Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nguồn:

Bàn Tay Gã Đao Phủ - Jason Dark
Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Cây thánh giá lướt một hình vòng cung lóe như tia chớp. Tôi cầm chắc sợi dây chuyền trong tay, bởi tôi không biết một khi tấm bùa của tôi chạm vào mặt gương kia liệu nó có quay trở lại hay không. Mọi việc sẽ được quyết định chỉ trong vòng một giây đồng hồ. Tôi muốn ngăn chặn một vụ giết người. Đúng hơn là hành động hủy diệt hoàn toàn Lucille. Giao tiếp! Cái thánh giá bằng bạc được vung hết sức, đập vào bề mặt chiếc gương. Liệu nó có đứng vững? Không, nó vỡ ra. Tôi nhìn mọi sự kiện như trong một đoạn phim quay chậm mặc dù nó xảy ra rất nhanh trước mặt tôi, những sự kiện tối quan trọng, đóng vai trò quyết định trong vụ này. Đầu tiên tôi nhìn thấy những vết rạn. Đó không phải là những đường nứt của thủy tinh bình thường, mà là những đường xiên xẹo dữ tợn lồng chéo vào nhau, những mảnh gương vỡ không dừng lại trong khuôn gương như bình thường, mà rơi xuống đất và tạo thành một đống mảnh vụn nho nhỏ bên dưới. Cùng trong tích tắc đó, tôi nghe một tiếng húyt sáo cao vói. Bức ảnh biến mất. Tôi chẳng nhìn thấy Lucille cũng không nhìn thấy gã đao phủ bí ẩn kia, mà chỉ nghe thấy một tiếng gừ, và sát ngay mặt tôi có một hơi thở lạnh giá thoảng qua. Chỉ có thế. Khi cây thánh giá văng trở về, mặt gương đã không còn tồn tại nữa. Suốt bốn cạnh hình chữ nhật chỉ còn lại một vài mảnh nhỏ. Cả những ngọn đèn hoặc đã bị vỡ hoặc đã bị tắt. Bây giờ nó trở thành một mảnh gương bình thường. Không một dấu vết cho biết trong đó có pháp lực. Tôi đứng đó và nhìn một lúc xuống nền phòng. Không hiểu sao tôi có cảm giác mình phải chấp nhận một cú thất bại. Tấm gương đã bị phá vỡ, tôi đã cắt ngang một liên hệ với thế giới khác, một chiếc cầu nối mà tôi không còn tái tạo lại được nữa. Tôi nhớ rất chính xác cái luồng khí lạnh đã phả lướt qua mặt tôi. Nó đã rời tấm gương. Có phải đó là hồn ma của gã đao phủ hay hồn ma của cả hai người đó? Không có câu trả lời, nhưng rõ là hành động của tôi đã thả ra một thứ gì đó có thể trở thành nguy hiểm. Một tiếng thở dài nảo nề nhắc tôi nhớ đến Tanith và tôi xoay người lại. Trời đất, trong mấy giây đồng hồ qua tôi hầu như không còn nghĩ tới chị nữa. Chị bây giờ ra sao? Tanith đã rướn thân lên trên. Mặt chị rất nhợt nhạt, nó trắng bệch ra đến mức tôi giật mình. Hai mắt chị ánh lên một tia sáng kỳ la. Đôi ngươi mở lớn, bờ môi run, hai cánh mũi phập phồng. Trong hai con ngươi của chị là một ánh nhìn mà tôi chưa bao giờ gặp ở Tanith. Quá lạ lẫm, quá khác biệt, quá nghi ngờ tuyệt vọng. Đúng thế, chính xác. Nghi ngờ là sự miêu tả đúng đắn nhất. Đã có cái gì đó xảy ra với chị. Hay sức chị không chịu nổi cuộc gọi hồn vừa rồi? Có phải tôi đã yêu cầu quá giới hạn? Phải chăng lẽ ra tôi nên tuân thủ theo ý muốn của chị thì hơn? Với xác suất rất cao, có lẽ như vậy. Tôi có lẽ đã bắt chị làm việc quá sức. Tôi mỉm cười với chị. - Tanith, chị nghe tôi nói không? Chuyện gì vừa xảy ra với chị vậy? Làm ơn trả lời đi! Chị xoay đầu, rõ là chị chưa hiểu lời tôi. Thế rồi hai bàn tay của chị rời khỏi quả cầu thủy tinh và chị ngẩng lên nhìn tôi. - Tanith, nói gì đi chứ! Chị lắc đầu. Một cái lắc đầu kỳ quặc ma quái, không một âm thanh duy nhất nào thoát ra khỏi miệng chị. Chị câm nín như một con cá. Tôi lấy hơi thật sâu. Đã có chuyện xảy ra với Tanith, và rõ là tôi có một phần tội lỗi trong chuyện này, không gì có thể tha thứ cho tôi được. Tự động, tôi bước sang bên khi chị đặt bàn tay phải lên trên mặt bàn và chống vào đó, nhổm người lên. Giờ tôi chỉ còn biết quan sát chị, quan sát những cử động cứng đờ kỳ lạ của chị, quan sát chị đi về phía trước với một vẻ mặt trầm ngâm, trán nhăn lại thành rất nhiều nếp nhăn sâu hoắm. Có vẻ như chị đang nghĩ về một việc gì đó, một việc khiến chị rất chú tâm. Tôi để chị đi. Chỉ cần hai bước chân, Tanith đến bên tôi, bước một bước thứ ba, đi ngang qua mặt tôi, dừng lại một lúc, rồi đột ngột xoay người lại. Chị nhìn tôi trân trân. - Tanith. - Tôi nói khẽ. Một nét xa lạ phủ lên trên gương mặt chị khi chị trả lời tôi, câu trả lời khiến tôi giật nảy người. - A! Ông là ai, thưa ông? Thôi được, câu trả lời cũng đã kỳ quặc rồi. Nhưng giọng nói đối với tôi còn trầm trọng hơn. Nó hoàn toàn không phải giọng Tanith, mà là giọng của một người lạ, và tôi linh cảm thấy ai đang nói chuyện với mình. Lucille! * * * * * Tôi không thét lên, không bỏ chạy mà bình tĩnh đứng lại. Đầu tiên phải vượt ngay qua cơn sốc kia đã. Một vài giây đồng hồ sau, tỏi bắt đầu suy nghĩ tỉnh táo và logic trở lại. Hồn ma của Lucille, thứ mà đầu tiên tôi đã nhìn thấy trong tấm gương, đã nhập vào cơ thể Tanith. Nó đã tìm thấy ở đó sự chở che trước cái hồn ma nguy hiểm của gã đao phủ. Hiện tôi không biết một lời giải thích khác, và cứ theo như kinh nghiệm thì đây là lời giải thích đúng sự thật. - Tôi vừa hỏi ông, thưa ông. - Tôi lại nghe giọng của cô ta, và Tanith nhìn thẳng vào mặt tôi. Một cảm giác kỳ quặc, khi ta đứng trước một người thân quen đang nói chuyện bằng giọng của một kẻ khác. Cả tôi cũng không thể làm quen ngay được với hiện trạng quái gở này, tôi lấy hơi thật sâu. - Tôi là John Sinclair! Tanith nhăn trán lại. Chị suy nghĩ, suy nghĩ rất tập trung và vất vả, nhưng rồi lại lắc đầu và nhún vai. - Tôi rất tiếc, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy tên ông. Ông có hẹn trước không, ông Sinclair? - Không. - Vậy tôi có thể cho ông một cái hẹn. Ta đi sang văn phòng của tôi nhé? - Dĩ nhiên rồi. Vừa lắc đầu và người vừa như một phần mê đi, tôi bước theo “người đàn bà lạ” ra ngoài hành lang, rồi chúng tôi rẽ sang phải đến văn phòng. Tanith/Lucille bây giờ có dáng đi hơi cứng. Chị gây ấn tượng như người không hiểu việc mình đang làm là có nên hay không. Chị mở cửa và bước vào trong căn phòng, rồi chị dừng lại trước bàn viết. Cánh tay chuyển động, tìm đến công tắc đèn bàn, tức thì một bóng đèn sáng lên bên dưới chụp đèn màu đỏ. - Mời ông ngồi. - Chị nói với tôi. Tôi ngồi trên một chiếc ghế đối diện với chị. Chúng tôi nhìn được vào mặt nhau. Không một dấu vết trên khuôn mặt chị cho biết rằng chị đã nhớ lại hoặc nhận ra tôi. Đối với Tanith bây giờ tôi là một người lạ. - Nào, ông Sinclair, tôi được phép ghi thời điểm nào đây? - Tùy ý bà. - Xin lỗi, nhưng tôi tương đối bận. Xin ông thông cảm rằng tôi... - Bao giờ thì bà có thời gian? - Tôi cắt lời Tanith. - Tôi có thể tiếp ông vào giữa hai vị khách khác ở sáng ngày mai. Chắc là lần gặp đầu, đúng không? - Vâng. - Ông đã lần nào tới gặp một bạn đồng nghiệp của tôi? - Chưa, một người quen đã cho tôi biết địa chỉ của bà và tôi muốn nhờ tới sự hỗ trợ của bà. Bà có một danh tiếng tốt. Người đàn bà vui vẻ mỉm cười và đáp: - Ai cũng cố hết sức mình, ồng Sinclair. - Nói xong, chị gật đầu. Tôi biết cử chỉ này. Nó có nghĩa là Tanith/Lucille đã muốn kết thúc cuộc nói chuyện. Trước khi chị nhỏm dậy, tôi đã đứng lên. Người ta đã lừa tôi thật ngoạn mục. Tôi phải làm gì bây giờ đây? Ở lại chăng? Chắc người đàn bà sẽ không đồng ý. Toàn bộ tình huống đột ngột gây ấn tượng quái gở, nực cười. Mặt khác lại cũng nguy hiểm lên gấp bội, bởi tôi không được phép để Tanith ở một mình. Trong sự tồn tại bây giờ, chị quả thật đã biến thành một quả bom sống có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Nhưng nếu tôi ở lại đây, người đàn bà này chắc chắn sẽ ném tôi ra ngoài hoặc là đe dọa gọi cảnh sát. Bởi muốn bảo vệ tình trạng vô danh của mình, tôi chẳng còn một khả năng nào khác là đầu tiên tạm tuân theo ý chị. Một khi đã bước ra khỏi căn hộ này, chắc chắn tôi sẽ tìm cách ở lại gần Tanith, tôi nhủ thầm như vậy. Thế còn hồn ma của gã đao phủ đang ở đâu? Nó đã rời tấm gương, tôi chắc như thế. Vậy mà tôi không biết nó đang ẩn nấp ở chỗ nào. Chắc chắn phải là một ngóc ngách nào đó trong những căn phòng này. Tanith/Lucille thậm chí còn muốn mở cửa cho tôi. Bàn tay trái của chị đặt lên nắm đấm, trong khi tay phải giơ về phía tôi. Chị mỉm cười. Đó là một nụ cười làm ăn, ánh mắt của chị không ấm áp lên mấy chút. - Sáng mai ta gặp nhau, ông Sinclair. - Dĩ nhiên. - Tôi bắt bàn tay đang chìa ra, đã muốn nói thêm một câu nào nữa thì đúng lúc đó, chuông bên cửa réo vang. Tinh huống trở thành thú vị! * * * * * Tanith/Lucille rút bàn tay ra khỏi tay tôi. Chị vừa làm điều đó vừa nhăn trán, cân nhắc rồi có vẻ băn khoăn, rõ là chị không tính đến chuyện có khách. - Ai thế nhỉ? - Chị lẩm bẩm. Tôi cười. - Chẳng lẽ bà lại hỏi tôi? Tôi rất tiếc, bà mới là người lên lịch. - Vâng, dĩ nhiên, chỉ có điều tôi không biết tôi đã hẹn trước ai đến vào giờ này. Kỳ thật! - Có lẽ là một cô Judy Jackson nào đó. - Judy? A a... à, tôi tin rằng... không... - Chị nhún vai rồi xoay lưng lại phía tôi, trong khi chuông đổ hồi thứ hai. Lần này, tôi can thiệp một cách chủ động, mở cửa ra, không nhìn thấy một ai và bấm nút cửa để khách có thể mở cửa ở dưới nhà. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Thế rồi tôi nghe thấy những bước chân người và nhận ra rằng, có hai người đang nói chuyện với nhau. Một người đàn ông và một người đàn bà. Tôi không hiểu được họ nói gì. Nhưng họ nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Đầu tiên là cô gái. Cô ta ngẩng lên nhìn phía tôi. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, và tôi nhớ lại rõ là mình đã nhìn thấy gương mặt này trên những tờ quảng cáo. Judy Jackson là một ngôi sao địa phương. - Ông đâu có phải là bà Tanith. - Cô ta nói thay cho lời chào, khi đứng lại trước mặt tôi. - Không, không, cô Jackson. Bà Tanith đang chờ cô. - Thế thì ta vào thôi. - Câu này cô nói với người đi cùng, một anh chàng khoe khoang phách lối, gã không thèm ném lấy cho tôi một cái nhìn duy nhất và chen ngay qua ngưỡng cửa, nơi Tanith đang chờ. Tôi căng thẳng theo dõi cuộc gặp gỡ. Judy Jackson không phải đến đây lần đầu tiên. Cô gái sẽ phản ứng ra sao khi đột ngột nghe thấy giọng nói của Lucille từ một khuôn miệng khác? Tôi đóng cánh cửa lại đằng sau hai vị khách. ... Mời các bạn đón đọc Bàn Tay Gã Đao Phủ của tác giả Jason Dark.
Hòn Đảo Bí Hiểm - Jason Dark
Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** - Chèo đi, mạnh lên, chèo đi! Người đàn ông tóc bạc đã nắm lấy quyền chỉ huy và thúc đẩy đám hành khách bất đắc dĩ làm việc. Những lời thúc giục của ông thật ra không cần thiết, nhóm người bị đọa đầy đang huy động tới giọt sức cuối cùng. Không một ai ném mắt về phía con tàu ma đang dần bước vào sự hủy diệt chung cuộc. Những ngọn sóng cao dài đang giúp sức đẩy con thuyền lại gần đảo. Vệt sáng đầu tiên đã tuyên bố sự có mặt của bình minh. Không một ai trên thuyền biết hai mươi bốn đồng hồ sắp tới họ sẽ đến những đâu. Mà họ cũng quá mệt mỏi để suy nghĩ về chuyện đó. Họ chuyển động mái chèo như những cái máy vô hồn. Những vách đá xuất hiện. Nhóm đàn ông đó không phải những tay chèo lão luyện. Cả một thời gain dài, con thuyền cứ thế băng băng lướt thẳng tới, nhắm đúng vào cái gù đá màu nâu đang nhô lên, đe dọa. - Cẩn thận! Quá muộn rồi. Bởi vì đầu con thuyền đã đâm trúng vào vách đá. Hai mái chèo gãy vụn. Hai người ngồi đầu chỉ còn cầm trong tay cái cán chèo. Chiếc thuyền bị giật ngang. Một dòng nước xoáy hiểm độc tóm lấy nó, đẩy nó xoay tít quanh trục đứng. Những người trên thuyền ngã chồng lên nhau. Chỉ còn người đàn ông tóc bạc là còn giữ được tỉnh táo và bao quát tình hình. Ông cũng là người duy nhất nhìn thấy lỗ thủng mà vách đá đã chém vào lòng thuyền. Lần này, ông tự tay vào việc, và tóm lấy một trong những mái chèo còn nguyên. Nathan Grey tóm lấy mái chèo thứ hai. Cliff Kelland cũng vậy. Thế rồi bằng một cách nào đó rất kỳ diệu, người đàn ông lại đưa được con thuyền quay ra, hướng vào con vịnh nhỏ. Đúng vào lúc con tàu ma từ từ tan ra. Và cả con thuyền nhỏ cũng rời bỏ thế giới vật chất thực. - Nhìn thấy chưa? – Nathan Grey gào lên. – Con thuyền kìa! Tất cả nhìn vào phần mũi con thuyền nhỏ. Quả có thế. Nó đang dần dần biến từng chút vào cõi vô hình. Sóng bể theo nhau tràn lên phía con thuyền đang tan ra. Những đợt sóng cũng đập cả vào nhóm người. Nhưng lần này những tù nhân gặp may. Họ đã được đẩy đến rất gần hòn đảo, họ đã cảm nhận được đất cứng dưới chân mình. Cầm tay nhau, họ leo lên trên bờ, rồi kiệt sức lảo đảo đi về hướng lô cốt. Ông già tóc bạc biết khu nhà kho nằm ở đâu. Họ tìm thấy lương thực. Rất nhiều lương thực. Khi những con người đau khổ với tay về phía chúng, không khỏi có một vài ánh mắt bỗng hóa thành ẩm ướt. Không một ai trong số họ nhớ tới tên người Ả Rập và tay thuyền trưởng Barell, hai nhân vật chắc chắn còn tồi tại trên đảo.  Kẻ thù số một của John Singlair là Satan, tay quân vương nơi địa ngực, cho tới nay đã không ít lần tìm cách thổi tắt sự sống của chàng thợ săn ma. Nhưng gã chưa thành công. John Singlair cùng những thế lực Pháp Thuật Trắng phù trợ cho anh luôn tỏ ra là người mạnh mẽ hơn. Satan, theo đúng tính cách quỷ quyệt của hắn, chưa bao giờ đích thân tấn công John. Từ thuở hồng hoang gã đã bị nhốt chặt trong vương quốc của bóng tối. Và gã đang cầm quyền ở đó bằng sự tàn nhẫn có một không hai. ... Mời các bạn đón đọc Hòn Đảo Bí Hiểm của tác giả Jason Dark.
