Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trong Nhà Có Một Nam Phụ

Nam chính là của nữ chính rồi, vậy nam phụ về đây em yêu thương. Thật sự thì câu này rất đúng với truyện này luôn đó. --- [Đàn Diệp]: Má Uyển Bạch miêu tả nam phụ Phạm Huy thượng tôn mới đáng yêu làm sao! [Tác giả phản hồi]: Nam phụ là của tác giả rồi nhé [Đàn Diệp]: Má tác giả, nam phụ là của độc giả, nam chính mới là của tác giả! Mị yêu má tác giả, nhưng vẫn yêu nam phụ nhất! *chụt chụt* (moah moah) [Tác giả phản hồi]: Nam chính là của nữ chính rồi! Nam phụ là của tác giả! [Đàn Diệp]: Của độc giả! [Tác giả phản hồi]: Của mị! [Đàn Diệp]: Còn lâu! Là của mị! [Đàn Diệp]:...Thật là! Chúng ta tranh nhau cái gì chứ! Kêu gào nam phụ mãi hắn cũng có trả lời lại được chúng ta đâu! Nữ chính Diệp Đàn sau một hồi bình luận giành giật nam phụ với tác giả, không biết rốt cuộc là cô may mắn hay đen đủi, cô nhận được một hộp bưu phẩm mang đến tận nhà, mở ra là một mỹ nam tử tóc dài áo trắng yên tĩnh ngủ yên trong quan tài. Bưu phẩm đó là chính nam phụ kiêm nam thần Phạm Huy mà Diệp Đàn đã đôi co tranh giành với tác giả. Nhưng do sự bất đồng ngôn ngữ của cô và mỹ nam nên Diệp Đàn còn định đem “gửi hoàn” quan tài bưu phẩm này đi vì ngỡ là bị ai đó đùa dai, rất lâu sau Diệp Đàn mới biết được thân phận người kia. Và sau đó cô điên cuồng mừng phát điên lên được. Phạm Huy là thượng thần canh giữ kết giới Thương Sơn, sau lần dùng thân mình bảo vệ kết giới không hiểu tại sao khi tỉnh lại lại thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, linh khí cạn kiệt, còn có một cô gái rất ngốc nữa, toàn nói những lời y không hiểu được. Sự bất đồng ngôn ngữ của hai người mang lại cho người đọc biết bao nhiêu chuyện để cười, nhưng may mắn Phạm Huy học nhanh hiểu nhanh, nhanh chóng hòa nhập cuộc sống mới này. Phạm Huy ở thế giới này được Diệp Đàn lấy cho cái tên là Ngọc Bạch Y, tuy nhiên mình sẽ gọi y là Phạm Huy thôi ha, nhiều sẽ loạn mất. Phạm Huy nói ở thế giới kia có cả muôn vạn chúng sinh cần y bảo hộ, nhưng ở thế giới này chỉ có cô gái nhỏ này cần y bảo vệ thôi, tránh cho cô lại trốn vào góc khuất rồi khóc một mình. Sau đó tình cảm cả hai cứ theo dòng chảy thời gian, đều đều êm ả rồi đến khi bất chợt nhìn lại thì nhận ra đã đặt người kia ở một vị trí quan trọng trong tim. Một thượng thần “Hai trăm nhân hai trăm nhân một trăm nhân mười cộng mười chín nhân một trăm nhân một trăm cộng thêm một trăm ba mươi hai” tuổi, thích bay hơn thích đi bộ dấn thân vào showbiz sẽ hài hước cỡ nào? Mời bạn đọc thử. “Ngọc Bạch Y im lặng không nói lời nào, bất luận là đứa bé kia nói cái gì. Hắn cảm thấy ngoại trừ bản thân mình có hơi lớn tuổi hơn so với Diệp Đàn, còn lại đều rất xứng với cô gái này đấy chứ. Không phải người khác cũng bình luận là, soái ca anh tuấn lạnh lùng phải đi cùng với mỹ nữ kiêu ngạo sao? Nói chung rất đẹp đôi.” => Vâng, anh hẳn là chỉ HƠI lớn hơn xíu thôi, còn đứa bé kia anh nhắc đến là tình địch, đến ba nữ chính lần đầu gặp anh cũng kêu là nhóc :v -- Một thượng thần xuất thân Long tộc ngay thẳng nói với Diệp Đàn “Tính rồng vốn dâ*.” một mực phá vỡ hình tượng cao quý lãnh diễm vốn có. Một thượng thần “sống ngàn năm ít yêu thích thứ gì” một mực bám theo Diệp Đàn lừa cưới, lừa cưới được rồi thì hết bám dính lấy vợ lại muốn cho cả thiên hạ biết y có vợ rồi, một show phỏng vấn nói bao nhiêu câu đều có thể "tổ lái" tới vợ. :v :v --- ”Nam thần, anh biết kết hôn là gì không?” "Ở cùng một chỗ.” “Anh nghĩ đơn giản vậy sao?! Kết hôn là chuyện rất quan trọng a!” “Ở chung một chỗ cũng rất quan trọng.” Do đó kết hôn = ở chung một chỗ. “… Nam thần lúc các anh làm thần tiên không phải là không cho phép yêu đương gì đó à?” “Có thể.” “Không ảnh hưởng gì đến tâm đạo sao?” “Có song tu mà.” --- Tuy ban đầu Diệp Đàn còn chút do dự vì họ thuộc về hai thế giới khác nhau, sợ một ngày Phạm Huy sẽ rời đi, nhưng với thế tấn công dồn dập của Phạm Huy, nam thần lạnh lùng của lòng mình lại suốt ngày nói lời ngọt ngào thì làm sao Diệp Đàn chống lại nổi, nên kết quả là các nhân vật phụ của truyện trở thành nạn nhân bị cặp vợ chồng này ngược đãi. Phạm Huy nói lời ngon tiếng ngọt lời thề hẹn làm người đọc là mình tim đập chân run theo, đây mà là thượng thần cao quý lãnh diễm bất khả xâm phạm gì chứ, phim truyền hình làm Phạm Huy ngây ngô ngày nào trở thành tình thánh rồi. ”Tôi vì em mà đến, cô gái của tôi.” “Nếu như thế giới không có bài xích, rất muốn bên cạnh em mãi”. Nhưng phần linh khí mà Phạm Huy mang theo quá mạnh, chúng làm biến động thế giới này, làm thế giới này bài xích sự tồn tại của Phạm Huy, vậy họ vượt qua như thế nào để được bên nhau mãi đến cuối đời, các bạn đọc sẽ biết thôi, spoil là tội ác. :v :v Đây là một truyện mang hơi hướng hơi tưng tửng do được biên tập kiểu lầy, thích hợp cho team dễ tính, yêu đời yêu sủng yêu màu hồng nam tánh và thích đạp xe đạp dưới mưa lắm đó nha. -- Một vài trích đoạn nữa từ truyện: Diệp Đàn nghiêm túc mở kịch bản trên đất, hắng giọng một cái: “Được rồi, chúng ta bắt đầu diễn Mỹ nhân ngủ trong rừng, anh đóng vai công chúa, còn tôi là hoàng tử.” Rồi sau đó!!!! Ba mị đi vào! Ba! Mị! Đến! Rồi!! Không phải chị dâu nói cả nhà chỉ có mình chị mới có chìa khóa thôi sao!!! Tại sao ba lại có!! Chị dâu, chị đúng là kẻ gạt người!!! Diệp Đàn cảm thấy da đầu tê tê, đặc biệt là khi thấy ánh mắt bình tĩnh của ba Diệp, có vẻ sắp giáo huấn cô một trận. Người đứng đầu Diệp gia rất oai phong, câu đầu tiên sau khi mở miệng là: “Haha, con rể đâu cho tôi nhìn cái nào.” Quan trọng là nếu Ngọc Bạch Y dám trả lời, người kia sẽ hung hăng đánh hắn. Tình huống thê thảm như vậy, Diệp Đàn nghĩ tới việc bỏ trốn. Ngọc Bạch Y bình tĩnh đứng dậy, hắn rất cao, cộng thêm sàn gỗ trong phòng khách, nên vị trí hắn đứng có cao hơn một chút, hắn đưa mắt nhìn xuống ba Diệp, giọng nói lạnh nhạt: “Nhóc con, ngồi đi.” Diệp Đàn lập tức quay đầu lại:!!!!!!! Ba Diệp: Mất dạy!!!! -- Diệp Đàn cầm chìa khóa đi ra cửa, cô nghĩ một chút, quyết định tiến lên phía trước ôm lấy Ngọc Bạch Y, sau đó nhẹ nhàng buông ra, lùi về sau vài bước, dịu dàng nói: “Anh ở nhà chăm sóc cho phạm huy nhỏ và đàn diệp nhé, khoảng giữa trưa tôi sẽ về.” “… Được." Diệp Đàn yên lòng xoay người đi đến thang máy, lúc ở bãi đổ xe, cô mở cửa xe ra, lập tức nhìn thấy Ngọc Bạch Y ngồi ngay ngắn ở vị trí ghế phụ. Diệp Đàn bị dọa sợ thiếu chút nữa hét lên. “Nam thần anh làm gì thế!” Diệp Đàn nhìn xuống ghế sau, phát hiện phạm huy nhỏ và đàn diệp đều có mặt, bốn ánh mắt căng tròn nhìn cô không chớp. Diệp Đàn lập tức rơi vào trầm mặc, sau đó dở khóc dở cười hỏi Ngọc Bạch Y: “Tại sao… nam thần anh và bọn nó đều ngồi ở đây?” Hồi nãy hắn vừa đồng ý với mị mà không phải sao? Ngồi yên ở nhà đợi mới phải chứ (no=O=). Ngọc Bạch Y im lặng thắt dây an toàn, sau đó ngồi ngay ngắn, hắn bình tĩnh trả lời: “Sợ em nhớ con chó.” Phạm huy nhỏ: … Ngươi có bản lĩnh leo lên xe mà không có bản lĩnh thừa nhận a! Chỉ biết lợi dụng chó! Diệp Đàn: “Tôi không nhớ nó đâu, nó chỉ biết nuôi mèo tôi không thèm nhớ.” Ngọc Bạch Y nghe vậy im lặng một lúc, sau đó nhìn Diệp Đàn ở ghế lái, cô ấy đang