Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạch Nhật Đề Đăng

VĂN ÁN Trên chiến trường, Hạ Tư Mộ đang nhặt từng mảnh thi thể thưởng thức, nào ngờ lại bị người ta nhặt về nhà. Vị tướng quân trẻ tuổi nhặt nàng về thật sự nghĩ nàng một cô nương yếu đuối, mất đi người thân trong chiến tranh nên giữ nàng ở lại chăm sóc. Hạ Tư Mộ thấy vậy đành thuận theo mà diễn một vai cô nương yếu đuối. --- Trời ơi máu kìa! Ta sợ nhất là máu đó, cứ nhìn thấy máu là choáng váng. --- Chậu cây này nặng quá, ta yếu ớt thế này không bưng nổi. --- Sao các ngươi cứ đánh đánh giết giết thế, đáng sợ quá đi. Nữ võ tướng thầm mến tiểu tướng quân nhìn đến tức trào máu: “Đoạn ca ca không thích cô nương õng ẹo như cô đâu!” Hạ Tư Mộ nghiêng đầu: “Thật ư?” Một ngày nọ tiểu tướng quân vô tình mắc sai lầm trên chiến trường, khiến cho người ta có cơ hội ám hại. Hạ Tư Mộ vai không gánh được, tay không xách nổi, thấy máu thì choáng váng bèn vươn vai giãn gân cốt, thắp lên một ngọn quỷ đăng: “Để ta xem ai dám bắt nạt Đoạn tướng quân Đoàn tiểu hồ ly của chúng ta nào?” Đoạn Tư từng nghĩ, hắn không nên trêu chọc Quỷ Vương. Hắn mất một năm mới biết được tên thật của nàng là Hạ Tư Mộ. Nhưng có lẽ hắn dùng cả đời cũng chẳng thể khiến nàng ghi nhớ tên hắn suốt cuộc đời bốn trăm năm dài đằng đẵng của nàng.“Ta tên là Đoạn Tư, Tư trong phong Lang Cư Tư*” _____ (*) “Phong Lang Cư Tư” là chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách. Về sau “phong Lang Cư Tư” trở thành một trong những vinh dự tối cao của võ tướng dân tộc Hoa Hạ. *** Gió Bắc thổi thê lương, mùa đông lạnh giá tiêu điều, thành Lương Châu chìm trong sự im lặng chết chóc. Như dự báo một điềm chẳng lành ập đến. Giờ khắc này, thành Lương Châu xác chết la liệt, máu chảy thành sông, mùi máu tanh nồng thấu tận trời xanh, cả toà thành như một nấm mộ khổng lồ, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên chói tai. Xa xa có một con quạ bay đến đậu trên mái hiên. Tiếng quạ quạ ghê rợn xé nát màn đêm tĩnh mịch, rồi tiếng thứ hai, thứ ba, thứ tư,… Chúng tụ lại thành đàn, bóng đen bay rợp trời, đáp xuống đường lớn ngõ nhỏ của toà thành trì, giẫm lên thi thể chất đầy đường. Một đôi giày vải màu vàng nâu giẫm lên con đường chính của thành Lương Châu, không biết lúc đó con quạ nào đã đậu xuống, chỉ biết ngay sau đó nó đã trở thành một mớ máu thịt hỗn độn. Chủ nhân của đôi giày vải là một cô gái mặt váy trắng, thoạt nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, giữa khung cảnh đỏ tươi ảm đạm này, tựa như một đoá sen trắng nở rộ giữa vũng máu. Nàng cầm một cái dây chuyền ngọc trong tay, sợi dây ngoắc ở ngón trỏ không ngừng xoay vòng, sắc xanh của ngọc bích ánh lên lấp lánh. “Xem ra là giết hết dân trong thành rồi…” Cô gái cất giọng bình thản. Nếu như là cô nương bình thường thấy cảnh tượng máu me kinh hoàng thế này, hẳn là sẽ sợ đến ngất đi, nhưng mà đáng tiếc Hạ Tư Mộ không phải cô nương bình thường. Nàng là quỷ. Khi một người nào đó chết đi mà vẫn chưa hoàn thành tâm nguyên, lưu luyến ở lại nơi trần gian thì sẽ hoá thành linh hồn lang thang không thể đầu thai, những linh hồn này ăn thịt lẫn nhau, trải qua trăm năm biến thành quỷ. Những con quỷ khát máu. Khéo thay, Hạ Tư Mộ chính là con quỷ đến đây tìm đồ ăn. Màn đêm đen kịt, giơ tay không thấy đủ năm ngón, trong thành trì, thi thể rải rác nằm chồng chất lên nhau, nhưng không thể ngăn cản bước chân của Hạ Tư Mộ, nàng di chuyển một cách linh hoạt, thuận lợi mà tìm được điểm đặt chân giữa đống thi thể. Nhưng vừa đi được sáu bước, chân nàng bị một cánh tay bắt lấy. “Cứu với…Cứu…” Hạ Tư Mộ cúi đầu nhìn, một người đàn ông bị đao đâm vào bụng, máu thịt lẫn lộn ôm chân nàng. Mặt bê bết máu chẳng nhìn rõ ngũ quan, ánh mắt tuy đã rã rời nhưng vẫn run rẩy chỉ về một phía. “Cứu… Con trai ta.. Cứu… Cầu xin ngươi” Hạ Tư Mộ nhìn sang hướng hắn ta chỉ, nơi đó có một đứa bé khoảng bảy tám tuổi bị vài xác chết đè lên chỉ nhìn thấy được khuôn mặt tái nhợt. Đứa bé này vẫn còn hơi thở yếu ớt nhưng mắt nhắm nghiền, hẳn là bị ngất. Hạ Tư Mộ nhìn lại tên đàn ông nhếch nhác đang thoi thóp dưới chân, nói: “Con trai ngươi vẫn tốt, chỉ có ngươi là sắp chết thôi.” “Cứu cứu…” Người đàn ông kia dường như không nghe thấy Hạ Tư Mộ nói gì, vẫn ngoan cố cầu xin. Vì vậy Hạ Tư Mộ ngồi xổm xuống, chống tay lên đầu gối, nhìn gã đàn ông chẳng còn sống được bao lâu: “Giờ ta ăn ngươi rồi cứu con trai ngươi ngươi có chịu không? Ngươi phải nghĩ cho kỹ, người bị quỷ ăn sẽ mất đi một hồn hoả, chuyển kiếp sẽ gặp nhiều tai ương, không biết phải luân hồi bao nhiêu lần mới khôi phục được đâu.” Người đàn ông mê man suy nghĩ một lúc mới hiểu ra, kinh hoảng trợn to đôi mắt đục ngầu, hai tay run rẩy. “Không đồng ý?” Hạ Tư Mộ quay đầu lại. Người đàn ông rùng mình trong chốc lát mới nước mắt lưng tròng thều thào: “Nguyện… Ta nguyện ý…” Hạ Tư Mộ cảm thấy thương hại, híp mắt cười: “Được rồi.” Sau đó nàng lưu loát túm tóc gã đàn ông nọ kéo lên, cắn vào cổ gã, hàm răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào mạch máu khiến