Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Miền Thơ Ấu

Quê hương của một người, nếu nói về nó bằng tình yêu chân thật, từ trái tim mình, thì cũng mang dáng dấp quê hương của bất kỳ ai khác, trong sự đồng điệu của tâm hồn. Miền Thơ Ấu là câu chuyện về cậu bé 7 tuổi trong cuộc gặp gỡ với quê hương của chú. Đó là không gian ngôi làng bùn lầy nước đọng vùng chiêm trũng Bắc Bộ giữa thập niên 1940 vừa xác xơ nghèo khổ lại vừa lung linh, trong trẻo. Đó là một ngôi nhà ba gian bằng gỗ cũ kỹ và hằng in dấu vết của các thế hệ từ đời cụ kỵ. Là bà cô ngoan đạo  – người phụ nữ trung niên không chồng, lạnh lùng, gia trưởng và luôn tỏ ra mình là người khó tính, keo kiệt. Là anh cu Lớn, anh cu Nhỏ - những người bạn cùng câu cá, cùng chơi chung, cùng khóc cười. Là những câu chuyện ma tưởng tượng. Những lần lén lấy gạo cho một người sắp chết đói. Là những cuộc ngã giá ở cái chợ quê mà phiên nào cũng đầy các sản vật bản địa được người dân trong vùng mang tới… Và, đó còn là những chi li yêu ghét của những người quê tủn mủn nhưng thiệt thà. Quê hương của một người, nếu nói về nó bằng tình yêu chân thật, từ trái tim mình, thì cũng mang dáng dấp quê hương của bất kỳ ai khác, trong sự đồng điệu của tâm hồn. Bởi vì tuổi thơ của ai cũng vậy, nó chứa đựng những tình cảm đẹp nhất mà cuộc đời có thể cho ta, khi nắng bao giờ cũng lấp lánh và gió bao giờ cũng ngát hương. Nơi miền đất tuổi thơ, mỗi đám mây bay ngang cũng gợi ta hình dung ra những xứ sở xa xôi từ đó nó bay đến, mặt trăng rằm nào cũng bắt ta phải ngắm nhìn để tìm ra bóng dáng cây đa với chú Cuội cổ tích, thậm chí một con chuồn chuồn ngô cũng có phép màu làm cho ta biết bơi… Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc! VỀ TÁC GIẢ: Tác giả Vũ Thư Nguyên sinh năm 1933 tại Hà Nội. Bút danh khác: Kim Ân Năm 1988, ông nhận giải A Văn học thiếu nhi của Hội Nhà văn Việt Nam với tác phẩm Miền Thơ Ấu. Mã hàng 8936144200162 Tên Nhà Cung Cấp Phanbook Tác giả Vũ Thư Hiên NXB NXB Đà Nẵng Năm XB 2018 Trọng lượng (gr) 320 Kích Thước Bao Bì 13 x 20.5 Số trang 300 Hình thức Bìa Mềm Sản phẩm bán chạy nhất Top 100 sản phẩm Tiểu thuyết bán chạy của tháng Giá sản phẩm trên Fahasa.com đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như Phụ phí đóng gói, phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh,... Miền Thơ Ấu Quê hương của một người, nếu nói về nó bằng tình yêu chân thật, từ trái tim mình, thì cũng mang dáng dấp quê hương của bất kỳ ai khác, trong sự đồng điệu của tâm hồn. Miền Thơ Ấu là câu chuyện về cậu bé 7 tuổi trong cuộc gặp gỡ với quê hương của chú. Đó là không gian ngôi làng bùn lầy nước đọng vùng chiêm trũng Bắc Bộ giữa thập niên 1940 vừa xác xơ nghèo khổ lại vừa lung linh, trong trẻo. Đó là một ngôi nhà ba gian bằng gỗ cũ kỹ và hằng in dấu vết của các thế hệ từ đời cụ kỵ. Là bà cô ngoan đạo  – người phụ nữ trung niên không chồng, lạnh lùng, gia trưởng và luôn tỏ ra mình là người khó tính, keo kiệt. Là anh cu Lớn, anh cu Nhỏ - những người bạn cùng câu cá, cùng chơi chung, cùng khóc cười. Là những câu chuyện ma tưởng tượng. Những lần lén lấy gạo cho một người sắp chết đói. Là những cuộc ngã giá ở cái chợ quê mà phiên nào cũng đầy các sản vật bản địa được người dân trong vùng mang tới… Và, đó còn là những chi li yêu ghét của những người quê tủn mủn nhưng thiệt thà. Quê hương của một người, nếu nói về nó bằng tình yêu chân thật, từ trái tim mình, thì cũng mang dáng dấp quê hương của bất kỳ ai khác, trong sự đồng điệu của tâm hồn. Bởi vì tuổi thơ của ai cũng vậy, nó chứa đựng những tình cảm đẹp nhất mà cuộc đời có thể cho ta, khi nắng bao giờ cũng lấp lánh và gió bao giờ cũng ngát hương. Nơi miền đất tuổi thơ, mỗi đám mây bay ngang cũng gợi ta hình dung ra những xứ sở xa xôi từ đó nó bay đến, mặt trăng rằm nào cũng bắt ta phải ngắm nhìn để tìm ra bóng dáng cây đa với chú Cuội cổ tích, thậm chí một con chuồn chuồn ngô cũng có phép màu làm cho ta biết bơi… Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc! VỀ TÁC GIẢ: Tác giả Vũ Thư Nguyên sinh năm 1933 tại Hà Nội. Bút danh khác: Kim Ân Năm 1988, ông nhận giải A Văn học thiếu nhi của Hội Nhà văn Việt Nam với tác phẩm Miền Thơ Ấu. *** LỜI NÓI ĐẦU Khi đặt bút viết những dòng đầu tiên của cuốn sách mà bạn đang cầm trong tay, tôi không dám tin rằng sẽ có ngày nó được thấy ánh sáng mặt trời. Nó ra đời như một may mắn không ngờ, như nhờ một phép màu. Đối với tôi, nó có ý nghĩa đặc biệt. Một thời, nó đã là người bạn tâm tình, là cái nạng cho tôi vịn vào mà đi trên con đường vô định. Mùa đông năm 1967 là một mùa đông giá buốt, ít nhất là cho tôi, trong cái xà lim không có sưởi và không có quần áo ấm. Trong mùa đông ấy, không hiểu vì sao, tôi cảm thấy nhớ quê hương nhiều hơn bất cứ lúc nào. Cái đầu tiên gợi nhớ đến quê hương là mùi khói cay nồng từ những đống lá mà phu quét đường đốt lên để sưởi, ở bên kia bức tường đá của nhà tù. Ở quê tôi người ta thường đốt những đống rấm như thế để khói ngăn sương muối sà xuống những vườn rau. Mùi khói thoang thoảng lọt vào xà lim gây nên một nỗi nhớ cồn cào, da diết. Gối đầu trên đôi tay, tôi nằm dài trên phản xi măng lạnh ngắt mà thả hồn về quá khứ, tự hứa thể nào rồi mình cũng phải viết một cuốn sách về cái làng bùn lầy nước đọng quê hương. Cái làng nhỏ nhoi và nghèo khổ ấy gắn liền với thời thơ ấu của tôi, cái thời không mấy hạnh phúc nếu đứng ngoài nhìn vào, nhưng tuyệt đẹp đối với tôi, mà cũng có thể đối với bất cứ ai từng có một cái quê để mà nhớ. Lúc ấy tôi không nghĩ rằng cuốn sách tôi định viết sẽ được thực hiện không phải ở nơi nào khác, mà trong nhà tù. Ở Hỏa Lò tù nhân bị cấm đủ thứ, nhất là viết, hoặc đọc. Một mẩu giấy báo bị quản giáo phát hiện trong xà lim cũng là một cái tội, người tù giấu nó sẽ bị kỷ luật cùm chân, bị cắt "tiếp tế". Trong năm tù đầu tiên tôi chưa có đủ kinh nghiệm để biết rằng khi cần thiết người tù có thể làm được những việc anh ta không bao giờ ngờ tới. Ở trại quân pháp Bất Bạt (Sơn Tây) sự sống trong xà lim còn tệ hơn ở Hỏa Lò. Tôi hoàn toàn bị cắt đứt với thế giới bên ngoài. Nếu ở Hỏa Lò người tù xà lim còn có thể đoán biết được một sự kiện nào đó xảy ra bên kia những bức tường và hàng rào dây kẽm gai nhờ nghe ngóng được động thái của bạn đồng cảnh ở các xà lim cùng khu, thì ở Bất Bạt cái đó hoàn toàn không có. Những người bị giam ở đây, bên cạnh xà lim tôi, thường đã qua thời kỳ hỏi cung (thẩm vấn). Họ yên tâm nằm chờ, tháng này qua tháng khác, mà cũng có thể năm này qua năm khác, nhưng họ có cái để mà chờ: đó là ngày chắc chắn sẽ được ra tòa lĩnh án. Án có thể ngắn, có thể dài, nhưng họ sẽ được trở về khi mãn hạn. Những người tù chính trị, lại