Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mr Thuốc Ngủ Của Tôi

Văn án: Diệp Nùng dùng 3 tiếng đồng hồ để đóng gói mối tình 8 năm của cô. Có thể khắc phục bệnh thất tình, không thể khắc phục bệnh mất ngủ. Cho đến buổi tối ngày nào đó, cô tìm được thuốc ngủ tiên sinh của mình rồi. Trước khi gặp được Diệp Nùng, Lục Dương chẳng làm việc gì nghiêm túc. Sau khi gặp Diệp Nùng, anh chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy. Chuyện xưa đơn giản là đá tra nam, ngủ tiểu chó săn. Bạn trai của Diệp Nùng ngoại tình, mới "chỉ" ngoại tình bằng tin nhắn, chưa từng có 1 nụ hôn với tiểu tam, chưa lên giường, anh ta "chỉ là" hưởng thụ sự sùng bái, ngưỡng mộ của cô ta, nhưng nữ Diệp Nùng kiên quyết chia tay. Điểm này mình rất thích. Nửa năm nữa 2 người sẽ bước vào lễ đường, nhưng nữ chính thà rằng huỷ bỏ hôn lễ cũng không tha thứ cho anh ta. Đám bạn chung của nữ chính đều thấy cô ấy khờ, thà nhân lúc anh ta thấy ăn năn mà tha thứ, chứ tuổi tác của cô ấy thì kiếm đâu ra người tốt hơn anh ta nữa, thậm chí có người còn cảm thấy cô ấy có người rồi mới dứt khoát đến vậy. Diệp Nùng bỏ những lời này ngoài tai, kéo đám thuyết khách vào danh sách đen hết. Cô ấy không cho tra nam đường lui, cũng chặn đường lui của chính mình. Với suy nghĩ của cô ấy, hôm nay nhắn tin thì việc ngoại tình chỉ là vấn đề thời gian.   Mẹ Diệp Nùng là một người tuyệt vời, khi biết con gái chia tay, bà không trách móc, không truy vấn, không khuyên nhủ, bà lặng lẽ gọi điện đến từng nhà người thân để báo huỷ hôn. Như trên văn án đã nói, nữ chính sau khi thất tình thì kèm theo căn bệnh mất ngủ, không đêm nào ngủ được. Cô ấy tìm đến người "kể chuyện đêm khuya", giọng nói của người ấy khiến cô đi vào giấc ngủ dễ dàng, bao đêm cô nương nhờ giọng nói này mà lại không ngờ chủ nhân của giọng nói ở ngay cách vách nhà mình. Nam chính kém nữ chính 6 tuổi, vấn đề tuổi tác là nguyên nhân chủ yếu khiến cô lo ngại, không dám tiến đến gần. Ngay từ những chương đầu nam chính đã bắt đầu theo đuổi nữ chính, thích cô ấy, phải theo đuổi cô ấy. Anh chẳng cảm thấy vấn đề tuổi tác có gì lớn lao, mẹ mất sớm, bố tái vợ, ông bà cũng mất rồi, anh đã tự lập từ rất sớm, trưởng thành từ lâu rồi. Nam chính tràn đầy hơi thở thanh xuân, theo đuổi phải nói cho cô ấy biết, làm việc tốt không ngại khoe ra, chẳng có gì phải giấu diếm cả, phải cho cô ấy biết mình tốt chứ. Nam chính là tác giả cũng khá có tiếng bên nam tần, khá tội độc giả của anh ta, lúc anh ta vui thì anh ta viết một đống từ cảm xúc thăng hoa, lúc anh ta không vui thì một nhân vật tốt bỗng chốc ngoẻo rồi, không thì cũng hắc hoá. Hành trình theo đuổi vợ của nam chính tuy gian nan nhưng cũng có rất nhiều đường để phát???? lâu rồi mình mới đọc kiểu nam chính thoải mái tràn đầy hơi thở thanh trực thế này nên khá phấn khích???? lâu giờ toàn kiểu nam trầm tĩnh nên hơi nhàm. Mình chưa đọc xong nhưng vẫn mạnh dạn ngoi lên đề cử, bởi vì tin tưởng giọng văn của tác giả Hoài Tố. P.s: truyện nói về sự nghiệp của nữ chính khá kĩ. P.s2: Nữ chính không sạch. *** "Em lo lắng gì vậy? Dù có chuyện gì anh vẫn sẽ cùng em kết hôn." Ngoài cửa sổ mây đen vẫn chưa tam, xa xa vẫn còn tiếng sấm, Cố Thành ngồi dựa lên bệ cửa sổ, sau lưng là một màu đen mơ hồ nhìn không rõ vạn vật. Diệp Nùng nghe thấy câu nói này, liền biết tình yêu tám năm của cô đã đến lúc kết thúc. Cô ngồi một chỗ trầm mặc một hồi, sau đó đứng lên đi về phía tủ quần áo lấy ra vali du lịch, đem tất cả đồ dùng rửa mặt thiết yếu cùng quần áo để thay trong một tuần đặt vào, sau đó kéo khoá. Cố Thành cứ đứng một chỗ nhìn, trên người anh ta có chút mệt mỏi rã rời, gương mặt có chút bực bội cùng hối hận, cái gì cũng muốn, liền vươn tay muốn ngăn cô lại. Diệp Nùng thấy hành động của anh ta, mở miệng: "Chia tay đi." Cố Thành bất động, tay cứng đờ giữa không trung, tay kia vẫn còn cầm "Đầu sỏ", nếu như không phải Diệp Nùng cầm nhầm điện thoại, trông thấy tin nhắn kia, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Đương nhiên anh ta phạm sai lầm rất nghiêm trọng, nhưng trong lòng anh ta nghĩ còn chưa nghiêm trọng đến mức muốn chia tay. Chẳng qua là cùng người khác phái tâm sự, anh ta còn chưa giẫm qua vạch rào kia, có thể Diệp Nùng bị việc này làm cho lo lắng, trước giờ không để ý lại bắt đầu nháo lớn như vậy. Cố Thành bước lên phía trước mấy bước, muốn biện hộ cho hành động của mình, làm mềm lòng Diệp Nùng: "Trong khoảng thời gian này áp lực công việc của chúng ta, anh chỉ là... Muốn giải toả một chút, em không cần thiết phải khoa trương như vậy." Anh ta thấy phản ứng của Diệp Nùng, trong lòng có chút mừng thầm, hoá ra cô vẫn quan tâm hắn. Trong hai năm này, tình cảm của hai người quá lâu, đã có khoảng thời gian, anh ta không cảm nhận được Diệp Nùng quan tâm anh ta. Diệp Nùng không nói gì, cô tiếp tục thu thập hành lý, lấy thêm một chiếc túi du lịch từ trên ban công, đem chăn màn và gối đầu của cô đặt vào. "Anh với cô ta chưa xảy ra bất cứ chuyện gì." Bọn hắn còn không có làm qua. Đối với Diệp Nùng mà nói, phát sinh chuyện gì chỉ là vấn đề thời gian, nên phát sinh đã phát sinh, cô không muốn tranh chấp, kỳ thật so Cố Thành cô càng mệt mỏi hơn, cả người bầm dập, trái tim chết lặng, ngoại trừ tín niệm ủng hộ, cái gì muốn bạo phát. Cô không muốn nghe Cố Thành nói đến chuyện trước đó, kéo vali mở cửa. Cố Thành kéo tay cô: "em đi đâu?" Diệp Nùng giương