Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Tên rút gọn: Không Làm Nữ Chính Thể loại: Tình cảm lãng mạn, xuyên không vào tiểu thuyết, ngôn tình Việt (hơi ngược), thập niên 70... Cô chỉ là một thiếu nữ 23 tuổi sống một cuộc sống bình thường ở thế kỷ 21. Cô cũng giống như nhiều cô gái khác đam mê truyện ngôn tình và cô đã vô tình xuyên qua tiểu thuyết đang hot "Yêu em tựa hơi thở" bởi vì cô rất yêu thích nam phụ của truyện mà đã chấp nhận trở thành "nữ phụ" Anh vốn là con trai trưởng của dòng họ giàu có bậc nhất Sài thành. Nhưng dù cho anh tài giỏi và đẹp trai cỡ nào thì số phận đã định sẵn anh phải đóng vai nam phụ. Cuộc đời anh bị tác giả biến thành kẻ độc ác và nhận một cái kết bi thảm ở cuối truyện vì quá si mê nữ chính. Và anh cũng chính là người mà có "duyên phận định trước" với cô. Liệu rằng cô có thể lay động trái tim anh, giúp anh thoát khỏi số mệnh nghiệt ngã mà tác giả đã sớm an bài. Tác phẩm được lấy bối cảnh Việt Nam vào những năm 70 của thế kỷ trước, dưới thơi Đệ nhị Cộng hòa. Ai cũng phải gặp gỡ người định mệnh của mình, đã được định sẵn vì người đó mà hạnh phúc, vì người đó mà đau lòng, giống như duyên nợ từ kiếp trước, kiếp này ắt phải trùng phùng. Suy cho cùng, chúng ta sống trên đời là để gặp gỡ người đã được hẹn từ trước... Trên đời này, có yêu vô tận cũng sẽ có hận vô tận. Có hạnh phúc mỹ mãn cũng sẽ có khổ đau chia lìa, có bạc tình bạc nghĩa cũng sẽ có chân tình không quên. "nếu người vẫn cố chấp yêu, thì ta cũng cố chấp chờ.." *** Dương Thảo, một cô gái hai mươi ba tuổi sống ở thế kỷ 21, đang trong tình trạng thất nghiệp. Lý do bị đuổi việc là vì quá cương nghị! Thẳng thắn, mạnh mẽ lẫn quyết đoán... tất tần tật những điều này là "nguyên nhân" dẫn đến chuỗi "thất bại" của cô khi tồn tại trong xã hội ngày nay, nơi mà những kẻ a dua nịnh hót luôn được xem trọng. Ba mẹ ly hôn năm cô mười tuổi, họ tiến thêm một bước và có gia đình riêng. Cô sống với ông bà nội, chẳng nhận được bất kỳ sự chăm sóc nào từ ba mẹ. Mười hai năm học hành cùng bốn năm đại học, Dương Thảo bước chân ra xã hội tìm kiếm việc làm như bao người khác. Cô thuê phòng trọ sống một mình, ông bà nội cùng mất khi cô lên đại học. Và ba mẹ vẫn là người... ở xa! Đi làm tại một công ty nhỏ gần một năm, cô bị đuổi. Trong quá trình thất nghiệp, một câu chuyện ly kỳ đã diễn ra với cô. Vào đêm đó, Dương Thảo trên đường về nhà đã tình cờ cứu giúp một tên yêu tinh nhỏ có cánh đang bị mắc kẹt. Vẻ như hắn từ một miền phép thuật nào đấy vô tình lạc đến thế giới hiện thực này. Và để trả ơn, Hạt Tiêu - cách Dương Thảo gọi - hùng hồn bảo rằng: "Tôi sẽ thực hiện bất kỳ điều ước nào mà cô muốn". Dương Thảo chẳng đời nào tin, việc gặp một tên tiểu yêu giữa đời thật chẳng khác nào... cơn ác mộng! Nhưng trước sự nài nỉ quá mức đó, cô đã nghĩ ra một điều ước hết sức phi lý, chẳng qua vì muốn làm khó hắn. Đó là, được bước chân vào cuốn tiểu thuyết đang hot bấy giờ: "Yêu em tựa hơi thở" của nữ tác giả Việt, mang bút danh Mộng và được yêu nam phụ có cái tên Cao Phong. Tác phẩm lấy bối cảnh Đô thành Sài Gòn vào những năm 1970 dưới thời Đệ Nhị Cộng Hoà Việt Nam... Xoay quanh câu chuyện về mối nhân duyên nghiệt ngã của ba con người: Mai Cẩm Tú - Cao Đình - Cao Phong. Vẻ đắc ý trên mặt Dương Thảo biến mất khi tên tiểu yêu kia khoanh tay mỉm cười: "Chuyện đó có gì khó! Cô sẽ trở thành con người mà mình mong muốn đồng thời yêu chàng trai mình muốn yêu... Dương Thảo, điều ước của cô sẽ thành sự thật!" Và rồi, chuyện tình xuyên không tưởng như mơ đã mở ra với cô gái này. Chỉ có một vấn đề "nho nhỏ" là, Dương Thảo không làm nữ chính... -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Tập 1: Cô chỉ có thể trở thành nữ phụ Cảm giác có gì đó đang lắc nhẹ nhè, đầu óc cứ chếnh choáng, Dương Thảo từ từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ mà cảm tưởng như dài cả thế kỷ. Thứ đầu tiên đập vào mắt là cái trần xe ô tô khá thấp, trong một không gian cũng nhỏ hẹp. Cả người cô chốc chốc