Làm Dâu Nhà Ma - Võ Anh Thơ
“ Trong cuộc đời, người ta phải học rất nhiều thứ. Và bài học khó nhất chính là Từ bỏ! ” Một cô nàng dễ thương, tinh nghịch và lắm chiêu, Yến Phi. Một anh chàng ma đẹp trai, hiền lành, có nụ cười như trẻ con, Du Hạo. Một anh chàng là con người luyện phép ma với vẻ đẹp lạnh lùng, độc ác nhưng đôi khi cũng khá ngốc, AJ. Ba con người, ba tính cách và ba số phận khác nhau nhưng lại chung một câu chuyện… … Làm dâu nhà ma.  *** Sáng hôm sau, Du Hạo vươn vai bước ra khỏi nhà gỗ, toàn thân ê ẩm vì cuộc chiến kịch liệt chiều hôm qua. Đưa mắt nhìn khu vườn vào buổi sớm mai, cậu thấy lòng bình yên nhẹ nhõm. Tất cả sau cùng cũng chấm dứt. Mừng nhất là AJ đã không chết bởi thuật phong ấn nhưng còn việc cậu ấy truyền hết ma thuật thì cậu vẫn thấy buồn. Một sự thật không vui còn giấu kín… Chợt từ xa, Song Song chạy lại nói gấp gáp: “Du Hạo, không xong rồi! AJ… AJ lại mất tích!” Vài phút sau, Du Phương, Du Hạo và Song Song đã có mặt tại phòng AJ ngủ hôm qua. Trên chiếc giường, chăn mền được xếp ngay ngắn, trống trải. “Sao AJ lại biến mất? Cậu ấy còn yếu lắm!” – Du Hạo sốt sắng. “Tớ không biết. Tối qua AJ còn ngủ ở đây, tớ đã bên cậu ấy suốt. Lúc gần sáng tớ chợp mắt một tí, khi tỉnh dậy đã không thấy cậu ấy.” – Yến Phi kể. “Hừ, cái tên đó đến lúc này mà vẫn làm người khác lo lắng. Quá quắt thật! Kệ cậu ta đi, lo làm gì!” – Song Song bực mình, bảo. “Song Song, đừng nói thế. Bây giờ là phải tìm AJ về nhưng biết cậu ấy ở đâu mà tìm đây.” – Du Hạo vò đầu, nghĩ ngợi. “Yến Phi, em suy nghĩ xem AJ sẽ đi đâu! Ví dụ như nơi nào AJ có thể đến nhất. Em hãy nghĩ kỹ lại, nơi AJ từng có kỷ niệm khó quên hoặc là mối liên quan đặc biệt.” – Du Phương gợi ý. “Kỷ niệm khó quên? Nơi đặc biệt…?” Yến Phi cố moi trong bộ não đang rối bời của mình một điều gì đó, một chút manh mối… Bỗng, mắt sáng lên, Yến Phi quay qua nói nhanh: “Em biết rồi! Em biết AJ đi đâu!” Dứt lời Yến Phi lao ra ngoài. Hai đứa nọ toan chạy theo thì Du Phương ngăn: “Đừng! Đó là chuyện riêng của Yến Phi và AJ, cứ để Yến Phi tự lo!” Du Hạo nhìn Song Song, thở dài. Du Phương vỗ vai em trai: “Thôi, đừng lo lắng mọi chuyện sẽ ổn. À đúng rồi, hôm nay đến ngày thoa thuốc cho em, suýt nữa thì chị quên.” “Sao, lại thoa thuốc nữa ư?” – Du Hạo ngán ngẫm. “Mấy tháng qua vì mãi lo quá nhiều chuyện nên em đã không được chị thoa thuốc rồi. Bây giờ cằn nhằn cái gì, ngồi xuống mau!” – Du Phương ra lệnh. Bên cạnh, Song Song ngạc nhiên hỏi: “Bộ cậu bị thương hay sao mà phải thoa thuốc?” “Ừm, đó thật ra là vết thương đã lành từ lâu rồi nhưng tại chị Du Phương cứ lo lắng mãi nên tháng nào chị ấy cũng thoa thuốc cho tớ hết!” “Vết thương đã lành? Là vết thương như thế nào, cho tôi xem đi!” Du Hạo thở ra, đưa tay vén nhẹ mái tóc trước lên. Song Song tròn xoe mắt khi trông thấy trên vầng trán cậu là một vết sẹo dài. “Vì sao cậu lại bị thương? Bị từ lúc nào?” Du Hạo toan trả lời thì giọng Du Phương đã vang lên: “Em có tin vết sẹo đó của Du Hạo là của mười năm trước không? Mười năm nhưng nó vẫn chưa biến mất. Tối hôm đó Du Hạo vì cứu một cô bé nào đấy nên giao chiến với lũ Dạ Ma rồi bị chúng “tặng” ngay một vết thương dài trên trán!” Tim Song Song đập dồn dập. Nó vừa nghe gì thế? “Mười năm trước Du Hạo vì cứu một cô bé nào đấy nên giao chiến với lũ Dạ Ma rồi bị chúng “tặng” ngay một vết thương dài trên trán!” Lẽ nào… “Du Hạo!” – Song Song bất ngờ nắm chặt vai anh chàng – “Có phải lúc gặp, cô bé ấy bị tấn công bởi hai con Dạ Ma, một con mập và một con ốm? Vì đỡ cho cô bé ấy, cậu đã trúng phép? Tia phép xoẹt ngang qua trán cậu lẫn cả cô bé kia, đúng chứ?” “Song Song, sao cậu biết?” – Du Hạo không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên. Tự dưng Song Song cười. Nó thấy sung sướng. Một niềm vui lớn dâng trào trong lòng. Song Song xúc động và mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng tìm được… “Song Song, có gì ư? Sao cậu lại biết chuyện đó?” Song Song cố kìm cảm xúc lại, nhìn cậu bạn bảo: “Tớ biết điều đó là vì…” Vừa nói Song Song vừa vén tóc sang một bên, để lộ vết sẹo dài trên trán như ký ức đẹp đang ngủ yên. Du Hạo lúc đầu nhíu mày khó hiểu nhưng sau đó dường như đã phát hiện ra điều gì thật bất ngờ. “Chẳng lẽ… cô bé tớ cứu mười năm trước chính là… cậu?!” Song Song mỉm cười, gật đầu: “Tớ tìm cậu suốt mười năm rồi. Ngày nào trước khi đi ngủ tớ cũng cầu nguyện mong được gặp lại cậu, dù chỉ một lần!” Du Hạo ngỡ ngàng đến nỗi không tin đây là sự thật. Kế bên, Du Phương cũng bất ngờ không kém: “ Cả hai đã gặp nhau mười năm trước…?” *** Khi đó trong rừng, ở một ngôi nhà gỗ nhỏ bình yên, AJ đang đứng lặng lẽ trong làn gió sớm. Trước mặt cậu, năm bia mộ đá lặng im, buồn bã. AJ từ từ cúi xuống, đưa tay mò mẫm từng nét chữ khắc trên bia đá, cái nhìn của đôi mắt buồn chợt nhiên bất động. AJ không lên tiếng, chỉ mãi nhìn năm mộ bia nhạt màu vì gió mưa. Nhẹ nhàng tháo sợi dây chuyền bạc đeo trên tay ra, một cách cung kính, cậu đặt nó lên bia đá có khắc tên “Thẩm Cố Nhiên”. “Bố, mẹ, anh hai, anh ba, chị tư, con chỉ muốn trao kỷ vật này lại cho mọi người. Con không biết phải nói gì lúc này. Không biết.” AJ cúi đầu, mái tóc trải dài hòa vào làn gió. Gió lướt qua vai cậu như vỗ về. “Con đã không trả thù nhà họ Du! Con làm thế là đúng? Chắc hẳn mọi người cũng muốn điều đó, đúng không?...” … Lần cuối cùng, AJ đã quay gót bước đi thật nhanh, để lại sau lưng năm bia mộ bình yên chìm ngập trong những cành hoa bay êm đềm, để lại sau lưng thù hận để lòng nhẹ nhàng, thanh thản và để lại sau lưng câu hỏi còn bỏ dở không ai trả lời… Chắc hẳn mọi người cũng muốn điều đó, đúng không?... AJ chỉ mang theo duy nhất một thứ, là tình yêu dành cho những người than.  Mãi mãi, mãi mãi là như thế…! *** Và sau đó, AJ lại trở về khu đồi núi ngay phía sau trường tiểu học. Bước chân đạp lên bãi cỏ xoàn xoạt, nghe buồn tẻ. Nơi này lúc nào cũng vậy, chỉ nắng và gió rượt đuổi nhau thật hồn nhiên. Dù trải qua bao nhiêu chuyện, khu đồi vẫn không thay đổi. Vì vậy AJ mới mong muốn trở về. AJ ngước mặt trông thấy cây cổ thụ to, lại nhớ cái ngày mười năm trước khi cậu và Yến Phi gặp nhau. Một kỷ niệm về vải nơ đỏ. Bất chợt, sau thân cây sần sùi, AJ thấy mái tóc dài vung xòa trong gió. Tò mò, cậu tiến đến vòng ra phía trước rồi đôi mắt buồn tròn xoe phản chiếu hình ảnh cô gái đang ngước nhìn bầu trời xanh trong trẻo. Một lần nữa, người con gái ấy lại xuất hiện dưới làn hoa bay lất phất, một lần nữa trái tim AJ lại thổn thức, bừng tỉnh và cảm nhận niềm hạnh phúc bất tận. Yến Phi nghe tiếng động liền xoay qua thấy AJ, đã mỉm cười: “Tớ chờ cậu nãy giờ. Sao cậu đến trễ thế?” AJ tự dưng im lặng, giờ thấy bối rối không biết nói gì. Hiểu tâm trạng của người yêu, Yến Phi bước đến gần, thật chậm chạp. “Cậu đột nhiên biến mất như vậy khiến mọi người lo lắm, đừng thế nữa.” “Xin lỗi… xin lỗi Yến Phi… AJ chỉ là…” Không cần gì hết, không lời nói nào, chỉ là một cái ôm dịu dàng của Yến Phi cũng đủ để cảm xúc ngổn ngang trong AJ vỡ òa. “Qua hết rồi, mọi thứ đã kết thúc! Cậu hãy để tất cả lại sau lưng nhé AJ! Tớ và cậu, chỉ hai chúng ta thôi, sẽ bắt đầu lại!” Tựa cằm lên bờ vai Yến Phi, AJ chợt thấy mình nhỏ bé, cần che chở. Câu nói “Qua hết rồi, mọi thứ đã kết thúc! Cậu hãy để tất cả lại sau lưng nhé AJ!” của cô gái khiến toàn thân cậu run nhẹ. Cậu đã khóc, thật nhiều… Yến Phi ôm chặt AJ, miệng không ngừng thì thầm vào tai cậu bạn trai: “Chúng ta hãy làm lại từ đầu.” Hoa trải dài trong gió, ngọn đồi xưa ngập mình trong ánh nắng buổi sớm mai. Rồi đây, nơi này sẽ trở thành kỷ niệm, đáng gìn giữ trong mỗi người. *** Song Song nhìn Yến Phi đang thu xếp đồ đạc, hỏi: “Vậy là cậu và AJ sẽ đi sao? Cả hai đã quyết định như thế à?” Yến Phi gật đầu: “Ừm, chúng tớ sẽ đi xa một thời gian. Điều quan trọng là để AJ bình tâm lại sau tất cả những chuyện vừa xảy ra.” Song Song giấu tiếng thở dài, tuy buồn nhưng biết làm sao được: “Ừ, thôi thì đó là quyết định của cậu, chỉ cần cậu vui thì tớ cũng sẽ vui! Mà sao nãy giờ không thấy AJ?” “AJ đang ở ngoài nói chuyện với Access.” Bên ngoài, Access bay trên cao, nhìn xuống cậu bạn: “Thế là tôi có thể yên tâm được rồi. Tuy mất hết ma thuật nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho cậu. Tôi rất vui vì cậu chọn lựa điều này.” “Ừm, ta và Yến Phi sẽ rời khỏi đây một thời gian. Mi có dự định gì không?” “Tôi hả? Chắc tôi cũng sẽ ra đi. Mặc dù chưa biết đi đâu nhưng tôi tự lo được.” – Access cố giấu nỗi buồn, bảo – “Mong cậu và Yến Phi sẽ hạnh phúc. Điều tôi mong muốn cũng chỉ có thế!” AJ tự dưng thấy tên tiểu yêu trưởng thành hẳn, không còn giỡn cợt hay trách móc mà rất nghiêm túc. Cậu mỉm cười: “Mi cũng phải hạnh phúc nhé! Acc à, cám ơn mi nhiều lắm.Vì tất cả!” Trông nụ cười thân thiện của AJ, Access chợt nghe tiếng gọi thân thương của một thằng nhóc của ngày xa xưa… “Acc à, Acc ơi! Mi ở đâu rồi Acc?” – AJ mười tuổi, cười rạng rỡ giơ cả hai tay lên cao, mắt nhìn lên tán cây rậm rạp gọi Access. Access ngồi đung đưa trên nhánh cây to, đảo mắt nhìn xuống. Hắn đã ngẩn người khi thấy nụ cười đáng yêu của AJ. Để rồi Access tự nhủ rằng, mãi mãi hắn sẽ bảo vệ thằng nhóc đó, nhất định là vậy…” Giờ thằng nhóc đó đã lớn, đã có cuộc sống mới. Một cuộc sống của riêng nó mà không cần Access bên cạnh. Nghĩ vậy thôi là hắn lại muốn khóc. “Thôi, tôi đi đây. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt!” ... Mời các bạn đón đọc Làm Dâu Nhà Ma của tác giả Võ Anh Thơ.
27 Nhát Dao Bí Ẩn - Minh Nguyệt Thính Phong
Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời tiết ban ngày rất nóng, buổi tối có phần mát mẻ dễ chịu hơn. Bây giờ là chín giờ tối, cái nóng ban ngày đã kéo đi hết, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, trên đường lớn xe cộ qua lại, vô cùng tấp nập. Con hẻm vắng vẻ ở đường Tiểu Nam lại rất yên tĩnh, con hẻm nhỏ hẹp có tường cao che chắn, mát mẻ dễ chịu, dây leo xanh tốt bám trên vách tường, trong bóng tối cố vươn mình ra ngoài, khiến cho bầu không khí mát mẻ có thêm vài phần tối tăm, quỷ dị. Phía sâu trong con hẻm, dưới một cột đèn đường mờ mờ, một người đàn ông nằm bất động trên mặt đất, ngồi bên cạnh ông ta là một cô gái mặc váy trắng, trên tay cô đang cầm một con dao găm, giơ lên thật cao, đâm xuống, lại giơ lên, lại đâm xuống, đâm từng nhát từng nhát lên cơ thể người đàn ông kia. Máu bắn tung tóe, trên người, trên mặt, trên cánh tay của cô gái tất cả đều là máu. Máu trên cơ thể người đàn ông đang nằm trên mặt đất kia cũng chảy thành một mảng lớn đỏ tươi, cánh tay gầy yếu của cô gái đã không còn sức lực, tốc độ giơ dao lên càng ngày càng chậm, trên mặt cô gái toàn là mồ hôi, nhưng cô vẫn rất cố chấp tiếp tục đâm từng nhát từng nhát. Một người đi đường đi vào con hẻm, định đi đến căn gác cũ ở phía bên kia đường, vừa đi đến, cảnh tượng trước mắt làm cho anh ta sợ ngây người, thét lên, sau đó quay đầu bỏ chạy. Mười phút sau, tiếng còi báo động từ xa tiến đến, vài người cảnh sát cầm súng chạy vào con hẻm trên đường Tiểu Nam, cô gái mặc váy trắng đã ngừng tay, giống như một con rối ngây ngô ngồi ở đó, tiếng cảnh sát hét lên, cô mờ mịt quay đầu, ngạc nhiên, giống như vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Cảnh sát tiến về phía cô gái, họng súng chỉa về phía cô, hét to bảo cô bỏ con dao xuống, giơ tay lên. Cô gái chớp mắt vài cái, giống như vừa mới tỉnh lại, nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, nhìn họng súng đen ngòm đang chỉa vào mình, cúi đầu xuống, vẻ mặt hoảng sợ nhìn máu trên tay mình, con dao rơi xuống đất, cô thấy quần áo của mình toàn là máu, vẻ sợ hãi nhanh chóng lan ra khắp gương mặt, cô quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông bị đâm trông rất đáng sợ nằm bên cạnh mình. Hai mắt cô gái mở to, vô cùng kinh khủng, nắm tóc của mình điên loạn thét chói tai... *** Có lẽ cái tên Minh Nguyệt Thính Phong không còn xa lạ gì với mọi người nữa, nhưng trước giờ mọi người hay biết đến chị ấy ở thể loại truyện hài hước, vui vẻ, cười đau cả bụng. Lần này, Tiểu Phong của chúng ta sẽ thử sức ở thể loại mới, thể loại trinh thám, điều tra phá án, một vụ án vô cùng bí hiểm hehehe. Mèo tin chắc mọi người sẽ đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, gặp vô số bất ngờ không thể nào đoán được. Bảo đảm không làm mọi người thất vọng. *** Hàn Trạch Thành đem một loạt ảnh chụp đến trước mặt của cô: "Dương Thục Phương, ngày đó sau khi cô rời khỏi cục cảnh sát, đánh xe lái một vòng lớn, sau đó đến đình nghỉ mát ở công viên trung tâm chờ nửa giờ, lại lục lọi mọi ngóc ngách cùng với tiệm trà gần đó một lượt, sau cùng lại đến con hẻm ở đường Tiểu Nam, tìm kiếm khắp con đường khoảng một giờ đồng hồ. Con đường này, chính là con đường xảy ra án mạng cũng là nơi cô đã hẹn gặp Vương Duệ. Xin lỗi tôi đã nói dối, không có sổ gì chép gì cả, để cô chạy không một chuyến. Tôi nghĩ chuyện cũ chắc là thế này. Vương Duệ dùng tình nhân bên ngoài để tống tiền Lý Hải, cô rất tức giận, nhưng mà không phải vì chuyện anh ta có tình nhân bên ngoài, dù sao thì chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai, hôn nhân của hai người ban đầu vốn là vì lợi ích. Cô không thể để chuyện tai tiếng này ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, cô nhận chuyển phát nhanh, lại xem bưu kiện của Lý Hải, vậy nên cô quyết định tự mình xử lý việc này. Cô cho Vương Duệ tiền, nhưng ông ta còn muốn dây dưa không buông, mà Lý Hải lại muốn kết hôn với Liêu Tiểu Tình, cô đương nhiên cũng không thể nào chấp nhận việc này. Cô biết Vương Duệ và Liêu Tiểu Tình qua sự kiện kia, cô nghĩ có thể lợi dụng chuyện đó. Vậy nên ngày 17 tháng 5, cô hẹn Vương Duệ gặp nhau ở công viên trung tâm, dẫn ông ta đến quán trà nói chuyện, nhân cơ hội đó bỏ thuốc Vương Duệ. Sau khi đánh thuốc mê ông ta, cô tiếp tục đến nhà Liêu Tiểu Tình, thôi miên cô ấy, đem cô ấy và Vương Duệ đến con hẻm ở đường Tiểu Nam. Ngay sau đó, xảy ra chuyện một thiếu nữ yếu đuối vì thù hận chính tay đâm kẻ thù 27 nhát dao." Hàn Trạch Thành đem bức di thư Liêu Tiểu Tình viết trong lúc bị thôi miên ra: "Liêu Tiểu Tình bị bệnh, cô ấy một lòng muốn tiếp nhận điều trị, phương pháp trị liệu khiến cô ấy không ngừng nghĩ đến chuyện vui vẻ, mà chuyện khiến cô ấy vui vẻ nhất chính là năm 2011 cô ấy và người đàn ông mình yêu sẽ kết hôn, năm 2011, Tiểu Tình 27 tuổi, cô ấy mong chờ đến 27 tuổi, trước đó, vì là ngoại tình, cô ấy không thể nào tiết lộ ra ngoài. Cô thôi miên Liêu Tiểu Tình, trạng thái cô ấy thả lỏng mới tiến hành được, vậy nên trong tiềm thức của cô ấy, sẽ thêm vào dấu ấn của hạnh phúc. Cô thôi miên cô ấy cầm dao đâm Vương Duệ, cô ấy đâm 27 nhát, cô thôi miên để cô ấy viết di thư, cô ấy lại vẽ thêm đóa hoa 27 cánh. Lúc cô ấy bị cô dùng phương pháp đáng sợ này khống chế, hạnh phúc cô ấy mong chờ cũng trở nên xa vời. Cô thật là tàn nhẫn." Dương Thục Phương cười lạnh: "Cảnh sát Hàn viết tiểu thuyết sao? Kể chuyện rất dễ nghe, tôi không biết 27 nhát dao, đóa hoa 27 cánh gì cả, tôi chỉ đến trung tâm trị liệu đúng một lần đó, nếu còn chưa thỏa mãn, tôi là vì bảo vệ chồng tôi, bảo vệ gia đình tôi, tôi không muốn anh ấy ngồi tù. Anh nói cái con đường gì đó, cũng là chồng tôi nói cho tôi biết." "Tối ngày 17 tháng 5, chồng cô hẹn Liêu Tiểu Du đi ăn, nói chia tay. Sáu năm trước anh ta khâm phục cô gái tên Liêu Tiểu Du, lại không ngờ vài năm sau lại yêu vẻ điềm đạm đáng yêu của cô em gái Liêu Tiểu Tình, Liêu Tiểu Tình có vẻ yếu đuối mà Liêu Tiểu Du và cô không có, khiến cho anh ta cảm thấy được mình trở thành chỗ dựa, vậy nên anh ta yêu, anh ta nói anh ta muốn kết hôn với Liêu Tiểu Tình. Năm 2011 là năm mà con của hai người đã tròn 18 tuổi, trong thỏa thuận trước khi cưới của hai người có ghi khi con hai người được 18 tuổi thì có thể phân chia tài sản, nói cách khác sau thời gian này anh ta có thể ly hôn, anh ta không cần phải gìn giữ gia đình nữa. Cô đương nhiên sẽ hận Liêu Tiểu Tình, trong mắt cô nhìn thấy một cô gái tâm thần sắp cướp chồng của mình. Mà Liêu Tiểu Du cũng giống vậy, cô ấy nỗ lực nhiều năm như vậy, kết quả người được hưởng lợi lại là em gái mình. Cho nên sau bữa cơm hôm đó cảm thấy bực tức, người phục vụ ở nhà hàng đó đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ đôi nam nữ làm cho nơi buôn bán của họ bị một phen long trời lở đất, cho nên, Liêu Tiểu Du và chồng của cô không có mặt tại hiện trường. Còn cô, theo điều tra của chúng tôi ở quán trà, hôm đó cô và Vương Duệ nói chuyện rất nhỏ, phục vụ ở quán trà không nhận ra hai người, nhưng mà quầy thu nhân ở quán trà đó có cameras, ghi lại hình ảnh của cô và Vương Duệ. Vậy nên, đừng nói chồng cô nói cho cô biết. Tất cả mọi chuyện, đều do một tay cô bày ra. Cô hận Liêu Tiểu Tình, cô lại biết làm cách nào khống chế cô ấy, cô lấy lý do đến trung tâm trị liệu thăm bạn học cũ để tiếp cận cô ấy, bày tỏ ý tốt, làm cho Liêu Tiểu Tình tin rằng cô thông cảm và ủng hộ mối quan hệ của cô ấy và Lý Hải, lại không hề nghi ngờ rằng cô mượn lý do này để nhằm mục đích mượn dao giết người." Dương Thục Phương cứng nhắc ngồi một chỗ, không nói gì. Hàn Trạch Thành bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Hạ Phàm vui vẻ ôm tập hồ sơ chen vào, lần đầu tiên thành công phá được án tử, tâm trạng cô rất tốt. "Liêu Tiểu Tình trải qua việc này, e rằng phải điều trị lại mấy năm, nhưng mà bác sĩ Trình rất tự tin khẳng định có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy." Hàn Trạch Thành gật đầu, trông thấy Liêu Tiểu Du đứng chờ ở xa xa. "Cảnh sát Hàn, bảng ghi chép còn phải làm bao lâu, tôi muốn dẫn em gái mình về." Hàn Trạch Thành không đáp, ngược lại nói: "Em gái cô không hề bước ra khỏi cổng, cô làm sao không biết Dương Thục Phương tiếp cận cô ấy? Cô tin rằng vợ của người đàn ông kia thật sự có ý tốt sao? Cô ấy là em gái cô, cô ấy không nghĩ nhiều như mấy người, dù thế nào đi nữa cô ấy cũng là em gái cô." Anh nói xong không thèm để ý đến cô ta, đi mất. Phía sau lưng anh, Liêu Tiểu Du đứng ngẩn ngơ tại chỗ, mấy ngọn đèn trên hành lang chiếu vào người cô ta, kéo ra cái bóng thật dài. Hạ Phàm nhìn Liêu Tiểu Du một chút, bước nhanh đi theo Hàn Trạch Thành. Cô theo anh lên lầu, dọc đường còn nói: "Tôi vừa thấy con trai Lý Hải, dáng dấp rất giống mẹ nó. Anh nói, Lý Hải còn có thể cưới Liêu Tiểu Tình không?" "Ai biết được, đổi lại là tôi, rất khó." "Vì sao?" "Nếu như Dương Thục Phương không gặp chuyện không may, hắn còn có thể theo đuổi tình yêu đích thực, nhưng vì tình yêu của hắn mà Dương Thục Phương làm ra những chuyện như vậy, còn phải đối mặt với lao tù, hắn phải ăn nói thế nào với con của mình? Cuộc hôn nhân này sao có thể tiếp tục được nữa?" "Nói cho cùng, Liêu Tiểu Tình vẫn là người đáng thương nhất, mong rằng đến lúc cô ấy 27 tuổi, thực sự có thể có được hạnh phúc." "Mỗi người đều có câu chuyện của họ, Hạ Phàm, cô là người giàu tình cảm, làm cảnh sát sẽ rất cực khổ." "Cảnh sát Hàn, bây giờ nghĩ lại, anh thật là một cảnh sát tốt." .... Mời các bạn đón đọc 27 Nhát Dao Bí Ẩn của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.