là thứ có tên gọi mỹ miều là “xử lý nội bộ”, thì không thể có xử, cứ việc nằm đấy, không chờ. May cho tôi, ở trại này trong một lần "tiếp tế" vợ tôi lén lút giúi cho tôi một cây bút bi Trung Quốc hai màu. Tôi có một đam mê khó hiểu đối với những cây bút. Vợ tôi biết người ta chẳng đời nào cho tù nhận thứ đồ quốc cấm ấy nhưng đã mang nó cho tôi, tôi sẽ có cách giấu. Tôi vờ xin đi vệ sinh, ở đó tôi kín đáo phá nát cây bút quý giá ấy, chôn những mảnh vỡ của nó xuống đất, rồi luồn hai cái ruột bút bi vào nẹp áo bông để mang vào xà lim. Cuốn sách bắt đầu từ ấy, mùa thu năm 1969. Tôi mải mê viết những trang đầu tiên trên vỏ bao thuốc lá, trên giấy kẹo, trên những riềm báo cũ mà gia đình bọc đồ "tiếp tế" (đến lúc đó nhà cầm quyền đã rộng lượng cho phép chúng tôi được giữ lại một số tờ giấy có in chữ, nhưng phải là thứ cũ, hết sạch thời gian tính). Viết phải rất cẩn thận, không được lãng phí những mẩu giấy hiếm hoi, lại phải canh chừng lính gác năm phút mươi phút một lần lượn lờ qua phòng giam để kiểm tra. Những mẩu "bản thảo" lắt nhắt không thể xếp thành trang, phải đánh số rõ ràng để không lẫn lộn, được gom lại, được cất giấu bằng mọi cách trong cái xà lim nhỏ hẹp. Sau đó là những ngày chờ đợi đến lần được gặp gia đình kế tiếp thì tuồn cho mẹ tôi, vợ tôi mang ra. Khi viết được nhiều, bản thảo tích lại khá dày cũng gây ra mối lo. Mà những cuộc gặp lại khôngcó kỳ có hạn, gia đình muốn gặp thì làm đơn, khi nào người ta rộng lượng cho gặp thì được gặp. Được cái từ năm tù thứ ba trở đi đám quản giáo coi nhà tiếp tế không còn khám xét kỹ mỗi lần tôi được gặp gia đình nữa. Vả lại, chẳng cần khám làm gì - chúng tôi đâu có biết ngày nào tháng nào được gặp vợ con đâu mà chuẩn bị. Tôi bao giờ cũng sẵn sàng, cho nên lần nào gặp gia đình cũng chuyển ra ngoài được một ít bản thảo. Về sau này, trong xà lim trại Tân Lập (Phú Thọ), việc viết không còn khó như trước, mặc dầu vẫn phải canh chừng để không bị phát giác. Sau nhiều lần yêu cầu kiên trì, chúng tôi thậm chí còn được người ta chiếu cố cho phép gia đình mang cho giấy bút và vài cuốn tiểu thuyết ngoại quốc để đọc. Cuốn sách hình thành dần dần, từng ít một. Một lần các nhân viên công an nghi ngờ tôi chuyển gì ra, họ chặn mẹ tôi và vợ tôi lại để khám, nhưng hai người đã mang được những mẩu giấy của tôi ra ngoài trót lọt. Khi những bản thảo đã gom được kha khá, các em tôi - Vũ Chí Dũng, Vũ Thu Hương và Vũ Thu Hòa - hì hục chép lại. Năm 1976, sau chín năm tù, tôi trở về thì đã có một bản thảo hoàn chỉnh. Các em tôi còn đánh máy ra làm mấy bản sạch sẽ để những người thân đọc. Mẹ tôi đọc xong, bảo: - Mẹ thích. Nhưng sách không in được đâu. Một là, tên của con bị cấm. Hai là, chuyện một nhà, một làng, liệu mấy ai quan tâm? Bố tôi nhận xét: - Dù sao thì nó cũng ghi lại dấu vết một thời kỳ của nông thôn Việt Nam vùng Thiên Chúa giáo. Cứ để đấy, nó sẽ có ích sau này. Cho những nhà nghiên cứu chẳng hạn. Tôi không có ý định viết cho những nhà nghiên cứu. Họ chẳng cần đến tôi. Tôi cũng chẳng có ý định viết để in. Tôi viết vì đó là công việc duy nhất mà tôi có thể làm trong sự ăn không ngồi rồi bất đắc dĩ. Tôi viết vì tôi thèm được làm công việc mà tôi yêu thích. Tôi viết, ít nhất thì cũng để cho các con tôi, chúng không biết thời thơ ấu của tôi đã trôi qua thế nào. Mà chắc gì sẽ có ngày tôi kể được cho các con tôi nghe? Hồi ở trại Bất Bạt tôi không nghĩ tới ngày về. Không ít người đã nằm lại trong các nghĩa trang nhà tù. Những nghĩa trang ấy, thường ở sườn đồi, nếu có đồi, hoặc ở một bãi hoang giữa rừng. Trong cái sự tù của chúng tôi nghĩ tới ngày về là ý nghĩ ngu ngốc. Ý nghĩ viết cuốn sách để lại cho các con đã làm cho cuốn Miền Thơ Ấu có một sắc thái riêng. Nó là hồi ký, nhưng trong lần in đầu tiên nhà xuất bản đặt nó vào loại tiểu thuyết. Trên bìa sách cũng đề rõ Miền Thơ Ấu - tiểu thuyết. Hồi ấy ở Việt Nam chỉ có loại hồi ký là hồi ký cách mạng, do các lãnh tụ kể cho các nhà văn ghi. Người thường không ai viết hồi ký, không được viết hồi ký. Để nó vào dạng tiểu thuyết thì dễ in hơn. Còn có một lẽ nữa, là cuốn sách có hình thức giống tiểu thuyết trong cách viết, trong cách miêu tả nhân vật, dựng lại đối thoại. Tuy nhiên, tên người, tên đất trong cuốn này được giữ nguyên, không thay đổi. Người trong họ ngoài làng sẽ nhận ngay ra người quen khi đọc. Mà người làng tôi thì không quan tâm đến chuyện cuốn sách mà họ đọc thuộc thể loại gì. Tôi cho rằng có thể chép cuộc đời vào sách và tạo ra cho nó một dáng vẻ nghệ thuật, nếu ta nhìn đời theo cách nghệ thuật. Cuốn sách nằm lâu trong đống giấy má vàng úa của một thời chữ nghĩa. Tôi cũng chẳng có thời giờ để ý tới nó vì còn bận đánh vật với những thí nghiệm, chạy đi chạy lại các cơ quan nhà nước kiếm hợp đồng làm hàng gia công, là việc có ích cho sự kiếm sống. Từ khi ra tù tôi làm đủ mọi thứ nghề tạp nham, trong đó việc sản xuất hàng hoá liên quan tới hóa chất cho các tổ hợp thủ công nghiệp đem lại nhiều tiền hơn cả. Mãi tới năm 1987, anh bạn Lê Phát, biên tập viên đài Tiếng nói Việt Nam, một người tò mò thích văn chương, đã khui nó ra trong đống giấy má bừa bộn của tôi. Lê Phát đọc một lèo, anh thích nó, bèn đưa cho nhà xuất bản Văn Nghệ thành phố Hồ Chí Minh, nơi nhà văn Hà Mậu Nhai làm giám đốc. Hà Mậu Nhai cũng đọc một lèo, rồi nhắn tôi đến chơi. Anh tỏ ý muốn in cuốn sách. Tôi ngăn anh: - Anh không biết có một chỉ thị cấm in tôi sao? - Tôi biết. - Vậy mà anh vẫn quyết định in? Hà Mậu Nhai nói: - Chừng nào chưa có trước mặt tôi một văn bản pháp luật trong đó ghi rõ quyết định của tòa án cấm không được in Vũ Thư Hiên thì tôi vẫn in. Tôi không ngán những lệnh miệng và những chỉ thị nội bộ. Tôi in, và còn in tên Vũ Thư Hiên to hơn bình thường nữa kia. Tôi ngần ngừ. Tôi không muốn vì cuốn sách của mình mà bạn mình mang vạ. Hà Mậu Nhai nói chỉ cần tôi đồng ý cho in. Tôi miễn cưỡng đồng ý. Cuốn sách được in ra. Tên tác giả được in to hơn bình thường, đúng như Hà Mậu Nhai nói. Hà Mậu Nhai là một nhà văn nhưng không có chân trong Hội Nhà Văn. Anh chỉ có chân trong Xã Hội Những Người Tử Tế. Năm sau Miền Thơ Ấu được giải thưởng loại A của Hội nhà văn Việt Nam, tức là giải nhất, cho sách dành cho thiếu nhi, mặc dầu nhà xuất bản không đưa nó vào danh sách tác phẩm dự thi. Trong chuyện này Hà Mậu Nhai nghĩ như tôi, sách được in ra là tốt rồi, mong gì được giải. Việc trao giải thưởng năm ấy là sự kiện lớn. Đã nhiều năm chuyện xét và trao giải thưởng văn học bị xếp lại, vì chiến tranh, và vì văn chương là cái sự không ra gì, một thứ xướng ca vô loài, dưới mắt các nhà lãnh đạo. Chủ tịch Hội đồng xét giải là nhà văn Tô Hoài. Phùng Quán cũng được giải thưởng, loại