Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sơn Thủy Nhất Trình

Giới thiệu:  Ai có thể cho anh biết Phải kiên cường đến mức nào Mới dám nhớ mãi không quên . # Chuyện về 1 nữ nghệ sĩ và tài xế ngoan của cô ấy # # Hiện thực và u tối # # Chuyện trong thế giới của người lớn, trẻ em cẩn thận khi vào # # Viết cho những cô gái # . , Lời người dịch: Thủy Hóa Bối viết truyện đôi chỗ màu mè và trừu tượng với khá nhiều từ hoa mỹ. Nhưng cái mình thích ở tác giả là cách xây dựng nhân vật rất đời, rất bụi, đôi khi tưởng như thấy điểm chung của mình trong mỗi nhân vật, nhất là những điểm đáng ghét ^^; đặc biệt cú plot và quan điểm của bạn ấy càng làm mình rung rinh, cả phong cách cũng lãng mạn theo một kiểu riêng của người trẻ rất Tây với đầy lý tưởng (hoặc nổi loạn) và hoài bão. Sơn Thủy Nhất Trình có bầu không khí trầm, ngột ngạt, một thứ gì khiến người ta bị che đi mọi cảm xúc. Xuyên suốt câu chuyện, nhiều lúc cảm tưởng thực sự khó chịu, ngỡ bực bội không đọc nổi nhưng vẫn có cái gì thôi thúc mình tiếp tục, hẳn vì đoán chắc tác giả sẽ không để mình ngột đến cuối cùng. Quả là thế, một kết thúc đẹp thực sự. Dẫu có hơi gượng, khúc vĩ thanh vẫn đủ khiến nó trở lại thật đẹp. Chúc các bạn đọc vui. *** Review Truyện Sơn Thuỷ Nhất Trình (Nước non một đoạn đường/Đoạn đường bên nhau) Tác giả: Thủy Hóa Bối Thể loại: Hiện đại, u tối, hiện thực, VẠCH TRẦN sự khắc nghiệt, dơ bẩn của giới showbiz / thể thao đằng sau ánh hào quang, nữ minh tinh x nam tài xế, mang giá trị về nhân văn, tình cảm, cảm động, HE. Độ dài: 30 chương Tình trạng: Hoàn edit. Lần đầu tiên Trịnh Đạc nhìn thấy Khương Nghê, cô bị vây quanh bởi rất nhiều phóng viên. Khi ấy Khương Nghê là ngôi sao đang nổi, hot đến mức sờ vào là bỏng tay, nhưng cũng chính vì thế nên scandal của cô mới ầm ĩ như vậy, chưa kể đến chuyện, cô dính vào nghi án dùng ma tuý.  Nhưng khi thấy cô đứng trước cổng trại cai nghiện, hắn lại chỉ nghĩ rằng, “Lần đầu tiên gặp cô, cô bị phóng viên vây kín tầng tầng lớp lớp. Cô cúi đầu, mày cau chặt, nhỏ nhắn mà bất lực, đứng đấy trong mê man, bé tí như một hạt bụi.” Chẳng phải một minh tinh cao ngạo không sợ trời chẳng sợ đất, thói hư tật xấu đầy mình, ngang ngược phô trương, mà chỉ là một cô gái nhỏ đang sợ hãi trước sự chất vấn của thế giới này. Vì thế hắn xót thương cô, bởi nhìn tình cảnh cô lúc ấy, khiến hắn nhớ về mình trong quá khứ.  Trịnh Đạc từng có một tương lai rực rỡ và cuộc sống muôn sắc muôn màu, thế nhưng vì một lần thi đấu bị huấn luyện viên cho dùng doping, hắn bị tước tư cách tham dự. Rồi sau đó… vận đổi sao dời, gặp đủ lao đao, người thiếu niên Trịnh Đạc ôm trong lòng lý tưởng và nhiệt huyết sống tràn trề, phút chốc trắng tay không còn gì cả.  Hắn không thể tiếp tục thi đấu quyền anh, thậm chí còn phải vào tù. Sau khi ra tù, mọi hào quang khi xưa đều đã rời bỏ Trịnh Đạc, hắn trở lại cuộc sống của một người bình thường, tên hắn từng toả sáng trên các mặt báo năm xưa thế nào, cũng đã bị bao người lãng quên. Có lẽ là do ông trời sắp đặt, hoặc cũng có lẽ chỉ là tình cờ, hắn được thuê làm tài xế của Khương Nghê. Khương Nghê thoạt nhìn khó gần, nhưng sau khi tiếp xúc Trịnh Đạc mới biết rằng, dù là người nổi tiếng, có cuộc sống giàu sang bao người mơ ước, thế nhưng Khương Nghê cũng chỉ là một người bình thường, cô cũng sẽ khóc, cũng sẽ biết đau, cô khao khát yêu thương và cũng có thể yêu người khác một cách chân thành.  Khương Nghê ngụp lặn trong giới giải trí lâu như vậy, cũng chẳng còn là cô gái ngây thơ chưa trải sự đời không hay biết gì cả, thế nhưng mong ước được hạnh phúc và yêu thương của cô quả thật vô cùng hồn nhiên, vô cùng thuần khiết. Trịnh Đạc xuất hiện trong cuộc đời Khương Nghê ngay lúc cô đang loay hoay chật vật nhất, chính cô cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, mình sẽ phải lòng người này, sẽ muốn bảo vệ và yêu thương hắn, hẳn Trịnh Đạc cũng từng nghĩ như vậy.  Tình cảm của họ xuất hiện rất đột nhiên, chẳng hề chủ ý, có lẽ phần nhiều, ban đầu xuất phát từ sự cảm thông bởi nỗi cô đơn thường trực và những vết thương mãi không thể tỏ bày cùng ai trong lòng, họ giống như người bệnh lâu ngày giờ đột nhiên lại gặp được kẻ đồng bệnh tương liên. Khương Nghê bị trói buộc bởi hợp đồng âm dương(*), sau ánh hào quang trên sân khấu là một trái tim chằng chịt xước sẹo, với một thân thể đã qua tay bao người. Cô vẫn luôn tự bảo mình rằng, đây là con đường cô tự chọn đấy thôi, thế nhưng với Trịnh Đạc, cô lại không thể chịu được suy nghĩ hắn sẽ chê cô bẩn. Cô khóc nức nở, không ngừng lặp đi lặp lại với Trịnh Đạc, Trịnh Đạc à làm sao bây giờ, tôi bẩn quá rồi, Trịnh Đạc à…  Nhưng hắn chưa từng chê cô bẩn. Hắn muốn che chở cô, cũng như khi cô che chở hắn khi bị người ta đánh hôm ấy. “Sơn Thuỷ Nhất Trình” là một bộ truyện hiện thực nhuốm màu buồn bã, nó vạch trần mặt tối của thế giới này và những nỗi đau mà người ta phải chịu. Như Khương Nghê, như Trịnh Đạc, thế nhưng đây tuyệt đối không phải là một câu chuyện tuyệt vọng. Bởi vì sau tất cả, tình yêu giữa người với người vẫn tồn tại, thắp sáng và sưởi ấm mỗi ngóc ngách trên trái đất rộng lớn này. Khương Nghê dũng cảm vạch trần tội ác của ông chủ công ty giải trí, giải thoát cho mình, cũng bảo vệ những nghệ sĩ nữ khác, dù cho có phải xé toạc vết thương mà cô đã cẩn thận giấu giếm bấy lâu, mang ra làm bằng chứng cho cả giới truyền thông mổ xẻ. Trịnh Đạc dũng cảm bảo vệ và yêu người con gái mà hắn phải lòng.  Đọc “Sơn Thuỷ Nhất Trình”, bạn sẽ không chỉ thấy được tình yêu lặng lẽ và sâu sắc của Khương Nghê, Trịnh Đạc; mà còn thấy được tình gia đình ấm áp, tình người đong đầy: như người mẹ mắc chứng Alzheimer của Khương Nghê, dù không phân biệt được ai với ai những vẫn luôn nhắc người ta hãy chăm sóc cho con gái bà; như người bạn cũ đã tâm sự với Khương Nghê rằng Trịnh Đạc rất tốt, xin hãy chăm sóc anh ấy; như nữ nghệ sĩ dũng cảm đứng lên để vạch trần bộ mặt của công ty chủ quản… rất nhiều, rất nhiều. Có lẽ sẽ có những phân đoạn mô tả bản chất ác độc và tăm tối của con người khiến bạn ghê sợ và khiếp hãi, thế nhưng với bản chất cao đẹp của mình, tình yêu vẫn sẽ chiến thắng cái xấu xa, ác độc. Dù trong cuộc sống, có nhiều lúc nghịch cảnh khiến bạn đau đớn và tuyệt vọng, nhưng thật tuyệt biết bao khi bạn vẫn dũng cảm vượt qua và sống tốt. Cảm ơn sự dũng cảm của bạn. *** Khương Nghê cảm tưởng đây là ngày ánh nắng châm mắt nhất suốt hai tháng tới nay. Xuyên thấu đôi gò má gầy hốc của mình trên lớp cửa kính, cô trông thấy cánh nhà báo vây kín như nêm phía ngoài cánh cổng lưới sắt. Mỗi một kẻ đều đang vác cái cần câu cơm của bọn chúng, ống kính đen dài như những nòng súng chi chít, sẵn sàng cho viên đạn nã thẳng tới cô bất cứ lúc nào. Chiếc điện thoại ly biệt lâu ngày của cô bắt đầu rung lên, tên của Jessie hiện lên trên màn hình. “Chị Nghê, sao chị còn chưa ra nữa?” Khương Nghê hé hờ con mắt, nhìn ra dải màu đen nghìn nghịt phía ngoài: “Phóng viên đông quá.” Giọng Jessie có hơi nôn nóng: “Xe đã dừng đợi chị sẵn rồi, chị đi ra là có người tới đón… Đau dài không bằng đau ngắn, chị ráng chạy mấy bước lên được xe là tốt rồi…” Khương Nghê ngó những cái đầu nhấp nhô không sao phân nổi ngoài kia chăm