Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Siêu Phẩm Vu Sư

Vào mấy chục năm về trước, trên các truyền hình đều phát sóng một chương trình mang tên “Ba ở đây”. Nội dung chính là những người cha sẽ dẫn con gái của mình đến các vùng đất hẻo lánh, ít người hoặc các ngôi làng cũ xưa để khám phá mọi góc khuất chưa bao giờ thấy. Thì mấy chục năm sau lại có một thiếu niên hơn hai mươi tuổi dẫn theo chú chó vàng như người bạn tri kỉ của mình xuống núi, tiến vào thành phố. Cậu tên là Phương Minh, một người sống ở đạo quán và có sư phụ là đạo sĩ nên luôn bị hiểu lầm bản thân cũng giống như sư phụ. Nhưng thật ra thì không phải, mà hiểu lầm càng ngày càng nhiều nên Phương Minh chỉ giải thích thầm trong lòng. Sau khi sư phụ qua đời, trước khi nhắm mắt đã lệnh cho cậu xuống núi giúp đỡ một người bạn của mình vượt qua kiếp nạn sắp tới đang chuẩn bị diễn ra. Tuân theo lời sư phụ, Phương Minh tiến vào đô thị phồn hoa, nơi bản thân chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hay hòa chung cuộc sống. Vì bản thân quanh năm suốt tháng ở trên núi nên vừa mới bắt đầu cậu vẫn còn khá bỡ ngỡ. Mặc trên mình một trường sam kì lạ, thu hút ánh nhìn của người khác nhưng cậu cũng không quá quan tâm mà chỉ để ý con đường đến nhà người bạn của sư phụ. Sau khi đưa lá bùa bình an, việc cần làm đã hoàn thành. Phương Minh lúc này mới chính thức bắt đầu một cuộc sống mới tại nơi xa lạ này. *** Một bộ truyện danh khá xưng với thực, giới thiệu cho người đọc thêm rất nhiều thông tin về phong thủy để có thêm cái nhìn chính xác hơn về điều này, ngoài ra còn giúp lưu ý một số điều nên và có thể tránh (có thờ có thiêng có kiêng có lành mà) Truyện thuộc thể loại linh dị, phong thủy, trừ tà và huyền huyễn. Cực kỳ hấp dẫn với những bạn thích thế giới tâm linh và cõi âm, cũng như những điều huyền học của vũ trụ. Tác giả nắm kiến thức khá vững ở nhiều lĩnh vực, nội dung truyện lại liền mạch và liên kết và dĩ nhiên không thiếu hào quang nhân vật chính. *** Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực Dịch: Nguyệt Ẩn Các Nguồn: TruyenYY -------------------- Mặt trời lặn về phía tây, ở một làng nhỏ hẻo lánh! Sao giăng đầy trời, chiếu rọi lên thân hình hai thiếu niên trên đồng cỏ, bên tai là từng tràng tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang. “Đạo sĩ ca ca, anh nói xem ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia tên là gì vậy?” “Nó à.” - Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn ngôi sao sáng nhất kia rồi đáp: “ Nó gọi là sao Kim, nhưng chúng ta gọi nó là Thái Bạch, nó xuất hiện lúc bình minh lại gọi là Sao Mai, lúc hoàng hôn thì chúng ta gọi nó là sao Sao Hôm. Cái gọi là "Phía đông có Sao Mai, phía tây có Sao Hôm" chính là nó.” “Cái gì mà "Phía đông có Sao Mai, phía tây có Sao Hôm", thật khó nhớ quá, em gọi nó là sao Đạo Sĩ nha. Hì hì, sao Đạo Sĩ cũng đẹp như anh đạo sĩ vậy.” Thiếu niên chép miệng, nhìn lúm đồng tiền ngây thơ sáng ngời của cô bé này, có mấy lời muốn nói cuối cùng lại thôi. Kỳ thực, hắn cũng không phải đạo sĩ. ... Thượng Hải. (*) Tháng bảy nắng gắt như lửa! Trên tàu điện ngầm vẫn chen chúc như mọi khi, nhưng với nhiều tên đàn ông, bọn họ rất thích sự chen chúc này, bởi vì bọn họ có thể được thưởng thức những cô gái ăn mặc tươi mát xinh đẹp, thậm chí còn có cơ hội tận hưởng thú vui tiếp xúc da thịt. Đương nhiên, đa số đàn ông cũng chỉ lén lút ngắm nhìn vài lần, nhưng có một người thì khác. Đó là một tên thanh niên ăn mặc khác người, trong khi tất cả người mặc áo ngắn tay, cậu ta mặc bộ áo trường sam cực kỳ bắt mắt. Nhưng điều khiến tất cả đàn ông trong toa xe này bội phục không phải là điều này, mà là thanh niên trẻ tuổi lại dám dán mắt nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp nhất trong toa xe. Đó là một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi, cô mặc một chiếc váy ngắn thắt eo màu đen, làn da trắng ngần lộ ra ngoài, hấp dẫn vô số ánh mắt của mấy tên sói đói. Mà quan trọng nhất chính là, cô gái này còn có một gương mặt rất đẹp. Tưởng Doanh Doanh cau mày, cô có hơi hối hận, sớm biết thế này cô đã không đánh cược với bạn thân, bây giờ thua cuộc phải mặc hở hang như vậy để cho mấy tên sói đói kia nhìn trộm. Nhất là tên phía trước, từ lúc cô lên xe đến giờ, mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào bộ phận nào đó trên người cô, việc này khiến cô không nhịn nổi nữa. “Anh nhìn đủ chưa!” Nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của cô gái trước mặt, Phương Minh mới nhận ra, xem ra đối phương đã coi mình như tên dê xồm. “Cô gái này, tôi nhìn tướng mạo của cô, ngày hôm nay cô...” “Ấn đường tôi hôm nay màu đen, sẽ gặp tai nạn hại thân!” Tưởng Doanh Doanh ngắt ngang lời Phương Minh, phương thức bắt chuyện quê mùa như vậy quá lỗi thời rồi! Phương Minh đáp lại, vẻ mặt không chút biến sắc: “Cô nói không sai.” “Tiếp theo có phải là anh nói mình có cách hóa giải, muốn đưa tay cho anh xem thử, đúng không?” “ Cũng không cần, tướng mạo là đã có thể thấy được.” - Phương Minh nghiêm túc lắc đầu. “Cô chỉ cần nhớ kỹ một câu, gặp nước thì dừng, chắc chắn sẽ tránh được kiếp nạn.” Keng keng! Đúng lúc đó, tàu điện ngầm vừa lúc đến trạm dừng, Tưởng Doanh Doanh hung dữ trừng Phương Minh, tên yêu râu xanh này diễn thật đạt, cô mắng một câu "đồ thần kinh", sau đó thì nhấc giày cao gót đi ra khỏi tàu điện ngầm. Nhìn bóng lưng rời đi của Tưởng Doanh Doanh, Phương Minh cười khổ, hắn biết cô gái này chắc chắn không tin lời của mình, nhưng mà, nói đến mức này là hắn đã cố hết sức rồi, nói tiếp nữa thì sẽ là tiết lộ thiên cơ như sư phụ nói. ----- Lối vào ga tàu điện ngầm, Tưởng Doanh Doanh thấy cô bạn thân đang chờ ở đó, tức giận liếc cô bạn của mình một cái. “Doanh Doanh, thế nào rồi, mặc như vậy có phải là rất khó chịu đúng không, có phải là ánh mắt của cả đám đàn ông trên tàu điện ngầm đều nhìm trộm cậu đúng không?” “Mặc kệ cậu.” Tưởng Doanh Doanh đẩy cô bạn mình rồi đi thẳng ra bên ngoài. Cô biết cô bạn của mình là đứa nhiều chuyện, trước giờ không giữ được bí mật, nếu như nói cho cô nàng nghe ở trong toa xe mình hầu như bị người ta thị gian thì chưa tới một ngày cả đám bạn bè đều biết. “Nói tí đi mà, rốt cuộc trên trên tàu điện ngầm đã xảy ra chuyện gì?” “Cậu muốn biết thì hai chúng ta cứ đổi quần áo, sau đó cậu lên một chuyến tàu điện ngầm là biết chứ gì.” Cả quãng đường tới lúc đi ra cửa ga tàu điện ngầm cứ cãi cọ như vậy, nhưng không lâu sau thì Tưởng Doanh Doanh đột nhiên dừng bước, bởi vì lúc này đài phun nước trên quảng trường trước mặt cô đang phun nước. Nhìn thấy đài phun nước, Tưởng Doanh Doanh đột nhiên nhớ đến câu gặp nước thì tránh của tên thanh niên trẻ tuổi kia, cô vô thức dừng bước lại. “Doanh Doanh, cậu làm sao vậy?” Cô bạn thân của Tưởng Doanh Doanh nhìn thấy Doanh dừng bước lại cũng đứng lại theo, tò mò hỏi thăm. “Không có gì, tụi mình... Á!” Tưởng Oánh Oánh sợ hãi hét lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây cột đèn ngã xuống đài phun nước, vị trí cột đèn kia ngã xuống cách cô chưa tới ba thước, nếu như lúc nãy cô không dừng lại... Tưởng Doanh Doanh run rẩy cả người, mà bạn thân của cô cũng sợ hãi, sau vài giây, nhìn thấy mặt Tưởng Doanh Doanh tái nhợt thì mới vội vàng an ủi: “Doanh Doanh, không chuyện gì đâu, tụi mình không có bị thương.” Nhưng mà lúc này Tưởng Doanh Doanh không còn nghe thấy lời nói của bạn thân nữa, trong đầu cô cứ vang vọng câu nói đó. “Cô gái chỉ cần cô nhớ kỹ một câu, gặp nước thì gặp nước thì dừng, chắc chắn sẽ tránh được kiếp nạn.” Mãi một lúc lâu sau, khi cô bạn bạn thân đang sốt ruột thì Tưởng Oánh Oánh tự lẩm bẩm: “Thì ra lời của hắn đều là thật.” ---- Long Hoa Nhất Phẩm, một khu biệt thự xa hoa, mỗi căn đều hơn ba mươi triệu, người sống ở trong không phú cũng quý. “Theo địa chỉ mà sư phụ cho thì chính là chỗ này.” Ở cửa khu dân cư, Phương Minh chăm chú nhìn quanh chốc lát, khẽ nói: “Phong thuỷ bát trạch, lý khí loan đầu, cũng có thể coi là một nơi tụ tài, chắc người mở ra khu dân cư này cũng có mời thầy phong thủy tới xem rồi.” “Nhờ các anh thông báo một chút cho chủ nhân căn nhà số 