Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ - Đông Bôn Tây Cố

Câu chuyện tình yêu giữa Tiêu Tử Uyên, chàng sinh viên khoa cơ khí và Tùy Ức, cô sinh viên khoa y. Truyện đơn giản, nhẹ nhàng, thích hợp để đọc thư giãn và hoài niệm về thời sinh viên (với những ai già như mình). Tiêu Tử Uyên là con trai của Tiêu gia, cha và ông nội đều giữ chức cao trong chính trường. Anh yêu Tùy Ức vì vẻ ngoài nhìn có vẻ an tĩnh, dịu dàng, luôn mỉm cười thản nhiên nhưng bên trong lại tinh quái của cô. Tùy Ức từ nhỏ sống với mẹ, cha cô là Tùy Cảnh Nghiêu, vì muốn có con trai mà chấp nhận cho ông bà nội Tùy Ức ép mẹ cô phải để người phụ nữ khác sinh cho ông. Mẹ Tùy Ức không đồng ý, cùng cha cô ra nước ngoài chữa trị, rốt cuộc sinh cho ông một người con trai, sau đó dẫn Tùy Ức rời nhà đi. Từ đó, Tùy Ức luôn tâm niệm phải đối xử với mẹ thật tốt, cô cũng không bao giờ tin vào tình yêu nữa. Cũng vì thế mà con đường theo đuổi Tùy Ức của bạn học Tiêu rất gian nan. Tính cách hai người rất giống nhau, luôn mỉm cười thản nhiên giống nhau, gặp việc gì cũng lạnh nhạt. Nhưng Tùy Ức còn lạnh nhạt hơn rất nhiều nữ chính khác, bạn muốn tiến một bước, cô ấy lùi một bước, vĩnh viễn duy trì khoảng cách không gần không xa. Tuy Tiêu Tử Uyên cũng không phải hiền lành gì, mặt cũng dày vừa đủ, nhưng muốn kéo gần khoảng cách với cô, cũng mất vài năm. *** “Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ” là một bộ truyện rất đáng giá để đọc sách free. Nó là bộ truyện của thanh xuân vườn trường an tĩnh nhất mà tôi từng đọc. Ai bảo cuộc đời không có bão tố thì sẽ không hấp dẫn chứ? Tác phẩm được mở đầu rất nhẹ nhàng, không dài dòng hay trình bày thứ tự đầu cuối. Chỉ đơn giản như một buổi chiều thu mát lành, họ chợt nhìn thấy nhau, cái nhìn bình thường như mấy năm ròng đều đã trải qua, nhưng bỗng một khắc đó, hai cặp mắt lại giao nhau hữu tình hữu ý. Về nhân vật chính: Truyện có hai nhân vật chính là Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức. Số nhân vật phụ xung quanh rất nhiều, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng dù chỉ được khắc họa rất ít. Tiêu Tử Uyên là con trai trưởng trong một gia đình chính trị gia có thế lực đã lâu, tương lai của anh vốn đã rộng mở và chắc chắn sẽ theo con đường của gia tộc, từ nhỏ anh được đào tạo để gánh vác giang sơn sau này. Tuy rằng học kỹ thuật nhưng Tiêu Tử Uyên không phải người cứng ngắc, lạnh lùng. Anh vốn có tài hoa, còn là tài hoa hơn người về nhiều mặt như đàn violin, thư pháp. Tùy Ức là một cô gái nhìn bề ngoài thì thanh tú, giản dị nhưng mọi thứ trong cô e rằng còn sâu hơn biển rộng. Tùy Ức là cháu ngoại duy nhất của một bậc thầy Nho học Trung Quốc, là tiểu thư của Tùy gia nhưng ngay từ nhỏ đã theo mẹ sống bên ngoài do bố mẹ cô gặp khúc mắc mà ly hôn. Tùy Ức được hưởng sự thanh cao, tao nhã và sự dạy dỗ của ông ngoại nên đã có cốt cách và khí chất của dòng dõi thư hương danh giá. *** Review Lâm Thái Y fb/ReviewNgonTinh0105: Đọc câu chuyện tình yêu của những người thông minh, hai chữ thôi, thật “sảng khoái". Họ không vờ vĩnh, không đoán ý, không giận hờn vu vơ, không vờn nhau đến kiệt sức. Thích chính là thích, còn có bắt đầu hay không, lại là chuyện khác. Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức đều là người thông minh. À không, phải là rất thông minh mới đúng. Vì anh thông minh cho nên rất nhiều năm không có đối thủ, một mình chiếm ngôi đại thần từ trung học đến đại học. Vì cô thông minh cho nên mới có thể khiến anh giữ mãi tấm thẻ dự thi của cô đến tận 14 năm. Rất nhiều người nói Tiêu Tử Uyên quá hờ hững. Điều này không sai, nhưng sự hờ hững của anh có hai giai đoạn, một là trước khi gặp Tuỳ Ức, không ai đủ ấn tượng để khiến anh bỏ xuống vẻ ngoài bình thản ấy. Hai là sau khi gặp được cô, cho dù lúc ấy chưa biết cô là ai, nhưng sự thông tuệ của cô đã khiến rất nhiều năm sau, Tiêu Tử Uyên chẳng thể ấn tượng với ai được nữa. Cho nên, nói là duyên phận, chi bằng nói rằng trời sinh một đôi. Lúc Tuỳ Ức gặp Tiêu Tử Uyên, anh vừa là đàn anh khoá trên được cô ngưỡng mộ, vừa là bạn thân cùng phòng với một người anh trai thân thiết của cô. Sự hiểu biết và được giáo dục cẩn thận từ trong cốt tuỷ đã luôn nhắc nhở Tuỳ Ức rằng, anh là “thần", chỉ để ngưỡng vọng, không được có bất cứ cảm giác nào khác. Chính vì như vậy, cơ hội tiếp xúc nhiều, ẩn ý của anh với cô cũng nhiều, nhưng anh cứ tiến, thì cô lại lùi. Không đậm không nhạt, họ đã như vậy 2 năm. Trong lúc Tiêu Tử Uyên càng ngày càng hiểu rõ cảm giác của mình thì Tuỳ Ức lại càng mù mịt. Ánh mắt đó của anh nhìn cô là sao? Cái nắm tay dưới gầm bàn đó là sao? Nụ hôn bất ngờ trong cơn say đó lại là sao? Chắc không phải… anh thích cô đâu nhỉ? Nếu không thích thì còn tốt, nếu mà thích, thì cô phải làm sao? Đừng nói gia cảnh nhà cô phức tạp như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh sau này, bản thân cô cũng có gì đặc biệt để khiến anh phải để mắt đâu? Tuỳ Ức mông lung trong cuộc bao vây tấn công như gần như xa của đàn anh cao tay Tiêu Tử Uyên, cùng với sự giúp đỡ nhiệt tình của ba cô bạn thân cùng phòng và ba anh bạn thân của anh. Cuối cùng,... không có cuối cùng nào cả. Hai năm đại học bên nhau đó đã thay anh nói lên tất cả rồi. Anh không để ý đến ai, chỉ để ý đến em, anh không dành thời gian cho riêng mình, nhưng sẽ cố gắng dành thời gian cho em. Anh không tham gia hội nhóm, nhưng nếu có em thì bận mấy anh cũng sẽ đi. Bao nhiêu đó còn chưa đủ rõ ràng hay sao Tuỳ Ức? Rõ ràng, rất rõ ràng. Không phải em không biết những đặc biệt mà anh dành cho em, mà là cố gắng không để mình biết, không phải em không thích anh, mà là không dám thích. Anh ưu tú như vậy, con đường dành cho anh tốt đẹp như vậy, đã định sẵn anh là của mọi người, em đâu thể ích kỷ dành lấy anh cho riêng mình? Nhưng vậy thì sao? Tuỳ Ức vùng vẫy và trốn chạy, nhưng vẫn không thoát được. Từng nỗi băn khoăn của cô, Tiêu Tử Uyên từng bước giải quyết hết. Khoảng cách hoàn cảnh gia đình? Vai vế xã hội? Tương lai? Bởi vì cô chính là Tuỳ Ức, là điều duy nhất mà anh muốn cho riêng mình, anh đương nhiên phải cố gắng để giành lấy. Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng cũng chưa bao giờ chỉ là chuyện của hai người. Có những số phận sinh ra đã định sẵn con đường mà họ phải đi, gánh nặng mà họ phải vác. Giống như Tiêu Tử Uyên, trên vai anh là gánh nặng gia tộc, là trách nhiệm với xã hội. Điều này anh vốn không thể thay đổi được, có chăng chỉ là thay đổi cách thức để đi đến đích mà thôi. Bởi vì trên con đường của anh đã có thêm một Tuỳ Ức độc nhất vô nhị mà anh không muốn bỏ lỡ. Tuỳ Ức không giống như anh, cô sinh ra trong sự không mong muốn của người lớn, từ nhỏ đã không có hơi ấm gia đình. Nếu như bình thản của Tiêu Tử Uyên là bình thản được mài giũa cho tương lai, thì bình thản của Tuỳ Ức là bình thản được tôi luyện từ quá khứ. Cô không được yêu thương, cho nên rất hiểu chuyện, sẽ không phiền luỵ ai, nhưng sẽ cố gắng là người giỏi nhất, để không ai xem thường cô và mẹ cô nữa. Cho đến ngày gặp được anh, chính anh đã nói cho cô biết, cô tốt đẹp đến mức nào, xứng đáng để anh yêu ra sao, Tuỳ Ức mới có thể từ từ thả lỏng bản thân, chui ra khỏi vỏ ốc. Câu chuyện tình yêu rất nhẹ nhàng, có sắc lạnh của mùa đông khi hai trái tim mãi vẫn không dám đập cùng nhịp, có màu nắng ấm của mùa xuân khi xương rồng cuối cùng cũng nở hoa, có sự nóng bỏng đầy nhiệt huyết của mùa hè sôi động sau cánh cổng trường đại học, có hơi thở mát lành của mùa thu mỗi khi năm học mới bắt đầu. Họ gặp nhau vào những năm tháng trẻ trung nhất, tươi đẹp nhất, cùng những người bạn tốt trải qua những thăng trầm và vấp ngã đầu tiên của cuộc đời, cùng với những ước mơ dang dở hoặc đã hoàn thành và… cùng với nhau. Không có những màn tranh đấu kịch tính, là gia đình trâm anh thế phiệt nhưng không có sự áp đặt vô lý lên thế hệ sau, câu chuyện nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa rất nhiều bài học của cuộc sống. Mỗi một người được sinh ra đều phải có trách nhiệm của riêng mình, lỗi lầm của cha mẹ không bao giờ được đặt lên mình con cái, có thể trải đường nhưng đi như thế nào hãy để bọn trẻ tự quyết định. Ai là bạn đồng hành, ai là người sẽ nâng niu con mình như vật báu, hãy để trái tim bọn trẻ tự lên tiếng. Họ chỉ đứng bên cạnh, giúp con mình nhìn một chút, đánh giá một chút và trao gửi một chút. Chỉ cần như thế thôi, hạnh phúc sẽ mỉm cười. … Giống như đã nói ngay từ lời đầu tiên, đây là câu chuyện tình yêu giữa những người thông minh. Rất nhẹ nhàng, rất ngọt ngào. Không chỉ là chuyện tình yêu giữa Tuỳ Ức và Tiêu Tử Uyên, còn có những câu chuyện tình yêu bên lề của những cô gái chàng trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Mỗi người một tính cách, mỗi người một hoàn cảnh, có những chuyện dang dở, cũng có những chuyện đến được hồi kết, nhưng trải nghiệm của họ đều rất đáng quý. Một câu chuyện về tình bạn, tình yêu, trách nhiệm và tình cảm gia đình đầy cảm xúc. Người lớn có câu chuyện của người lớn, thương nhân có câu chuyện của thương nhân, chính khách có nỗi khổ của chính khách, nhưng sau tất cả, cho dù bạn là ai, bạn làm công việc gì, thì cuối cùng, gia đình chính là