chú, bàn tay cầm điện thoại siết hơn, thở dài, kéo mở cánh cửa kính. Không ngoài dự đoán, đám đông ngoài cánh cổng sắt bắt đầu sôi trào, ánh đèn flash chớp lóe trông rõ mồn một kể cả dưới nắng gắt. Cánh cổng lưới sắt mở. Tuy đã có hai bảo vệ cản lại, cánh nhà báo vẫn chen vào lúc nhúc. Một nữ phóng viên nhanh tay lẹ mắt bỗng loáng dí micro vào dưới mũi Khương Nghê, gân giọng hỏi thật nhanh: “Cô Khương Nghê, trải qua chuyện lần này, cô sẽ rời khỏi làng giải trí chứ?” Khương Nghê cau mày, kéo thấp vành nón, chỉ muốn chen ra khỏi đám đông. “Cô Khương Nghê, bên cảnh sát nói đây chỉ là một việc hiểu lầm, là như thế thật ư…” “Cô Khương Nghê, tôi là giải trí XX, cô sẽ tiếp tục hợp tác với công ty RJ chứ…” “Cô Khương Nghê… nhìn bên này… Nghe nói đã có vài đơn vị hợp tác hủy hợp đồng, việc này là thật chứ…” “Cô Khương Nghê, đây là giải trí XX… Xin hỏi…” “Cô Khương Nghê…” Ánh đèn flash và những âm thanh nhức óc khiến cô bực dọc lạ thường trong tiết cuối hè. Không biết bị ai đẩy mà trọng tâm của cô bỗng hơi hẫng, nhưng ngay giây sau đã được một cánh tay mạnh mẽ ôm vòng qua eo, kế đó một chiếc áo khoác đen kịt phủ trùm trên đầu. Mùi xà phòng thoang thoảng ập tới. Ánh mắt cô chìm trong bóng đen. Nhưng có thể cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang đẩy cô bước tới trước. Trong tình cảnh rối ren, sức mạnh ấy vững khỏe mà lại im ắng, âm thanh bên tai cô mỗi lúc một nhỏ dần, mãi đến khi mất hút. Nghe tiếng mở cửa xe, cô tuột cái áo khoác xuống ném vào ghế sau. Khi được hơi mát dễ chịu trên xe bao trùm, cô khoan khoái thở ra một hơi. Jessie ngồi trên ghế phụ lái ngoái đầu nhìn Khương Nghê hồi lâu, bảo: “Lạy trời lạy đất, không có việc gì…” Cửa bên tài xế mở, mùi xà phòng thoang thoảng ban nãy vọng vào. Khương Nghê chú ý tới người đàn ông ngăm đen và cường tráng kia. Khương Nghê cau mày, hỏi: “Anh ta là ai?” Jessie liếc qua chiếc SUV màu đen chạy vào trong kính chiếu hậu, không để ý tới Khương Nghê, chỉ nói với đối điện: “Đi nhanh, tới cao ốc RJ.” Khương Nghe lại cau mày, hỏi: “Tới RJ làm gì?” “Giám đốc Cảnh tìm chị.” Khương Nghê im lặng, nghẹo đầu, thấy cánh tay vạm vỡ của người đàn ông trên ghế tài xế. Khi chỉ xỏ cái áo trắng ngắn tay để điều khiển vô lăng, đường cơ bắp tay nổi rõ bần bật. Jessie nói: “Đây là tài xế kiêm vệ sĩ mới của chị, tên Trịnh Đạc.” Khương Nghê nhếch mày, hỏi: “Người lúc trước đâu…” Jessie lườm một cái toàn tròng trắng, nói: “Người ta thấy chị có chuyện, ton hót chạy theo chủ mới rồi. Chị biết Triệu Thư Na chứ, giờ người ta là gà cưng được RJ nâng đỡ số một đấy.” Khương Nghê ngước đầu, mắt giao với mắt Trịnh Đạc trong kính chiếu hậu trong một thoáng. Đôi ngươi đen kịt kia tức thì lảng đi. Khương Nghê không nghĩ nhiều. Trong tiếng nói “chạy nhanh lên” của Jessie, mắt cô trân trân vào hàng bạch dương chạy ngược tới vô hạn. Xe nghênh ngang đi xa khỏi mấy chữ “Trại cai nghiện thành phố Cầu Cảng”. Vẫn nhìn chữ số tăng dần trong thang máy, Khương Nghê soi vào vách thang mờ đục vuốt phẳng lại áo quần. Tầng 66… Cô nhìn chữ số đỏ rực kia. Cảnh Diệc mãi là người đàn ông thích đứng ở nơi cao nhất. Cô quen đường thuộc lối đi tới văn phòng của Cảnh Diệc. Hai trợ lý đứng dậy gật đầu ra hiệu với cô, kế đó một trong hai cất tiếng: “Giám đốc Cảnh đang bàn chuyện với người khác trong phòng, cô Khương xin chờ cho một lát.” Khương Nghê gật đầu. Không tới một lát, cánh cửa thủy tinh mờ mở, một bóng người mảnh mai đi ra. Chiếc áo thun trắng thoải mái và quần bò ống đứng tôn rõ vóc dáng đẹp đẽ, đôi mắt to trên gương mặt tròn tràn trề hơi thở thanh xuân càng khiến cô thêm rực rỡ. Khương Nghê đoán hẳn cô chính là “Triệu Thư Na” trong lời Jessie. Cô gái cười đến là ngọt ngào, bước tới đối diện Khương Nghệ, không hề sợ người lạ: “Chị Khương Nghê, giám đốc Cảnh đang đợi chị bên trong đấy. Chị mau vào đi.” Khương Nghê không lộ sự biến đổi nào trên nét mặt, gật đầu thay câu trả lời, vào phòng, không nhìn cô thêm một cái. Thế trận bên trong khá là hoàng tráng. Trừ Cảnh Diệc dựa vào cửa sổ ngắm cảnh còn có nhân viên giao tiếp xã hội của đội chuyên xử lý những sự kiện quan trọng của tập đoàn RJ. Hơn nữa toàn bộ đều có mặt, không sót một người. Bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn RJ được công nhận là hàng đầu trong ngành, ngay sự kiện hot search sao nam nổi tiếng bạo hành bạn gái hotgirl mạng lần trước cũng có thể tẩy trắng hoàn toàn. Cảnh Diệc quay đầu. Hôm nay hắn không đeo mắt kính, chẳng thế mà đầu tóc còn rơi rũ vì nóng, trông có vẻ trẻ tuổi hơn. “Khương Nghê, đúng là giỏi lắm.” Âm giọng hắn vốn đã thấp trầm, câu nói này qua miệng hắn còn dồn chứa đe dọa ngập ngụa. Hắn chậm rãi bước tới. Một xấp tài liệu đập thẳng vào người Khương Nghê, rơi rụng trên thảm. Giấy trắng bay tứ tán. Hắn cao hơn Khương Nghê một cái đầu, lại hếch cằm nhìn cô. Cảm giác áp lực khiến mọi người trong phòng cùng hít sâu. “Hai phim điện ảnh, trong đó một phim hướng tới giải Cannes, hai phim truyền hình đẳng cấp, một phim chiếu mạng… Hai quảng cáo đã thành, sáu quảng cáo đang thương thảo… Khương Nghê, cô đã khiến RJ tổn thất bao nhiêu rồi?” Khương Nghê vẫn tỉnh nhăn chẳng đổi, quỳ gối nhặt gọn mớ giấy tờ, kế đó đưa bằng cả hai tay cho Cảnh Diệc. Ánh mắt đối thẳng với đôi mắt hai mí rất rộng của hắn không hề kiêng nể. Cảnh Diệc đã quen với điệu bộ này của cô từ lâu. Rút mớ tài liệu, khi quay đi có nghe Khương Nghê nói. “Chí ít tôi từng kiếm tiền cho RJ, à… Không, là cho giám đốc Cảnh.” Cảnh Diệc quay đầu, nét mặt hơi méo mó, lại đối diện với Khương Nghê đang cười. Nụ cười của Khương Nghê, đòn sát thủ của cô ngôi sao đang lên kia cũng không thể so bằng, là một kiểu cười sáng đẹp đến độ đáng yêu mà lại lộng lẫy. Hệt như lần đầu nhìn thấy cô. Không hề nổi bật trong đám đông, thậm chí cả khi quét nhìn tận năm, sáu lần, đến khi nét cười của cô nở rộ. Sự cách biệt với gương mặt bình thường luôn lạnh nhạt căm ghét trần thế ấy khiến hắn mê mẩn. Bấy nhiêu năm đã qua, vẫn nguyên như thế. Hắn gằn giọng cười, nói: “Hi vọng cô còn luôn kiếm được tiền cho tôi.” Rồi hắn chuyển ánh nhìn sang mấy nhân viên quan hệ xã hội danh tiếng, ra lệnh bằng ánh mắt. “Cô Khương Nghê, chúng tôi tổng hợp những bình luận và số liệu trên mạng thời gian qua, kế hoạch cho cô hiện tại là cố gắng tham gia thật nhiều game giải trí, quay clip ngắn và quảng cáo công ích… Lượng fan của cô hiện tại không giảm mà còn tăng, nói rõ cô vẫn còn thị trường rất lớn. Mục đích của chúng tôi là làm gì làm cho trót, khiến fan của cô sẽ càng thích cô hơn, khiến người ghét cô càng ghét cô hơn…” Khương Nghê không tỏ thái độ gì, nhưng cũng chả cần cô có thái độ. Đám quan hệ xã hội lại kê ra những hành động cụ thể, cô chỉ tiện thể nghe cho biết. Thái độ ấy khiến Cảnh Diệc xua tay đuổi hết đám nhân viên, cả phòng họp rộng không chỉ chừa mỗi hai người họ. Cả hai im lặng hồi lâu. Cảnh Diệc cởi nút chiếc sơ mi, nghếch cằm nói với Khương Nghê: “Lại đây.” Khương Nghê làm thinh. “Lại đây.” Giọng điệu đã nhấn nhá của Cảnh Diệc thêm mùi cảnh cáo. Khương Nghê bước tới, bị Cảnh Diệc vươn tay túm chặt mớ tóc ngắn. Trong cơn đau và bị kéo tới trước mặt hắn, cô cảm nhận được thứ mùi riêng biệt của hắn ràng quấn