máu lập tức phun ra, bắn tung toé lên mặt Hạ Tư Mộ. Sợi dây chuyền trong tay nàng sáng lên rồi từ từ mờ đi. Cánh tay người đàn ông buông thõng xuống vũng máu, một đốm sáng từ cơ thể gã bay lên, hoà vào màn đêm. Con người vốn có ba hồn hoả, hai cái ở hai bên vai và một ở đỉnh đầu, khi chết đi chúng sẽ hợp làm một, tựa như ánh sáng bay lên trời cao, như sao băng ngược dòng — Đây chính là cái chết mà chỉ có quỷ mới có thể nhìn thấy. Một ác linh cao cấp như Hạ Tư Mộ sẽ ăn hồn hoả trên đầu người. Thiếu đi một cái hồn hoả, linh hồn sẽ mờ đi rất nhiều. Chỉ vì tình cha con một đời mà phải chịu khổ bao nhiêu kiếp, chẳng lẽ lại lợi nhiều hơn mất hay sao? Thế nhưng đám phàm nhân này cứ hết lần này đến lần khác thích trao đổi như vậy. Hạ Tư Mộ dứt khoát buông tay ta, thân thể gã đàn ông rơi bịch xuống đất. Cùng với âm thanh trầm đục này, bình minh cũng dần ló dạng. Màn đêm tối đen như mực được những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên. Dường như cảm nhận được mắt trời sắp mọc, lũ quạ lần lượt tản đi. Nàng vỗ vỗ tay, bước qua những xác chết trên mặt đất, lần theo vết máu kéo dài cả đoạn đường do người đàn ông kia bò tới, đi về hướng con trai gã. Thành thật mà nói, với năng lực của Hạ Tư Mộ, nàng có trực tiếp ăn thì gã cũng chẳng thể chống cự được. Tuy nhiên, để thành quỷ với cấp bậc như hiện tại thì nàng cũng có quy tắc riêng, Hạ Tư Mộ rất tôn trọng thức ăn của mình, một khi đã chấp nhận trao đổi thì sẽ thực hiện cho bằng được. Sau khi bước đến đống thi thể, nàng duỗi tay nhấc những cái xác đang đè lên đứa bé ra. Nào ngờ cái xác này bị thương ở cổ, vừa nhấc lên đầu đã lìa khỏi thân, cơ thể be bét máu lại rơi xuống người đứa bé. Thằng nhỏ bị nện đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu. Hạ Tư Mộ bất đắc dĩ cầm cái đầu bẩn thỉu, trừng mắt với cái đầu cũng đang trợn mắt do hoảng sợ mà chết. “Quân đội Đại Lương tới!” Một tiếng hét truyền tới từ cổng thành phía xa, giọng hét này có vẻ là của một lão già, phỏng chừng là dùng hết sức lực mới hét được như thế, run rẩy tưởng như sắp rách cả cổ họng. Từ xa đã nghe thấy tiếng người ồn ào và tiếng vó ngựa, hơi thở mạnh mẽ của sự sống như một cơn lốc xua tan tử khí nơi đây, xung quanh có những tiếng reo hò mừng rỡ và một vài người sống sót chui ra từ hầm trú ẩn, một đám người thê lương tụ tập lại trên con phố. Cổng thành cuối phố chậm rãi mở ra, trời quang mây tạnh, ánh ban mai lần nữa xuất hiện, vô số móng ngựa và binh lính bước vào con đường nhuốm đầy máu, trùng trùng điệp điệp nhìn không thấy cuối. Hạ Tư Mộ đảo mắt nhìn tới, lập tức chú ý nam nhân đứng ở đầu hàng. Hắn ta trông khá trẻ, vẫn là một chàng thiếu niên, cưỡi trên con bạch mã cao lớn, khoác trên người áo giáp màu bạc, đưa lưng lại với ánh sáng. Nam nhân này dáng người thon dài mà rắn chắc, lông mày sắc cạnh và sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời như sao có chút xếch lên kia. Quả là một nam nhân anh tuấn và khí phách. Hắn đứng đối diện với ánh mặt trời, tựa như lưỡi đao sắc bén chẻ đôi bóng tối. Đây là lần đầu tiên Hạ Tư Mộ gặp Đoạn Tư, bình minh ló dạng, vạn vật đều bừng tỉnh, đúng là một ngày đẹp trời, thế nhưng khung cảnh lại chẳng đẹp chút nào —- Nàng giống như đứng giữa tầng tầng thi thể, ôm đầu của một người đàn ông đã chết mà đau buồn khóc lóc. Chàng thiếu nhiên quét mắt nhìn một vòng toà thành bi thảm, hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía xa xăm. Người Hạ Tư Mộ cũng bê bết máu như những người sống sót khác nên không thu hút sự chú ý của người thiếu niên. Nàng ném cái đầu trong tay đi, tò mò nhìn về phía hắn. Chính xác thì Hạ Tư Mộ đang nhìn thanh kiếm ở thắt lưng hắn, thân kiếm dài đen nhánh, chuôi kiếm được chạm khắc bằng bạc. Thị lực của quỷ rất tốt, nhìn qua là có thể thấy hoa văn chi tiết trên thanh kiếm, Hạ Tư Mộ thấy thanh kiếm này rất quen, đã từng thấy ở đâu rồi nhỉ? Nàng lục lọi ký ức dài đằng đẵng của mình, chợt nhớ ra, đây không phải là linh kiếm Phá Vọng do dượng của nàng khi còn sống đúc ra vào hơn ba trăm năm trước sao? Phá Vọng là linh kiếm chỉ thua mỗi Bất Chu, kiếm nhận chủ, người trong tiên môn ao ước có được nó biết bao, vậy mà thiếu niên thoạt nhìn chỉ là một tướng quân bình thường, không phải người tu tiên này lại có được Phá Vọng Kiếm? “Tướng quân đại nhân, cuối cùng ngài cũng đến cứu chúng ta!” Một gã đàn ông ở bên phải Hạ Tư Mộ khóc lóc chạy qua, đụng nàng lảo đảo suýt ngã. Thấy gã kia chạy ra đường quỳ xuống mà lạy, Hạ Tư Mộ đảo mắt nhìn dân chúng xung quanh người thì buồn thảm, người thì kinh hỉ, thấy mình có vẻ lạc loài quá. Có phải nàng cũng nên khóc không? Nàng suy nghĩ một chút, cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đến chảy nước mắt. Nàng nước mắt lưng tròng, nở nụ cười hạnh phúc khi gặp được vị cứu tinh, xách váy đá tên đang ngáng đường trước mặt, chạy đến trước ngựa của tiểu tướng quân hô: “Tướng quân đại nhân, người Hồ Khế trước khi rút lui đã tàn sát hết người trong thành, nơi này tử thương vô số, ngài đến cứu chúng ta đấy sao!” Thiếu niên