Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thua Bởi Động Lòng

Ông Lục dẫn về một cô gái mười tám tuổi, mắc chứng tự kỷ nhẹ, không thích nói chuyện. Ông nhờ cậy đứa cháu trai cởi mở nhất trong gia đình, Lục Tập, chăm sóc cô. Nhưng cậu ấy lại bị bạn bè trêu đùa: "Ông nội cậu tìm vợ cho cậu đấy." "Ai lại đi thích đồ câm điếc tẻ nhạt đó chứ?". Lục Tập là người kiêu ngạo, ngoài mặt thì qua loa đối phó với ông nội, nhưng hết lần này đến lần khác âm thầm đùn đẩy việc chăm sóc ấy sang cho Lục Yến Thần. Mọi người đều coi Khương Dư Miên như một trò đùa, cho đến khi Khương Dư Miên tham gia cuộc thi, tin tức cô là “nữ thiên tài IT” từng nhận được giải thưởng lớn ở quốc tế bị tuôn ra. Mọi người cũng đối xử với cô theo cách khác, Lục Tập mới phát hiện ra, cô gái câm kia đã hoàn toàn thay đổi. Lục Tập ân hận về những chuyện mình đã làm, bắt đầu điên cuồng tạo cảm giác tồn tại. Mặt Khương Dư Miên không cảm xúc, thậm chí còn không nở nụ cười. Bạn bè hỏi cậu ấy đã phát triển đến đâu rồi, Lục Tập không cam lòng say xỉn nói: “Cô ấy căn bản không hiểu tình cảm.” Nhưng mà không lâu sau, cậu ấy lại tận mắt nhìn thấy Khương Dư Miên chủ động quấn lấy anh cả Lục Yến Thần, kiễng chân hôn. - --- Khương Dư Miên có một quyển nhật ký, tất cả nội dung bên trong đều là về Lục Yến Thần. Cô thích anh, từ rất lâu rồi. *** “Hộc… Hộc…”   Tiếng thở dốc hỗn loạn dần dần suy yếu, Khương Dư Miên máy móc chạy về phía trước, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi. Dường như con đường xa lạ này không có điểm cuối, vắt kiệt toàn bộ sức lực của cô.   “Bíp bíp…”   Tiếng còi xe chói tai vang lên, Khương Dư Miên gần như mất đi ý thức, chỉ có thể dựa vào một chút bản năng sinh tồn còn sót lại, khó khăn vươn tay về phía đối phương. Đôi môi khô khốc mở ra rồi khép lại, cô muốn nói “cứu mạng”, nhưng cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.   Cảnh vật xung quanh dần trở nên mờ ảo, cuối cùng cô cũng không cầm cự được nữa, ngã rạp xuống đất.   Mái tóc dài bù xù che khuất nửa bên mặt cô gái, đôi giày màu trắng trên chân bị nhuộm màu đỏ giống như màu máu.   Người đàn ông từ trên xe bước xuống, dùng áo vest quấn quanh người cô, bế ngang cô lên.   Mái tóc dài rũ xuống, dưới cái cổ trắng nõn, bên cạnh hõm xương quai xanh của cô gái có một hình xăm màu hồng nhạt to bằng đồng xu, trông giống như con bướm.   *   Hình ảnh biến mất, Khương Dư Miên bất chợt nắm chặt thứ bên cạnh. Cô mở mắt ra, đập vào mắt là ánh đèn màu vàng cam trên trần nhà.   Hóa ra chỉ là mơ.   Khương Dư Miên tháo nút bịt tai mà cô thường đeo trước khi đi ngủ ra, ngồi dậy há miệng thở dốc. Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.   “Cốc cốc…”   Tiếng gõ cửa kéo cô ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn, cô tiện tay mồ hôi trên trán, đứng dậy đi mở cửa.   Thím Đàm hiền từ cầm một ly nước ấm đứng trước cửa nói: “Miên Miên, cháu đã sửa soạn xong hết cả chưa? Cơm nước xong thì chúng ta xuất phát.”   Xuất phát?   Khương Dư Miên quay đầu nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường, vậy mà đã chín rưỡi sáng.   Bởi vì phải dọn tới nhà họ Lục, tối hôm qua đến nửa đêm cô vẫn chưa ngủ được, sau đó không biết ngủ thiếp đi từ khi nào, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.   