quanh mình. “Khương Nghê, đừng có giở trò. Đinh Y Dung ngu thật, nhưng cô cũng đừng nghĩ mình quá thông minh.” Lực tay hắn mạnh hơn. Khương Nghê cắn bập vào môi vì đau, nhưng cô không biết trong mắt Cảnh Diệc nó cám dỗ đến mức nào. Mắt hắn nheo nheo. Khương Nghê đã nhận ra biến đổi của hắn. Nhẹ giọng, cô nói: “Giám đốc Cảnh muốn lên tôi ở đây?” Giọng điệu hờ hững khiến hắn căm ghét. Hắn buông phắt cô ra. Khương Nghê được đà trượt mình xuống đất. Cảnh Diệc đứng trên cao ngó xuống, nói bằng giọng rẻ rúng: “Cô cũng không đếm lại xem mình đã bị bao nhiêu người lên.” Khương Nghe cúi đầu, nhưng giọng nói thì rành mạch từng chữ: “Vậy cũng là nhờ phúc giám đốc Cảnh.” Cảnh Diệc cười, nụ cười chẳng tí tình cảm gì. Hắn nói: “Chuẩn bị buổi chiêu đãi phóng viên chiều nay đi, đến lúc đấy tôi sẽ tham gia với cô, tốt nhất là đừng có chuốc thêm cho tôi rắc rối gì.” Khương Nghê đứng dậy, dắt mái tóc ngắn vào mang tai khiến sườn mặt lộ rõ. Trong mắt Cảnh Diệc, cô không đủ đẹp, nhưng đã quá đủ mùi. Cảnh Diệc vừa cài lại nút áo sơ mi, một giọng nói lanh lảnh đã vọng vào từ cửa lớn: “Anh Cảnh Diệc!” Một cô gái mặc đầm hai dây họa tiết hoa nhỏ chạy vào ôm cứng tay Cảnh Diệc. Cô gái rất thấp, chỉ cao tới ngực Cảnh Diệc, đứng bên hắn trông càng có vẻ thấp bé. Cô gái nhìn Khương Nghê, âm giọng chuyển lạnh: “Khương Nghê, cô đừng có tìm thêm rắc rối cho anh Cảnh Diệc nữa!” Cái giọng hờn mát đủ sức khơi gợi trái tim đàn ông. Nhưng Khương Nghê đã quá hiểu Cảnh Diệc. Hắn không thích kiểu con gái như thế. Khương Nghê không tỏ thái độ gì, nói: “Chào cô, cô Đinh.” Đinh Y Dung trề môi. Khương Nghê thoáng cười, chân thành hơn trước đó. Cô nói: “Vừa rồi giám đốc Cảnh còn khen cô đấy.” Mắt Đinh Y Dung sáng rỡ. Cảnh Diệc cau mày, hơi nghiêng đầu đi. “Giám đốc Cảnh khen cô thông minh đấy.” Đôi mắt xếch của cô chơm chớp, phối với góc môi cong lên trông hệt bông anh túc nở rộ. Mời các bạn mượn đọc sách Sơn Thủy Nhất Trình của tác giả Thủy Hóa Bối.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Một Nét Son Tình
Văn án: Một cô gái trông có vẻ như thông minh nhưng thật ra rất đỗi tầm thường Một chàng trai trông có vẻ như tầm thường, nhưng thật ra chứa biết bao nhiêu câu chuyện. Chưa gặp nhau, họ chỉ thương một người —- gặp nhau rồi, họ chỉ thương có một. “Trên đời này những ai có tâm chí kiên cường nhất, sẽ không sợ nguy hiểm tính mạng, mà sợ lúc động tình. Hễ động tình rồi, cả đời sẽ như đi trên băng mỏng, không cẩn thận sẽ thành vạn kiếp bất phục.” Một nét son tình là tác phẩm đầu tay của Twentine. Một người phụ nữ thấu hiểu sâu sắc, cảm thông sâu sắc và dùng cách của riêng mình để bước vào một thế giới vốn đã u tối và kín như bưng bằng những tình cảm ấm áp nồng nàn như lửa. Nữ chính nào của Twentine cũng đều như vậy, ai ở ngoài nhìn họ cũng như thấy những con đom đóm đi sâu vào màn đêm tăm tối, chỉ có họ mới biết rằng, họ đang đi tìm ánh sáng cho riêng mình. Chẳng có nam nào, nữ nào của Twentine rực rỡ như ánh mặt trời cả, họ đầy những góc tối, những ham muốn nổi loạn lãng tử luôn muốn vượt qua khuôn khổ của thế giới họ đang sống. Twentine cho mình cảm giác như nặn một cái tượng, thổi cho nó sức sống rồi để nó tự bùng nổ với năng lượng của mình khi tiếp xúc với mỗi nhân vật. Các nhân vật của Twentine có thể yêu, có thể ghét rất cực đoan, có thể sai lầm, có thể không toàn vẹn... họ là những con người dù là chính hay là phụ đều mang những tình cảm cố chấp, sâu nặng, yêu không kể đúng sai. Bạn sẽ gặp câu chuyện về một cô gái cô độc và một chàng trai tật nguyền bị xua đuổi. Họ tưởng như bị cả thế giới này bỏ rơi, sống im lặng, chịu đựng... Họ lưu luyến nhau, che chở nhau, khâm phục nhau, yêu thương nhau và bao dung cho nhau. Đông Cô yêu người ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi ánh mắt tịch lặng của chàng. Đôi tình nhân đó, một người đồng cảm, bao dung và muốn chở che, người kia lại muốn gánh vác để không mang lại gánh nặng cho nửa kia của mình. Đặt cái rung động của La Hầu bên cạnh cái rung động của Đông Cô có vẻ như thiếu một chút gì đó, bởi cả hai đều không giống lẽ thường, đều quái lạ. Với Đông Cô là bởi nàng làm người hai kiếp, đủ để hiếu thấu cõi đời. Với La Hầu lại như một màn sương trắng, Đông Cô giống như đi trên lớp băng mỏng, luôn nâng niu, luôn gìn giữ và luôn dự cảm những điều bất an. Twentine viết chạm trái tim người đọc ở những cung bậc này, và dịch giả mang lại cảm giác "thấm thía" khi đọc từng trang viết. "La Hầu chống gậy, vào lại trong nhà với bộ dạng gần như thảm hại. Nhìn thấy người con gái đang ngủ say trên giường, La Hầu đến quỳ bên, rón rén nắm lấy tay Đông Cô. Nàng đang ngủ yên nhưng thần thái không thoải mái, đầu mày luôn hơi nhíu lại. La Hầu cứ quỳ mãi ở tư thế đó, chàng chỉ có một chân để chống, đầu gối đã nhức nhối từ lâu, nhưng chàng không đứng lên. Đông Cô xuất hiện trong đời chàng, giống như nắng ấm giữa trời đông. Nàng là người đầu tiên trong đời La Hầu đã dốc lòng đối xử tốt với chàng. Nàng khiến cho chàng, lần đầu tiên trong cuộc đời hoang phế của mình, bắt đầu biết chờ mong, nhìn về tương lai với khát vọng..." Bạn đọc sẽ gặp một "cục đá nhồi" La Hầu dịu dàng, ẩn nhẫn mà vô cùng ít nói. Chàng kiên cường nhưng thâm tình với trái tim mềm như đậu phụ. Chàng động lòng, rồi chàng lại tự ti, đau xót chống chịu cảm giác mất mát, kém cỏi trước một người thứ 3. "...La Hầu hơi cúi xuống, nhìn vạt áo trống hoác của mình, và bàn chân gỗ phía sau lưng, do đang quỳ nên đã bị lệch, nghiêng với một góc độ kỳ lạ trên sàn nhà. Chàng lại nghĩ đến An Kình, dung mạo như tiên sa, khi chất như lan huệ. Bàn tay của La Hầu xoè ra, trong lòng đau xót khôn nguôi. Chàng nhắm chặt mắt, đau khổ rên một tiếng rên trầm thấp, như một con thú bị thương đang trốn trong hang sâu, cô độc và thê lương. Ta biết phải lấy gì để so với hắn, lấy gì để giành với hắn……" Bạn cũng sẽ gặp Đông Cô dịu dàng bao dung ẩn nhẫn, tưởng thông minh hóa ra lại rất tầm thường. Nàng sa vào lưới tình, cũng như đi một cõi không về. Như nàng tự nhủ, chân đã đặt trên đường, bước đã đi về phía trước nên chẳng thể quay đầu. Cứ đi mãi trên thế gian này, sớm muộn gì cũng gặp một người. Khi gặp họ, chúng ta vừa trở nên nặng tình hơn bao giờ hết, lại vừa trở nên vô tình hơn bao giờ hết. "Phải chăng nơi quê nhà không ai trông ngóng chàng, cho nên chàng không có gì níu kéo; phải chăng bị người nhà chối bỏ, cho nên chàng mới không màng chết chóc. Văn Giới nói chàng là một kỳ tài trong thiên hạ, nhưng làm sao cô ta biết được nỗi xót xa trong cái danh xưng đó. Có người bên chàng chia sẻ ngọt bùi, hoặc mình chàng trong hoạ tìm được phúc, rốt cuộc chàng thích con đường nào..." Bạn cũng sẽ gặp một An Kình - Yến Quân dịu dàng nho nhã như cành lan mà lại sắc nhọn như cây cỏ xước. Yến Quân này làm người ta thương không nổi, ghét cũng chẳng xong. "Một chữ đợi, đã làm chậm trễ bao nhiêu chàng trai si tình trên thế gian này, và khiến bao nhiêu người con gái bạc tình hối hận. Nhưng sao ta có thể nói "không" với con. Cũng như năm đó, lúc người ấy nói sẽ đợi ta, trái tim quả cảm, tấm tình nồng cháy, sao ta có thể nói "đừng"..." Chỉ là câu chuyện về một cô nàng nấm Đông Cô ngốc nghếch dưới cái