thắt dây an toàn cho mình, ngón tay thật bé nhỏ, mới nhìn có vẻ yếu đuối dễ bị người khác bắt nạt, ánh mắt của hắn dịu dàng nhìn, giọng nói cũng nhạt, bổ sung thêm năm chữ đơn giản: “Tôi sợ tôi nhớ em.” Tôi sợ người khác tổn thương em, rồi em sẽ đi đến chỗ nào đó để khóc, bên cạnh em lại không có ai. __________ " ": Trích từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Phạm Huy“. Nàng nhẹ nhàng kêu tên hắn, ánh mắt có chút đau thương. Nàng từng mãn tâm mãn nhãn đều tràn ngập dung mạo thanh lạnh của người trước mặt, có thể hắn cao ngạo tựa như vân hoa ở Hải Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng người này đối xử với nàng luôn có chút đặc biệt, cuối cùng mới biết, người này thật sự là rất vô tình. “Ta buông tha cho chàng“. Nàng nhìn chăm chăm vào vị thượng thần đang đứng trên đỉnh Thượng Sơn, thanh âm thấp đến độ cơ hồ ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy rõ, “Vân hoa tuy có lúc sẽ tạm dừng, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng hẳn lại“. Gió núi gào thét ở hai bên tai, khiến tụ y (ống tay áo) màu trắng rộng thùng thình của hắn bị thổi lên, nhưng mái tóc đen được buộc bằng ngọc quan của hắn thì vẫn đoan tề, rủ xuống tận eo, không một chút dịch chuyển. Nàng đợi hồi lâu, người trước mắt vẫn quay lưng về phía nàng, ánh mắt dõi về phía bá tánh cùng sơn thủy, sau cùng nàng cười như tự giễu, thở dài một hơi nói, “Ta vốn không nên trông chờ chàng sẽ quay đầu nhìn ta một cái“. “Chàng là thượng thần của Thương Sơn này, đã qua nghìn vạn năm, sao thế nào cũng không chịu quay đầu lại nhìn thử tiểu bạch ngư ta đây một lần?” Nàng trầm mặc một lúc, lại hỏi, “Tôn thượng, chàng thật sự không thấy cô đơn sao?” Nàng bỗng thanh tỉnh khỏi dòng hồi ức. Phạm Châu đứng bên cạnh hỏi nàng, “Ngươi vừa nghĩ cái gì thế?” “...Nghĩ đến Phạm Huy tôn thượng“. Nam tử trẻ tuổi dùng đôi mắt phong lưu đào hoa nhìn nàng, “Ngư Nhi tiểu đồ nhi, nhớ nhung nam nhân thế này là không tốt đâu nhé!” “Sư phụ“. Bạch Ngư xuất thần nhìn về phía Thương Sơn, nhỏ giọng nói, “Người không lo lắng sao? Phạm Huy tôn thượng một mình chống cự phong ấn đã bị phá tan, vạn nhất...” Mời các bạn đón đọc Trong Nhà Có Một Nam Phụ của tác giả Ngũ Gia Bì Đản.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nếu Được Yêu Như Thế - Nguyên Ngộ Không
Nếu bạn muốn tìm kiếm những chi tiết nhẹ nhàng, dễ thương, câu chuyện này không dành cho bạn! Nếu bạn muốn tìm kiếm những tình yêu mòn mỏi chờ đợi không thay đổi, câu chuyện này cũng chẳng thể thỏa mãn bạn! Nhưng nếu bạn muốn tìm kiếm những mảng gai góc của cuộc sống, tìm kiếm nhữngcon người đang cố gắng mỗi ngày đến gần hạnh phúc, vậy hãy ngồi lại nghe tôi kểmột câu chuyện, một câu chuyện có cay đắng mặn chát những dư vị cuộc đời, nhưngcó lẽ đáng giá khi đọng lại cuối cùng là vị ngọt thanh tao. Cô bé quen cậu bé khi họ mười ba tuổi, trong câu chuyện trẻ thơ, một vài lời khenngây thơ của cô bé đã trở thành động lực cho ước mơ học múa của cậu bé. Nhưng cuộc đời đổi thay, những đứa trẻ đi theo những ngã rẽ khác nhau, xa nhau rồi lạc nhau. Cô bé tên là Thuấn Nhân, còn cậu bé tên là Tử Chấn. Giống như khi chiếc bánh xe định mệnh bị đẩy đi, câu chuyện cuộc đời họ cứ tiếp diễn chẳng thể nào dừng lại. *** Đã có bao giờ bạn tự để đôi chân mình dừng lại, thật lâu và ngoảnh nhìn về phía sau rồi bất chợt nhận thấy một nỗi nuối tiếc dâng trào đến nghẹn đắng? Đã có bao giờ bạn tự hỏi: con đường mình đi có phải là đúng đắn, những gì mình trải qua, mình đánh đổi liệu có xứng đáng để tiếp tục? Sống là cả một hành trình đầy chông gai, thử thách mà không riêng gì các nhân vật trong cuốn truyện Nếu được yêu như thế của tác giả Nguyên Ngộ Không phải trải qua. Tất cả chúng ta đều phải lớn lên, trưởng thành cùng cả hạnh phúc và khổ đau... Cũng vì thế mà có một sự đồng điệu lớn giữa độc giả và cuốn sách. Những khám phá thật sâu của tác giả vào tâm lý của từng nhân vật đã làm sáng lên những nét hấp dẫn, cuốn hút của tiểu thuyết, khiến độc giả cứ say mê trải nghiệm và rồi lắng lòng để tận hưởng... *** Câu chuyện trong Nếu được yêu như thế xoay quanh hai nhân vật Nhan Thuấn Nhân và Tử Chấn trên cái nền khung cảnh nhẹ nhàng, lãng mạn tại một huyện nhỏ ở Trung Quốc. Cả hai ban đầu đều là những cô bé, cậu bé học sinh hồn nhiên, trong sáng, quen biết nhau từ tuổi mười ba. Trong câu chuyện trẻ thơ, một vài lời khen ngây ngô, đùa vui của cô bé đã trở thành động lực cho ước mơ học múa của cậu bé. Và rồi cuộc đời đổi thay, những đứa trẻ ngày nào giờ đã trưởng thành và đi theo những ngã rẽ khác nhau, xa nhau rồi lạc nhau. Giống như khi chiếc bánh xe định mệnh bị đẩy đi, câu chuyện cuộc đời họ cứ tiếp diễn chẳng thể nào dừng lại. Điều đáng buồn là những tình cảm đáng mến xưa kia giữa Thuấn Nhân và Tử Chấn dường như lại ngày càng nhạt nhòa đi... Liệu cả hai có thể quay trở lại thuở ban đầu, sống và yêu một cách giản dị, chân thành? “Mặt trời lặn trong những ngày đầu hạ ướt át lạ thường. Hoa trái trong vườn bắt đầu chín đỏ, mùi hương chua chua, ngọt ngọt lan tỏa khắp ngôi làng nhỏ bé. Những cậu bé, cô bé của trường trung học huyện Uyển vai đeo ba lô, đi qua đài tưởng niệm Tam Nguyên về nhà. Cạnh hàng rào sắt của trường là ngôi miếu từ đời nhà Thanh đang bị tháo dỡ, cô bé học lớp tám Diệp Trăn Trăn đang đứng đó đợi cô bạn hàng xóm Nhan Thuấn Nhân. Học sinh của ngôi trường trọng điểm này hầu như ngày nào cũng phải đi qua đài tưởng niệm Tam Nguyên. Tỉ lệ lên lớp của trường cấp hai huyện Uyển thuộc vào loại nhất nhì tỉnh, Diệp Trăn Trăn cũng là một trong những học sinh giỏi nhất của trường. Nhan Thuấn Nhân lại là cô bé không mấy nổi bật về mặt thành tích học tập, nhưng về vẻ dễ thương thì không chỉ nổi tiếng ở trong trường mà còn nổi tiếng khắp tỉnh...” Nếu bạn đang tìm kiếm những mảng gai góc của cuộc sống, tìm kiếm hình ảnh những con người đang cố gắng mỗi ngày đến gần hơn với hạnh phúc đích thực thì hãy dành chút ít thời gian để đọc cuốn tiểu thuyết của Nguyên Ngộ Không. Nếu được yêu như thế là một câu chuyện mang dư vị cay đắng, mặn chát của cuộc đời, song có lẽ cái vị ngọt thanh tao đọng lại cuối truyện và nơi tâm hồn độc giả sẽ khiến tất thảy hài lòng, mãn nguyện. Cuộc sống và tình yêu chẳng thể tách rời và luôn kết nối con người với nhau, dù họ có cách xa nhau đến mấy, chỉ cần mỗi người luôn giữ trong nhau chút luyến tiếc, nhung nhớ... Thuấn Nhân và Tử Chấn quen nhau từ khi họ mới mười ba tuổi. Trong câu chuyện thời trẻ thơ, một vài lời khen vô tư của cô bé đã trở thành động lực cho ước mơ học múa của cậu bé. Rồi thời gian làm họ trưởng thành, cuộc đời đổi thay, mỗi người đi theo những ngã rẽ khác nhau, xa nhau rồi lạc mất nhau... Câu chuyện này không dành cho những ai đang tìm kiếm tình yêu mòn mỏi chờ đợi không thay đổi, nó dành cho những người đã từng nếm trải vị cay đắng và vị ngọt thanh tao của cuộc đời *** Ngày thứ ba, bầu trời ảm đạm, không có một tia nắng. Tử Chấn không đến phòng đọc, anh ngủ cả ngày. Đến ngày thứ tư, Thời Hân bắt đầu trằn trọc, cả đêm không ngủ được, giấc trưa cũng không ngon, đành đến phòng đọc giải khuây, ông ta phát hiện Thuấn Nhân cũng ở đó. “Có thể không quá ngày thứ bảy, con trai ông sẽ chết”, cô nói. “Anh ấy sắp điên rồi, tôi cũng chẳng ích kỷ tới nỗi cố gắng giữ lại mạng sống của anh ấy cho mình. Nếu cái chết làm anh ấy thoải mái hơn, thì cứ để như vậy đi, xem ra tình thế trước mắt cho thấy ông thua chắc rồi.” “Thế cô thì sao? Sau này tính thế nào?” “Kế hoạch chẳng có nghĩa lý gì, đến lúc đó phải làm gì, giờ tôi không thể biết được. Tôi không quen một Thuấn Nhân khi đó.” “Cô không hiểu dụng ý của tôi sao? Tôi muốn nói phải thay đổi quan điểm sống, đó là cách cuối cùng, chỉ khi nó đứng ở vị trí của tôi, nó mới tỉnh ngộ. Không có thành công nào mà không phải trả giá đắt, nhưng một khi vượt qua rồi, trời lại quang, mây lại tạnh. Nếu thất bại giữa chừng, điều đó cho thấy nó không phải là một công cụ tốt, cũng chẳng nên tiếc làm gì. Cô phải hiểu được điều này, bất kể ai trong chúng ta thắng ván bài này, đều giúp nó trưởng thành. Con người muốn làm việc lớn thì đừng để tình cảm xen vào, thân đến đâu cũng không nên biến nó thành vật cản. Chỉ có người vô tình mới có thể sống nổi trong cái thế giới vô tình này. Ngoài ra, nó còn phải khiến cho mọi người xung quanh đều cho rằng nó là người trọng tình nghĩa, nhưng thực ra chỉ có nó mới hiểu được là nó chẳng yêu ai. Tôi sẽ kiên trì tới cùng, đó là tình yêu lớn nhất của người bố dành cho con. Tử Chấn có tố chất để thành công, nhưng cũng có khuyết điểm là bị tình cảm sai khiến. Khuyết điểm này sẽ chôn vùi tiền đồ của nó. Tôi phải giúp nó sửa lại.” Thuấn Nhân không nói chuyện với Thời Hân nữa, cô đi xuống lầu, thấy An An đang nằm sấp xuống nền phòng khách chơi xếp hình, An An thấy chị đi xuống, liền đứng lên, nở nụ cười. Thuấn Nhân nói: “Chị em mình ra ngoài sưởi nắng đi.” Trước của là một sân chơi rộng rãi, Thuấn Nhân đặt Chấn Chấn vào xe tập đi, cậu bé hứng thú đi khắp sân. Hoa thơm đua nhau nở rộ trong vườn, An An cúi người đi giật lùi, trêu cậu cháu đáng yêu. Chấn Chấn kéo xe tập đi, cố gắng đuổi theo cô. Thuấn Nhân đứng dựa vào khung cửa nhìn hai cô cháu chơi đùa. Những tia nắng vàng của buổi trưa thi nhau chiếu xuống mái tóc An An. An An lùi đến gần bậc thềm, liền quay đầu lại nhìn, định chuyển sang đi hướng khác, nhưng xe tập đi của Chấn Chấn lại đâm vào chân An An. Thuấn Nhân thấy An An ngả người ra sau, lập tức chạy lại đẩy chiếc xe tập đi vào trong sân, bế Chấn Chấn lên rồi xông xuống bậc thềm. An Anngả xuống góc bậc thang, mặt ngửa lên trời như đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp. Gáy An An đập vào góc nhọn của đá Granite, máu bắt đầu chảy ra. Thấy vậy, Thuấn Nhân gọi Tử Chấn, anh từ phòng chạy ra, thấy vậy ngẩn ra vài giây, rồi chạy lại ôm lấy An An. An An mở hé mắt, dáng vẻ như đang buồn ngủ. Tử Chấn rút điện thoại trong túi ra gọi cấp cứu. Giọng An An yếu ớt, nhưng cũng đủ để nghe: “Đừng gọi xe cấp cứu.” Tử Chấn đã nói cho đầu máy bên kia địa điểm và sự việc. Nói xong, anh cúi đầu nhìn An An. An An thất vọng thở dài, nói: “Bác sĩ đến rồi, anh sẽ không ôm em nữa…”, rồi nhìn Tử Chấn không chớp mắt. Tử Chấn không nhìn An An nữa, anh quay mặt đi. Thuấn Nhân cúi người xuống nhìn An An, mỉm cười nói: “Anh trai sẽ ôm em mãi như thế này, cho tới khi nào em bình phục mới thôi.” Xe cấp cứu tới, Lệ Huyên khóc lóc thảm thiết, đến nỗi không còn sức leo lên xe. Tử Chấn dìu bà ta lên, mình cũng ngồi lên xe, anh nói với Thuấn Nhân: “Đừng lo, có anh ở đây, em ở nhà lo cho mấy đứa trẻ, có gì gọi điện nhé!” Thuấn Nhân gật đầu. Mời các bạn đón đọc Nếu Được Yêu Như Thế của tác giả Nguyên Ngộ Không.