B, với tiểu thuyết ba tập Tuổi Thơ Dữ Dội. Hai tên tội đồ, một Xét Lại Hiện Đại, một Nhân văn-Giai phẩm, chiếm hai giải thưởng nhất nhì trong một cuộc thi văn chương, là quá lố. Nhưng đã là năm 1988, hai năm sau khi Đảng cộng sản tuyên bố "đổi mới" và "cởi trói". Nếu là những năm trước, việc làm ngang bướng của Hà Mậu Nhai ắt bị trừng trị. Anh vẫn ngồi yên trên ghế giám đốc cho tới khi qua đời, ba năm sau. Giải thưởng này đối với tôi là bất ngờ, không kém gì việc nó được in ra. Khi mọi người cho tôi biết các báo đều đã đăng tin, tôi mới biết. Việc cuốn sách kể chuyện tầm phào về một làng quê khỉ ho cò gáy mà được giải, lại giải cao, là điều khó tin. Tô Hoài hiển nhiên đóng vai trò quan trọng trong việc trao giải lần này. Uy tín của nhà văn già đã thắng tính bảo thủ của các cơ quan lãnh đạo tư tưởng của đảng cộng sản. Sau đó, đài phát thanh Sài Gòn đọc Miền Thơ Ấu trong chương trình "Đọc truyện đêm khuya", nhà xuất bản Kim Đồng ở Hà Nội tái bản một lần, rồi hai lần... So với bản thảo, cuốn Miền Thơ Ấu trong lần in đầu tiên được rút gọn còn một nửa theo yêu cầu của nhà xuất bản. Vì không có giấy. Giấy vào những năm ấy đắt khiếp đảm. Lần xuất bản sau ở hải ngoại không thiếu giấy nhưng lại thiếu những trang bản thảo bị bỏ ra nọ. Chúng nằm lại ở Việt Nam, cách tôi quá xa, không phải xa theo khoảng cách địa lý, mà bởi những khó khăn. Tôi cũng không tìm cách bổ khuyết. Cuốn sách đã có cuộc sống riêng của nó, diện mạo của nó. Chưa chắc gì một sự thay đổi sẽ làm cho nó đẹp hơn. Những gì bị bỏ ra ngoài trong lần xuất bản đầu tiên rồi sẽ được đặt vào một lần xuất bản khác, hoặc một chỗ khác. Câu chuyện về một chú bé trong cuộc gặp gỡ với quê hương của chú đã tìm được độc giả của nó. Thì ra quê hương của một người, nếu nói về nó bằng tình yêu chân thật, từ trái tim mình, thì cũng mang dáng dấp quê hương của bất kỳ ai khác, trong sự đồng điệu của tâm hồn. Tôi bao giờ cũng nhớ về tuổi thơ của mình với tất cả niềm thương yêu dịu dàng, bởi vì tuổi thơ của ai cũng vậy, nó chứa đựng những tình cảm đẹp nhất mà cuộc đời có thể cho ta, khi nắng bao giờ cũng lấp lánh và gió bao giờ cũng ngát hương. Nơi miền đất tuổi thơ, mỗi đám mây bay ngang cũng gợi ta hình dung ra những xứ xở xa xôi từ đó nó bay đến, mặt trăng rằm nào cũng bắt ta phải ngắm nhìn để tìm ra bóng dáng cây đa với chú Cuội cổ tích, thậm chí một con chuồn chuồn ngô cũng có phép màu làm cho ta biết bơi. Bạn đã bao giờ cho chuồn chuồn ngô cắn rốn chưa? Nếu bạn đã được một con chuồn chuồn ngô cắn rốn một lần để được sặc sụa một lần trong dòng sông quê hương thì bạn là người hạnh phúc đấy. Tôi đã đọc những dòng viết ấm áp và chân thành, và lạ thay, bao giờ cũng đầy nuối tiếc, về tuổi thơ trong sáng của mình nơi Lev Tolstoi, Maxim Gorky hay Paul Vaillant-Couturier. Chúa Giê-su Ki-ri-xi-tô dạy: "Hãy như con trẻ!" Tôi chưa được nghe lời nào thông thái hơn. Nếu tất cả những con người sống trên mặt đất này biết nâng niu gìn giữ trái tim con trẻ trong mình thì chúng ta đã không phải chứng kiến những gì xấu xa mà chúng ta phải chứng kiến: chiến tranh, nhà tù, và mọi sự hành hạ mà con người hàng ngày gây ra cho đồng loại. Bằng cuốn sách bé nhỏ này, tôi muốn chia sẻ với bạn đọc tình cảm trìu mến đối với những gì quý báu nhất trong cuộc đời, những gì bạn và tôi đều có nhưng chóng quên, ở một miền thơ ấu của mỗi chúng ta. VTH.   Mời các bạn đón đọc Miền Thơ Ấu của tác giả Vũ Thư Hiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Marley và Tôi
Bạn đang tìm kiếm một câu chuyện đầy cảm xúc và vui nhộn thông qua cuộc đời của một chú chó? Cuốn sách bán chạy Marley và Tôi: Cuộc sống và tình yêu với chú chó tồi tệ nhất thế giới của tác giả John Grogan sẽ mang đến cho bạn điều đó. John và Jenny, cả hai đều rất trẻ và họ yêu thương nhau, với một ngôi nhà lý trưởng và không quan tâm gì đến thế giới. Nhưng khi họ mang về nhà Marley, một chú chó con giống Labrador màu vàng để giúp họ tập tành làm cha làm mẹ trước khi thật sự sẵn sàng chào đón thành viên thứ ba trong gia đình – và cuộc sống của họ mãi không còn như trước nữa. Marley nhanh chóng lớn lên và trở thành một chú chó nặng chín mươi bảy pound nghịch ngợm với những trò phá phách không ngừng. Nhưng ẩn chứa bên trong sự quậy phá đó là một trái tim trong sáng và là một mẫu hình chung thủy về tình yêu và sự hiến dâng dành cho gia đình đang ngày càng phát triển thông qua việc làm mẹ, sinh con… Chú cũng chính là sợi dây gắn kết và là nhân vật quan trọng giúp đôi vợ chồng trẻ vượt qua được những giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc sống. Cuốn tự truyện này đã được chuyển thể thành phim truyện nhựa cùng tên với sự tham gia của hai diễn viên nổi tiếng Jenifer Aniston và Owen Wilson, đã công chiếu tại Việt Nam từ tháng 3/2009. Sách nhanh chóng trở thành international bestseller với 5 triệu bản đã được bán ra. Có mặt liên tục trong 76 tuần trong danh sách sách bán chạy nhất của thời báo New York Times, trong đó chiếm vị trí số 1 suốt 23 tuần. *** Hạnh phúc vì đã có Marley John Grogan và Jennifer hẳn là một trong những đôi tình nhân hạnh phúc bởi họ thực sự yêu nhau và hiểu được sự thiêng liêng của hai tiếng Gia đình. Để chuẩn bị cho sự xuất hiện của những đứa con bé bỏng, họ đã mua về một chú cún để “luyện tập” trước. Tên chú cún là Marley – được đặt theo tên huyền thoại nhạc reagge Bob Marley. Từ đây, rất nhiều chuyện bi hài diễn ra khiến cho John và Jennifer gắn bó với nhau hơn sau những tranh cãi và mâu thuẫn rất đỗi thường tình mà bất cứ cặp vợ chồng nào cũng gặp phải. Về phần Marley, chú chó này thì cực kì nghịch ngợm, phá phách khỏi phải nói! Này nhé, Marley luôn thích nhai ghế sô-pha trong nhà, mỗi lúc trời mưa kèm sấm chớp thì chú chó không ngừng tru tréo và hiếu động đến mức người dạy chó cũng phải “đầu hàng” ngay trong lần đầu tiên hai vợ chồng đem chú chó đến lớp. Đến cả người giúp việc, tuy chỉ vài ngày “chịu đựng” Marley cũng tuyên bố với đôi vợ chồng rằng: “Đã có 11 cơn bão từ ngày mấy người đi. Tôi là người nuôi chó chứ không phải một con chó. Con quỷ mang gương mặt chó này đã nhảy lên chân tôi và tè lên tấm thảm của quý vị”. Và khi 3 thiên thần nhỏ của John và Jennifer lần lượt chào đời, Marley đã từng khiến cho John quát tháo “Mày là chú chó tồi tệ nhất thế gian!” và Jennifer thì nổi sùng lên đòi John tìm cách tống khứ Marley đi vì tất cả những thói quen xấu của nó đang khiến cho cô trở nên kiệt sức. Nhưng cũng chính chú chó Marley đó đã ở bên xoa dịu nỗi buồn của Jennifer khi cô lần đầu tiên bị “mừng hụt” chuyện mang thai; cũng Marley đó đã chơi đùa với cả gia đình những ngày mùa đông tuyết phủ trắng trời; cũng Marley đó hàng chiều chạy ra đón 2 nhóc Patrick và Connor khi chúng đi học về; cũng Marley đó xuất hiện trong những bài báo “người thật, việc thật” của John đã được cắt dán thành album cẩn thận; cũng Marley đó đã hiện diện như thành viên thứ 6 của gia đình Grogan – luôn ở bên họ dù họ ở đâu, làm gì… Như một qui luật tự nhiên tất yếu, Marley rồi cũng phải ra đi vì tuổi già. Giây phút Marley lìa đời, John đã ở bên cạnh cho đến khi chú chó trút hơi thở cuối cùng. Cậu cả Patrick xem lại từng cuộn băng video có hình ảnh Marley chơi đùa với cả nhà. Jennifer lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ rơi nước mắt khi tất cả kí ức về Marley ùa về trong xúc cảm dạt dào. Marley đã được chôn cất trước nhà cùng những kỉ vật của những người yêu quí chú chó, để chú chó có thể vĩnh viễn gần bên với gia đình Grogan. Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp trong buổi sáng đầu tiên không còn Marley vui đùa nữa, John dường như vẫn nhìn thấy hình bóng thân quen quanh quất đâu đấy. Rồi gia đình Grogan sẽ tiếp tục sống, bên nhau và chia sớt mọi niềm vui và nỗi buồn. Nhưng có một điều chắc chắn, đó là họ sẽ không bao giờ quên Marley! Đoạn kết Marley và tôi là những lời tự sự tận đáy lòng của John khiến khán giả bồi hồi xao xuyến thông qua chất giọng truyền cảm của nam chính Owen Wilson: “Một chú chó không đi xe đẹp hay mặc quần áo đẹp. Chỉ cần một cây gậy, thế là đủ. Một chú chó không quan tâm đến chuyện bạn giàu hay nghèo, bạn được học hành hay thất học, bạn thông minh hay bạn ngu ngốc. Hãy trao trái tim bạn cho nó và nó sẽ trao lại trái tim nó cho bạn. Có bao nhiêu người làm được như nó? Có bao nhiêu tình cảm trong sáng như nó? Có bao nhiêu người khiến bạn cảm thấy đặc biệt trong đời?”. Marley và tôi đã trao tặng cho người xem những cảm xúc tuyệt vời của tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình và truyền đạt đến người xem những bài học quý giá. Với mỗi gia đình, dù có biết bao những rắc rối xảy ra hàng ngày – giống như một chú chó cũng có những “thói hư tật xấu” gây bao phiền toái nhưng rồi mọi thứ sẽ đều ổn thỏa bởi đến cuối cùng, chính tình yêu sẽ hàn gắn tất cả và cũng sẽ chữa lành tất cả. *** Tưởng nhớ tới cha tôi, Richard Frank Grogan. Tinh thần dịu dàng của ông thắm đượm từng trang sách này. Lời nói đầu Con Chó Hoàn Hảo Mùa hè năm 1967, khi ấy tôi mới mười tuổi. Cuối cùng trước những lời van nài dai dẳng của tôi, bố cũng phải đầu hàng và cho tôi sở hữu một con chó của riêng mình. Chúng tôi đánh chiếc xe chở hàng của nhà tới vùng nông thôn Michigan, nơi có trang trại của một người phụ nữ thô kệch cùng bà mẹ già. Trang trại chỉ cung cấp duy nhất các loại chó nhà. Những con chó đủ mọi kích cỡ, hình hài, độ tuổi hay tính khí. Chúng chỉ có hai điểm chung: một là con lai không rõ dòng giống, còn hai là miễn phí với những gia đình tốt. Chúng tôi đã tới một trại nuôi chó lai. - Bây giờ, cứ từ từ mà chọn, con trai. Quyết định hôm nay của con sẽ sống cùng con nhiều năm nữa đấy. - Bố nói. Tôi nhanh chóng xác định những con chó lớn hơn chắc đã thuộc về những cơ sở từ thiện của ai đó. Ngay lập tức tôi chạy tới chuồng chó con. - Con nên chọn một con không nhút nhát. Thử lắc mạnh lồng xem con nào không sợ hãi - Bố tôi dạy. Tôi tóm lấy dây xích ở cửa lồng, giật rầm rầm. Cả tá chó con loạng choạng lùi lại, con nọ đè lên đầu con kia, thành một đống nhung nhúc lông lá. Chỉ còn duy nhất một con trụ lại. Nó màu vàng, có vệt lang trắng trước ngực. Nó xô vào cửa lồng, sủa ăng ẳng không tỏ vẻ sợ sệt. Nó nhảy cẫng lên, thích thú liếm ngón tay tôi qua lưới chắn. Đó thực là tình yêu sét đánh. Tôi mang nó về nhà trong một cái hộp các-tông, đặt cho nó cái tên Shaun. Nó là một trong những con chó đã cho loài chó một cái tên hay. Nó mau chóng nắm vững tất cả những mệnh lệnh tôi dạy và xử sự rất tốt. Tôi có thể đánh rơi mẩu bánh mỳ xuống sàn, nó sẽ không động đến cho tới khi tôi cho phép. Nó chạy đến mỗi khi tôi gọi, ở nguyên đó khi tôi bảo làm thế. Chúng tôi có thể thả nó ra ngoài một mình ban đêm, biết chắc rằng nó sẽ quay về sau khi lượn một vòng. Thi thoảng, chúng tôi có thể nhốt nó ở nhà một mình hàng giờ, tự tin nó sẽ không gặp tai nạn hay phá phách thứ gì đó. Nó chạy đua với ô tô nhưng không đuổi theo chúng, thả bộ bên cạnh tôi mà không cần buộc xích. Nó có thể nhảy xuống hồ nước nhà tôi rồi ngoi lên với những hòn đá to, lắm khi mắc kẹt trong hàm. Với nó không có gì vui hơn việc được đi xe ô tô, ngồi im ở ghế sau bên cạnh chúng tôi trong các chuyến dã ngoại của nhà, hài lòng ngó ra ngoài cửa xe, ngắm nhìn hàng giờ khung cảnh thế giới bên ngoài đang trôi đi. Có lẽ điều tuyệt nhất là tôi đã dạy nó kéo tôi quanh khu theo kiểu xe chó kéo, trong khi tôi ngồi trên xe đạp. Điều này làm đám bạn phải ghen tị với tôi. Chưa một lần nào nó đẩy tôi vào nguy hiểm. Nó ở bên khi lần đầu tôi hút thuốc (cũng là lần cuối cùng của tôi), và cả khi tôi lần đầu hôn bạn gái nữa. Nó đã ở ngay đó, bên cạnh tôi, trên ghế phụ khi tôi lần đầu lén lấy trộm chiếc Conrvair của anh trai để đi chơi. Shaun mạnh mẽ nhưng biết kiềm chế, rất tình cảm nhưng điềm tĩnh. Thậm chí nó còn có lối cư xử nhã nhặn cao quý, lùi vào bụi rậm trước khi ngồi xổm làm nhiệm vụ cá nhân, chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài. Nhờ có thói quen sạch sẽ này mà chúng tôi có thể an tâm dạo chân trần trên bãi cỏ. Họ hàng tới thăm vào cuối tuần rồi về nhà, cũng quyết mua một con chó. Họ cực kỳ ấn tượng với Shaun - còn gọi là “Thánh Shaun”, mỗi khi tôi gọi nó. Đó chỉ là một câu đùa trong nhà, chuyện phong thánh, nhưng hầu như chúng tôi đều tin thế. Sinh ra với lời nguyền của dòng dõi vô danh, nó là một trong hàng chục nghìn những con chó chẳng ai đoái hoài ở nước Mỹ. Nhờ một chút may mắn, nó đã được để mắt tới. Nó bước vào đời tôi và tôi cũng bước vào đời nó. Khi ấy, nó đã cho tôi tuổi thơ mà mỗi đứa trẻ đều xứng đáng được hưởng. Mối tình ấy kéo dài mười bốn năm. Khi nó chết, tôi đã không còn là một thằng bé con mang nó về nhà vào cái ngày hè ấy. Tôi đã là một người đàn ông, tốt nghiệp đại học và nhận việc đầu tiên ở bang. Saint Shaun đã ở lại khi tôi đi. Nó thuộc về nơi ấy. Bố mẹ, lúc đó đã nghỉ hưu, gọi báo tin cho tôi. Mẹ sau này có nói với tôi: - Suốt năm mươi năm lấy nhau, mẹ chỉ thấy bố con khóc duy nhất hai lần. Lần đầu là khi chúng ta mất Mary Ann (chị gái tôi, bị sinh non). Lần thứ hai là ngày Shaun chết. Saint Shaun của tuổi thơ tôi. Nó là một con chó hoàn hảo. Ít nhất là tôi sẽ nhớ nó biết nhường nào. Đó là Shaun, con chó đã dựng nên những chuẩn mực để tôi đánh giá tất cả những con chó khác sau này.   Mời các bạn đón đọc Marley và Tôi của tác giả John Grogan.