mắt, ánh mắt lạnh như băng, một lần nữa lặp lại quyết định của mình, giọng nói tựa như ánh mắt của cô, vô cùng lạnh nhạt: "Chúng ta chia tay." Anh ta kéo cô lại, tựa hồ chỉ muốn vớt vát một chút, anh ta còn không chịu tin tưởng Diệp Nùng muốn cùng anh ta chia tay, Diệp Nùng còn chưa có đi, anh ta đã buông tay xuống: "Em đi chỗ khác yên tĩnh một chút cũng tốt, ngày mai chúng ta lại nói." Diệp Nùng từ chối cho ý kiến, đã muốn chia tay, xác thực có thật rất nhiều chuyện cần bàn bạc, ví dụ như chia nhà như thế nào, quản lý công ty ra sao, còn có tiền tiết kiệm cùng tài sản chung.   Mời các bạn đón đọc Mr Thuốc Ngủ Của Tôi của tác giả Hoài Tố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ái Sanh Nhật Ký - Quảng Lăng Tán Nhi
Ký ức của cô không còn nguyên vẹn do một tai nạn, ấy thế mà trong mắt mọi người cô lại có một cuộc sống gần như hoàn hảo. *** Sáng sớm, trên bàn cơm Trịnh gia vẫn bày đủ các loại bữa sáng Trung Quốc hoặc Âu Tây, thỏa mãn nhu cầu và thói quen hai thế hệ khác nhau. Giữa bàn có một chiếc đĩa thủy tinh đựng hoa quả tươi ngon mọng nước, trái nho màu nâu mã não, ô mai đỏ tươi xinh đẹp, cam quýt vàng chói rực rỡ... Tản ra từng đợt mùi thơm ngát mê người, ai ngửi thấy tinh thần đều sáng láng. Trịnh Thái và Trịnh Duyệt Nhan ngồi hai bên bàn, một người hai chân bắt chéo, đọc một tờ báo, thỉnh thoảng bưng ly sữa đậu nành lên uống một hớp, lại bảo trì tư thế ngồi ưu nhã như trước, một người lật xem tạp chí kinh doanh, nhấm nháp uống cà phê. Một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần vội vội vàng vàng, phá vỡ an tĩnh trong phòng ăn, bà Trịnh nhận một cuộc điện thoại, hoảng hốt đến. - Chị và anh rể gọi điện thoại tới, nói Tòng Y thật sự mất tích rồi, tìm không ra! Tối hôm qua họ ở chỗ con bé trông một đêm, cũng không thấy bóng dáng, giờ họ gấp vô cùng, sợ con bé và bác sĩ kia đi đâu, không trở lại nữa, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Giọng nói bà cũng lộ ra hoảng hốt, gấp đến đi vòng vòng, thế nhưng hai cha con ngồi trên bàn ăn lại như không nghe thấy lời của bà, hai người hầu như không lay chuyển, chuyên chú đọc sách báo trong tay. Bà Trịnh nhìn thấy, không khỏi nóng giận: “Tối hôm qua tôi và hai người nói chuyện này, hai người không có phản ứng gì! Chuyện gì xảy ra đây? Là an tâm mặc kệ chuyện này? Được, được! Chị ấy là chị ruột tôi, cha con mấy người mặc kệ, tôi quan tâm!” Trịnh Duyệt Nhan thấy bà phát giận, lúc này mới không chút hoang mang ngẩng đầu lên: “Mẹ, bình tĩnh một chút, họ chỉ đi du lịch thôi.” - Du lịch? Đi đâu? - Bà Trịnh có chút sững sờ: “Làm... Làm sao còn biết?” ... Mời các bạn đón đọc Ái Sanh Nhật Ký của tác giả Quảng Lăng Tán Nhi.
