễ cảm thấy đã nắm bắt được tâm tư muội muội, nàng ta càng cười tươi roi rói. Muốn nàng gả thì nàng gả, không náo loạn cũng chẳng rơi nước mắt, hóa ra vì có người trong lòng. Yêu thì uống nước cũng no bụng, chỉ hy vọng về sau nàng không hối hận. Hứa Song Uyển vừa ngồi xuống, Hứa Tằng thị liền nhẹ nhàng hỏi nàng chuẩn bị tới đâu rồi. Vì chuyện xuất giá của nhị nữ nhi mà những ngày này bà hao tổn tinh thần, thần sắc pha chút mệt mỏi, giọng nói cũng nhỏ hơn. Hứa Song Uyển nhìn bà một cái nhưng khác với trước kia, nàng không đứng sau mẫu thân bóp vai đấm lưng mà chỉ ngắn gọn trả lời là đã chuẩn bị chu đáo. Hai hôm nữa nàng xuất giá, Long Thúy Viện cũng nên giăng đèn kết hoa. Có điều tới tận hôm nay vẫn chưa thấy ai mang đồ đến. Nàng vốn nghĩ đi nhắc song thấy thần sắc mẫu thân nhợt nhạt thì lại thôi. Sáng mai nàng sẽ để Thải Hà nói với lão quản gia cho người đưa đồ tới. Lão quản gia là người của tổ phụ, trước giờ mối quan hệ giữa ông ấy với nàng rất tốt, cũng cho nàng chút thể diện. Dù Hứa phủ không muốn một khí tử như nàng thì dựa vào cách làm người của lão quản gia là vẫn sẽ giúp nàng một phen. Lần này huynh trưởng xảy ra chuyện, tổ phụ cùng phụ thân tranh đấu bên ngoài, mẫu thân ở trong phủ cũng bất ổn. Vì huynh trưởng mà gia sản chung tốn không ít bạc, thêm hôn sự của nàng cũng cần tiêu pha, thành thử Hứa phủ đã chi ra rất nhiều bạc. Nhưng tất cả đều dồn cho đại phòng. Các thẩm thẩm đều là người soi mói, mẫu thân nếu quản lý kém thì có thể phải từ bỏ quyền quản gia, nên bà sao có thể không căng thẳng và tiều tụy? Tuy nhiên, hiện tại Hứa Song Uyển không có lập trường tháo gỡ khó khăn thay mẫu thân, để tránh phiền toái bà mấy ngày còn lại này. Hứa Tằng thị không biết suy nghĩ trong lòng nữ nhi, bà hỏi han một chút rồi vui mừng bảo, “Gọi con qua là vì tỷ tỷ tặng con rất nhiều đồ, con nhìn xem.” Hứa Song Đễ mang về kha khá đồ cho Hứa Song Uyển; mười xấp vải tơ lụa thượng đẳng, hai bộ đồ trang sức, và năm trăm lượng bạc. Hạ nhân lần lượt dâng đồ đến trước mặt Hứa Song Uyển. Hứa Song Uyển đứng dậy hành lễ với tỷ tỷ hai lần, liên tục nói lời cảm tạ. Hứa Song Đễ thấy nàng cung kính khiêm tốn, lại bắt gặp khuôn mặt lạnh băng của tẩu tử, nụ cười trên mặt nàng ta càng chói mắt hơn.  Hứa Tằng thị cũng rất phấn khích. Trưởng nữ cho thêm muội muội không ít tư trang; có thể cầm nhiều đồ về nhà mẹ đẻ như vậy chứng tỏ địa vị chẳng tầm thường ở nhà chồng. Hứa Tần thị thấy vẻ mặt vui mừng của bà bà, đợi người vừa lui xuống bèn cười một tiếng, “Đây là vải từ tiệm của đại muội muội à?” Nàng ta nhìn nhị muội muội rồi trào phúng nói tiếp, “Không biết nhị muội muội xuất giá thì mẫu thân cho muội mấy cửa hàng? Ta nhớ hồi đại muội muội xuất giá trong tay nắm giữ hai thôn trang cùng ba cửa hàng, đúng là không gì sánh được.” Một cái cũng không có. Thứ đáng giá thật sự là thứ có thể đẻ ra tiền thì đều không có. Hứa Song Uyển mơ hồ đoán được tâm tư phụ mẫu nhưng vẫn luôn giữ im lặng. Nàng biết hiện