Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiên Nhai Khách

Tên gốc: 天涯客 Tác giả: Priest Edit: Yển Thể loại: Đam mỹ, cổ trang giang hồ, 1×1, ấm áp, hài, HE Thiên Song, nơi phàm là người sống có miệng có thể nói đều không ra được. Tuy nhiên kẻ đứng đầu nơi này lại muốn thoát ly, trở lại “làm người” Quỷ cốc, nơi cực ác người ăn thịt người, quỷ cắn quỷ. Kẻ đứng đầu, quỷ chủ, đến ác quỷ cũng phải sợ, lại muốn thoát khỏi nơi đây, quay về nhân gian “làm người”. Mới nghe thì có vẻ u ám đáng sợ, nhưng thực ra truyện khá ấm áp, chỉ là hành trình quay lại “làm người” của 2 kẻ không kính già không yêu trẻ. *** [Review] Thiên Nhai Khách – Sơn Hà Lệnh Biết đến Priest khá muộn, đã đọc những tác phẩm thành danh của chị từ lâu và cũng đã biết đến Thiên Nhai Khách từ lâu, nhưng ta chưa bao giờ có ý định đọc tác phẩm này. Có thể là bởi lúc đó ghim vào đầu ấn tượng bốn chữ Ôn đại thiện nhân không quá tốt, có thể là do Thiên Nhai Khách cùng hệ liệt Thất gia, thuộc những tác phẩm đời đầu của Pi đại. Mà ta lại không đánh giá quá cao Thất Gia nữa… Nên mới bỏ lỡ Thiên Nhai Khách thật lâu như thế. Cho đến khi Thiên Nhai Khách được chuyển thể thành phim, đu phim hết cả mùa xuân, từ tháng hai tới cuối tháng tư, mà phim vẫn chưa ra hết, thế là tìm đọc nguyên tác vậy. Cám ơn mùa xuân đã cho ta gặp Sơn Hà Lệnh, lại cám ơn từ Sơn Hà Lệnh đã cho ta đọc Thiên Nhai Khách. Bộ phim – bộ truyện đã phá vỡ nguyên tắc của ta: xem phim rồi thì không đọc truyện, mà đọc truyện rồi thì ắt chẳng xem phim. Kì thực phim và truyện phải khác nhau đến 30%, đặc biệt là đoạn kết. Ta từng nghe nhiều khán giả phàn nàn phim chẳng khác nào đồng nhân của truyện. Đồng ý. Ừm, còn là một đồng nhân vô cùng xuất sắc. Trong truyện, Ôn Khách Hành là một kẻ tâm thần phân liệt thấy rõ, hắn bám theo Chu Tử Thư chỉ là vì tò mò với phong thái của y, thân phận của y, bộ mặt thật của y. Trong truyện, phải rất lâu mới thấy được cái tình của Quỷ chủ và thủ lĩnh Thiên Song có chuyển biến, dù rằng bọn họ gần như đã hiểu đối phương từ lần đầu gặp mặt, thì từ hiểu đến thừa nhận còn là chặng đường dài. Thậm chí đến gần cuối truyện, trước thềm trận đại chiến cuối cùng mưa máu gió tanh ở Quỷ cốc, Chu Tử Thư còn phải xác nhận một câu với hắn rằng: “Ngươi thật lòng ư?” Trong truyện, họ chỉ là hai kẻ cùng giãy dụa với vận mệnh vô tình gặp phải nhau. Trời sinh tri kỉ, nên dù hơi chậm một chút, hơi tốn thời giờ một chút, cuối cùng cũng sẽ phải lòng nhau. Lên phim đã cải biên ở chỗ này. Thực ra thì phim còn cải biên nhiều lắm, nhưng cơ bản kết cấu của phim và kết cấu của truyện là hai thể loại khác nhau, không chỉnh lý là chuyện không thể nào. Thôi thì xin được mạn phép phân tích theo góc nhìn bản thân đôi chút vậy. Thêm một tầng quan hệ cho Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành Trong phim, duyên phận giữa Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành bắt đầu từ rất sớm. Hơn hai mươi năm về trước, ngay lúc Ôn Như Ngọc xảy ra chuyện, sư phụ Tần Hoài Chương của y đã kịp thời cứu được phu phụ Ôn gia, lại nhận tiểu Chân Diễn làm đồ đệ. Đó là sư đệ đầu tiên của y, thật nhiều năm trước, trước cả Cửu Tiêu, trước tất cả những sư đệ khác. Y cũng còn rất nhỏ, rất ngây thơ, bất ngờ lên chức sư huynh còn nhiều bỡ ngỡ, toàn quen miệng gọi cậu là đệ đệ. Trước mặt sư phụ, Chu Tử Thư đã nhận lời với phu phụ Ôn gia sẽ chăm sóc sư đệ thật tốt, còn nhiệt tình dắt cậu nhóc nhỏ bé yếu ớt lại đề phòng người lạ này đi chơi. Đoạn thời gian ấy dẫu ngắn ngủi nhưng lại là khoảng thở được hiếm hoi, thắp lên hi vọng trong tấn bi kịch đằng đẵng của Ôn Khách Hành thuở bé. Chỉ tiếc, sau khi dịch dung cho Ôn gia phu phụ xong, Tần Hoài Chương đã chủ quan để một nhà ba người ở lại, bản thân trở về Tứ Quý trang, không ngờ từ đây chẳng còn gặp lại. Ôn Như Ngọc và Cốc Diệu Diệu bị truy sát đến chết, đứa con trai nhỏ của bọn họ bị bắt vào Quỷ cốc, hơn hai mươi năm không còn thấy dương gian. Cái tên Chân Diễn gắn với ấm áp và chở che tưởng như cũng rơi vào quên lãng, từ nay không còn ai gọi hắn bằng cái tên đó nữa… Thế cho nên, trong truyện là tương ngộ, còn trong phim là tái ngộ. Ôn Khách Hành đã ngờ ngợ về thân phận người này từ lúc y thi triển khinh công Lưu Vân Cửu Cung Bộ đặc trưng của Tứ Quý trang, lại thêm thanh nhuyễn kiếm Bạch Y của Tần Hoài Chương ngày trước. Ba chữ Chu Tử Thư xuất hiện trong kí ức của Ôn Khách Hành từ hơn hai mươi năm về trước, vượt qua dược lực của Mạnh Bà Thang, vượt qua ranh giới dương gian – địa ngục, để rồi trong ảo cảnh, Ôn Khách Hành đã buột miệng gọi ra cái tên cố nhân một lần nữa: “Chu Tử Thư, huynh gạt người. Ta sẽ về mách mẹ ta.” Để lại một Chu Tử Thư ngơ ngẩn: “Hắn đã biết tên thật của ta từ lúc nào?” mà quên mất trọng điểm ở câu sau… Tại sao hắn lại dọa mách mẹ? Dù lại Ôn Khách Hành 29 tuổi hay Ôn Khách Hành 9 tuổi, hẳn đều không có thói quen bị bắt nạt là mách cha mẹ. Không hề! Chân tướng chỉ có thể là, hắn gặp lại một người quen cũ. Người quen đó không phải chỉ quen mình hắn, mà là cả nhà hắn đều quen biết, thậm chí ủy thác, nên khi người đó bắt nạt hắn, gạt hắn, lời dọa dẫm như vậy mới có ý nghĩa