Đừng Chết Vì Yêu
Tình yêu cũng giống như một viên thuốc đắng tẩm đường, lớp đầu bao giờ cũng ngọt, hết lớp ngọt, chắc chắn sẽ đến một lớp đắng chát. Trong tình yêu, kẻ làm cho ta hạnh phúc nhiều nhất, thì cũng có thể, chính kẻ đó sẽ là người khiến ta đau khổ nhất. Bạn thường nghĩ gì khi bắt đầu yêu một người? Bạn sẽ phản ứng như thế nào, khi bỗng nhiên người yêu của bạn đề nghị chia tay? Bạn sẽ dùng tâm trạng gì để đối diện với một tình yêu tan vỡ ? Bạn sẽ làm gì khi phát hiện ra người yêu của mình ngủ với một người đàn bà khác? Bạn có thái độ như thế nào khi một ngày bạn phát hiện ra người bạn coi như gia đình ruột thịt lại đem lòng yêu mình? Bạn có sẵn sàng chết cho tình yêu của mình hay không? *** [Review sách] Đừng Chết Vì Yêu - Mèo Xù 'Đừng chết vì yêu' là quyển sách đầu tay của Mèo Xù, đưa tên tuổi cô đến gần hơn với độc giả yêu thích văn học trẻ Việt Nam Chọn con tim hay nghe theo lí trí.. "Từ những nhân vật, những số phận trong cuốn sách" Đừng chết vì yêu ", hi vọng rằng mỗi người sẽ tự tìm thấy câu trả lời đúng đắn. Thay vì phải lựa chọn giữa tình yêu và lý trí, hãy để cả hai nhân tố ấy hòa quyện cùng nhau, làm ánh sáng chỉ đường để mỗi chúng ta sẽ không còn lạc lối, sẽ không một ai phải chịu tổn thương day dứt như nhân vật của Mèo Xù."   "Đừng chết vì yêu" là quyển sách đầu tay của Mèo Xù, đưa tên tuổi cô đến gần hơn với độc giả yêu thích văn học trẻ Việt Nam. Nhưng nội dung cuốn sách này cũng chính là nguyên nhân khiến cô bị mang ra chỉ trích vô cùng dữ dội. Chúng ta đang sống ở thời đại mà mọi nguyên tắc cứng nhắc lỗi thời bị đào thải, thay vào đó là dòng chảy mới phóng khoáng, tự do. Thậm chí trong giới trẻ đã xuất hiện không ít những trào lưu xem tình yêu là tất cả hay vì yêu mà bất chấp. Nhưng ở Đừng chết vì yêu, Mèo Xù lại đưa ra một góc nhìn hoàn toàn khác, cô đã thức tỉnh người đọc bằng thông điệp đầy lý trí "Đừng chết vì yêu".  Đây là cuốn truyện dài xoay quanh cuộc sống của nhân vật Thụy – một cô gái có vẻ ngoài phóng khoáng hiện đại nhưng lại mang những suy nghĩ vô cùng truyền thống. Thậm chí cô bị chỉ trích là lạc hậu lỗi thời trong tình yêu, đặc biệt là vấn đề tình dục trước hôn nhân. Thụy là mẫu hình phụ nữ cá tính và bản lĩnh, cô sống rất lý trí đến mức người ta sẽ đánh giá cô là con người thực dụng. Đối với cô, tình yêu có thể quan trọng nhưng không phải là duy nhất. Chúng ta có thể yêu chân thật nhưng không nhất thiết phải trao trọn niềm tin vào nó, càng không nên xuẩn ngốc tin tưởng quá nhiều vào những lời hứa của đàn ông. Hay nói một cách ngắn gọn như lời tác giả, là đừng chết vì yêu. Như những câu trích dẫn ngay phần đầu cuốn sách "Đàn ông trở nên tốt đẹp hơn khi họ bắt đầu yêu một người phụ nữ, còn phụ nữ bắt đầu bất hạnh kể từ giây phút họ chấp nhận lời cầu hôn của một gã đàn ông".  Người ta vẫn truyền tai nhau câu nói "theo tình tình phụ, buông tình tình theo". Nhân vật Thụy trong câu chuyện của Mèo Xù chính là chứng minh cho điều đó. Trong mỗi cuộc tình, ta vẫn thấy những cô gái yếu đuối, dễ tổn thương thường rơi vào bi lụy. Ngược lại, những cô nàng tự tôn cá tính, thậm chí bất cần một chút lại có sức hấp dẫn đàn ông. Đơn giản, vì đàn ông là phái mạnh, bản năng của họ là ghét bị thuần phục nhưng lại hào hứng với những cuộc chinh phục. Và nhân vật Thụy, có thể là hữu ý có khi là vô tình, sức hấp dẫn tự nhiên từ của một cô gái cá tính, không xem tình yêu là tất cả lại khiến rất nhiều gã trai mê mệt. Đó là Quân – một chàng họa sĩ tâm huyết và tài năng, tuy anh không dư giả vật chất nhưng bù lại anh hiền lành tốt bụng, điều đáng quý nhất ở anh có lẽ là trái tim lãng mạn, si mê của một người nghệ sĩ. Là Việt người đàn ông thành đạt, giàu có và tất nhiên để trở thành một doanh nhân có vị thế trong xã hội, anh ta mang trong mình sự tỉnh táo và lý trí, đôi khi trở thành cứng nhắc. Và người thứ ba, cũng là nhân vật khiến độc giả tâm đắc nhất, đồng cảm nhất và trăn trở nhiều nhất chính là Linh – một chàng trai có vẻ bề ngoài như một cậu trai mới lớn nhưng tâm hồn lại sâu sắc, dám sống, dám yêu và sẵn sàng hy sinh vì tình yêu ấy.  Nội dung cuốn sách đã khắc họa rất thành công bức chân dung những người trẻ tuổi, họ đại diện cho cả một thế hệ đang quay cuồng chao đảo trước ngưỡng cửa cuộc đời. Họ loay hoay trong chính cuộc sống của mình với những nghĩ suy, những quan điểm sống và yêu còn quá nhiều mâu thuẫn. Đúng sai lẫn lộn, thật giả không thể phân minh. Như một ngã tư đường quá nhiều lối rẽ và chọn lựa là ở mỗi người. Có những kẻ chọn con đường bằng phẳng dễ đi, họ sống khôn ngoan và thực tế như Thụy, như Quân, như Việt. Họ chọn cách yêu chừng mực, đặt bản thân mình lên trên hết. Họ không bao giờ thất vọng vì vốn dĩ chưa từng kì vọng. Họ ít khi cam chịu đau đớn bởi những trái tim khôn ngoan ấy luôn biết tạo ra khoảng cách an toàn. Nhưng lại có những người quá ngây thơ khờ dại, dù đã nhìn thấy bão giông đang ập đến ngay trước mắt, nhưng họ vẫn dấn thân bước vào con đường đầy sóng gió phủ vây. Như nhân vật Linh trong câu chuyện của Mèo Xù, ngay từ buổi đầu tiên quen biết Thụy trong vai trò ứng cử viên và người phỏng vấn. Anh đã có những linh cảm thật lạ kì. Nhưng cô gái ấy luôn tỏa ra sức hút không thể nào cưỡng lại. Và như một trò đùa của số phận, anh vẫn rơi vào lưới tình với người con gái ấy để cuối cùng nhận lấy kết cục không thể xót xa hơn.  Trọng tâm cuốn sách xoáy sâu vào những tam giác tình yêu, những mối quan hệ chồng chéo, những ngã rẽ trái ngang mà ở đó không có ai là người chiến thắng. Kết thúc câu chuyện là cái chết bi thảm của Linh và nỗi ân hận muộn màng của những người ở lại. Có lẽ nhiều độc giả sẽ có chung cảm nhận như tôi, câu nói cuối cùng của Linh chắc hẳn đã để lại trong chúng ta niềm ám ảnh: "Đã yêu thì không được mặc cả bất cứ điều gì, kể cả cái chết". Chúng ta sẽ tự hỏi liệu trong câu chuyện này, ai là kẻ đáng thương ai là người đáng trách? Vậy rút cuộc quan niệm nào là đúng đắn để giới trẻ noi theo? Và tác giả Mèo Xù đã cho chúng ta câu trả lời xác đáng. Khi yêu đừng quá tàn nhẫn lạnh lùng như Thụy, nhưng tuyệt nhiên cũng không nên dại dột, bi lụy như Linh. Hãy để cả lý trí và trái tim cùng lên tiếng, hãy can đảm vượt qua nỗi sợ hãi và thành kiến để mở lòng mình. Sống thực tế nhưng không có nghĩa là thực dụng, nếu tồn tại giữa một xã hội mà không thể đặt niềm tin vào bất kì ai, chúng ta đối xử với nhau bằng chiếc mặt nạ lạnh lùng vô cảm, cuộc sống này không phải sẽ rất mệt mỏi sao? Và phải chăng chính sự lạnh lùng cố chấp của người đời mới là nguồn cội đẩy Linh vào cái chết xót xa, cùng quẫn?  Mặc dù không phải nhà văn chuyên nghiệp, nhưng kinh nghiệm viết lách của một nhân viên sản xuất chương trình truyền hình đã giúp Mèo Xù rất vững tay khi chuyển sang nghề sáng tác. Cô luôn biết cách xây dựng hình tượng nhân vật đa chiều. Đằng sau một cô gái nguyên tắc và lạnh lùng như Thụy là nỗi lo sợ ám ảnh đầy yếu đuối khi đối diện tình yêu. Chúng ta có thể chỉ trích Linh vì hành vi tiêu cực coi thường mạng sống, nhưng nguyên do của hành vi dại dột ấy lại xuất phát từ một trái tim cao thượng, một tình yêu quá đỗi chân thành. Những nhân vật của Mèo Xù cứ thế hiện lên rất trần tục, rất đời thường, họ vừa đáng thương lại vừa đáng trách, vừa đáng giận lại vừa xứng đáng được bao dung. Mèo Xù khiến độc giả trải qua mọi cung bậc cảm xúc, có khi yêu, khi ghét, có khi phủ định, có lúc đồng tình. Ta có thể gật đầu tâm đắc với Thụy khi cô luôn sống nguyên tắc và biết cách giữ mình, đó là đức tính thực sự rất cần với những cô gái trẻ. Nhưng sự lạnh lùng đến mức khiên cưỡng lại gây ra những hậu quả quá đau lòng, và cụ thể là cái chết của Linh khiến cô phải sống trong ân hận. Ta có thể đồng cảm với sự hi sinh cao thượng của Linh, nhưng tìm đến cái chết vì bất cứ lý do gì cũng chưa bao giờ là đúng đắn.  Trong thời gian "Đừng chết vì yêu" vừa ra mắt, có một số ý kiến cho rằng, nội dung cuốn sách chỉ là những lời sáo rỗng tự an ủi chính mình của một cô gái nhan sắc tầm thường, thậm chí là xấu xí. Tôi cũng từng hoài nghi về điều đó cho đến khi gấp lại cuốn sách này. "Đừng chết vì yêu", nếu chỉ nhìn vào nhan đề ấy, ta dễ cảm thấy sự lên gân trong quan điểm, một chút khiên cưỡng ở ngôn từ khiến người đọc dễ nhận thấy như tác giả đang cố tình dồn ép tư tưởng vào đầu độc giả. Nhưng thực ra, Mèo Xù không dạy đời ai cả, cô chỉ đưa ra quan điểm cá nhân, không cổ xúy, không kì thị. Tác giả đóng vai trò như một người trung chuyển, qua câu chuyện mà cô chắp bút, từ những nhân vật, những số phận trong cuốn sách "Đừng chết vì yêu", hi vọng rằng mỗi người đọc chúng ta sẽ tự tìm thấy câu trả lời đúng đắn. Thay vì phải lựa chọn giữa tình yêu và lý trí, hãy để cả hai nhân tố ấy hòa quyện cùng nhau, làm ánh sáng chỉ đường để mỗi chúng ta sẽ không còn lạc lối, sẽ không một ai phải chịu tổn thương day dứt như nhân vật trong cuốn sách của Mèo Xù. *** “Đàn ông trở nên tốt đẹp hơn khi họ bắt đầu yêu một người phụ nữ, còn phụ nữ bắt đầu bất hạnh kể từ giây phút họ chấp nhận lời cầu hôn của một gã đàn ông”. Đó là chân lý, là tôn chỉ của những cô nàng độc thân thông thái. Các cô nàng bảo nhau: “Đừng tự đào mồ chôn đi nhan sắc và tuổi trẻ của mình bằng một chiếc nhẫn đeo ngón áp út”. Vậy thì đừng kết hôn, chỉ yêu thôi? Nhưng mấy cô nàng thông thái lại bảo: “Tình yêu cũng giống như một viên thuốc đắng tẩm đường, lớp đầu bao giờ cũng ngọt, hết lớp ngọt, chắc chắn sẽ đến một lớp đắng chát. Trong tình yêu, kẻ làm cho ta hạnh phúc nhiều nhất, thì cũng có thể chính kẻ đó sẽ là người khiến ta đau khổ nhất”. Liệu những điều này có là đúng? *** Giới thiệu “Nếu mình chia tay em có buồn không? Đương nhiên là có. Buồn đến mức độ nào? Đương nhiên là không đến mức độ có thể chết. Vậy mình chia tay đi!” “Hóa ra tình yêu chưa hẳn kỳ diệu và tốt đẹp như chúng ta vẫn tưởng tượng. Người thông minh nói: “Không phải cứ tình yêu thì phải vĩnh cửu, phải sống chết ở bên nhau, người ta yêu nhau là để được hạnh phúc bên nhau, chứ không phải để chết bên nhau, nếu chết vì yêu thì không những kẻ đó thật bất hạnh mà còn là kẻ ngu ngốc nhất trên đời”. Kẻ ngu ngốc nào đó lại nói: “Không phải mọi tình yêu đều vĩnh cửu, nhưng không phải không có tình yêu vĩnh cửu, không ai muốn vì tình yêu mà chết, nhưng nếu chết là cách duy nhất để bảo vệ người mình yêu thì sẽ sẵn sàng làm như vậy”.... Không ai có quyền lựa chọn việc mình được sinh ra trông như thế nào, nhưng mỗi người đều có quyền lựa chọn cách mình SỐNG hay mình chỉ đang TỒN TẠI. Trong tình yêu ai cũng có quyền lựa chọn làm kẻ thông minh hay kẻ ngốc. Người thông minh nói “Đừng chết vì yêu” nhé ! Kẻ ngốc lại nói “Đã yêu thì không được mặc cả bất cứ điều gì, kể cả cái chết”. … “Đừng chết vì yêu” là câu chuyện tình yêu của những người trẻ tuổi sống trong xã hội hiện đại,. Họ loay hoay trong hạnh phúc, trong những yêu thương, trong những quan niệm, những giá trị sống. Có cả những ám ảnh sợ hãi, chạy trốn. Thụy - Một cô gái tài giỏi, có cách sống hiện đại, nhưng trong đầu chứa đầy những quan niệm “cổ hủ” lạc hậu, hoàn toàn không bao giờ cho phép trái tim mình tin vào tình yêu. Cô ấy luôn dùng lí trí để sống… Quân - Một người đàn ông tốt, nhưng luôn tự ti vì cảm thấy không thể mang lại cho người mình yêu cuộc sống tốt nhất, vì thế luôn nuông chiều người yêu để bù đắp sự thiếu hụt về vật chất. Việt - Một người đàn ông giàu có, thành đạt. Là một người yêu nhưng không bao giờ thỏa hiệp, chiều chuộng người yêu bằng mọi cách. Và chỉ vì một sai lầm nhất thời Việt đã đánh mất đi người yêu, tình yêu... Ba người họ đều coi mình là người thông minh trong tình yêu, chỉ có Linh tình nguyện làm kẻ ngốc trong tình yêu. Liệu người thông minh hay kẻ ngốc sẽ hạnh phúc trong tình yêu? Còn bạn, bạn cho rằng mình là kẻ thông minh hay ngu ngốc trong tình yêu? “Đừng chết vì yêu?” là câu hỏi tôi muốn dành cho bạn. Bạn có đồng ý sẵn sàng chết cho tình yêu của mình hay không? Mèo Xù Mời các bạn đón đọc Đừng Chết Vì Yêu của tác giả Mèo Xù.