lại giật lên do xe chạy xốc. Dương Thảo nhận ra một điều gì đấy khác thường. Đúng lúc gương mặt nhìn ngược của một cô bé phản chiếu trong mắt cô. - A! Cô Thảo tỉnh rồi, anh Sơn ơi! Trong khi Dương Thảo ngồi dậy thì giọng nam cất lên, là người ngồi sau vô lăng: - May quá! Cô làm tụi em sợ muốn chết! Cô còn thấy mệt không? Để cơn khó chịu qua đi, bấy giờ Dương Thảo mới đưa mắt nhìn hai người nọ. Họ ăn vận khá kỳ lạ! Cô bé ngồi bên cạnh nhìn mặt non choẹt, có lẽ chỉ mới mười bảy, mười tám. Nhỏ mặc bà ba tím cùng quần đen theo kiểu dân Nam Bộ thời trước. Còn anh chàng đang lái xe thì sơ mi trắng đóng thùng với quần ka ki xám. Trông gương mặt họ mang nét rất "xưa". Dương Thảo còn quan sát chiếc ô tô mình ngồi, vẻ như nó thuộc hàng cổ điển chứ chẳng phải là thứ ở hiện đại. - Xin lỗi, tôi đang ở đâu? Hai người là ai? - Trời ơi cô! - Cô bé nọ kêu lên - Em là Xuân ạ, con bé người ở luôn đi theo cô đây! Còn kia là anh Sơn, tài xế ô tô hay chở cô đi chơi hoài mà! Bỏ mặc dáng vẻ lo lắng nọ, Dương Thảo đưa mắt nhìn xuống người mình. Thế quái gì đây? Cô đang mặc một chiếc đầm suôn dài trên gối cách tân kiểu phương Tây màu xanh dương, bên ngoài là áo khoác dạ nữ màu trắng với những chiếc cúc to bảng, túi khoét lệch một bên. Bắt đầu bối rối, cô đưa tay sờ lên mái tóc dài qua vai xoăn nhẹ buông xoã tự nhiên, kiểu mái hơi phồng. Bất giác, Dương Thảo liên tưởng đến thời trang "lai Tây" của phụ nữ Sài thành vào những thập niên 70. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô liền gấp gáp hỏi Xuân: - Thế... có thể cho tôi biết rốt cuộc tôi là ai, ở đâu không? Lần này Xuân mím nhẹ môi, vẻ như nỗi lo lắng đã nhiều hơn rồi: - Cô tên Dương Thảo, năm nay tròn hai mươi, con gái duy nhất của ông chủ thương cảng Dương Bộ, là dòng họ Dương giàu có ở đất Sài thành này... - Khoan đã? Sài thành? Nghĩa là Sài Gòn - thành phố Hồ Chí Minh? - Sài Gòn thì đúng rồi, nói chính xác hơn là Đô thành Sài Gòn đấy ạ, nhưng thành phố Hồ Chí Minh thì em chưa nghe lần nào cả. - Vậy... năm nay là năm bao nhiêu? - Đang là giữa tháng giêng năm 1970 đấy cô. Cái gì...? Dương Thảo kinh ngạc đến mức chỉ biết há hốc mồm mà chẳng kêu lên được thành tiếng. Sài Gòn năm 1970? Đùa nhau chắc? Tức thì, cô chồm người về phía cửa xe ô tô đồng thời nhìn ra bên ngoài. Ôi! Một khung cảnh xưa cũ hoài niệm lập tức hiện ra trong đáy mắt đứng yên của Dương Thảo. Con đường rộng thênh lác đác người và xe, hai bên là hàng cây xanh um cao vút, những ngôi nhà tường thấp tè bên cạnh những ngôi biệt thự mang kiến trúc cổ điển. Vẻ như lúc này đang là xế chiếu, ngay cả màu nắng cũng mang chút gì đó nhàn nhạt xa xưa. Rồi cô thấy một cô thiếu nữ trong tà áo dài đang đạp vi vu trên chiếc Solex hoặc đôi trai gái ăn mặc sành điệu đèo nhau trên Vespa. Lúc xe chạy ngang qua một trường học, cô bắt gặp cảnh những nam nữ sinh ngồi ăn bò bía ở quán bên đường, gương mặt đứa nào đứa nấy đều chất phác hồn nhiên. Ô tô lại rẽ qua một con đường khác rộng hơn, hai bên có những ba đến bốn hàng cây xanh nối dài ngút ngàn, Dương Thảo trông nó khá là quen. - Đây là đường Nguyễn Huệ? - Đúng rồi cô! - Lần này đến anh tài xế tên Sơn - Đây là đại lộ Nguyễn Huệ, lúc trước lâu rồi nó được gọi là đại lộ Charner. Charner chẳng phải là tên gọi cũ của đại lộ Nguyễn Huệ thời kỳ Pháp thuộc ư? Dương Thảo thật sự nhận ra mình đang ở Sài Gòn năm 1970 dưới thời Đệ Nhị Cộng Hoà và tổng thống là Nguyễn Văn Thiệu, lại còn ăn mặc thời thượng chẳng khác gì một cô chủ danh giá, ngồi trên chiếc ô tô Citroen Traction Avant 1949. Dương Thảo ngồi dựa vào thành ghế đệm, nhắm mắt cố tĩnh tâm để nhớ lại thật rõ ràng những sự việc đã và đang diễn ra lúc này. Cô nhớ tên Hạt Tiêu đã nói sẽ đưa mình vào cuốn tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở", và căn dặn rằng: - Cô sẽ là nhân vật hoàn toàn mới trong câu chuyện này. Nữ chính tạm thời vẫn là Mai Cẩm Tú, và cô chỉ có thể làm "nữ phụ". Cô xuất thân trong gia đình danh giá, điều đó phù hợp với tính cách cương