Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Điểu Nhân

Khi thanh tra Jack Caffery nhận được cuộc gọi triệu tập đến hiện trường án mạng vào một ngày hè nóng nực, anh không biết mình sắp dấn thân vào một vụ án vô tiền khoáng hậu, rồi sẽ ám ảnh anh mãi về sau. Năm thi thể phụ nữ bị cắt rạch dã man, trong lồng ngực đặt một con chim nhỏ. Điểu Nhân là biệt danh được đặt cho tên sát nhân rùng rợn. Các cô gái trong vùng vẫn liên tục mất tích, trong khi Jack bận rộn ghép nối những manh mối vụn vặn, thật giả lẫn lộn mà hung thủ bày ra… Đen tối đến sững sờ và khó đoán ngay cả với những đầu óc sắc sảo nhất, Điểu Nhân bộc lộ tham vọng tiếm ngôi những tiểu thuyết trinh thám bậc thầy. Cuốn tiểu thuyết gợi lại nỗi kinh hoàng mà Jack Đồ Tể, tên sát nhân huyền thoại cuối thế kỷ mười chín từng mang lại, và nồng độ kinh dị của nó gửi lời thách thức đến cả những con tim cứng cỏi nhất. *** “-Cậu biết chúng ta đang đối đầu với thứ gì không hả Jack? -Không, chúng ta phải đối đầu với thứ gì? -Chúng ta đang phải đối mặt với một tên ái tử thi. Một tên ái tử thi điển hình.” Có lẽ ai đó đã nhận ra rồi, một thứ khủng khiếp gì đấy đang phả trong không khí thành phố: mùi của sự thối rữa. Đám quạ đen xào xạc trên những sợi dây điện chùng chình giữa khoảng trời Luân Đôn u ám như đang ráo tai nhau một câu chuyện kinh hoàng. “Hắn” đã xuất hiện. Điểu Nhân- tên ái tử thi với những ngón nghề bệnh hoạn và thủ đoạn tàn độc nhất, đã xuất hiện. Năm xác chết, trần truồng, hôi thối và kì dị đồng loạt xuất hiện. Ngay lập tức Greenwhich rơi vào một vùng sợ hãi hỗn loạn. Gieo rắc nỗi kinh hoàng, phải chăng đó luôn là một thú vui tao nhã mà những kẻ giết người hàng loạt hướng đến? Như một tín hiệu để nhận dạng bản thân, hung thủ luôn đặc biệt yêu thích để lại những kí hiệu đặc trưng trên thân xác những nạn nhân xấu số. Và đối với Điểu Nhân, tín hiệu của hắn là gì, đơn giản mà tàn độc như cái tên của mình, hắn đặt vào lồng ngực bị xẻ phanh không thương tiếc của nạn nhân một chú chim nhỏ, còn sống. Những lớp da bị cắt lột nham nhở, những vết khâu vụng về, nét máu lạnh khi hành sự của tên thủ ác, kinh khủng hơn là ham muốn nhục dục của hắn đối với những cơ thể mà sinh mệnh rời bỏ. Tất cả như cấu thành một bối cảnh âm u trong tác phẩm.Trước áp lực của dư luận xã xội chực chờ xâu xé, lực lượng cảnh sát trở nên cực kì cẩn trọng với vụ án kì quái và đáng sợ này. Chứa trong một bầu rượu trinh thám với nồng độ kinh dị cao đến mức cảnh báo, “Điểu nhân” thách thức những con tim can đảm nhất bằng những sự tra tấn tinh thần lẫn thể xác không thể tưởng tượng được. Bên cạnh đó khối lượng kiến thức khoa học pháp y được mã hóa một cách vô cùng tinh tế trong từng câu văn vô hình trung kiến tạo nên một không gian thực tế cho câu chuyện.  Nhưng trên hết, điểm khiến độc giả không tể bỏ lỡ ở “Điều nhân” chính là tuyến nhân vật được khắc họa vô cùng đặc biệt, từ chính đến phụ. Tuyến nhân vật phụ được miêu tả vô cùng tinh tế và khéo léo, vừa đủ để đẩy mạch truyện đến những nốt thăng cao nhưng cũng vừa hay kéo nó về lại với khoảng không câm lặng. Một chỉ huy Steve Maddox nghiêm túc nhưng lại thầm dung túng cho sự bồng bột của cấp dưới. Một đồng nghiệp Paul Essex với tính cách dí dỏm khôi hài nhưng đến hồi kết lại khiến độc giả thổn thức vì tinh thần quả cảm. Một vũ nữ bất cần sống chìm ngập trong loại cần sa hỗn tạp Joni, một nhân vật tưởng chừng rất mờ nhạt nhưng lại là nguồn cơn của những biến cố. Bấy nhiêu nét tính cách khác biệt và đối lập lại tổng hòa với nhau trong một mẫu số chung đó chính là Điểu Nhân. Trong khi đó, Jack Caffery, thanh tra thuộc đội B của Tổ Trọng án, một yếu tố chủ chốt xuất hiện xuyên suốt chiều dài của tác phẩm được Mo Hayder tái hiện đặc sắc. Một người đàn ông chững chạc với vẻ ngoài điển trai có thể đánh gục con tim bất kì người phụ nữ nào lại là một hỗn số lạ lùng. Bị ám ảnh bởi quá khứ về sự mất tích bí ẩn của người anh trai, cha mẹ xa lánh và nỗi căm