Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cung Khuyết

Cho tới tận lúc đầu ta bị chém xuống, treo trên cổng thành thị chúng, ta vẫn không thể hiểu được tại sao mình lại rơi vào kết cục này.  Nguyên Quân Diệu ta vốn không có ý định làm vua, so thế nào cũng thua kém đám huynh đệ. Nhị ca dũng mãnh thiện chiến, cửu đệ thông minh âm hiểm, ai cũng đều xứng đáng ngồi trên cái ghế này hơn ta.  Lần đầu tiên ta gặp nàng, Sở Tư Nam, công chúa nhỏ tuổi của Sở liệt đế, cũng là ngày phụ hoàng đánh thắng Đại Sở quốc, tiến vào hoàng thành Kim Lăng. Nàng đứng lẫn sau đám cung nhân, không nhìn rõ mặt, ta cũng chẳng để tâm. Bởi vì lúc đó trong lòng ta đang mang mối tương tư một nữ nhân xinh đẹp khác.  Lần thứ hai gặp lại, nàng mang khuôn mặt xấu xí đứng trước huynh đệ chúng ta. Phụ hoàng muốn một người trong đám con của ngài cưới Sở Tư Nam, nhưng nhìn khuôn mặt đó, Nhị ca và Cửu đệ đã sớm quay đầu đi. Ta cảm thấy cô nương này có chút đáng thương, lại muốn kết thúc chuyện này thật nhanh, bèn đứng ra nhận lấy trách nhiệm.    Sau này ta mới biết, phụ hoàng đã sớm hứa với Sở Tư Nam, người cưới nàng sẽ được ngồi lên vương vị. Ta lại phát hiện ra, nàng dịch dung thành bộ dạng xấu xí để làm chướng mắt chúng ta. Khi nàng trở lại khuôn mặt thật, sự xinh đẹp cao quý của một công chúa, dù là đã vong quốc cũng khiến nỗi tự ti trong lòng ta càng lớn hơn. Nguyên Quân Diệu ta từ khi nào phải nhờ đến nữ nhân mới có được ngai vàng!  Ta càng không muốn thừa nhận, thực ra mình đã yêu nàng từ ngày đó rồi. Nàng không giống những nữ nhân nũng nịu bên người ta một chút nào. Nàng quá cứng rắn, đến nỗi ta phát cáu trước sự dửng dưng ấy của nàng. Yêu nhiều thì hận nhiều, ta bắt đầu xa lánh nàng, thậm chí còn ra tay khiến nàng bị thương, vĩnh viễn mang trên mặt vết sẹo gớm ghiếc. Trời sinh ta vốn thích mỹ nhân, thích những thứ yếu đuối mềm mại, vì ở bên cạnh họ ta mới có cảm giác thành tựu. Ta say đắm Phùng Yên Nhi cũng bởi vậy, hận không thể sủng nàng ta lên tận trời. Vì yêu, ta đem lí trí vứt bỏ, hết lòng nâng đỡ ngoại thích của Phùng Yên Nhi. Nghĩ lại, ta bỗng cảm thấy mình mê muội không ai bằng, vì một chút hư tình giả ý mà bị lừa mất cả ngai vàng.  Nhưng tất cả những điều này ta chỉ nhận ra khi đã đến bước đường cùng, phản tặc xông vào cung, Phùng Yên Nhi đưa tới bên miệng ta một chén rượu độc. Ta hận đám chuột chết nhát chỉ biết dùng ám chiêu sau lưng này, càng hận bản thân vì quá tin tưởng mà dễ dãi với người kề vai chung gối. Ta không phải là một hoàng đế tốt, cũng không thiếu người mắng ta là hôn quân, nhưng ta vẫn không thể nuốt mối hận mà chết đi như vậy.  Ta dùng hết chút sức lực còn lại, tự thắt cổ ở cây hòe phía sau vườn. Sau khi ta chết, đầu bị chặt xuống, treo trên cửa thành để dân chúng đi qua phỉ nhổ. Ta cũng không biết tại sao linh hồn của mình không đầu thai, có lẽ là do không cam lòng. Trong ngày đông tuyết phủ kín trời, ta lặng lẽ nằm ở đó, đau đớn đến tuyệt vọng.  