Này, Người Đàn Ông Của Em! - Khiêu Dược Hỏa Diễm
Tôi không gọi em là chị, vì không muốn làm đứa em trai nhỏ của em. Khoảng cách giữa chúng ta không chỉ là tuổi tác, em luôn xem tôi là thằng nhóc mà em đã quen biết từ thuở nào, cho dù tôi đã là một người con trai trưởng thành và trái tim tôi đã biết đập loạn nhịp vì em. Tôi biết, sự ràng buộc giữa chúng ta chỉ là một mối quan hệ mỏng manh. Tôi thật sự rất sợ, lỡ như sợi dây liên hệ ấy đứt đoạn, giữa tôi và em sẽ không có gì liên quan nữa. Tôi luôn nghĩ, đến khi lớn hơn một chút, lớn thêm chút nữa, tôi sẽ cầm tay em, sẽ không bao giờ buông em ra, sẽ dìu em đi suốt cuộc đời. Nhưng tôi không biết cách thể hiện ... Tôi sợ cứ mãi phải gọi em là “chị”. Nhưng cũng được: “Chị, em thích chị, em đã thích chị từ lâu. Trong những ngày tháng em không ở bên chị, chị có nhớ em chút nào không?” Chỉ cần em quay đầu lại, là có thể nhìn thấy tôi. Người đàn ông của em, có thể nhỏ tuổi hơn em, nhưng đã có suy nghĩ chín chắn. Người đàn ông của em, có thể vẫn hồn nhiên, nhưng có bờ vai mạnh mẽ và ấm áp. Người đàn ông của em, có thể chưa có sự nghiệp, nhưng chắc chắn đã biết thế nào là tình yêu đích thực. *** Lại một lễ Tình nhân nữa. Ngày hôm nay, thời tiết thật đẹp, bầu trời không một chút mây, cao lồng lộng. Trời chưa sáng, Trữ Mặc đã thức dậy đến nhà Lâm Nghiêm. Hôm nay anh kết hôn, cô phải đến giúp. "Hành đâu, hành đâu?" Bà Lâm đảo một vòng trong bếp, "Hành tươi tôi mua tối qua đâu?" Ông Lâm lên tiếng: "Tối qua tôi nấu mì ăn rồi!" "Cái ông lão này, cái đó để ông ăn sao? Tôi mua để đi rước dâu đấy!" Bà Lâm nổi giận, nhưng nghĩ hôm nay là ngày vui của con, nên đành thôi. Trữ Mặc vội cầm ly nước cho bà uống: "Mẹ nuôi, đừng giận, để con gọi điện cho Tô Chính đi mua. Cậu ấy đang trên đường, mua xong đến đây chắc chắn vẫn kịp?" Ông Lâm đợi bà quay đi, nhỏ giọng: "Mấy cái quy tắc phiền quá, rước dâu còn phải hành với thịt dê, làm gì chứ, nấu lẩu hả?" "Ba!" Lâm Nghiêm cố nhịn cười, "Coi chừng mẹ nghe thấy, rồi lại bị mắng nữa!" "Mẹ con lớn tuổi rồi, tính khí ngày càng tệ, ba không chấp!" Ông Lâm phẩy tay, nói khí khái, nhưng lại sợ bà Lâm nghe thấy. Trữ Mặc lấy điện thoại đưa ra cho Lâm Nghiêm thấy, tỏ ý muốn ra ngoài gọi điện. Lâm Nghiêm gật đầu. "Tô Chính, tới đâu rồi? Còn không đến thì không rước dâu được đâu!" Tô Chính bị kẹt xe trên đường, nên đành bất lực: "Chị yêu của em, không phải em không muốn tới, đang bị kẹt xe, sắp khóc rồi đây." "Vậy tiện đường mua ít hành nhé!" "Hành?" Tô Chính không hiểu, "Mua hành làm gì? Làm hoa cưới cho cô dâu à? Hơi sáng tạo quá đấy!" "Cậu thật là..." Trữ Mặc không nhịn được cười, "Bảo mua thì cứ mua đi, sao nhiều chuyện vậy? Là phong tục ở quê họ, khi rước dâu phải có một bó hành và một cân thịt dê. Tối qua mẹ nuôi mua hành, nửa đêm cha nuôi dậy nấu mì ăn hết rồi." "Vậy thì hôm nay cha nuôi không cần nấu mì, chỉ cần ăn thịt dê." "Đừng đùa nữa, nhanh đi, sắp đến giờ rồi." Trữ Mặc thấy Lâm Nghiêm bước ra, vội tắt điện thoại. Hôm nay Tô Chính là phù rể. "Thế nào? Cà vạt của anh được rồi chứ?" Lâm Nghiêm đi đến trước mặt Trữ Mặc. Trữ Mặc gật đầu: "Yên tâm đi, rất đẹp trai!" "Phù rể có đến không vậy?" ... Mời các bạn đón đọc Này, Người Đàn Ông Của Em! của tác giả Khiêu Dược Hỏa Diễm.
Nam Sơn Có Củ Ấu - Lâm Địch Nhi
Củ ấu trong truyện này từ chưa có củ ấu đến khi có củ ấu, ầy, suy nghĩ trong lòng cũng đã khác, ít nhất cô cũng không có đau buồn như vậy. Vẫn là HE tốt đẹp, khiến cho người khác hạnh phúc, dường như rất viên mãn! *** Lâm Địch Nhi là nhà văn trẻ mới nổi ở Trung Quốc, tác phẩm của cô được độc giả đánh giá cao bởi sự đằm thắm, nhẹ nhàng, xúc động, trong đó nhiều tác phẩm viết về chủ đề hôn nhân thu hút sự chú ý đông đảo của độc giả nữ châu Á. Lâm Địch nhi là tác giả văn học mạng nổi tiếng, tại tứ nguyệt thiên (hiện nay sát nhập cùng hệ thống 17 K tiểu thuyết). Một số tác phẩm tiêu biểu: Thế nào là một loại tình yêu không đau Xuân Sắc Như Thế Hoa Hồng Ký Ức Hoa Hồng Giấy Nơi Nào Phong Cảnh Như Tranh Gió Thổi Mùa Hè Nam Sơn Có Củ Ấu .... *** Cố Dĩnh đưa một tấm thiệp mời cho Chương Linh, Kiều Viễn sắp kết hôn, hôn lễ sẽ diễn ra vào năm mới. “Đi đi, Thượng Hải ấm hơn Bắc Kinh nhiều, chỗ đó lại là Giang Nam, coi như đi nghỉ ngơi một chuyến, tiện thể mua thêm chút quần áo mới luôn.” Cố Dĩnh cố gắng thuyết phục. Chương Linh đặt thiệp mời xuống, rất lạ là tâm trạng của cô khá bình tĩnh. Có một loại yêu, nếu không vượt mức quy định thì sẽ rớt lại phía sau, không bao giờ nắm bắt được, nói trắng ra thì chính là, vô duyên. “Tớ phải đi siêu thị rồi.” Cô đuổi Cố Dĩnh ra cửa. “Này, cậu cũng phải cho câu trả lời đi chứ!” “Không đi!” Siêu thị vào buổi chiều không quá đông đúc, cô mua trái cây, bánh mì, rau và một số đồ dùng hàng ngày. Có một gian hàng đầy người ở phía trước, cô đẩy xe, nhìn qua, thì ra là đang bán ngũ cốc. Đầu nóng lên, cô cũng mua một túi lớn. Về đến nhà, đang xem sách hướng dẫn thì chuông điện thoại di động vang lên. Hàn Hoàn Vũ vừa tan làm, hỏi cô muốn đi đâu ăn cơm. Cô hơi sửng sốt, rồi bảo anh tới chỗ cô ăn cháo! Khoảng mười giây sau, anh mới không chắc chắn hỏi lại: “Có muốn anh mang chút thức ăn qua không?” “Tháng trước anh đi kiểm tra sức khoẻ, không phải có mấy chỉ tiêu vượt mức bình thường sao, ăn chay sẽ tốt hơn.” Không đợi anh trả lời, cô đã cúp điện thoại. Sau khi cháo sôi, chỉ cần đợi thêm bốn mươi phút là có thể ăn được. Cô cắt hai miếng bánh mì nướng, phết chút mứt hoa quả, trộn salad rau, dở dở ương ương, nhưng thôi, tốt cho cơ thể là được rồi. Vừa trộn salad xong thì chuông cửa vang lên, cô treo áo lên cho anh rồi giục anh đi rửa mặt. ... Mời các bạn đón đọc Nam Sơn Có Củ Ấu của tác giả Lâm Địch Nhi.
Nghìn Kế Tương Tư - Trang Trang
[Trích] Nàng đeo mạng che mặt chỉ để giấu đi dung nhan tuyệt thế? Một cô nương cay độc, không ngừng bày kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, kế trong kế… thao túng mọi việc mà còn phải sầu tương tư? Chàng chịu đưa tay áo che nắng để cầu nụ cười khó kiếm của hồng nhan? Một công tử đa tình, thấy chiêu tiếp chiêu, cháo ba đậu, trà hoàng liên, rượu bỏ độc… hóa giải mọi sự mà còn phải âm thầm ôm hận? Giữa bối cảnh triều chính phân tranh, giang hồ nổi sóng… tình yêu vẫn có thể bén rễ đâm chồi? Ra tay tàn độc, không để đường lui bởi phải hủy diệt kẻ thù truyền kiếp hay vì đã yêu phải oan gia? Giữa sống tìm chết, giữa thù tìm yêu, kế mưu đối chọi, kết cục thế nào cũng thỏa mãn tâm cơ. ------------ Thẩm Tiếu Phi là thiên kiêm tiểu thư cành vàng lá ngọc của phủ Thẩm tướng, diện mạo như hoa như ngọc cốt cách đoan trang. Ở bến sông Cừ Phù nàng nhìn thấy bóng áo xanh của Đỗ Hân Ngôn – vị công tử phong lưu tuấn tú nổi tiếng khắp kinh thành, liền nhất kiến chung tình. Tiếu Phi yêu chàng, dễ dàng yêu, để rồi sau đó ngày ngày tương tư tính kế Đỗ công tử, làm mọi cách khiến chàng tò mò với mình, tìm hiểu mình. Tiếu Phi đã vì chàng nhiều như thế, thậm chí đến cả thứ mà bản thân nàng yêu quý nhất chính là mạng sống của mình mà nàng cũng đem ra đánh đổi. Chàng, từng ba lần bị nàng tính kế, từng hận đến muốn tự tay giết nàng nhưng cũng từng oán bản thân không thể quên nàng, từ tò mò đến hứng thú chuyển sang căm tức rồi biến thành yêu. Dường như định mệnh đã xếp đặt tất cả… Đây là một cuộc đấu giằng co hao tâm tổn trí giữa huyết thống anh em và tham vọng đế vương, giữa tình huynh đệ tiêu dao chốn giang hồ và nghĩa quân thần, giữa chữ hiếu và chữ tình, giữa yêu thương và cừu hận, giữa những điều mắt thấy tai nghe và thứ được gọi là chân tướng. [Một phân cảnh nhỏ] Tiếu Phi ngồi trên bãi cỏ, ngón tay nhẹ nhàng đưa trên hàng lông mày của Ðỗ Hân Ngôn. Từng ngón tay thanh mảnh của nàng đùa với hàng lông mi như đang gảy đàn, nàng lẩm bẩm: “Hàng mi dài quá, chàng có biết mắt chàng rất có thần không?”. Ngón tay tiếp tục đưa xuống sống mũi, dừng lại bên bờ môi, “Chàng thổi tiêu hay lắm, lẽ nào trong lòng chàng cũng cảm thấy cô đơn?”. Giọng nói của nàng thật nhẹ nhàng, êm ả như tiếng suối. “Chàng ngủ say thế này, em có làm gì chàng cũng không biết được đâu”. Tiếu Phi như tự cổ vũ mình, nàng quay đầu nhìn về hướng con thuyền nhỏ rời đi lúc nãy, từng lớp lau sậy um tùm đã che kín tầm nhìn, Tiếu Phi bỏ mạng che mặt, cúi xuống khẽ chạm vào môi Ðỗ Hân Ngôn, cảm giác ấm mềm, nàng ngẩng đầu lên ngay, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. “Chàng là của em! Không ai tranh được của em!”. Nàng cười mãn nguyện, rồi lại quay lại nhìn Ðỗ Hân Ngôn thêm một lúc nữa, nàng nói thật khẽ: “Em thật muốn thế này mãi, tiếc là chàng sắp tỉnh rồi”. -------------- Trang Trang đã mang đến cho đọc giả một câu chuyện tình yêu lãng mạn cùng cuộc chiến tranh quyền đoạt vị chốn Hoàng gia. Từng nhân vật trong “Nghìn kế tương tư” đều có nỗi khổ tâm giữ cho riêng mình, họ tính kế lẫn nhau để rồi vì thù, vì hận, sinh hiếu kì, tò mò, tìm hiểu dây dưa, rồi từ đó mà đánh mất luôn trái tim mình. Từ đối thủ, từ kẻ thù trở thành người yêu, người thương, từ bạn hữu trở thành địch thủ, tất cả chỉ cách nhau một ranh giới nhỏ. *** Nàng đeo mạng che mặt chỉ để giấu đi dung nhan tuyệt thế? Một cô nương cay độc, không ngừng bày kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, kế trong kế… thao túng mọi việc mà còn phải sầu tương tư?Chàng chịu đưa tay áo che nắng để cầu nụ cười khó kiếm của hồng nhan? Một công tử đa tình, thấy chiêu tiếp chiêu, cháo ba đậu, trà hoàng liên, rượu bỏ độc… hóa giải mọi sự mà còn phải âm thầm ôm hận? Giữa bối cảnh triều chính phân tranh, giang hồ nổi sóng… tình yêu vẫn có thể bén rễ đâm chồi? Ra tay tàn độc, không để đường lui bởi phải hủy diệt kẻ thù truyền kiếp hay vì đã yêu phải oan gia? Giữa sống tìm chết, giữa thù tìm yêu, kế mưu đối chọi, kết cục thế nào cũng thỏa mãn tâm cơ. *** Trang Trang, nữ nhà văn, nhà báo nổi tiếng người Trung Quốc. Trong giới nhà văn nữ, chị là người tiên phong trong việc đề xướng tuyên ngôn "Phụ nữ không thể không hạnh phúc" trong các tác phẩm của mình. Là một trong những tác giả có nhiều tác phẩm nhất của Yueduji, xuất bản 9 bộ tiểu thuyết kinh điển, bộ nào cũng bán chạy. Bảy năm làm nhà báo, bảy năm làm biên tập đã khiến cho tác giả có cái nhìn sâu sắc về nhiều trạng thái hạnh phúc của phụ nữ. Các tác phẩm tiêu biểu: Tiểu thuyết liên tục đứng đầu bảng xếp hạng nổi tiếng của dangdang.com: Từ bỏ em, kiếp sau nhé.  Bộ tiểu thuyết đề tài vượt thời không được độc giả yêu thích nhất: Duyên kỳ ngộ (02 tập). Cuốn tiểu thuyết ấm áp nhất: Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng. Vĩnh Dạ Nghìn Kế Tương Tư Mùa Tuyết Rơi Gặp Em Dưới Mưa Xuân Mưa Nhỏ Hồng Trần ... Mời các bạn đón đọc Nghìn Kế Tương Tư của tác giả Trang Trang.