giờ tẩu tử nhắc tới là vì muốn mượn đề tài này để trút giận. Lúc trước gặp tình huống đối chọi gay gắt, nàng thường nói vài lời trung lập để giảng hòa. Nhưng giờ sự tình rơi trên đầu nàng, mà mẫu thân từng bảo rằng mong nàng đừng quá thân cận nhà mẹ đẻ nên nàng không tiện mở lời, chỉ trầm tư cúi đầu. Thấy thứ nữ hay cười duyên dáng trầm mặc không nói, Hứa Tằng thị cũng biết chẳng thể trông chờ nàng mở miệng bèn nhìn về phía trưởng nữ. Qủa thật Hứa Song Đễ đúng lúc cất tiếng song lại không phải nói với Hứa Tần thị. Nàng ta cười nhạt với Hứa Du Lương, “Đại ca, hỉ sự của nhị muội muội đã tới, ca ca cũng sắp nhậm chức, ta chờ ngày ca ca tiền đồ phát triển như vũ bão.” ... Mời các bạn đón đọc Quy Đức Hầu Phủ của tác giả Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cá Mực Hầm Mật - Mặc Bảo Phi Bảo
"Hàn Thương Ngôn!" Cô khẽ ngẩng đầu lên: "Em thích anh." Là một tiểu thiên hậu xinh đẹp đáng yêu trong giới cover nhạc, Đồng Niên chưa bao giờ nghĩ mình lại trúng tiếng xét ái tình với một người đàn ông. Hơn thế nữa, người này hơn cô những 10 tuổi lận. Địa điểm lại vô cùng đặc biệt trong một lần đến quán chơi game, để rồi từ đó cô gái bé nhỏ theo đuổi bằng được ông chu về nhà mình. Cô cho rằng mình sẽ theo đuổi soái ca trong thế giới thực, không ngờ người này lại là một đại thân cao cao đỉnh đỉnh trong thế giới game chuyên nghiệp. Cô thích anh đến mức hận không thể có hai mươi lăm tiếng để ở bên cạnh anh, kề bên anh, nhìn anh tức giận, nhìn anh cười, nhìn anh nổi đóa,… hay đơn giản chỉ là nhìn anh chăm chú làm việc. Còn anh thì sao? “Ngoài biết anh tên là Hàn Thương Ngôn, em còn biết gì nữa?” Cô ngẩn ra, còn biết cái gì nữa à? Thực ra đều rất vụn vặt. Tư liệu về anh thật sự quá ít... “Hết rồi...” Cô thành thật giải thích, “Chỉ xem video phỏng vấn và thi đấu công khai của anh.” Anh yên lặng ba giây. Sau đó tiếp tục cất tiếng, “Hàn Thương Ngôn, sinh ngày 14 tháng 2 năm 1986 tại Nauy, năm 2004 đổi thành quốc tịch Trung Quốc, từng là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, xếp hạng và thành tích đã có trên mạng, năm 2005 giải nghệ. Học mấy năm đại học, chuyên ngành thiết kế công nghiệp, sau khi tốt nghiệp thành lập câu lạc bộ K&K tại Mỹ, anh là người đầu tư số một, cũng là một trong những ông chủ của câu lạc bộ này. Từ năm 2013, sau khi thành lập K&K China, anh thường xuyên ở Trung Quốc.” Nội dung giới thiệu tỉ mỉ, những tư liệu ngay cả bách khoa toàn thư Baidu cũng không thể có... Mà được nói ra từ miệng anh, từng câu một, nói với cô. Dường như đang nói: Đồng Niên, hoan nghênh em đến với thế giới của anh. Hàn Thương Ngôn chưa bao giờ là một người hay biểu lộ cảm xúc tình cảm trong lòng, lãng mạn gì đó đối với anh đều không cần. Chỉ có một điều rằng, Đồng Niên em có muốn anh bao nhiêu, anh cũng muốn có em bấy nhiêu. Trừ em ra không cần ai khác cả. Cả cuộc đời dài như thế, anh sẽ dành hết cho em. Cá mực hầm mật – Cuốn tiểu thuyết muốn ngọt ngào, nhẹ nhàng như một gia vị thêm vào cuộc sống của chúng mình rằng “Tình yêu, đơn giản chỉ là như thế.”  *** Tớ đã từng nghe đâu đó, rằng yêu một người, không cần lý do, càng không cần thời gian. Thích một người, chỉ cần một giây hay một khoảnh khắc cũng đủ để cho ta khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên.  Tình yêu mà Đồng Niên dành cho Hàn Thương Ngôn chính là như thế.  Đồng Niên vốn là một sing girl anime sở hữu hơn trăm ngàn người hâm mộ khi chỉ mới mười chín tuổi. Trong một lần giúp người bạn thân canh quán net, cô đã gặp Hàn Thương Ngôn. Anh sở hữu ngoại hình nổi bật cùng khí chất bất phàm. Cho nên, cô gái nhỏ Đồng Niên từ lần đầu tiên gặp anh đã trúng phải tiếng sét ái tình.  Đây cũng là lần đầu tiên cô biết yêu, hơn nữa là yêu một người mà mình chẳng hề hay biết. Thế nên, Đồng Niên vì muốn biết tên anh mà giả vờ nói với Hàn Thương Ngôn rằng anh đã trúng thưởng chương trình của quán net để có thể mượn chứng minh thư của anh. Vì muốn được add WeChat của anh mà tự đổi tài khoản của cô thành tên quán net khiến bao fan hâm mộ tưởng rằng cô bị hack mất tài khoản.  Lần gặp gỡ đầu tiên ấy diễn ra thật sự ngắn ngủi, nhưng đủ để Đồng Niên làm ra bao chuyện ngốc nghếch chỉ để gây được sự chú ý với Hàn Thương Ngôn. Sau lần ấy, Đồng Niên được biết Hàn Thương Ngôn có chơi một trò chơi mang tên GOD, cô liền mượn bạn thân tài khoản game để tham gia, mong được chạm mặt với người mà cô thích dù chỉ là trong game.  Đồng Niên vì thích Hàn Thương Ngôn, nên dù cô đối với game hoàn toàn không hiểu biết gì, nhưng lại quyết tâm luyện tập để có thể chơi cùng với anh.  Đồng Niên thích Hàn Thương Ngôn, nên dù cô có chơi tệ thế nào, vẫn mặt dày dùng mọi cách để gửi lời mời, hi vọng anh có thể chơi cùng mình.  Cô thích anh đến thế, nhưng mà cơ hội để gặp lại Hàn Thương Ngôn lại vô cùng, vô cùng ít ỏi. Cô chỉ có thể dùng game để có thể tiếp cận anh, đến gần anh một chút mà thôi.  Trong một lần Đồng Niên đến một thành phố khác để dự sự kiện, cô lại vô tình biết được Hàn Thương Ngôn tham gia một đội thi đấu thể thao điện tử ở gần đó. Cô liền đến nơi thi đấu để xem và vô tình gặp lại anh. Hàn Thương Ngôn nhìn thấy Đồng Niên, anh liền nhận ra cô là cô gái trực quán net ngày nào. Hơn nữa, Hàn Thương Ngôn ở lần gặp gỡ này đã biết được rằng, Đồng Niên thích anh.  Hàn Thương Ngôn hiển nhiên không thể thích một cô gái chỉ mới gặp lần thứ hai. Nhưng những thành viên khác trong đội của anh lại hiểu lầm Đồng Niên và anh đang hẹn hò, luôn miệng gọi cô là "Chị dâu". Cho dù cô luôn muốn giải thích với mọi người, nhưng hầu như chẳng thay đổi được gì.  Qua những lần tiếp xúc với đội thi đấu thể thao điện tử của Hàn Thương Ngôn, Đồng Niên mới biết hóa ra anh không phải là thành viên thi đấu bình thường, mà anh là thần Gun trong truyền thuyết.  