Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quyến Luyến Roussillon

Truyện Quyến Luyến Roussillon là một truyện ngôn tình khá lạ lẫm và thu hút bạn đọc, truyện không phải là truyện tình yêu quá nồng nàn, sâu đậm mà là tình yêu phảng phất, ngất ngây. Là câu chuyện phảng phất mùi vị Tây phương, ở nơi thiên đường của những chuyện tình lãng mạn như: London Còn Xa Lắm,  Oxford Thương Yêu.... Trong lòng tôi tràn đầy hy vọng bước trên vùng đất của miền Nam nước Pháp, đến thị trấn màu đỏ cùng tên với tôi để tìm kiếm ba ruột của tôi. Từ Thượng Hải đến Roussillon, từ Roussillon đến Barcelona, từ Barcelona đến Madrid, trong chuyến đi vội vã này, tôi gặp một người, yêu thương một người, cuối cùng tôi lại nhớ đến nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng tôi. Nhưng tôi vẫn không thể quên, hoàng hôn màu đỏ nồng đậm, cùng với…nụ cười ấm áp của người kia Tên của nữ chính là Lỗ Tây Vĩnh, phiên âm tiếng Trung của Roussillon. Đây là truyện tình cảm ư ???  Là câu chuyện đầy yêu thương, nhẹ nhàng và dung dị dưới ngòi bút của tác giả. “A lô?” Tôi đứng trước một bảng hiệu quảng cáo nước hoa thật lớn, trên đó là Natalie Portman, lúc còn nhỏ tôi đã xem phim của cô ấy diễn cùng Jean Reno, khi đó cô ấy là một cô bé gầy như thân tre, bởi vận mệnh tàn bạo mà rèn luyện lòng gan dạ để xâm nhập vào thế giới của người trưởng thành. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, tôi chăm chú nhìn cô ấy trên bảng hiệu quảng cáo, phát hiện hầu như không có gì thay đổi, trong mắt của cô ấy luôn có một loại quật cường khiến người ta khó có thể đến gần. Mời bạn đón đọc truyện để tìm được những lời hồi đáp của tình yêu. *** [Review] QUYẾN LUYẾN ROUSSILLON - Xuân Thập Tam Thiếu By Dương Phiêu Linh ღღღ Bạn thử tưởng tượng xem nhé, rằng mình tỉnh giấc vào một ngày nắng đẹp, không khí ban sáng trong lành và tinh khiết như những giọt sương mai buổi sớm. Một cơn gió nhẹ lùa vào lật qua vài trang sách đang đặt trên bàn, bên cạnh chiếc lọ cắm hoa oải hương tím biếc dịu nhẹ. Và khung cảnh buổi sáng yên bình và tuyệt vời ấy hoàn toàn có thể để bạn đắm mình trong cuốn “Quyến luyến Roussillon”. Thật thế bạn ạ, một câu chuyện được miêu tả tuyệt đẹp quá đỗi! Những con chữ không cất lên những nốt nhạc trong bản hòa ca vĩ đại nào đấy, những con chữ vẽ nên những khung cảnh ở miền đất Châu Âu yên bình và đầy quyến rũ. Tôi bị câu chuyện “rù quyến” ngay từ lần đọc đầu tiên, khi tình cờ đọc nó gần giữa đêm cho đến những phút cuối cùng trước khi kim giờ nhích qua con số không. Vậy rằng, tôi đọc câu chuyện cũng rất nhanh vì chỉ vỏn vẹn mười chap. Nhưng nhiêu đó là quá đủ cho một khung cảnh tuyệt đẹp mà những con chữ mang lại tái hiện trong đầu tôi. Thế nhưng, khác với những cuốn tự sự Châu Âu tôi từng đọc, câu chuyện này thuộc thể loại ngôn tình. Trong câu chuyện, họ đơn giản là những con người trẻ tuổi, họ dễ thương và một trong số họ rất điển hình trong ngôn tình, và một chút ấy rất đẹp, câu từ đủ đạt để tái hiện những thước phim về khung cảnh Châu Âu. Tôi đã rất ngạc nhiên, trong đêm khuya, tôi ngỡ ngàng vì một phần vẻ đẹp Châu Âu, qua nước Pháp và Ý, tại một thị trấn nhỏ có tên Roussillon, một cuộc gặp gỡ tình cờ dẫn đến một mối tình lãng mạn bắt đầu. Nhưng Roussillon lãng mạn là thật, nhưng hoàn cảnh xảy ra giữa hai con người ấy rất tình cờ, nhưng cũng rất… trớ trêu. “Trong lòng tôi tràn đầy hy vọng bước trên vùng đất của miền Nam nước Pháp, đến thị trấn màu đỏ cùng tên với tôi để tìm kiếm ba ruột của tôi. Từ Thượng Hải đến Roussillon, từ Roussillon đến Barcelona, từ Barcelona đến Madrid, trong chuyến đi vội vã này, tôi gặp một người, yêu thương một người, cuối cùng tôi lại nhớ đến nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng tôi. Nhưng tôi vẫn không thể quên, hoàng hôn màu đỏ nồng đậm, cùng với… nụ cười ấm áp của người kia.” LU XIYONG – nghĩa là Lỗ Tây Vĩnh, và cũng là tên phiên âm của Roussillon – một thị trấn nhỏ miền Nam nước Pháp. Cái tên ấy là khởi nguồn của mọi chuyện, cái tên nghe có vẻ… con trai nhưng thực chất là một cô gái. Mẹ của cô là một người phụ nữ có nội tâm mạnh mẽ, bà tự mình nuôi cô khôn lớn và tuyệt nhiên không hé răng nửa lời về người cô gọi là ba. Ngay từ lúc cô nhận thức được, cô không có ba, và cô không biết ba mình là ai, cô đã luôn thắc mắc câu hỏi ấy, cho đến khi mẹ cô qua đời, và thật sự cô vẫn không biết ba mình là ai. Ngoại trừ việc có vẻ cha cô là người đàn ông họ Lỗ. Khắp thế gian, người giống người có thể hiếm, nhưng họ trùng họ thì có cả vạn người. Có thể còn hi vọng, Lỗ Tây Vĩnh, Roussillon, không chừng cái tên cô bắt nguồn từ đấy. Từ sân bay Charles de gaulle hướng đến ga xe lửa Tulon, cô tiến đến Roussillon. Ở đấy, cô tình cờ gặp hai cậu con trai rất thú vị. Một cậu con trai cao gần hai mét gọi người đi trước, luôn miệng gọi: Anh Hai, Anh Hai,… Anh Hai, anh Hai,… Đó là một cách gọi thật thân quen, cũng cực kỳ ấm áp trong khoảng thời gian cô ở lại Roussillon và phát hiện ra rằng ở đó có một người cha đã quên mất sự tồn tại của cô, và nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, giả dụ người đó là anh trai của cô thật, cô sẽ đối diện ra sao với một thứ tình cảm đang dần len lỏi xâm chiếm trái tim cô, khi cảm xúc không thể dồn nén hơn nữa về người anh trai cô mới nhận ra sau hằng ấy năm trời. … Thiệt sự thì, câu chuyện rất đẹp, nên để chính bạn cảm nhận vẻ đẹp những con người và vùng đất ấy. Hay do chính tôi cực yêu thích những vùng đất Châu Âu nhỉ? Tôi chưa đào lên bất kỳ vẻ đẹp nào trong câu chuyện ấy, có thể là quỹ thời gian cho bài review hôm nay của tôi khá eo hẹp. Tôi vẫn đang đọc lại vài chap để lấy cảm hứng, nhưng thành thực No copy khiến tôi không thể kiên nhẫn gõ lại những dòng chữ tuyệt vời ấy, dẫu chỉ trong vài phút giây ngắn ngủi tôi đọc câu chuyện, và thanh thản đọc chầm chậm những đoạn cuối cùng như sắp tạm biệt mất rồi vậy. Roussillon miền Nam nước Pháp vẫn yên bình như thế! *** Nếu như ở Nhật ký AB có hài nhẹ nhàng, có tình cảm nhẹ nhàng thì ở Quyến luyến Roussillon có