Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quãng Đời Đánh Mất

Quãng Ðời Ðánh Mất” là quyển tiểu thuyết thứ ba của Dương Thu Hương do nhà xuất bản Hải Phòng in năm 1989, sau “Bên Kia Bờ Ảo Vọng” (1987) và “Thiên Ðường Mù” (1988) – hai tác phẩm đã đưa tên tuổi của bà lên vị trí sáng chói nhất trên văn đàn Việt Nam suốt mấy năm qua. Bộ ba tiểu thuyết này tạo thành một bức tranh hoành tráng công phu của xã hội Việt Nam ngày nay, với biết bao khung cảnh, hình ảnh, nhân vật, tình tiết…Nghệ thuật miêu tả và phê phán hiện thực sắc bén và can đảm, cùng với nỗ lực phản kháng và giải ảo trong các tác phẩm của Dương Thu Hương, đã giúp bà trở thành nhà văn được tìm đọc nhiều nhất, và nổi tiếng nhất cả trong và ngoài nước… sống cuộc đời mình một cách độc lập, can đảm đối diện và chống lại những quyền lực phi lý, nhìn cho đúng và phá vỡ những ảo tưởng xa lạ, yêu thương cuộc đời và con người chân thành…Ðó là một vài thông điệp chính mà “Quãng Ðời Ðánh Mất” gửi đến người đọc…” Nhà văn Dương Thu Hương sinh năm 1947 tại Thái Bình, cư ngụ nhiều năm tại Hà Nội, sau đó lưu trú tại Paris, Pháp. Dương Thu Hương là đảng viên Ðảng Cộng Sản Việt Nam, nhưng đã bị khai trừ ra khỏi Ðảng năm 1989, vì đấu tranh cho dân chủ, vì phê bình nhà nước. Những tác phẩm của Dương Thu Hương không được phép lưu hành tại Việt Nam, vì lý do chính trị. Bà từng bị vào tù vì viết sách, vì phê bình việc áp dụng chủ nghĩa Marx-Lenin tại Việt Nam, vì phản đối độc quyền của Ðảng Cộng Sản. Năm 1994, Bộ Trưởng Văn Hóa Pháp Jacques Toubon trao tặng nhà văn Dương Thu Hương Huân Chương Văn Hóa Nghệ Thuật Chevalier Des Arts Et Des Lettres. Năm 2008, bốn tác phẩm “Bên Kia Bờ Ảo Vọng, Những Thiên Ðường Mù, Tiểu Thuyết Vô Ðề, Chốn Vắng” của bà được đưa vào bộ sách Bouquins. Năm 2009, Giáo Sư Tiến Sĩ Joseph Pivato dạy môn Văn Chương Anh Ngữ tại Ðại Học Athabasca ở Alberta, Canada, đề cử nhà văn Dương Thu Hương vào danh sách xét duyệt Giải Nobel Văn Chương. Dương Thu Hương nhận định: “Lịch sử cận đại của người Việt Nam đã diễn ra trong khói bom và tiếng nổ của đạn pháo. Cuộc chiến tranh Việt-Mỹ chia cắt đến tận lòng sâu của mỗi gia đình. Sự nhầm lẫn, sự bất khả tri không chỉ xảy ra giữa hai nền văn hoá Ðông-Tây mà còn xảy ra ngay giữa lòng dân tộc Việt, giữa các thành viên trong một gia đình, một giòng họ, giữa miền Bắc và miền Nam, giữa bên thắng cuộc và bên thua cuộc, giữa người trong nước và những người sống ngoài biên giới. Tóm lại, những người Việt cũng bị chia cách bởi những con sông. Những con sông thiếu vắng những cây cầu. Khoảng cách giữa người với người có thể còn dài rộng hơn sông, sâu hơn vực thẳm, thế nên, dù trên địa hạt văn chương, tôi coi Albert Camus cao hơn hẳn Jean Paul Sartre, tôi vẫn phải công nhận câu nói nổi tiếng của Sartre là một nghiệm sinh có tính nhân loại, “Tha nhân là địa ngục của ta.” [“Sức Mạnh Của Chủ Nghĩa Ngu Dân.”] “Quãng Ðời Ðánh Mất” của hai nhân vật Trọng và Bích để lại âm hưởng vi diệu trong lòng độc giả: “…Khi con người đã quen sống kiếp mù lòa, ai vạch ra sự ngu dốt tối tăm trong kiếp sống của họ sẽ bị họ coi là quỷ dữ, vì điều đó chứng tỏ cái hèn kém của bản thân họ, và đặt ra những lời thách đố nguy hiểm. Mà chắc chắn họ không đủ khả năng vượt qua…Tình yêu cũng cần lòng can đảm. Giữa bao nhiêu dục vọng của đời sống phải chọn lấy một thứ, phải dập tắt mọi đám cháy để nuôi dưỡng duy nhất ngọn lửa của riêng mình. Tình yêu, hơn mọi thứ tình cảm khác, cần lòng hy sinh và sự trung thực…” (trích) *** Mặt trời mù sau lớp mây bạc, nhưng vòm trời và mặt