ghét vô hình tên hàng xóm kì dị hay xuất hiện bên cạnh hàng rào với nụ cười quái gở, người mà anh luôn đinh ninh liên quan mật thiết đến sự biến mất của anh trai mình. Không chỉ như thế, Jack rơi vào một vòng luẩn quẩn trong một câu chuyện tình ái nơi anh phải gắng gượng trở thành một”Jack” khác, hoàn mĩ và lịch thiệp đến đỏm dáng. Chán ngán với bản thân hiện tại, anh tham gia vào Tổ Trọng án, và như số phận sắp đặt, anh đối đầu với chính Điểu Nhân. Vị thanh tra cuốn mình vào một cuộc hành trình đầy hối hả và nghẹt thở khi nhận ra được chỉ một phút giây chậm trễ, một chứng cứ bị bỏ sót thì ngoài kia một cô gái vô tội đang nằm trong vòng nguy hiểm. Và Điểu Nhân, trung tâm của tác phẩm, ẩn sau những “ngón nghề” kinh tởm ấy là gì, lẽ nào chính hắn là tâm hồn cô đơn bất mãn đến cùng cực khi không ai có thể hiểu được mảnh tối của tâm hồn hắn nên coi giết người là một sự thỏa mãn nhu cầu bản thân? Điểu nhân như một đại diện đầy tính hình tượng cho những góc khuất nhất của con người, nơi mà tâm trí con người không bao giờ dám đối mặt, dù ở đó, nó vẫn luôn tồn tại. “Điểu Nhân” khép lại nhưng hành động của Jack đối với tên thủ ác cuối cùng khiến độc giả có nhiều suy nghĩ khác nhau. “Người chiến đấu với quỷ dữ phải cảnh giác với nguy cơ biến mình thành quỷ dữ”. Một câu châm ngôn tuy đã cũ của Nietzsche nhưng giá trị của nó vẫn chính xác tới hiện tại. Trước những tác động của thể xác lẫn tinh thần, liệu Jack vẫn giữ được lí tưởng ban đầu, trước những cám dỗ của cuộc đời ta có bao giờ lắng lại và nghĩ ta của hôm nay có phải những gì ban đầu bản thân từng tin tưởng hay không. Khi gõ những dòng này, tôi vẫn canh cánh trong lòng phải chăng mỗi chúng ta đều tồn tại trong mình một “Điều Nhân”? “Điểu nhân” có thật sự biến mất, hay chỉ cần nơi nào cái ác và dục tính không thể kiềm nén bộc phát, hắn sẽ lại xuất hiện? #Ngân *** Bắc Greenwich. Một ngày cuối tháng Năm. Ba tiếng trước khi mặt trời mọc, cả khúc sông quạnh quẽ. Những chiếc sà lan tối sẫm căng neo trên thượng nguồn và một đợt triều xuân nhẹ nhàng đẩy mấy chiếc thuyền buồm nhỏ ra khỏi đám bùn nơi chúng đang say ngủ. Một tầng sương mù bốc lên từ mặt nước, di chuyển vào đất liền, qua dãy cửa hàng cung ứng vật tư thuyền bè còn chưa lên đèn, tòa nhà Mái vòm Thiên niên kỷ không một bóng người, những khoảnh đất trống hoang vu và phong cảnh dị thường dưới ánh trăng, rồi sà xuống một bãi tập kết vật liệu gần như bị bỏ không, ngổn ngang những máy móc kỳ quái cách bờ gần năm trăm mét. Đèn pha đột nhiên quét tới - một chiếc xe cảnh sát xuất hiện, đèn xanh nhấp nháy lặng lẽ. Rồi chỉ trong giây lát, chiếc xe cảnh sát thứ hai, thứ ba lần lượt có mặt tại hiện trường. Hơn hai mươi phút sau, đã có tới tám xe cảnh sát tụ về khu đất cùng với hai chiếc Ford Sierra trơn màu và xe bán tải trắng của đội chụp ảnh pháp y. Rào chắn được dựng lên ở đầu đường, cảnh sát địa phương cũng đã cử người đi trấn giữ lối ra vào mạn bờ sông. Viên cảnh sát Phòng Điều tra Hình sự đầu tiên có mặt tại hiện trường đã yêu cầu tổng đài thị trấn Croydon cung cấp số máy nhắn tin của các thành viên Tổ Trọng án Khu vực. Và thế là cách đó tám cây số, thanh tra Jack Caffery thuộc đội B của Tổ Trọng án đã bị đánh thức khi đang ngủ trên giường. Nằm chớp mắt trong bóng tối, anh cố gắng tập trung chống lại thôi thúc quay ra ngủ tiếp. Hít một hơi dài, anh lấy hết sức lực lăn ra khỏi giường, chui vào buồng tắm, vỗ nước lên mặt - Jack, chớ có đụng vào một giọt rượu Glenmorangie nào nữa trong tuần trực chiến, thề ngay đi, thề ngay - rồi thong thả mặc quần áo, thà tới trễ nhưng hoàn toàn tỉnh táo và minh mẫn còn hơn . Anh thắt chiếc cà vạt giản dị - bên Phòng Điều tra Hình sự vốn không thích người khác bảnh chọe hơn họ - cầm lấy máy nhắn tin, nốc đẫy cà phê, loại hòa tan, có đường nhưng không sữa - nhưng nhất thiết không được ăn vì tiếp theo đó không biết sẽ phải chứng kiến cảnh tượng gì ở hiện trường. Sau khi đã hoàn toàn tỉnh táo nhờ caffeine từ hai ly cà phê, anh lục lấy chìa khóa trong túi quần jean rồi lái xe xuyên qua những con phố vắng lặng của Greenwich tới hiện trường vụ án, điếu thuốc lá tự cuốn phì phèo trên môi. Tại đây, cấp trên của anh, thanh tra chỉ huy Steve Maddox, một người nhỏ thó, tóc bạc sớm, như thường lệ chỉn chu trong bộ vét màu hạt dẻ, đứng chờ anh ở phía bên ngoài bãi tập kết vật liệu xây dựng. Ông bước tới bước lui dưới ánh sáng của một ngọn đèn đường cô độc, vừa cắn môi vừa xoay đi xoay lại chùm chìa khóa xe trong tay. Nhìn thấy xe của Jack tấp vào, ông liền bước tới, chống khuỷu tay lên nóc xe rồi cúi xuống nói chuyện với anh qua cửa kính đã được hạ xuống. “Hy vọng là cậu chưa ăn gì.” Jack kéo phanh tay, lôi túi thuốc lá sợi và giấy cuốn hiệu Rizla ra khỏi hộp đựng găng. “Tuyệt vời! Đó chính là điều mà tôi đang mong đợi.” “Nạn nhân chết từ lâu rồi.” Ông lùi lại cho Jack chui ra khỏi xe. “Nữ, nửa người bị chôn dưới đất. Ngay giữa một bãi đất hoang.” “Sếp đã vào bên trong rồi à?” “Chưa, chưa. Là nghe bên hình sự báo cáo. Mà này...” Ông liếc qua vai về phía các cảnh sát Phòng Điều tra Hình sự đang đứng túm tụm lại với nhau rồi mới hạ giọng nói tiếp, “Ai đó đã mổ phanh xác nạn nhân. Theo kiểu chữ Y truyền thống.” Tay đóng cửa xe của Jack bỗng khựng lại. “Mổ phanh?” “Chính thế!” “Vậy rất có thể chỉ là từ phòng xét nghiệm bệnh lý học nào đó lạc ra mà thôi.” “Tôi biết...” “Trò đùa của một gã sinh viên y nào đó...” “Tôi biết, tôi biết.” Maddox giơ hai tay lên ngăn Jack lại. “Thật ra đây không hẳn là địa phận của chúng ta, nhưng nghe này...” Ông lại liếc mắt qua vai trước khi nghiêng người tới gần Jack hơn. “Nhưng nói chung đám cảnh sát hình sự Greenwich vẫn luôn đối xử khá tử tế với chúng ta. Vậy chiều lòng họ một chút. Cứ ngó qua một tí cũng đâu mất gì, cậu thấy sao?” “Được thôi!” “Tốt! Giờ thì, tới lượt cậu.” Ông đứng thẳng lên. “Cậu thế nào? Đã cảm thấy sẵn sàng chưa?” “Ôi, chưa!” Jack sập mạnh cửa xe, rút thẻ cảnh sát trong túi ra rồi nhún vai. “Dĩ nhiên là chưa. Tôi thì có bao giờ sẵn sàng chứ?”   Hai người đi dọc theo hàng rào bảo vệ hiện trường dẫn đến lối vào. Ánh sáng duy nhất phát ra là từ mấy ngọn đèn đường le lói, vàng vọt nằm rải rác. Thi thoảng, ánh chớp sáng từ máy ảnh của đội pháp y lại quét một quầng trắng qua bãi đất. Cách đó hơn một cây số rưỡi về phía Bắc, tòa nhà Mái vòm Thiên niên kỷ nằm sừng sững dưới chân trời với những ngọn đèn màu đỏ phát tín hiệu không lưu nhấp nháy giữa các vì sao. “Có vẻ như nạn nhân bị nhét vào trong một chiếc túi đựng rác,” Maddox lên tiếng. “Nhưng trời tối quá nên cảnh sát đầu tiên có mặt tại hiện trường lúc đó không dám chắc chắn, lại thêm đây là ca nghiêm trọng đầu tiên của cậu ta nên có phần luống cuống.” Ông hất cằm về phía đám xe cảnh sát. “Cái xe Mercedes ấy, cậu có nhìn thấy không?” “Có.” Jack không hề dừng bước. Trong xe, một người đàn ông có vẻ lực lưỡng, mặc áo khoác dạ màu nâu vàng đang chồm lên ghế trước chuyên chú nói chuyện với một điều tra viên. “Là chủ nhân của bãi đất. Nghe nói khu vực này đang có rất nhiều dự án cải tạo, kể từ khi có sự xuất hiện của tòa nhà Mái vòm Thiên niên kỷ. Ông ta bảo tuần trước vừa cử một đội tới đây quét dọn. Những người này có lẽ đã xáo tung nấm mồ của nạn nhân lên mà không biết vì họ toàn dùng các loại máy móc hạng nặng. Và rồi vào lúc một giờ đêm...” Ông dừng lại nửa chừng vì hai người đã đi tới cửa. Họ xuất trình thẻ công vụ, đăng nhập vào máy tính rồi chui qua dải băng phong tỏa hiện trường vào phía bên trong. “Và rồi vào lúc một giờ đêm nay, ba thanh niên mò ra đây với một hộp keo dán đa năng Evostik không biết định giở trò quỷ gì thì vấp phải nạn nhân, cả ba hiện đang bị giữ ở đồn cảnh sát. chuyên viên điều phối hiện trường sẽ cho chúng ta biết rõ hơn. Cô ấy đang ở trong đó rồi.” Hạ sĩ Fiona Quinn, chuyên viên điều phối hiện trường được cử tới từ Sở cảnh sát Thủ đô, đang đợi họ trên một khoảnh sân trống được rọi đèn pha cạnh một cabin di