Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thần Võ Thiên Đế - Tâm Mộng Vô Ngân

Lục Vũ là truyền kỳ Thánh Hồn Thiên Sư đệ nhất Thần Võ Thiên Vực nhưng lại bị chính huynh đệ cùng thê tử hãm hại mà chết. Nhưng ông trời có mắt, Lục Vũ sống lại trên người một thiếu niên. Sống lại kiếp này, Lục Vũ muốn tự tay giết chết đôi cẩu nam nữ đó. dùng võ nghịch thiên, trở lại Thiên Vực, dung luyện vạn pháp, xưng tôn thiên địa! *** "Tiện nhân, ngươi dám phản bội ta!" "Tống Lăng Vân, ngươi tên súc sinh này, ta coi ngươi như tay chân, đối ngươi như huynh đệ, là ta một tay đem ngươi phát triển thành Vô Song Chiến Thần, nhưng ngươi cùng tiện nhân kia gian thông với nhau, còn muốn đưa ta vào đường chết, ta thành quỷ đều sẽ không bỏ qua ngươi." Lục Vũ bỗng nhiên mở mắt, thoáng cái ngồi dậy, trong hai mắt tràn đầy phẫn nộ dữ sát khí, lòng bàn tay nắm chặt! "Không đúng, đây là nơi nào? Ta rõ ràng ở hắc ngục trung hôi phi yên diệt, làm sao có thể còn chưa tử?" "Chẳng lẽ nói, ta sống lại?" Hoàn cảnh lạ lẫm nhượng lục vũ cấp tốc thanh tỉnh, qua lại ký ức từng cái hiện ra ở trong đầu. Lục vũ vốn là thần võ Thiên Vực Thánh Hồn Thiên Sư, khai sáng xưa nay chưa từng có võ hồn tiến hóa thuật, đem một tầm thường phụ trợ chức nghiệp hồn thiên sư đẩy lên tới cảnh giới tối cao, trở thành thần võ Thiên Vực từ trước tới nay người thứ nhất thánh đế cấp hồn thiên sư, tên gọi tắt Thánh Hồn Thiên Sư! Đó là chí cao vinh dự, có thể nói hồn thiên sư lĩnh vực muôn đời đệ nhất nhân. Ngay tại lúc Lục Vũ tối phong cảnh, đắc ý nhất, đứng ở nhân sinh đỉnh chi tế, một hồi phản bội triệt để đưa hắn phá hủy. Lục Vũ cả đời này có ba thứ có thể cao ngạo chuyện tình, mạo mỹ vô song kiều thê, dũng mãnh phi thường vô địch huynh đệ, công thành danh toại sự nghiệp, đó là vô số người đều tha thiết ước mơ gì đó, hắn đều chiếm được, nhưng hắn nhưng không có đoán được kết cục. Lục Vũ lớn cũng không thuận lợi, thế nhưng khai sáng võ hồn tiến hóa thuật cải biến hắn khi còn sống, nhượng hắn cưới được thần võ Thiên vực mười đại mỹ nữ một trong mã linh nguyệt làm vợ, là điều mơ ước của vô số người. Sau lại, Lục Vũ hựu làm quen Tống Lăng Vân, hai người cởi mở, trở thành hảo huynh đệ. Thân là hồn thiên sư, Lục Vũ tận sức vu nghiên cứu võ hồn tiến hóa thuật, tịnh ở kiều thê dữ huynh đệ trên người hao phí nửa cuộc đời tinh lực. Nguyên bản, Mã Linh Nguyệt và Tống Lăng Vân võ hồn cũng chỉ là địa cấp tam phẩm dưới, đã định trước thành tựu hữu hạn. Thế nhưng lục vũ lại lợi dụng tự mình sáng chế võ hồn tiến hóa thuật, nhượng hai người võ hồn đẳng cấp từ địa cấp tam phẩm tăng lên tới thiên cấp bát phẩm, nhảy trở thành thần võ Thiên vực chí cường người. Tống Lăng Vân thu được vô song chiến thần xưng hào, Mã Linh Nguyệt quang vinh lấy được Thiên Nguyệt tiên tử mỹ dự. Để kiều thê dữ huynh đệ, lục vũ hao hết tâm huyết, nhất tâm tưởng hoàn thiện võ hồn tiến hóa thuật, đem hai người võ hồn đề thăng tới thiên cấp cửu phẩm chí cao lĩnh vực. Nhưng mà nhượng Lục Vũ trăm triệu không có nghĩ tới thị, ngay hắn nỗ lực trầm trọng đại giới, nghiên cứu chế tạo thành công một khắc kia, Mã Linh Nguyệt cùng Tống Lăng Vân lại đột nhiên phản bội hắn, cướp đoạt hắn suốt đời thành quả nghiên cứu, đưa hắn giam giữ ở hắc ngục. Lục Vũ từ đỉnh ngã vào đáy cốc, hắn quả thực không thể tin được. Một là chính yêu nhất thê tử, một là chính tín nhiệm nhất huynh đệ, bọn họ dĩ nhiên gian thông với nhau, phản bội chính mình. "Mã Linh Nguyệt, Tống Lăng Vân, ta nhất định sẽ làm cho các ngươi hối hận không kịp!" Lục vũ nghiến răng nghiến lợi, ngũ quan vặn vẹo, mỗi khi nghĩ vậy, hắn tựu vô pháp bình tĩnh. Trước đây, Mã Linh Nguyệt gả cho Lục Vũ, từng oanh động thần võ Thiên Vực, được gọi là lớn nhất truyền kỳ từ trước tới nay. Nhưng mà Lục Vũ nào biết đâu rằng, Mã Linh Nguyệt nhìn trúng chính là võ hồn tiến hóa thuật, cũng không phải hắn người này. Sau để chứng minh, Mã Linh Nguyệt ánh mắt độc đáo, mượn võ hồn tiến hóa thuật, nhảy trở thành chí cường người. Mà Tống Lăng Vân vốn là mã linh nguyệt sư huynh, đây đó sớm có tư tình, liên thủ lừa bịp Lục Vũ, và hắn xưng huynh gọi đệ. Ở Lục Vũ đem võ hồn tiến hóa thuật triệt để hoàn thiện chi tế, Mã Linh Nguyệt và Tống Lăng Vân đột nhiên giở mặt, nhốt Lục Vũ. Sau đó y theo Lục Vũ nghiên cứu thành quả, đem tự thân võ hồn từ thiên cấp bát phẩm tăng lên tới