Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ánh Dương Soi Lối - Khâm Điểm Phế Sài

Dưới ngòi bút sáng tạo của Khâm Điểm Phế Sài, tác phẩm Ánh Dương Soi Lối là một trong những truyện ngôn tình hay nhất, mang đậm nét lãng mạn, trong sáng nhẹ nhàng của tình yêu đơn thuần. Em sẽ không chờ anh. Nếu muốn, em sẽ đi tìm anh. Đây là một câu truyện online hay kể về một gã vô lại không nơi không chốn cố định cùng một bác sĩ thú y tha hương phiêu bạt. *** Lại một ngày thứ ba bình thường trong tháng sáu. Lúc Hứa Liên Nhã tiêm vắc-xin cho mèo của khách xong, bước ra khỏi tòa nhà thì trời đã tối đen, lại một đêm mát lạnh, không khí nặng nề, vẫn còn đó hơi nóng của ban ngày. Dấu hiệu báo trước con mưa, Hứa Liên Nhã thầm than, quả nhiên còn chưa đến cửa tiểu khu, những giọt mưa lộp độp trút xuống người cô, đầu chóp mũi ngập tràn mùi bụi đất. Cô xách theo hộp dụng cụ cấp cứu, chạy chậm ra bên ngoài. Cách trạm xe bus một quãng, thoáng thấy một sạp báo bên đường, cô rảo bước vào đó trú mưa. Chiếc áo trắng ướt hơn nửa, hoa văn áo ngực bên trong thấp thoáng lộ ra, Hứa Liên Nhã nhếch nhác vuốt lấy tóc mái bị ướt, lấy giấy mềm ra bắt đầu lau tay lau mặt. Cô lại đổi tờ khác lau hộp dụng cụ, lúc cầm giấy tìm thùng rác thì mới để ý đằng sau sạp là một người đàn ông. Điện tử truyền thông phát triển nhanh chóng, báo chí truyền thống cũng dần yếu thế đi, nói là sạp báo, nhưng giống tiệm tạp hóa hơn. Trên tường và quầy đối diện trưng bày lác đác vài ba tờ báo tạp chí, tường bên trái đặt thuốc lá, đằng sau là tủ lạnh, bên trên treo máy nạp tiền*. Trước quầy hàng đặt một chiếc lò ruột nướng ngoài trời, bên cạnh là một thùng nước khoáng cùng với bánh ngọt được đóng gói sẵn. (*Nguyên văn là 空中充值,là một hình thức nạp tiền vào tài khoản điện thoại gián tiếp, chỉ cần nhập mật mã tài khoản, ngay lập tức sẽ có tin nhắn được gửi đến trung tâm công ty nạp tiền, lúc ấy có thể chỉ định số điện thoại để nạp tiền. Số tiền nạp linh hoạt, chỉ cần trên 1 đồng.) Ngọn đèn trắng không sáng lắm, dường như tất cả mọi thứ được bao trùm một màu đen, toát lên vẻ cũ kỹ suy tàn nói không nên lời. Người đàn ông ngồi trong góc chếch một bên Hứa Liên Nhã, ánh mắt vội vã giao nhau, rồi anh ta lại như không có việc gì cúi đầu, chỉ để lại cho cô ấn tượng mặt mũi có vẻ không tệ, để râu. Người đàn ông đang há miệng ăn cơm, mùi đồ ăn phát ra từ cặp inox giữ nhiệt, hẳn là ăn thịt, hương vị mê người, Hứa Liên Nhã nuốt nước bọt, càng thêm đói bụng. Nơi đây cách phòng khám thú y của Hứa Liên Nhã hai trạm xe, cô vốn có thể lái xe đi, nhưng trước khi xuất phát lại phát hiện ắc quy không có điện, sạc điện không kịp nên đành phải ngồi xe bus đến đây. Nhân viên gọi điện đến, hỏi lúc nào cô mới về, để gọi đồ ăn ngoài giúp cô. Mưa rơi ồn ào quá, Hứa Liên Nhã không khỏi cao giọng, hét lên: “Không mang ô, mấy người ăn trước đi, không cần chờ chị đâu, lát nữa ngớt mưa chị sẽ về.” Bên kia nói thêm gì đó, rồi cô cúp máy. Mưa càng lúc càng lớn chẳng kiêng nể gì, giống như sợ người ta không biết bây giờ là mùa hè chẳng bằng, nếu mưa to tiếp như thế này nữa, e là hai xe bên đường phải nối đuôi nhau nhấn còi. Mưa bắn lên mũi giày, Hứa Liên Nhã không khỏi lùi về sau, không ngờ đụng phải tủ lạnh sau lưng, cô sợ làm rơi thứ gì đó bèn vội vã quay đầu lại, may mà không có. Tiện thể cô đưa mắt nhìn vào trong góc kia, liền trông thấy người đàn ông vặn đậy nắp cặp inox, đứng lên. Hứa Liên Nhã bất ngờ phát hiện, vóc dáng người này không lùn. Sạp báo cao hơn một bậc thềm so với đất phẳng, nhưng cô có thể thấy rõ không phải do bậc thềm mà sinh ra ảo giác. Người đàn ông đó vừa đứng lên, không gian không rộng lắm trong sạp báo bỗng chốc thu nhỏ lại một nửa, không phải vì anh ta cường tráng, mà trái lại, cơ bắp trên cánh tay khiến anh ta cùng lắm chỉ săn chắc mà thôi. Người đàn ông không thấy cô, vặn mở nắp hồng trà đá, ngẩng đầu tu ừng ực, hồng trà cùng màu với cổ, hầu kết chuyển động lên xuống. Xuống chút nữa, một chiếc nút bình an* dán trên cổ áo màu đen, đèn chiếu vào, từ góc độ của cô thì không nhìn ra màu gốc của nó. (*Hình minh họa, http://kqs.tfjiaoyou.com/Upfiles/ProPic/2015-4/2015420147257626.jpg) Người đàn ông đặt bình trà xuống, Hứa Liên Nhã dời mắt, xoay xoay hạt châu phật trên cổ tay. Đằng sau vang lên tiếng sột soạt, Hứa Liên Nhã cảm giác không khí bức bách, bèn quay đầu lại. Người đàn ông chen ra từ khe hở giữa tủ lạnh và quầy hàng, đặt một chiếc ghế nhựa xuống bên chân cô, “Ngồi nghỉ tạm đi, xem ra chưa tạnh mưa ngay được đâu.” Giọng phúc hậu, cũng không có áp lực, cảm giác gần giống với bề ngoài. “Cám