Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vì Em, Anh Nguyện Yêu Cả Thế Giới Này

Anh muốn đứng ở một nơi, đó là trái tim em. Chưa bao giờ chúng ta tin tưởng vào tình yêu đến thế. Để theo đuổi cô, trong một năm anh đã viết 137 lá thư tình, tổng cộng hơn 100 vạn chữ. Để bảo vệ cô, anh sáng tác 16 bộ truyện dài, tổng cộng hơn 4000 vạn chữ, trở thành kỳ tích của nền văn học mạng. Đường Gia Tam Thiếu đã thuật lại tình yêu chung thủy suốt 16 năm ròng của anh dành cho vợ mình, từ khi còn là một chàng trai thất nghiệp cho đến lúc trở thành một  tác giả đạt được nhiều thành tựu. Cảm xúc dồi dào và sâu lắng, câu từ mạch lạc và dễ hiểu đã tạo ra một câu chuyện tình cảm động. *** 548,521,1314 Anh xin hứa, anh nguyện yêu em, cả cuộc đời này. ………………………… Đây là tác phẩm dựa theo chuyện tình của nhà văn Đường Gia Tam Thiếu, một cây bút quen thuộc của giới tiên hiệp. Ông muốn dựa vào trí nhớ còn minh mẫn của mình mà khắc ghi lại những hồi ức đáng nhớ 16 năm qua giữa mình và vợ. Một tác phẩm mà theo giới văn học mạng Trung Quốc nhận xét là: “Câu chuyện tình yêu tràn đầy năng lượng và cảm động lòng người.” Vì Mộc Tử, Trường Cung viết 137 bức thư tình hơn một triệu chữ trong một năm. Vì Mộc Tử, Trường Cung đã sáng tác hơn 16 truyện dài hơn 40 triệu chữ, trở thành kỳ tích của giới văn học mạng. Từ 16 đến 32, từ tình đầu trở thành tình cuối, họ cùng nhau trải qua 16 năm dài đằng đẵng, vượt mọi chông gai thử thách. Lúc u tối nhất trong cuộc đời Trường Cung, Mộc Tử ở bên và đỡ đần mọi thứ, để anh có thể thực hiện ước mơ của mình. Trong những giây phút cô bệnh tật, anh luôn bên cạnh, hết lòng chăm sóc, nguyện cầu cho cô chóng khỏi. Tình yêu của họ chính là thứ tình cảm quý giá không bị mài mòn bởi năm tháng, bởi hiện thực. “Anh yêu em trước sau như một”. Ngay khi gặp truyện này, tôi đã nghĩ mình bắt trúng vàng rồi, một phần vì độ chín trong tác phẩm của Đường Gia Tam Thiếu tôi đã có dịp trải nghiệm, một phần vì giới văn học mạng Trung Quốc đánh giá tác phẩm này rất cao. Tuy nhiên, hy vọng bao nhiêu thì tôi lại thất vọng bấy nhiêu với tác phẩm này của ông. Tôi biết, đây là một tác phẩm dựa trên chuyện tình của ông và vợ mình, tôi biết truyện sẽ không hoa mỹ như những tác phẩm khác. Nhưng tôi đã lầm, truyện này có thể nói là sến. Những câu từ sến sẩm, những tình huống mà tôi cho là phi lý như năm ông 18 tuổi và làm ở một công ty mạng hợp tác với đài truyền hình. Là công ty mạng hợp tác với đài truyền hình đó? Ở cái tuổi 18? Rất nhiều những tình huống phi lý mà nếu để ý kỹ, bạn sẽ phải bật cười vì quá ngây ngô. Nói đến Đường Gia Tam Thiếu, người ta sẽ nói đến thứ văn phong nội lực đầy hấp dẫn, tình tiết lôi cuốn và những câu từ tinh tế. Nhưng có lẽ, tới tác phẩm này tác giả đã thay đổi bút pháp. Những câu từ cụt lủn, phô bày quá mức hệt như dòng văn của các bạn teen viết làm tôi như tưởng mình đọc nhầm truyện của tác giả khác. Tác phẩm này, dù ngập tràn ngọt ngào và lãng mạn nhưng với tôi, nó tẻ nhạt như một cốc nước lã. Có thể là do không hợp gu, hay tôi đã trông mong quá nhiều vào bộ truyện mà tôi nghĩ rằng sẽ là một cú hích cho sự thay đổi phong cách của tác giả tiên hiệp lẫy lừng này. Thật sự rất thất vọng khi đọc bộ truyện này! Tôi nghĩ, tác giả Đường Gia Tam Thiếu không hợp với ngôn tình, có thể nói, đây là một bước thụt lùi lớn của tác giả. Và với tư cách là độc giả từng đọc qua các tác phẩm tiên hiệp của ông, tôi mong rằng tác giả sẽ sớm quay lại với một tác phẩm hay đúng nghĩa, chứ không phải là một bộ truyện được PR quá mức. __________________ Chú thích: "": trích dẫn từ cv được edit bởi An dung hoa Link đọc là bản cv độc quyền được thực hiện bởi An dung hoa và thuộc về page Review Ngôn Tình. Vui lòng không sao chép, mang đi hay chỉnh sửa bất cứ thông tin nào của bài viết. Review by An dung hoa - lustaveland.com *** Tình anh dành cho em trước sau như một.   