Thần Gun là ai chứ? Là người từ mười năm trước sở hữu thành tích thể thao điện tử vô cùng xuất sắc. Anh từng giành hơn mười chức vô địch quốc tế, có mặt trong nhiều bảng xếp hạng thế giới và có hơn triệu fan. Dù mười năm trước điều kiện thể thao điện tử trong nước cực kì hạn chế, nhưng anh năm đó đã thắng vô số giải đấu, khoác quốc kỳ vinh danh tổ quốc trước đấu trường thế giới.  Nhưng khi anh và đội của mình đang trên đà chiến thắng, nổi bật như mặt trời ban trưa thì đột nhiên, anh tuyên bố giải nghệ rồi lặn tăm suốt mấy năm trời. Những năm gần đây, Gun đã xuất hiện với tư cách là nhà sáng lập một câu lạc bộ thể thao điện tử. Đối với những người trong câu lạc bộ, Gun là một người không gần nữ sắc. Câu lạc bộ của anh không hề có một thành viên nữ, ngay cả người quản lý cũng là một người phụ nữ đã kết hôn. Những tưởng rằng, sẽ chẳng hề có người con gái nào có thể bước vào thế giới của anh được, Hàn Thương Ngôn cũng nghĩ như vậy. Vì thế mà đối với tình cảm chân thành của Đồng Niên, anh không bày tỏ thái độ gì, không nhiệt tình cũng chẳng xa lánh. Anh nói với cô rằng, anh không có ý định có bạn gái.  Đồng Niên cứ như vậy mà trở thành thiếu nữ thất tình. Cô tưởng rằng duyên phận giữa cô và anh đã chấm hết rồi, cả hai cả đời này cũng chẳng gặp nhau nữa. Nhưng Hàn Thương Ngôn lại trở thành đối tượng xem mắt của chị họ Đồng Niên. Mà Đồng Niên lại được người nhà mai mối cho em trai Hàn Thương Ngôn. Người em trai này cũng là thành viên của đội thể thao điện tử, hiển nhiên nhận ra cô và nói với hai gia đình rằng Đồng Niên là bạn gái của Hàn Thương Ngôn, khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.  Nhưng kỳ lạ là, Hàn Thương Ngôn không hề phủ định điều đó, mặc nhận với người nhà rằng cô là bạn gái của mình. Mối quan hệ của cả hai cũng từ đó mà gần gũi hơn phần nào, cô và anh dần đến gần nhau hơn. Nếu dựa theo lời của Hàn Thương Ngôn thì Đồng Niên là một người con gái hiếm hoi bước qua cuộc đời và đồng hành cùng anh trong thời gian lâu đến vậy.  Đồng Niên từ đó trở thành bạn gái trên danh nghĩa của Hàn Thương Ngôn, cô cũng rất vui vẻ sử dụng danh phận này để ở bên cạnh anh, làm cho anh rất nhiều việc. Ví như lặn lội đường xa mặc thời tiết xấu để đi sân bay đón anh, hay thay anh giải thích với ông nội anh về nghề nghiệp mang tên thể thao điện tử. Khi ấy, cô tỉ mỉ nói về sự nghiệp của anh, mong ông có thể chấp nhận nghề nghiệp này của anh, nhưng cô không biết rằng Hàn Thương Ngôn cũng đã lắng nghe tất cả những gì cô nói về mình.  Quá khứ của anh, tưởng chừng chính anh đã lãng quên nhưng nay lại được những lời nói của Đồng Niên mà khơi lên bao xúc cảm. Từng lời từng lời của cô, không chỉ khiến anh nghiêm túc hồi tưởng về quá khứ của mình, còn khiến anh nhận ra rung động trong lòng. Hóa ra, không phải anh hoàn toàn không có tình cảm với cô. Vì vậy, Hàn Thương Ngôn liền biến mối quan hệ của cả hai từ giả thành thật, bắt đầu một quá trình sủng sủng sủng không lối thoát :3 "Cá mực hầm mật" là một câu chuyện tình yêu hết sức ấm áp và ngọt ngào, kể lại quá trình từ khi Đồng Niên gặp gỡ Hàn Thương Ngôn lần đầu cho đến lúc cả hai chuẩn bị kết