Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Miệng Độc Thành Đôi

Văn án: Kết quả trắc nghiệm độ đẹp đôi cho thấy: khả năng Trình tiên sinh và Tần tiểu thư yêu nhau bằng 0,01%. Trình tiên sinh độc miệng, mặt dày, ấu trĩ, ngang ngược, quả thực là biến dị của nam chính giới ngôn tình. Nhưng mà Tần tiểu thư rất rộng lượng, để giữ gìn hòa bình hàng xóm, dù sao cũng phải có người hi sinh bản thân. Vì vậy cô quyết định thu phục Trình tiên sinh, nhưng thật chất phải như vậy không? ***Trích đoạn*** “Tần Chân, anh muốn hỏi một vấn đề.” “Anh không thể nhìn thấy màu sắc, anh là một kẻ mù màu, cả đời này anh không thể lái xe, cũng không có cách giúp em phối hợp màu sắc quần áo phù hợp, khi anh mua hoa có thể sẽ mua sai màu, sẽ không thể có cách trả lời khi em mới nhuộm tóc xem màu này có đẹp không, có thể sẽ ở trước chốn đông người vì không thể phân biệt nhan sắc mà làm em xấu hổ, thậm chí anh còn phải ỷ lại vào việc em giúp anh chọn màu quần áo…những chuyện như vậy…. Một Trình Lục Dương như vậy, em có chê không?” *** Truyện Miệng Độc Thành Đôi là một cuộc tình đầy lạ lẫm bởi nam chính là người đầy ấu trĩ lại thu hút cô bởi sự khác thường đó. Với cách xây dựng hình tượng nhân vật nam chính phá cách hi vong sẽ mang đến cho quý độc giả những trải nghiệm mới hơn về thể loại ngôn tình. *** Kết quả kiểm tra độ xứng đôi trả về: Khả năng để Trình tiên sinh và Tần tiểu thư là...0,01%. Tính cách của Trình tiên sinh chính là điển hình của kiểu nam chính quái dị trong ngôn tình. Độc mồm, mặt dày, ngây thơ và kiêu căng. Nhưng vì để bảo vệ hòa bình thế giới, Tần tiểu thư quyết định sẽ hy sinh. Vậy là, cô quyết định thu phục Trình tiên sinh. Vậy là cặp đôi xấu tính ra đời trước mắt mọi người. Lời của Editor: Về tác phẩm này không thể không nói những chuyện dưới đây: 1. Truyện này còn có tên: “Đậu xanh rau má tao muốn giết chết thằng main lắm rồi” or “mày chưa bao giờ gặp thằng main nào đê tiện như này đâu” 2. Tính cách nam chính rất thần kỳ, tốt bụng nhắc nhở: Lúc đọc phải tránh xa bình nước. 3. Nếu nhìn thấy có xuất hiện một vài chi tiết cẩu huyết, thì các bạn đọc chăm chỉ có thể phanh lại, chớ tông vào đuôi xe. Nội dung: Cục cưng của nhà, trời sinh một đôi, tình có chủ ý, hào môn thế gia, hài. Nhân vật chính: Tần Chân, Trình Lục Dương | Bạn diễn: Tác giả quên mất rồi… *** Trình tiên sinh độc miệng, mặt dày, ấu trĩ, ngang ngược, quả thực là biến dị của nam chính giới ngôn tình. Nhưng mà Tần tiểu thư rất rộng lượng, để giữ gìn hòa bình thế giới, dù sao cũng phải có người hi sinh bản thân. Vì vậy cô quyết định thu phục Trình tiên sinh, một đôi miệng độc cứ thế mà thành. —- Câu chuyện kể về một vị tổng giám đốc của một công ty thiết kế nào đó vừa độc mồm vừa mặt dày lại ti bỉ vô sỉ Trình Lục Dương (thực chất chính là một vị tổng giám đốc có tình yêu lai láng đối với cấp dưới, tính cách tỉ mỉ biết quan tâm, biết nấu ăn, đep trai, kiếm tiền giỏi và rất cuồng ngược)  và một cô quản lí nghiệp vụ bộ phận bán hàng của một công ty bất động sản chỉ có bảy thành viên cũng mồm năm miệng mười, dữ dằn chẳng kém, cô Tần Chân (thực chất chính là một gái vừa tự ti vừa đáng yêu nhưng cũng đáng giận, bề ngoài hung dữ nhưng tầm hồn mềm mại, rất cuồng ngược, bị tên kia bới móc như vậy vẫn có thể thích được là hiểu ) Nữ chính đi học lái xe (mặc dù từ đầu tới cuối cô nàng chỉ toàn đi tàu điện ngầm) nhưng vì sự lải nhải của ông thầy bụng phệ đầu hói quấy nhiễu làm tông vào đuôi xe của vị tổng giám đốc nào đó. Bởi vì đụng phải chiếc xe đắt tiền mà cô nàng phải thấp thỏm lo âu trong thời gian đợi phí sửa chửa chiếc xe đem đến nhà. Tần Chân nhìn số tiền mình phải trả mà há hốc mồm, cô đi làm tiền lương ba cộc ba đồng, còn phải nuôi một nhà ba miệng ăn cùng thẳng em trai học ở trường điểm, học phí đắt dọa người, bây giờ còn phải chi số tiền lớn để trả món nợ này, thiệt sự muốn triệt đường sống của cô nàng. — “Có thể trả góp không?” Trình Lục Dương dừng một chút: “Bao lâu?” “Nửa năm được không…” Thấy đối phương sắc mặt khó coi, Tần Chân vội vàng sửa lại: “Năm tháng, năm tháng là được rồi… hoặc là bốn tháng cũng được.” Trình Lục Dương lặng thinh một lát, yên lặng nhìn chằm chằm cô: “Thật ngại quá, cô cho rằng tôi là đồng nghiệp với cô? Trả góp? Cô mua nhà hả?”