Mười sáu năm trước, em trở thành bạn gái tôi. Khi đó, em để tóc ngắn gọn gàng trẻ trung, đến giờ tôi vẫn nhớ như in từng chi tiết nhỏ trong lần gặp mặt đầu tiên ấy. Mười sáu năm sau, em đã là vợ tôi, vì chiều theo sở thích của chồng mà nuôi tóc dài, hai đứa nhóc trong nhà cũng đang dần lớn. Ngày hai đứa đến với nhau, em mười sáu, tôi mười tám. Mà nay đã mười sáu năm qua đi, một nửa số thời gian trong cuộc đời em thuộc về tôi. Trừ mẹ ra, em là người phụ nữ bầu bạn bên tôi lâu nhất. Tôi nhớ từng lễ kỷ niệm và những ngày quan trọng trong cuộc sống lứa đôi, nhớ mọi điều nhỏ nhoi vụn vặt khi quây quần sớm tối. Tôi kinh ngạc phát hiện suốt mười sáu năm qua chúng tôi chưa một lần mặt nặng mày nhẹ với nhau. Tình yêu tôi dành cho em luôn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Có ai đó bảo, hai con người ở bên nhau lâu ngày sẽ giống như tay phải và tay trái, dù tình yêu không còn vẫn sẽ chăm sóc kề cận đối phương, bởi đã sớm thành thói quen rồi, thỉnh thoảng siết lấy cũng chẳng thấy con tim rộn ràng như trước, nhưng nếu chém đứt một bên thì sẽ đau không thiết sống nữa. Song tôi và em thì khác. Chúng tôi là một đôi tay nắm chặt, từ đầu tới cuối chưa từng buông lơi. Mới đây thôi, bà nội đổ bệnh, ký ức của bà cứ ngày một nhạt nhòa. Lòng tôi vừa buồn đau vừa không khỏi hoang mang sợ hãi. Giả như có một ngày nào đó, trí nhớ của tôi không còn rõ rệt, thì liệu tôi có quên đi tất thảy những gì đôi lứa đã đi qua? Thế nên, tôi phải nhân khi ký ức còn tỏ tường, lúc bản thân đang chiếm lấy phân nửa cuộc sống của em để ghi lại tất cả. Tôi phải khóa chặt mảng trí nhớ này, vĩnh viễn không cho nó cơ hội trôi đi mất. Tôi lấy 137 bức thư tình từng viết gửi em ra. Những tờ giấy ố vàng, những nét chữ ấn bằng bút máy dường như đưa tôi trở về quá khứ cách đây mười sáu mùa xuân. Tôi sẽ dùng ký ức của mười sáu năm qua và cả dòng máu trong tim vẫn cháy bỏng như thuở ban đầu để viết cuốn sách này tặng em. Tôi nghĩ, có lẽ chẳng còn món quà nào tuyệt vời hơn thế. Đứa con của ánh sáng, bộ tiểu thuyết dài kỳ đầu tiên của tôi được đăng vào tháng 2 năm 2004. Mớ chữ nghĩa đến chính tôi còn thấy hơi ấu trĩ lại được rất nhiều bạn đọc chấp nhận và ủng hộ. Sự nghiệp viết lách mười hai năm của tôi bắt đầu từ đó. Tên của nam chính và nữ chính trong Đứa con của ánh sáng là tách từ tên tôi và em, thế thì trong tác phẩm ghi chép tất thảy những điều bé nhỏ suốt mười sáu năm qua này, chúng ta hãy cứ dùng hai cái tên thân quen ấy nhé. Tôi là Trường Cung, còn em là Mộc Tử. Đó là một ngày xuân năm 1999, chúng tôi quen nhau trên mạng... *** Mỗi người đều có nickname thuộc về bản thân mình. Nickname trên mạng Trường Cung hay dùng gồm bốn cái, hơn nữa anh còn thường dùng bốn cái nickname ấy để cùng đăng nhập vào phòng chat, tán chuyện với các đối tượng khác nhau, xưng là bốn anh em. Nhờ tốc độ đánh máy cực nhanh cùng khả năng tư duy nhạy bén, đến nay anh vẫn chưa bị ai bóc mẽ lần nào. Bốn nickname anh thường dùng lần lượt là “Đường Gia Đại Thiếu” cho tới “Đường Gia Tứ Thiếu”.   