đất trắng ánh lên. Các đồi cây đan tiêu hớn hở nô giỡn trước gió, ném vào không trung ngọn lửa cuồng nhiệt và thất thường của những vòm lá đỏ như đồng. Trên con lộ chạy vắt qua những trái đồi ngoại ô, chợt xuất hiện một cỗ xe thổ mộ. Nó tiến thẳng vào thành phố, tiếng vó ngựa và tiếng lục lạc mỗi lúc mỗi rõ dần. Lão già Ngạn dỏng tai nghe. Rồi từ trong bếp, hấp tấp lao ra sân, đưa mắt dõi theo, cỗ xe ngựa vượt qua tòa biệt thự trắng, xưa là nhà nghỉ của quan công sứ Pháp, nay lũ trẻ đọc sách và chơi đu quay. Rồi cỗ xe lăn qua khuôn viên, khu trường phổ thông, nhà trẻ... Vượt qua hai cánh cổng để ngỏ của lão, nó đi hút về cuối phố. Lão già bất giác thở dài, đôi vai như còng xuống. Từ mảnh sân bên kia, phân cắt bởi hàng đỗ leo, một ông già cao lớn bước sang. Đưa mắt nhìn khuôn mặt ủ ê của lão Ngạn, ông cất tiếng: - Thôi đi, đừng mất công vô ích. Về được, nó khắc về. - Nhưng tôi nóng ruột... Lão Ngạn đáp, vẻ hằn học không che đậy: Ông có con đâu mà ông biết xót?... Ông già hàng xóm không mảy may phật ý, đáp: - Tôi không có con nhưng trên đời này chẳng riêng ông được quyền làm cha. Không người cha nào xử sự như ông cả...Nhưng thôi, đừng cãi cọ nhau buổi sớm. Pha ấm trà đi. Nói xong, ông kéo ghế ngồi, đôi chân bắt chéo lại. Lão Ngạn súc ấm, bỏ trà pha nước mới. Vừa làm, lão vừa nghĩ: Lúc nào hắn cũng đàng hoàng, mạnh mẽ hơn ta. Dù ngồi ở xó rừng hay ngồi trên ghế của người khác...Trông kìa, dường như chính hắn mới là chủ nhân ngôi nhà này, bộ bàn ghế mây đáng tiền này, cả bình trà bằng sứ đời Thanh này nữa. Đến con trai ta cũng thuộc về hắn. Nó tin hắn như dân đạo tin Chúa Jesu. Cái thằng khốn... Ông già láng giềng vẫn ngồi yên lặng, mắt đăm đăm nhìn dãy đồi đan tiêu nơi chân trời. Tóc ông dày và đen, lưng thẳng. Lão Ngạn đặt bình trà xuống bàn: - Được rồi đây. Ông già rót nước: - Ông uống luôn cho nóng. Lão Ngạn gật đầu: - Phải...Nhưng tôi vào bếp đã. Chặn lại cái thớt kẻo sổng mấy con cua. Chúng nó cạo nồi cả đêm, không ngủ được. Lão vào bếp vì không muốn người láng giềng đọc được ý nghĩ của mình. Thực tình, lão căm ghét ông Hai đến mức thầm ước rằng bỗng dưng có cơn gió độc thổi tới, ông Hai trúng phong ngã lăn quay trên mảnh sân này, lão sẽ hả hê bao nhiêu. Trong chiếc nồi đồng lớn, lũ cua biển giương những đôi mắt lồi tí xíu nhìn lão. Móng cua sắc cạo xào xạo nghe rợn tai. Bất chợt, lão già đập chiếc thớt gỗ lên miệng nồi: - Lũ khốn, trưa nay ta đem luộc ráo. Lão quay ra sân. Ông già Hai đã uống xong chén trà, khoan thai bước về mảnh sân bên kia. Lão Ngạn nhìn theo, nghẹn cổ. Trưa hôm ấy, lão luộc cả mớ cua biển. Một mình, ăn mãi tới nửa đêm mới hết. Dù uống nửa lít rượu, lão vẫn bị đau bụng. Từ hai giờ rưỡi đêm, lão chạy đi chạy lại từ nhà trên xuống chuồng tiêu như con thoi. Lũ nhặng đêm kêu như ong trong không, gian hôi thối. Lão đành uống năm viên rửa có á phiện. Rồi sau đó, khoảng bốn giờ sáng, lão ngủ thiếp đi cho tới non trưa ngày hôm sau. Giữa đám sương bồng bềnh, lãng đãng những vệt nắng vàng. Lão già nghe tiếng xe lăn ngoài phố. Lần này, xe dừng lại trước cổng. Đứa con trai bước xuống, nện gót giày trên sân: - Chào ba, con đã về. Nó giơ cao chiếc mũ dạ xanh thẫm, đính mỏ neo vàng. Mắt lão hoa lên. Lão ngắm nghía bộ đồng phục bó sát tấm thân trai trẻ của nó, nước mắt rớt xuống má... - Thình thình...thình...Thình thình... - Ba ơi i i... Hai cánh cửa rung bần bật. Và giọng một người đàn bà: - Chú Hai, ba cháu ốm à? - Không rõ. Đêm qua tao thấy ông ấy chong đèn tới ba giờ sáng. - Mọi ngày ông cụ tỉnh ngủ lắm, ho khẽ đã trở dậy rồi. - Có thể ngủ mệt không nghe được. - Cháu phá cửa đây. - Hãy gọi thêm lát nữa xem sao?... Tiếng gọi cất lên: - Ba ơi, ba ơi i i... Lão Ngạn rùng mình. Không phải tiếng nói của thằng Cường, đứa con trai lão chờ đợi. Giọng của một người đàn bà, như từ cõi âm vọng tới. Lão già cố mở mắt, nhìn thấy cánh tay xanh nhợt của mình vắt trên ngực. Lão cố định thần, lắng nghe tiếng gọi: - Ba ơi... Lão Ngạn thầm kêu: - Con Bích. Rồi chống tay ngồi lên, lão lê từng bước ra mở cửa. Bàn tay lão lạnh ngắt, run run đặt trên quả đấm sứ: - Tao đây. Cánh cửa bật mở. Cô con gái kêu: - Ba làm sao vậy? Thay vì trả lời con, lão Ngạn quay sang người hàng xóm: - Tôi bị tháo dạ, vì lũ cua biển hôm qua. Ông Hai hỏi: - Ông có cần thuốc không? - Không. Giờ cầm rồi. - Có cần gì thì gọi tôi. Người láng giềng quay đi. Lão Ngạn lần về giường nằm, chút nữa bật tiếng rên thất vọng: - Mình mong thằng bé. Lại hóa ra con trời đánh này. Mời các bạn đón đọc Quãng Đời Đánh Mất của tác giả Dương Thu Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Và Rồi Núi Vọng
Afghanistan trong Người đua diều (The Kite Runner) là một giấc mơ ấu thơ đẹp đẽ, sự đẹp đẽ được reo rắc, ươm mầm từ những hoài niệm, xót thương, ẩn ức. Cậu bé Amir đi xa Kabul đến vạn dặm vẫn khắc khoải về một góc phố, về một ngôi nhà, về một ấu thơ thấm đẫm nỗi niềm. Người đua diều ngay khi ra mắt đã trở thành hiện tượng xuất bản. Tác phẩm đầu tay của bác sĩ Khaled Hosseini trở thành “best seller” trong nháy mắt. Người Mỹ kinh ngạc và lặng đi trước một Afghanistan đau thương nhưng lấp lánh giấc mơ. Afghanistan trong Và rồi núi vọng (And the Mountains Echoed) là một giấc mơ thăm thẳm đau đớn. Ở đó, đói nghèo đặt dấu vết lên từng nhân vật, chiến tranh tàn phá từng số phận, sự đau khổ, trống rỗng hủy hoại từng cuộc đời. Những số phận mang hình hài Afghan Shadbagh (một địa danh ở Pakistan) không hiểu vì sao được đặt tên cho ngôi làng của Afghanistan - nơi Hosseini bắt đầu câu chuyện của mình. Người cha Saboor nghèo khổ, gia cảnh kiệt quệ sau cái chết của đứa con trai chưa đầy tuổi hồi mùa đông đã quyết định bán cô con gái Pari cho một gia đình giàu có ở Kabul. Hành trình kéo xe của Saboor từ Shadbagh đến Kabul như vô tận, lết theo đó là nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Saboor không có sự lựa chọn. Nghèo đói đã trĩu nặng trên vai ông. Sự trong sáng, thơ ngây của 2 đứa con dày vò, hành hạ ông. Và cuộc chia ly ở Kabul đã xô đẩy cuộc đời mỗi người trong số họ theo những hướng khác nhau, Pari ở lại với gia đình giàu có trong cô đơn, trống rỗng. Ông bố Saboor, người anh trai Abdullah trở về Sadbagh trong nỗi đau đớn dày xéo họ suốt phần đời còn lại. Và rồi núi vọng là cuốn sách thứ 3 của bác sĩ Hosseini. Trước đó, anh đã từng viết Người đua diều và Ngàn mặt trời rực rỡ, đều để lại ấn tượng mạnh mẽ về đất nước Afghanistan. Cuốn Người đua diều được chuyển thể thành phim năm 2007. Và rồi núi vọng được kể theo thời gian phi tuyến tính. Mỗi chương là một dấu mốc thời gian. Mỗi dấu mốc thời gian là một cuộc đời. Từ cuộc chia tay Kabul, diễn biến câu chuyện vừa như có sự sắp đặt, vừa như chẳng hề có sự sắp đặt nào. Những nhân vật đến rồi đi. Nhiệm vụ của họ là kể câu chuyện của mình, sứ mệnh của họ là một nút thắt, một dấu chấm trên hành trình cuộc đời đằng đẵng với chằng chịt các mối quan hệ kết nối. Theo nhiều cách, số phận đẩy chúng ta ra xa nhau, rồi kết nối lại bằng những biến cố, bằng những sợi dây vô hình. Những số phận Afghan trong Và rồi núi vọng bị xô đẩy, bị vùi dập, bị hủy hoại, bị chia cắt trong bối cảnh đất nước chiến tranh kéo dài. Cuộc chiến của Mỹ, sự can thiệp của người Nga, sự tàn bạo của Taliban đã chia cắt Afghanistan thành từng số phận nhỏ. Dưới ngòi bút của Hosseini, “ở Kabul, mỗi một dặm vuông có cả ngàn thảm kịch”. Ông lão Nabi bám trụ ở Kabul để chứng kiến cuộc sống thay đổi theo chiến sự. Pari bị xô đẩy đến Pháp với khoảng trống vô tận trong lòng. Abdullah bằng cách nào đó đã đến Mỹ với câu hỏi của cả cuộc đời: em gái đang ở đâu? Anh em Timur, Idris từ Mỹ trở về Afghanistan mang theo những mục đích riêng. Markos vòng quanh thế giới để tìm bản ngã. Gia đình Parwana trôi dạt theo cuộc di cư tị nạn ở Pakistan… Mỗi người trong số họ đều mang những bi kịch riêng, những gương mặt riêng của một người Afghan đặc trưng. Cùng quẫn và bế tắc. Day dứt và bất lực. Đau đớn và kiên cường. Nỗi đau của nhà văn giấu trong từng nhân vật Chất chứa đằng sau mỗi số phận là nỗi xót thương hoang hoải và trĩu nặng tâm tư của tác giả. Tưởng như, nỗi niềm dân tộc, nỗi niềm Afghanistan khiến tác giả đau đớn trong cả những giấc mơ. Khaled Hosseini sinh năm 1965 tại Kabul, Afghanistan. Anh và gia đình rời Kabul sang Paris năm 1976. Năm 1980, gia đình Hosseini được chính phủ Mỹ bảo hộ, họ sang California và định cư tại đó đến nay. Đằng sau một Pari tha hương bé nhỏ, là những con chữ len lỏi nói về sự mạnh mẽ. Đằng sau một Roshi bất hạnh là niềm kiêu hãnh âm thầm về sự kiên cường của dân tộc Afghan. Hay, đằng sau bác sỹ Idris là thấp thoáng những nỗi day dứt, dày vò của chính tác giả, khi tận mắt chứng kiến cả ngàn thảm kịch ở Kabul, Idris trở về Mỹ nhìn cuộc sống giàu sang, xa hoa thấy như lạc lõng, như nực cười, như vô vị. Khi nhìn những đứa trẻ bị bỏ đói, bị hãm hiếp, bị giết hại ở Afghan, cuộc sống nhung lụa ở California bỗng trở nên tội lỗi. Idris đã nghĩ đến việc xây dựng một rạp chiếu phim mini trong nhà, và thấy như muốn khóc khi số tiền đó có thể xây được một ngôi trường ở Afghan. Chỉ tiếc, Hosseini đã quá tham nhân vật, quá tham diễn giải về những số phận, đôi khi, anh để mình lan man, và trượt quá xa câu chuyện chính. Khi độc giả chờ đợi một sự quay về, chờ đợi một lần gặp gỡ, chờ đợi một kịch tính, Hosseini lại để mình lạc đi trong những mối quan hệ rối bời. Kể từ Người đua diều, Ngàn mặt trời rực rỡ đến Và rồi núi vọng, câu chuyện trở đi trở lại với Hosseini, là ở Kabul, cứ một dặm vuông có cả ngàn thảm kịch. Đọc Và rồi núi vọng để thấy, trong từng câu chữ, trong từng nỗi nhớ thương, trong từng hoài niệm, trong cả những nỗi đau đớn khôn nguôi là một giấc mơ Afghan thăm thẳm. *** Khaled Hosseini, là một tiểu thuyết gia và dược sĩ người Hoa Kỳ. Tên tuổi ông trở nên nổi tiếng nhờ hai cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình, Người đua diều (2003) và Ngàn mặt trời rực rỡ (2007) bán được 38 triệu bản trên toàn thế giới. Ngoài ra, Người đua diều đã được chuyển thể thành bộ phim cùng tên năm 2007. Năm 2003, Hosseini cho ra mắt cuốn tiểu thuyết đầu tay tên The Kite Runner (nghĩa là: Người đua diều). Cuốn sách là câu chuyện về cậu bé Amir vật lộn để có hàn gắn quan hệ với cha mình và vượt qua nỗi ám ảnh về một sự việc thời thơ ấu. Bối cảnh truyện đặt ở Afghanistan, từ lúc chính quyền Taliban rệu rã đến khi sụp đổ hoàn toàn, và khu vực vịnh San Francisco mà cụ thể là Fremont, California. Trong các chủ đề được nói tới, bao gồm căng thẳng sắc tộc giữa người Hazara và người Pashtun ở Afghanistan, và những trải nghiệm di cư của hai cha con Amir đến Mỹ. Theo thông tin của Nielsen Bookscan, Người đua diều xếp thứ ba trong số những cuốn sách bán chạy nhất tại Mỹ năm 2005. Phiên bản sách nói của cuốn sách được đọc bởi chính tác giả. Tháng 12 năm 2007, bộ phim cùng tên dựa trên cuốn tiểu thuyết được công chiếu. Hosseini có một vai nhỏ khúc gần cuối phim - một người lạ đứng ngoài nhìn Amir mua con diều để sau đó thả với Sohrab. Năm 2008, cuốn sách được chuyển ngữ tiếng Việt và được tái bản năm 2013 xuất bản bởi Nhã Nam và nhà xuất bản Hội Nhà Văn. Tiểu thuyết thứ hai của ông A Thousand Spendid Suns (tạm dịch: Ngàn mặt trời rực rỡ) được phát hành vào năm 2007, cũng lấy bối cảnh tại Afghanistan. Truyện theo dõi sự giao thoa giữa hai số phận của hai người phụ nữ cách nhau một thế hệ, Mariam và Laila. Thời gian trong tiểu thuyết từ lúc Afghanistan chịu sự chiếm đóng của Xô Viết, đến những năm dưới ách Taliban và hậu Taliban. Nhà sản xuất Scott Rudin và hãng Columbia Pictures đã mua quyền chuyển thể cuốn sách thành phim. Năm 2010, tiểu thuyết được dịch sang tiếng Việt và xuất bản bởi Nhã Nam và nhà xuất bản Hội Nhà Văn. Các tác phẩm được dịch, xuất bản tại Việt Nam: Người Đua Diều Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ Và Rồi Núi Vọng ... Mời các bạn đón đọc Và Rồi Núi Vọng của tác giả Khaled Hosseini.
Whiney Yêu Dấu
Niềm say mê trẻ con của Whitney Stone đối với anh chàng hàng xóm đã khiến người cha lạnh nhạt, không tình cảm đẩy nàng đến Paris để sống cùng với dì và chú. Dưới sự chỉ dẫn đầy yêu thương, cô gái trẻ đã trở thành một người đẹp mê hồn và được cả xã hội Paris hoa lệ yêu quý... Công tước Claymore đẹp trai và quyền lực đã quyết tâm biến nàng thành vợ mình. Bất chấp sự quan tâm nhiệt thành của Công tước, Whitney vẫn kiên định với tình yêu thời thơ ấu. Cho đến khi nàng nhận thấy mình bị Công tước cuốn hút, sự cuốn hút vừa khiến nàng vừa thích thú vừa hoang mang. Nhưng Công tước không hề có chút băn khoăn. Chàng muốn Whitney và chàng đã lên kế hoạch để giành lấy nàng, bấp chấp vô số ngáng trở, bao gồm cả lòng mê đắm của Whitney với một chàng trai khác, sự lo lắng ngày càng tăng của dì nàng và những nỗ lực vụng về của người cha tham lam nhằm kiểm soát đứa con gái xinh đẹp của mình. Đam mê bốc cháy giữa Công tước và cô gái trẻ, nhưng Whitney không dễ dàng khuất phục trước 'ông chủ' của mình. Những hiểu lầm và sự phản bội ám ảnh cả Whitney và Clayton. Phải chăng "Tình yêu có thể chiến thắng được tất cả"? Nhưng để hạnh phúc đơm hoa kết trái, họ sẽ phải vượt qua một đầm lầy hiểu lầm đe dọa bất cứ hy vọng nào về một kết thúc hạnh phúc. "Trong vòng mười lăm năm kể từ khi Whitney yêu dấu được phát hành lần đầu tiên, tôi đã phải cưỡng lại mong muốn viết một tập tiếp theo, nhưng tôi cũng luôn ước rằng mình đã không kết thúc câu chuyện khá đột ngột như đã làm. Tôi thấy rằng mình có thể bổ sung một số cảnh tuyệt vời và kéo dài những cảnh khác, nhưng tôi không hề nghĩ mình có cơ hội làm điều đó. Quyết định tái bản Whitney yêu dấu như một ấn phẩm đặc biệt mang lại cho tôi cơ hội đó, tôi hy vọng các bạn cũng thích thú thưởng thức ấn phẩm mới có bổ sung này nhiều như tôi thích thú mang lại nó cho bạn." (Judith McNaught) *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Trong cỗ xe du hành sang trọng lắc lư nhè nhẹ trên con đường mòn ngoại ô, Quý bà Anne Gilbert tựa má vào vai chồng và thốt ra một tiếng thở dài nóng ruột. “Phải đến cả tiếng đồng hồ nữa chúng ta mới đến nơi, vậy mà sự chờ đợi đã gần như ăn mòn em. Em đang băn khoăn bây giờ Whitney trông như thế nào khi cô bé đã lớn”   Bà chìm vào im lặng và lơ đãng nhìn khung cảnh miền quê xanh tươi của nước Anh trôi qua cửa sổ xe bao phủ bởi hoa mao địa hoàng màu hồng và hoa mao lương vàng hoang dại, trong khi cố gắng hình dung đứa cháu gái bà đã không gặp gần 11 năm qua.   “Cô bé sẽ rất đẹp, như mẹ của nó. Và cô bé sẽ có nụ cười, sự dịu dàng và tính tình ngọt ngào của mẹ nó…”   Quý ông Edward ném một cái nhìn ngờ vực cho vợ mình. “Tính tình ngọt ngào?” ông lặp lại với vẻ nghi ngờ hài hước. “Đó không phải những gì mà cha cô bé nói trong lá thư của ông ấy.”   Là một nhà ngoại giao đại diện cho Lãnh sự quán Anh ở Paris, Ngài Gilbert là một bậc thầy với những lời bóng gió, nói tránh, ám chỉ và hàm ý. Nhưng trong cuộc sống riêng, ông thích lựa chọn dễ chịu là thẳng thắn nói lên sự thật. “Cho phép anh gợi lại trí nhớ của em,” ông nói, dò dẫm trong túi quần và rút ra lá thư từ cha của Whitney. Ông đẩy đôi kính mắt lên sống mũi, và phớt lờ vẻ nhăn nhó của vợ, ông bắt đầu đọc: “‘Cách cư xử của Whitney là một sự sỉ nhục, những hành vi của con bé thật đáng bị chỉ trích. Nó là một con bé lanh chanh ngỗ ngược, là sự thất vọng đối với tất cả những người nó quen và là một nỗi xấu hổ của tôi. Tôi xin cô đưa con bé đến Paris với cô, hy vọng rằng cô có thể thành công hơi tôi với đứa bé ngang bướng này.’”   Edward cười khoái trá. “Chỉ cho anh chỗ nào nói cô bé có ‘tính khí ngọt ngào.’”   Vợ ông quăng cho ông một cái nhìn dằn dỗi. “Martin Stone là một người đàn ông lạnh lùng và không có cảm giác, không nhận ra sự dịu dàng và phẩm chất tốt đẹp cho dù Whitney có! Chỉ cần nghĩ đến cách ông ta mắng cô bé và bắt nó về phòng ngay sau đám ma của chị gái em.”   Edward nhận ra sự ngoan cố biểu hiện trên cằm của vợ và vòng tay ôm vai bà trong một cử chỉ hòa giải. “Anh cũng không thích người đàn ông đó hơn em, nhưng em phải thừa nhận là, vừa mới mất người vợ trẻ trong một đám tang sớm, lại bị đứa con gái buộc tội, ngay trước mặt năm mươi người, là đã nhốt mẹ nó vào một cái hộp vì vậy bà ấy không thể đi ra đã khiến ông ta khá bối rối.”   “Nhưng Whitney vừa mới năm tuổi đầu!” Anne nóng nảy phản đối. .... Mời các bạn đón đọc Whiney Yêu Dấu của tác giả Judith McNaught.
Vương Quốc Của Những Giấc Mơ
Vương Quốc Của Những Giấc Mơ là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn lịch sử bán chạy nhất năm 1989 của New York Times được viết bởi tác giả người Mỹ Judith McNaught. Nó được thiết lập trong đầu thế kỷ 16. Vương Quốc Của Những Giấc Mơ được sáng tác sau khi JM viết hai cuốn là Whiney Yêu Dấu và Em Có Để Ta Hôn Em Không? nói về nhà Westmoreland, nhưng lại đưa độc giả ngược dòng thời gian trở về điểm xuất phát của dòng họ danh giá này - vị công tước đầu tiên của dòng họ. Cuộc thương lượng của Sói... "Chàng đã nói em quá kiêu hãnh và em - em đúng là như vậy" Jennifer nói, đặt bàn tay nàng lên ngực Royce trong một cử chỉ cầu xin vô vọng. "Nếu chàng để em gái em đi, em sẽ làm mọi việc mà chàng sai bảo. Em sẽ cọ sàn nhà. Em sẽ đợi chàng bên bàn ăn. Em thề là em sẽ đền ơn chàng bằng mọi cách." Royce nhìn xuống bàn tay bé nhỏ, xinh đẹp đang đặt trên ngực mình; hơi ấm thấm qua áo chẽn của chàng, ham muốn đã làm các thớ thịt của chàng cứng lại. "Làm ơn," Jenny thì thầm, "em sẽ làm bất cứ điều gì. Chàng chỉ cần nói chàng muốn gì." "Ta muốn nàng trên giường của ta." Bàn tay của Jennifer trượt khỏi ngực áo chàng. Đằng sau họ tiếng ho của em gái nàng đã lên đến một âm vực khủng khiếp và Jenny rùng mình lo lắng. "Chúng ta sẽ thoả thuận với nhau chứ?" chàng hỏi, và khi nàng ngập ngừng, chàng nói một cách bình tĩnh, "Thật ra, ta hoàn toàn không cần phải mặc cả với nàng gì cả, Jennifer, và nàng biết điều đó. Ta muốn nàng, và nếu điều đó làm cho ta trở thành một kẻ man rợ trong mắt nàng, thì ta cũng mặc xác, nhưng mọi chuyện không cần phải như vậy. Sẽ không có sự nhục nhã hay đau đớn nào dành cho nàng trên giường của ta. Sẽ chỉ có niềm vui thú." Jenny nhớ lại những lần trước đây khi mà chàng ôm nàng, hôn nàng - và những phản ứng đáng kinh ngạc của chính nàng. Máu bắt đầu dồn lên mặt nàng. "Chúng ta thoả thuận với nhau chứ?" Royce hỏi, những ngón tay dài của chàng trượt dọc theo cánh tay nàng vuốt ve một cách vô thức... *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Tháng 1, năm 1499 “Đại sảnh trống rỗng như thế này kì cục quá,” Stefan nói đùa, liếc nhìn về phía hai mươi lăm người vừa kết thúc bữa ăn tối no nê, trong đó có cả mười lăm vệ sĩ riêng của Royce. “Những con gấu nhảy múa đâu rồi, em yêu?” Royce châm biếm, đặt cánh tay lên lưng ghế của Jenny và cười với nàng. Bất chấp lời nói đùa về những chú gấy của chàng, Royce chưa từng bao giờ tận hưởng một mùa Giáng Sinh như chàng đã có năm nay. Nàng cười, bàn tay đặt lên bụng, “trông em cứ như là em vừa nuốt phải một con ấy.” Bất chấp việc nàng đang mang thai, Jenny vẫn khăng khăng rằng Claymore và mọi dân cư của nó đều nên kỉ niệm mười bốn ngày từ Đêm Giáng sinh cho đến Lễ phục sinh theo cách truyền thống, tức là giữ “căn nhà rộng cửa.” Kết quả là, trong suốt tám ngày qua, tiệc tùng diễn ra không ngớt, và bất kì vị khách qua đường nào đến cánh cổng của Claymore đều được chào đón như người nhà. Đêm qua, lâu đài đã có một buổi lễ ăn mừng rất lớn dành cho người hầu và lính của Royce, cũng như các dân làng. Bữa tiệc có âm nhạc và các bài hát mừng giáng sinh của những người hát rong, biểu diễn xiếc gấu, hề, nhào lộn, và thậm chí cả một vở kịch Chúa giáng sinh nữa. Jenny đã lấp đầy cuộc sống của chàng với tiếng cười và tình yêu, và nàng sẽ tặng cho chàng, có thể vào bất kì giây phút nào sắp tới đây, đứa con đầu tiên của họ. Sự thoả mãn của Royce là vô biên - nhiều đến nỗi cả trò hề của Gawin cũng không làm chàng thấy phiền đêm nay. Để chiều theo ý muốn kỉ niệm mùa giáng sinh theo cách truyền thống của Jenny, Gawin đã đảm nhận vai trò Lãnh chúa Nghịch đảo - có nghĩa là trong vòng ba ngày, cậu ta sẽ ngồi ghế chủ toạ trên cái bàn cao, ở đó vai trò mới cho phép cậu ta nhại lại chủ nhân của mình, ban ra những mệnh lệnh kì quặc, và nói chung là cố gắng làm và nói những điều mà thể khiến Royce tống khứ cậu ta khỏi Claymore. Vào lúc này, Gawin đang ngồi uể oải trên ghế của Royce ở giữa bàn, cánh tay vòng qua lưng ghế bà dì Elinor nhái theo cách Royce đang ngồi cạnh Jennifer. “Công tước,” cậu ta nói, nhại lại giọng nói khẩn trương của Royce khi chàng muốn được tuân lệnh ngay lập tức, “có vài người trong chúng tôi muốn được trả lời cho một câu đố.” Royce nhướn mày về phía cậu ta và chờ đợi câu hỏi một cách cam chịu. “Có đúng là,” Gawin hỏi, “ngài được gọi là Sói bởi vì ngài đã giết con quái vật ấy lúc tám tuổi và đã ăn mắt nó trong bữa tối không?” Jenny cười khùng khục, và Royce ném cho nàng một cái nhìn chống đối giả vờ. “Thưa lệnh bà,” chàng nói, “bà cuời như thế có phải vì nghi ngờ tôi không đủ khoẻ để giết con thú ấy vào lúc quá nhỏ tuổi hay chăng?” “Không, thưa đức ông,” Jenny khúc khích cười, chia sẻ một cái nhìn hiểu biết với Godfrey, Eustace, và Lionel, “nhưng đối với một người thà bỏ bữa còn hơn phải ăn những thức ăn không ngon, tôi không thể tưởng tượng cảnh đức ông ăn mắt của bất cứ cái gì!” .... Mời các bạn đón đọc Vương Quốc Của Những Giấc Mơ của tác giả Judith McNaught.
Trong Từng Hơi Thở (Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng)
Mitchell Wyatt đang bị D.A ( Ủy viên công tố quận) Gray Elliot nghi ngờ phạm vào tội giết người. Dường như kể từ khi Mitchell xuất đầu lộ diện ở Châu Âu thì cái chết bất ngờ của nhiều người xảy ra. Nạn nhân mới nhất là người anh cùng cha khác mẹ của Michell, William. Anh ta bị phát hiện là đang mất tích và được cho là đã chết. Mitchell là đứa con ngoài giá thú của một người đàn ông giàu có và quyền lực. Ông nội của anh, Cecil Wyatt thậm chí còn có ảnh hưởng đến xã hội nhiều hơn thế. Vì vậy Mitchell đã bị đưa đến Châu Âu ngay từ lúc mới sinh ra, đầu tiên được một gia đình ở Ý nhận cậu làm con nuôi và sau đó cậu chuyển tới nhiều trường dự bị và trường nội trú ở khắp nơi. Anh nhập học với tư cách là một sinh viên “được nhận học bổng từ một nhà tài trợ vô danh”. Đối với các bậc phụ huynh khác, Mitchell không đủ tốt để kết giao với con cái họ, do vậy anh đã bị cô lập trong hầu như suốt cả tuổi thiếu niên. Nhưng chính sự cô độc đó đã nuôi dưỡng anh và tạo cho anh tính nhạy bén trong kinh doanh và cả mức tài sản giàu có. Bố của một người bạn đã bảo trợ anh và dạy anh làm thế nào để thành công theo phong cách quý tộc Hy Lạp. Mitchell đã thấm nhuần và sớm xây dựng cơ đồ cho chính mình. Một thời gian sau, William, người anh cùng cha khác mẹ và là người thừa kế tài sản dòng họ Wyatt, đã phát hiện ra những tài liệu chi tiết về cuộc đời Mitchell. William đã liên hệ với Mitchell và họ thiết lập mối quan hệ mong manh. Nhưng trước khi quan hệ đó biến chuyển thành tình anh em sâu đậm, William đã mất tích và Mitchell bị bắt gặp thường xuyên liên lạc với vợ và cậu con trai mới lớn của William. Mọi chuyện trở nên rất đáng ngờ. Kate Donovan đang hẹn hò với Evan Bartlett gần 4 năm, nhưng chưa bao giờ thực sự muốn dẫn đến hôn nhân với anh ta. Họ xuất thân từ những tầng lớp khác nhau. Evan xuất thân từ một gia đình danh gia vọng tộc được thừa hưởng của cải và thừa kế luôn hãng luật của bố anh ta… chính hãng luật này đã đứng ra làm các thủ tục để nhà Wyatt tống khứ Mitchell đi ngay từ khi còn nhỏ. Kate chỉ là một nhân viên xã hội và là con gái của một ông chủ nhà hàng Ai len vừa mới qua đời. Cô đang đau buồn thì Evan mời cô nghỉ một tuần lễ tại một khu nghỉ mát sang trọng ở Anguilla. Cô chấp thuận, nhưng rồi Evan đã lỡ hẹn để cô tới đó một mình. Và những chuyện xảy ra tiếp sau đó đúng theo phong cách của Judith McNaught. Kate gặp được Mitchell người được coi là hình mẫu của một hiệp sĩ cao thượng. Họ yêu nhau sau một khoảng thời gian rất ngắn ngủi, nhưng không thực sự bày tỏ cho nhau. Hoàn cảnh khiến họ tin rằng người này đã phản bội người kia. Cuối cùng sự thật đã được sáng tỏ và họ hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng từ “cuối cùng” đó phải trải qua cả một cuộc hành trình dài trải qua hạnh phúc, đau khổ, vui sướng, và cả cuộc tranh đấu của cả hai người cố gắng để sống với cảm giác tội lỗi và tình yêu bị mất. Kate đã tỏ rõ tình cảm, nỗi đau, sức mạnh và trí thông minh của mình. Mitchell là một người anh hùng sẽ làm cho bất kỳ người đọc nào cũng phải mê mẩn. Bạn sẽ sớm nhận ra rằng anh không phải là kẻ giết người, nhưng trong bản thân anh thể hiện rất nhiều những mảng tính cách đối lập nhau. Chính điều đó càng khiến anh trở nên hấp dẫn hơn. Every Breath You Take là một cuốn sách giải trí hấp dẫn tuyệt vời, cho bạn một niềm tin về một mối tình lãng mạn đương thời với những nét tính cách rất riêng và cả chiều sâu trong tâm hồn. Nếu chưa truyền tải được hết các cảm xúc trong cuốn sách, mong các ss thông cảm và bỏ qua, cũng như góp ý để tạo nên một tác phẩm hay mang phong cách của Judith McNaught tới các độc giả. *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở (Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng) Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... Mời các bạn đón đọc Trong Từng Hơi Thở của tác giả Judith McNaught.