thiên cấp cửu phẩm tới đẳng cấp cao. Một khắc kia, Mã Linh Nguyệt và Tống Lăng Vân mới hoàn toàn yên tâm, đem nhốt ở hắc ngục trong Lục Vũ kể cả hắc ngục nhất tịnh phá hủy. Từ nay về sau, Lục Vũ hôi phi yên diệt, mã tống hai người liên thủ xưng đế, quét ngang thần võ Thiên Vực, đây chính là bọn họ hoàn mỹ không sứt mẻ kế sách. Nhưng mà người định không bằng trời định, Lục Vũ dĩ nhiên tử mà sống lại, đây là mã tống hai người thế nào cũng chuyện không nghĩ tới. "Trời xanh nếu nhượng ta sống lại, ta tựu nhất định sẽ làm cho các ngươi hối hận!" "Kiếp trước, ta hữu nhãn vô châu, thức nhân không rõ. Kiếp này, ta muốn tuệ nhãn thức kim, độc đoán Càn Khôn." "Kiếp trước, ta võ hồn thiên yếu, bất thiện chiến lực. Kiếp này, ta muốn dùng võ định Thiên, quét ngang vô địch." ... Lời nói hùng hồn, khí phách vô địch. Lục vũ đem đầy bụng cừu hận hóa thành động lực, hắn muốn báo thù rửa hận. Song khi hắn dung hợp cổ thân thể này ký ức sau, thấy rõ ràng cổ thân thể này đích tình huống thì, rồi lại không khỏi thở dài. Linh hồn hắn sống lại thiếu niên này cũng gọi là Lục Vũ, mười sáu tuổi, chính là Thanh Sơn Tông ngoại môn tạp dịch, chỉ là khai mạch nhất trọng cảnh giới, liên võ hồn cũng không có thức tỉnh. Đời này Lục Vũ vốn là Thiên Nguyệt nước tây bộ thất thành một trong ngô thành nhân sĩ, phụ thân Lục Chiến chính là người đứng đầu một thành, thân phận không thấp. Lục Vũ là tiểu thành chủ, nguyên bản áo cơm không lo, nhưng hắn lúc đó tao ngộ rồi một hồi quái bệnh, thị phụ thân trăm phương nghìn kế tài cứu sống hắn, nhưng bệnh căn không dứt, hầu như trở thành phế nhân. Ba năm trước đây, Lục Chiến biết được tuyết phong sơn có linh dược, có thể cải thiện Lục Vũ thể chất, Vì vậy đem Lục Vũ đưa vào Thanh Sơn Tông, sau đó một mình đi tìm. Kết quả phụ thân một đi không trở lại, chức thành chủ bị người khác sở đoạt, Lục Vũ cái này thiếu thành chủ liền hữu danh vô thực, ở Thanh Sơn Tông cũng là nhận hết khi dễ. Vô pháp thức tỉnh võ hồn, tựu không thể trở thành Thanh Sơn Tông ngoại môn đệ tử. Ba năm vừa đến cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, Thanh Sơn Tông không nuôi phế nhân. Ngày mai đúng là mỗi tháng một lần võ hồn thức tỉnh ngày, Lục Vũ tự biết thức tỉnh vô vọng, cộng thêm có người tung tin vịt phụ thân đã chết, điều này làm cho hắn mất hết can đảm, ngay cả đã từng người yêu cũng rời hắn mà đi. Sau nhiều đả kích nặng, Lục Vũ không thiết tha sống, không muốn tái cả ngày bị người khi dễ, sở dĩ lựa chọn kết thúc sinh mệnh. Hồi ức đến tận đây, lục vũ trong mắt hàn quang sắc bén. "Người yêu vứt bỏ, nàng là chê ngươi không có tiền đồ, còn hơn ta bị người phản bội, cũng không toán chuyện này. Từ hôm nay trở đi, ai dám xem thường Lục Vũ, hắn sẽ hối hận không kịp!" Xoay người xuống giường, Lục Vũ hai chân loạn choạng, cảm giác cả người không có khí lực. "Thân thể này thực sự là di có độc, xem ra năm đó tràng quái bệnh thị có nguyên nhân khác." Lục vũ trong mắt hàn quang nổ bắn ra, lãnh đạm nói: "Thiên u tán, thảo nào thân thể suy yếu, tu luyện ba năm cũng mới khai mạch nhất trọng cảnh giới, liên võ hồn sai " Lục vũ dừng lại, đột nhiên phát hiện ở thần hồn huyệt nội có một đạo nhàn nhạt hư ảnh. Giá không phải là võ hồn sao, hơn nữa đã thức tỉnh. "Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào ta hiểu được linh hồn sống lại, võ hồn thức tỉnh." Lục Vũ là thánh hồn thiên sư, đối võ hồn lý giải chưa từng có ai, trong nháy mắt liền hiểu tất cả. "Chỉ cần có võ hồn, ta là có thể ngạo thị thiên địa!" Ý niệm khẽ động, Lục Vũ thần hồn huyệt nội hư ảnh liền thả ra ngoài, trình hiện tại hắn đáy mắt. Đó là một gốc cây cây cỏ, cận lưỡng cái lá cây, thuộc về nẩy mầm kỳ, hết sức yếu ớt, thiếu khuyết chất dinh dưỡng. "Vừa tĩnh võ hồn, hoàn hoàng cấp nhất phẩm, lẽ nào đây chính là ta vô pháp thoát khỏi số mệnh?" Lục vũ cười nhạt, trong mắt lộ ra tự tin, tịnh không có chút nào nổi giận. Kiếp trước, hắn là tĩnh võ hồn, lúc này đây sống lại cũng là tĩnh võ hồn, vừa lúc trùng lặp đúng con đường tu luyện, tái tạo đế vương hồn! "Sống lại một đời, ta đương quân lâm thiên hạ!" Lục Vũ nhãn thần kiên định, hắn là hồn thiên sư, coi như là phế võ hồn, hắn cũng giống như vậy có năng lục khuấy đảo thiên địa, xưng hùng muôn đời! ... Mời các bạn đón đọc Thần Võ Thiên Đế của tác giả Tâm Mộng Vô Ngân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tối Cường Hệ Thống - Tân Phong