Mùa xuân năm 1999 tới vô cùng muộn, đã sang tháng Ba mà trời vẫn se lạnh. “Cô Cận ơi, bản tin bên này xong rồi, cô kiểm tra qua một lượt giúp em.” Trường Cung báo với người quản lý chính trong văn phòng. Từ lúc vào đài truyền hình hồi tháng Mười một năm ngoái, anh bắt đầu bù đầu kiếm sống. Vừa tốt nghiệp, anh tìm được một công việc tuy hơi vất vả nhưng hết sức nở mày nở mặt, cũng coi như may mắn hơn người rồi. Hiện anh vẫn đang trong giai đoạn thực tập, phụ trách mảng tạo tin trên trang web của đài truyền hình, không được phép xảy ra bất cứ sai sót nào. “Được rồi, tôi sẽ đăng lên. Mọi người nghỉ ngơi trước đi, chờ bản tin lúc hai mươi hai giờ.” Chất giọng mềm mại nhẹ nhàng của cô Cận truyền tới. Trường Cung quét mắt nhìn chương trình HTML trên màn hình thêm một lần nữa, chắc chắn không còn sai sót gì mới tắt đi. “Trường Cung.” Lý Tùng ngồi bên cạnh ngoắc tay gọi. Trường Cung và Lý Tùng là bạn học, sau khi tốt nghiệp cùng được phân công tới đài truyền hình. Vào năm 1999, internet là thứ đầy mới mẻ với tất cả mọi người. Đài truyền hình ý thức được tầm quan trọng của internet, bởi vậy mới để đám sinh viên tốt nghiệp khoa Tin học là họ bắt tay vào việc xây dựng trang web dưới sự dẫn dắt của vài lập trình viên dày dặn kinh nghiệm. Thời gian làm việc hằng ngày của họ hơi dài một chút, song có chia giai đoạn. Cả Trường Cung lẫn Lý Tùng đều phụ trách xây dựng nội dung và duy trì trang web, lấy tin tức làm nền tảng, cứ thế, thời gian càng phân chia rạch ròi hơn. Lương thực tập là bốn trăm tệ một tháng, còn được cộng thêm năm mươi tệ phí làm ca đêm. Nửa năm thực tập kể cũng hơi dài, song đối với đám thanh niên vừa chân ướt chân ráo rời cổng trường đại học như họ mà nói thì đã quá mỹ mãn rồi. Quan trọng nhất là, giữa thời buổi phí hòa mạng gia đình vô cùng đắt đỏ này, đài truyền hình đã sở hữu tốc độ đường truyền lên tới 100Mbps, dù hết giờ làm đi chăng nữa, mọi người cũng chẳng muốn về nhà. Mời các bạn đón đọc Vì Em, Anh Nguyện Yêu Cả Thế Giới Này của tác giả Đường Gia Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Theo Đuổi Lâm Cô Nương - Kim Bính
(Warning: bản edit chưa mượt và còn hơi hướng cv) Theo đuổi một cô gái thôi mà, tại sao lại cần phải viết nhật ký? Bởi vì đối với Trầm Trọng Tuân, quá trình theo đuổi Lâm Sơ có thể viết được hẳn một cuốn tiểu thuyết luôn chứ đừng nói là nhật ký. Cô gái này, vô cùng thú vị. Ngày đó gặp nhau cũng không có ấn tượng gì nhiều, chẳng qua trai tài gái sắc thì có chút đặc biệt hơn người thường mà thôi. Khi đó, Trầm Trọng Tuân đã là một nhân vật tuổi trẻ tài cao, giữ trọng trách khá lớn trong chính phủ nơi thành phố Lâm Sơ đang làm việc, còn cô mặc dù xinh đẹp đáng yêu nhưng cũng chỉ là một nhân viên nhà nước nhỏ nhoi. Chính vì điều này, mặc dù không thể phủ nhận sức hút của anh, Lâm Sơ cũng không nghĩ nhiều.  Ngược lại, người nghĩ nhiều là Trầm Trọng Tuân. Thật ra ấn tượng của anh về cô gái nhỏ Lâm Sơ không đến từ lần đầu gặp mặt, mà là sau đó. Trong một sự cố nguy hiểm, anh đã phần nào nhận ra vài điểm đặc biệt của Lâm Sơ. Vẻ ngoài xinh đẹp, dịu dàng điềm đạm, nhưng sâu thẳm lại là cô gái nhỏ có suy nghĩ riêng, rất cá tính. Mà những tính cách này của Lâm Sơ không phải ai cũng nhìn thấy được. Cô khôn khéo như vậy, lại xa cách như vậy, một phần là do môi trường làm việc. Bởi vì làm trong cơ quan nhà nước, quan hệ tầng tầng lớp lớp nhiều vô kể, mà cô lại là nhân viên đi đường thẳng. Nếu không biết cách ăn ở, chưa biết chừng ngày nào đó bị người chướng mắt tìm cách đuổi việc cũng không có cách nào phản kháng. Đối