Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Họa Hương Hồn (Nguyễn Mỹ Hạnh)

Dân gian đồn rằng đêm mười lăm tháng bảy tốt nhất không ra khỏi đường kẻo gặp tai vạ, bởi không biết được thứ mà mình gặp là người hay ma. Ngày này cửa âm phủ mở ra nối liền hai cõi âm dương vì vậy âm khí đặc biệt thịnh, mới chập tối người dân trong thôn đã không dám ló mặt ra khỏi nhà, ai nấy đều đóng cửa kín mít, ấy vậy mà lúc này lại có đám rước dâu.

Nghe thấy tiếng kèn trống náo nhiệt cả một vùng, người trong thôn đều tò mò mở hé cửa nhìn trộm thì thấy một cái kiệu hoa lớn, đi xung quanh là đám gia nô thổi kèn, kỳ quái là tất cả đều mặc đồ tang màu trắng. Con đường trong thôn toàn sỏi đá gập ghềnh ấy vậy mà đám người này lại đi nhanh như bay, bóng dáng thì mờ mờ ảo ảo.

Ngay lúc đám rước vừa đi tới ngôi nhà nhỏ cuối thôn, liền có tiếng hét lên:

- Người đâu, mau tới cứu tiểu thư nhà ta, người đâu….

Cô dâu đang ngồi ngay ngắn trong kiệu đột nhiên lăn đùng ra. Người hầu thấy tiểu thư nhà mình vừa uống xong chén trà cô ta rót thì hộc máu ngã xuống liền lấy làm hốt hoảng lắm, vội vàng hô hào người tới cứu. Cô ta vội đặt chén trà xuống, đưa tay lên mũi tiểu thư nhà mình thì thấy tiểu thư đã tắt thở… Tìm mua: Họa Hương Hồn TiKi Lazada Shopee

- Xin các người, mau mau gọi thầy lang tới cứu tiểu thư…. Tiểu thư không thể có chuyện được…

Cô ta nước mắt dàn dụa vừa lay tiểu thư lại vừa kêu cứu mà không biết chén trà làm bằng men sứ xanh ngọc bên cạnh đang tỏa ra làn khói nghi ngút, nước bên trong ly trà lạnh toát, có nhìn thế nào cũng không thấy đáy. Người có mắt nhìn ắt sẽ biết chén trà này đã bị hạ ngải!

Đám gia nô khiêng kiệu mặt ai nấy đều lạnh tanh vô cảm, cô dâu sống hay chết có quan trọng chi đâu, bởi lẽ cậu chủ nhà bọn họ cũng là người chết kia mà! Trời lúc này đã chập choạng tối, đám chim lợn nháo nhác bay loạn trên nóc nhà, kêu lên những tiếng thê lương như đang tiếc thương một cô gái mới độ xuân thì đã bạc mệnh….

Tiếng chim lợn kêu nhức óc khiến người đàn ông trong nhà không nhịn nổi, chạy vào gác bếp lấy con dao bầu, hừng hực định chạy ra ngoài đuổi đám chim lợn mang điềm xui này đi thì bị bà vợ ngăn lại, bà ta kéo tay áo chồng mình lại, la toáng lên:

- Ông định làm gì vậy, bộ muốn hại chết cả cái nhà này hay không!

- Bà yên tâm, tôi chỉ ra đuổi đám quạ đi thôi, chứ không ra cái đám rước kia đâu…

- Ông ở yên trong nhà cho tôi! Hôm nay người trong thôn đều kháo nhau ở yên trong nhà đó! Đám rước kia tôi thấy cứ tà ma thế nào ý, biết đâu họ để mấy khứa chim lợn kia dụ ta ra ngoài, hại chúng ta thì sao? Ông không nghe thấy vừa có vị tiểu thư nào chết hả?

- Có con dao bầu ở đây, kẻ nào dám đụng tới cái nhà này, tôi cho nó vài nhát, mẹ nó cứ ở yên trong nhà, tôi ra xem thế nào!

Ngay lúc người đàn ông định bước chân ra khỏi cửa thì bát hương đặt trên bàn thờ gia tiên bốc cháy dữ dội, người vợ vội nói:

- Các cụ hiển linh rồi đó ông thấy chưa?