hôn. Truyện có độ dài vừa phải cùng văn phong nhẹ nhàng pha chút dí dỏm của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo nên truyện thật sự rất thích hợp để giải nhiệt trong những ngày hè nóng bức thế này. Tớ rất thích nhân vật nam chính Hàn Thương Ngôn. Anh đã tự nhận mình là một người tính tình rất tệ, không lãng mạn, không có kỳ nghỉ, không có trò tiêu khiển, không thích hợp làm bạn trai, cuộc sống của anh chỉ gắn liền với sự nghiệp và câu lạc bộ thể thao điện tử. Hàn Thương Ngôn đã bao lần tự hỏi, rốt cục vì sao Đồng Niên lại thích anh? Nhưng khi đã hẹn hò chính thức cùng Đồng Niên, anh đã học cách thay đổi những thói quen vốn có của mình. Anh vốn khô khan không lãng mạn, nhưng lại đồng ý dành thời gian nhàn rỗi để đến trường cùng Đồng Niên, để cô có thể trải qua tình yêu vườn trường. Vì cô, mà anh có thể thay đổi bản thân để trở nên phù hợp với cô nhất có thể, rồi từ đó cùng nhau nắm tay đi đến cuối đời.  Vậy nên, nếu các bạn cần một câu chuyện ngọt ngào để giải nhiệt trong thời gian này thì nhanh nhảy hố nhé ^^ Mời các bạn đón đọc Cá Mực Hầm Mật của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.
Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa
Câu chuyện này kể về hành trình chinh phục cùng một người đàn ông của cùng một cô gái, sự khác nhau có chăng chính là thời gian và hoàn cảnh. Ngày đó là tuổi trẻ, yêu đương cuồng nhiệt nhưng môi trường còn quá trong sáng. Ra đời rồi, gặp con sóng to đầu tiên, không cẩn thận bị nó đánh vỡ. Khương Nghiên là một phóng viên, cô chính trực liêm chính, muốn đem nhiệt huyết của mình mang đến khán giả “chân tướng sự thật”. Chân tướng đó đã khiến cho cô và người đàn ông cô yêu thương xuất hiện rạn nứt. Không phải không tin tưởng, không phải yêu không đủ, mà chính là không dám đối mặt. Có quá nhiều khó khăn, có quá nhiều ngăn trở, khiến cho Khương Nghiên dù không đành lòng cũng phải cách xa. Ba năm là một khoảng thời gian đủ để một người xác định được cái gì đối với mình là quan trọng nhất. Thế nên, Khương Nghiên trở về, bằng lòng chấp nhận để anh trừng phạt, chỉ mong mối tình đầu có thêm một cơ hội. Lục Lẫm nào có thể xuống tay với cô, ba năm qua đã đủ hành hạ anh đến không còn hình dạng. Anh chỉ là muốn cho cô một bài học, tình yêu không chỉ có ngọt ngào, còn có khó khăn và cay đắng. Nhưng tình yêu là của hai người, phải là cả hai cùng nhau cảm nhận, cùng nhau xác định có thể tiếp tục vượt qua hay không. Nếu đã hiểu rõ mọi thứ, tốt đẹp và hạnh phúc sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian. Anh cho em thời gian, nếu đã xác định rồi thì hãy về đây, anh sẽ giữ mọi thứ y nguyên như lúc em rời đi, kể cả bản thân anh. “Sẽ cùng nhau đi khắp mọi nơi chứ?” Là lời tỏ tình Lục Lẫm dành cho Khương Nghiên. Không phải là “anh yêu em”, không phải là “hãy ở bên anh”, mà chính là “cùng nhau đi khắp thế gian”. Bên nhau, cả đời. … Mời các bạn đón đọc Tẫn Hoan của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.