chứ: ta mách mẹ ta đây, huynh cứ liệu chừng mặt mũi với cha mẹ ta đi! Chu trang chủ ơi là Chu trang chủ, ngẫm kĩ lại từng lời Ôn Khách Hành nói, thân phận của hắn hẳn phải bộc lộ rất sớm mới phải! Về phần Ôn Khách Hành, khi thấy y dùng cái tên giả Chu Nhứ, hắn đã chắc đến mười phần y là sư huynh hụt của mình rồi. Gọi là sư huynh hụt, vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa bọn họ thủa nhỏ, thiện tâm của Tần Hoài Chương, cơ bản vẫn không thay đổi được gì kết cục bi kịch của một nhà Ôn thánh thủ. Cần chi phải thắp lên hi vọng nhất thời rồi lại dập đi? Cậu bé Chân Diễn còn chưa từng được bước vào Tứ Quý trang, chưa từng được sư phụ chỉ điểm công pháp, mới dập đầu làm lễ thì đã bị lôi vào Quỷ cốc. Cơ bản không có gì thay đổi. Chị biên kịch Tiểu Sơ cố ý thêm vào là để qua mắt Cục cho cái phim bia đia này được duyệt chăng? Để cho Chu trang chủ thay vì hô một câu xanh rờn: Người của ta mà ngươi cũng dám động? thì có thể hô một cách uyển chuyển hơn: Người của Tứ Quý trang mà ngươi cũng dám động? Bất kể dụng ý thực sự của chị là gì thì ta cũng thấy tầng quan hệ này được thêm vào khéo vô cùng. Bởi vì giờ đây họ không chỉ là tri kỉ, là ái nhân, mà còn là cả tình thân. Tình thân đó bao bọc Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành, Trương Thành Lĩnh, cứu rỗi cả ba người bọn họ. Tình thân, tình bạn, tình yêu. Con người ta không thể nào sống mà thiếu đi một trong ba được, lại càng không thể lấy cái nọ bù đắp cho cái kia được. Tứ Quý trang tám mươi mốt mạng người và sư đệ Cửu Tiêu là cái dằm trong lòng Chu Tử Thư, y không buông xuống được. Nếu như không có một tầng tình thân kia, không để y thu về một tiểu đồ đệ, lại tìm thấy sư đệ thất lạc nhiều năm, chỉ sợ trong tim y vẫn cứ khoét một lỗ hổng đầm đìa máu mãi. Nhưng bởi vì có bọn họ, mà y có hi vọng trở lại với Tứ Quý trang. Sư phụ không còn, kẻ làm sư huynh như y nhất định phải thay sư phụ chăm nom sư đệ lầm đường lạc lối cho thật tốt. Ôn Khách Hành của phim thật sự đã người hơn rất nhiều Ôn Khách Hành của truyện thật sự khiến ta đau lòng đến vô cùng tận. Một đứa trẻ chưa đến mười tuổi phải tận mắt nhìn thấy mẹ cha chết thảm, phải ăn xác cha mà sống. Hai mươi năm lấy thù hận mà tồn tại, bày một thế cuộc lớn giăng bẫy kẻ thù. Tới khi tự tay giết chết kẻ thù rồi thì cũng chẳng còn lại gì, ngoại trừ trống rỗng vẫn chỉ là trống rỗng. Mấy câu chuyện ba xàm ba láp của hắn, nào là con cú mèo với thôn dân bưng bát nước màu đỏ, Hồng Hài nhi bổ núi cứu mẹ là Bạch Xà… có câu chuyện nào lại chẳng là một bi kịch đến lạnh cả người? Cha hắn, thánh thủ Ôn Như Ngọc thiện tâm nhân hậu, kiếm pháp lưu danh đời đời. Mẹ hắn, Cốc Diệu Diệu, mỹ nhân đẹp nhất trong lòng hắn, có đôi hồ điệp cốt cõng hắn đi suốt những ngày ấu thơ. Vậy mà bọn họ chết đi, để đứa con trai nhỏ rơi vào Quỷ cốc, không điên cũng bị ép điên mà thôi. Phim nhân từ hơn, ít ra còn có một nữ nhân trong Quỷ cốc âm thầm che chở hắn, khi hắn trưởng thành rồi lại che chở cho nàng. La Phù Mộng, Liễu Thiên Xảo, các chị em trong Bạc Tình bộ ít nhiều cũng cho Vô Tâm Tử Sát và Cốc chủ một phương có thể tin được. Ôn Khách Hành cũng người hơn, hắn được dạo nhân gian nếm bao sản vật như đứa trẻ lên ba cùng A Nhứ của hắn, chứ chẳng phải kẻ tầm hoan nơi thanh lâu cũng chẳng biết sướng vui gì. Hắn được mượn thanh Bạch Y của người thương, đường hoàng mà tái hiện Thu Minh thập bát thức của phụ thân trước giang hồ lần nữa, được luận tội kẻ thù, được cười nhạo danh môn chính phái, tiêu tiêu sái sái. Chứ chẳng phải vô cảm kết liễu kẻ thù trong trận hỗn chiến, bằng lòng thù hận hai mươi năm, chẳng có chiêu thức gì, chẳng có tâm nguyện gì, nên chỉ còn trống rỗng. Và hơn hết, hắn được hi sinh vì A Nhứ. Sau tất cả, hắn bước trên con đường rải đầy máu tanh ở chốn ma quỷ kia, có thời khắc nào là được như ý mình? Giá như hắn sinh ra đã đeo trên lưng tội nghiệt, hay giá như hắn đứt hẳn lương tri và thiện tâm đi. Giá như cha mẹ hắn không phải thánh thủ thần y, cả đời quang minh lỗi lạc. Thì hắn đã có thể thống thống khoái khoái làm một ma đầu giết người không ghê tay, không biết đau, không biết dằn vặt và giãy dụa. Nhưng đáng buồn, hắn lại có một trái tim trong sạch. Bàn tay hắn đã vấy đầy máu người và quỷ, hắn trở nên bài xích cả chính mình. Hắn không dám nhận sư môn, nhận một tiếng sư đệ của Chu Tử Thư, hắn cấm cả Trương Thành Lĩnh gọi hắn là sư thúc. Hắn sợ gặp mặt cha mẹ hắn dưới hoàng tuyền… May sao, tất cả đã qua rồi. Phim xử lý rất đẹp khi để hắn được hi sinh vì A Nhứ, một thoáng bạc đầu, ẩn cư Trường Minh sơn, tội nghiệt cả đời gột rửa, giang hồ từ nay không hỏi nữa. Thôi thì deep về đôi phu phu kia cũng đủ rồi, phần này để dành cho cụ Diệp đi. Quả thực thì, đọc cả bộ truyện khiến ta buồn đến ngơ ngẩn cả người, nhưng lại chẳng có nỗi buồn nào giống nỗi buồn nào. Mỗi lần đều ngỡ đã trải qua nỗi đau đớn ghê gớm nhất rồi, thế mà tới phiên ngoại Diệp Bạch Y và Dung Trường Thanh, nước mắt vẫn không dừng được. Diệp Bạch Y a Diệp Bạch Y. Y vẫn một dáng vẻ thiếu niên, mà cố nhân đã không còn, đến cả hậu nhân của cố nhân mà thi cốt cũng đã lạnh mấy chục năm. Khó giữ thiếu