Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bán Linh Hồn Cho Ác Quỷ

Cuốn sách mở ra trước mắt người đọc hàng loạt cảnh tượng kì vĩ, huy hoàng, từ Los Angeles hào hoa với kinh đô điện ảnh Hollywood đến Las Vegas tráng lệ cùng những casino rực sáng thâu đêm. Nhưng ẩn sau chuyến du lịch tưởng chừng như món quà trời ban ấy là hàng loạt âm mưu chồng chéo, một chuỗi những sự việc trùng hợp đến mức người ta cho rằng đó là sự sắp đặt cố ý. Tình thân, tình yêu, trách nhiệm xen lẫn trong nỗi hư vinh phù phiếm, liệu rằng những người trong cuộc có đang vùng vẫy để thoát ra hay bản năng vị kỷ bị đánh thức, trao trái tim cho tội ác? Và một khi ác quỷ thức tỉnh, tất cả rồi sẽ đi về đâu. Mỗi trang sách là những câu hỏi để ngỏ dành cho lương tâm: Ai là kẻ đánh cược tất cả? Ai là ác quỷ của ai? Cuối cùng, không phải cuộc sống của chúng ta vẫn tiếp diễn hay sao? *** Tác giả KIYA từng du học 7 năm tại Anh, có kinh nghiệm học tập và làm việc phong phú, ưa thích phiêu lưu mạo hiểm và đặc biệt hâm mộ tác gia trinh thám người Nhật Higashino Keigo. Thể loại sở trường cuả KIYA là trinh thám. Tính đến thời điểm hiện tại, tác phẩm của KIYA đã được đăng trên hơn 10 trang tạp chí, được xuất bản thành sách và nhận được rất nhiều sự yêu mến từ độc giả. *** Trong nhà vệ sinh trên chuyến bay từ TQ sang Mỹ, hướng dẫn viên Lý Tĩnh phát hiện cô gái Kỷ Tiểu Lộ đã chết. Kỷ Tiểu Lộ là một trong số thành viên mà Lý Tĩnh chịu trách nhiệm dẫn đoàn. Ngoài những du khách khác, trên chuyến bay còn có anh trai của Lý Tĩnh là Phó Gia và hai cảnh sát sân bay là Đinh Duy Thiên và Nghiêm Túc. Vì xảy ra vụ án chết người chưa thể điều tra được là đột tử hay sát nhân, máy bay buộc phải quá cảnh ở Fukuoka (Nhật Bản) rồi mới đến Las Vegas theo lịch trình. Hai cảnh sát TQ đi theo đoàn đã hợp tác hiệu quả với cảnh sát các nước khác trong quá trình điều tra vụ án.   Tuy tên tác giả gợi suy nghĩ đến Nhật nhưng cần nói liền rằng đây là truyện trinh thám ngôn tình TQ, phần ngôn tình nhiều hơn phần trinh thám dù tác giả đã cố gắng xây dựng bầu không khí tương đối căng thẳng kết hợp với những tình tiết đan xen rắc rối trong vụ án. Diễn tiến trong hiện tại có liên quan sâu xa từ quá khứ. Động cơ gây án quen thuộc, lúc nào cũng là vì báo thù hoặc vì yêu (yên tâm mình không spoil đâu). Có cảm giác sách không nhất thiết phải dày đến thế, truyện không nhất thiết phải kéo dài đến thế, mà vì có nhiều đoạn hơi lê thê, chi tiết thay vì diễn tả tâm lý nhân vật thì lại hơi thừa thãi, có thể viết theo kiểu súc tích ngắn gọn hơn. Những âm mưu, thủ đoạn trong truyện có phần dễ đoán (nhưng mình cũng nhớ ở đâu đó có câu rằng “Bí ẩn nào đã được giải đáp mà không trở nên đơn giản”) nên quyển sách không mang đến hiệu quả giải trí cho lắm, phần suy luận không đem lại ấn tượng sâu cho độc giả, duy chỉ có sổ tay công tác của cảnh sát Đinh Duy Thiên là toát lên được chút tư chất của vị này. Truyện được kể bằng ngôi thứ nhất xưng “tôi”, là hướng dẫn viên Lý Tĩnh. Cô gái 20 tuổi này sẽ là lý do khiến các độc giả ghét đọc trinh thám ngôn tình sẽ càng ghét thể loại truyện này hơn. Lý Tĩnh 20 tuổi mà đã dẫn tour được ba năm, tự xưng đã đi khắp Đông Tây Nam Bắc, càng không ngần ngại tự cho rằng mình “trẻ tuổi, xinh đẹp, thông minh như tôi” (trang 77), quả thật khiêm tốn đáng ngưỡng mộ, xong đến trang 114 thì thành thật khai báo là “từ nhỏ tôi đã vô ý bất cẩn”, lại là thành thật đáng ngưỡng mộ. Với kinh nghiệm trong ngành hướng dẫn du lịch như thế, cô gái này cư xử y như gái mới lớn, dẫn đoàn đi nước ngoài mà thường xuyên đánh giá bình phẩm từ ngoại hình đến tính cách các thành viên trong đoàn của mình, cách đối xử nói năng với khách cũng không có chút gì là đã được đào tạo qua ngành Hospitality. Trong bối cảnh có du khách chết đáng ngờ trong nhà vệ sinh máy bay, Lý Tĩnh vẫn còn tâm trạng sa chân vào chuyện yêu đương với cảnh sát Đinh Duy Thiên, đồng thời vừa hưởng thụ sự chăm sóc của anh trai Phó Gia vừa không ngừng nhớ lại “ôi sao hồi trước anh trai ghét mình lắm mà”. Trinh thám ngôn tình viết cho đối tượng độc giả nữ trẻ tuổi nhưng có nữ nhân vật chính như thế thì phản tác dụng. Motip một nữ được nhiều nam chìu chuộng đã quá quen thuộc đến mức nhàm chán, nên nếu áp dụng vào truyện thì phải thật sáng tạo. Trang 158 có cảnh một thành viên trong đoàn hỏi Lý Tĩnh rằng “Giá cả ở đây có đắt lắm không?”, cô ấy trả lời rằng “Không sao, chúng ta chỉ đến tham quan, tiêu nhiều hay ít đều do anh quyết định”. Theo mình, trả lời như vậy là đúng như chưa đủ. Nếu là một hướng dẫn viên giàu kinh nghiệm và quan tâm đến khách, cô ấy phải chỉ dẫn sao cho khách có thể hưởng nhiều dịch vụ ở địa điểm đó với mức giá hợp lý, tránh cho khách khỏi bị viêm màng túi một cách lãng phí hoặc vô nghĩa. Thứ gọi là tình cảm giữa Lý Tĩnh và Đinh Duy Thiên trong truyện này với mình khá giống kiểu “thấy mới mẻ thì thích, chán thì bỏ”. Tiến triển nhanh đến mức khó lường, lại là sau một vụ án mạng mà lẽ ra Lý Tĩnh cũng phải thuộc diện tình nghi. Nói đến tình nghi, truyện cũng không có cảnh cách ly các nghi phạm để thẩm vấn, không thấy nói đến khám nghiệm pháp y hay điều tra hiện trường gì cả. Ở bìa gấp trước của sách có dòng ghi rằng “KIYA là người hâm mộ cuồng nhiệt tác giả trinh thám Higashino Keigo”, ghi như vậy có hai mặt lợi và