Một bộ Tiên hiệp hài hước đầy thú vị, kể về một lưu manh giả danh Thánh sống! - Max hài, max bựa, nhưng cũng có lúc rất tình cảm, rất bi tráng. - Không ngựa đực, không có 'ta là nhân vật chính, tất cả đồ tốt phải về hết tay ta'. - Ngươi giống nhân vật chính trong tiểu thuyết? Thì sao? Có 'hệ thống bỉ ổi' trong tay, ca cân thiên hạ! *** - Ái ái, mẹ ơi, sư huynh ngừng đi mà, ngươi dùng chút lực nữa ta sẽ không chịu được rồi. Trên luyện võ trường của Thánh Ma Tông, một gã thiếu niên nhìn chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng đó gào khóc thảm thiết, thế nhưng trong thần sắc đau đớn lại lộ một tia sảng khoái. Lâm Phàm có một bí mật, đó là hắn không phải dân bản xứ nơi đây, mà là tới từ địa cầu; cũng không phải hồn xuyên qua mà cả thân thể cũng cùng ‘du lịch’. Lúc vừa tới thế giới thần bí này, Lâm Phàm còn có chút thoải mái cộng mong chờ nho nhỏ. Xem qua tiểu thuyết chưa? Những nhân vật xuyên qua trong đó ai không phải là trâu bò cực điểm, thực lực, địa vị, tiền bạc, mỹ nữ v.v… tất cả chỉ với tay là vớ được. Lắc người một cái, bá vương khí đã phóng ra, bất kể ngươi là chí tôn tông môn hay là tuyệt sắc mỹ nữ thì đều ngoan ngoãn thần phục dưới chân. Nhưng ngay khi Lâm Phàm còn đang mộng tưởng hão huyền, chưa kịp kiểm tra hoàn cảnh thì lại đặc biệt phát hiện tiết tấu có chút không đúng, bản thân hắn không ngờ lại đang làm một bao cát hình người cho đệ tử ma môn luyện công. Thời điểm biết được tin tức này, Lâm Phàm chỉ muốn ngất ngay tại chỗ. Con mẹ nó chứ, cho dù thành phế vật lão tử cũng nhận, bởi bất kể thế nào cũng được làm thiếu gia phế vật của đại gia tộc nào đó a. Thế nhưng bây giờ bản thân lại trở thành cái bao cát cho người luyện công, điều này làm Lâm Phàm tắt tiếng, thậm chí còn thương tâm khóc lóc gần chết mấy ngày. Lâm Phàm, lần đầu tiên tới thế giới này, lần đầu tiên vào Thánh Ma Tông, cứ thế ngơ ngơ ngẩn ngẩn làm kiếp bao cát, thậm chí thiếu chút nữa bị người đánh thành siêu cấp phế vật. Nếu không phải Thánh Ma Tông coi như có chút lương tâm, cấp cho nhóm ‘bao cát’ một quyển bí tịch luyện thể, chỉ sợ sớm đã tử ẹo. “Thái Cấp Ma Thân” Lúc nhận được bí tịch này, Lâm Phàm cảm thấy khoái trá vạn phần. Chỉ nhìn cái tên thôi đã gom đủ khí phách, luyện thành chẳng phải thiên hạ vô địch? Thế nhưng khi Lâm Phàm tự lần mò tu luyện mới phát hiện thứ công pháp có cái tên hoành tráng này căn bản chính là lừa đảo con nhà người ta. Thái Cấp Ma Thân có tổng cộng ba tầng, là tổ sư khai tông của Thánh Ma Tông tùy tiện viết ra, thuộc bí tịch chuyên môn cho bao cát. Cho dù là luyện đến tầng thứ ba, dựa theo thuyết pháp trong bí tịch, thành tựu Thái Cấp Ma Thân, nhưng bị đám đệ tử thẳng tay vẫn chết như thường. Chẳng qua trời không phụ người có lòng, vận mệnh bi thảm của Lâm Phàm làm ông trời cũng không nhìn nổi, trực tiếp vào một đêm trăng thanh gió mát, sau khi Lâm Phàm ngủ cùng khuê nữ của Chu Công, nghiên cứu thảo luận một chút nhân sinh xong, tỉnh dậy phát hiện mình có một hệ thống số liệu hóa. Lâm Phàm nghiên cứu cả buổi cũng không thấy cái gì mà trí tuệ nhân tạo xuất hiện bàn giao như trong tiểu thuyết, hẳn là phải tự mình mày mò phát động. Về phần hệ thống số liệu hóa này, ngay từ đầu Lâm Phàm còn chưa rõ, sau lại phát hiện trên thuộc tính nhân vật của chính mình nhiều hơn một cái số liệu về Thái Cấp Ma Thân. Nguyên bản mỗi ngày làm xong công việc của bao cát, Lâm Phàm sẽ lập tức trở về ăn cơm và tu luyện. Dù sao nếu không đem Thái Cấp Ma Thân tu luyện thành công thì có trời mới biết ngày nào đó sẽ bị một gã thích xuống tay nặng đập chết. Nhưng bây giờ Lâm Phàm mỗi ngày sẽ chờ đám đệ tử đánh xong, tiếp đó về đi ngủ, làm một giấc mộng đẹp giữa ban ngày. Lâm Phàm hướng tên đệ tử mặt đỏ tai hồng kia thét chói tai một tiếng cuối, sau đó mở ra bảng số liệu, cẩn thận xem xét, cố gắng cho Thái Cấp Ma Thân sớm lên tầng năm. Sự thật là trên bí tịch Thái Cấp Ma Thân nói nó chỉ có ba tầng, nhưng bản thân hắn đã sắp luyện tới tầng năm, đây là chuyện gì? Họ tên: Lâm Phàm. Cấp bậc: 1. Exp: 0. Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 4 (2000/3000). . . . . Lâm Phàm nhìn bảng số liệu, cũng hơi đơn giản quá rồi, bao lâu qua vẫn chỉ ở cấp 1. Không phải Lâm Phàm không muốn thăng cấp, nhưng hắn vẫn không tìm thấy phương pháp. Đi tới thế giới đã một năm, tuy còn chưa từng rời khỏi Thánh Ma Tông, nhưng Lâm Phàm cũng đã hỏi thăm qua cấp bậc tu luyện nơi này. Hậu Thiên, Tiên Thiên, Nhập Thần, Tiểu Thiên Vị, Đại Thiên Vị… Mỗi một cấp bậc lại chia làm chín cấp. Lâm Phàm biết, chỉ chừng này e là còn chưa đủ hết, nhưng bản thân làm bao cát có thể tra tới đây đã là rất không tệ. "+1." "+1." "+1." . . . . Giá trị kinh nghiệm (exp) của Thái Cấp Ma Thân thong thả tăng lên, Lâm Phàm nhìn vị đệ tử tông môn đã xuất hết sức lực từ khi bú sữa mẹ trước mắt mà thở dài một tiếng. Ngày hôm nay coi như là đen đủi, lại gặp phải gã cùi bắp nhường này, mỗi lần công kích cũng chỉ có thể gia tăng một điểm exp. Hơn nữa nắm đấm kia ‘vỗ’ lên người hắn ngày càng yếu đuối vô lực, Lâm Phàm thậm chí nghĩ, có khi cả 1 điểm cũng sắp không được… Quả nhiên, muốn gì nấy đến. "+0." "+0." . . . . Fu.ck, phế vật này quả nhiên là không được, cũng không tăng trưởng kinh nghiệm, còn chơi cái cọng lông a. Lâm Phàm quay đầu, nhìn thấy chung quanh đều là các đồng chí bao cát đang kêu la thảm thiết ngút trời, giống như là gặp phải sát thương lớn nhất trong đời vậy. Ở Thánh Ma Tông, nhóm bao cát bị đệ tử đánh chết là việc không ai quản, đào một cái hố chôn xuống hết chuyện. - Tại sao ngươi không kêu. Giờ phút này, tên đệ tử kia thấy Lâm Phàm lúc trước còn kêu thảm thiết, giờ lại hết nhìn đông tới nhìn tây, nhất thời trong lòng nổi lên một tia lửa giận. Bao cát đáng lý phải kêu rên lúc mình luyện quyền, như thế cho dù mệt mỏi cũng bị hưng phấn xua tan, cảm giác mình thật là lợi hại. Nhưng hiện tại lại khiến hắn nổi giận. Ngẫm nghĩ một chút, không muốn cả ngày này phí công, Lâm Phàm nhìn đệ tử tông môn trước mắt mà nói: - Kêu cái em gái ngươi, diễn trò mệt chết ca rồi, quả đấm của ngươi yếu xìu như đàn bà đánh vậy. Đệ tử tông môn kia vừa nghe lời nhục nhã, lập tức sắc mặt trắng bệnh rồi chuyển xanh lét, ánh mắt cũng hóa vô cùng phẫn nộ. Lâm Phàm nhìn sắc mặt đệ tử tông môn này, càng bật cười trêu tức: - Ngươi biểu diễn biến mặt không tồi, trở về nhớ ăn nhiều sữa thêm chút, cho mau lớn để khỏe mạnh thêm. - Ngươi… ngươi… Đệ tử tông môn này đột nhiên nói không ra lời, giọng cũng biến thành nghẹn ngào, vốn ánh mắt rất hung hãn giờ lại ầng ậng nước. - Oa…. Ngươi khi dễ người, quả đấm của ta không có yếu xìu. Lâm Phàm lúc này há hốc mồm, nhìn đệ tử kia gào khóc chạy khỏi luyện võ trường, không còn lời nào để nói. Làm đệ tử ma môn mà chút đả kích con con thế cũng không chịu nổi. Lâm Phàm lắc lắc đầu, không để ý gã kia nữa, chuyển sang nghĩ cách để sớm tăng cấp công pháp. Thái Cấp Ma Thân tầng bốn cũng có chút biến thái, không biết tầng năm sẽ thế nào. Lâm Phàm ngẩng đầu đứng nguyên tại chỗ, nhìn đám đệ tử tông môn đang ra sức đấm đá ‘bao cát’, tức thì nhếch miệng nở một nụ cười. Xem ra nhất thiết phải tung skill ‘đá đểu’ mới được. Lâm Phàm vận đủ khí, sau đó hét lớn một tiếng. - Dừng tay cho ca, ca có chuyện muốn nói… Một tiếng hét này hoàn toàn có thể so sánh với Sư Tử Hống trong truyền thuyết, hoặc ít nhất Lâm Phàm nghĩ thế, không phải là so xem mồm ai to hơn sao? Nhớ năm đó trên địa cầu, lão tử chính là lớp trưởng, họng không lớn không được nha. Đám đệ tử tông môn đang thao luyện bị một tiếng rống này chấn kinh, cũng đồng loạt ngừng lại. Mà nhóm bao cát đang kêu la thảm thiết, mặt mũi bầm dập cũng nhìn lên Lâm Phàm, không biết vị đồng chí này muốn làm gì? Có bao cát vào lúc này nhanh chóng vận khí nghỉ ngơi, chờ đợi đợt đòn tiếp theo. Cuộc sống như vậy, tận dụng mới sống dài a. Nghe nói nếu luyện được Thái Cấp Ma Thân đến tầng ba là có thể trở thành đệ tử sát hạch ngoại môn, cũng tức là tương đương với đám đệ tử vẫn lấy bọn họ làm bao cát. Nhưng ngẫm lại cũng thấy không có khả năng. Những bao cát lão làng có thể kiên trì mấy năm ở đây, Thái Cấp Ma Thân khó khăn lắm mới chỉ luyện đến tầng một. Còn tầng ba sao, khó khăn dữ dội, ngang với lên trời a. Mà lúc này đây, nhóm bao cát đang vội tranh thủ hồi khí lại nghe thấy một câu khiến họ ngừng lại, từng người trợn tròn con mắt. Vị nhân huynh này là muốn bị đánh chết a. - Các ngươi không cần dùng ánh mắt mê man ấy nhìn ca, thứ cho ca nói thẳng, trong mắt ca các ngươi đều là đồ bỏ đi… Lâm Phàm một tay chắp sau lưng, một tay miệt thị ngoắc ngoắc đám đệ tử sát hạch ngoại môn. ... Mời các bạn đón đọc Tối Cường Hệ Thống của tác giả Tân Phong.