ơn.” Hứa Liên Nhã cười, từ khi đi ra khỏi nhà vị khách kia gần như luôn đứng, mắt cá chân sớm đã mỏi nhừ. Cô đặt hộp thuốc lên đùi, theo bản năng xoa xoa mắt cá chân. “Bác sĩ à?” Bất chợt người đàn ông hỏi. Kề cận nhau, nhưng Hứa Liên Nhã đã không còn ngửi thấy mùi thức ăn ban nãy nữa, cô phát hiện anh ta đeo túi đeo hông. Hứa Liên Nhã nói: “Bác sĩ thú y.” “Còn có thể phục vụ tận nhà sao?” “Ừ.” Cô đói lắm rồi, nên chỉ đáp miễn cưỡng. Người đàn ông cười hừ một tiếng, gật đầu, thấy cô không muốn tiếp chuyện bèn về lại trong góc ngồi. Ánh mắt Hứa Liên Nhã nhìn theo bóng lưng rộng đang dần rời đi, giữa chừng lại dừng trên chiếc lò nướng. “Một xiên ruột nướng bao nhiêu tiền?” Hứa Liên Nhã hỏi. “Một đồng.”“Còn nước?” “Hai đồng.” Cô lại nhìn mấy gói bánh nhãn hiệu không quen thuộc, không hỏi nữa, “Tôi lấy một chai nước.” Lập tức Hứa Liên Nhã rút mấy tờ tiền ra, là số tiến vừa nãy được trả, cô rút ra một tờ năm mươi. Người đàn ông lại nghiêng người lách ra ngoài, cúi đầu thối tiền lẻ cho cô. Cô nhìn chăm chú, móng tay ngón cái vuông vắn mạnh mẽ, ngón tay vừa dài lại thô, khớp xương rõ ràng. Hứa Liên Nhã cất kĩ tiền thối, người đàn ông đứng chặn thùng nước, cô chỉ có thể nhờ anh ta lấy giùm một chai. Sắc đêm dần đậm, người đi đường rất thưa thớt, có chăng cũng là bung ô vội vàng đi, có lẽ Hứa Liên Nhã là khách hàng duy nhất trong đêm nay của sạp báo. Đã hơn chín giờ, Hứa Liên Nhã bị muỗi đốt, khó tránh buồn bực. Sau quầy lại truyền đến tiếng động nghe như tiếng thùng giấy di chuyển, cô quay đầu lại nhìn, nhưng người đàn ông đã cúi người, không thấy rõ bóng, chỉ nghe thấy giọng đứt quãng, có lẽ đang nghe điện thoại. “Để ở đâu? Thùng nào…. À, để tôi tìm xem.” Dừng một lúc, “Được rồi, tôi tìm thấy rồi, lát nữa về.” Người đàn ông toan đứng lên, Hứa Liên Nhã bèn vội vàng nhìn ra ngoài, trong đêm mưa dường như vạn vật đều trở nên ẩm ướt bẩn thỉu. Quả nhiên người đàn ông lại đứng bên cạnh cô, giũ bật chiếc ô ca rô màu xanh thẫm, lung ô xòe ra mới hay nan bị gãy, ô lệch về một phía, nhưng đủ sức đối phó với trời mưa. Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, nhíu mày như có như không, giống như vì tìm được ô mà vui mừng, nói: “Tôi muốn đóng sạp, nếu không để ý thì cô cứ cầm đi.” Hứa Liên Nhã cầm hộp dụng cụ đứng lên, luân phiên nhìn người đàn ông và chiếc ô, do dự nói: “Vậy còn anh?” “Tôi ở gần đây, đi vài bước là đến, không cần dùng.” Thấy Hứa Liên Nhã không từ chối, anh ta bật cười, để lộ hàm răng trắng bóng. Lúc này Hứa Liên Nhã mới phát hiện, anh ta cao hơn cô nửa đầu, hẳn là một mét tám. Cách rất gần, Hứa Liên Nhã bổ sung thêm kết luận thoáng qua ban nãy: Dáng vẻ người đàn ông này thật đúng là khá, hơn nữa lúc cười, có bộ râu đó vừa vô lại vừa gợi cảm. Cô cám ơn nhận lấy ô: “Mai tôi lại đến trả cho anh.” “Không cần phiền phức, dù sao cũng không biết ai ném lại đây.” Người đàn ông không để ý đến cô nữa, dọn mấy chiếc thùng đặt ở ngoài vào trong, bắp thịt trên tay kéo căng, đường nét càng rõ ràng. Hứa Liên Nhã hòa vào cơn mưa, đi hơn mười mét thì quay đầu lại, người đàn ông đã bắt đầu dọn tủ lạnh. — Ngày mưa không dễ bắt taxi, cô đành đứng chờ xe bus. Ghế ngồi ở trạm xe bus cũng ẩm ướt, chỉ có một mình cô ở đấy, Hứa Liên Nhã thu ô về đứng đó. Sự thật chứng minh, xe bus vào ngày mưa cũng không dễ đợi gì. Hứa Liên Nhã ôm cánh tay, thỉnh thoảng lại đưa tay xuống chân đuổi muỗi. Có một chuyến xe bus đến, nhưng không phải của cô, có mấy người xuống xe, vội vã bước đi. Bỗng bên thùng rác đặt ở trạm xe bus xuất hiện một bóng người. Quần áo sẫm màu, lưng đeo túi sợi dệt PE hoa văn màu xanh, đang lục lọi tìm kiếm gì đó trong thùng rác, bắt mắt nhất là gậy chống mà người đang dựa vào, và chỉ còn lại một chân bên gậy chống. Dường như người nhặt rác không tìm được thứ gì tốt, bèn rời khỏi thùng rác, tùy tiện ngồi xuống băng ghế, cán gậy đập vào ghế inox phát ra tiếng lanh lảnh. Có lẽ cảm thấy Hứa Liên Nhã nhìn chăm chú, bỗng người nhặt rác xoay đầu lại. Đó hẳn là một người đàn ông bước vào tuổi trung niên, với một người nhặt rác mà nói, trang phục của ông ta có thể tính là sạch sẽ. Nụ cười của ông ta không có ý xấu, Hứa Liên Nhã không để ý, tầm mắt dời sang hướng xe bus rời đi. Đợi một lúc lâu, cuối cùng xe bus cũng chậm chạp đi đến. Lúc Hứa Liên Nhã thu ô ở cửa thì nghe thấy giọng nói hơi quen tai. “Trời mưa mà còn ra đây tăng ca à?” Nhân lúc cửa xe chưa đóng, Hứa Liên Nhã quay đầu lại. Chính là người đàn ông ở sạp báo ban nãy, mà đối tượng hiển nhiên là người nhặt rác kia, người sau khoát tay với anh, dường như nói “anh đúng là biết chế giễu