nghị vốn có. Vấn đề còn lại là làm thế nào để nam phụ Cao Phong yêu mình, điều ấy phụ thuộc vào bản lĩnh của cô... Chắc cô muốn hỏi khi nào mình thoát khỏi đây? Đơn giản thôi, là đến hồi kết của tác phẩm. Điều cuối cùng Dương Thảo nhớ chính là nụ cười khoái trá trên môi tên tiểu yêu đáng ghét đó. Thật là, đã được vào trong tiểu thuyết thì cũng nên cho cô trở thành nữ chính chứ! Bây giờ hoá thân vào nhân vật hoàn toàn xa lạ, cô biết xoay trở thế nào? Chính cô đã ước cái điều ngớ ngẩn này, và bây giờ thì phải nhắm mắt đi theo. Dẫu sao ở hiện đại, cô cũng quá xui xẻo rồi, thiết nghĩ có "lọt" vào đây nữa thì cũng chẳng còn xui hơn. Nghĩ vậy, Dương Thảo hít sâu một hơi rồi mở mắt ra. - Thế nào rồi cô? Cô nhớ ra được gì chưa ạ? Dương Thảo nhìn Xuân, giờ thì cần hoàn thành tốt "vai diễn" của một cô chủ: - Chị nhớ ra hết rồi, từ nãy giờ chỉ muốn doạ em cho vui thôi. - Trời đất, sao cô chơi ác với em quá vậy? - Mà bây giờ chúng ta đang đi đâu thế? Anh chàng tên Sơn đáp nhanh chóng: "Chúng ta ra ga tàu hoả thưa cô". Dương Thảo hỏi, họ sắp đi đâu ư? Tức thì, Xuân thở nhẹ một tiếng rồi nói: - Ông dặn cô ra ga đón cậu Phong với cậu Đình ạ. Cậu Phong? Cậu Đình? À, là hai anh em Cao Phong và Cao Đình! Dương Thảo tự nhủ, bắt đầu nhớ lại những tình tiết đầu tiên của tiểu thuyết. Cô cần phải nhớ rõ các diễn biến để biết chuyện gì sẽ xảy ra mà tuỳ cơ ứng biến. Ga tàu hoả ư...? Đôi mắt chợt nhiên sáng bừng, Dương Thảo khẽ kêu lên, đúng rồi mở đầu truyện là cảnh hai anh em nhà họ Cao xuất hiện ở ga tàu hoả tại Sài Gòn sau ba năm sống ở Đà Lạt... Không được rồi! Dương Thảo liền túm vai Sơn, giục giã: - Mau chạy đến ga tàu hoả trước khi quá trễ! Nhanh lên! Chiếc ô tô Citroen Traction Avant 1949 vừa dừng lại trước một sân ga tàu hoả là Dương Thảo tức tốc mở cửa xe chạy vào bên trong mặc cho Xuân đuổi theo. Mở đầu cuốn tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở" là cuộc gặp gỡ định mệnh giữa ba nhân vật chính. Ngay tại ga tàu hoả, hai anh em nhà họ Cao sẽ cùng đỡ lấy Mai Cẩm Tú suýt bị ngã khi cô đến đây cốt để tiễn chân một người bạn. Chính khoảnh khắc ấy đã mở ra mối lương duyên giữa Mai Cẩm Tú và Cao Đình, nhưng lại là nghiệt duyên với Cao Phong. Bởi thế, điều Dương Thảo cần làm lúc này chính là không để Cao Phong gặp mặt người con gái sẽ mang bất hạnh cho anh sau này. Đang chạy cao hứng đến giữa sân ga nhộn nhịp thì đột ngột Dương Thảo ngừng lại khiến Xuân ở phía sau mất đà, ngã chúi mặt vào lưng cô chủ. Con bé sờ mũi nhăn nhó, toan cất tiếng hỏi thì đã thấy Dương Thảo quay lại, giọng ngập ngừng: - Em... có biết mặt hai cậu không? Trước cái nhìn tròn xoe của Xuân, Dương Thảo cười cười. Nói mới để ý rằng cô đọc tiểu thuyết cơ mà, trong đầu cũng từng hình dung dáng vẻ các nhân vật nhưng đấy chỉ là do tưởng tượng, còn khuôn mặt thật của họ trong tiểu thuyết thì không biết như thế nào. Cô thấy Xuân đưa mắt nhìn quanh một hồi, rồi bất ngờ nhỏ chỉ tay đồng thời kêu lên: "A, là anh Quý, người làm của nhà họ Cao đó cô!". Dương Thảo liền nhìn theo hướng chỉ tay của Xuân, mới thấy cách đó không xa, có ba chàng trai ăn mặc cao sang trông nổi bật giữa dòng người qua lại tại đây. Một người mặc sơ mi Tây với áo ghi lê, đội mũ Beret xám, mang gương mặt hơi lạnh lùng và kiêu ngạo. Người thứ hai đứng bên cạnh có nét trầm mặc, đôi mắt u buồn, mặc sơ mi có khoác thêm veston xanh sậm. Cuối cùng người thứ ba là cao nhất, mặc sơ mi cùng quần tây đen có dây đeo vai, gương mặt vui vẻ cùng nụ cười tươi. Không cần đoán cũng biết, đó là ba "nam thần" của tiểu thuyết: Cao Phong - Cao Đình - Lương Bằng. Họ đang đứng nói chuyện với người làm tên Quý. Không thể chần chừ, phải đến đó ngay! Nhưng dòng suy nghĩ gấp gáp đã bị cắt ngang khi Dương Thảo khựng lại, đôi mắt phản chiếu rõ khung cảnh một cô gái đi ngang qua và rồi suýt trượt ngã, dĩ nhiên ba chàng trai kia đồng loạt đưa tay ra đỡ lấy. Khi cô ấy đã đứng vững lại thì Dương Thảo mới nhìn rõ... Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, tóc đen dài thắt bím hai bên, dáng người nhỏ nhắn vừa tầm trong chiếc áo dài mini raglan. Nụ cười của cô thật e lệ. Và đó chính là nữ chính Mai Cẩm Tú. Vào khoảnh khắc nhìn thấy người con gái thanh tao ấy, Dương Thảo đã hiểu: cuộc gặp gỡ định mệnh này là không thể tránh khỏi! Có ai đó đi ngang qua vô ý va trúng vai Dương Thảo, đôi giày cao gót khiến cô chới với ngã ra sau, lúc hoàn hồn lại đã thấy mình đã ngồi bệt dưới đất. Dương Thảo hướng mắt đến chỗ bốn người nọ vẫn còn đứng trò chuyện, trông nụ cười tươi tắn của Mai Cẩm Tú thì cô thấy buồn cười. Nữ phụ ấy mà, dù ngã bao nhiêu lần cũng chẳng ai để ý đến, còn nữ chính chỉ vừa "suýt" ngã là đã có nam chính lẫn nam phụ đồng loạt đỡ lấy. Cùng là phụ nữ với nhau mà sao oan trái đến vậy? Vịn vào cánh tay Xuân, Dương Thảo mau chóng đứng dậy. Nhỏ hỏi cô chủ có sao không? Dương Thảo phủi bụi trên áo khoác rồi lắc đầu, thiết nghĩ thời gian tới bản thân sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi nữa nên một cú ngã thì nhằm nhò gì. Kéo nhẹ vạt áo khoác, cô ngẩng cao đầu đồng thời bước đến chỗ anh em nhà họ Cao. Nhác thấy một cô gái lạ mặt ăn vận sang trọng tiến đến, Cao Phong, Cao Đình và Lương Bằng cùng hướng mắt vào cô. Quý đứng kế bên liền kêu lên: - Có phải cô Thảo ở nhà họ Dương không ạ? - Đúng vậy, cô Thảo theo ý ông chủ đến đây để đón cậu Phong và cậu Đình. Xuân vừa dứt lời thì tên Quý nhanh chóng giới thiệu, chàng trai trông lạnh lùng kiêu ngạo là cậu Hai, Cao Phong; chàng trai mang nét trầm mặc khó gần kia là cậu Ba, Cao Đình. Cuối cùng là Lương Bằng, chàng trai vui vẻ thân thiện. Dương Thảo kín đáo quan sát Cao Phong. Rõ đúng chất công tử nhà giàu, bảnh bao điển trai và mang nét đặc trưng của sự lạnh lùng. Như tác giả Mộng miêu tả, anh có sống mũi cao hệt người phương Tây. Đàn ông mũi cao, khuôn mặt thường rất sang! Cảm giác được gặp nhân vật tiểu thuyết mình yêu thích bằng xương bằng thịt thật khó diễn tả! Dương Thảo chuyển dời ánh mắt sang Cao Đình, nam chính. Cũng không khác gì so với miêu tả, anh mang nét trầm mặc, đôi mắt u buồn là điều đẹp nhất nơi anh. Giống như bao tiểu thuyết "lâm li" khác, nam chính này dĩ nhiên không thoát khỏi việc phải mang số phận bất hạnh từ lúc còn nhỏ. Bấy giờ đến lượt Cẩm Tú, người mà nãy giờ không lọt vào mắt Dương Thảo, nói: - Cảm ơn hai cậu đã giúp đỡ, em xin phép đi trước. Cẩm Tú không quên nhìn qua cô chủ họ Dương và mỉm cười chào. Dương Thảo cũng gật đầu đáp lại, đôi mắt ấy chẳng hề rời khỏi Cẩm Tú lúc cô đi ngang qua. Thật là một nữ sinh viên trong sáng, ngây thơ, thuần khiết. Sự việc tiếp theo, cô dễ dàng đoán ra, đó là: ba chàng trai kia đều âm thầm dõi mắt theo Mai Cẩm Tú! Cao Đình và Lương Bằng, Dương Thảo không quan tâm mà chỉ để ý đến Cao Phong. "Vào khoảnh khắc đó, anh đã được định sẽ phải đau khổ vì cô ấy." Mời các bạn đón đọc Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) của tác giả Võ Anh Thơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc - Mộc Tâm
Người đàn ông nheo mắt lại, nhìn cô gái chằm chằm. Cô cắn môi, cụp mắt. Chiếc váy dài vì tư thế nằm nghiêng của cô mà bị vén cao. Cô nâng chân lên cọ cọ vào cẳng chân anh. Thân thể anh cứng đờ, bàn tay dùng sức giữ chân cô lại. Ngôn Hâm biết phản ứng của anh là gì, cô đành phải bày ra dáng vẻ nhu nhược. “Chú à….” Dù là người cực kỳ lý trí như Hà Nhất Triển thì cũng bị tiếng gọi mềm mại này của cô làm cho run lên. Nhìn vào đôi mắt đỏ hồng đó, cảm giác nóng rực quen thuộc lại dâng lên, giống như ngọn lửa lớn, từ từ thiêu đốt thân thể anh. Anh thích thú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ngôn Hâm. Tiểu nha đầu này ăn nhầm cái gì rồi, dám trêu trọc anh? “Không ngoan thế này, nên trừng phạt sao đây?” Hà Nhất Triển vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của cô. Giọng nói trầm thấp của anh như loại rượu nguyên chất, khiến người ta say mê. “Chú à… nhẹ một chút, người ta sợ đau.” Cô cọ cọ vào người anh lấy lòng. Hà Nhất Triển rủa thầm một