ghìm ngựa, binh sĩ phía sau hắn cũng lần lượt dừng chân. Hắn quan sát dân chúng, trên mặt là sự bình tĩnh khó có được ở độ tuổi này, dõng dạc nói: “Ta là thống lĩnh Đạp Bạch quân Đại Lương, Đoạn Tư, kẻ xâm lược đã bị đánh lui về phía Bắc sông Quan, từ nay thành Lương Châu lại thuộc về Đại Lương.” Dừng một chút, hắn tiếp: “Chỉ cần có ta ở đây, người Hồ Khế sẽ không thể vào thành Lương Châu dù chỉ nửa bước.” Dân chúng may mắn còn sống sót vừa vui vừa đau lòng oà khóc, Hạ Tư Mộ cũng hét lên hai tiếng, bày ra bộ mặt cực kỳ bi ai, kéo ống tay của thiếu niên. Binh lính bên cạnh người thiếu niên rút đao, Hạ Tư Mộ run rẩy lệ nóng quanh tròng, thiếu niên liền khoát tay ý bảo bọn họ dừng tay. Sau đó rút khăn tay ra đưa cho Hạ Tư Mộ: “Lau máu đi.” Ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, gân tay xanh tím nổi lên rõ ràng, có thể nhìn ra đây từng là một đôi tay tôn quý không đụng nước xuân, nhưng giờ đây nó đã chằng chịt vết thương, nếm đủ sương gió. Hạ Tư Mộ nín khóc, lúc nhận khăn tay còn tranh thủ sờ nắn tay hắn một phen, cúi đầu lén cười hả hê. Quả nhiên, nàng diễn một vai cô nương xinh đẹp mảnh mai thật xuất thần, vừa nũng nịu khóc đã làm người ta mềm lòng, không những không đuổi đi mà còn tặng khăn tay. Chỉ là ban nãy nàng có thử bắt mạch của thiếu niên này, hắn đúng là không có chút linh lực nào cả, là người thường. Kỳ lạ, Phá Vọng kiếm vậy mà lại ngoan ngoãn để cho một người bình thường sử dụng? Hắn là chủ nhân của Phá Vọng kiếm sao? Đang suy nghĩ miên man, Hạ Tư Mộ đột nhiên thấy hình ảnh trước mắt dần mờ đi, tự nhủ không ổn rồi, thân thể này sợ là sắp ngất. Nàng vội vàng chỉ vào đứa trẻ trong đống xác gần đó hét lên: “Giúp ta cứu đứa bé đó!” Sau đó chỉ thấy thân thể nàng nghiêng ngả, ngã xuống trước ngựa của vị tiểu tướng quân kia. Nhập vào thân xác của tiểu cô nương nũng nịu cũng có chỗ xấu, chính là thân thể này đã quen được chiều chuộng từ bé, mới một đêm không ngủ đã không chịu nổi mà ngất luôn. Hạ Tư Mộ thoát khỏi thân xác, lơ lửng giữa không trung khoanh tay thở dài. Người thường hiển nhiên không thể thấy Hạ Tư Mộ đang lơ lửng, tiểu tướng quân kia cúi đầu nhìn thoáng qua cô nương đáng thương ngã trước ngựa, nói với phó tướng phía sau: “Đưa nàng ấy xuống chăm sóc cho tốt.” Dừng một lát, hắn từ tốn nói: “Truyền lệnh xuống, hôm nay ở lại thành chỉnh đốn lại quân số, ngoại trừ canh gác quan trọng, những người còn lại tìm cách cứu những bá tánh còn sống sót. Nếu lợi dụng cơ hội trộm cắp, xử theo quân pháp.” Phó tướng nhận lệnh, Hạ Tư Mộ thấy thân thể của mình bị mấy tên lính nhấc dậy mang đi cũng nhàn nhã theo sau, vừa đi vừa lấy một viên minh châu ra, cất tiếng gọi: “Phong Di.” Viên minh châu ước chừng to bằng quả trứng bồ câu, trong suốt như pha lê, sáng lấp lánh, có thể lờ mờ nhìn thấy bên trên được khắc rất nhiều phù văn li ti. Không lâu sau, trong minh châu truyền đến một giọng nói nam nhân, tựa như vừa tỉnh ngủ, vẫn còn mơ màng ngáp. “Khách quý nha, lão tổ tông! Trời còn chưa sáng ngài tìm ta làm gì?” Hạ Tư Mộ không để ý mấy lời oán than của hắn ta, trực tiếp nói: “Giúp ta điều tra một người, là người của triều đình.” “Lão yêu ngài hứng thú với triều đình từ bao giờ thế. Là ai? “Người giữ Phá Vọng kiếm.” Nam nhân ở trong minh châu im lặng một hồi lâu, kinh ngạc nói: “Phá Vọng kiếm trở lại hậu thế rồi à? Chủ nhân của nó tên gì?” “Tên…” Hạ Tư Mộ híp mắt, quay đầu nhìn vị tướng quân trẻ đang dần đi xa. Này là vấn đề lớn nha. Hắn… tên gì nhỉ? Lúc nhìn thấy hắn, trong mắt nàng chỉ có ba chữ sáng trưng—- “Phá Vọng kiếm”, còn tên hắn là gì.. nàng không để ý. Đại khái là chết lâu quá rồi, chết rồi thì có nhiều chuyện chẳng buồn nhớ làm gì. Nam nhân trong minh châu dường như đoán được Hạ Tư Mộ không chú ý tên của người ta, cười ha hả, hình như hắn đang rửa mặt, trong minh châu truyền ra tiếng nước chảy róc rách. “Chưa bàn tới tên của hắn, ngài điều tra hắn xong thì định làm gì, đoạt lấy Phá Vọng kiếm à?” “Ta cần Phá Vọng kiếm làm gì? Ta đâu có tu tiên.” Nhìn bóng dáng thiếu niên mặc áo bào trắng dưới ánh mặt trời rực rỡ, Hạ Tư Mộ suy nghĩ một lát, nói: “Chắc là dạo này chán quá, mấy chục năm mới có cơ hội nghỉ ngơi một lần, muốn tìm vài chuyện thú vị, nếu quốc sư đại nhân cũng rảnh thì chơi với ta đi.” “Ôi chao! Lão tổ tông ơi, ngài buông tha cho ta đi, nếu ngài thăm dò được tên hắn thì ta sẽ tra cho ngài.” Minh châu loé lên một cái rồi lại mờ đi. Cái tên trong minh châu kia là Hoà Gia Phong Di, là chắt trai đời thứ hai mươi của dượng nàng đã chết cách đây hơn ba trăm năm, một tên Huỳnh Hoặc tai tinh am hiểu thuật nguyền rủa. Hắn ta giấu giếm thân phận làm việc cho triều đình, hiện tại đã trở thành quốc sư. Bấm ngón tay tính thử, dù nàng được coi là tổ tông của Phong Di nhưng cũng là tổ tông xa cách mười tám con phố, bây giờ quan hệ vẫn còn tốt như này, hơn phân nửa là nhờ nàng từ khi Phong Di còn bé đã không ngừng đến quấy rầy, đánh nhau với hắn ta. Hạ Tư Mộ cất minh châu vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã lên cao, ánh nắng sáng chói ấm áp chiếu xuống vũng máu trên mặt đất phản xạ lấp lánh. Nàng chắp tay sau lưng, thong dong đi qua những con người đang khóc lóc, kẻ bi thương, phẫn nộ, người chạy tới chạy lui tìm kiếm người thân, gom nhặt thi thể của dân chúng, dương dương tự đắc tựa như một vị khách không mời mà đến. Nhân gian gặp nạn nhưng bầu trời vẫn như thế, đẹp đẽ và trong vắt. Niềm vui và nỗi buồn của vạn vật trên đời này đều khác nhau, cỏ dại vốn khô hạn nhiều ngày nay được tưới mát bởi máu tươi hẳn là cảm thấy hôm nay trời thật đẹp. Mời các bạn mượn đọc sách Bạch Nhật Đề Đăng của tác giả Lê Thanh Nhiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tớ thích cậu hơn cả Harvard
Để tôi kể bạn nghe, câu chuyện về cô bé Tây Thu già trước tuổi, con gái nhà bác bán đậu phụ cuối chợ. Cô bé lên cấp ba thì được chuyển vào ngôi trường mới, học cùng với con trai nhà bác bán kim cương đá quý. Đây là một bộ truyện TEEN đích thực, chỉ thích hợp với teen thôi vì nó là một câu chuyện học đường, không quá cao trào, kịch tính, chỉ là vài chuyện linh tinh của một cô bé con, trường lớp bạn bè xung quanh cô. Mình viết bộ này vì mấy bộ kia làm mình stress và ám ảnh kinh khủng nên phải viết cái gì nhẹ nhàng tươi mới cho tâm trạng phấn chấn lên một chút. Là một câu chuyện ONGOING và viết theo cảm xúc và cho nên không có thời gian ra chap cụ thể, có thể ba ngày, một tuần, cũng có lúc bế tắc thì cả tháng. Các bạn cân nhắc trước khi nhảy hố. P/S: Lan Rua’s Story ~ Porcupine & Duck Family.   1. Giới thiệu sơ lược về “Tớ thích cậu hơn cả Harvard” “Tớ thích cậu hơn cả Harvard” là một cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại văn tình của tác giả Lan Rùa – người được mệnh danh là nữ hoàng ngôn tình của Việt Nam. Từng trang sách viết về những tháng năm hồn nhiên nhất trong cuộc đời của mỗi người, cuốn sách sẽ cùng bạn đi tìm lại những dư vị ngọt ngào của mối tình thanh xuân năm nào qua mối tình gà bông của Thu và Khôi. 2. Nội dung quyển sách “Tớ thích cậu hơn cả Harvard” Nội dung sách xoay quanh những câu chuyện giản dị thường ngày nhưng lại không kém phần ngọt ngào của cặp đôi Thu và Khôi. Trong câu chuyện, nữ chính là cô bạn Thu có tên đầy đủ là Phạm Lệ Thu, xuất thân từ một gia đình nghèo bán đậu phụ, vì thế mà cô được bạn bè đặt cho biệt danh là “Tây Thu đậu phụ”. Tuy còn nhỏ và nhà nghèo nhưng với sự dạy dỗ rất tốt của cha mẹ, mà Thu lại là một cô bé hết sức dễ thương và dễ quý. Và Khôi tên đầy đủ là Nguyễn Hoàng Trọng Khôi là một cậu bé mắc bệnh tự kỹ bởi bị ám ảnh lúc còn nhỏ, tuy được mệnh danh là soái ca trong truyện ngôn tình, sinh ra đã ở vạch đích, gia đình giàu có nhưng gia đình của Khôi không mấy hạnh phúc. Ba của Khôi là một người hết sức đáng giận nhưng thay vào đó Khôi có một người mẹ yêu thương cậu hết mình, một người dì cứ tìm mọi cách để trêu cậu. Tưởng chừng cả hai người chẳng có chút liên hệ liên quan gì đến nhau, thế nhưng tình cảm chính là dựa vào duyên phận. Định mệnh vốn là thứ con nguooiwf không thể nào quyết định được, giữa họ đã nảy sinh tình cảm và có một mối tình biết bao bạn trẻ mơ ước. Trong một lần đi giao đậu phụ giúp ba, Thu đã gặp Khôi, nào ngờ có vẻ như Khôi đã để ý đến cô bé ngay lần gặp đầu tiên. Sau đó của Khôi và Thu cùng thi vào một trường, vì để nhường cho Thu mà Khôi đã giả vờ bị ốm, nhưng cuối cùng, cả hai lại học chung trường, chung lớp thậm chí còn là bạn thân nữa. Thu và Khôi ngồi cùng bàn với nhau trong lớp học, nhưng khổ tâm Khôi lại ít nói chuyện, đúng hơn là không nói chuyện, cứ ngồi im mộ chỗ học rồi vẽ, vẽ rồi học, cậu vẽ rất đẹp. Vì Khôi cũng đẹp trai nên được rất nhiều người để ý đến. Tây Thu biết được chuyện Khôi mắc bệnh tự kỉ, không phải là bẩm sinh mà là dô môi trường khiến cậu trở nên lầm lì như vậy. Và Thu đã quyết định rằng sẽ bảo vệ cậu, và xem Khôi là bạn thân nhất hệ Mặt Trời. Vì làn da đen và nhà nghèo nên Thu bị nhiều bạn trong lớp khinh thường, không chới với Thu. Nhưng Tây Thu cũng không cần, cô bé nghĩ rằng mình chỉ cần chơi với Khôi thôi là đủ bởi vì Khôi đã cho Thu rất nhiều thứ như socola, sách vở, bút thước,…Tây Thu vốn dĩ là một cô bé nhân hậu, nhưng cô bé lại ở trong một gia đình nghèo, mẹ thì bị bệnh tim, thế nên cô bé rất nhạy tiền, bởi vì tiền chính là thứ duy nhất có thể cứu mẹ cô, có thể làm ba đỡ đau lòng. Để rồi, có những tình huống nhỏ xảy ra như Thu “bán” Khôi để nhận tiền của Chi rồi cảm thấy ân hận có lỗi,… Về phần Khôi, cậu coi Tây Thu như bảo vật, nhưng mà mỗi tội cậu cứ ghen hoài, ghen suốt, ấy thế mà Thu lại không nhận ra. Cảnh buồn nhất chắc là khi Tây Thu bị nhốt trong phòng lạnh, Khôi không tìm được thì lại trở bệnh nặng hơn, phải đưa vào bệnh viện, Khôi hiểu nhầm là Thu đã bỏ sang nước ngoài. Tuy là một đoạn ngắn thôi, sau hai cô cậu lại trở về bên nhau, nhưng vẫn khiến cho người đọc cảm động mà rơi nước mắt. Khôi thích Thu, nhưng Thu ngây thơ không nhận ra điều ấy. Nhưng rồi thời gian cũng trôi qua, Thu cũng dần cảm nhận được tình cảm mà Khôi dành cho mình. Vì thế, hai cô cậu đã bước vào thế giới