Khương Dư Miên về phòng rửa mặt, nhanh chóng ăn sáng, sau đó kéo vali hành lý đã sửa soạn xong đi theo thím Đàm bước lên một chiếc xe trông vô cùng đắt tiền.   Dọc đường đi, Khương Dư Miên luôn nắm chặt quai cặp, thi thoảng nghiêng đầu nhìn cảnh vật không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, im lặng không nói một lời.   Thím Đàm câu được câu mất nói gì đó bên tai cô.   Khương Dư Miên cúi đầu lẳng lặng lắng nghe, không hé răng, cũng không có bất cứ phản ứng gì.   Biết Khương Dư Miên nhút nhát, thím Đàm giới thiệu qua tình hình nhà họ Lục với cô: “Mấy ngày trước ông Lục mới xuất viện, vẫn luôn trông ngóng cháu qua đó.”   “Sắp phải khai giảng rồi, cậu Lục Tập thích ra ngoài du lịch cũng đã về.”   “Còn có cậu Yến Thần…”   Lúc này Khương Dư Miên ngẩng đầu lên, thím Đàm lại không nói thêm gì nữa.   Khương Dư Miên lén lúc liếc nhìn thím ấy, ánh mắt lóe lên, bàn tay đang túm quai cặp lại càng túm chặt hơn.   Một tiếng sau, xe ô tô tiến vào gara của biệt thự. Khương Dư Miên theo thím Đàm đi tới một cánh cổng hai cánh cửa kiểu Trung Quốc cách tân. Tầm nhìn xung quanh rộng rãi, phía Nam biệt thự là một khu vườn lớn đầy cây xanh, khi bước vào có thể nhìn thấy hòn non bộ và một hồ bơi trong vắt. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.    Tới gần cửa, Khương Dư Miên nghe thấy tiếng động nên ngước mắt nhìn qua, một ông cụ đầu bạc trắng chống gậy đi ra, trong mắt tràn đầy chờ mong.   Là bạn của ông nội, ông Lục.   Khương Dư Miên mím môi, hơi sợ hãi khi đối diện với người khác, cô cụp mắt né tránh ánh mắt thương hại của ông Lục.   Ba năm không gặp, ông Lục chăm chú quan sát cô bé trước mắt, nhất thời không nói nên lời, chỉ có bàn tay đang nắm chặt gậy chống nổi đầy mạch máu nói lên tâm trạng phức tạp lúc này của ông cụ.   Tất cả mọi người ở nhà họ Lục đều đang chú ý tới cô gái này.   Làn da của cô rất trắng, thân hình gầy yếu.   Tóc mái bằng, mái tóc dài xõa ra, những sợi tóc đen nhánh che đi phần lớn khuôn mặt cô, sắc mặt tái nhợt khiến cô trông không được khỏe mạnh cho lắm.   Cô đeo một chiếc cặp sách cũ đã bạc màu, yên tĩnh đứng sau lưng thím Đàm, hơi cúi đầu, không biết là sợ hãi hay thẹn thùng.   Nửa tháng trước, tất cả người làm trong biệt thự nhà họ Lục đều được thông báo rằng cháu gái của bạn cũ của ông cụ Lục sắp chuyển đến ở nhờ ở nhà bọn họ, không chỉ sửa sang lại phòng ở cho cô mà còn mua thêm không ít đồ dùng của thiếu nữ.   Lúc này, bọn họ tận mắt nhìn thấy ông Lục ân cần hỏi han Khương Dư Miên như hỏi han cháu gái ruột yêu quý của mình. Cảnh này khiến bọn họ vừa kinh ngạc vừa tò mò.   “Miên Miên.” Ông Lục nhìn ra vẻ khách sáo của cô, vừa đau lòng vừa tự trách.   Ông và ông nội của Khương Dư Miên từng là bạn bè vào sinh ra tử, sau này nhà họ Khương xảy ra biến cố, trước khi chết, ông bạn già đã nhờ ông cụ để ý nhiều hơn tới huyết mạch duy nhất của nhà mình. Kết quả, chỉ vì sơ suất của ông mà Khương Dư Miên phải chịu rất nhiều đau khổ, khi gặp lại đã trở nên rụt rè nhút nhát.   “Miên Miên, cháu còn nhớ ông Lục không?” Ông Lục cẩn thận hỏi.   Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn ông cụ, rồi khẽ gật đầu, không nói lời nào, trông vô cùng nhút nhát.   Ông Lục thầm thở dài.   Khi ông nội của Khương Dư Miên còn sống, bọn họ thường xuyên qua lại, ông đã từng gặp cô bé rất nhiều lần. Khi còn nhỏ, Khương Dư Miên hoạt bát lanh lợi, vừa thấy ông đã gọi “ông Lục”, cái miệng nhỏ ngọt như bôi mật.   Bây giờ lại như hai người khác nhau.   Hai tháng nay, Khương Dư Miên chưa từng mở miệng nói lấy một câu.   Bác sĩ nói, Khương Dư Miên mắc chứng tự kỷ nhẹ, không muốn nói chuyện là do vấn đề tâm lý. Trị liệu bệnh tâm lý cần tiến hành theo liệu trình, đây là một quá trình rất dài.   Khoảng thời gian trước, sức khỏe của ông không tốt, Khương Dư Miên cũng cần tĩnh dưỡng, nên bọn họ để cô ở tạm trong một khu biệt thự yên tĩnh hai tháng, còn đặc biệt sắp xếp thím Đàm đến chăm sóc cô.   Bây giờ ông đã xuất viện nên nôn nóng đón Khương Dư Miên tới nhà họ Lục.   Ông Lục dẫn cô gái nhỏ vào nhà, vẫn luôn nói chuyện với cô: “Miên Miên, sau này cháu cứ xem nơi này như nhà của mình, cháu muốn gì thì cứ nói với ông.”   Khương Dư Miên lẳng lặng lắng nghe, không phát ra bất cứ âm thanh nào, cơ thể căng cứng đã để lộ sự rụt rè và bất an của cô.   Thím Đàm đã chăm sóc cô được hai tháng phát hiện ra điều này, thím ấy lặng lẽ nói gì đó bên tai ông cụ. Ông gật đầu: “Đưa Miên Miên lên phòng của con bé đi.”   Sau đó, ông lại dặn, những thứ Khương Dư Miên không thích phải đổi ngay lập tức, những thứ cô thiếu cũng phải nhanh chóng bổ sung.   Trong nhà có thang máy, cũng có thể đi cầu thang bộ. Thím Đàm dẫn Khương Dư Miên lên tầng, vừa đi vừa giới thiệu: “Phòng đầu tiên phía tay phải tầng hai là của Lục Tập, phòng đầu tiên phía tay trái là của Yến Thần.”   Khương Dư Miên chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bên trái.   Cầu thang được xây ở giữa, không biết phòng của cô ở hướng nào.   Đi lên tầng, thím Đàm rẽ phải.   Khương Dư Miên khẽ mím môi, chậm rãi đuổi kịp.   Lúc này thím Đàm bỗng dừng lại, khom lưng nhặt cánh hoa giả rơi dưới đất lên, lẩm bẩm: “Quét dọn kiểu gì không biết…”   Thím Đàm quay người, thấy Khương Dư Miên đứng đằng sau thì cười nói: “Miên Miên, phòng của cháu ở phía tay trái.”   Khương Dư Miên cúi đầu nhìn mũi chân, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.   Chân của ông cụ Lục không tiện nên ở dưới tầng một, người giúp việc ngủ lại cũng ở tầng một. Bọn họ vốn định sắp xếp cho Khương Dư Miên ở trên tầng ba, nhưng nghĩ đến tính nhút nhát của cô, để cô ở một mình một tầng dễ xảy ra sơ suất, nên dứt khoát sắp xếp cho cô ở cùng tầng với hai cậu chủ.   Lục Yến Thần rất ít khi về nhà, cũng tiện cho Khương Dư Miên ở trong phòng phía bên trái.   Thím Đàm đẩy cửa phòng ra: “Miên Miên, cháu thích căn phòng này không?”   Khương Dư Miên gật đầu thật mạnh.   Thím Đàm nghĩ thầm: Đứa nhỏ này căn bản không quan sát kỹ, chắc chắn là không muốn làm phiền bọn họ.   “Cháu có yêu cầu gì có thể nói với bọn thím.” Thím Đàm chăm sóc Khương Dư Miên hai tháng, có một chút hiểu biết về cách sống của cô bé này, cô thích ở một mình, không thích có người ở cạnh.   Thím Đàm dặn dò xong định thì đi ra ngoài, thím ấy đã quen với việc không có tiếng đáp lại, nhưng ống tay áo bỗng nhiên bị kéo nhẹ.   