hại. “Lợi” là nếu độc giả của “Bán linh hồn cho ác quỷ” cũng là fan Keigo thì sẽ rất hăm hở đọc (và phát hiện truyện này không có “chất Keigo” cho lắm), còn “hại” là nếu độc giả cuốn này không phải fan Keigo, sức nặng của thành kiến sẽ khiến họ mang tâm lý nghi ngại trước khi đọc. Nhìn hình bìa, độc giả có thể đoán được ngay rằng cuốn này là truyện trinh thám TQ. Chủ thể trong hình bìa tuy được vẽ khá đáng sợ (nhìn biết ngay là đã chết) nhưng không đúng lắm so với điều được kể trong truyện. Trang 62 có chỗ viết nhầm “Thôi Tập Lương” thành “Thôi Vệ Lương”, trang 64 mình cho rằng có chỗ viết nhầm “Kim Lâm” thành “Khương Lệ”, trang 119 thay vì “chó cùng dứt dậu”, kết quả Google cho mình cụm từ “chó cùng rứt giậu”. Ngoài những chi tiết vừa kể thì tổng thể được dịch thuật tốt, chữ in dễ đọc. Điều thú vị đọng lại trong mình sau khi đọc cuốn này là về “MGM BRAND hotel Las Vegas”. Khi tìm kiếm hình ảnh về cụm từ trên bằng Google Image, mình đã rất ấn tượng với độ vĩ đại của quần thể khách sạn – sòng bạc này, tuy vậy, ấn tượng thì ấn tượng nhưng mình hoàn toàn chưa có mơ ước được đi du lịch đến nơi đó. (Sea, 8-12-2019) Camellia Phoenix *** "Khi tôi đẩy cửa nhà vệ sinh và nhìn thấy Kỷ Tiểu Lộ thì cô ấy đã là một cái xác chỉ còn vương hơi ấm. Dĩ nhiên, lúc chuyện này mới bắt đầu, tôi không hề hay biết gì. Nhìn qua, cô ấy có vẻ rất lạnh, chiếc chăn dành cho hành khách màu đỏ sậm bọc lấy thân thể bên trong bộ đầm trắng, cổ rụt lại, đầu gục xuống, mái tóc dài đen nhánh để lộ ra bên ngoài, rũ xuống tới tận đầu gối. Tôi vốn chỉ nghĩ là cô ấy đã quên khóa cửa, vậy nên cũng không tiến đến chào hỏi gì mà cứ thế đi ra. Nhưng Kỷ Tiểu Lộ không hề nhúc nhích. Lúc xoay người đi ra, chiếc thẻ hướng dẫn viên du lịch của tôi do bị vướng vào then cửa đã kéo giật cổ tôi lại. Vào lúc ấy, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi dám chắc là đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy rồi. Tôi quay người lại, tưởng như muốn ngừng thở. Tôi không dám tự ý làm gì hết. Sự kết hợp ba màu đỏ, trắng đen trên người cô ấy đánh thẳng vào thần kinh thị giác yếu ớt của tôi. Trong cái không gian nhỏ hẹp này, tôi đứng còn cô ấy ngồi; tôi nhìn thẳng còn cô ấy thì gục đầu, tôi chờ đối phương có phản ứng nhưng ngay đến lông mi Kỷ Tiểu Lộ cũng không thèm chớp. Tôi chậm rãi đưa ngón tay trỏ chọc chọc vào vai cô ấy để thăm dò, nhưng người vẫn bất động. Ngón tay tôi run run chuyển qua phần giữa mũi và môi trên. Không có hơi thở! Tôi không thể nghĩ hay nói bất cứ điều gì trong vòng năm tới sáu giây tiếp theo. Sau quãng thời gian đó, tôi muốn hét lên nhưng cảm giác buồn nôn lại xông tới, và bị chặn nghẹn lại tại yết hầu. Hành động đầu tiên của tôi là che miệng lại và lao ra ngoài nhà vệ sinh, cố gắng tìm một chiếc túi nôn ở nơi gần nhất để nôn ra cho bằng hết. May là đúng lúc đó có một tiếp viên hàng không đi ngang qua chỗ tôi. Tôi cố sống cố chết bám chặt lấy cánh tay cô ấy, mãi cho tới khi thoát khỏi chỗ đó. Vài phút sau, tiếp viên trưởng cùng hai cảnh sát hàng không mặc thường phục nhanh chóng dựng rào tạo thành một khu vực cấm khẩn cấp tại đuôi cabin. Sau một loạt các bước kiểm tra, bọn họ thông báo cho tôi với vẻ mặt nghiêm trọng, đây tuyệt đối không phải là đạo cụ đóng phim hay một trò đùa dai chết tiệt nào cả, mà là một người đã chết, chính xác thì đây là một cái xác thật sự. “Không có dấu hiệu của sự sống.” Họ đã nói như vậy. Tôi run cầm cập khi nhận lấy chiếc cốc giấy mà tiếp viên hàng không đưa tới, đồng thời đi cùng nữ tiếp viên sang một nhà vệ sinh khác để súc miệng. Mãi cho tới khi tiếng nước ào ào chảy ra, tôi mới bình tĩnh lại được đôi chút. “Cô thế nào rồi?” Sau lưng tôi đột nhiên có người lên tiếng hỏi, đồng thời đưa cho tôi một tờ giấy. Hiển nhiên là trong lúc này, tôi cũng chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến mấy thứ phép tắc xã giao, mà chỉ cố vuốt vuốt phần ngực rồi nghiêng người nhận khăn tay, lau khô xong mới để ý nhìn lại phía sau. Người đàn ông đứng sau lưng tôi không phải ai khác mà chính là một trong hai tay cảnh sát hàng không vừa tham gia kiểm tra hiện trường. Tôi lắc đầu. Lẽ nào tôi còn có thể nói rằng mình vẫn ổn? Tôi là người đã phát hiện ra một cái xác! Là xác người chết! Người chết lại là một cô gái trẻ da vàng tóc đen, về tuổi thì cũng chẳng chênh với tôi là mấy. Hơn nữa chúng tôi còn ngồi cùng trên một chuyến bay, tới cùng một địa điểm, Los Angeles, Mỹ. Tay cảnh sát hàng không này có vóc dáng cao lớn, nhìn qua có vẻ giống con lai, anh ta tự giới thiệu, “Tôi họ Đinh, tên là Đinh Duy Thiên. Tôi muốn nói chuyện với cô một lát”. Tôi gật đầu. Bây giờ tôi cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Ngoại trừ việc cổ họng có cảm giác hơi nóng rát và đau thì tôi phải thừa nhận là tình trạng sức khỏe của mình vẫn khá ổn. “Hành khách chú ý, tôi là cơ trưởng của chuyến bay này. Vì lý do đặc biệt của hành khách trên máy bay, chúng ta sẽ tạm thời hạ cánh tại sân bay Fukuoka1*, Nhật Bản. Passengers attention please2*!...” *Nguyên gốc để là 福岡空港 tức Phước Cang Không Cảng, hay còn gọi là sân bay Fukuoka, mã FUK, là một sân bay quốc tế ở thành phố Fukuoka, Nhật Bản, được thiết kế theo tiêu chuẩn sân bay hạng nhì.. *Tiếng Anh: Hành khách chú ý.. Đoạn thông báo bất ngờ này đã tạo nên một sự hỗn loạn không nhỏ, một vài người bắt đầu đứng ngồi không yên, lớn tiếng hỏi tiếp viên hàng không. “Ôi, có chuyện gì thế?” “Em ơi, máy bay làm sao vậy?” “Mẹ ơi! Máy bay bị hỏng sao?” “Chuyện này là thế nào? Các người giải thích cho rõ ràng đi!” “Tôi là phóng viên. Tôi yêu cầu được phỏng vấn” “...” Một lần nữa, tiếng phát thanh trên máy bay lại tiếp tục vang lên, “Các hành khách xin chú ý, tôi là tiếp viên trưởng của chuyến bay này. Xin quý khách vui lòng ngồi yên tại vị trí, thắt dây an toàn và điều chỉnh lưng ghế của mình theo tư thế thẳng đứng. Quý khách vui lòng tắt các thiết bị điện tử, bao gồm máy tính xách tay và điện thoại di động. Xin chú ý, các chỉ tiêu và thông số của máy bay đều bình thường. Xin quý khách vui lòng phối hợp để chúng tôi có thể chuẩn bị tốt cho việc hạ cánh…” Tôi đi theo vị cảnh sát hàng không họ Đinh này ra ngoài cabin tới khu vực dành riêng cho tiếp viên hàng không rồi ngồi xuống, thắt chặt dây an toàn. Tôi lấy gương trang điểm từ chiếc túi xách in hình Sói xám3* mang theo bên người ra soi. Trong gương là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của tôi, giống như người vừa trải qua một thời kỳ đấu tranh với căn bệnh hiểm nghèo. Tôi cố gắng để nói gì đó, “Anh muốn hỏi gì? Tôi nhất định sẽ phối hợp, chỉ có điều tôi thực sự không rõ chuyện gì cả”. *Nhân vật Sói xám trong bộ phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám, là một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc. Bộ phim nói về một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh và câu chuyện xung quanh con sói vụng về muốn ăn thịt chúng.. Đinh Duy Thiên gật đầu, “Cô không cần sợ, trước tiên cứ nói qua cho tôi biết một số thông tin cơ bản về cô đã, sau đó mới nói thêm một chút về quá trình phát hiện cái xác đó”. “Tôi là Lý Tĩnh, hai mươi tuổi, vâng, tôi là một hướng dẫn viên du lịch.” Quá trình phát hiện xác chết… Tôi cố gắng tập trung vào những lời mà tay cảnh sát họ Đinh này đã nói. Đến bây giờ tôi vẫn không thể ngăn đầu ngón tay của mình ngừng run rẩy, hiển nhiên là tinh thần của tôi vẫn chưa phục hồi sau cơn hoảng loạn vừa rồi. Hoặc có thể nói, linh hồn của tôi vẫn còn ở đang ở bên bờ biên giới của trạng thái “du thần4*”. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, cắn chặt ngón tay cái bên trái giữa hai hàm răng. Sau mấy lần cắn, tôi phát hiện ra ngón tay của mình đã bị nghiến đến bật máu. *“Du thần” (out of body experience - OBE) là trải nghiệm khi một người dường như nhận thức thế giới từ một vị trí bên ngoài cơ thể vật lý của họ.. Tôi nuốt nước miếng, “Vừa nãy khi đi nhà vệ sinh, tôi… tôi nhìn thấy… tôi…” Tôi biết mình nói như vậy nghe thật ngớ ngẩn nhưng tôi còn có thể nói thế nào đây? Sự thực là tôi đã phát hiện ra một xác chết trong nhà vệ sinh, và nhanh chóng khai báo về vụ việc này trong thời gian ngắn nhất, không hơn không kém. Nếu coi những chuyện đã xảy ra với người phụ nữ xấu số đó giống như một cuốn từ điển Oxford thì tôi cũng chỉ là một người nào đó vô tình ngó thấy mác giá tiền gắn ở cuối sách mà thôi. Vị cảnh sát hàng không trẻ tuổi, sở hữu một bộ râu lún phún tiến về phía này rồi hỏi Đinh Duy Thiên, “Đội trưởng, bây giờ phải làm thế nào?” “Yêu cầu hành khách trở lại chỗ ngồi, căn cứ vào đó, đối chiếu danh sách để tìm ra danh tính của người mất tích.” “Rõ.” Đinh Duy Thiên lại cố gắng dùng một cách thức khác để dẫn dắt tôi, “Sau khi đi vào nhà vệ sinh, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là cái gì? Hoặc là nghe được cái gì? Cửa phòng vệ sinh đó có khóa lại không? Khi tới đó, cô bắt gặp người nào không? Cô hãy cố gắng nhớ lại, sau đó nói lại với tôi”. “Khi đi vào tôi không nhìn thấy người nào hay thứ gì đặc biệt, cũng không nghe được âm thanh lạ nào. Cửa nhà vệ sinh không khóa hẳn, tôi chỉ đẩy một cái là mở được luôn.” Tiếng phát thanh lặp đi lặp lại nhắc nhở hành khách, máy bay đã tới gần sân bay Fukuoka. Chỉ có điều máy bay chưa hạ cánh ngay mà hình như còn đang đợi lệnh từ mặt đất. Từ góc nhìn của tôi, lông mày của Đinh Duy Thiên đã rướn lên như một ngọn đồi nhỏ. Nhưng mà tôi còn có cách xử lý nào khác đâu? Những gì tôi khai báo đều là sự thật. “Cô cố gắng nhớ lại xem, lúc đó đèn báo của nhà vệ sinh sáng hay tối?” “Tối.” “Tức là nhà vệ sinh trong tình trạng có thể sử dụng?” “Đúng vậy.” Tôi thở dài. Âm thanh máy bay chạy trên đường băng vang lên, tiếng thở dài của tôi cũng bị nhấn chìm trong đó, dường như hoàn toàn tan biến. Trong cabin có tiếng người kêu to, “Nhìn kìa! Có rất nhiều cảnh sát ở dưới kia!” Không cần nhìn ra ngoài cửa sổ tôi cũng có thể đoán được, trên đường băng, nhất định đang có một nhóm đông cảnh sát đứng chờ chúng tôi. “Đội trưởng, đã xác nhận được danh tính của người chết.” Vị cảnh sát có hàng râu lún phún lại quay lại báo cáo với Đinh Duy Thiên. Mời các bạn đón đọc Bán Linh Hồn Cho Ác Quỷ của tác giả Kiya & Phong Uyển (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nghiệp Chướng