Nhất Ngôn Thông Thiên - Hắc Huyền
Trời có chín tầng, đất có bát hoang. Ta muốn tranh hùng thất giới, không cầu lục đạo nương thân, ta từng đoạt người ngũ cốc, cũng từng hành hiệp Tứ Hải, tam sinh tình tận, hai đời vì là tiên, chỉ nguyện một lời Thông Thiên! *** Đây là truyện mới của Hắc Huyền, Ai là độc giả của Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo thì mời xem nhé. Mình thì mình khá là thích lão Hắc Huyền này, theo cảm nhận của mình thì có đủ cái võ và cái tình, cũng có phần hài hước, logic vừa phải. *** Lâm Sơn Trấn, biên thùy Phổ Quốc, tiếp giáp với dãy núi Vạn Hằng cao ngút tầng mây, heo hút không người, chỉ có bách thú và những rặng núi trải dài vô biên, ngăn đôi Nam Bắc hai quốc gia, cũng thành công phân tách được cả hai thiên tượng đông hạ. Lâm Sơn Trấn được xây dựng tại phía Nam dãy núi, khí hậu quanh năm ôn hòa như xuân. Nơi này không có mùa đông, cách vài ngày còn có sương sớm tràn ra từ trong dãy núi, tựa như sâu bên trong sơn mạch vô biên là nơi cư ngụ lý tưởng của các bậc thần tiên. Vào sáng sớm, sương mù lại phủ kín khắp đường mòn ngoài trấn, chim chóc líu ríu liên hồi trên ngọn cây. Dù cho cuối con đường mòn kia xuất hiện một bóng người cũng không ngăn được khúc ca chào buổi sáng đầy hào hứng của bọn chúng. Trong cái nắng sớm đó, một tiểu đạo sĩ với tướng mạo chất phác, mặt mày lại có chút thanh tú, chừng mười bốn mười lăm tuổi, đang tung tẩy quang gánh trên vai từ đằng xa đi tới. Hai đầu quang gánh còn treo lủng lẳng hai thùng nước trong vắt. Thùng nước đầy tràn. Do vậy mà bước chân tiểu đạo sĩ có vững vàng đến mấy, cũng vì đường núi gập ghềnh xóc nảy mà nước trong thùng tràn ra không ít. Từng giọt nước trong vắt rơi vãi xuống hai bên đường mòn, phản chiếu dưới ánh mặt trời tạo thành giọt ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc. Sáng sớm tĩnh lặng, đường núi không người, tựa như một bức họa đồ về phong cảnh quê hương yên bình. Phần cuối bức họa này là một đạo quán sát rìa của thị trấn, có tên là Thừa Vân. “Tiểu đạo sĩ, ngày nào cũng gánh đầy nước như vậy không mệt sao?” Một nông hộ đốn củi vào sáng sớm ở ngoài trấn cười ha hả nói. Tiểu đạo sĩ mỉm cười lắc đầu, không mệt. “Tiểu đạo sĩ, nước tràn hết xuống đường rồi, ngươi về đến đạo quán chỉ còn nửa thùng nước. Không thấy phiền lòng sao?” Bà lão bán điểm tâm sáng bên đường hảo tâm nhắc nhở. Bà cũng nhớ đã từng nói mấy lời này vài năm nay rồi, thế nhưng tiểu đạo sĩ vẫn cứ mỉm cười lắc đầu như trước, không phiền lòng. “Tiểu đạo sĩ, ngày nào ngươi cũng vãi nước qua con đường này một lượt, ngươi không cảm thấy con đường này vậy mà còn sạch sẽ hơn Minh Thúy Lâu chúng ta hay sao?” Trên Minh Thúy Lâu, tiểu tỳ phải dậy sớm hơn chủ nhân mình ghé qua cửa sổ nhìn. Tiểu đạo sĩ ngây ngốc gánh nước chính là niềm vui duy nhất của đám hạ nhân các nàng. Tiểu đạo sĩ vẫn cứ mỉm cười lắc đầu, không cảm thấy vậy. “Gánh cả thùng đầy nước, vậy mà còn không được tới nửa thùng. Ngay cả ta là loại chưa từng gánh nước qua cũng không thế. Từ Ngôn, ngươi là heo sao?” Đứa con thứ hai nhà Trương đại hộ đang bê lấy một tô cơm thịt, ngồi ngay cửa ra vào, vừa ăn vừa cười. Cả người to béo ngồi chật khít cả lối đi. Tiểu đạo sĩ được gọi là Từ Ngôn kia vẫn mỉm cười như trước, lần này không lắc đầu mà gật gật. Phải a, ta chính là heo… Thừa Vân quan nhìn qua không lớn, chỉ có hai đạo sĩ một già một trẻ. Khách hành hương cũng không nhiều, lại chỉ chủ yếu cầu phúc mà không bố thí. Cũng may dịp Tết đến, mấy nhà giàu có sẽ lưu lại vài đồng nên nhờ vậy mà hai đạo sĩ được no bụng. Nhưng cũng chỉ là no bụng. Tiểu đạo sĩ gánh nước về tới Thừa Vân Quan, xuôi theo con đường mòn cạnh đại điện đi thẳng ra vườn rau phía sau. Vườn rau xanh tươi mơn mởn. Nhìn từng mầm non mới nhú ra, Từ Ngôn không kìm được vui vẻ. Hắn đang chuẩn bị đem hai thùng nước đổ vào vạc lớn thì không ngờ thùng nước lại trơn trượt tuột khỏi tay, rớt qua một bên. Roạt! Từ Ngôn không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội lật tay hất lấy thùng nước bị tuột tay, sắp đổ ra ngoài vạc chuyển hướng về phía vườn rau. Dù lượng nước rơi vãi không đồng đều nhưng vậy cũng không tính là bỏ phí mất một thùng nước. Khò khè, khò khè. Gần nửa thùng nước rơi xuống vườn rau, còn phần nhiều là đổ xuống chuồng heo bên cạnh vườn. Trong chuồng, một con heo đen nhỏ toàn thân sũng nước, thế nhưng nó không sợ mà ngược lại còn khò khè líu ríu kêu lên đầy sung sướng. Trận nước lạnh này như một trận tắm rửa khiến nó đầy thống khoái. "Khò khè, khò khè!" Tiểu đạo sĩ ngồi xổm xuống ngoài chuồng heo, phát ra tiếng kêu tương tự con heo đen nhỏ này, vừa bắt chước tiếng heo kêu vừa cười ngây ngốc. Đạo quán nghèo khó làm sao mua nổi heo. Cho nên heo này không phải là heo nhà mà là một con heo rừng nhỏ Từ Ngôn nhặt được trong núi khi hắn được khoảng mười tuổi, rồi mang về đạo quán nuôi dưỡng. Nuôi một hơi bốn năm năm nay, heo rừng cũng trở thành heo nhà rồi, thậm chí còn được đặt cho cái tên là Tiểu Hắc. Thế nhưng nuôi nấng thế nào đi nữa thì đầu heo này vẫn không lớn lên chút nào, mấy năm trời nhưng cân nặng cũng chỉ xấp xỉ mãi chừng mười cân. “Từ Ngôn, ngươi vừa đi gánh nước về sao?” Lão đạo sĩ cao tuổi đi từ mé bên kia bước đến, nhìn qua thùng còn lại hơn một nửa nước bên trong rồi nhìn tiểu đạo sĩ đang ngồi ngoài chuồng nói chuyện với heo, lắc đầu nói. “Đứa nhỏ nhanh nhẹn hoạt bát này, học ai không học, lại học heo làm gì. Ngươi không thấy mệt sao?” “Không mệt a sư phụ, rơi rớt có vài cân nước mà thôi, coi như là quét phố đi.” Tiểu đạo sĩ rất nghiêm túc nói: “Không phải người từng nói qua heo sống còn tiêu dao hơn so với người sao. Bởi vì heo không có đầu óc, cho nên hàng ngày trôi qua đều rất vui vẻ, cho dù trước mắt là dao mổ cũng vẫn ăn uống được ngon lành, vẫn ngủ được say sưa.” "Thế nhưng mà ngươi có đầu óc." Lão đạo sĩ giận dữ. “Ta sẽ cố hết sức đem đầu óc giấu kín đi.” Tiểu đạo sĩ cười hì hì đáp. “Một khi heo đủ lớn, thì nhất định sẽ bị đồ tể giết mổ.” Giọng nói của lão đạo sĩ lại trở về bình thản. “Người thì cũng sẽ chết già, chết bệnh, chết đói. Rốt cuộc cũng không phải bị địa phủ bắt đi sao?” Nói xong, Từ Ngôn đưa tay qua chấn song chuồng vỗ vỗ lấy đầu heo Tiểu Hắc, nói tiếp: “Hơn nữa, chúng ta sẽ không ăn thịt Tiểu Hắc.” Dường như dưới góc nhìn của Từ Ngôn thì vận mệnh của người và heo cũng không khác nhau là mấy. Có chăng chỉ là heo không có phiền não, còn người, lại rất nhiều phiền não. “Đứa nhỏ ngốc! Vi sư kêu ngươi học heo vô lo, chứ có kêu ngươi học ở heo ngu si đần độn đâu!” Lão đạo sĩ tức giận vớ lấy đòn gánh làm bộ muốn đánh, còn tiểu đạo sĩ thì đã nhanh chân cười cười chạy ra xa. Ném đòn gánh đi, lão đạo sĩ nhìn theo bóng lưng tiểu đạo sĩ, đôi mắt đục ngầu hiện lên vẻ khổ sở, lắc lắc đầu lẩm bẩm: “Mấy thứ không sạch sẽ người khác không nhìn ra thì ngươi lại một mực nhìn rõ ràng, hài tử số khổ…” Sống nương tựa vào nhau đã mười mấy năm, lão đạo sĩ biết rõ lý do Từ Ngôn luôn thân thiết với con heo Tiểu Hắc trong chuồng, cũng thừa biết vì sao hắn luôn biểu hiện ra vẻ đần độn như heo. Vì chỉ có đầu heo Tiểu Hắc mới có thể ở trước mấy thứ không sạch sẽ kia mà vẫn vét sạch đồ ăn trong máng một cách ngon lành, cũng vẫn có thể trước mặt mấy thứ không sạch sẽ đó mà thản nhiên nằm ngủ ngáy o o … Sự nhạy cảm của động vật, cường đại hơn con người nhiều lắm. Một vài thứ con người không nhìn thấy nhưng động vật lại có thể dễ dàng phát giác ra. Ngoại trừ con heo Tiểu Hắc, toàn bộ đám súc vật, hoặc cả chim chóc sâu bọ…khi nhìn thấy bóng đen không thuộc về dương gian xuất hiện đều chọn cách tránh xa. Lão đạo sĩ ho khan, sau nửa ngày mới ngừng được. Lão cười khổ một tiếng rồi múc lấy một ca nước trong, tưới lên vườn rau. Ở đó, là những mầm non xanh mơn mởn, sinh cơ bừng bừng. Một con bọ cánh cứng ngốc nghếch vừa mới đáp xuống chiếc lá xanh, bị nước xối ướt đẫm nhưng vẫn chẳng chịu nhúc nhích. Ngốc đến mức khiến người khác phải xem thường, thậm chí vài con kiến nhỏ còn bò lên bò xuống trên người cũng không khiến nó động đậy chút nào. Mãi đến khi có một con kiến rất lớn đầy uy phong đang chuẩn bị đạp lên người con bọ để bước lên chiếc lá xanh ấy. Con bọ ngốc mới tránh cái gọng kìm trên miệng con kiến, một ngụm gắt gao cắn chặt lấy nó. Lão đạo sĩ nhìn thấy rõ ràng cả một quá trình săn mồi của bọ cánh cứng, không khỏi ho khan lên vài tiếng rồi bật cười: “Là một đầu heo cũng được. Có vài con heo, lại ăn thịt hổ đấy…” Lão đạo sĩ tên là Từ Đạo Viễn, mười lăm năm trước lão nhặt được một đứa cô nhi. Đứa trẻ lúc đó mới sinh nhưng lại không quấy khóc mà chỉ y y nha nha như đang nói gì đó, nên lão mới đặt tên là Từ Ngôn. Thân thể Từ Đạo Viễn hết sức yếu ớt, lại có bệnh cũ quấn thân, chỉ có vết chai trên lòng bàn tay biểu thị việc quanh năm cầm kiếm mới cho thấy lão không phải là phàm phu. Mười mấy năm qua, cho dù lão chưa bao giờ hiển lộ bất cứ tài nghệ võ học gì, thế nhưng lại chỉ dạy Từ Ngôn luyện ra được một món Phi thạch có thể nói là tuyệt diệu công phu. Từ Ngôn ném ra cục đá, có thể so được với thiện xạ. Tường rào đạo quán không cao, lúc này chợt xuất hiện mấy cái đầu của đám trẻ thò qua hô lớn: “Từ Ngôn, đi kiếm vài món dân dã a. Đám thỏ trên Lão Phần Sơn chắc là rất béo tốt rồi!” Vắt vẻo trên tường là đám trẻ nhỏ ở mấy nhà cùng khổ trong sơn trấn, quanh năm suốt tháng không có nổi vài bữa thịt ăn. Cho nên đánh bắt được vài món dân dã chính là niềm vui thú duy nhất của đám trẻ nhà nghèo này. Nếu