động trong bộ bảo hộ áo liền quần màu trắng quỷ dị hiệu Tyvek. Thấy họ tới, cô liền trịnh trọng kéo chiếc mũ trùm ra sau. Maddox giới thiệu hai người với nhau. “Jack, đây là hạ sĩ Quinn, còn Fiona, đây là thanh tra mới của tôi, Jack Caffery.” Jack Caffery tiến lại gần và chìa tay ra. “Rất vui được gặp cô.” “Tôi cũng vậy, thưa thanh tra.” Cô chuyên viên điều phối hiện trường tháo găng nhựa ra để bắt tay Jack. “Vụ đầu tiên của anh à?” “Với Tổ Trọng án thì đúng là vụ đầu tiên!” “Tôi thực tình hy vọng anh có thể bắt đầu với một vụ dễ chịu hơn. Tình hình trong kia thật không khả quan chút nào. Rất tệ là khác. Sọ của nạn nhân vỡ toác, có vẻ như do máy móc tác động. Nạn nhân nằm ngửa trên mặt đất.” Cô ngả đầu ra phía sau, dang hai tay và há miệng ra để minh họa. Trong ánh sáng tù mù, Jack có thể nhìn thấy những mảng trám răng trắng lấp lánh. “Phần từ thắt lưng trở xuống bị chôn trong bê tông đúc sẵn, giống như dạng bê tông trên vỉa hè hay đại loại thế.” “Lâu chưa?” “Chắc chưa lâu lắm, đoán chừng là” - cô xỏ lại găng tay rồi đưa cho Maddox một cái khẩu trang cotton - “chưa tới một tuần, nhưng cũng quá lâu để xếp vào dạng tình trạng khẩn cấp. Tôi nghĩ các anh nên đợi tới sáng hẵng lôi cổ bác sĩ bệnh lý học dậy. Ông ấy sẽ cung cấp cho các anh nhiều thông tin hơn khi thực hiện giải phẫu tử thi và xem xét hoạt động của côn trùng[1] . Nửa người nạn nhân bị chôn, nửa kia bị quấn trong túi rác nên sẽ có sự khác biệt.” “Bác sĩ bệnh lý học ư?” Caffery hỏi lại. “Cô có chắc là chúng ta cần tới bác sĩ bệnh lý học không? Chẳng phải bên hình sự cho rằng nạn nhân đã được giải phẫu tử thi rồi sao?” “Đúng vậy.” “Nhưng cô vẫn muốn chúng tôi tới xem nạn nhân?” “Chính xác.” Nét mặt Quinn không hề dao động. “Tôi vẫn nghĩ các anh nên tới xem nạn nhân. Vì đây không phải là một cuộc giải phẫu tử thi chuyên nghiệp.” Maddox và Jack nhìn nhau. Sau một lúc im lặng, Jack gật đầu. “Được rồi.” Anh hắng giọng, cầm khẩu trang và đôi găng tay Quinn đưa cho rồi nhét vội chiếc cà vạt vào bên trong áo sơ mi. “Xem thì xem. Đi thôi.”   Dù đeo găng bảo hộ nhưng với thói quen của một cảnh sát hình sự lâu năm, Jack vừa đi vừa đút hai tay vào trong túi quần. Đôi khi anh không theo kịp ngọn đèn pháp y có gắn cờ của hạ sĩ Quinn, tâm trạng có chút bất an vì họ càng tiến sâu vào bãi đất thì đường đi càng tối. Đội chụp ảnh pháp y đã làm xong việc, giờ đang sao lại phim gốc trong chiếc xe tải trắng đóng kín cửa của họ. Nguồn sáng duy nhất còn lại là thứ ánh sáng hóa học leo lét phát ra từ những ống đèn huỳnh quang mà bên điều phối hiện trường sử dụng để đánh dấu và bảo vệ các vật chứng ở hai bên đường đi cho tới khi người của Tổ Trọng án tới thu thập và ghi chú cho tang vật. Chúng lơ lửng trong sương mù như những bóng ma hiếu kỳ, tạo thành những đường viền màu xanh lá mờ mờ quanh đống chai lọ, lon kim loại méo mó và một vật gì đó chẳng rõ hình thù, trông giống như áo phông hay khăn tắm cũ. Quanh đó là các băng tải và cần cẩu cao hai mươi mấy mét, vươn thẳng lên bầu trời đêm, xám xịt và bất động như tàu lượn siêu tốc mùa ế khách. Quinn giơ một tay lên ra hiệu cho họ dừng lại. “Ở kia,” cô nói với Jack. “Anh nhìn thấy nạn nhân không? Nằm ngửa ở đó.” “Ở đâu cơ?” “Anh nhìn thấy thùng dầu không?” Quinn lia đèn pin về phía trước. “Thấy rồi.” “Và hai dây thép bện thừng ở phía bên phải nó?” “Ừ.” “Tiếp tục lần theo dây nhìn xuống dưới.” Ôi Chúa ơi! “Thấy rồi chứ?” “Rồi.” Anh cố gắng trấn tĩnh lại. “Thấy rồi, tôi thấy rồi.” Thứ đó? Thứ đó là thi thể ư? Anh tưởng mình vừa nhìn thấy một đám bọt khí khổng lồ giống như được phun ra từ một bình cứu hỏa, trương phồng, vàng vọt, lấp lánh. Rồi anh nhận ra mái tóc, hàm răng và một cánh tay. cuối cùng, phải nghiêng hẳn đầu sang một bên anh mới xác định được thứ mình đang nhìn. “Ôi Chúa ơi,” Maddox nói, vẻ mệt mỏi. “Tiến hành đi. cho dựng bạt quanh nạn nhân.” Mời các bạn đón đọc Điểu Nhân của tác giả Mo Hayder.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mật Mã Thanh Minh Thượng Hà Tập 2 - Dã Văn Bưu
“Mật mã Thanh MinhThượng Hà - Vô số âm mưu và những cuộc tàn sát ẩn chứa trong hoạ phẩm kiệt tác ngàn năm”. Bộ tiểu thuyết Mật mã Thanh minh thượng hà được hư cấu từ bức tranh cổ “Thanh minh thượng hà đồ”, bản gốc thời Tống của Trương Trạch Đoan. Các câu chuyện trong đó được dựng lên từ chính các nhân vật được vẽ trong bức tranh cổ. Bức tranh có 824 nhân vật vô danh, giờ đây mỗi nhân vật đều có tên có họ. Họ cải trang, mai phục trong ghe thuyền xe kiệu cho tới quán rượu quán trà. Quang cảnh tưởng chừng như thái bình thịnh trị, kì thực nguy hiểm đang rình rập bốn bề. Trong tiếng rao của người bán hàng rong, những tên gián điệp, thích khách của các nước Kim, Liêu, Tây Hạ, Cao Ly đã dần dần nhập cuộc, 824 nhân vật sống dậy từng người từng người một, chỉ còn đợi chiếc thuyền chở khách trôi qua gầm cầu cong cong kia, thước phim về sự sụp đổ của vương triều Bắc Tống sẽ được mở màn. Đây chính là mỹ cảnh tuyệt đẹp nhất về sự thịnh trị của nhà Bắc Tống, hơi thở của sự diệt vong đang ẩn khuất trong khói sóng trên dòng Biện Hà: “Chính giữa bức tranh, giữa đám tàu thuyền tấp nập trên Biện Hà, một con thuyền trông bình thường như bao con thuyền khác đang từ từ trôi qua gầm cầu, thế nhưng vì không kịp hạ cọc buồm xuống, chiếc thuyền như sắp đâm vào cầu tới nơi. Trên thuyền mọi người tay chân cuống loại, bên bờ kêu hô ầm ĩ, trong cơn hỗn loạn, một bóng lạ lướt qua, một trận khói sương mù mịt ập tới, đến khi khói tan sương nhạt, trên thuyền chỉ còn lại 24 thi thể, tất cả mọi người đều chỉ biết há hốc miệng không tin vào mắt mình...” Một cục diện li kỳ chưa từng có dần dần hiện ra, tình tiết đan xem, các đầu mối gắn kết, 824 nhân vật từ từ bướcra, kể cho bạn nghe bí mật về một vương triều ẩn náu trong Thanh Minh Thượng Hà. *** “Giữa hương hoa đủ sắc màu, anh hùng đắm say mê mải; chàng phong lưu đệ nhất trên đời…“ Một giọng nữ đang hát. Giữa trưa ngày Thanh minh, trong gian đầu chái phía tây tầng ba của quán Tôn Dương ngã ba phố Hương Nhiễm và đại lộ Biện Hà, có hai người khách đang ngồi uống rượu, bên cạnh họ là một ca nữ. Cô là Trì Liễu Liễu, tuổi ngoài hai mươi, mặc áo choàng gấm thêu hoa văn lá sen viền mép, áo hơi cũ, bên trong là áo chẽn lụa tím, với áo lót lụa thêu hoa bách hợp và đai lụa hồng bó ngực, cô mặc váy lụa tím, cũng hơi cũ. Trì Liễu Liễu tuy là người miền Nam nhưng cô không được xinh lắm bởi khuôn mặt hơi vuông vuông, nước da rám nắng vì hay phải đi khắp các phố các ngõ kiếm sống. Riêng đôi mắt lá răm của cô thì long lanh rất có hồn. Phong trần gió bụi cũng khiến giọng ca của cô hơi thé không thật ngọt ngào nữa, kể cả hát những bài mà cô rất thích. Tuy nhiên Trì Liễu Liễu có trí nhớ rất tốt, cô nhớ được mười mấy bài trường ca, vài trăm bài hát dùng trong yến tiệc xã giao, cô gảy đàn tì bà cũng rất tuyệt. Trì Liễu Liễu cũng rất có bản lĩnh, không e dè, không bao giờ bị nhầm lẫn sai sót. Bài hát “Viên lý viên” hôm nay thì lại càng thuộc lòng vì cô đã hát đến vài trăm lần rồi, nhưng không hiểu sao cô lại vài lần quên lời và hát lạc giọng, tay đàn cũng bấm nhầm phím, thậm chí cô muốn ném đàn đi cho xong. Vất vả lắm cô mới hát xong đoạn cuối cùng của bài “Viên lý viên”. Trì Liễu Liễu không phải ca kỹ chính cống nên cô khó mà vào “làng nghề”, các kỹ viện hay ban ca kịch không nhận cô. Cô chỉ quen diễn một mình, và cũng dám đi một mình đến các yến tiệc tụ hội để diễn, để giúp vui cho thiên hạ, kinh thành gọi cô là “kỳ lộ nhân” hoặc “đả tửu tọa”[3]. Quán Tôn Dương là một trong bảy mươi hai chính điếm[4] trong hệ thống tửu lâu ở Biện Kinh, họ thuê vài chục ca kỹ chính cống, lẽ ra Trì Liễu Liễu không thể vào đây hát, nhưng vì mọi ngày cô có mối quan hệ tốt với vị chủ quản và các bác cao niên nên đôi khi vào ban ngày cô có thể vào diễn, nếu đông khách mà ca kỹ nội bộ không đủ để phục vụ. ... Mời các bạn đón đọc Mật Mã Thanh Minh Thượng Hà Tập 2 của tác giả Dã Văn Bưu.
Mật Mã Thanh Minh Thượng Hà Tập 1 - Dã Văn Bưu
“Mật mã Thanh MinhThượng Hà - Vô số âm mưu và những cuộc tàn sát ẩn chứa trong hoạ phẩm kiệt tác ngàn năm”. Bộ tiểu thuyết Mật mã Thanh minh thượng hà được hư cấu từ bức tranh cổ “Thanh minh thượng hà đồ”, bản gốc thời Tống của Trương Trạch Đoan. Các câu chuyện trong đó được dựng lên từ chính các nhân vật được vẽ trong bức tranh cổ. Bức tranh có 824 nhân vật vô danh, giờ đây mỗi nhân vật đều có tên có họ. Họ cải trang, mai phục trong ghe thuyền xe kiệu cho tới quán rượu quán trà. Quang cảnh tưởng chừng như thái bình thịnh trị, kì thực nguy hiểm đang rình rập bốn bề. Trong tiếng rao của người bán hàng rong, những tên gián điệp, thích khách của các nước Kim, Liêu, Tây Hạ, Cao Ly đã dần dần nhập cuộc, 824 nhân vật sống dậy từng người từng người một, chỉ còn đợi chiếc thuyền chở khách trôi qua gầm cầu cong cong kia, thước phim về sự sụp đổ của vương triều Bắc Tống sẽ được mở màn. Đây chính là mỹ cảnh tuyệt đẹp nhất về sự thịnh trị của nhà Bắc Tống, hơi thở của sự diệt vong đang ẩn khuất trong khói sóng trên dòng Biện Hà: “Chính giữa bức tranh, giữa đám tàu thuyền tấp nập trên Biện Hà, một con thuyền trông bình thường như bao con thuyền khác đang từ từ trôi qua gầm cầu, thế nhưng vì không kịp hạ cọc buồm xuống, chiếc thuyền như sắp đâm vào cầu tới nơi. Trên thuyền mọi người tay chân cuống loại, bên bờ kêu hô ầm ĩ, trong cơn hỗn loạn, một bóng lạ lướt qua, một trận khói sương mù mịt ập tới, đến khi khói tan sương nhạt, trên thuyền chỉ còn lại 24 thi thể, tất cả mọi người đều chỉ biết há hốc miệng không tin vào mắt mình...” Một cục diện li kỳ chưa từng có dần dần hiện ra, tình tiết đan xem, các đầu mối gắn kết, 824 nhân vật từ từ bướcra, kể cho bạn nghe bí mật về một vương triều ẩn náu trong Thanh Minh Thượng Hà. *** Muốn biết rõ nhà Đại Tống thịnh suy ra sao, nên tìm hiểu bắt đầu từ những con thuyền buồm trên sông Biện Hà[3]. Thời Tống, việc vận chuyển hàng hóa chủ yếu dựa vào đường thủy, nếu nói Biện Kinh[4] là đầu não của cả nước thì Biện Hà là yết hầu. Sông này chạy chếch qua kinh thành, phía tây giáp Hoàng Hà, phía đông cận kề vùng Hoài - Tứ, phía nam chảy xuôi đến Trường Giang. Năm sáu chục phần trăm hàng hóa của cả nước thông qua Biện Hà chuyển đến Biện Kinh. Vì thế mà Đại Tống lấy Biện Lương làm kinh đô. Thuyền chở hàng trên sông Biện Hà quanh năm không ngớt, vô số buồm trắng đang vươn lên tựa những cánh chim đang khiêu vũ cùng những mái chèo nhịp nhàng sinh động, cùng vận chuyển lượng khách và hàng hóa vô cùng lớn. Nhất là khi vừa sang xuân, nước sông bắt đầu dâng lên, lại được gió đông trợ lực thì tàu thuyền ngược xuôi chật kín mặt sông không dễ gì mà lách qua được. Tuy nhiên kể từ năm ngoái khi Phương Lạp[5] nổi loạn ở miền đông nam thì tàu thuyền đi Biện Kinh thưa thớt hẳn, mặt sông hôm nay khá vắng vẻ. Tuy kém nhộn nhịp, tuy đông nam có bạo loạn, thì người Biện Kinh vẫn hào hứng thưởng xuân, huống chi hôm nay là tiết thanh minh, già nửa dân chúng đều ra ngoại thành tảo mộ, du xuân, đôi bờ Biện Hà vẫn hết sức đông đúc, ồn ã lao xao. Dòng nước đang êm ả chảy về đông, sương khói bảng lảng quanh những cành liễu xanh mới nhú, cảnh sắc vẫn tươi mới sinh động như xưa. Trong quán rượu của Chương Thất Lang ở bờ bắc Biện Hà, ngồi trước lan can nhìn ra bờ sông là một nam trung niên đang lim dim mắt, ngón tay gõ nhịp trên lan can. Đó là Cổ Đức Tín - quan lệnh sứ của Viện Khu Mật[6], phụ trách miền nam. Ông ta đang chờ người, cũng bởi thế mà ông chẳng thiết ngắm cảnh sông. Lúc này mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, tức chính ngọ. Cổ Đức Tín ngoảnh nhìn, thấy gã tùy tùng thân tín của mình là Cam Lượng đang tán chuyện với chủ quán, bèn hỏi: “Thế nào rồi?” ... Mời các bạn đón đọc Mật Mã Thanh Minh Thượng Hà Tập 1 của tác giả Dã Văn Bưu.
Nó - Stephen King
Tại thị trấn Derry - nơi một con quái vật độc ác đang ẩn mình trong những cống rãnh dơ bẩn. Được gọi tắt là " Nó" , không có một hình dạng nhất định và đặc biết rất thích ăn thịt trẻ em, dùng nỗi sợ hãi của những đứa trẻ làm chất dinh dưỡng để tồn tại và phát triển. Nhóm Loser -những đứa trẻ có hoàn cảnh đáng thương và luôn mang trong mình một nỗi sợ - đều gặp phải những cuộc chạm trán khủng khiếp với sinh vật có hình dạng giống với nỗi sợ hãi của họ. "Có đôi mắt màu vàng trong đó: đôi mắt mà cậu luôn tưởng tượng ra nhưng chưa bao giờ thực sự nhìn thấy." "Chúng có lơ lửng không?" "Lơ lửng?",  Nụ cười của thằng hề nở rộng hơn. " Ồ, có. Họ thực sự làm vậy. Họ lơ lửng!" *** Stephen King (sinh ngày 21 tháng 9 năm 1947) là nhà văn người Mỹ thiên về thể loại kinh dị hoặc giả tưởng rất được tán thưởng khắp thế giới, đặc biệt với mô-típ biến đổi những tình huống căng thẳng bình thường thành hiện tượng khiếp đảm. Những cốt truyện kinh dị và lối viết đa dạng của King đã giúp giới phê bình chấp nhận thể loại kinh dị giả tưởng là một thành phần của nền văn học trong thế kỷ 20. Cuối năm 2006, tổng số sách ông đã bán có khoảng 350 triệu cuốn. Stephen King là người đi tiên phong trong việc xuất bản "sách điện tử" (e-book) trên mạng internet. Ông đã đoạt nhiều giải thưởng văn học, kể cả giải Hugo cho tác phẩm Danse Macabre (1980) và Giải thưởng Tưởng niệm O. Henry cho truyện ngắn The Man in the Black Suit (1994). Tác phẩm mới nhất của ông là Lisey's Story, đã đạt mức bán chạy nhất nhiều tuần liền. Hầu hết tất cả các tác phẩm của ông khi tung ra đều đạt mức bán chạy nhất, nhưng có người gọi ông chỉ là một kẻ "viết truyện rùng rợn", như một cách chê bai thể loại văn học bình dân. *** Nỗi kinh hoàng, thứ mà sẽ không bao giờ chấm dứt trong hai mươi tám năm tới-mà cho dù nếu nó có chấm dứt-thì nó sẽ cũng bắt đầu lại, theo những gì tôi biết hay có thể nói, với một con thuyền được làm từ một tờ giấy báo trôi lênh đênh trên rãnh nước mưa. Con thuyền trôi lảo đảo, dũng cảm bước qua một vòng xoáy nước vô cùng nguy hiểm rồi tiếp tục trôi tới đường Witcham hướng về phía cột đèn giao thông nằm ở ngay ngã tư của đường Jackson và Witcham. Cây đèn tín hiệu giao thông không hề phát sáng vào buổi chiều ngày hôm đó của mùa thu năm 1957, cũng như những ngôi nhà gần đây. Ta nói suốt cả một tuần liền, trời mưa rất lớn và không những vậy, hai ngày trước đó, gió thổi ở đây vô cùng mạnh. Và hầu như cả khu vực Derry đều đã bị mất điện, và cho đến tận bây giờ, điện vẫn chưa hề lên. Một cậu bé mặc một chiếc áo mưa màu vàng và mang một đôi boot cao su chống nước màu đỏ, vui vẻ mon men chạy theo con thuyền bằng giấy của mình. Cơn mưa tầm tã vẫn chưa hề dứt nhưng cuối cùng cũng đã bớt đi được một chút. Những giọt mưa rơi tí tách trên chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo mưa, nghe như tiếng mưa rơi trên mái hiên vậy... một âm thanh nghe thật ấm áp và dễ chịu. Đứa trẻ trong chiếc áo mưa màu vàng đó tên là George Denbrough. Cậu sáu tuổi. Anh trai của George, tên là William, được rất nhiều học sinh của trường tiểu học Derry biết tới (và kể cả những giáo viên, những người không dám dùng biệt danh để gọi cậu ta) với cái tên là Bill Cà Lăm. Trong lúc George đang mải mê đùa vui với con thuyền của mình thì Bill phải nằm ở nhà vì bệnh cảm cúm. Vào mùa thu năm 1957, tám tháng trước khi những điều khủng khiếp bắt đầu và hai mươi tám năm trước khi cuộc chiến cuối cùng xảy ra, Bill Cà Lăm chỉ mới có mười tuổi thôi. Bill đã làm ra một con thuyền bằng giấy, cái mà George hiện đang chơi cùng dưới mưa. Cậu ta ngồi trên giường, tựa lưng vào chiếc gối êm ái và tập trung xếp thành chiếc thuyền cho George trong lúc mẹ cậu đang chơi bản nhạc Für Elise của Beethoven trên cây đàn piano trong phòng khách. Còn ngoài trời thì cứ mưa liên tục, những giọt mưa đó cứ thế rơi lã chã trên cửa sổ phòng Bill không ngừng nghỉ. .... Mời các bạn đón đọc IT - Nó của tác giả Stephen King.
Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya - Higashino Keigo
Một đêm vội vã lẩn trốn sau phi vụ khoắng đồ nhà người, Atsuya, Shota và Kouhei đã rẽ vào lánh tạm trong một căn nhà hoang bên con dốc vắng người qua lại. Căn nhà có vẻ khi xưa là một tiệm tạp hóa với biển hiệu cũ kỹ bám đầy bồ hóng, khiến người ta khó lòng đọc được trên đó viết gì. Định bụng nghỉ tạm một đêm rồi sáng hôm sau chuồn sớm, cả ba không ngờ chờ đợi cả bọn sẽ là một đêm không ngủ, với bao điều kỳ bí bắt đầu từ một phong thư bất ngờ gửi đến…  Tài kể chuyện hơn người đã giúp Keigo khéo léo thay đổi các mốc dấu thời gian và không gian, chắp nối những câu chuyện tưởng chừng hoàn toàn riêng rẽ thành một kết cấu chặt chẽ, gây bất ngờ từ đầu tới cuối.  *** Tác phẩm của nhà văn trinh thám hàng đầu Nhật Bản hiện nay, Higashino Keigo, hứa hẹn lấy đi nhiều nước mắt của độc giả. Higashino Keigo sinh năm 1958 tại Osaka, là nhà văn trinh thám hàng đầu hiện nay tại Nhật Bản. Năm 1985, Higashino Keigo giành được giải Edogawa Rampo lần thứ 31 cho tác phẩm trinh thám hay nhất với tiểu thuyết Giờ tan học.   