Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bỗng Dưng Muốn Sống

Với bốn cuốn tiểu thuyết đã xuất bản dạng khổ lớn và ba cuốn dạng sách bỏ túi, Laurent Gounelle đã hai lần được ghi tên trong bảng xếp hạng 10 tiểu thuyết gia bán được nhiều sách nhất tại Pháp. Trong bảng top 10 năm 2014, do tuần báo Le Figaro bình chọn, anh đứng ở vị trí thứ 10 với 430.000 cuốn sách đã được bán. Là một chuyên gia về môn Khoa học nhân văn, được đào tạo tại Pháp và Hoa Kỳ, là diễn giả thường xuyên của các trường đại học, Laurent Gounelle đi khắp nơi trên thế giới để gặp gỡ, trò chuyện. Và trong mỗi dịp ấy, anh quan sát, ghi nhận từ mỗi người, theo cách của mình, đem đến những luồng sáng, những lời giải thích cho vấn đề cốt lõi nhất: làm sao để tinh thần thăng hoa và đem lại cho cuộc sống một ý nghĩa tích cực. Tôi đã rất ấn tượng và bị cuốn hút trước sự đam mê của anh đối với nền triết học phương Đông, mà theo tôi, anh đã thẩm thấu khá sâu đậm. Trong tác phẩm của mình, anh luôn nhấn mạnh đến sự sống chậm, đến thiên nhiên, đến những gì mà từ ngàn đời Tạo hóa ban tặng cho chúng ta. Laurent Gounelle phân tích một cách thuyết phục những bất cập của cuộc sống hiện đại luôn hối hả, xô bồ và chỉ ra mặt trái của sự toàn cầu hóa… Những phát triển của ngành công nghệ đã dần dần bào mòn đi khả năng cảm thụ và thấu cảm của con người. Cảm xúc trở nên lạnh lẽo, nhạt nhòa hơn khi ta bấm trên bàn phím một tin nhắn, một lá thư điện tử để hỏi thăm nhau thay bằng đến gặp nhau trò chuyện như trước kia. Nhiều thuần phong mỹ tục cũng bị cơn bão công nghệ cuốn dần đi. Anh cho rằng niềm vui, hạnh phúc, sung sướng hay khổ đau đều đến từ chính ta, ta suy nghĩ hay nhìn cuộc sống của mình như thế nào thì nó sẽ ra thế ấy. Trong cuốn sách Bỗng dưng muốn sống này, nhân vật chính Jonathan, là một người đàn ông trẻ đầy tham vọng và tràn trề nhựa sống, nhưng đang gặp rắc rối trong cuộc sống gia đình và công việc. Anh là đồng sở hữu một văn phòng bảo hiểm. Công việc bề bộn cùng những áp lực về doanh thu, về thu nhập và nhu cầu trong cuộc sống đã khiến anh bị cuốn vào một đời sống đơn điệu, sa vào những mánh khóe chiêu dụ khách hàng để có được các hợp đồng. Và rồi anh cùng gia đình bé nhỏ của mình bị rơi vào một cái bẫy do chính cộng sự giăng ra hòng mua rẻ số cổ phần của anh trong công ty. Đúng lúc bẫy vừa chụp xuống lưng chừng thì anh nhận được lời dự đoán của một cô gái Bô-hem: “Anh sắp chết…!”. Từ chỗ hoang mang lo sợ, chán nản, buông xuôi rồi từ từ thay đổi góc nhìn, cách cảm nhận cuộc sống, xoay chuyển tư duy và mục tiêu kinh doanh, âm thầm làm những điều thiện lành nho nhỏ mang lại niềm vui bất ngờ cho người khác, Jonathan đã “ngộ” ra được giá trị của sự an lạc. Khi hành động mang lại lợi ích, hạnh phúc cho người xung quanh, anh đã tự tạo ra được nguồn cảm hứng cho những ngày mới tràn đầy năng lượng. Anh đã không còn cảm thấy sợ cái chết. Nhưng hơn bao giờ hết, anh bỗng dưng khao khát được sống - một cuộc sống năng động mà an nhiên, từng giây từng phút gieo hạt giống yêu thương, từng khoảnh khắc nở nụ cười thân thiện, để đón trở về trong lòng mình sự thanh tĩnh, bình yên. Trải nghiệm những ngày đếm lùi để đối điện với bản án tử bí hiểm mà cô gái Bô-hem xa lạ báo trước, Jonathan cùng những phát hiện mới mẻ của mình sẽ mang lại cho bạn đọc nhiều điều bất ngờ, ẩn chứa những thông điệp kỳ diệu của cuộc sống và bạn sẽ hiểu vì sao nhân vật của chúng ta bỗng dưng muốn sống. Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc. Paris tháng 11/2017 Hiệu Constant *** Review Yến Yến:   “Để sống thoải mái cuộc sống của mình, – Bác Margie tiếp tục lên tiếng, – điều cần thiết là lắng nghe những gi vọng tới từ sâu trong tâm hồn chúng ta. Lắng nghe những bức thông điệp thì thầm phát ra từ chính tâm hồn chúng ta. Nhưng tâm hồn chúng ta thì giống như một thiên thần, luôn thì thầm bằng một giọng quá dịu êm, quá nhỏ, đến nỗi ta phải dỏng tai lên. Cháu làm sao có thể nghe thấy nó khi cháu đứng giữa đám đông huyên náo không ngừng chứ?…” Jonathan được nhắc đến là một nhân vật chính của cuốn sách này. Có lẽ khi cầm cuốn sách này trên tay, hầu như tất cả những người trẻ đều thấy bản thân mình ở trong đó: Bị cuốn đi bởi những bận rộn của lối sống hiện đại mà không hề có thời gian cho tâm hồn được ngơi nghỉ. Jonathan là một điển hình cho một người như thế – người đàn ông trẻ đầy tham vọng và tràn trề nhựa sống. Anh đồng sở hữu một văn phòng bảo hiểm nhưng công việc bộn bề cùng với những áp lực về doanh thu, về thu nhập và nhu cầu trong cuộc sống đã khiến anh bị cuốn vào một đời sống đơn điệu. Gia đình anh bắt đầu rạn nứt và đổ vỡ. cuộc sống ngày một bế tắc thì anh lại nhận được lời dự đoán của cô gái xem đường chỉ tay Bô-hem: “Anh sắp chết!” Cuộc sống của anh ngày một lao đao hơn khi anh không thể nào thoát ra khỏi ý nghĩ về cái chết của bản thân mình. Cuối cùng anh đã quyết định nghỉ việc, tìm đến nghỉ dưỡng để tịnh tâm. Đây cũng chính là quãng thời gian anh gặp bác gái của mình – Bác Margie – người phụ nữ với những chiêm nghiệm về cuộc đời và nhân sinh đã giúp anh cảm thấy “bỗng dưng muốn sống”. Bác giúp anh hòa hợp với thiên nhiên, giúp anh hiểu được mỗi chúng ta “là những cá thể hoàn chỉnh và thiên nhiên dẫn dắt chúng ta cảm nhận điều đó một cách sâu sắc, trong khi xã hội tạo ra nơi chúng ta sự trống vắng thiếu hụt”. Bác giúp anh biết lắng nghe tiếng nói từ sâu thẳm trong tâm hồn mình, để hiểu rõ, cuối cùng thì điều thực sự mình muốn là gì? Bằng những chiêm nghiệm qua cách dẫn dắt của bác Margie về sự sống chậm, đến thiên nhiên, đến những gì mà từ ngàn đời tạo hóa ban tặng cho chúng ta đã giúp chúng ta hiều bản thân mình hơn một cách nhẹ nhàng. Từ đó, Jonathan đã cân bằng lại được cuộc sống vồn vã trước kia của mình. Anh bắt đầu dành thời gian cho bản thân mình hơn đồng thời âm thầm làm những điều thiện lành nho nhỏ để mang lại niềm vui bất ngờ cho người khác. Gửi một tách cà phê cho một cô gái ngồi âu sầu ở quán, tặng một bó hoa hồng ngẫu nhiên cho người thứ bảy bước xuống từ một chuyến tàu,… Cuối cùng, anh cũng đã ngộ ra được giá trị của sự an lạc và phá bỏ lời nguyền về cái chết của cô gái Bo-hem. Và đơn giản, ai chẳng không muốn “muốn sống” một cuộc sống tuyệt với như thế. Hiểu tận cùng nỗi đau Từ cửa sổ phòng tắm trên tầng lầu ngôi nhà nhỏ màu đỏ mà anh thuê từ gần ba tháng nay trong một con hẻm xinh xắn của thành phố San Francisco, Jonathan vừa cạo râu, vừa quan sát lũ cỏ ba lá tròn mọc nhanh một cách vô cảm trên bãi gazon*. Bãi cỏ thảm hại, vàng ủng dưới ánh nắng chói chang nghiệt ngã của mặt trời tháng Bảy, dường như đã sẵn sàng xin chào thua rồi. Dùng chất clopyralid* thì chẳng ăn nhằm gì. Từ đầu tháng phun cả một bình đầy mà không mang lại tác dụng nào. Phải nhổ thôi, từng cọng một, mình buộc phải làm thế, - Jonathan tự nhủ trong lúc bàn cạo râu điện rà rà mơn man dưới cằm trong một âm thanh rì rì không ngớt. Anh thiết tha chăm sóc khu vườn đến mức tốt nhất: khu vườn nằm sau nhà và quay hướng Nam, là sân chơi cho cô con gái nhỏ của anh, Chloé, trong kỳ nghỉ cuối tuần, khi nó về ở với bố, xen kẽ hai tuần một lần. • Gazon là dạng bãi cỏ mọc do được gieo hạt, không phải là bãi cỏ mọc tự nhiên. • Một loại thuốc diệt cỏ. Vừa tiếp tục cạo râu, Jonathan vừa kiểm tra thư điện tử trên chiếc điện thoại thông minh của mình. Những yêu cầu của khách hàng, một đơn khiếu nại, một bữa ăn trưa bị hoãn, bản báo cáo hàng tháng của ban Kế toán, một món quà tặng thương mại của Công ty Cung ứng điện thoại và vài bản thông tin mới. Quay lại trước gương, anh vớ một cây phớt nhỏ và một lọ thuốc nhuộm tóc màu đen. Rất tinh tế, anh thấm nước nhuộm lên những sợi tóc bạc đầu tiên trên đầu mình. Tuổi ba mươi sáu vẫn còn quá sớm để có thể chấp nhận dấu ấn thời gian. Anh hối hả chuẩn bị để kịp đến đúng giờ hẹn, cuộc gặp gỡ hàng ngày ở quán cà phê trên quảng trường diễn ra mỗi sáng kể từ khi thành lập công ty bảo hiểm từ 5 năm trước, ba cộng sự đều gặp nhau tại đó để dùng cà phê sáng, nhanh thôi, ngay trên mảnh sân hiên ngoài trời. Một trong ba người chính là bạn gái cũ của anh, Angela, và sự chia tay mới đây giữa anh và cô ấy đã không làm thay đổi thói quen hình như đã trở thành bất biến này. Văn phòng bảo hiểm của họ là cơ quan duy nhất trong thành phố chuyên về lượng khách hàng gồm các tiểu thương nhỏ của cả khu vực. Sau thời kỳ khởi đầu khá khó khăn, văn phòng hiện thời đã vận hành tốt và cho phép các cộng sự cùng trợ lý của họ được nhận lương tháng, dẫu khoản tiền lương ấy vẫn còn khiêm tốn. Văn phòng đã bén rễ và hứa hẹn những viễn cảnh tăng trưởng. Chắc chắn là còn phải chiến đấu và đôi khi Jonathan cảm thấy chút nản chí chợt thoáng qua tâm tưởng, nhưng anh tiếp tục tin rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra, và những giới hạn duy nhất chính là giới hạn mà ta tự đặt cho mình. Anh bước xuống bậc tam cấp và đi ra cổng. Không khí thơm nồng phảng phất mùi sương mù mùa hè. Tình trạng khu vườn nhỏ nằm giữa ngôi nhà và đường phố cũng chẳng khá khẩm hơn khu vườn đằng sau kia. Khu vườn này quay hướng Bắc, lại bị rêu mọc ở khắp nơi. Có thư tín nằm đợi Jonathan trong thùng thư. Anh bóc một phong thư do nhà băng gửi tới. Tiền thanh toán phí sửa xe đã khiến tài khoản bị báo động đỏ. Phải nhanh chóng cứu trợ thôi. Lá thư thứ hai đến từ nhà cung ứng điện thoại. Có lẽ lại là một hóa đơn nữa… - Xin chào! Cũng ra lấy thư tín như anh, người hàng xóm chào anh với dáng vẻ hoàn toàn thư thái, điệu bộ của kẻ mà hình như cuộc sống luôn mỉm cười với hắn. Jonathan cũng chào đáp lại. Một con mèo cọ vào chân anh và miệng kêu meo meo. Jonathan cúi xuống âu yếm nó. Đó là con mèo của một bà lão ở trong khu chung cư nhỏ bên cạnh. Jonathan thường xuyên thấy nó trong vườn nhà mình, Chloé vui thích vô cùng khi gặp nó. Trên phố, con mèo liền tiến lên đi trước Jonathan rồi kêu meo meo khi đến khu chung cư, mắt ngước nhìn anh. Jonathan đẩy cánh cửa và nó lao nhanh vào bên trong, trong lúc mắt vẫn không rời khỏi anh. - Mày muốn tao đi cùng với mày ư, đúng không? Tao đang vội lắm, mày biết đó, - Jonathan nói trong lúc mở cửa thang máy. Đi nào, nhanh lên đi! Nhưng con mèo cứ đứng lì ở chân cầu thang bộ, miệng kêu meo meo nhẹ nhàng. - Mày thích đi cầu thang bộ hơn, tao biết… nhưng tao không có thời gian. Nào, đến đây đi… Con mèo chớp chớp mắt nài nỉ. Jonathan thở hắt ra. - Mày quá đáng lắm rồi đấy… Anh ôm con mèo trên tay và bước nhanh qua các bậc cầu thang lên tận tầng ba. Anh bấm chuông rồi lại đi xuống ngay mà không đợi. - A! Mày đây rồi, đồ háo chiến! - Tiếng bà cụ già vang lên. Jonathan bước nhanh trong con hẻm giữa những ngôi nhà còn ngái ngủ, rồi rẽ phải vào phố buôn bán để đến khu quảng trường nhỏ, nơi anh có hẹn. Anh chợt nghĩ đến sự kiện diễn ra hôm trước mà anh đã tham dự: chống nạn phá rừng trong vùng Amazôn. Cuộc biểu tình đã quy tụ vài trăm người tham gia và thu hút được sự chú ý của báo chí địa phương. Thoạt đầu, được thế đã là tốt rồi. Đi qua trước cửa hiệu bán đồ thể thao, anh liếc nhìn đôi giày đã trêu ngươi anh từ ít lâu nay. Tuyệt hảo nhưng đắt quá chừng. Xa hơn chút nữa, mùi bánh ga-tô nóng thơm lừng quyến rũ thoảng tới quấy nhiễu mũi anh. Mùi thơm này bay ra từ những ô cửa sổ được trổ rất khéo trên mặt tiền một cửa hiệu bánh ngọt Áo. Anh đã suýt xiêu lòng, nhưng rồi cố gắng đi nhanh hơn. Quá nhiều chất cholesterol. Trong tất cả các cuộc chiến thường nhật, thì cuộc chiến đấu chống lại những ham muốn mà người ta luôn luôn cố tình làm nảy sinh trong chúng ta, liệu đã phải là tệ hại nhất không nhỉ? Vài người vô gia cư đang nằm ngủ rải rác đây đó, dưới những tấm chăn. Ông chủ hiệu bán đồ khô người Mê-hi-cô đã mở cửa, cũng như các sạp báo và xa hơn chút nữa là ông chủ hiệu làm đầu gốc Puerto Rico. Anh chạm mặt một số khuôn mặt thân quen đang trên đường đi làm, vẻ mặt họ lơ đễnh. Chỉ một giờ đồng hồ nữa thôi, khu phố này sẽ rất náo động. Mission District là khu cổ nhất thành phố San Francisco. Tất cả nơi đây đều tạp nham: những ngôi biệt thự thời Victoria đã hơi cũ nằm cạnh những tòa nhà cao tầng vô hồn, những tòa nhà hiện đại này lại nằm cạnh những khu chung cư cổ lỗ xập xệ. Những ngôi nhà cổ màu phấn phơn phớt cạnh những tòa nhà phủ đầy những hình vẽ tự phát với những gam màu lòe loẹt. Chính dân chúng nơi đây cũng sống rải rác giữa nhiều cộng đồng khác nhau. Họ chạm mặt nhau nhưng không thực sự giao du với nhau. Ta nghe thấy đủ các thứ tiếng như Trung Quốc, Tây Ban Nha, Hy Lạp, Ả Rập hoặc Nga. Ai nấy sống trong thế giới của mình mà không bận tâm đến những người xung quanh. Một người ăn mày tiến đến và chìa tay ra. Jonathan lưỡng lự giây lát rồi bước qua trong lúc cố tránh nhìn vào mắt ông ấy. Ta làm sao có thể cho tất cả mọi người được. Michael - cộng sự của anh - đã chọn bàn trên sân quán cà phê. Đó là một người đàn ông trạc tứ tuần, lịch lãm với nụ cười quyến rũ, nói rất nhanh và luôn tràn trề năng lượng đến nỗi ta phải tự hỏi liệu có phải anh ấy được gắn với các hộp pin cao áp hay đơn giản là đã được tiêm amphêtamin. Com-plê màu cát, áo sơ mi trắng và cà-vạt lụa màu vàng dệt nổi, anh ta ngồi trước một cốc cà phê to và phần bánh carrot cake, mà nó hình như được chọn để hợp với màu chiếc cà-vạt. Phần sân hiên quán cà phê chiếm dụng một khoảng lớn vỉa hè, đủ sâu để khiến ta quên đi luồng xe hơi đang chạy ngoài kia, đằng sau dãy cây thấp, được trồng trong những bồn gỗ lớn sánh ngang các vườn ươm trong các tòa lâu đài. Bàn ghế được làm từ song mây tạo thêm cảm giác rằng ta đang ở nơi khác, chứ không phải ở trung tâm thành phố. - Cậu ổn chứ? - Michael lên tiếng với một chất giọng đầy hưng phấn. Cảnh tượng gần giống với các màn diễn của Jim Carrey trong phim Mặt nạ*. • Phim The Mask với sự tham gia của nam diễn viên điện ảnh Mỹ Jim Carrey. - Còn anh thì sao? - Jonathan đáp lại hệt như thường lệ. Anh lấy trong túi ra một lọ nước tẩy trùng, nhỏ vài giọt lên những ngón tay và xoa thật mạnh. Michael nhìn anh với một nụ cười thích thú trên môi. - Tuyệt đỉnh! Cậu dùng gì hả? Hôm nay có bánh ga-tô ngon lắm. - Giờ anh lại ăn sáng bằng bánh ga-tô à? - Đấy là chế độ ăn mới của tôi đấy: một chút đường vào buổi sáng để khởi động, sau đó thì suốt cả ngày sẽ chẳng có gì hết. - Thế thì gọi bánh ga-tô đi. Michael ra hiệu cho người bồi bàn và gọi đồ ăn. Trong ba cộng sự thì Michael là người xử lý tốt nhất những mánh lới nghề nghiệp, Jonathan thường xuyên cảm thấy và dành cho anh ta một sự ngưỡng mộ nhất định. Anh thèm muốn sự lưu loát thuần thục mà Michael có được để dẫn dụ khách hàng vào một tình thế thích hợp để rồi bị thuyết phục. Khi đi cùng anh ta tiến hành thăm dò tư tưởng của những tiểu thương, Jonathan chứng kiến nhiều cảnh đáng kinh ngạc mà Michael đã có thể lật ngược tình thế để thuyết phục được một khách hàng tiềm năng nhưng hết sức khó tính. Sau một thời gian dài được đào tạo và huấn luyện các phương pháp bán hàng, Jonathan đã xoay xở khá thành công, nhưng anh vẫn cần phải có nhiều nỗ lực đáng kể ở những điểm mà Michael đã thực hiện với một sự thuần thục cao độ, thông thạo mọi chi tiết kỹ thuật để thuyết phục được khách hàng đồng ý ký hợp đồng mới, những chọn lựa mới, luôn luôn gia tăng các điều khoản bảo hiểm để bảo vệ mình hơn nữa, cho đến tận lúc cứ đồng ý mua các khoản mà không hề nhận ra rằng trên thực tế chúng bảo hiểm cho cùng một rủi ro… Trong lĩnh vực này - anh ta đã thổ lộ bí quyết với các cộng sự của mình - sợ hãi là cảm xúc chúa tể, đồng minh cốt lõi của người bán hàng. Cảm xúc đó mà nảy sinh trong ánh mắt của nhà buôn thì ngay lập tức gợi lên hình ảnh của một thảm họa, một vụ trộm, một vụ kiện tụng. Thoạt đầu rất nhỏ, nhưng rất âm ỉ, nó nhanh chóng thấm vào tận các hang cùng ngõ hẻm của trí óc cho đến lúc nó trở nên chiếm ưu thế trong tính năng quyết định. Khi ấy khoản lệ phí hàng năm sẽ được đưa ra, khoản này sẽ được so sánh với phí tổn của một trận hỏa hoạn, một tai nạn hoặc một vụ kiện tụng bởi một khách hàng tiêu dùng giận dữ? Các viễn cảnh tai nạn càng ảm đạm bao nhiêu thì các khoản đóng bảo hiểm hình như càng chẳng đắt đỏ gì… Jonathan là một người trung thực, nên anh thường cảm thấy hơi có lỗi. Nhưng tất cả các đối thủ cạnh tranh của anh đều vận dụng những kỹ thuật này, mà nếu một mình từ bỏ chúng thì e sẽ bị trừng phạt. Trong thế giới nhẫn tâm này, các quy tắc là đúng như chúng vốn thế, - anh tự nhủ. Tốt hơn là chấp nhận chúng và cố gắng lấy lại vốn liếng của mình nếu như ta không muốn đến nhập bọn cùng với những kẻ bị xã hội ruồng bỏ… - Cậu biết đấy, - Michael nói, - tôi đã suy nghĩ rất nhiều về tình trạng của cậu trong những ngày gần đây. - Tình trạng của tôi ư? Michael gật đầu nhẹ. Ánh mắt anh ta ngập tràn sự cảm thông. - Càng quan sát kỹ các bạn, thì tôi lại càng tự nhủ rằng quả là địa ngục đối với cậu khi cứ tiếp tục làm việc hàng ngày với người vợ cũ như hiện nay. Hơi bị bất ngờ, Jonathan ngước nhìn người cộng sự mà không đáp lại. - Các người cứ làm khổ lẫn nhau. Thật chẳng ra làm sao cả. Jonathan vẫn nín thinh. - Và chuyện ấy không thể kéo dài mãi được. Jonathan cụp mắt xuống. Michael nhìn anh gần như rất trìu mến. - Thế nên tốt hơn là thúc tiến trước đi… Anh ta cắn một miếng bánh carrot cake. - Tôi đã động não ghê lắm, lật ngược lật xuôi vấn đề, và cuối cùng tôi đã tìm ra đề xuất này cho cậu. - Một đề xuất à? - Ừ. Jonathan lại quay về với trạng thái yên lặng. - Cậu không cần trả lời ngay lập tức đâu, hãy cứ bình tĩnh suy xét cho kỹ. Jonathan nhìn anh ta một cách chăm chú. - Tôi sẵn sàng, - Michael lên tiếng, - gắng sức để mua lại các phần của cậu, nếu như cậu muốn rút đi. - Các phần của tôi… thuộc văn phòng công ty ư? - Đúng thế, chứ không phải phần bánh ga-tô của cậu đâu. Jonathan không sao thốt được thành lời. Anh chưa bao giờ có ý định rời khỏi công ty mà họ đã cùng nhau sáng lập nên. Anh đã đầu tư vào đó biết bao nhiêu, cả thể xác lẫn tâm hồn, đến nỗi mà nơi đó đã trở thành… như chính một bộ phận của cơ thể anh vậy. Anh cảm thấy lòng quặn thắt. Rời khỏi công ty đồng nghĩa với việc tự cắt đi phần cốt lõi nhất của cuộc đời anh. Bắt đầu lại từ con số 0. Phải gầy dựng lại toàn bộ… Một màn hình ti vi gắn trên tường trong quán cà phê đang phát những hình ảnh về Austin Fisher, quán quân quần vợt đã giật được cơ man là giải thưởng. Sau khi đã tiếp tục chiến thắng giải Wimbledon vài tuần trước, cầu thủ này lại có mặt tại Flushing Meadow với rất nhiều triển vọng cho giải US mở rộng. Jonathan nhìn những hình ảnh, vẻ mơ màng. Bán lại các cổ phần cho Michael chắc cũng sẽ đồng nghĩa với việc từ bỏ ước mơ thầm kín của anh: vượt anh ta, để đến lượt anh sẽ trở thành người thu được thành quả kinh doanh tốt nhất. - Tôi sẽ phải đi vay thêm, - Michael tiếp tục lên tiếng - cũng nặng đô đấy, nhưng có lẽ đó là điều mà tất cả chúng ta nên làm. - Hello mọi người! Angela ngồi vào bàn cùng họ và ồn ĩ thở hắt ra để biểu lộ sự bực bội của mình, tuy nhiên vẫn có nụ cười thoáng trên môi. Jonathan biết rõ tâm tính cô ấy. - Cô khỏe chứ? - Michael hỏi. - Con gái anh đã không muốn đánh răng, - cô gái lên tiếng trong lúc hất cằm về phía Jonathan. - Đương nhiên là mẹ nó đã không nhân nhượng. Em đã phải chiến đấu trong suốt mười phút liền… Kết quả là khi đến nơi thì cổng trường đã đóng. Nó đã phải tự bấm chuông phòng người quản trường và đã bị mắng cho một trận. Đáng đời nó lắm! - Cà phê Mỹ, như thường lệ chứ hả? - Michael hỏi mà không đánh mất đi nụ cười của mình. - Không, một cà phê đúp đi, - Angela đáp và lại tiếp tục thở hắt ra. Michael gọi cà phê. Angela đưa mắt nhìn Jonathan kèm theo một nụ cười a-xít. - Anh có vẻ bình thản nhỉ. Thư giãn… Anh không phản ứng. Cô luồn bàn tay vào mái tóc hạt dẻ sáng màu và dài chớm vai của mình. - Anh đã trách em, - cô nói, - dành thời gian chăm sóc đám cây cối hơn là chăm con gái nhưng mà… - Anh chưa bao giờ trách em điều ấy, - Jonathan phản kháng bằng một chất giọng đã kịp mang màu cờ trắng rồi. - Nhưng đám cây cối của em, như anh thấy đấy, chúng chẳng bao giờ lăn lộn ra đất và kêu toáng lên cả. Jonathan cố kìm một nụ cười, rồi uống tách cà phê của mình mà không nói gì. Họ chia tay nhau đã ba tháng nay, nhưng cô tiếp tục trách cứ anh hệt như trước đây. Và kỳ lạ, đột nhiên anh cảm thấy thích điều ấy. Bởi nó gây cho anh cảm giác quan hệ giữa anh và cô, dẫu đã chia cắt, nhưng vẫn tiếp tục. Anh chợt ngộ ra điều mà anh đã chưa bao giờ thú nhận: tận sâu trong tâm khảm mình, tia hy vọng sẽ nối lại tình xưa vẫn đang ngủ gà ngủ gật đâu đó. Bán các cổ phần của anh trong công ty cho Michael là dập tắt cả tia hy vọng đó trong anh, khi hủy bỏ mối quan hệ hàng ngày cuối cùng giữa anh và Angela. Anh quáng quàng đi đến buổi hẹn làm việc đầu tiên trong ngày, bỏ mặc các cộng sự trên sân hiên quán cà phê. Bản danh sách những khách hàng tiềm năng cần gặp gỡ thì dài. Sẽ là một ngày vất vả đang chờ đợi đấy, nhưng hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ cuối tuần. Anh sẽ còn thời gian để nghỉ ngơi. Anh còn lâu mới hình dung rằng chỉ hai ngày sau, cuộc đời của anh sẽ thay đổi hoàn toàn. Mời các bạn đón đọc Bỗng Dưng Muốn Sống của tác giả Laurent Gounelle.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hạnh Phúc Bất Ngờ
Chuyển ngữ: Lephngoc & Mkhoi1983 & Rylinh Chỉnh sửa: Rylinh Check chính tả: Marie Cô chưa kết hôn, trinh bạch và gần ba mươi tuổi, nhưng nhà tiểu thuyết Amanda Briars không định mừng sinh nhật lần tới của mình mà không qua đêm với một người đàn ông. Khi anh xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà cô, cô tin rằng anh ta món quà cô tặng cho chính mình, thuê cho một đêm đam mê. Đẹp trai một cách khó quên, mạnh mẽ không thể cưỡng lại, anh quyết rũ cô theo những cách mà cô không bao giờ nghĩ rằng có thể… nhưng có điều gì đó ngăn cản anh hoàn thành trọn vẹn giấc mơ của cô. Vậy anh có phải là hạnh phúc bất ngờ mà định mệnh dành tặng cho cô? Quyết tâm sở hữu Amanda của Jack Delvin trở nên mạnh hơn khi cô khám phá ra danh tính thực sự của anh. Nhưng Amanda vốn được nuôi dạy đàng hoàng khao khát sự tôn trọng hơn cả cô thừa nhận, trong khi Jack, đứa con bị bỏ rơi của một nhà quý tộc và là nhà kinh doanh nổi tiếng nhất Luân Đôn từ chối sống theo những quy tắc của xã hội. Tuổi thơ bị ruồng bỏ, chối từ và đày đọa khiến Jack trốn tránh bất cứ một cơ hội nào liên quan đến những chữ ‘gia đình’ hay ‘trẻ con’, liệu niềm đam mê cuồng nhiệt không thể kiềm chế ẩn giấu một tình cảm mà ngay cả anh cũng không dám đối mặt và thừa nhận với chính mình có thể thuyết phục anh vượt qua những bóng ma của quá khứ và đón nhận hạnh phúc bất ngờ của cuộc đời mình! Suddenly you – Hạnh phúc bất ngờ là một cuốn tiểu thuyết sống động, nóng bỏng và chứa đầy sự ngạc nhiên của nữ tác giả nổi tiếng Lisa Kleypas. Một món quà nhóm dịch dành tặng các bạn nhân dịp 8/3, hy vọng đây sẽ là một tác phẩm được các bạn yêu thích. *** LISA KLEYPAS sinh năm:1964 tại Texas, Mỹ. Bút danh:LISA KLEYPAS. Lisa Kleypas là tác giả có sách bán chạy nhất nước Mỹ về thể loại tiểu thuyết lịch sử và đương đại lãng mạn.Năm 1985, bà đoạt danh hiệu Miss Massachusetts và tham gia cuộc thi Miss America diễn ra ở thành phố Atlantic. Kleypas luôn yêu thích việc đọc sách, đặc biệt là thể loại tình cảm. Bà bắt đầu viết quyển tiểu thuyết đầu tiên của chính mình trong thời gian nghỉ hè của bà khi học nghiên cứu khoa học chính trị Wellesley College,cha mẹ bà đồng ý hỗ trợ bà vài tháng sau khi tốt nghiệp,vì vậy bà có thể hoàn thành công việc mới của mình. Khoảng hai tháng sau, ở tuổi 21, Kleypas đã bán cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình. Cùng thời gian đó với chiều cao 5'2" Kleypas đã đạt danh hiệu Miss Massachusetts. Trong cuộc cạnh tranh tại cuộc thi Miss America bỏ lỡ, bà đã hát một bài tự mình sáng tác, điều bà thu được là giải thưởng "Người không vào chung kết tài năng ". Kleypas đã trở thành một nhà văn tiểu thuyết toàn thời gian kể từ khi quyển sách đầu tiên được bán. Tiểu thuyết của bà đã được xếp ở thứ hạng cao trong bản danh sách những người bán chạy nhất, hàng triệu bản trên toàn cầu và được dịch ra 14 loại ngôn ngữ khác nhau. Tháng 10 năm 98, căn nhà của bà ở Texas bị tràn ngập sau vài giờ mưa lớn, cả thị trấn của họ chìm trong nước. Bà và gia đình đã bị mất tất cả ngoại trừ quần áo họ đang mặc và chiếc ví của bà. Trong ngày đó, đồng nghiệp của bà tại Avon gửi những thùng quần áo và sách vở để giúp các gia đình hồi phục. Về phần Kleypas, bà và mẹ mình về nhà sau khi đã thực hiện một chuyến đi nhanh đến của hàng để mua bàn chải đánh răng, làm sạch quần áo và các nhu cầu cần thiết khác. Đặc biệt trong số họ ai cũng chọn cho mình một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, một điều cần thiết để giúp họ thoát khỏi căng thẳng mà họ đang mang. Với Kleypas điều này đã xác nhận thực hiện quyết định của mình để viết tiểu thuyết lãng mạn thay vì những tác phẩm văn học tư tưởng. Được biết đến chủ yếu về thể loại tình cảm lịch sử của mình, đầu năm 2006, bà đã ra một thông báo về việc sẽ bắt đầu viết về tiểu thuyết tình cảm đương đại. Bà còn có kế hoạch cho tiểu thuyết tình cảm lịch sử trong tương lai.  Các tác phẩm của cô đã được dịch sang 14 thứ tiếng, nằm trong danh sách bán chạy trên toàn thế giới và đem lại cho cô rất nhiều giải thưởng. Hiện cô đang sống ở Washington cùng chồng và hai con. Tác phẩm: Người Tình Hoạt Ngôn Chuyện Xảy Ra Giữa Mùa Thu Bí mật đêm hè Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố Người Tình Của Tiểu Thư Sophia Đêm Trước Giáng Sinh Ở Thị Trấn Friday Harbor Ngôi Nhà Cuối Phố Rainshadow Hồ Mộng Vịnh Pha Lê Devil in Winter A Wallflower Christmas Scandal in Spring Again The Magic Smooth-talking Stranger Brown Eyed Girl (Cô Gái Mắt Nâu) Bỗng Gặp Được Anh Giá Nào Cũng Yêu Giá Nào Cũng Yêu Ác Quỷ Mùa Xuân Kết Hôn Với Winterborne Đáng Giá Nơi Khởi Đầu Của Những Giấc Mơ Lời Cầu Hôn Mùa Đông Lễ Cưới Lúc Bình Minh Hẹn Ước Hạnh Phúc Bất Ngờ ... *** Jack lười biếng mỉm cười với cậu bé tóc đen đang đứng ở trên anh. Được đặt tên theo tên của cha Amanda, Edward, con trai họ sở hữu một nguồn năng lượng không cạn và một vốn từ vựng vượt xa lứa tuổi lên ba. Edward con thích nói, điều này cũng khó làm ai ngạc nhiên nếu biết đến cha mẹ của cậu bé. “Con trai, cha đã chơi đuổi bắt với con hơn một tiếng đồng hồ vừa qua,” Jack nói. “Hãy để ông già có vài phút nghỉ ngơi.” “Nhưng con chưa muốn nghỉ!” Với một tiếng cười bất ngờ, Jack túm và kéo cậu bé xuống chơi trò lăn-và-cù. Ngước mắt từ những trang giấy trong lòng mình, Amanda quan sát cặp đôi đang chơi. Họ đang dành thời gian nóng nhất của mùa hè tại dinh thự được thừa kế của Jack, phong cảnh nơi đây đẹp đến mức nó có thể trở thành chủ đề cho một bức tranh của Rubens. Tất cả những gì nó cần là thêm vài thiên thần và những đám mây lơ lửng, và khung cảnh đó sẽ trở thành hoàn hảo. Khu vườn của dinh thự kéo dài từ phía sau ngôi nhà từ thế kỷ XVII xây bằng gạch theo hình bán nguyệt đ̓ườn phía trên được chăm sóc cẩn thận, một nhịp cầu cong bằng đá trắng, rồi đến một mảnh vườn rộng lớn đầy màu sắc sống động và một cái hồ hình bầu dục bên dưới. Gia đình thường xuyên có những cuộc pic ních bên dưới bóng mát của một cây sung dâu già khổng lồ, thân cây được bao phủ dày đặc bởi những cây tú cầu. Chiếc hồ gần đó, bao quanh bởi những thảm cỏ xanh mướt và những cây irit vàng, mang đến một nơi lý tưởng để thả bước. No căng từ giỏ thức ăn đầy tràn mà người đầu bếp đã chuẩn bị, Amanda cố gắng quay sự chú ý về với công việc cô đã mang theo. Sau 4 năm dưới sự quản lý của cô, tạp chí Conventry Quarter Review đã trở thành một tạp chí được đọc rộng rãi nhất ở Anh. Amanda rất tự hào về những thành tựu của mình, đặc biệt khi chứng tỏ được rằng một nữ biên tập có thể táo bạo, thông minh và suy nghĩ phóng khoáng như bất cứ một người đàn ông nào. Thậm chí khi công chúng khám phá ra rằng một phụ nữ là người lèo lái đằng sau một tạp chí mang tầm quốc gia, những tranh cãi chỉ giúp doanh số bán tăng lên. Đúng như đã hứa, Jack trở thành một người bảo vệ kiên quyết, gay gắt gạt gỏ những đề nghị rằng phải là anh, chứ không phải Amanda phụ trách tờ báo đó. “Vợ tôi không cần giúp đỡ gì trong việc hình thành những ý tưởng,” anh đã nói với những nhà phê bình một cách nhạo báng. “Cô ấy có khả năng và chuyên nghiệp hơn bất cứ người đàn ông nào mà tôi quen.” Anh khuyến khích Amanda tận tưởng sự nổi tiếng mới đã khiến cô trở thành vị khách được mong đợi nhất ở tất cả những bữa tiệc sang trọng của Luân Đôn. ‘Trí tuệ thông minh’ và ‘sự dí dỏm độc đáo’ của cô đã được ngợi ca hết lời trong giới văn chương và chính trị. “Em đang bị phô bày như một con ngựa non láu lỉnh,” Amanda đã một lần than thở với Jack sau một buổi họp mặt mà trong từng lời nói của cô đã nhận được sự chú ý quá mức. “Tại sao quá khó để mọi người có thể tin rằng một người mặc váy cũng có thể có một bộ não thế nhỉ?” “Không ai thích một phụ nữ quá thông minh,” Jack đã trả lời. “Đàn ông chúng anh thích duy trì cái vẻ ngoài của vị trí bề trên của mình.” “Vậy tại sao anh không bị đe dọa bởi sự thông minh của một phụ nữ?” cô hơi cau có hỏi. “Vì anh biết làm thế nào để giữ em ở đúng vị trí của mình,” anh trả lời với một nụ cười khiến người khác phát cáu, rồi lùi lại và phá lên cười khi cô nhảy chồm lên anh với ý định trả đũa. Mỉm cười với ký ức đó, Amanda lắng nghe khi Jack kể một câu truyện cổ tích về những con rồng, cầu vồng và những câu thần chú kỳ diệu, cho đến khi Edward rơi vào giấc ngủ trong lòng anh. Cẩn thận, Jack đặt cậu bé đang ngủ xuống tấm khăn lanh trải trên bãi cỏ. Amanda giả vờ không để ý khi chồng cô ngồi xuống bên cạnh. “Bỏ cái đó đi,” anh ra lệnh, dụi mặt vào mái tóc xõa ra “Em không thể.” “Tại sao không?” “Em có một ông chủ đòi hỏi, người sẽ cằn nhằn khi tờ Review bị quá hạn chót.” “Em biết cách làm anh ta dừng cằn nhằn mà.” “Bây giờ em không có thời gian cho chuyện đó,” Amada nghiêm nghị nói. “Để em làm việc, làm ơn.” Nhưng cô không phản đối khi cảm thấy cánh tay anh trượt vòng quanh cô. Miệng anh áp vào bên cạnh cổ cô, tạo ra một tia khoái lạc xuyên thẳng xuống những ngón chân của cô. “Em có chút ý tưởng về việc anh khao khát em đến như thế nào không?” Anh úp tay vào bụng cô, nơi đứa con thứ hai của họ đang ngọ nguậy trong cô. Bàn tay anh lang thang từ chân đến mắt cá chân và luồn vào bên dưới váy của cô. Những tờ giấy rơi khỏi tay cô, phất phơ trên đám cỏ. “Jack,” cô nói không ra hơi, nghiêng người dựa vào anh, “Không phải trước mặt Edward.” “Nó đang ngủ.” Amanda quay lại trong vòng tay anh và tìm miệng anh, trao cho anh một nụ hôn tròng ghẹo, chầm chậm. “Anh phải đợi đến tối nay,” cô nói khi môi họ hé mở. “Thật đấy, Jack, anh thật không thể sửa chữa được. Chúng ta đã cưới nhau 4 năm rồi. Đến giờ anh nên chán em như những người chồng đáng kính bình thường khác rồi mới phải.” “Ừm, đó là vấn đề của em,” anh nói với vẻ hợp lý, những ngón tay anh đùa nghịch sau đầu gối cô. “Anh chưa bao giờ đáng kính. Anh là một tên phóng đãng, nhớ không?” Mỉm cười, Amanda ngả xuống đám cỏ ấm áp và kéo anh xuống với cô, cho đến khi đôi vai anh chắn những tia nắng lốm đốm xuyên qua tán lá xào xạc trên đầu. “Thật may vì em thấy rằng kết hôn với một kẻ phóng đãng thú vị hơn nhiều so với kết hôn với một quý ông.” Jack mỉm cười, nhưng tia sáng tinh quái trong đôi mắt xanh của anh được thay thế dần bởi ánh mắt trầm ngâm. “Nếu em có thể quay lại và thay đổi sự việc …” anh thủ thỉ và gạt những lọn tóc xoăn đang xõa ra khỏi mặt cô. “Không cho dù với tất cả của cải trên thế giới này,” Amanda trả lời, quay mặt sang để hôn dịu dàng lên những đầu ngón tay của anh. “Em đã có mọi thứ mà em từng dám mơ ước đến.” “Vậy hãy mơ ước thêm nữa,” anh thì thầm, chỉ ngay trước khi miệng anh khép trên miệng cô. Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc Bất Ngờ của tác giả Lisa Kleypas.
Dòng Đời Nổi Trôi
.. "Cúi đầu thủ thế... Tay không rời mặt... Vào góc... Thoát ra... Thọc, thêm lực hơn nữa... Thân trên linh hoạt... Móc ngang... Chân di chuyển nhanh hơn nữa... " - Tiếng thầy võ sư quát dồn dập hướng dẫn khi tôi đang tập thực chiến trên sàn Boxing cùng một đàn anh khác. Đến với cái môn thể thao nhồi thể lực này chỉ vỏn vẹn có gần 2 năm nhưng cũng đủ biến tôi từ một thằng hs cấp 3 yếu ớt, trầm cảm. Trở nên rắn rỏi và cứng cáp hơn cả về cơ thể lẫn tâm lý. Nói về cuộc sống của tôi đến thời điểm hiện tại có thể miêu tả bằng những từ như "Buồn", "Khổ, "Bất Hạnh", "Thiệt thòi"... Hajzzz, tự bản thân tôi thì thấy hợp với 2 chữ "Vô cảm" hơn. Từng có một gia đình hạnh phúc, tròn đầy như bao gia đình khác với bố mẹ và một thằng em trai kháu khỉnh. Nhưng tất cả đã chấm dứt với tôi bởi một tai nạn giao thông khi tôi vừa đỗ vào trường chuyên cấp 3. Cả gia đình vui mừng đón tin vui và tưởng thưởng cho tôi một chuyến du lịch xa nhà mà trước khi thi tôi đã đòi hỏi nếu đỗ. Cuộc đời đã cướp mất gia đình của tôi hay là chính bản thân tôi đã làm hại những người thân yêu ruột thịt của mình. Nhiều đêm tỉnh dậy trong cơn ác mộng, nhìn vào vết sẹo dài gớm ghiếc trên ngực. Tôi lại tự dằn vặt tại sao kẻ chết đi không phải là mình mà lại là bố mẹ và em trai. Khóc rất nhiều, trầm cảm có, ù lỳ có. Từ một hs cấp 2 năng động và hoạt bát, tôi trở thành một hs cấp 3 hoàn toàn khác, vô cảm và băng giá... với mọi thứ xung quanh. Cuộc đời đã ném vào tôi những nỗi mất mát đau đớn nhất. Thì hà cớ gì tôi lại phải cởi mở đón nhận cái cuộc đời ấy. Tôi còn tồn tại và phát triển trong cái cuộc đời này, hoàn toàn chỉ là bởi nghĩa vụ và trách nhiệm với lời hứa mà tôi đã hứa với cha mẹ trước giờ lâm tử. Rằng phải cố sống và sống tốt. Tôi sẽ cố sống, còn để sống tốt... tôi chưa thể cảm nhận, vì tôi vô cảm, hay có khi cố sống cũng là một dạng thù hình của sống tốt rồi cũng nên. 3 năm cấp 3 trôi qua nhạt nhẽo, chẳng có ấn tượng gì đọng lại trong tôi ở cái tập thể này và ngược lại cũng vậy... không bạn bè, không người yêu. Thay vào đó những dấu ấn và bạn bè của tôi lại được hình thành rõ nét ở cái clb boxing này. Nơi mà có lẽ chỉ vài tháng nữa tôi sẽ phải xa nó... nếu tôi đỗ đại học. - Lên Hà Nội nhớ đừng đua đòi, cố gắng làm thêm để trang trải nhé. Rảnh thì về chơi với cô - Cô ruột tôi cất tiếng. Tôi cười khẩy, chào cô rồi quay lưng ra đi mà không có lấy một chút lưu luyến gì cái ngôi nhà này, gia đình của cô tôi. 3 năm sống trong ghẻ lạnh và cô độc, tôi cũng không dám trách móc gì vì ít nhất cũng đã phải sống nhờ nhà họ trong một thời gian dài. Dù tiền sinh hoạt hàng tháng thì vẫn trích từ tài khoản trong ngân hàng mà bố mẹ tôi để lại cho tôí khi nào tới 18t mới được toàn quyền sử dụng. Cơ mà tôi có cái quyền để không yêu quý cái ngôi nhà ấy. Ngày biết tin đỗ đh cũng là ngày mà tôi lên sẵn phương án cho một cuộc sống tự do, tự lập, riêng một cá thể hoàn toàn. - "Con chào bố mẹ, anh chào em trai nhé. Tạm biệt gia đình thân yêu... Con đi đây" - Chờ cho nén nhang cuối cùng tắt hẳn tôi khoác balo rời nghĩa trang thành phố để bắt xe khách lên HN. Ngoảnh mặt nhìn qua ô kính nơi chôn rau cắt rốn của mình, nơi mà gia đình mình mãi mãi ở lại đến khi xa dần, khuất dần... Con đang bước tiếp hành trình của con đây, con sẽ cố gắng thực hiện toàn vẹn lời hứa với gia đình mình... Con hứa... Chiếc xe bon bon trên đường quốc lộ ngày một xa dần, bên trong nó là một con người cô độc với những hành trình chông gai của cuộc đời đang chờ đợi trước mắt... *** Địa ngục tinh thần - sẽ là đao to búa lớn khi nói vậy nhưng quả thực với riêng bản thân tôi chuỗi ngày vừa qua tựu chung 1 phần có thể ví von như vậy. Trống rỗng trong cả suy nghĩ lẫn tâm trí. Đáng sợ nhất là mớ bòng bong tỉnh trong mơ, mơ trong tỉnh cứ bu bám đầu óc khiến tôi nhiều lúc trở nên si mê ko biết đâu là thực tại. Có lần đi bộ còn suýt bị xe đâm chỉ vì ko nghĩ là mình đang sang đường. Nhiều sáng thức dậy tôi vô thức vồ lấy đt, nt chúc ngày mới theo thói quen rồi giật mình, lại xóa đi khi chợt nhớ ra 1 điều. Để rồi sau đó chỉ biết vò đầu lắc lắc, mong sao những gì xảy ra chỉ là 1 cơn ác mộng. Rượu say, đòn tỉnh - chính trong thời điểm luẩn quẩn ấy, 1 người đã xuất hiện khiến tôi tỉnh lại với thực tại. Ko ai khác chính là KN... 1 trận đòn nhừ tử từ đám tay chân và từ chính anh ta. - Dám làm nhiều việc sau lưng tôi như vậy, kể cũng xem như cậu lớn mật đấy. Nể mặt cậu từng là bạn cái Ngọc, cũng từng là nv thân cận của tôi, xem như gặp gỡ hn thay cho lời cảnh cáo. Chuyện giữa cậu và nó từ giờ chính thức chấm dứt. Tôi ko muốn gặp cậu trong hoàn cảnh này lần nào nữa vì lần tới chắc chắn cậu ko còn người ngợm nguyên vẹn như thế này đâu. KN trước giờ đã nói là làm nên tôi hiểu anh ta ko nói suông. Chuyện này đến tai anh ấy hẳn là từ miệng Hoa chứ bản thân Ngọc chắn chắn chẳng bao giờ chịu nói ra. Chỉ là chính tôi trong giây phút đau đớn, bê bết ngồi góc đường, tự vấn lòng mình đã đến lúc phải chấp nhận sự thật. Trận đòn của KN đau đớn về thể xác nhưng 1 phần cũng nhờ nó mà tôi thoát khỏi đám mây mù u mê đã vây quanh mình suốt 1 khoảng tg. Tôi mặt dày chủ động hẹn gặp Hoa xem như là lần cuối muốn hỏi thăm tin tức về Ngọc. - Đang có 1 người rất tốt quan tâm đến nó rồi. Chỉ cần anh biến khỏi cuộc đời nó nữa thôi là ổn. Tôi cười khổ cam chịu lời sỉ vả từ Hoa, thực ra cô ấy chịu hẹn gặp tôi thế này đã xem như nể nang lắm rồi. Qua 1 hồi hỏi han tôi cũng chứng thực đc "người tử tế" ấy ko ai khác chính là T.Hoàng. Rốt cuộc vẫn là linh cảm của mình chính xác - T.Hoàng thực sự có tình cảm với Ngọc. Anh ta rõ ràng có xuất thân lẫn thân thế rất tốt. Chưa kể thâm tình hiện tại khi X và Z vẫn đang trong giai đoạn đầu của sự hợp tác. Ấy là còn chưa nói đến cảm tình có sẵn của bà Liên cũng như KN giành cho anh ta. Nếu T.Hoàng thực sự tốt như vậy hẳn Ngọc sẽ có đc hạnh phúc, ko còn phải gồng mình, ko còn phải chịu đựng nữa... Điều này lẽ ra tôi phải lấy làm vui, vậy mà cớ sao sống mũi cứ cay xè đến ê ẩm thế này. Đã thực sự tỉnh rồi đấy nhưng phải quên đi nữa... Quên đi những chuyện cũ... quên đi Ngọc... quên đi mối tình đầu, cũng là duy nhất... Hà Nội, có lẽ cũng đã đến lúc phải xa nơi này rồi... ---- Suy nghĩ trên tôi từng cố trốn tránh nhưng cũng đến lúc phải quyết định. Tôi đến thăm anh họ, vừa hỏi han tình hình cty hiện tại, vừa tiện thể tâm sự chuyện tôi tính rời HN. Anh cũng ko có ý kiến gì về chuyên tôi muốn vào Nam lập nghiệp, dù sao nhà cửa dưới quê tôi cũng bán hết rồi. Mối liên kết duy nhất còn lại chỉ là mộ phần gđ và họ hàng mà thôi. - Tình hình cty anh dạo này thế nào rồi, đã giải quyết xong quyết toán với mấy chủ đầu tư kia chưa? - Hajzz... Anh họ thở dài ảo não khi nghe tôi hỏi chuyện làm ăn, kiếp làm cai, thầu phụ. Ăn rơi ăn vãi công trình từ các chủ đầu tư lớn. Làm chưa xong thì bị ép tiến độ, xong rồi lại bị chậm nghiệm thu quyết toán. Bị ngang nhiên chiếm dụng vốn mà vẫn phải niềm nở để đòi tiền. Lương nhân công nhiều khi còn nợ mà vẫn phải chạy vạy vay mượn để xin dự án. Đơn giản làm nghề này mà ko có dự án quay vòng là cầm chắc "chết". - Dự án bên... cty X vẫn chưa đến hạn hả anh? - Uhm, mà sao đang dưng mày lại nghỉ ở đó, thấy nó bắt đầu khó khăn ah? Nghe anh họ nói vậy tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ, cty của anh lẽ ra còn có thể kiếm đc nhiều công trình hơn nếu X giành đc mấy khu đất kia. Chỉ tiếc vì tôi mà... Thời gian chuẩn bị cho sự chuyển đổi tương đối thảnh thơi nên dạo này tôi hay đi lại quê - HN để thăm họ hàng và thắp hương mộ phần gđ. Tôi cũng thường qua thăm mộ ct Đặng mỗi khi từ quê trở lại HN. Dù gặp nhau ko nhiều nhưng những ấn tượng trong qk khiến tôi có cảm tình rất tốt với ông ấy. Đã có lúc tôi từng nghĩ tương lai sẽ được làm con rể, được hàng ngày gọi ông là "Bố" trên cty cũng như ở nhà, được.. . Vài bông cúc tươi thay cho những bông đã hơi héo. - "Sau này vào Nam rồi, chắc con ko còn đến thăm bố thường xuyên đc nữa. Thông cảm cho con bố nhé!!!" ---- Bụng của My lộ hẳn rồi con bé mới chịu làm đám cưới, đám cưới vui như hội ấy vì con bé đông bạn đông bè mà. Đợi tiệc mừng này kết thúc tôi mới chia sẻ quyết định vào SG sống với a.Mạnh và đám bạn của mình. Khỏi phải nói tất cả bất ngờ thế nào khi nghe tin ấy, với Trà, My và Xuân chóa còn có thêm vài phần sốc nữa. Thời điểm chính thức rời HN vào SG sau nhiều lần nấn ná cuối cùng cũng đc tôi lên lịch cụ thể. T.Dương cho đến hn mới biết tin sau khi nghe tôi nói chuyện trả phòng vào cuối tháng. Từ sau chuyện đổ vỡ của tôi, cũng tội cho T.Dương khi đến giờ cô ấy vẫn ko thôi cảm thấy có lỗi. - Vẫn còn áy náy hả, áy náy nhiều thì đem mồi lên phòng tôi. Sang làm thêm 1 trận say nữa trước khi tôi bái bai HN đc chứ, haha. Tôi lại cười khích bác T.Dương nhưng cô ấy chẳng 1 tia hưởng ứng. Chuyện say mèm với T.Dương giờ đã trở thành vô cùng nhạy cảm rồi. Nhìn T.Dương cứ cắm mặt vô Lap chat chit với bạn bè, tôi đâm nhàm chán. Vừa quay qua quay lại định chào cô ấy thì trước mắt lướt qua 2 hình ảnh khá quen thuộc. Bức ảnh trên face 1 người bạn của T.Dương, chụp khá nhiều người kiểu cách học sinh - sv, có thể là 1 nhóm bạn. Hầu hết là người ngoại quốc, khung cảnh xung quanh cũng là ở nc ngoài. Nếu chỉ có vậy thì chẳng có gì đặc biệt nhưng điều đặc biệt làm tôi phải chú ý, xen giữa đám sv ngoại quốc đó chính là hình ảnh T.Hoàng và Vinh thân mật bóp cổ nhau tạo hình vui nhộn, cả 2 đều cười rất tươi. Bức ảnh chụp bằng dslr nên chất ảnh rõ nét, zoom hình lên tôi có thể khẳng định là mình nhìn ko nhầm. Từng mảnh ghép trí nhớ lướt nhanh qua đầu, T.Hoàng từng 1 lần đến X tìm Ngọc nhưng ko gặp, khi đó anh ta trực tiếp giáp mặt Vinh nhưng cả 2 đều tỏ ra lạ lẫm ko quen biết. Tại sao lại vậy chứ??? T.Hoàng vừa du học về, Vinh qua lời tay Trường kể cũng từng tốt nghiệp bên nước ngoài, thậm chí còn từng làm cho cty đối thủ của X. Băn khoăn là vậy nhưng ko biết phải cắt nghĩa ra sao. Suy nghĩ 1 hồi tôi mới tỉnh ngộ giờ mình chẳng còn chút nào liên quan gì đến X và gđ Ngọc. Vậy có nghĩ cũng chẳng để làm gì, có thể T.Hoàng và Vinh khi đó gặp nhau chỉ là lần gặp gỡ duy nhất. Sau vài năm có quên cũng là bình thường. Còn chưa kể nếu là người giống người, dù điều này rất khó xảy ra. Nhưng nếu họ thực sự quen nhau, thậm chí là bạn của nhau thì sao? Nếu thật thì tại sao lại phải "đóng kịch"? Phân vân trước nhiều quyết định thì cứ nên chọn những quyết định sao cho sau này khỏi phải hối tiếc nhiều nhất "tại sao ngày xưa mình lại ko làm vậy". Nghĩ vậy tôi bèn lấy máy gọi cho KN, màn hình đt vẫn hiện lên dòng chữ "a.Nguyên" quen thuộc. ---- Đến SG vào 1 ngày mưa lớn, ngày trước cùng KN ra vào thường xuyên nên tôi cũng đã quen với thời tiết trong này. Mấy ngày đầu ăn uống có phần hơi kém vì chưa quen khẩu vị. Sau lọ mọ, tự đi tìm tòi quanh TP rồi lượn lờ sang hẳn vài tỉnh thành lân cận. Mỗi lần đều đi tới mệt lả, đói meo mới ăn uống nên dần dà cũng quen dần khẩu vị. Người dân trong này thân thiện và nhiệt tình hơn nên tôi "khoái" họ lắm. Sau hơn tháng làm quen và cảm nhận dần nhịp sống trong này thì tôi cũng tìm đc cv mới. 1 cty về xnk mà Trà giới thiệu, ban đầu tôi cũng ko nghĩ là mình sẽ làm cv này đâu nhưng hơn 1 tháng sống trong này, tư tưởng thoải mái dần nên tôi cũng có chút hứng khởi với cv mới mẻ này. Dù sao thì cuộc sống vốn đc tạo thành từ vô vàn những trải nghiệm. Thay mới những điều đã cũ cũng giúp bản thân có những góc nhìn mới mẻ hơn. Cv mới yêu cầu đi lại nhiều từ cty cho tới thực địa xuống hiện trường. Hàng ngày tiếp xúc với giấy tờ, chứng từ, invoice... các loại thủ tục, luật định... Nói chung cũng đủ để cả ngày bận rộn, dù vậy tôi vẫn chưa quên đc cảm giác làm việc ở X... và Ngọc... ---- 1 ngày, thằng ku Hải (thằng em ngày xưa cùng học boxing, giờ làm cho cty anh họ tôi) vào SG ăn cưới tiện thể thăm tôi, nghe nó nói chuyện mới biết cty anh họ tôi đang gặp khó khăn về tiền vốn. Nợ quyết toán từ các chủ đầu tư chưa đòi đc nên đã đến nc phải vay lãi cao để trả lương và các chi phí. Tôi gọi điện trách ông ấy vì sao ko chia sẻ rồi lập tức xin nghỉ, cùng Hải bay ra HN. Ae bàn bạc thống nhất rút hết tiền bán nhà của tôi hỗ trợ anh họ trả nợ. Mặt khác tôi quyết định gọi điện hẹn gặp KN. Định trực tiếp đến X nhưng anh ta dời điểm hẹn sang quán bar mà ngày trước cả 2 vẫn hay đến. - Là cty của anh họ cậu??? Lý do tôi hẹn gặp KN chỉ đơn giản là về việc thanh quyết toán cho công trình của anh họ. Từ đầu đến cuối cuộc gặp chỉ có vài phút mà ko nói thêm bất cứ 1 chuyện gì khác. - Thôi đc rồi, về khoản quyết toán cho cty anh cậu tôi sẽ có quyết định sớm nhất. Còn có điều này... tôi vốn vẫn thắc mắc... tại sao hồi đó cậu lại nói với tôi về chuyện giữa Vinh và T.Hoàng. Tôi nhớ lúc đó tôi đối xử với cậu khá tệ mà. -À cái này... thực ra em làm ko vì gì cả. Em nói với anh chỉ vì ko muốn sau này phải cảm thấy tiếc nếu có chuyện gì đó xảy ra thôi. Cám ơn anh vì cuộc gặp hn, hy vọng vấn đề quyết toán của anh em sớm đc giải quyết. KN nghe tôi nói vậy chỉ nhẹ gật đầu, đoạn tiếp tục ngồi lại uống rượu mặc cho tôi rời đi ---- 3 tuần sau cuộc gặp KN, tôi nhận đc tin từ anh họ thông báo công trình bên X đã đc duyệt quyết toán 100%. Vấn đề tài chính cty tạm thời đc giải quyết dù vẫn còn vài chủ đầu tư khác nấn ná trì hoãn. Tôi hài lòng với lời hứa của KN, vừa suy nghĩ chuyện cảm ơn anh ta thì U.Nhi gọi tới. Hơi bất ngờ vì con bé tự dưng lại liên lạc nhưng sau khi nghe điện tôi còn sốc hơn vì loạt sự việc vừa xảy ra. Là tin đồn về việc Y lôi kéo thành công vài nhà đầu tư đột ngột rút vốn khỏi dự án đang triển khai của Q trên nền 4 khu đất đấu giá cùng 1 vài dự án khác. Điều tương tự cũng đc X giành cho Z với tổ hợp dự án mà cả 2 đang hợp tác. Bất ngờ bị thoái vốn đồng loạt như rút dao găm khỏi vùng động mạch chủ. Cả Q và Z đồng thời thiệt hại nhưng Q thê thảm hơn nhiều vì phương thức kd "trèo cao nhờ phụ thuộc nguồn vốn liên kết". Đến giờ khi các nguồn vốn này đồng loạt rút khỏi, liền khiến Q hoàn toàn đổ sập. Người ngoài nhìn vào thì tha hồ đặt giả thiết và phân tích, về phần tôi chẳng mất công cũng đc U.Nhi bật mí sự thật. Số là bắt nguồn từ việc KN cho it kiểm tra Lap của U.Nhi, phát hiện máy con bé bị dính phần mềm gián điệp sao chép các nội dung. Truy ngược theo các dữ kiện, bức ảnh của Vinh - T.Hoàng và mqh ngày 1 thân mật giữa Vinh và Nhi thì kẻ "gián điệp" ko ai khác chính là anh ta. KN sau đó thực hiện 1 cuộc trao đổi q.trọng với G.Huy. Biết đc biên bản ghi nhớ giá ngày trước với W đc 1 người ko tên gửi đến cho G.Huy. Sau khi xâu chuỗi các mối hợp tác liền nghi ngờ Z giả quỷ giả thần tài chính của chính mình. Nhún nhường ký giao kết cùng X nhưng sự thật sau lưng lại ngấm ngầm lên kế hoạch thao túng. Tranh thủ ô.Luân tan giã với X và tình hình rối ren khi ct Đặng qua đời. Z đứng sau lôi kéo hùn 1 phần vốn giúp Q qua mặt X mua lại 4 khu đất đấu giá. 1 mặt lại giật dây Q hợp tác với Y, lợi dụng mqh đối thủ cạnh tranh giữa X và Y để mượn 1 phần tay Y "đánh" cho X mệt mỏi. Lúc bấy giờ Z mới ra mặt huy động nguồn vốn góp giúp X với lòng tin là 1 đối tác quen thuộc. Mặt khác tận dụng sức ảnh hưởng hối thúc hôn gia của Ngọc với T.Hoàng. Theo di chúc của ct Đặng thì Ngọc đc thừa hưởng 1 số cổ phần ko hề nhỏ. Chỉ cần T.Hoàng khôn khéo dùng tình cảm lay động đc Ngọc là hoàn toàn có thể khống chế số cổ phần đó để ngày càng tiến sâu hơn vào trong lòng X. Đối tác quen thuộc, bạn thân lâu năm tất cả cũng ko bằng 1 chữ Tiền, cả 3 bố con họ Trần này quả thực quá độc. G.Huy sau khi phán đoán người gửi biên bản kia có thể chính là Vinh - 1 người bạn, người thân của T.Hoàng đc cài vào X - mới đinh ninh cty Y của mình bị lợi dụng trắng vốn. Tất nhiên anh ta khá giận dữ nhưng đề nghị sau đó của KN cũng giúp anh ta giãn ra phần nào. 1 vài cổ đông trong Q vốn đã bị KN lôi kéo thành công trước đó. "Giá trị lôi kéo" này hiện tại vẫn còn khi KN huy động 1 lượng tiền dựa trên sự hợp tác với gđ Trà. Chỉ cần thêm 1 cú sốc lớn đủ khiến Q sảy chân là X lập tức có thể thâu tóm số cổ phần này, sau đó nhượng quyền lại cho Y. Lôi kéo đủ đến mức quá bán thì việc thâu tóm sát nhập cty Q, tất cả đều nằm trong tay G.Huy. Chính nhờ đề nghị hấp dẫn đó mà Y chấp nhận bắt tay X, "tiêu diệt" Q và "đánh" tả tơi Z như diễn biến tài chính trong suốt những ngày vừa qua. Nghe tin này xong tôi cũng chỉ cảm thấy phần nào an ủi vì nỗi oan ức của mình đc minh bạch. Dù vậy, tất cả mọi cảm xúc cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi vì hiện tại tôi đã ko còn là người của X nữa. ---- Chiều hn, lúc ra bãi lấy xe để xuống hiện trường thì tôi bất ngờ bị 1 cơn đau quằn quại nhói lên ở vùng bụng. Đau đến phải cúi gập người xuống vì khó thở. Đáng nói cơn đau này ko phải là lần đầu tiên, nó đã xuất hiện suốt nửa tháng nay, lúc đau nhiều đau ít biểu hiện rất thất thường. Nhiều lần định đi khám nhưng ngại vì lý do cv nên tôi đều khất lần. Dùng thuốc giảm đau có đỡ nhưng cơn đau vẫn ko dứt điểm. Sau nhiều trì hoãn, cuối cùng vẫn phải lê thân đến bv. Tưởng chỉ là đau bụng bình thường nhưng hóa ra nó lại phức tạp hơn tôi nghĩ. Phải qua 2 lần khám tại 2 bv khác nhau mới phát hiện đc nguyên nhân cơn đau là do 1 khối u nằm ở phúc mạc (nếu bạn nào đọc từ những ngày đầu hẳn vẫn nhớ có lần mình nhắc về bệnh này và thỉnh thoảng vẫn bị đau bụng, phải dùng thuốc). Bác sĩ trấn an chưa có kết quả xét nghiệm chưa cần quá lo lắng nhưng tôi biết bệnh này ko hề đơn giản như ông ta nói. "- Gen nhà mình có mầm ung thư thì phải, trong họ có 2 chú bác đều mất vì "thằng" này. Mày cũng phải cẩn thận đấy, đi làm ăn uống tiếp khách chừng mực thôi. Tiền nhiều hay ít cũng ko q.trọng bằng sức khỏe đâu." Lời anh họ cảnh báo hồi tôi mới ra trường văng vẳng vang lên trong đầu. Bác và chú tôi đều mất vì K, đặc biệt chú tôi cũng bị chính căn bệnh K phúc mạc này hành hạ. Cơn gió nhẹ sau cơn mưa thổi qua mát mẻ nơi hành lang bv. Bước ra khỏi phòng khám, tôi thoải mái hít hà trọn vẹn từng luồng khí mát. Thấy lòng mình nhẹ tênh 1 cảm giác thanh thản ko lo sợ, ko vướng bận. Tâm lý buông lơi bản thân, sẵn sàng chấp nhận mọi an bài của số phận. Chỉ 1 quãng đường từ bv về cty mà rất nhiều suy nghĩ, hình dung ko ngừng hiện lên trong đầu tôi. Nếu là u lành tôi sẽ tiếp tục sống, tiếp tục 1 cuộc đời với nhiều trải nghiệm đang chờ đợi. Còn là u ác... thì sao chứ, tôi sẽ ko mất tg vào việc nằm 1 chỗ để điều trị. Thay vào đó sẽ là những chuyến du lịch, đi nhiều nơi nhất có thể cho đến lúc chết. Khi ấy chết cũng là chuyến đi cuối cùng đưa tôi đoàn tụ cùng bố mẹ và đứa em trai bé bỏng. Hầu hết mọi thứ đều đc tôi lạc quan hóa, duy chỉ có Ngọc là vẫn còn đó sự băn khoăn. Nếu tôi chết đi, sẽ ko còn đc cùng cô ấy hít thở chung 1 bầu trời nữa. Ngọc vẫn chưa yêu ai khác kể từ khi chúng tôi c.tay, mặc cho T.Hoàng trong tg đó ra sức tấn công, bày tỏ thiện chí. Biết đc những điều này đều do Trà tâm sự. Cô ấy dạo này thường qua lại với KN và gđ bên đó nên có thể chứng thực việc Ngọc vẫn chưa quên đc tôi. Nếu còn nặng tình vậy, hẳn cô ấy sẽ đau lòng lắm nếu bệnh tình của tôi xấu đi. Xuân chóa tiện công tác ghé qua thăm, tình cờ nhìn thấy đống hồ sơ bệnh án liền trách móc tôi rất nhiều vì ko thông báo gì cho mn, chỉ biết "ích kỷ" âm thầm chịu đựng 1m. Tôi biết nó mắng đúng nên chi đành cười gượng nhờ nó giữ bí mật cho đến khi có kết quả xét nghiệm chính thức. ---- Nghĩa trang quê tôi... đêm qua mưa to mà sáng nay trời cứ phủ 1 làn sương mỏng se lạnh. Không gian trở nên tĩnh lặng nơi những lối đi ngăn cách những nấm mồ. Tôi hơi co người lại vì lạnh, lững thức bước từng bước men theo con đường đất, nơi trông ra 1 khuôn viên với những cây bằng lăng xòe tán rộng. Tiếng xào xạc mỗi lúc một rõ rệt... tựa tay lên những nấm mồ thở dốc. Bây giờ, nhiều lúc tôi thấy mình thật giống 1 ông lão 80, chỉ lê mình đi cũng đã mệt phờ vì cơn đau quặn nơi thành bụng ... Cái sức sống của tuổi 25 biến đi đâu mất sạch rồi? Tôi bặm môi, bước tiếp, có lẽ liều thuốc hq vẫn còn tác dụng... Cố đi đến đầu hồi, tôi ngồi xuống ngẩng mặt lên nhìn bầu trời nhưng ko thấy gì cả ngoài 1 tán lá dày đen thẫm, xuất hiện lỗ chỗ những vệt sáng của ánh nắng nhạt mờ mờ phía trên. Để tâm trí trôi đi lặng lẽ... gió hình như cũng thổi mạnh hơn. Chợt phát hiện bên thân cây trước mặt đâm ra 1 chồi non nho nhỏ, đứng cô đơn trơ trọi 1m. Nhìn chồi xanh ấy sao cô đơn giống cuộc đời tôi thế. Gục mặt xuống cánh tay, chơi vơi trong 1 mớ tâm trạng không định hình nổi. Lặn sâu trong đó là nỗi nhớ vẫn thường bị tôi cố tình chôn lấp. ...