tình yêu gà bông, nhưng việc học hành vẫn còn đó, không thể ngăn cản được họ. Cả hai đã có những khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau, những lời nói dỗ dành như dỗ một đứa con nít và họ đã ở bên nhau suốt những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, cùng xây dựng ước mơ đi du học, tương lai hạnh phúc của hai người. Họ đã cùng đỗ vào trường Harvard, ngôi trường mơ ước của Tây Thu cũng là mơ ước của biết bao nhiêu học sinh. Tưởng chừng đã có một kết cục viên mãn, nhưng rồi những biết cố bất ngờ đã xảy đến, Khôi – người mà Thu đã thích hơn cả Harvard ấy lại đột nhiên biến mất không để lại một dấu vết. Trải qua rất nhiều biến cố và thăng trầm trong cuộc sống, cuối cùng hai người đã gắp lại nhau tại nước Mỹ và cảm giác của Thu về Khôi vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu không hề thay đổi. 3. “Tớ thích cậu hơn cả Harvard” là một tác phẩm nên đọc “Tớ thích cậu hơn cả Harvard” là một cuốn sách ngôn tình của Việt Nam, dưới đôi bàn tay của nữ hoàng ngôn tình Việt Nam Lan Rùa, nói về quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp của tuổi trẻ, mối tình đầu nhút nhát của mình ngày ấy,…đã để lại không ít ấn tượng trong lòng độc giả. Cuốn sách đã phản ánh một sự thật rằng người bạn yêu năm 17 tuổi chưa chắc sẽ là người đi cùng bạn đến suốt cuộc đời. Tuy nhiên, nếu là duyên phận do ông trời sắp đặt, thì có cách xa nhau đến nửa vòng trái đất thì cũng sẽ gặp lại nhau. Dưới lời kể ngây ngô, dễ thương của nữ chính Thu, tất cả mọi thứ đều trở nên rất ngộ nghĩnh và nhí nhảnh. Đôi lúc, giọng văn ấy bỗng trở nên rất hài hước, đôi lúc cũng rất tình cảm, đôi lúc cũng rất buồn tủi. Từng cảm giác một, người đọc có thể hoàn toàn nhập tâm, thả hồn vào trong cuốn truyện. Những tình tiết trong truyện được tác giả Lan Rùa sắp xếp một cách rất hợp lí. Đôi lúc có chỗ gây bất ngờ không thể lường trước được điều này. Truyện rất có tố chất gây sốc tới độc giả. Những gian khổ, trắc trở trong tình yêu của Khôi và thu cũng được Lan Rùa miêu tả một cách rất khổ tâm, chi tiết, khiến độc giả cũng cảm thấy xót thương và tiếc nuối theo cho tình yêu đó. Truyện đã truyền đạt được rất nhiều cảm xúc tới người đọc. Một mối tình thanh xuân của tuổi trẻ tưởng như chẳng có gì hay ho lại trở nên thật đẹp đẽ theo một màu sắc rất riêng biệt, không giống như bất kỳ tình yêu nào khác. Những rung động ngọt ngào, những cảm xúc đơn giản, những khoảnh khắc tuổi trẻ đáng mến ấy, suy cho cùng ai cũng chỉ có một lần trong đời này mà thôi. Thanh xuân trôi đi thật lặng lẽ, để lại biết bao nhiêu kỉ niệm khó quên nhất đời người, khiến chúng ta chỉ muốn dừng lại ở tuổi đôi mươi mãi mãi, không muốn quên đi bóng hình người ấy thêm một lần nào nữa. Giọng văn đậm chất Lan Rùa đã trở nên vô cùng hài hước, hóm hỉnh và dễ thương, rất phù hợp với thế hệ 9x, 10x. Nếu các bạn trẻ nào vẫn đang trên đường tìm kiếm thêm một nửa đích thực của cuộc đời mình thì đừng nên bỏ lỡ cuốn sách “Tớ thích cậu hơn cả Harvard” này. Biết đâu, sau khi đọc sách vào một ngày đẹp trời nào đó, bạn sẽ gặp được người mà mình muốn gặp cả đời này. Một cuốn sách cho thanh xuân, cho tuổi trẻ rất đáng để đọc thử và cảm nhận. Người đăng: doduc12306
Ngoan, Dỗ Anh
Gốc Trung: 乖,哄我. Hán Việt: Ngoan, hống ta. Tác phẩm: NGOAN, DỖ ANH (do editor đặt). Raw: Tấn Giang  Convert: Tàng Thư viện  Thể loại: vườn trường đến áo cưới, đô thị tình duyên, ngọt-sủng, HE. Độ dài: 50 chương + 20 phiên ngoại. Trạng thái: đang edit. Văn án 1: Có người hỏi Cố Ngôn Thanh rằng, nếu cậu thích một cô gái, cậu sẽ làm gì... Câu trả lời của cậu ngoài dự đoán của mọi người. "Tôi sẽ nghĩ tất cả mọi cách tạo cơ hội... để cô ấy theo đuổi tôi." Văn án 2: Tần Noãn viết thư tình cho Cố Ngôn Thanh, không đợi được trả lời từ anh. Kết quả không qua mấy ngày, cô chợt thấy Cố Ngôn Thanh tới làm khách nhà mình. Tần Noãn quyết định kéo anh vào phòng sách, "Em viết thư tình cho anh, tại sao anh không hồi âm?" Cố Ngôn Thanh: "Nhiều lắm, anh không thấy của em." Tần Noãn ấp úng: "Chuyện này... Hai nhà đều biết cả rồi, anh dàn xếp một chút đi, cho em đi cửa sau làm bạn gái của anh, nhá?" Cố Ngôn Thanh bị cô đè lên cửa, hai tai ửng hồng nhưng ngữ khí lại mang theo ý cười nhàn nhạt: "Được." Văn án 3: Tần Noãn cảm thấy bạn trai của mình rất nghèo, trong lúc học Đại học không biết anh đã làm bao nhiêu là việc bên ngoài. Cô an ủi Cố Ngôn Thanh: "Thật ra anh không cần cố gắng như vậy, tương lai để em nuôi anh là được." Cho đến một ngày, cô bị anh dẫn về ra mắt người nhà. Nhìn căn biệt thự sang trọng toạ lạc giữa sườn núi và nhóm người giúp việc ra đón bọn họ, Tần Noãn cảm thấy như đang nằm mộng. Tần Noãn: "Thái tử gia của tập đoàn Đằng Thuỵ, mỗi ngày làm việc ở công ty còn nói với em là thiếu tiền?" Cố Ngôn Thanh tựa người trước cửa sổ, có chút phiền muộn đáp: "Anh lập nghiệp không thành công nên mới thừa kế gia sản, áp lực tâm lý lớn lắm." Tần Noãn: "..." Em tức giận, anh dỗ em cho tốt vào!!!!!!! ***   Mời các bạn đón đọc Ngoan, Dỗ Anh của tác giả Dạ Tử Tân.
Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu
Thể loại: HĐ, Sủng, HE Bạn sẽ có cảm giác như thế nào khi chính người bạn thân của mình phản bội mình? Vậy mà cô lại bị chính bạn thân của mình chỉ vì muốn cướp người bạn trai của cô mà bày mưu với cô, hại cô qua đêm với một người đàn ông xa lạ! Hai tháng sau, cô phát hiện mình đã có thai, lại tình cờ biết được cha của đứa bé là ai, đó chính là cấp trên vừa mới đến nhận chức của cô, anh trai của bạn thân cô... Cô một bước trở thành chị dâu của đôi cẩu nam nữ kia sao? *** Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu của tác giả Thuỷ Ti Liễu là một tác phẩm ngôn tình sủng, hiện đại được độc giả đánh giá cao trong cách xây dựng tình huống và tính cách nhân vật. Ngay chương đầu của câu chuyện tác giả đã khiến các sắc nữ phải thét gào khi có cảnh H vô cùng nóng bỏng giữa nam và nữ chính. Mặc dù lúc này hai nhân vật chính chỉ là người xa lạ, họ quan hệ với nhau trong tình huống một người không tỉnh táo, người còn lại bị động tình sau nhiều năm cấm dục. Thế nhưng chính tình huống mở đầu này đã tạo một câu chuyện yêu đương ngọt ngào, ngược chết “cẩu độc thân” sau này. Truyện Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu vẫn được xây dựng theo mô típ cũ. Nữ chính Bạch Lộ phát hiện bạn trai ngoại tình với bạn thân dẫn đến mang thai. Cô sẵn sàng từ bỏ mối quan hệ của mình để tác thành cho họ. Lòng đau xót cô đến quán bar để uống rượu, nhưng người bạn thân Lương Tịnh Tiêu nhất định không bỏ qua cho cô. Để yên tâm ở bên Hướng Long Cẩm, Lương Tịnh Tiêu hãm hại Bạch Lộ, để cô bị huỷ hoại bởi người đàn ông khác. Không ngờ người qua đêm cùng cô lại là cấp trên mới vừa đến nhậm chức tại công ty cô. Vốn là một người phụ nữ thông minh, mạnh mẽ, cầm được buông được, nhưng Bạch Lộ chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại “cẩu huyết” đến thế. Cô vừa thất tình, vừa thất thân, trong công việc thì bị người gây khó dễ, đã vậy người yêu cũ còn cứ bám lấy không tha. Mặc cho cô lạnh lùng, tuyệt tình với hắn nhưng tra nam, mặt dày đó cứ như miếng keo dán, bám lấy không buông. Vì anh ta cô bị cấp trên chỉ trích làm việc thiếu chuyên nghiệp, thiếu năng lực. Cũng vì anh ta cô bị người phụ nữ xấu xa đã từng là bạn thân của mình làm khó dễ. Không thỏa hiệp trước sự khiêu khích của ả “con giáp thứ 13” cô quyết định trở thành thư ký riêng của Tổng giám đốc. Từ đây cuộc sống của cô gắn liền với công việc phục vụ, làm trợ lý đời sống cho người đàn ông này. Còn với Lương Phi Phàm, ngay từ lần đầu gặp Bạch Lộ anh đã có ấn tượng với cô gái thông minh, nhạy bén, không chịu thiệt thòi này. Mặc dù trong công việc anh luôn mỉa mai cô không chuyên nghiệp. Nhưng thực tế anh lại luôn giúp đỡ cô vượt qua những tình huống khó khăn một cách tự nhiên nhất. Nụ hôn nóng bỏng của hai người trong cơn say, giúp Lương Phi Phàm hiểu rõ lòng mình. Cơ thể anh có phản ứng với người con gái xinh đẹp đó. Ban đầu anh luôn giấu tình cảm của mình rất sâu, thái độ với cô không xa không gần, vừa quan tâm vừa lạnh nhạt, vì anh không muốn cô phải khó xử. Hai tháng sau lần đầu quan hệ, Bạch Lộ biết mình có thai. Đây là một đả kích lớn với cô, bởi lúc này cô vẫn chưa biết cha của đứa trẻ là ai. Chẳng lẽ mới chỉ 25 tuổi cô đã phải trở thành mẹ đơn thân? Lúc này tâm trạng của Bạch Lộ vô cùng mâu thuẫn, cô muốn giữ lại đứa con nhưng lại lo lắng cho tương lai của mình. Đúng lúc này cơ duyên của Bạch Lộ đến, tác phẩm của cô được một bậc thầy có tiếng trong ngành thiết kế đánh giá cao và muốn nhận làm học trò. Khi biết rằng cơ duyên mình có được đều do Lương Phi Phàm sắp xếp, cô vừa cảm kích vừa áy náy vì trước đó đã nói những lời làm tổn thương anh. Đối với Bạch Lộ, Lương Phi Phàm rất kiên nhẫn, bao dung. Tình cảm của anh dành cho cô, người ngoài cuộc ai cũng có thể nhận ra nhưng chính Bạch Lộ lại mù mờ không rõ. Thế nhưng chính sự bảo vệ của Lương Phi Phàm dành cho Bạch Lộ lại khiến cô trở thành mục tiêu ghen ghét của phái nữ. Vì thế mà các tình huống hãm hại luôn diễn ra, nam chính lại phải hóa thân thành anh hùng để cứu cô ấy. Một chiếc bông tai rơi giúp Lương Phi Phàm tìm lại ký ức của mình vào một đêm hai tháng trước. Anh vô tình phát hiện ra người cùng mình qua đêm hôm ấy lại là Bạch Lộ. Để thăm dò cô có phải loại phụ nữ mình khinh thường nhất hay không mà anh đã thực hiện một thử nghiệm hoang đường. Kết thúc thử nghiệm này giúp anh chứng thực được suy nghĩ của mình nhưng cũng làm nảy sinh mâu thuẫn giữa hai người. Bạch Lộ vì bị anh làm tổn thương mà từ chức ở công ty. Thực sự hành động này của Lương Phi Phàm đã khiến Bạch Lộ sợ hãi và tổn thương rất nhiều. Cũng vì hành động lần này của anh mà Bạch Lộ muốn đẩy anh khỏi cuộc đời của cô ấy. Thế nhưng Lương Phi Phàm đâu đơn giản, cách giải quyết của anh luôn rất trực tiếp và có phần vô lại, đó là trực tiếp hôn cô. Chính nụ hôn này đã khiến trái tim tưởng chừng như đã chết của Bạch Lộ sống lại. Cô bắt đầu mở lòng với anh ấy. Mối quan hệ của hai người dần tốt lên, từ đây bắt đầu bước vào mối quan hệ yêu đương ngọt ngào, “ngược chết con dân” của hai người. Nhận xét về truyện Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu chỉ có một câu “ngọt chết người”. Mặc dù cũng có một vài đoạn ngược tâm nữ chính nhưng nó chỉ là gia vị cho tình yêu thêm sắc màu mà thôi. Có thể nói đối với các thiếu nữ thì một người đàn ông như Lương Phi Phàm chính là hình mẫu người tình trong mơ. Tình cảm anh dành cho Bạch Lộ luôn là nhẹ nhàng, lịch thiệp. Anh luôn bảo vệ cô trước mọi sóng gió, thị phi và muốn mang đến cho cô những điều tốt nhất. Mặc dù trong Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu chuyện tình của Bạch Lộ và Lương Phi Phàm cũng có một tác nhân gây khó chịu như người yêu cũ của Bạch Lộ, em gái hay vị hôn thê của Lương Phi Phàm. Nhưng đúng như câu châm ngôn trong tình yêu, “hai người đồng lòng thì tát biển đông cũng cạn”. Sự chân thành trong tình yêu của họ khiến nước chảy đá mòn chứ vài con người chắn đường đó có đáng là gì. Tóm lại đây là một câu chuyện tình yêu khá tự nhiên. Sự sủng ái nam chính dành cho nữ chính không quá lố. Anh yêu chiều cô bằng cách luôn ủng hộ cô đứng trên đôi chân của mình. Nếu bạn đang tìm một chuyện ngôn tình nữ chính đáng yêu, nam chính phúc hắc nhưng ấm áp thì hãy ghé đọc Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu nhé!   Mời các bạn đón đọc Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu của tác giả Thủy Ti Liễu.