16, nói là cố nhân Diệu Hà Hương đến đây thăm hỏi.” Ngôi biệt thự số 16 ở Long Hoa Nhất Phẩm. Bên trong phòng khách, một người phụ nữ sang trọng đang đánh giá Phương Minh, tuy rằng gương mặt mang vẻ tươi cười nhưng cũng không che đậy được sự rầu rĩ. “Con chính là tiểu đạo sĩ Phương Minh năm đó ư, dì từng xem qua ảnh của con, thật không ngờ đã qua nhiều năm như, con cũng đã lớn rồi.” Lương Quỳnh đánh giá Phương Minh, trong lòng không khỏi oán trách chồng mình, năm đó khi không lại bằng lòng một ước định như vậy, bây giờ thì hay rồi, chẳng lẽ thật sự phải gả con gái mình cho thằng nhóc này à?” “Làm đạo sĩ khổ cực cỡ nào, cả ngày ăn chay tụng kinh, người trẻ tuổi bình thường còn không chịu được khổ như vậy, con gái của dì ấy, chính là ngày nào không có thịt không vui. “Thưa dì, không phải đạo sĩ nào cũng ăn chay, người dì nói là đạo sĩ của Toàn Chân giáo, được gọi là đạo sĩ xuất gia, còn có người tu tại gia không kiêng những điều này.” Phương Minh cười trả lời, đương nhiên còn có một câu hắn không nói, hắn cũng không phải đạo sĩ, chẳng qua là hắn ở đạo quán mà thôi. Lương Quỳnh cứng họng, bà ta vốn muốn dùng lời này để nói cho Phương Minh biết, cậu cũng là đạo sĩ rồi, đừng nhớ thương con gái của tôi nữa, nhưng câu trả lời của Phương Minh thoáng chốc đã phá hỏng lời nói kế tiếp của bà ta. Đạo sĩ còn có thể ăn thịt lấy vợ, bà ta đúng là không biết chuyện này. “Hồi đó dì nghe nói, nếu như không nhờ lời của sư phụ con thì chú Diệp của con đã mất mạng rồi, sự phụ của con là đại ân nhân của nhà dì.” - Lương Quỳnh chỉ có thể đổi chủ đề. “Mấy năm nay chú Diệp bận bịu không có thời gian quay về thăm sư phụ của con, dạo này ông cụ thế nào rồi?” “Ba tháng trước sư phụ đã đi rồi.” “Đi rồi?” Lúc đầu Lương Quỳnh không phản ứng kịp, sau khi hiểu ra ngụ ý thì vội vàng xin lỗi. “Thật xin lỗi, nhắc đến chuyện đau lòng của con.” “Sư phụ ra đi viên mãn phi thăng, đây là chuyện vui, không gọi là buồn được.” Phương Minh không để ý chút nào, nếu như chẳng phải vì hắn thì từ mấy năm trước sư phụ đã phải rời hồng trần rồi. Nhưng mà, câu trả lời này và cả thái độ của Phương Minh làm cho Lương Quỳnh căng thẳng trong lòng, bà ta thầm nghĩ: Thằng bé này làm đạo sĩ riết mà ngu ra rồi, chết thì là chết, phi thăng ở đâu ra. Không được, càng không thể gả con gái cho nó. Lương Quỳnh càng kiên quyết giữ vững ý định của mình, ai biết tên Phương Minh đã bị tẩy não này có đột nhiên vào một ngày nào đó kéo con gái mình theo để làm cái gọi phi thăng để tìm chết không chứ. Nhưng mà dù sao bà ta cũng xuất thân từ gia đình có học thức, không tiện trực tiếp bội ước. Trầm ngâm chốc lát, trong lòng Lương Quỳnh đã có cách. “Phương Minh à, nói thật cho con biết, con gái của thím theo Cơ Đốc giáo, cả ngày nhắc với thím gì mà Thượng Đế, Jehovah, còn nói muốn đi Vatican thăm đức Giáo Hoàng.” Lương Quỳnh vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Phương Minh, sau khi thấy Phương Minh cau mày thì vui mừng trong lòng, bởi vì bà ta từng nghe nói, những người có tôn giáo tín ngưỡng hình như hơi ghét người tôn giáo khác. Với cách này, Phương Minh sẽ không có ý định với con gái mình nữa. “Dì à, con sửa một chút, Vatican là trung tâm quyền lực của giáo hội đạo Thiên Chúa, bọn họ không gọi là thượng đế mà gọi là đức Chúa Trời, gọi Thượng Đế là đạo Tin Lành của Cơ Đốc giáo, đạo này không có đức Giáo Hoàng.” Phương Minh vừa mở miệng là làm cho Lương Quỳnh cứng họng một lần nữa. “Hơn nữa, có thể dì đã hiểu sai về Đạo giáo rồi, thực tế là Đạo giáo có tính bao dung lớn nhất, gần như tiếp nhận tất cả các giáo phái.” Lúc nãy Phương Minh cau mày là bởi vì nghe thấy cách hiểu sai của Lương Quỳnh về Đạo giáo, mà lời của Lương Quỳnh cũng chính là sự hiểu biết tiêu biểu của phần lớn mọi người về Đạo giáo. Trên thực tế, nếu như Đạo giáo không có có tính dung nạp mọi thứ, vậy thì xưa kia Phật giáo cũng không thể hòa nhập vào. Lấy một ví dụ đơn giản, nếu như đi đến đạo quán, người ta sẽ nhận ra bên trong rất nhiều đạo quán đều có thờ Bồ Tát, đây chính là đặc tính của Đạo