Người đàn ông lúc này mới nghe lời vợ, vất con dao bầu xuống, rồi vội đi lấy nước dập lửa trên ban thờ.

Lại nói lúc này ở bên ngoài có một bà lão đi tới, mái tóc bà ta bạc trắng, đôi mắt tinh ranh híp lại nhìn về phía kiệu hoa rồi dừng mắt lại ở tách trà sứ xanh kia. Đây là bà đồng được nhà họ Hà mời về để làm tang sự riêng cho cậu Luân nhà họ, trông thấy bà ta thì đám gia nô có chút cung kính, không cố tình rải giấy tiền nữa mà ngừng tay lại, đứng dạt sang hai bên tạo thành lối đi cho bà ta.

- Ngươi cho phu nhân uống thứ này?

Bà đồng chỉ tay vào chén trà hỏi, người hầu của vị tiểu thư thấy đôi mắt tam bạch toàn là lòng trắng của bà ta liếc thì sợ hãi quỳ xuống đáp:

- Dạ phải, là.. là tiểu thư dọc đường khát nước nên đòi uống bằng được.

- Cô ta bị hạ ngải!

- Dạ… gì cơ? Sao… sao có thể, xin bà xem xét, tôi, tôi không hại tiểu thư, không phải tôi…

Bà đồng không đáp lời, lấy từ cái bị chỗ thắt lưng một cây kim bạc, sau đó cầm lấy bàn tay của vị tiểu thư, chọc mũi kim vào mười đầu ngón tay của cô ấy. Rất nhanh đã có máu rỉ ra, không đỏ tươi như người bình thường mà có màu đỏ thẫm, còn có vị tanh tưởi như xác chết. Xong việc bà ta đặt tiểu thư nằm xuống, lại lấy ra một cái chuông đồng, lại chấm lên trán tiểu thư một vết chu sa đỏ.

Bà ta lắc lắc cái chuông, hô lớn, hô đúng bảy lần rồi dừng.

- Thần linh phù hộ, xin cho ba hồn bảy vía của vị tiểu thư này quay về!

Thông thường khi gọi hồn vía quay lại thân xác của mình thì cần đọc cả họ tên, ngày tháng năm sinh của họ, vậy mà bà đồng chẳng thèm đọc tên vị tiểu thư kia lấy một lần, làm cho người khác cảm giác bà ta làm cho có lệ. Mọi người còn tưởng bà ta lừa bịp thì vị tiểu thư kia đã sống lại rồi…

Họa Hương đầu đau như búa bổ, bên tai cô là tiếng chuông đồng leng keng nghe chói vô cùng, cô chậm rãi mở mắt ra thì thấy mình đang ngồi trên một cái kiệu màu trắng, mành kiệu làm bằng lụa tơ tằm, gió thổi vào bay phất phới, mà trên người cô cô cũng mặc y phục cưới màu trắng, bên trên có thêu hình long phượng, cô còn chưa hiểu có chuyện gì thì cổ họng truyền tới cảm giác buồn nôn kinh khủng. Cô vội cúi người xuống đất nôn ói một trận mới thấy dễ chịu, xong xuôi nhìn xuống dưới đất là một đám dòi trắng đục béo tròn như con sâu đang ngo ngoe thì cô cảm thấy thật kinh tởm, lại nôn tháo thêm trận nữa.

Đến khi cô lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy vây xung quanh cô là đám người kỳ lạ mặc đồ tang trắng, ai nấy đều đeo thêm chiếc mặt nạ trắng, nếu không phải trông thấy có một bà lão và một cô gái trẻ, cô còn tưởng mình đã xuống âm phủ rồi cơ.

- Bà… bà là ai, các người là ai….

Người hầu tưởng tiểu thư nhà mình kinh sợ, cũng lo tiểu thư sẽ hỏi tội cô ta về chén trà kia, liền vội trấn an:

- Tiểu thư đừng sợ, đã ổn rồi…

Thấy Họa Hương còn đang ngơ ngác, bà đồng liền vỗ mạnh vào vai cô một phát:

- Vị tiểu thư này, không giờ phải gọi cô là phu nhân mới phải, cô còn ngây người ra đó làm gì, mày, mau sửa soạn cho cô ta đi, chút nữa còn làm nghi lễ vợ chồng với cậu chủ.