lốt khôn ngoan và một chàng trai tật nguyền với nhiều chuyện cũ, chỉ thế thôi nhưng đâu đó phảng phất bóng dáng của những nam chính, của những nữ chính mang đầy đặc trưng của Twentine sau này, và có những câu thoại đọc lên lại thấy thương đến nhói lòng. Tình, là một nét son không dễ gì mờ phai. Bên là một cô gái thông minh, nghĩ quá nhiều càng lúc càng mệt mỏi kiệt sức. Bên là một chàng trai cô độc, xưa nay vốn ít lời, chỉ dùng hành động để chứng minh hết thảy. Họ đến với nhau, thấu hiểu nhau, ngoại trừ định mệnh thì chẳng còn tìm ra được lý do nào khác. Truyện có đôi chỗ dài dòng, rườm rà và cũng u buồn, nhưng là một tác phẩm đầu tay đáng đọc của Twentine, bởi có những viên gạch đầu tiên mới có một Twentine với nhiều góc cạnh, với nhiều bản sắc và nhân vật được độc giả yêu mến sau này. *** "Thím Trương, để cháu đi giao những vật liệu này đến tiệm nhà họ Lý, thím cứ nghỉ ngơi trước đi ạ." "Được được, phiền Đông Cô nhé." Một bà thím dáng người chắc nịch bước xuống từ cỗ xe, giao lại chiếc roi đánh xe cho một cô gái trẻ, cô gái mỉm cười lễ phép, đón lấy roi, nhanh nhẹn nhảy lên ngồi trên chiếc xe bò. Xe chất từng bó từng bó gỗ mộc, được buộc bằng dây thừng. Cáo biệt ngắn gọn xong, cô gái điều khiển chiếc xe chậm rãi lăn về phía cổng thành. Đã giữa thu, trời mau trở lạnh, cô gái kéo áo sát vào thân mình. Cô gái ấy chính là Tề Đông Cô. Một Tề Đông Cô đã đến thế giới này được hai tháng trời. Hai tháng trước, mở mắt ra, nàng phát hiện mình đã đến quốc gia xa lạ này, và nhớ rất rõ bản thân mình là ai. Kiếp trước, nàng vốn là một hoạ sĩ, tác phẩm của nàng từng vang danh thiên hạ, nhưng cơ thể thì đau bệnh triền miên, cuối cùng sống được 32 năm rồi lìa trần. Đến kiếp này, Đông Cô mang theo ký ức của hai cuộc đời, bắt đầu cuộc sống mới ở tuổi 20. Nàng ngước đầu nhìn lên, sắc trời đã hơi tối, bầu trời nhuốm màu xanh xám trong suốt, thỉnh thoảng có vài cánh chim vút ngang. Nơi đây là một thôn xóm đơn sơ, cả cuộc đời 20 năm trước đó của Đông Cô sinh trưởng ở nơi này, sức khoẻ của nàng trong thế giới này khá tốt, tuy không so được với những người phụ nữ cường tráng, nhưng ngày ngày vẫn có thể đến lâm trường làm công việc tay chân, lại may cho nàng, thôn dân hiền lành, hễ có công việc thuộc loại đưa hàng chở hàng, họ sẽ đều giao hết cho Đông Cô, để nàng có thể kiếm tiền. Đông Cô là một cô gái hiền lành, cả hai kiếp vẫn như vậy. Chỉ có điều ông trời không ban cho nàng vận tốt, kiếp trước sức khoẻ quá kém, bệnh tật quấn thân, đến giai đoạn cuối nàng còn thậm chí không cầm nổi cây cọ. Khi qua đời, nàng đã hiến hết những bộ phận còn tốt trong người mình, ngay một cái thây nguyên vẹn cũng không để lại cho bản thân. Đến kiếp này nàng tự dưng xuất hiện trên đời, cha mẹ thân sinh đều không rõ là ai, bà lão lượm nàng về nuôi cũng mất từ năm nàng 12 tuổi. Đông Cô chưa từng oán trách, nàng đã quen rồi. Một cơn gió thổi qua, Đông Cô chà xát hai tay. Nàng nhìn bàn tay mình, khắp nơi toàn vết chai, da dẻ sần sùi, là đôi tay điển hình của người nghèo.   Mời các bạn đón đọc Một Nét Son Tình của tác giả Twentine.
Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh
Review bởi: Tâm Bùi Ánh - fb/hoinhieuchu “Hẹn hò một năm chưa đủ để tiến tới hôn nhân sao?” “Anh cảm thấy thời gian vừa đẹp. Mình đã cùng nhau đi qua bốn mùa, sau này sẽ còn đón thêm rất nhiều xuân hạ thu đông bên nhau nữa. Tháng Một tới em còn chưa xuất hiện. Tháng Hai về, em ngủ nhà kế bên. Tháng Ba qua, mưa trắng đất trắng trời. Tháng Tư đến, hoa tường vi nở rộ. Tháng Năm đẹp như mơ, mình ngồi đối diện, đợi tháng Sáu thong thả đi về. Tháng Sáu về muôn hoa khoe sắc, thơm ngát hương bay. Tháng Bảy vui buồn đan xen, sóng lúa lao xao quyện vào đồng cỏ, trải đến chân trời. Tháng Tám về, anh giấu tình không nói. Tháng Tám anh là nước trong chai, em là mây trên trời. Tháng Chín và tháng Mười là đôi mắt, mắt ôm cả biển khơi, em ở trên mặt biển, anh ở dưới làn nước. Tháng Mười Một chưa đến, em nhìn qua cửa sổ thấy tháng Mười Hai ở phía xa xa. Tháng Mười Hai tuyết trắng tung bay, tuyết phủ ngập tràn…. Một bài thơ với câu từ bay bổng như vẽ ra câu chuyện tình yêu giữa Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung tựa như tên hai người khi được ghép lại: ‘Ôn hòa ung dung, năm tháng an bình’, vô cùng xứng đôi, vô cùng tốt đẹp, vốn dĩ đã là trời sinh một đôi như Ôn Thiếu Khanh thường hay nói.. Ôn Thiếu Khanh là một chàng trai dịu dàng, tao nhã, khi khám bệnh thì ăn nói nhẹ nhàng, trên bàn mổ thì oai phong mạnh mẽ. Anh chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có một cô gái mang tên Tùng Dung nói với anh rằng cô sẽ vung đao bảo vệ anh chu toàn trong thế giới của cô. Tùng Dung là một cô gái điềm đạm, lão luyện, dựa vào ba tấc lưỡi gây dựng tiếng tăm trong giới luật sư. Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người đàn ông tên “Ôn Thiếu Khanh” khiến cô ngoài miệng thì á khẩu nhưng trong lòng lại nở hoa rực rỡ. Vốn họ quen nhau từ rất sớm, vừa gặp đã yêu nhưng do thời điểm không thích hợp lại thêm một người ở giữa khiến thứ tình cảm mới chớm nở ấy không thể bung mình nở rộ. Họ đành phải tiếp tục gieo hạt tình yêu ấy trong lòng rồi ươm mầm trong chờ đợi. Nhiều năm về sau, khi gặp lại, không phải là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mà là sự yêu thương kiên trì và chiều chuộng từ Ôn Thiếu Khanh, từ sự dũng cảm của Tùng Dung đã thúc đẩy họ bước đến bên nhau. “Em nói xem, vì sao đàn ông phải lấy vợ? Cuộc đời của một người đàn ông nếu muốn hoàn chỉnh, thì ngoài vài trận đánh nhau ra, còn phải tìm một người phụ nữ, yêu thương nâng niu cô ấy thật cẩn thận, giúp cô ấy giải quyết mọi phiền não, cả đời bình an hạnh phúc bên nhau, như vậy mới là cuộc đời hoàn chỉnh.” Trong chuyện tình yêu này, đối với mình, người cố gắng nhiều hơn là Ôn Thiếu Khanh, người cho đi nhiều hơn là Ôn Thiếu Khanh. Trong công việc hay cuộc sống, Tùng Dung là một cô gái độc lập, mạnh mẽ, luôn luôn tự mình đối mặt với mọi vấn đề dù đó là những nguy hiểm rình rập xung quanh nhưng trong tình cảm, Tùng Dung là người khá dè dặt, sợ hãi được mất. "Tên anh viết ra chỉ có vài centimet ngắn ngủi, vậy mà đi xuyên qua bao năm tháng dài đằng đẵng của em" – Cả thanh xuân của Tùng Dung chỉ có bóng hình Ôn Thiếu Khanh. Đi qua năm tháng học nghiên cứu sinh, qua cả những năm tháng cô đơn khi cô một mình du học ở nước ngoài xa xôi. Ngày qua tháng đổi, ba chữ Ôn Thiếu Khanh đã bén rễ trong lòng cô, nhớ nhung không dứt. Với Ôn Thiếu Khanh, một bên là bạn thân, một bên là người mình yêu, một bên là sự nghiệp, anh đã hoàn thành xuất sắc để có thể bảo vệ được cả ba thứ nhưng vẫn luôn đầy tự hào nói rằng “thì ra, em là niềm hạnh phúc tuy bé nhỏ nhưng đích thực tôi muốn gìn giữ nhất…” Đây là một câu chuyện êm đềm, không nhiều sóng gió hào môn gia tộc hay máu chó mà hoàn toàn là ngọt, sủng xen lẫn hài hước. Hạnh phúc nhỏ của anh là một truyện nằm trong hệ liệt truyện của Đông Bôn Tây Cố. Mình search tên nhân vật thì Ôn Thiếu Khanh còn xuất hiện trong các truyện khác của tác giả như: “Hai cầm cùng vui”, “Chỉ muốn cùng em – chính là tốt nhất”, “Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ”. Chắc hẳn đây là hệ liệt về chuyện tình yêu của bốn chàng đẹp trai chơi thân với nhau rồi. Ngoài ra, truyện còn có dàn nhân vật phụ (trừ các cặp chính của truyện khác ra) vô cùng ấn tượng và đặc sắc. Nhất là cậu em họ của Tùng Dung là Chung Trinh luôn luôn đáng yêu và hài hước trong mọi tình huống. Đối với mình, đây không phải là một cuốn xuất sắc, nhưng rất thích hợp đọc để thêm yêu đời và tin tưởng vào tình yêu =)). Và đặc biệt dịch giả với vốn từ phong phú nên truyện càng thêm ngọt ngào, thi vị. Nếu bạn là fan của hiện đại và ngọt sủng thì đừng bỏ qua truyện này nhé. ps: Đính chính xíu, bốn quyển không phải hệ liệt hội bạn thân ạ, chỉ là Ôn Thiếu Khanh làm cameo hơi bị nhiều thôi ????. *** Review Mẫn Mẫn:   Nếu mọi người thắc mắc sao dạo này mình bỗng chăm đột xuất, mình chỉ có thể nói mình cũng không biết bản thân bị làm sao nữa. Nhưng thôi kệ, nhân lúc còn hăng máu thì tranh thủ viết. :3 Mình biết đến Đông Bôn Tây Cố từ rất lâu trước đây, mình bắt đầu thích tác giả này khi lần đầu đọc được bộ truyện “Ngoảnh lại mỉm cười bắt đầu JQ” của bả. Văn phong của bả rất nhẹ nhàng, có nhiều đoạn rất hài hước, cũng rất ngọt ngào, và đương nhiên cũng không thiếu sự cảm động. Sau đó mình cũng đọc thêm một vài bộ khác nhưng lại không khiến mình yêu thích như lần đầu tiên đọc được bộ truyện đã nói trên. Nội dung không quá xuất sắc, và cũng có phần hơi lí tưởng hoá, nhưng mình là một con người thích hoài niệm, cho dù có những bộ truyện mình đọc trước đây có thể bây giờ đọc lại mình sẽ không thấy nó hay như ngày trước đã từng cảm thấy, nhưng mình sẽ vẫn luôn dành cho nó một tình cảm đặc biệt. Hôm nay mình quyết định review một truyện đã được xuất bản cũng khá lâu của Đông Bôn Tây Cố, hình như cũng là bộ truyện đầu tiên của bả được xuất bản ở Việt Nam. Dù nó vốn có bìa sách riêng rồi, nhưng mình vẫn muốn tự des một bìa khác, chỉ vì một lần tình cờ mình thấy được một tấm ảnh rất phù hợp với bộ truyện này. Thực ra mình đọc truyện này rất lâu rồi, cũng cap lại vài trích dẫn để sau này viết review. Sau khi nhìn thấy tấm ảnh phía trên, thì hiện tại mình mới bắt đầu viết review đây. Truyện có tên là “Hạnh phúc nhỏ của anh”, nghe tên thôi cũng cũng rất nhẹ nhàng ấm áp phải không ạ? Đây là câu chuyện về một cô gái yêu thầm một chàng trai, chàng trai cũng thích cô gái, nhưng cả hai lại không nói ra, sau này khi gặp lại, bao nhiêu chuyện tình dở khóc dở cười lại kéo hai người lại gần nhau. Tùng Dung là một nữ luật sư xinh đẹp, sắc sảo, dựa vào ba tấc lưỡi gây dựng nên tiếng tăm trong giới luật sư. Trái ngược với cô, Ôn Thiếu Khanh là một bác sĩ tài giỏi, ngoại hình xuất sắc, chỉ nghe tên thôi cũng có thể tưởng tượng ra đó là một người đàn ông điềm đạm nho nhã. Ngày trước, cô từ đàn anh khoá trên Lâm Thần quen biết người bạn tốt của anh, Ôn Thiếu Khanh. Dần dần, cô bị anh thu hút, thích anh từ lúc nào không hay. Sau này khi Lâm Thần tỏ tình với cô, cô dùng một câu “không thích luật sư, chỉ thích bác sĩ” cự tuyệt anh, sau đó lại bỏ trốn ra nước ngoài, biệt tăm biệt tích. Sau khi về nước, xui xẻo thế nào cô lại gặp lại Ôn Thiếu Khanh, lại còn ở cùng một toà nhà, chung một tầng lầu với anh. Đúng là sợ cái gì thì trời cho cái đấy. =))) Vào một ngày nào đó, hai người chạm mặt ở thang máy, lúc này, Tùng Dung hết đường trốn, lại bị anh bất thình lình hỏi một câu. “Nghe nói, em bảo với người khác là em thích anh?” Bạn học Tùng Dung chết trân tại chỗ =)) Liên tiếp mấy ngày sau đó, Tùng Dung hết trốn lại tránh, cố gắng ít chạm mặt anh nhất có thể, Ôn Thiếu Khanh cũng nhạy cảm phát hiện điều đó. Nhưng mỗi khi cô muốn trốn, anh lại càng muốn gặp cô. Sau đó, hai người chung đụng thường xuyên, càng lúc càng thân thiết, thậm chí Tùng Dung còn bị tài nấu nước của Ôn Thiếu Khanh mua chuộc, ngày ngày sang nhà anh ăn chực. Đúng chuẩn kiểu muốn theo đuổi nàng thì trước tiên phải tóm được dạ dày của nàng. Ôn Thiếu Khanh là điển hình của mẫu đàn ông lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Từ khi gặp lại Tùng Dung, Ôn Thiếu Khanh đúng là phí không ít sức để có thể khiến cô thừa nhận việc cô thích mình. Ôn Thiếu Khanh: “Thông thường bệnh nhân sẽ trải qua năm giai đoạn tâm lý trong quá trình chấp nhận mình bị bệnh, giống như em không thể tiếp nhận việc em yêu anh!” Tùng Dung đỏ bừng mặt: “Em không yêu anh!”. “Giai đoạn thứ nhất là giai đoạn chối bỏ, em không chịu chấp nhận hiện thực!” “Anh nói linh tinh!”. “Giai đoạn thứ hai là giai đoạn căm phẫn.” “Kệ anh nói sao thì nói. Em mệt rồi, về trước đây.” “Trong trường hợp cá biệt, bệnh nhân sẽ có hiện tượng phản ứng bất ngờ với mục đích vùng vẫy vào phút chót.” Tùng Dung tức giận: “Em không yêu anh.” Đúng kiểu vịt chết mà còn mạnh miệng =))) Khi bị cô dỗi mấy ngày liền, vì muốn gặp cô, anh để bản thân bị bắt vào cục cảnh sát vì tội uống rượu lái xe, khiến Tùng Dung phải chạy đến bảo lãnh cho anh. Ôn Thiếu Khanh là một bác sĩ có y đức, anh cũng luôn dạy học trò của mình phải như thế, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ để học trò của mình chịu ấm ức. “Bố mẹ các em nuôi các em lớn đến chừng này, các em vất vả học y bao năm như vậy không phải là để đứng đây cho người ta sỉ nhục,…Tất nhiên là bác sĩ không được đánh người, nhớ là phải cởi áo blouse ra trước. Thực ra ban đầu không muốn dạy các em bài học này đâu. Các em học y, biết rõ đánh vào đâu khiến người ta đau nhất mà chỉ để lại vết thương nhẹ nhỉ…” Sau đó đương nhiên là Tùng Dung phải chạy đến bão lãnh cho anh và đám học trò. Lúc đó, cô cũng kiên định nói với anh rằng: Cô sẽ tung hoành trong lĩnh vực của mình, bảo vệ anh chu toàn. Mà Ôn Thiếu Khanh, lần đầu tiên được một người con gái nói như vậy với mình, đáy lòng cũng rung động. Tùng Dung có một cậu em họ tên là Chung Trinh. Oái oăm thay, thầy hướng dẫn luận văn của cậu lại là Ôn Thiếu Khanh. Thấy bà chị họ mình ế lâu năm, cậu chàng rất muốn giới thiệu chị của mình với Ôn Thiếu Khanh, nhưng anh luôn từ chối. Sau này thì anh mới biết lúc đó bản thân dại dột cỡ nào =)) Bề ngoài của Ôn Thiếu Khanh là một người điềm đạm, nho nhã. Nhưng Tùng Dung biết, người đàn ông này chẳng như vẻ bề ngoài chút nào. Ít nhất là một luật sư như cô, đứng trước Ôn Thiếu Khanh, chưa bao giờ chiếm được lợi thế, lúc nào cô cũng phải á khẩu trước miệng lưỡi sắc bén của anh. Quả thật là hổ thẹn danh tiếng luật sư của cô. Ôn Thiếu Khanh có nuôi một con chó, đặt tên là “Nhường Chút”. Cứ khi nào anh và Tùng Dung cãi nhau thì Nhường Chút đều bị anh hành hạ đủ kiểu. =)) “Sao mày lại lên giường? Đã bảo mày không được lên giường cơ mà? Mày bị rụng lông đen từ lúc nào vậy? Hoá đen rồi à? Hay chuẩn bị tiến hoá thành gấu trúc?” Cái miệng đúng là độc địa không ai bằng. Nói xong còn chưa thấy thoải mái, Ôn Thiếu Khanh còn lấy cái dây buộc tóc của Tùng Dùng buộc một chỏm trên đỉnh đầu Nhường Chút. =))) Không chỉ thế, Ôn Thiếu Khanh còn tự nhận bản thân chưa bao giờ coi mình là quân tử. Theo lời của cậu chàng Chung Trinh thì là: “Mặc áo blouse vào thì là mặt người dạ thú, cởi ra thì là cầm thú chính hiệu.” Quả thật Ôn Thiếu Khanh đã không phụ “lời khen tặng” này của Chung Trinh rồi. =)) Ôn Thiếu Khanh cầm thú, nhưng cũng chỉ cầm thú trước mặt Tùng Dung. “Giáo sư Ôn, học trò của anh có biết cái bộ dạng này của anh không?” Ôn Thiếu Khanh vừa lắc đầu, vừa nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ: “Họ làm gì có cái phúc ấy. Chỉ có một mình em được nhìn thôi.” (Về phần cầm thú ra sao, xin mời đọc truyện :3) Không chỉ cầm thú mà còn suốt ngày đi thả thính con gái nhà người ta. Khi Tùng Dung hỏi xin sách chép tay của anh,… Ôn Thiếu Khanh nói: “Đây là sính lễ anh dành dụm từ nhỏ. Lấy đồ của anh thì phải làm vợ anh.” Khi anh cùng Chung Trinh thi gắp đậu… “Nhỡ thua thì phải làm sao ạ?” “Thua?” Ôn Thiếu Khanh cười liếc Tùng Dung: “Thua thì gán nợ chị họ cậu làm vợ tôi.” Khi Ôn Thiếu Khanh vì muốn mau chóng rước vợ về dinh mà theo chân Tùng Dung đến tận quê nhà của cô. “Cháu chưa kể cho mọi người nghe chuyện của chúng cháu. Thật ra cháu với Tùng Dung quen nhau nhiều năm rồi, mặc dù gần đây mới hẹn họ, nhưng cô ấy đã yêu thầm cháu bao năm mà cháu không biết, thế nên cô ấy mới sầu não phiền muộn, tích tụ lâu ngày thành tật.” Tùng Dung lúc này quả thật câm nín không biết nói gì =)) Thế nhưng vô lại thì vô lại, lúc cần cưng chiều săn sóc thì nam chính của chúng ta cũng rất cưng chiều săn sóc, thậm chí dung túng khiến người khác phải bất bình. Chung Trinh: “Chị họ, chị đang gãy xương, phải ăn kiêng?” Tùng Dung: “Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao” Nhìn sang Ôn Thiếu Khanh “Đúng không?” Ôn Thiếu Khanh: “Ừ.” Chung Trinh: “Sếp? Sếp có phải là bác sĩ không thế? Bệnh nhân không nghe lời mà sếp còn dung túng?” Ôn Thiếu Khanh: “Mặc áo blouse vào thì là bác sĩ, cởi ra rồi thì không phải nữa.” Nếu có ai nói cô không tốt, anh cũng sẽ không nể mặt đáp trả. “Luật sư Tùng đúng là một người đặc biệt. Nhưng phụ nữ mạnh mẽ quá sẽ không tốt. Bác sĩ Ôn thấy có đúng không?” Ôn Thiếu Khanh trả lời không kiêng nể: “Đàn ông vô dụng mới nói thế.” Khi anh bó bột tay cho cô, bị đám học sinh của mình vây quanh (Chung Trinh đã bị đuổi ra =)) ), anh cũng không quên tuyên bố chủ quyền. Ôn Thiếu Khanh: “Đau thì kêu lên, chịu đựng là không đau nữa à?” Tùng Dung: “Anh cố tình đấy à?” Ôn Thiếu Khanh còn chưa lên tiếng, đã có sinh viên đứng cạnh cười động viên cô: “Không đâu, thầy Ôn đối xử với bệnh nhân rất tốt.” Ôn Thiếu Khanh gật đầu đồng ý: “Ừ, người phụ nữ của mình thì tất nhiên mình phải thương rồi.” “…” Tùng Dung vẫn luôn thích Ôn Thiếu Khanh, từ trước đến nay vẫn như thế. Cho dù nhiều lúc cô bị anh nói đến tức điên nhưng lại á khẩu không phản bác được, thì trong thâm tâm cô vẫn vụng trộm vui vẻ vì bọn họ càng ngày càng thêm gần gũi. Tùng Dung là một cô gái bề ngoài thì có vẻ mạnh mẽ, cô có thể nhìn báo cáo pháp y với hình ảnh xác chết thối rữa mà không hề hấn gì, nhưng kì thực cô vẫn chỉ là một cô gái, cũng sẽ có lúc cô yếu đuối, trước người con trai mình thích thầm bao năm, cô cũng sẽ chùn bước. Ôn Thiếu Khanh, Thật ra có một điều anh không biết, đó là em từng coi anh như một ước mơ. Anh vẫn luôn là ước mơ của em. Là ước mơ, không phải lý tưởng. Vì nếu là lý tưởng thì em còn có thể phấn đấu cố gắng để thưc hiện, nhưng ước mơ thì chưa chắc. Bởi biết đâu đó chỉ là một ước mơ hão huyền, xa với đến độ khiến em đôi lúc muốn buông xuôi. Cho đến một ngày, anh quyết định ngả bài với cô. Lúc này, cô mới biết thì ra, anh cũng thích cô, thích từ rất lâu, nhưng cô vẫn luôn không chịu tin tưởng. “Sao anh lại phải nói linh tinh? Vốn là anh thích em trước, sau đó nhờ Lâm Thần mới biết được rằng em đã nói với cậu ấy là em thích anh.” “Không thể nào!” “Sao lại không thể? Tùng Dung, em thật sự cho rằng anh không biết người dùng tài khoản của Chung Trinh đấu với anh trong game khi ấy là ai sao? Năm xưa khi em bỏ trốn vì một câu “Không thích luật sư mà thích bác sĩ”, khi em lo lắng hoang mang ở nước ngoài suốt mấy năm liền, em đã từng hỏi anh xem anh có thích em hay không  chưa?”   Tùng Dung thì thầm:“Chốn có chân lý, dẫu muôn vàn khó khăn ta cũng phải đi tới. Câu này Chung Trinh từng nói với em rồi…” “Vậy chắc chắc là em không biết câu tiếp theo” Anh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ngày càng êm dịu, bất chợt thốt ra một câu: “Nơi có tình si, dẫu xa ngàn dặm ta vẫn cứ nhớ nhung.” “Tùng Dung, anh nói là anh thích em.”    Khi bạn thích một ai đó, rồi chợt phát hiện người đó cũng thích mình, đó quả thật là một sự may mắn. Đương nhiên, cậu chàng Chung Trinh cũng bị bà chị họ trả đũa một phen vì cái tội lắm mồm để anh phát hiện ra cô thầm thích anh trong game. =))) Sau đó thì thế nào, sau đó thì xác định quan hệ, ân ái mặn nồng. Tùng Dung cảm thấy cuộc sống của mình hiện giờ thật tuyệt. Cô không biết nấu cơm, Ôn Thiếu Khanh sẽ nấu cho cô. Cô không biết giặt quần áo, Ôn Thiếu Khanh sẽ dạy. Thỉnh thoảng cô có bệnh vặt, Ôn Thiếu Khanh sẽ chữa giúp. Dường như anh vẫn luôn luôn ở đó, thế nên khi anh bỗng dưng phải tạm rời xa, cô sẽ hoảng hốt, sẽ rối bời.   Những lúc Tùng Dùng bị anh làm tức điên lên sẽ luôn nổi máu nghề nghiệp hô hào muốn gửi văn bản luật sư cho anh, khiến Ôn Thiếu Khanh dở khóc dở cười. Một ngày Chung Trinh đến nhà anh liền tò mò hỏi: “Sếp, sao nhà sếp lại nhiều văn bản luật sư thế?” “Tôi và chị họ cậu đang chơi một trò chơi tên: Bất đồng ý kiến gửi văn bản luật sư.” “Người ta yêu nhau gửi thư tình, sao hai người lại gửi văn bản luật sư?” “Cậu có ý kiến?” “Chị họ gửi văn bản luật sư cho sếp, sếp đáp lễ chị ấy cái gì? Dao phẫu thuật à?” Sau đó,…Chung Trinh bị đá ra khỏi phòng =))))) Tiếp theo thì thế nào? Đương nhiên là cầu hôn, kết hôn, về chung một nhà rồi :3 “Anh nghĩ kĩ thật chưa? Thật ra chúng ta…tính miễn cưỡng cũng chỉ mới hẹn hò được hơn một năm thôi.” Ôn Thiếu Khanh tiến lên mấy bước đứng trước mặt Tùng Dung nắm chặt tay cô, “Chưa đủ sao? Anh cảm thấy thời gian vừa đẹp. Mình đã cùng nhau đi qua bốn mùa, sau này sẽ còn đón thêm rất nhiều xuân hạ thu đông bên nhau nữa. Tháng một tới em còn chưa xuất hiện, tháng hai về em ngủ nhà kế bên. Tháng ba qua mưa trắng đất trắng trời, tháng tư đến hoa tường vi nở rộ. Tháng năm đẹp như mơ, mình ngồi đối diện, đợi tháng sáu thong thả đi về. Tháng sáu về muôn hoa khoe sắc, thơm ngát hương bay. Tháng bảy, vui buồn đan xen, sóng lua lao xao quyện vào đồng cỏ, trải đến chân trời. Tháng tám về, anh giấu tình không nói.Tháng tám anh là nước trong chai, em là mây trên trời. Tháng chín và tháng mười là đôi mắt, mắt ôm cả biển khơi, em ở trên mặt biển, anh ở dưới làn nước.” Tùng Dung cũng từng đọc được bài thơ của nữ thi nhân này, thì thầm nói theo: “Tháng mười một chưa đến, em nhìn qua cửa sổ thấy tháng mười hai ở phía xa xa. Tháng mười hai tuyết trắng tung bay, tuyết phủ ngập tràn.” …Một lát sau cô mới lấy được dũng khí ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt chỉ còn kiên định: “Ôn Thiếu Khanh, anh nghĩ cho kĩ nhé, Luật Hôn nhân gia đình chỉ bảo vệ tài sản của anh, không bảo vệ tình yêu của anh.” Ôn Thiếu Khanh cười kéo Tùng Dung vào lòng, nói khẽ vào tai cô: “Tình yêu của anh, anh sẽ tự mình bảo vệ.”   Bên em nửa đời, hạnh phúc của anh. Tình anh sâu đậm, hạnh phúc của em. Một nét mi cười, một tùng dung. Một đời một kiếp, một đôi người. Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh của tác giả Đông Bôn Tây Cố.