Thiên Tài Khí Phi
Edit: Sunny Út Beta: Sally Xuyên không thành công chúa, thành tiểu thư thiên kim,...có bàn tay vàng, có sẵn gia thế, có sẵn tài mạo. Mấy thứ đó thât không đáng kể tới Chuyện xuyên không kinh tâm động phách nhất chính là xuyên qua ngay tại bãi tha ma... Có thiên lý không cơ chứ? Nhưng nàng nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, ngoan cường Sườn phi giả ngây thơ, hiền lành ư? Di nương vờ đoan trang thục đức à? Thứ muội tỏ vẻ ôn nhu thiện lương nữa? Chưa kể tổ mẫu thiên vị, bạc đãi tôn nữ Thêm một vị phụ thân cả ngày giả nhân giả nghĩa Khuyến mãi thêm tên "chồng hờ" cuồng ngạo, tự phụ Hết thảy chờ đó, Vân Y nàng không hoàn trả lại mọi thứ bọn chúng thiếu nàng, nàng thề không ngừng tay Dùng mọi cách trở về phủ, nàng quyết tâm lật ngược nơi đây Dùng vẻ đẹp tao nhã, tuyệt luân, nàng quyến rũ hết thảy mọi người tại Mẫu Đơn hội, hoa với nàng càng không thể so e ấp, kiêu kì, thanh tao của nàng Dùng tài múa kinh thế tuyệt diễm, nàng mê đảo chúng sinh, che lấp tất cả ánh sáng những tài năng khác, không ai không đắm chìm vào thiên vũ kinh hồng của nàng Thế nhưng, càng tài hoa, càng tuyệt thế, càng kinh diễm nhiều người, càng nhiều người ghen ghét nàng, hãm hại nàng, căm hận nàng "Con bà nó, nàng không phát uy, thật đúng là nghĩ đến nàng là chỉ con mèo nhỏ ôn nhu, mỗi người đều có thể bắt nạt?" Chờ xem Nàng làm thế nào làm nghiêng ngả Tướng phủ Bằng cách nào tiêu diệt Vương gia tạo phản Làm sao đoạt được Quốc khố mà vẫn bình yên vô sự *** Truyện Thiên Tài Khí Phi – tranh đấu nữ cường đã hoàn: Một tác phẩm xuyên không Thiên Tài Khí Phi vô cùng hấp dẫn, không yy não tàn, nam cường ngọc thụ lâm phong, nữ cường tuyệt đỉnh thiên tài. Tuy không còn mới lạ nhưng những tác phẩm tiểu thuyết xuyên không chưa bao giờ hết hấp dẫn đối với các bạn trẻ yêu văn học. Lần này,mình xin được giới thiệu với các bạn một tác phẩm mới của tác giả Ngọc Khuyết. Thiên Tài Khí Phi là một tác phẩm vô cùng xuất sắc của tác giả Ngọc Khuyết. Truyện kể về thiếu nữ tên Vân Y.Cha nàng là doanh nhân thiên tài, mẹ là kỳ tài giới âm nhạc. Vân Y nàng kế thừa toàn bộ ưu điểm của cha mẹ, không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, chỉ số thông minh cao tới hai trăm, được xưng là cô gái thiên tài. Vân Y vừa tốt nghiệp, đã bị an bài đến công ty cha nàng làm. Công tác xuất sắc, đạt được kết quả xuất sắc từ công ty, sự nghiệp đang phát triển rộng mở, tiền đồ sáng lạng. Nhưng ai ngờ trong lần chạy tới buổi tiệc của công ty trên đường lại xảy ra tai nạn xe mà xuyên đến đây.Thân thể nàng xuyên đến là Vân Mộng Vũ, tính tình đơn thuần mà nhu nhược. Vốn được gả cho Dạ Vương Sở Dạ làm chính phi, sau bị trắc phi hãm hại mà chết. Thân thể bị vứt ra bãi tha ma, số phận bị thảm vô cùng. Tỉnh lại trong thận thể mới, Vân Y nhanh chóng nhận ra tình thế khó khăn của mình. Thế đạo lúc này , mặt ngoài một mảnh tường hòa, kì thực khắp nơi nguy cơ tứ phía, chỉ cần một chút không cẩn thận, liền có khả năng tan xương nát thịt, nàng nên như thế nào mới có thể trong thời loạn thế này sống sót, tăng thế lực cho chính mình, sớm ngày tìm được phương pháp trở lại hiện đại. Vậy liệu với trí thông minh của mình, Vân Y có thực hiện được kế hoạch, trở về thời hiện đại với cha mẹ? Hay nàng sẽ phải sống cuộc sống bất hạnh không người thân thích giữ thời thế loạn lạc này? *** Lúc này trời đã chạng vạng, bên ngoài cuồng phong gào thét, sắp có một hồi bão táp kéo tới, tiếng sấm trên không trung không ngừng nổ vang. Thính Vũ các trong Dạ vương phủ, lúc này rất im ắng, trong phòng chỉ nhìn thấy một mảnh lụa mỏng bị gió thổi bay lên. Vân Mộng Vũ đang trong giấc mộng mê man bừng tỉnh lại, kỳ quái, hôm nay vì sao ngủ mê mang như thế, dường như cả ngày nàng đã không có tỉnh lại. Vân Mộng Vũ chậm rãi ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu hỗn loạn. Đột nhiên cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng, Vân Mộng Vũ vừa nghiêng đầu, thấy một nam tử xiêm y không chỉnh tề dựa đầu ở giường vẻ mặt dâm tà nhìn nàng. Cúi đầu xuống, Vân Mộng Vũ phát hiện xiêm y của chính mình cũng không chỉnh tề, đang muốn kêu cứu. Đột nhiên một tiếng rầm vang lên, cửa phòng bị người vào một cước đá văng. Sở Dạ Vương mang theo một đám người xông vào. Khi thấy rõ tình hình trong phòng, Sở Dạ tức giận đến gân xanh nỗi lên, hai đấm tay nắm chặt phát ra thanh âm răn rắc. “Đem đôi cẩu nam nữ này tách ra cho ta.” Lập tức có hai bà tử cường tráng tiến lên đem hai người tách ra, ném một cách thô lỗ tới trước mặt Sở Dạ. Cảm nhận được Sở Dạ tức giận khiến nhiệt độ xung quanh y dường như ngày càng hạ xuống lạnh băng đến tận cùng, Vân Mộng cảm thấy có dấu hiệu không ổn. Nàng lập tức túm vạt áo Sở Dạ, khẩn cầu mong có thể được Dạ vương thương tiếc. “Vương gia, xin nghe ta giải thích.......” “Cút ngay!” Sở Dạ chán ghét một cước đá văng nàng. Vân Mộng Vũ bị hắn đá hướng cạnh cái