người khác”. Cửa xe đóng lại, mưa lất phất rơi trên cửa kính, trong trạm xe bus chỉ còn lại một tấm biển quảng cáo sáng ngời, cùng hai bóng đen, một cao một thấp.Bầu trời quang đãng trong ngày tiếp theo khiến người ta phải nheo mắt. Nhân lúc rảnh rỗi, Hứa Liên Nhã mượn xe máy điện của nhân viên chạy đến sạp báo. Lúc này đã đổi người, ngồi sau quầy là một dì luống tuổi, tuổi tác ngang tầm mẹ của người đàn ông tối qua, nhưng nhìn mặt mũi lại không giống nhau. Trên mặt người phụ nữ trung niên được một tầng mây mù che phủ, mệt mỏi quan sát Hứa Liên Nhã. Như thùng thuốc súng không giấu được người khác, Hứa Liên Nhã dứt khoát hỏi xem người đàn ông trong sạp tối qua vì sao không ở đây. “Cô tìm cậu ta làm gì?” Cơn bực mình của người phụ nữ không phải nhằm vào cô, mà là như ứ đọng đã lâu nay cuối cùng đã tìm được người để phát tiết. “Có chút việc,” Hứa Liên Nhã đã quá quen với những vị khách tính tình hung bạo, cũng không để bụng, “Vậy dì có biết khi nào anh ta có thể đến không?” “Không biết,” Người phụ nữ không khách khí, “Cô có việc thì trực tiếp tìm cậu ta không tốt hơn sao?” “…” Hứa Liên Nhã không dây dưa với dì ta nữa, rút từ trong ví ra một trăm đồng, chỉ vào máy treo trên tủ lạnh, “Nạp tiền điện thoại.” “Ờ.” Người phụ nữ cào mấy sợi tóc bạc rồi xoay người, lông mày bằng phẳng, “Số.” Hứa Liên Nhã đọc số tài khoản, đợi lúc cô bấm nút nhập tiền trên điện thoại xong, nhận được tin nhắn mới đưa tiền cho dì ta. Người phụ nữ vừa nhìn mặt trời phản chiếu trên vũng nước vừa nói: “Tối nay trời mưa rơi cô đến đây đi.” “Hả?” Người phụ nữ ném cho cô một ánh mắt, “Đặc biệt trong những ngày mưa dầm ấy, mưa rơi để cô đau nhức xương cốt là tốt nhất.” Nửa câu sau dì ta gần như nghiến răng mà nói. “…” Hứa Liên Nhã biết hỏi thêm chỉ tổ tốn thời gian nên nói cám ơn, ma xui quỷ khiến thế nào mà cầm theo ô quay về. ... Mời các bạn đón đọc Ánh Dương Soi Lối của tác giả Khâm Điểm Phế Sài.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thâm Viện Nguyệt
Chỉ Hạnh được Hoàng thượng chỉ hôn cho Phùng Tam Lang. Phùng Tam Lang, tên Tiến tự Tư Thoái, là quan thất phẩm chủ chưởng văn chương bên người Hoàng đế. Chỉ Hạnh là một khuê nữ lớn tuổi của tiểu quan tòng thất phẩm, mối hôn sự giữa hai người này phải nói là nhìn vào cũng thấy kỳ cục. Trong Phùng gia, Phùng Tam Lang còn có một người huynh song sinh đỗ đạt tiến sĩ, phụ thân phụ mẫu vì tiền đồ của người huynh nên đổ mọi tội lỗi của hắn bắt Tam Lang phải đứng ra gánh chịu. Phùng Tam Lang vốn cho rằng kiếp này chàng cứ sống dật dờ như một cái xác không hồn cho đến khi kết thúc sinh mệnh, không ngờ chỉ trong giây phút vô tình lại có được báu vật quý giá nhất trên đời. Nàng xinh đẹp, tài giỏi lại hiểu chuyện, cuộc đời Phùng Tam Lang chàng được rất ít sự quan tâm ấm áp của những người bên cạnh, nên chàng càng trân trọng nàng như trân bảo quý giá. Vào cái đêm động phòng hoa chúc của Chỉ Hạnh và Tam Lang, nàng biết chàng sẽ không chạm vào mình, nên quyết định cắt tay lấy máu giả lạc hồng. Chính từ giây phút ấy, Phùng Tam Lang dần để ý đến Chỉ Hạnh hơn. Từ ngày nàng gả vào phủ, một tay Chỉ Hạnh chỉ đạo chăm lo tới miếng ăn cái mặc của chàng, bàn tay nhỏ bé ân cần giúp chàng mặc ấm hơn, bữa cơm lúc nào cũng luôn nóng hổi đợi chàng về. Ban đầu, Chỉ Hạnh không trông mong gì nhiều vào vị phu quân nàng được tứ hôn, nàng vốn chỉ mong một cuộc sống đủ ăn đủ mặc qua ngày, không hơn. Nhưng khi ở bên Phùng Tam Lang nàng mới thấy, tư sắc, nhân phẩm và sự tài năng mà chàng luôn che giấu. Tam Lang được Thánh thượng trọng dụng không phải như lời đồn vì coi trọng nam sắc của chàng, mà nhờ có sự phò tá thầm lặng của chàng, Hoàng thượng mới càng thêm đứng vững. Sau khi Chỉ Hạnh và Tam Lang bày tỏ tâm tình của mình với đối phương, thì những tháng ngày họ sát cánh bên nhau quả thực là kim đồng ngọc nữ, song kiếm hợp bích đánh đâu thắng đấy. Tại sao mình lại nói đánh đâu thắng đấy, vì từ những phần gần cuối truyện khi Phùng Tam Lang giúp dẹp giặc loạn, chính Chỉ Hạnh là một con át chủ bài góp phần lập lên những chiến công hùng dũng của chàng. Phải nói là tác giả khá thiên vị nữ chính khi buff, thần thánh hóa chị hơi bị nhiều một chút so với quy định, nhưng thực tế khi đọc mình lại không hề thấy phản cảm. Căn bản là Chỉ Hạnh tài giỏi, cực kỳ tài giỏi, nhưng chính bản thân nàng lại tự đánh giá thấp mình. Võ công cao cường, bắn cung không phát nào trượt, đập tan rã quân địch trong một bản nhạc nhưng nàng vẫn cảm thấy có lỗi vì “không giúp được gì nhiều” cho Phùng Tam Lang, khiến chàng chẳng thể làm gì ngoài nhìn lũ người bị đánh tan tác kia