Ta Là Đào Hoa Tinh - Thiên Lí Châu
Hoa đào rơi lẳng lặng trên mặt nước. Ta cùng chàng một bước thoảng qua nhau. Duyên phận của công chúa Nhiếp Trường Hoan và thừa tướng Ôn Nhược Cẩn có thể gói gọn trong hai câu nói trên. Bởi vì lúc gặp nhau, một người là công chúa bị lưu đày, còn một người đang bị đuổi cùng giết tận bởi chính đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình. Là Trường Hoan đã cứu Ôn Nhược Cẩn, nhưng nàng tuyệt nhiên không nhớ. Bởi vì khi ấy, nàng đang phát bệnh. Trường Hoan vốn là một nàng công chúa được cưng chiều từ nhỏ, thế nhưng bởi vì cữu cữu của nàng phạm phải tội danh hối lộ, kết quả ngoại trừ đương sự bị phán trảm, gia tộc của nàng từ già đến trẻ phải chịu kiếp lưu đày. Mà trước đó, mẫu phi của nàng không vượt qua được sự thâm hiểm của hậu cung, chết không rõ nguyên do. Còn nhỏ như vậy đã phải chịu quá nhiều biến cố, Trường Hoan liền mắc một chứng bệnh lạ trong người, khi phát bệnh, nàng thường ngồi ôm chân bó gối, nghĩ mình là một cây hoa đào thành tinh. Và trong một lần như thế, nàng gặp Ôn Nhược Cẩn. Ôn Nhược Cẩn bị truy sát, thân thể mang theo độc tố chạy trốn, đã rơi vào bẫy thú. Trường Hoan không hề biết rằng mình đã từng cứu hắn, bởi vì sau lần gặp ấy, Ôn Nhược Cẩn vẫn không hề quay lại tìm nàng. Hắn phải trị thương. Giống như số trời đã định, Ôn Nhược Cẩn bị chất độc trong người hành hạ đến sống dở chết dở, nhưng mỗi lần hắn chuẩn bị đi đến bờ vực ấy, hắn lại nhìn thấy Trường Hoan, rồi chẳng biết vì sao, hắn lại dần dần khỏe lên. Cho đến ngày, hắn hoàn toàn vượt ra khỏi cái chết, cũng là lúc hắn quyết định sẽ đi tìm nàng. Ôn Nhược Cẩn sắp xếp một chút, tạo ra một vài tình huống vô tình mà hữu ý để gặp Trường Hoan. Trường Hoan được trở về hoàng cung sau 5 năm lưu đày, đều là nhờ đến công lao của biểu ca nàng trên chiến trường. Nhưng sống ở môi trường khắc nghiệt quá lâu, Trường Hoan đã không còn là một công chúa hoạt bát khỏe mạnh nữa rồi. Nàng sợ lạnh và sợ cả lòng người. Cho nên khi quay về, nàng sống lặng lẽ ở Sương Thanh Điện. Đối với ai cũng đều là một biểu tình hiểu chuyện, nghe lời. Dù sao cũng từng là nữ nhi của một phi tần được sủng ái, hoàng hậu đương triều Trịnh thị đương nhiên cũng tỏ rõ mình là mẫu nghi thiên hạ, liền muốn sắp xếp hôn sự cho Trường Hoan. Chính ngay lúc đó, nàng không tìm được lý do thoái thác liền vận dụng cách cũ, giả vờ phát bệnh. Quả nhiên, tránh được một lần chỉ hôn. Thế nhưng, điều này lại khiến Ôn Nhược Cẩn được lợi. Mọi người thấy Trường Hoan có bệnh trong người, ai cũng tránh xa. Chỉ có hắn, nhân cơ hội một lần lập công liền khẩn cầu Hoàng đế Nhiếp Dục ban hôn cho mình cùng công chúa Trường Hoan.  Đương nhiên lần này Trường Hoan không còn cách gì để từ chối. Nhưng quả thật, nàng vốn cũng không muốn từ chối. Bởi vì, qua một vài lần gặp gỡ tiếp xúc, nàng cảm giác được, con người này là thật sự có ý với nàng. Có ý, cho nên mới quan tâm đến cảm nhận của nàng, sợ nàng lạnh, sợ nàng không vui, sợ nàng xa lánh. Thế nên mới có chuyện, đã bái đường rồi mà hắn vẫn không hề động đến nàng. Cùng lắm không nhịn được thì cũng chỉ là nắm tay một cái, hôn hôn một chút. Trường Hoan thực sự cảm động. Thời gian ở cạnh hắn, nàng luôn cảm thấy vui vẻ, cũng hiểu được những khó khăn mà hắn đã từng trải qua. Thì ra, một Ôn thừa tướng tuổi trẻ tài cao của ngày hôm nay thật sự chẳng hề dễ dàng. Một người bị hoàn cảnh khó khăn mài giũa, còn một người bị nhân tình thế thái dạy dỗ. Cả hai nguyện ý ở bên cạnh, cùng nhau an ủi, cùng nhau trải qua chặng đường còn lại yên bình an ổn. Sau khi giúp Hoàng đế diệt trừ mầm mống phản nghịch, đồng thời trả được mối thù giết mẫu thân cho Trường Hoan, Ôn Nhược Cẩn từ quan, mang theo thê tử về quê sinh sống. Hai người lúc này mới chính thức bái đường, vui hưởng hạnh phúc của một cặp phu thê thật sự. Không màng thế sự, chỉ cầu yên vui. Mời các bạn đón đọc Ta Là Đào Hoa Tinh của tác giả Thiên Lí Châu.