tiếng, cúi xuống hôn Ngôn Hâm mãnh liệt như muốn nuốt cô vào bụng. Anh nuốt hết nước bọt của cô, cắn đầu lưỡi cô phát đau. Đầu lưỡi anh không ngừng càn quét trong miệng cô, ép cô phải ngửa đầu thừa nhận thế tiến công của anh. *** Ngôn Hâm là người phụ nữ hạnh phúc nhất trong mắt mọi người. Việc kết hôn rồi sinh con thường làm người phụ nữ phát điên, nhưng ông xã của Ngôn Hâm lại rất tốt, Hà Nhất Triển luôn chủ động giúp vợ lúc rảnh rỗi, cho cô có thời gian riêng tư của mình. Vì nếu suốt ngày ở nhà chăm con mệt quá sức, một thời gian không ra cửa da dẻ sẽ tái nhợt thiếu sức sống, hai mắt thâm xì. Sinh hai đứa liền một lúc, cả hai vợ chồng đều luống cuống tay chân, lao tâm mệt nhọc suốt hai năm mới dần thoát khỏi quẫn cảnh của những người mới làm cha mẹ. Mấy năm nay mấy ngôi sao nữ nổi tiếng hay chia sẻ cuộc sống sau khi kết hôn, nên trên mạng bắt đầu có nhiều người cũng post về cuộc sống ở nhà dạy con của mình. Ngôn Hâm đã ở nhà một thời gian dài, thỉnh thoảng không nhịn được cũng sẽ lên mạng chia sẻ về hai kẻ dở hơi trong nhà. Được mấy bà mẹ bỉm sữa đáp lại, cô hết sức vui mừng, cứ như tìm được đồng minh, nên thường xuyên chuyện trò qua lại, tổ chức gặp mặt mua sắm, so sánh giá cả. Ngôn Hâm cảm thấy mùa xuân thứ hai của mình như đang mở ra trước mắt. Tìm được người cùng bàn luận về sinh hoạt hàng ngày sau khi kết hôn cùng Hà Nhất Triển, Ngôn Hâm cảm thấy rất đủ rồi. Hơn nữa có bạn bè cùng chung chí hướng, có thể nói những chuyện không thể nói với ông xã đúng là rất tuyệt. Mọi người đều nói nuôi con là chuyện thần kỳ nhất trên đời này, Ngôn Hâm cả ngày đều ở cạnh bọn nhỏ, nhưng không phải chuyện gì cô cũng để ý hết được. Con trai lớn Mộ Ngôn thông minh hiểu chuyện, khi còn nhỏ thường dính lấy cô, nhưng không biết ba nhóc nói gì mà dần dà lại phát triển thành kiểu cuồng em gái. Ban ngày nếu Ngôn Hâm đang làm việc nhà, em gái khóc, dù đang làm dở chuyện gì, cậu nhóc cũng chạy ngay đến, lớn tiếng báo cáo động thái mới nhất của em gái với mẹ. ... Mời các bạn đón đọc Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc của tác giả Mộc Tâm.
Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc - Lưu Lãng Hồng Tường Vi
Truyện Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc là một truyện khá hấp dẫn và lý thú. Lưu Lãng Hồng Tường Vi dẫn dắt bạn đọc vào một thế giới của những câu chuyện tình yêu đan xen, chồng chéo, đau khổ lẫn với hạnh phúc, để rồi khi nào đó tự hỏi rằng nước mắt này ở đâu ra, trái tim này quá yếu mềm hay là tại nó cố tình hùa đẩy theo cảm xúc? Đêm tân hôn, chờ đợi cô không phải người chồng dịu dàng che chở, mà là một trò chơi đổi vợ tàn khốc. Thân là cô dâu, lại bị chồng mình tự tay đẩy vào vòng tay người đàn ông khác, hung hăng chà đạp tự ái của cô. Cô bị thuốc mê khống chế, bị buộc đón nhận hoan ái ở dưới thân thể của người đàn ông khác, ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ. . . . Trước mặt mọi người, bọn họ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, người người yêu thích và ngưỡng mộ. Sau lưng người, cô chẳng qua là nữ đầy tớ làm ấm giường của anh, bị anh bừa bãi lăng nhục, "Cô chẳng qua chỉ là một phụ nữ dâm tiện, không có lệnh của tôi, cho dù cô muốn chết cũng không được!" "Người phụ nữ của tôi mang thai!" người đàn ông ôm chị họ của cô, cùng xuất hiện ở trước mặt cô. Nhìn anh biểu hiện gương mặt dịu dàng với người phụ nữ trong ngực, cô chỉ có cười chúc mừng, mà trong lòng thì đang nhỏ máu: Anh đã biết, em cũng mang thai mà! "Vậy chúng ta ly hôn đi! Em sẽ chúc hai người hạnh phúc!" cô cố giả bộ kiên cường, mặc dù trong lòng có tình yêu, nhưng tình yêu đó đã bị trăm ngàn vết thương. "Ly hôn? Cô muốn thoát khỏi tôi để cùng ở cùng bay với gian phu của cô sao? Tôi cho cô biết, đừng mơ tưởng!" Trong mắt thoáng qua vẻ hung ác, rõ ràng là muốn trả thù cô, tại sao khi cô nói ly hôn, anh lại cảm giác có chút không nỡ? Một cuộc tai nạn xe cộ bất ngờ xảy ra, cô hoàn toàn biến mất trong thế giới của anh, anh mới phát