mà cười bất đắc dĩ? =)) Đấy, ngơ ngác đến mức anh nhà bên gối hàng ngày còn phải cạn lời thì nói gì đến độc giả chúng mình. Được cái Tam Lang cực kỳ sủng và cưng chiều Chỉ Hạnh, ngậm trong miệng sợ tan cầm trong tay sợ rơi không phải là nói quá đâu ạ.. Ngoài ra trong truyện có một nhân vật cực kỳ đặc sắc chính là vị Hoàng thượng, cây hài highlight của cả câu truyện.. Phải nói Hoàng thượng là một fan hâm mộ các huyền thoại nữ nhi từ đời bà ngoại cho tới đời mẹ và bây giờ là đời Chỉ Hạnh, có dịp là cầu được làm đệ tử đi theo nàng, thiếu điều quỳ xuống dập đầu ba cái bái sư, nhưng tất nhiên Tam Lang sẽ là người đầu tiên ngăn cản rồi.. Truyện hài, hay lắm ạ, không chỉ nói về nữ nhi tình trường mà còn nói về nữ nhi ra chiến trường trận mạc anh dũng cực kỳ ạ.. Bà con gần xa mau đến đón đọc, riêng tui còn có nhiệm vụ đi tìm hố khác của Hồ Điệp Seba để dụ dỗ mọi người tiếp đây.. ------------- Review by #Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Truyện này chắc nhiều người đã đọc rồi. Giọng văn xưa nay của Hồ Điệp, phong độ duy trì tốt, viết bài bản. . Đây là một câu truyện sủng, hài hước, dễ thương cũng không kém phần sâu sắc và ấn tượng. Truyện dài mà không quá dài, xây dựng nhân vật và tình tiết đều ổn, ngọt ngào, ấm áp... Nói chung đáng xem ^^ Một khuyết điểm mình cảm thấy đáng tiếc là nữ chính có vẻ được thần thánh hóa hơi lố (nhưng cô ấy không xuyên không). Một vài nhân vật xuất hiện vội vã, đất diễn không nhiều nhưng vẫn gây ấn tượng mạnh, dây là một thành công. Góc nhìn của tác giả cũng khá mới, đọc cổ đại có phong thái tân thời, không nhàm chán. Truyện đại khái kể rằng Chỉ Hạnh và Phùng Tam Lang bị hoàng đế chỉ hôn. Hai người đều lớn lên trong hoàn cảnh bi kịch. Chỉ Hạnh có ông bố vô lại, tham lam, bạc tình, tuổi thơ luôn cô độc với người mẹ bệnh tật. Phùng Tam Lang còn khổ hơn. Anh có một người anh song sinh, anh trai gây họa lớn rồi Tam Lang phải gánh tội, cũng vì cha mẹ không thương đồng đều, anh trai đỗ tiến sĩ, có tương lai hơn, có ích cho gia tộc hơn nên mới đem Tam Lang làm vật hy sinh. Hai bạn trẻ đều có vết thương lòng, tuyệt vọng trong cuộc sống và hoài nghi về tình thân. Cưới nhau theo lên vua, Chỉ Hạnh thì cầu có cơm ăn áo mặc, gặp được phu quân khá khẩm hơn cha mình một chút. Tam Lang thì thôi rồi, tim sớm chết, mặt như xác ướp, xõa tóc ra vào ban đêm nhìn mà phát sợ. Trong phòng còn mua sẵn quan tái (sợ lạm phát leo thang hoohohoho) Viện họ ở âm u quái khí, cơm canh thì lạnh lẽo, người bên chồng ko làm khó nhưng mà tránh như tránh tà. Bạn nữ 9 rất ư hài lòng, cuộc sống ko đói rách, ít bị làm phiền, tự do an nhàn. Chỉ Hạnh là người phụ nữ của gia đình. Từ khi cưới nàng về Tam Lang có người chăm sóc thật lòng, áo quan rách thì được vá, ăn cơm lạnh quen giờ biết được thức ăn nóng ngon hơn nhiều... Họ từng chút tích góp ấm áp, từ từ mở lòng, yêu quý và trân trọng nhau... Bộ dạng xác ướp đã sống lại, phơn phởn gió xuân, còn học đòi thịt với chả mỡ... Tam Lang làm quan Thất phẩm, tuy thấp nhưng mà thân cận hoàng đế, cũng là người duy nhất có chức vị trong Phùng gia. Tình cảm của nam chính với thằng cha hoàng đế hết sức đặc sắc. Hoàng đế đại ca trong truyện mới là độc nhất. Anh này háo sắc, mê cái đẹp, bao gồm trai đẹp gái đẹp, đực cái đều xơi == Triều thần ca tụng hắn là hôn quân, là tên lưu manh. Hoàng đế lưu manh vô cùng phong cách, hễ một chút là ném mũ quát lên "Ta không làm nữa, ai muốn làm vua thì đi mà làm!" Hoàng đế không có quy cũ, thích cái gì thì làm cái đó, tới hoàng hậu mà còn khinh miệt, chê bai hắn vô học vô lại vô đức vô duyên.... Nhưng mà hoàng đế nhà ta có cái đáng yêu riêng, như Tam Lang nói: Hắn là người không thích hợp làm vua nhất nhưng mà làm vua tốt nhất. Phía sau con người vô phép tắc và tùy hứng đó là một trái tim cô độc khát khao tình thân, yêu quý con dân, chẳng ngại sử quan sẽ chép rằng hắn là vị vua đáng ghét cỡ nào... Trong nhiều hoàng đế ngôn tình, người này khá đặc biệt và đáng yêu. Ôi mà hắn ko góp thêm chuyện yêu đương lãng mạn nào đâu, anh này thuộc đam mỹ == Ai cũng tưởng hoàng đế là hôn quân vô dụng, Tam Lang nhờ gương mặt đẹp thành nịnh thần hại nước hai dân. Thực ra họ là những người mà một đất nước vững mạnh luôn cần có. Cả câu chuyện là bầu không khí hài hòa, vui vẻ và thâm tình. Các mối quan hệ phong phú, đủ mùi đủ vị cũng như sự bất ngờ. Truyện đan xen cung đấu, gia đấu, chính trị chiến tranh, tình yêu tình bạn tình thân tình người... Với 68 chương, đây là tác phẩm rất thành công của Seba. Review Hoa Ban Mời các bạn đón đọc Thâm Viện Nguyệt của tác giả Hồ Điệp Seba.