giáo. Đạo pháp tự nhiên, vạn vật hòa sinh. Thiện lành như nước, không tranh với ai. Chỉ cần các tín đồ nguyện ý bỏ tiền thì thờ cúng thần thánh của tôn giáo khác bên trong đạo quán cũng không bị ngăn cấm, nhưng tôn giáo khác lại không như thế. Lấy ví dụ như Phật giáo, rất ít chùa miếu thờ thần linh của Đạo giáo, hơn nữa Phật giáo còn một một đặc điểm lớn, đó chính là sẽ tụ hợp thần linh của của rất nhiều nơi. Người cẩn thận sẽ phát hiện ra, nếu như vùng địa phương có vị thần khá linh thiêng nào đó, hoặc là vài đại thiện nhân trong truyền thuyết thời xưa, miễn là được chùa miếu thờ cúng, thì sẽ có kinh văn giới thiệu, giải thích vị thần linh này là do vị Bồ Tát nào đó hóa thân hoặc là đệ tử bên người của vị Phật Tổ nào đó hóa thân, từ đó mà phát triển tín đồ. Đây cũng là lý do vì sao ở trong nước, với tư cách là một tôn giáo du nhập vào nhưng Phật giáo lại còn thịnh hành hơn Đạo giáo. Phong cách xử sự của hai giáo phái khác nhau, một bên thì không tranh không chấp, một bên thì cố hết sức mở rộng sức ảnh hưởng của mình. Lương Quỳnh hiển nhiên không biết nguyên nhân Phương Minh cau mày là vì sự hiểu biết sai của bà ta về Đạo giáo, nhưng nghe thấy lời này của Phương Minh bà ta cũng hiểu, chút tâm tư này của mình đã bị người trẻ tuổi trước mắt nhìn thấu. Nếu đã nhận ra, Lương Quỳnh cũng không che che giấu giấu nói quanh co nữa, bà ta nói thẳng: “Phương Minh, dì biết hồi xưa chồng dì có hứa hẹn với sư phụ con, nhưng bây giờ không còn là xã hội cũ của ngày trước, chỉ phúc vi hôn ép duyên gì đó đều trái pháp luật, hôn nhân chủ yếu là hai bên tình nguyện..” “Mặt khác, lại nói, cho dù dì đồng ý, bậc cha chú trong nhà, ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội của Tử Du cũng sẽ không bằng lòng.” “Dù bây giờ không bàn về môn đăng hộ đối, nhưng con là một đứa bé thông minh, thế cũng có thể nhìn ra điều kiện của nhà dì, từ nhỏ Tử Du lớn lên trong sự cưng chiều của mọi người, tiền tiêu vặt mỗi tháng còn nhiều hơn thu nhập một năm của nhà bình thường.” “ Phương Minh à, ngoài việc muốn gả Tử Du cho con, điều kiện khác con có thể nói ra, chỉ cần dì có thể làm được thì nhất định sẽ làm thỏa mãn con.” Phương Minh vẫn lẳng lặng nghe, Lương Quỳnh trong lòng thầm thở dài, thằng bé thật ra cũng có phẩm chất tốt, nếu là những những người trẻ tuổi khác nghe đến câu này thì đoán chừng là đã tức giận và trở mặt lâu rồi. Nếu như xuất thân của nó khá hơn một chút, mình cũng sẽ cho nó một cơ hội, đáng tiếc... “Lời của dì con hiểu, thật ra lần này con đến đây chủ yếu là được sư phụ dặn dò đến thăm hỏi chú Diệp một phen, nhưng mà...” Câu nói kế tiếp Phương Minh cũng không nói tiếp, nếu như lúc này hắn mở miệng nói cho dì Diệp là sư phụ nói năm nay chú Diệp sẽ gặp khó khăn, muốn mình đến hỗ trợ nhà họ Diệp hóa giải, e rằng là Lương Quỳnh cũng sẽ không tin. Sau khi trầm ngâm chốc lát, Phương Minh lấy ra từ trong ngực một cái hộp gỗ. “Đây là thứ sư phụ kêu con gửi cho chú Diệp, bên trong là một lá bùa bình an, mong rằng dì chuyển lại cho chú Diệp, để cho chú Diệp mang theo bên người.” Lương Quỳnh có hơi ngạc nhiên nhìn Phương Minh, không ngờ mình đã nói như vậy mà Phương Minh vẫn lấy ra thứ này, gương mặt bà ta lộ vẻ xấu hổ, nhưng mà vẫn cầm lấy hộp gỗ. Hộp gỗ chẳng qua lớn bằng bàn tay, nhưng cầm trong tay thì nặng trịch, mở ra thì thấy bên trong là một gói giấy hình tam giác màu trắng bạc. “Xin dì đừng đụng vào, lá bùa bình an này ngoài chú Diệp ra không được đụng vào tay người nào khác.” - Nhìn thấy Lương Quỳnh sắp cầm lấy, Phương Minh vội vàng mở miệng ngăn cản. “Bùa bình an này chỉ có người đeo mới được chạm vào, nếu không sẽ mất hiệu lực, mong dì nhớ kĩ.” Lương Quỳnh hậm hực rút tay về, bà ta cũng không mấy tin lời của Phương Minh, chẳng phải cũng chỉ là một lá bùa bình an thôi sao? Nhưng mà nghĩ đến việc Phương Minh ngay cả sư phụ mình qua đời cũng có thể nói là phi thăng, bà ta chỉ coi Phương Minh là một tên tín đồ si dại bị Đạo giáo tẩy não, cho nên cũng không để bụng. “Nhắn gửi lời của sư phụ đã xong, thưa dì, con xin cáo từ.” “Sao lại đi ngay, hay là ... ở lại ăn cơm tối đã?” Lương Quỳnh thật không ngờ Phương Minh dứt khoát như vậy, bà ta ngược lại là cảm thấy hơi ngại ngùng, nói gì thì nói, người ta từ nơi xa đưa bùa bình an đến, kết quả là mình chia rẽ uyên ương, trong lòng bà ta cũng hơi áy náy. “Con không làm phiền nữa.” “Con muốn đi đâu, để dì gọi lái xe đưa con đi, đây là số điện thoại của dì, nếu có việc thì cứ gọi điện cho dì.” Lần này Phương Minh không từ chối nữa, lên xe rồi rời khỏi khu dân cư. “Ai da, hy vọng con đừng trách dì, dì cũng xuất phát từ tấm lòng của một người mẹ, ai không hi vọng con gái mình hạnh phúc chứ.” Nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Lương Quỳnh khẽ cảm thán một câu, sau đó liếc nhìn lá bùa bình an trong hộp gỗ, đưa tay muốn lấy ra, nhưng mà nửa chừng vẫn rút tay về. “Dù thế nào đây cũng là tấm lòng của đứa nhỏ này.” Sau ba giờ đồng hồ, lái xe nhìn Phương Minh nhắm mắt ngồi phía sau, rốt cuộc không chịu được nữa mà mở miệng hỏi: “Thưa ngài, rốt cuộc ngài muốn đi đâu?” Con đường này ông ta đã chạy qua hai lần rồi, mấy con phố gần đây ông ta cũng vòng đi vài lần. “À, vậy cứ xuống đây đi.” Phương Minh mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt đầy nghi ngờ của tài xế nhìn về phía mình, hắn vừa cười vừa nói: “Có phải là ông cảm thấy kì quặc là tại sao hai lần trước chạy đến đây tôi không kêu ông dừng xe đúng không?” Tài xế không trả lời nhưng biểu cảm trên gương mặt đã nói rõ ông ta quả thật có nghi vấn như vậy. “Không có lý do gì, chỉ là khó chịu thôi.” Nói xong lời này, Phương Minh trực tiếp mở cửa xuống xe, mà sau khi tài xế sửng sốt chốc lát thì chửi đổng một câu "Có bệnh", sao đó thì nhấn chân ga đi thẳng. “Có bệnh à?” Nhìn con phố đông nghịt, mắt Phương Minh híp lại. Hắn suy cho cùng chỉ là một người hơn hai mươi tuổi, sao có thể không có tính tình bốc đồng. Tuy rằng đây chỉ là một hành động trút giận rất ấu trĩ. --- *Thượng Hải: Bản gốc là Ma Đo, tên gọi riêng của Thượng Hải. Mời các bạn đón đọc Siêu Phẩm Vu Sư của tác giả Cửu Đăng Hiền Lành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Con Ngựa Và Cậu Bé - C. S. Lewis
Narnia… một vùng đất có những con thú biết trò chuyện… một mụ phù thuỷ ẩn nấp… và là nơi mà một thế giới mới sắp được tạo ra. Trong một cuộc trốn chạy tuyệt vọng, hai kẻ bỏ trốn gặp nhau và hợp sức với nhau. Dù chỉ định trốn chạy khỏi những khó khăn và thiếu thốn trong cuộc sống, song họ sớm nhận ra mình đang lạc vào giữa một trận chiến khủng khiếp. Một trận chiến sẽ quyết định số phận của họ và số phận của Narnia. *** Biên niên sử về Narnia viết về một thế giới tưởng tượng, những phép màu và một thế giới song song cùng tồn tại với thế giới của chúng ta. Biên niên sử về Narnia dựng nên một thế giới tưởng tượng, kỳ ảo nhưng có những cơ sở của hiện thực - điểm khác biệt với Harry Potter. Biên niên sử về Narnia là một tác phẩm hư cấu có giá trị nghệ thuật cao trên nhiều phương diện: Một tác phẩm có cấu trúc cân đối, hoàn chỉnh, tính tư tưởng quán xuyến từ đầu đến cuối ; là tinh thần đấu tranh cho chính nghĩa, cho con người, đặc biệt là một tình yêu thiên nhiên, hoà mình với thiên nhiên, coi cỏ cây hoa lá, muông thú cũng có tính bản thiện và có nhu cầu được cộng sinh trong thế giới của muôn loài và cho muôn loài. Một tư tưởng rất nhân bản và đang được nhân loại đề cao. Bộ sách Biên niên sử về Narnia giúp bạn đọc có ý thức tốt hơn về môi trường thiên nhiên cũng như môi trường văn hoá. Và đặc biệt có thể nhìn cuộc đời với một đôi mắt " ngây thơ " hơn. Biên niên sử về Narnia hấp dẫn nhờ một cốt truyện cổ điển, có mâu thuẫn, cao trào và giải quyết mâu thuẫn, thể hiện một trí tưởng tượng rất cao, mang dấu ấn của cá tính sáng tạo của nhà văn. Từ tập 1 đến tập 7 của Biên niên sử về Narnia, thế giới tưởng tượng được xây dựng và phát triển một cách vừa khác biệt vừa nhất quán với toàn bộ và theo cấp độ tăng tiến, khiến người đọc đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác với những hình tượng độc đáo, kỳ thú không hề bị lặp