niên thì, rồi lại có thiếu niên tiếp bước. Giang hồ sóng sau xô sóng trước, lớp trẻ hiện nay đều đã cách y, và người kia, tới ba bốn đời. Cô đơn biết mấy… Chưa từng cầm lên, sao phải buông xuống? Mang Cổ Nhẫn Long Bối trên lưng, vẫy vùng khỏi vận mệnh hoạt tử nhân. Lục Hợp tâm pháp bao người thèm muốn mà không được, thậm chí Dung Trường Thanh cũng thất bại, tẩu hỏa nhập ma. Lại để cho y dễ dàng ngộ được, cứu xong Trường Thanh, liền nhất niệm thành tiên. Nhưng mà thành tiên để làm gì? Để cho y nhìn Dung Trường Thanh thành gia lập thất, cưới vợ sinh con, dọn đến ở cạnh y cả đời, còn phải nhận con của y làm đệ tử ư? Lại để cho y nhìn Dung Trường Thanh chết đi, lại để cho y đi nhặt xác Dung Huyền, để bốn người nhà họ đoàn tụ, còn y phiêu bạt thiên nhai à? Đời người có bát khổ, sinh lão bệnh tử, xa người mình thương, gần người mình ghét, cầu mà không được, có ai được như y, vạn hạnh mới nếm đủ? Tiên nhân cái gì, đó là hoạt tử nhân, là kéo dài hơi tàn cho một kẻ lòng son đã chết. Trách ai bây giờ, trách tên ngốc Dung Trường Thanh ư? Y sẽ không nỡ đâu. Đau biết mấy, nên kiếp sau y chẳng thà chẳng gặp lại người kia… Như Tào Úy Ninh và Cố Tương dẫu bị vận mệnh chia lìa đôi lứa, chỉ cần có tình, tất sẽ còn gặp lại nhau trên cầu Nại Hà, cùng nhau luân hồi chuyển thế. Nhưng mà Diệp Bạch Y lại có gì đây? *Còn lại bát cơm chó của đôi phu phu Ôn Chu bắt cụ ăn* *ôi tôi khốn nạn quá* *** Cảnh báo: có spoil Danh lợi ta không ham, chỉ nguyện cùng người nắm tay đi đến chân trời góc biển. Tựa truyện “Thiên Nhai Khách” phải chăng chính là mang ý nghĩa đó? Các nhân vật trong truyện đều có cá tính riêng biệt, và câu chuyện gắn liền với họ đều khiến mình tò mò không thôi, muốn đọc để xem những con người ấy rồi sẽ ra sao, những gì sẽ chờ đón họ sau vô vàn những đao quang kiếm ảnh. Bài chỉ đề cập đến những nhân vật gây ấn tượng mạnh cho mình ????  Một thủ lĩnh Thiên Song Chu Tử Thư vốn nhìn quen chuyện ngươi lừa ta gạt trên đời, đứng trên vạn người chỉ dưới một người, hưởng hết vinh hoa phú quý mà đời người mơ ước, thế nhưng cũng có lúc mỏi gối chùn chân. Những năm tháng ấy, y trả giá bằng máu, đứng trên đỉnh cao danh vọng nhưng lại lạnh lẽo, tuyệt không có chút ấm áp tình người. May mắn khi y buông hết tất cả, gặp được hắn – khoảng trời tự do chỉ của mình y. Tình yêu của họ không nhiệt tình như lửa mà nhẹ nhàng, bình đạm như gió, như mây. Thường nói “chân nhân bất lộ tướng”, Ôn Khách Hành cũng thế. Hắn điên điên khùng khùng, cần đê tiện có đê tiện, nhiều lúc biến thái khiến ngươi đánh giá thấp hắn, nhưng lúc nghiêm túc, hắn sẽ khiến ngươi phải nhìn bằng cặp mắt khác. Dường như trời sinh hắn để dành chi y, chỉ y chịu được sự điên khùng ở hắn và chỉ duy mình hắn mới có thể bức một thủ lĩnh Thiên Song nổi tiếng bình tĩnh như y phát điên mọi lúc.  Cặp đôi để lại niềm thương cảm sâu sắc nhất cho mình hẳn là cặp của Cố Tương và Tào Úy Ninh. Tuy có một kiếp sau viên mãn nhưng kiếp này lại gặp lắm chông gai. Ma đạo và chính đạo cần phân biệt rạch ròi đến thế sao? Tự xưng là chính phái nhưng lại “thừa gió bẻ măng”, “giậu đổ bìm leo”, để tâm ma điều khiển thì có khác gì những kẻ bị cho là tà ma ngoại đạo? Nên nói, khó lường nhất vẫn là lòng người. Lại nói 2 người này, chẳng qua chỉ là quân cờ thí cho âm mưu của kẻ khác. Thật may là duyên kiếp này không trọn được tiếp tục ở kiếp sau.  2 người nữa mình muốn nhắc đến, một là Liễu Thiên Xảo si tình, người kia là Diệp Bạch Y mãi ôm một mối tình tuyệt vọng. Nữ nhân, dù cường đại ra sao, đến cuối cùng vẫn muốn tìm cho mình một bờ vai nương tựa. Hắn rót vào tai nàng những lời đường mật, đối nàng dịu dàng – cách mà nhưng người từng gặp chưa từng đối xử với nàng như thế, khiến nàng rơi vào cạm bẫy mà hắn giăng ra. Nàng như con thiêu thân vẫy vùng trong tuyệt vọng, tin tưởng hắn và rồi hi sinh vì một kẻ chưa từng yêu mình. Có đáng giá không? Hắn sẽ yêu nàng vì chính nàng mà không mê muội nàng vì lớp mặt nạ hoàn hảo ấy? Những tưởng đã tìm ra người thích hợp, tỉnh lại hóa hư không, giấc mộng một đời nàng chấp nhất như gió thoảng mây bay. Nếu nói Liễu Thiên Xảo si tâm vọng tưởng thì Diệp Bạch Y lại là kẻ cô đơn, tuyệt vọng nhất. Còn gì đau đớn hơn việc gặp đúng người ở sai lầm thời gian? Chỉ trách y gặp người kia quá trễ, chỉ trách hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Trường sinh bất lão có ý nghĩa gì khi phải sống mà không có ái nhân bên cạnh? Dõi theo từng bước con hắn trưởng thành, làm việc cuối cùng cho hắn dưới tư cách một hảo hữu, rồi từ đây lưu lạc về phía chân trời. Bóng lưng ấy luôn thẳng tắp, bất khuất, nhưng lại càng cô đơn đến lạ. Ôm tình cảm tuyệt vọng, tưởng có thể cùng hắn trọn đời (dù chỉ với tư cách một bằng hữu), nhưng hắn cũng bỏ y mà đi. Cuộc đời này còn gì có thể giữ y lại? Chỉ mong kiếp sau có thể gặp lại người…  Bể tình vô biên, một khi lạc lối sẽ chẳng thể quay đầu. Có duyên nợ sẽ được cùng nhau, có duyên không phận cũng như 2 đường thẳng song song, lướt qua đời nhau mà thôi. Đời này chỉ nguyện cùng người, vĩnh viễn… Mời các bạn đón đọc Thiên Nhai Khách của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!