Tương Kiến Hoan
Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, Thái thông thông. Vô nại triêu lai hàn vũ, Vãn lai phong [1]. Tấn giang biên tập đánh giá: Lý Tiệm Hồng đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm  được ăn cả ngã về không, khi bị quanh vây rất nhiều thiết kỳ. Phong tuyết nộ hào, thiên lý tuyết nguyên. Ngay trong lúc tình huống nguy hiểm này  một người một ngựa xông khỏi chiến trường, lại vì vách núi sụt lở mà tiêu thất dưới vực sâu… Mà ở một nơi khác, Đoạn gia Nhữ Nam thành Đoạn gia, quản gia bà tử đang trách phạt “Đào sinh tử” Đoạn Lĩnh bị mọi người hoài nghi ăn cắp, giữa lúc cậu khốn đốn bất lực nhất lại bị một nam tử xa lạ cứu ra mang đi. Đại tuyết tung bay, núi xanh như mực, màn sân khấu giật lại, truyền kỳ là sinh ra trong lúc đó. Tác giả sử dụng ngôn ngữ thành thạo lưu loát, từ tình cảnh chiến trường làm thiết nhập, vừa mở đầu đã khiến độc giả chìm đắm trong bầu không khí cổ phong bi thương, đồng thời cũng bắt được đầu mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật cùng với những phục bút vô tình cố ý lộ ra. Thiếu niên ăn nhờ ở đậu, thân thế vẫn là một câu đố, đột nhiên xuất hiện một nam nhân xa lạ ra tay cứu vớt, theo tình tiết tiến triễn, nhân vật lần lượt lên sân khấu, nội dung phát triển của câu chuyện dẫn dắt độc giả đến vô hạn mơ màng. *** Review Thanh Phong:   Tương kiến hoan là bộ đam mỹ đầu tiên mình đọc của bố Gà, đây cũng là bộ đam mỹ dù có đọc đi đọc lại bao nhiêu lần mình vẫn có thể khóc, cười cùng các nhân vật. Trước hết, Tương kiến hoan là một bộ truyện dài, là một hành trình vất vả của nhân vật chính trên con đường tìm lại thân phận của chính mình. Tính thời điểm ở đầu truyện cho đến cuối truyện là cả một chặng đường trưởng thành, gặp gỡ nhiều người, lập mưu tính kế, cố gắng sống sót của Đoàn Lĩnh kéo dài từ khi cậu mới chỉ là một thằng nhóc cho đến lúc thành niên. Ắt hẳn, ai đọc Tương kiến hoan đều sẽ rất ấn tượng sâu đậm với Lý Tiệm Hồng. Một Lý Tiệm Hồng ấm áp như mặt trời, hiền hòa với đứa con duy nhất, cũng rất hài hước, giỏi võ công, cái gì cũng biết. Mỗi khi nhớ về Lý Tiệm Hồng, chắc chắn sẽ nhớ đến câu: “Cả đời này nguyện cầm Trấn Sơn Hà đưa đường chỉ lối cho con.” Ba Hồng không chỉ là một vị tướng quân tài giỏi, một vương gia võ công cái thế, mà là một người cha yêu thương con trai mình hết mực. Đoàn Lĩnh muốn làm gì ba Hồng đều ủng hộ, hỏi cái gì cũng đáp lại, cũng từng đùa cợt con mình khi đi thi, “Nếu không đỗ cha lót tiền cho con vào trường.” Số mệnh của Đoàn Lĩnh là làm thái tử, sau này trở thành cửu ngũ chí tôn, thế nhưng không vì vậy mà ba Hồng khắt khe với Đoàn Lĩnh. Đoàn Lĩnh thích trồng cây cỏ, ba Hồng vui vẻ ủng hộ, thích học y thuật ba Hồng còn vui mừng hơn. Có lẽ may mắn nhất cuộc đời Đoàn Lĩnh, không phải sinh ra là hoàng tộc, mà có ba Hồng là ánh sáng đưa đường chỉ lối, là người dẫn dắt cậu đi những bước đầu tiên, là người ảnh hưởng đến cậu suốt cả đời sau này. “Cả đời nguyện cầm Trấn Sơn Hà dẫn đường chỉ lối cho con” Mặc dù sau này, ba Hồng không còn bên cạnh, nhưng đên bên Đoàn Lĩnh có Vũ Độc. Trong suốt cuộc đời Đoàn Lĩnh, mỗi giai đoạn đều gặp một người có ảnh hưởng rất lớn đến cậu, nhưng thế nào, Vũ Độc vẫn là bến đỗ cuối cùng, nguyện cả đời bảo vệ, yêu thương, lo nghĩ cho cậu. Nhưng đúng theo tên truyện, Tương kiến hoan, gặp người vui, Đoàn Lĩnh và Vũ Độc gặp nhau trong cảnh sa cơ lỡ vận, thế nhưng chính sau đó, cả hai người ở bên nhau, thấu hiểu nhau, dần dần thay đổi chính mình. Vũ Độc của trước đây, trong lòng lúc nào cũng mơ hồ, chẳng hiểu mình muốn gì, mình cần gì, nhưng sau khi ở bên Đoàn Lĩnh thì Đoàn Lĩnh chính là cả thế giới của Vũ Độc. Dù lên núi đao, xuống biển lửa, tan xương nát thịt để bảo vệ Đoàn Lĩnh thì Vũ Độc cũng cảm thấy cam lòng. Cũng chính vì trong lòng có điều muốn bảo vệ, cuối cùng Vũ Độc đã trở thành đệ nhất cao thủ, đạt đến cảnh giới võ công mà trước giờ không bao giờ dám nghĩ đến, trở thành người xứng đáng đứng đầu Bạch Hổ đường. Vũ Độc yêu Đoàn Lĩnh bằng một thứ tình cảm chân thành hết mực, cẩn thận chăm sóc, dù Đoàn Lĩnh có làm sai gì cũng chưa một lời trách giận. Còn Đoàn Lĩnh cũng dần dần trưởng thành, làm mọi việc cẩn thận, tính toán kỹ lưỡng. Ở bên cạnh Vũ Độc, Đoàn Lĩnh cũng nguôi ngoai dần những đau khổ mà bản thân trải qua, quyết tâm bước tiếp trên con đường mà “thiên mệnh” đã chuẩn bị sẵn. Lang Tuấn Hiệp, Lý Diễn Thu, Mục Khoáng Đạt… Mỗi một người Đoàn Lĩnh gặp gỡ trong cuộc đời, đều ảnh hưởng sâu sắc đến cậu. Lang Tuấn Hiệp là người đầu tiên che chở cậu sau nhiều năm sống dưới sự ức hiếp ở Đoàn gia. Lý Diễn Thu là người giúp Đoàn Lĩnh lấy lại mọi thứ vốn là của cậu. Mục Khoáng Đạt dù là một gian thần, dù lúc nào cũng âm mưu tranh giành quyền lực nhưng Mục tướng là người đã nhìn ra Đoàn Lĩnh là viên ngọc quý, dẫn dắt cậu những bước đầu tiên trên con đường công danh. Tương kiến hoan, không quá hùng tráng, vĩ đại, số lượng nhân vật cũng không hẳn là nhiều với một bộ truyện dài, nhưng nó xoáy sâu về hành trình, tính cách, nội tâm của mỗi người. Dù là nhân vật chính hay phụ, đều có đủ phân cảnh khiến người đọc hiểu rõ nhân vật ấy, có những nhân vật phụ với vai trò không quá nhiều nhưng đọc qua chắc hẳn sẽ không quên. Cách hành văn của Phi Thiên Dạ Tường tả lại những sự kiện rất chân thực, qua từng câu chữ, hình ảnh các nhân vật dường như đang xuất hiện trước mắt. Tương kiến hoan, có buồn có vui, có hài có ngược. Thứ ngược không quằn quại nhưng đầy tiếc nuối, day dứt, để mỗi khi nhớ đến những tình tiết này đều không kìm được mà rưng rưng nước mắt. Những đoạn hài hước, đối đáp duyên dáng giữa các nhân vật khiến không khí nhẹ nhàng hơn nhiều. Bên cạnh đó, bản edit của Nhà bất động rất chỉnh chu, câu văn ngắn gọn đầy đủ mà trau chuốt. Mình thích cách bạn Vện để xưng hô ta – em của cặp đôi chính, thực sự dịu dàng, đáng yêu hơn nhiều. Những phân đoạn giữa ba Hồng và tiểu Đoàn Lĩnh được edit cũng rất cảm xúc. Cả một cuộc hành trình dài, Phi Thiên Dạ Tường không hề có một bước nhảy thời gian nào, khiến mình có cảm giác như lớn lên theo từng nhân vật, từng bước chân của họ dọc từ Nhữ Nam đến Thượng Kinh về Tây Xuyên rồi lại quay ngược lên Đồng Quan. Đọc đến tận cuối truyện rồi vẫn còn thòm thèm vẫn muốn đọc tiếp, vẫn muốn được gặp Vũ Độc, Đoàn Lĩnh, Lý Diễn Thu, Trịnh Ngạn… Dõi theo họ trên con đường sau này. Mời các bạn đón đọc Tương Kiến Hoan của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.
