Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm

Sách Nói Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác   Anh thông minh , có tài , là một giám đốc của một công ty lớn và một số công ty con . Một con người như vậy thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái bám theo , cô đã có được anh . Truyện Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác kể về một cuộc hôn nhân mang hình thức thương mại đã xuất hiện kéo theo đó chính là một cuộc sống mới giữa anh và cô ... Tưởng chừng lấy chồng giàu sẽ hạnh phúc , sung sướng . Nhưng đó chính là sự sai lầm của cô , anh giàu có , tài năng nhưng vì thế đã làm cho con người ấy trở nên vô tâm và lạnh lùng . Cô chẳng là gì trong mắt anh , anh không quan tâm đến cai thai ấy , tình yêu của cô giành cho anh là thật lòng nhưng sao nó xa vời quá !!! ** Ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống từng góc của nhà thờ, giữa khung cảnh toàn hoa hồng ở bên trong là một cặp cô dâu – chú rể. Kỳ Hinh mặc một chiếc áo cưới màu trắng tinh, cô gái dịu dàng đứng trong bầu không khí thiêng liêng lại càng thêm đẹp rạng ngời, đôi môi đỏ mọng của cô hơi mỉm cười. Chiếc váy cưới vừa vặn với dáng người càng toát lên sự dịu dàng của cô, làn da mịn màng như khối mỡ đông càng khiến người khác phải say đắm. Một bàn tay to đầy mạnh mẽ nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại, Kỳ Hinh ngước đôi mắt ngây thơ nhìn chủ nhân của bàn tay này – Tuyên Tử Dương, cũng chính là người chồng sắp cưới của cô. Khi nhìn anh, gò má cô hơi ửng hồng. Tuyên Tử Dương với vóc người cao lớn và khuôn mặt anh tuấn đã bị sự yêu kiều của Kỳ Hinh “đánh bại”, trong mắt anh tràn đầy sự dịu dàng. Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên má Kỳ Hinh. Sau đó, trong sự chúc phúc của người thân và bạn bè, hai người chậm rãi bước tới trước mặt cha xứ. Bà Chúc Bích Doanh – mẹ của Kỳ Hinh thấy con gái sắp gả chồng, nước mắt không nhịn được lại rơi xuống, bà vui mừng khi con gái đã tìm được hạnh phúc của mình. Cha xứ nhìn cặp cô dâu – chú rể trước mặt, trịnh trọng lên tiếng: “Anh Tuyên Tử Dương, anh có nguyện ý lấy cô Kỳ Hinh làm vợ, làm theo những lời dạy dỗ của Thánh kinh, cùng chung sống với cô ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy như yêu chính bản thân mình, dù cô ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói thì vẫn thủy chung với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?” Tuyên Tử Dương nhìn Kỳ Hinh đứng bên cạnh, khóe môi cong lên một nụ cười đầy hạnh phúc, đôi mắt đen tràn ngập dịu dàng, trả lời đầy kiên định: “Con đồng ý!” Ánh mắt của Kỳ Hinh ngập tràn sự xúc động, trái tim vốn loạn nhịp giờ tựa hồ như đã tìm được bến đỗ an toàn. Cha xứ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Kỳ Hinh: “Cô Kỳ Hinh, cô có nguyện ý làm vợ của anh Tuyên Tử Dương, làm theo những lời dạy dỗ của Thánh kinh, cùng chung sống với anh ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu anh ấy như yêu chính bản thân mình, dù anh ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói thì vẫn thủy chung với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?” Kỳ Hinh đã nghe đến thuộc lòng lời thề này, cõi lòng lạnh giá hơi run lên. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tuyên Tử Dương đầy tình cảm, cũng kiên định lên tiếng: “Con…” - Cô ấy không đồng ý… – Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong nhà thờ, quả quyết ngắt câu nói của Kỳ Hinh. Kỳ Hinh trong bộ váy cưới đột nhiên run lên, giọng nói quen thuộc ấy như một loại tà mị đâm sâu vào cõi lòng khiến cô rất lo lắng. Khi quay đầu lại, cô liền nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn và lạnh lẽo mà cả đời này cô khó có thể quên được. Tuyên Tử Dương cũng quay đầu lại, khi anh ta đang nhíu chặt hàng lông mày nhìn vị khách không mời mà đến tự dưng xông vào phá đám hôn lễ của mình, anh ta liền trừng