Đã nửa năm rồi! Thế là anh cũng đã sống mà ko có em 1 cách đúng nghĩa trong từng ấy tg. T.gian đi qua trước cửa, giống như là t.gian chết...vô hồ. Ko biết giờ này cô ấy ra sao? Đang vui hay buồn? Tôi ko kìm lòng nổi, thốt lên 1 tiếng thở dài xen lẫn tiếng gió da diết lẫn trong những tán lá... - Ngọc ơi... anh nhớ lắm... anh yêu em!!! - Em cũng yêu anh!!! Tôi ngẩng mặt lên vì giọng nói quen thuộc, chỉ 1s sau nc mắt như muốn trào ra. Buông rơi hết mọi suy nghĩ trước đó, tôi giang rộng 2 tay ôm bóng dáng đang đứng trước mặt mình vào lòng. Ngọc cũng ôm chặt lấy tôi, nức nở như một đứa trẻ... thì thầm giữa những tiếng nấc. _ Sao lại bắt em chờ lâu thế? Sao lại thế hả? Anh vẫn yêu em mà, phải ko? _ Anh xin lỗi! Tôi đẩy đầu Ngọc ra xa hơn một chút để có thể nhìn rõ hơn, niềm hạnh phúc ánh lên trong mắt sau nhiều ngày xa cách. - Em lạnh ko? - Ko, có anh ôm em rồi mà. - Ừm... mà sao sớm thế này em đã ở đây làm gì vậy? - Mộ "bố mẹ và em trai"... đầu tháng và rằm ngày nào em cũng về thắp hương mà. - Thật thế ư? - giờ tôi mới hiểu vì sao mấy ngôi mộ của gđ dạo gần đây lúc nào cũng tươm tất và thay hoa liên tục. - Có gì ko thật chứ, cũng như anh hay đến thắp hương bố em thôi mà. - Ơ, sao em biết... em nhìn thấy ah? - Từ hồi anh còn chưa vào SG cơ, nhìn anh loay hoay cắm đám cúc vào lọ em thương lắm nhưng vì ghét nên chỉ đứng từ xa nhìn vậy thôi. - Anh xin lỗi nhưng anh thề là chưa làm gì có lỗi với em cả. Chuyện hôm đó với T.Dương chỉ là... - Ko cần nói nữa, em tin anh mà - Ngọc đưa tay lên miết lấy môi tôi. - ... Xa nhau rồi em mới biết là mình chỉ cần đc yêu anh thôi... - Uhm, nhưng mà... anh hiện tại.. anh hiện tại đang bị... - Xuân kể với em rồi, là bệnh thì sao chứ, sống chết thì đã sao. Chỉ cần biết mình yêu nhau trọn vẹn như lúc này thôi là em thấy mãn nguyện rồi. Nghe Ngọc nói vậy, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên viền môi hồng hồng của cô ấy. Bầu trời hình như đã tan bớt mây mù, nắng đã có màu vàng rám hơn rồi. Tình yêu chân thành vượt qua những lo âu, những hy sinh riêng lẻ, những hiểu lầm, những khổ đau... cuối cùng trở về nơi chúng xứng đáng đc trân trọng. Mãi mãi ko mất đi hạnh phúc. P/s: 2 ngày sau Ngọc theo tôi bay vào SG nhận kết quả xét nghiệm. Cả 2 đều xác định trước tâm lý và "lịch trình" riêng cho mỗi tình huống tốt hoặc xấu. Ngọc nắm chặt tay tôi trên suốt quãng đường đến bv. Tôi trấn an cô ấy ko phải nghĩ nhiều nhưng bản thân giờ phút ấy chính là tột cùng căng thẳng. Kết quả xét nghiệm: âm tính, ko phát hiện có tế bào ung thư. Mời các bạn đón đọc Dòng Đời Nổi Trôi của tác giả Lê Vũ Trọng Nghĩa.
Chuyện Tình Buồn Của Tôi
Truyện Hồi Ký: Chuyện Tình Buồn Của Tôi của hai1996 thuộc truyện teen full viết về cuộc đời tôi,về một chuyện tình buồn nhưng lại đẹp,tôi chỉ mong các bạn đừg lùng info của những nhân vật trong truyện. Những dòng chữ tôi sắp viết là lúc tôi đang học cấp 3,lớp 11a7...Tôi tên hải,,cao 1m65,gia đình nhà tôi cũng đủ dư giả,ấm no hạnh phúc, như ngọn gió mùa thu. Tôi có một chị gái tên huyền, hơn tôi 1 tuổi đang học lớp 12 cùng trườg với tôi, bố mẹ tôi đều đi làm xa,mỗi tháng gửi 5triệu về cho chị em tôi chi tiêu sinh hoạt. Mọi truyện hay vẫn còn chờ đời phía trước, hãy đọc và cảm nhận nhé. *** Chào mọi người mình là phương nhân vật trong chuyện đó,như lời anh hải đã nói hôm qua là mình sẽ viết một chap ngoại truyện,tóm tắt về hiện tại của chúng mình. hơn tháng qua anh hải tự nhiên vô tâm với mình,bỏ mặc mình,mình cũng không biết mình làm gì sai mà anh lại đối sử với mình như vậy nữa, đêm nào nước mắt mình cũng rơi,những giọt nước mắt đau khổ chảy ướt đẫm chiếc gối,phía bên ngực trái của mình thì nhói liền hồi. Muốn gọi điện anh lắm,muốn ghe giọng nói của anh lắm,muốn gặp anh lắm,nhưng anh ác lắm,điện thoại thì tắt,trên trường gặp mặt thì anh làm như là không quen biết,em làm gì sai hả anh. mình cứ tưởng mình sẽ sống trong đau khổ cho tới chết,nhưng không ngờ là anh vẫn còn quan tâm tới mình,anh nhắn tin cho mình vào ngày noel đó,rủ mình đi chơi,kéo mình ra khỏi nơi đen tối,mình vẫn còn hi vọng. nhận được tin nhắn rủ đi chơi của anh,mình chạy luôn ra cổng đợi anh,mình không muốn anh phải đợi cả vì. 1:mùa hè thì mình sợ anh đợi sẽ bị nắng. 2:mùa đông thì mình sợ anh đợi lâu sẽ bị cảm lạnh. Mình lo cho anh bị nắng/lạnh,mình lo anh mọi thứ dù chỉ là nhỏ nhất mình vẫn lo cho anh. hôm đó mình tính là sẽ ngỏ lời yêu anh,nhưng không được,mình đang mở miệng nói thì đúng lúc anh bảo về. từ ngày đó mình bắt đầu “tán” anh,những ngày chịu đựng đau khổ cũng được đền đáp,mình ngỏ lời yêu anh và anh chấp nhận lời yêu của mình,mình ôm anh và khóc trong hạnh phúc. Từ ngày yêu anh,anh cấm mình vài thứ như là“ra đường cấm được mặc đồ hở hang” “ở nhà mà có đàn ông tới phải lên thay đồ kín đáo ngay” có nhiều người thì nói rằng là luật gì mà quá đáng như vậy,mà cũng nhiều cặp đôi phải bỏ nhau vì những luật lệ này. Nhưng với mình lại khác,mình chấp nhận những luật đó trong hạnh phúc vì nếu anh mà không yêu mình thì việc gì anh phải cấm mình không được mặc đồ ngắn,mình thật sự rất hạnh phúc khi anh nói với mình những luật này. có nhiều người nói là mình yêu anh mù quáng,ừ thì chắc cũng đúng, mình bỏ đi ước mơ của mình,để thi trường đại học cùng anh,với mọi người là mù quáng nhưng với mình đó là sự hi sinh về tình yêu,mình sợ xa anh,nên mình phải thi trường đại học mà nơi anh học,để được ở bên cạnh anh,chỉ cần ở bên cạnh anh mình mất tất cả mình cũng cam lòng. Có nhiều người nói là yêu nhau là trao 1 nửa trái tim cho người mình yêu,nhưng mình lại khác mình trao toàn bộ trái tim của mình dành cho anh,mình dâng hiến tất cả cho anh,và không hối hận gì cả. trên trường có nhiều lời đam tiếu,mỉa mai rằng,có 1 lời mà mình vẫn nhớ in tới bây giờ đó là“con kia xinh vậy mà lại yêu thằng nghèo kiết sác kia” mình không phải tự khen là mình xinh đâu,mình chỉ viết đúng sự thật thôi. Ghe xong câu đó mình vừa tức lại vừa sợ. Tức vì tại sao trên thế giới này,lại vẫn có người như vậy,chúng mình yêu nhau thì sao,nghèo thì sao,có ai đã giàu từ khi mới sinh ra đâu,họ tự ngây dựng từ hai bàn tay trắng mà,mình yêu anh và mình tin anh sẽ che chở bảo vệ cho mình,dù anh nghèo đến đâu anh vẫn là người mình yêu mãi mãi. Sợ là vì,mình sợ anh sẽ ghe được câu nói đó,anh sẽ chạnh lòng và bỏ mặc mình,nhưng không mình đã sai,mình hối hận vì suy nghĩ không tốt cho người yêu mình như vậy,anh vẫn yêu mình che chở cho mình,anh không bỏ mặc mình và còn yêu mình nhiều hơn. Có người nói “thằng kia yêu con này chắc chỉ là đào mỏ”mình ghét những người như vậy họ không biết gì mà cũng nói,anh hải không như vậy,sao mấy người đó cứ đêm so sánh anh với người khác thế nhỉ. nhiều lúc mình nhìn mỗi tay anh xách 1 xô vữa,chạy vất vả trong quán cafê,cứ thấy anh vất vả như vậy tim mình làm nhói lên,nhiều lần mình cũng đưa cho anh vài trăm để mua lấy 1 ngày làm của anh,chỉ cần anh được nghỉ ngơi 1 ngày mình mất 1triệu cũng cam lòng,nhưng anh bướng lắm anh không nhận còn quát mình làm mình sợ phát khiếp,mọi người nghĩ đi có vợ chồng nào mà vợ tiêu tiền vợ,chồng tiêu tiền chồng không,mai sau lấy nhau mà vẫn,vợ tiêu tiền vợ chồng tiêu chồng thì tôi giận thật luôn. Mình rất ít khi giận anh quá 1 ngày,nhiều lần anh trêu mình,mình tính giận cả ngày luôn cho bõ ghét,nhưng không chả bao giờ làm được như vậy,mỗi lần mình giận,bờ môi nóng ấm của anh lại hôn trên má mình,làm mình hết giận liền,chắc đó là điểm yếu nhất của mình. mình là một cô gái phải nói là mạnh mẽ không yếu đuối ít nói và rất ít cười,nhưng không hiểu tại sao cứ lúc nào ở bên anh mình lại trở thành một người khác,“nhõng nhẽo,dễ khóc,rất hay cười”chỉ cần anh quát 1 câu thì đảm bảo mình khóc liền. Từ ngày yêu anh,anh bắt mình bữa nào cũng phải ăn 2 bát cơm,mình sợ béo lắm nhưng vẫn phải ăn vì sợ anh mắng,chỉ khổ là ăn xong mình lại phải tập thể dục cho đỡ béo,may mà mình hay tập thể dục nên mình cũng không béo lên được. bây giờ anh vẫn như vậy,vẫn vô tâm tính cách nó chắc là in sâu vào người anh rồi,không sửa được rồi,nhiều lần anh vô tâm làm mình phát bực,có lần đến nhà mình ngồi chơi điện tử từ xáng đến trưa bỏ mặc mình bơ vơ với cuốn truyện tranh. mình yêu anh là bởi vì,như giới trẻ hay nói là “chơi đẹp”,anh rất tốt vs bạn bè,mọi người thử nghĩ đi nếu mà anh không tốt thì chả có người bạn online nào bỏ ra số tiền lớn để giúp anh trả nợ,anh rất nhiều bạn, hà nội,sài gòn,đà nẵng,anh đều có hết,mình đã gặp những người bạn của anh rồi,họ toàn người tốt cả. nhiều khi 2 đứa ngồi ôm nhau,lại bàn về tương lai,một ngôi nhà và những đứa trẻ,mình ước ao có được hạnh phúc như vậy,và mình với anh đã bàn trước rồi học xong mình với anh sẽ kết hôn. Nhiều lần anh nói là để anh tìm công việc ổn định có tiền thì mới tổ chức hôn lễ,đa số mọi người đều nói là đàn ông phải kiếm tiền còn phụ nữ ở nhà chăm con,nhưng với mình lại khác mình thích anh ở nhà chăm con hơn,mình không muốn anh đi làm nữa vì anh khổ lắm rồi,mà mình cũng đủ tiền để sống với anh cả đời mà không phải đi làm(số tiền nay mọi người cứ theo dõi chuyện là sẽ biết à)nhưng mà ở nhà hoài chán lắm vẫn phải đi làm chứ. Bây giờ là hiện tại đó,mình với anh đang rất hạnh phúc bên nhau,hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi mình tin là như vậy. Kết thúc chap ngoại truyện,mình chỉ muốn mọi người hãy thông cảm cho anh,tuy những chap anh viết có nhiều lần sai chính tả,nhiều lần mình bảo anh là viết xong hãy kiểm tra lại,nhưng anh ngốc lắm viết xong lại quên cứ thế đăng luôn, những chỗ anh viết sai chính tả,mong mọi người thông cảm giùm anh. Và một điều nữa là tại sao chuyện này lại ít người đọc là bởi vì do cái tên“(hồi kí) chuyện tình buồn của tôi” trong voz thì đã số mọi người thích đọc truyện HE còn SE thì rất ít, và điều thứ 2 nữa là chắc chuyện không được hay cho lắm.......nhưng đối với mình chuyện lại rất hay,hay nhất trong những tác phẩm mình từng đọc vì đây là tác phẩm do người yêu mình viết mà Mời các bạn đón đọc Chuyện Tình Buồn Của Tôi của tác giả hai1996.
Chị! Sao Không Thể Yêu Em?
Chị là một cô gái lớn lên trong sự nghèo khó. Cha mẹ qua đời sớm chị phải ở với bà ngoại và làm nhiều công việc để trang trải cuộc sống.  Năm chị 22 tuổi thì theo chồng về nhà, nhưng cuộc sống hôn nhân của chị không hạnh phúc. Chồng chị và tình nhân có thai bên ngoài muốn chuyển về sống cùng nhau nên họ đã dựng nên màn kịch khiến chị phải oan ức, đau khổ đến tột cùng.  Chị bỏ lên Sài Gòn sống, tìm mọi công việc và kiếm sống. Liệu rằng cuộc sống của chị nơi đô thành có thay đổi? Chị có tìm được hạnh phúc cho bản thân mình? *** Chị sinh ra và lớn lên trong gia đình nghèo khó, cha mẹ chị qua đời khi chị 15 tuổi, chị sống với bà ngoại, chưa học hết lớp 12 chị đã phải nghỉ học để phụ Bà bán bún kiếm tiền sinh sống. 22 tuổi chị theo chồng là người cùng xã. Chồng chị con nhà khá giả nên không tu chí làm ăn mà chỉ rượu chè, chơi bời cùng bạn bè. Mẹ chồng Chị thấy thế mới cưới chị về để mong trói buộc Anh. Nhưng Anh chứng nào tật nấy, ăn chơi lêu lỏng và cặp kè với nhiều cô gái, nhiều lần chị khuyên nhủ nhưng Anh chẳng những không nghe mà còn ra tay đánh đập Chị. Anh cặp kè với cô gái bán cafe và có thai hơn 3 tháng. Anh đòi li dị, Chị vô cùng đau khổ nhưng biết làm sao khi 4 năm chung sống chị lại chẳng có 1 lần mang thai. Tuy vậy, chị nhất quyết không li hôn mặc cho anh chửi mắng đánh đập. Rồi 1 chiều cuối tuần, Anh vui vẻ về nhà sau 5 ngày đi Phú Quốc du lịch cùng bạn gái. Anh về cùng 1 người đàn ông và giới thiệu là bạn. Anh nói chị chuẩn bị ít thức ăn để anh tiếp bạn anh. Sau đó kêu chị ra ngồi và uống cùng bạn anh 1 ly bia. Chị chỉ nhớ rằng sau khi uống ly bia đó chị đã ngủ 1 giấc thật ngon lành, lờ mờ sáng chị nghe tiếng ồn ào la lối của chồng và tỉnh dậy, người chị như cứng lại khi trên người không 1 mảnh vải và kế bên là người đàn ông bạn của chồng chị. Cả đất trời như sụp đổ, chị chẳng còn biết gì ngoài việc quỳ lạy van xin và phân minh, nhưng chồng chị nhất quyết không nghe và cho chị 1 trận đòn nhừ tử. Rồi mọi chuyện xảy ra như được sắp sẵn, chồng chị nhất quyết li hôn, mẹ chồng dù rất thương chị nhưng cũng không giúp được. Bà thừa biết đó là màn kịch con trai bà dựng lên nhằm bỏ vợ và rước cô tình nhân về sống cùng, nhưng mọi chuyện diễn ra đúng ý anh, chị li hôn, xấu hổ tủi nhục vì mang tiếng ngoại tình, chị bỏ xứ ra đi. Chị cũng muốn về ở với bà ngoại nhưng bà không chấp nhận đứa cháu làm xấu hổ họ hàng. Chị lên Sài Gòn kiếm sống, từ bỏ mảnh đất Cà Mau yêu thương nơi bao đau khổ cuộc đời chị phải chịu. Nhưng Chị phải làm gì khi tiền không có, học vấn cũng không. Cuộc đời chị sẽ ra sao? Chị đặt chân lên thành phố mà chẳng biết phải làm gì, bởi trong lòng Chị giờ là sự oán giận đối với bản thân và căm ghét sự ngu dốt của bản thân. Chị thuê một căn phòng nhỏ và xin phụ bán cơm gần nơi chị ở. Chị phải dậy lúc 4h30 để phụ đến 22h đêm với tiền công 3 triệu/tháng, bà chủ là người khó tính,nóng nảy và rất ghen tuông. Chị làm được 7 tháng thì bà chủ cho chị nghỉ vì sợ chị quyến rủ chồng bà. Chị lang thang tìm việc làm và xin vào rửa chén cho 1 nhà hàng lớn tại trung tâm thành phố,bà chủ là người hiền lành,thương người,bà hay đi làm từ thiện,đi chùa và hay giúp đở người gặp khó khăn.sau khi nghe được hoàn cảnh của chị bà càng thương hơn vì ngày xưa bà cũng đã từng bị chồng xua đuổi và ngoại tình như chị bây giờ. Công sống của chị cứ trôi qua như thế lặng lẽ và nhạt nhẽo. ngày đi làm tối đến chị thu mình trong 4 bức tường nhỏ nhớ về những cay đắng ngày xưa và rồi khóc, khóc thật nhiều như để trôi bớt đi nhưng uất ức mà chị phải gánh chịu.1 năm trôi qua bà chủ gọi chị lại và nói: Cô thấy con giỏi giang và hiền lành.cô thương con lắm Con có muốn về làm tại nhà cô không? Dạ? Con về làm phụ việc nhà cho con trai cô đi, Nó có nhà riêng đi làm về không người chăm sóc và trông coi nhà cửa con giúp cô nha. Dạ, con cảm ơn cô vì đã thương và tin tưởng con Thằng con trai cô nó hay nóng tính và cầu toàn.con cố gắng nhé. Dạ! Bà chủ đưa chị đến căn nhà nơi con trai bà sinh sống, căn biệt thự sang trọng với tiện nghi đầy đủ và hiện đại. Thằng Quân đi làm rồi, từ giờ con ở đây. Nó nhỏ hơn con 3 tuổi con cứ xem như em trai mình nhé, ngoài vườn cây cối thì có người chăm sóc rồi con chỉ trông coi nhà cửa và cơm nước cho em nó thôi. Nó kén ăn lắm, mà tính tình trẻ con nửa, con cố chịu nha. Dạ! Thôi cô phải đi công việc rồi con nghỉ ngơi và nấu cơm trưa Quân nó về ăn nhẹ Dạ, cô về ạ Ừ con ra khóa cổng cho cô đi Cô Phụng (tên bà chủ) đi rồi Chị mới dám nhìn thật kỉ ngôi nhà,thật lộng lẫy quá,nhà rộng rãi quá mà chỉ có 3 người sinh sống (cậu chủ,chị, và người làm vườn),không gian rộng quá khiến lòng chỉ tự nhiên cảm thấy cái gì đó miên man và lạnh lẻo.Chị quét dọn sơ qua vì nhà đã sạch sẽ từ trước rồi.nhìn qua trong tủ lạnh có đồ ăn, Chị xào cho cậu chủ ít thịt bò và chiên miếng thịt vì là ngày đầu nên chị cũng chẳng biết được Quân thích ăn gì. Chị xong việc lúc 10h30,ngồi đợi 1 lát thì Quân về, Chào cậu, tôi là Loan, cô Phụng nói tôi đến đây giúp việc nhà cho cậu …………… Từ nay cậu cần gì thì cứ sai tôi làm. …………… Cậu thích ăn gì hay uống gì thì dặn để tôi biết tôi làm cho cậu. ……………….. Vẫn im lặng, “đây sẽ là người khó hầu hạ đây” – chị nghĩ thầm trong bụng “Chị bao nhiêu tuổi?” Quân hỏi Dạ 29 tuổi Lớn hơn tôi 3 tuổi,chị giúp việc nhà ở đâu chưa? bao lâu rồi Dạ tôi chưa giúp việc nhà nhưng tôi phụ ở nhà hàng bà chủ được hơn 1 năm rồi, Tôi có thể…….. Quân ngắt lời chị Được rồi,Chị cứ làm theo những gì mẹ tôi dặn là được rồi À mà chị nói chị tên gì Dạ tôi tên Loan Chị biết sẽ ở phòng nào chưa? Dạ, bà nói để cậu tự sắp xếp ạ! Lầu 1 là của tôi,còn lại mấy phòng trên lầu 2,lầu 3 chị muốn ở phòng nào cũng được. À quên, trên lầu 3 có 1 phòng chú làm vườn ở đó,chị tự chọn đi,phòng nào cũng được không cần phải hỏi ý tôi Dạ. Chị trả lời lí nhí vì biết rằng chị sắp ở cùng 1 người rất ư là khó khăn, Chị cảm giác rằng đây là 1 người lạnh lùng khó chịu.   Mời các bạn đón đọc Chị! Sao Không Thể Yêu Em? của tác giả Tara Nguyễn.