Tử Việt Lan San
Dạ Lan San vốn là thiên hạ đệ nhất đại bang bang chủ nhưng sau khi xuất quan liền phát hiện ra bản thân đã bị quên lãng, đành phải tự mình cưỡi ngựa trở về. Tiểu thiếu gia Thần Tử Việt, bề ngoài có vẻ là người thuần lương vô hại nhưng thực chất lại là một tiểu hồ ly chính cống. Đoạn Tinh phó bảo chủ chính là một thân thần công cái thế, am hiểu kinh thương, mang trên mình trách nhiệm nuôi sống một đống mễ trùng nhưng lại bị một Thần Côn nào đó nói tục tằng. Quân sư Gia Cát Thiên Diên, mang theo một đam mê đối với các loại độc, miệng lưỡi sắc sảo nhưng tâm địa lại thiện lương, coi việc đau khổ của Đoạn Tinh làm niềm vui cho cuộc sống, nhưng cuối cùng lại bị ăn rồi đóng gói mang theo. Khác, có nữ hiệp Bạch Nhược Manh lớn tuổi cùng với Thiếu trang chủ Tiền trang Mộc Tiên Nhiên nhị một quả. Trên đây mọi người mỗi ngày tại Vân Sát Bảo đều vô cùng – náo nhiệt, sống phóng túng, gà bay chó sủa. Ngoài Vân Sát Bảo, đương triều Thiên Tử Hoa Thiên Lang bày đặt ba nghìn mỹ nhân không cần, lại cô đơn đem thanh mai trúc mã Chiến Thần Lâm Hạo Dương xem trọng trong mắt, nắm ở trong tay, chôn ở trong lòng. Vì thế Lâm tướng quân cũng rất ảo não, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy mình đã muốn làm, đây là vì mao a vì mao?! Lại cố tình còn có một Mạc Bắc lang, đối Thiên Lang Chiến Thần Lâm Hạo Dương nhớ mãi không quên... Có ái có ngọt có ôn nhu, giang hồ kỳ thật rất nháo ~ *** Anh em, toi đọc xong bộ này rồi đấy. À hôm trước nói nhầm ý, Nhất mộng giang hồ hệ liệt bộ 1 là Tử Việt Lan San, bộ 2 là Bán sơn yên vũ quá giang hồ xong mới tới Lâm lạc tịch chiếu nhá. Cảm giác bộ này ngắn kinh hồn, chẳng bù cho lúc đọc Bạo tiếu giang hồ hệ liệt, mỗi bộ dài kinh khủng luôn. Bộ này có mấy couple chính là Dạ Lan San x Thần Tử Việt, Đoạn Tinh x Gia Cát, Hoa Thiên Lang x Lâm Hạo Dương. Giờ đang bận nên cũng ngại rì viu dài. Túm lại là 3 cặp này ai cũng có tình cảm với đối phương cơ mà đ' dám nói ra thôi. Dạ bảo chủ thì thích Tiểu Việt thôi rồi, cái lúc mà Tiểu Việt bị nội thương mà Gia Cát cũng không chắc có thể chữa được ý, có một cách là  phải trao đổi nội lực với Dạ Bảo chủ, may ra Tiểu Việt còn có thể sống, nhưng hi vọng không cao. Tiểu Việt lo cho Dạ bảo chủ nên không đồng ý. Lúc mà Tiểu Việt nội thương nặng kinh hồn rồi, Dạ bảo chủ nói một câu cảm động dã man: "Ngươi sao lại ngốc như vậy, không phải đổi nội lực với ta là ổn sao, mạng đều có thể cho ngươi, huống chi là những thứ này ..." Ôi mẹ tôi, chả hiểu kiểu quái gì đọc xong câu đấy cảm động lâng lâng, nảy ra một loại xúc động muốn lấy chồng. Rồi là Gia Cát bảo nếu tìm được Tuyết liên có chín cánh hoa thì Tiểu Việt có khả năng cứu được. Cơ mà lúc Dạ Lan San tìm thấy Tuyết liên thì cmn có mỗi tám cánh. Mà cánh hoa Tuyết liên trăm năm mới nở một cánh. Ôi mẹ, lúc đấy tưởng tuyệt vọng rồi cơ. "Nếu nó chịu nở, mạng ta cũng cho nó." "Ta chờ đến khi nó nở mới thôi, nếu không chờ được, Tiểu Việt đi đâu, ta sẽ theo đó." Xong ảnh quỳ ở đấy suốt, cuối cùng đến ngày thứ 4, vừa tròn chín trăm năm, hoa đấy đấy nở cánh thứ chín. Sướng điên.    Còn về Đoạn Tinh với Gia Cát, toi thích đôi này lắm nà. Kiểu bọn thần y tiểu thụ đứa nào cũng độc miệng hay sao ế. Cơ mà Gia Cát lúc thì như kiểu đanh đá lắm, lúc thì moe moe thấy thương luôn. Gia Cát với Đoạn Tinh chửi nhau suốt ngày, à nói chung là cãi cọ linh tinh thế thôi, còn đánh hay chí choé. Nhưng Đoạn Tinh võ công đệ nhị thiên hạ lại chẳng bao giờ dùng lực, đánh cũng chỉ đánh yêu. Còn Gia Cát thì ôi thôi, dùng hết sức bình sinh đánh luôn ấy. Về sau tự nhiên chả hiểu sao Gia Cát nó nhận ra tình cảm của mình với Đoạn Tinh, kiểu thích thích rồi, nhưng mà nghe mấy người trong Vân Sát Bảo nói là Đoạn Tinh mời rất nhiều tú nương lên núi. Nghe vậy, Gia Cát lên cơn ghen bỏ đi. Ẻm đứng dưới chân núi 1 ngày 1 đêm chờ Đoạn Tinh đi tìm, nhưng mà chẳng thấy ảnh xuống núi. Giận quá bỏ đi, xong tình cờ các kiểu lưu lạc vào hoàng cung. Ở đấy thì gặp Lâm Hạo Phong, anh Phong đẹp giai đem lòng thích Gia Cát, cơ mà Gia Cát đ' yêu ảnh nên ảnh thất cmn tình. Về sau Đoạn Tinh ngơ ngơ hiểu được lòng mình, phi ngựa một mạch đến hoàng cung tìm Gia Cát. Trải qua nhiều chuyện, hai trẻ HE vui vẻ. Còn đôi cuối cùng, đôi này ngược nhau thôi rồi. Anh hoàng đế Hoa Thiên Lang thích Thiên Lang đệ nhất chiến thần Lâm Hạo  Dương, mà bé Dương cũng thích lại ảnh nữa. Nhưng mà không nói ra, tại vì sợ người ta đàm tiếu