nơi để trở về. Tiêu Tử Uyên, thời niên thiếu, anh có thứ gì “mong mà không được” không? Anh có mong và cũng đã có được rồi. Chính là em. _____ " ": trích từ truyện Mời các bạn đón đọc Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ của tác giả Đông Bôn Tây Cố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Đây là một tiểu thuyết hơi bị tưng tưng, ngốc nghếch. Nhân vật chính mỗi khi có chuyện gấp thường tỏ ra mặt đen. Bàn tay vàng hiệu quả nhất là đại cả, còn có hai đứa khờ tham ăn; Phải chiến đấu với Mary Sue thích chiếm đoạt hết nam thần toàn thiên hạ, đủ đến khiến nàng ôm hận cả đời. P/S: 1/Đây là một cô nữ quỷ không may mắn xuyên qua thành nam nhân của Mary Sue hắc ám. Sau đó là câu chuyện với đủ các kiểu chạy trốn nữ chủ, phòng ngừa nữ phụ, rồi dưới sự chỉ đạo của một tên quỷ khác mà cố gắng khôi phục thân thể thực sự. 2/Truyện này bắt đầu là nữ xuyên nam, cuối cùng sẽ khôi phục thân con gái! 3/ Tu tiên thăng cấp. Nữ chủ Mary Sue hắc ám: Người của ta, vật của ta, những người khác đừng mơ tưởng chạm vào! Dám có tâm bất thường, ắt phải chết! Nữ phụ trùng sinh, bàn tay vàng : Đồ vật, nam chủ này nọ chính là công cụ hỗ trợ cho nữ chủ, cướp không được thì ắt phải tiêu diệt! Thân là nam chủ không thoát được: Tuyệt đối không thể trở thành nam nhân trong hậu cung của Mary Sue hắc ám, ta vẫn nên cố gắng tu tiên đi. Nhân vật chính: Tư Lăng ┃ phối hợp diễn: Tư Hàn, Nguyệt Thiên Dạ, Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong, ...┃ cái khác: Mary Sue xuyên việt hắc ám, nữ trùng sinh bàn tay vàng  *Mary Sue: Nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái. *** Đại lục Thương Vũ , biên giới phía Tây, thành Chiêu An. Ở trước cổng Tư gia, một thiếu nữ đang bạo dạn giằng co cùng Ngũ trưởng lão của Tư gia. Lúc này, sắc mặt của hai người đều cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm của song phương đều âm trầm giống như có đại thù sống chết gì đó. Cách đó không xa, một vài kẻ lắm mồm nhìn xa xa, lén lút chỉ trỏ, âm thầm bội phục cô thiếu nữ kia, thế nhưng dám can đảm gây ầm ỹ với Tư gia. Ai mà không biết Tư gia này là một trong ba Đại thế gia tu tiên của thành Chiêu An, trong tộc có Kim Đan lão tổ trấn thủ. Những tu sĩ bình thường gặp phải Tư gia đều sẽ lễ ngộ vài phần, tuyệt đối không dám chống đối Tư gia. Lại nhìn cô gái kia, bộ dáng xinh đẹp rực rỡ, tuy rằng biết người tu tiên có linh khí dưỡng thân thể, được trời cao ưu ái; bộ dạng, khí chất đều là cao cấp, nhưng dung nhan thiếu nữ này phải diễm lệ hơn vài phần so với những nữ tu sĩ tầm thường, khí chất cũng hết sức cao quý, nhìn xa xa, tiên tư phiêu dật, đúng là khó được. Lại nhìn tu vi, càng làm người chấn động, nhìn linh cốt bất quá chỉ 17 tuổi, thế nhưng đã là luyện khí kỳ tầng mười. Nếu không ngoài ý muốn, phỏng chừng trước hai mươi tuổi, nàng ta tuyệt đối có thể thành công đến Trúc Cơ, trở thành một trong những Trúc Cơ tu sĩ trẻ tuổi của Tây Cảnh này. Tại nơi Tây Cảnh với linh khí mỏng manh này, tu sĩ Trúc Cơ mà hai mươi tuổi tuyệt đối có thể được xưng là thế hệ kinh tài tuyệt diễm rồi. Rất nhanh, lại có người nhận ra cô thiếu nữ này chính là đệ tử của Nguyệt gia, cũng chính là ba Đại thế gia tu tiên còn lại của Thành Chiêu An, tên là Nguyệt Thiên Dạ. ... Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ của tác giả Vụ Thỉ Dực.
Độc Thê Không Dễ Làm
A Bảo cho rằng mình là văn thải có thừa, lại còn là nữ nhi con nhà tướng, tất nhiên là tinh thông võ nghệ. Thế mà lại bị đồn thành "hãn nữ". Nàng rõ ràng cực kì dịu dàng hiền huệ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp nha. Với cái tiếng "hãn nữ" này, nàng đã chấp nhận kiếp này không thể có được hôn sự đàng hoàng rồi. Nhưng đột nhiên một đạo thánh chỉ tứ hôn từ trên trời rơi xuống, nàng thành Tấn vương phi. Nghe đồn Tấn vương gian trá, đặc biệt hung ác, lại có tuổi nữa, nhưng chưa thành thân, cũng vì khôngai chịu để con gái mình làm thê tử của người hung ác như vậy. Tấn vương âm hiểm hung ác cưới con gái Trấn Bắc tướng quân làm thê tử, trong kinh mọi người cảm khái: Nam độc, nữ hãn thật là xứng đôi! A Bảo: >__
Sơn Hà Chẩm (Trưởng Tẩu Làm Vợ)
Tên khác: Trưởng tẩu làm vợ Tác giả: Mặc Thư Bạch Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, trong ngọt có đắng, cảm động, sạch, tỷ đệ luyến, mưu quyền tranh đấu, HE. Độ dài: 164 chương + 6 PN Tình trạng: Hoàn Kiếp trước, Sở Du vì Cố Sở Sinh mà hy sinh mọi thứ. Nàng vì một tình yêu đơn phương mà đánh đổi cả danh dự, thân phận và tương lai. Khi Cố gia gặp nạn, Cố Sở Sinh bị lưu đày ngoài biên quan, nàng bất hiếu từ bỏ mối hôn sự mà phụ mẫu đã an bài, một mình vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm Cố Sở Sinh. Nàng ở bên hắn 6 năm, cùng hắn trải qua đoạn đường gian khổ nhất, vì hắn chăm lo gia đình, vì hắn hạ sinh hài tử… Đến khi Cố Sở Sinh công thành doanh toại, từng bước thăng quan, người hắn muốn chia sẻ lại không phải là nàng, mà là Sở Cẩm - muội muội của nàng, vị hôn thê cũ của hắn.  Phút cuối cùng của cuộc đời, Sở Du đã từng tự hỏi bản thân, vì một tình yêu mà chấp mê bất ngộ cả đời, có đáng không?    Năm ấy, Cố Sở Sinh không cần nàng, là nàng cưỡng cầu, nhất quyết muốn đi theo. Năm ấy, người Cố Sở Sinh chờ là Sở Cẩm, là nàng đã quá tự tin khi nghĩ rằng mình có thể dùng hành động và thời gian để làm hắn yêu nàng.   Nàng hận bọn họ, nhưng lại càng hận bản thân hơn, vì ngàn sai vạn sai là do nàng quá chấp niệm mù quáng, chỉ biết không cam lòng tranh giành một tình yêu không thuộc về mình, chẳng khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ, vốn đã định sẵn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu có kiếp sau, nếu còn cơ hội, nàng sẽ không bao giờ yêu hắn, sẽ không bao giờ hy sinh tất cả để đuổi theo người nam nhân vô tâm này. Nàng chỉ sống vì bản thân, vì những lý tưởng còn đang dang dở… “Nếu được tái sinh, xin nguyện cùng quân, không còn vướng mắc...” Lại một lần nữa mở mắt ra, Sở Du được quay lại 12 năm về trước, khi nàng vẫn còn là đích trưởng nữ của phủ tướng quân, là vị đại tiểu thư con nhà võ hiên ngang oai hùng, tay cầm trường thương, thần thái ngạo nghễ.  