Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phục Ưng

Tại buổi đại hội tuyên thệ 100 ngày, tất cả nữ sinh trong trường đều hướng mắt nhìn học sinh ưu tú Trì Ưng đang phát biểu với ánh mắt đầy si mê. Anh khoác trên mình chiếc sơ mi trắng, khí chất lạnh lùng cao ngạo, từng đoạt nhiều giải thưởng thế giới trong lĩnh vực toán học và vật lý, thành tích quả là nhất kỵ tuyệt trần (*), không hổ là sinh viên được cử đi học. (*)Nhất kỵ tuyệt trần: Nghĩa gốc: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa. Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn so với những người khác. Bạn thân quay sang khẽ thì thầm bên tai Tô Miểu rằng: “Đợi lúc xuống sân khấu, nữ sinh bên cạnh tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy.” Quả nhiên, lúc tan hội, có một nữ sinh đỏ mặt tỏ tình với anh, anh lịch sự từ chối một cách đầy phong độ: “Cậu rất xinh đẹp, cậu xứng đáng với một phong cảnh đẹp hơn.” Có thể được Trì Ưng dịu dàng từ chối một lần như vậy, cũng là điều mà các nữ sinh ao ước. Sắc mặt Tô Miểu vô cảm, quay người rời đi. Buổi trưa, ở bên hành lang vắng người, Trì Ưng nghịch nắp bật lửa, ánh mắt dán vào cô, không nhịn được cười: “Giận rồi sao?” “Lo anh sẽ đồng ý với cô ta?” …… Mọi người đều biết, Trì Ưng anh tuấn, dịu dàng khéo léo, là nam thần đáng mơ ước trong mắt của biết bao cô gái. Ngoại trừ Tô Miểu. Anh đối với ai cũng tốt, nhưng duy chỉ có cô là anh giở trò xấu. …… Vào đêm lễ hội tốt nghiệp, mọi người đều đang tìm kiếm Trì Ưng, chờ anh cùng nhau nâng ly cảm ơn các quý thầy cô. Tuy nhiên, không ai biết rằng trong khu vườn không người phía sau, Trì Ưng hơi ngà say đã ép Tô Miểu vào tường, dùng đầu ngón tay nghịch chiếc nơ trên váy của cô—— “Hôn anh đi.” * Nhật kí của Tô Miểu—— Tại buổi tuyên thệ 100 ngày, người mà tôi thích đứng trên sân khấu được muôn người dõi theo và cất lên một cách đầy trẻ trung và tự do: “Chim ưng vỗ cánh vút trên không trung, trời cao đất rộng thỏa sức ta bay lượn.” Anh là một con chim ưng bất kham, tôi mãi chỉ có thể ngước nhìn theo. Cho đến ngày hôm đó, Ưng sà đến bên tôi. Không còn bay đi nữa. HE, tình yêu thầm kín của cô bé nữ chính đáng thương và nam chính hay ghen luôn công khai đứng ra bảo vệ những người bên cạnh yếu thế hơn. *** Thành phố C là thành phố mà mọi người không thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc. Những chiếc cầu vượt chồng lên nhau và các tuyến đường sắt xuyên qua các tòa nhà mang đến cảm giác tương lai về khoa học viễn tưởng. Tuy nhiên, khi vị thần nhấc kính lúp lên và quan sát kỹ thành phố tương lai đầy khoa học công nghệ này, lại nhìn thấy vô số tòa nhà và con hẻm cũ trong thập niên 90 dày đặc như những mạch máu đen. Mặt trời lặn xuống, Tô Miểu bước lên chín mươi ba bậc thang khúc khuỷu. Khi cô ngoảnh lại, cầu thang cứ như con giun đất uốn lượn trên con dốc, là con đường mà cô phải đi qua sau mỗi ngày tan trường. Còn phía xa xa kia, là dòng sông Gia Lăng đang chảy xiết. Tô Miểu đứng trước khu nhà tập thể, thay vì trực tiếp về nhà, cô bó gối nhìn hai đứa nhỏ đang chơi bi trong góc tòa nhà. Những viên bi thủy tinh lăn đến dưới chân cô và bị đôi giày trắng thô ráp nhưng sạch sẽ của cô giẫm lên. Cậu bé lấy ngón tay gãi gãi mặt, không chút kiềm chế hét lên: “Mẹ tôi nói mẹ cô là gái mát xa, mang đàn ông về nhà, không biết xấu hổ, lêu lêu lêu.” Tô Miểu giẫm viên bi, sau đó đó nó nhẹ một cái, viên bi lăn xuống chín mươi ba bậc thang quanh co kia rồi biến mất không còn tăm tích. Cậu bé chạy về nhà khóc lóc tố cáo, không lâu sau, một giọng nói chói tai chửi gà mắng chó của một người phụ nữ phát ra từ khu nhà. Tô Miểu dựa lưng vào tường kiên nhẫn chờ đợi. Mãi cho đến nửa giờ đồng hồ sau, khi nghe thấy tiếng mở cửa “cọt kẹt” quen thuộc truyền đến từ lầu trên, cô mới bước lên lầu. Mẹ ruột cô - Tô Thanh Dao tiễn người đàn ông mặc vest ra khỏi cửa, và nói gì đó với ông ta bằng những lời lẽ rất nhẹ nhàng. Người đàn ông vòng tay qua chiếc eo mảnh khảnh của bà ấy, gật đầu đồng ý. “Chào chú Tần, tạm biệt chú Tần.” Tô Miểu đi ngang qua hai người bọn họ cũng nhưng không hề ngẩng đầu lên, giọng điệu bình thản như một vũng nước đọng. Trong căn phòng chưa đầy 60m2, Tô Miểu dọn dẹp gọn gàng những ly rượu vang trên bàn và đổ sạch gạt tàn. Tô Thanh Dao tiễn người đi rồi quay lại vào phòng nói với Tô Miểu: “Chú Tần giúp con hoàn thành thủ tục chuyển trường rồi.” “Chuyển đến trường nào?” "Trường trung học tư thục Gia Kỳ." “Cảm ơn mẹ.” “Con bớt bày ra cái vẻ mặt khó coi đó với chú Tần, thì mẹ đã cảm ơn con rồi.” Tô Miểu nhẹ giọng đáp: "Con không bày gương mặt khó chịu, mặt con lớn lên đã như thế này rồi." “Cứ như thể con suốt ngày cắm mặt vào con bài xì phé vậy. Con biết mẹ của con giúp con phải bỏ ra biết bao nhiêu không." “Xin lỗi mẹ.” Tô Miểu không ghét chú Tần, chỉ là cô gượng cười không nổi. “Thật không biết tại sao con lại phải chuyển trường, cơ sở số 1 Bắc Khê có chỗ nào không tốt chứ, con học trong lớp trọng điểm, lại là người đứng đầu lớp, khi làm thủ tục, giáo viên chủ nhiệm cứ muốn giữ con lại, còn nói con là một hạt giống tốt.” “Cơ sở số 1 Bắc Khê rất loạn, con muốn chuyển đến ngôi trường tốt hơn.” “Con quả là chí khí lớn! Tính tiểu thư, mệnh nha hoàn, con xem xem chúng ta đang sống ở nơi tồi tàn gì đây chứ, lại là sống trong con hẻm nghèo nàn nhất thành phố, con còn muốn học ở trường quý tộc.” Tô Miểu cầm lấy ly rượu vang, đi đến bồn rửa mặt lau sạch sẽ mà không nói lời nào. Tô Thanh Dao càng mắng càng hăng, “Mẹ không cần thể diện đi kiếm tiền đồ cho con, vừa rồi ở bên ngoài nghe thấy có người mắng mẹ, con im lặng cả nửa ngày cũng không thả ra được một tiếng đánh rắm." “Xin lỗi mẹ.” Tô Thanh Dao tức giận khi nhìn bộ dạng câm như hến của cô, rốt cuộc đó có phải là con do chính bà ấy sinh ra hay không chứ? Bà đi tới rửa tay, Tô Miểu nhanh chóng xắn tay áo che đi hình xăm trên cánh tay. Vài phút sau, người mẹ thay quần áo và đến tiệm massage chân làm việc, Tô Miểu ngồi dựa vào tường cạnh cửa sổ và lướt mạng tìm kiếm trường trung học tư thục Gia Kỳ bằng điện thoại di động. Hình ảnh nhảy ra từ trang chủ, cho Tô Miểu thấy một cách trực quan về các điều kiện cứng tuyệt vời của trường trung học tư thục này—— Đây là một ngôi trường trung học tư thục có giáo viên giỏi nhất ở thành phố C. Nó có tỷ lệ ghi danh rất cao và một môi trường rất tốt. Cổng trường lớn với những bức tường trắng đỏ, những tòa nhà mang kiến trúc Châu Âu, những phòng học đa phương tiện rộng rãi, những nam nữ sinh mặc đồng phục như những bộ vest. Cảm nhận được nụ cười duyên dáng và xinh đẹp trên khuôn mặt của các chàng trai và cô gái trong các tấm pano tuyển sinh, Tô Miểu bắt đầu mong chờ nó. So với trường trung học số 1 Bắc Khê hỗn loạn chẳng chút trật tự, trường trung học tư thục này giống như thiên đường và địa ngục. Mỗi ngày ở trường trung học cơ sở số 1 Bắc Khê trước đây là địa ngục của Tô Miểu. Đương nhiên, đối với một trường tư thục như Gia Kỳ, học phí chắc chắn không hề rẻ. Mẹ là kỹ thuật viên trong một tiệm massage chân, bà không thể trả học phí cao như vậy và các khoản phí linh tinh khác, tiền học phí đương nhiên là do chú Tần trả. Tô Miểu dựa vào tường cửa sổ ngắm nhìn dòng sông Gia Lăng trong veo lấp lánh phía xa. Khung trời chật hẹp này khiến con người ta thật ngột ngạt, cô ngưỡng mộ những con nước trên dòng sông lướt qua từ phía xa kia. …… Chiều hôm sau, Tô Miểu làm xong thủ tục chuyển trường và nhận được tin nhắn Wechat từ mẹ của cô ấy—— "Đến tiệm mì Xương Xương tại Lưỡng Lộ Khẩu, mua về cho mẹ một hộp mì đậu trộn, sau hai tiếng rưỡi xoa bóp vào buổi chiều, tay mẹ đã tê cứng cả rồi." Tô Miểu: “Vâng ạ.” Cô nhìn thời gian, thay vì bắt xe buýt trực tiếp đến nhà ga, cô xuống xe buýt nửa chừng đến ga xe lửa, trả hai nhân dân tệ và đi thang cuốn Hoàng Quan đến Lưỡng Lộ Khẩu. Trong cửa hàng bán thực phẩm phụ ở lối đi thang cuốn, cô mua cho mình một que kem pudding nhỏ. Thang cuốn này có độ dốc 30 độ, dài tầm 100m, là thang cuốn dài nhất Trung Quốc, gần như không thể nhìn thấy điểm cuối của thang cuốn, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ chóng mặt. Tô Miểu thích nhâm nhi que kem khi ngồi trên thang cuốn, khi thang cuốn đến điểm cuối, cô cũng đã ăn xong que kem. Trên đường thang máy kia, thời gian vừa đúng 6:35, bóng đen quen thuộc đã ở đó. Đôi khi anh đi qua một bên trước mặt cô, đôi khi là đi sau lưng cô, đôi khi lại lướt qua khi lên xuống thang cuốn, một tuần có thể chạm mặt nhau hai đến ba lần. Hôm nay, không chỉ có mình anh, còn có một cô gái mặc đồng phục vest đuổi theo anh. Cô gái xinh xắn và dễ thương với cặp tóc đuôi ngựa. Cô gái mặc váy xếp ly sẫm màu, tất cao trên đôi bốt da đen có ren, tinh xảo đến mức mà trước giờ Tô Miểu chưa từng có qua, cô không kiềm được liếc nhìn thêm vài cái. “Chào! Trì Ưng!” Cô gái vỗ nhẹ vào vai trái của anh một cách dễ thương, và sau đó xuất hiện bên phải anh, "Nhớ em chứ?" Thiếu niên mặc quần đen chữ T màu đen, một chiếc túi ito đen đơn giản được treo trên vai phải, và đeo tai nghe pods. Nghe thấy thế, anh ngẩng đầu lên, tóc mai lún phún, chỉ có tóc mái trước trán hơi dài, đường nét sườn mặt sắc sảo và lạnh lùng, hốc mắt rất sâu. Khí