Siêu Mẫu - Hồ Ly Xù Lông
“Khi mặc quần áo, cài sai nút áo có thể cài lại, nhưng trong tình cảm, nói sai làm sai, thì không có cơ hội sửa đổi, càng không có khả năng bắt đầu lại lần nữa.” Cũng như câu chuyện của Đan Ninh và Tiêu Mạc Phàm vậy. Đan Ninh là một cô gái lạc quan, giàu tình cảm và rất nhiệt huyết với công việc. Cô bước chân vào giới người mẫu khi mới 18 tuổi. Ở cái tuổi chập chững bước vào đời, cô vẫn chưa thể lột bỏ hết sự ngây thơ trong sáng của một cô gái trẻ. Tình yêu đầu đời rất đẹp, rất thơ mộng như một cây kẹo ngọt ngậy mùi hương nên chẳng ai có thể tránh được sự hấp dẫn của nó. Đan Ninh cũng không ngoại lệ, vì tình yêu cô đã đánh đổi quá nhiều thứ. Cô gặp Tiêu Mạc Phàm khi sự nghiệp đang lên đến đỉnh cao. Vì yêu anh, cô đã hy sinh tuổi trẻ, lựa chọn từ bỏ sự nghiệp người mẫu và phấn đấu trở thành diễn viên. Cô làm tất cả những điều đó chỉ vì muốn được sánh vai cùng anh. Nhưng hóa ra, tình yêu 5 năm của cô lại bắt đầu từ một lời nói dối, để rồi cuối cùng, cô qua đời trong một tai nạn xe cộ khi tuổi đời còn quá trẻ. Khi Đan Ninh những tưởng tất cả đã kết thúc với cô thì một phép màu lại xảy đến. Cô được sống lại trong thân xác của Tĩnh An, một cô gái 18 tuổi.  Đan Ninh nhận ra cô và Tĩnh An có rất nhiều nét tương đồng, hai người cùng có một đôi mắt biết nói thu hút người đối diện, cùng đam mê công việc người mẫu và cùng đem lòng mến mộ một người đàn ông. Một lần nữa sống lại ở tuổi 18, Đan Ninh tập trung phấn đấu vì sự nghiệp mà cô đã bỏ lỡ ở đời trước và cố gắng nắm bắt được nhiều cơ hội hơn. Chính nhờ đôi mắt và thần thái quá giống Đan Ninh, Tĩnh An đã vô tình khiến Đường Dự bị thu hút. Nhiếp ảnh gia quỷ tài Mr. Tang lừng danh được công chúng sùng bái vì tài hoa xuất chúng, giữ địa vị có một không hai trong giới nhiếp ảnh. Nhưng ít ai biết rằng Mr. Tang tên thật là Đường Dự.  Ấn tượng của Tĩnh An về Đường Dự là vẻ ngoài anh tuấn, phong thái và lịch sự nhưng cũng rất lạnh lùng. Khi được nghe kể về một người mẫu trẻ có thần thái rất giống với Đan Ninh, anh lập tức sắp xếp một buổi chụp ảnh để có cơ hội được gặp cô.  Vừa mới nhìn thấy Tĩnh An, anh đã lập tức bị cô hấp dẫn. Khi bắt đầu chụp hình, Đường Dự nhận ra Tĩnh An mới là người khống chế ống kính trong tay anh, từ ánh mắt hút hồn, thần thái đến từng bước đi để tạo dáng của cô làm cho Đường Dự bị vây hãm trong đó. Nhìn Tĩnh An qua ống kính, hình ảnh của Đan Ninh lại ùa về trong tâm trí anh.  Tĩnh An quá giống Đan Ninh, hình bóng hai người con gái cứ mơ hồ đan xen khiến Đường Dự vừa hoang mang lại vừa bối rối. Nhưng dần dần anh nhận ra rằng, Tĩnh An không phải Đan Ninh.  