Thể loại: Hiện đại, trinh thám, nam nữ cường, nam chính thiên tài nhưng biến thái, vô cùng biến thái, siêu sạch, siêu sủng, chút sắc, HE Độ dài: 120 chương Tình trạng: Hoàn edit ___________________ Đây chỉ là một câu chuyện đơn giản về tình yêu của một cô nàng pháp y tài giỏi vs anh chàng thiên tài tâm lý học nhưng biến thái - vô cùng biến thái. Họ cùng nhau trải qua và khám phá những vụ án ly kì bí ẩn đến rùng rợn. Nhưng đảm bảo khi đọc truyện sẽ có những phút giây thư giãn cực kỳ hài hước bởi độ cute hột me của nam chính và độ siêu lầy đáng yêu của nữ chính. Nên đừng sợ sẽ nhàm chán hay muốn bỏ cuộc nghen ^^ Nữ chính Hứa Luật là một nữ thanh niên chuyên ngành pháp y với tính cách siêu cường của thời đại mới. Cô thông minh, tài năng, mạnh mẽ và cũng độc miệng cộng "mê zai" lắm lắm. Nói chung, vẻ bề ngoài và bên trong hơi "trật" nhau chút ít. Vì một vụ phá án mà cô bị điều đến thành phố khác. Tại đây, cô chính thức gặp nam chính của chúng ta :) Anh là Đường Tố - một thiên tài bậc thầy trong ngành tâm lý học, chuyên gia về phân tích tội phạm nổi tiếng thế giới. Anh có IQ cực cực kỳ cao nhưng EQ thì hơi lẹt đẹt chút. Tính cách phải nói là quái gỡ, biến thái nhưng đáng yêu vô cùng. Anh còn nuôi 4 con mèo siêu dễ thương nữa chứ.  Cả hai đều không hề hay biết họ đã từng lướt qua nhau trong một quán ăn xa lạ. Khi đó, Hứa Luật và bạn cô chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn vững chãi của anh, lại có thể "máu sắc nữ" bùng nổ mà muốn lột quần áo anh ra rồi trực tiếp đè lên luôn :v :v Rất may là lúc đó anh không biết những suy nghĩ xấu xa đen tối kia, nếu không anh chẳng ngại mà dùng miệng lưỡi độc địa của mình "giết chết" cô đâu ha :v :v Rồi duyên phận dẫn họ về chung một nhà và biết bao câu chuyện dở khóc dở cười sẽ xảy ra khiến người đọc cười muốn xỉu luôn ạ. Tuy Đường Tố là một thiên tài nhưng thiên tài này lại "nghiện" món cá đến mức "điên cuồng". Thế nên sẽ có tình huống mở tủ lạnh ra toàn cá, rồi khi Hứa Luật đi chợ về bị mấy con mèo giành túi đồ ăn mà cô không thoát được nên đành nhờ anh giúp. Nào ngờ, anh thản nhiên liếc mắt có 1 cái và nói: "Arthur! Đừng quấy" Xong :v :v Hại cô tức muốn điên nên bảo rằng cá này mua cho anh, nếu anh không đem con mèo đi thì đừng mong ăn. Thế là, thiên tài này rất nhanh chóng đứng bật dậy mắng té tát con mèo vô liêm sỉ này rồi ném ngay ra cửa khóa lại kèm câu nói: "Ở ngoài đó hối cải về hành vi của mình đi!!!!" Cạn lời thanh niên cứng :v :v  Thiên tài Đường Tố hết sức thông minh nên cực kỳ khinh bỉ những thành phần cố tỏ ra nguy hiểm xung quanh mình. Mà anh mắng chửi cũng nghệ thuật lắm à nha. Chỉ có một chữ nhẹ nhàng tình cảm thôi à: "SỨA". Bởi vì sứa không có não :v :v Người nghe muốn phun máu mà cũng không biết đáp lại thế nào. Ai bảo người ta IQ cao làm gì. Mắng lại không được lại có thể bị cái miệng độc địa kia làm cho tức chết không đền mạng. Một pháp y tài giỏi vs một thiên tài tâm lý học quả thật là một sự kết hợp hoàn hảo. Họ dần bị cuốn và những vụ án ly kỳ đầy bí ẩn. Mà vụ án nào khi khám phá xong cũng để lại rất nhiều day dứt và những hệ lụy của nó. Càng gần bên nhau, thứ tình cảm mơ hồ chậm rãi biến thành tình yêu vững chắc. Đường Tố - thiên tài EQ = 0 thế nhưng lại thấy trái tim mình lỗi nhịp trước cô gái nhỏ Hứa Luật. Vậy nên khi anh tỏ tình với cô xong và chờ đợi đáp án thì anh rất hối hận. Biết thế cứ trực tiếp muốn cô đồng ý luôn, chứ đợi thế này khó chịu muốn chết :v :v Tình yêu của anh, có thể không hoàn hảo như những người đàn ông khác. Bởi vì anh tuy là một thiên tài nhưng cũng có nhiều khuyết điểm. Nhưng, anh sẽ dùng hết tất cả những gì mình có để chở che và yêu thương cô đến trọn đời.  Công việc của Đường Tố - Hứa Luật đều ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm mà đôi khi nó còn lấy đi tất cả những thứ quý giá của họ. Trong một vụ án khó khăn và phức tạp, bất ngờ Hứa Luật bị cuốn vào. Và cái giá của nó thật quá đáng sợ. Cô suýt chút nữa thì mất mạng và giết cả một người vô cùng quan trọng với mình. Cũng may, Đường Tố đã tìm thấy cô và đưa trở về. Đó dường như là vụ án hay nhất cũng để lại nhiều ấn tượng cùng xúc động cho mình nhiều nhất. Đọc mà tim dường như cũng muốn thót theo nhân vật chính. May là tác giả vẫn còn từ bi ban cho một cái kết HE. Theo như nhiều người thì kết thúc của câu chuyện vẫn chưa hoàn hảo nhưng nó lại hoàn hảo theo một cách rất riêng. Là một pháp y và một nhà tâm lý học phải đối mặt với những tên tội phạm man rợ nguy hiểm nhất thì cái giá phải trả là phải có. Cho nên, việc Hứa Luật vẫn không thể trở lại như xưa là tất nhiên. Nhưng cảm ơn vì ông trời đã để cho Đường Tố bên cạnh cô. Một người đàn ông từng là tảng băng thiên tài lạnh nhạt lại có thể vì cô mà làm tất cả như thế. Để cô có thể mỉm cười mà nói rằng: "Thế giới rộng lớn như vậy! Nhiều người như vậy! Ngay tại thời khắc này, tại căn phòng này... Anh đã ở đây!!!"  Chẳng những Đường Tố siêu siêu yêu thương vợ mà còn chống lưng cho vợ làm chuyện xấu nữa mn ạ. Chả là có một cô nhóc được anh cứu thoát khỏi một vụ án rồi cứ thế bám riết anh không tha. Cô bé ngang nhiên đến trước mặt Hứa Luật bảo cô cần bao nhiêu tiền thì rời đi. Hứa Luật cũng thản nhiên nhận tiền cất đi rồi còn báo cáo với Đường Tố lại chuyện xảy ra. Ai ngờ, thiên tài này vui vẻ bảo cô cứ nhận, xem như tiền bồi thường tổn thương tinh thần :v :v Người ta chỉ là bé con mà vợ chồng nhà này cũng không tha nữa. Hại cô bé khi thấy 2 người kết hôn thì tức giận muốn xì khói. Tiền cũng lấy mà người cũng lấy ???????? Theo mình thấy thì truyện này nam nữ chính đều đáng yêu và dễ thương hết sức. Tuy có nhiều phân đoạn về trinh thám và tâm lý chưa được logic cho lắm nhưng lỗi nhỏ nên có thể bỏ qua. Đọc thưa giãn xả stress ok lắm đấy ạ. Truyện sủng sạch và có sắc nhé. Nên mn nếu thấy hợp thì nhảy ngay đi. Truyện này được edit hoàn rồi, khỏi phải đợi chờ gì hết trơn nữa á ^^ ______________ " ": trích từ truyện #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tháng mười, tiết trời cuối thu ở thành phố Giang vẫn còn nắng gắt. Sau giữa trưa, thời tiết đột ngột thay đổi, gió nổi mây vần, những đám mây đen che kín bầu trời, chẳng bao lâu sau, tiếng sấm chớp ầm ầm, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống nền đất nóng hổi, khiến người qua đường cũng có thể nghe được âm thanh xèo xèo phát ra khi nước mưa chạm mặt đất. Hứa Luật mới ở hiện trường trở về Cục, đã nghe thấy báo cáo Đội trưởng Tô tìm cô. “Biết rồi!” Cô sửa soạn lại một chút rồi mới đi 'phục lệnh’. Thủ trưởng của là Tô Tử Khiêm, cái tên nghe thật tao nhã, thoạt nhìn có thể thấy là người có diện mạo đoan chính, khiêm tốn, nước da ngăm đen, môi hồng răng trắng. Nhưng tuyệt nhiên đừng để vẻ bề ngoài này của anh ta đánh lừa. Ai ở trong Cục cảnh sát của thành phố Giang nghe nhắc tới cái tên Tô Tử Khiêm thì như tiếng sét bên tai. Từ lúc tốt nghiệp trường cảnh sát cho đến khi gia nhập đội hình sự đã phá không ít vụ án lớn. Nhà họ Hứa và nhà họ Tô cũng xem như là thân quen. Tô Tử Khiêm hơn cô ba tuổi, hai người lớn lên trong đại viện, có thể coi là thanh mai trúc mã, hiện tại hai người lại là đồng nghiệp, cùng công tác trong Cục cảnh sát thành phố Giang. Y theo lời bạn bè của Hứa Luật nói: Hai người này không đến được với nhau, quả thực thật có lỗi với đoạn tình duyên này . Cốc! Cốc! Cốc! “Mời vào.” Giọng nam trầm ổn từ bên trong truyền ra. Hứa Luật đẩy cửa vào. Tô Tử Khiêm hiện tại là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, có phòng làm việc riêng. “Tìm em có việc gì sao?” Hứa Luật ngồi xuống cái ghế ở trước mặt, cách bàn làm việc, nhìn chăm chú người đã từng lớn lên bên cô. Ngày xưa gương mặt tuấn tú, trải qua mấy năm trong đội hình sự, anh lại điểm thêm nét cường tráng và lạnh lùng. Trong Cục cảnh sát có không ít người ngầm gọi Tô Tử Khiêm là ‘Nam Thần’ của Cục cảnh sát, Hứa Luật lần đầu tiên nghe thấy biệt danh này liền hỏi lại ngay: Vậy ‘hoa’ của cục đâu? Hai người quá thân quen, nên Tô Tử Khiêm không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Hình như đã lâu em chưa được nghỉ ngơi?!” “Không cần thiết.” Hứa Luật không hề suy nghĩ mà từ chối thẳng. Tuy rằng tổ pháp y bây giờ không còn khan hiếm người như những năm sáu mươi, bảy mươi của thế kỷ trước, nhưng cũng không nhiều đến mức tùy tiện cắt bớt một người cũng không ảnh hưởng đến công việc.   Mời các bạn đón đọc Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! của tác giả Quỷ Miêu Tử.
Thượng Cung
Một nữ nhân lạnh nhạt lợi dụng tất cả trong tay, có thể có được hạnh phúc sao? Ninh Vũ Nhu vì bất đắc dĩ mà vào cung, chẳng hề khát vọng trở thành nữ nhân được hoàng đế sủng ái trong hậu cung. Nguyện vọng duy nhất của nàng chính là ngồi trên vị trí thượng cung, chưởng quản tứ phòng, sau đó cầu được xuất cung, mua một mảnh ruộng, sống thọ và chết yên bình trong nhà, giống như người tiền nhiệm. Chỉ tiếc, trong tranh đấu thân bất do kỷ tại hậu cung, nàng tham dự chính biến tranh vị trí tân đế, vì chỗ dựa vững chắc là thái hậu thất thế mà trở thành cái gai trong mắt tân đế. Nàng cho rằng chờ đợi trước mặt mình chắc hẳn chỉ có cái chết, không nghĩ đến nàng tuy bị tân đế tước đoạt vị trí thượng cung lại được phong làm mỹ nhân cấp bậc thấp nhất trong phi tần, để lại tánh mạng. Nàng không rõ vì sao tân đế không xử tử mình, nhưng nàng còn sống, còn lưu lại trong chốn hậu cung này, dù cho khó khăn có lớn hơn, có nhiều hơn, nàng vẫn muốn tìm đường ra. *** Review Simple: Là một cuốn cung đấu, Thượng cung không thể coi là điển hình. Nữ chính trong truyện cung đấu nhà người ta là được đường đường chính chính tiến cung/tìm cách tiến cung/bị ép tiến cung. Nữ chính trong bộ này vốn sống trong cung, khỏi cần tiến. Từ Thượng cung thành Tuyển thị, từ “nô tỳ” đổi thành “nương nương”. Nhưng làm nô tỳ mà được chưởng quản cả cục Thượng cung với ba trăm người dưới trướng, dự chính biến, thao túng hậu cung, so với làm một nương nương bạt nhược đến độ ai cũng có thể khi dễ, đối với Ninh Vũ Nhu mà nói, chính là bị bẻ gãy đôi cánh. Nữ chính trong truyện cung đấu nhà người ta thẳng một đường thị uy kẻ dưới, chèn ép đồng nghiệp, làm