Các năm sau đó, Higashino Keigo liên tục được đề cử vô số giải thưởng văn học lớn. Năm 1999, ông đoạt giải Mystery Writers of Japan Inc với tiểu thuyết Bí mật của Naoko, và năm 2006, là giải Naoki lần thứ 134 cho Phía sau nghi can X. Năm 2012 tiểu thuyết Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya giành giải  thưởng Chuokoron lần thứ 7.   Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya đã bán được hơn 1 triệu bản ở Nhật, hơn 1,6 triệu bản tại Trung Quốc, được chuyển thể hai lần vào năm 2013 và 2016. Khác với những tác phẩm nổi tiếng trước đây của Higashino Keigo như Phía sau nghi can X, Bí mật của Naoko, Bạch dạ hành, Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya là một cuốn tiểu thuyết ấm áp, chan chứa tình yêu thương từ những điều nhỏ bé, bình dị nhất. Trong tác phẩm này, Highashino vẫn thể hiện được tài kể chuyện hơn người, ưu điểm đặc trưng từ các tiểu thuyết  trước đó của ông. Keigo khéo léo thay đổi các mốc thời gian và không gian, chắp nối những câu chuyện tưởng chừng hoàn toàn độc lập, không liên quan, thành một kết cấu chặt chẽ và gây bất ngờ cho người đọc từ đầu tới cuối.   Trong cái đêm vội vã lẩn trốn sau phi vụ khoắng đồ nhà người, Atsuya, Shota và Kouhei đã rẽ vào lánh tạm trong một căn nhà hoang bên con dốc vắng người qua lại. Khi xưa, căn nhà này có vẻ như là một tiệm tạp hóa. Chiếc biển hiệu cũ kỹ bám đầy bồ hóng khiến người ta khó mà đọc được trên đó viết gì càng khiến các cậu tò mò. Cả nhóm vốn chỉ định nghỉ tạm một đêm rồi sáng hôm sau chuồn sớm, nhưng chúng không thể ngờ ba đứa sẽ có một đêm không ngủ. Tất cả những sự kiện liên tiếp diễn ra với bao điều kỳ bí diễn ra, bắt đầu từ một phong thư bất ngờ được gửi đến…   Hóa ra, căn nhà bỏ hoang này vốn là tiệm tạp hóa Namiya ngày trước. Ngoài bán tạp hóa, chủ tiệm còn nhận tư vấn miễn phí cho tất cả phiền não của mọi người. 33 năm sau khi chủ tiệm qua đời, điều kỳ diệu xảy ra khi ba người nhận được những lá thư xin tư vấn đến từ quá khứ.   Câu chuyện trong Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya  tuy không phức tạp, nhưng qua cách kể chuyện của bậc thầy Higashino Keigo, nó bỗng trở nên sống động lạ kỳ. Sự đan xen hài hòa giữa thời gian và không gian, quá khứ và hiện tại, đã biến một câu chuyện tưởng chừng bình thường trở thành điều kỳ diệu. Các nhân vật xa lạ, không liên quan đến nhau được kết nối một cách bất ngờ.  Những mẩu nội dung rời rạc hóa ra lại là chất keo dính kết tuyệt vời, khiến độc giả đi từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác. Tất cả đã chứng minh tài năng thiên bẩm của nhà văn đại tài Higashino Keigo.  *** Higashino Keigo, sinh năm 1958 tại Osaka, là nhà văn trinh thám hàng đầu hiện nay tại Nhật Bản. Năm 1985, Higashino Keigo giành được giải Edogawa Rampo lần thứ 31 cho tác phẩm trinh thám hay nhất với tiểu thuyết Giờ tan học. Các năm sau đó, Higashino Keigo liên tục được đề cử vô số giải thưởng văn học lớn. Năm 1999, ông đoạt giải Mystery Writers of Japan Inói chuyện với tiểu thuyết Bí mật của Naoko, và năm 2006, là giải Naoki lần 134 cho Phía sau nghi can X. Năm 2012 tiểu thuyết Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya giành giải thưởng Chuokoron lần thứ 7. Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya đã bán được hơn một triệu bản ở Nhật, hơn một,sáu triệu bản tại Trung Quốc, được dựng thành kịch hai lần vào năm 2013 và 2016. Một số tác phẩm của Higashino Keigo đã được dịch và xuất bản tại Việt Nam:  Phía Sau Nghi Can X - Higashino Keigo Bạch Dạ Hành - Higashino Keigo Bí mật của Naoko - Higashino Keigo Thánh Giá Rỗng - Higashino Keigo Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya ... *** Thư hồi âm để trong hộp nhận sữa. Người đề xuất đến căn nhà hoang là Shota. Nó bảo có một căn nhà hoang cũng tàm tạm. "Cái gì cơ? Nhà hoang tàm tạm là sao?" Atsuya quay lại nhìn Shota, cái thằng người đã bé loắt choắt mà mặt còn như trẻ con. "Tao bảo tàm tạm thì nghĩa là tàm tạm chứ sao. Nghĩa là vừa đủ để náu thân. Lúc đi tiền trạm, tao tình cờ tìm được. Ai ngờ sẽ có lúc dùng đến thật." "Xin lỗi hai đứa mày nhé." Kouhei co rúm tấm thân kềnh càng. Nó nhìn chiếc Crown đời cũ đỗ bên cạnh với ánh mắt tiếc nuối. "Có nằm mơ tao cũng không tưởng tượng được chiếc xe lại hết ắc quy ở một nơi thế này." Atsuya thở dài. "Giờ nói thế cũng giải quyết được gì đâu." "Nhưng thế nghĩa là sao nhỉ? Trước lúc đến đây hoàn toàn không có vấn đề gì mà. Đèn cũng đâu có bật suốt." "Là tuổi thọ." Shota thủng thẳng nói. "Mày cứ nhìn đồng hồ cây số xem. Trên một trăm nghìn cây rồi. Giống như lão suy ấy. Nó có tuổi rồi, chạy được đến đây thì gục luôn. Vì thế tao mới bảo có ăn trộm thì nên chọn xe mới." Kouhei khoanh tay, lầm bầm nói: "Ừm. Xe mới thì lại có thiết bị chống trộm." Mời các bạn đón đọc Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya của tác giả Higashino Keigo.