— Tần Chân từ tận sâu trong tâm hồn khinh bỉ tên phú nhị đại lại keo kiệt như anh ta, sau đó cô nhận được điện thoại từ anh chàng thư kí của vị kia, bảo là số tiền này đáng lí phải do bên nhà trường chi trả mới đúng, thiệt là vị cứu tinh của cuộc đời cô. Thế là Tần Chân hào phóng mời vị thư kí kia một bữa, hai người ăn uống đến hăng say, nói xấu cấp trên đến nước miếng văng đầy, đâu ngờ lại một trận bị bắt quả tang, xem ra vị thư kí nào đó khó sống yên với tên cấp trên hẹp hòi rồi. —“Tiểu nhân thỉnh an tổng giám đốc đại nhân khoan hồng đại lượng nhất thế giới”. Kế đó, Trình Lục Dương sẽ hừ lạnh một tiếng: “Ai độc miệng?” “Tôi độc miệng ạ.” “Ai lòng dạ hiểm độc?” “Tôi lòng dạ hiểm độc ạ.” “Ha ha, không phải tôi là người con của cầu vồng sao?” “Vậy tôi chính là cháu của cầu vồng!”— Ai nói đến đây mới sực nhớ, tại sao lại gọi là  người con của cầu vồng a ? Bởi vì vị tổng giám đốc ‘cực kì’ có gu thẩm mỹ kia, mỗi ngày sẽ mặc một bộ đồ, mỗi bộ sẽ là một màu sắc khác nhau, màu vỏ quýt, màu xanh lục, màu xanh lam, màu đỏ chét , vân vân và mây mây… Tần Chân khi ấy mới phát hiện, người này không chỉ mồm thối, gu ăn mặc kì dị mà còn có cái tính tình ngang bướng đến lạ lùng nữa. Vì nhất thời cãi nhau với cha mình mà đòi tự bản thân phấn đấu không muốn nhờ vào danh tiếng của lão già nữa, tự bản thân xách kiếm ra trận đi tìm kiếm hợp đồng, hên xui may rủi  như thế nào lại hợp tác với công ty bé nhỏ của Tần Chân, người đàn ông thù dai này còn chỉ đích thân cô đảm nhiệm hợp đồng này. Ôi, lão mẹ ơi, cô nàng bị tên nham hiểm kia hành hạ tới mức thảm không thể tả. Nhưng rồi, hợp tác với nhau lâu dài cô mới phát hiện ra một số bí mật bản thân không thể biết, anh xấu tính độc mồm bởi vì tử nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi, vứt bản thân cho ông ngoại nuôi ở vùng quê tận mười một năm, anh ăn mặc quái gở bởi vì anh bị mù màu, trong mắt anh chỉ còn lại màu trắng đen nhưng vì cái tính cao ngạo anh không muốn ai biết được, anh đối xử cực kì tốt bụng đối với vị thư kí của mình mặc dù bên ngoài không bao giờ thừa nhận, anh quan tâm đến từ chi tiết nhỏ nhặt, có một trái tim thiện thương, thực chất là trong cứng ngoài mềm. Sau câu chuyện Tần Chân ngộ ra được người bản thân yêu đương phương mười mấy năm trời chỉ là một tên ích kỉ, luôn giày vò tình cảm cô trong nhiều năm trời khi đó bạn nữ chính mới phát hiện, thì ra làm bạn với tên độc mồm này cũng tốt lắm. Khi cô bị ngất xỉu trên đường, anh ta ôm lấy cô đến bệnh viện, chăm sóc cả đêm, rồi biết cô tới tháng lại mua sẵn một đống băng vệ sinh cho cô. Khi đau buồn vì biết được tin đối tượng thầm mến sắp kết hôn, anh đưa cô về nhà mình khóc một trận ra hồn, dùng lời lẽ độc ác thức tỉnh cô, cùng cô uống rượu giải sầu, kết làm bạn bè. Khi cô bị người xấu có ý định cưỡng hiếp, anh vứt bỏ cuộc họp nhanh chóng báo cảnh sát, như người điên vọt tới chỗ cô, khi thấy cô bị tên kia đả thương thì không ngần ngại đánh tên đó một cú, còn dùng quan hệ để tên kia ở tù mọt xương. Khi cô chọc giận anh, nhưng vì sợ cô về khuya một mình anh vẫn chạy theo cô, để rồi đỡ dùm cô một nhát dao vì tên cướp. Khi đi cùng nhau dưới mua, cây dù lúc nào cũng nghiêng về cô, còn thì anh ướt một mảng. Khi anh uống say cãi nhau cùng người nhà, cô bảo anh ngồi yên không nhúc nhích, anh sẽ ngồi thật thẳng tắp, không dám rời đi nửa bước, y như một đứa trẻ cố chấp ngồi trong màn mưa đợi cô. Khi cô đi gặp đối tượng thầm mến từng bị anh khinh bỉ, anh sẽ phát điên lên chạy đến bên cạnh cô, mắng cô một trận ra trò, rồi bảo cô ngốc nghếch. Khi cô bị cha mẹ ép đi xem mắt, anh sẽ từ trong đám tinh anh trong ngành, ngàn chọn vạn tuyển để tìm được người phù hợp với cô nhất. Nhưng mà Tần Chân của bây giờ, đã thích anh mất rồi. Thích từ những quan tâm nhỏ nhặt nhất của Trình Lục Dương, từ những lời nói độc miệng nhưng thực chất đầy quan tâm lo lắng, từ cử chỉ đáng yêu như một đứa trẻ to xác khi anh uống say, thích cả sự mạnh mẽ vượt qua quá khứ bi  thương của anh, thích hết tất tần tật của anh, kể cả cái thói miệng thối đó. Trình Lục Dương thần kinh thiệt thô, anh không hiểu tại sao lại quan tâm cô như vậy ? Không hiểu dù là người hoàn hảo cỡ nào đi vào tay thì cũng không xứng với Tần quản lí của anh, anh không biết tại sao mỗi lần sắp xếp cho cô đi xem mắt thì kết quả cũng là anh không hài lòng kéo cô ra về, không biết vì sao đau lòng cái ngốc nghếch của cô, không biết vì sao khi nghĩ cô đã có người thích hợp bên cạnh thì trái tim như trống rỗng. —Anh sẽ đối xử tốt với cô ấy chứ? Coi cô ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nguyện hy sinh thời gian làm việc để ở bên cô ấy, khi cô ấy nổi giận cũng sẽ nhẫn nại dỗ dành cô ấy, có thể làm được việc này không? Nếu có thể làm được, anh xác định mình cả đời đều nguyện làm việc này vì cô ấy sao?” “Sức khỏe cô ấy không tốt lắm, mỗi lần đến thời gian hành kinh đều sẽ khó chịu, anh nhớ phải thông cảm, kể cả ngày lành, đừng để cô quá mệt nhọc.” “Cô ấy ý, có gì không vui đều nuốt vào bụng, bình thường luôn chào người bằng gương mặt tươi cười vui vẻ. Cho nên nếu cô ấy tươi cười rất vui vẻ với anh, chưa chắc trong lòng đã nghĩ thế, anh phải chu đáo vào, quan sát thêm biểu cảm của cô ấy, đừng để cho cô ấy giận hờn thành quen, như vậy không tốt cho sức khỏe.”— Một người thì cứ tự ti bản thân cùng đối phương là người của hai thế giới, không xứng với anh, một người thì sợ rằng khi bản thân mình thổ lộ thì cả hai ngay cả làm bạn cũng được, chuyện tình cứ dằng co mãi không thôi đến khi nữ chính quyết định cược một chuyến, cược Trình Lục Dương cũng thích Tần Chân cô. Thế rồi cứ thuận theo tự nhiên, hai người ở bên nhau, và hiển nhiên đoạn sau là ngọt tới sâu răng, tuy nhiên vị tổng giám đốc tiên sinh nào đó cũng không thoát khỏi cái thói quen độc mồm. Khi đi về gặp cha mẹ Trình Lục Dương, một màn con dâu tương lai đả kích bố chồng chứng tỏ vật hợp theo loài, nồi sao thì nắp như vậy, Trình Tần thị cũng không phải dạng vừa. Rồi cả hai đám cưới, có cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Cả hai tên độc mồm chỉ có thể chịu được nhau đương nhiên là thành đôi để tránh để lại mầm họa cho nhân gian rồi. Phiên ngoại không liên quan đến nhân vật chính mà là về cặp đôi phụ, bạn thân nữ chính là một anh chàng ma men tình  cờ nhặt được về, câu chuyện của hai người này cũng đáng yêu không kém. Túm cái váy lại, bộ truyện này không quá dài, tình tiết vừa đủ không quá rắc rối, chết cười với nhiều màng xỉa xói, móc họng của anh nam chính, tính cách nhân vật độc đáo, đọc truyện nhiều khi cười đau cả mồm, cũng có vài tình tiết rơi nước mắt nhưng đáng đọc, truyện mang tính giải trí cao. *** Tần Chân đang tập lái xe, do bất cẩn nên tông trúng đuôi xe Bentley của Trình Lục Dương, cần phải bồi thường cho anh. Ấn tượng đầu tiên về Trình Lục Dương là sự độc mồm độc miệng của anh :3 Ấn tượng thứ hai là ở phong cách ăn mặc lạ của Trình Lục Dương, anh hay chọn những màu sắc sặc sỡ. Cả nhà anh đều nghĩ đó là gu của anh, mình cũng tưởng thế… cho đến khi biết được thật ra anh bị mắc bệnh mù màu (bị bệnh mà cả nhà không ai biết, thật tội). Chút biến cố xảy đến, nếu không phải vì nó, nam nữ chính chắc sẽ không đến được với nhau. Ba của Trình Lục Dương rút vốn khỏi công ty thiết kế của anh nên mấy công ty bất động sản dần lạnh nhạt với anh. Anh phải giữ chân kể cả công ty bất động sản nhỏ… và tình cờ một trong số đó là công ty của Tần Chân (công ty Âu Đình). Thế là Tần Chân được chỉ định lo việc hợp tác với công ty thiết kế La Lune của Trình Lục Dương. Từ đó 2 người tiếp xúc và hiểu hơn về nhau. Thật ra Trình Lục Dương độc miệng vậy thôi chứ anh cũng là người khá tốt. Mẹ của trợ lý Phương Khải bị bệnh, anh cho nghỉ phép có lương để Phương Khải về nhà chăm sóc mẹ. Lục Dương còn đỡ giùm Tần Chân một dao khi cô đang vật lộn với tên lấy điện thoại của cô. Trình Lục Dương là một nam chính có nhiều điểm tốt như: con nhà giàu, biết kinh doanh, đẹp trai, biết nấu ăn, biết quan tâm chăm sóc người khác… nhưng vẫn “ế” do không ai dám tới gần (độc miệng quá mà :v ). Cuối cùng cũng gặp phải oan gia Tần Chân :3 Tần Chân là nhân vật khá sát thực tế: là cô nhân viên bán hàng suốt ngày vật lộn với doanh số, phải chịu đứng đủ loại khách hàng: từ tên dê sòm, kẻ thích bắt bẻ, kẻ sĩ diện, người kiêu căng ngạo mạn… Bề ngoài cô có vẻ dữ dằn, cũng khá độc miệng, có điều sâu thẳm bên trong, Tần Chân lại là cô gái yếu đuối, tự ti… Nhờ gặp được Trình Lục Dương, cô mới biết người cô thầm yêu suốt mười mấy năm – Mạnh Đường hoá ra chỉ là tên ích kỷ, tiểu nhân. Mình thấy không có ai chê truyện cả nên liền nhảy hố. Ban đầu mình cũng cười lăn lộn trước những câu nói của nam nữ chính. Thế nhưng, sau 30 chương mình liền thấy hơi nhàm, không còn cười nữa. Cũng có thể do truyện hơi hướng điền văn, nhẹ nhàng quá nên mình không “cảm” được. Mình thấy truyện này khá hay, thực tế, mọi người cứ vào đọc không uổng. Có điều, mình phải dừng tại đây vì không thích kiểu truyện nhẹ nhàng như thế này, văn phong hài hước mình cũng bị chai sạn rồi =)) Mình cũng không thích sự tự ti, luỵ tình của nữ chính. Có lẽ do mình chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ đơn phương hoặc yêu ai đó suốt mười mấy năm (không được đáp lại hoặc đã chia tay) nên mình không cảm thông được cho Tần Chân. Truyện này mình cho 3.5/5 điểm. Mời các bạn đón đọc Miệng Độc Thành Đôi của tác giả Dung Quang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khó Làm Thái Tử Phi - Ngự Tỉnh Phanh Hương
Kiếp trước không tốt, kiếp này Tri Huyện; kiếp trước làm ác, kiếp này phụ quách; tội ác chồng chất, phụ quách tỉnh thành. Cô cô ta sửa những lời này như sau: Kiếp trước không tốt, kiếp này cung nữ; kiếp trước làm ác, kiếp này cung phi; người tội ác chồng chất, sẽ làm thái tử phi. Ta vẫn cảm thấy những lời này rất hợp với ta, nhớ tới ta tiếp trước tội ác chồng chất, kiếp này mới nhập chủ đông cung, làm thái tử phi. *** Sau khi nói chuyện với Khuất Quý nhân, ta thật sự phiêu phiêu đãng đãng bay ra khỏi cung Vị Ương. Lời nói của Khuất Quý nhân mặc dù đơn giản thô lỗ, nhưng lại không khác nào một đạo sấm sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu ta, đánh cho ba hồn bảy phách của ta cũng. . . . . . Được rồi! Ta mặc dù có lúc rất tùy tiện, nhưng ta cũng không phải đồ ngốc. Ngay sau khi biết Mã Tài tử vẫn còn là xử nử, ta cũng đã từng nghi ngờ, phỏng đoán những mỹ nhân đông cung khác có phải vẫn còn thân hoàn bích hay không. ... Mời các bạn đón đọc Khó Làm Thái Tử Phi của tác giả Ngự Tỉnh Phanh Hương.
Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh - Huyên Huyên Yêu Hoa
 Một câu nói mà mình rất thích trong truyện này: "Làm phụ nữ, trước 25 tuổi, em có thể sống mà không có mục tiêu, nhưng sau khi bước qua tuổi 25, em phải hiểu rõ chính mình cần cái gì, muốn cái gì. Em có thể không cần quan tâm mình muốn tuýp đàn ông như thế nào, nhưng không thể không rõ mục tiêu, đam mê và những thứ em cần là gì. Quần áo, giày dép, mỹ phẩm, túi xách, chính là những thứ cần thiết để khiến một người phụ nữ tự tin về bản thân mình hơn".  Những lời này, có ai ngờ sẽ là một người độc miệng như nam chính nói cơ chứ. Nhưng anh nói quá đúng, thật sự rất đúng. Có thể không có người yêu, nhưng cần phải đẹp, phải tự tin, phải sống hết mình vì mục tiêu của chính bản thân mình. Như vậy mới không thẹn với lòng, không thẹn với thanh xuân của chính mình.  Ứng Khắc Hoà - một người tưởng như là vô cùng độc miệng, lại có thể yêu thương và sủng ái nữ chính đến thế. Nói thật, đọc truyện của Huyên Thảo Yên Hoa về hai anh em nhà này thì mình đều không thích nữ chính cho lắm, nhưng mình lại rất kết nam chính. Ảnh không nói nhiều, nhưng ảnh lặng lẽ làm tất cả vì nữ chính, thật sự rất mong muốn sau này cũng sẽ gặp một người như thế: một người luôn đứng đằng sau để cổ vũ mình, lên tiếng khi mình phạm lỗi, nhưng sau đó lại lút cút chạy theo dỗ dành mình. Đừng để ấn tượng xấu của nam chính trong truyện (Bệnh không thể yêu) làm ảnh hưởng đến bạn, tin mình đi, nam chính trong truyện này thật sự rất tuyệt. À, sau đó anh còn kêu là, bạn nữ chính phải đặt mục tiêu là sau này trong nhà sẽ có một căn phòng riêng chỉ để trang điểm, trong đó sẽ có một cái tủ chỉ để đựng son môi thôi  =)))) tâm lý thế cơ trứ  =)))  Trong truyện này thì nói thẳng ra, đôi lúc mình không thích nữ chính lắm. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nữ chính mới 19 tuổi, được ca ngợi là Trù thần, có chút tự cao về bản thân mình cũng là đúng (chút chút à). Chắc do hình tượng nam chính hoàn mỹ, nên nữ chính hơi nhạt một chút.  Mình cũng không thích lắm một số chi tiết trong truyện, có đôi lúc mình thấy cách bẻ ngoặt của tác giả không được hợp lý lắm (nói ra thì thành spoil mất), đọc những khúc này có chút gượng ép, nhưng thôi, ngôn tình mà, đặt tình cảm lên hàng đầu  :)) Mà trong truyện còn một cặp phụ đáng yêu lắm  =)) mình thích bạn này còn hơn bạn nữ chính cơ. Con gái thời nay phải thế: thích được buông được, người ta không thích mình thì không cần phải dây dưa chi cho tốn thời gian. Có tiền có tài có sắc, sao không đi kiếm người đàn ông khác trẻ trung hơn, tốt đẹp hơn? (Trích nguyên văn)  =)) Mời các bạn đón đọc Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh của tác giả Huyên Huyên Yêu Hoa.
Chớ Hỏi Chốn Quân Về - Đê Biên Nhứ
Thật ra ban đầu khi nhìn thấy tên truyện, nghe nó cứ phũ phũ kiểu gì ấy. Nhưng mà khi quyết định lọt hố thì tớ mới nhận ra là mình lầm rồi, lầm to rồi :v Bởi vì xuyên suốt câu chuyện từ đầu đến cuối đều là quá trình ngọt sủng chết người của cặp đôi nhân vật chính: Mã Văn Tài và Diệp Quân Lan. Mà khoan đã, như đã nói trên, đây là câu chuyện về cặp đôi chính là Mã Văn Tài và Diệp Quân Lam, truyện có (rất nhiều) những yếu tố dìm hàng cặp đôi Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài nên nếu ai là người hâm mộ nguyên tác nên cẩn thận cân nhắc trước khi đọc review và nhảy hố. Xin cảm ơn. ... Diệp Quân Lan vốn là một linh hồn vất vưởng do sự thất trách của địa phủ mà mãi vẫn chưa thể siêu sinh. Nàng lưu lạc trên cõi trần ai thênh thang, chứng kiến bao sự trêu ngươi của vận mệnh, bao cảnh trái ngang của nhân tình thế thái. Đến một ngày, nàng bỗng nhìn thấy một đứa bé trai khoảng ba tuổi dễ thương trắng trẻo, nàng đã rất ấn tượng với đôi mắt hồn nhiên ấy mà không biết rằng chỉ là cuộc gặp gỡ thoáng chốc ấy chính là cầu nối bắt đầu đoạn nhân duyên của hai người. Lần đầu gặp hắn, nàng chỉ nghĩ đứa trẻ này thật hạnh phúc, bên cạnh có một mẫu thân xinh đẹp phúc hậu và một phụ thân tuấn lãng. Từ ánh mắt cũng có thể thấy đứa nhỏ này thật sung sướng biết bao. Lần thứ hai gặp lại, nàng hoảng hốt vì sao đôi mắt trong trẻo tràn ngập hạnh phúc trước kia tại sao lại trở nên lạnh nhạt thờ ơ như vậy, điều gì đã khiến một đứa trẻ trở nên như thế này? Nàng vô cớ cảm thấy xót thương. Lần thứ ba nhìn thấy hắn, không ngờ đứa trẻ này có khả năng nhìn thấy một linh hồn vất vưởng như Diệp Quân Lan. Một đứa trẻ như hắn đã phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng mẹ mình chết đi. Mã Văn Tài lúc ấy giống như một cánh chim lạc giữa trần đời thênh thang, không có lấy một người thân yêu bên cạnh. Hắn chỉ là một đứa trẻ cô độc.  Và hắn gặp Diệp Quân Lan, hắn và nàng cùng nhau bầu bạn, hẹn ước sẽ mãi mãi chẳng xa rời. Nàng như một tia nắng ấm áp soi sáng cuộc đời vốn tối tăm của Mã Văn Tài. Nhưng ông trời có bao giờ toại lòng người, chỉ sau vài ba ngày kết thân tình, nàng đã phải đi đầu thai để bắt đầu một kiếp người mới. Hai người tạm thời phải rời xa nhau. Sau khi đầu thai, nàng mất hết những ký ức về những ngày tháng mình đã từng trải qua. Nàng là tiểu thư duy nhất của Diệp gia giàu có, trên nàng còn hai anh trai. Tuy còn nhỏ nhưng nàng đã được học võ công, năm mười ba tuổi đã có y thuật đáng kể. Nàng có một người bằng hữu thân thiết là cửu tiểu thư của Chúc gia - Chúc Anh Đài.  Chúc Anh Vào năm mười tám tuổi, Diệp Quân Lan hợp tác với nàng ta phẫn nam trang rời nhà trốn đi đến học viện Ni Sơn đã ngưỡng mộ từ lâu. Mà trên đoạn đường đến học viện, Chúc Anh Đài đã gặp được tri kỷ Lương Sơn Bá, mà nàng cũng có một cuộc gặp gỡ với cố nhân. Và đây cũng chính là cuộc gặp gỡ thứ tư của hai người. Diệp Quân Lan trước khi đầu thai đã uống bát canh Mạnh Bà nên đã quên hết tất cả những ký ức đã từng có trong quá khứ. Nhưng Mã Văn Tài thì không, hắn vẫn luôn ấp ủ hình bóng của người con gái tên Diệp Quân Lan, khắc ghi vào trái tim một người con gái đã từng ở bên hắn trong những ngày hắn cảm thấy cô đơn nhất.  Mà sau bao nhiêu năm, cuối cùng hắn cũng chờ đợi được, đợi được nàng. Chỉ là một cuộc tương phùng ngẫu nhiên, trong khi lúc ấy nàng đang giả nam. Nhưng chỉ trong một cái liếc mắt, hắn đã xác định được nàng chính là người hắn chờ đợi bấy lâu nay. "Nhiều năm sau đó, khi nàng hỏi, sao chàng biết đó là ta mà không phải người khác, hắn chỉ khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài vuốt vuốt một lọn tóc trên vai nàng, cúi đầu nói nhỏ - Bởi vì đó là nàng." Mã Văn Tài là con trai của Thái thú Hàng Châu. Vốn là một đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian khi có mẹ cha bên cạnh thương yêu chiều chuộng. Nhưng từ ngày mẹ hắn lìa đời trước mắt, hắn và cha dần lạnh nhạt với nhau. Thậm chí Mã Văn Tài còn hận chính phụ thân của mình.  