Giờ đây, Sở Du không yêu Cố Sở Sinh, có lẽ cũng chẳng còn hận. Bởi không yêu lấy đâu ra hận, cứ coi như kiếp trước là một giấc mộng Trang Chu, người tỉnh mộng tàn. Nàng sẽ trân trọng cơ hội mà ông trời đã ban cho nàng. Bởi kiếp này, mọi thứ chỉ mới bắt đầu… Mối hôn sự kiếp trước mà phụ mẫu đã an bài, Sở Du cũng muốn sửa sai. Năm ấy, người có hôn ước với nàng là thế tử Vệ Quân của Trấn Quốc Hầu - một nam nhân quang minh lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong. Từ thời khai quốc đến nay, nhiều thế hệ của Vệ gia trung liệt, yêu nước. Con cháu trong nhà sinh ra đều là người tài đức, có thể nói Vệ Quân và toàn bộ Vệ gia đều là đấng nam nhi kiên cường bảo vệ quốc gia, là những người anh hùng mà Sở Du luôn kính phục. Nhưng vận mệnh Vệ gia chỉ có thể dùng hai chữ “tiếc hận” để miêu tả. Kiếp trước, nam nhân của Vệ gia đều tử chiến nơi sa trường, bảy người hăng hái ra chiến trận, trở về chỉ là bảy bộ quan tài cùng bài vị tang thương, để lại thê tử, hài nhi cùng với tiểu công tử nhỏ tuổi nhất Vệ Uẩn lạc lõng đối mặt với một Vệ gia đang suy sụp.  Những con người trung quân ấy xứng đáng có kết cục hạnh phúc, mà không phải phơi thây nơi sa trường, chết cũng không được lành lặn. Sở Du muốn thay đổi kết cục của Vệ gia, thay đổi số mệnh của Vệ Quân. Bởi ngày nàng lên kiệu hoa trở thành thế tử phi của Trấn Quốc Hầu chính là ngày Vệ gia xuất binh ra chiến trường… Nhưng có những ván bài sinh tử, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục, có những mất mát đã được an bài liền không thể né tránh... Sở Du cũng vậy, nàng trọng sinh biết trước tương lai, nhưng cũng chẳng phải thần tiên mà cứu vớt tất cả. Bảy nam nhân của Vệ gia rốt cuộc cũng không thoát khỏi số mệnh. Giờ đây, Vệ Quân mất rồi. Người phu quân từng ngượng ngùng hứa sẽ trở về vén khăn voan cho nàng đã đi rồi… Vệ gia cũng giống như kiếp trước, chỉ còn mỗi người thiếu niên Vệ Uẩn trở về. Nhưng lần này, nàng muốn sát cánh cùng Vệ Uẩn vực dậy Vệ gia, vì lòng kính phục nàng dành cho họ, vì nàng là thê tử của Vệ Quân, cũng bởi vì nàng không đành lòng để một thiếu niên đơn độc chống chọi tương lai gió tanh mưa máu phía trước... Con đường này tuy khó khăn, nhưng Vệ Uẩn, đệ không cần sợ, có ta đi cùng đệ, cứ bước về phía trước rồi ánh sáng cũng sẽ đến. *** Lần đầu gặp Sở Du, Vệ Uẩn đã nghịch ngợm nói nhỏ với đại ca nhà mình rằng “tẩu tử thật xinh đẹp”. Ngày hôm ấy, nàng mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, nghiêng người tựa vào cạnh cửa, khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười tùy ý tiêu sái. Hôm ấy, trống nhạc linh đình, người người vui mừng chúc phúc mối lương duyên. Nhưng niềm vui lại chóng tàn, khăn voan chưa vén, giao bôi chưa cạn, Vệ gia đã phải xuất binh ra chiến trường, vị tân nương mới cũng chẳng có một hôn lễ trọn vẹn...  