Bà ta chỉ tay thẳng mặt một cô gái trẻ, trông y phục mặc trên người thì có vẻ là người hầu của cô, còn khá trẻ, chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi. Con nhỏ bị bà đồng dọa nạt liền sợ hãi, run rẩy nói:

- Tiểu thư… À phu nhân, để em chải chuốt lại cho người.

- Lẹ cái tay lên cho ta, sắp trễ giờ tốt rồi kia. Cậu Luân mà tức giận, tụi bây có trăm cái mạng cũng không cứu được đâu! À thôi, vừa đi vừa trang điểm cũng được, khởi kiệu đi tiếp!

Thế là đám rước lại tiếp tục lên đường. Trong nhà đôi vợ chồng kia chứng kiến hết thảy, càng kinh sợ hơn là đám rước đó lại đi về hướng nghĩa địa của thôn….

Trong lúc người hầu trang điểm, Họa Hương nhắm mắt suy nghĩ, tại sao cô lại ở trong thân thể này chứ? Không phải sau khi bị cướp mất xác, hồn cô đã bị đánh văng ra ngoài, bây giờ sao lại nhập vào thân xác một cô gái xa lạ chứ! Có thể chủ nhân của thân thể này đã chết, vô tình hồn cô lại được bà đồng kia chiêu vào.

Họa Hương nghĩ tới những việc mình đã trải qua thì phẫn hận mà nắm chặt bàn tay lại, móng tay sắc nhọn vì thế mà đâm qua da thịt, khiến bàn tay cô chảy máu.

- Phu nhân, người… vẫn ổn chứ?

Họa Hương cố nén cơn giận trong lòng, hiện giờ cô còn chưa biết tình hình, thân thế của cơ thể này, ngộ nhỡ bị người phát hiện ra chuyện mượn xác sống lại, nhất định sẽ cho cô là quỷ nhập tràng, đem đi thiêu sống thì rắc rối to, vì vậy cô không dám nói nhiều, chỉ ậm ờ cho qua chuyện.

- Ta không sao.

Những việc này đối với một cô gái trẻ mới mười tám tuổi như cô thì việc này kinh sợ và hoang đường đến chừng nào cơ chứ! Hiện giờ cô chỉ muốn được quay về nhà của mình, nhận lại người thân và đòi lại vị hôn phu của mình thôi, vì cớ gì cô đang sống yên ổn, sắp gả cho người mình yêu lại bị một vong hồn không tên không tuổi cướp đi thân xác của mình kia chứ! Cô càng nghĩ càng uất ức, những giọt nước mắt đã lăn trên gò má hồng xinh đẹp lúc nào không hay.

Họa Hương cứ ngẩn ngơ mãi, mà đám rước dâu cũng đi tới khi trời tối mịt mới tới nơi. Người hầu đã trang điểm xong cho cô từ lúc nào, Họa Hương cũng tò mò dung nhan của thân thể này, liền bảo cô ta đem gương đồng đến cho mình nhìn thử. Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô gái xinh đẹp, mày ngài, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu lại mang chút gì đó đượm buồn. Dù đã trang điểm nhưng sắc mặt cô vẫn không tốt lắm, nhìn qua có chút thiếu sức sống, cộng thêm y phục cưới màu trắng trên người, khiến cho người khác cảm thấy tang thương vô cùng.

Họa Hương được người đỡ xuống kiệu, cô ngẩng đầu nhìn phủ đệ trước mắt, lầu son gác tía, cổng cao chục thước, trên cổng treo biển hiệu bằng vàng lấp lánh “Hà Phủ”, nơi đây chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh, cô thật tò mò không biết đây là vùng nào, lại có phú hộ giàu có đến vậy! Kỳ lạ là nhà chồng không có ai ra rước cô, chỉ có bà đồng nắm tay cô kéo vào phủ đệ nhà họ, nghi thức thật sơ sài, chứng tỏ ở đây địa vị của cô không được coi trọng cho lắm.

Cô mím chặt môi, bước chân cao qua bậc cửa, dân gian đồn rằng xây bậc cao như này để những thứ như ma quỷ hay cương thi không vào được nhà, cũng rạch ròi địa phận của gia chủ để thổ công, thổ địa dễ bề trông coi.

Quả nhiên phủ đệ này rất rộng, bà đồng dẫn cô đi qua một đoạn hành lang dài ngoằn ngoèo, trước mặt cứ có lớp sương mù phủ kín. Bà ta đi trước, cô đi sau, bà ta cứ đi bảy bước lại rải một xấp tiền vàng, miệng lẩm bẩm:

- Trăm quỷ tránh đường, mở đường tới…âm ti…

Hai chữ cuối bà đồng cố tình đọc không thành tiếng, khiến Họa Hương không nghe được. Cô đang định hỏi chuyện thì thấy hai bên hành lang dày đặc là những con ma đói, cùng với đó là những tiếng oan thán, khóc than cổ quái vô cùng, thậm chí có con còn vươn cái bàn tay có móng sắc nhọn túm lại cổ chân của cô kéo lại. Bà đồng lập tức thấy không ổn, liền quay lại ném xấp tiền âm phủ vào nó, mở miệng quát:

- Mau cút cho ta, đây là chỗ các ngươi náo nháo à, hôm nay là ngày mừng của cậu Luân, tụi bây mà phá hỏng chuyện, coi chừng tao đánh tụi bây hồn phi phách tán!

Con ma đói kia nghe vậy liền lập tức rụt tay lại, cả bọn xúm lại vồ lấy đống tiền kia. Họa Hương nuốt nước miếng, khẽ giọng hỏi bà đồng:

- Ta nghe nói mỗi nhà đều có thổ địa trông coi, vả lại nơi người ở dương khí mạnh, sao lại lắm ma quỷ thế?

Bà đồng đột nhiên quay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô, cái nhìn sắc lẹm khiến cô nổi hết da gà:

- Ai nói với cô nơi này cho người ở?

Không cho người ở, vậy thì cho ma quỷ sao?

Truyện này được coi là siêu phẩm của tác giả Mỹ Hạnh. Quý bạn đọc đừng quên chia sẻ cho mọi người cùng đọc và theo dõi nhé.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Họa Hương Hồn PDF của tác giả Nguyễn Mỹ Hạnh nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh (Phong Ngưng Tuyết Vũ)
“Do ký kinh hồng chiếu ảnh” tức là: “Kinh Hồng Chiếu Ảnh, một ký ức vẫn còn.” Tiết tửHắn lại một lần nữa gặp được nàng.Hôm ấy tuyết bay đầy trời, nàng Hồng y nhẹ nhàng.Hắn ở trên ngựa, áo giáp bạch vũ, nhìn thấy phía sau nàng là vách đá dựng đứng. Tìm mua: Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh TiKi Lazada Shopee Với khoảng cách gần như vậy, hắn có thể rõ ràng nhận thấy, đáy mắt nàng biến đổi thất thường nhưng lại không lưu giữ điều gì.Sự đau đớn, tuyệt vọng cho tới hôm nay chỉ còn sót lại một mảnh nguội lạnh như nước.Nàng nhìn thấy phía sau hắn binh sĩ đang bày thế trận sẵn sàng đón địch, khẽ mỉm cười, tóc dài ở trong gió tung bay.Diệu ca ca.Hắn nghe thấy giọng nói của nàng, vô cùng êm nhẹ, cho nên hắn hoài nghi, nàng thật sự không hề mở miệng, đây chỉ là giọng nói đã nhiều năm như vậy luôn quẩn quanh trong đầu hắn, ương bướng không chịu rời đi.Hắn có chút ngập ngừng vươn tay ra, hướng về phía nàng.Nhưng khoé môi nhợt nhạt của nàng chỉ lưu lại một nét cười, từng chút từng chút mở rộng, cuối cùng biến hoá thành nụ cười khuynh quốc khuynh thành.Tim hắn đột nhiên trầm xuống, chưa kịp có bất kỳ hành động nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy nàng nhảy xuống vách núi, cứ như vậy cắt đứt quan hệ, nhưng nàng lại trầm tĩnh, nhẹ nhàng, mềm mại mà xinh đẹp như vậy.Phong đao ở bên, bàn tay hắn mới vừa rồi còn nắm chặt liền vươn tới phía trước, trống rỗng dừng giữa không trung, không hề cử động.Thân thể lạnh cứng chết lặng, tâm hắn cũng vậy, không cảm giác lạnh, cũng không cảm giác đau.“Điện hạ anh minh, ông trời phù hộ triều đình ta…”Ở phía sau, tướng sĩ người người cúi lạy hoan hô, hắn chậm rãi một chút một chút một thu hồi cánh tay.“Hồi cung.”Nắm dây cương, hắn lãnh đạm mở miệng.Thanh âm hỗn loạn gọi lớn trong gió tuyết, phá vỡ không gian vắng lặng.“Điện hạ…”Cửa ngoài truyền tới giọng nói lo lắng của tổng quản Tần An, Nam Thừa Diệu khẽ nhắm mắt, tất cả tựa như một giấc chiêm bao kéo dài năm năm, đó là khoảng thời gian hắn cùng nàng như ảnh tuỳ hình. *như hình với bóng*Hắn đứng dậy, thản nhiên mở miệng: “Chuyện gì?”Tần An dừng lại chốc lát, thanh âm kính cẩn vang lên ở ngoài cửa: “Mộ Dung Thừa tướng tới, đang đợi ở phòng trước.”Tần An lẳng lặng chờ ở ngoài cửa, trong phòng một mảnh tĩnh lặng.Cũng không hề nôn nóng, hắn đã tận mắt nhìn thấy điện hạ trưởng thành, từng bước từng bước một cho tới ngày hôm nay. Hắn biết rõ tâm tính người có bao nhiêu cứng cỏi, hắn hiểu được thế nào mới là sự lựa chọn tốt nhất.Cửa chốc lát liền mở, hắn cũng không có chờ lâu.Nam Thừa Diệu trường bào màu đen, ăn mặc tuỳ ý, lại không thể che hết khí chất dòng dõi quý tộc vốn có.Hắn giương mắt nhìn thoáng qua chân trời, nguyệt như câu.* ánh trăng như lưỡi liềm*Cũng không nói thêm cái gì, khoé môi thản nhiên vẽ ra ý cười chán nản, hắn lướt qua Tần An hướng đại sảnh đi đến.Đến hôm nay, sinh mệnh này, còn có cái gì là không thể vứt bỏ?Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh PDF của tác giả Phong Ngưng Tuyết Vũ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu- (Chishikarin)
Tôi biết một câu nói rất hay rằng: “cuộc đời của mỗi người là một cuốn tiểu thuyết nhiều chương, cuốn tiểu thuyết ấy chỉ có một trên đời vì cuộc đời mỗi người không có hai lượt và bạn là duy nhất, không ai giống bạn cả”. Tôi xin viết nên một cuốn tiểu thuyết của một mảnh đời, nhưng không phải của tôi mà của một người khác. Cuốn tiểu thuyết này chỉ là một góc nhỏ của một vùng trời tiểu thuyết ngoài kia, nhưng hy vọng nó sẽ sáng nơi góc nhỏ nó đang sống ấy, và… nó chỉ sáng khi được sự thừa nhận từ phía mọi người.***Một ngày mới lại lên, mặt trời mở cửa cho phép những giọt nắng rong chơi khắp nơi. Những chiếc lá khô cuối cùng còn lại trên cành cũng rụng cả. Đó là sự chuẩn bị cho những chồi non e ấp bắt đầu mơn mởn trở lại vào một mùa mới… Và… “những con người mới”, những bắt đầu mới… .ooO “RENGGGGGG…” _ chuông báo thức vang lên. - Àiiiii… im coi! _ cô Tìm mua: Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu- TiKi Lazada Shopee “Rầm” _ cô đập lên bàn thật mạnh làm chiếc đồng hồ sợ mà im miệng. “Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”_ điện thoại cô đổ chuông. - Grừ… cái gì dạ. _ cô gãi đầu gãi tai nhăn mặt khó chịu. “Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong” _ điện thoại cô lại đổ chuông lần hai. Cô ngồi bật dậy, mắt nhắm mắt mở ngáp ngủ rồi mở ti hí một mắt lên nhìn vào điện thoại ấn nút nghe. - A… - “Con quạ, mày làm gì mà giờ này còn chưa đến hả? Muốn chết không thì bỉu.” - Tạo… - “Mày không nhớ hôm nay là ngày gì thì cũng ráng mà nhớ chứ. Sáng dậy sớm tí chuẩn bị thì chết hở? Sao không cài chuông báo thức hả? Mày đã hứa…” Cô cứ định nói thì Kì Lâm lại nhảy tọt vào họng cô chặn lại, mắng cô xối xả. Tội nghiệp cho lỗ tai của cô. Chậc, cũng tại cô cơ, ai bảo tối qua cứ nghĩ ra viễn cảnh ngày hôm nay để hồi hộp tới mức không ngủ được. Đến khi vừa chợp mắt được xí thì gà đã dắt con đi ăn… Cô không muốn mới sáng sớm đã nghe mắng, xui xẻo, nên vừa nghe được vài câu của Kì Lâm mắng là vứt điện thoại ra giường rồi nhoài người lấy đồng hồ xem giờ. - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _ cô hét thất thanh. Xong liền chạy vội vào WC làm nhiệm vụ. Một miếng giấy tiện lợi được dán ngay ngắn trên mặt đồng hồ làm cô bừng tỉnh. Kì Lâm mắng cô cũng không sai mà. Ngày quan trọng của đời người mà cô lại quên bẽn đi như thể nó là cát bụi vậy. Đố các bạn biết hôm nay là ngày gì??? ……….ooO - Alô, alô??? _ Kì Lâm không nghe ai trả lời. Bực mình nên nó liền cúp máy. - Sao rồi? _ Hoàng Lâm xấn lại. - Hừm. _ Kì Lâm khoanh tay trước ngực. - Sao? - Bực cái mình với cái con quạ này mà. - Lại ngủ quên đúng không. _ cậu nói. - Sao lúc sáng cậu đi sớm thế mà không vào kéo nó dậy rồi đưa nó tới đây luôn cho sớm hở? _ Kì Lâm quay sang trách cậu. - Từ hôm nay thì bé Na đã lớn rồi, phải để cô ấy tự thức dậy chứ. - Gia Bảo nói đúng đấy. _ Hoàng Lâm khoác vai cậu. ……….ooO - Cặp cặp… _ cô lật đống đồ để tìm chiếc cặp của mình. - Dày dày… _ cô vừa chạy ra cửa xợt nhớ ra là mình đang đi chân đất liền quay lại. Cô phải vừa chạy vừa búi tóc của mình mong mới kịp giờ làm lễ. … Cô co dò chạy vắt chân lên cổ, vừa đi vừa ngó đồng hồ… “Kitsss…” _ bỗng một chiếc xế hộp chặn đường cô. Cũng may cô phanh kịp chứ nếu không thì đã có một người đau rồi. - Này, không nhìn đường hay sao mà đi đứng thế hả? _ cô bực mình quát lớn. - Mắt anh bận để nhìn em rồi lấy đâu ra mà nhìn đường nữa hửm cô bé. _ một người đeo kính râm ngồi trong xe nói. “Chớp chớp” _ cô nghiêng đầu