Người Đến Từ Bóng Tối - Tang Giới
Nếu người kề gối bên bạn hằng đêm là một người có hàng ngàn khuôn mặt và vô số thân phận khác biệt… Nếu vào một đêm trăng tròn nọ, người ấy nói với bạn rằng tất cả những thân phận ấy đều không thể giúp bạn tìm ra được con người anh… Nếu người bạn yêu vốn không tồn tại trên thế giới này: Không quốc tịch, không có bất kỳ quan hệ thân thích nào… thì bạn, vẫn lựa chọn yêu người ấy chứ? Em sẽ vẫn yêu anh chứ, nếu anh chẳng phải “anh”? Nếu ngay cả khuôn mặt của bản thân anh cũng hoàn toàn thay đổi, trở thành một người xa lạ, em có còn yêu anh không? Sở dĩ bạn không nhìn thấy bóng tối, chẳng phải vì nó không tồn tại, mà vì đã có người dốc hết sức dồn bóng tối vào nơi bạn không thể nào nhìn thấy rồi. Cô ấy yêu phải một cái bóng, nhưng cứ thế bước vào cuộc hành trình rượt bắt cái bóng ấy không có điểm tận cùng… *** Nhà tù sa mạc ADX, nằm trên hòn đảo nham thạch tại bang Colorado, Hoa Kỳ, được mệnh danh là nhà tù cảnh giới nghiêm ngặt nhất thế giới. Nơi đây giam giữ những tù nhân nguy hiểm tột cùng: Phần tử khủng bố, đầu sỏ các tổ chức và Neo-Nazism (Chủ nghĩa Phát xít mới). Dù là thành phần nào cũng đều có thể khiến thế giới dấy lên một cơn mưa máu gió tanh. Nhà tù này rộng khoảng 140.000m2, tường bao dây sắt cao tới 3,28m. Ngoài ra, nơi đây còn có tia laze bảo vệ, đệm nén cùng chó nghiệp vụ…, chưa ai vượt ngục thành công. Cộp, cộp, cộp… Lúc này, từng tiếng bước chân đều đều mà mạnh mẽ vang lên trên hành lang nhà tù ADX. Một người đàn ông mặc quần áo cai ngục đi tới căn phòng thứ hai trong góc ở tầng này, nhà giam A89, rồi dừng bước. Vành mũ của anh ta được kéo xuống rất thấp, vì vậy không nhìn được quá rõ diện mạo thật sự. Trong nhà lao này chỉ giam một phạm nhân. Phạm nhân đó đang nằm ngửa trên giường, nhàm chán nghịch một cuốn sách trong tay. “Rajeev!” Người đàn ông lúc này đứng bên ngoài lan can sắt, hạ thấp giọng nói. Cơ thể của người phạm nhân hơi động đậy. Lát sau, hắn bỏ cuốn sách trong tay xuống, từ từ ngồi dậy. Đó là một người đàn ông trung niên râu ria lởm chởm, đầu tóc rối bù xù, da dẻ đen sạm, nhưng bên dưới mái đầu xơ xác kia vẫn là một đôi mắt xanh lá sáng quắc như chim ưng. “Xin hỏi ngài cai ngục đại giá tới đây có chuyện gì vậy?” Lúc này hắn đan hai tay vào nhau, để dưới cằm, cười khẩy một tiếng: “Có phải ngài muốn tới cảm thán với tôi, thế gian không còn tôi quá bình yên và nhạt nhẽo không?”. “Rajeev Ride.” Người đàn ông kia nhìn Rajeev, nói rành mạch: “Được thế giới mệnh danh là ‘Mục sư khủng bố’. Mười năm trước đã thành lập một tổ chức chủ nghĩa cực đoan tại trung tâm London, mang danh nghĩa ủng hộ các tổ chức ‘cơ sở’, đã từng truyền kinh giảng đạo cho các phân tử khủng bố nhiệt thành ở hơn 28 quốc gia, là căn nguyên tội ác của hàng trăm vụ khủng bố đẫm máu. Ba năm trước, cuối cùng đã bị bắt, áp giải vào ADX”. Rajeev nghe xong, nghiêng đầu, tự động vỗ tay: “Chẹp chẹp, nghe vậy, quả nhiên là một công lao vĩ đại”. “Phải, tiếc rằng thiên tài tội ác như vậy lại