có thể bắt được vài con thỏ rừng hoặc gà rừng nọ kia thì mấy đứa nhỏ có thêm một bữa cải thiện, đương nhiên cũng không thiếu mấy đứa nhỏ con nhà giàu ưa náo nhiệt tham gia vào. “Được!” Từ Ngôn đáp lời, quay về phòng cầm theo một cái xẻng nhỏ, tiện tay cầm theo cái bánh nướng trên bếp bỏ vào ngực áo. Sau đó chạy ra khỏi Thừa Vân quan, trên tay còn cầm thêm một sợi dây đỏ. Đám nhỏ đang chờ bên ngoài, thấy Từ Ngôn đi ra không khỏi hưng phấn hô hào một tiếng. Cả bọn xấp ngửa chạy thẳng ra ngoài trấn, chỉ cần có Từ Ngôn thì bọn nó chắc chắn có thu hoạch rồi. Cái bổn sự phi thạch bắt thỏ, ngoại trừ Từ Ngôn thì không ai làm được đấy. Mấy đứa trẻ con nhà nghèo trong trấn lên núi đánh bắt món ăn dân dã cũng chỉ là tiện đường mà thôi, còn việc chính của bọn nó vẫn là đốn củi. Đừng nhìn vẻ ngoài nhỏ nhắn, nhưng trên eo mỗi đứa đều có sợi thừng quấn quanh. Vài đứa còn đeo theo một con dao chặt củi mòn vẹt sau lưng, coi như không bắt được thỏ rừng thì cả đám cũng vẫn nhặt đủ một bó củi đem về. Những đứa trẻ khác đã chạy xa rồi. Bước chân Từ Ngôn cũng chậm dần lại, rồi cuối cùng đứng lại bên ngoài cách Thừa Vân Quan hơn mười trượng. Mặt trời đã lên cao, trời xanh trong vắt không gợn mây, nhìn qua chỉ thấy là một mặt trời rực rỡ giữa không trung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Ngôn lại hiện lên một vệt đen. Hắn hít một hơi thật sâu, tựa như vừa quyết định xong một chuyện đầy khó khăn. Từ Ngôn chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía cửa ra vào của đạo quán, đôi mày thanh tú nhăn lại. Sau đó đôi chân nhanh chóng ra sức đuổi theo đám trẻ nhỏ đang chạy ra khỏi sơn trấn. Mười lăm tuổi, chính là độ tuổi hồn nhiên ngây ngô của một thiếu niên. Không thiếu niên nào trong độ tuổi này có thể thu liễm được bản tâm mình. Từ Ngôn là tên khờ ngốc đần độn như heo trong mắt người khác thế nhưng lại là một thiếu niên cổ quái thông minh tuyệt đỉnh trong mắt lão đạo sĩ, khắp thiên hạ cũng không có được người thứ hai. Không ai nguyện ý giả làm một đầu heo, hơn nữa lại đã kéo dài một hơi tới sáu bảy năm trời. Ngoại trừ lão đạo sĩ, càng không kẻ nào biết được nỗi khổ tâm của Từ Ngôn. Bởi vì chỉ khi bản thân là một đầu heo, thì Từ Ngôn mới có thể lờ đi những cảnh tượng biến hóa kì lạ mà người khác không nhìn thấy được. Từ nhỏ, hắn đã nhìn thấy được một vài thứ đồ vật cổ quái kì lạ. Chẳng hạn như Linh tinh nhảy nhót trong khu rừng này, như quái điểu bay lượn trong đám mây đen, như nữ nhân phiêu đãng trong những ngày gió rét tuyết bay đầy trời, hay chẳng hạn như là…quỷ! Ngay khi Từ Ngôn ngừng chân bên ngoài đạo quán. Người khác chỉ nhìn thấy được hai bên cửa lớn trống hoắc, thế nhưng trong mắt Từ Ngôn lại xuất hiện thêm hai cái bóng dáng, đầu đội mũ dài, một đen một trắng. Mặc dù không nhìn rõ diện mạo của hai bóng người ấy nhưng Từ Ngôn có thể dễ dàng khẳng định ra thân phận của bọn họ. Quỷ sai, Hắc Bạch Vô Thường! ... Mời các bạn đón đọc Nhất Ngôn Thông Thiên của tác giả Hắc Huyền.
Nhân Đạo Kỷ Nguyên - Thân Vẫn Chỉ Tiêm
Thượng cổ Hồng Hoang. Không phải xuyên việt, chỉ là một người bình thường giãy dụa cầu sinh. Xuất thân thấp hèn, phải nỗ lực không ngừng. Không có Bàn Cổ khai thiên, mà là âm dương giao hòa diễn biến thiên địa vạn vật sinh linh. Nhân loại chẳng qua chỉ là một trong số đó. Có lẽ những ai yêu thần thoại, thích lý giải những truyền thuyết từ thủa hồng hoang, khai thiên lập địa, mê xem tiên gia đấu phép, thần ma đại chiến sẽ bị cuốn hút bởi truyện. Đặt bên cạnh những tác phẩm thần thoại như Phong Thần, Tây Du, truyện cũng không hề kém cạnh về ý nghĩa nhân sinh. Thêm nữa đó là những lựa chọn mới về giải thích những truyền thuyết, nhân vật từ thời xa xưa của Trung Hoa cổ đại như Phượng Hoàng niết bàn, Kim Bằng, Khổng Tước, Long Vương, Kỳ Lân, Côn Bằng; Thiên Đình sáng lập; cung chủ Quảng Hàn; các vị tinh quân, sơn thần, thổ địa; Tam Hoàng Ngũ Đế; Thập điện Diêm La; Diêm Vương coi sinh tử; Ngọc Đế chủ tiên thần; Phục Hy xem bát quái; Nữ Oa vá Càn Khôn; Lão Tử hóa Tam Thanh; Nguyên Thủy cùng thập nhị Tiên; Thông Thiên với Tru Tiên Kiếm; Mạnh Bà Thang với Tam Sinh Thạch; Hoàng tuyền lộ thông Địa Phủ; Chiến thần Hình Thiên vs Xạ nhật Hậu Nghệ... Giữa vô vàn những truyền thuyết, giữa hằng hà xa số những nhân vật truyền kỳ, Nam Lạc một thiếu niên nhân loại vô tình bị cuốn vào thế giới huyền ảo, để sống, để trở về hắn phải trở nên mạnh mẽ nhưng càng mạnh mẽ càng bi thương, càng nhiều mất mát, càng thêm đau đớn. Trong cái thế giới chúng sinh là cờ , thiên địa là bàn, một nhân loại nhỏ nhoi giữa những thần thông giả kế trùm thiên hạ, hắn phải làm sao? Trong cái thế giới tàn nhẫn đó hắn phải tìm ra "Nhân Đạo" cho mình. Số phận đã đưa Nam Lạc đến với Bất Tử Cung, có cơ hội nhập đạo chốn Côn Lôn, được thanh bình tụng Hoàng Đình nhưng tâm tính đã đưa hắn làm nên những kỳ tích, dương danh thiên hạ nhưng cũng sa vào Cục tính toán bởi những người khác, hoặc cũng có thể là bàn cờ của thiên địa. Nhưng hắn không nản chí, tranh thủ dưỡng sức, vùng vẫy chống trả, một cơ hội nhỏ nhoi đã đến với sự trợ giúp của nhân tình, hắn đã thoát ra và bắt đầu bước trên con đường của cường giả để trở mình thoát khỏi người khác tính kế. Đế Tuấn thiện Hà Đồ, Phục Hy tường Bát Quái; và những cao nhân trắc thiên, toán địa khác; họ nài được hắn sao? Thái Nhất Hỗn độn chung Nguyên Thủy Bàn Cổ phiên Thông Thiên Tru tiên Kiếm Nữ Oa Càn Khôn đỉnh Tiếp Dẫn Kim thân tượng Chiến thần Khai Thiên Phủ Hậu Nghệ Xạ Nhật cung Họ ép được hắn sao? - Truyện viết nhiều về đạo, ai cũng có đạo của chính mình. Là nhân vật chính, con đường nhập đạo của Nam Lạc đầy màu sắc: ba năm ngồi dưới tuyết, ba năm ngồi cạnh lò đan, một năm tụng Hoàng Đình, một năm cầu đạo tại Ngọc Hư, một năm đứng lặng sân Thiên đình, ba năm hộ Thái Nhất dò xét thiên địa; 10 năm luyện hóa Thái Âm bi; 7 năm bước bộ xuyên sơn hà; 33 năm nhập huyết hải trải 300 kiếp, 1000 năm luân hồi trong tính càn khôn, để mà: "Tu đạo nửa trăm, nhất thời ngộ đạo, một kiếm hóa thiên hà" "năm trăm năm kết đạo duyên, hồng hoang thiên địa tiêu xa tiên ..." - Truyện có nhiều trận chiến, tất nhiên, có sinh linh, có đạo, ắt phải chiến. Có tiểu chiến, cũng có đại chiến; có trận chiến chỉ là sát na, cũng có trận chiến kéo dài 200 năm; có trận chiến tĩnh như núi, cũng có trận chiến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu. - Truyện cũng có tình, nhưng nhẹ nhàng, sâu lắng theo lối tiên hiệp cổ điển. - Pháp bảo, đan dược cũng có nhưng chỉ là ngoại vật, mang tính dẫn dắt. - Truyện có cảnh giới. Mỗi đạo tu hành có thể có các cảnh giới khác nhau. Theo đạo của NVC thì có luyện khí hóa tinh, luyện tinh hóa thần, luyện thần phản hư, nguyên thần nhập đạo, tiên cảnh, thần cảnh, đạo cảnh, thánh cảnh. Ai da, cùng cảnh giới nhưng thần thông có thể chênh lệch cả trời đất. Vì vậy, cảnh giới cũng chỉ là cái để dẫn truyện mà thôi. Bằng một văn phong lạ, có vị riêng biệt giữa rừng Tiên Hiệp, Hồng Hoang, truyện có lẽ sẽ hấp dẫn đối với những ai thích sự nghiền ngẫm. Mới đọc truyện, có lẽ nhiều người, ngay cả converter lão làng như CCD cũng có sự nhầm lẫn với tiêu đề truyện "thời đại con người". Không, truyện không chỉ đơn thuần mô tả hay giải thích sự chúa tể của con người tiếp nối sau thời kỳ hồng hoang. Có một điều đọng lại của truyện đó là đạo người (nhân đạo), mặc dù không hoàn chỉnh (như Nam Lạc nói) nhưng đã đàng hoàng tồn tại trong lục đạo luân hồi. - Con người đã có ơn thì tất báo, luôn coi trọng nguồn gốc. - Con người có lễ, có tình, có thể kết lại thành cộng đồng để đạt tới sức mạnh tập thể. - Con người yêu tự do, thích thanh bình. - Con người không mang nghĩa là nhân hình, bởi nếu vô ơn độc ác, bất tín ... thì phải nhập đạo súc sinh. - Con người có tâm của mình, không phải quỳ gối trước bất cứ lực lượng nào. Đó chính là "hữu tâm trảm thiên địa" Thân Vẫn Chỉ Tiêm là một tác giả có bút lực cực cao trong số vô vàn tác giả mạng, Nhân Đạo Kỷ Nguyên là thành công đầu tiên của hắn. Nếu Vong Ngữ là siêu tác gia về tiên hiệp cày cấp, Tiêu Đỉnh là đỉnh cao của Tiên Hiệp tình cảm thì Thân Vẫn là final boss của Tiên Hiệp Huyền ảo. Nhân Đạo Kỷ Nguyên chính là siêu phẩm đỉnh cao mà không có mấy bộ tiên hiệp đủ sức sánh vai. Truyện không câu chữ, không lan man và cực kỳ rắc rối, không dành cho những người chỉ thuần tuý muốn tìm một chút vui vẻ.   Mời các bạn đón đọc Nhân Đạo Kỷ Nguyên của tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm.
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm - Lý Tùng Nho
Kiếp trước của Tiêu Dật chính là một bi kịch, sinh ra tại tiên giới, nhưng nội thể lại không có tiên cách, từ nhỏ bị người nhà bỏ mặc tại nhân giới, cho tới khi mang theo đầy lòng nghi vấn mà chết. Trọng sinh lần nữa, y đột nhiên phát hiện một phương thức sống khác. Khách quan, ngươi muốn cái gì? Đảo quốc to lớn, tiểu dược hoàn lam sắc, nội y gợi cảm, ma thú, kiếm tam, Apple? Chỉ cần có tinh ngọc, cái gì cũng mua được. Tiên kiếm, trận pháp, phù chú, oan hồn, thức ăn, hạt giống, ma đạo khí? Không vấn đề, vẫn là câu đó, chỉ cần có tinh ngọc, tất cả đều ok. Nhân giới, tiên giới, ma pháp thế giới, thú nhân thế giới, qua lại tứ giới. Tiêu Dật vốn chỉ muốn sống tốt hơn một chút, ai biết, do không cẩn thận, y cư nhiên trở thành tội phạm buôn lậu lớn nhất tiên giới. Làm sao đây? Không sao, tiên đế tương lai là chỗ dựa lớn nhất của y! Mời các bạn đón đọc ​Tiên Giới Tẩu Tư Phạm của tác giả Lý Tùng Nho.