Bởi Vì Em Cao
Tập đầu tiên của seri ra mắt độc giả từ năm 2002, ngay lập tức đã thu hút được sự quan tâm của dư luận và đã dẫn đầu top 10 cuốn sách bán chạy nhất trong năm của New York Times. Không dừng lại ở đó, seri Kiều nữ lắm chuyện đã được chuyển thể thành phim Gossip Girl và phát sóng đều đặn trong suốt 6 năm trên kênh truyền hình quốc gia The CW với số người xem lên tới 2.35 triệu người mỗi lần phát sóng. Với lối viết mới lạ Von Ziegesar đã phản ánh được thế giới trần trụi của các cậu ấm cô chiêu ở Mỹ. Các nhóm nhân vật được xây dựng theo một khuôn mẫu truyền thống: tình yêu ẩm ương tuổi học trò, các anh chàng đẹp trai, những cô nàng thay bồ như thay áo, những câu chuyện cãi cọ và những trò chơi xấu giữa những cô nàng lắm chiêu … Dẫu vậy chúng vẫn có một sức hút kỳ lạ đối với giới trẻ có lẽ bởi từng tập sách đã đánh trúng tâm lý và phản ánh đúng thực trạng lối sống của giới trẻ hiện đại từ đó chúng có thể rút ra được những bài học bổ ích trước tình huống tương tự gặp phải trong đời sống thực. Tại Việt Nam, 4 tập đầu trong seri này đã được chuyển tới độc giả qua phần chuyển ngữ của Nguyễn Trương Quý. Với giọng dịch nhẩn nha, tinh quái và cũng thật … lắm chiêu và sâu cay bản dịch tiếng Việt gần như đã truyền tải được hết tinh thần chung mà bộ sách muốn chuyển tải tới giới trẻ. ***   Khuyến cáo: Tất cả những tên  thật  về nơi chốn, con người và sự kiện đều được thay đổi hoặc viết tắt để bảo đảm khách quan. Cụ thể là tên tớ. Xin chào các cậu! Tháng 2 hệt như cô gái ở bữa tiệc tớ tổ chức tại nhà khi bố mẹ làm một “tuần trăng mật thứ hai” ở Cabo tuần trước (tớ biết chắc: buồn). Bạn nhớ chứ - cái cô nàng nôn ra đầy sàn đá hoa Tây Ban Nha trong nhà vệ sinh phòng khách và rồi không chịu đi ấy? Chúng tớ đã phải quẳng cái túi khoác vai Dior và cái áo khoác da cừu thêu hiệu Oscar de la Renta của cô ta ra thang máy trước khi cô nàng rút cuộc cũng phải đầu hàng. Tuy nhiên, không giống hầu hết mọi nơi trên thế giới, New York quyết không rơi vào trạng thái trì trệ do tháng 2 gây ra và không để mình trở thành một mảnh đất hoang ảm đạm, xám xịt và giá lạnh. Ít nhất, New Yorkcủa tớ là thế. Ở Upper East Side này chúng tớ đều biết phương thuốc chữa sự ảm đạm: một bộ váy dạ hội sexy đến điên luôn của Jedediah Angel, một đôi Manolo bọc satin đen, màu son đỏ “Sẵn Sàng Hay Chưa” mà bạn có thể kiếm ở hiệu Bendel’s, một lọ thuốc tẩy lông loại tốt của Brazil và một lượng dồi dào kem làm rám nắng hiệu Estée Lauder trong trường hợp làn da rám nắng từ hồi đi biển St. Barts kỳ nghỉ Giáng sinh trước đã phai. Cuối cùng thì , tất cả chúng tớ đều đang ở học kỳ hai năm cuối. Ðơn vào đại học của chúng tớ đã được gửi đi và thời gian biểu của chúng tớ nhẹ nhàng hơn, với giờ nghỉ dài hơn gấp đôi mỗi ngày. Nhờ thế mà chúng tớ có thể đi xem Tuần Thời trang hay đến căn hộ áp mái của một người bạn để uống nước ép không béo, hút thuốc, và giúp nhau khoác lên người những bộ cánh ăn chơi thay vì những buổi chiều kiệt sức vì bài tập về nhà. Ðiều cứu vãn khác cho tháng 2 này là có ngày nghỉ yêu thích của tớ, ngày-đúng-ra-toàn-quốc-không-đi-học: lễ Tình nhân. Nếu bạn đã có người yêu, bạn thật may mắn. Nếu bạn chưa có, lúc này là cơ hội để hành động với cái cậu chàng hấp dẫn mà bạn đã lượn lờ quanh suốt mùa đông qua. Biết đâu đấy? Bạn có thể sẽ tìm được tình yêu đích thực, hoặc ít nhất là đam mê đích thực, và chẳng mấy chốc thì ngày nào cũng sẽ giống như ngày lễ Tình nhân thôi. Không thì bạn chỉ có thể ngồi ở nhà mà chát chít buồn thiu, gửi những lời nhắn vô danh cho mọi người và ăn chocolate hình trái tim cho đến khi bạn không thể ních vừa cái quần jeans số 7 nữa. Tùy bạn đấy... Ngó nghiêng S và A nắm  tay nhau đi dạo dọc Ðại lộ Năm đến quán bar ởkhách sạn Compton , nơi có thể gặp họ mọi tối thứ sáu, nốc cocktail Bò Húc pha với Veuve Clicquot và gật gù với nhau, nhận thức rõ rành rành mình là cặp hấp dẫn nhất trong quán. Bkhông chịu vào Veronique - một cửa hàng cho bà bầu ở Madison - với mẹ mình đang có bầu sắp sinh. D và V cùng mặc áo cổ lọ màu đen giống hệt nhau, chân gác lên nhau khi xem bộ phim lằng nhằng, buồn tẻ của Ken Mogul ở rạp Angelika . Họ là 2 hạt đậu dị thường, ốm yếu, đầy nghệ sĩ tính trong một vỏ bọc - hoàn hảo một cách quái đản với nhau, bạn chỉ muốn thét lên với họ. “Này, cái gì làm chúng mày cặp được với nhau lâu thế?” Jngồi trên xe bus xuyên thành phố dọc đường 96, chăm chú nghiên cứu một bản giới thiệu phẫu thuật thu nhỏ ngực. Tớ hẳn sẽ đi phẫu thuật nếu tớ có cặp D - đôi như của cô ấy... à, ý tớ là cặp giày. Chàng N đẹp lồng lộng đang chơi một trận say sưa khúc côn cầu trên băng với đám bạn ở Sân băng Bầu trời . Cậu ta dường như không bận tâm đến việc không có bạn gái. Ðiều đó có nghĩa là cậu ta sẽ không gặp rắc rối gì khi tìm một ai đó mới... Và cuối cùng: Ai sẽ đỗ sớm?? Tuần này, cái nhóm nhỏ ồn ào của chúng tớ đang chờ xem liệu chúng tớ có được nhận vào những trường đại học hàng đầu đất nước không. Thế đấy. Chẳng còn thì giờ cho bố mẹ bọn tớ dựng thêm kệ sách nào trong phòng đọc tại nhà. Chẳng có thì giờ để nhờ vả một người bạn học cũ nào khác của bố mẹ để gửi một thư tiến cử đến phòng giáo vụ trường đại học. Cũng chẳng có thì giờ để diễn trong vở kịch nào ở trường nữa. Các phong bì đã được gửi đi cả rồi. Tớ muốn dành một khoảnh khắc để nhắc rằng các quyết định là hoàn toàn có tính riêng tư bởi vì về căn bản chúng ta là những sinh vật hoàn thiện. Chúng ta thông minh, đẹp đẽ, có nề nếp và biết biện luận, với cha mẹ có thế lực và học bạ hoàn hảo (ngoại trừ có tì vết, như kiểu bị đuổi khỏi trường nội trú hoặc phải thi kỳ thi dự bị đến 8 lần). Tớ cũng muốn đưa ra một vài lời khuyên cho chúng mình đểđược đỗ sớm: Cố gắng không nhắc đến nó quá nhiều, được không? Những người còn lại có vài tháng để chờ đợi, và nếu bạn muốn được đi cùng nhau, bạn tốt hơn không nên đề cập đến những từ về các trường Ivy League [1] trong câu chuyện của bọn mình. Bố mẹ chúng tớ đã làm điều đó đủ rồi, xin cảm ơn bạn rất nhiều. Ðó không phải là một chủ đề để gây cãi cọ. Tớ nghĩ sẽ an toàn khi nói về việc chúng ta đang chịu đựng cơn sốt giam mình trong mùa đông cuối cùng và chờ tin từ đại học. Giờ là lúc chạy nhảy tự do chút! Thử nghĩ xem, chúng ta càng hoạt động nhiều, ngày tháng càng chóng trôi qua. Và tin tớ đi, mọi điều xấu xa chúng ta dựng nên sẽ được tán tụng, bới móc và nguyền rủa một cách quá đáng, ngay bây giờ, bởi chính những người thân yêu. Tớ có làm bạn ngán ngẩm không vậy? Các cậu biết các cậu yêu tớ mà! GNC     [1] 8 trường hàng đầu ở miền Ðông nước Mỹ. Mời các bạn đón đọc Bởi Vì Em Cao của tác giả Cecily von Ziegesar.