lớn hai mắt. Lăng Thiếu Đường mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cao cấp phối hợp cùng quần dài càng làm tôn lên đôi chân thon dài đầy mạnh mẽ của mình, khuôn mặt anh lúc này đầy vẻ ngỗ ngược như không thể kìm chế được. Cùng là những người đàn ông anh tuấn, nhưng Tuyên Tử Dương thì dịu dàng như làn gió xuân, một người đàn ông toát ra vẻ chín chắn và trầm ổn trong khi Lăng Thiếu Đường lại là một người cực kì hấp dẫn, vẻ ngông cuồng và lạnh lẽo toát ra từ người anh khiến người khác phải run rẩy. Tuyên Tử Dương quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Kỳ Hinh rồi sải bước đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, ngăn cản bước chân anh: “Anh Lăng, hôm nay là ngày kết hôn của tôi và Hinh Nhi, mong anh hãy tự trọng cho!” Bà Chúc Bích Doanh – mẹ của Kỳ Hinh và ông Kỳ Chấn Đông – bố của cô cũng đứng bật dậy nhìn Lăng Thiếu Đường đứng trong nhà thờ. Lăng Thiếu Đường hừ lạnh một tiếng, đôi mắt anh như đôi mắt của bậc quân vương nhìn lướt qua Tuyên Tử Dương, coi như anh ta không tồn tại rồi nhìn thẳng về phía Kỳ Hinh, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên: “Hinh Nhi, lại đây…” - Không… – Kỳ Hinh nhìn thấy Lăng Thiếu Đường như nhìn thấy ma quỷ, cô không tự chủ được liền lùi về phía sau mấy bước – Anh Lăng, tôi với anh không có quan hệ gì cả, anh đi đi! - Vậy à? – Lăng Thiếu Đường lạnh lùng nói, sau đó anh hất cánh tay đang chặn đường mình của Tuyên Tử Dương ra, sải bước đi về phía trước, hung hăng siết chặt cằm của Kỳ Hinh, cúi người rồi nở nụ cười tà mị – Chúng ta không có quan hệ gì à? Em có muốn ngay bây giờ tôi kể cho cha mẹ và chồng tương lai của em nghe xem em đã ở trên giường lấy lòng tôi như thế nào không? - Lăng Thiếu Đường, anh quá đáng rồi đấy! – Tuyên Tử Dương cũng xông lên muốn kéo Kỳ Hinh về phía mình. - Cậu muốn Uy Dương lâm vào đường cùng à? – Giọng nói của Lăng Thiếu Đường càng thêm lạnh lẽo, anh hỏi một câu ngắn gọn. Tuyên Tử Dương như đã cảnh tỉnh, cả người anh ta run lên đến mức suýt nữa thì ngã xuống. Dường như anh ta có thể nghe ra mùi vị khát máu và tàn nhẫn trong giọng nói của Lăng Thiếu Đường. Đúng, anh ta không thể đấu cùng tập đoàn quốc tế Lăng thị, tạm thời không nói đến chuyện Lăng Thiếu Đường là đối tác hợp tác có uy danh nhất trong giới thương mại, chỉ cần Lăng Thiếu Đường lạnh lùng giở thủ đoạn khiến người khác chùn bước thì chuyện anh ta muốn thôn tính hay đẩy công ty Uy Dương vào bước đường cùng là chuyện quá dễ dàng. Kỳ Hinh nhìn Tuyên Tử Dương không thể lên tiếng trả lời, cả người cô như rơi vào một hố băng không cách nào thoát ra được. Lăng Thiếu Đường cười lạnh, giơ tay trái ra, đường trí tuệ hằn sâu cũng hiện ra khi anh mở lòng bàn tay: “Hinh Nhi, đi theo tôi!”. Giọng nói ấy như đang mê hoặc làm xao động trái tim Kỳ Hinh. - Tại sao? Tại sao anh không buông tha cho tôi! – Kỳ Hinh vô lực hỏi, cảm giác khó có thể hít thở ngày càng mãnh liệt khiến cô chỉ muốn ngất đi. - Rất đơn giản, cũng giống như lần trước em đã thề trước Chúa, trừ khi tôi chết, bằng không cả đời này em phải chung thủy với một mình tôi! – Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh, lạnh lùng gằn từng tiếng một. Kỳ Hinh hít sâu một hơi, khi nhìn vẻ mặt của Tuyên Tử Dương lúc này, cô đã biết kết cục của mình rồi! Cô biết Tuyên Tử Dương đã lựa chọn giữ lấy sự nghiệp của bản thân anh ta, vứt bỏ cô; còn cô thì nhất định cả đời này sẽ không thể thoát khỏi người đàn ông trước mặt. Đôi mắt vốn đầy tình cảm của cô lúc này được che kín bằng sự trống trải và cô tịch, đôi mắt đẹp như làn nước vội vàng nhìn cha mẹ và những người bạn tốt ở bên dưới, cô để mặc cho Lăng Thiếu Đường nắm chặt bàn tay phải đã sớm lạnh như băng của mình. - Đời này kiếp này em chỉ có thể làm người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường tôi! – Lăng Thiếu Đường ghé sát người lại, chiếc mũi của anh như xuyên qua từng lọn tóc của Kỳ Hinh, giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai cô. ******************************************* Giữa khu vực trung tâm thương mại phồn hoa nhất là một tòa nhà cao sừng sững, chiếm diện tích lớn nhất – đó chính là tập đoàn Lăng thị. Chính độ cao cả trăm tầng của tòa nhà đã khoe ra sự tôn quý và xa hoa của nó, dưới ánh mặt trời, tòa nhà ấy như toát lên nét lạnh lùng khúc xạ những tia nắng sáng rọi. Tập đoàn Lăng thị là một trong mười tập đoàn quốc tế về tài chính đứng đầu thế giới, cùng với Hoàng Phủ, Lãnh thị và Cung thị, cả bốn tập đoàn được gọi là “tứ đại tài phiệt”. Tập đoàn Lăng thị có các công ty con phân bổ ở khắp nơi trên thế giới, kinh doanh hơn mười loại ngành nghề, trong đó tiêu biểu nhất là tài chính, kinh doanh khách sạn cao cấp, thời trang và thông tin. Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, hơi lạnh tỏa ra từ chiếc điều hòa dường như không thể so với vẻ mặt như đang kết một tầng sương giá của Lăng Thiếu Đường khiến người khác chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng thấy không rét mà run. Cô thư ký chần chừ đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, trên tay cầm tách cà phê cho tổng giám đốc và phó tổng giám đốc. Nhưng cô do dự không biết lúc đi vào có bị làm vật hi sinh hay không, tiếng hét vừa rồi của tổng giám đốc như muốn làm sập cả tòa cao ốc. Lăng Thiếu Nghị ngồi trước mặt Lăng Thiếu Đường, khuôn mặt khôi ngô có vẻ xám xịt, anh ta lớn tiếng chất vấn: “Anh cả, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Kỳ Hinh với anh hoàn toàn không có quan hệ gì cả! Sao anh lại phá hỏng hôn lễ của cô ấy? Anh hãy buông tha cho cô ấy đi!” Bốp! Đôi mắt Lăng Thiếu Đường ngập tràn lửa giận, anh đập mạnh tay xuống bàn, bóng dáng cao lớn lập tức đứng bật dậy che khuất ánh mặt trời đang chiếu vào căn phòng qua cửa sổ. Ánh mắt đầy lửa giận của Lăng Thiếu Đường nhìn chằm chằm vào người em trai cùng cha khác mẹ trước mặt, hai mắt anh như tản ra làn khói mù mịt: “Cậu to gan thật đấy, dám cùng Kỳ Hinh lừa gạt tôi, hơn nữa còn lừa tôi những hai năm trời…” - Anh cả, tình hình lúc đó những ai có mắt đều thấy cả, sao anh lại dồn ép Kỳ Hinh? Chính anh đã suýt nữa hại chết cô ấy! – Lăng Thiếu Nghị không hề tỏ ra yếu thế, anh ta tức giận, bất bình chống đối. - Cho nên Kỳ Hinh mới đến cầu xin cậu, sau đó cậu liền ngụy tạo cái chết của Kỳ Hinh để lừa tôi có đúng không? – Lăng Thiếu Đường với khí thế khiếp người ép hỏi, sau khi biết sự thật, ý nghĩ đầu tiên của anh là phải tự tay bóp chết người em trai này. - Đúng! Em thừa nhận, bởi vì nếu lúc đó em không làm thế thì Kỳ Hinh sẽ chết thật! – Lăng Thiếu Nghị không hổ thẹn với lương tâm, lên tiếng trả lời. - Hừ… tôi thấy thì cách làm việc của cậu cực kì ấu trĩ! – Lăng Thiếu Đường nhìn Lăng Thiếu Nghị, nghiến răng nghiến lợi nói. - Ít nhất trước khi gặp anh, cô ấy luôn luôn vui vẻ! – Lăng Thiếu Nghị cũng đứng dậy nhìn thẳng vào mặt Lăng Thiếu Đường. Lăng Thiếu Đường đến trước mặt Lăng Thiếu Nghị rồi túm chặt lấy cổ áo em trai, giọng nói cực kì ngạo mạn vang lên: “Cậu cho rằng cả tôi và cậu sẽ bỏ qua cho Kỳ Hinh?” Lăng Thiếu Nghị trừng đôi mắt đầy vẻ khó tin, kinh hãi lên tiếng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì với cô ấy?” - Cô ấy sinh ra là người của Lăng Thiếu Đường này thì chết cũng phải làm ma của Lăng Thiếu Đường này! – Lăng Thiếu Đường nói xong liền hất Lăng Thiếu Nghị ra, nụ cười lạnh lan tràn khắp khóe môi. Anh ngồi xuống chiếc ghế tổng giám đốc, chân phải thon dài nhàn nhã gác lên chân trái, thong thả cất giọng lạnh lùng: “Thằng đàn ông khác muốn nhúng chàm Kỳ Hinh thì đợi kiếp sau đi!” Lăng Thiếu Nghị hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ phải nhìn thấy Kỳ Hinh chết một lần nữa thì anh mới hài lòng?” Lăng Thiếu Đường quét ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén về phía trước rồi lên tiếng: “Dù cô ấy có muốn chết thì tôi cũng sẽ đoạt cô ấy từ tay Diêm Vương trở về!” Lăng Thiếu Nghị hít sâu một hơi: “Nếu anh còn gây ra những chuyện làm hại Kỳ Hinh thì em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”. Anh ta tuyên bố đầy kiên quyết. Lăng Thiếu Đường hừ lạnh một tiếng: “Anh cảnh cáo cậu, tốt nhất là đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của anh! Nếu không cho dù có là em trai thì anh cũng sẽ không buông tha đâu!” Bầu không khí lạnh lẽo trong thoáng chốc như ngưng đọng trong phòng làm việc. Người thư ký đứng ngoài cửa toát mồ hôi lạnh. Kỳ Hinh? Không phải cô ấy đã chết từ hai năm trước rồi sao? *** Thanh Vận Viên, biệt thự của Lăng gia tọa lạc ở khu vực trung tâm của những ngôi biệt thự đắt tiền. Sau khi bị Lăng Thiếu Đường kiên quyết lôi về đây, Kỳ Hinh ngơ ngác nhìn từng khóm hoa bỉ ngạn* trong vườn, từng khóm hoa tươi đẹp vẫn còn đọng nước. Đây vốn là một nơi tao nhã nhất trong Thanh Vận Viên, trước kia cô còn đặt cho nơi này một cái tên rất đẹp – Mỹ Ấp. - Thiếu phu nhân… – Người quản gia tên Phùng nơm nớp lo sợ gọi Kỳ Hinh đang ngẩn người. Hôm nay khi bà nhìn thấy cậu cả nổi giận đùng đùng dẫn phu nhân về Thanh Vận Viên, bà giật nảy mình, không phải thiếu phu nhân đã mất rồi sao? Chẳng lẽ bà hoa mắt rồi ư? Giữa trưa cũng là lúc Thanh Vận Viên toát lên vẻ thanh nhã nhất, từng cơn gió nhè nhẹ thổi lướt qua bụi hoa, cơn gió thổi qua khiến khắp nơi vương vấn hương hoa dìu dịu. Kỳ Hinh lẳng lặng đứng trong vườn hoa, bóng hình xinh đẹp của người con gái đứng giữa những khóm hoa bỉ ngạn càng tạo ra cảm giác vừa đẹp nhưng cũng rất thê lương. Hoa bỉ ngạn được coi là loài hoa ngăn cách giữa sinh và tử, loài hoa có màu đỏ tươi như màu máu phủ kín con đường đi xuống địa ngục, sinh ra đẹp đẽ như đóa hoa mới bung nở, khi chết đi cũng tĩnh lặng và thanh thản. Cô nhẹ nhàng chạm vào từng đóa hoa, sự tiếp xúc giữa đầu ngón tay với những khóm hoa như chạm đến thứ tình cảm được chôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng cô. Đúng như truyền thuyết của hoa bỉ ngạn, hương hoa có thể khơi gợi những ký ức đau buồn nhất. Dòng hồi ức của cô bắt đầu chậm rãi phiêu tán dưới hương hoa nhè nhẹ… Hồi ức quay về thời điểm hai năm trước… phiêu về những ngày cô còn ở cùng Lăng Thiếu Đường. Lúc đó trong vườn ngập tràn sắc xanh của lá hoa bỉ ngạn, nhưng rồi lá cũng héo khô, chẳng phải cũng giống như cuộc hôn nhân của cô với Lăng Thiếu Đường lúc đó hay sao… -------- * Hoa bỉ ngạn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết”, nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương” . Tương truyền loài hoa này nở nơi hoàng tuyền. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. Khi linh hồn đi qua vong xuyên, liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u linh. Lúc Bỉ Ngạn hoa nở thì không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa, hoa là không bao giờ gặp gỡ, đời đời dở lỡ. Bởi vậy mấy có cách nói: ” Bỉ Ngạn hoa nở nơi Bỉ Ngạn, chỉ thấy hoa, không thấy lá”. Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi và hoa lá không bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có ý nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn không thể gặp gỡ. ... Mời các bạn đón đọc Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác của tác giả Ân Tầm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy! - Thịnh Thế Ái
Thi thể cá voi chết trong biển sâu cần mười lăm năm để phân giải, để quên đi một người thì cần mất bao lâu? Nghiêm Hi Quang. Nhiều năm trước, anh là một người không có bằng cấp chân trái còn bị tật, làm nghề thợ may ở Ôn Châu. Trong trí nhớ hỗn loạn của anh bên cửa hàng may đã cùng cô có một thời niên thiếu không kìm lòng được. Nhiều năm sau cô đã có bằng cấp mà rời đi trấn nhỏ và tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng. Mà anh, lại trở thành truyền kì. Một người không có bằng cấp, tiếng ý lưu loát, yêu thích âu phục, trên cổ luôn đeo cà ra vát của đàn ông. *** Đừng để tất cả những dòng trên lừa bạn, kể cả là thể loại nhé. Không thấy thanh mai trúc mã, ngọt văn đâu ????. Nghiêm Hi Quang là một cậu bé mới được học hết lớp sáu. Vì nghèo, người mẹ bỏ con, người vợ bỏ chồng để ra nước ngoài kiếm một cuộc sống giàu sang. Anh theo bố và ông ngoại học nghề may từ nhỏ. Hai cha con mở một tiệm may nhỏ ở Ôn Châu. Tiệm may này lại gần nhà Thẩm Mộc Tinh. Nghiêm Hi Quang là cậu bé sáng sủa, đẹp trai, hiền lành, ít nói và hay ngại ngùng. Nếu ai đó hỏi Hi Quang, ước mơ của cậu là gì, cậu sẽ đáp không có. Cậu không có ước mơ, cũng không có mục đích. Thẩm Mộc Tinh là tiểu Trạng nguyên ở Ôn Châu. Một cô gái học hành giỏi giang, tương lai tươi sáng ấy vậy mà lại thi trượt đại học trọng điểm nên bị bố mẹ bắt học lại để thi lại. Thẩm Mộc Tinh vốn là đứa con ngoan, mẹ nói đi hướng Đông, cô không dám đi hướng Tây. Cô luôn là niềm tự hào của gia đình họ Thẩm. Như duyên trời đã định, Hi Quang và Mộc Tinh mến nhau, thương nhau từ khi nào, là ai chủ động trước, là ai nói thương ai trước đã chẳng phân biệt nổi. Từ những lần gặp nhau ngắn ngủi, những lần đưa hộ canh, những lần đón đưa cô về nhà, họ thường im lặng nhưng lại luôn để ý từng hành động của đối phương…. Một anh thợ may nghèo là thế nhưng luôn cưng chiều Mộc Tinh hết mực. Vì cô mà anh đã có ước mơ, có hoài bão của mình. Với Hi Quang, Mộc Tinh chính là mặt trời của anh. Tình cảm của họ rất đẹp, tác giả miêu tả không sâu sắc đến rung động đất trời, nhưng qua từng con chữ, chắc chắn bạn sẽ cảm nhận được Tuổi trẻ là những vụng dại do còn thiếu từng trải, thiếu va vấp. Họ đã vấp ngã, họ bế tắc, họ bị ngăn cấm. Nhưng không có ai chỉ đường dẫn lối cho họ. Cô làm mất mặt mũi, thể diện của gia đình. Còn anh quá nghèo, không thể cho cô một tương lai ổn định. Vì thế người đã từng hứa với Mộc Tinh “sẽ không ra nước ngoài” đã đi Ý để học nghề may. Nhưng không phải đi theo con đường chính thống. Anh đi theo đoàn người dẫn sang Ý, là vượt biên, nhập cư trái phép, những tháng ngày sống chui lủi trong địa bàn của đám tội phạm, xã hội đen,… Những ngày tháng khổ sở anh chưa từng hé răng nửa lời oán thán với cô, sau này anh chỉ nói: “Nếu không thể khiến em thoải mái, mấy năm anh chịu khổ coi như toi công rồi”. Nếu một người từ ăn hủ hiếu biến thành vi cá, phải mất bao nhiêu thứ để đánh đổi…? Nay anh đã công thành danh toại, tình cảm anh dành cho Mộc Tình vẫn chưa hề thay đổi, chỉ có một thứ thay đổi, đó là chân anh không còn lành lặn nguyên vẹn như xưa nữa….. Nhưng may mắn thay, giờ đây, gia đình Mộc Tinh không còn ngăn cấm họ nữa. Cái hay nữa của truyện đó chính là cách khắc họa nhân vật. Mẹ của Mộc Tinh đã từng rất độc đoán, thời gian qua đi, trải qua những biến cố, giờ bà đã già, nhớ nhớ quên quên, đã biết thương con trai, con gái, biết sửa sai. Xung quanh đó, còn tình cảm vô cùng tốt đẹp của nữ chính và em trai. Một người em trai có trái tim chung tình nhưng lại bất hạnh, một tương lai cũng rộng mở ấy mà lại bị chôn vùi… Đối với bản thân mình, đây là một cuốn nhẹ nhàng do tác giả khắc họa vừa phải, không đâm chỗ này, chọt chỗ kia. Nhưng với nhiều người, có thể thấy đây là một truyện tẻ nhạt. Nhân vật được khắc họa khá thực tế, không có ai quá đáng ghét, không có ai quá tuyệt vời. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, suy nghĩ riêng, tính toán riêng,… bạn sẽ không hiểu vì sao họ lại thế? Tại sao lại hành xử như vậy?... Tất nhiên, mọi chuyện đều sẽ có đáp án ở phía cuối … truyện. Truyện cũng không xoáy sâu vào giàu có, tiền nhiều như nước, tất cả mọi thứ đều bình thường, không có tình tiết cao trào. Tình yêu cũng vậy, bình dị lặng lẽ, len lỏi vào lòng người đọc, không có những chi tiết sến, sủng, hay những câu nói ngọt ngào đâu.   Mời các bạn đón đọc Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy! của tác giả Thịnh Thế Ái.
Kiếp Này Em Từng Có Anh - Trương Tiểu Nhàn
Câu chuyện nhắc tới rất nhiều chi tiết xoay quanh một bức tranh (2000 mảnh ghép lại) có tên là “Bầu trời Cherbourg” (tiếng Trung có nghĩa là bầu trời phía trên lâu đài tuyết). Đó là một bức tranh phong cảnh, một nhà hàng ở một thị trấn nhỏ nước Pháp. Nhà hàng gồm hai tầng, cổ kính, các bức tường đã xuống cấp, phần mái có vết ám khói. Trong phòng có một bàn ăn, một đôi nam nữ chắc là chủ nhà đang ngồi bên bàn ăn uống rượu vang. Đó cũng là ước mơ của một đôi nam nữ trong truyện, muốn có một nhà hàng của riêng mình. Cũng nhờ bức tranh đó mà họ luôn nhớ về nhau, luôn tìm thấy nhau dù phải xa cách. *** Anh có thể bảo vệ em suốt đời được không? Anh sẽ không bao giờ rời xa em. Anh ấy nói. Chỉ tiếc em không thể mãi mãi ở bên anh. Tại sao? Chẳng phải anh nói tuổi thanh xuân của người con gái có giới hạn hay sao? Em sẽ ở bên anh đến khi em tròn 30 tuổi. Tại sao lại là 30? Bởi quãng thời gian trước khi người phụ nữ bước vào tuổi 30 là quãng thời gian đẹp nhất. Sau đó, em sẽ phải... Ổn định cuộc đời mình. *** “Chẳng may tôi lại phát hiện thấy tấm chi phiếu mà cô viết trả anh ấy trong ví, nói cho cô hay, chính tôi đã đi đổi nó thành tiền mặt. Khoản tiền đó vốn là của anh ấy, nhưng tương lai sẽ là của tôi.” Chị ta lại nở nụ cười đắc thắng. Tôi đã đoán trước chính là chị ta, Văn Lâm nói anh lúc nào cũng để nó trong ví, chính chị ta đã lục ví sau khi anh ấy chết. “Cô có biết vì sao tôi hỏa táng anh ấy không?” Chị ta hỏi tôi. “Tôi không muốn anh ấy có mồ mả, đáng lẽ bình tro cốt cũng nên để trên chùa, nhưng tôi đã không thèm màng đến những lời phản đối của tất cả mọi người, đem bình tro cốt ấy về nhà. Chẳng phải vì tôi không nỡ rời xa anh ấy. Cô có biết nguyên nhân chính là gì không?” Chị ta bước tới trước mặt tôi, cơ thể dường như dán sát vào tôi, nhìn tôi chằm chằm nói. “Tôi không muốn để cô có cơ hội đến thắp hương khấn vái anh ấy. Anh ấy là chồng tôi, chết cũng là chồng của tôi.” Chị ta cay độc nhìn tôi cười khẩy. ... Mời các bạn đón đọc  Kiếp Này Em Từng Có Anh của tác giả Trương Tiểu Nhàn.
Lúc Gió Nổi, Nhớ Em - Giang Tiểu Lục
Lúc Giang Kiến Hoan và Tô Mạt ở bên nhau, anh là một học sinh nghèo ôm giấc mộng âm nhạc. Sau khi chia xa, anh trở thành nhạc sĩ có hàng triệu fan hâm mộ. Trong mắt công chúng, anh bí ẩn, lạnh lùng, tài hoa đầy mình. Nhưng không ai biết rằng, áo ngủ, sữa tắm, thậm chí là kem đánh răng của Tô Mạt đều giống hệt với mấy năm trước, chưa từng thay đổi.  Thời gian ngừng lại vì em. Nhà thiết kế bị phá sản ôm nợ x Bạn trai cũ là ngôi sao Mời các bạn đón đọc Lúc Gió Nổi, Nhớ Em của tác giả Giang Tiểu Lục.
Cá Mực Hầm Mật - Mặc Bảo Phi Bảo
"Hàn Thương Ngôn!" Cô khẽ ngẩng đầu lên: "Em thích anh." Là một tiểu thiên hậu xinh đẹp đáng yêu trong giới cover nhạc, Đồng Niên chưa bao giờ nghĩ mình lại trúng tiếng xét ái tình với một người đàn ông. Hơn thế nữa, người này hơn cô những 10 tuổi lận. Địa điểm lại vô cùng đặc biệt trong một lần đến quán chơi game, để rồi từ đó cô gái bé nhỏ theo đuổi bằng được ông chu về nhà mình. Cô cho rằng mình sẽ theo đuổi soái ca trong thế giới thực, không ngờ người này lại là một đại thân cao cao đỉnh đỉnh trong thế giới game chuyên nghiệp. Cô thích anh đến mức hận không thể có hai mươi lăm tiếng để ở bên cạnh anh, kề bên anh, nhìn anh tức giận, nhìn anh cười, nhìn anh nổi đóa,… hay đơn giản chỉ là nhìn anh chăm chú làm việc. Còn anh thì sao? “Ngoài biết anh tên là Hàn Thương Ngôn, em còn biết gì nữa?” Cô ngẩn ra, còn biết cái gì nữa à? Thực ra đều rất vụn vặt. Tư liệu về anh thật sự quá ít... “Hết rồi...” Cô thành thật giải thích, “Chỉ xem video phỏng vấn và thi đấu công khai của anh.” Anh yên lặng ba giây. Sau đó tiếp tục cất tiếng, “Hàn Thương Ngôn, sinh ngày 14 tháng 2 năm 1986 tại Nauy, năm 2004 đổi thành quốc tịch Trung Quốc, từng là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, xếp hạng và thành tích đã có trên mạng, năm 2005 giải nghệ. Học mấy năm đại học, chuyên ngành thiết kế công nghiệp, sau khi tốt nghiệp thành lập câu lạc bộ K&K tại Mỹ, anh là người đầu tư số một, cũng là một trong những ông chủ của câu lạc bộ này. Từ năm 2013, sau khi thành lập K&K China, anh thường xuyên ở Trung Quốc.” Nội dung giới thiệu tỉ mỉ, những tư liệu ngay cả bách khoa toàn thư Baidu cũng không thể có... Mà được nói ra từ miệng anh, từng câu một, nói với cô. Dường như đang nói: Đồng Niên, hoan nghênh em đến với thế giới của anh. Hàn Thương Ngôn chưa bao giờ là một người hay biểu lộ cảm xúc tình cảm trong lòng, lãng mạn gì đó đối với anh đều không cần. Chỉ có một điều rằng, Đồng Niên em có muốn anh bao nhiêu, anh cũng muốn có em bấy nhiêu. Trừ em ra không cần ai khác cả. Cả cuộc đời dài như thế, anh sẽ dành hết cho em. Cá mực hầm mật – Cuốn tiểu thuyết muốn ngọt ngào, nhẹ nhàng như một gia vị thêm vào cuộc sống của chúng mình rằng “Tình yêu, đơn giản chỉ là như thế.”  *** Tớ đã từng nghe đâu đó, rằng yêu một người, không cần lý do, càng không cần thời gian. Thích một người, chỉ cần một giây hay một khoảnh khắc cũng đủ để cho ta khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên.  Tình yêu mà Đồng Niên dành cho Hàn Thương Ngôn chính là như thế.  Đồng Niên vốn là một sing girl anime sở hữu hơn trăm ngàn người hâm mộ khi chỉ mới mười chín tuổi. Trong một lần giúp người bạn thân canh quán net, cô đã gặp Hàn Thương Ngôn. Anh sở hữu ngoại hình nổi bật cùng khí chất bất phàm. Cho nên, cô gái nhỏ Đồng Niên từ lần đầu tiên gặp anh đã trúng phải tiếng sét ái tình.  Đây cũng là lần đầu tiên cô biết yêu, hơn nữa là yêu một người mà mình chẳng hề hay biết. Thế nên, Đồng Niên vì muốn biết tên anh mà giả vờ nói với Hàn Thương Ngôn rằng anh đã trúng thưởng chương trình của quán net để có thể mượn chứng minh thư của anh. Vì muốn được add WeChat của anh mà tự đổi tài khoản của cô thành tên quán net khiến bao fan hâm mộ tưởng rằng cô bị hack mất tài khoản.  Lần gặp gỡ đầu tiên ấy diễn ra thật sự ngắn ngủi, nhưng đủ để Đồng Niên làm ra bao chuyện ngốc nghếch chỉ để gây được sự chú ý với Hàn Thương Ngôn. Sau lần ấy, Đồng Niên được biết Hàn Thương Ngôn có chơi một trò chơi mang tên GOD, cô liền mượn bạn thân tài khoản game để tham gia, mong được chạm mặt với người mà cô thích dù chỉ là trong game.  Đồng Niên vì thích Hàn Thương Ngôn, nên dù cô đối với game hoàn toàn không hiểu biết gì, nhưng lại quyết tâm luyện tập để có thể chơi cùng với anh.  Đồng Niên thích Hàn Thương Ngôn, nên dù cô có chơi tệ thế nào, vẫn mặt dày dùng mọi cách để gửi lời mời, hi vọng anh có thể chơi cùng mình.  Cô thích anh đến thế, nhưng mà cơ hội để gặp lại Hàn Thương Ngôn lại vô cùng, vô cùng ít ỏi. Cô chỉ có thể dùng game để có thể tiếp cận anh, đến gần anh một chút mà thôi.  Trong một lần Đồng Niên đến một thành phố khác để dự sự kiện, cô lại vô tình biết được Hàn Thương Ngôn tham gia một đội thi đấu thể thao điện tử ở gần đó. Cô liền đến nơi thi đấu để xem và vô tình gặp lại anh. Hàn Thương Ngôn nhìn thấy Đồng Niên, anh liền nhận ra cô là cô gái trực quán net ngày nào. Hơn nữa, Hàn Thương Ngôn ở lần gặp gỡ này đã biết được rằng, Đồng Niên thích anh.  Hàn Thương Ngôn hiển nhiên không thể thích một cô gái chỉ mới gặp lần thứ hai. Nhưng những thành viên khác trong đội của anh lại hiểu lầm Đồng Niên và anh đang hẹn hò, luôn miệng gọi cô là "Chị dâu". Cho dù cô luôn muốn giải thích với mọi người, nhưng hầu như chẳng thay đổi được gì.  Qua những lần tiếp xúc với đội thi đấu thể thao điện tử của Hàn Thương Ngôn, Đồng Niên mới biết hóa ra anh không phải là thành viên thi đấu bình thường, mà anh là thần Gun trong truyền thuyết.  Thần Gun là ai chứ? Là người từ mười năm trước sở hữu thành tích thể thao điện tử vô cùng xuất sắc. Anh từng giành hơn mười chức vô địch quốc tế, có mặt trong nhiều bảng xếp hạng thế giới và có hơn triệu fan. Dù mười năm trước điều kiện thể thao điện tử trong nước cực kì hạn chế, nhưng anh năm đó đã thắng vô số giải đấu, khoác quốc kỳ vinh danh tổ quốc trước đấu trường thế giới.  Nhưng khi anh và đội của mình đang trên đà chiến thắng, nổi bật như mặt trời ban trưa thì đột nhiên, anh tuyên bố giải nghệ rồi lặn tăm suốt mấy năm trời. Những năm gần đây, Gun đã xuất hiện với tư cách là nhà sáng lập một câu lạc bộ thể thao điện tử. Đối với những người trong câu lạc bộ, Gun là một người không gần nữ sắc. Câu lạc bộ của anh không hề có một thành viên nữ, ngay cả người quản lý cũng là một người phụ nữ đã kết hôn. Những tưởng rằng, sẽ chẳng hề có người con gái nào có thể bước vào thế giới của anh được, Hàn Thương Ngôn cũng nghĩ như vậy. Vì thế mà đối với tình cảm chân thành của Đồng Niên, anh không bày tỏ thái độ gì, không nhiệt tình cũng chẳng xa lánh. Anh nói với cô rằng, anh không có ý định có bạn gái.  Đồng Niên cứ như vậy mà trở thành thiếu nữ thất tình. Cô tưởng rằng duyên phận giữa cô và anh đã chấm hết rồi, cả hai cả đời này cũng chẳng gặp nhau nữa. Nhưng Hàn Thương Ngôn lại trở thành đối tượng xem mắt của chị họ Đồng Niên. Mà Đồng Niên lại được người nhà mai mối cho em trai Hàn Thương Ngôn. Người em trai này cũng là thành viên của đội thể thao điện tử, hiển nhiên nhận ra cô và nói với hai gia đình rằng Đồng Niên là bạn gái của Hàn Thương Ngôn, khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.  Nhưng kỳ lạ là, Hàn Thương Ngôn không hề phủ định điều đó, mặc nhận với người nhà rằng cô là bạn gái của mình. Mối quan hệ của cả hai cũng từ đó mà gần gũi hơn phần nào, cô và anh dần đến gần nhau hơn. Nếu dựa theo lời của Hàn Thương Ngôn thì Đồng Niên là một người con gái hiếm hoi bước qua cuộc đời và đồng hành cùng anh trong thời gian lâu đến vậy.  Đồng Niên từ đó trở thành bạn gái trên danh nghĩa của Hàn Thương Ngôn, cô cũng rất vui vẻ sử dụng danh phận này để ở bên cạnh anh, làm cho anh rất nhiều việc. Ví như lặn lội đường xa mặc thời tiết xấu để đi sân bay đón anh, hay thay anh giải thích với ông nội anh về nghề nghiệp mang tên thể thao điện tử. Khi ấy, cô tỉ mỉ nói về sự nghiệp của anh, mong ông có thể chấp nhận nghề nghiệp này của anh, nhưng cô không biết rằng Hàn Thương Ngôn cũng đã lắng nghe tất cả những gì cô nói về mình.  Quá khứ của anh, tưởng chừng chính anh đã lãng quên nhưng nay lại được những lời nói của Đồng Niên mà khơi lên bao xúc cảm. Từng lời từng lời của cô, không chỉ khiến anh nghiêm túc hồi tưởng về quá khứ của mình, còn khiến anh nhận ra rung động trong lòng. Hóa ra, không phải anh hoàn toàn không có tình cảm với cô. Vì vậy, Hàn Thương Ngôn liền biến mối quan hệ của cả hai từ giả thành thật, bắt đầu một quá trình sủng sủng sủng không lối thoát :3 "Cá mực hầm mật" là một câu chuyện tình yêu hết sức ấm áp và ngọt ngào, kể lại quá trình từ khi Đồng Niên gặp gỡ Hàn Thương Ngôn lần đầu cho đến lúc cả hai chuẩn bị kết hôn. Truyện có độ dài vừa phải cùng văn phong nhẹ nhàng pha chút dí dỏm của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo nên truyện thật sự rất thích hợp để giải nhiệt trong những ngày hè nóng bức thế này. Tớ rất thích nhân vật nam chính Hàn Thương Ngôn. Anh đã tự nhận mình là một người tính tình rất tệ, không lãng mạn, không có kỳ nghỉ, không có trò tiêu khiển, không thích hợp làm bạn trai, cuộc sống của anh chỉ gắn liền với sự nghiệp và câu lạc bộ thể thao điện tử. Hàn Thương Ngôn đã bao lần tự hỏi, rốt cục vì sao Đồng Niên lại thích anh? Nhưng khi đã hẹn hò chính thức cùng Đồng Niên, anh đã học cách thay đổi những thói quen vốn có của mình. Anh vốn khô khan không lãng mạn, nhưng lại đồng ý dành thời gian nhàn rỗi để đến trường cùng Đồng Niên, để cô có thể trải qua tình yêu vườn trường. Vì cô, mà anh có thể thay đổi bản thân để trở nên phù hợp với cô nhất có thể, rồi từ đó cùng nhau nắm tay đi đến cuối đời.  Vậy nên, nếu các bạn cần một câu chuyện ngọt ngào để giải nhiệt trong thời gian này thì nhanh nhảy hố nhé ^^ Mời các bạn đón đọc Cá Mực Hầm Mật của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.