ý. Người trong nước ai cũng biết quan hệ của hoàng đế với Lâm Hạo Dương. Năm nào thuận buồm xuôi gió, nhân dân an cư vui vẻ thì người ta ca tụng Hoa Thiên Lang có tài trị nước, năm nào thiên tai khổ cực, người ta chửi mắng Lâm Hạo Dương mị hoặc hoàng đế. Cmn bất công vcl ra ý. Lâm Hạo Dương luôn cố gắng đánh giặc thật tốt, giúp Hoa Thiên Lang bảo vệ an ổn cho đất nước, chỉ vì muốn ảnh ít lo lắng hơn. Nhưng hai đứa vẫn cứ yêu ghét chẳng rõ, trong lòng có người ta mà có dám bày tỏ đâu. May mà có em Lãnh Tịch Chiếu  (sẽ gặp em ở bộ Lâm lạc tịch chiếu) mở đường cho, thông não cho mới hiểu được đấy, ngu thế chứ. Lãnh Tịch Chiếu: "Đây là ngọc bội của năm đó hoàng thượng cướp trên người ta đưa cho ngươi, ngươi lúc ấy làm mất không tìm, y nhặt được đeo suốt hai mươi năm. Các ngươi đều là ngốc tử, yêu đến mệt mỏi như vậy." Huhu, cuối cùng hai ẻm cũng nhận ra mình ứa thể thiếu người kia, xong về cung đoàn tụ thế là HE cả lũ nhá. Chờ mấy hôm nữa đọc xong Lâm Lạc Tịch Chiếu rồi rìu viu nốt hệ liệt này cho.  [Văn án]   Dạ Lan San là giang hồ đệ nhất đại bang bang chủ, lại ngay ngày xuất quan chịu khổ bị mọi người quên lãng, đành phải tự mình hùng hùng hổ hổ cưỡi ngựa trở về. Tiểu thiếu gia Thần Tử Việt cà lơ phất phơ, nhìn có vẻ như thuần lương vô hại, nhưng thực chất là một tiểu hồ ly khoác da thỏ tử. Phó bảo chủ Đoạn Tinh võ công cái thế lại am hiểu kinh thương, gánh vác trách nhiệm trọng đại nuôi sống một đống mễ trùng, phí sức lao động còn bị Thần Côn nào đó nói tục tằng. Quân sư Gia Cát Thiên Diên ham mê các loại độc dược, miệng lưỡi sắc bén tâm địa thiện lương, lấy tổn thương của Đoạn Tinh làm phương thức giải trí tốt nhất của nhân sinh, cuối cùng bị ăn làm mạt tịnh cộng thêm đóng gói mang đi. Khác, có nữ hiệp Bạch Nhược Manh lớn tuổi cùng với Thiếu trang chủ Tiền trang Mộc Tiên Nhiên nhị một quả. Trên đây mọi người mỗi ngày tại Vân Sát Bảo đều vô cùng – náo nhiệt, sống phóng túng, gà bay chó sủa. Ngoài Vân Sát Bảo, đương triều Thiên Tử Hoa Thiên Lang bày đặt ba nghìn mỹ nhân không cần, lại cô đơn đem thanh mai trúc mã Chiến Thần Lâm Hạo Dương xem trọng trong mắt, nắm ở trong tay, chôn ở trong lòng. Vì thế Lâm tướng quân cũng rất ảo não, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy mình đã muốn làm, đây là vì mao a vì mao? ! Lại cố tình còn có một Mạc Bắc lang, đối Thiên Lang Chiến Thần Lâm Hạo Dương nhớ mãi không quên. . . Có ái có ngọt có ôn nhu, giang hồ kỳ thật rất nháo ~ Nội dung: Giang hồ ân oán, thiên chi kiêu tử thiên tác chi hòa Vai chính: Dạ Lan San, Thần Tử Việt ┃ Phối hợp diễn: Đoạn Tinh, Chư Cát Thiên Diên, Bạch Nhược Manh, Hoa Thiên Lang, Lâm Hạo Dương, Gia Luật thanh ┃ Khác: đam mỹ, giá không, ngọt văn   Mời các bạn đón đọc Tử Việt Lan San của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Họa Bì
Năm xưa, Tần Tử Phượng vốn là thiên kim tiểu thư tôn quý vô ngần. Trong thành Tô Châu tường trắng, ngói đen, sóng nước lấp lánh, đồn đại không dứt, lời ra tiếng vào truyền tụng thanh danh của nàng. Ấy vậy mà ai ngờ, đến ngày hôm nay, nàng lại bị vùi thây nơi hoang vu hẻo lánh, đến tiết Thanh Minh cũng không có nổi một bát cơm cúng. Có trách, cũng chỉ trách phận nàng trớ trêu, bất hạnh! Ngày ấy, vị thư lại trẻ tuổi Trương Luân chỉ một lần thoáng liếc Tử Phượng tiểu thư mà sinh lòng tương tư, ngày đêm nhung nhớ quay quắt, sống không bằng chết. Cuối cùng, hắn nhẫn tâm giết chết người trong mộng, lấy đi quả tim của nàng.   Tử Phượng xuống địa ngục bị nhốt trong thành Chết oan, chịu dằn vặt từ lồng ngực trống rỗng. Càng đau đớn, nàng càng hận kẻ giết nàng đến cùng cực. Tử Phượng quyết không đầu thai, chấp nhận kiếp cô hồn dã quỷ, chờ kiếp thứ ba của Trương Luân để trả thù. Hắn phải trả lại tim cho nàng! Cầm bút, cẩn thận vẽ phác họa lên tấm da người rồi khoác lên hình hài xấu xí của mình, Tử Phượng đã thành công chiếm lấy tình yêu của Vương tướng quân- Trương Luân kiếp thứ ba. Một đêm triền miên, những yêu thương cận kề, ngọt ngào đầu môi, dường như cũng đủ để xóa nhòa sự tịch mịch của một trăm bốn mươi bảy năm gió táp mưa sa kiếp cô hồn. Tử Phượng như được sống lại với chính mình năm xưa, sẵn sàng đánh đổi linh hồn mình để trở thành một thê tử thật tốt của Vương tướng công. Sự dũng cảm và mù quáng của nữ nhân, nam nhân vĩnh viễn không thể hiểu! “Tướng công,thiếp…thiếp sợ…” “Nàng sợ gì?” “Sợ chàng không cần thiếp.” “Ngốc, sao ta lại không cần nàng. Ta nói