Nhưng may mắn hắn gặp được Diệp Quân Lan, chỉ có nàng là cười với hắn, bầu bạn bên cạnh hắn để Mã Văn Tài vơi đi phần nào nỗi đơn độc. Nhưng nàng lại rời đi không một lời từ biệt khiến hắn hụt hẫng biết bao. Hắn dần trở thành một nam nhân thờ ơ lạnh nhạt, nhưng vẫn cố nén bi thương mà đợi mà chờ. Vì hắn tin vào lời hứa của nàng với hắn, tin rằng nàng sẽ mãi mãi bên cạnh hắn, một đời một kiếp chẳng xa rời. Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài đi chung thuyền đến học viện Ni Sơn, sau đó cả hai còn ở chung một phòng. Và tiếp tiếp sau đó nữa đương nhiên là quá trình phát triển tình cảm của cặp đôi nam nữ chính này rồi :v Thật ra đây là một câu chuyện hết sức nhẹ nhàng, nhưng mà đối với cặp đôi nhân vật chính thôi. Bởi vì quá trình yêu đương của anh chị hết sức thuận lợi và tự nhiên nên hầu như không có biến cố hay hiểu lầm gây ngược hoặc tình huống máu chó nào. Chỉ có một biến cố lớn nhất là khi chị nữ chính mém chết do nữ phụ hại thì anh Mã Văn Tài hết sức đáng thương mà ngồi túc trực bên giường Diệp Quân Lan, kiên nhẫn nói chuyện với nàng, mái tóc bạc sau một đêm. Nhưng cái kết đương nhiên là vẫn HE rồi :v ... Chuyện tình cảm của nhân vật chính hết sức là ngọt ngào khỏi bàn cãi, có thể nói là không đáng kể nên tớ xin phép nói thêm về cặp đôi phụ Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài trong tác phẩm này. Như tớ đã nói, "Chớ hỏi chốn quân về" là câu chuyện tôn vinh cặp đôi Mã Văn Tài và Diệp Quân Lan nên đọc tác phẩm này tớ rất ghét Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá.  Chúc Anh Đài là cửu tiểu thư của Chúc gia, gia thế có thể nói là hiển hách. Từ nhỏ đã sống trong tình yêu thương và sự bảo bọc cưng chiều của cha mẹ và các ca ca. Vì thế mà Anh Đài hình thành tính cách hào phóng trọng nghĩa khinh tài, không quan tâm đến của cải vật chất hay hình thức bên ngoài. Có thể nói là phóng khoáng, tiêu sái. Có lẽ vì điểm này mà Lương Sơn Bá đã rung động với nàng ta.  Nhưng mà sau khi mình đọc lại cảm thấy nàng ta quá ngây thơ tin người không đúng lúc, lại ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình mà liên lụy tới những người yêu thương mình. Cũng chính tính cách này mà nàng ta tự tay hủy đi tình bạn của mình với Diệp Quân Lan. Hay khi nàng ta vì tình yêu của mình với Lương Sơn Bá mà đào hôn khiến cho cả gia đình, người thân của mình bị bôi nhọ, ảnh hưởng đến cả gia tộc. Nói chung là càng đọc càng không vừa mắt với Chúc Anh Đài. Còn Lương Sơn Bá thì được khắc họa thành một thư sinh gia giáo thanh cao tận trong cốt tủy, lễ nghĩa được giáo dục hết sức đoàng hoàng, tuy nghèo những vẫn luôn chính trực, nuôi ước mơ đỗ đạt công danh trở thành một vị quan tốt giúp ích cho đời. Tớ cũng không có thành kiến nhiều với nhân vật này cho đến khi đọc đến ngoại truyện. Sau khi đi theo tình yêu mà mình cho là đích thực, sâu sắc của đời mình là Lương Sơn Bá mà Chúc Anh Đài đã rời bỏ gia đình, người thân của mình để về làm dâu tại Lương gia. Ban đầu cuộc hôn nhân của họ rất hạnh phúc, tình yêu son sắt mặn mà. Tuy mãi không có con nhưng họ vẫn luôn lạc quan mà tin rằng trong tương lai cũng sẽ có.  Nhưng mà, nhà họ Lương vốn là một gia đình dòng dõi thư hương nhưng lại rất nghèo, chẳng hề có của ăn của để. Chúc Anh Đài lại là tiểu thư lớn lên trong nhung lụa. Những ngày đầu nàng còn sử dụng của hồi môn của mình để tiêu xài thoải mái. Nhưng tiền bạc cũng vơi cạn, Anh Đài dần thay đổi, trở nên tính toán chi li, bắt đầu càm ràm, bắt đầu vận áo thô vải gai mà mình đã từng xem thường, nàng ta cũng dần đánh mất bản chất khinh tiền của vốn có của mình.  Anh Đài đành phải nhờ ca ca của mình thỉnh thoảng đem cho nàng một số tiền để tiêu xài cho cuộc sống hằng ngày. Còn Lương Sơn Bá vẫn cắm cúi miệt mài đèn sách để lên kinh ứng thí, chờ ngày đỗ đạt công danh. Rồi hắn cũng đã thành tài, cũng được một chức quan nhỏ. Nhưng Lương Sơn Bá đâu biết rằng chức quan ấy là do Anh Đài cầu cứu ca ca nàng ta để cho hắn, Sơn Bá cũng đâu biết hắn không thể có con là do cơ thể hắn vốn suy yếu lại trải qua bạo bệnh. Khi hắn biết Anh Đài lén lút lấy tiền từ Chúc gia, một thư sinh thanh cao cổ hủ như hắn làm sao có thể chấp nhận được chuyện này. Hắn tức giận đến nỗi ra tay tát nàng, tát người hắn từng yêu sâu đậm. "Sau đó, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy mặt mũi già nua, da vàng như nghệ, mắt to trống rỗng, đôi môi tái nhợt, thân thể gầy yếu của người con gái hắn đã từng yêu. Đây đâu còn là Chúc Anh Đài nữa? Chúc Anh Đài sao có thể thành như vậy?" Không biết từ khi nào, tình yêu sâu đậm mà hắn dành cho nàng cũng đã bị mai một bởi nhân gian vô tình, hắn không còn yêu nàng nữa, mà cũng không muốn sẽ yêu nàng nữa. "Mẫu thân chủ trương nạp thiếp, hắn không phản đối, hắn cũng muốn có con. Lương gia không thể tuyệt hậu. Anh Đài không nói gì, dạo này càng ngày nàng càng trầm tĩnh. Tuy Lương gia nghèo khó, nhưng cũng được coi là dòng dõi thư hương, vẫn có người đồng ý gả cho hắn. Vì thế chọn ngày lành tháng tốt, nạp thiếp. Nhớ ngày đó nạp thiếp, Anh Đài ngồi ghế chủ vị, ánh mặt lạnh nhạt hờ hững, lúc nhìn về phía hắn cũng không còn tình yêu say đắm như trước đây. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, hoá ra không chỉ có hắn không yêu nàng, mà nàng cũng chẳng còn yêu hắn nữa. Tình yêu của bọn họ cuối cùng chấm dứt trong những ngày tháng sống cùng nhau. Từ đó về sau trở thành hai người xa lạ." Tới khi đọc xong bộ truyện này, lòng tớ cũng dâng lên nhiều cảm xúc. Nếu Chúc Anh Đài ngày xưa nghe lời cha mẹ của mình mà đừng cố chấp đi theo tình yêu mà nàng ta cho là vĩnh viễn thì chắc đã không sa cơ đến bước đường này.  Có lẽ nhiều người sẽ không thích tác phẩm này, vì nó khác xa với nguyên tác. Cặp nhân vật Lương - Chúc được miêu tả rất dở hơi cà chớn nhưng Mã Văn Tài thì được miêu tả như một soái ca ngôn tình lạnh lùng thâm tình... Nhưng có lẽ là do khi xem bản nguyên tác, tớ hoàn toàn không có cảm tình với nhân vật nào, thậm chí là ghét luôn cả ba nhân vật Lương - Chúc - Mã nên tớ đọc bộ cảm thấy khá thú vị :v Mạch truyện hợp lý, độ dài cũng vừa phải. Khi tớ đọc ngoại truyện về những nhân vật mà tớ ghét, tớ mới cảm thấy thông cảm với họ. Ai cũng có những lý do, hoàn cảnh của riêng mình, họ đều có một nỗi khổ riêng để có kết cục như hiện tại. Thật ra suy cho cùng tất cả bọn họ đều là những kẻ đáng thương cả. Nếu các bạn là người thích những câu chuyện nhẹ nhàng lại ngọt ngào thì đây chính là bộ truyện dành cho bạn đó, nhảy hố thôi nào! ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa Bìa: #Tịch Phi Mời các bạn đón đọc Chớ Hỏi Chốn Quân Về của tác giả Đê Biên Nhứ.
Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư - Bản Lật Tử
Mạc Trăn từ 16 tuổi đã bắt đầu xuất đạo, liền vượt qua mọi thử thách, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, một đường thẳng tiến đến ngai vị ảnh đế.      Nhưng mà anh không hề nghĩ đến có một ngày mình lại bại trên tay một nữ quỷ.      Hơn nữa nữ quỷ này còn mặt dày mày dạn ở lỳ trong nhà anh, Không! Chịu! ! Đi! ! ! ***      1. Truyện có tên khác là 《 Trăn Tử và Sadako 》, 《 Bạn bè đều rất ít 》23333333333      2. Nhẹ nhàng ngọt sủng, 1V1, HE       3. Căn cứ theo quy tắc ngầm, nữ chính sẽ trở lại thành người! *** Bạn có đem lòng yêu thích một nam thần nào không? Một nam thần ở cách bạn xa rất xa, toả sáng khắp một phương được bao người ngưỡng mộ. Là người mà bạn chỉ có thể ngắm nhìn qua những tấm poster treo tường hay hình nền máy tính. Bạn có bao giờ mơ ước chính mình sẽ là cô gái được sánh vai bên nam thần, trở thành bạn gái hay vợ của anh ấy?  Nhưng điều đó dường như là bất khả thi khi mà người đàn ông của bạn luôn là mục tiêu theo dõi của hàng ngàn cặp mắt và hàng trăm ống kính máy ảnh tò mò thọc mạch. Vậy phải làm sao đây? Để tôi mách cho bạn hai cách. Cách thứ nhất, gửi cú cho Harry xin mượn chiếc áo khoác tàng hình. Có vẻ hơi khó với dân Muggle nhỉ. Vậy thì cách thứ hai, dễ hơn nhiều, hãy trở thành một hồn ma. Không tin à? Nhìn cô nàng A Diêu kia kìa. A Diêu là một hồn ma. Thực ra A Diêu cũng chẳng phải tên của cô nàng. Chính xác mà nói, cô nàng chẳng hề nhớ mình là ai, tên là gì, nhà ở đâu. Thế đấy! Đã là một hồn ma vất vưởng lại còn mất trí nhớ. Nhọ đến thế là cùng =.=! Nhưng mất cái nọ thì được cái kia. Hồn ma A Diêu đi lung tung loăng quăng thế nào lại quăng đúng vào nhà của Ảnh đế Mạc Trăn. Không những thế, Ảnh đế còn nhìn thấy A Diêu nữa (O__O)!!! Cơ hội trời cho nào có ai để lỡ. A Diêu đẹp chứ đâu có ngu. Vậy là từ đây cô nàng bắt đầu kiếp sống ăn nhờ ở đậu, mặc cho sắc mặt đen xì như đít nồi của chủ nhà.  Mà Mạc Trăn là ai á? Hừ, trừ khi bạn mới từ trên núi xuống, nếu không nhất định đã từng nghe đến cái tên này. Ảnh đế Mạc Trăn, Thiên vương Mạc Trăn, 16 tuổi vào nghề, sau 10 năm đã bỏ túi được ba giải Ảnh đế, album bán ra vạn bản. Ca hát hay đóng phim đều xuất sắc. Fan đông như kiến, hung hãn như ruồi. Đời tư sạch bong kin kít như sàn nhà sau khi dùng Vim. Nam thần đích thực là đây chứ đâu! Thế nhưng nam thần lại có một bí mật cực kỳ thầm kín: nam thần có thể nhìn thấy hồn ma. Bí mật này không khó để che giấu với người ngoài nhưng lại không dễ qua mắt được mấy hồn ma cứ lượn lờ vòng quanh. Và đương nhiên không thể qua mắt A Diêu. Cái đồ hồn ma mặt dày! Mắng không thẹn, đuổi không đi. Suốt ngày như con cún theo chân Mạc Trăn đi khắp nơi, từ nhà tới phim trường rồi lại từ phim trường về nhà. Ngủ trong nhà anh, dùng đồ của anh lại còn đòi anh đặt tên cho. Nhưng mặc dù vậy, hồn ma này cũng được việc ra phết. Mạc Trăn ngủ quên sẽ có hồn ma đánh thức. Mạc Trăn đói sẽ có hồn ma nấu cháo cho ăn. Fan cuồng biến thái bị hồn ma dọa cho chạy trối chết. Nói chung là, uhm, cũng được. Chỉ có điều, hồn ma này thực sự không được thông minh cho lắm.  * * * * * “Sư phụ, sau khi quỷ nhập vào người phải làm thế nào để đi ra?” “... Cái vấn đề này của con giống như đang hỏi quỷ hút máu phải làm gì đầu tiên ý.” “Người chỉ cần trả lời vấn đề của con là được rồi.” “Quỷ nhà con nhập vào người khác không ra được? Ha ha há há há ngu thế【 cười ha hả 】” Mạc Trăn: “...”  Được rồi, anh cũng cảm thấy rất ngu, nhưng cũng không cần cười thành dạng này chứ? “Bây giờ ta đã tin cô ta không có ác ý với con, bởi vì chỉ số thông minh của cô ta không đủ.” “...” “Cô ta nhập vào người nào?” “Một con mèo hoang.” “...” Lần này Thần Côn im lặng thật lâu, mới gõ ra một hàng chữ, “Rất có sáng tạo.” * * * * * Thế nhưng cô nàng A Diêu lại chẳng thấy chuyện bị nhập vào một con mèo có gì bất tiện. Hồn ma A Diêu chỉ có thể ngửi mùi đồ ăn trong khi mèo con A Diêu có thể đường hoàng ngồi gặm chân gà. Hồn ma chỉ có thể ngắm múi của Mạc Trăn trong khi mèo con được sờ sờ thoải mái (woohoo!!!). Hồn ma nằm ghế sopha mà ngủ trong khi mèo con được ngủ trên giường. Nhắc lại là ngủ trên giường, nằm cạnh nam thần đó! Ăn ngon, ngủ kỹ, ngắm trai đẹp, ngày ngày lướt net nói xấu trai đẹp, cuộc đời này còn cần gì hơn nữa đâu. À mà thực ra vẫn còn. Thân phận của A Diêu là gì? Cô nàng thực sự đã chết hay chưa? Câu trả lời là: đương nhiên là chưa (đã bảo truyện HE rồi mà lại). A Diêu và Mạc Trăn kết hôn và chung sống hạnh phúc trong niềm đau đớn tột cùng của tập thể fangirl.  * * * * * Mạc Trăn v: Hôm nay đi cùng với bà xã tới bệnh viện làm kiểm tra thân thể, bác sĩ nói tôi sắp được lên làm ba rồi, kính mong mọi người chúc phúc cho tôi :) "Ha ha ha ha ha ha, chúc mừng anh phải tiến vào thời kỳ mười tháng ngừng khởi nghiệp! 【 Bái bai】” "Chúc anh cùng với Ngũ cô nương chung sống vui vẻ 【 Bái bai 】" "Nghe nói trong thời gian phụ nữ mang thai tỷ lệ đàn ông come out là vô cùng cao, tiếp theo anh có thể khoe giấy ly hôn được rồi. 【 Bái bai 】" "Thích một idol như anh tôi cảm thấy mình thật là liều chết【 Bái bai 】" Mạc Trăn kiên nhẫn đọc hết bình luận của fan, sau đó lại đăng một Weibo. Mạc Trăn v: Mọi người cứ lừa tôi, rõ ràng bác sĩ nói sau ba tháng là có thể ‘khởi nghiệp’. ╭(╯^╰)╮ Tất cả các fan:... (*) * * * * * Không chỉ có nữ chính tưng tửng và nam chính bá đạo, Bản Lật Tử còn rất hào phóng khuyến mại cho độc giả một cặp nam nữ phụ cực chất. Nữ phụ Thanh Dương là một fangirl điển hình, dốc sức vì nam thần, hết lòng vì nam thần mà cũng tan nát cõi lòng vì nam thần. Nam phụ Hướng Vân Trạch bề ngoài cực kỳ đứng đắn, đạo mạo với thân phận một giáo sư chuyên ngành vật lý nhưng bản chất bên trong lại là một kẻ gian manh. Yêu thầm nữ chính từ nhỏ, lớn lên thả thính nam chính đến cuối cùng lại hốt nữ phụ về nhà. Khôn như anh, quê tôi chẳng có nhiều đâu. Với dàn nhân vật thú vị như vậy, sẽ rất đáng tiếc nếu bạn bỏ qua Chào buổi sáng, u linh tiểu thư!  __________ (*): Trích dẫn từ truyện Review by #Linh_Hy Tần Bìa:#Vy Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư của tác giả Bản Lật Tử.