Đan Ninh vừa là nút thắt khó buông bỏ trong anh vừa là tiếc nuối của anh, còn Tĩnh An là người một lần nữa mở cánh cửa trái tim tưởng như đã khép chặt của anh. Đường Dự muốn giúp cô tỏa sáng, muốn vì cô mà loại bỏ chướng ngại vật. Vì một lời nói của cô, anh sẵn sàng công bố thân phận giấu kín của mình – nhiếp ảnh gia Mr. Tang. “Có lẽ, đã động lòng rồi” Ngày cô tỏa sáng trên sàn catwalk của tuần lễ thời trang, anh lặng lẽ đến, mang theo chiếc máy ảnh yêu thích, đứng trong góc nhỏ bên sân khấu dùng ống kính trong tay lưu giữ từng khoảnh khắc rực rỡ nhất của cô. Hào quang của cô là ánh sáng chiếu rọi góc tối của anh. Từ động lòng cho đến động tình, tình yêu làm cho trái tim của người đàn ông lạnh lùng ấy tan chảy. Tình yêu khiến cho Đường Dự sẵn sàng giải nghệ, chấp nhận quay về tiếp quản công ty của gia đình chỉ vì muốn giúp người con gái anh yêu thực hiện khát vọng vươn ra thế giới. Đến lúc này, Tĩnh An mới nhận ra tình cảm của anh dành cho mình, nhưng những tổn thương trong quá khứ đã khiến trái tim cô đóng băng và chằng chịt những vết sẹo. Tĩnh An từ chối anh, từ chối yêu và được anh yêu. Cô nói với anh: “Trở về đi” Xin anh hãy trở về để cô có thể tiếp tục trốn tránh, tiếp tục bảo vệ trái tim mang nặng vết thương ấy. Nhưng đến cùng, nó lại chẳng nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi. Cô đã chạy đến nơi anh đã hẹn. Có ai đó từng nói: “Khi tình yêu mới bắt đầu, chúng ta không hề hay biết đó là tình yêu.”(**) Thực ra, Tĩnh An đã động lòng. Một người đàn ông luôn tôn trọng cô, săn sóc, bảo vệ và trân trọng cô, sao cô có thể không động lòng? Làm sao cô có thể lạnh nhạt với người đàn ông đã từng bước lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống của cô từ lúc nào không hay? Ngày đó cô vội vã rời khỏi kinh đô thời trang nước Pháp để trở về bên anh. Ngày đó, cô nhận ra rằng cô yêu anh. *** 18 tuổi, Đan Ninh vì một bữa trưa miễn phí mà tham gia cuộc thi người mẫu Tinh Quang, từ đó trở thành người mẫu mới. 21 tuổi, Đan Ninh vì nóng lòng trong sự nghiệp, cố gắng từ người mẫu hạng C thành công tiến lên vị trí người mẫu hạng A. 22 tuổi, Đan Ninh vì Tiêu Mạc Phàm, không tiếc nuối dứt khoát từ bỏ cuộc đời người mẫu, trở thành một diễn viên mới. 26 tuổi, Đan Ninh vì muốn làm cho trái tim năm năm cố chấp chết đi hoàn toàn, đi ô tô trên đường đến hôn lễ của Tiêu Mạc Phàm và người mẫu Lý Na bị tai nạn xe cộ lao xuống vực. ... 26 tuổi, cô mở mắt ra, lại...trở thành thiếu nữ 18 tuổi, Tĩnh An. Nửa đời làm người, tim Đan Ninh nguội lạnh, thầm nghĩ: Đời này, cô không muốn yêu, thế giới của cô chỉ có trên sân khấu, cô sống vì nghề người mẫu   Mời các bạn đón đọc Siêu Mẫu của tác giả Hồ Ly Xù Lông.