rồi, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời. Nàng quên rồi sao?” Nào ngờ, số mệnh đã định, Tử Phượng buộc phải lấy lại quả tim vốn thuộc về mình từ lồng ngực người mình yêu… Duyên tàn nghiệt tận, từ giờ không ai nợ ai! Thật sự thương tiếc cho một phận hồng nhan bạc mệnh như Tử Phượng. Nàng là người dám yêu, dám hận, dám hi sinh chính mình vì tình yêu, hạnh phúc đôi lứa. Nhân quả xoay chuyển, con người chẳng qua chỉ là hạt bụi nhỏ trong lòng bàn tay của số mệnh. Cái kết SE là hoàn toàn hợp lí. Bởi chỉ có như vậy, mới giải được nghiệt duyên giữa Tử Phượng và Trương Luân, giúp họ thoát khỏi bi kịch. Với cốt truyện mới lạ hấp dẫn, lời văn trau chuốt, Goodnight Tiểu Thanh đã chinh phục vô vàn trái tim bạn đọc, khiến Họa bì trở thành một tiểu thuyết khó có thể quên! Review by #Hàm_Đan Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mộ của ta nằm ở ngoại ô Thái Nguyên. Hơn một trăm năm, chưa có ai đến cúng mộ, hoang tàn không chịu nổi. Thật ra nơi đó đã không còn là mộ, bị san phẳng từ lâu, cỏ dại mọc lên um tùm, chỉ còn lại nửa tấm bia đá, vùi trong một góc rậm rạp, mấy đứa trẻ dắt trâu vào đây, ăn mày nằm đây nghỉ tạm, chó hoang đến đây đại tiểu tiện. Ta đều nhịn. Nhớ năm xưa, ta từng là thiên kim tiểu thư tôn quý vô ngần. Con gái độc nhất của Tô Châu tri phủ đại nhân, được nâng niu từ nhỏ, chân không bước ra khỏi hậu hoa viên. Lụa là gấm vóc, đeo ngọc dát vàng, lớn lên trong hạnh hoa yên vũ,[1]thỉnh thoảng theo mẫu thân đến chùa Huyền Diệu thắp hương lễ tạ, bao nhiêu người không quen biết bám theo, tiếc rằng không thể tiếp cận. A hoàn đỡ lên kiệu, kinh hồng thoáng nhìn[2]bước vào cửa chùa, lại còn cúi gằm mặt, không mấy người được chiêm ngưỡng dung nhan. Mọi người bảo tiểu thư nhà tri phủ Tần đại nhân là Tây Thi tái thế, Hằng Nga hạ phàm, trong thành Tô Châu tường trắng ngói đen sóng nước lấp lánh, đồn đại không dứt, lời ra tiếng vào truyền tụng thanh danh mỹ mạo. Hồi ấy, chỉ đứng dựa vào tấm rèm che trước phòng lâu một chút, a hoàn đã vội vội vàng vàng đỡ vào nhà, sợ trúng gió, còn bưng lên một bát canh hạt sen nấm tuyết. Hồi ấy sao có thể ngờ được ngày hôm nay, tại vùng hoang vu dã ngoại gió thổi mưa rơi, đến tiết Thanh Minh cũng không có nổi một bát cơm cúng. Năm mười bảy tuổi phụ thân được điều nhiệm làm phủ doãn Thái Nguyên, ngồi kiệu đỉnh biếc rèm son đến nơi mới. Một buổi trưa đầu hè, ra hóng gió sau phòng khách phía Tây. Thời tiết Thái Nguyên rất nóng, không giống Tô Châu hương nước khí trời, tiểu thư được nuông chiều vốn không quen. Ngày hôm đó nàng mặc một lớp áo mỏng màu hồng đào, tóc vấn tạm kiểu trôn ốc, không dùng trâm cài. Tay cầm một chiếc quạt tròn lụa trắng, nhẹ nhàng phe phẩy. Gió thoang thoảng nổi lên như có như không. Thư lại[3]trẻ tuổi Trương Luân đi qua phòng khách phía Tây, thoáng nhìn thấy tiểu thư. Chỉ liếc mắt một cái. Quạt tròn thẹn thùng che mặt, tay và quạt đều sáng ngời như sương tuyết. Tiểu thư đứng lên, thướt tha rời đi. Một tháng sau, thành Thái Nguyên xảy ra án mạng đẫm máu kinh người. Tiểu thư của phủ doãn đại nhân và a hoàn theo hầu Vân Xuân, nửa đêm bị giết chết trong khuê phòng. Ngực tiểu thư bị rạch, trái tim bị móc ra một cách tàn khốc. Ba ngày sau hung phạm tự thú, chính là thư lại Trương Luân. Lời khai kể, giết chết tiểu thư chỉ vì yêu nàng sâu nặng. Ngày ấy đứng ở phòng khách nhìn thoáng qua, từ đó về sau bóng hình xinh đẹp của tiểu thư khắc cốt ghi tâm, rốt cuộc không xóa nổi. Tương tư không cơm không nước, suy nghĩ về nàng ngày đêm quay quắt, tra tấn sống không bằng chết. Cuối cùng trong một đêm tối không trăng, cầm thanh đao nhỏ đột nhập tú lâu, đâm một nhát vào tim của tiểu thư đang nghỉ ngơi trong màn hoa mai,[4]nàng không kịp hét lên một tiếng. Ngay cả tỳ nữ Vân Xuân, vừa thét lên kinh sợ cũng bị giết theo. Hung phạm thú tội, biết rõ thiên kim phủ doãn cao quý vĩnh viễn không thể coi trọng hắn, nàng là phượng hoàng chao lượn trên không, mãi mãi không thấy con kiến nhỏ dưới đất. Hắn chỉ có thể dùng cách này, mới đoạt được trái tim nàng. Hắn quỳ gối dưới công đường, giọng nói mạch lạc, hắn không muốn sống nữa, từ khoảnh khắc nhìn thấy tiểu thư, cuộc đời này của hắn đã chấm dứt, dù sao cũng chỉ còn đường chết. Nhưng trái tim bị hắn moi ra rốt cuộc ở đâu, mặc cho dùng mọi khổ hình, vẫn không chịu khai ra. Cuối cùng, xác chết được hạ táng của tiểu thư cũng không có tim. Mời các bạn đón đọc Họa Bì của tác giả Goodnight Tiểu Thanh.