Điều Gì Em Cũng Muốn
Tập đầu tiên của seri ra mắt độc giả từ năm 2002, ngay lập tức đã thu hút được sự quan tâm của dư luận và đã dẫn đầu top 10 cuốn sách bán chạy nhất trong năm của New York Times. Không dừng lại ở đó, seri Kiều nữ lắm chuyện đã được chuyển thể thành phim Gossip Girl và phát sóng đều đặn trong suốt 6 năm trên kênh truyền hình quốc gia The CW với số người xem lên tới 2.35 triệu người mỗi lần phát sóng. Với lối viết mới lạ Von Ziegesar đã phản ánh được thế giới trần trụi của các cậu ấm cô chiêu ở Mỹ. Các nhóm nhân vật được xây dựng theo một khuôn mẫu truyền thống: tình yêu ẩm ương tuổi học trò, các anh chàng đẹp trai, những cô nàng thay bồ như thay áo, những câu chuyện cãi cọ và những trò chơi xấu giữa những cô nàng lắm chiêu … Dẫu vậy chúng vẫn có một sức hút kỳ lạ đối với giới trẻ có lẽ bởi từng tập sách đã đánh trúng tâm lý và phản ánh đúng thực trạng lối sống của giới trẻ hiện đại từ đó chúng có thể rút ra được những bài học bổ ích trước tình huống tương tự gặp phải trong đời sống thực. Tại Việt Nam, 4 tập đầu trong seri này đã được chuyển tới độc giả qua phần chuyển ngữ của Nguyễn Trương Quý. Với giọng dịch nhẩn nha, tinh quái và cũng thật … lắm chiêu và sâu cay bản dịch tiếng Việt gần như đã truyền tải được hết tinh thần chung mà bộ sách muốn chuyển tải tới giới trẻ. ***   Kỳ Giáng sinh ở thành phố New York thật kỳ diệu, nhất là khu phố trên. Không khí náo nức mùi của tuyết đang rơi, mùi củi trong lò cháy và mùi đồ ăn Giáng sinh đang nướng. Nhìn từ trên những căn hộ tầng thượng của chúng mình, Công viên Trung tâm trông giống như một xứ thần tiên bằng bạc, đại lộ Park Avenue trở thành một cuộc diễu hành của đèn Giáng sinh, và kích cỡ của cây thông trong Trung tâm Rockefeller dường như hứa hẹn một lễ Giáng sinh đáng kinh ngạc hơn bao giờ hết - dù rằng tất cả chúng mình rồi sẽ say túy lúy để có thể nhận ra. Dọc đại lộ Năm, các cửa sổ cửa hàng đều trang hoàng cho kỳ lễ. Các cô gái đi ra phố mua sắm mặc những chiếc áo khoác Marc Jacobs bằng cashmere màu xanh da trời lộng lẫy. Họ đã khuân về từ hồi tháng 10 và còn chần chừ gì mà không mặc. Ðêm đến, ai cũng ra ngoài cùng tận hưởng niềm vui, vui thật là vui. Quên đi việc học giữa kỳ; quên đi những tờ đơn đăng ký vào đại học phút chót; quên đi việc phải giúp mẹ mua quà tặng cho người giúp việc, đầu bếp, tài xế hay những bà chuyên lo việc giặt ủi. Hãy vơ lấy bộ váy quây Prada bằng satin đen, đôi giày cao gót 10 phân của Christian Louboutin hay đôi Perspex gót nhọn hoắt, cái túi Hermès Birkin màu cam, và tóm lấy chàng trai dễ thương nhất bạn biết rồi ra ngoài với tớ nào! Ngó nghiêng D và V đang khóa môi nhau ở dưới bến tàu trên phố 79. Thật là bi kịch khi họ mất bao nhiêu là thời gian để nhận ra họ thích nhau. N đang mua hoa hồng nhung cho J - và bạn không nghĩ rằng cậu ta lại có một phần con người ngọt ngào trong cơ thể nghiện ngập đẹp đẽ của mình. B và S đang phi đến hiệu Bendel’sđể chọn lấy bộ cánh mặc cho vũ hội Ðen Trắng đêm nay. Tớ nghe nói Flow - cựu người mẫu, giọng ca chủ lực và cây guitar mê ly của ban nhạc 45 , vừa mới giành giải MTV Music Awardcho album đầu tay hay nhất, Komunik8 - sẽ đến làm lễ công bố danh dự về số tiền quyên góp được. Dạ hội là một buổi gây quỹ cho Be Kind , một nhóm bảo vệ quyền động vật mà Flow là phát ngôn viên. Nhưng ai quan tâm làm gì cái đó chứ? Chúng ta đều biết chúng ta chỉ tới vì có thể ngó được cái khuôn mặt tuyệt hảo của chàng. Gặp bạn ở đó nhé! Họ thực sự là bạn bè trở lại? Ðúng đấy: S và B đã quyết định hôn nhau làm lành, và đúng lúc. Ý tớ là bạn thực sự làm bộ đâm lê được bao lâu với người đã cùng tắm chung thời tiểu học? B có thể không có tóc vàng hay cao ráo hoặc “trải đời” như S , nhưng chừng đó chẳng phải là cớ để cô phải ghét bạn mình. Và S sẽ chẳng bao giờ xảo quyệt hay ích kỷ bằng B , nhưng đấy cũng chẳng phải là điều khiến cô phải sợ nàng ta. Thay vì thế, hai cô gái quyết định đặt sang bên sự khác biệt và vui vẻ với nhau, ít nhất cũng để cho thời gian khắc trôi. Câu hỏi ở đây là, giờ họ quay lại với nhau, chuyện chơi khăm điên rồ nào họ sắp làm tới đây? Tin tớ đi, tớ sẽ là người đầu tiên khám phá ra, và các cậu sẽ là người thứ hai. Thì tớ có giỏi giữ bí mật đâu. Các cậu biết các cậu yêu tớ mà! GNC   Mời các bạn đón đọc Điều Gì Em Cũng Muốn của tác giả Cecily von Ziegesar.