Khương Dư Miên viết chữ cảm ơn vào lòng bàn tay bà, ánh mắt thím Đàm nhìn cô lại càng thêm đau lòng.   Cửa phòng đóng lại, phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại một mình Khương Dư Miên.   Vừa rồi đã có người nói cho cô nghe về cách bài trí trong phòng ngủ, cô mở vali hành lý, lấy quần áo mang theo và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày ra đặt vào vị trí tương ứng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.    Khương Dư Miên cúi đầu, trong vali hành lý chỉ còn lại một quyển sổ ghi chú màu vàng nằm một góc.   Cô khom người cầm lên, cọ vào má, rồi đặt nó lên bàn.   Khương Dư Miên nhìn quyển sổ ghi chú một lúc lâu, cảm thấy không hài lòng nên mở ngăn kéo ra bỏ quyển sổ vào.   Ngón tay nhấn mật mã, ngăn kéo khóa chặt lại.   Dọn dẹp xong xuôi, không lâu sau, có người gọi cô xuống tầng ăn cơm trưa.   Khương Dư Miên đi đến cầu thang thì bỗng nghe thấy tiếng răn dạy đầy tức giận của ông cụ Lục: “Lục Tập!”   “Anh còn biết đường về nhà à? Sắp khai giảng đến nơi rồi mà anh còn lêu lổng ngoài đường cả ngày, sang năm mà thi trượt Đại học thì đừng có đi học nữa, đừng có mơ tôi cho anh đi du học.”   Nghe ông cụ cằn nhằn khiến lỗ tai Lục Tập cũng kết kén, cậu ngoáy ngoáy lỗ tai, không để lời ông nội trong lòng.   Con cái nhà có tiền, hoặc là dựa vào bản lĩnh, hoặc là dựa vào gia đình. Những người có thành tích không tốt sẽ được đưa đi học ở một trường Đại học vớ vẩn nào đó ở nước ngoài, nhưng ông Lục không thích điều này.   Ông ủng hộ con cháu đi du học dựa vào khả năng của bản thân, nhưng nếu thi trượt Đại học rồi ra nước ngoài học một trường vớ vẩn nào đó thì ông tuyệt đối không đồng ý.   “Cô Khương ạ.”   Người giúp việc đi ngang qua gọi một tiếng, người dưới tầng cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của Khương Dư Miên.   “Miên Miên, cháu tới đúng lúc lắm.” Ông cụ Lục vẫy vẫy tay với cô. Khi Khương Dư Miên đến gần, ông từ một trưởng bối nghiêm khắc biến thành một ông cụ hòa ái dễ gần: “Tới đây làm quen, đây là Lục Tập, cháu trai của ông, bằng tuổi cháu.”   Cuối cùng Khương Dư Miên cũng gặp thằng nhóc phá phách trong miệng ông Lục.   Lục Tập nằm dài trên ghế sô pha, áo phông rộng thùng thình vắt ngang hông, quần dài màu đen đeo dây xích trendy, điều khiến người khác chú ý nhất chính là một nhúm tóc đỏ trên đầu cậu.   Cậu bắt chéo chân giống một thiếu niên bất hảo.   Vừa quay đầu, ánh mắt ông cụ Lục nhìn cháu trai lập tức trở nên nghiêm khắc: “Con bé tên là Khương Dư Miên, sau này sẽ ở lại nhà họ Lục.”   “Khương Dư Miên? Là ai?” Lục Tập vô cùng xa lạ với cái tên này, đứng phắt dậy.   Cậu chỉ ra ngoài đi du lịch một mùa hè, vậy mà trong nhà đã có thêm một đứa con gái?   Nghĩ đến thân thế của Khương Dư Miên, ông cụ Lục muốn nói lại thôi, chỉ nói: “Miên Miên sẽ ở nhà chúng ta một khoảng thời gian, sau này khai giảng hai đứa sẽ cùng đi học với nhau.”   “Miên Miên nhỏ hơn cháu, cháu phải chăm sóc con bé nhiều một chút.”   Khương Dư Miên sinh vào tháng Bảy, cô vừa qua mười tám tuổi, cô không tham gia thi Đại học nên chỉ có thể học lại thêm một năm.   Lục Tập lớn hơn Khương Dư Miên một tháng, nhưng cậu đi học muộn, học kỳ sau mới lên lớp mười hai.   