nhìn người đó để cố nhận ra ai. - Nhìn gì không biết nữa. Trễ lắm rồi. _ anh ta vừa nói thì liền mở cửa, nắm tay cô kéo vào xe. ……….ooO Trường học, - Grừ… grừ… grừ… _ Kì Lâm chắp tay sau lưng đi đi lại lại rên lên vì tức giận. - Một…hai… ba…năm…mười… _ Hoàng Lâm nhìn Kì Lâm đi đi lại lại mà chóng mặt, đến đếm cũng lộn. Hoàng Lâm lắc mạnh đầu để lấy lại tập trung. - Kì Lâm à, cậu dừng lại đi! Mắt của tớ sắp lộn tròng rồi nè. _ Hoàng Lâm năn nỉ. - Nhỏ này mà đến là tui cho nó biết tay cho coi. “Rốp rốp” _ Kì Lâm bẻ khớp tay. Hoàng Lâm và cậu đều dựng tóc gáy khi nhìn mặt Kì Lâm giận dữ. - Đã đến giờ làm lễ tốt nghiệp. Các em nhanh chóng vào vị trí để chúng ta chuẩn bị làm lễ. _ thầy bí thư trường nói qua mircô trên sân khấu. Chắc mọi người đã biết hôm nay là ngày gì rồi đúng không!?Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu- PDF của tác giả Chishikarin nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đò Dọc (Bình Nguyên Lộc)
Nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng chắc đã lấy cảm hứng từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Bình Nguyên Lộc. Đò dọc là loại tiểu thuyết feuilleton được Bình Nguyên Lộc cho đăng trên nhựt báo Dân Chúng với tựa đề là Giái chợ về làng trước khi được nhà xuất bản Bến Nghé của ông cho xuất bản năm 1959, và được giải thưởng Văn chương toàn quốc (Miền Nam) năm 1960. Tiểu thuyết của Bình Nguyên Lộc được Mai Thảo đánh giá là “không siêu hình, không gió bão, cái thế giới đã bốn mươi năm văn học ở trong đời sống và làm cho đời sống muôn vàn tươi thắm”. Và cuốn Đò dọc, theo nhận định của Thuỵ Khuê, là tác phẩm “mang dấu ấn truyện tâm lý viết theo lối Bắc, khác hẳn lối viết của Hồ Biểu Chánh” và là, bà cho biết thêm, “cuốn tiểu thuyết đầu tay, trong những cuốn sau, Bình Nguyên Lộc đào sâu thêm, như Ái ân thâu ngắn cho dài tiếc thương (1963), Hoa hậu Bồ Đào (1963), sự phân tích tâm lý đã chiếm gần trọn tác phẩm, mở rộng và đào sâu về hướng hiện thực xã hội thành thị miền Nam”. Truyện kể về gia đình ông bà Nam Thành và bốn cô con gái phải rời Sài gòn về chốn “Trai tráng quê mùa, làm sao mà biểu xứng”. Nhưng rồi, sau tại nạn xe hơi của anh chàng hoạ sĩ và sau khi ba cô em gái đã “trôi trên con sông tình”, ông bà Nam Thành cũng thực hiện được cái ước mơ nhỏ nhoi mà hệ trọng, và cuối cùng bà cũng vẫn còn trách ông đã quyết định mà bà cho là sai lầm là “từ bỏ ngói vôi về với ruộng đồng”, dù lần này bà chỉ trách nhẹ thôi: “Tai nạn xe hơi không bao giờ diễn lại lần thứ nhì ở gia đình khác mà cùng cảnh với mình”. Ông cũng nhận mình sai nên chỉ chống chế bằng câu: “Nhưng việc chánh là gả được con, mà mình đã gả được”. Rồi ông cười ha hả để đánh trống lấp. Chính tác giả Bình Nguyên Lộc cũng cho rằng “(Đò dọc) được khán giả khen hay hiện nay”, ông nói như thế trong một lần được phỏng vấn vào năm 1965, và ông cũng cho biết khi đọc lại “mới thấy trong Đò dọc đã dùng sai từ quan sát thay vì phải viết là nhận xét mới đúng”. Tìm mua: Đò Dọc TiKi Lazada Shopee Trong tài nguồn được chép lại dưới đây có đến 5 từ quan sát và 2 từ nhận xét, Goldfish tôi chẳng biết từ quan sát nào sai hay đã được thay bằng từ nhận xét rồi? Trước năm 1975, ở Miền Nam người ta thường dùng gạch nối giữa các từ kép, trong bản nguồn cũng ghi như thế và tôi cứ giữ như thế, không thêm, không bớt. Riêng đối các chữ mà tôi tin rằng do đánh máy sai tôi đều sửa mà không chú thích, một phần do làm biếng, một phần để mục chú thích đỡ rườm, mong các bạn thông cảm.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Bình Nguyên Lộc":Cõi Âm Nơi Quán Cây DươngĐò DọcGieo Gió Gặt BãoQuán Tai HeoLữ Đoàn Mông ĐenNguồn Gốc Mã Lai Của Dân Tộc Việt NamNửa Đêm Trảng SụpTỳ Vết Tâm LinhSau Đêm Bố RápThầm LặngTruyện Ngắn - Bình Nguyên LộcĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đò Dọc PDF của tác giả Bình Nguyên Lộc nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đò Dọc (Bình Nguyên Lộc)
Nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng chắc đã lấy cảm hứng từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Bình Nguyên Lộc. Đò dọc là loại tiểu thuyết feuilleton được Bình Nguyên Lộc cho đăng trên nhựt báo Dân Chúng với tựa đề là Giái chợ về làng trước khi được nhà xuất bản Bến Nghé của ông cho xuất bản năm 1959, và được giải thưởng Văn chương toàn quốc (Miền Nam) năm 1960. Tiểu thuyết của Bình Nguyên Lộc được Mai Thảo đánh giá là “không siêu hình, không gió bão, cái thế giới đã bốn mươi năm văn học ở trong đời sống và làm cho đời sống muôn vàn tươi thắm”. Và cuốn Đò dọc, theo nhận định của Thuỵ Khuê, là tác phẩm “mang dấu ấn truyện tâm lý viết theo lối Bắc, khác hẳn lối viết của Hồ Biểu Chánh” và là, bà cho biết thêm, “cuốn tiểu thuyết đầu tay, trong những cuốn sau, Bình Nguyên Lộc đào sâu thêm, như Ái ân thâu ngắn cho dài tiếc thương (1963), Hoa hậu Bồ Đào (1963), sự phân tích tâm lý đã chiếm gần trọn tác phẩm, mở rộng và đào sâu về hướng hiện thực xã hội thành thị miền Nam”. Truyện kể về gia đình ông bà Nam Thành và bốn cô con gái phải rời Sài gòn về chốn “Trai tráng quê mùa, làm sao mà biểu xứng”. Nhưng rồi, sau tại nạn xe hơi của anh chàng hoạ sĩ và sau khi ba cô em gái đã “trôi trên con sông tình”, ông bà Nam Thành cũng thực hiện được cái ước mơ nhỏ nhoi mà hệ trọng, và cuối cùng bà cũng vẫn còn trách ông đã quyết định mà bà cho là sai lầm là “từ bỏ ngói vôi về với ruộng đồng”, dù lần này bà chỉ trách nhẹ thôi: “Tai nạn xe hơi không bao giờ diễn lại lần thứ nhì ở gia đình khác mà cùng cảnh với mình”. Ông cũng nhận mình sai nên chỉ chống chế bằng câu: “Nhưng việc chánh là gả được con, mà mình đã gả được”. Rồi ông cười ha hả để đánh trống lấp. Chính tác giả Bình Nguyên Lộc cũng cho rằng “(Đò dọc) được khán giả khen hay hiện nay”, ông nói như thế trong một lần được phỏng vấn vào năm 1965, và ông cũng cho biết khi đọc lại “mới thấy trong Đò dọc đã dùng sai từ quan sát thay vì phải viết là nhận xét mới đúng”. Tìm mua: Đò Dọc TiKi Lazada Shopee Trong tài nguồn được chép lại dưới đây có đến 5 từ quan sát và 2 từ nhận xét, Goldfish tôi chẳng biết từ quan sát nào sai hay đã được thay bằng từ nhận xét rồi? Trước năm 1975, ở Miền Nam người ta thường dùng gạch nối giữa các từ kép, trong bản nguồn cũng ghi như thế và tôi cứ giữ như thế, không thêm, không bớt. Riêng đối các chữ mà tôi tin rằng do đánh máy sai tôi đều sửa mà không chú thích, một phần do làm biếng, một phần để mục chú thích đỡ rườm, mong các bạn thông cảm.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Bình Nguyên Lộc":Cõi Âm Nơi Quán Cây DươngĐò DọcGieo Gió Gặt BãoQuán Tai HeoLữ Đoàn Mông ĐenNguồn Gốc Mã Lai Của Dân Tộc Việt NamNửa Đêm Trảng SụpTỳ Vết Tâm LinhSau Đêm Bố RápThầm LặngTruyện Ngắn - Bình Nguyên LộcĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đò Dọc PDF của tác giả Bình Nguyên Lộc nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.