Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dưới Ánh Hoa Đăng

Truyện Dưới Ánh Hoa Đăng của tác giả Y Nha Dữu Tử Trà kể về Tạ Yên Nhiên vì đại nghĩa hòa thân, lại không ngờ rằng đối tượng hòa thân đã có người thương, Tạ Yên Nhiên vì thế lâm vào âm mưu chốn thâm cung, bất hạnh bặt vô âm tín. Sau khi Hoàng Đạo Quốc biết được vô cùng tức giận, Bắc Đường Mặc Nhiễm xin được khởi binh thảo phạt, cuối cùng cũng đưa được Tạ Yên Nhiên trở về, nhưng mà Tạ Yên Nhiên đã— *** Xe ngựa của Đại Hùng Quốc lung lay đi trên đường. Tạ Yên Nhiên ngồi bên trong cả ngày, suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ. Tạ Yên Nhiên đỡ mũ phượng trên đầu, thở dài, nhẹ nhàng vén rèm lên dò hỏi Tiểu Hà xem còn bao lâu mới đến nơi. “Nào, tiểu thư. Muội vừa mới hỏi bọn họ, không đến một ngày nữa. Tiểu thư, người kiên trì một chút.”   Tạ Yên Nhiên mệt mỏi gật gật đầu, buông rèm, lại đưa tay chỉnh lại mũ phượng có chút nặng trên đầu. “Không ngờ trên đường đi hòa thân phải luôn mặc hỉ phục, thật là mệt.” Tạ Yên Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm, lại thở dài, ngả người về sau, hơi dựa vào vách xe ngựa. Mấy người hầu đi theo bên ngoài xe nhỏ giọng nói chuyện với nhau, những người này có người hầu của Hoàng Đạo Quốc, cũng có hộ vệ từ Đại Hùng Quốc. Tạ Yên Nhiên lúc này không có tâm trạng để ý họ là người nước nào, trong đầu chỉ nghĩ về trận tàn sát nửa tháng trước. Tạ Yên Nhiên thật ra vẫn luôn cảm thấy Hạ Băng có chút quái quái, nhưng nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do không hợp khí hậu. Cho nên khi nàng đang ở trong cung giúp Lạc Phi Phi sửa sang hỉ phục, nghe tin thợ săn quốc tấn công, không thể không thừa nhận, cả người nàng đều có chút luống cuống. “Hoàng Thượng, Vương gia đã xuất binh đi ngăn cản.” Nghe thị vệ tiến vào thông cáo như vậy, Tạ Yên Nhiên đang hoảng loạn cũng hồi phục đôi chút. Có Vương gia ở đây, thật may có ngài ấy, Tạ Yên Nhiên nghĩ như vậy. Nói đến thật kỳ lạ, nhiều năm như vậy, nàng cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có Bắc Đường Mặc Nhiễm ở đây, thì đều không phải chuyện gì to tát. Nhưng Tạ Yên Nhiên vẫn có chút lo lắng, anh hùng không dễ làm, cho dù có một người ngăn cản được thế lực ngàn quân, trên đời này vẫn có một câu, gọi là khó lòng phòng bị. Tạ Yên Nhiên lo lắng, lén lút rời đi. Mãi sau này rất nhiều lần nàng thấy may mắn vì khi đó bản thân quyết định chuồn đi, rất nhiều lần thấy may mắn vì khi đó bản thân thay Bắc Đường Mặc Nhiễm đỡ một mũi tên. Mũi tên kia cùng lắm đâm qua bả vai nàng, bất quá nếu nàng không đỡ mũi tên đó, thì thứ nó muốn sẽ là mạng của Bắc Đường Mặc Nhiễm. Người của Liệp Hộ Quốc đều là có chuẩn bị mà đến, mọi người bị hạ thuốc dần dần đều lực bất tòng tâm, Bắc Đường Mặc Nhiễm che chở Tạ Yên Nhiên lui về sau từng bước một, lúc nhìn thấy cửa cung đóng lại, Liệp Hộ quốc lại không biết vì cái gì mà tạm thời dừng công kích. Mọi người cuối cùng có thể nghỉ ngơi, về cung xử lý thương thế, Bắc Đường Đường vẻ mặt thất bại cùng Bắc Đường Dịch thấp giọng thương lượng chuyện gì đó, Sở Thắng Nam đang mang thai khẩn trương nắm lấy tay bị thương của Bạch Vô Trần, mà Lạc Phi Phi một thân hỉ phục đỏ thẫm giúp mọi người trị thương, yên lặng rơi nước mắt. Tạ Yên Nhiên thở dài, cúi đầu xuất thần, Bắc Đường Mặc Nhiễm đi tới, không nói một lời giúp nàng xử lý thương thế. “Vương gia.” Tạ Yên Nhiên có chút hoảng loạn, “Không cần.” Bắc Đường Mặc Nhiễm chỉ lắc đầu, tiếp tục bướng bỉnh giúp nàng băng bó. Tạ Yên Nhiên biết Bắc Đường Mặc Nhiễm bề ngoài ôn hòa, kỳ thật rất cố chấp, cũng không hề cự tuyệt mà mặc y băng bó. Lúc này Tạ tướng vội vàng tiến cung, hồi báo việc trấn an bá tánh cho Bắc đường Dịch, cuối cùng, Tạ tướng đưa ra một kiến nghị làm người ở đây đều kinh ngạc. “Liệp Hộ quốc hung hăng tấn công, chúng ta đã chịu thiệt thòi lớn, chỉ với lực lượng của một quốc gia sẽ khó mà chống cự. Nhìn chung lân biên quốc gia, gần Hoàng Đạo Quốc nhất chính là Đại Hùng Quốc, chúng ta có thể cầu viện Đại Hùng Quốc. Hai nước kết minh, nhất định có thể giải ưu.” “Nhưng,” Bắc Đường Dịch trầm ngâm, “Chúng ta và Đại Hùng Quốc quan hệ không tốt đến mức có thể xuất binh viện trợ, chỉ sợ bọn họ sẽ không……” “Hoàng Thượng, từ xưa đến nay, cách tốt nhất củng cố quan hệ hai nước chính là hòa thân. Chúng ta có thể cùng bọn họ kết thân, từ đây vì minh.” Bạch Vô Trần có chút nghi hoặc: “Nhưng Đại Hùng Quốc hiện giờ cũng không có công chúa nào đã đến tuổi.” “Tuy rằng không có công chúa đủ tuổi, nhưng thái tử Đại Hùng Quốc vẫn chưa có hôn phối.” Bắc Đường Đường nhíu mày: “Nhưng Hoàng Đạo Quốc chúng ta đừng nói đến đủ tuổi, công chúa còn không có.” Mọi người nghe vậy trong lòng thở dài, Tạ tướng lần nữa làm mọi người ngạc nhiên, hướng Bắc Đường Dịch chậm rãi hành lễ. “Hoàng Thượng, năm đó khi tiên đế vẫn còn, thần từng hứa hẹn với tiên đế, Tạ gia đời đời đều nguyện trung thành với Hoàng Đạo Quốc, giữ gìn Hoàng Đạo Quốc ngàn năm tổ nghiệp. Thần chưa bao giờ nuốt lời.” “Tạ tướng không cần đa lễ, việc này trẫm hiểu――” “Hiện giờ,” Tạ tướng thanh âm cất cao, ngăn cản Bắc Đường Dịch nói, “Lúc quốc gia nguy cấp tồn vong, Tạ gia nên đứng ra, vì Hoàng Thượng phân ưu.” Bản thân Tạ Yên Nhiên xuất thần, trên vai băng vải màu trắng, khó tin nhìn về bóng dáng Tạ tướng, chậm rãi đứng lên: “Phụ thân……” “Thỉnh Hoàng Thượng ban tiểu nữ phong hiệu, để tiểu nữ đại diện Hoàng Đạo Quốc hòa thân với Đại Hùng Quốc, cứu lấy sinh linh trên dưới của Hoàng Đạo Quốc.” “Không cần.” Mọi người còn chưa kịp phản ứng với lời của Tạ tướng, đã nghe Bắc Đường Mặc Nhiễm lên tiếng, Bắc Đường Mặc Nhiễm rũ mắt, không nhìn về ai, thanh âm bình đạm: “Bản Vương, tam hoàng tử và thất hoàng tử của Võ Tiên Quốc có giao hảo, có thể cầu viện Võ Tiên Quốc.” Tạ tướng hướng đến Bắc Đường Mặc Nhiễm mà nói: “Từ Võ Tiên Quốc đến Hoàng Đạo Quốc, ít nhất cũng cần thời gian ba ngày, mà từ Đại Hùng Quốc đến Hoàng Đạo Quốc, tăng tốc mà đi thì chỉ cần một ngày là tới. Vương gia, nước xa không cứu được lửa gần!” Bắc Đường Mặc Nhiễm giương mắt sắc bén: “Bản vương nói không cần chính là không cần!” Trong không gian yên tĩnh, Tạ tướng không để ý tới Bắc Đường Mặc Nhiễm, quay đầu nhìn về phía Tạ Yên Nhiên. Tạ Yên Nhiên cũng nhìn phụ thân, nàng biết phụ thân muốn nói gì, nàng là nữ nhi Tạ gia, Tạ gia nhiều thế hệ đều trung thành với Hoàng Đạo Quốc, nàng cũng không ngoại lệ, vì Hoàng Đạo Quốc xông pha khói lửa cũng không chối từ, huống chi, nàng là Tinh Chủ tinh Cự Giải, thân là Tinh Chủ, vốn nên bảo hộ tộc dân của mình. Tạ Yên Nhiên nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc nãy, bên ngoài thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, từ phồn hoa an nhàn đã biến thành nhân gian luyện ngục. Nếu chỉ cần hy sinh một mình nàng, vậy thì, vậy thì….. Tạ Yên Nhiên mở mắt ra, tầm mắt bình tĩnh xẹt qua phụ thân, nhìn về phía Bắc Đường Dịch: “Hoàng Thượng, Tinh Chủ tinh Cự Giải Tạ Yên Nhiên nguyện đến Đại Hùng Quốc hòa thân.” “Tiểu thư, tiểu thư, chúng ta tới rồi.” Thanh âm Tiểu Hà từ ngoài xe truyền tới, Tạ Yên Nhiên hồi phục tinh thần, nhìn Tiểu Hà vén rèm lên. Tạ Yên Nhiên vội khoác khăn che mặt, giữ lấy tay Tiểu Hà đi xuống xe, ở trước mặt nàng là cung điện nguy nga tráng lệ, cao ngất trời mây. Tạ Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn kiến trúc cao lớn trước mặt, trong miệng lẩm bẩm ra mấy chữ. “Đại Hùng Quốc.” Mời các bạn đón đọc Dưới Ánh Hoa Đăng của tác giả Y Nha Dữu Tử Trà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuân Về Đế Hậu - Hàm Kỳ
Triệu Chân xuất thân nhà võ, được Tề quốc công sủng ái mà lớn lên.Từ nhỏ nàng đã lăn lộn trong quân doanh, sau này lại lập không ít chiến công, là anh hùng người người kính trọng. Nàng là nữ tướng quân oai hùng, không sợ trời không sợ đất, tính tình sảng khoái. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có thứ nàng không muốn, chứ không có điều khiến nàng không thể. Mặc dù là một nữ anh hùng, thế nhưng Triệu Chân có một tính xấu, đó là mê trai. Thế nên, kiếp trước nàng mới bị nam sắc của Trần Chiêu mê hoặc, khờ dại mà thú chàng, còn vì chàng giành thiên hạ, cuối cùng từ bỏ lưng ngựa, cam chịu làm một con chim bị nhốt trong hoàng cung. Lần nữa trẻ lại, Triệu Chân đã tự hứa với bản thân sẽ không để Trần Chiêu mê hoặc. Thế nhưng, người xưa có câu, nghiện ngập thì có thể cai, mà mê trai thì dù đầu thai cũng khó hết. Thế nên, kết quả Triệu cô nương vẫn bị nam sắc của Trần Chiêu khiến cho thất điên bát đảo, trong lúc nàng chưa kịp nhận ra, đã bị giam hãm trong lưới tình của chàng.  Hơn nữa, nàng còn phát hiện ra rất nhiều bí mật của chàng. Hoá ra, những năm tháng đã qua ấy, nàng đã hiểu lầm chàng như thế. Hoá ra, trong lớp cát bụi thời gian ấy, có một tình yêu bị vùi lấp. May mắn là số phận cho bọn họ một cơ hội để quay lại, một lần nữa viết lên thời gian giai thoại tình yêu của mình. Trần Chiêu là lục hoàng tử không được sủng ái, mẫu phi xuất thân thấp kém lại sớm qua đời. Nếu không phải chàng có tư sắc, thì lão hoàng đế sẽ không bởi lấy lòng Triệu Chân mà gả chàng qua phủ Quốc Công. Đối với Trần Chiêu, cùng nàng kết thành phu thê chính là một sự giải thoát. Chàng ngưỡng mộ nàng - nữ anh hùng của dân tộc, chàng thích nàng lưu manh, thẳng thắn, thích một người sẽ trực tiếp nói ra. Bọn họ, đã từng ân ái đến thế nhưng rồi điều gì khiến cho cảm tình ấy chẳng còn như lúc ban đầu? Có lẽ là bởi vị trí của nàng quá cao, còn thân phận chàng lại quá thấp, khiến cho lòng người không phục, đâm bọn họ sau lưng. Có lẽ, bởi vì nàng quá tin tưởng tướng lĩnh của mình, khiến chàng khó nói ra những lời thẳng thắn. Có lẽ, bởi vì thiên mệnh của chàng là bước lên ngôi cửu ngũ, khiến cho những mưu toan cứ dần chia cách hai người.  Nửa đời trước, chàng cùng nàng vẫn luôn khắc khẩu, ồn ào đến mức khó lòng dàn xếp nhưng lại không muốn tách ra. Bởi vì vốn dĩ, trong lòng bọn họ vẫn luôn có đối phương. Thế nên, một lần nữa trở về, có thêm thời gian, cởi bỏ khúc mắc, tình yêu sẽ hiện ra, rốt cục Trần Chiêu cùng Triệu Chân cũng hiểu được quý trọng lẫn nhau, ân ái một đời. Nam nữ chính đều là những người thông minh, nhưng vì hoàn cảnh lớn lên khác nhau nên cách biểu đạt cũng khác nhau. Triệu Chân giống như anh mặt trời rực rỡ, thẳng thắn quyết liệt, còn Trần Chiêu lại giống như ánh trăng êm dịu, ôn nhu. Bởi vì chưa tìm được khoảng thời gian giao nhau mà luôn đối chọi. Thế nhưng, mặt trăng ôm lấy mặt trời là quy luật tự nhiên, chỉ cần tìm được thời điểm chính xác, chân tình sẽ hiện ra. Ngoài cặp đôi nhân vật chính, các nhân vật phụ cũng rất đa dạng. Nhất là cháu ngoại cùng nhi tử của nam nữ chính cực kỳ đáng yêu. Hội nhân vật phụ chỉ có nhây hơn chứ không có nhây nhất. Đáng thương nhất là anh hoàng thượng, nghe đồn bản thân là do thái thượng hoàng lừa thái thượng hoàng hậu uống xuân dược mới được sinh ra, nên mỗi ngày đều phải tìm cách nịnh nọt, làm nũng mẫu hậu. Tác giả xử lý các tình huống gia đình khá thú vị, vừa hài vừa tình, lại cực kỳ thẳng thắn. Mạch truyện nhanh, cách viết tốt, điểm trừ duy nhất có lẽ là việc Triệu Chân và Trần Chiêu không “già” lại mà sống trong thân phận mới nên cảm giác hơi loạn. “Xuân về đế hậu” là một câu chuyện có thể khiến bạn cảm thấy vô cùng sảng khoái khi đọc. Có thể thỏa mãn từ sắc nữ đến các thanh niên nghiện ngọt, thích sủng và khoái nam nữ cường. Vì thế, hãy nhảy hố dù chưa có bản edit nhé, cv dễ đọc lắm nên đừng bỏ qua chuyện tình bỉ bựa của vợ chồng thái thượng hoàng nhé. Mời các bạn đón đọc Xuân Về Đế Hậu của tác giả Hàm Kỳ.
Chàng Rể Hồ Tiên - Tử Văn
Nàng là Vũ Dương Quận chúa, nhan sắc tựa đóa phù dung, cành vàng lá ngọc dịu dàng, Mười năm trước, tuyết rơi, ngoài ngôi miếu đổ nát cứu được một tiểu bạch hồ, Từ đó, duyên phận gắn kết nàng và “Nó”…. Trên chợ, một nam tử ngồi bán tranh, một thân áo trắng khó giấu vẻ tuấn lãng, Đối mặt với ác bá, hắn điềm nhiên không sợ hãi, bóng dáng đó lặng lẽ tiến vào chiếm giữ lòng nàng, Nàng vì giúp hắn hả giận không cẩn thận bị thương, giúp rồi mới biết, thì ra hắn là kẻ ‘thâm tàng bất lộ’. Sau đó, vào ban đêm, hắn đến Vương phủ, chỉ để lại cho nàng thuốc chữa thương, Đồng ý thay nàng vẽ tranh chúc thọ, hơn nữa còn thuần phục ngựa hoang, mua nó cho nàng. Phát hiện hắn mặt lạnh lòng mềm, y thuật trác tuyệt, nàng cầu xin hắn chữa trị cho thứ Vương phi, Nhưng hắn lại hung hăng cự tuyệt, còn tỏ rõ cùng người trong hoàng thất ‘không đội trời chung’, Hiểu cho khúc mắc về oán hận của hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là tự đi tìm thần y khác. Sau khi quỳ gối trên tuyết lạnh đến nỗi hôn mê, tỉnh lại thấy ánh mắt nan giải của hắn, Thì ra, muốn hắn phá lệ cứu người không phải không được, mà là nàng trước hết phải dâng lên chính mình. . . . . . *** "Mẫu thân, người có thể hay không đồng ý cho con một chuyện?" Bánh butdinh ca ca của nhà ta nói với ta, "Thứ bảy cùng chủ nhật con đi đến trường học đá cầu, người có thể cho con tự đi không?” Ta lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ đến cho hắn một mình đi đến trường, mặc dù từ nhà tới trường đi bọ đại khái mất 5 phút đồng hồ, nhưng nghĩ đến phải đi qua dòng người hàng xe ngựa chạy, cuối cùng ta không yên tâm. "Tốt như vậy sao? Con có thể tự đi không?" Ta hỏi ngược lại hắn. "COn có thể. con đã trưởng thành, sẽ tự mình băng qua đường, cũng sẽ nhìn xe." Nhìn hắn, lòng của ta đang giao chiến, cuối cùng ta chỉ có thể nói cho hắn biết, "Dù sao đến thứ bảy còn có mấy ngày, để cho mẫu thân suy nghĩ một chút." Sau khi về nhà, ta cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, có lẽ bởi vì thời đại mới đã đến, chúng ta làm cha mẹ đã quá bảo vệ con cái, lo lắng cái kia sợ cái này, cho nên mới nuôi ra đứa trẻ hết sức lệ thuộc. ... Mời các bạn đón đọc Chàng Rể Hồ Tiên của tác giả Tử Văn.
Bệ Hạ Xin Tự Trọng - Tửu Tiểu Thất
Mình phải nói một câu rằng : truyện quá tuyệt, quá hay, quá hài! Viết hài rất khó, viết hài sao cho có duyên mà không bị lố lại càng khó hơn. Mình thuộc dạng đọc truyện hài mà rất ít khi cười, nói cách khác là rất khó chọc cười. Thế nhưng mà đọc truyện này (hay nói cách khác là đọc văn phong của Tửu Tiểu Thất) mình lại có thể cười lăn lộn cười té ghế, đêm khuya 3h đọc truyện mà cười khằng khặc như bị điên :)) Có thể tác giả biến thái bẩm sinh cho nên từ văn phong, chi tiết truyện cho đến các nhân vật đều biến thái, biến thái từ trong cốt tủy :)) Tác giả viết hài rất có duyên, đặc biệt là không bị đầu voi đuôi chuột, từ đầu đến cuối không hề bị hẫng một chút nào. Về các nhân vật : – Nữ chính Điền Thất : Nàng là một cô nương xinh đẹp nhưng từ khi 10 tuổi đã vào cung giả làm thái giám, nguyên nhân là muốn trả thù kẻ đã giết chết phụ mẫu và đệ đệ của mình. Nàng từng theo hầu 3 vị chủ nhưng chủ nào cũng chết sớm, vừa hại nàng bi thương vừa ủy khuất túi tiền của nàng. Đến vị chủ thứ tư…khụ khụ…chính là kẻ ngồi trên ngôi vị tối cao kia – hoàng thượng đại nhân thì không có bị nàng khắc chết, mà bị nàng giày vò đến tưởng chết >.
Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng
Có một câu nói rất nổi tiếng trên mạng thế này, “Chàng trai bạn thích năm mười bảy tuổi, sẽ không thể đi cùng bạn tới hết cuộc đời”.  Câu nói này không sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn. Trên thực tế, rất nhiều người có một mối tình tốt đẹp thời thanh xuân, kéo dài mãi cho tới khi tốt nghiệp rồi ra trường, cuối cùng là bước vào lễ đường, trao nhẫn và kết hôn. Giống như Tam Gia và Tiểu Bố trong câu chuyện “Anh là tất cả những gì em ghét nhất” vậy. Lần đầu tiên Tam Gia và Tiểu Bố chính thức “để lại dấu ấn” trong lòng nhau là năm học cấp ba, cô không cẩn thận có một cú “xòe” đẹp từ cầu thang tiếp xuống mặt Gia trùng hợp xuất hiện ở đó, nhưng lại không theo logic thông thường mà hỏi Tiểu Bố: “Cậu có đau không?”, mà lại chỉ nhặt bịch gà rán bị rơi lên và hỏi: “Đi xuống lấy thêm một bịch nữa nhé?” Tiểu Bố cũng rất thức thời gửi gắm nguyện vọng, mặc kệ màn đối thoại kì lạ không hợp cảnh này: “Lấy thêm một chai coca cho tớ nữa nhé! Cảm ơn cậu.” Khi đọc “cuộc gặp định mệnh” này của Tiểu Bố và Tam Gia, mình đã đoán rằng đây hẳn không thể là một câu chuyện ủy mị được rồi, vì hai nhân vật đều thần kinh thô, giàu khiếu hài hước, có vẻ thiếu tế bào lãng mạn.  Trong mấy bộ phim tình cảm yêu đương, không phải khi nữ chính bị ngã, nam chính sẽ xuất hiện trong ánh sáng và 999 đóa hoa hồng như một vị hoàng tử, dịu dàng cúi xuống, nhẹ nhàng nâng nữ chính dậy sao? Vì sao Tam Gia cái gì cũng không làm? Một câu hỏi “cậu có đau không” cũng không có? Thay vào đó, anh lại muốn… đi mua thêm gà rán cho Tiểu Bố. O___O Tình cảm giữa Tiểu Bố và Tam Gia bắt đầu khi họ đều còn rất trẻ, mới ngấp nghé ngưỡng trưởng thành, nhưng lại chưa tới lúc dang rộng đôi cánh mà bay ra xã hội phức tạp ngoài kia. Mọi thứ tiến triển rất tự nhiên, không chủ ý, không âm mưu cũng chẳng lọc lừa giống mấy câu chuyện “tôi lợi dụng anh anh lợi dụng tôi” đầy cẩu huyết.  Đây, chỉ đơn thuần là câu chuyện về hai bạn trẻ, ngẫu nhiên va vào nhau giữa “dòng đời tấp nập”, nhờ một bịch gà rán và một chai coca mở đường, cuối cùng tiến tới yêu đương, thương nhau cả đời. Mời các bạn đón đọc Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất của tác giả Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng.