Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dâm Môi Sai

Doãn Thu Thủy vốn là đệ nhất mỹ nhân, là tiểu thư Doãn gia vô cùng quyền quý. Vậy mà hồng nhan bạc mệnh, nàng lại trở thành nạn nhân của Chiết Hoa công tử - tên "dâm môi sai" chuyên đáp ứng yêu cầu của bọn người hèn hạ. Thế gian bất luận là nam hay nữ, Tu La dạ xoa hay Tây Thi như hoa như ngọc, chỉ cần người trả giá, hắn nhất định thay người ra tay, tiền trao cháo múc, hoặc dâm hoặc giết hoặc bán hoặc tặng, muốn làm gì cũng được. Ranh ma là vậy, ấy mà cũng có ngày hắn bị trúng độc! Mà độc lại chính do Doãn Thu Thủy ra tay!   Tiểu thư khuê các Thu Thủy năm xưa giờ đã là Y Y của Xuân Hồng Lâu. Điều kiện giải độc của Y Y ngắn gọn chỉ bốn chữ: cưới hỏi đàng hoàng. Dưới nét chữ thanh thoát ấy là những căm hờn, những đau khổ và tuyệt vọng chính hắn là người gây ra cho nàng! Khúc đàn du dương, dáng hình như hoa như ngọc của Y Y dần khiến cả thể xác lẫn tâm trí của một kẻ khôn ngoan như hắn phải đầu hàng. Y Y dần trả thù mối thù khắc ghim trong tim nàng. Nàng khiến hắn phải tận tay giết chết đứa con của mình, khiến người hắn yêu phải chết đau đớn… Càng đi sâu vào con đường báo thù, trái tim nàng lại càng lạc nhịp. Giá như hắn không phải là Chiết Nhan công tử! “Y Y, ta biết nàng hận ta, nếu không phải do ta…Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, người cũng đã mất, nàng có thể dứt bỏ không? Cùng ta ngày ngày ngắm mặt trời mọc, được không?” Tha thứ cho hắn? Nàng có thể làm được chăng? Có thể gạt bỏ những căm hận, tủi nhục mà nàng đã gánh chịu? Y Y không thể gạt đi những hận thù ấy! Lại càng không thể bỏ qua mà chung sống với hắn! Những tổn thương gây ra cho nhau quá lớn. Lớn đến nỗi mà họ không còn một con đường nào khác cho mình! Con đường duy nhất chính là cái chết! Những đau đớn thể xác khi bị hành hình, bị bệnh tật giày vò nào thể đau hơn trái tim đang vụn nát? Cái kết SE thật quá buồn, nhưng sẽ không có một cái kết nào hợp lý hơn nó! Thật sự thì chỉ thương tiếc và xót xa cho Doãn Thu Thủy. Một đóa hoa sắc nước hương trời mà trải qua biết bao đắng cay, đến lúc nhận được tình yêu vẫn luôn u uất, giày vò, chẳng thể có được hạnh phúc đúng nghĩa! Luật nhân qua không bỏ qua bất cứ ai, cái kết với Chiết Nha công tử chẳng thể bàn cãi thêm nữa. Một đời từng có người hi sinh vì hắn, trao cho hắn tình yêu, đối với hắn có lẽ là quá đủ. Review by #Hàm_Đan Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Lệ Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban Văn án: Quan viên Thẩm Quát, một quý ông kỳ quái đẻ ra 1 cô con gái quái dị Thẩm Hành – cũng chính là nữ chính của chúng ta, được cử đi vận chuyển viên đá tế thiên bảo vật abc gì đó, đại loại là rất quý. Xui xẻo cho ông là cô con gái rượu quý hóa lại mang viên đá đi lấp lỗ chó hành cung. Dưới sự bức ép đòi chết của cha, nữ chính buộc phải đi tìm viên đá về bằng mọi giá, cũng như buộc phải qua lại với nam chính, Đoan vương gia, đích tử quý giá của đương kim thánh thượng, thân phận tôn quý, tính khí ba chấm. Họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện, đối phó cướp, đối đầu tra nam, rồi dần dần ở bên nhau bình bình dị dị, chẳng cần để tâm đến cách nhìn của người đời. *Trích đoạn 1 vài chỗ bẩn bựa Hắn ôm lấy một con thỏ nhỏ, sườn mặt tuấn tú áp vào lưng nó, vẻ mặt hết sức hiền hòa. “Thịt kho tàu hay hấp”. Nàng chớp mắt hai cái, còn đáp lại: “Nướng đi, không thì mỡ quá”. *********** Thiên Tuế gia không thích ứng mão, chuyện này tất cả văn võ bá quan trong triều ai ai cũng biết. Trước khi thành gia, hắn lấy cớ qua loa tắc trách là thân thể không được tốt, người yếu nhiều bệnh. Sau khi thành gia lập thất, hắn lại lấy cớ phải khai chi tán diệp, nối dõi tông đường. Sau khi cùng cách, hắn cũng chẳng muốn tìm cớ nữa rồi, gửi thẳng tấu chương, viết vài chữ to. Nhàn thê đang trốn, không rảnh vào triều. Thẩm Hành rưng rưng nhìn bức ảnh trên lệnh truy nã ở Hoàng Thành, thầm nghĩ. Cùng cách cũng đã cùng cách rồi, hắn không thể vẽ nàng đẹp một chút được sao? Ngốc nghếch gặp thâm hiểm, sờ cào lộn đá, mới có thể cử án tề mi. Nhận xét: Về mặt nội dung, tác giả Tô Áng không xây dựng cốt truyện quá phức tạp, thiên về kiểu hài bựa nhiều hơn. Điểm nhấn lớn nhất của truyện là về cách xây dựng nhân vật. Các nhân vật bẩn bựa không chịu được, thật ý. Nam chính bệnh thần kinh, lười đến mức chế xe lăn để đi thay vì đi bộ lúc lượn lờ hoa viên. Khí chất thì “thu phong tễ nguyệt”, nhưng hành động thì như tâm thần phân liệt, tính cách thỉnh thoảng khiến mình cười sặc lên. Nhưng anh lại có những câu nói khá deep, thể hiện tư tưởng cao đẹp trong tình yêu, trái tim kiên định, tình yêu ngây thơ chân thành. Nữ chính thì bệnh thần kinh thâm niên, dũng cảm, hào sảng, tuy đã có lúc bị tình yêu làm cho khuất nhục nhưng vì cha mẹ mà kiên cường, là một cô gái hiếu thảo, cũng bị tình yêu làm cho e sợ nhưng rồi vẫn là một cô gái dám yêu dám hận, gặp được đúng người thì không chùn bước. Dàn nhân vật phụ cũng bựa không kém, hoàng hậu mặt liệt nuôi một con chồn đanh đá, hoàng đế chung thủy sợ vợ luôn rầu lòng vì thằng con trai lười biếng suốt ngày viện cớ trốn ứng mão, đùn đẩy việc kế vị ngai vàng, đêm ngày lo lắng bà vợ bỏ rơi mình. Cha nữ chính là viên quan nho nhỏ bộ lễ, nhát gan không dám nhận hối lộ, toàn bộ bổng lộc chỉ nghĩ đến mang đi biếu cấp trên, dẫn đến gia cảnh nghèo rớt mùng tơi. Cũng vì nhát gan mà khi biết mất viên đá tế thiên, ông ngay lập tức đi kiếm quan tài nằm vào đấy đòi tự tử nhưng không chịu chết (-.-!) Điểm trừ có lẽ là phân đoạn cuối truyện, cái kết khiến mình thấy hơi “trí tưởng tượng hơi xa rời thực tế”. Tự nhiên lòi ra bà mẹ nữ chính làm đại hiệp giang hồ xong không chịu ở nhà với chồng để ngao du bốn bể,mấy đứa trẻ con vẫn hơi điêu. Đặc biệt là không có H, làm tôi rất buồn. Nhưng mình tin là truyện đã truyền tới một vài thông điệp có ý nghĩa, đạo nghĩa vợ chồng đâu phải “cử án tề mi”, chỉ cần là yêu nhau thì vẫn có thể trường trường cửu cửu. Tình yêu nam nữ đâu thể cứ xét xứng hay không xứng, tất cả chỉ nên dựa vào hai chữ thích hợp. Mình tin đó là chân lý vĩnh hằng của tình yêu. Nhẹ nhàng, hài hước, phù hợp đọc để giải trí. Điểm: 7,5/10 #Số_2 Đôi khi mình nghĩ bản thân mình bị tâm thần phân liệt, luôn thấy quyển truyện này không đủ xuất sắc nhưng lại thích nó, thật sự bứt rứt ý. Tôi đã cố gắng học làm ảnh, nếu có bất kỳ điều gì thì kệ nó đi nhé, dù sao tôi cũng chả biết design đâu, chèn được chữ vào ảnh đã là kỳ tích rồi! Hài hước – cảm động – Có ấm áp, bất chấp hi sinh tính mạng vì Tình thân – Có duyên phận an bài, cảm động trong im lặng, chân thành mà kiên định của Tình yêu – Có những toan tính đấu đá nơi hoàng cung, khúc mắc dây dưa như sợi dây vô tình siết chặt từ thế hệ này đến thế hệ sau – Và cũng có chuyện nhà chuyện phường , cảnh gà bay chó sủa, lông gà vỏ tỏi, kẻ chủ người hầu dở khóc dở cười sống qua ngày cho hết xuân hạ thu đông… Lòng tự trọng của phận nữ nhi –  Thái độ kiên quyết bản lĩnh của bậc nam nhân – Niềm yêu mến và thấu hiểu – Ngày tháng san sẻ, ta cùng ngươi, vượt qua khó khăn cùng nhau. “Giấc mộng ba năm, thời gian lại trôi qua như nước, hắn yên lặng chăm chú nhìn cô nương với đôi mắt sáng trong đang tránh mưa dưới tàng cây, nói với Quế Viên : “Tối hôm nay ta nên mặc bộ quần áo nào để chờ nàng tới đây?” Nàng đứng trên cầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đứng trên cầu ngắm ai. Ánh trăng  soi sáng cõi lòng ai, giấc mộng ai kia lại được ai tô điểm. Lần này, nhất định hắn sẽ không bỏ lỡ nữa”  Câu chuyện về vị Vương gia một khi mở lời ra là khiến người khác phải ngậm miệng, không chừa cho người ta chút sĩ diện nào:)))) “Đầu cô hôi quá đi mất” – “là chỗ thân quen tôi mới thành thật mà nói” =)))))) Thông minh thâm tình, muốn tiền có tiền, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn võ công cao cường liền đứng thứ hai thứ nhất trong võ lâm, lại còn nhà hắn là cả cái vương triều Khánh Nguyên. Có thể tóm gọn qua lời tự thuật với khuôn mặt chân thật của người trong cuộc như này: “Lừa ngươi làm cái gì? Ngày thường ta chỉ giúp đỡ cha ta xử lý ít việc nhà, thời gian còn lại toàn đi chơi bời lêu lổng hết.” =)))) Đi mua đồ ngọc, mang theo một đống trâm cài tóc, cứ thế nhét hết lên đầu con gái nhà người ta, còn dẫn nàng đi hang cùng ngõ hẻm y như show biểu diễn trang sức chói mù con mắt kẻ đi đường. Đi theo mấy tên buôn ngọc thì phấn khởi kéo nhau tới cả nghĩa địa, tay cầm 1 ngàn lượng bạc còn ngang nhiên như một vị thần tài hào phóng rút túi đưa cho quan tuần tra 300 lạng gọi là của đút lót, còn thật thà bảo: “Đưa thế thôi, tiền còn lại ta còn có chuyện cần dùng” sau đó 1 đường tiêu sái đi thẳng, chỉ khổ thân viên tuần tra, chân xiêu chân vẹo sợ mất hồn. Tóm lại vị này vừa nhây, vừa buồn cười, lại độc miệng, thế nhưng thân là thế tử mang trong mình máu chảy hoàng gia, sự uy nghiêm và khí chất vương giả ở nơi Tô Vận Cẩm, dẫu cho đứng ở nghĩa địa cũng làm người ta phải e sợ. Hắn cái gì cũng tốt, chỉ trừ mỗi tội học võ mà không bảo sự phụ dạy nốt món khinh công. Nữ nhân trẻ trung trong cảnh nguy nan bất đắc dĩ phải lấy thắt lưng quý báu ra xài thế mà liền bị vị vương gia này khinh bỉ bảo “ồ, y như cái dây hay dùng để thắt cổ tự vẫn trong cung ấy”, Thẩm đại tiểu thư dũng cảm ôm hắn nhảy qua núi cho tới khi nghe câu “ta không biết khinh công” liền xúc động rớt thẳng cái vèo xuống vách núi, ăn dầm nằm dề ở thôn nọ suốt 1 tháng trời vì gãy tay, còn mang thêm danh “tiểu nương tử” và 1 vé đi thăm quan 3 ngày miễn phí tại phòng giam của thôn vì tội đánh người trong khi kẻ đó còn dám lớn tiếng cướp “chồng” nàng =))).  Âý thế mà tên vương gia kia không thèm đưa cơm cho nàng dù chỉ 1 lần, đã thế còn bị bà cô hàng xóm tốt bụng dùng ánh mắt ái ngại thủ thỉ “hắn đang ở nhà tâm sự cùng người khác” khiến nàng tức chết. Cho đến khi Đoan vương gia dùng nhan sắc của mình làm cần câu dụ cô ả mê trai kia tiết lộ lối ra, 2 người lại thêm lần hoạn nạn có nhau, cũng vì kề cận cửa chết mà hiểu thêm về đối phương. Tô Nguyệt Cẩm – cũng chính là vị Đoan vương gia cao cao tại thượng này, hắn nói với nàng rằng bởi vì khi còn bé bị người tính kế cho ngửi nhiều độc dược, cho nên bây giờ đã không còn sợ hãi thứ độc tính nào nữa, rõ ràng bản thân bị hãm hại , ấy vậy mà một câu nói ra vô cùng bình thản cứ như kẻ trúng độc vốn không phải là hắn. Mà trong con mắt của Thẩm Hành, kẻ quyền cao chức trọng như Tô Nguyệt Cẩm, cuộc sống hóa ra không hẳn là dễ dàng như nàng vẫn tưởng, có được ngày hôm nay, bởi vì cái mạng của hắn giữ tốt. Vẫn nói, cha hắn là hoàng đế, mẹ hắn làm chủ cả cái hậu cung, thế nhưng một Mẫn vương phi năm xưa cũng đã làm cho người mẹ mặt liệt của hắn phát điên lên vì phát hiện con trai mình bị trúng độc. Chốn cung đình là nơi mà Thẩm Hành không bao giờ muốn lui tới, càng hiểu thêm về Tô Nguyệt Cẩm, nàng càng không muốn một lần nữa nảy sinh mộng tưởng cùng hắn nói chuyện yêu đương. Một Lâm Hi Hòa, một nhà Họ Lâm chối bỏ nàng dâu kiệu đã tới trước cửa như nàng, khiến cho Thẩm Hành cay đắng nghĩ đến khoảng cách thân phận và hiện thực không thể chối bỏ : với chức quan tam phẩm của cha nàng, giàu sang phú quý là thứ huyễn hoặc, chỉ cần có thể an ổn sống qua ngày là một chuyện đáng mừng rồi. 1 tháng sau thoát nạn dắt nhau ra đường, gặp lão cha Thẩm Quát đang lững thững trên yên ngựa, tuy nhiên đắng lòng một nỗi bộ dạng của Thẩm đại tiểu thư bây giờ thảm đến mức cha nàng cũng không nhận ra nổi, còn bị ông già nhà nàng liếc cái rồi khinh bỉ bảo: “thanh niên trẻ tuổi không tu chí làm ăn lại đua đòi làm ăn mày cơ chứ” ^^ . Nói thật, nhà họ Thẩm này người nào cũng tưng tửng, đầu óc nhiều khi chập cheng =))) ngay từ chương đầu, Thẩm đại tiểu thư còn ngồi xếp bằng nhìn cha mình nằm yên vị trong quan tài loay hoay dặn dò kẻ hầu sau khi ổng chết thì phải làm thế nào. Cũng may có sự kiện bi hài cha không nhận mặt này, mà sau đó hai vị giả dạng ăn mày trên đây lại lôi kéo nhau, đánh cả quan canh gác cổng chỉ để có được 2 suất vào nhà giam ăn bữa cơm tù cho lại sức, Tô thiên thuế lại còn đanh đá bắt buộc phải chọn nhà giam phía Nam vì lí do nắng không thể chiếu đến =))). Đi tù mà còn bày vẽ quá @@~~. Ăn no thì đi phá án, Tô thiên thuế aka Đoan vương gia vận y phục như ăn mày lôi Thẩm đại tiểu thư cũng nhếch nhác không kém tọa vị trên công đường… náo loạn một phen, xử nạn tham ô, chém chết tham quan. Tô Nguyệt Cẩm trên lầu cao nhìn gian thần bị hành quyết, cao giọng trấn an nhân dân, xứng đáng trong mắt con dân Khánh Nguyên là một vị hoàng tử tài đức vẹn toàn. Riêng Thẩm hành lại thấy, hắn ngày càng xa vời, tốt nhất là tránh xa, bởi vì trèo cao thì ngã đau, bị rắn cắn một lần muôn kiếp sợ dây thừng. Cái ngày đáng nhẽ hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng đã bị kẻ có quyền thế xem thường nơi đầu miệng, bị chị em thân thiết chế nhạo đục nước béo cò, còn cha nàng già yếu phủ phục trên nền đất hết lời cầu xin, mặc cho bị đánh đau đến giàn giụa nước mắt. Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Hành cầm kiếm giết người đến đỏ mắt, cũng là lần cuối cùng nàng thề rằng cả đời này không lấy kẻ giàu sang chỉ biết quyền cao coi trọng. Thế nhưng mọi chuyện vẫn còn rất dài rất dài……Bởi vì người nàng gặp phải chính là Tô Nguyệt Cẩm. Hắn không xem mình là thái tử khi ở chung với nàng, không vội vàng đưa cho Thẩm Hành những thứ nàng cần như là của bố thí mà sẽ tất bật đi kiếm những thứ ấy cùng nàng. Tô Nguyệt Cẩm, hắn đường đường là Vương gia cung kính trong mắt bề tôi, nhưng với cô gái nhỏ kia, hắn chỉ là một chàng trai rất nhiều năm về trước trúng độc nặng mà sinh bệnh, vô tình nhặt được những lá thư gửi cho “Hi Hòa” của một A Hành nào đó viết tặng. Hắn là người cần mẫn đáp trả lại từng lá thư mà chưa một lần thú nhận thân phận, hắn lén lút trao lại, lén lút sai người đưa đi gặp nàng mà chỉ dám đứng xa nhìn trộm. Nhìn được rồi, lòng ngập tràn niềm phấn khởi, lại chỉ mong che đậy vẻ ngượng ngùng bằng một câu nói đượm nét trẻ con : “nàng không đẹp mắt bằng ta” =)))) Cũng chính là hắn, đau lòng nghe tin Thẩm Hành kết hôn trong lúc chữa trị, sau đó lại mừng đến phát điên được mẫu thân dẫn lên núi nổ pháo ăn mừng vì Thẩm Hành hủy hôn. Nàng gả cho nam nhân khác, hắn đau lòng, nàng không gả nữa, hắn vui mừng cũng lại nôn nóng, bởi vì nàng trứơc sau vẫn không biết hắn là ai. Thế nhưng Tô Nguyệt Cẩm vào năm 20 tuổi đã nói rõ với Cố Duẫn Chi, nam phụ của chúng ta rằng “ngươi có yêu nàng ấy, nhưng tình yêu của ngươi không đủ để vượt qua địa vị và chức trách”… Thậm chí sẵn sàng mặt dày theo đuổi con gái nhà người ta, xe ngựa tốt thì bảo đang hư, dăm bữa nửa tháng leo lên đi nhờ một đoạn, lại còn dăm bữa tọa lạc trong nhà Thẩm gia, ngồi chung mâm ăn dưa muối đạm bạc với cả người hầu của nàng. Hắn yêu thương, thấu hiểu, tôn trọng và bao dung che chở cho nàng cùng người nhà. Bởi vì đã trải qua gian khổ cho nên hắn sâu sắc hiểu được nỗi sợ hãi và đề phòng của nàng đối với chốn cung đình đầy rẫy hiểm ác, vì vậy từng bước nhẹ nhàng tựa như tình cờ đến gần, ban đầu chỉ là những quan tâm thầm lặng, về sau khi lòng đã định liền không ngại thể hiện tâm ý để cảm hóa trái tim từng chịu tổn thương của Thẩm Hành. Dù phải trải qua không ít những cạm bẫy và khó khăn thế nhưng hành trình thủy chung với mối tình đơn phương cho đến một ngày đường hoàng nắm lấy tay người mình yêu đứng trên đỉnh cao bình định thiên hạ của vị thế tử Tô Vận Cẩm cuối cùng cũng đã viên mãn. Không muốn trêu chọc vào Vương gia phúc hắc, nhưng nào ngờ càng lúc càng lún sâu, hóa ra cao không với tới, không phải ý chỉ thân phận hay địa vị, mà chính là khoảng cách giữa lòng người mà thôi. Nữ chính Thẩm Hành, khí phách, xinh đẹp, nhưng nhiều khi cũng bị ngáo, đem cả cục đá quý đi nhét lỗ thoát nước trong hoàng cung, đi cướp tiền nhà quan lại tham ô còn ngồi thủ thỉ an ủi phu nhân nhà người ta cho tới khi lính tới bắt thì xách mông chạy thẳng cẳng. Một đoạn giải trí ngắn ngủi  của Thẩm đại tiểu thư trong lúc hờn dỗi Đoan vương gia, liền đi gặp đối tượng mai mối: Nàng lấy chiếc khăn tay trên eo tối hôm qua mới thêu xong, chân thành nói: “Trương công tử thấy nữ công này được không?” Trương Phú Quý trừng mắt nhìn mấy đường may chằng chịt không phân biệt nổi, vô cùng kính nể chắp tay: “Quả nhiên Thẩm tiểu thư không phải nữ tử bình thường, thêu một con công cũng có thể nổi bật đến vậy, tại hạ đúng là mở mang tầm mắt.” Thẩm Hành học theo hắn cũng chắp tay lên. “Công tử thật biết nói đùa, ta thêu một con linh xà mà.” =))))) quỳ…. Ngày mùa thu lá phong đỏ rực, từng chiếc lá chập chờn theo gió, rực lên một loáng hồng. Trương công tử cạnh bên nói: “Lá phong này đẹp thật, giống hệt như được đổ lên một xô máu chó. Nếu nàng thích, chờ chúng ta kết hôn rồi, ta sẽ trồng một vườn trong sân, nhìn cũng thấy vui.” Thẩm Hành nghe xong thì hài lòng gật đầu, nàng thấy hai chữ máu chó này rất hợp với ý nàng. =)) Thẩm Hành không được học nhiều, mỗi cái nhấc tay tề mi cũng không tỏ vẻ tiểu thư đài các nho nhã uyển chuyển, nàng thuộc kiểu nữ nhân lấy niềm vui cuộc sống trong đời thường làm niềm vui bản thân, tự do tự tại, biết tiến biết lùi, thông minh ấy là nhờ biết dùng đầu để suy nghĩ ở thời khắc mấu chốt chứ không phải mang ra khoe mẽ trước mặt kẻ khác. Lúc gặp phải tình yêu và khuôn mặt đáng ghét nhưng không tài nào ghét nổi của Đoan vương gia, nghe tin hắn nói qua với phụ thân trai gái đã gạo nấu thành cơm hết cả, không nói nhiều lời, sáng sớm trèo tường xông vào đánh đấm cho hả dạ. Thế nhưng cho dù là nữ cường, khi đã gặp được người thực tâm yêu thương, phó thác số phận của hắn cùng nàng kết duyên thì cô gái Thẩm Hành nào cũng sẽ liền mềm mỏng, rung động như bao nữ nhân khác. Nói chung như cái tựa, truyện rất hài, nhưng cũng hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, về tình yêu nam nữ, tình cảm gia đình, về những bất công đối xử trong xã hội, tình ngay lí gian lòng người khó đoán. Truyện có một số nút thắt đáng chú ý, như vụ án Thẩm Quát bị vu oan tham ô hối lộ và nhân vật nam không ra nam nữ không ra nữ “vị hôn thê nuôi từ nhỏ của Tô nguyệt cẩm – Tô Dạng tiểu chủ” xuất hiện” gây sóng gió suốt mấy chương gần cuối.. Bạn này buồn cười lắm, lấy vợ mà nhà cũng do Tô tiểu thiên tuế tự ý sắp xếp, đêm ôm vợ ngủ thì nghe Quế Viên công công nhà vị vương gia kia hét tung trời “hình như Vương phi nhà ta sắp sinh” dù sự thật bà nội Thẩm Hành bà ấy chỉ mới đau bụng một tí thoy hà =)))) . Quan trọng là vợ hắn sao lại là thần y cơ chứ. Bên cạnh Tô Nguyệt Cẩm, Thẩm Hành còn có vô vàn nhân vật hài hước thỏa sức bung lụa mà Tô Áng đã cho xuất hiện, là hoàng hậu Nhiêu nhiễm mặt đơ vào phòng con trai mình liền bị chất vấn “Vào phòng con đẻ cũng phải gõ cửa” =))), biết rằng phu quân mình gây ra lầm lỡ còn bằng lòng cho quý phi sinh con vì nàng cho rằng hài tử là không có lỗi; là vị hoàng đế Khánh nguyên triều ai cũng sợ thế mà mỗi lần Hoàng hậu đến tháng đều chính tay mình nhét tro cho nàng, trong lòng luôn ân hận đến nỗi mỗi lần đều tắm cho tróc hết cả da vì nhớ lại sai lầm năm xưa, vào ngày nàng sinh Tô Nguyệt Cẩm cũng là ngày hắn lăn lộn trên giường với nữ nhân khác, mà lí do ấy chính là bị hạ thuốc. Là Thẩm Quát đại nhân quyết không tham ô sống cuộc đời trong sạch cho đến ngày nghe vị chủ mẫu thiên hạ an tọa trên cao mặt đơ cười haha hai tiếng bảo “để Thẩm Hành về làm dâu nhà ta” thì lập tức khóc ngất rồi xỉu tại chỗ; là Trương Vãn Quân – vị tỷ muôi thân thiết ngày xưa cùng Thẩm Hành, bản tính độc ác, cuối cùng lãnh cái chết tức tưởi bởi vị công chúa sắp lấy phu quân trăm nghìn kế mới có được của ả. … Tô Áng đã khắc họa nên 2 nhân vật chính hết sức ấn tượng, không nhuốm vẻ cao siêu hay nhan sắc tuyệt trần như những bộ truyện cổ đại khác, cũng không xen vào mấy màn cung đấu thâm sâu hay những mẩu chuyện máu chó làm ức chế người đọc. Chỉ đơn giản là một vị vương gia được hoàng đế sủng ái, ngày nhỏ bị bệnh nặng vô tình nhặt được thư của một cô gái nhỏ viết cho người khác nhưng bị vứt đi… sau đó quyết tâm thức dậy từ sớm dâng sớ xin cưới vợ, vua không cho cũng không sao, nhà gái không quyền cao cũng không sao, không làm hoàng đế cũng không sao, chỉ cần lấy vợ sinh con ngày ngày đi ăn bánh quế là được. Niềm vui của Đoan vương là gì ? là ở bên Thẩm Hành, là ăn bánh mà sống qua ngày =)))))) Đến lúc thực sự sinh ra đứa con đầu lòng, “Sao lại xấu thế này”……phu phụ nhìn nhau oán thầm “Ta đã bảo nàng ăn ít cam rồi mà”. Sau này, đứa trẻ đáng thương là thái tử Tô yến trợn mắt hỏi phụ hoàng Tô Nguyệt Cẩm của nó: “Lúc đó nhi thần xấu vậy sao?”. Tô thiên tuế dịu dàng vỗ về đầu cậu, rất hiền hòa nói : “Ngày mai phụ hoàng dẫn con đi xem khỉ, nhìn rồi con sẽ hiểu” =)))))))))) “Nàng nói xem, đời người mấy chục năm ngắn ngủi như vậy, tại sao lại không thể, lần này ta nhất định không buông tay” Mời các bạn đón đọc Dâm Môi Sai của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Còn Là Ánh Sáng
(Tên truyện do editor tự đặt) Tác giả: Thất Thải Ngư Đẳng Editor: Không thích ăn Táo Thể loại: Ngôn tình hiện đại, ngược.... Giới thiệu: Thiếu niên tôi từng yêu đã gọi người đến bắt nạt tôi. Anh ta dùng một cây bút không thể tẩy xóa, tự tay khắc chữ trên vai tôi, hai từ "gái điếm". Tôi quỳ mọp xuống và ăn đồ thừa trên mặt đất chỉ để cầu xin anh ta bỏ qua cho con mèo của tôi. Anh ta không muốn tôi ch.ết, chỉ cần tôi sống trong đau khổ là được. Nhưng rốt cuộc, anh ta lại khóc vì điều gì chứ… *** Che vết thương trên mặt, tôi nhìn vào gương nặn ra một nụ cười khó coi. Một lát nữa gặp mẹ, không thể để bà nhìn ra bất cứ điều gì. Nhưng ngay sau đó gương của tôi đã bị cướp mất, đập nát bét. "Khương Mạn, còn có tâm trạng trưng diện hả?" Những người này, là những gã côn đồ thường bắt nạt tôi. "Lát nữa tới chỗ cũ, anh Án đang chờ mày đó!" Trái tim tôi đau nhói. Tôi cầu xin bọn chúng, có thể để tôi về thăm mẹ trước được hay không. Nữ sinh cầm đầu tên là Văn Giai Nghiên, cô ta rất xinh đẹp, mấy nam sinh khác đều nghe lời cô ta. "Khương Mạn, nếu như không nghe lời, mày sẽ làm mẹ mày lo lắng đấy." Tất cả bọn chúng đều biết, nói cái gì sẽ khiến tôi phải ngoan ngoãn nghe lời. Những chuyện này, đều do Nghiêm Án dạy chúng. Trong phòng KTV, họ ép tôi phải thay một chiếc váy hở hang. Bên ngoài lớp da tr@n trụi còn có vết thương chưa tiêu tan, tôi ôm đầu gối rụt vào góc tường, không ngừng run rẩy. Văn Giai Nghiên bóp mặt tôi, thoa một thỏi son tươi sáng lên cho tôi. "Ừm, như vậy mới xinh đẹp, anh Án sẽ thích." Nhưng Nghiêm Án không tới, chỉ có mấy người đàn ông xa lạ tới. Văn Giai Nghiên vừa đi, bọn họ lập tức động tay động chân với tôi. Tôi giãy giụa lung tung trong sợ hãi, họ chạm vào chân tôi, kiềm chế bàn tay của tôi. "Em gái này cũng xinh ghê!" "Nghe nói đã bị thằng nhóc nhà họ Nghiệm chơi qua rồi, mày dám chơi không?" Những giọt nước mắt nhục nhã bức ra hốc mắt, tôi không thể giãy dụa, đá lung tung trên người họ. "Con đi.ế.m thối!" Cực kỳ dùng sức tát vào mặt tôi một cái, trong miệng lập tức tràn ra mùi máu tươi. "Ăn mặc như vậy còn giả bộ thuần khiết gì chứ!" Lúc nản lòng thoái chí, cửa bị một cước đá văng ra. Bóng dáng Nghiêm Án xuất hiện ở cửa. Tôi gần như nghĩ rằng anh ta vẫn là anh ta của trước đây, nghĩ rằng anh đã đến để cứu tôi. Nhưng anh ta chỉ là mặt không chút thay đổi liếc tôi một cái, chợt giơ tay lên, lập tức có người tiến vào kéo mấy người đàn ông này ra ngoài. Mời các bạn mượn đọc sách Không Còn Là Ánh Sáng của tác giả Zhihu (Thất Thải Ngư Đẳng).
Nhật Ký Tân Hôn Cùng Ảnh Đế
NHẬT KÝ TÂN HÔN CÙNG ẢNH ĐẾ Tác giả: Thập Lục Nguyệt Tây Qua Edit: Mộc & Phồn Tinh – Beta: Linh  | Bookcover: Mộc Thể loại: Showbiz – Cưới trước yêu sau – 1v1 – HE Nguồn convert: Tàng Thư Viện Số chương: 68 chương + 10 phiên ngoại Nhân vật chính: Kiều Hội & Từ Diệc Dương Truyện được edit và chia sẻ tại mocgacxep.wordpress VĂN ÁN Điều điên cuồng nhất mà Kiều Hội làm trong cuộc đời này chính là kết hôn chớp nhoáng ở độ tuổi hai mươi với ảnh đế Từ Diệc Dương. Cuộc sống hôn nhân trôi qua hết sức bình dị đơn giản. Mỗi ngày Từ Diệc Dương đều sẽ tặng Kiều Hội nụ hôn chúc ngủ ngon ngọt ngào, hay khi ra ngoài quay phim đều thông báo lịch trình cặn kẽ cho cô biết. Mọi thứ dường như rất hoàn hảo, chỉ có một điều khiến Kiều Hội băn khoăn nhất chính là ngay cả khi hai người thân mật nhất nụ hôn Từ Diệc Dương dành cho cô đều nhẹ nhàng dịu dàng, ngập tràn sự kiềm chế. Kiều Hội ủ rũ tâm sự với bạn mình, “Anh ấy chiều chuộng mình giống như chiều chuộng con gái vậy.”    ° ° °   Vào đúng ngày bộ phim mới của Từ Diệc Dương đóng máy, scandal giữa anh và nữ chính trong phim nổ ra. Vô số người hâm mộ couple của hai người mở tiệc ăn mừng thâu đêm. Kiều Hội lúc này ngồi trên giường hai chân bắt chéo, suy nghĩ cẩn thận cuối cùng đưa ra yêu cầu ở riêng với anh. Ngay trong đêm, Từ Diệc Dương vội vã trở về bất chấp mưa bão, cả người anh ướt đẫm, đuôi mắt hút hồn giờ đây đỏ bừng chất vấn cô, “Tại sao?” Cô gái trước mặt mặc bộ đồ ngủ hồng nhạt, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc trả lời: “Khoảng cách giữa hai chúng ta quá nhiều, sẽ không ai nghĩ em và anh là một cặp. Chúng ta không hợp ở bên nhau.” Ngày hôm sau, mọi người đổ xô vào xem bức ảnh đứng đầu hotsearch. Trong bức hình thấy rõ ảnh đế Từ Diệc Dương ôm hôn cô vợ nhỏ triền miên. Câu chuyện tình yêu của – Nghệ sĩ tuyến mười tám & Đại minh tinh ***   Review: 04/10/2021  Văn án:    Điều điên cuồng nhất mà Kiều Hội làm trong cuộc đời này chính là kết hôn chớp nhoáng ở độ tuổi hai mươi với ảnh đế Từ Diệc Dương.   Cuộc sống hôn nhân trôi qua hết sức bình dị đơn giản. Mỗi ngày Từ Diệc Dương đều sẽ tặng Kiều Hội nụ hôn chúc ngủ ngon ngọt ngào, hay khi ra ngoài quay phim đều thông báo lịch trình cặn kẽ cho cô biết.   Mọi thứ dường như rất hoàn hảo, chỉ có một điều khiến Kiều Hội băn khoăn nhất chính là ngay cả khi hai người thân mật nhất nụ hôn Từ Diệc Dương dành cho cô đều nhẹ nhàng dịu dàng, ngập tràn sự kiềm chế.   Kiều Hội ủ rũ tâm sự với bạn mình, “Anh ấy chiều chuộng mình giống như chiều chuộng con gái vậy.”   Vào đúng ngày bộ phim mới của Từ Diệc Dương đóng máy, scandal giữa anh và nữ chính trong phim nổ ra. Vô số người hâm mộ couple của hai người mở tiệc ăn mừng thâu đêm.   Kiều Hội lúc này ngồi trên giường hai chân bắt chéo, suy nghĩ cẩn thận cuối cùng đưa ra yêu cầu ở riêng với anh.   Ngay trong đêm, Từ Diệc Dương vội vã trở về bất chấp mưa bão, cả người anh ướt đẫm, đôi mắt hút hồn giờ đây đỏ bừng chất vấn cô, “Tại sao?”   Cô gái trước mặt mặc bộ đồ ngủ hồng nhạt, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc trả lời: “Khoảng cách giữa hai chúng ta quá nhiều, sẽ không ai nghĩ em và anh là một cặp. Chúng ta không hợp ở bên nhau.”   Ngày hôm sau, mọi người đổ xô vào xem bức ảnh đứng đầu hotsearch.   Trong bức hình thấy rõ ảnh đế Từ Diệc Dương ôm hôn cô vợ nhỏ triền miên   ***   Trên đời này đa số các cặp đến với nhau đều nhờ duyên nhờ phận, dù hai người có cuộc sống hoàn toàn không giao nhau, nhưng lại có duyên gặp được nhau rồi thì sẽ nên đôi nên lứa.   Cùng xuất thân từ đại học điện ảnh Bắc Thành, Kiều Hội là cô sinh viên nhỏ năm ba còn chưa tốt nghiệp, Từ Diệc Dương đã là ảnh đế xuất đạo nhiều năm, đứng trên đỉnh cao sự nghiệp.   Duyên phận giữa hai người cũng thật diệu kỳ, tưởng như không thể nào có điểm chung để gặp gỡ nhau vậy mà vẫn gặp được nhau. Từ Diệc Dương trong một lần về trường đại học thăm bạn cũ thì nhận được cú điện thoại đoạt mạng của mẹ Từ, mẹ Từ hối thúc anh tìm bạn gái và mang bạn gái về cho bà. Cũng đã ba mươi rồi mà chưa khiến mẹ bớt lo.   Kiều Hội vô tình ngồi ở băng ghế phía sau nghe được câu chuyện, nghe giọng nói quen thuộc của thần tượng, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cô là: Thì ra nam thần tầm cỡ như Từ Diệc Dương cũng bị mẹ hối thúc lấy vợ. Cô lại không cẩn thận nói ra tiếng lòng mình.   Cuộc gặp gỡ đầu tiên bắt đầu như thế đấy.   Đến khi cầm giấy đăng ký kết hôn trên tay rồi, Kiều Hội vẫn không hiểu sao mình và Từ Diệc Dương mới gặp nhau ba lần mà đã đồng ý lấy người ta. Cô vừa đủ tuổi kết hôn thì đã làm liều như vậy rồi, giấu hết mọi người bí mật kết hôn. Nhưng Kiều Hội không hối hận, vì ít ra cô cũng thích Từ Diệc Dương, còn hơn là sau này bị ba mình đem đi liên hôn thương nghiệp.   Cuộc sống hôn nhân của hai người như ly nước ấm, uống vào ấm đến tận trái tim. Cô gọi anh là Từ tiên sinh, anh cũng gọi cô là Từ phu nhân, xưng hô ngọt ngào của họ lúc chỉ có hai người, như một bí mật nhỏ không muốn ai biết đến. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)   Nhưng mà vấn đề không muốn ai biết đó chỉ là tâm tư của Kiều Hội mà thôi. Từ Diệc Dương ba mươi mới cực khổ lấy được một cô vợ nhỏ hơn mình tận chín tuổi, xinh đẹp ngọt ngào lại ngoan ngoãn dịu dàng, anh hận không thể đi khoe khắp nơi. Dù vậy thì anh lỡ hứa với Kiều Hội giữ bí mật rồi, anh biết cô lo chuyện này lộ ra sẽ bất lợi với anh nên anh cũng ngọt ngào mà giữ bí mật với cô.   Từ phần giới thiệu mọi người có thể thấy ảnh đế Từ Diệc Dương siêu sủng cô vợ nhỏ nhà mình luôn ý.   Kiều Hội dù kết hôn với Từ Diệc Dương nhưng không nghĩ mình ôm được một cái đùi to, dù gì thì với cô con gái rượu của doanh nhân bậc nhất Đại Lục, tài nguyên không là vấn đề. Cô chỉ thích diễn kịch, chỉ muốn hòa mình vào vai diễn chứ không có dã tâm phải bạo hồng. Kiều Hội càng không muốn dựa dẫm vào danh tiếng của anh để trải đường cho mình.   Tuy nhiên không thể chối bỏ vận khí mà Từ Diệc Dương mang lại cho Kiều Hội. Cô từ một nghệ sĩ nho nhỏ hơi nổi lên do đóng quảng cáo và vài vai phụ, một đường cầm "kịch bản nữ chính" mà lộ diện với công chúng, khả năng nhảy múa điêu luyện, tính tình tốt lại xinh đẹp, hơn hết là có sự chiều chuộng mờ ám của Từ Diệc Dương nữa.   Tình cảm của Từ Diệc Dương chắc chắn là vừa gặp đã yêu, còn Kiều Hội chính là lâu ngày sinh tình, thiếu nữ ngây thơ làm sao cưỡng lại chân tình của nam thần. Viết mấy dòng này làm liên tưởng tới scandal của nam lưu lượng gần đây ghê, nhưng Từ Diệc Dương là lấy kết hôn làm tiền đề nha, không phải đùa giỡn lưu manh nên đừng ai nghĩ oan anh tội nghiệp.   Truyện còn có một nữ pháo hôi Lục Đình là con gái riêng, chị gái cùng cha khác mẹ của Kiều Hội, cũng là một nghệ sĩ nhỏ lăn lộn trong giới giải trí. Lục Đình không được mang họ Kiều, mẹ cô cũng không được ba Kiều cưới về nhà nên thứ Kiều Hội có là thứ mà cô ta hằng ao ước, cô ta có sở thích cướp bạn trai của Kiều Hội. Cô ta làm mình khá ấn tượng khi hùng hồn mạnh miệng nói với Kiều Hội, cô ta đã cướp được một lần, hai lần thì sẽ có lần tiếp theo nữa, nhưng mà quá tam ba bận, đến mặt của Từ Diệc Dương cô ta còn không có cửa gặp thì ngon mà cướp đi. Đối với kết cục của nhân vật này chỉ nhận xét một chữ: Đáng.   Xuyên suốt cả truyện là quá trình rải đường từ thầm kín đến công khai, rén rén nắm tay đến đoạn sau là cầu hôn trực tiếp. Tâm lý FA mà không vững là sẽ xỉu ngang vì tổn thương đó. Tổn thương nhưng mình thích. ____   *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. *Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^ Cre pic: Google/huaban Nguồn chuyển ngữ: Mộc & Phồn Tinh   Mời các bạn mượn đọc sách Nhật Ký Tân Hôn Cùng Ảnh Đế của tác giả Thập Lục Nguyệt Tây Qua.
Chào Em, Bảo Bối!