“ Trong cuộc sống chúng ta thường nghe đến cái “ Nghiệp “ mà mỗi người phải gánh. Nghiệp của kiếp trước chưa trả hết thì kiếp sau phải trả. Đôi khi “ Nghiệp” được hình thành ngay trong cuộc sống hiện tại, những lầm lỗi gây ra trong một gia đình sẽ bị báo ứng vào con cái, anh chị em, người thân của họ với mức độ nặng nhẹ khác nhau. Nói đơn giản “ Nghiệp “ chính là khi bạn mắc lỗi và tai ương sẽ giáng xuống đầu chính những người thân của bạn. Con người sống thường không biết, không chú ý hoặc không quan tâm đến cái “ Nghiệp “ của mình. Họ sống ích kỷ, sống chỉ biết bản thân và họ quên mất một điều : Cho dù họ có chết đi thì “ Nghiệp “ vẫn còn. Không chỉ thế, nếu gây Nghiệp Chướng quá nặng thì hậu quả sẽ không phải chỉ một người gánh chịu mà còn là rất nhiều người và đáng sợ hơn nó sẽ còn kéo dài cho đến nhiều đời kế tiếp. “ Đó là những lời nói của anh Huấn nói với tôi trong cuộc nói chuyện cách đây một tháng. Và hôm nay, khi đứng bên trên huyệt mộ nhìn người ta đang thòng dây thừng đưa quan tài anh xuống dưới cái hố mới được đào cách đây một ngày, trời thì mưa rả rích. Tháng 7 mưa ngâu, hay người ta còn gọi là Mưa Thất Tịch. Nhưng giữa nghĩa địa hoang vắng, nổi lên những nấm mồ lạnh lẽo, nhiều ngôi mộ đã phủ rêu xanh, nước ve trắng đã chuyển sang màu ố đen kịt. Tiếng gào khóc thảm thiết của mẹ anh Huấn như xé tan cái bầu không khí u ám, đau thương đến tột cùng này. Bởi đây là đứa con trai thứ 3 của bà Hoài được đưa xuống mồ trong 6 năm qua. Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com “ Kịch…kịch..” Nền đất bùn khá trơn bởi trời mưa nên vất vả lắm người ta mới đặt được chiếc quan tài nằm ngay ngắn đúng vị trí của huyệt mộ đã được đào sẵn. Cũng chẳng có ai đi đưa ngoài những người thân trong gia đình anh Huấn, tôi đúng ra cũng bị vợ bắt ở nhà bởi vì không chỉ riêng vợ tôi mà cả làng này đều rùng mình hoảng sợ khi anh Huấn qua đời. Cái họ sợ không phải là cái chết của anh Huấn, mà đã 6 năm nay, cách 2 năm một lần cứ vào ngày mùng 10 tháng 7 âm lịch, một người con của bà Hoài lại chết. Dân làng gọi đó là Trùng Tang. Nhưng không đi sao được khi mà nhà tôi với nhà anh Huấn chỉ cách nhau đúng một giậu mồng tơi. Trong số 4 người con của bà Hoài thì anh Huấn là người thân với tôi nhất, có lẽ cũng do tuổi của anh Huấn là trẻ nhất so với những người còn lại. Bà Hoài có cả thảy 4 người con, ba trai, 1 gái. Chồng bà Hoài đã qua đời cách đây cũng khá lâu. Ba người con trai lần lượt sinh năm 1972, 1975, 1980, còn người con gái sinh năm 1977. Anh Huấn là con út, anh hơn tôi 10 tuổi nhưng vì gần nhà nên từ bé tôi đã rất thân với anh. Bà Hoài năm nay cũng đã trên 80 tuổi, nếu phải nói ở đây ai là người bất hạnh nhất thì chính là bà Hoài. Sống đã gần hết cuộc đời, mái tóc của bà Hoài giờ đây bói không ra một sợi tóc đen. Nhưng bà đã chứng kiến cái chết của chồng, rồi cái chết của ba cậu con trai. Nhìn tấm lưng còng cúi rạp, phủ phục trên nền đất bùn, bàn tay bà Hòa túm chặt những khóm cỏ giày xéo trong đau đớn tuyệt vọng tôi thấy bà Hoài thật đáng thương. Chuyện người chết hàng ngày có lẽ rất bình thường bởi vì ngày nào chẳng có người chết. Nhưng chuyện một gia đình có đến 4 người đàn ông đã chết, trong đó ba cậu con trai lần lượt chết theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, xong còn mất trùng một ngày thì chắc hẳn nó là một câu chuyện được chú ý. Dân làng ngay từ cái chết của người con trai thứ 2 của bà Hoài đã truyền tai nhau những câu chuyện kỳ bí về cái mảnh đất mà gia đình bà Hoài đang ở. Những câu chuyện thoạt nghe qua có vẻ sẽ không ai tin, nhưng nó là sự thật. Bởi nếu là người dân bên ngoài đồn tôi cũng chẳng tin, nhưng những điều mà tôi sắp kể cho các bạn sau đây lại được chính một người trong gia đình bà Hoài kể lại. Người đang nằm trong quan tài bên dưới cái huyệt đang dần bị phủ kín kia, anh Huấn. Nghiệp Chướng Full Truyện Ma mới nhất của tác giả Trường Lê Mời các bạn đón đọc Nghiệp Chướng của tác giả Trường Lê.
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Ngày nay mọi người sống trong cuộc sống hiện đại mà liệu có còn tồn tại những loại bùa chú, ma thuật nữa hay không? Ngoài ra còn có ma quỷ tồn tại trên đời này không? Liệu có những đạo sĩ trừ ma diệt quỷ? Cùng đón đọc truyện Đạo Sĩ Kinh Kỳ của Trần Hữu Khương để phần nào có được câu trả lời cho riêng mình nhé. Tóm tắt truyện: Mọi chuyện bắt đầu từ cái chết của một người bạn mà một cậu học trò bình thường nghiện truyện ma bỗng chốc trở thành đạo sĩ tập sự. Từ đó, Lâm lại phát hiện ra nhiều điều kì lạ về chính bản thân mình. Liệu rằng cuộc sống của Lâm có bị đảo lộn? *** " - Tha thu... Lôi Phá Quyền...! Những tia sét vẫn còn bao quanh nắm đấm của tôi như xác nhận lại chưởng lực vừa rồi từ đâu mà ra, con ma cà rồng hộc máu tươi đau đớn nói không lên lời, rồi nó gồng hết sức lại rống lên một tiếng cực lớn... " Lâm chăm chú đọc bộ truyện "Tôi là đạo sĩ" của tác giả Nguyễn Điệp. Hắn rất thích bộ truyện này, luôn mơ ước trở nên bá đạo như nhân vật Đ trong truyện, đi khắp nơi trừ gian diệt ác với những khả năng dị thường... Mạc Lâm - một thiếu niên 17 tuổi, hiện đang theo học tại một trường nội trú tư thục của thành phố, lực học cũng không phải là yếu nhưng cũng tạm đủ để lên lớp đều đều. Sở thích của cậu là tìm hiểu về những bí ẩn tâm linh trong cuộc sống và đọc các tiểu thuyết kinh dị. Ước mơ của Lâm là trở nên bá đạo, sở hữu nhiều dị năng như các nhân vật chính trong các bộ truyện như "Đạo sĩ tản mạn kì", "Vùng đất vô hình" hay cực ngầu, nhiều tài phép như huyền thoại Lâm Chánh Anh... Vậy nên Lâm luôn chìm đắm trong mớ suy nghĩ viễn vông, tư tưởng luôn ở trên mây khiến vẻ bề ngoài lúc nào cũng khù khờ, lờ đờ như mấy thằng thiểu năng. ... - Lâm! Lâm...xuống dọn dẹp nhà cửa phụ mẹ coi! Đi học cả tuần về rồi cứ ở trên phòng suốt là sao? Chẳng là hôm nay chủ nhật, Lâm về nhà vào cuối tuần để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho tuần học mới. Và như thường lệ lại nhốt mình trong phòng để nghiền ngẫm mấy bộ truyện yêu thích. Cho tới khi nghe mẹ gọi. - Dạ...! Con xuống liền... - Lâm uể oải đáp, mắt rời khỏi màn hình laptop, gấp máy lại rồi bước xuống lầu. - Mày coi dọn dẹp nhà kho cho gọn lại, để mẹ đem mớ đồ cũ cất vô cho đỡ chật nhà, đồ đạc gì đâu tha về cả đống... Lâm miễn cưỡng bước vào nhà kho cùng cây chổi, dọn nhà kho là công việc mà cậu ghét nhất... - Khụ khụ! Bụi bặm gì dữ vậy trời! Lâm vừa quét vừa than thở. - Ế! Có cái gì vậy ta? – Cậu chú ý đến một chiếc hộp nhỏ đặt trên nóc tủ đồ cũ - "Nguyễn Đ nhờ vớ được cái hộp của bà nội mà trở thành đạo sĩ bá đạo, có khi nào..." - Lâm thầm nghĩ, mừng rỡ khi mình đang trong hoàn cảnh giống nhân vật Đ, biết đâu lớ ngớ lại vớ huy chương thì bá cmn đạo rồi. Nhanh chóng, Lâm lôi ngay chiếc hộp xuống, phủi lớp bụi dày bám trên nắp và mở ra. Tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ướt cả trán, mọi giác quan hoạt động hết công suất. Hai tay run run mở chốt khóa, đẩy nhẹ nắp hộp ra. Lâm tưởng tượng trong hộp sẽ là một quyển sách cũ kỹ ghi đủ mọi loại bùa chú ấn quyết trừ tà. Nhưng đời thì méo bao giờ như mơ...à nhầm, méo như truyện... bên trong chiếc hộp chỉ vỏn vẹn một quyển vở hiệu....ba cây bút cùng những dòng chữ và nhiều con số: "Cô 6 bán chè: 26 - 50 ngàn. Chị 7 đầu xóm: 39 - 70 ngàn. ......." - Mắc thằng bố nó! Làm mừng hụt - Lâm bực bội ném chiếc hộp vào một góc rồi nhanh chóng dọn dẹp lại nhà kho sau đó về phòng nghiền ngẫm tiếp những chương cuối dang dở của bộ "Tôi là đạo sĩ". Mà có cái Lâm rất bực đó là tác giả Nguyễn Điệp viết truyện rất ngắn, vừa liếc cái là hết ngay nên lúc nào cũng phải đợi tầm 3-4 chap truyện Lâm mới bắt đầu đọc. ________________ Sáng đầu tuần... - Ê Lâm, dậy đi, cô gọi mày kìa - Tuấn - bạn thân của Lâm đang lay mạnh. - A...a...a...Tha thu...Lôi Phá Quyền...! - Lâm đứng bật dậy la lớn, hai tay đẩy mạnh về trước làm bà cô già giật mình xém chút té ngửa. Cả lớp được một trận cười vỡ bụng, Tuấn lắc đầu ngao ngán... - Ra hành lang đứng ngay cho tôi...! _________ -Còn nữa- Mời các bạn đón đọc Đạo Sĩ Kinh Kỳ của tác giả Trần Hữu Khương.
Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký
Cơn ác mộng đã bắt đầu tại một ngôi làng khi phát hiện ra một xác chết treo cổ trong khu rừng gần đó... *** Đang bắt đầu chuẩn bị lên đàn để giải ngãi thì lão sư thầy của thằng cà lăm mới lên tiếng. -Khoan đã! Giọng chú Lâm ngơ ngác hỏi: -Có chuyện gì vậy sư? Lúc này sư mới hạ giọng lại và nói: -Kiếp nạn lần này thầy sẽ giúp chịu thay cho cả nhà con, thầy chỉ có một thỉnh cầu là sau khi thầy diên tịch thì hãy thu nhận thằng bé cà lăm này làm đệ tử, thằng bé rất tội nghiệp, cả nhà nó đều bị mấy ông thầy pháp khác bên tàu thư ếm liên lụy đến cả nhà… Ông chú nghe đến đây mà người ổng cứ run run, ngay cả tôi sau khi nghe sư thầy nói về hoàn cảnh của thanh niên cà lăm thì cũng không khỏi rùng mình… tự trong tâm tôi khi gặp phải kiếp nạn ở làng chú Lâm và giờ nghe thêm cái này nữa nên hơi khiếp sợ những cuộc chiến như vậy, nó không đẫm máu nhưng sự tàn bạo của nó lại kinh khủng hơn bao giờ hết. Bùa mà làng chú Lâm dính phải cũng có tầm ảnh hưởng y như vậy, nếu giải được thì phải chết cả ba đời luôn chứ không phải nhận cho riêng mình, đó cũng chính là lí do vì sao tôi luôn lo sợ chú giải bùa. Quay trở lại hiện trường! Lúc này chú Lâm đang thủ sẵn trên tay mớ bùa kèm nhang đèn, sau khi nghe sư ra mặt giúp đỡ cho kiếp nạn này của chú mà lúc đó tôi nhìn chú Lâm cứ thấy chú ái náy thế nào ấy, cũng không lạ gì khi chuyện này nó còn liên lụy đến cả nhà sư thầy nữa nên chú Lâm đã lắc đầu từ chối. -Thưa sư! Có lẽ đây là ý trời rồi cho nên con không muốn bất cứ ai phải gánh chịu thay con, dù cho có tận diệt tam tộc thì con cũng vẫn phải làm. Nói rồi chú Lâm quay nhìn tôi, chú lại xoa đầu tôi rồi nói trong nghẹn ngào. -Long à...! Ai am Sơ Ri....!!! Hãy tha lỗi cho chú nghe con. Ngay lúc này chiếc điện thoại trong túi của tôi bỗng reo lên phát đúng bài nhạc. “Em đi xa quáaaa…. Em đi xa anh quáaaa…. Là la lá” ♪ Càng làm cho không khí trở nên u uất đến nhối lòng, rồi cái giây phút chú đưa tay lên chuẩn bị phá đảo thì cùng lúc đó sư thầy nhanh chóng đánh chú Lâm ngất xỉu, kêu tôi và thằng cà lăm dìu chú về nhà, để lại một mình sư thầy ở lại giải quyết. Dù tôi biết rằng điều đó là vô cùng nghiệt ngã đối với chú khi phải nhờ đến sư thầy cứu giúp trong khi bản thân chú lại là một đạo sĩ cao tay, trước khi đi sư có nói với hai người bọn tôi rằng: -Nhiệm vụ này phải là của thầy! Bởi không khi tự nhiên thầy dẫn thằng cà lăm đến gặp Lâm và con, giờ con đã hiểu chưa??? Tôi gật đầu, còn riêng thằng cà lăm thì ôm sư phụ của hắn khóc nức nở, sư thầy còn nhắn nhũ cậu ấy rất nhiều thứ, xong xuôi rồi mới theo tôi trở về nhà. Suốt đêm hôm đó không ai ngủ được, tiếng kêu la thất thanh của những người dân trong làng vẫn cứ ráo riết như xe cứu hỏa, những ngôi nhà nhỏ mọc sang sát nhau dù nghe rõ những âm thanh đó nhưng vẫn tuyệt nhiên đóng kín cửa như không có chuyện gì xảy ra. Tôi và