Chính lúc ta thảm hại nhất ấy, Sở Tư Nam lại xuất hiện.  Nàng vẫn mang bộ dáng xấu xí do một tay ta gây ra, đứng nhìn ta dưới trời đầy tuyết bay, lại nhẹ nhàng mỉm cười. Nàng đến để chôn cất cho ta. Ta bỗng cảm thấy muốn khóc.  Ta nghĩ nếu được quay ngược thời gian, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ rơi nàng. Ta bẻ gãy cánh chim của nàng, giờ báo ứng của ta cũng đã đến, nhưng nàng lại thanh thản như thế, tiễn ta một đoạn đường cuối. Cổ ta rất đau, nhưng tâm ta khi nhìn thấy nàng càng đau hơn. Trước lúc rời đi, nàng rơi một giọt nước mắt. Khi Đại Sở quốc diệt vong, khi ta nghe lời gian thần giết con dân của nàng, cả khi kiếm của ta rạch một đường lên mặt, nàng vẫn không hề khóc. Vậy mà giờ đây nàng lại rơi nước mắt vì ta...  Cảm ơn, A Nam.  Đúng vào lúc ta nghĩ, đời này của mình thế là kết thúc, thì kì tích lại xảy ra. Ta trọng sinh, trở lại khi mới đăng cơ được hai năm, tất cả còn chưa bắt đầu. Chuyện đã qua tựa như một giấc mơ, nhưng lần này, ta lại biết rõ tâm của mình hướng về ai. A Nam, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng một lần nữa.  ----------- Đó là một ngày hè nóng nực, ta bị Nguyên Quân Diệu ném cái chặn giấy vào đầu, máu chảy thấm ướt nền nhà. Ta đứng lặng bên cạnh bức tường cung Trường Tín, khóc đến khi nước mắt cạn khô, cũng cạn luôn cả phần tình nghĩa ít ỏi giữa ta và hắn.  Ta là Sở Tư Nam, một công chúa vong quốc, lí do duy nhất ta còn sống đến ngày hôm nay là để chờ đoàn tụ với tiểu đệ đệ. Vì vậy, Nguyên Quân Diệu ghét ta, xa lánh ta, thậm chí làm ta bị thương, ta cũng không ngại. Hắn muốn làm hôn quân, ta sẽ không bao giờ xen vào nữa. Nhưng buổi chiều hôm ấy, hắn lại ôm chặt ta mà gọi một câu, "A Nam".  Sau đó, tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Hắn xa lánh sủng phi Phùng Yên Nhi, lại bám dính lấy ta như đứa trẻ. Ta không biết đầu óc hắn bị làm sao, nhưng sâu trong đáy lòng, ta vẫn rất vui vẻ.  Ta giúp hắn chống đỡ công kích của hậu cung, cùng hắn đi tuần phía Nam. Trách nhiệm của một công chúa hòa thân là như vậy, ta cũng không rõ hắn là vì lợi dụng ta hay thật tâm chuyển ý, nhưng ta vẫn sẽ làm vì con dân của mình.  Hắn ngày càng sủng ta, yêu chiều ta, hệt như trước đây từng đối xử với Phùng Yên Nhi, thậm chí còn tốt hơn. Ta thật sự không phải một nữ nhân dịu dàng, nhưng cũng không tránh khỏi bị ôn nhu của hắn lay động.  Rốt cuộc, khi ta đối đầu với Phùng Yên Nhi, hắn cũng lộ ra cái đuôi cáo. Hắn không bỏ được nàng ta, lại lạnh nhạt với ta. Ngày hắn vung kiếm lên với ta, tâm ta đã đóng thành băng.  Ta vốn muốn bỏ đi, nhưng không cam lòng chịu hãm hại của nữ nhân hậu cung. Ta quyết định vạch trần âm mưu của Phùng Yên Nhi, ngoài ý muốn phát hiện ra nàng ta cấu kết với người ngoài, muốn lật đổ ngai vàng.  Hóa ra, Nguyên Quân Diệu trông thì ngốc nghếch, nhưng cái gì cũng biết. Hắn muốn ta kiên nhẫn chờ, đến khi trong tay nắm lại hết quyền lực, một kiếm diệt hết đường lui của đám gian thần.  Hắn là một kẻ ngốc, một vị hoàng đế si tình, lại còn hay nóng nảy. Mà vị hoàng đế này kể từ ngày hè năm nào đó, đột nhiên ôm ta nói một câu, "A Nam đừng đi, tuyết rơi rất lạnh." Từ ấy, duyên phận giữa chúng ta đã định không bao giờ đứt được.  ------------- "Cung khuyết" là cuốn tự sự của một vị hôn quân, đã từng mất đi tất cả, lại được quay ngược thời gian, làm lại từ đầu.  Nguyên Quân Diệu có đủ phẩm chất để làm một hoàng đế tốt, nhưng hắn tự ti khi đứng giữa huynh đệ của mình. Thậm chí trước mặt người con gái mạnh mẽ như A Nam, hắn cũng cảm thấy thua kém. Và hắn có một cái sai trí mạng, chính là quá yêu, quá tin tưởng, quá nhân từ.  Trọng sinh sống lại, hắn thay đổi, trở nên đa nghi và nóng nảy. Hắn không muốn yêu thêm bất kì ai, nhưng lại nhớ rõ vì A Nam mà mình mới có cơ hội làm lại cuộc đời. Vì vậy hắn bắt đầu bảo vệ, kề cận bên nàng. Dần dần, nàng bước vào trái tim, khiến hắn không thể buông tay được nữa. Truyện là một hồi tranh đấu hỗn loạn trong cung cấm, giữa các vị phi tần, giữa gian thần và trọng thần, mà kết quả cuối cùng chính là phần thắng của hoàng đế Nguyên Quân Diệu và Sở Tư Nam. Hắn xóa bỏ hậu cung 3000, độc sủng một mình nàng, cũng coi như xứng đáng với cái giá phải trả kiếp trước.  Đây là một cuốn sách đặc biệt, khiến tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Nhân vật nam chính trong truyện không hề hoàn hảo, hắn là hoàng đế mà mang trong mình quá nhiều khuyết điểm. Nhưng hắn vì trả nợ tiền kiếp mà chấp nhận A Nam, một lòng tin tưởng nàng, cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Gặp đúng người, không bằng nói lựa chọn đúng người.  Truyện tưởng như là ngược nữ, nhưng thực chất lại là dằn vặt ngược nam. Nếu các độc giả muốn tìm một cuốn sách cung đấu theo góc nhìn khác, "Cung khuyết" sẽ là lựa chọn không tồi.  Cảm ơn đã theo dõi và đọc đến cuối cái review dài ngoằng này ạ ^^. Hi vọng qua rv các bạn sẽ tìm được truyện hợp ý.  __________ " ": Trích từ truyện Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mây đen phủ xuống tường thành, gió lạnh lộ ra từng hơi thở huyết sắc. Xuyên thấu qua bức màn vấy máu đó, ta nhìn xuống dân chúng đang đi lại dưới tường thành, phần lớn bọn họ đều mặc y phục đơn bạc, trên mặt mang theo một loại khí sắc tiêu điều cùng thời tiết hiện giờ không khác nhau là mấy. Bọn họ không một ai ngẩng đầu liếc mắt một cái xem đầu ta đang treo trên cao. Bọn họ không quan tâm, không mảy may quan tâm đến cái chết của ta. Ta là Nguyên Quân Diệu, là hoàng đế của Đại Triệu. Năm 22 tuổi ta đăng cơ, tính đến bây giờ đã là hơn 10 năm. Hơn 10 năm qua, ta vẫn cho rằng mình là một hoàng đế tốt, ít nhất, ta luôn luôn cố gắng để bảo hộ quốc gia, thống nhất 2 miền Nam Bắc. Cho đến khi đầu ta rơi xuống bởi địch nhân, ta mới phát hiện ra bi kịch bắt đầu từ trong nội bộ. Ta đã sớm chết đi, thân thể không vẹn toàn, thân một nơi, đầu một chỗ, nhưng lai không biết vì sao ta vẫn có thể nhìn thấy hết thảy tất cả mọi vật. Đầu mùa đông ở phương Bắc rét lạnh, nhưng so với cái lạnh cắt da cắt thịt của thời tiết thì lòng người còn lạnh hơn gấp trăm ngàn lần. Nơi đây rất tốt! Dõi mắt nhìn về hướng hoàng cung có thể nhìn thấy Trích Tinh Các, mái ngói cong cong ở phía cuối chân trời, là nơi gần với Vân Tiêu điện nhất. Hình ảnh bén nhọn đau thương thoáng vụt qua trong đầu ta. Đó là nơi khiến lòng ta nhói đau – là minh chứng cho một thứ tình cảm mù quáng, ngu xuẩn. Hiện tại, ở trong đầu ta hiện lên đủ loại biểu tình, nhưng không có bất cứ một loại biểu tình nào trừ sự coi thường làm lòng ta cảm thấy vô hạn bi thương. Ta đã tỉnh ngộ, ta có ngày hôm nay cũng là do ta tự tạo nghiệt. Đối với một người cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn, ngay cả kì vọng duy nhất cũng không thể nói ra – ta hy vọng có thể nhìn thấy một giọt nước mắt, một giọt nước mắt vì ta mà rơi. Hy vọng của một thế hệ đế vương, lập tức trở nên hèn mọn như thế. Bọn người đó nói muốn phơi thây ta 10 ngày nhưng hôm nay đã là ngày thứ 11, có lẽ bọn họ đã sớm quên ta rồi. Ta nghĩ sẽ không có người đến nhặt xác cho ta, càng sẽ không có người vì ta mà rơi lệ. Đây mới là bi ai lớn nhất của một đời người: bị mọi người xa lánh mà tới chính ta còn không biết. Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, bọn họ đã sớm quên ta nhưng ta lại không thể quên được bọn họ. Đến hiệ tại ta mới chính thức hiểu được nỗi thống khổ bị cả thên hạ vứt bỏ. Ta là một hôn quân không ai để ý. Bởi vì trong mắt mọi người, ta Nguyên Quân Diệu cũng chưa từng để bọn họ vào trong mắt. Trong mắt của ta chỉ có Thục phi Phùng Yên Nhi, vì nàng, ta thực xin lỗi người trong thiên hạ. Đương nhiên, Phùng Yên Nhi sẽ không vì ta mà rơi một giọt lệ. Bởi vì, tự tay nàng đem một ly câu hôn đến trước mặt ta. Câu hôn là một loại độc trí mạng khiến cho lục phủ ngũ tạng hoàn toàn bị phá hủy. Ta chỉ uống một ngụm liền đau đến cong thắt lưng. Thục phi cười, nụ cười của nàng giống như dĩ vãng. Nàng nói, rượu này rất thích hợp cho ta. Một khắc kia ta đau đến tê tâm liệt phế. Nàng biết ta đã không còn sức lực để nhấc kiếm lên cho nên nàng ở trước mặt ta không cần giả bộ nữa. Mời các bạn đón đọc Cung Khuyết của tác giả Trịnh Lương Tiêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Nam Quan Yêu Yêu
Mặc dù nam chính bộ truyện này bá đạo khát máu, nhưng lúc gặp sát tinh trong số mạng của mình, ác ma cũng dịu dàng… Hoắc Nhĩ Phi vốn cho rằng trên trời rớt xuống một cái bánh bao lớn, vui vui vẻ vẻ chạy đi nhận, thật sự không nghĩ đến trên đất đào một hố to, cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà “Rơi” vào. Cho đến tận bây giờ Hoắc Nhĩ Phi vẫn có cảm giác mình hận đại ma quỷ Thư Yến Tả đó, hận đến tận xương…, cho đến đau tận đáy lòng, sâu tận xương tủy như khắc cốt ghi tâm. Năm năm sau... Hai mẹ con gặp nhau: Lần đầu tiên khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn thấy bé trai phấn điêu ngọc trác * ở công ty thì trong lòng thoáng qua một cảm giác khác thường, nhưng cô tự nói trong lòng, đây chẳng qua chỉ là ảo giác. (*) phấn điêu ngọc trác: Cụm từ dùng để miêu tả những đứa bé trắng nõn, mềm mịn. Lần thứ hai khi gặp lại bé trai đáng yêu đó thì cô chỉ cảm thấy hết sức thân thiết, nhưng một câu nói của bạn tốt Tuyết Nghê khiến cho cô lập tức sợ ngây người. Phi Phi, lúc cậu bé cười lên, mắt giống cậu lắm đó! Không phải con riêng của cậu chứ! Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn hoảng hốt… Thư Nhị thiếu cường thế khí phách thay đổi sách lược, lần nữa theo đuổi vợ yêu bỏ nhà ra đi năm năm. Ở lễ đính hôn xuất hiện một người đàn ông quyến rũ, khiến mọi người nhìn thấy ngây người, mà Phi Phi thân là nữ chủ nhân, càng thêm nhìn đến mắt choáng váng, không thể nào, sao anh ta lại xuất hiện ở đây! Nụ hôn sau năm năm kia, để cho cô hoàn toàn tỉnh táo, ác ma đã trở lại! Vậy mà, dần dần khi ở chung, cô phát hiện ác ma cũng không phải ác ma, có lúc dịu dàng khiến cô say mê… Note: Chuyện này nam chính không sạch, không thích đừng nói lời cay đắng   *** “Nếu không chờ sau khi Bảo Bảo lớn lên đưa con bé đến trường học nữ sinh ở nước Anh đi, tuyệt đối để cho con bé biến thành một thục nữ điển hình.” Thư Yến Tả biết mèo nhỏ luôn nói chua ngoa như thế nhưng tấm lòng như đậu hũ, cho nên cố ý khích bác cô. “Đừng, giáo dục như vậy không thích hợp với Bảo Bảo, sẽ làm con bé nhịn hỏng.” Hoắc Nhĩ Phi lập tức đau lòng con gái. Thư Yến Tả sớm biết mèo nhỏ có thể nói như vậy, ôm cô, nói sang chuyện khác, “Mấy ngày nữa chính là sinh nhật hai tuổi của hai đứa, không phải em nói muốn đón cha mẹ sao?” “A... Cha mẹ vẫn nhắc tới hai đứa rất lâu, lần này em muốn đón cha mẹ đến đây ở lâu một khoảng thời gian.” “Phòng trong nhà còn nhiều, [email protected] em quyết định là được rồi.” Thư Yến Tả cưng chiều nói. Hoắc Nhĩ Phi chui vào trong ngực ông xã, “Tuyết Nghê bảo ngày mai sẽ mang Tinh Tinh cùng trở lại, chỉ có điều hai năm rồi, đại ca anh ấy vẫn còn chưa tỉnh...” “Anh ấy sẽ tỉnh, anh ấy không chịu bỏ lại chúng ta đâu.” Thư Yến Tả tin tưởng đại ca nhất định sẽ tỉnh lại. “Ừ, anh ấy sẽ không nỡ bỏ lại Tuyết Nghê và Tinh Tinh.” ... Mời các bạn đón đọc Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng của tác giả Nam Quan Yêu Yêu.
Hắt Xì - Cửu Bả Đao
“Tôi hít thở sâu, xòe đôi cánh trắng muốt trên vai, xuyên qua bãi bồ công anh mênh mông tít tắp, lượn lên bầu trời cao, từ từ tan vào vô vàn ánh sao lấp lánh. Một chặng đường mới đang chờ đợi tôi, tôi cũng chờ đợi chuyến đi. Mong sao trong chuyến đi đẹp đẽ tiếp theo, tôi vẫn sẽ được ôm lấy nụ cười của người con gái thương yêu. Trở thành siêu anh hùng của riêng cô ấy.” *** Đây là câu chuyện tình yêu có khả năng lấy đi nước mắt cao nhất của Cửu Bả Đao. Tình yêu luôn khiến con người ta thay đổi để hoàn thiện và phù hợp với nhau để tạo nên những hành trình mới. Trong thâm tâm Nghĩa Trí, tình yêu đồng nghĩa với chị Tâm Tâm xinh đẹp. Chị Tâm Tâm chính là toàn bộ thế giới này. Nhưng chị Tâm Tâm đem lòng yêu Hiệp sĩ siêu thanh, một siêu anh hùng nhân hậu và dũng cảm. Chuyện tình của Nghĩa Trí chưa kịp bắt đầu đã vấp phải đối thủ quá mạnh. Hắt Xì đã được chuyển thể thành phim Tình Địch Của Tôi Là Siêu Nhân (2015) với sự tham gia diễn xuất của Lâm Y Thần, Kha Chấn Đông. *** Cửu Bả Đao sinh năm 1978 tại Chương Hóa, Đài Loan. Bắt đầu sáng tác từ 1999, đến nay đã hoàn thành hơn 60 cuốn sách. Tác phẩm lần lượt được chuyển thể thành phim truyền hình, phim truyện, game online. Năm 2010 đạo diễn phim Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi là một đạo diễn may mắn nhất, cũng là nhà văn chăm chỉ nhất. Các tác phẩm đã được Nhã Nam xuất bản: Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi, Mẹ, Thơm Một Cái, Cà Phê Đợi Một Người. *** Tôi chạy vào phòng nghỉ của võ sĩ, Người hùng Tia Chớp và Aristote đang đợi ở cửa. Bọn họ đã thấy tất cả qua màn hình ti vi. Khả Lạc có thẻ ra vào đặc biệt cũng xuất hiện ngay sau đó. "Ông Tia Chớp, xin ông cứu chị Tâm Tâm!" Khả Lạc òa lên nức nở. Còn tôi chẳng có thời gian khóc lóc, lập tức cởi giày đấu, đổi sang đôi giày chạy gon nhẹ, mặc áo, kéo Người hùng Tia Chớp lên đường. "Đợi đã, cháu định về núi à?" Người hùng Tia Chớp kinh ngạc. "Cháu ở đây cũng không ngồi yên được. Chỉ có ông mới giúp được cháu cứu chị Tâm Tâm!" Tôi kêu lên. Aristote gầm gừ. Tôi hiểu ý: "Cả mày nữa, mình cùng chiến đấu!" Người hùng Tia Chớp thoáng do dự, nói: "Ta đi với cháu, nhưng không một ai được vào cô nhi viện đâu. Yêu cầu của băng Đầu Lâu rất đơn giản, chỉ cần mấy thằng gian ác kia được thả ra, bọn chúng sẽ tha cho cô nhi viện. Sau này tất nhiên Hiệp sĩ Siêu Thanh sẽ lại tóm bọn chúng vào tù." Tôi trợn tròn mắt nói: "Ông già rồi, khùng mất rồi sao? Vũ Hiện đứng trơ trơ là vì anh ta hết cách, chỉ còn trông vào may rủi! Nhưng ai hiểu thủ lĩnh băng Đầu Lâu đều biết, hắn đã bị Vũ Hiên đánh gãy một cánh tay, chắc chắn sẽ giết chị Tâm Tâm để rửa hận!" Lúc này, điện thoại di động của Khả Lạc đổ chuông, tôi giật lấy, quả nhiên là Kiến Hán gọi. ... Mời các bạn đón đọc Hắt Xì của tác giả Cửu Bả Đao.
Đừng Hỏi - Sói Xám Mọc Cánh
Nếu bạn đọc nào yêu thích thể loại truyện cổ đại nhất là những chuyện với tình tiết tranh đấu trong cung đình hẳn bạn sẽ cảm thấy rất hứng thú. Truyện không đặt nặng vào những tình tiết quá nặng nề mà kể lại một truyện có dư âm tình yêu, có hương vị cuộc sống, có cả những mưu toan nhưng tựu chung vẫn là có chút. Sử ghi Ðại Dạ năm 173, Vĩnh Thành hoàng hậu thất đức, bị đuổi ra khỏi cung. Thừa tướng hai triều Thượng Quan Phong - phụ thân của hoàng hậu, đập đầu vào cột chết ngay tại chỗ, toàn thể gia quyến Thượng Quan bị định tội, cả nhà phải đi lưu đày. Duy chỉ có hoàng hậu bị phế không rõ tung tích, hoàng đế nổi giận, lùng tìm khắp nơi không thấy, thương tiếc những năm tháng trước đây luôn kính cẩn khuôn phép, truy phong cho hiệu là “Vĩnh Thành”, lập mộ chôn y phục cùng di vật, an táng trong lăng tẩm, lập di chiếu căn dặn trăm năm sau hợp táng cùng Vĩnh Thành hoàng hậu. *** Ði thẳng tới cửa đại điện lộng lẫy đầu tiên, An công công mới thu lại cảm xúc phức tạp hiếm thấy, nghiêm mặt lại, bước vào thưa lời. Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, thần sắc thoạt nhìn vẫn giống như mọi ngày, nhưng An công công đã theo hầu hắn từ khi hắn vẫn còn là Cửu hoàng tử thất thế cho đến nay, làm sao có thể không nhìn ra được, lòng lại không nỡ, quỳ xuống khẽ bẩm: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương —- phế hậu đã nhận thánh chỉ, tước kim bài, đang đưa ra khỏi cung.” “Ừ.” “Vừa nhận được thông tin bẩm báo, mấy vị ngự sử đại nhân được biết hoàng thượng vẫn chưa ban tội chết cho phế hậu, cảm thấy không phục nên muốn lên tiếng nhắc nhở.” “Ha,” Mộ Dung Thầm cười khẩy một tiếng, “Ðợi đến khi bọn họ biết hoàng hậu một cọng lông cũng không bị thương, lại được trở về Thượng Quan gia, chỉ e lại càng không phục?” Rõ ràng hắn đang cười, nhưng cả đại điện trong nháy mắt đã lạnh đi mấy phần, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Trẫm muốn xem xem, đám ngự sử cương ngạnh miệng đầy lễ nghĩa liêm sỉ quy củ tổ tông này, làm thế nào có thể bày ra cái bộ dáng liều chết can gián tiên đế nhốt trẫm lại năm đó, vạch tội vị thừa tướng trước kia đã từng bắt tay xúi giục họ… Thượng Quan Phong, trẫm muốn lão ta gieo nhân nào gặt quả ấy, chết không nhắm mắt.” ... Mời các bạn đón đọc Đừng Hỏi của tác giả Sói Xám Mọc Cánh.
Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Một hôm, huấn luyện viên Kỷ nói với một bé củ cải mới đến. "Hoàn Tử, tới trước làm mẫu động tác!" "... ..." "Hoàn Tử… gọi em đấy!" Hoàn Tử mặt nhăn nhó, tiến lên từng bước, đá một cước vào bắp chân huấn luyện viên Kỷ, "Hàaa...!" Huấn luyện viên Kỷ chẳng biết làm sao, thằng bé không nghe lời? Không phải chứ… Chỉ là dần dần tại sao , đứa bé củ cải này càng nhìn càng giống mình...... Tóm lại, đây chính là một huấn luyện viên phúc hắc, nhìn trúng Hoàn Tử người ta, sau đó nhìn trúng mẹ Hoàn Tử, vì vậy liền đem cả hai người về nhà làm của riêng… *** “Chúc mừng Diệp Chi, cô là sinh viên đầu tiên của công ty chúng ta thăng chức nhanh như vậy.” Tổ trưởng Lý Dã vỗ vỗ bả vai Diệp Chi, cười nói: “Lần trước vốn muốn cùng mọi người tổ chức ăn mừng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô nói mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nói trước không tốt. Lần này có thể đồng ý chứ?” Diệp Chi gật đầu “Cám ơn tổ trưởng, sếp định đi chỗ nào để tôi đi thông báo với mọi người, tối nay tôi mời.” “Được…Được.” Lý Dã nói liên tiếp, mặt tràn đầy hưng phấn. Anh sao lại mất hứng được chứ? Từ ngày Diệp Chi vào công ty đã có biểu hiện xuất sắc hơn so với tấm bằng tốt nghiệp đại học bình thường. May anh nhanh tay, ngay lúc thử việc đã điều cô tới bộ phận hành chính, nếu không chỉ sợ cô bị phòng thư ký đoạt đi. ... Mời các bạn đón đọc Đoàn Trưởng Ở Trên Cao của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu.