Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xin Đừng Quên

Mỗi câu chuyện đều có một tiền truyện mở đầu. Ai ai cũng đều có quãng thời gian tuổi trẻ ngông cuồng, kể cả Thái tử tràn đầy nhiệt huyết. Điều đó không sai nhưng vinh quang của chàng tổn thương đến người khác. Mấy vị Hoàng thúc đều bị Tô Du lạnh lùng ra lệnh sát hại. Minh tranh ám đấu không thể tránh khỏi. Ngay lúc Tô Du chán nản nhất, chính Khinh Ninh đã cứu chàng. Đến đây thì tôi đã hiểu. Tô Du, đôi ta đều không sai, chỉ do gặp gỡ quá muộn. *** Tôi nhìn lướt qua Tiểu Bao đến truyền tin, sau đó ngoảnh lại gọi Hương nhi: “Hương nhi, em tìm cho ta một bộ quần áo nam rồi chuẩn bị ra ngoài phủ.” “Thái tử phi, nương nương muốn đi đâu ạ?” Tiểu Bao cất cao cái giọng vịt đực của mình: “Nương nương ơi, người nên nghe lời Thái tử đi ạ!” Tôi ngoáy lỗ tai: “Tiểu Bao này, hôm qua Cầm nhi còn định để ta nói cho ngươi biết…” “Nương nương đi ngay đi ạ, nô tài không biết gì cả.” “Thật không?’ “Dạ, nô tài sẽ báo lại cho Thái tử rằng nương nương đang ở trong phòng thành tâm hối lỗi. À… thế Cầm nhi nói gì vậy ạ?” “…” . Tô Du ghét tôi, cho nên dẫu tôi đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, chàng cũng chẳng muốn lãng phí thời gian tranh cãi với tôi. Tôi hiểu rõ điều này nên không sợ phạm vào địa vị của chàng. Rõ ràng không chỉ có mình tôi hiểu điều này nên khi tôi đường hoàng chạy ra khỏi phủ Thái tử lần nữa, một loạt thị vệ gác cửa đều ngoảnh mặt làm ngơ coi như không thấy tôi. Làm mặt xấu với bọn họ mà bọn họ chẳng có phản ứng nào khiến tôi cảm thấy quá mất mặt, thà chạy đến lầu Hương Mãn xem ông già đầu tóc bạc phơ huơ chân múa tay kể chuyện ma quỷ còn vui hơn. Lầu Hương Mãn cực kì đông đúc, không giống những quán rượu khác nay đây mai đó, điều này phải kể công của ông già kể chuyện đầu tóc bạc phơ. Hôm nay tôi đến hơi muộn, bởi ông già đã khai màn. Tôi tìm một chỗ ngồi xuống rồi gọi một đĩa lạc. Có điều bầu không khí trong quán hôm nay hơi lạ, tôi mỉm cười với chàng trai bên trái, tên đó đỏ lựng mặt né tránh; tôi lại mỉm cười với ông già bên phải, ông ta toát mồ hôi ngoảnh ngay sang chỗ khác; tôi đứng lên nhìn quanh một vòng, đám người nhìn lén xung quanh tôi đồng loạt nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác. Tôi sờ mặt mình, tin chắc rằng nó sẽ không còn hi sinh trong cuộc chiến ác liệt với Tô Du lần trước đâu. Tại sao hôm nay không có người nào tiếp đãi nhỉ? Ôi, chỉ cần về sớm hơn chút là được. Tôi lưu luyến nhìn người kể chuyện râu tóc bạc phơ khi phải rời khỏi lầu Hương Mãn, sau đó rẽ vào một con ngõ nhỏ và vào quán rượu. Vừa trông thấy khách quen tôi đây, bà chủ quán bèn đon đả bưng thịt bò và hai bầu rượu lên. Tôi cầm một cái rồi dốc vào miệng uống. Rượu ở đây vẫn ngon như thế, nồng nàn hương thơm làm người ta càng tỉnh táo. Rượu chỉ còn non nửa, một ông lão râu tóc bạc phơ đã ngồi đối diện