Một người đi học muộn một người học lại, trùng hợp học chung một khối.   Lục Tập có tính tình xởi lởi, Khương Dư Miên lại im lặng ít nói, ông cụ Lục hi vọng hai người bọn họ có thể bổ sung cho nhau. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.    Lục Tập khoanh tay, nghênh ngang đi đến trước mặt Khương Dư Miên, đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó bỗng nhiên nghiêng người về phía trước.   Mời các bạn mượn đọc sách Thua Bởi Động Lòng của tác giả Giang La La.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em - Kim Tinh
Khi nhận được một chút quan tâm từ đàn ông phụ nữ thường ngây thơ nghĩ rằng anh ta đã yêu họ. Khi nhận được một tình yêu từ người phụ nữ thì anh ta cao ngạo nghĩ rằng cô ấy chỉ nên thích một mình anh ta. Kiều Y Y Y là một cô gái xinh đẹp mà còn là người ngay thẳng rõ ràng. Cô đi tìm Sóc Phong bởi yêu cầu của công việc nhưng người đàn ông này lại vô liêm sỉ hỏi cô rằng: Cô yêu hắn phải không? Thật sự là đồ tự kỷ mà, nếu không vì giữ miếng cơm thì bản thân cô đã cho hắn  một cái tát từ lâu rồi. Nhưng người đàn ông này lại thật sự hấp dẫn cô, vào một ngày trăng thanh gió mát hắn đã đưa được cô lên giường. Trực tiếp ăn tươi nuốt sống cô, thế nhưng, người đàn ông mạnh mẽ như hắn có thể lực quá dồi dào Cô gái nhỏ bị giày vò đến vừa khóc vừa cầu xin suốt cả đêm, người đàn ông này  vẫn nói không đủ . . . . . . Lần đầu tiên Sóc Phong nhìn thấy Kiều Y Y Y, chỉ cảm thấy cô gái này giống như những người hắn từng gặp, không có gì đặc biệt mà lại yêu cô gái này, hơn nữa không chỉ là như vậy. Mà hắn lại cố tình có khẩu vị đặc biệt, nhiều phụ nữ như vậy, hắn lại vừa ý cô, Dồn hết tâm trí muốn giữ ở bên cạnh để yêu thương, ai ngờ, cô gái này lại dám nói chia tay!  *** Cậu tên là Sóc Tề, cậu có một người chị bằng tuổi, có một ba ba, có một mẹ, nhưng khổ nỗi, cậu là một người chỉ yêu mẹ của mình. Ở trong lòng ba ba, mẹ xếp vị trí thứ nhất, chị xếp vị trí thứ hai, cậu, chỉ xếp vị trí thứ ba! Ô! Tại sao vậy chứ? Bởi vì chị lớn lên rất giống mẹ, cho nên ba ba yêu ai là yêu cả đường đi. Nhưng nhà cậu không giống với nhà người ta, từ thứ hai đến thứ sáu, cậu ở cùng mẹ, chị ở cùng ba ba, đến Chủ nhật, bọn họ sẽ ở cùng nhau, sau đó ba, mẹ sẽ làm một số chuyện mà chỉ có người lớn mới có thể làm, sẽ phát ra tiếng "Ừhm a a". Thật ra thì, Sóc Tề biết không phải là như vậy, từ thứ hai đến thứ sáu, cứ nửa đêm canh ba ba ba đều thích "Lén qua" chỗ của mẹ, ân ân ái ái với mẹ. Bí mật này, chỉ có ba ba, mẹ biết, trời biết, đất biết, còn có cậu biết nữa, ha ha. Chị biết không? Dĩ nhiên là không biết..., chị ngốc nhất! Ngủ như chết ấy! Sau này, Sóc Tề đi học, cậu biết cái này, nó gọi là ở riêng, cái gì gọi là ở riêng đây? Tiểu Hoàng ngồi cùng bàn nói, ở riêng chính là do không yêu nên phải ở riêng, nhưng ba ba rất thích mẹ, mà mẹ cũng rất yêu ba ba, bọn họ cũng hay làm một vài chuyện mắc cỡ, bậy tình huống của bọn họ là cái gì? Cậu nghi ngờ, vì vậy có một ngày cậu hỏi mẹ, mẹ nói, bởi vì ba ba đã từng làm sai một chuyện, cho nên mẹ phải trừng phạt ba ba. ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em của tác giả Kim Tinh.