hiện, thì ra là trong quá trình trả thù cô, tim của mình cũng chảy máu. Năm năm sau, cô mang theo hai đứa trẻ, một trai một gái, trở lại vùng đất này. Trong bữa tiệc thứ nhất, lại không ngờ đối mặt cùng đôi mắt kia. "Mẹ, chú đó trông thật giống anh hai!" Tiếng kinh hô của con gái khiến cô theo bản năng kéo bé trai bên cạnh vào trong ngực. "Cô trông rất giống vợ của tôi!" con ngươi sắc bén như chim ưng của anh khiến cho cô có cảm giác bị nhìn xuyên qua. "Tiên sinh thật thích nói đùa, xin lỗi tiên sinh, xin lỗi tôi không tiếp ngài được, chồng tôi đang đợi tôi!" cô rời đi tựa như trốn, tầm mắt sau lưng lại bám chặt như bóng theo thân. . . . Ác ma tìm tới cửa lần nữa, lần này, vận mạng của cô sẽ như thế nào? *** Thật ra văn án hơi lừa tình một chút, truyện cũng không quá mức tàn khốc như thế, nhưng đúng là loại cường thủ hào đoạt. Theo cảm nhận riêng của tớ truyện không quá ngược, ngược nữ trước ngược nam sau, tất nhiên quá trình ngược nữ thường dài hơn ngược nam. Nhưng tớ nghĩ là sau đó thì anh nam chính đã trả giá đủ và con đường truy vợ cũng thật cam go. Gần cuối truyện sẽ không thiếu những cảnh đáng yêu của 2 em bé, 1 bé rất dễ thương, 1 bé rất thông minh. Cái tớ thích nhất của truyện chắc là... có 3 anh nam đều vô cùng đủ tiêu chuẩn Mời các bạn đón đọc Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc của tác giả Lưu Lãng Hồng Tường Vi.
Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường - Vô Tụ Đinh Hương
Thể loại: Cổ đại, Hài sủng, Nữ phẫn nam trang Tình trạng: Hoàn thành, HE Nam + Nữ chính: Trình Dục Chi + Mộ Dung Hòa Chính  *Chống chỉ định lúc ăn cơm uống nước* ************************************* Gia tộc Mộ Dung mỗi đời chỉ có một cô con gái duy nhất là “kỳ tài võ học” không ai có thể vượt qua. Dù như vậy nhưng cũng không thể tránh khỏi số mệnh: sau khi sinh con sẽ chết vì khó sinh. Mỗi người con gái đều được nuôi dạy tinh thông cầm kì thi họa, hiểu biết lễ nghĩa… nhưng vì vậy mà có nhiều người theo đuổi vài khong thoát khỏi vận mệnh. Rút ra từ những bài học đẫm máu đó, đến đời Mộ Dung Hòa Chính lại được gia tộc nuôi dạy theo chiều hướng ngược lại với kế hoạc “Giai nhân tuyệt đại” đầy đủ mọi tật xấu : giấu giếm giới tính, lưu manh, thổ phỉ, hám tiền, thô tục còn hơn cả nam nhân. Sau cái kế hoạch nuôi dạy quá thành công, Mộ Dung Hòa Chính đi khỏi nhà với kế hoạch vơ vét tiền của thiên hạ. Nàng gặp được Trình Dục Chi và bám theo hắn bởi lý do hắn là người duy nhất chưa bị nàng chọc tức cho xì khói. Còn TRình Dục Chi ban đầu giữ nàng lại vì muốn xem con người có thể “ vô lại” đến mức nào!!! Từ đó trong đoạn thời gian trưởng thành của nàng luôn ở bên Trình Dục Chi và được hắn chăm sóc, còn nàng vẫn tiếp tục đi vơ vét tiền của thiên hạ… Toàn bộ câu chuyện được kể bằng lời của nữ chính đậm chất lưu manh về cuộc sống từ nhỏ đến lớn, từ những tình huống nhỏ nhất cũng lộ ra bản chất lưu manh thổ phỉ của nàng… ****************************************** “Ông nội của ta đóng giả một sư gia nghèo túng, đem theo ta lăn lộn ở đủ chốn nha môn, cho ta học thói khẩu phật tâm xà, lá phải lá trái, thuận gió nổi lửa, ném đá xuống giết, người gian ta trá!!!  Bà nội ta trước giờ đoan trang hữu lễ, là một vị phu nhân cao quý cũng vì ta mà phải thay đổi hình tượng, trước mắt mọi người huơ tay huơ chân, đánh rắm, xỉa răng, xỉ mũi!!!  Đại bá ta là người sợ bẩn, nhưng cũng phải trà trộn sống chung với đám khất cái suốt ba tháng, chỉ nhằm "tìm hiểu thực tế" để có thể dạy ta thế nào là thô tục "hàng thật giá thật". Nhưng coi như ông ấy cũng không lỗ, vì trà trộn vào trong Cái Bang, cuối cùng cũng bò lên được chức bang chủ. Phải nói trong nhà ta, đại bá là người nhìn xa trông rộng nhất. Như đã nói ở trên, nhị bá đem ta đi đến chốn gió trăng cùng y quán chữa bệnh hoa liễu, nhưng ông ấy vốn là người luôn giữ mình trong sạch, coi thanh danh như mạng. Từ nhỏ, mẹ ta lúc nào cũng lải nhải bên tai ta: "Người không vì mình, trời tru đất diệt." Trải qua nhiều năm, câu đó khắc sâu vào trí óc của ta, kết quả là ta làm việc đều nghĩ đến mình trước hết, quyết không làm gì tổn hại đến bản thân. Mà giọng nói thánh thót như hoàng oanh của mẹ ta giờ chẳng khác gì tiếng lừa the thé.  Cha ta chìu chuộng ta hết chỗ nói, ngoại trừ khuyên ta ăn mặc càng lôi thôi càng tốt (trang phục xinh đẹp sẽ dẫn sói vào nhà), mọi thứ ăn uống chơi đùa đều là hàng cao cấp, để ta tận hưởng khoái lạc trong cuộc sống. Đồng thời cũng khuyến khích cảm xúc sợ đau, sợ khổ, sợ chết của ta mọi nơi mọi lúc. Sau đó lại nói cho ta biết số mệnh đáng sợ của con gái họ Mộ Dung, ta đương nhiên để cao cảnh giác, không để nó xảy ra trên mình ta…” ** Đám cướp hồ nghi không dám tự tiện hành động. Ta thúc giục bọn họ: "Động thủ nhanh lên, các ngươi không cướp bọn họ, thì lão tử cướp các ngươi quái gì được." Tên trùm cướp cẩn thận hỏi lại: "Vậy ngài trực tiếp cướp bọn họ không được sao?"  Ta khinh thường liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi biết cái gì? Lão tử trực tiếp cướp thì chẳng phải biến thành cướp đường rồi sao? Lão tử làm sao làm những chuyện đê tiện như thế? Lại còn bị quan phủ lùng bắt nữa, phiền toái lắm! Nhưng cướp của các ngươi thì không giống vậy! Vì dân trừ hại, không chừng còn có thưởng thêm nữa là! Vì vậy đừng lải nhải nữa, mau cướp đi!" Nói xong ta đi đến bên một tảng đá lớn, lăng không vỗ một chưởng, tảng đá hóa thành bột.  ** Ngày hôm đó ta chẳng khác gì chó con theo mẹ, theo đuôi hắn hít hít không ngừng, tới buổi tối mà vẫn chưa đã nghiền, ta bèn nhảy lên giường của hắn ngủ chung. Hắn lập tức từ chối: "Không được, không hợp với lễ pháp."  Đây là lần đầu tiên hắn dám cự tuyệt ta, thật là quái lạ. Ta không phục, phản đối: "Hai thằng đàn ông ngủ chung thì có sao đâu mà sợ." Mặt hắn dại ra: "Bộ ngươi là đàn ông hả?" Ta giận dữ, vỗ ngực: "Ngươi dám xem thường lão tử! Đừng tưởng rằng ngươi là sư phụ thì lão tử không dám đánh ngươi. Nói cho ngươi biết, lão tử thích nhất là khi sư diệt tổ! Bằng không chúng ta múa máy một chút, ai thắng thì người đó là đàn ông."  * Tối đến, hắn chui vào phòng trước, khóa cửa lại. Ta cóc cần ngủ chung với hắn, nhưng hắn làm bộ làm tịch như vậy thì ta càng phải dằn mặt hắn. Lão tử ta lăn lộn Cái Bang, ăn trộm ăn cướp chẳng chuyện không làm, dựa vào thân thủ của lão tử, có cái cửa nào chống được không hả? Cho nên ta dễ dàng tóm được hắn quẳng lên giường.  Ta đặt tay lên huyệt đạo của hắn, hỏi: "Hôm nay ngươi chọn ngủ kiểu nào?" Hắn nhắm mắt lại thở phì phò, sau đó mở mắt ra, cắn răng: "Loại thứ nhì." Thật tiếc quá xá, thiếu chút nữa hắn sẽ nổi nóng rồi, ai ngờ lại nén giận được, xem ra ta vẫn còn phải tiếp tục cố gắng mới được.  Ta buông tay ra, chui vào lòng hắn nằm một cách thoải mái, ngửi ngửi mùi của hắn rồi thỏa mãn thốt: "Vậy mới là sư phụ ngoan chứ." ** Có một buổi sáng tỉnh giấc, ta hỏi Trình Dục Chi : “ Sư phụ, buổi tối có phải lúc đi ngủ ngươi mang theo cái chày giã thuốc không, nó cứ chọc chọc làm ta khó chịu quá.”  ** Ta đi khuyên Trình Dục Chi, hắn nhìn ta hỏi : " Ngươi muốn ta thành thân với công chúa sao ?"  Ta gật đầu nói : " Đúng vậy, ngươi đáp ứng đi, hoàng thượng sẽ cho ta thật nhiều tiền. Sau đó, ta là đồ đệ của Phò mã, ta muốn kiếm tiền thì còn kẻ nào dám nói. Thật tốt."  Hắn nói xa nói gần : " Vậy sao ? Thế ngươi chuẩn bị ngủ riêng một mình chưa ?"  Ta ngạc nhiên hỏi : " Vì sao ta phải ngủ một mình ?" Hắn thản nhiên đáp : " Sau khi ta thành thân với công chúa, đương nhiên phải ngủ cùng nàng. Ừm, nếu là mong muốn của ngươi, ta sẽ tới chỗ hoàng thượng trả lời, rằng ta đồng ý cưới công chúa"  Ta cuống quýt ngăn cản : " Không được, ngươi không được ngủ chung với người khác. Ta qua chỗ hoàng thượng nói trước đã"  Nói xong, ta lập tức đi thương lượng với hoàng thượng : "Bệ hạ, công chúa gả cho sư phụ ta cũng được, nhưng bọn họ không được ngủ chung một chỗ" ** Sau khi đánh giặc xong, cuộc sống an nhàn nhiều. Chứng đổ máu mũi của Trình Dục Chi lại tái phát, ta cũng thật sốt ruột, liền hỏi hắn : " Không phải ngươi là thần y sao ? Vì sao không trị cho khỏi hẳn được ?"  Hắn ấp úng nói : " Không phải không trị được, mà do thiếu một vị thuốc"  Ta vội vàng hỏi hắn : "Vị thuốc gì. Ta đi cầu xin hoàng thượng phái người tìm giúp." Hắn do dự một chút nói : "Kỳ thật cũng không khó tìm, chỉ là nước bọt của một người có võ công cực kỳ cao cường là được"  Ta cực kỳ ngạc nhiên hỏi : " Thật sao, sao lại có vị thuốc kỳ quặc như vậy ?" Hắn liền tỏ vẻ đàng hoàng chững chạc nói : " Hừ, đây là phương thuốc cổ truyền, chỉ chuyên trị bệnh nặng thôi" Nói cũng đúng, hắn biết rất nhiều phương thuốc cổ truyền, có những loại còn gây ngạc nhiên hơn, mà cũng đều dùng được.  Ta liền vỗ ngực nói : " Việc kia quá đơn giản, ngươi chỉ cần nói cần ai, ta liền giúp ngươi bắt hắn về, hắn dám không nghe lời thì ta sẽ đánh cho hắn một trận"  Trình Dục Chi nhìn ta do dự, rồi mới nói " Nếu bàn về võ công, thì người giỏi nhất mà ta biết chính là ngươi"  Ta lườm hắn một cái với vẻ khinh thường : "Mấy tên thư sinh các ngươi thật phiền toái, chuyện đơn giản như vậy mà cũng nhặng xị lên, để ta nhổ nước bọt cho ngươi liền"  Hắn liền tỏ vẻ khó xử nói : "Không được, dùng tay lấy không có hiệu quả" Ta sốt ruột nói " Ai nha, ngươi nói một lần rõ ràng cho xong được không, đừng có rặn ra từng chút một như bị táo bón như thế. Vậy ngươi nói xem phải lấy như thế nào đi ?"  Hắn bất đắc dĩ lắc đầu : " Nói chuyện với ngươi chả có tí lịch sự nào cả"  Ta trừng mắt liếc hắn một cái : " Đừng lảm nhảm vô nghĩa nữa, lấy thì lấy nhanh lên"  Hắn tiến lại gần nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của ta lên, dùng ánh mắt giống như rượu hoa điêu sóng sánh say lòng người bậc nhất nhìn ta, sau đó lại dùng âm thanh ôn nhu như mặt nước nói với ta : "Ta lấy nhé "  Ta chỉ cảm thấy người khẽ run lên, người bủn rủn không còn chút lực nào. Không ổn! Không phải y luyện tà công gì chứ.  Ta đang ngờ vực, hắn đã nói : " Nhắm mắt lại đi" Ta hồ đồ choáng váng nhắm mắt lại theo lời hắn, sau đó có một vật gì đó thật ấm áp áp nhẹ lên môi ta, là môi của hắn.  Môi hắn nhẹ nhàng dịu dàng lướt nhẹ trên môi ta, như kiểu môi ta là một vật gì đó đẹp nhất trên đời, làm hắn lưu luyến không thôi. Sau một lúc, trên môi hắn mơ hồ có mấy từ thốt ra không rõ : " Mở miệng ra."  Đầu óc ta sớm đã mê man hỗn loạn, mơ mơ màng màng mở miệng ra, đầu lưỡi hắn thừa dịp len vào, náo loạn trong miệng ta. Đầu ta càng choáng váng, chỉ cảm thấy cứ đế hắn xâm lược trước thế này thật không được, không cam lòng yếu thế liền vươn đầu lưỡi đánh trả, đầu lưỡi hắn lập tức chào đón, dây dưa với ta ở cùng một chỗ. Cũng không biết phải bao lâu, ta giống như vừa uống rượu xong, thoải mái nhẹ nhõm, rồi lại cực kỳ thoải mái. Hơi thở của hai bọn ta càng lúc càng nặng nề, rồi hắn rời khỏi miệng ta, dựa vào vai ta hít sâu một hơi.  Một lát sau, hắn đã bình tĩnh trở lại, ta cũng hết choáng váng. Hắn nhìn ta, tay hươ hươ trước mặt ta nói " Đừng dùng ánh mắt say đắm như vậy nhìn ta, ta sẽ không nhịn nổi đâu.  **************************************** Ad #Lam - fb.com/ngontinh.reviewcfs Mời các bạn đón đọc Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường của tác giả Vô Tụ Đinh Hương.
Bụi Trong Ngực - BuiThao3011
Tôi là Hạnh cái tên của tôi dường như nó có 2 nghĩa bất hạnh và hạnh phúc và tất nhiên tôi muốn chọn hạnh phúc,,,,nhưng đời đâu như là mơ nhà tôi chỉ có bố và anh trai mẹ tôi đã mất sớm còn tôi là cô sinh viên y khoa với sự nỗ lực đi làm thuê để được đến trường...làng tôi ở ven đường tới sân bay tôi 18 tuổi khi cái tuổi mới lớn nhưng tôi quê mùa và k sành điệu như các cô bạn cùng tuổi...rồi 1 ngày bố tôi gả tôi cho tên cùng làng...nỗi đau khi ngày cưới chú rể bỏ đi theo người khác ...và đến ngày tôi gặp anh khi đang trông trạm y tế ...1 người đàn ông với nhiều vết chém trên người và trên người có rất nhiều hình xăm ...tôi sẽ được hạnh phúc hay là bất hạnh khi gặp người này đây ?.... Mời các bạn đón đọc Bụi Trong Ngực của tác giả BuiThao3011.