Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phùng Thanh

Cái đêm định mệnh của Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn có cả bi lẫn hỉ. Bi là cuộc đời trong trắng của cô cứ thế mà bị mất rồi. Hỉ là cô có thể kể cho mọi người về thời thanh xuân từng yêu một kẻ cặn bã. Đây là một câu chuyện của một cô gái lông bông và một anh chàng con nhà người ta. *** Review bởi: Las - fb/hoinhieuchu Đây là câu chuyện của một cô gái lông bông và một anh chàng con nhà người ta. - Những năm cấp 3 của bạn, có từng theo đuổi ai chưa? Phùng Thanh thì có rồi đấy. - Kết quả thế nào? Còn thế nào nữa, một là thành đôi, hai là kết thúc như một kỷ niệm oanh liệt thời cấp 3 thôi chứ gì! Còn Phùng Thanh thì sao nhỉ? Với Phùng Thanh, đó là cơn ác mộng ám ảnh cô suốt 12 năm trời. Cho đến khi gặp lại Giang Tấn. Phùng Thanh là một cô gái hư nửa mùa. Cô hút thuốc, cô bỏ học, cô đàn đúm với một đám học sinh hư hỏng. Nhưng đó là do cô đang đến thời kỳ phản nghịch thôi, Phùng Thanh vẫn biết tránh xa những thứ xấu xa. Thế mà cô lại chẳng biết tránh xa bạn học Giang Tấn. Tấn trong Vương Tiến Tấn - người xấu xa nhất trong những người xấu xa. Phùng Thanh cũng như bao đứa con gái tuổi mới lớn, mê cái đẹp. Mà quả thật cái đẹp của bạn học Giang cũng có thể mài ra kiếm tiền được đấy chứ. Thế là mấy năm cấp 3 của cô nàng Triệu chỉ để theo đuổi bạn Giang Tấn. Miệt mài, cần mẫn nhưng đổi lại chẳng được cái liếc mắt, thậm chí còn tự gây cho mình vết thương lòng mãi chẳng nguôi ngoai. Thích một người, khổ nhỉ? Nhưng nếu hỏi lại Triệu Phùng Thanh 32 tuổi, liệu bạn có theo đuổi Giang Tấn như năm 18 tuổi không? Chắc chắn cô nàng chẳng ngần ngại mà gật đầu một cái. Chẳng vì yêu, mà vì Giang Tấn là màu sắc rực rỡ nhất trong bức tranh thanh xuân của Phùng Thanh. Mà cũng không đúng lắm, là do cô nàng Phùng Thanh mê trai thì có! Thế nên khi gặp lại sau 12 năm xa cách, hai người lại ràng buộc nhau bởi 1 bản hợp đồng tình nhân. Trong nửa năm, không tình yêu, không lên giường, anh cho tôi 2 căn nhà, một trong thành phố, một bên bờ biển. Quyết định vậy đi! Bạn học Giang lúc này mừng hết lớn, nhưng lại phải giả bộ thanh cao, băng lãnh, ngạo kiều =))))) Đúng là yêu đương rất khổ. Giang Tấn phải giả vờ ghét người mình yêu sâu đậm, giả vờ "đóng phim vận động" để khiến cô ghen, giả vờ "không cứng được", chiều chuộng cô lên trời, không dám mua giày cho cô vì sợ cô đá, làm đến mức sẵn sàng biến bản thân mình nghèo rớt để thỏa mãn lòng bao nuôi hư vinh của cô. Ai nói chứ, Giang Tấn rất yêu Phùng Thanh. Chỉ là cậu không biết cách thể hiện nó. Giang Tấn có bệnh tâm lý, Phùng Thanh cũng có bệnh. Thế là vừa vặn một đôi. Điểm sáng của truyện chính là phơi bày trần trụi hiện trạng một số gia đình hiện nay. Sinh con ra nhưng không chăm sóc đầy đủ cho con về mặt tâm lý lẫn thể chất. Phùng Thanh may mắn vì có một gia đình luôn yêu thương cô nhưng Giang Tấn không được như vậy. Mẹ mất sớm, bố không thương. Cậu bị quăng cho một tiểu hầu. Cô ta đã dụ dỗ cậu tiếp xúc với những thứ dơ bẩn ngay từ rất nhỏ, khiến cho tâm lý của Giang Tấn mới vặn vẹo như vậy. Có lẽ Giang Tấn sẽ cứ mãi sống cuộc đời u ám, tối tăm như thế nếu không gặp Triệu Phùng Thanh. Cô là nốt nhạc trong trẻo nhất trong bản nhạc buồn bã của đời cậu, chỉ vì chưa thoát khỏi bóng tối nên cậu đã tổn thương cô trong giai đoạn đầu họ gặp nhau. Thế nên, bạn học Giang nguyện sẽ bù đắp cho cô hết phần đời còn lại. Gặp nhau lúc đầu đúng người sai thời điểm, vậy thì hãy gặp lại nhau khi chúng ta đều đã trưởng thành. Nhìn chung, mình rất thích tính cách của Phùng Thanh, cầm lên được bỏ xuống được, mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng; bạn nam chủ thì lạnh như tảng băng di động, rất "có bệnh" ý =))) Dàn nhân vật phụ toàn là oanh yến của bạn học Giang, làm nền để nổi bật sự ma mãnh của con sói xám trong việc bắt con hồ ly ngốc về. Điều mình tiếc nhất là cặp phụ Lị Lị và Viên Táo, yêu nhau nhưng lại bỏ lỡ nhau. Editor biên tập rất ổn, chú thích rõ ràng. Đây là cuốn đầu tiên mình nhảy của Giá Oản Chúc, cảm thấy không tệ. Đánh giá: 4.5/5 ~~~ hoan nghênh nhảy hố!! *** Thuở thiếu niên, Triệu Phùng Thanh đem lòng yêu Giang Tấn.  Tấn – viên đá đẹp như ngọc, cái tên này thật sự rất phù hợp với ngoại hình tuấn tú của anh. Lạnh lùng mà trong trẻo, tao nhã và thanh cao, Giang Tấn thu hút Phùng Thanh ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Ngày đó, trong phòng giáo vụ, ánh nắng từ cửa sổ hắt vào sườn mặt anh, khiến những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt ấy bỗng trở nên thật dịu dàng. Sau lần gặp gỡ ngắn ngủi hôm ấy, Phùng Thanh tìm cách dò hỏi bạn bè về thông tin của Giang Tấn, rồi không ngần ngại mà bắt đầu hành trình theo đuổi anh.  Giang Tấn có học lực xuất sắc, là con cưng của các giáo viên trong trường. Anh được rất nhiều nữ sinh trong trường ngưỡng mộ nhưng bởi anh quá lạnh lùng, nên rất ít người có đủ can đảm để tiếp cận với anh. Trái ngược với Giang Tấn, Phùng Thanh dù mới chỉ là học sinh cấp ba nhưng đã nhuộm tóc lòe loẹt, tai trái đeo sáu chiếc khuyên tai, nghịch ngợm, phá phách, học hành kém cỏi, là cái gai trong mắt các thầy cô giáo. Phùng Thanh có khuôn mặt rất xinh, da trắng nõn, sống mũi thanh tú, môi đỏ mọng và đôi mắt hồ li hút hồn. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng cô toát ra khí chất quyến rũ ít người có được, vì thế thu hút vô số nam sinh. Nhưng trong số những người đó, chẳng ai lọt vào mắt cô cả. Phùng Thanh không thích những cậu con trai mới lớn học đòi làm đại ca, cho dù cô biết rằng bản thân cũng chẳng hơn gì bọn họ. Phùng Thanh thích những chàng trai học giỏi và lễ phép, sạch sẽ, thanh cao, mà Giang Tấn vừa hay đáp ứng tất cả những điều kiện đó. Cả trường đều biết chuyện Phùng Thanh theo đuổi Giang Tấn.  