Mèo Yêu - Hà Thư
Trình Tân chết rồi, Trình Tân lại sống rồi. Cô biến thành một con mèo nhỏ rất moe, rất ấm áp hiểu lòng người. Văn hư cấu, không phải mèo bình thường, nên cái gì cũng ăn được. *** Trình Sân là một cô gái kiên cường, tốt bụng, không may chết khi còn rất trẻ. Không biết là may mắn hay bất hạnh, linh hồn cô nhập vào một em mèo con xinh đẹp lông trắng muốt, được một cửa hàng thú cưng nhặt về nuôi. Sau đó, cô được một cô gái mua tặng bạn mình là tiểu thư nhà họ Liêm, Liêm Tiếu. Do mẹ Liêm Tiếu nói rằng cô là một con mèo không rõ nguồn gốc, xuất thân thấp kém nên Liêm Tiếu đâm ra ghét bỏ cô, bỏ mặc cô cho người giúp việc chăm sóc. Những tưởng từ đó cô sẽ sống một kiếp mèo cô đơn và buồn tẻ, nhưng kể từ khi anh trai của Liêm Tiếu là Liêm Đường về nước, cuộc sống của cô tràn ngập màu hồng. Người đâu mà vừa đẹp trai vừa dịu dàng, lại còn yêu chiều dung túng cô hết mực! Nhờ có anh mà cô không còn chán ghét cuộc sống làm mèo nữa. Nếu ngày nào cũng được ngắm giai đẹp, được giai đẹp chăm sóc cưng nựng như một công chúa nhỏ thì làm mèo cả đời cũng được! ???? Về sau Trình Sân hóa thành hình người, hai người bắt đầu nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng họ chưa kịp nhận ra tình cảm của mình thì cha mẹ ruột của cô – một cặp vợ chồng miêu yêu – đã đến nhận cô về. Khi họ nhận ra tình cảm của mình và quyết định đến với nhau thì Trình Sân lại bị bố mẹ ngăn cấm, bởi miêu yêu và con người lấy nhau thường không có kết cục tốt. Cũng may bố mẹ Trình Sân rất thương cô nên khi cô quyết tâm lấy Liêm Đường thì họ cũng không ngăn cấm nữa. Hai người lấy nhau, sinh con và (chắc là) hạnh phúc đến đầu bạc răng long. ???? Trình Sân là một cô gái vô cùng nghị lực, kiên cường. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cô vừa phải cố gắng học tập để sau này xin được công việc tốt, vừa phải đi làm thêm hết nơi này đến nơi khác để nuôi sống bản thân và trang trải học phí. Sau khi biến thành mèo, cô lại phải giành giật miếng ăn với những con mèo khác trong cửa hàng thú cưng, phải cẩn thận lấy lòng chủ nhân. Sau khi được Liêm Đường nhận nuôi, Trình Sân vẫn chưa hết xui xẻo - cô bị một thằng bé hư hỏng bắt trộm đem bán cho người khác, phải lặn lội mưa gió đường xa trở về với anh, lúc về đến nơi thì chỉ còn hấp hối. Chỉ đến khi hóa được thành người cô mới thật sự hết khổ. Tuy gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống nhưng Trình Sân luôn lạc quan, yêu đời. Lúc làm mèo, Trình Sân còn thể hiện một mặt tính cách khác của mình – tinh nghịch, ngốc nghếch, có sắc tâm có cả sắc đảm (nhưng tiếc là thiên thời địa lợi nhưng nhân không hòa nên mãi không được ngắm bo-đì nude của Liêm Đường. Liêm Đường là tuýp đàn ông hoàn hảo trong mắt phụ nữ – trẻ tuổi, đẹp trai, có tài, có tiền, cử chỉ lễ độ, tính cách dịu dàng. Có lẽ do hoàn cảnh gia đình nên từ bé đến lớn anh chỉ tập trung học hành và phát triển sự nghiệp, gần 30 tuổi mà không có lấy một mảnh tình vắt vai. Không hiểu sao một người tính tình lạnh nhạt như anh lại dễ mềm lòng trước con mèo nhỏ ngây thơ ngốc ngếch đáng yêu là Trình Sân. Đoạn đầu truyện khá hài, vì Liêm Đường có bo-đì đẹp, mà Trình Sân cậy mình là mèo nên suốt ngày canh lúc anh tắm hoặc thay quần áo để ngắm trộm bo-đì anh, thậm chí có lần thấy anh sexy quá không chịu nổi xịt cả máu mũi. ???? Liêm Đường nói đùa gọi cô là cô vợ nhỏ, cô cũng sung sướng tự nhận mình là vợ anh luôn, suốt ngày chồng ơi chồng à (bằng tiếng