thằng cà lăm ở trong nhà nhưng đứng ngồi không yên, tiếng đập cửa từ bên ngoài vẫn cứ phát ra đều đặn, ban đầu chỉ là những tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng càng về sau nó lại càng mạnh và dồn dập hơn, nó khiến cho hai thằng đực rựa núp sau cánh cửa ấy sợ đến nổi thất kinh hồn vía luôn vậy, những âm thanh tạp chất bên ngoài cứ như một dàn hợp ca vậy. Tiếng gió trời se lạnh thổi ồn ào trong đêm, tiếng bước chân ngoài cửa “lộp cộp” rồì đùng vội vã, tiếp theo lại đến tiếng ai đó khóc như ai oan trong đêm. Tôi và thằng cà lăm vẫn cứ ngồi bệch dưới sàn nhà và dựa lưng chắn ngang ở cửa mặc cho những tiếng đập cửa cứ như bom tấn bên ngoài, lúc đó tim tôi đập thình thịch mà không sao hiểu được, kiểu như phải cố thoát khỏi một thứ gì đó đang sắp giết tôi. Cho đến khi đến canh ba, gà bắt đầu gáy thì trong lúc vật vờ chú Lâm tỉnh lại sau mấy tiếng nằm bất tỉnh, thì mới biết là mọi chuyện đã quá muộn, sư thầy đã tự tay giải bùa thay cho chú. Mà phải nói thật là công lực của thầy cũng cứng vãi ra luôn, mới đập nhẹ sau gáy ông chú một phát là ổng lăn ra xỉu tại chỗ rồi, chứ gặp người thường thì ổng cũng không dễ bị đánh lén vậy đâu. Một thời gian sau, sau cái đêm kinh khủng đó… chú Lâm, tôi và cả thằng cà lăm lên chùa thắp hương cho sư thầy, thằng cà lăm chính là thằng khóc nhiều nhất. Cũng chả trách được vì hai thầy trò khá là giống nhau về hoàn cảnh, cả hai người đều là cô nhi và được đem vào chùa từ rất sớm, cho nên khi được thầy nhận làm đệ tử từ năm mười tuổi cho đến bây giờ thì cậu ta luôn luôn xem thầy của cậu như là một người cha vậy. Riêng về phần tên đạo sĩ đáng ghét kia thì mãi đến vài tháng sau đó, bác Dương từ bên Tàu gọi qua cho chú Lâm hay tin là ông bạn năm xưa của ổng đã bị xe đụng chết thì ông chú Lâm nhà tôi mới biết. Các bạn biết rồi đó! Ở đời có nhân có quả… cho nên làm chuyện gì cũng phải biết suy trước tính sau, nếu việc lợi mình mà hại người thì tuyệt đối đừng nên làm kẻo tổn phước rồi đến một ngày phải gặp họa. Bản thân tôi từ sau chuyện đó thì chú lại trả tôi về quê với mẹ, bảo với tôi là sau này nếu có duyên ắt sẽ còn gặp lại, cũng từ đó tôi và chú mất liên lạc với nhau luôn, tôi cũng không biết hiện giờ chú Lâm đã chu du đến thế giới nào rồi nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng … “Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký” tài giỏi nhất vẫn chỉ có mỗi mình chú Lâm nhà tôi thôi… À khoan!!! Câu chuyện về chú Lâm vẫn còn tiếp diễn chứ? … ^^ sẽ tiếp diễn! Nhưng gặp lại chú Lâm khi nào thì đó lại là bí mật.:v Mời các bạn đón đọc Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký của tác giả Tiểu Hỏa Long.
Hắn Đến Từ Địa Ngục
Hắn tên Lương Xuyên, có thể nghe thấy tiếng nói của người chết... *** Bên cạnh những bộ linh dị dài cả ngàn chương thì Thuần Khiết Tích Tiểu Long còn có một bộ trinh thám khá ngắn mà không phải ai cũng biết, đó chính là Trở Về Từ Địa Ngục.   Nếu bạn đã từng đọc bộ Ma Lâm Thiên Hạ mà mình đã review trước đây, hẳn bạn sẽ có ấn tượng rất tốt với tác giả Thuần Khiết Tích Tiểu Long, một tác giả văn học mạng Trung Quốc nổi tiếng với những tác phẩm đậm chất linh dị rùng rợn và bí ẩn cuốn hút. Về văn phong thì Thuần Khiết Tích Tiểu Long có lối viết chắc tay, câu từ mạch lạc, diễn đạt phong phú. Còn về nội dung thì… xoắn não không có gì phải bàn. Độ logic trong truyện của tác giả rất cao, những đoạn linh dị rùng rợn chắc chắn sẽ khiến bạn lạnh cả sống lưng. Bên cạnh những bộ linh dị dài cả ngàn chương thì Thuần Khiết Tích Tiểu Long còn có một bộ trinh thám khá ngắn mà không phải ai cũng biết, đó chính là Trở Về Từ Địa Ngục. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đàm Quang Huy đi ra khỏi phòng, nhấc điện thoại ở trên quầy lên nghe. Thời điểm Đàm Quang Huy đang nói chuyện điện thoại, hắn không thể nào thấy được… đôi mắt của tượng sáp mô phỏng bà nội hắn đang ngồi trên ghế đột nhiên khẽ nhắm lại rồi chậm rãi mở ra, dầu sáp trên người nhỏ xuống càng lúc càng nhanh hơn… Nhân vật chính trong truyện là Lương Xuyên, một chuyên gia tâm lý học có tiếng tăm nhưng đột nhiên biến mất không để lại chút dấu vết. Sau mấy năm, Lương Xuyên trở về và mở một cửa tiệm bán vàng mã, đồng thời được người bạn thân Ngô Đại Hải mời về làm cố vấn không lương cho Cục cảnh sát. Từ đó, Lương Xuyên đã giúp Ngô Đại Hải phá nhiều vụ án ly kỳ hóc búa và rùng rợn. Nhưng Ngô Đại Hải không hề biết một điều, Lương Xuyên có khả năng “giao lưu” với người chết, hoàn toàn theo nghĩa đen! Bản thân sự biến mất trong mấy năm trời của Lương Xuyên đã là một bí mật cực lớn xuyên suốt toàn bộ truyện, song song với đó là những vụ án bí ẩn, kinh dị có, mà linh dị cũng có. Cũng bởi vì phải tiếp xúc với người chết và linh hồn họ quá nhiều nên Lương Xuyên đặc biệt rất không thích bóng tối. Phòng ngủ của tôi và mẹ cách nhau một vách tường, bên kia cái lỗ là phòng ngủ của mẹ tôi, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều đã cúi đầu xuống nhìn về phía bên kia lỗ nhỏ. Sau đó… mặc dù lúc ấy ánh sáng không tốt lắm…. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy một con mắt ở phía bên kia! Tất cả những nỗi sợ hãi, bất bình, giận dữ, khó hiểu, đã bùng cháy ngay lúc đó, tôi cầm bút máy của mình đi đến vách tường toàn là các lỗ nhỏ chi chít dày đặc… trực tiếp dùng bút đâm xuyên qua lỗ nhỏ… Cốt truyện âm u rùng rợn và những vụ án giết người quá sức ly kỳ máu tanh đan xen với những linh hồn người đã chết vất vưởng mãi trên nhân gian, nhưng thỉnh thoảng lại được xoa dịu bởi sự hài hước đáng yêu của dàn nhân vật phụ như Ngô Đại Hải. Tuy chỉ vẻn vẹn có 150 chương nhưng Trở Về Từ Địa Ngục vẫn rất xứng đáng là một trong những bộ linh dị trinh thám hay nhất năm 2019. Nếu là fan của trinh thám và linh dị thì bạn chớ nên bỏ qua. - GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH - review *** Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục Biên: Lãng Nhân Môn *** "Cháu tên Tôn Hiểu Cường. Năm nay cháu 16 tuổi. Cha cháu mất trong một vụ tai nạn giao thông khi cháu 10 tuổi, thế nên cháu vẫn sống cùng mẹ từ đó đến nay. Mẹ cháu rất thương cháu, cực kỳ thương luôn. Cháu cũng không hề cảm thấy mình thua kém bọn trẻ khác vì cha mất sớm, do mẹ luôn dành ánh mắt yêu thương nồng nàn cho cháu. Dù có đi đến phương trời nào, cháu vẫn cảm nhận được sự ấm áp của Mẹ. Với cháu, bấy nhiêu đã đủ lắm rồi. Mẹ thích dõi theo cháu, thích quan sát cháu lớn lên từng ngày, nhìn cháu trưởng thành qua tháng năm. Cháu biết, trong mắt của mẹ, cháu chính là sự người nối tiếp sự sống của cha, cũng là hy vọng sống sót duy nhất của bản thân mẹ. Hai mẹ con cháu nương tựa nhau mà sống không phải là một việc rất tốt sao? Năm nay cháu lên lớp 10. Trường học không xa nhà lắm. Sau khi tan học, cháu chỉ cần đi khoảng mười mấy phút là về đến khu phố nơi cháu ở. Mỗi khi về tới cổng vào khu phố, chỉ cần cháu ngẩng đầu nhìn lên ban công nhà là có thể thấy mẹ đang đứng ở phòng bếp. Mẹ đang chờ cháu về nhà, mẹ đang mong đợi cháu quay lại. Cháu biết, chắc chắn là mẹ đã nấu xong bữa tối ngon lành cho cháu. Sau khi về nhà, cháu sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trên bàn ăn chuẩn bị ăn cơm, mẹ sẽ bới cơm rồi ngồi nhìn cháu ăn. Bản thân mẹ thì không ăn cơm, mẹ nói là thích nhìn cháu ăn cơm bà nấu, điều đó làm mẹ vui sướng và cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn rất nhiều. Phải rồi, bác sĩ Từ! Cháu quên mất, do vấn đề sức khỏe nên từ sau khi cha qua đời, mẹ cháu cũng không còn đi làm nữa. Nhưng nhờ có tiền bồi thường tai nạn của cha nên hai mẹ con cháu không phải lo chuyện cơm ăn, áo mặc. Sau khi dùng cơm tối xong, cháu sẽ bắt đầu học bài. Mẹ thích ngồi cạnh mép giường của cháu, vừa đan áo len vừa nhìn cháu học bài. Cháu đã quen có mẹ ngồi bên cạnh, điều này làm cháu có cảm giác an toàn hơn. Nhất là ánh mắt của mẹ, luôn dịu dàng như vậy. Nhưng gần đây, cháu bỗng nhiên cảm thấy khó chịu trước ánh mắt của mẹ. Khi cháu về nhà, mẹ vẫn đứng ở cửa sổ phòng bếp nhìn cháu, vẫn lẳng lặng nhìn cháu ăn cơm, lúc cháu làm bài tập bà vẫn ngồi trên giường vừa đan áo vừa nhìn cháu. Nhưng có một ngày, lúc cháu đi WC sau khi làm bài tập xong đã vô tình bắt gặp ánh mắt của mẹ qua khe cửa khép hờ của phòng vệ sinh. Mẹ lại đứng ngoài cửa WC nhìn cháu đi vệ sinh. Cháu đã lớn rồi, không còn là trẻ con phải nhờ mẹ tắm táp rửa ráy cho nữa, cho nên lúc ấy cháu rất hoảng, sau đó kêu một tiếng "mẹ!" Tiếp theo, ánh mắt ngoài khe cửa cũng biến mất, cháu biết mẹ đã đi rồi. Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cháu thấy mẹ đang ngồi xem TV ở sô pha. Cháu có hỏi tại sao mẹ lại đứng trước cửa phòng vệ sinh. Mẹ nói là mình không hề đứng trước cửa phòng vệ sinh, nãy giờ mẹ vẫn luôn ngồi xem TV ở đây. Cháu biết mẹ nói dối, vì trong nhà này chỉ có hai mẹ con mà thôi. Hơn nữa, khi ngồi trên bồn cầu nhìn ra, cháu thấy rõ đó là mép quần thêu hoa mà mẹ mặc hôm nay. Chắc chắn người đứng nhìn lén ở sau cánh cửa nhà vệ sinh là mẹ, nhưng bà không chịu nhận, cháu cũng bó tay. Sau đó, một buổi tối nọ, trong khi cháu đang ngủ... À mà khoan đã, để cháu miêu tả sơ qua về nhà cháu. Cháu ở ngôi nhà thuộc dạng có hai phòng ngủ, một phòng khách, cháu và mẹ ngủ mỗi phòng khác nhau. Hôm đó cháu thức dậy giữa đêm vì khát nên ngồi dậy định tìm nước uống. Cháu hay để một chai nước suối cạnh đầu giường do thói quen nhiều năm nay. Nhưng vừa ngồi dậy, cháu lại phát hiện cửa phòng đang mở hờ. Bác sĩ Từ! Nhà cháu nằm sát rìa khu phố, nhờ có xe cộ qua lại và ánh đèn đường chiếu vào, trong khi rèm cửa sổ không dày lắm, nên dù không bật đèn vẫn có thể nhìn mọi thứ xung quanh khá rõ ràng. Cháu nhìn thấy một đôi mắt sau khe cửa! Đó là mẹ, chắc chắn là mẹ! Mẹ đứng sau khe cửa. Trong khi cháu ngủ, mẹ vẫn đứng sau khe cửa để nhìn cháu, cứ nhìn lăm lăm như thế. Lúc đó cháu đã thét toáng lên vì sợ. Thế rồi ánh mắt sau khe cửa biến mất. Mẹ đã đi khỏi, rồi cháu nghe tiếng bật đèn bên phòng của mẹ. Chắc là mẹ đã quay lại phòng mình. Cháu ngồi trên giường, mất khoảng 15 phút đồng hồ mới bình tĩnh lại. Bác sĩ Từ, chắc là chú khó mà tưởng tượng ra được cái cảm giác của cháu khi đó. Cháu không chạy sang phòng mẹ ngay, mà cứ ngồi trên giường như thế. May mà khi đó trời cũng gần sáng, cháu đành thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi đến trường. Lúc cháu làm vệ sinh cá nhân xong, ra ngoài thì mẹ đã thức dậy rồi. Mẹ đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho cháu trong bếp. Cháu ngồi xuống bàn ăn, chẳng nói chẳng rằng mà cắm đầu nhai ngấu nghiến bát mì mà mẹ cháu dọn ra. Mẹ vẫn ngồi cạnh bàn ăn, quan sát cháu như cũ. Cháu không hề hỏi tại sao mẹ lại không chịu ngủ mà đến rình rập cháu làm gì. Cháu sợ làm mẹ buồn, ngộ nhỡ mẹ chỉ giật mình giữa đêm rồi muốn qua xem cháu ngủ có đắp kỹ chăn hay không mà thôi thì sao. Sau này, lúc đi vệ sinh cháu đã khóa trái cửa bên trong lại. Buổi tối đi ngủ, cháu cũng không quên khóa trái cửa phòng. Cháu hy vọng mẹ hiểu rõ thái độ của cháu. Cháu biết mẹ rất quan tâm cháu, nhưng cháu cũng cần không gian riêng tư. Thế nhưng, cháu không muốn tổn thương tình yêu của mẹ dành cho cháu. Mẹ đã khổ lắm rồi. Cháu nghĩ, cháu và mẹ nên thông cảm cho nhau. Thực tế, trong những ngày tiếp theo thì cuộc sống của cháu cũng yên tĩnh hơn. Hai ngày kể từ sau đêm ấy, dường như cháu nghe thấy âm thanh nạy khóa vào buổi tối. Nhưng cháu đã khóa trái cửa, mẹ không thể vào được. Cháu tin rằng mẹ sẽ biết rõ được ý nghĩ của cháu. Mẹ sẽ thông cảm và hiểu cho cháu. Con trai của mẹ đã trưởng thành, cần có không gian độc lập. Chỉ như vậy thôi, cháu trải qua quãng thời gian nửa tháng rất yên bình. Cháu vẫn rất yêu thích hình ảnh mẹ chờ cháu tại ban công nhà bếp mong cháu về, thích thú với việc mẹ ngồi bên cạnh xem cháu ăn tối. Cháu cũng không ngại việc mẹ ngồi đan áo bên cạnh khi cháu học bài hằng đêm. Cuộc sống này đã quay lại thời khắc êm ấm như xưa. Ít nhất thì khi đó, cháu đã cảm thấycnhư thế. Chỉ là... Đêm ấy, cháu vẫn thức dậy uống nước. Cửa đang khóa trái. Cháu vẫn giữ thói quen này. Nhưng khi uống nước, cháu bỗng nhìn thấy một chấm đen ở vách tường đối diện. Khi đó, cháu cứ tưởng đó là một con sâu bò lên tường nên lấy một tờ giấy, định qua xử lý con côn trùng đó. Nhưng khi đến gần, cháu đã nhận rađó chẳng phải là sâu gì cả, mà là một cái hốc nhỏ xíu ngay trên vách tường! Phòng ngủ của mẹ và cháu chung vách. Sau cái hốc này chính là phòng ngủ của mẹ. Lúc đó, cháu cũng không suy nghĩ quá nhiều, mà cúi đầu xuống, áp mắt nhìn vào cái hốc đó. Sau đó... Dù ánh sáng không rõ lắm, nhưng cháu đã trông thấy một con mắt khác cũng đang áp vào cái hốc đó để nhìn qua đây! Lúc đó, toàn thân cháu cứng đờ vì sợ rồi ngã nhoài xuống đất. Cháu điên tiết lên, mở tung cửa phòng, xông ra ngoài. Sau đó, cháu đẩy cửa phòng ngủ của mẹ ra, hỏi mẹ tại sao lại như thế. Hỏi nguyên nhân vì sao mẹ lại đục cái hốc đó! Mẹ nhìn cháu bằng một gương mặt đầy ngơ ngác. Mẹ bảo là chẳng hiểu gì cả. Mẹ còn nói cái hốc đó đã có từ lúc sửa nhà ngày xưa. Cháu và mẹ cãi nhau rất lâu, và chắc chắn là cháu không nhìn lầm. Nhưng mẹ cứ không chịu nhận, được rồi, cháu biết làm gì bây giờ? Cháu đành quay lại phòng ngủ của mình. Ngày hôm sau, khi tan trường về nhà, cháu bèn tìm đồ chặn cái hốc đó lại, rồi dáng băng keo màu đen lên. Nhưng do cảm giác chưa đủ an toàn, cháu lấy một cái ghế có lưng tựa chắn ngang nơi đó. Làm như thế, dù có dùng mảnh gỗ đâm thủng lớp băng keo thì cũng không thể nào thấy được cháu. Sau đó, cháu tiếp tục nằm chờ. Thấy cái ghế không hề động đậy, cháu rất yên tâm, ngủ một giấc ngon lành. Cứ nghĩ ngày tiếp theo cũng thế, nào ngờ khi cháu chuẩn bị ngủ, cháu lại phát hiện một cái hốc khác vừa được đục thủng ngay trên vách tường. Cháu giận lắm, lại cãi một trận với mẹ. Thế mà mẹ vẫn khăng khăng là chẳng biết mô tê chi cả, mẹ không dám nhận! Cháu đành bó tay, tiếp tục che kín cái hốc thứ hai. Để rồi... Ngày thứ ba… Ngày thứ tư… Ngày thứ năm… Ngày thứ sáu... Mỗi ngày, chỉ cần cháu bịt kín một cái hốc thì ngày hôm sau mẹ cháu lại đục thủng một cái hốc mới. Cháu biết, mẹ muốn quan sát cháu mỗi ngày, nhưng cũng ép cháu sắp điên lên đây. Bác sĩ Từ, chú có tưởng tượng ra được cảnh tượng mà phòng ngủ của cháu có tới hàng chục cái hốc nhỏ trên tường không? Rốt cuộc, có một ngày, cháu hết nhịn nổi. Cháu vào nhà bếp, lấy bột tiêu mang vô phòng ngủ của mình. Chờ đến khi cái hốc mới lại xuất hiện vào buổi tối thì cháu bước đến, cúi đầu xuống. Vừa nhìn thấy ánh mắt của mẹ ở phía bên kia, cháu lập tức hất mớ bột tiêu này về phía bên kia. Thế rồi, cháu lại luống cuống tay chân. Cháu cảm giác mình thật xấu xa, quá trẻ trâu. Mẹ đã vì cháu mà sống cuộc đời cơ cực, trong khi cháu lại tự do, buông thả. Chẳng phải mẹ chỉ muốn nhìn cháu thêm một chút hay sao? Tại sao cháu lại tổn thương mẹ chứ? Thậm chí cháu không dám đi sang căn phòng sát vách, cứ nơm nớp lo sợ như thế rồi quay lại giường nằm. Trong bữa sáng ngày hôm sau, cháu nhìn thấy mắt mẹ sưng đỏ lên. Đó là do bột tiêu gây ra. Cháu nói lời xin lỗi mẹ, nhưng cũng mong mẹ đừng làm thế nữa. Mẹ hỏi cháu đang nói xàm gì đó, vì mắt của mẹ chỉ bị nhiễm trùng mà thôi, tối nay nhỏ thuốc là ổn. Cứ như thế mãi, cháu ngủ ít dần. Tinh thần của cháu càng lúc càng suy sụp. Cứ đến giờ tan trường là cháu rất hốt hoảng, cảm giác bản thân mình tựa như một xác chết di động vậy. Mãi cho đến... Đêm hôm đó... Cháu hoàn toàn bùng nổ... Mọi sự sợ hãi, uất ức, tức giận, khó hiểu đều bị thiêu đốt bùng lên ở ngay khoảnh khắc đó. Cháu cầm cây bút bằng kim loại của mình... bước về phía bức tường với những hốc nhỏ chằng chịt kia. Cháu nhắm ngay cái hốc vừa mới xuất hiện ngày hôm nay... … Đâm thẳng cây bút bằng kim loại vào. Máu... Cháu thấy máu chảy ra từ cái hốc đó. Máu dính đầy tay cháu. Máu đổ đầy trên mặt đất. Máu lấm lem khắp vách tường. Máu thấm đẫm mọi nơi. Và đó... chính là máu của mẹ cháu!" Mời các bạn đón đọc Hắn Đến Từ Địa Ngục của tác giả Thuần Khiết Tích Tiểu Long.