Và cả chuyện Giang Tấn luôn ghét bỏ Phùng Thanh, không bao giờ liếc mắt nhìn cô, dù chỉ một lần. Nếu anh thử một lần nghiêm túc nhìn cô, anh sẽ thấy trong đôi mắt vốn luôn hờ hững của cô gái ấy chỉ chứa đựng bóng hình của riêng anh.  Nếu anh thử dừng chân cảm nhận một chút, anh sẽ biết rằng tình yêu của cô gái ấy dành cho anh có bao nhiêu nhiệt thành. Phùng Thanh là học sinh cá biệt, nhưng chưa từng dính đến chuyện yêu đương. Ngay cả nụ hôn đầu cô cũng muốn dành riêng cho Giang Tấn, vậy mà… Buổi sáng hôm đó, sau khi Phùng Thanh trao cho anh lần đầu tiên của mình, cô nhìn thấy vết máu đỏ in đậm trên ga trải trường, cảm thấy hóa ra lòng người cũng có thể nở hoa. Đó là minh chứng cho tình yêu của cô và anh, minh chứng cho sự chân thành của tình yêu thời niên thiếu.  Có điều, chỉ một lời nói của anh khi đó, đã đẩy cô từ thiên đường rơi xuống mười tám tầng địa ngục.  Anh nói: "Phẫu thuật màng trinh bây giờ cũng hiện đại nhỉ, giống y như thật." Một câu nói, trở thành một đòn trí mạng đánh thẳng vào trái tim cô, trái tim thành tâm mang đầy hy vọng, trái tim non nớt mới biết yêu lần đầu.  Hóa ra, trong mắt anh, cô chỉ là hạng người như vậy.  Hóa ra, thời gian qua là cô đang tự lừa mình dối người mà thôi. Hóa ra, trong câu chuyện tự kể của cô, anh là nam chính, nhưng trong câu chuyện của anh, cô chỉ là một kẻ qua đường xa lạ. Hóa ra, không phải cứ nếm trải đắng cay sẽ có thể nhận lại ngọt ngào. Câu chuyện tình yêu cô vì anh mà viết, bắt đầu bằng nhiệt huyết, kết thúc bằng tuyệt vọng và đau thương. Tình cảm đến từ một phía, gọi là tình yêu đơn phương. Mà đã là tình yêu đơn phương, thì vĩnh viễn không bao giờ có kết quả. Vậy nên, bây giờ cô phải dừng lại thôi.  Tự tay viết một dấu chấm tròn, kết thúc mối tình đầu trong chua xót.  Đau đớn, tổn thương, tan vỡ. Đó là cái giá phải trả cho một thời niên thiếu ngông cuồng. Có điều, cô sẽ không hối hận vì những việc cô đã làm, không hối hận vì mình đã từng yêu anh. Bởi vì có anh, thanh xuân của cô mới trở nên rực rỡ, cho dù đan xen trong bức tranh rực rỡ đó có cả những màu sắc xám xịt u buồn ****** Giang Tấn là một con người vô cùng mâu thuẫn. Từ bé không được quan tâm, lại phải trải qua những chuyện vô cùng kinh khủng, tâm lí của anh rất u ám và nặng nề. Trước khi lên cấp ba, Giang Tấn là một đứa trẻ ngang tàng và ngỗ ngược. Anh đối xử thô bạo với tất cả những người xung quanh, dùng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề. Bởi vậy, nên không đứa trẻ nào dám tiếp xúc với anh, từ bé đến lớn anh cứ sống cô độc như thế, tự giam cầm bản thân trong thế giới tối tăm của riêng mình. Khi đó, anh đã bị cha đưa về sống cùng bà ngoại, theo học tại một trường trung học dành cho những đứa trẻ có vấn đề tâm lí. Ở đó, Giang Tấn được ở bên những người thật sự thấu hiểu và yêu thương anh, khiến anh thu lại vẻ bề ngoài gai góc, trở nên trầm lặng, an tĩnh, cho dù bão giông vẫn cuồn cuộn trong lòng. Khi lên cấp ba, anh khoác trên mình cái vỏ bọc của một học sinh giỏi giang, ngoan ngoãn, được thầy cô yêu quý và bạn bè ngưỡng mộ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland) Không ai biết được rằng, ẩn sau vẻ ngoài đẹp đẽ ấy là một tâm hồn vô cùng u ám, giống như mặt trăng cô độc phát ra ánh sáng trong trẻo dịu dàng, nhưng đến gần mới thấy bề mặt của nó rất gồ ghề, không những thế còn chẳng hề phát ra chút ánh sáng nào cả. Con người Giang Tấn lí trí đến đáng sợ, mọi hành động của anh đều có tính toán, ngay cả việc kết giao bạn bè anh cũng chỉ chọn người có thể đem lại lợi ích cho anh. Anh vạch sẵn cho cuộc đời mình một kế hoạch hoàn chỉnh, mà trong kế hoạch đó, vĩnh viễn không tồn tại tình yêu.  Nhưng khi Phùng Thanh xuất hiện trong cuộc sống của anh, thì mọi chuyện hoàn toàn đảo lộn. Nhìn vào Phùng Thanh, Giang Tấn thấy được chính bản thân mình của ngày trước. Ngang ngạnh, phách lối, bất cần, cô gái đó trái ngược với gu thẩm mĩ của anh. Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy cô, trong lòng anh luôn có một cảm xúc không thể giải mã. Anh cảm thấy ghét bỏ nhưng lại không thể rời mắt khỏi cô. Anh muốn đẩy cô ra xa nhưng khi xa rồi lại cảm thấy lo lắng. Anh muốn bảo vệ cho cô nhưng lại sợ cô mang ơn mình, muốn "lấy thân báo đáp". Trước mặt cô, anh không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng lại âm thầm chụp ảnh cô, rồi kẹp tấm ảnh ấy vào một cuốn sách, giữ bên mình suốt mười mấy năm trời. Giang Tấn kẹp tấm ảnh của Phùng Thanh vào trang 222 trong cuốn "The Birth of Tragedy" của Nietzsche, trong trang sách đó có một câu được anh tô rất đậm "rõ ràng là mâu thuẫn". Rõ ràng là mâu thuẫn. Bởi vì tình cảm anh dành cho cô bị giằng xé bởi quá nhiều mâu thuẫn, vừa ghét bỏ vừa yêu thương. Nên buổi sáng hôm đó, anh đã vô tình nói ra một câu nói phá hủy tôn nghiêm của cô, cắt đứt sợi dây kết nối giữa hai người. Lần tiếp theo anh và cô gặp lại, đã là chuyện của mười hai năm sau đó. Bây giờ, Giang Tấn không còn là cậu thiếu niên trong trẻo thuần khiết trong lòng Phùng Thanh, mà cô cũng không còn là thiếu nữ nghịch ngợm có nụ cười rạng rỡ, vô lo vô nghĩ như những năm tháng học trò. Phùng Thanh của bây giờ, bên ngoài luôn tỏ ra phóng khoáng, thản nhiên, nhưng nụ cười của cô vô cùng gượng gạo. Bởi vì trong lòng cô có một chướng ngại tâm lí, mà chướng ngại đó, là do Giang Tấn gây nên. Còn Giang Tấn của bây giờ, đã dám đối diện với bản thân, đối diện với trái tim của mình. Anh yêu Phùng Thanh, anh muốn ở bên cô ấy.  Trên người Phùng Thanh có đầy gai nhọn, nhưng thật ra cô lại có phần ngốc nghếch. Những điểm giao thoa trong cuộc sống của anh và cô rất ít, khi cô nói chuyện với anh, đề tài chỉ xoay quanh những vấn đề đơn giản trong cuộc sống. Cùng cô nói chuyện phiếm, cô chỉ có thể hiểu được ý nghĩa trên mặt chữ mà thôi.  Thế nhưng, ở bên cô, anh thấy hạnh phúc. Có cô bên cạnh, trái tim anh rất đỗi yên bình. “Triệu Phùng Thanh, anh rất thích ở cạnh em. Thích đến mức cả đời này chỉ muốn ở bên em.” Giang Tấn biết rằng bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong quá khứ. Vậy anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho cô. Anh muốn dùng tất cả ấm áp của bản thân, sưởi ấm cho người anh yêu nhất. Anh ân cần hỏi: "Có đau không em?"  Anh dịu dàng ôm cô, thì thầm bên tai, nhỏ giọng dỗ dành. Anh nói rằng, trước kia là do anh không tốt. Anh nói rằng, sau này anh sẽ tốt với cô. Phùng Thanh từng gặp một cặp vợ chồng, là Hứa Huệ Chanh và Chung Định. Nếu sự lạnh lùng của Giang Tấn giống như tuyết bay ngập trời, thì Chung Định lại mang theo cái lạnh của âm tào địa phủ, tỏa ra luồng khí lạnh tối tăm khiến người ta không khỏi sợ hãi. Nhưng khi Chung Định nhìn Hứa Huệ Chanh, tất cả u ám trong mắt anh ta đều hóa thành cơn gió tháng ba dịu nhẹ, tràn đầy sủng ái, nâng niu. * Phùng Thanh từng vô cùng ngưỡng mộ Hứa Huệ Chanh, nhưng cuối cùng cô cũng thấy được điều đó trong mắt Giang Tấn. Anh luôn dành cho người ta cái nhìn thờ ơ, hờ hững, nhưng khi nhìn cô thì ý cười đong đầy trong ánh mắt, sáng rực như sao trời.  "Cô vươn tay che đi đôi mắt hắn. Một giây sau thì lại thả ra. Triệu Phùng Thanh nở nụ cười tươi sáng rực. Cô đã từng hâm mộ người con gái của Chung Định thế nào cơ chứ. Mà nay, cô đã nhìn thấy điều đó trong mắt Giang Tấn rồi. Triệu Phùng Thanh vươn tay vòng qua cổ hắn: " Em thích anh nhìn em thế này." "Ừm, vậy anh sẽ luôn nhìn em thế này." Hắn vuốt nhẹ tóc cô." ****** Đọc những chương đầu của "Phùng Thanh", chắc chắn ai cũng như mình, vô cùng ghét nam chính Giang Tấn. Sau đó, khi biết rõ hơn về hoàn cảnh của anh, mình lại thấy rất đau lòng. Giang Tấn từng là một đứa trẻ đáng thương. Để có thể sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, anh đã phải kìm nén và gắng gượng rất nhiều. Giang Tấn sinh ra và lớn lên mà không có được sự quan tâm của cha mẹ. Mẹ mất sớm, cha lại sa đọa, vô trách nhiệm với con cái, anh phải sống với một người bảo mẫu. Mà con người đó, lại mang trong mình những suy nghĩ kinh tởm đến đáng sợ.  Cô ta tiêm nhiễm vào đầu một đứa trẻ non nớt như anh những thứ văn hóa phẩm đồi trụy. Không chỉ có thể, cô ta dụ dỗ và lạm dụng một đứa trẻ mới dậy thì là anh làm chuyện người lớn, khiến anh tự cảm thấy ghê tởm bản thân mình, từ đó trong đầu hình thành nên tâm lí vặn vẹo và u ám.  Đôi ba dòng chữ không thể nói hết lên sự ác độc và dơ bẩn của một số loại người cùng những hệ lụy đi kèm phía sau khi một đứa trẻ ngây thơ phải trải qua những cơn ác mộng kinh hoàng như thế, nhưng dựa vào một dẫn chứng trong thực tế rằng có rất nhiều tên tội phạm hung ác từng là nạn nhân của vấn đề lạm dụng tình dục, có lẽ chúng ta cũng đã hiểu được phần nào những di chứng đáng sợ mà những kẻ bất nhân đáng kinh tởm đó để lại cho xã hội hiện nay. Mỗi đứa trẻ là một thiên thần nhỏ mà Thượng Đế ban tặng cho thế gian, những đứa trẻ đó khi lớn lên sẽ tiếp tục mang đôi cánh thiên thần hay trở thành tay sai của quỷ dữ, sẽ phụ thuộc vào rất nhiều vào sự nuôi dưỡng, dạy bảo của những người lớn xung quanh. Bởi vì kịp thời quay đầu lại, nên Giang Tấn may mắn không trở thành ác quỷ nhưng đau lòng thay, anh đã vĩnh viễn mất đi đôi cánh thiên thần. Nhưng thật may là Giang Tấn đã có bên mình một thiên thần của riêng anh. Cô sẽ giúp anh chiếu sáng những góc tối trong lòng, xóa mờ đi những vết nhơ trong quá khứ, cùng anh vẽ nên bức tranh tương lai tươi đẹp ngập tràn hạnh phúc, yêu thương. Anh và cô sẽ cũng nhau nuôi dạy và bảo vệ cho đứa con của hai người thật tốt, để đứa trẻ đó không còn phải khổ sở kìm nén, bất lực giãy giụa trong đêm đen chỉ mong tìm được chút ánh sáng le lói như anh đã từng. ****** “Ngày mai em lại có thể ngủ nướng rồi. Bão cấp độ mười bốn đấy, dân chúng cũng ít ra ngoài.” “Vậy ngày mai Cục Dân Chính không có nhiều người đâu.” Suy nghĩ của Giang Tấn có vẻ khác hẳn người thường, “Ngày thường anh bận, không có thời gian đi lấy giấy chứng nhận, không bằng chúng ta quyết định ngày mai đi. Có bão Đài Loan vào, đúng lúc anh xin nghỉ không cần đi làm.” Cô liếc xéo hắn, “Mưa bão cấp mười bốn mà anh định đi đăng k‎ý kết hôn à?” “Đúng” Hắn gật đầu, “Để chứng minh tình yêu chúng ta kiên cố không gì phá vỡ nổi.” ____ Chú thích: "...": Trích từ truyện *: Chung Định và Hứa Huệ Chanh là nhân vật chính trong truyện "Bạn Chanh" của Giá Oản Chúc, đây cũng là một tác phẩm rất đáng đọc. Review by #Thiên Dung Hoa - lustaveland Mời các bạn đón đọc Phùng Thanh của tác giả Giá Oản Chúc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Một Đường Đau, Một Đường Yêu
Nữ chính của truyện tên là Bạch Khả, nếu nói ở cô có gì khác biệt so với những nữ chính khác thì chính là chỉ số IQ quá thấp nhưng không phải là bệnh chỉ là cô hơi ngốc 1 chút và không thể suy nghĩ những vấn đề quá phức tạp, nhưng cô vẫn rất lạc quan, nên cô có phương châm là cái gì vượt quá phạm vi lý giải của bản thân thì không cần để ý làm gì. Bối cảnh truyện là những năm 80-90 khi Trung Quốc chưa cải cách, cha của Bạch Khả vượt biên sang Mỹ làm ăn, nhưng mải vẫn không liên lạc, nên 2 mẹ con nữ chính cũng lên tàu trốn sang Mỹ tìm cha. Trên chuyến tàu vượt biên ấy mẹ của nữ chính phải chịu đựng bị tên đội trưởng cưỡng hiếp nếu kg muốn 2 mẹ con bị vứt lại ở giữa đại dương để đến cuối cùng bà bị bệnh và mất khi vẫn còn chưa đến Mỹ, đoàn người sợ bà lây bệnh nên đã vứt xác bà xuống biển. Mình nhớ có chi tiết đêm trước khi chết, mẹ Bạch Khả dùng chiếc áo ấm duy nhất bà có choàng cho con gái và lừa cô là mẹ đã khỏe rồi, con đừng lo lắng nữa, hãy ngủ 1 giấc thật ngon. Vì bà biết ngày mai bọn người kia sẽ vứt bà xuống biển, vì biết bà đã không thể cứu chữa.Đến sáng ngày hôm sau thức dậy thì Bạch Khả hay tin mẹ mình đã chết, đau đớn, bàng hoàng, cô nắm chặt tờ 10dola mà mẹ đã để lại cho cô, trên đó có ghi hàng chữ:Mẹ yêu con. Cô nghĩ có lẽ cả đời cũng sẽ trân trọng kỷ vật duy nhất mẹ để lại đó nhưng lúc tới Mỹ cô phải dùng tờ tiền duy nhất ấy mua 1 đôi giày chạy trốn khỏi sự truy đuổi của cảnh sát. Nhiều năm sau khi đang ăn xin trên phố cô nhặt được tờ tiền năm xưa từ một người đàn ông châu Á và người đó lại không phải nam chính. Nhưng nhờ theo sau người đó vào một quán bar cô đã bắt gặp được định mệnh của cuộc đời mình, Đường Nhất Đường. Haha, nghề nghiệp của anh khá đặc biệt, múa...thoát y. Anh rất đẹp, lúc đầu cô còn nghĩ anh là con gái nhưng khi coi hết màn múa đó thì tự hiểu luôn. Thế rồi nữ chính xin vào làm phục vụ ở quán bar, sau nữa thì có nhiều chuyện xảy ra khiến 2 người đến vs nhau.Mình lướt khúc này, kg nhớ rõ lắm.Chỉ nhớ ĐNĐ bị bỏ thuốc kích dục, rồi gặp nữ chính. Mình ấn tượng vs chi tiết sau khi 2 người ở bên nhau, anh không đi múa nữa mà làm một công việc khác. Một hôm trên đường đi làm, anh gặp lại gã đàn ông đã bỏ thuốc mình lúc trước, ông ta bắt cóc anh và …cưỡng hiếp anh. Lúc đọc tới khúc Bạch Khả đi đón Đường Nhấ Đường thì đụng phải gã đó, ngửi thấy mùi nước hoa của chồng mình trên thân thể gã đàn ông kia, linh cảm mách bảo cô bước vào phía con hẻm tối tăm kia và Bạch Khả nhìn thấy chồng mình nằm sắp trên đất không một mảnh vải che thân. Trời đọc tới đó thấy nổi cả da gà, thấy anh này thảm ghê, đàn ông mà còn bị một người đàn ông khác hiếp. Sau đó ĐNĐ nhập viện và bị anh trai của mình mang đi, để lại một bức thư giả mạo bảo là muốn ly hôn vs Bạch Khả. BK đọc thư xong, cô vẫn cho là chồng mình sẽ không làm như vậy. thế là cô quyết định đi tìm chồng, cô nghĩ là anh có thể đang ở chỗ anh trai mình, người thân duy nhất của anh ở đây. Cô cố gắng lục tìm trong trí nhớ ít ỏi của mình và nhớ mang máng anh từng nói anh trai mình đang ở bang Texas. Thế là BK mướn 1 chiếc xe chở hàng to, đồng hành vs cô còn có 1 cô gái bị nghiện ma túy tên là Rose (họ quen nhau ntn thì mình quên rồi). trên đường đi 2 người vừa kiếm tiền vừa đồng hành, Rose thì làm trong bar, lần đó BK đi theo vào thì nhìn thấy cái thằng đàn ông đã làm hại chồng mình. Cô quyết định trả thù nên xin vào làm, nhìn thấy vóc dáng cô đẹp nên bà chủ cho làm ca sĩ. BK tuy ngốc, kg biết cách quyến rũ gã kia nên cô tưởng tượng đó là chồng mình, khiến chính gã kia còn phải nói với bạn mình là: Cái cách cô ta nhìn tao như thể tao là người duy nhất trên thế gian này mà cô ta yêu. Rồi thằng đó vô tròng, hắn muốn lên giường với cô, BK biết đây là cơ hội duy nhất của mình nên đã chịu đựng, còn sau đó chuyện gì xảy ra thì mọi người hãy đọc sẽ rõ, chỉ là thích hành động cuối cùng lúc cô sỉ nhục thi thể của gã đó. Sau khi giết người lại phải tiếp tục trốn chạy và tìm chồng, trên đường đi 2 cô gái bắt đầu thân thiết và mở lòng hơn. BK được nghe câu chuyện về cuộc đời bất hạnh của Rose, nhận ra cô ấy vẫn còn yêu người con trai lúc trước, nhưng phải rời đi mà kg một lời từ biệt vì điều đó tốt cho cả 2, BK quyết định giấu giếm đi gặp chàng trai đó, muốn hỏi anh ta còn yêu Rose không?Cô từ trong những lời kể vụn vặt biết được địa chỉ của anh ta, may mắn là nơi đó nằm trên hành trình cô đi, sáng ngày đó nhân lúc Rose ngủ cô vòng xe đi đến nhà anh ta, đọc tới đây hồi hộp ghê gớm, không biết có thành không nữa, mọi người đọc để biết sẽ ntn nhé! Còn một chi tiết mình thích nữa là khi 2 người về bên nhau rồi, có người hỏi là BK không có hỏi qua những chuyện lúc anh mất tích sao, thì ĐNĐ nói là: “Cậu tin không, nếu tôi nói với cô ấy rằng khi cô ấy ngủ thiếp đi đã mơ một giấc mơ rất dài, cô ấy cũng sẽ không chút nghi ngờ”. Mình ít kể về nam chính vì cũng không biết nói sao,thôi các bạn đọc để cảm nhận vậy! *** Mùa đông năm 1990, đêm lạnh, gió Tây Bắc từ Canada rít gào, trên cây chỉ còn lại lác đác vài chiếc lá run rẩy. 40 vĩ độ bắc 100 kinh độ tây, Nebraska, Mỹ. Trong một câu lạc bộ nhảy thoát y mang tên “Naked” (trần trụi) nằm bên cạnh đường quốc lộ, cô lại gặp anh. Khi đó, cô chỉ là một nữ tiếp viên ở đây. Cô nghèo rớt mồng tơi. Trong bóng tối, giữa tiếng hét chói tai và tiếng vỗ tay của rất nhiều người, anh mặc quần áo da báo, dung nhan kiều diễm, sóng mắt lưu chuyển, mái tóc xoăn màu đen được xõa tung. Ngay từ đầu, cô cứ tưởng anh là đàn bà, người đàn bà khiêu gợi, phóng đãng, làm cho vô số người muốn vì báu vật đó mà phạm tội. Ánh đèn mập mờ. Tiếng huýt sáo đầy sắc tình truyền đến từ khắp nơi. Vòng eo anh xoay quanh ống thép, ngượng ngùng cởi áo da, chỉ chừa lại một chiếc quần ngắn chữ “T” che giữa hai chân, mà sự ngượng ngùng kia đều là ngụy trang. Anh tháo sợi dây bên hông, xoay người một cái, lớp che đậy cuối cùng cũng được cởi bỏ. Anh không hề che chắn cơ thể mà cứ bày ra dưới ánh đèn sân khấu. “Cục cưng ơi, nâng đùi cưng lên đi!” “A, mèo hoang, đưa mông cưng lại đây!” “Người đẹp, tình yêu của cưng ở đây!” Khán giả dưới sân khấu sục sôi, nói ra những câu khó nghe, chỉ mong người trên sân khấu liếc mắt nhìn mình. Mà người không mảnh vải che thân kia đã thành công trong việc thỏa mãn ham muốn dâm loạn của bọn họ. Xoay người, quay xung quanh, ma sát như có như không trên ống thép. Viền mắt màu đen, theo đường vòng cung kéo đến huyệt thái dương. Mỉm cười, bĩu môi, làm kiểu nhe răng nanh cắn xé giống dã thú. Khoảnh khắc đó, ngoại trừ cô, không ai kinh hãi vì giữa hai chân anh có thêm một miếng thịt. Cô đứng dưới sân khấu, cầm khay đựng ly trong tay, sau lưng ướt đẫm. Thì ra bảo vật này là một người đàn ông. Cho dù anh là đàn ông hay đàn bà, thì với cơ thể hấp dẫn của anh cũng đủ lấy lòng một đám phóng túng, động vật tanh tưởi với ham muốn nguyên thủy của mình dưới sân khấu rồi. Mà cô, lấy tư cách là một người đàn bà, cô đau lòng thay cho anh. Cái loại đau đớn này rất quen thuộc, về một phần ký ức nào đó chôn sâu dưới đáy lòng. Chẳng biết tại sao lại muốn khóc. Người vào liên tục, vừa vặn cô lại đứng ở cạnh cửa. Trên thực tế, từ khi anh xuất hiện trên sân khấu, chân của cô như bị tưới chì, liên tục bị người ngoài cửa xô đẩy, nhưng cô vẫn cố chấp nhìn thẳng lên sân khấu. Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi cô, Lilith ôm eo cô từ phía sau nói: “Em cũng bị anh ta mê hoặc sao?” Cô ngay cả giãy giụa cũng quên mất, mặc cho tay của Lilith chạy trước ngực cô. “Anh ta là ai vậy?” Cô hỏi. “Anh ta là vũ nam thoát y.” Lilith nói xong, cánh tay tiến vào thăm dò nội y của cô. “Tôi hỏi, tên anh ta là gì?” “‘Hoa thược dược màu đen’,” Lilith cắn vành tai của cô nói, “Bọn họ đều gọi anh ta như vậy. Anh ta giống em, là người châu Á, cũng có mái tóc màu đen xinh đẹp.” Bộ ngực bị bóp đau, cô thử đẩy Lilith ra, nhưng với sức lực đó, cô căn bản đánh không lại người đàn bà da trắng cao lớn ấy. Da thịt non mềm bị đùa bỡn trắng trợn, Lilith nhắm trúng cô đã lâu, cô bé này đến từ châu Á, tính cách khác biệt của cô là sự giao hòa giữa đàn bà và gái tơ, sự gợi cảm của cô được giấu trong lớp quần áo xấu xí, cùng là đàn bà mới nhìn ra được. “Đàn ông thì có cái gì tốt chứ.” Cô bị cô ta đẩy sát vào tấm kính chắn cạnh cửa. Tay cô bị đặt ở trên tường, chỉ có thể dùng sức đá hai chân. Lúc này, một cái micro được ném từ dưới lên, người trên sân khấu chụp được. Anh chìa micro về phía đám người, dạo một vòng trên sân khấu, tiếng mọi người điên cuồng hét vào micro như từng cơn, từng cơn sóng ồ ạt đập vào. Âm nhạc vang lên, anh thu micro lại, mở rộng hai chân ra, quỳ gối trên sân khấu. Anh hát: “Tại sao người đàn ông không lấy vợ? Bởi vì không biết sâu cạn. Tại sao người đàn bà không lấy chồng? Bởi vì không biết ngắn dài.” Anh dùng tiếng Trung! “Ha ha ha ha……” Bị Lilith xâm phạm, vậy mà cô còn có thể cười nổi. Đây là bài hát thịnh hành nhất trong những quán bar ở Hậu Hải Bắc Kinh*, cô từng nghe mẹ cô hát vô số lần. Mãi đến khi cô cảm giác tỉnh lại, đi tới bên kia đại dương, thì không còn ai hát cho cô nghe nữa. (*Hậu Hải tại Bắc Kinh: Là một khu vực trong Thập Sát Hải – chuỗi ao hồ trong nội thành thủ đô Bắc Kinh, ngoài Hậu Hải còn có Tiền Hải và Tây Hải.)   Mời các bạn đón đọc Một Đường Đau, Một Đường Yêu của tác giả Đầu Ngã Mộc Qua.
Thâm Viện Nguyệt
Chỉ Hạnh được Hoàng thượng chỉ hôn cho Phùng Tam Lang. Phùng Tam Lang, tên Tiến tự Tư Thoái, là quan thất phẩm chủ chưởng văn chương bên người Hoàng đế. Chỉ Hạnh là một khuê nữ lớn tuổi của tiểu quan tòng thất phẩm, mối hôn sự giữa hai người này phải nói là nhìn vào cũng thấy kỳ cục. Trong Phùng gia, Phùng Tam Lang còn có một người huynh song sinh đỗ đạt tiến sĩ, phụ thân phụ mẫu vì tiền đồ của người huynh nên đổ mọi tội lỗi của hắn bắt Tam Lang phải đứng ra gánh chịu. Phùng Tam Lang vốn cho rằng kiếp này chàng cứ sống dật dờ như một cái xác không hồn cho đến khi kết thúc sinh mệnh, không ngờ chỉ trong giây phút vô tình lại có được báu vật quý giá nhất trên đời. Nàng xinh đẹp, tài giỏi lại hiểu chuyện, cuộc đời Phùng Tam Lang chàng được rất ít sự quan tâm ấm áp của những người bên cạnh, nên chàng càng trân trọng nàng như trân bảo quý giá. Vào cái đêm động phòng hoa chúc của Chỉ Hạnh và Tam Lang, nàng biết chàng sẽ không chạm vào mình, nên quyết định cắt tay lấy máu giả lạc hồng. Chính từ giây phút ấy, Phùng Tam Lang dần để ý đến Chỉ Hạnh hơn. Từ ngày nàng gả vào phủ, một tay Chỉ Hạnh chỉ đạo chăm lo tới miếng ăn cái mặc của chàng, bàn tay nhỏ bé ân cần giúp chàng mặc ấm hơn, bữa cơm lúc nào cũng luôn nóng hổi đợi chàng về. Ban đầu, Chỉ Hạnh không trông mong gì nhiều vào vị phu quân nàng được tứ hôn, nàng vốn chỉ mong một cuộc sống đủ ăn đủ mặc qua ngày, không hơn. Nhưng khi ở bên Phùng Tam Lang nàng mới thấy, tư sắc, nhân phẩm và sự tài năng mà chàng luôn che giấu. Tam Lang được Thánh thượng trọng dụng không phải như lời đồn vì coi trọng nam sắc của chàng, mà nhờ có sự phò tá thầm lặng của chàng, Hoàng thượng mới càng thêm đứng vững. Sau khi Chỉ Hạnh và Tam Lang bày tỏ tâm tình của mình với đối phương, thì những tháng ngày họ sát cánh bên nhau quả thực là kim đồng ngọc nữ, song kiếm hợp bích đánh đâu thắng đấy. Tại sao mình lại nói đánh đâu thắng đấy, vì từ những phần gần cuối truyện khi Phùng Tam Lang giúp dẹp giặc loạn, chính Chỉ Hạnh là một con át chủ bài góp phần lập lên những chiến công hùng dũng của chàng. Phải nói là tác giả khá thiên vị nữ chính khi buff, thần thánh hóa chị hơi bị nhiều một chút so với quy định, nhưng thực tế khi đọc mình lại không hề thấy phản cảm. Căn bản là Chỉ Hạnh tài giỏi, cực kỳ tài giỏi, nhưng chính bản thân nàng lại tự đánh giá thấp mình. Võ công cao cường, bắn cung không phát nào trượt, đập tan rã quân địch trong một bản nhạc nhưng nàng vẫn cảm thấy có lỗi vì “không giúp được gì nhiều” cho Phùng Tam Lang, khiến chàng chẳng thể làm gì ngoài nhìn lũ người bị đánh tan tác kia mà cười bất đắc dĩ? =)) Đấy, ngơ ngác đến mức anh nhà bên gối hàng ngày còn phải cạn lời thì nói gì đến độc giả chúng mình. Được cái Tam Lang cực kỳ sủng và cưng chiều Chỉ Hạnh, ngậm trong miệng sợ tan cầm trong tay sợ rơi không phải là nói quá đâu ạ.. Ngoài ra trong truyện có một nhân vật cực kỳ đặc sắc chính là vị Hoàng thượng, cây hài highlight của cả câu truyện.. Phải nói Hoàng thượng là một fan hâm mộ các huyền thoại nữ nhi từ đời bà ngoại cho tới đời mẹ và bây giờ là đời Chỉ Hạnh, có dịp là cầu được làm đệ tử đi theo nàng, thiếu điều quỳ xuống dập đầu ba cái bái sư, nhưng tất nhiên Tam Lang sẽ là người đầu tiên ngăn cản rồi.. Truyện hài, hay lắm ạ, không chỉ nói về nữ nhi tình trường mà còn nói về nữ nhi ra chiến trường trận mạc anh dũng cực kỳ ạ.. Bà con gần xa mau đến đón đọc, riêng tui còn có nhiệm vụ đi tìm hố khác của Hồ Điệp Seba để dụ dỗ mọi người tiếp đây.. ------------- Review by #Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Truyện này chắc nhiều người đã đọc rồi. Giọng văn xưa nay của Hồ Điệp, phong độ duy trì tốt, viết bài bản. . Đây là một câu truyện sủng, hài hước, dễ thương cũng không kém phần sâu sắc và ấn tượng. Truyện dài mà không quá dài, xây dựng nhân vật và tình tiết đều ổn, ngọt ngào, ấm áp... Nói chung đáng xem ^^ Một khuyết điểm mình cảm thấy đáng tiếc là nữ chính có vẻ được thần thánh hóa hơi lố (nhưng cô ấy không xuyên không). Một vài nhân vật xuất hiện vội vã, đất diễn không nhiều nhưng vẫn gây ấn tượng mạnh, dây là một thành công. Góc nhìn của tác giả cũng khá mới, đọc cổ đại có phong thái tân thời, không nhàm chán. Truyện đại khái kể rằng Chỉ Hạnh và Phùng Tam Lang bị hoàng đế chỉ hôn. Hai người đều lớn lên trong hoàn cảnh bi kịch. Chỉ Hạnh có ông bố vô lại, tham lam, bạc tình, tuổi thơ luôn cô độc với người mẹ bệnh tật. Phùng Tam Lang còn khổ hơn. Anh có một người anh song sinh, anh trai gây họa lớn rồi Tam Lang phải gánh tội, cũng vì cha mẹ không thương đồng đều, anh trai đỗ tiến sĩ, có tương lai hơn, có ích cho gia tộc hơn nên mới đem Tam Lang làm vật hy sinh. Hai bạn trẻ đều có vết thương lòng, tuyệt vọng trong cuộc sống và hoài nghi về tình thân. Cưới nhau theo lên vua, Chỉ Hạnh thì cầu có cơm ăn áo mặc, gặp được phu quân khá khẩm hơn cha mình một chút. Tam Lang thì thôi rồi, tim sớm chết, mặt như xác ướp, xõa tóc ra vào ban đêm nhìn mà phát sợ. Trong phòng còn mua sẵn quan tái (sợ lạm phát leo thang hoohohoho) Viện họ ở âm u quái khí, cơm canh thì lạnh lẽo, người bên chồng ko làm khó nhưng mà tránh như tránh tà. Bạn nữ 9 rất ư hài lòng, cuộc sống ko đói rách, ít bị làm phiền, tự do an nhàn. Chỉ Hạnh là người phụ nữ của gia đình. Từ khi cưới nàng về Tam Lang có người chăm sóc thật lòng, áo quan rách thì được vá, ăn cơm lạnh quen giờ biết được thức ăn nóng ngon hơn nhiều... Họ từng chút tích góp ấm áp, từ từ mở lòng, yêu quý và trân trọng nhau... Bộ dạng xác ướp đã sống lại, phơn phởn gió xuân, còn học đòi thịt với chả mỡ... Tam Lang làm quan Thất phẩm, tuy thấp nhưng mà thân cận hoàng đế, cũng là người duy nhất có chức vị trong Phùng gia. Tình cảm của nam chính với thằng cha hoàng đế hết sức đặc sắc. Hoàng đế đại ca trong truyện mới là độc nhất. Anh này háo sắc, mê cái đẹp, bao gồm trai đẹp gái đẹp, đực cái đều xơi == Triều thần ca tụng hắn là hôn quân, là tên lưu manh. Hoàng đế lưu manh vô cùng phong cách, hễ một chút là ném mũ quát lên "Ta không làm nữa, ai muốn làm vua thì đi mà làm!" Hoàng đế không có quy cũ, thích cái gì thì làm cái đó, tới hoàng hậu mà còn khinh miệt, chê bai hắn vô học vô lại vô đức vô duyên.... Nhưng mà hoàng đế nhà ta có cái đáng yêu riêng, như Tam Lang nói: Hắn là người không thích hợp làm vua nhất nhưng mà làm vua tốt nhất. Phía sau con người vô phép tắc và tùy hứng đó là một trái tim cô độc khát khao tình thân, yêu quý con dân, chẳng ngại sử quan sẽ chép rằng hắn là vị vua đáng ghét cỡ nào... Trong nhiều hoàng đế ngôn tình, người này khá đặc biệt và đáng yêu. Ôi mà hắn ko góp thêm chuyện yêu đương lãng mạn nào đâu, anh này thuộc đam mỹ == Ai cũng tưởng hoàng đế là hôn quân vô dụng, Tam Lang nhờ gương mặt đẹp thành nịnh thần hại nước hai dân. Thực ra họ là những người mà một đất nước vững mạnh luôn cần có. Cả câu chuyện là bầu không khí hài hòa, vui vẻ và thâm tình. Các mối quan hệ phong phú, đủ mùi đủ vị cũng như sự bất ngờ. Truyện đan xen cung đấu, gia đấu, chính trị chiến tranh, tình yêu tình bạn tình thân tình người... Với 68 chương, đây là tác phẩm rất thành công của Seba. Review Hoa Ban Mời các bạn đón đọc Thâm Viện Nguyệt của tác giả Hồ Điệp Seba.
Tương Kiến Hoan
Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, Thái thông thông. Vô nại triêu lai hàn vũ, Vãn lai phong [1]. Tấn giang biên tập đánh giá: Lý Tiệm Hồng đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm  được ăn cả ngã về không, khi bị quanh vây rất nhiều thiết kỳ. Phong tuyết nộ hào, thiên lý tuyết nguyên. Ngay trong lúc tình huống nguy hiểm này  một người một ngựa xông khỏi chiến trường, lại vì vách núi sụt lở mà tiêu thất dưới vực sâu… Mà ở một nơi khác, Đoạn gia Nhữ Nam thành Đoạn gia, quản gia bà tử đang trách phạt “Đào sinh tử” Đoạn Lĩnh bị mọi người hoài nghi ăn cắp, giữa lúc cậu khốn đốn bất lực nhất lại bị một nam tử xa lạ cứu ra mang đi. Đại tuyết tung bay, núi xanh như mực, màn sân khấu giật lại, truyền kỳ là sinh ra trong lúc đó. Tác giả sử dụng ngôn ngữ thành thạo lưu loát, từ tình cảnh chiến trường làm thiết nhập, vừa mở đầu đã khiến độc giả chìm đắm trong bầu không khí cổ phong bi thương, đồng thời cũng bắt được đầu mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật cùng với những phục bút vô tình cố ý lộ ra. Thiếu niên ăn nhờ ở đậu, thân thế vẫn là một câu đố, đột nhiên xuất hiện một nam nhân xa lạ ra tay cứu vớt, theo tình tiết tiến triễn, nhân vật lần lượt lên sân khấu, nội dung phát triển của câu chuyện dẫn dắt độc giả đến vô hạn mơ màng. *** Review Thanh Phong:   Tương kiến hoan là bộ đam mỹ đầu tiên mình đọc của bố Gà, đây cũng là bộ đam mỹ dù có đọc đi đọc lại bao nhiêu lần mình vẫn có thể khóc, cười cùng các nhân vật. Trước hết, Tương kiến hoan là một bộ truyện dài, là một hành trình vất vả của nhân vật chính trên con đường tìm lại thân phận của chính mình. Tính thời điểm ở đầu truyện cho đến cuối truyện là cả một chặng đường trưởng thành, gặp gỡ nhiều người, lập mưu tính kế, cố gắng sống sót của Đoàn Lĩnh kéo dài từ khi cậu mới chỉ là một thằng nhóc cho đến lúc thành niên. Ắt hẳn, ai đọc Tương kiến hoan đều sẽ rất ấn tượng sâu đậm với Lý Tiệm Hồng. Một Lý Tiệm Hồng ấm áp như mặt trời, hiền hòa với đứa con duy nhất, cũng rất hài hước, giỏi võ công, cái gì cũng biết. Mỗi khi nhớ về Lý Tiệm Hồng, chắc chắn sẽ nhớ đến câu: “Cả đời này nguyện cầm Trấn Sơn Hà đưa đường chỉ lối cho con.” Ba Hồng không chỉ là một vị tướng quân tài giỏi, một vương gia võ công cái thế, mà là một người cha yêu thương con trai mình hết mực. Đoàn Lĩnh muốn làm gì ba Hồng đều ủng hộ, hỏi cái gì cũng đáp lại, cũng từng đùa cợt con mình khi đi thi, “Nếu không đỗ cha lót tiền cho con vào trường.” Số mệnh của Đoàn Lĩnh là làm thái tử, sau này trở thành cửu ngũ chí tôn, thế nhưng không vì vậy mà ba Hồng khắt khe với Đoàn Lĩnh. Đoàn Lĩnh thích trồng cây cỏ, ba Hồng vui vẻ ủng hộ, thích học y thuật ba Hồng còn vui mừng hơn. Có lẽ may mắn nhất cuộc đời Đoàn Lĩnh, không phải sinh ra là hoàng tộc, mà có ba Hồng là ánh sáng đưa đường chỉ lối, là người dẫn dắt cậu đi những bước đầu tiên, là người ảnh hưởng đến cậu suốt cả đời sau này. “Cả đời nguyện cầm Trấn Sơn Hà dẫn đường chỉ lối cho con” Mặc dù sau này, ba Hồng không còn bên cạnh, nhưng đên bên Đoàn Lĩnh có Vũ Độc. Trong suốt cuộc đời Đoàn Lĩnh, mỗi giai đoạn đều gặp một người có ảnh hưởng rất lớn đến cậu, nhưng thế nào, Vũ Độc vẫn là bến đỗ cuối cùng, nguyện cả đời bảo vệ, yêu thương, lo nghĩ cho cậu. Nhưng đúng theo tên truyện, Tương kiến hoan, gặp người vui, Đoàn Lĩnh và Vũ Độc gặp nhau trong cảnh sa cơ lỡ vận, thế nhưng chính sau đó, cả hai người ở bên nhau, thấu hiểu nhau, dần dần thay đổi chính mình. Vũ Độc của trước đây, trong lòng lúc nào cũng mơ hồ, chẳng hiểu mình muốn gì, mình cần gì, nhưng sau khi ở bên Đoàn Lĩnh thì Đoàn Lĩnh chính là cả thế giới của Vũ Độc. Dù lên núi đao, xuống biển lửa, tan xương nát thịt để bảo vệ Đoàn Lĩnh thì Vũ Độc cũng cảm thấy cam lòng. Cũng chính vì trong lòng có điều muốn bảo vệ, cuối cùng Vũ Độc đã trở thành đệ nhất cao thủ, đạt đến cảnh giới võ công mà trước giờ không bao giờ dám nghĩ đến, trở thành người xứng đáng đứng đầu Bạch Hổ đường. Vũ Độc yêu Đoàn Lĩnh bằng một thứ tình cảm chân thành hết mực, cẩn thận chăm sóc, dù Đoàn Lĩnh có làm sai gì cũng chưa một lời trách giận. Còn Đoàn Lĩnh cũng dần dần trưởng thành, làm mọi việc cẩn thận, tính toán kỹ lưỡng. Ở bên cạnh Vũ Độc, Đoàn Lĩnh cũng nguôi ngoai dần những đau khổ mà bản thân trải qua, quyết tâm bước tiếp trên con đường mà “thiên mệnh” đã chuẩn bị sẵn. Lang Tuấn Hiệp, Lý Diễn Thu, Mục Khoáng Đạt… Mỗi một người Đoàn Lĩnh gặp gỡ trong cuộc đời, đều ảnh hưởng sâu sắc đến cậu. Lang Tuấn Hiệp là người đầu tiên che chở cậu sau nhiều năm sống dưới sự ức hiếp ở Đoàn gia. Lý Diễn Thu là người giúp Đoàn Lĩnh lấy lại mọi thứ vốn là của cậu. Mục Khoáng Đạt dù là một gian thần, dù lúc nào cũng âm mưu tranh giành quyền lực nhưng Mục tướng là người đã nhìn ra Đoàn Lĩnh là viên ngọc quý, dẫn dắt cậu những bước đầu tiên trên con đường công danh. Tương kiến hoan, không quá hùng tráng, vĩ đại, số lượng nhân vật cũng không hẳn là nhiều với một bộ truyện dài, nhưng nó xoáy sâu về hành trình, tính cách, nội tâm của mỗi người. Dù là nhân vật chính hay phụ, đều có đủ phân cảnh khiến người đọc hiểu rõ nhân vật ấy, có những nhân vật phụ với vai trò không quá nhiều nhưng đọc qua chắc hẳn sẽ không quên. Cách hành văn của Phi Thiên Dạ Tường tả lại những sự kiện rất chân thực, qua từng câu chữ, hình ảnh các nhân vật dường như đang xuất hiện trước mắt. Tương kiến hoan, có buồn có vui, có hài có ngược. Thứ ngược không quằn quại nhưng đầy tiếc nuối, day dứt, để mỗi khi nhớ đến những tình tiết này đều không kìm được mà rưng rưng nước mắt. Những đoạn hài hước, đối đáp duyên dáng giữa các nhân vật khiến không khí nhẹ nhàng hơn nhiều. Bên cạnh đó, bản edit của Nhà bất động rất chỉnh chu, câu văn ngắn gọn đầy đủ mà trau chuốt. Mình thích cách bạn Vện để xưng hô ta – em của cặp đôi chính, thực sự dịu dàng, đáng yêu hơn nhiều. Những phân đoạn giữa ba Hồng và tiểu Đoàn Lĩnh được edit cũng rất cảm xúc. Cả một cuộc hành trình dài, Phi Thiên Dạ Tường không hề có một bước nhảy thời gian nào, khiến mình có cảm giác như lớn lên theo từng nhân vật, từng bước chân của họ dọc từ Nhữ Nam đến Thượng Kinh về Tây Xuyên rồi lại quay ngược lên Đồng Quan. Đọc đến tận cuối truyện rồi vẫn còn thòm thèm vẫn muốn đọc tiếp, vẫn muốn được gặp Vũ Độc, Đoàn Lĩnh, Lý Diễn Thu, Trịnh Ngạn… Dõi theo họ trên con đường sau này. Mời các bạn đón đọc Tương Kiến Hoan của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.
Tử Việt Lan San
Dạ Lan San vốn là thiên hạ đệ nhất đại bang bang chủ nhưng sau khi xuất quan liền phát hiện ra bản thân đã bị quên lãng, đành phải tự mình cưỡi ngựa trở về. Tiểu thiếu gia Thần Tử Việt, bề ngoài có vẻ là người thuần lương vô hại nhưng thực chất lại là một tiểu hồ ly chính cống. Đoạn Tinh phó bảo chủ chính là một thân thần công cái thế, am hiểu kinh thương, mang trên mình trách nhiệm nuôi sống một đống mễ trùng nhưng lại bị một Thần Côn nào đó nói tục tằng. Quân sư Gia Cát Thiên Diên, mang theo một đam mê đối với các loại độc, miệng lưỡi sắc sảo nhưng tâm địa lại thiện lương, coi việc đau khổ của Đoạn Tinh làm niềm vui cho cuộc sống, nhưng cuối cùng lại bị ăn rồi đóng gói mang theo. Khác, có nữ hiệp Bạch Nhược Manh lớn tuổi cùng với Thiếu trang chủ Tiền trang Mộc Tiên Nhiên nhị một quả. Trên đây mọi người mỗi ngày tại Vân Sát Bảo đều vô cùng – náo nhiệt, sống phóng túng, gà bay chó sủa. Ngoài Vân Sát Bảo, đương triều Thiên Tử Hoa Thiên Lang bày đặt ba nghìn mỹ nhân không cần, lại cô đơn đem thanh mai trúc mã Chiến Thần Lâm Hạo Dương xem trọng trong mắt, nắm ở trong tay, chôn ở trong lòng. Vì thế Lâm tướng quân cũng rất ảo não, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy mình đã muốn làm, đây là vì mao a vì mao?! Lại cố tình còn có một Mạc Bắc lang, đối Thiên Lang Chiến Thần Lâm Hạo Dương nhớ mãi không quên... Có ái có ngọt có ôn nhu, giang hồ kỳ thật rất nháo ~ *** Anh em, toi đọc xong bộ này rồi đấy. À hôm trước nói nhầm ý, Nhất mộng giang hồ hệ liệt bộ 1 là Tử Việt Lan San, bộ 2 là Bán sơn yên vũ quá giang hồ xong mới tới Lâm lạc tịch chiếu nhá. Cảm giác bộ này ngắn kinh hồn, chẳng bù cho lúc đọc Bạo tiếu giang hồ hệ liệt, mỗi bộ dài kinh khủng luôn. Bộ này có mấy couple chính là Dạ Lan San x Thần Tử Việt, Đoạn Tinh x Gia Cát, Hoa Thiên Lang x Lâm Hạo Dương. Giờ đang bận nên cũng ngại rì viu dài. Túm lại là 3 cặp này ai cũng có tình cảm với đối phương cơ mà đ' dám nói ra thôi. Dạ bảo chủ thì thích Tiểu Việt thôi rồi, cái lúc mà Tiểu Việt bị nội thương mà Gia Cát cũng không chắc có thể chữa được ý, có một cách là  phải trao đổi nội lực với Dạ Bảo chủ, may ra Tiểu Việt còn có thể sống, nhưng hi vọng không cao. Tiểu Việt lo cho Dạ bảo chủ nên không đồng ý. Lúc mà Tiểu Việt nội thương nặng kinh hồn rồi, Dạ bảo chủ nói một câu cảm động dã man: "Ngươi sao lại ngốc như vậy, không phải đổi nội lực với ta là ổn sao, mạng đều có thể cho ngươi, huống chi là những thứ này ..." Ôi mẹ tôi, chả hiểu kiểu quái gì đọc xong câu đấy cảm động lâng lâng, nảy ra một loại xúc động muốn lấy chồng. Rồi là Gia Cát bảo nếu tìm được Tuyết liên có chín cánh hoa thì Tiểu Việt có khả năng cứu được. Cơ mà lúc Dạ Lan San tìm thấy Tuyết liên thì cmn có mỗi tám cánh. Mà cánh hoa Tuyết liên trăm năm mới nở một cánh. Ôi mẹ, lúc đấy tưởng tuyệt vọng rồi cơ. "Nếu nó chịu nở, mạng ta cũng cho nó." "Ta chờ đến khi nó nở mới thôi, nếu không chờ được, Tiểu Việt đi đâu, ta sẽ theo đó." Xong ảnh quỳ ở đấy suốt, cuối cùng đến ngày thứ 4, vừa tròn chín trăm năm, hoa đấy đấy nở cánh thứ chín. Sướng điên.    Còn về Đoạn Tinh với Gia Cát, toi thích đôi này lắm nà. Kiểu bọn thần y tiểu thụ đứa nào cũng độc miệng hay sao ế. Cơ mà Gia Cát lúc thì như kiểu đanh đá lắm, lúc thì moe moe thấy thương luôn. Gia Cát với Đoạn Tinh chửi nhau suốt ngày, à nói chung là cãi cọ linh tinh thế thôi, còn đánh hay chí choé. Nhưng Đoạn Tinh võ công đệ nhị thiên hạ lại chẳng bao giờ dùng lực, đánh cũng chỉ đánh yêu. Còn Gia Cát thì ôi thôi, dùng hết sức bình sinh đánh luôn ấy. Về sau tự nhiên chả hiểu sao Gia Cát nó nhận ra tình cảm của mình với Đoạn Tinh, kiểu thích thích rồi, nhưng mà nghe mấy người trong Vân Sát Bảo nói là Đoạn Tinh mời rất nhiều tú nương lên núi. Nghe vậy, Gia Cát lên cơn ghen bỏ đi. Ẻm đứng dưới chân núi 1 ngày 1 đêm chờ Đoạn Tinh đi tìm, nhưng mà chẳng thấy ảnh xuống núi. Giận quá bỏ đi, xong tình cờ các kiểu lưu lạc vào hoàng cung. Ở đấy thì gặp Lâm Hạo Phong, anh Phong đẹp giai đem lòng thích Gia Cát, cơ mà Gia Cát đ' yêu ảnh nên ảnh thất cmn tình. Về sau Đoạn Tinh ngơ ngơ hiểu được lòng mình, phi ngựa một mạch đến hoàng cung tìm Gia Cát. Trải qua nhiều chuyện, hai trẻ HE vui vẻ. Còn đôi cuối cùng, đôi này ngược nhau thôi rồi. Anh hoàng đế Hoa Thiên Lang thích Thiên Lang đệ nhất chiến thần Lâm Hạo  Dương, mà bé Dương cũng thích lại ảnh nữa. Nhưng mà không nói ra, tại vì sợ người ta đàm tiếu ý. Người trong nước ai cũng biết quan hệ của hoàng đế với Lâm Hạo Dương. Năm nào thuận buồm xuôi gió, nhân dân an cư vui vẻ thì người ta ca tụng Hoa Thiên Lang có tài trị nước, năm nào thiên tai khổ cực, người ta chửi mắng Lâm Hạo Dương mị hoặc hoàng đế. Cmn bất công vcl ra ý. Lâm Hạo Dương luôn cố gắng đánh giặc thật tốt, giúp Hoa Thiên Lang bảo vệ an ổn cho đất nước, chỉ vì muốn ảnh ít lo lắng hơn. Nhưng hai đứa vẫn cứ yêu ghét chẳng rõ, trong lòng có người ta mà có dám bày tỏ đâu. May mà có em Lãnh Tịch Chiếu  (sẽ gặp em ở bộ Lâm lạc tịch chiếu) mở đường cho, thông não cho mới hiểu được đấy, ngu thế chứ. Lãnh Tịch Chiếu: "Đây là ngọc bội của năm đó hoàng thượng cướp trên người ta đưa cho ngươi, ngươi lúc ấy làm mất không tìm, y nhặt được đeo suốt hai mươi năm. Các ngươi đều là ngốc tử, yêu đến mệt mỏi như vậy." Huhu, cuối cùng hai ẻm cũng nhận ra mình ứa thể thiếu người kia, xong về cung đoàn tụ thế là HE cả lũ nhá. Chờ mấy hôm nữa đọc xong Lâm Lạc Tịch Chiếu rồi rìu viu nốt hệ liệt này cho.  [Văn án]   Dạ Lan San là giang hồ đệ nhất đại bang bang chủ, lại ngay ngày xuất quan chịu khổ bị mọi người quên lãng, đành phải tự mình hùng hùng hổ hổ cưỡi ngựa trở về. Tiểu thiếu gia Thần Tử Việt cà lơ phất phơ, nhìn có vẻ như thuần lương vô hại, nhưng thực chất là một tiểu hồ ly khoác da thỏ tử. Phó bảo chủ Đoạn Tinh võ công cái thế lại am hiểu kinh thương, gánh vác trách nhiệm trọng đại nuôi sống một đống mễ trùng, phí sức lao động còn bị Thần Côn nào đó nói tục tằng. Quân sư Gia Cát Thiên Diên ham mê các loại độc dược, miệng lưỡi sắc bén tâm địa thiện lương, lấy tổn thương của Đoạn Tinh làm phương thức giải trí tốt nhất của nhân sinh, cuối cùng bị ăn làm mạt tịnh cộng thêm đóng gói mang đi. Khác, có nữ hiệp Bạch Nhược Manh lớn tuổi cùng với Thiếu trang chủ Tiền trang Mộc Tiên Nhiên nhị một quả. Trên đây mọi người mỗi ngày tại Vân Sát Bảo đều vô cùng – náo nhiệt, sống phóng túng, gà bay chó sủa. Ngoài Vân Sát Bảo, đương triều Thiên Tử Hoa Thiên Lang bày đặt ba nghìn mỹ nhân không cần, lại cô đơn đem thanh mai trúc mã Chiến Thần Lâm Hạo Dương xem trọng trong mắt, nắm ở trong tay, chôn ở trong lòng. Vì thế Lâm tướng quân cũng rất ảo não, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy mình đã muốn làm, đây là vì mao a vì mao? ! Lại cố tình còn có một Mạc Bắc lang, đối Thiên Lang Chiến Thần Lâm Hạo Dương nhớ mãi không quên. . . Có ái có ngọt có ôn nhu, giang hồ kỳ thật rất nháo ~ Nội dung: Giang hồ ân oán, thiên chi kiêu tử thiên tác chi hòa Vai chính: Dạ Lan San, Thần Tử Việt ┃ Phối hợp diễn: Đoạn Tinh, Chư Cát Thiên Diên, Bạch Nhược Manh, Hoa Thiên Lang, Lâm Hạo Dương, Gia Luật thanh ┃ Khác: đam mỹ, giá không, ngọt văn   Mời các bạn đón đọc Tử Việt Lan San của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.