khuynh đảo quân tâm, cuối cùng hiển hiển hách hách đến với hậu vị. Nữ chính bộ này thì sao? Bị Hoàng đế dìm đến không ngóc đầu lên nổi thì thôi đi, đi nịnh bợ Hoàng hậu không thành lại còn phải tìm đến Thái hậu, cũng không xong ~~~ khốn khổ lắm mới trốn khỏi cung được thì lại bị tóm về trong một nốt nhạc ┐( ̄∀ ̄)┌ Tóm lại nữ chính trong bộ này thảm không để đâu cho hết. Lúc ban đầu nàng chưởng quản Thượng cung lo cái ăn cái mặc từ A đến Z cho chủ tử, lại lớn gan dám câu kết với hậu cung lật đổ Thái tử. Thật ra nói là câu kết cũng hơi quá, chỉ là nắm Thượng cung cục trong tay thì khó mà tránh khỏi bị cuốn vào tranh đấu chốn hậu cung. Cái sai của nàng, cùng lắm chẳng qua là chọn nhầm chủ để theo mà thôi. Cuối cùng Thái tử vẫn lên ngôi, không mặn không nhạt ném cho nàng phong hào thấp nhất, biến nàng thành phi tần. Nữ chủ bình thường làm người cũng không được tốt lắm, rơi vào tình cảnh như vậy ngay lập tức đã có kẻ đỏ mắt muốn trả thù. Nàng suy tính cẩn thận, cân nhắc một vòng hậu cung, cuối cùng quyết định làm tay sai cho Hoàng hậu. Một, Đế hậu tình cảm tốt đẹp, địa vị của Hoàng hậu vững chắc, nương nhờ nàng ta nhất định có thể làm kế sách lâu dài. Hai, Hoàng đế không vừa mắt mình, khẳng định sẽ không khiến Hoàng hậu ghen, hoàn hảo! Chính là nàng không nghĩ tới, liều mạng một hồi mới khiến Hoàng hậu dần tín nhiệm, nay chỉ cần Hoàng đế ở giữa ly gián một chút, giả vờ sủng ái nàng một chút, Hoàng hậu liền nổi điên lên muốn dồn nàng vào chỗ chết. Chính là không nghĩ tới, Hoàng đế vốn đã biết nàng từ rất lâu rất lâu khi trước, từ những năm tháng thiếu thời khi nàng hãy còn là tiểu thư phủ Ngự sử đại nhân… Nàng cho rằng mình sống trong cung mười năm, đóng kịch đủ hay, nhưng hắn đã sống trong cung cả đời, chút tuồng này có gì qua được con mắt hắn? Tính tới tính lui, từ con gái đại thần có thân phận cao quý, rơi xuống làm cung tỳ bị phạt quỳ trong tuyết giặt xiêm y, mười năm chật vật đi lên được vị trí thượng cung, lại rơi xuống địa ngục một lần nữa… Sự tàn khốc của hậu cung khiến con người ta biến chất, chỉ còn lại ích kỷ, toan tính, nghi kị. Cho đến tận cuối truyện, khi Hoàng đế xông vào căn nhà chứa thuốc nổ để cứu nàng, bất chấp tính mạng, nàng vẫn còn cho rằng hắn đối tốt với nàng chỉ vì hiệp nghị kia, chỉ vì có qua có lại lợi dụng lẫn nhau, đóng kịch trước mặt nhau. Làm gì có ai đóng kịch đến tính mạng cũng không cần như hắn? Nam chủ có thể không phải là người tốt. Đối xử với nữ chính chẳng ra gì, còn có hậu cung ba nghìn giai lệ. Bị kẻ thù bức ép đủ đường, không cứu được ân nhân, không bảo vệ nổi người trong lòng. Ninh Ngự sử cứu hắn lúc nguy nan, lại mang đến họa diệt môn. Người khác bức hắn phải ban chiếu giết cả nhà ông ấy, hắn bất lực. Ninh Vũ Nhu trở thành con gái tội thần, biếm làm cung tỳ, hắn lại phải dằn lòng vờ như không quen biết, để không đem đến tai họa cho nàng nữa. Mười năm trả giá nhiều như vậy, thứ duy nhất hắn còn giữ được, chỉ có sơ tâm với người nọ mà thôi. Là một bộ ngôn tình cung đấu, ở Thượng cung, phần đấu chưa chắc đã xuất sắc lôi cuốn bằng những bộ nổi tiếng như Chân Hoàn, Họa quốc… nhưng phần tình, đã đủ ngũ vị tạp trần chốn nhân gian. Hay nói một cách đơn giản hơn, mình có chút thiên vị Thượng cung, vì thích cái tình dần dần mở ra qua từng chương như thế. Tưởng như vô tình lại là kẻ si tình. Không có một ánh nhìn mười năm trước, sẽ không có dây dưa ngày hôm nay… Thượng cung mình đánh giá là 3.5 trong list truyện ngôn tình mình review. Truyện hay. *** Review Linh Vân Gia Trang: Thực ra tôi đã đắn đo rất lâu trước khi đọc truyện này. Dù đã down ebook về nhưng lần nào cũng mở ra đọc văn án rồi đóng lại. Vì sao à? Vì hơi sợ thể loại cung đấu mệt óc, và sợ rằng bản dịch không ổn thì xem cung đấu sẽ cực khó chịu. Nhưng khi quyết định đọc thì thực sự cảm thấy mình không hề lãng phí thời gian. Một bản chuyển ngữ phải nói là được đến 90%. Và điều làm tôi ấn tượng hơn cả là các bạn ghi chú, chú thích rất rõ ràng, kèm theo hình ảnh minh họa khiến cho tôi thực sự rất ngạc nhiên. Xuyên suốt câu chuyện là những màn đấu đá nhau, bày mưu tính kế trong chốn hậu cung đầy âm mưu thủ đoạn và cực kỳ phức tạp ấy. Vốn tưởng rằng đọc sẽ rất đau đầu, nhưng cách Đô tỷ dẫn chuyện, đưa ra mâu thuẫn và giải quyết vấn đề cực thông minh và hợp lý khiến cho tôi cứ bị hút vào nội dung truyện. Chưa bao giờ tôi đọc một bộ cung đấu mà khó đoán như thế này. Mọi chuyện cứ diễn ra, kết quả cũng bày ra trước mặt, nhưng chỉ đến khi Đô tỷ cho nhân vật lý giải tất cả thì tôi cũng mới vỡ lẽ được ra, à, hóa ra là thế. Không có nhiều truyện làm được điều này đâu, vì đa phần những âm mưu, tình huống “máu chó” trong cung đấu với gia đấu là gì? Ám sát, hãm hại,hạ độc vân vân và vê vê. Ở đây cũng vậy thôi, nhưng thủ đoạn, suy nghĩ, và hành xử của nhân vật trong Thượng Cung thì thực chỉ có một câu: tâm phục khẩu phục. Ninh Vũ Nhu là một con người sống bằng lý trí, bằng toan tính. Cô lớn lên trong một gia đình quan lại, mẹ ruột là thiếp, nhưng cũng là em rượt của chính thê. Vậy mà trong lúc gia đình bị lâm vào cảnh tru di, thì cô cà mẹ cô lại bị chính đại nương,bác ruột ấy, để lại làm kẻ chết thay. Cô bị tống vào cung làm nha hoàn thấp kém. Có những lúc phải quỳ trong tuyết lạnh để giặt quần áo, có những lúc bị chà đạp, bị sỉ nhục. Nhưng người con gái ấy, trong hiểm cảnh vẫn tìm được cách cứu mình. Sống ở thế giới nham hiểm độc ác ấy, cô tìm cách thu liễm, tìm một nơi dựa dẫm,và cô chọn Thái hậu. Vì cô cho rằng thái tử chính là kẻ thù đưa họa diệt gia đến cho nhà cô, nên cô chọn giúp Thái hậu lật đổ thái tử. Nhưng trời không chiều lòng người, đảo chính thất bại, vậy mà một thượng cung như cô lại không bị giết, còn được thái tử – tân đế giữ lại phong làm tuyển thị – chức phi tần nhỏ nhất trong hậu cung. Và từ đây cô lại bắt đầu cuộc đấu tranh sinh tồn khác. Cô lại lựa chọn một chỗ dựa khác. Đó là Hoàng Hậu, chỉ tiếc rằng cô vẫn chọn sai. Người con gái ấy, cho rằng mình thông minh, lường hết được sự việc, cho rằng mình có thể giấu kỹ bộ mặt thật đi, giả tạo một chút là có thể bảo vệ được chính mình. Nhưng cô không bao giờ nghĩ được rằng, 5 lần 7 lượt Hoàng Thượng lại có thể dễ dàng xé rách mặt nạ của cô xuống. Tôi nghĩ đây là một truyện sủng. Sủng đến tận cùng. Dù rất hiếm chi tiết về tình cảm của đôi lứa, dù nữ chính là một cô nàng ngốc, quá lý trí, quá toan tính, quá thấu hiểu hoàn cảnh thân cô thế cô của bản thân, nên luôn nghĩ Hoàng thượng giữ mình vì mình còn giá trị lợi dụng, mà không bao giờ nghĩ rằng hắn có tình cảm với mình. Thế nhưng tôi vẫn thấy truyện thực sự rất ngọt ngào. Vẫn mù mờ cảm nhận thấy dường như hắn đã để ý cô từ lâu lắm rồi. Hắn sủng cô, bảo vệ cô theo cách của hắn. Hắn nghĩ rằng hắn xử sự đủ kín đáo, giấu tình cảm đủ kỹ để không ai hại được đến cô, nhưng cuối cùng, chỉ một ánh mắt nhu hoà trong một khoảnh khắc, đã khiến cô trở thành kẻ thù số 1 của Hoàng hậu. Theo cảm nhận của tôi, đây là một tác phẩm cổ đại rất thật. Tất nhiên sống ở thời hiện đại, ai lại muốn chung chồng? Nhưng ở cổ đại, liệu được mấy vị vua giải tán hậu cung chỉ cần 1 người? Tôi nói nó thật là vì thế. Sống trong hoàng cung, thân bất do kỷ. Chị em cũng thành thù địch. Hận thù chỉ xuất phát từ một nụ cười của đế vương. Làm sao để bảo vệ mình? Toan tính người khác, không ngờ rằng lại bị người khác tính kế lại mình. Âm mưu trùng trùng lớp lớp bủa vây, nếu không thực sự có bản lĩnh, vĩnh viễn sẽ bị chôn vùi. Phụ tá quân vương loại trừ thế lực ngoại thích, lật đổ hoàng hậu. Đến cuối cùng mới nhận ra tình cảm của chính mình và của hắn. Đến cuối cùng mới rõ, hắn sủng cô ra sao, hắn dung túng cho cô đến nhường nào. Và cũng đến tận chương ngoại truyện, độc giả mới chìm trong tình yêu sâu nặng thầm kín mà Hạ Hầu Thần dành cho Ninh Vũ Nhu… Những tình tiết rất hợp lý, và cách dẫn truyện nhẹ nhàng như một bộ điền văn, cách xử lý thông minh, tính cách nhân vật đặc biệt và cốt truyện khó đoán đã làm nên thành công của Thượng cung. Đây là ý kiến của cá nhân tôi, nếu mọi người đọc, hãy cho tôi biết cảm nhận của mọi người nhé. Mời các bạn đón đọc Thượng Cung của tác giả Vân Ngoại Thiên Đô.
Lương Tiên Khó Cầu
Nàng đường đường là công chúa thiên giới, thích y, xem như y cũng phúc phận lắm rồi. Y không vui thì chớ, còn dám lạnh lùng với nàng. "Ta thích chàng như vậy, chàng thích ta một chút sẽ chết sao?" Nàng hỏi y một câu, y liền nhảy xuống tiên vực chứng minh bằng cái chết. Năm trăm năm sau, nàng là người phàm, y là thái tử. Tiếp tục theo đuổi hay là đến lúc phải buông tay? Đôi lời: Lúc đầu, đọc văn án, mình cứ nghĩ truyện HE. Theo kiểu nam chính chắc là có yêu nữ chính một chút thì mới nhảy vực chứ???? Nào ngờ, nhảy hố, mới biết mình nhầm to. Truyện này ngược, ngược quá ngược, ngược đến đau lòng. Đọc xong mà tốn cả mớ khăn giấy. Kết thúc truyện xong làm mình đau hết cả mắt. Công chúa Thiên Âm của thiên giới được phụ quân yêu thương, Bạch Vũ ca ca chăm sóc nhưng đem lòng yêu thương Diễn Kỳ mới dẫn đến số phận đau khổ cả vạn kiếp của nàng. Dù kiếp sau cuối được Linh Nhạc thương yêu nhưng cuối cùng nàng hồn phi phách tán vĩnh viễn không được siêu sinh. Nói chung truyện rất buồn, mem nào khoái truyện ngược có thể nhảy hố! Không khuyến khích với ai yếu tim! *** Review bởi: Lê Yến (từ Hội Nhiều Chữ). ----- Thái tử Diễn Kỳ, năm trăm năm trước hắn có một mối nghiệt duyên với nàng. Hắn đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng chỉ có Phượng Minh tiên tử của Phượng tộc mới làm xuất hiện nét nhu hòa trên khuôn mặt hắn. Hắn chỉ một lòng yêu bóng hình múa Vô Ưu khúc trên đài Dao Trì năm nào. Đến khi hơn 500 năm trước, nàng cứ bám riết lấy hắn, bất chấp mọi thủ đoạn để có được hắn, hay chỉ là cái ngoái đầu của hắn với nàng ta. Hắn hận nàng, suýt chút nữa nàng ta khiến Minh Nhi của hắn hương tiêu ngọc vẫn. Hắn cảm giác 500 năm nàng khổ kiếp dưới hạ giới vẫn không đủ đâu. Còn nàng, Thiên Âm, 500 năm trước nàng là công chúa duy nhất của thiên đình. Ngày ấy, hắn phải hành lễ với nàng, nhưng nàng cố chấp gọi hắn là "Diễn Kỳ ca ca". Và rồi vật đổi sao dời, nay Long tộc nắm quyền hành trong tay, mà Thần tộc nàng chẳng còn một ai ngoài nàng. Nhưng vì chấp niệm yêu thương hắn, nàng bất chấp tiên cốt bị hủy, biếm thành phàm nhân, chịu đựng ngàn vạn khổ kiếp nơi nhân gian. Nàng mang kí ức kiếp này sang kiếp khác, chịu đựng mọi tủi nhục của một đời người, nhưng nàng mong hắn có thể xuống nói với nàng một câu rằng: "Trở về thiên đình cùng với ta". Nhưng không - không một giây một phút nào hắn từng nhớ tới nàng, hắn chỉ mong nàng hồn phi phách tán, xem như tác hợp hắn cùng Phượng Minh tiên tử. Nàng dùng 500 năm yêu hắn... À không, 500 năm là trên Tiên giới, dưới hạ giới không biết đã trải qua bao nhiêu năm, nàng chỉ biết nàng dùng chín ngàn chín trăm chín mươi chín kiếp (9998 kiếp người đã qua + 1 kiếp làm công chúa thiên giới) để yêu hắn. Kí ức ấy theo nàng đời đời kiếp kiếp, canh Mạnh Bà cũng không thể nào làm vơi đi một chút trí nhớ nào của nàng. Nàng dùng từng kiếp để yêu hắn, và cũng từng kiếp ấy, trái tim nhiệt huyết của một người thiếu nữ cũng chết dần chết mòn theo năm tháng. Kiếp cuối cùng của nàng, có lẽ nhận được tình cảm từ y đã đủ lắm rồi! Kiếp cuối cùng này, nàng nên dành lòng mình cho y đi thôi. Mạnh Bà bên bờ Vong Xuyên từng kể với hắn ấn tượng về nàng: "Mấy chục năm trước, còn có một nữ quỷ, mỗi lần đầu thai, nàng cũng đứng cả ngày bên bờ sông giống ngươi vậy, giống như chờ ai đó. Sau này không thấy nàng quay lại nữa, có lẽ đã rơi xuống đó rồi" "Nói đến nữ quỷ kia cũng thật là kì lạ, lần đầu nhìn thấy nàng, nàng xinh đẹp thanh tú, xiêm y cũng tốt, giống như tiên nữ vậy. Nhưng không biết vì sao, từ lần đó về sau, đời sau nàng còn thảm hơn đời trước. Đến lúc về địa phủ, không thiếu tay thì cũng gãy chân. Không có khi nào đầy đủ, không biết nàng tạo cái nghiệt gì…" "Biến một cô nương tốt như vậy, thành kẻ điên" Nàng ở đây ngẩn người hàng vạn năm chờ hắn sao? Nàng dùng gần vạn đời người, khắc tên hắn trên tảng đá bên bờ Vong Xuyên sao? Nàng thật ngốc? À không.... hắn mới là kẻ mù quáng đấy chứ, hắn đã từng một chút tin nàng bao giờ chưa? Đúng, không bao giờ tin nàng. Nàng không những kể hắn nghe nàng là cô bé múa điệu Vô Ưu trên đài Dao Trì ngày đó, nàng không hại Phượng Minh hồn phi phách tán, nàng không cố ý hại hắn, nàng chưa từng làm gì có lỗi với hắn.... Nhưng hắn một chút cũng không để lọt vào tai. Bây giờ hối hận còn kịp sao? Không - hắn đã hại nàng hồn phi phách tán, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh  Linh Nhạc - vị sư đệ bất đắc dĩ của nàng. Khi nàng còn là công chúa cao cao tại thượng của Thiên giới, y còn là trứng rồng chưa nở đấy. Ngày ngày nàng cãi nhau với sư phụ, uất hận Diễn Kỳ sẽ lại chạy đến tìm y tâm sự. Có đánh chết y cũng không thừa nhận mình yêu nàng từ trong trứng đâu ???? nhưng giọng người con gái ấy, sao lúc y nở ra thì không còn nghe được nữa? Y lang thang tìm nàng dưới hạ giới trong vô vọng. Y muốn bảo vệ người con gái ấy, đời đời kiếp kiếp.... "Đại sư tỷ.... Thiên Âm.... Thiên Âm.... Thiên Âm...." - tiếng gào thét vang vọng cả núi rừng, không dứt. Cái ngày y cầm hỉ phục tìm nàng khắp trên núi, tìm 3 năm dưới nhân gian không thấy nàng. Y tuyệt vọng đến chết đi sống lại, y đâu còn là nhị hoàng tử người người sùng kính nữa đâu. Một kiếp này, thà làm phàm nhân để hưởng trọn nhân duyên, không muốn thành tiên cô độc một đời. Chẳng phải trước đây nàng bảo nàng yêu y sao? Tại sao giờ nàng bỏ y mà đi? Y còn nhớ cái tên Thiên Âm nữa hay không? "Thứ không đạt được mới là thứ quý trọng"  Đánh giá bản thân: 3.75/5 - Truyện đọc ổn, tác giả xây dựng tình tiết lấy đi nước mắt của độc giả xuyên suốt câu chuyện. Nếu thật sự bạn editor không viết thêm phiên ngoại sủng ngọt sâu răng, có lẽ mình không dám rớ vào. Đau tim lắm man~ - Đối với tác giả, mình nghĩ Diễn Kỳ mới là nam chính. Cái kết của kẻ phụ tình nên là thế ???? - Giọng văn edit mượt, tuy nhiên còn sai 1 số lỗi type chưa hoàn chỉnh lắm. - Nữ chính trong này không cường, ngày tháng mài giũa một người con gái ương ngạnh, thành một người hiểu lễ nghi, chịu cúi đầu trước kẻ bề trên đã đáng sợ cỡ nào. Nếu như nàng trở về sớm, có lẽ tâm nàng vẫn chưa chết, có lẽ sẽ dấy lên một hồi mưa tanh sấm rền nơi Thiên Giới. Nhưng giờ nàng ấy chả còn gì, vị ca ca hôn phu cũng thăng làm thượng thần bỏ nàng mà đi. Nàng mạnh mẽ cũng không hợp logic lắm. Nhiều lúc thấy cuộc đời nữ chính quá bất hạnh, đối với thân thể Thần tộc, được duy trì 1 vạn kiếp người - thần tiên. Kiếp đầy đủ nhất của nàng có lẽ là kiếp đầu tiên, có phụ thần yêu thương, sư phụ chăm sóc, ca ca lo lắng từng chút một. Nhưng nàng không biết quý trọng, chạy theo thứ viễn vông mãi mãi không đạt được. Để rồi phải chịu 9998 kiếp luân hồi khổ nhục nơi trần gian. May thay, kiếp cuối cùng vẫn có người quan tâm nàng, vẫn có người mong nàng trở lại Thiên giới.... - Mạch truyện nhanh, cốt truyện không quá phong ba bão táp, không có sự kiện gì lớn lao, chỉ kể về số phận của một người con gái mà thôi. Nhiệt liệt đề cử mọi người cùng đọc ???? cám ơn đã đọc hết bài review của mình ????   Mời các bạn đón đọc Lương Tiên Khó Cầu của tác giả Nguyệt Lạc Tử San.