không bao giờ được nhìn thấy mặt trời nữa.” Sắc mặt Rajeev đột ngột khựng lại, dần dần trở nên đáng sợ: “Chỉ cần tao ra ngoài được, tao sẽ lại châm lửa cho cả thế giới này, biến cái thế giới giả tạo và xấu xí này trở nên đẹp đẽ vô cùng”. “Ha.” Người đàn ông kia khẽ cười, giơ tay lên, nâng cao vành mũ của mình lên một chút: “Rất tiếc, có lẽ cả đời này anh không còn cơ hội ấy nữa”. Rajeev nhìn chằm chằm người đàn ông đó, bỗng nhiên cả người run lên. Hắn giơ tay chỉ vào mặt anh, như nhìn thấy thứ gì khó tin. “Lẽ nào mày là…” Rajeev trợn tròn mắt, đồng tử dần dần dãn ra: “Mày…”. “Trên đời này tạm thời không có kẻ thù nào được nhìn thấy mặt thật của tôi mà còn sống.” Lúc này anh tháo mũ xuống, kính chào Rajeev một cách tao nhã, “Tôi nghĩ anh có lẽ cũng không phải ngoại lệ”. Rajeev nhìn khuôn mặt dù đứng trong bóng tối nhà lao vẫn ngời ngời một vẻ điển trai đó, đôi mắt nâu trong vô hình đang tỏa ra những sát ý lạnh lẽo trong phút chốc đã chứng thực suy đoán của hắn. Người đàn ông trước mặt, không biết dùng thủ đoạn gì có thể trà trộn vào nhà giam ADX, còn thành công cải trang được thành cai ngục, có lẽ chính là Chiến thần mà cả thế giới bóng đêm nghe tên đã rụng rời: Mars. Điệp viên hàng đầu của Shadow, có đầy đủ khả năng bắn tỉa bách phát bách trúng, khả năng võ thuật, khả năng cải trang, chưa bao giờ thất bại trong nhiệm vụ nào, dù nhiệm vụ ấy có “bất khả thi” cỡ nào. “Dù đã ở trong tù, tổ chức của anh vẫn đang truyền bá thứ chân lý mà anh để lại. Trong tuần này, lại có vài trăm người vô tội chết trong tay tổ chức của anh.” Bên ngoài phòng giam yên ắng, người đàn ông từ từ rút một thứ gì đó từ trong người ra, một khẩu súng đen ngòm chắc chắn, chỉ để hở một đầu nhỏ và nhọn, khiến bầu không khí xung quanh ngưng đọng, lạnh tới cực điểm. ... Mời các bạn đón đọc Người Đến Từ Bóng Tối của tác giả Tang Giới.
Dưỡng Nữ Thành Phi - Phong Ngôn Nhiễm
Người đời truyền tai nhau Cửu Vương gia thiết diện vô tình, lãnh khốc tàn bạo, thế nhưng cũng có một nơi mềm mại, cũng có bảo bối ấp vào lòng mà thương yêu, để trên tay nâng niu Nữ nhi mới chỉ có 8 tuổi đã thành công làm tan băng lạnh trong lòng hắn, đánh vỡ mặt nạ lạnh bạc bên ngoài. Không chỉ vậy càng lớn càng khiến người ta càng đau đầu nhức óc Cố tình Cửu Vương gia lại rất mực cưng chiều, ngay cả đương kim thái tử cũng chẳng chiếm được một ánh mắt của y, nói chi vì y mà trừng phạt tâm can bảo bối Chuyện xưa mở ra, cô gái nhỏ dùng trí nhớ kiếp trước, tài năng, trí tuệ của bản thân như thế nào để đối phó đủ loại âm mưu chốn cung đình, đủ thấu hiểu lòng người và bước chân lên con đường hạnh phúc Cùng chờ đón xem nữ chủ của chúng ta hô mưa gọi gió nơi cổ đại *** Xe ngựa chạy suốt ngày đêm, chỉ ngẫu nhiên dừng lại nghỉ một chút, ở núi Lâm Chi bắt hai con thỏ, làm một chút đồ ăn ngon. một đường không dừng lại, cho tới khi bọn họ chạy tới kinh thành đã là chuyện của mười ngày sau. Ngạo Mao ghé cả người vào thành xe, nó ngoại từ ăn cơm là chui ra ngoài, còn lại đều ngủ lười. Ngạo Mao quen tính lười nhác, Mạn Duẫn cũng không quản nó nhiều. Mạn Duẫn cảm thấy không thoải mái, xốc màn che lên ló mặt ra xem tình hình bên ngoài. đã nhiều ngày nay nàng xuất hiện tình trạng nôn khan, cũng không biết vì lý do gì, chỉ cảm thấy hơi không thoải mái mà thôi, không phải bệnh tình nghiêm trọng gì. “Sao vậy?” Mỗi khi thấy thân thể Mạn Duẫn có vẻ không khỏe, Tịch Mân Sầm đều lo lắng hỏi. Sau đó hắn đều nói Chu Dương dừng xe ngựa, chờ Mạn Duẫn nghỉ ngơi đủ rồi lại tiếp tục lên đường. Mắt thấy sắp tới cửa thành, Mạn Duẫn không nghĩ lại dừng lại. Hơn nữa sắc trời đã sắp tối đen, nếu không đi vào, chỉ có thể chờ sáng mai cửa thành lại mở ra mới có thể vào. “Sầm, không cần dừng lại, cũng không phải nghiêm trọng gì, tiếp tục đi thôi.” hiện tại nàng đã cảm thấy tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng dịu xuống. Tịch Mân Sầm nhìn nhìn nàng: “Được rồi, đứa nhỏ của bổn vương sao có thể yếu ớt chứ!” Hai má Mạn Duẫn đỏ lên, quay đầu không thèm nhìn Tịch Mân Sầm. đã nhiều ngày rồi, Tịch Mân Sầm luôn đem hai chữ đứa nhỏ dán lên miệng nói linh tinh, thường xuyên khiến Mạn Duẫn ngượng ngùng. Nếu ở hiện đại, quan hệ của bọn họ chính là chưa kết hôn đã có thai. Cảnh sắc xung quanh dần trở nên quen thuộc. Phố xá nhộn nhịp, thảnh thoảng truyền tới tiếng rao to của tiểu thương. Mạn Duẫn ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, lại sinh ra cảm giác đã về tới nhà. Trước cửa lớn Sầm vương phủ, hai con sư tử đá uy mãnh khiếp người sừng sững đứng đó, trước sau như một, không phân biệt xuân hạ thu đông. Hai phiến cửa sơn son mở ra, bốn thủ vệ nắm chuôi kiếm đứng đó, thần sắc nghiêm túc. Chu Dương từ trên xe ngựa nhảy xuống đứng trước cửa lớn, hướng xe ngựa hô: “Vương gia, tới.” Tịch Mân Sầm đỡ Mạn Duẫn đi ra, ánh mặt trời chói chang làm Mạn Duẫn khẽ nhíu mắt lại. Chu Dương cùng vài tên thủ vệ quen thuộc nói chuyện, bày ra bộ dáng của một thủ vệ trưởng hỏi: “Gần đây trong phủ thế nào?” “Có Chu thị vệ quản lý nên tất cả mọi thứ đều thỏa đáng.” Bốn thủ vệ đều cực kì có lễ, hơi cúi đầu báo cáo với Chu Dương. “Chu thị vệ” trong miệng bọn họ, hẳn nhiên là vị ca ca khô khan kia của Chu Dương. “Gọi Chu Phi tới.” Tịch Mân Sầm phân phó xuống, đi vào đại sảnh. Lập tức có tỳ nữ bưng trà, lại hỏi một chút tối nay bọn họ muốn ăn gì. Đ đường đã nhiều ngày, mọi người vẫn không được ăn một bữa tử tế. Cho nên vừa về tới vương phủ, Chu Dương đã hướng tỳ nữ nói ra cả một danh sách đồ ăn, trong đó đồ ăn mà Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn thích ăn chiếm một phần lớn. Vài món còn lại thì dựa theo khẩu vị của Chu Phi, Chu Dương và Tề Hồng mà làm. Tề Hồng ở trong võ lâm tiêu sái thành thói quen, chân khoanh lại ngồi trên ghế: “Ta nói này Vương gia, ta làm đương sai của ngài, không thì cũng là thị vệ, rốt cuộc không khác gì mã phu cả? Mấy ngày nay ta cùng Chu Dương đều thay nhau đánh xe, tay cũng muốn trật khớp luôn rồi.” ... Mời các bạn đón đọc Dưỡng Nữ Thành Phi của tác giả Phong Ngôn Nhiễm.
Đã Lâu Không Gặp - Tang Giới
Hai mươi tuổi, cô mới vừa bước vào giới giải trí, thời điểm ở cùng với anh, cô chỉ vừa mới bộc lộ tài năng, anh thì đã là ngôi sao nổi tiếng. Năm tháng có thể làm dịu đi sự nông nổi, kiêu ngạo, kích thích, cũng có thể làm phai nhạt tình cảm sâu sắc ban đầu. Nhưng anh và cô chưa bao giờ có một khắc, thật sự xa cách. Khi cô rốt cuộc có thể trở thành vinh quang của anh, anh cũng cam tâm tình nguyện rời khỏi vị trí đứng sau lưng cô, cùng cô sống đến đầu bạc răng long. Cảm ơn anh, có thể làm cho em yêu anh. Cuộc sống, một nửa là hồi ức, một nửa là hiện tại.  *** Hongkong, Hồng quán. Toàn hội trường không bật đèn. Tầm mắt không thể nhìn tới không khí trên đài, dưới đài, hàng vạn người hâm mộ liên tiếp thét chói tai, thậm chí còn tự động làm sóng người, cả hội trường hết sức rung động, không thể hô hấp được bình thường. Mà lúc này, trong miệng tất cả mọi người chỉ có một cái tên. Tư Không Cảnh, Uranus. Vẻ ngoại, nhân phẩm, thiên phú, mỗi một cái đều không thiếu. Mối một lần xuất hiện trong làng giải trí, gần như làm cho người ta mất đi khống chế. Người từng đạt vô số giải thưởng, bất kể là đóng phim, ca hát, điện ảnh và truyền hình… lầm bất kỳ chuyện gì cùng làm tốt cho đến cuối cùng, dù bây giờ người được gọi Thiên Vương là Lâu Dịch, nhưng hình như căn bản không cách nào so sánh được với anh. Cũng tại làng giải trí ở Trung Quốc, trong mắt tất cả mọi người, người đạt tới đỉnh cao nhất của sự nghiệp đã biến mất năm năm. Hôm nay, Thiên Hậu của làng giải trí Phong hạ tự mình tổ chức một buổi diễn cá nhân thì anh lại xuất hiện. “Đã lâu không gặp.” Lên khán đài tối đen rộng lớn, nói xong bốn chữ này, tư không Cảnh nhẹ nhàng buông Phong Hạ ra. Hơi thở thơm mát nam tính dần cách xa, Phong hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, lúc này một tầng mồ hôi mỏng khẽ bao trùm. Bàn tay cô kể từ lúc anh xuất hiện, hợp ca với cô hát ca khúc ‘Chưa từng’ trong phút chốc cứng ngắc, run rẩy không ngừng. Lạnh nhạt và hờ hững, nóng bỏng lại quen thuộc. Bốn chữ này, nhiều thì một chữ mạnh, thiếu một chữ lại là lạnh. Cũng may vẫn tốt, cũng chính bốn chữ này, lại so với bất kỳ câu nói nào, khiến nhịp tim cô đập như sấm dậy, giống như đang ở trong mơ. Lúc này, ánh đèn trên đài ‘vụt’ được bật lên. ... Mời các bạn đón đọc Đã Lâu Không Gặp của tác giả Tang Giới.