Văn án 1 Một hotsearch có tiêu đề  “Bạn có nhớ về trường cấp ba không?” đã thu hút vô số người nhấp vào và tìm kiếm hàng đầu là một video phỏng vấn. Phóng viên chặn Lục Trạch lại, người đã thành công thu hút sự chú ý vì vẻ ngoài của anh ấy: “Những năm cấp ba của cậu có hạnh phúc không?” Lục Trạch:  “Rất vui vẻ. Tôi thích đọc tiểu thuyết trong lớp. Tôi đọc hầu hết là tiểu thuyết trinh thám. Thỉnh thoảng cùng vài người bạn chơi game, những lúc mệt mỏi thì nằm dài ra bàn. Tôi cũng trộm sử dụng điệm thoại bằng cách giấu nó vào trong tay áo, khi lão sư bước vào, tôi sẽ giơ cánh tay lên và điện thoại chui vào ống tay áo không ai hay biết “. Phóng viên bật cười: “Thì ra một anh chàng đẹp trai như vậy cũng chơi trò lén lút nha. À đúng rồi, hiện tại cậu học trường đại học nào vậy?” Vẻ mặt Lục Trạch lạnh lùng: “Thanh Hoa.” Phóng viên: “……” Phóng viên suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi: “Vậy thì em trai này, cậu có bạn gái chưa?” Lục Trạch mới vừa rồi còn vẻ mặt lạnh lùng lại lập tức cười cười, đứng thẳng lên: “Đã có, cô ấy là người tôi yêu nhất.” ———————– Khi Giang Niên xem đoạn video này, vô số cư dân mạng đang gào thét vì bạn trai của cô. Cô nằm trên người Lục Trạch nói: “Trạch ca, lần đầu tiên gặp em anh đã không nói như vậy.” Lục Trạch sắc mặt trở nên cứng ngắc, liền ôm Giang Niên hôn xuống: “Ngoan, đó là do em nghe lầm” ********** 2 Lục Trạch lười quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cũng không sợ hãi bất cứ điều gì. Nhưng một Lục Trạch như vậy cũng chỉ nói với mỗi một mình Giang Niên rằng: “Niên Niên, hãy để anh hôn em, anh sẽ trao em cả cuộc đời của anh.” Nam học bá lười nhác thâm tình x Nữ thông minh dễ thương siêu cấp ngọt. *** Ngày 1 tháng 9, Chủ nhật, một ngày trời nắng. Cái nắng nóng như thiêu như đốt ở Viễn Thành vẫn chưa biến mất, hiện tại mới 6, 7 giờ sáng mà mặt trời đã lên cao, từng chút một cho thấy hôm nay là một ngày nắng nóng gay gắt. Giang Niên buộc mái tóc thẳng dài ngang lưng thành cao lên thành đuôi ngựa, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện vài giọt mồ hôi. Cô hút ngụm sữa đậu nành cuối cùng trong cốc, lấy khăn giấy Khương Thi Lam đưa cho lau miệng, sau đó ném khăn giấy cùng chiếc cốc vào thùng rác ven đường. “Niên Niên”, Khương Thi Lam thở dài “Không phải mình nói rồi sao, lớp 5 và lớp 19 cách nhau xa quá , sao cậu lại ở tầng bốn kia chứ? “ Giang Niên cũng thở dài “Mình đã nói cách bố trí lầu của trường chúng ta rất là kỳ quái, đặc biệt là lớp 11, toàn bộ lầu bốn chỉ có lớp mình và lớp 20. Cậu nói thử xem, nhà trường sắp xếp một lớp trọng điểm ban tự nhiên và một lớp trọng điểm ban văn cạnh nhau, rốt cuộc có ý tứ gì? Thật sự không phải về phương diện yêu sớm đấy chứ?” Trung học Minh Lễ có ba tòa nhà giảng dạy chính , đó là tòa nhà cao thứ nhất, tòa nhà cao thứ hai và tòa nhà cao thứ ba. Tất nhiên, mặc dù điều này nghe có vẻ vô nghĩa … Cũng có thể để tránh cho cái tên của tòa nhà nghe có vẻ vô nghĩa, Minh Lễ cũng cẩn thận đặt cho ba tòa nhà ba cái tên. Gọi là — Tòa nhà Khải Hàng, Tòa nhà Chí Hằng, Tòa nhà Đằng Phi Mặc dù vậy, mọi người vẫn gọi là lầu một, lầu hai, lầu ba. Lớp 11 vừa khai giảng liền phân ban xã hội tự nhiên , Giang Niên được phân vào lớp trọng điểm duy nhất ban khoa học tự nhiên của khối 11, cũng chính là lớp 19. Lớp 19 và lớp 20 lần lượt là các lớp trọng điểm của ban tự nhiên và xã hội, cả hai đều ở lầu hai tầng bốn, cách các lớp khác một khoảng lớn, như ở hẳn một khu biệt lập. Khương Thi Lam trợn mắt, thấp giọng nói: “Hạ Gia Dương hình như cùng lớp với cậu thì phải.” Giang Niên cũng phối hợp mà thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cậu có chị em là mình ở đây mà, nhất định mỗi ngày đều sẽ báo cáo tin tức cho cậu đầy đủ.” Khương Thi Lam có chút ngượng ngùng vén tóc mái ra sau tai, hơi quay đầu lại: “Ý của mình không phải như vậy đâu …” “Không sao hết, chị em mình với nhau thôi mà” Giang Niên tiếp tục phối hợp, “Mình biết cậu không phải có ý đó, chỉ là mình nhàn rỗi bát quái tin tức của hắn với cậu mà thôi” Giang Niên biết điều như vậy, Khương Thi Lam không cố trốn tránh nữa. Đương nhiên, từ tận đáy lòng, cô thực sự không muốn trốn tránh. “Vậy, huyền thoại Lục Trạch kia cũng học cùng lớp với cậu sao?” Khương Thi Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi. Giang Niên phụt cười, cô không ngờ rằng Khương Thi Lam sẽ dùng “huyền thoại Lục Trạch” để gọi vị học thần kia. Bất quá, Giang Niên chưa gặp qua Lục Trạch bao giờ, trong suy nghĩ của cô ấy, Lục Trạch hẳn là một nhân vật ở một cấp bậc khác trong truyền thuyết đi. — Cái tên ấy đứng ngay ở vị trí đầu tiên trên danh sách lớp. “Hôm trước mình đến xem Hạ Gia Dương chơi bóng rổ, cậu chưa thấy người ta hâm mộ Lục Trạch như thế nào đâu! Thật là điên rồ mà. Lục Trạch lau mồ hôi thôi đã khối đứa che miệng thét chói tai “, Khương Thi Lam nhớ lại tình huống lúc ấy vẫn không thể không thở dài, “Bất quá mình có thể hiểu được, bởi vì chính mình cũng cảm thấy Lục Trạch thật sự rất đẹp trai.” Giang Niên cố tình trêu chọc cô bạn nhỏ: “Thế Hạ Gia Dương hay Lục Trạch đẹp trai vậy ta?” Khương Thi Lam vậy mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ : “À … ừm …” Cảm thấy có chút khó xử, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt trêu ghẹo của Giang Niên lập tức có phản ứng đuổi theo mà đánh: “Giang Niên, sao cậu sao lại xấu như vậy chứ!” Chạy một mạch đến tầng dưới tòa nhà thứ hai, Khương Thi Lam cuối cùng cũng dừng lại thở hỗn hển, gương mặt đỏ hồng nói: “Mình sẽ chờ cậu cùng về”, sau đó chạy vào phòng học lớp 5 ở lầu một. .   Mời các bạn mượn đọc sách Chào Em, Bảo Bối! Của tác giả Dung Vô Tiên.
Yêu Em Một Lời Khó Nói Hết
Hán việt: Ái ngươi trong lòng khó khai Tác giả: Tử Liễm Edit + Beta: Yin Yang's House Bìa: Lumière Thể loại: Nguyên sang, hiện đại, HE, Tình cảm, ngọt sủng, song hướng yêu thầm, cưới trước yêu sau, nhẹ nhàng, đô thị tình duyên, ấm áp, duyên trời tác hợp, 1v1,.. Văn án Lộ Phân Phân nghi ngờ chồng cô ấy là một con robot. Kết hôn nửa năm, cuộc sống vợ chồng vẫn luôn hoạt động theo lịch trình: —-7:30 sáng – moah moah. —-12:30 trưa – Đi ăn trưa. —-21:30 tối – Trong sáng đắp chăn bông ngủ. Mỗi tháng vào ngày 15 âm lịch – trong thẻ cô sẽ có thêm 100.000 nhân dân tệ(~352.229.000VNĐ). Người đàn ông cứng nhắc này, quý trọng lời nói hơn cả vàng, không hiểu phong tình, không bao giờ nổi giận với cô, chịu thương chịu khó, khả năng kiếm tiền số một, trông như một thành phẩm AI được bán ngoài thị trường. Lộ Phân Phân càng nhìn càng thấy ngũ quan của chồng mình giống như một nhân vật được điêu khắc nhân tạo, tinh xảo quá mức, hơn nữa tính cách cũng rất lãnh đạm không giống như con người. Mấy tháng sau… Lộ Phân Phân nhìn thấy kết quả của que thử thai rồi vô cùng sửng sốt: Người máy này thực sự đã làm cô mang thai!!! Minh Thì Tiết đỡ trán, khẽ nhíu mày: Anh thực sự nhạt nhẽo như vậy sao? Một câu tóm tắt: Chồng tôi chỉ biết nạp tiền vào thẻ tôi thì phải làm sao đây? Hàm ý: Gieo nhân nào gặt quả đấy. *** Reviewer: AI_Anh Đào Designer: AI_Trường Xuân Thể loại: Hiện đại, Cưới trước yêu sau, Sạch, Sủng Ngọt, Nhẹ nhàng, HE Độ dài: 37 Tình trạng: Hoàn edit Văn án: Lộ Phân Phân nghi ngờ chồng cô ấy là một con robot. Kết hôn nửa năm, cuộc sống vợ chồng vẫn luôn hoạt động theo lịch trình: —-7:30 sáng – moah moah. —-12:30 trưa – Đi ăn trưa. —-21:30 tối – Trong sáng đắp chăn bông ngủ. Mỗi tháng vào ngày 15 âm lịch – trong thẻ cô sẽ có thêm 100.000 nhân dân tệ (~352.229.000VNĐ). Người đàn ông cứng nhắc này, quý trọng lời nói hơn cả vàng, không hiểu phong tình, không bao giờ nổi giận với cô, chịu thương chịu khó, khả năng kiếm tiền số một, trông như một thành phẩm AI được bán ngoài thị trường. Lộ Phân Phân càng nhìn càng thấy ngũ quan của chồng mình giống như một nhân vật được điêu khắc nhân tạo, tinh xảo quá mức, hơn nữa tính cách cũng rất lãnh đạm không giống như con người. Mấy tháng sau… Lộ Phân Phân nhìn thấy kết quả của que thử thai rồi vô cùng sửng sốt: Người máy này thực sự đã làm cô mang thai!!! Minh Thì Tiết đỡ trán, khẽ nhíu mày: Anh thực sự nhạt nhẽo như vậy sao? *** Lộ Phân Phân không ngờ rằng, sẽ có một ngày miếng mồi béo bở như thế lại rơi trúng đầu mình. Sau bao nhiêu lần xem mắt thất bại, bỗng nhiên cô được một người đàn ông đẹp trai, giàu có ngỏ lời muốn kết hôn cùng cô. Trên đời không bao giờ có chuyện tình cờ nhận được miếng bánh ngon, lại còn là loại cực phẩm hiếm có khó tìm như vậy. Cô buộc phải đi xem mắt vì lý do bất đắc dĩ, còn anh chàng kia vội vàng muốn kết hôn, chẳng phải cũng do có nguyên nhân sâu xa nào đó hay sao? Ví dụ như, xem cô là kẻ thế thân chẳng hạn? Lộ Phân Phân nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, không biết nên vui hay nên buồn. Kể từ ngày hôm nay cô chính thức theo chồng bỏ cuộc chơi, với một người đàn ông mà ngay cả chính cô cũng không hề biết rõ. Dẫu biết rằng anh xem cô là kẻ thế thân, nhưng chính anh đã cứu lấy cô trong lúc cô đang cùng đường bí lối. Một người đàn ông vừa có gia thế và ngoại hình, vừa hào phóng lại quân tử như anh, trên thế gian này có được mấy người đâu? Lộ Phân Phân tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng đối xử với anh thật tốt, đáp ứng những yêu cầu của anh, hai người sẽ sống một cuộc sống vợ chồng hòa hợp, dù rằng cô không phải là cô gái ấy. Câu chuyện này giống hệt như một giấc mơ, nhưng là giấc mơ đẹp mà cô chẳng bao giờ muốn tỉnh lại. … Minh Thì Tiết là một người chồng trông có cảm giác hơi giống “robot”, làm việc và nghỉ ngơi rất có kỷ luật. Lúc đầu Lộ Phân Phân không thể theo kịp đồng hồ sinh học của anh, nhưng dần dà lại bị anh tập cho thành thói quen từ lúc nào chẳng biết. Chẳng những vậy, sống với nhau lâu, cô còn phát hiện ra thêm nhiều điểm tốt của người chồng hoàn mỹ này. Anh quá đỗi dịu dàng, đối xử với cô quá tốt, khiến cô cứ ngỡ như anh thật sự yêu mình chứ không phải mình chỉ là một kẻ thế thân. Trái tim của Lộ Phân Phân đã đóng chặt, rất khó mở lòng ra với ai, nhưng người đàn ông này luôn có thể nhìn thấu được tất cả. Tuy biết anh không thực sự yêu cô mà chỉ xem cô như chỗ dựa tinh thần, nhưng đó giờ cô bị đối xử khắc nghiệt, đột nhiên xuất hiện một người chăm sóc tận tình cho mình, cho dù chỉ là thế thân thôi cô cũng vừa mừng vừa lo. Rồi theo thời gian trôi, cảm giác bất an ấy càng tăng lên, kèm theo một loại tình cảm khác không thể nói thành lời. Mỗi lần chạm vào anh, trái tim cô bắt đầu trở nên mất khống chế. Từ trước đến nay cô chưa từng yêu đương với ai, kết hôn với Minh Thì Tiết cũng là do bất đắc dĩ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ rung động trước một người nào đó. Trước đây cô vô cùng tự tin, là một nàng công chúa nhỏ thích gì làm nấy. Nhưng kể từ ngày công chúa bị mất đi lãnh thổ, cô đã không còn cảm giác an toàn nữa, không dám bộc lộ hết cảm xúc thật của bản thân, chậm rãi học được cách kiềm chế, cách nuốt cơn giận vào lòng. Lộ Phân Phân nhận ra, từ khi gặp Minh Thì Tiết, cuộc đời của cô đã bắt đầu thay đổi. Có anh bên cạnh khiến cô dần dần tự tin hơn, đôi lúc không tự chủ được bộc lộ ra cảm xúc thật của mình. Cô biết mình phải lòng anh mất rồi, nhưng chẳng rõ trong lòng anh thật sự có cô, hay cô vẫn chỉ là cái bóng của người khác? Nhưng Lộ Phân Phân không hay biết rằng, Minh Thì Tiết chưa bao giờ xem cô là thế thân. Trong lòng anh từ trước đến nay chỉ yêu mỗi một người mà thôi, kể từ cái ngày anh được cô gái đó cứu giúp. Thật ra giữa hai người có một câu chuyện xưa. Chuyện một “chị đại” xinh đẹp giàu có đã dang tay ra cứu lấy một nam sinh mập mạp bị đánh đến bầm dập. Kể từ đó, hình bóng cô gái đã khắc sâu trong tim chàng trai kia, anh đã âm thầm dõi theo cô trên một quãng đường dài. Cuối cùng, ông trời cũng cho anh cơ hội đến gần người con gái anh yêu. Những chuyện đau lòng cô đã trải qua, anh sẽ cố gắng dùng tình yêu của mình bù đắp lại tất cả. “Em không cần cố tình lấy lòng bất cứ người nào, kể cả anh. Em muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười, hãy cứ là chính mình. Em chính là người tốt nhất.” “Anh không chỉ thích Lộ Phân Phân tuổi 16, cũng không chỉ thích mỗi Lộ Phân Phân tuổi 25. Người anh thích, là toàn bộ Lộ Phân Phân.” Anh yêu em, một lời khó nói hết! … “Yêu em một lời khó nói hết” là một bộ truyện tuy không quá dài nhưng có nội dung khá hay và sâu sắc. Lộ Phân Phân là một cô gái vì biến cố gia đình nên không có cảm giác an toàn, luôn thu mình lại trong một lớp vỏ bọc, nhờ tình yêu chân thành và sự thâm tình của Minh Thì Tiết khiến cô dần lấy lại tự tin, từ từ mở lòng mình và bước đến bên anh. Mặc dù ban đầu nam chính Minh Thì Tiết không khiến mình quá ấn tượng, nhưng càng về sau anh lại làm mình khá ưng ý. Anh thuộc trường phái hành động, dù không nói quá nhiều, nhưng những cử chỉ ân cần cùng sự dịu dàng của anh sẽ khiến tim bạn thực sự tan chảy đấy :3 Nếu bạn thích những câu chuyện nhẹ nhàng ngọt ngào không quá sóng gió, nếu bạn thích truyện yêu thầm, vậy thì đây chính là bộ truyện mình nhiệt liệt đề cử đến bạn nhé :”> Lọt hố ngay thôi nào bạn ơi!!! ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Yin Yang’s House *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Hôm nay ánh nắng mặt trời rất tốt, gió cũng rất tốt, tâm trạng cũng rất tốt. Lộ Phân Phân nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, ngược lại không biết đây là tốt hay không tốt? Cô đã kết hôn. Về đối tượng kết hôn cô không hiểu rõ. Chỉ biết tên đối phương qua hai ba lần đi xem mắt, cô và người đàn ông xa lạ kia đã nên duyên vợ chồng. Nó giống như một giấc mơ. Tuy nhiên, đây là một giấc mơ đẹp khiến cô không bao giờ muốn tỉnh mộng. Mười ba ngày trước, Mãn Hồng Ngọc đến đòi nợ Lộ Phân Phân, đe dọa sẽ phá nát cái cửa hàng của cô, vì vậy cô buộc phải đi xem mắt. Ngày đầu tiên, cô đã gặp “nam thần” mới nổi trong giới trò chơi, khinh thường cô trong livestream có hai mươi người hâm mộ, bởi vì anh ta có hai mươi vạn fan. Lộ Phân Phân mặc một chiếc sườn xám thêu màu xanh trắng, tóc đen dài ngang eo, khuôn mặt tuyệt đẹp, đuôi mắt lạnh lùng quyến rũ. Đối phương có vẻ rất thích thú với vẻ ngoài của cô, hỏi cô có chấp nhận anh ta có nhiều “nữ thần” trong game hay không? Lộ Phân Phân kêu anh ta cút đi. Ngày thứ hai, người đàn ông đến xem mắt là người có nghề nghiệp ổn định, một phú nhị đại, có nhà có xe, mắt cao hơn đầu, nói chuyện quanh co, là một bậc thầy khéo đưa đẩy. Sợ cô không tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu thế giới, hỏi cô có thích làm việc nhà không. Lộ Phân Phân khuyên anh ta nên đi tìm bảo mẫu. Ngày thứ ba, người cô gặp là giám đốc điều hành của một công ty đa quốc gia. Mức lương trung bình hàng năm lên tới hàng triệu đô la, anh ta lái xe BMW, trên tay đeo chiếc đồng hồ Omega năm vạn. “Cô Lộ, cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, không còn là một thiếu nữ mười tám tuổi, không phải là cô đang ảo tưởng tìm được một người đàn ông vừa đẹp trai lại giàu có chứ?” Vẻ ngoài của Lộ Phân Phân giống như một bình hoa di động không não, rất xinh đẹp nhưng lại vô cùng khó chiều. Người đàn ông đi BMW này từng qua lại với rất nhiều phụ nữ. Đối với loại phụ nữ như vậy, những đàn ông theo đuổi chắc chắn sẽ không tệ, lâu dần nhất định sẽ sinh ra vẻ đạo đức giả. Nhận thấy loại phụ nữ này đã quen bám víu đàn ông, anh ta liền thay đổi thái độ lạnh lùng, nói chuyện không khách khí. “Giống như ông chủ lớn của tôi. Anh ta mang dòng máu lai Trung Anh, hậu duệ của dòng dõi quý tộc, giàu có, đẹp trai. Có hàng tá tài sản đứng tên anh ta, còn sở hữu khu Phú Nghênh Đình Uyển. Nhưng mà người ta muốn kết hôn hay hẹn hò cũng phải tìm thiên kim tiểu thư ở các gia đình quý tộc hay là các cô gái môn đăng hộ đối, chắc cũng sẽ không tìm một cô gái bình thường như cô đúng không?” Đôi mắt đẹp của Lộ Phân Phân tỏ ra không nhiều cảm xúc: “Tôi có thể thanh toán không?” Người đàn ông BMW cho rằng mình đã nghe nhầm: “Cái gì?” Lô Phân Phân: “Đã hết mười phút rồi.” Người đàn ông BMW cảm thấy không thể tin được: “Như vậy là cô có việc cần đi sao?” Đôi mắt Lô Phân Phân biến đổi không ngừng. Ánh mắt toát lên vẻ nuối tiếc, khuôn mặt mỉm cười vô cùng nhẹ nhàng: “Là tôi cảm thấy không xứng với anh. Tôi chỉ lái chiếc Volkswagen Bora được trả trước 40.000 USD. Nhưng đối với chiếc BMW thì thật sự khác một trời một vực.” Người đàn ông BMW nghe vậy cười đắc ý, vẻ mặt tràn đầy sự tự tin trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài bình thường của anh ta. “Đại khái, tôi cũng rất thích kiểu phụ nữ đơn giản như cô Lộ. Nếu không có vấn đề gì, cô có thể chuyển đến nhà tôi sống. À khu tôi sống là Phú Nghênh Đình Uyển, bên đấy tương đối thuận tiện. ” Phú Nghênh Đình Uyển là một khu nhà giàu nổi tiếng. “Những chuyện khác, sau này chúng ta có thể từ từ tìm hiểu” Lô Phân Phân giật giật khóe miệng, thần sắc vô cùng mệt mỏi: “Cảm ơn, nhưng tôi sống ở phố cũ đã quen rồi.” Nhân viên phục vụ bước ra, dọn dẹp đồ ăn. “Người này trông có vẻ đàng hoàng nhưng thật ra lại rất đê tiện. Mới gặp mặt lần đầu đã muốn lên giường với con gái nhà người ta. Phi! Anh ta cũng không biết một chiếc túi của chị đã mua đủ 10 chiếc xe của anh ta!” Lộ Phân Phân không tiếp lời. Ba phút sau. Người đàn ông BMW quay lại, bước chân có vẻ vội vàng, ánh mắt nhìn cô tỏ ra vô cùng sợ hãi. Anh ta tiến đến một cách vội vã, hỏi: “Xin lỗi, cô có thời gian không?” Lộ Phân Phân cảm thấy bối rối với vẻ mặt hoảng sợ của anh ta, nhưng cô cũng quá lười để ứng phó: “Xin lỗi, tôi đang vội.” Giọng nói của người đàn ông BMW xen lẫn những âm thanh run rẩy: “Cô Lộ, vừa rồi tôi nói những lời hơi quá khích, mong cô đừng để trong lòng.” Lộ Phân Phân chống khuỷu tay lên mặt bàn, tự hỏi tại sao người đàn ông trung niên cao béo lúc nào cũng tỏ vẻ cao thượng này lại trở nên khiêm nhường như vậy. Cô không tin trên thế giới này lại có liếm cẩu*. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Hai vệ sĩ áo đen đứng ngoài cửa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest giày da đi vào. Người đàn ông này rất cao, nhìn cũng gần một mét chín, ngũ quan lập thể, đường nét tinh xảo. Đó là một khuôn mặt lai vô cùng hoàn hảo. Anh đứng ngược sáng nên cơ thể cao lớn được bao phủ bởi ánh sáng. Lộ Phân Phân có chút thất thần. Người đàn ông BMW nhìn thấy người đàn ông đó tiến lên nghênh đón giống như một con ngựa chờ chủ: “Tổng giám đốc Minh, cô Lộ hình như không có thời gian …”. “Tôi rảnh.” Lộ Phân Phân chống cằm quay đầu, cố ý làm trái ý người đàn ông BMW kia: “Có việc gì?” “Xin chào.” Giọng nói của người đàn ông này rất dễ nhận biết, giọng nam trầm, âm trầm rất đặc biệt. “Xin chào.” Người đàn ông khẽ hỏi: “Tôi có thể ngồi đây không?” Hình như không quá lưu loát tiếng phổ thông Trung Quốc. Tuy rằng là anh chủ động bắt chuyện, nhưng lại không có tỏ vẻ tùy tiện, cử chỉ cũng rất chững chạc. Lộ Phân Phân rút tay lại rồi ngồi xuống: “Xin mời.” Nhân viên đứng bên cạnh cũng nhìn đến ngơ ngác, thiếu chút nữa đã quên đưa menu đồ ăn. Bởi vì cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy mà còn chạy đi xem mắt. “Xin chào, tiên sinh cần gọi món gì?” Người đàn ông giơ tay lên, ra hiệu cho nhân viên đưa menu thức ăn cho Lộ Phân Phân. Lộ Phân Phân gọi món, tuy đã ngồi cả một buổi chiều nhưng cô vẫn chưa ăn gì. Món ăn ở đây rất đắt tiền, cho dù theo lễ nghĩa đã chia AA nhưng vẫn rất đắt, xem như thử thách một chút, Lộ Phân Phân gọi món cơm chiên rẻ nhất, sau đó đưa menu cho người đàn ông đối diện. Hy vọng anh có thể trò chuyện với cô lâu một chút, cùng nhau ăn cơm chiên. Người đàn ông cúi đầu nhìn vài lần trên menu sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Phân Phân. Lộ Phân Phân ngước mặt tiếp nhận ánh mắt của anh. Đôi mắt anh thâm trầm, đáy mắt sâu thẳm khiến cô không nhìn ra được anh đang nghĩ gì. Cho nên cô không có cách nào xác định được bên trong anh có đang che giấu điều gì dưới vẻ ngoài cao quý đó không? Người đàn ông đứng dậy, lòng bàn tay áp sát bộ đồ, nghiêng người đưa menu cho cô rất nhẹ nhàng. “Nhìn xem, còn cần thêm chút gì nữa không?” Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, mang lại cảm giác ôn nhu không thể giải thích được. Khoảng cách giữa hai người lập tức bị rút gọn, Lộ Phân Phân chỉ nhìn anh một cái sau đó liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Trong lòng cô có chút khác thường, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô rất kỳ lạ. Không biết có phải cô bị ảo giác hay không? Cô cảm giác anh dường như đang nhìn chằm chằm vào cô không hề rời mắt. Điều này không phù hợp với khí chất của một quý ông có vẻ ngoài lạnh lùng như vậy. Lúc anh đưa menu cho cô, Lộ Phân Phân đã thấy chiếc đồng hồ xa xỉ trên cổ tay anh. Cô có con mắt nhìn thấu các mặt hàng cao cấp trên thế giới, giá của chiếc đồng hồ này có thể mua được hai căn phòng. Lộ Phân Phân cúi đầu thất thần xem menu, vốn định gọi thêm tôm nướng phomai nữa, nhưng thấy anh đã đặt. Lộ Phân Phân có chút ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông này có khẩu vị hợp với cô như vậy. Đều thích ăn các món đắt tiền nhưng số lượng của chúng trên đĩa rất ít, hầu như không đủ ăn. Nếu như là vài năm trước, Lộ Phân Phân chi tiền cho những thứ này đều không chớp mắt, nhưng bây giờ nợ nần chồng chất, cô không dám lãng phí nhiều như vậy. Cô ngẩng đầu lên: “Gọi ngài như thế nào?” “Minh Thì Tiết.” “Lộ Phân Phân.” Cô chậm rãi nâng ly nước lên, lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mắt. Toàn thân anh là những sản phẩm phiên bản giới hạn. Nếu nghĩ rằng Minh Thì Tiết giàu có không thôi thì đây chắc chắn là một sự xúc phạm đến anh. Khí chất ngông cuồng, quý tộc bẩm sinh của người đàn ông này mấy tên phú nhị đại mới nổi không thể có được. “Ngài là ông chủ của Lưu tiên sinh sao?” Cô hỏi lại. Minh Thì Tiết nhìn cô chăm chú, ánh nến đung đưa nhẹ nhàng, lông mi dài của anh ngả bóng bên cạnh sống mũi cao: “Đúng vậy.” Lộ Phân Phân trong lòng thở dài, không ngờ cô lại mời nhiều ông chủ giàu có trong một buổi xem mắt nhàm chán này. Cô nên giả vờ bị ép buộc đi hay là giả vờ kém cỏi nhỉ? Ông chủ thì chủ yếu là bảo vệ cấp dưới của mình, tốt nhất là nên giả vờ kém cỏi. “Minh tiên sinh, nhà tôi hiện tại là như thế này. Đã nghèo lại còn nợ một khoản rất lớn…” Minh Thì Tiết: “Bao nhiêu?” “ … ” Lộ Phân Phân chỉ muốn biểu đạt là cô không xứng với nhân tài đắc lực của anh và nể mặt là ông chủ lớn, cô cũng không có ý định vạch trần một người xa lạ. Mời các bạn mượn đọc sách Yêu Em Một Lời Khó Nói Hết của tác giả Tử Liễm.