chất điềm tĩnh, tựa như gió lạnh thổi trong mùa đông, cho người ta cảm giác xa cách khó gần. “Nhìn dáng vẻ này của anh, biết ngay anh không nhớ em rồi." Cô gái bước lên vài bước, cầm trên tay chiếc bánh kem nhỏ và bức thư tình, nói to với anh: “Anh có thể từ chối em, nhưng anh cần phải biết rằng, em rất thích anh! Em sẽ luôn thích anh!” Cô gái tính tình hướng ngoại, tỏ tình táo bạo, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ và phô trương. Những người qua đường trên thang cuốn không khỏi phì cười, còn Tô Miểu thì lại chăm chú nhìn cô gái ấy. Cô gái nhét chiếc bánh cho Trì Ưng mà không cho anh cơ hội từ chối, vội vàng chạy về phía đầu thang máy, giống như một chú chim sẻ hoạt bát. “Tần Tư Nguyên.” Thiếu niên đọc ra chính xác cái tên của cô gái, “Chậm chút, rất nguy hiểm.” Tần Tư Nguyên đột nhiên quay đầu lại, lộ ra vẻ vừa vui mừng vừa không tin: “A a a, anh nhớ em?” “Tương lai xa hơn và cao hơn chiếc thang cuốn này, hãy lên đỉnh và đoán xem em sẽ thấy gì.” Cô gái bối rối lắc đầu: “Em... em không biết, có gì thế?” “Tôi cũng không biết, nhưng cảnh vật trên đường không đáng để lưu luyến.” Giọng của thiếu niên giống như bọt soda chanh chạy dọc cổ họng vào những ngày hè. Tần Tư Nguyên hiểu được đây là lời từ chối. Tao nhã, thanh lịch, khiến cô cảm động đến nỗi sắp khóc. Đây là Trì Ưng, biết rõ rằng không ai có thể leo lên cánh của anh, nhưng luôn có người không cam tâm và muốn thử một lần. “Vậy, vậy bánh mousse vị dâu e mua cho anh tại Sweet, anh nhất định phải ăn đó! Em đã mất ba tiếng xếp hàng để mua nó đó nha!” Cô gái mãn nguyện quay người đi, đợi thang cuốn đi đến điểm cuối, vẫy tay chào tạm biệt anh rồi biến mất trong đám đông ở ga nội thị. Ánh mắt thiếu niên khôi phục lại dáng vẻ sắc lạnh. Khi đi ngang qua thùng rác, anh thuận tay ném lá thư tình màu hồng vào đó, thay vì ném trực tiếp chiếc bánh mousse thì anh lại đặt nó trên nắp thùng rác. Nếu người vô gia cư nhặt được nó, đó có thể là một bữa ăn ngon. Sau khi anh rời đi, Tô Miểu bước vài bước qua đó, nhìn chăm chăm hộp bánh trên nắp thùng rác trong vài giây. Chiếc bánh mousse được quấn bằng ruy băng ren và được kết thành hình những bông hoa đang chớm nở, hệt như chiếc váy mỏng manh, thướt tha của thiếu nữ vừa nảy. Tô Miểu do dự giây lát, cuối cùng quyết định nhặt nó lên. … Mang theo hộp bánh, cô vừa bước ra khỏi lối đi thang cuốn ồn ào và đông đúc, không nghĩ rằng vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trì Ưng đang đứng ở cửa hàng phụ phẩm. Những đầu ngón tay mảnh khảnh và đẹp đẽ của anh lướt lấy một chai soda trên kệ, sau đó đến quầy quét mã để thanh toán. Tô Miểu phú chốc sửng sốt và vô thức giấu chiếc bánh sau lưng. Nhưng... đã muộn rồi. Thiếu niên quay lại và nhìn thấy hộp bánh mà cô muốn giấu. Khung chân mày trên khuôn mặt anh tuấn ấy mang theo cảm giác cô đơn, ánh mắt quét qua cô, giống như một làn gió ác liệt thổi từ mép vách núi, khiến cô không còn chỗ nào để trốn tránh, chỉ có thể cúi đầu xấu hổ... Trì Ưng bình tĩnh nhìn cô. Đôi mắt cô gái mở to, để lộ vẻ đẹp lạnh lùng và trong sáng. Ngay cả trong thời tiết cao điểm của mùa hè, làn da của cô cũng trắng bạch, và chiếc cổ của cô mảnh mai như cây dành dành, chỉ cần một cái véo nhẹ cũng dễ dàng vỡ vụn. Đôi giày của cô sạch sẽ, nhưng cũng hiện rõ cảm giác bị mài mòn đáng kể. Một vài giây sau, Trì Ưng thu hồi ánh mắt, quay lại với chủ cửa hàng và nói: “Gói thuốc Marlboro.” Ông chủ cầm hộp thuốc lá phẳng phiu tới, anh nhét vào túi bên hông cặp sách, mang theo chiếc cặp màu đen trên vai, đi ngang qua Tô Miểu rồi đi về phía lối vào ga nội thị. Mùi bạc hà quyện với mùi thuốc lá, hương thơm xộc vào mũi, vừa ngọt vừa the mát. * Mang theo hộp quà nhỏ là chiếc bánh Mousse dâu tây, Tô Miểu đi qua lối đi ngầm và đến tiệm mì Xương Xương đối diện với thang máy Hoàng Quan. Đây là tiệm mì nhỏ yêu thích của Tô Thanh Dao, hương vị rất ngon và nguyên liệu rất tuyệt. “Ông chủ, gói cho cháu hai bát mì đậu mang về ạ.” “Có ngay.” Tô Miểu quét mã QR, chụp ảnh chiếc bánh rồi gửi cho mẹ: “Chẳng phải mẹ luôn muốn ăn bánh của tiệm này sao, hôm nay mẹ có lộc ăn rồi nhé!” Tô Thanh Dao gửi tin nhắn thoại, giọng nói vẫn sắc bén: “Tiệm này quá đắt! Con nhiều tiền quá tiêu không hết sao?” Tô Miểu đáp: “Không cần tiền, con nhặt được đó.” Tô Thanh Dao: “Con đi lục lọi rác á? Học hành làm quái gì, đi dọn rác rưởi cho rồi!” Tô Miểu:... Tô Thanh Dao: “Nhớ mua mì cho mẹ đó.” Tô Miểu: “Đang mua đang mua đây ạ.” Cô mua về gói mì nhỏ còn bốc khói, đi qua những bậc thang cao của công viên thành phố, lên dốc rồi lại xuống dốc, và cuối cùng là đến tiệm massage chân nơi mẹ cô làm việc. Vừa đến cửa đã thấy một nhóm người đang chỉ trỏ cái gì đó, nghe có vẻ như là tiếng phụ nữ đang cãi nhau. Tô Miểu chen vào đám đông, nhưng nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy thắt eo có in logo Dior, đang túm tóc Tô Thanh Dao, giơ tay tát cho bà một cái. Tô Thanh Dao thường ngày vốn là người ngang ngược, nhưng lúc này lại chẳng nói lời nào, cũng không phản kháng, cứ vậy để cho người đàn bà kia tát vào mặt. Tô Miểu sợ tới mức toàn bộ bánh ngọt trong tay đều rơi xuống đất, phản ứng trong tiềm thức của cô là lao lên bảo vệ Tô Thanh Dao: “Không được đánh mẹ tôi!” Nhưng lại nghe thấy tiếng người phụ nữ mắng mỏ: “Con bồ nhí đáng chết, hứ, mày hết đàn ông rồi hay sao!” “Tôi không biết.” Tô Thanh Dao nghiến răng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, miễn cưỡng biện hộ, “Ông ta bảo rằng vợ ông ta đã bỏ đi vài năm trước, là ông ta đã lừa tôi!” “Mày không có đầu óc sao? Ông chủ của một công ty lớn như vậy mà vẫn còn độc thân để tới phiên mày hả! Mày tưởng mình là thần tiên à? Một chiếc bánh bỗng dưng từ trên trời rơi xuống đầu mày?” Người phụ nữ vẫn muốn tiến tới xô xát, Tô Thanh Dao sợ bà ta làm tổn thương con gái mình nên nhanh chóng bảo vệ Tô Miểu. Tô Miểu quay đầu lại nói với người phụ nữ mặc đồ Dior: “Bà đi tìm người đàn ông đó đi! Bắt nạt mẹ tôi thì làm được gì chứ, mẹ tôi cũng là bị ông ta lừa. Bà không dám tìm người đàn ông kia, chỉ biết ở đây ức hiếp người yếu thế hơn!” “Ái chà, đồ oắt con này miệng mồm cũng lợi hại phết đấy.” Người phụ nữ biết Tô Thanh Dao cũng là “làm bồ nhí bị động”, nên thôi không động tay nữa, khoanh tay lạnh lùng nói: “Chồng tao chuyển mày đến trường trung học Gia Kỳ, để tao nói cho mày biết, con trai và con gái tao đều học ở trường đó, nếu có gan thì đi đi, tao sẽ lột từng lớp da đấy!” Nói xong, bà ta bước trên đôi giày cao gót, hừng hực khí thế rời đi. Tô miểu đỡ Tô Thanh Dao đứng dậy, ngồi trên ghế đá công viên, mì đã rơi vãi cả ra ngoài, thật may là chiếc bánh được đóng gói đẹp mắt, còn có thể ăn được. Cô mở hộp bánh và đút cho mẹ một thìa bánh mousse dâu tuy đã vỡ nhưng vẫn sạch sẽ. Cuộc sống của họ giống như chiếc bánh này, một khối tan vỡ, nhưng vẫn mong một chút ngọt ngào trong những vỡ vụn ấy. Tô Thanh Dao ăn từng miếng bánh một, lấy tay áo lau nước mắt, lau đến nỗi kem bám đầy trên mặt. Tô Miểu nhanh chóng dùng khăn giấy lau đi. Bà mắng: “Cũng là quá chủ quan rồi, thứ đàn ông đê tiện nhiều thủ đoạn này, giấy xác nhận ly hôn cũng đưa mẹ xem qua rồi, ai biết được lại là giả chứ.” Tô Miểu nhẹ nhàng an ủi: “Sau này đừng để ý tới ông ta nữa.” Tô Thanh Dao: “Chắc chắn là vậy rồi, điều kiện của bà đây thì làm gì tới mức phải làm bồ nhí." Tô Thanh Dao ra ngoài bươn chải năm mười sáu tuổi, bị người ta lừa gạt năm mười chín tuổi để rồi sinh ra Tô Miểu. Ngay khi người đàn ông rời bỏ, bà đã ngậm đắng nuốt cay một tay nuôi dưỡng con gái mình lớn lên. Bà có dáng người uyển chuyển, làn da mịn màng, khuôn mặt rất xinh đẹp và đầy nữ tính, đứng cạnh Tô Miểu chẳng nhìn ra họ là hai mẹ con, mà cứ như hai chị em vậy. “Nghe nói con trai và con gái nhà họ Tần là cặp song sinh, ở trong trường cũng rất nổi tiếng. Chúng có rất nhiều bạn.” Tô Thanh Dao nhớ tới lời đe dọa của người phụ nữ vừa rồi, lo lắng nhìn Tô Miểu, “Hay là... chúng ta đừng chuyển trường nữa, mẹ nghĩ trường trung học số 1 Bắc Khê không tệ, tuy rằng tỷ lệ lên lớp thấp, nhưng con xếp hạng nhất, thi vào một trường tuyến hai không thành vấn đề." Tô Miểu nghiến răng: “Mẹ, con đã tra qua rồi. Tuy rằng học phí của trường tư thục Gia Kỳ đắt đỏ, nhưng họ có chính sách khấu trừ học bổng. Con... con nhất định sẽ nỗ lực để đạt được học bổng, con muốn chuyển trường!” “Rốt cuộc tại sao con cứ một mực phải chuyển trường chứ!” Tô Miểu nghĩ đến cuộc sống không có tương lai ở trường trung học số 1 Bắc Khê, tới từng ánh mắt như sói kia, dường như muốn lột sạch cô, những bàn tay vô danh, đẩy cô giống như nhào bột vậy, nhào cô thành nhiều hình dạng khác nhau... Cô nhất định phải bay khỏi nơi đó. Giống như đại bàng, bay ra khỏi con hẻm sâu chật hẹp và ngột ngạt này. Mời các bạn mượn đọc sách Phục Ưng của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Bạn đang đọc truyện Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng của tác giả Trạch Lan. Theo tiểu thuyết thì tại một cuộc đại bỉ của các tông môn, Giang Ngư vì đố kị, ghen ghét với nữ chính thế nên đã ra sát chiêu với Cơ Như Tuyết, nào ngờ được lại bị Linh Khí hộ thân của nàng ta phản chiêu, khiến Kim Dan vỡ nát, đời này không thể nào tu luyện được nữa.   Con đường tu tiên bị cắt đứt, còn bị trục xuất khỏi nội môn, sung quân đến Linh Thảo Viên.   Giang Ngư bản gốc hộc máu mà chết.   Giang Ngư hiện tại… Sau khi nàng cẩn thận dò hỏi Linh Thảo Viên là chỗ nào, bừng tỉnh hiểu ra, nhanh nhẹn thu dọn hành lý.   Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Nơi Nào Cũng Là Anh hay Nữ Sắc Và Ông Trùm. *** Giang Ngư mang huyết mạch Thần Nông xuyên vào một cuốn sách tên "Tầm Tiên", làm người qua đường pháo hôi suất diễn không vượt quá một chương. Tình tiết trong truyện: Trong đại bỉ (*) ở tông môn, đệ tử nội môn Giang Ngư ghen ghét nữ chính Cơ Linh Tuyết, hạ sát thủ với nàng, bị linh khí hộ thân của Cơ Linh Tuyết giết ngược lại, Kim Đan vỡ vụn, không còn hy vọng với Đại Đạo. (*) Đại bỉ: Cuộc so tài lớn giữa các tông môn hoặc trong tông môn. So tài định kỳ hàng tháng sẽ gọi là tiểu bỉ. Con đường tu tiên bị cắt đứt, còn bị trục xuất khỏi nội môn, sung quân đến Linh Thảo Viên. Giang Ngư bản gốc hộc máu mà chết. Giang Ngư hiện tại… Sau khi nàng cẩn thận dò hỏi Linh Thảo Viên là chỗ nào, bừng tỉnh hiểu ra, nhanh nhẹn thu dọn hành lý. Theo người chứng kiến kể lại: Khi Giang Ngư rời đi bước chân nhẹ nhàng, mặt mày hớn hở, vội không chờ nổi. Đồng môn thổn thức: Giang sư tỷ bị kích thích quá lớn, dường như điên rồi. Giang Ngư bị hoài nghi “điên rồi”: Ha ha ha ha ha ha ha! Nguyên thân là tu sĩ Kim Đan, hiện tại nàng thức đêm không sợ rụng tóc, ăn đồ ngon không sợ béo, không lo ốm đau, xử lý việc nhà đã có thuật Thanh Khiết Chú hút bụi. Mỗi ngày trồng hoa làm cỏ, linh trà điểm tâm thêm thoại bản, tùy ý vuốt lông linh sủng xinh đẹp, còn có vô số linh điền đang chờ nàng trồng! Đây là cuộc sống của thần tiên ư! Đồng môn ngày xưa hận rèn sắt không thành thép: “Sư tỷ, sao tỷ sa sút như vậy, tuổi thọ của tu sĩ Kim Đan chỉ có 800, đến lúc đó…” Giang Ngư ngẩn ngơ. Ta còn có thể nằm tiếp 700 năm á? Còn có chuyện tốt bực này ! Một câu tóm tắt: Cuộc sống ăn nằm thật là thoải mái! *** Hỏi: Một giấc ngủ dậy, phát hiện mình đang ở trên một tòa đài cao xa lạ, bị một đám nam nữ mặc n đồ cổ trang xa lạ ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, là cảm giác gì?Giang Ngư còn chưa kịp có cảm giác gì, đứng đối diện nàng, một thiếu nữ áo trắng diện mạo tú mỹ tuyệt luân, ánh mắt như băng tuyết cũng nhìn chằm chằm cô, giọng nói cũng trong trẻo sâu thẳm như băng như tuyết: “Giang sư tỷ, vì sao ám toán ta?”Giang Ngư: ?Không cho một cái tóm tắt sao?Tình cảnh trước mắt, không khó đoán ra, câu “Giang sư tỷ” này là gọi mình. Cô lại nhìn kỹ, những quần chúng vây xem ở dưới đài kia, cũng dùng ánh mắt phẫn nộ thống hận nhìn mình. Giang Ngư theo bản năng véo mình một cái. Tê! Đau. Cô lẩm bẩm nói: “Tôi không phải đang nằm mơ chứ?”Ngũ cảm của người tu tiên vô cùng nhạy bén,thiếu nữ áo trắng nghe được lời này, nhíu mày: “Ngươi ——”Lại nghe Giang Ngư hô đau một tiếng, cả người mềm như bông mà ngã xuống. Cơ Linh Tuyết: “……”Nàng ta trầm mặc một lát, thu hồi linh kiếm, nhìn phía nơi nào đó: “Thỉnh chấp pháp trưởng lão định đoạt. ”. Giang Ngư vốn dĩ muốn giả bộ ngất xỉu. Cô không biết tại sao mình lại xuất hiện ở một nơi giống như đấu trường, mặc kệ là hoàn cảnh, hay là người xung quanh, cô không quen biết ai cả. Trực giác làm cô cảm thấy mình đừng nói những lời không nên nói, trước tiên cô chuẩn bị giả bộ bất tỉnh, đối phó cho qua chuyện khó khăn trước mắt. Ai ngờ vừa mới véo mình một chút, lại giống như đã mở ra chốt đau đớn của thân thể, trong nháy mắt xuất hiện đau đớn kịch liệt, làm cho sắc mặt của cô trắng bệch, không chịu nổi hôn mê bất tỉnh. Giang Ngư nằm mơ hai giấc mộng. Mộng đầu tiên, là văn phòng quen thuộc của cô. Sau khi tăng ca suốt đêm, rốt cuộc hoàn thành yêu cầu của bên đối tác, người phụ nữ thở phào một hơi, lộ ra tươi cười nhẹ nhàng. Bởi vì thật sự quá buồn ngủ, cô ấy quyết định ghé vào chỗ ngồi nghỉ ngơi trước một chút. Kết quả rốt không tỉnh lại nữa. Một giấc mộng khác, là hai bóng người một xanh một trắng giằng co trên đài cao. Người áo xanh không địch lại, sắp bị thua, đột nhiên khí thế trên người bành trướng, trường kiếm đâm thẳng về phía mệnh môn của thiếu nữ áo trắng. Mắt thấy người mặc áo trắng sắp bị thương ảnh hưởng đến tính mạng, trên người thiếu nữ áo trắng sinh ra một đạo kiếm quang, ngăn cản sát chiêu của người áo xanh, cũng đánh bại người này. Chiến đấu kết thúc, Giang Ngư mới thấy rõ, nữ tử áo xanh kia lớn lên giống mình như đúc. Mời các bạn mượn đọc sách Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng của tác giả Trạch Lan.
Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Văn án: Công nguyên năm 2050, địa cầu bị hủy, nhân loại dùng toàn lực kiến tạo được 100 phi thuyền Noah trốn chạy, bởi vậy mở ra một thời đại sinh tồn mới. Lạp Hỗ kỷ nguyên năm 5500, nhân loại may mắn sống sót được các nhà khoa học dựa trên sự khác biệt về tin tức tố phân biệt thành Alpha,Beta cùng Omega. Đời trước cậu vì vinh hoa phú quý đem tôn nghiêm của ba ba đạp ở dưới chân, đối với quan tâm và ái mộ của Randall khinh thường vô cùng, cuối cùng chết ở trong tay nam nhân kia, thẳng đến một khắc trước khi chết, mới hiểu được mình đến tột cùng đã cô phụ bao nhiêu người, hại bao nhiêu người…. Cậu vô cùng hận, hận chính mình niên thiếu không biết gì, hận người kia bạc tình bạc nghĩa! Trọng sinh trở lại, lãng tử quay đầu! Cậu muốn giúp ba ba của mình trốn thoát khỏi ‘nhà giam’, cậu muốn giúp Randall bảo vệ vương vị! *** “Anh căn bản không yêu tôi! Vì cái gì?! Vì cái gì?……” “Chẳng lẽ mày quên, tao cũng không phải là Alpha, đối với Omega không có ý nghĩ bảo hộ trời sinh. Đừng nói tao bạc tình bạc nghĩa, Hạ Mạt mày mới là người bạc tình bạc nghĩa nhất.” Nam nhân vẻ mặt kiêu căng, “Còn nhớ rõ tình cảnh mày cùng tên ba ba kia của mày đoạn tuyệt quan hệ sao? Làm cho người khác đau thấu tâm đến mức nào. Lão nhân kia thực sự là khờ muốn chết, đến thế này rồi mà còn muốn mang mày đi khỏi nơi này? Còn có Randall, hắn hiện tại tự thân khó bảo toàn, còn có thể tới cứu mày? Ha ha, lại nói tiếp, tao còn phải cảm tạ mày giúp tao hạ độc hắn, bằng không tao làm sao có cơ hội đến gần người……” “Anh…… Anh làm sao có thể đối xử với tôi như vậy?!” “Mày cho rằng mày là ai? Cùng lắm chỉ là bàn đạp để tao cướp lấy quyền lợi! Mày cứ yên tâm đi, chắc chắn mày sẽ sớm được đoàn viên với bọn chúng ở bên dưới. Trên đường đến hoàng tuyền cũng không cô đơn, tao đối xử với mày không tệ đi.” “Mày, mày dám làm tổn thương bọn họ, tao sẽ giết mày! Cho dù chết tao cũng sẽ tìm mày báo thù!” “Ha ha, loại kiên cường này vẫn là để đến kiếp sau nói đi. Người tới, động thủ……” Ký ức giống như là mạng nhện ác độc, tra tấn thiếu niên trên giường thống khổ đến không chịu nổi, trên gương mặt tái nhợt, ngũ quan thanh tú nhăn cùng một chỗ, trán phủ đầy mồ hôi tinh mịn, cậu không ngừng giãy dụa, miệng nói những câu mê sảng ai cũng không hiểu, miếng băng vải thấm máu trên đầu càng làm nổi bật lên vẻ tiều tụy của cậu. Cửa cảm ứng tự động mở ra, một nam nhân thân hình gầy yếu bưng chậu cùng khăn mặt đi đến, nghe nhi tử nói mê, cuống quít chạy tới bắt lấy cánh tay đang vung lung tung, sau đó làm ướt khăn mặt ôn nhu lau đi mồ hôi cùng nước mắt của cậu. Hắn một bên giúp thiếu niên chà lau thân thể, một bên ôn nhu an ủi, thần sắc ôn nhu như là ánh mặt trời vào tháng tư, làm cho lòng người ta đều mềm lại,“Mạt Mạt ngoan, ba ba ở chỗ này, ba ba ở chỗ này, ba ba sẽ không để người khi dễ con……” Bên trong mộng cảnh khắp nơi đều là huyết tinh, hắc ám lấy tốc độ nhanh đến khó tả bao vây lấy thân thể cậu, bỗng nhiên cậu nghe được một thanh âm, thanh âm kia thật ôn nhu, mang theo ma lực trấn an tâm hồn của người khác. Mạt Mạt? Là đang gọi cậu sao? Là ba ba đang gọi cậu sao? Ba ba?! Thật là ba ba?! Cậu lấy tay lau mạnh nước mắt, điên cuồng chạy về phía phát ra thanh âm, cậu thấy ở một địa phương rất xa có một bóng dáng mơ hồ, là ba ba sao?! Cậu chạy càng nhanh, ngay cả hắc ám phía sau cũng không thể đuổi kịp cậu, khi cậu rốt cuộc chạm tới bóng dáng mơ hồ kia thì, trán bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức! “A……” Cậu mạng mẽ ngồi dậy từ trên giường, lấy tay ôm trán. Nam nhân thấy cậu tỉnh, cao hứng vô cùng, hốc mắt hồng hồng, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào,“Mạt Mạt, con rốt cuộc tỉnh.” Thiếu niên lúc này mới phát hiện sự tình không thích hợp, cậu buông tay che ở trên trán, thấy nam tử ngồi bên mép giường, nghi hoặc hô một tiếng “Ba ba”. Tại sao ba ba lại ở chỗ này? Ba ba không phải đã chết sao? Vì cứu cậu, bị nam nhân luôn mồm nói thương cậu kia tự tay giết chết. Nhưng là người trước mắt…… Đôi mắt tinh xảo kia, thanh âm ôn nhu, cười nhẹ như có như không nơi khóe môi cùng với mấy sợi tóc bạc bên tóc mai, đều giống hệt trước kia! Nhưng là…… Cậu ngốc lăng đánh giá phòng này, bố trí trong phòng vô cùng quen thuộc, không gian chật chội, gia cụ cũ nát, còn có mùi mốc mãi mãi cũng không bay hết kia. Đây là căn phòng mà cậu đã ở trước khi đi đến trường quân sự cao cấp Exxon, cũng là căn phòng mà phụ thân đã cho cậu, một căn phòng hạng hai còn tồi tệ hơn phòng của người hầu. Nếu tất cả đều là sự thật, như vậy… Cậu sờ sờ băng vải trên trán, còn nhớ rõ lúc mười bảy tuổi từng bị phụ thân dưới cơn nóng giận mà đả thương đầu, trán cậu bị thương, vị trí giống hệt năm đó… Nói cách khác, cậu không chết? Trọng sinh đến 17 tuổi?! A! Ha ha! Ha ha ha…… Đây là ý trời sao?! Trời cao cũng cho cậu cơ hội báo thù rửa hận?! Laurent…… Trong mắt thiếu niên chợt lóe một tia âm trầm. Nam nhân thấy nhi tử nãy giờ không nói gì, biểu tình trên mặt biến ảo khó đoán, còn tưởng rằng cậu đụng hỏng đầu óc, trong lòng vừa hối vừa hận, vội vàng đứng dậy tìm thầy thuốc, lại không nghĩ rằng cổ tay lại bị thiếu niên gắt gao bắt được, hắn ngẩn ra, bình thường nhi tử căn bản không muốn đụng hắn, nay quả nhiên là sinh bệnh, yếu ớt. vì thế hắn ôn nhu nói: “Con trước tiên cứ nghỉ ngơi, ba ba đi tìm thầy thuốc cho con…” “Không cần, ba ba.” Cậu tại sao lại không biết tình huống gia đình này? Phụ thân chuyên sủng nhị phu nhân, mà ba ba của cậu – nguyên phối của Hạ Khoa trung sĩ Ngọc Chương, một Omega vốn nên được người phủng ở trong lòng bàn tay, lại sống không bằng người hầu. Một tiếng ‘ba ba’, khiến nam nhân lập tức dừng bước, hài tử của hắn đã bao lâu chưa từng kêu hắn như vậy…có lẽ đã 10 năm đi… Trong lòng đau đớn, hắn tận lực khống chế âm thanh đang run run “Vậy sao được? Trán còn đang chảy máu.” Hạ Mạt thấy tơ máu hồng hồng trong mắt ba ba, không khỏi chua xót, đời trước cậu chưa bao giờ cho ba một sắc mặt hòa nhã nào, luôn cảm thấy là vì hắn vô năng nên cậu mới bị phỉ nhổ. Mà trên thực tế, nam nhân giản dị này mới là người mà cậu hẳn là quý trọng nhất, đương nhiên, còn có Alpha mặt lạnh tâm ấm kia. Hạ Mạt lấy tay ôm lấy bả vai thon gầy của nam nhân, vùi đầu trước ngực hắn “Con thực sự không có việc gì, ba ba, ngài nhanh chóng đi ngủ đi, thời gian đã không còn sớm.” Ngọc Chương sửng sốt, nước mắt trong mắt càng tụ càng nhiều, đứa nhỏ này đã bao lâu chưa từng chủ động ôm qua chính mình? Hắn vẫn cho rằng đời này quan hệ phụ tử bọn họ cũng sẽ không được cải thiện, lại không nghĩ rằng hôm nay… Bây giờ đang là mùa hạ, trên người Hạ Mạt chỉ mặc một cái áo ngắn tay, nước mắt nóng bỏng của nam nhân dừng ở trên vai cậu, làm cho cậu hối hận không thôi. Trước kia cậu thật sự là không bằng cầm thú, ba ba thật tâm đối xử với cậu như vậy lại bị cậu cố ý thương tổn. Đời này, cậu nhất định phải chiếu cố hắn, báo đáp hắn, quan tâm yêu quý hắn, dẫn hắn trốn khỏi gia đình này. Tận lực an ủi hồi lâu mới có thể khiến nam nhân ôn hòa như ngọc này trở về phòng nghỉ ngơi. Hạ Mạt nằm ngửa trên giường, hình ảnh đời trước nhanh chóng trôi qua trong đầu cậu. Lúc trước, cậu vì cái gọi là mặt mũi cùng tôn nghiêm, khắp nơi nhục nhã thân sinh ba ba của mình, lại đối với nhị phu nhân không thân thích kia ân cần đến cực điểm, vì gả cho người có quyền, cậu đạp lên tôn nghiêm của ba ba, mượn dùng quan chức của phụ thân, lấy thân phận Omega trân quý đi đến trường học quân sự cao cấp Exxon, vì lấy được niềm vui của Laurent, đem rượu độc tự tay đút cho Randall vẫn luôn quan tâm trân trọng cậu…… Cuối cùng, cậu trở thành công cụ uy hiếp Randall của Laurent, cuối cùng, cậu hại tất cả những người thật sự quan tâm trân trọng cậu……. Cậu thật sự là tội đáng chết vạn lần! Tội đáng chết vạn lần! Nay, trời cao cho cậu sinh mệnh mới, liền để cho cậu dùng cả đời này để chuộc tội đi! Cậu muốn làm một Hạ Mạt hoàn toàn mới! Mời các bạn mượn đọc sách Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu của tác giả Tiểu Xà Tinh.