bàn ngã xuống, trán đập vào cạnh bàn nhất thời máu cứ thế tuông ra, lâm vào hôn mê. Tuyết sườn phi nhìn cảnh này, trong mắt hiện lên một chút đắc ý. Nàng đi đến bên người Sở Dạ cánh tay nhẹ nhàng kéo y, ôn nhu mở miệng khuyên nhủ:“Vương gia, tỷ tỷ có lẽ là do nhất thời hồ đồ, vương gia hãy tha thứ cho nàng lần này đi.” “Tiện nhân này cũng dám làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này, tuyệt không thể dễ dàng tha nàng. Người tới, canh giữ toàn bộ gian phòng này không cho bất luận kẻ nào tới gần.” “Nhưng vương gia, tỷ tỷ nàng.......” Thấy Tuyết Nhi còn muốn vì tiện nhân kia cầu tình, Sở Dạ không khỏi hạ khẩu khí an ủi nói:“Tuyết Nhi, ngươi tâm địa thiện lương, đồng tình đáng thương nàng, nhưng người như nàng sớm đã không có thuốc nào cứu được, Tuyết Nhi ngươi không cần vì nàng hao tổn tinh thần. Ta còn có chút việc cần xử lý ngươi về phòng trước đi.” “Nô tì cung tiễn vương gia.” Tuyết sườn phi chỉ có thể bất đắc dĩ tiễn bước Sở Dạ, nhưng y không có nhìn thấy Tuyết sườn phi luôn luôn nhu nhược trong mắt chứa đắc ý cùng thâm độc. Ở thư phòng Dạ vương phủ, Sở Dạ khoanh tay đứng trước cửa sổ, phân phó sự tình cho quản gia. “Chuyện này phải giải quyết một cách sạch sẽ, đem tam phu nhân cùng những người biết chuyện này xử lý toàn bộ. Tuyên bố bên ngoài do vương phi phạm vào thất điều nên bị hưu đuổi khỏi Vương phủ.” “Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này.” “Ừ, đi xuống đi.” Quản gia đi rồi, Sở Dạ vẫn đứng phía trước cửa sổ. Vân Mộng Vũ, không nên trách hắn, muốn trách thì trách chính nàng quá ngu dốt, căn bản không thể đảm nhiệm vị trí Dạ vương phi. Ngày kế, trong Thính Vũ các, Vân Mộng Vũ nhìn hưu thư trong tay, nhất thời trên mặt không còn chút huyết sắc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Nàng khó có thể tin, nàng thế nhưng bị hưu. Nàng nên làm cái gì bây giờ, nếu rời Vương phủ nàng sẽ sống như thế nào. Lúc này, ngoài cửa phòng một trận tiếng bước chân vang lên, Vân Mộng Vũ ngẩng đầu nhìn Tuyết sườn phi Vương Tuyết Nhi chân thành hướng nàng đi tới. Cũng vội vàng tiến lên lôi kéo tay Vương Tuyết Nhi, khóc nói: “Muội muội, ngươi đến là tốt rồi, chỉ cần ngươi ở trước mặt vương gia thay tỷ tỷ nói lời hay, vương gia nhất định hội tha thứ tỷ tỷ.” Vân Mộng Vũ nói xong, trong lòng hy vọng ngẩng đầu lên, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy được vẻ mặt lo lắng, ai ngờ nhìn thấy vẻ mặt Vương Tuyết Nhi sự chán ghét cùng khinh thường. “Muội muội......” Vân Mộng Vũ bối rối hô một tiếng. Vương Tuyết Nhi thế nhưng không có đáp lại nàng, mà một phen đem nàng đẩy ra. “Vân Mộng Vũ, ngươi chắc thật không ngờ ngươi sẽ có hôm nay. Ngươi có biết vì sao không, ta nghĩ ngươi khẳng định không biết, ngươi ngốc như vậy mà. Ngươi nhất định rất kỳ quái vì sao ngươi lại mê man rồi làm ra cái loại chuyện như vậy, đó là bởi vì ta ở trong ly trà của ngươi hạ mê dược. Mà nam tử trong phòng ngươi lại là người ta phái tới, thế nào tỷ tỷ thân ái của ta, đối với hắn, ngươi có vừa lòng hay không?” “Ngươi không sợ vương gia biết hay sao?” “Vương gia làm sao có thể biết được, ta đã đem chuyện này giá họa cho tam phu nhân, buồn cười cái nữ nhân kia còn tưởng rằng cử người báo ngươi thông dâm thì sẽ lập công lớn, từ nay về sau có thể được vương gia sủng ái, kết quả lại không thoát được vận mệnh bị diệt khẩu. Nàng cũng không ngẫm lại loại sự tình như thế này, vương gia vì danh dự của hắn thì làm sao có thể lưu lại nàng.” “Vì sao, ta đối đãi ngươi như thân tỷ muội, ngươi vì sao phải hãm hại ta như thế?” Vân Mộng Vũ khó có thể tin hỏi. “Vì sao ư, bởi vì ngươi đoạt thứ vốn nên thuộc về ta, ta cùng Dạ vương lưỡng tình tương duyệt, ta vốn có thể trở thành Dạ vương phi cao quý, bởi vì ngươi mà ta chỉ có thể làm một sườn phi, cho nên ngươi nhất định đáng chết.” “Ta vì ngươi liều mạng.” Vân Mộng Vũ đột nhiên trở nên mất trí muốn cùng Vương Tuyết Nhi đồng quy vu tận, lại bị thị vệ Vương Tuyết Nhi mang đến gắt gao bắt lấy. Tuyết Nhi đi đến trước mặt nàng giáng một cái tát thật mạnh, khiến khóe miệng nàng chảy ra một tia máu. “Tiện nhân, không biết tự lượng sức mình, người tới rót thuốc cho ta.” Nghe được mệnh lệnh, một thị vệ bưng một chén dược đến trước mặt Vân Mộng Vũ, một tay cầm lấy cằm Vân Mộng Vũ, một tay đem dược mạnh mẽ đỗ vào miệng nàng. Vân Mộng Vũ không cam lòng giãy dụa, nhưng lại không thể làm gì được, dược cứ thế toàn bộ đổ vào miệng nàng. Vân Mộng Vũ chậm rãi ngã xuống, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Vương Tuyết Nhi, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng nhắm hai mắt lại. “Đem nàng quăng đến bãi tha ma cho ta.” Nhìn kết quả thấy vừa lòng, Vương Tuyết Nhi khóe miệng mang theo ý cười xoay người rời đi. Ngoài bãi tha, một khối thi thể mọi người vốn nghĩ đã chết lại nhẹ nhàng giật giật ngón tay...... Mời các bạn đón đọc Thiên Tài Khí Phi của tác giả Ngọc Khuyết.