với tôi tự lúc nào. Tôi cười hỏi: “Sao ông đến nhanh vậy, hôm nay không kể chuyện ư?” “Còn không phải để xem nhóc đến à… Sao còn chưa cho ta bầu rượu này!” Ông ấy nói được nửa câu đã bị tôi đập cái tay đang muốn rớ vào bầu rượu. Tôi đẩy đĩa thịt bò đến trước mặt ông ấy: “Rượu không cho được, còn thịt thì ông cứ thoải mái. Chỉ cần ông không sợ bị người khác chỉ trỏ vì tranh giành đồ ăn với cháu và không ai đến nghe ông kể chuyện nữa là được.” Ông ấy đáp: “Không sợ, có nhóc kể cho ta là được rồi.” Tôi cười, day day cái đầu đang chếnh choáng: “Ông già, ông bảo cháu nên làm thế nào đây? Cháu chỉ thích Tô Du, còn chàng lại thích người khác. Tại sao có nhiều người ghét cháu vậy chứ?” Ông ấy không đáp vì đang bận ăn thịt, mãn nguyện gật đầu: “Ừm, hôm nay thịt nấu vừa tới.” Tôi hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là do cháu chia rẽ Tô Du và Khinh Ninh… Ha ha, nếu không chia rẽ bọn họ thì sao Tô Du mới nhìn cháu.” Ông già vẫn cứ ăn thịt, chả thèm nhìn tôi lấy một cái. Tôi không nói nữa, quán rượu im ắng hẳn. Tôi cảm thấy thật vô vị, trời đã tối bèn sửa sang lại quần áo trên người: “Ông già, trong lòng cháu luôn có nỗi nhớ nhung da diết, và có cảm giác điều gì đó đang xảy ra. Cháu vừa muốn thôi nhớ nhung lại vừa không muốn.” “Nhóc con.” Ông già gọi tôi lại: “Thôi cũng tốt. Mấy đứa đều không sai, đều do duyên phận trêu ngươi.” Tôi ngoảnh lại nhìn ông ấy: “Có một số thứ cháu không muốn nói, cũng không muốn làm, thế nhưng chuyện đã cần cũng cũng đã làm, điều cần nói cũng đã nói, vậy cháu nên làm gì tiếp theo đây?” Ông lắc đầu: “Nhóc con, cháu là con gái. Đừng tự hạ thấp chính mình.” “Cháu đâu có!” Tôi phản bác. Tôi không hề tự hạ thấp bản thân, chẳng qua tôi chỉ muốn tìm một phương thuốc để huyễn hoặc mình thôi. Ông già thở dài, không nói nữa. Tôi vẫy tay chào ông, dọc theo con ngõ nhỏ một mình đi về phủ Thái tử. Trời tối đen như mực. Trong phủ rất im ắng, tôi chợt nhớ hôm qua Hương nhi hỏi mình có muốn tham gia bữa tiệc của Cảnh phi không, khi đó tôi đang hoang mang nên trả lời không muốn. Cảnh phi là dì của Tô Du, có lẽ đêm nay Tô Du dẫn Khinh Ninh đi dự tiệc, thảo nào trong phủ không có ai. Tôi không đi, thể nào Cảnh phi cũng sẽ nhắc nhở mấy ngày. Chẳng sao, xưa nay tôi đã không hợp với bà ấy lắm. Tôi không đi, bà ấy càng đỡ phải phiền lòng. Vào cửa, lính gác không hề nhìn tôi, vẫn nhớ để một khe cửa nhỏ cho tôi vào. Ngược lại tôi đưa cho bọn họ chút đồ ăn hồi sáng. Hôm nay không có Tô Du và Khinh Ninh ở đây, trong cái phòng ăn Thái tử phi là tôi đây chưa từng thất lễ bao giờ, mấy chục đĩa thức ăn được đặt đầy ắp trên bàn, tôi ăn cái nào cũng không ngon miệng nên chỉ động đũa vài món rồi giơ tay bảo người hầu thu dọn. Tắm rửa xong, tôi chuẩn bị đi ngủ. Khi dọn dẹp quần áo cho tôi, Hương nhi ngửi thấy mùi rượu, lông mày lập tức chau lại đến mức có thể vắt được ra nước. Tôi sợ em ấy cằn nhằn chuyện mình đi uống rượu bèn nhảy xuống giường, thổi tắt nến rồi đẩy em ấy ra ngoài. Kết quả là, tuy tôi tránh được lời cằn nhằn của Hương nhi nhưng lại quên dặn Hương nhi đóng cửa sổ cho mình. Trời khuya, gió lạnh thổi vù vù vào phòng, tôi che kín người vẫn lạnh. Tôi sợ ma nên không dám ra đóng cửa sổ, đành nằm trên giường chịu cơn run. Lạnh nên không ngủ được, tôi bắt đầu nhớ đến Tô Du. Có lẽ khắp đất nước này cũng chỉ có duy mình tôi dám gọi thẳng tên của Thái tử điện hạ. Tô Du cười đẹp lắm, không ngờ ở trong gia đình hoàng tộc đầy cạm bẫy này lại có người có nụ cười và ánh mắt sáng tựa bầu trời vậy. Tôi đã bị nụ cười ấy cuốn hút ngay từ lần gặp đầu tiên. Khi ấy, chúng tôi còn chưa quen nhau. Với tôi, chàng chỉ là một Thái tử nước lạ, người chồng tương lai của tôi sẽ do chính phụ vương tự tay tuyển chọn và cũng chính là người quan trọng đưa tôi ra khỏi cái lãnh cung, nơi lạnh lẽo mẹ tôi đã bầu bạn hơn mười năm trời ấy. Còn với chàng, tôi chỉ là một công chúa hòa thân, một con cờ nhất định sẽ bị vứt bỏ, đồng thời cũng là một cái đinh trong mắt chàng và Khinh Ninh. Mỗi người chúng tôi đều có toan tính của riêng mình, đây là một cuộc chiến, ai đánh tan rã hết thảy vũ trang của đối phương trước là người thắng. Và cuối cùng tôi là kẻ thua, thua bởi người trao nụ cười đầu tiên khiến tôi đắm chìm ấy. Cũng ở một nơi lạnh lẽo như vậy, tôi ghì chặt lấy người mẹ phát điên của mình để cố ngăn bà lại. Bà cắn tôi đến chảy máu, vậy mà cung nhân chỉ hững hờ nhìn, không mảy may quan tâm. Có lẽ ai cũng đoán được, thân phận Công chúa này của tôi cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Lúc ấy đôi mắt tôi đỏ ngầu, còn Tô Du bình tĩnh mỉm cười, ôm chầm lấy mẹ từ trong lòng tôi, chàng vỗ về, bà dần dần yêu tĩnh lại. Thật sự đến nước bước này tôi chẳng còn gì nữa… Tôi cứ ngỡ mình đã gặp được một người chồng tốt song đã quên mất nó chỉ là một ván cờ, chỉ cần là kẻ thắng thì dẫu có dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng đều quang minh chính đại. Mà giờ đây chúng tôi đã quen biết nhau nhưng chẳng thể ở gần bên. Tôi biết mình chỉ là quân cờ chính trị không hơn không kém, còn chàng đã có tình yêu đích thực trong lòng. Bề ngoài tôi làm tròn bổn phận vai Thái tử phi này nhưng trong sâu thẳm cõi lòng luôn khát khao những điều tầm thường nhất, mỉm cười với chàng. Có lẽ chẳng bao lâu nữa tôi sẽ tìm một cơ hội rời xa và từ đó chúng tôi sẽ không còn gặp nữa. Tôi choáng váng nghĩ đến điều này. Ai đó bước vào đóng cửa sổ cho tôi và còn đắp chăn nữa. Gió lạnh không còn thổi vào, tôi co người vào trong chăn, khẽ lẩm bẩm cảm ơn với người ấy. Có thể là Hương nhi, chỉ em ấy mới hay lo lắng cho tôi khi đêm xuống. Mà không biết Tô Du đã trở về chưa. Có lẽ ngày mai tôi nên đi xin lỗi hắn, suy cho cùng việc đập vỡ bình hoa của người ấy vẫn là lỗi của tôi. Mời các bạn đón đọc .

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mị Công Khanh - Lâm Gia Thành
Tên ebook: Mị Công Khanh Tác giả: Lâm Gia Thành   Thể loại: Trọng sinh, Cổ đại, HE, Ngôn tình, Văn học phương Đông Convert: Hyukie35 Edit: Hoantusontrang Tạo prc : 3C4S Nguồn: hoantusontrang.wordpress.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Ebook Mị Công Khanh - Lâm Gia Thành Văn Án: Nàng cố ý phải gả cho hắn, cuối cùng tự thiêu mà chết. Sau khi trọng sinh, trong thời đại Ngụy Tấn luôn quan tâm đến dòng dõi khí khái, nàng dần thay đổi, trở thành một người cơ trí ... *** Bộ sách Danh Sĩ Ngụy Tấn hệ liệt gồm có:  Mị Công Khanh,  Nam Triều Xuân Sắc,  Kiều Kiều Vô Song Mời các bạn đón đọc Mị Công Khanh của tác giả  Lâm Gia Thành.
Vô Sắc Công Tử - Thẩm Tiểu Chi
Tên Ebook: Vô Sắc Công Tử (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Thẩm Tiểu Chi Thể Loại: Cổ trang, Hài hước, HE, Ngôn tình, Văn học phương Đông Convert: nothing_nhh Edit: khanhdoan Nguồn: ebookcuatui.wordpress.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Ebook Vô Sắc Công Tử - Thẩm Tiểu Chi Giới Thiệu:   Câu chuyện xưa về một con sói xấu xa hiểm độc thua vào tay một con thỏ hiền lành trung thực. Đối với chuyện này, cảm tưởng của sói ta là: tự đào hố chôn bản thân mình. Nam chủ phúc hắc, phúc hắc, rất phúc hắc. Nữ chủ bẩm sinh là người rất tình cảm, thật thà nhưng không phải thuộc loại tiểu bạch thỏ. Vì thế câu chuyện xưa này mang đến cho chúng ta một đạo lý, đi đêm có ngày gặp ma, phúc hắc cho lắm cuối cùng cũng...té dập mặt.   Nhân vật có trùng lặp với Long Phượng, nhưng đây là một câu chuyện xưa độc lập. Mời các bạn đón đọc Vô Sắc Công Tử của tác giả  Thẩm Tiểu Chi.
Mọi người đều nói ta biến thái - Trùng Tiểu Biển
Tên ebook: Mọi người đều nói ta biến thái (full prc, pdf, epub) ~*~ Tác giả: Trùng Tiểu Biển ~*~ Thể loại: Hiện đại, Hài hước, Ngôn tình, Văn học phương Đông ~*~ Converter: Nothing_nhh và Tuyetbangnhi ~*~ Editor: Docke, Lân Ca ~*~ Làm ebook: Thiên Nhai ~*~ Nguồn: docke.wordpress.com ~*~ Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa Mọi người đều nói ta biến thái - Trùng Tiểu Biển Giới Thiệu:   Ta rất yêu Nghiêm Tử Tụng, yêu đến mức không có cách nào kiềm chế nổi.   Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta đã thề: Ta sẽ trở thành bạn gái của hắn.   Ta giúp hắn giặt quần áo, quét dọn vệ sinh. Mỗi ngày ta đều tự cho mình là bạn gái của hắn.   Cho dù hắn có chán ghét ta cỡ nào, ta vẫn không thèm để ý.   Nhưng hắn lại không thương ta. Hắn chỉ ăn cơm ta làm cho hắn, sau đó mỗi lần nhìn thấy ta đều nói: “Ngươi cút sang một bên cho ta!”.   Có một ngày, ta đẩy hắn xuống cầu thang rồi nói: “Nghiêm Tử Tụng, ngươi tàn phế đi! Ngươi tàn phế, ta sẽ nuôi ngươi cả đời.”.   Về sau, ta lại đột nhiên không thương hắn nữa. Hắn làm gì ta cũng thấy phiền.   Có một ngày hắn tự mình té xuống cầu thang rồi nói với ta: “Tương Hiểu Mạn, ta tàn phế, ngươi phải nuôi ta cả đời.”   Hắn còn nói: “Nếu không, ta giặt quần áo, nấu cơm giúp ngươi?”   Xin mời các bạn đón đọc Mọi người đều nói ta biến thái của tác giả Trùng Tiểu Biển.
Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý - Sữa Chua Be Be
Tên ebook: Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý (full prc, pdf, epub) Tác giả: Sữa Chua Be Be Thể loại: Xuyên không, Đồng nhân, Sủng, Hài hước, Ngôn tình, Văn học phương Đông Convert: Tiểu Tuyền Dịch: QT + GG ca ca Editor + Beta: Tiểu Ngọc Nhi, Bỉ Ngạn, Nuxuku, Tiểu Mộng Nguồn: tamvunguyetlau.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý - Sữa Chua Be Be Văn Án: Khi xuyên qua, không thấy bộ ngực đáng tự hào của mình, một thân đổ mồ hôi lạnh. Bên tai còn có người đang khóc thút thít: “Hán Văn ơi, tỷ tỷ thực xin lỗi muội. Lúc trước mẹ quyết định thế cũng là vì muốn tốt cho muội, muội đừng lẩn quẩn trong lòng!” Đây là tình huống gì? Cực kì hoảng sợ, sờ sờ ngực, thật tốt, vẫn còn, chỉ là bị vải quấn chặt mà thôi. Nhưng mà, cái tên Hán Văn, hai chữ này có chút quen thuộc nha, vẫn thấy cực kì quen thuộc… “Ngươi là ân nhân của ta, cho nên ta muốn báo ân, gả hay là chết?” Bạch y mỹ nam tử lấy kiếm kề vào cổ nàng, mặt không chút thay đổi lạnh giọng hỏi. “A!” Nàng ngây ngốc nhìn mỹ nam tử trước mắt, đây là thái độ ngươi muốn báo ân sao? Chẳng lẽ đây là Bạch xà trong truyền thuyết sao? “Gả hay là chết?” Bạch y mỹ nam máy móc lặp lại những lời này. “Ngươi không thấy hiện tại ta là nam nhân sao? Là nam nhân đấy! Phải gả cũng là ngươi gả!” Vì tức giận nàng quát lớn. “Được” Một chữ ngắn gọn, làm cho cuộc sống của nàng từ đó biến hóa long trời lở đất. Mẹ nó, tên này quá phúc hắc rồi, ta muốn phản đối, được không? Nàng ngửa mặt lên trời lệ rơi đầy mặt rống lên. Báo ân cái đầu ngươi, ta đổi ý được không? Lời tác giả: Đây là câu chuyện đảo loạn của Bạch xà, rất hài và thoải mái. Nữ chủ là trạch nữ, có điểm kiêu ngạo, có điểm đáng khinh. Còn nam chủ ư? Mọi người cứ xem sẽ biết! Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý là câu truyện cũ rích về Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh Tuy nhiên lần này Bạch Tố Trinh là nam Cho nên sẽ là nam cường chứ không phải nam thụ như trong truyện nha . Chuyện tình yêu Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh sẽ trôi về đâu ? Dĩ nhiên là happy nhưng happy theo kiểu nào?? Muốn biết thì đọc hết nhé . Mời các bạn đón đọc  Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý của tác giả Sữa Chua Be Be.