mèo). ???? Tóm lại, đây là một truyện nhẹ nhàng, có chút hài, ngọt ê răng, hợp đọc giải trí. Tuy nhiên truyện có kha khá bug, nữ chính đôi khi ngây ngô một cách thái quá, mình thấy hơi giả tạo, thế nên ai tự thấy mình khó tính thì nên cân nhắc trước khi đọc. *** Chuyện lần này gây phong thanh lớn như vậy, Trình Tân biết có giấu tiếp cũng chỉ vô ích. Nên ngay sau khi Liêm Đường vừa mới xuất viện, cô đã quyết đoán bảo anh cùng về ra mặt người nhà của mình. Đương nhiên là Liêm Đường không định từ chối. Chỉ là, suy xét đến tình hình của Trình Tân hiện tại, hẳn người nhà cô sẽ chẳng có ấn tượng tốt gì với anh đâu. Bây giờ, trong mắt ba mẹ Trình Tân, chắc hình dung về anh đã là "gã lừa con gái mình chạy mất" không chừng... Nhưng mọi người đều là người biết suy nghĩ, loại chuyện như người đã tới tận cửa mà còn sập cửa nhà không cho vào đó hẳn sẽ không làm được. Thấy ba mẹ và cả anh trai vẫn còn nể mặt, không sập cửa nhốt Liêm Đường bên ngoài, Trình Tân thầm cảm động trong lòng. Đây chính là một sự nhượng bộ đối với quyết định của cô đó. Phù Khanh và Cổ Sênh quét mắt nhìn Liêm Đường, người con gái mình thích, kể cũng không quá bất mãn. Ngoại trừ mấy vấn đề như tuổi thọ là khiến họ không hài lòng ra, thì trong thế giới con người, Liêm Đường đã là một cá thể vô cùng xuất chúng, có nói là rồng phượng trong loài người cũng chẳng ngoa. Tiếc nuối duy nhất chính là hai đứa cách biệt giống loài, vì vậy khi bên nhau sẽ nảy sinh mối nguy về sau. Nhưng yêu chính là yêu, dù cho là họ hay là bản thân loài người, đều không cách nào đưa ra những quyết định khách quan nhất được. Hôm qua, sau khi nạt nộ Cổ Ý một chập, Trình Tân lại về rủ rỉ với anh một hồi. Anh đã xin lỗi Trình Tân, Trình Tân cũng tỏ ý hối hận vì thái độ hơi quá khích của mình lúc đó. Hai người hòa giải, nhưng Cổ Ý vẫn không tươi tỉnh nổi khi gặp Liêm Đường tìm tới nhà. Chẳng qua, vì muốn em gái vui nên anh mới đành hậm hực ngồi vào chỗ. Lần ra mắt gia đình này của Liêm Đường xem như trải qua một cách thuận lợi không sóng gió. Nghỉ ngơi một thời gian, ba ngày sau, Liêm Đường dẫn Trình Tân về gặp bà ngoại và các cậu. ... Mời các bạn đón đọc Mèo Yêu của tác giả Hà Thư.
Thả Thính Phi Phi - Tô Tiền Tiền
Hạ Thừa Nam nổi danh ở thành phố C vì độ ngông cuồng bành trướng, tàn độc ác liệt, bất kể là nam hay nữ hắn chưa bao giờ nương tay. Ai chọc phải hắn, nhất định hắn sẽ dồn vào chỗ chết. Kiều Phi không cẩn thận chọc hắn, sợ đến mức từ chức chạy trốn luôn, tuy nhiên chỉ 3 giây là bị bắt lại. Cô khóc lóc tưởng tượng ra một vạn cách bị trả thù, mãi cho đến lúc... "Bà Hạ, đến giờ đi ngủ rồi." *** Đồng hồ báo thức vang lên. Sáng sớm đệ nhất lũ ánh mặt trời xuyên thấu qua ôn nhu màu trắng bức màn chiếu tiến vào, chiếu vào trên giường ôm nhau nằm ở bên nhau nhân thân thượng. Kiều Phi nhíu nhíu mày, xoay người, hướng bên người nam nhân trong lòng ngực toản thâm chút, qua vài giây, nàng nhắm mắt lại hỏi: “Lão công, vài giờ?” Hạ Thừa Nam cũng nhắm mắt lại, từ trong ổ chăn vươn cánh tay dài ấn hạ đồng hồ báo thức: “Không biết.” Sau đó thu hồi tay, đem nữ nhân ôm đến càng khẩn, sủng ái mà nói: “Ngươi ngủ nhiều một hồi.” Kiều Phi mơ mơ màng màng, đang muốn liền Hạ Thừa Nam ấm áp yên ổn ôm ấp lại trộm sẽ lười, nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nàng đột nhiên mở mắt ra: “Không được.” Hôm nay như thế nào đều không thể ngủ nướng! ... Mời các bạn đón đọc Thả Thính Phi Phi của tác giả Tô Tiền Tiền.
Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực - Chước Dạ
“Ngày nào đi học cũng phải bực", đây là nói tâm trạng của Thẩm Tịch. Chỉ vì một lần vô tình nhìn thấy “cơ thể" của người ta, mà cái giá phải trả cũng lớn quá đi. Thẩm Tịch giậm chân, cái này cũng đâu phải tại cô. Vì hai bà mẹ chơi thân lâu ngày gặp nhau, lại cùng có con học lớp 12, nên tự nhiên cũng sẽ lôi kéo quan hệ cho sấp nhỏ. Nhưng mà người lớn chỉ lôi kéo trong sáng, còn tụi nhỏ như thế nào lại là chuyện khác. Vừa vặn làm sao mà cái người bị Thẩm Tịch nhìn thấy đó, lại được sắp xếp vào cùng lớp với cô. Lúc này Thẩm Tịch mới biết, cậu ta chính là nam thần học bá chính hiệu Tiết Diễm, người đẹp như tên. Chính vì yêu cái đẹp, cho nên Thẩm Tịch dù bị Tiết Diễm chọc cho tức đến nhe răng trợn mắt, cũng chỉ dám hừ mạnh một tiếng mà thôi. Năm học cuối cùng của cấp 3 này khiến cho các bạn trẻ càng không có thời gian dành cho bản thân. Tất cả đều là học, học và thi. Nhưng lại có một điều mà không cần ai nói cũng biết, tuy là bận đến không thể ngóc đầu lên được, nhưng đây cũng chính là quãng thời gian vô cùng quý giá đối với cuộc đời mỗi người. Giai đoạn lưng chừng của trưởng thành này chứa đựng biết bao cảm xúc vừa lạ vừa quen. Là bắt đầu của những rung động, là úp úp mở mở trái tim nhạy cảm, là rạo rực trước mỗi ánh nhìn của người mình thầm mến. Cho nên, ngày nào đi học cũng bực, nhưng nếu không có, lại cảm thấy thiếu thiếu. Tiết Diễm là học bá môn Toán, vừa hay Thẩm Tịch môn nào cũng giỏi, chỉ kém môn Toán. Thế nên, thầy chủ nhiệm mới cố ý sắp xếp cho Tiết Diễm kèm cặp Thẩm Tịch. Ý của thầy là chỉ kèm thôi, nhưng mà không ngờ là hai người bọn họ lại “nghe lời" thầy quá, nên “kèm” xong thì “cặp" luôn. Nói thì nhanh vậy, nhưng đó cũng là cả một quá trình cùng với sự cố gắng của cả Tiết Diễm và Thẩm Tịch. Tuy rằng Tiết Diễm hay nói những lời độc miệng để chọc giận đầu óc đơn giản của Thẩm Tịch, nhưng mà mục đích của cậu thì còn lâu mọi người mới hiểu được. Ai nhìn vào cũng nói, Tiết Diễm này là đang bắt nạt cô, nhưng thực chất sự việc chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi. Tiết Diễm miệng thì chê Thẩm Tịch đần, nhưng mà vì đần cho nên mới khiến cậu không rời mắt được. “Cậu có thể nào làm tôi bớt lo hơn được không hả?”, ý là, tôi lo cho cậu lắm đó. “Tại sao cậu cứ chọc giận tôi mãi thế?”, chính là, để tôi có thể đường đường chính chính mà đi dỗ cậu đó đồ ngốc. *** "Thế nên anh nói khách hàng khó giải quyết kia là em?" Thẩm Tịch và Tiết Diễm ở phía sau cùng lên lầu, mãi một lúc lâu sau cô mới hiểu ra. Cô đứng chống nạnh trên Tiết Diễm một bậc thang, bất mãn nhìn anh chằm chằm: "Em hiểu lòng người như thế, khó giải quyết chỗ nào?" Tiết Diễm buồn cười nhìn Thẩm Tịch rồi đưa tay ra vò đầu cô, sau đó phụ họa: "Phải phải phải, em hiểu lòng người, không có tí tật xấu nào." Thẩm Tịch đẩy tay của anh ra rồi xoay người lên cầu thang tiếp, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Đừng tưởng em không nghe ra anh đang nói qua quýt." Lúc Thẩm Tịch đi đến cửa nhà thì thấy trong tủ giày có thêm hai đôi giày lạ, cô hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì nghe được có người gọi mình: "Tiểu Tịch về rồi đấy à?" "Dì Trâu..." Thẩm Tịch ngơ ngác nhìn Trâu Tĩnh Thu trong phòng bếp và Tiết Thịnh Cảnh trong phòng khách. Cô còn tưởng Tiết Diễm đến một mình, không ngờ người này đưa cả bố mẹ anh đến, đúng là "lễ ra mắt" lớn rồi. Mãi đến khi Tiết Diễm vỗ nhẹ vào vai của cô, Thẩm Tịch mới tỉnh táo lại sau lúc ngây người rồi vội vàng chào to: "Chào chú, chào dì ạ." "Ừ, lâu ngày không gặp, Tiểu Tịch lại xinh hơn rồi." Trâu Tĩnh Thu cười nhẹ mà kéo cô: "Đến tâm sự với dì nào." Thẩm Tịch quay đầu nhìn Tiết Diễm một chút rồi ngập ngừng theo sát Trâu Tĩnh Thu vào phòng bếp, vừa giúp đỡ bà Thẩm vừa trò chuyện tình hình gần đây. ... Mời các bạn đón đọc Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực của tác giả Chước Dạ.