Thuyền Vượt Gió Mưa
Tất cả mọi người đều biết là tôi chia tay Thẩm Diệp Châu vì tiền. Vào lúc mà anh ta yêu tôi nhất, cầm 200 vạn tệ của Diệp Sầm – mẹ anh ta. Sau đó kiên quyết rời bỏ anh ta. Anh ta bất mãn trước việc mẹ đã làm nên tuyệt thực để phản đối, hành hạ bản thân tới mức không ra hình người nữa. Các anh em của anh ta không chịu nổi nữa, cố nén lại nỗi căm ghét tôi, từng người đến gặp tôi để cầu xin cho anh ta. Tôi không tiếp một ai cả. Sau đó tính mạng anh ta nguy kịch, mẹ anh ta “đường cùng” gọi điện thoại cho tôi, mời tôi làm “thuyết khách”. Khi tôi đứng trước mặt anh ta, anh ta ôm chặt lấy tôi không chịu buông. Anh ta gầy đến trơ cả xương, lúc ôm tôi, lực mạnh siết chặt khiến xương cốt tôi đau nhức. “A Du, cuối cùng em cũng đến rồi, em vẫn còn yêu anh đúng không? Anh biết mà…” Giọng nói anh ta không giếm sự vui mừng. Tôi thờ ơ đẩy anh ta ra, mở một đoạn ghi âm và tin nhắn chữ cho anh ta xem. Trong voice là hôm mẹ anh ta hẹn gặp tôi, tôi đề nghị ghi âm với giá 300 vạn tệ. Còn tin nhắn văn bản là lời nhắc đến khoản tiền 300 vạn tệ kia. Anh ta ngỡ ngàng mở to hai mắt, đến khi phản ứng lại thì đẩy tôi ra. Nhưng vì dùng quá nhiều sức nên mới ngã xuống gầm giường và ho dữ dội. “Ninh Du, cô cút ngay cho tôi!” Anh ta chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một. Tôi dứt khoát rời đi như ý nguyện anh ta, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại. Không biết qua miệng ai mà chuyện này được truyền ra ngoài. Từ đó, tôi trở thành trò cười ở Bắc Thành. Tất cả những người biết chuyện đều nói Ninh Du hám tiền cỡ nào, nhẫn tâm ra sao. Có người còn nói rằng tôi chưa từng yêu Thẩm Diệp Châu, ở bên hắn chỉ vì tiền. Sự thật đằng sau như thế nào, chẳng ai quan tâm… Về sau Thẩm Diệp Châu khỏi bệnh liền bước vào cuộc liên hôn thương mại với ái nữ Tưởng Điềm của chủ tịch tập đoàn Đạt Duệ. Tôi nhận được không dưới mười tấm thiệp mời tới tiệc đính hôn của anh ta. Người đưa thiệp là huynh đệ của anh ta. Tôi hoàn toàn biến mất khỏi anh ta theo như “giao ước” với mẹ anh ta. Nhưng chuyện của anh ta suốt mấy năm qua, tôi lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Tôi biết anh ta và Tưởng Điềm cùng đi Mĩ du học, ăn ở với nhau. Biết anh ta chỉ mất hai năm để hoàn thành chương trình bằng kép JD/BMA do trường Harvard và Kennedy hợp tác. Biết anh ta vừa vào công ty đã xử lý mấy hạng mục siêu khó giải quyết, khiến cho các lão tướng trong công ty từ không phục thành tâm phục khẩu phục. Biết anh ta và Tưởng Điềm tuy chưa chính thức tổ chức hôn lễ nhưng đã gọi cha mẹ của nhau là cha mẹ… Không phải tôi muốn tìm hiểu, mà do đám an hem của anh ta “tranh nhau” báo cáo cho tôi. Người ta nói rằng một người yêu cũ chuẩn mực thì xem như đã chết, nhưng bọn họ lại cứ muốn lôi tôi ra để “quất xác” (1). Như thể Thẩm Diệp Châu tài giỏi bao nhiêu đồng nghĩ với việc tôi ngu ngốc bấy nhiêu. (1)Một ngôn ngữ mạng bên Trung, ý chỉ việc liên tục châm biếm các chuyện cũ. Buổi họp lớp hôm nay là lần đầu tiên tôi và Thẩm Diệp Châu gặp lại sau ba năm chia tay. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Từ nay, anh ta sẽ sống trên mây, hưởng vinh hoa phú quý. Tôi sống cuộc đời đầy bụi bẩn của tôi, bị người đời giày xéo. Trước khi tới đây, tôi đã nói chuyện điện thoại với mẹ anh ta và đưa ra yêu cầu. “Cô có thể đi, nhưng phải nhớ kỹ chuyện gì không nên nói, chuyện gì không nên làm.” Đó là nguyên văn câu nói của bà ta. Tôi đồng ý. Mà tôi đến đây trên danh nghĩa là đi cùng bạn học cũ Cố Kiêu. Nhưng thực ra là để tìm một người bạn cũ cùng lớp chuyên về nội thận để xác minh tư liệu của một ca bệnh. Có một số chuyện, tôi phải biết rõ thì mới có thể buông bỏ… Chỉ là, tôi đã đoán trước được ánh mắt lạnh nhạt và khinh rẻ của Thẩm Diệp Châu, đã lường trước sẽ bị bạn học giễu cợt cười chê. Nhưng lại chẳng thể ngờ tới việc Thẩm Diệp Châu lại biến buổi họp lớp này thành bữa tiệc chuẩn bị cho hôn lễ của anh ta. Là nhân vật chính mà mọi người ngưỡng mộ, anh ta và Tưởng Điềm thành thạo chơi trò chơi trên bàn rượu, tha hồ show ân ái. Bầu không khí tại hội trường càng nóng, không một ai vô duyên nhắc lại chuyện quá khứ. Tôi cũng có được đáp án qua lời của bạn học cũ. Vì Cố Kiêu bị bạn bè vây quanh nên tôi phải đợi một lúc lâu. Ai ngờ chỉ chụp trộm một bức ảnh, công phu soạn tin nhắn rồi, Thẩm Diệp Châu lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Phơi bày tôi trước ánh mắt của mọi người. Mời các bạn mượn đọc sách Thuyền Vượt Gió Mưa của tác giả Ngân Thần Tuyết.
Thẳng Thắn Sẽ Bị Nghiêm Trị
Dương Quyển là người thật thà, nghe lời bạn cùng phòng nhờ vả tạo nhân vật nữ vào game chơi để yêu đương qua mạng. Ban ngày nghiêm túc làm thí nghiệm, tối đến cẩn thận đóng giả em gái mềm mại đáng yêu. Thời thời khắc khắc thận trọng giấu diếm thân phận thật sự.