Lần thứ hai gặp Sở Du, là khi nàng cưỡi ngựa đuổi theo quân Vệ gia, tay cầm dây cương lao đi trong gió, bộ hỉ phục đỏ thẫm nhiễm đầy mưa và bụi đường. Là khi nàng ngẩng cao đầu, đề cao thanh âm, bình tĩnh nói: “Thiếp thân nguyện theo phu quân xuất chinh.” Nhưng bởi quân lệnh như núi, bởi vì Vệ gia chưa bao giờ để nữ tử ra chiến trận, nàng cũng chỉ có thể quay về. “Quân Vệ gia lại tiếp tục lên đường, trong một khoảnh khắc Vệ Uẩn ngẫu nhiên quay đầu, trên bình nguyên trải dài thẳng tắp đến chân trời, phía sau nữ tử là tường thành sừng sững. Trời đã dần chuyển sang màu vàng úa của mùa thu, nữ tử áo đỏ cưỡi ngựa, tách biệt ra khỏi sắc vàng khô héo của miền hoang dã.  Nàng vừa giống như đưa tiễn, lại giống như đợi chờ. Khuôn mặt gầy, đường nét rõ ràng, mắt nhỏ dài, ẩn chứa sự điềm tĩnh. Cuộc đời này của chàng đã từng gặp vô số nữ tử nhưng chưa bao giờ gặp một người đẹp đến chấn động lòng người, như đập thẳng vào mắt, đâm thẳng vào tim như vậy.” Lần thứ ba gặp Sở Du, chàng trở lại với tấm bài vị trên tay, theo phía sau là bảy bộ quan tài, tiền giấy bay đầy trời, không gian yên tĩnh phảng phất như một tòa thành quỷ… Ngày ấy, chàng đi đến trước mặt nàng, quỳ một gối, cao giọng mở miệng: “Vệ gia Vệ Uẩn, cùng phụ thân, các huynh trưởng trở về!”.  Ngày ấy, là chàng thất tín, không thể mang đại ca trở về... Ngày ấy, chàng nghe được âm thanh ôn hòa ấm áp của nàng: “Không sao, tiểu thất có thể bình an trở về, ta cũng rất vui mừng.” Ánh mắt của nàng còn hàm chứa nước mắt, nhưng lại mang theo sự cứng cỏi và ôn nhu, vực chàng đứng dậy sau bao tang thương, mất mát. Sở Du cùng Vệ gia trải qua những năm tháng gian khổ nhất, Sở Du cùng Vệ Uẩn xây lại một Trấn Quốc hầu phủ đã suy tàn. Rồi tự bao giờ, chàng sợ hãi một Vệ gia không có Sở Du, sợ hãi nàng sẽ rời khỏi nơi này đi tìm hạnh phúc mới. Nhưng nàng là tẩu tử, đại ca đã mất, chàng có tư cách gì giữ nàng lại? Nàng nói, sinh tử của ta, không liên quan đến đệ. A Uẩn, không có ai sẽ làm bạn với đệ cả đời. Nếu đệ muốn hứa với ai cùng sinh cùng tử, trừ bỏ thê tử của đệ, ai cũng không có tư cách... Chỉ có thê tử mới có tư cách này. Nhưng chàng chỉ nghĩ làm bạn với nàng cả đời. Rốt cuộc thì tình cảm này bắt đầu nảy mầm từ bao giờ? Là khi nào thì chàng bắt đầu động tâm? Phải chăng, là lúc nàng mềm nhẹ xoa đầu an ủi hay là khoảnh khắc nàng say rượu hiên ngang múa động trường thương?  Vệ Uẩn phân không rõ cũng chẳng muốn biết bởi một phần ỷ lại cùng kính trọng giờ đây đã hóa thành tình cảm nùng liệt bật ra thành tiếng “Ta yêu nàng... A Du” Liệu Vệ Uẩn và Sở Du có thể cùng nhau viết nên một kết thúc có hậu sau tất cả những biến cố đau thương mà cả hai đã dùng nước mắt và máu đỏ để vượt qua hay không? Mời các bạn dõi theo câu chuyện đến những dòng cuối cùng để tìm đáp án nhé. * * * “Sơn Hà Chẩm” là một bức tranh đầy màu sắc về thịnh thế khói lửa, về tình yêu và sự hy sinh.  Ở đó, ta thấy một Sở Du mạnh mẽ kiên cường, một Vệ Uẩn lạnh lùng mang trên mình mối thù gia tộc, một Cố Sở Sinh dùng cả đời để hối lỗi bù đắp cho những sai lầm của kiếp trước và cả một Sở Cẩm, người vừa đáng thương vừa đáng ghét, liệu có cơ hội nào cho nàng ấy quay đầu... Tất cả các nét bút cùng tạo nên một câu chuyện tuyệt đẹp. Nội dung hay được kết hợp với lối hành văn chặt chẽ, bộ truyện giống như cuốn phim dài đưa người đọc vào từng khung cảnh hào hùng hay lãng mạn, vào từng cung bậc cảm xúc ngọt ngào hay bi thương của các nhân vật.  Vì vậy, nếu bạn đang tìm một bộ truyện hay và giàu cảm xúc về mặt nội dung lẫn văn phong thì đây là lựa chọn thích hợp dành cho bạn đấy ạ. Đừng vì những ngày giáp Tết bận rộn mà bỏ qua câu chuyện đáng đọc này nhé ^^ _______ “ ”: Trích dẫn trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chín tháng mưa thu hơi hàn, đình viện nội truyền đến tiếng mưa rơi tí tách tí tách, hỗn tạp tụng Phật tiếng động rơi vào trong tai, làm Sở Du thần trí có chút hoảng hốt, mơ màng sắp ngủ. Trên người nàng mang theo lạnh lẽo, dưới trướng có như châm thứ giống nhau đau, tựa hồ là quỳ hồi lâu. Bên ngoài là quen thuộc lại xa xôi tiếng ồn ào. “Nàng lập tức muốn xuất giá, như vậy quỳ, quỳ hỏng rồi làm sao bây giờ?!” “Ta nghe không được ngươi nói này đó đạo lý không đạo lý, ta liền thả hỏi nàng hiện giờ nửa bước bán ra tướng quân phủ chưa từng?! Nếu không có, có cái gì hảo phạt?!” “Hiện giờ đánh cũng đánh quá, mắng cũng mắng quá, các ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?” Nữ nhân trong thanh âm mang theo khóc nức nở: “Một hai phải bức tử A Du, lúc này mới chịu từ bỏ sao?!” Là ai? Sở Du suy nghĩ có chút tan rã, nàng ngẩng đầu lên, trước mặt là thần sắc từ bi Quan Âm Bồ Tát, hương khói lượn lờ mà thượng, làm Bồ Tát bộ mặt có như vậy vài phần mơ hồ. Này tôn chạm ngọc Bồ Tát giống làm Sở Du trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì này tôn Bồ Tát giống ở nàng tổ mẫu qua đời là lúc, liền theo làm chôn cùng táng hạ. Mà nàng tổ mẫu qua đời đến nay, đã gần đến mười năm. Nếu nói chạm ngọc Bồ Tát giống làm nàng giật mình, kia thần trí dần dần trở về sau, nghe thấy bên ngoài thanh âm kia, Sở Du liền càng cảm thấy đến kinh ngạc. Thanh âm kia, rõ ràng là nàng kia bốn năm trước mất mẫu thân! Đây là nơi nào? Nàng trong lòng kinh ngạc, dần dần nhớ tới kia thần chí không rõ trước cuối cùng một khắc. Kia hẳn là mùa đông, nàng nằm ở dày nặng trong chăn, quanh thân là thấp kém than lò thiêu đốt sau sinh ra khói đen. Có người cuốn mành tiến vào, mang theo một cái không đến tám tuổi hài tử. Nàng người mặc màu thủy lam gấm Tứ Xuyên tài chế váy dài, ngoại lung vũ hạc áo khoác, mượt mà trân châu khuyên tai rũ ở nàng nhĩ sườn, theo nàng động tác nhẹ nhàng phập phồng. Nàng đã năm gần 30, lại như cũ mang theo thiếu nữ độc hữu kia phân thiên chân tươi đẹp, cùng nằm ở trên giường bệnh nàng hoàn toàn bất đồng. Nàng cùng trước mặt nữ tử là một trước một sau đồng thời sinh ra, nhưng mà trước mặt người thượng còn dung mạo như lúc ban đầu, nàng lại đã tựa tuổi già tang thương. Nàng đôi tay thô ráp tràn đầy vết thương, trên mặt nhân trường kỳ ưu sầu tế văn mọc lan tràn, một đôi mắt tất cả đều là tĩnh mịch tuyệt vọng, mảy may không thấy năm đó tướng quân phủ đại tiểu thư kia phân hiên ngang tư thế oai hùng. Mời các bạn đón đọc Sơn Hà Chẩm (Trưởng Tẩu Làm Vợ) của tác giả Mặc Thư Bạch.