với người khác, kiểu tính cách này có thể được coi là hiểu chuyện, còn có chút tâm cơ. Nhưng đối với một người sớm lăn lộn ngoài xã hội như Trầm Trọng Tuân, chỉ là những trò vặt vãnh. Anh cảm thấy, một cô gái nhỏ từ quê lên tỉnh muốn tồn tại thật sự quá khó khăn, biết cách tự bảo vệ mình như Lâm Sơ ngược lại khiến anh cảm thấy, dường như rất thú vị. Quãng đường trước năm 30 tuổi anh đã đi xong theo kế hoạch, cũng đã trải bằng phẳng, chỉ cần có người đồng ý cùng anh đi hết quãng đường còn lại, anh có thể bảo đảm cuộc sống sau này của người đó sẽ không có gì phải lo lắng. Người ta mượn rượu tỏ tình, còn Trầm Trọng Tuân là mượn gia thế tỏ tình. Chẳng phải người trưởng thành đều nên làm như vậy sao? Yêu đương là chuyện của tuổi trẻ, nhưng nếu như muốn tiến tới dài lâu, cả hai cần phải có trách nhiệm với đối phương thì mới được. Cũng chính vì hiểu rõ Lâm Sơ cần cảm giác an toàn, Trầm Trọng Tuân mới chọn cách tấn công trực tiếp như vậy. Tuy nhiên, dù sao cũng là cô gái nhỏ, một chút sắc hồng của cuộc sống không thể thiếu. Cho nên ngay vào lúc Lâm Sơ cảm thấy có chút thất vọng vì lời tỏ tình quá khô cứng này thì người đàn ông đẹp trai tinh tế kia đã thêm một đòn sát thủ. “Thế là ngay vào lúc em xuất hiện, anh chợt nhận ra mình cần một người phụ nữ." Làm sao Lâm Sơ có thể kháng cự lại sự chân thành của một người đàn ông ưu tú như vậy? Nhưng mà, đồng ý thì đồng ý, Lâm Sơ vẫn chưa thể nào cởi bỏ hoàn toàn phòng bị của bản thân mình đối với anh. Hai người giống như những cặp tình nhân khác, cũng có hẹn hò, cũng có thân mật, nhưng Trầm Trọng Tuân cảm thấy cô gái nhỏ nhà anh lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng rời đi. Chỉ là anh không hiểu vì sao, cho đến tận lúc người đàn ông kia xuất hiện. Thật ra, rất nhiều người hiểu lầm mối quan hệ giữa Lâm Sơ và Hướng Dương. Anh lớn hơn cô nhiều tuổi, cũng chính là người cùng Lâm Sơ trải qua một quãng thời gian khó khăn trong quá khứ, nhưng đó không phải là tình cảm nam nữ. Mặc dù trái tim tuổi mới lớn của Lâm Sơ từng rung động với anh, nhưng anh chỉ đóng vai trò là một người anh trai hàng xóm đúng nghĩa. Và không chỉ có quá khứ, ngay cả thời điểm hiện tại, Hướng Dương lại một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ cao cả này. Thậm chí anh còn không phải là nam phụ, tại sao lại được đề cập đến nhiều như vậy? Rất đơn giản, bởi vì anh chính là người đứng giữa, khơi thông sự bế tắc trong mối quan hệ của Trầm Trọng Tuân và Lâm Sơ. Anh nhìn thấy được, cô em gái ngày nào của anh đã thực sự rung động rồi, nhưng mãi vẫn chưa bước ra khỏi bóng ma của quá khứ. Cô ấy đã tự xây cho mình một bức tường quá dày, đến nỗi bây giờ dù rất yêu thương người đàn ông đang đứng bên ngoài kia, vẫn không có cách nào bước đến bên anh. Trầm Trọng Tuân biết rõ Lâm Sơ đã yêu mình, nhưng điều gì lại khiến cho cô lo sợ đến bất an như vậy? Cuối cùng, mặc dù vô cùng ganh tỵ về quãng thời gian xưa cũ kia của Hướng Dương và Lâm Sơ, nhưng Trầm Trọng Tuân cũng không thể phủ nhận mình thật lòng biết ơn người đàn ông này đã giúp anh hiểu rõ con người thật sự của cô gái mà anh yêu. Không phải cô lạnh lùng ích kỷ, không phải cô không xem trọng mối quan hệ của hai người, mà chính là cô đang lạc lối. Trầm Trọng Tuân cảm thấy không ngại, nếu cô không thể bước ra ngoài với anh, thì anh tình nguyện bước vào trong bóng tối và mang cô đi. Giống như các tác phẩm trước đây của mình, tính hiện thực trong câu chuyện này của Kim Bính rất chân thật. Cuộc sống với những khó khăn về thân phận địa vị, những con người miệt mài cố gắng bám trụ chỉ với mong muốn nhỏ nhoi là được an ổn. Tình cảm và tâm tư của bậc làm cha mẹ, những lo lắng và quan tâm về tương lai,... mọi thứ đều tự nhiên và gần gũi đến vậy.  Tình cảm của Trầm Trọng Tuân và Lâm Sơ cũng rất giản dị, là hành trình theo đuổi tình yêu của một người đàn ông trưởng thành và quá trình dần dần tiếp nhận của một cô gái thông minh lý trí, có ngọt ngào, có chua xót, cũng có đắng cay, nhưng họ đều lựa chọn tự mình nếm trải tất cả. Chính vì như vậy, họ mới nhận ra, tình yêu lại có nhiều cung bậc và màu sắc như vậy. Yêu, có thể bắt đầu từ sự rung động nhất thời của con tim, nhưng nhất định phải được nuôi dưỡng bằng lý trí. Dùng trái tim để yêu thương và dùng bản lĩnh để bảo vệ tình yêu ấy mới là cách yêu của người trưởng thành. _____________ " ": Trích từ truyện. Review by #Lâm Phi *** Lâm Sơ lái xe đón con sau giờ tan học, bé con đứng ở cửa trường học khóc sướt mướt, cô giáo lo lắng nói: "Tôi cũng không biết sao bé lại khóc thành ra như vậy nữa, mới vừa rồi lúc tan học còn rất vui vẻ đây này, tôi cho các bé xếp thành đội ngũ, vừa quay đầu lại thì phát hiện bé đang khóc, hỏi cái gì cũng không nói!" Cô giáo là người vừa tốt nghiệp khóa này, cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, gặp phải tình huống như thế khó tránh khỏi sợ hãi, đứa bé này mới học năm nhất, từ vườn trẻ nhi đồng lột xác thành học sinh tiểu học, thật ra thì đây là quá trình gian nan nhất, hơi không cẩn thận là có thể xảy ra sai sót ngay. Lâm Sơ an ủi nói: "Không có việc gì, không (di.da.l.qy.do) có việc gì, thằng bé không xảy ra chuyện gì lớn đâu!" Cô vỗ vỗ ót con trai, cười nói: "Bé con, đừng khóc ở cổng trường chứ, ngày mai toàn trường đều biết hết đấy, con có xấu hổ không hả!" Bé con chậm rì rì ngẩng đầu lên, nước mũi dính trên môi, bé dùng lực hít hít, nhưng vẫn không cẩn thận nuốt vào một chút. Lâm Sơ giả bộ ghét bỏ, rút khăn giấy ra ném cho bé. Bé con lau sạch nước mũi, đỏ mắt nức nở nói: "Không khóc nữa ạ!" Lâm Sơ vui mừng: "Đúng đúng, nam tử hán đại trượng phu, tại sao có thể khóc chứ, nói cho mẹ nghe một chút xem đã xảy ra chuyện gì nào?" Bé con nhớ tới chuyện đau lòng, lại nhếch miệng, muốn khóc nữa, Lâm Sơ học người đàn ông nhà mình quát chói tai: "Không cho khóc!" Bé con "Oa" một tiếng, nấc cục, rũ khóe miệng xuống u oán nói: "Không khóc!" Chỉ biết lặp lại "Không khóc" mà thôi, Lâm Sơ vỗ trán, dắt tay nhỏ bé của bé đi tới xe, vừa dùng lời nói nhỏ nhẹ hỏi lại một lần. Bé con nhăn nhăn nhó nhó nói: "Con bị phi lễ rồi......" Lâm Sơ dừng bước, không dám tin: "À?" Bé con ngượng ngập nói: "Một chị gái, mới vừa rồi hôn con......" Bé ấp úng do dự: "Giống như không phải trường học của bọn con, chị ấy hôn miệng con......" Lâm Sơ trợn mắt há mồm, đột nhiên thấy bé con khiếp sợ chỉ vào đường cái đối diện, nước mũi dính vào khóe miệng, bé cũng không để ý tới: "Chính là chị ấy!" Lâm Sơ từ xa nhìn lại, chỉ thấy một bé gái chui vào trong xe, bên cạnh còn đứng một người phụ nữ, thay cô bé đóng cửa xe lại, lại có một người đàn ông khôi ngô đứng ở bên cạnh người phụ nữ đó, mở cửa ghế lái phụ che chở cho cô ấy ngồi vào, cuối cùng mới vòng sang ghế lái, lên xe lái đi. Lâm Sơ cảm thấy giống như đã từng quen biết hai người kia, đang cố gắng nhớ lại, lại nghe bé con khóc lớn: "Oa...... Chị gái đi rồi!" Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Theo Đuổi Lâm Cô Nương (Lâm Cô Nương Thành Tù Ký) của tác giả Kim Bính.
Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ - Thái Hậu Quy Lai
Trên đời này, số phận là thứ chúng ta không thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Giống như Hà Nhiễm đã yêu Tiêu Hàn bằng cả trái tim mình, vậy mà cô vẫn không thể ở bên anh. Giống như Tiêu Hàn đã nâng niu, chiều chuộng Hà Nhiễm bằng tất cả những gì anh có, vậy mà anh vẫn chẳng thể cứu được cô từ tay của tử thần.   Lần đầu tiên Tiêu Hàn và Hà Nhiễm gặp nhau là ở cửa hàng gội đầu nơi anh làm việc. Ngày đó, cho dù Hà Nhiễm không thấy rõ mặt anh, nhưng giọng nói và từng cử chỉ của anh đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc. Vậy nên, Hà Nhiễm khi đó đã bất chấp tất cả mà một thân một mình tìm đến vùng Tiêu Châu hẻo lánh xa xôi chỉ để có thể gặp lại người đàn ông ấy.   Hà Nhiễm cảm thấy Tiêu Hàn đối với những người xung quanh thật thờ ơ và xa cách, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đen lạnh lùng ấy dường như lại là cả một vùng trời quá khứ bi thương. Cô muốn vén màn quá khứ của anh, muốn biết rằng điều gì có thể khiến cho đôi mắt của một người đàn ông trở nên u buồn nhường ấy.   Vậy là, trái tim Tiêu Hàn tưởng như đã khép chặt, lại vì Hà Nhiễm mà mở ra thêm một lần nữa. Trong mắt Tiêu Hàn, Hà Nhiễm có lúc rất ngây thơ, có lúc lại tỏ ra trưởng thành trước tuổi. Có lúc cô giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, có lúc lại rất tinh quái, khó chiều. Nhưng chỉ cần là Hà Nhiễm, thì cho dù cô có là người như thế nào đi chăng nữa, Tiêu Hàn anh vẫn sẽ luôn dang tay ôm cô vào lòng.   Nhưng mà, Hà Nhiễm là tiểu thư nhà họ Hà, còn Tiêu Hàn chỉ là một người đàn ông cô độc và nghèo túng. Chị gái của Hà Nhiễm từng cố chấp mà theo đuổi tình yêu của mình, để rồi cuối cùng phải nhảy lầu tự sát. Hà Nhiễm biết, nếu cô cũng cố chấp ở bên Tiêu Hàn, kết cục của hai người họ cũng sẽ rất bi thương. Vậy nên, Hà Nhiễm chưa từng nghĩ sẽ ở bên anh trọn đời, cô chỉ là muốn cho phép bản thân mình phóng túng một lần mà thôi.   Vậy nên, Hà Nhiễm đã rời xa Tiêu Hàn để đến Bắc Kinh, nhưng Tiêu Hàn vì không thể quên, nên đã lặn lội đến Bắc Kinh chỉ để tìm Hà Nhiễm.   Thế nhưng, cho dù hai người họ có thể vượt qua mọi khoảng cách, cũng chẳng thể thay đối ý trời. Căn bệnh nan y mà Hà Nhiễm từng chữa khỏi đột nhiên tái phát, sinh mệnh con người, kì thực quá đỗi mong manh.   Tiêu Hàn biết rõ bệnh tình của Hà Nhiễm, biết rõ rằng tương lai của hai người họ vô cùng mờ mịt, nhưng anh cam tâm tình nguyện ở bên cô. Bởi anh biết, anh đã lún quá sâu vào tình yêu với cô rồi, có muốn quay đầu cũng không còn kịp nữa.   "Dòng thời gian không thể chảy ngược, bởi vậy, lời thề ước cảm động lòng người nhất, không phải là “anh yêu em” mà là “ở bên nhau”.*   “Em không thích người khác dễ dàng hứa hẹn, nhưng bây giờ em muốn nghe anh thề. Thề rằng anh vĩnh viễn không rời bỏ em.”   “Anh thề, đến chết mới thôi.”   Nhưng mà, Tiêu Hàn lại chẳng thể giữ gìn lời thề ấy. Bởi vì, anh không có tiền, anh không thể cho cô điều kiện chữa bệnh tốt nhất. Căn bệnh hiểm nghèo không ngừng dày vò cô, khiến cô sống không bằng chết. Nhìn cô chịu khổ, chịu nhọc mà chẳng biết làm sao, đối với Tiêu Hàn có lẽ còn đau đớn hơn cả bị lăng trì. Tiêu Hàn đau, thực sự rất đau, đau đến không thở nổi, tựa như có một bàn tay vô tình bóp nát trái tim anh.   Vậy nên, anh chấp nhận buông tay Hà Nhiễm, chấp nhận nhường Hà Nhiễm cho một người đàn ông khác có đủ khả năng kéo dài sự sống cho cô. Nói anh nhu nhược cũng được, nói anh vô dụng cũng không sao, anh chỉ muốn cô gái của anh có thể an yên mà sống trọn kiếp này.   “Trước kia mục tiêu của anh là cho em một cuộc sống sung túc.” “Nhưng hiện tại anh chỉ mong em được mạnh khỏe, bình an.”   Tiêu Hàn chấp nhận rời xa, nhưng Hà Nhiễm không cách nào buông bỏ. Hai mươi tuổi của người khác, có thể chính là cả cuộc đời của cô. Đời này quá ngắn, cô chỉ có thể trao trọn trái tim cho riêng một người.   "Em thà chết trong trong vòng tay của anh, còn hơn một mình ra đi trên giường bệnh cô đơn lạnh lẽo."   Để yêu, con người ta dùng trái tim. Để xa, con người ta dùng lí trí. Nhưng Tiêu Hàn anh đã vì Hà Nhiễm mà mất hết lí trí rồi. Đến cuối cùng, vẫn là anh không nỡ rời đi. Lúc ấy, Hà Nhiễm mới biết, hóa ra tình yêu anh dành cho cô so với tưởng tượng của cô còn sâu nặng hơn rất nhiều lần.   Khi mẹ của Tiêu Hàn gặp tai nạn, anh phải trở về quê nhà để làm tròn chữ hiếu. Trước lúc anh đi, cô đã nói "Chờ anh trở về". Lúc ấy, Tiêu Hàn hoàn toàn không biết, đó là câu cuối cùng mà Hà Nhiễm nói với anh.   Tiêu Hàn đã ra sức giữ gìn lời hứa trọn đời bên nhau của hai người họ. Vậy mà cuối cùng, Hà Nhiễm lại chẳng thể giữ trọn lời thề.   Tiêu Hàn, số mệnh của em vốn không hề tốt, thật may là có thể gặp được anh, để em không cảm thấy mình đáng thương, để em không quá hối tiếc khi rời xa thế gian này.    Hà Nhiễm của anh, ở nơi ấy chúc em bình yên và hạnh phúc. Anh ở nơi này sẽ giúp em theo đuổi đam mê, hẹn em kiếp sau, mình sẽ bên nhau cho đến khi bạc đầu.   Như thế nào là tận cùng của đau đớn, đến giờ Tiêu Hàn đã hiểu rất rõ rồi. Nhưng anh chưa từng hối hận vì đã yêu cô, và nếu thời gian có quay ngược trở lại, anh vẫn chọn yêu cô như thế.   Trên thế giới này, rất nhiều chuyện đều là tìm không ra lý do. Giống như Hà Nhiễm đem lòng yêu Tiêu Hàn, cũng giống như Tiêu Hàn đem lòng yêu Hà Nhiễm. Vì sao đau đớn đến vậy mà vẫn không thể ngừng yêu? Đó vĩnh viễn là câu hỏi mà không một ai có thể trả lời.   "Nếu trời đã cho mình có nhau Thì sao phải gieo u sầu Những nơi mình qua, in từng vết dấu Anh ơi, nỡ quên thật sao?..."** _____________   Chú thích: "...": Trích từ truyện, được edit bởi reviewer. "..."*: Trích "Anh sẽ đợi em trong hồi ức"- Tân Di Ổ "..."**: Trích lời bài hát "Ta còn thuộc về nhau"- Hương Tràm *** Từ khởi động lại khai hướng Quảng Châu một chuyến hồng da xe lửa thượng. Gần 22 tiếng đồng hồ dài lâu lữ trình, đối Hà Nhiễm tới nói là phi thường gian nan. Tiêu Hàn cho nàng mua chính là giường cứng, chính mình tắc mua vé đứng. Bọn họ không có quá nhiều hành lý, mang lên xe tất cả đều là Hà Nhiễm mua đặc sản. Hà Nhiễm di động đã sớm không điện, ở xe lửa thượng mua cái đồ sạc mới sung thượng điện. Nàng tùy tiện tìm bộ điện ảnh, cùng Tiêu Hàn cùng nhau xem, tống cổ thời gian. Di động internet không tốt lắm, video mỗi cách vài phút liền phải giảm xóc một chút, xem đến thực không kính. Giữa trưa Hà Nhiễm không ăn cái gì, liền uống lên mấy ngụm nước. Thủy cũng không dám uống nhiều, tận lực giảm bớt thượng WC số lần. Xuân vận trong lúc, trong xe người quá nhiều, toilet đã tắc nghẽn, khí vị khó nghe, nàng đi qua lần đầu tiên liền không nghĩ lại đi lần thứ hai. Buổi tối 10 giờ lúc sau, trong xe thống nhất tắt đèn, người chung quanh đều lục tục nghỉ ngơi. Hà Nhiễm lúc này mới cầm bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng xuất động, xoát xong nha sau lại đem tóc trát lên bàn đến cao cao, rửa mặt. Nàng trở lại giường ngủ thượng, đổi Tiêu Hàn đi rửa mặt. ... Mời các bạn đón đọc Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ (Hắn đứng trong hạ hoa xán lạn) của tác giả Thái Hậu Quy Lai.
Xuất Sao (Rút Kiếm) - Tô Du Bính
Trên đời này ai cũng có điểm yêu. Hắn không những không có mà còn để lộ rõ ràng cho người khác thấy. Điêu Đình Văn muốn lợi dụng những điểm yếu đó. *** Vừa đọc xong bộ XUẤT SAO của chị Bính :”>, chỉ hai chữ thôi “Tuyệt vời” o(≧∀≦)o *tung bông* Cảnh H của bộ này là cảnh H mà tớ thik nhất trong tất cả các bộ của chị ấy. Cuồng nhiệt nhưng có gì đó bi thương. Hình tượng của hai bạn trong này rất lạ, không hài – tửng – ngơ – bựa như các nhân vật trước đó. Thụ – Đại nội tổng quản Tịch Đình Vân (nói vậy ai cũng hiểu bạn ấy là thái giám rồi ha :-s), luôn che giấu nỗi đau trong lòng, và nỗi đau ấy chỉ có thể cảm nhận được qua tình yêu dành cho bạn công. Công – Nam Cương vương Hoắc Quyết – tài cao khí ngạo thiếu niên anh hùng, là một người quái đản, có chút tùy hứng, có chút trưởng thành… nhưng bản chất vẫn là thiếu niên (a.k.a con nít thôi :”>) Phần trích dưới đây từ cuối chương 51 đến khoảng giữa chương 53 – chính là cảnh tắt lửa tối đèn của hai bạn =)) Trans: QT – Edit: Rainy Mời các bạn đón đọc Xuất Sao (Rút Kiếm) của tác giả Tô Du Bính.
Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu - Tô Du Bính
Kiều Dĩ Hàng  vốn dĩ mọi chuyện đều thuận bườm xui gió vậy mà không biết bị gì mà mọi chuyện chuyển đổi. toàn gặp chuyện không may. Lần đầu tiên hắn đóng mà bị chê dỡ. Bỏ một đống tiền ngoạn trò chơi,  bị người cướp trang bị. Phát tiết chửi bởi, bị hacker vạch trần thân phận, hình tượng bị hủy. … Công ty hạ lệnh: yêu quý sinh mệnh thì rời xa trò chơi. Hắn hạ quyết tâm: trên có chính sách, dưới phải nghĩ đối sách. *** Bộ này được coi là một trong những tác phẩm võng du hay nhất của chị Bính. Nội dung thì không phải chê gì cả, tình cảm tốt, chi tiết tốt, phân tuyến nhân vật cũng ổn luôn. Kết cấu hài hòa và hợp lý, tính cách của cả công và thụ đều tuyệt, các nhân vật phụ cũng không bị lu mờ. Là diễn hay là thật, các bạn hãy tự đánh giá nhé, đừng để những kỹ xảo của bạn thụ đánh lừa. *** Quả nhiên nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai người. Nếu như có thể sống lại lần nữa, Suất Chinh nhất định sẽ không học ngành kỹ sư xây dựng, dù là làm thư ký ngày ngày ngồi trong phòng điều hóa đánh chữ cũng tốt hơn mặc gió mặc mưa làm bạn cùng bê-tông cốt thép. Hắn toàn thân vô lực ra khỏi xe, bò ba tầng lầu quay về phòng trọ. Xe và phòng trọ tạm thời đều do cha mẹ chu cấp, giờ hắn còn đang thực tập, tiền lương cầm tới đảm bảo ba bữa cơm hàng ngày còn khó khăn. Nhưng kể cả thế, hắn vẫn cắn răng dùng tiền tiết kiệm nâng cấp cạc màn hình cùng bộ nhớ máy tính. Biết sao được, ai bảo cái sắc hòa thượng kia luôn miệng ầm ĩ kêu máy tính hắn tồi tàn, tốc độ quá chậm. Về đến nhà, hắn trước bật máy tính rồi vào bếp đun nước xong quay lại trước bàn mở “Bát nháo giang hồ“. Sau khi vào game, hắn gửi một dãy chấm dài cho Thủy Tiên hòa thượng, không đợi trả lời, vào bếp chỉnh lửa. Mì trộn xì dầu hắn làm thuần thục, đến khi chín chỉ mất một phút đồng hồ. Chờ hắn bê mì về lại trước máy tính, Thủy Tiên hòa thượng đã gửi một đống tin trả lời. Mời các bạn đón đọc Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu của tác giả Tô Du Bính.