Hai 'Cầm' Cùng Vui (Cặp Đôi Cầm Thú)
Review bởi: Dung Nguyễn Thùy - fb/hoinhieuchu  Một đợt mị đọc xong truyện ‘Oan gia tương phùng’ thì bị ghiền truyện thanh mai trúc mã, lùng tìm thì vớ được quyển này, đọc xong lại cảm thấy thích nhất trong các bộ thanh mai trúc mã dù tình tiết và tính cách nhân vật cũng không sâu sắc, cơ mà vẫn thích chẳng hiểu sao ???? ????.  Xuyên suốt bộ truyện là văn phong hài hước, tình tiết đối đáp chan chát của cặp đôi chính. Hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, hai gia đình cũng cực thân thiết. Trong đó gia đình nam chính cưng chiều nữ chính như con cháu ruột, đến nỗi mà để tránh mấy trận đòn của ông nội, nam chính phải khép nép nịnh nọt nữ chính giải cứu. Cặp đôi này có tình cảm với nhau từ sớm nhưng vì một hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau mấy chục năm, chung sống bằng cách đốp chát đối đầu, đến khi yêu nhau rồi thì ngọt ngấy ngược cẩu độc thân suốt.  Nữ chính Kiều Nhạc Hi là 1 cô nàng thiên kim tiểu thư độc miệng, hễ cứ gặp nam chính là xỉa xói móc mỉa không thôi. Những tiểu thư nhà giàu thì thường kiêu căng, chua ngoa nhưng mà nữ chính này tính cách thú vị ở chỗ đanh đá thì đanh đá ấy nhưng vẫn lương thiện, ngoan ngoãn. Nếu như tác giả vẫn giữ vững được tính cách mạnh mẽ của nữ chính đến cuối truyện thì sẽ ổn hơn. Phần sau khi hai người xác định quan hệ mị cảm thấy nữ chính hơi yếu đuối nhạt nhòa. Tuy nhiên, nhìn chung thì nữ chính ổn, không bánh bèo, biết suy nghĩ.  Nam chính Giang Thánh Trác hay Giang Bươm Bướm ???? ???? được miêu tả là 1 hoa hoa công tử, thay bồ như thay áo. Từ khi nảy sinh hiểu lầm lúc nhỏ, cũng vì kích thích nữ chính nên cậu này dựng cho mình hình tượng ăn chơi trác táng. Thực ra, trước đó, khi còn là 1 cậu nhóc nhỏ xíu thì anh chàng này đã mặc định bản thân là của nữ chính rồi, yêu sâu đậm đến mấy chục năm trời, để đến khi đau khổ tỏ tình, cứ ngỡ bị từ chối, được đáp lại thì mừng như điên.  Chính đoạn này làm mị rung động mà xếp truyện vào những truyện yêu thích: “Giang Thánh Trác nhìn cô khóc càng lúc càng đau lòng nhưng vẫn mạnh miệng, hai mắt đầy nước, cả khuôn mặt bị nước mắt bao phủ chảy xuống má rơi xuống, chóp mũi đều bị ửng đỏ. Chân tay lúng túng, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng, tình cảm phức tạp dâng lên não, rốt cuộc mất đi lý trí, câu nói thốt ra, cả cổ họng hét khàn cả giọng, "Anh vẫn luôn yêu em, không phải cô ta!". Về phương diện si tình thì nam chính chúng ta đúng là hoàn hảo, cơ mà tính cách thì ‘trừ 5 điểm trẻ trâu, về chỗ’, bởi lịch sử ăn chơi của mình mà không bảo vệ được nữ chính. Cũng may về cuối truyện, Giang thiếu đã học cách trưởng thành 1 người đàn ông thành thục có thể bảo vệ chu toàn cho vợ mình. Thêm màn cầu hôn lãng mạn, cảm động thì “cho 100 điểm quá soái, được trở lại hình mẫu đàn ông mơ ước, lấy danh hiệu thê nô chính hiệu về chỗ” ???? ????  Vì là kiểu truyện ngôn tình đời đầu nên khi đọc truyện chắc hẳn sẽ soi mói một chút: tình tiết không đặc sắc, tính cách nhân vật hơi trẻ con nhưng tổng thể thì truyện cũng đạt chuẩn một quyển ngôn tình hài, sủng, chủ đề thanh mai trúc mã được triển khai cũng thu hút, đặc biệt là có thịt, thịt, thịt CHẤT LƯỢNG nhé (chiện quan trọng phải nói 3 lần ???? ???? ????). Riêng đối với mị thì chỉ không thích chi tiết biến cố gần cuối truyện và chất lượng edit không tốt lắm, còn nhìn chung đọc giải trí ổn, hay. *** Đối với Giang Thánh Trác, Kiều Nhạc Hi là sói đuôi dài khoác áo da dê, mỹ nhân rắn. Đối với Kiều Nhạc Hi, Giang Thánh Trác là Hoa Hồ Điệp (con bướm phong lưu), là ngựa đực giống. Tóm lại, 2 người trong mắt đối phương đều là cầm thú. Chữ “cầm” trong tên truyện là “cầm thú” :3 Trước khi đọc truyện nào mình cũng đọc review spoil, mình đã chuẩn bị tâm lý rằng truyện sẽ ngược do nam nữ chính có hiểu lầm. Nhưng mình thật sự không thích nổi hình tượng nam chính: vì chọc nữ chính ghen mà giả trang thành “Giang bươm bướm” suốt ngày treo hoa ghẹo bướm, thay người yêu như thay áo, đã vậy đều chọn cô nào cũng có nét giống nữ phụ Mạnh Lai. Nếu không phải mình xem trước review rằng anh ta thích nữ chính từ nhỏ, thì mình thật sự nghĩ rằng anh ta rất yêu thích Mạnh Lai. Thật ra vẫn có chi tiết nhỏ như anh ta không vui khi nữ chính không ghen, nhưng mình vẫn có cảm giác anh ta rất yêu Mạnh Lai, chứ không phải nữ chính. Mặc dù mình rất tò mò hiểu lầm nhỏ nào khiến nam chính cố tình giả trang thành kẻ lăng nhăng để kích thích nữ chính, chẳng lẽ nghĩ nữ chính thích nam phụ ? Hay nam chính đã nghe được đoạn đối thoại của nữ chính với Mạnh Lai ? Thế nhưng, mình quyết định drop tại chương 10, không phải vì truyện dở, mà là truyện không phải gu của mình, mình không hảo cái kiểu “tự ngược” này, vì một chút hiểu lầm mà dẫn đến nhiều chuyện hiểu lầm khác. Mình cũng đọc review chê tính cách nữ chính sau khi yêu nam chính khá yếu đuối. Mình cũng đọc trích dẫn, đúng là yếu đuối thiệt. Mình vẫn thích nữ cường, mạnh mẽ hơn. Mọi người nếu không ngại hiểu lầm, không ngại nữ chính hơi yếu đuối khi yêu thì nhảy hố liền nha, nam chính giả trang thôi chứ sạch lắm. Truyện này mình sẽ không cho điểm.   Mời các bạn đón đọc Hai 'Cầm' Cùng Vui (Cặp Đôi Cầm Thú) của tác giả Đông Bôn Tây Cố.
Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất
Review bởi: Huỳnh Minh - fb/hoinhieuchu ----- Nếu bạn cảm thấy đời thật sự là quá mệt mỏi chán ngán cần tìm chút hường phấn để sống tiếp thì đây chính là truyện bạn cần. Thật ra cũng không hoàn toàn là ngọt ngào, truyện có ngược, tuy nhiên vì tính cách của nam chính dịu dàng ôn nhu nên sau khi đọc hết truyện, nhắm mắt lại thì chỉ còn cảm thấy hạnh phúc với ngọt sâu răng. Về nội dung: Nam chính Kiều Dụ và nữ chính Kỷ Tư Tuyền yêu nhau từ hồi đại học, cả hai học ngành kiến trúc và có ước mơ sẽ giành được giải thưởng Pritzker cao quý của ngành. Tuy nhiên do hoàn cảnh gia đình nên nam chính phải từ bỏ ước mơ xuất ngoại với nữ chính mà quay về làm quan theo nghiệp gia đình. Nữ chính xuất ngoại, hoàn thành những ước mơ dang dở mà cả hai đã từng ước hẹn lúc còn ở đại học. 6 năm sau nữ chính trở về, hai người lại một lần nữa dây dưa. Truyện không có tiểu tam trơ trẽn, các thể loại nữ phụ, nam phụ gì đó dù có cũng đều là mây bay. Tình cảm của nam chính dành cho nữ chính vô cùng kiên định, mọi vấn đề đều là của hai người. Đông Bôn Tây Cố xây dựng hình tượng nam chính dịu dàng, ôn nhu, thâm tình vô cùng hoàn mỹ. Hoàn mỹ ở đây không có nghĩa là có khả năng một tay che trời, hô mưa gọi gió (ờ thì cũng không phải truyện huyền huyễn mà). Hoàn mỹ là từng câu nói, hành động, nụ cười của anh được miêu tả đều lộ ra ôn nhu, nhẹ nhàng, anh có thể từ bỏ ước mơ, thỏa hiệp theo sắp đặt của gia đình nhưng đối với nữ chính thì anh không bao giờ từ bỏ. Thật sự là chỉ muốn dùng trăm từ vạn từ để diễn đạt sự hoàn mỹ của nam chính thôi huhu. Nữ chính là cô gái thông minh, cá tính, mạnh mẽ, bá đạo. Điều mình thích ở nữ chính là dù người yêu có từ bỏ giấc mộng thì cô vẫn một mình bước tiếp, thực hiện những gì còn dang dở. Cảm giác đọc thích cực kỳ . Về bản edit: Đôi chỗ vẫn còn dùng chữ hán ngữ. Trích đoạn: Kỷ Tư Tuyền bỗng như hết hơi, thở dài mở hai tay: "Lại đây ôm em." Kiều Dụ liền nghe theo, ôm cô vào ngực. Cô nhào vào lòng Kiều Dụ hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cứng rắn mở miệng: "Nói xin lỗi em." Kiều Dụ không hỏi nhiều, dựa theo yêu cầu của cô trịnh trọng nói: "Thật xin lỗi." Kỷ Tư Tuyền tiếp tục nói yêu cầu trọng điểm: "Nói anh yêu em." Kiều Dụ cảm thấy có chút buồn cười: "Em làm sao vậy?" Kỷ Tư Tuyền vùi mặt vào trong lòng anh ấp úng nói: "Kiều Dụ, em nhớ anh." Kiều Dụ bỗng nhiên thu lại nụ cười, nhẹ nhàng chậm chạp mà kiên định mở miệng: "Kỷ Tư Tuyền, anh yêu em." Tổng điểm cá nhân mình đánh giá: 4.5/5. - - - Những truyện cùng hệ liệt của tác giả này đọc cũng rất hay. + Hai "Cầm" cùng vui (Cặp Đôi Cầm Thú): là về em gái Kiều Nhã Hi của nam chính Kiều Dụ truyện trên. Phần ngược của truyện này mình đọc xong không có cảm giác đau lòng lắm, cảm giác nó không thuyết phục được mình ý. Nữ chính trong truyện này được xây dựng theo kiểu mạnh mẽ, kiên cường nhưng không biết sao lúc sang làm cameo cho truyện của anh trai mình (Chỉ muốn cùng em) thì toàn thấy khóc :-s Chắc đang mang thai hehe. Mình nghĩ 3/5 điểm. + Kỳ thật cây Lim có thể tựa: đây là truyện về Diệp Tử Nam, bạn của Kiều Dụ và cuộc hôn nhân cưới trước yêu sau của anh này với Túc Kỳ. Anh này đã yêu Túc Kỳ từ rất lâu trước đó rồi nhưng chị nhà là kiểu con gái đà điểu, chậm suy nghĩ. Bình thường kiểu nhân vật này dễ gây ức chế cho người đọc nhưng tác giả xây dựng rất hay, nam chính từng bước ép cho nữ chính thoát khỏi vỏ bọc của mình, bày tỏ tình cảm của bản thân ra chứ không phải kiểu cam chịu rồi yêu thương như các nam chính khác. Xem hai anh chị người một bước, ta một bước đấu nhau cũng vui, mà hơi mệt tim :-s. Mình cho 3.5/5 điểm. + Quay đầu mỉm cười bắt đầu JQ: Truyện về nam chính Tiêu Tử Uyên bạn của Kiều Dụ và nữ chính Tùy Ức bạn của Kỷ Tư Tuyền (truyện Chỉ muốn cùng em). Truyện này hoàn toàn hông có ngược, tiểu ngược thậm chí mà mâu thuẫn nho nhỏ cũng chả có. Hai người hoàn toàn là bình đạm như thủy, yêu nhau rồi đi đến kết hôn. Cảm giác đọc xong rất ngọt ngào.  Chẳng qua mình lỡ đổ vì Kiều Dụ rồi nên truyện này mới bị xếp thứ hai thôi . 4/5 điểm. *** Mùa hè năm ấy, khí trời nóng bức dị thường, Kỷ Tư Tuyền 17 tuổi đang nhìn vaò giấy báo trúng tuyển đại học của mình sửng sốt một lúc, chớp chớp mắt, nhìn vào cột điểm mấy lần, sau đó cực nhanh đem thư thông báo nhét trở về túi, rồi ném vào ngăn kéo thấp nhất của bàn học, một dạng giống như ngày xưa, cưỡi xe đạp vui sướng ra khỏi cửa. Một năm kia, ở vào năm quan trọng, Kiều Dụ đã ở trong trường học được một năm, và được coi là nhân vật phong vân, học chuyên ngành mình thích, làm những chuyện mình nghĩ, chỉ còn thiếu bên cạnh một người mà mình yêu thương. Ngày mà Kỷ Tư Tuyền nhận được thông báo trúng tuyển, Kiều Dụ đang tham gia vòng cuối cùng của một cuộc thi, giáo sư của khóa đưa ra ý mới, chọn một chỗ cảnh đẹp giống cổ tích để làm bài kết thúc cuộc thi. Ngày đó, cậu ngồi ở hàng cuối, trợ giảng kiến trúc ở phía trước vẫn còn đang nói một chút về sự chú ý vị trí, có lẽ khí trời quá nóng khiến cho cậu vừa nghe một tí đã không chịu được, loại suy nghĩ cổ hóa này đem ra dạy thì cũng khiến học sinh ngu đi, hắn luôn cảm thấy kiến trúc là thứ có linh tính, bởi vậy sáng tạo là điều quan trọng nhất, cậu không muốn nghe nữa, nhờ có giá vẽ che chắn, cậu nghiêng đầu sang một bên nhàm chán. Đó là lần đầu tiên cậu thấy Kỷ Tư Tuyền, chuyện này cậu chưa nói với bất kỳ ai. Ở chỗ này từ trước cho đến bây giờ cậu không biết có một cô gái lại xinh đẹp như thế, sáng rỡ đến thế khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng, có lẽ cũng bởi vì quá sáng rỡ mà sau này khi cô có chút mất hứng, Kiều Dụ sẽ có loại ngày có cảm giác âm trầm sập xuống. Khi đó Kỷ Tư Tuyền toát lên vẻ thanh xuân lay động lòng người, tóc đuôi ngựa tung bay rối bời, mặc chiếc quần bò ngắn, áo sơ mi trắng, sóng mắt lưu chuyển khi cười, trong suốt như nước. Cô đứng dưới cây liễu cách bọn họ không xa, cầm bút vẽ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vật kiến trúc, sau đó mặt chuyên chú vẽ những nét đầu tiên. Cành liễu dài rủ xuống, gió vừa thổi liền đung đưa bên cạnh cô, hơn hiển linh động lòng người. Cậu cảm thấy trên người cô có phần khí chất rất thu hút, bức họa dưới tay cô nhất định là một kiệt tác. Rất nhanh cuộc thi bắt đầu, bên tai trừ tiếng gió cùng tiếng ve kêu liền chỉ có tiếng bút pháp xào xạc trên giấy. Kiều Dụ nhịn không được nữa quay đầu lại nhìn thì thấy cô đứng cạnh một người con trai, cô đang nghiêng đầu nhìn hắn, tóc đuôi ngựa ở phía sau bay bay bên tai, vui đùa nghịch ngợm. Kiều Dụ lúc này mới nhìn rõ mặt cô, làn da trong suốt như pha lê, ngũ quan tinh xảo giống như một nàng tiên cá xinh đẹp, tiểu cô nương bị liễu quấy rầy giường như có chút mất hứng, cau mày miễn cưỡng ngước mắt, nghe nghe không biết tại sao đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, tiếp theo cười lên xấu xa, không biết nói câu gì, nam sinh kia hoảng loạn mà chạy, cô nhìn theo bóng lưng của nam sinh cười đắc ý, đáy mắt mang theo ánh tinh nghịch để cho người ta nhìn không rời mắt. Mời các bạn đón đọc Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất của tác giả Đông Bôn Tây Cố.