những chi tiết rất cảm động về tình cảm gia đình. Và cái chính là đọc truyện này thật chỉ muốn book một phát vé đi Pháp luôn để đến cánh đồng hoa oải hương ở Provence, đến Roussillon, đến Barcelona, đến Madrid chậc chậc. Ông tác giả ác quá là ác a. Đọc truyện mà cứ thèm rỏ rãi, thèm được một mình một ba lô đi lang thang khắp Châu Âu, đến những vùng quê yên bình, êm ả ấy. Trong truyện, nữ chính tên Lỗ Tây Vĩnh như tên con trai nhưng lại chính là phiên âm tiếng Trung của Roussillon. Đến nỗi mà nam phụ Lộ Tử An, một chàng trai hài hước trong tình huống quá giang xe Tây Vĩnh đi Roussillon đã phá lên cười mà rằng “Ha ha, chơi thật vui! Chúng ta ngồi xe của Lỗ Tây Vĩnh chạy đến Lỗ Tây Vĩnh (Roussillon)”. Và cứ thế chị gái Vĩnh thân gái dặm trường liều mình cho hai anh em Lộ Ngụy Minh và Lộ Tử An đi nhờ xe. Còn lý do tại sao Lỗ Tây Vĩnh lại tên là Lỗ Tây Vĩnh thì aiz…chậc…cái này chẳng phải nên đọc truyện là biết sao :). Truyện không có tiểu tam tiểu tứ, không có tình huống cẩu huyết kiểu cung đấu, gia đấu…mà lại có tí ti, tí ti giật gân. Cái này thôi thì cũng nên đọc truyện là biết. Dạo này bị thích thể loại truyện ngắn tầm chục chương dài hay ba chục chương ngắn. Vậy thôi đủ để làm một buổi tối được thư giãn, được nghỉ ngơi đúng nghĩa. Cám ơn bạn editor p3104 đã mang đến câu chuyện hay, nhẹ nhàng, ý nghĩa. Những cảnh đẹp của Pháp, của Ý được bạn chuyển ngữ rất mượt mà. Mình quả thật phải đọc lại truyện này lần hai, chờ có ebook mình sẽ down về máy lâu lâu không có gì hay lại lôi ra gặm lại như Nhật ký AB vậy ???? Nhờ truyện mình biết đến Roussillon vùng đất đỏ ở Pháp *** Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu Thể loại: Hiện đại, tình cảm gia đình, giả incest, anh trai chín chắn trầm mặc - em gái vui vẻ dễ gần, nhẹ nhàng, HE.  Độ dài: 12 chương lớn (36 chương nhỏ) + vĩ thanh + ngoại truyện. Tình trạng: Hoàn edit. Mùa hè sau khi mẹ mất, Lỗ Tây Vĩnh đến Roussillon. Một cô gái đơn độc mang theo tất cả hành lý đến thị trấn nhỏ miền Nam nước Pháp tìm người cha chưa bao giờ xuất hiện, nhưng là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô. Đó là điểm khởi đầu của “Quyến luyến Roussillon”, cũng bắt đầu cho bước ngoặt thay đổi định mệnh Lỗ Tây Vĩnh.  Nữ chính quả thực có một cái tên ấn tượng. Tây Vĩnh, Lỗ Tây Vĩnh. Tên cô là phiên âm của Roussillon, vùng đất mà khi còn sống mẹ cô đã luôn đau đáu nhớ về.  Không tên tuổi, không địa chỉ, tất cả những gì Lỗ Tây Vĩnh biết về cha mình chỉ dừng lại tại một địa danh. Trên hành trình ấy, cô gặp được một người đàn ông khó hiểu. Anh giúp cô cất vali cồng kềnh, đi nhờ xe của cô, nhắc nhở cô không tin lời kẻ lạ. Sau cùng, anh trở thành anh Hai của cô!  Trùng hợp như thế! Anh là con của người cha mà cô lặn lội đường xa tìm kiếm, là anh trai cùng cha khác mẹ với Lỗ Tây Vĩnh! Anh tên Lộ Nguỵ Minh, anh Hai rất đẹp trai nam tính, rất săn sóc chu đáo nhưng anh Hai thường thường hay trưng ra “khuôn mặt tú-lơ-khơ” không rõ vui buồn. Đấy là toàn bộ cảm nhận của Lỗ Tây Vĩnh về anh Hai.  Nhưng thực ra, dưới bề ngoài lạnh nhạt của Nguỵ Minh là một trái tim đơn thuần đang đập mạnh. Anh gánh trách nhiệm trên vai mà sống, lại luôn luôn thiếu cảm giác an toàn. Những điều này, qua một hành trình dài thì Lỗ Tây Vĩnh mới có thể chầm chậm hiểu thấu.  Sau khi nhận cha, anh Hai “một nách hai con” đưa Lỗ Tây Vĩnh và em họ Lộ Tử An đi thăm thú khắp nơi, từ thị trấn nhỏ Roussillon đi Barcelona cổ kính, rồi đến Madrid nhiệt tình, họ thăm giáo đường còn dang dở, ngắm cảnh đêm hoặc lang thang khắp ngõ ngách thành phố. Với Tây Vĩnh, đó là mùa hè trong mộng. Nhưng số mệnh luôn là thứ khó lòng đoán biết, người cha dịu dàng ân cần của cô đang giấu diếm điều gì? Rốt cuộc Lộ Nguỵ Minh và cô có phải anh em hay không? Tất cả sự thật đã bày ra rõ ràng mà tàn nhẫn, cô chỉ có thể trốn chạy.  Lỗ Tây Vĩnh trở về thành phố quê hương, cắt đứt toàn bộ liên quan với “mùa hè trong mộng“. Thu hoạch lớn nhất của Tây Vĩnh trong chuyến đi xa này không phải là nhân duyên gặp gỡ với anh Hai, không phải tìm được cha, không phải hồi ức đẹp đẽ, mà có lẽ là về mẹ của cô. Nói Lỗ Tây Vĩnh đi tìm cha, đúng hơn là cô đi tìm thành xuân của mẹ, đi tìm một mặt khác chưa từng biết đến của người phụ nữ ấy.  Lỗ Tây Vĩnh từng chút hiểu được tâm trạng của mẹ khi quyết định một mình sinh ra cô. Dù bà là người phụ nữ mạnh mẽ hơn cả đàn ông, dù bà luôn khắt khe trói buộc cô đến nghẹt thở, dù bà chưa bao giờ nói yêu con gái của bà. Nhưng Lỗ Tây Vĩnh vĩnh viễn là sinh mệnh của bà.  “Tây Vĩnh à, đừng lo lắng chuyện vẫn chưa xảy ra, bởi vì nó không nhất định sẽ xảy ra đâu. Hơn nữa, cho dù thật sự xảy ra thì còn có mẹ đây, mẹ ở tại nơi này…” Lỗ Tây Vĩnh luôn cho rằng mình là một cô gái bình thường, không bao giờ có thể xuất sắc như “mẹ già” của mình. Nhưng tôi nghĩ, so với người khác, Tây Vĩnh đã dũng cảm hơn rất nhiều. Kể cả việc đi Roussillon tìm cha lẫn quay lại đó lần nữa để theo đuổi tình yêu. Tôi nghĩ mỗi lần Lỗ Tây Vĩnh viết xuống tên mình, cô sẽ nhớ đến “mẹ già”, nhớ đến thị trấn nhỏ miền Nam nước Pháp và nhớ đến người cô yêu.  Thị trấn đất đỏ, hoa oải hương, con đường thôn quê, thành lũy, giáo đường của Gaudí, ban đêm tĩnh lặng, lễ cuồng hoan… Tất cả đều ngập tràn bóng dáng anh Hai. Anh là người giúp Tây Vĩnh trưởng thành, giúp cô hiểu rõ mối ràng buộc thiêng liêng giữa cha mẹ và con cái. Ngược lại, cô chữa lành anh, kéo anh khỏi vòng luẩn quẩn níu thân. Tình yêu của họ tựa ánh hoàng hôn trên đồi đất đỏ, đậm màu và ấm áp.  “Quyến luyến Roussillon” được viết dưới góc nhìn của nữ chính nên đôi khi bạn sẽ cảm thấy cô yếu đuối. Kỳ thực không chỉ riêng Lỗ Tây Vĩnh mà tôi nghĩ đó là nội tâm của tất cả mọi người. Lo được lo mất, tủi thân xót xa, vì yêu mà do dự,... tất cả đều vô cùng chân thực.  Điểm nổi bật nhất của truyện là tình cảm gia đình, không phải tình yêu, nên nếu bạn tìm thứ gì đó mãnh liệt kích thích thì thực lòng tôi khuyên bạn không nên nhảy hố “Quyến luyến Roussillon”. Nhưng nếu cần làm ấm con tim, thư giãn bằng ngôn từ đẹp đẽ trau chuốt thì câu chuyện này chính là một lựa chọn không tồi.  Mời các bạn đón đọc Quyến Luyến Roussillon của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nghê Thường Thiết Y - Thanh Ca Nhất Mảnh
Tôi mang theo lời nguyền trở về thời dân quốc năm ấy…vô tình viết lên câu chuyện cùng thiết huyết quân  phiệt Lâu Thiếu Bạch… Hờ hờ cái văn án truyện này nó ngắn ngủn thế thôi =)) Truyện này tóm tắt như sau: Nữ chính tên Tiêu Dao sống ở thế kỉ 21, là một bác sĩ, tính cách mạnh mẽ, thông minh, không sợ trời không sợ đất *ặc nói quá =))*. Tổ tiên cô gần một trăm năm trước do đánh cắp một miếng ngọc phỉ thúy mà phải chịu lời nguyền (trong đó có cô). Sau khi mẹ cô chết, cô tình cờ bị xuyên qua thời dân quốc năm 1925, bị gả cho nam chính  và bắt đầu tìm cách thay đổi vận mệnh của mình. Nam chính tên Lâu Thiếu Bạch, là thiếu tướng trong quân đội Nhật, là một người đàn ông thâm trầm, khôn ngoan, bá đạo và cũng rất si tình. Anh đang tìm kiếm nửa tấm bản đồ còn lại để tìm đến kho báu,  nhưng cuối cùng anh sẽ chọn Tiêu Dao mà buông tha cho kho báu hay sao đây??? ( đọc giả *ném dép* biết rồi con hỏi!!!!, Panda *mặt hớn hở* hí hí em gom dép đi bán ^^) Giải thích một tí về tên truyện nhé (theo như ta hiểu thôi ^^) Ta nghĩ tác giả đặt tên truyện theo một điển tích, nói về một vũ khúc tên “Nghê Thường Vũ Y” có từ thời Đường Minh Hoàng. “Nghê” là cầu vồng. Tiếng miền Nam gọi là cái mống, do ánh nắng xuyên qua hơi nước trong mây nên phân thành bảy màu. Sách Tàu ngày xưa chỉ nhận có năm màu. “Thường” là xiêm, để che phần hạ thân của người. “Nghê Thường” có nghĩa là xiêm cắt bằng năm màu. “Vũ y” là áo dệt bằng lông chim. Hay có nghĩa là kiểu áo theo hình cách chim. “Nghê Thường vũ y”, ta có thể cho đó là những vũ nữ mặc áo theo hình cánh chim, còn quần thì bằng lụa phất phới ngũ sắc. Tác giả chắc là theo đó mà đặt tên cho truyện, “thiết y” là tấm áo bằng sắt, tựa đề truyện muốn nhấn mạnh không chỉ vẻ đẹp bề ngoài mà còn tôn vinh vẻ đẹp từ trong tâm hồn của người phụ nữ, mà nổi bật là tính cách mạnh mẽ, kiên cường và độc lập của họ.  *** Xảy ra chuyện gì…” Tôi nhắm mắt, hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó: cơ thể tôi khó chịu như muốn nứt ra, khối phỉ thúy trên đàn tế bỗng nhiên phát sáng rực rỡ, sau đó tôi mất đi ý thức. “Ăn cháo đi, bụng nhất định đã rất đói rồi.” Lâu Thiếu Bạch không trả lời, chỉ nâng sau lưng vịn tôi ngồi dậy, trên tay bưng một bát cháo, thổi một muỗng, đưa đến bên miệng tôi. Tôi xác thực cảm thấy rất đói bụng, ăn vài miếng, đột nhiên cảm thấy không ổn, đưa tay lên sờ ngực, không thấy khối phỉ thúy. “Phỉ Thúy?” Tôi biến sắc. “Tiêu Dao, bây giờ anh tin, trên đời này, có một số việc xác thực không phải con người có thể hiểu được.” Anh nhìn tôi, chậm rãi nói, “Khối phỉ thúy vẫn còn trên ngực em, nhưng mà…” Anh ngừng lại. Tôi đưa tay sờ, chỗ đó vẫn trống trơn, cũng không có dấu vết lồi ra. “Em tự nhìn xuống, sẽ hiểu…” ... Mời các bạn đón đọc Nghê Thường Thiết Y của tác giả Thanh Ca Nhất Mảnh.
Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss - Lại Ly Hôn
Tất cả đêu biết rõ một điều, tại giới quyền quý ở kinh thành cô chính là yêu nghiệt tuyệt đối không được phép đụng vào. Cô là thần, là tiên nhưng cũng là phật là ma quỷ. Cô chính là đại biểu cho tội ác, cho sự xa đọa, là thuốc độc mà giới đàn ông không có cách nào bỏ nổi, là người mà tất cả phụ nữ đều căm hận muốn phá hủy. Đặc sắc một:  Tại buổi hôn lễ trong một khách sạn lớn nào đó, tân khách được mời đến dự trong hội trường rất đông. Chú rể cô dâu đang đứng ở trước mặt người chủ hôn. Người chủ hôn hỏi chú rể: "Tiên sinh Lương Kinh Đào, ngài có đồng ý lấy tiểu thư Tiêu Cửu Cửu làm vợ không?" Trong sự chờ mong của rất nhiều tân khách lẫn sự ngượng ngùng của cô dâu, mọi người nghe thấy chú rể nói ra một câu nghe lạnh như băng: "Tôi không đồng ý!" Sau một khắc, trên màn hình lớn của hiện trường hôn lễ, hiện ra hình ảnh cô dâu đang cùng một người đàn ông nào đó dây dưa cùng một chỗ... Nhưng cô dâu chỉ thẫn thờ nhìn một màn này, mặc kệ cho thể xác và tinh thần của chính mình bị tổn thương, nhìn mình bị thân bại danh liệt. Cái trò chơi này, cô đã sớm biết trước kết quả sẽ như thế nào rồi, chỉ là cô không cam lòng mà thôi. Hôm nay, sự việc đã đến nước này, anh lại thật sự có thể nhẫn tâm đối xử với cô như thế. Nếu đã vậy, cô sẽ khiến cho anh bị đau hơn! Đặc sắc hai: Ở cửa phòng khoa phụ sản của một bệnh viện nào đó. Cô dâu bị hủy hôn Tiêu Cửu Cửu lại không hẹn mà lại gặp kẻ bạc tình Lương Kinh Đào một lần nữa. Lương Kinh Đào nhìn cô đi ra từ trong phòng bệnh nhân lưu sau phẫu thuật đi ra, vẻ mặt tái nhợt. Anh vọt tới trước mặt cô, dùng sức túm lấy tay của cô, giọng nói nghe đầy run rẩy, hỏi cô: "Cửu Cửu, cô tới nơi này để làm gì vậy?" Gương mặt của Tiêu Cửu Cửu tái nhợt nhưng vẫn rất tuyệt mỹ. Vẻ mặt của cô lộ rõ sự suy yếu nhưng vẫn nở một nụ cười tươi rói mang đầy sự châm chọc: "Giống như trong lòng anh đã nghĩ thôi, tôi tới đây là để xoá sạch nghiệp chướng trong bụng của mình. Lương Kinh Đào, anh cũng nên cảm thấy mình đã được thỏa mãn rồi. Tôi đã mang hai mạng người mà tôi yêu quý nhất, là anh trai của mình và đứa bé này, đến để trả lại hai cái đùi cho chị gái anh, đủ vốn rồi chứ nhỉ? Bây giờ chắc hẳn là anh cảm thấy rất vui sướng có phải không?" Nhìn thân hình của Lương Kinh Đào lung lay như sắp đổ, nhìn thấy trong ánh mắt của anh lúc này vừa có nỗi sợ hãi, vừa có sự đau đớn vừa đầy vẻ hối hận, Tiêu Cửu Cửu không buồn nhìn lại anh thêm một lần nào nữa, rúc thân thể đầy mệt mỏi của mình vào trong lồng ngực đầy nhân hậu và ấm áp của một người khác đang chờ đợi cô: "Chúng ta đi thôi!" Người nọ nhìn thoáng qua Lương Kinh Đào vẻ đầy mỉa mai, xoay người khom lưng đưa tay ôm ngang người cô lên, siết chặt vào trong lòng của mình, hôn cô một cái tràn đầy vẻ cưng chiều: "Chúng ta về nhà thôi!" "Cửu Cửu..." Sau lưng cô vang lên một tiếng gọi cảm giác như ruột gan bị xé đứt ra từng khúc... Nhưng rốt cuộc cũng không thể gọi trở về được những tình cảm chân thành mà cô đã từng trao cho anh... Đặc sắc ba Những người tham dự cuộc so tài đến từ rất nhiều quốc gia. Họ đều kinh ngạc khi nhìn thấy một cặp mẹ con phối hợp với nhau, mẹ đúng là một nữ thần y đẹp nghiêng nước nghiêng thành, con đúng là một tiểu thần đồng thiên tài đáng yêu trong giới y học. Giữa bọn họ có sự cực kỳ ăn ý, chỉ thoáng cái đã “giết chết” ngay lập tức toàn trường đấu! Cuối cùng, cặp mẹ con đã PK toàn trường đấu và toàn thắng! Danh tiếng vang lừng quốc tế! Một lần lộ mặt một lần vang danh! Tiêu Cửu Cửu trở lại hậu trường, cô vừa mới thay chiếc áo khoác trắng ra, tiểu bảo bối đã liền chạy tới nói với cô, "Mẹ, bên ngoài có hai người đàn ông, cả hai người đều nhận là cha của con, bọn họ đã đánh nhau đến tận đây rồi! Làm sao bây giờ? Mẹ có muốn đi xem náo nhiệt một chút hay không?" Tiêu Cửu Cửu chọc nhẹ một cái vào gương mặt của tiểu Tuấn đang bày ra cái vẻ vui sướng khi nhìn thấy người gặp họa: "Đồ trứng thối nhóc con này, ngay đến cha của mình là ai mà cũng không nhận ra được hả?" *** Khi Diệp Tú Trinh nghe thấy được điều bí mật từ trong miệng của những người đàn ông ở trong phòng kia, biết được chuyện Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu sắp kết hôn, rồi tiếp đó, thậm chí ngay cả thiệp mời dự lễ kết hôn cũng đã được phát đi, thì Diệp Tú Trinh bị chọc giận, cả người tưởng chừng như sắp bị nổ tung. Lúc này, bà đã cảm nhận được vị trí của mình trong nhà đã bị uy hiếp thật sâu sắc. Bà cảm thấy lời nói của mình ở trong nhà họ Tiêu, hiện giờ hoàn toàn không còn chút giá trị gì nữa rồi. Hôm nay cái loại tiểu hồ ly tinh kia còn chưa bước chân vào đến cửa nhà họ Tiêu này, Dieenndkdan/leeequhydonnn vậy mà cô ta cũng đã thành công làm cho chồng và con trai của bà, coi bà giống như một người bỏ đi. Thậm chí, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự của con trai bà, hai cha con bọn họ cũng hùa với nhau để dối gạt bà, không muốn để cho bà biết như thế. Nếu như bà để cho loại tiểu hồ ly tinh kia thành công bước vào cửa chính của nhà họ Tiêu, vậy thì về sau này, không biết cha con bọn họ sẽ còn đối xử với bà đến như thế nào nữa. Càng nghĩ Diệp Tú Trinh lại càng thấy giận dữ, càng cảm thấy bực bội, bà có cảm giác cơn oán giận cứ cuồn cuộn xoắn xuýt lại ở trong lòng bà. Nó giống như một con thú nhỏ đang lên cơn điên cuồng, cứ nhảy nhót loạn xạ, làm cho cả người bà bị lâm vào trong trạng thái bối rối và cáu kỉnh, nhưng lại không tìm được nơi để phát tiết ra. Nếu như không thể phát tiết toàn bộ sự oán giận vẫn đang cuộn trào trong lòng ra ngoài, thì hàng ngày bà sẽ cảm thấy ăn không thấy ngon, ngủ không được yên, đứng ngồi không yên, đầu óc không thể nào bình tâm được. Con bé Tiêu Cửu Cửu kia đã trở thành cái gai ở trong mắt của bà, đâm sâu vào tận trong da thịt, không loại bỏ thì không được! Diệp Tú Trinh giống như con thú đang bị vây hãm, suốt một buổi sáng cứ đi đi lại lại ở trong phòng. Sau cùng bà khẽ nghiến răng lại, quyết định sẽ đi tìm người người đàn ông kia nhờ giúp một tay. Bà lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, sau khi điện thoại được tiếp thông, Diệp Tú Trinh dùng giọng điệu rất kiên trì, nói với người đầu dây bên kia một câu, "Tôi có việc gấp, nhất định phải gặp mặt ông một lần." Giọng nói của đối phương cũng mang đậm vẻ cực kỳ không nhẫn nại được: "Bà có chuyện gì mà không thể nói ở trong điện thoại?" ... Mời các bạn đón đọc Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss của tác giả Lại Ly Hôn.
Thời Gian Hẹn Hò Một Tuần - Trọng Hi
Chỉ còn 7 ngày nữa là đến thời điểm Diệp Mỹ Lnh di cư sang Mỹ. Chính vì thế cô quyết định tỏ tình với Chung Nhất Minh, người được mệnh danh là vương tử vườn trường đồng thời cũng là người cô thầm thương nhiều năm. Nhưng Mỹ Linh càng không ngờ đến là Chung Nhất Minh lại đồng ý. Tình yêu bắt đầu đếm ngược... *** Giữa hè rất nhiều năm trước, cuối tháng 8, nhiệt độ cao đến 35 độ. Chung Nhất Minh đến phòng học bổ túc tương đối sớm, đi đến dưới máy điều hòa đang thổi gió, nhìn ra ngoài sổ thấy không khí bốc lên hơi nước nóng hổi vì mùa hè nóng bức. May là sớm trở lại phòng học, nếu không ở ngoài thêm 5 phút nữa chắc chắn sẽ bị cảm nắng. Cảnh Hằng cùng bạn gái của anh hai người tay trong tay, ngọt ngấy đi vào phòng học. "Hai chị em các cậu có cần phải ghê tởm như vậy đi đến lớp không?" Chung Nhất Minh cố ý ra vẻ buồn nôn. Mặc dù Cảnh Hằng là con trai, thế nhưng lớn lên lại có khuôn mặt giống con gái, Chung Nhất Minh vẫn thường xuyên ra vẻ ghê tởm đối với cặp tình nhân trẻ con này. ... Mời các bạn đón đọc Thời Gian Hẹn Hò Một Tuần của tác giả Trọng Hi.
Tam Sơ - Mã Giáp Nãi Phù Vân
Tin tức giải trí mỗi ngày một chiều hướng khác nhau. Ngày hôm nay có ba tin cực sốc: 1. Chủ tài khoản weibo làm đẹp với mười hai vạn fan, bình thường cực kỳ ít nói. Tuy nhiên, tài khoản phụ của cô ấy lại điên cuồng theo đuổi thần tượng đến mức bị tước quyền sử dụng, hai tính cách tương phản đến kinh người. 2. Nam thần quốc dân Phó XX, 36 tuổi còn chưa có bạn gái, đã lặng lẽ theo dõi weibo làm đẹp này, nghe nói là vì muốn ngắm tay cô chủ. 3. Hai vị trên sắp kết hôn. 1 giây trước. Lời người biên tập: Giải thích một chút về tên truyện “Tam sơ”: Nhất sơ sơ đáo lão, nhị sơ bạch phát tề mi. Một lần chải sống lâu trăm tuổi, hai lần chải phải biết nâng khay ngang mày. Tam sơ nhân tôn mãn đích, tứ sơ tương phùng ngộ quý nhân. Ba lần chải con cháu đầy đàn, bốn lần chải gặp lại quý nhân. *** Cuối năm, phòng làm việc Phó Đình Xuyên bắt đầu kì nghỉ dài hạn, lên đến mười lăm ngày. Nhân viên vỗ tay chúc mừng, ông chủ yêu đương là tốt thế đấy, ngay cả tết âm lịch cũng được nghỉ gấp đôi! Sắp đến lễ mừng năm mới, cũng có nghĩa Khương Điệu và Phó Đình Xuyên phải tách nhau một thời gian. Dù lưu luyến nhưng dù sao còn chưa công chứng, cũng chưa kết hôn, năm mới mà không về nhà thì đúng là có lỗi với cha mẹ. Khương Điệu ở Bắc Kinh đến ngày hai mươi bảy rồi mới thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyến bay tối, về Tô Châu. Lúc cô đang sửa sang lại, Phó Đình Xuyên ngồi trong phòng, dựa sô pha, nhìn cô chằm chằm như thế, lặng yên như nước. Cô gái ngồi bên giường ngủ, hơi cúi đầu, xếp từng chiếc áo. Mái tóc dài rũ xuống bên mặt cô, chỉ lộ ra chóp mũi nhỏ nhắn, trắng trẻo như trong suốt. Ánh nắng chiếu lại đây, cả người cô như chìm trong đó, sợi tóc cũng chuyển thành màu vàng, màu đầm ấm. Cô giống hệt như cảnh trong mơ, đẹp đến mức khó tin là thật. ... Mời các bạn đón đọc Tam Sơ của tác giả Mã Giáp Nãi Phù Vân.