lại. Bộ sách Biên niên sử về Narnia gồm có: Tập 1: Cháu trai Pháp Sư Tập 2: Sư Tử Phù Thủy và cái Tủ Áo Tập 3: Con Ngựa và Cậu Bé Tập 4: Hoàng Tử Caspian Tập 5: Trên con tàu hướng tới Bình Minh Tập 6: Chiếc ghế Bạc Tập 7: Trận chiến cuối cùng Biên niên sử về Narnia đưa ra một hệ thống nhân vật phong phú, có cá tính : không có nhân vật nào lẫn với nhân vật nào, dù là con vật hay con người đều có những nét đặc biệt đáng ghi nhớ. Lối giải quyết mâu thuẫn của tác giả, tự nhiên, không gượng ép và đặc biệt là nhẹ nhàng, thoải mái không gây nên những cảnh quá dữ dội có thể ảnh hưởng đến tâm hồn trẻ thơ. Theo bình chọn của tạp chí Big Reader : Biên niên sử về Narnia có tên trong danh sách 21 cuốn sách được độc giả Anh yêu thích nhất (trong danh sách 100 tiểu thuyết thế giới). Bộ truyện được chuyển thể sang tác phẩm điện ảnh trở thành là bộ phim ăn khách của thế kỷ 21. *** Clive Staples Lewis sinh năm 1898 tại Belfast. Ông làm nghiên cứu sinh và là trợ giảng bộ môn Văn học Anh tại trường Magdalen, Oxford và sau này là giáo sư bộ môn Văn học thời kỳ Trung cổ và Phục hưng tại Đại học Cambridge, nơi ông làm việc cho đến khi qua đời vào năm 1963. Clive Staples Lewis viết rất nhiều sách về phê bình văn học và Đạo cơ đốc, với tác phẩm nổi tiếng “The Screwtape Letters”, cùng với bốn cuốn tiểu thuyết khác dành cho người lớn. Bộ truyện “Biên niên sử Narnia”, gồm 7 tập, là bộ truyện duy nhất ông viết cho trẻ em. *** Đây là câu chuyện phiêu lưu xảy ra ở Narnia, Calormen và những miền đất ở giữa hai đất nước này vào thời đại Vàng khi Peter Đại đế trị vì xứ Narnia cùng vua Edmund, nữ hoàng Susan và nữ hoàng Lucy. Ngày ấy, ở miền nam xa xôi của xứ Calormen, bên một cái vịnh nhỏ ăn ra biển, có một người đánh cá nghèo khổ tên là Arsheesh, ở cùng với lão có một thằng bé gọi lão là cha. Tên thằng bé là Shasta. Hầu như ngày nào Arsheesh cũng chèo thuyền ra khơi đánh cá từ lúc trời tờ mờ sáng, đến chiều tối, lão thắng con lừa của mình vào một cỗ xe, chất lên xe đầy cá tươi và đi một chặng đường chừng một dặm hoặc xa hơn một chút về phía nam vào trong làng  bán cá. Nếu việc buôn bán diễn ra suôn sẻ, lão sẽ về nhà với tâm trạng vui vẻ và chẳng nói gì với Shasta, nhưng nếu việc buôn bán ế ẩm, lão sẽ moi ngay ra lỗi của nó và có thể sẽ thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với nó. Bao giờ chẳng dễ tìm ra lỗi của nó vì mọi việc trong nhà đều đến tay nó: vá và giặt lưới này, nấu cơm nấu nước này, quét dọn, lau chùi ngôi nhà nhỏ mà hai người cùng chung sống này. Shasta chẳng hề quan tâm đến bất cứ cái gì nằm ở phía nam ngôi làng của nó, bởi vì nó đã từng đi với ông Arsheesh một hoặc hai lần đến đó và nó biết rằng chẳng có cái gì thú vị ở đấy hết. Ở đó nó cũng gặp những người đàn ông giống như cha nó mặc những chiếc áo choàng dài, nhơ bẩn, đi những đôi guốc mộc để tòe cả những ngón chân ra ngoài, đầu đội khăn, râu để dài, nói nhẩn nha từng tiếng một về những chuyện chán ngắt. Nhưng Shasta lại quan tâm đến tất cả những gì nằm ở phía bắc bởi vì chưa từng có ai đi về hướng này và nó cũng không được phép đi đến đấy. Khi nó ngồi ở ngoài sân vá lưới một mình, nó thường háo hức nhìn về hướng bắc. Bạn sẽ chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài một cái dốc cỏ mọc um tùm dẫn đến một đỉnh đồi trọc và xa hơn nữa là bầu trời, có lẽ còn có một vài con chim bay qua liệng lại trên đầu. Đôi khi nếu có Arsheesh ở đây Shasta khẽ hỏi: - Ôi cha ơi, có cái gì ở phía sau quả đồi kia vậy? Khi ấy, nếu lão đánh cá ở trong một tâm trạng bực bội lão sẽ cho nó một cái bạt tai và bảo nó hãy chú tâm vào công việc. Còn nếu đang cao hứng hoặc khoan khoái trong long thì lão lại nói: - Ôi con trai, đừng cho phép đầu óc mình trở nên lộn xộn vì những câu hỏi vô ích. Bởi vì có một nhà thơ đã nói: Tập trung cho công việc là cội rễ của sự giàu có còn những ai hỏi những câu bâng quơ chẳng liên quan gì đến mình chỉ giống như lái con tàu của sự điên rồ đâm vào dải đá ngầm của sự bần cùng. Mời các bạn đón đọc Con Ngựa Và Cậu Bé của tác giả C. S. Lewis.
Hậu Duệ Thần Đèn Tập 5: Mắt Rừng - Philip Ballantyne Kerr
Trong quyển thứ năm của bộ sách bán chạy nhất trên New York Times - Hậu duệ Thần đèn - cặp song sinh John và Philippa lại vướng vào một rắc rối bí hiểm mới khi bộ sưu tập các cổ vật quí hiếm của người Inca bị đánh cắp. Djinn Xanh Babylon đã giao nhiệm vụ truy tìm cho John, Philippa cùng cậu Nimrod của chúng. Cuộc hành trình đã dẫn họ đi sâu vào trái tim của rừng mưa Amazon, đến với cánh cửa thần bí được bảo vệ bởi lời nguyền Inca. Một thế lực vô hình nào đó đang sử dụng những cổ vật kia để mở cánh cửa, và kiểm soát nguồn sức mạnh vô song đang bị chặn lại đằng sau nó… ngay cả khi điều đó có thể phá hủy rừng mưa, kinh động đến vương triều thần bí của người Inca đã ngủ yên suốt hàng trăm năm. Liệu cặp sinh đôi có thể ngăn chặn thảm họa trước khi quá muộn màng hay không? Mời các bạn cùng khám phá qua tập truyện. *** “Hậu Duệ Thần Đèn” không chỉ dành cho bạn đọc thiếu nhi mà còn dành cho cả những độc giả trưởng thành yêu thích truyện phiêu lưu viễn tưởng.  John và Philippa là hai anh em sinh đôi. Chúng nghĩ rằng, chúng là những đứa trẻ bình thường, nhưng từ khi bà giúp việc của gia đình trúng số độc đắc, chúng phát hiện ra một sự thật đáng kinh ngạc: chúng là Djinn - hậu duệ thần đèn, và chính năng lực kỳ diệu của chúng đã giúp bà giúp việc trúng số. Nhưng năng lực djinh rất nguy hiểm và rắc rối, chúng phải học cách kiểm soát những ký năng mới mẻ này và chú chó Nimord lập dị trở thành thầy dạy chúng. Ông đã lôi kéo chúng đến Ai Cập để cùng ông tìm ngôi mộ của một pharaoh bị thất lạc, và thế là cả ba người tìm ngôi mộ của một cuộc chiến khủng khiếp chống lại Iblis – tên djinh ác độc nhất thế giới.  *** Hậu Duệ Thần Đèn gồm có: Truy Tìm Akhenaten Djinn Xanh Babylon Hổ Mang Chúa Kathmandu Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Mắt Rừng Năm Tu Sĩ Khổ Hạnh Xứ Faizabad *** P.B. Kerr nhận ra ông muốn trở thành nhà văn gần như ngay khi ông vừa biết đọc. Tác phẩm đầu tay của ông Chiếc phi cơ biến mất được viết khi ông lên mười. Ông đã nói về tuổi thơ của mình ở Scotland như sau: "Không có ti vi màu hay chương trình truyền hình dành cho trẻ em, không có máy vi tính, không có sân chơi. Vậy nên những trò tiêu khiển của chúng tôi có khuynh hướng ở ngay tại gia. Thật dễ để tôi trở nên ghiền sách, vì thực sự đâu còn gì khác cho tôi làm. Tôi cảm thấy tiếc cho lũ trẻ nhà tôi, có quá nhiều thú vui khác cạnh tranh nhau để giành được sự chú ý của chúng." Hiện Kerr đang sống cùng vợ và ba người con ở London. Tác giả P.B. Kerr sinh ra ở Edinburgh, Scotland, nơi ông được nuôi dưỡng niềm ham thích đọc sách đến tận bây giờ. Mặc dù Hậu duệ thần đèn là bộ sách dành cho thiếu nhi đầu tiên của P.B. Kerr, ông đã rất nổi tiếng trong thế giới truyện trinh thám qua cái tên Philip Kerr, tác giả của bộ truyện ba cuốn Berlin Noir, Một vụ điều tra triết học, Toà nhà Gridiron, Phát súng, cùng rất nhiều bộ tiểu thuyết ăn khách khác. Ông hiện đang sống cùng gia đình ở London. *** Mở đầu Bác sĩ Kowalski “Tất cả những gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng những gia đình bất hạnh lại bất hạnh theo những cách khác nhau.” Đó là câu mở đầu một tiểu thuyết vĩ đại có tên Anna Karenina của nhà văn Nga Leo Tolstoy. Tolstoy, tác giả của một số tiểu thuyết nổi tiếng, có tình yêu đặc biệt đối với văn học thiếu nhi và đã viết nhiều truyện ngụ ngôn, cổ tích cho chúng. Nhưng ngay cả với trí tưởng tượng phong phú của mình, Tolstoy vẫn khó có thể giải thích rõ về lý do bất hạnh của gia đình nhà Gaunt sống trên đường 77 phía Đông, thành phố New York. Nói ngắn gọn thì đó là một gia đình không giống như những gia đình bình thường khác, với một ông bố loài người – Edward, một bà mẹ djinn - Layla, cùng hai đứa con djinn sinh đôi - John và Philippa. Sự pha trộn giữa djinn – hay được gọi ít chính xác hơn là “thần đèn” – và người thường này, không phải là nguyên nhân trực tiếp khiến gia đình nhà Gaunt bất hạnh, dù dĩ nhiên, nó cũng có liên quan đôi chút. Trong một thời gian dài, gia đình Gaunt đã sống rất hạnh phúc và, dưới con mắt của những người xung quanh, họ được coi như một gia đình kiểu mẫu với một bà mẹ xinh đẹp tuyệt trần, một ông bố đặc biệt giàu có, và hai đứa con lễ phép, đáng yêu. Nếu có một lời phàn nàn nào về gia đình nhà Gaunt, thì đó là: họ có lẽ giàu hơn mức cần thiết – tuy nhiên, điều đó cũng khó có thể trách họ, vì thật khó mà tưởng tượng ra một gia đình nào đó có ít nhất một thành viên là djinn lại không giàu nứt đố đổ vách. Mời các bạn đón đọc Hậu Duệ Thần Đèn Tập 5: Mắt Rừng của tác giả Philip Ballantyne Kerr.
Lăng Thiên Truyền Thuyết - Phong Lăng Thiên Hạ
Lăng Thiên kiếp trước sống ở thế kỷ 21, vì đấu tranh nội bộ gia tộc nên bị người trong gia tộc vu hại kết cục là bị phế võ công rồi trục xuất làm ăn mày hết 2 năm –> Nhân vật chính cuối cùng đặt bom (giống Iraq) nổ chết cùng kẻ thù. Kiếp sau, tại dị giới, đầu thai vào Lăng gia, một trong 8 đại gia tộc tại đại lục, luyện võ ngay từ trong bụng mẹ rồi mới sinh ra đời. Từ lúc 5 tuổi, Nhân vật chính lập quân đội ngầm + tập đoàn sát thủ. Nhân vật chính vì ẩn dấu thực lực nên tự tạo cho mình danh hiệu “thiên hạ đệ nhất hoàn khố công tử” —> nên bị Tiêu gia từ hôn. Tới 15 tuổi, thế lực hình thành bước vào con đường tranh phách thiên hạ + võ công tại tần thứ 9/12 tần của Kim Long thần công bằng tầng lớp cao thủ hạ nhất của đại lục. *** Tác giả Phong Lăng Thiên Hạ Sinh 18/10/1982, người Lai Vu, Sơn Đông, xuất thân quân ngũ, giỏi hát vè, hát quân ca.   Tác phẩm tiêu biểu : - Lăng Thiên Truyền Thuyết - Dị Thế Tà Quân - Mộng Võ Phong Vân - Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Ta Là Chí Tôn *** Phong Lăng Thiên Hạ là một tác giả nổi tiếng. Nếu chúng ta từng mến mộ mà mê say Linh Vũ Thiên Hạ, Dị Thế Tà Quân hay Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên thì chắc chắn không thể bỏ qua tiểu thuyết kiếm kiệp lang thien truyen thuyet. Mặc dù xuất hiện ở giai đoạn sau này, nhưng Lăng Thiên Truyền Thuyết vẫn tạo được chổ đứng vững chắc trong lòng những ai đam mê võ học và dị giới. Lăng Thiên vốn dĩ là một thanh niên sống ở thế kỷ 21. Đáng lẽ hắn nên có một cuộc đời bình an giản dị như bao người cùng thời khác, nhưng số phận dường như muốn thử thách sức mạnh và ý chí của hắn khi cho hắn sinh ra trong một gia tộc lấy võ công làm trọng yếu. Để rồi như con cừu non ngơ ngác, hắn bị chính những người thân trong gia đình, vì tranh chấp quyền lực và tiền bạc, đã lập mưu hãm hại hắn. Từ một nam nhân mạnh khỏe, võ công cao cường, phút chốc trở thành gã trói gà không chặt. Những kẻ táng tận lương tâm đó đã phế đi hết thảy võ công của hắn rồi đuổi Lăng Thiên ra khỏi gia tộc, quyết tâm dồn ép hắn vào đường cùng. Vừa mất đi võ công lại mất đi gia đình, Lăng Thiên chỉ còn cách đi ăn xin để kéo dài sự sống. Với cái tôi cao ngất ngưỡng cùng những phẩn uất lẫn đau đớn khi bị lừa dối, phản bội, Lăng Thiên đã ra một quyết định táo bạo nhưng có phần dại dột chính là đặt boom để kẻ thù phải chết chung với mình. Mang theo hận ý sâu sắc cùng bao hoài bão, ước mơ chưa thực hiện được, Lăng Thiên quả thực là chết không nhắm mắt. Ông trời có lẽ muốn cho kẻ đáng thương như hắn một cơ hội nên đã cho Lăng Thiên một cơ hội tái sinh. Một cơ hội để bắt đầu lại mọi thứ còn dang dở ở kiếp trước. Ở lần tái sinh này, hắn được may mắn cho đầu thai vào Lăng gia – một trong bát đại gia tộc lẫy lừng ở dị giới. Với gia thế lẫy lừng như thế, hắn đã bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ cho đến khi sinh ra. Vừa chào đời đã thông minh, lanh lợi khiến người khác thập phần yêu thích. Lăng thiên 5 tuổi đã bắt đầu ngấm ngầm trau dồi bản thân và lập một đội quân ngầm cho riêng mình. Hắn muốn dùng cuộc đời này để làm hết tất cả những dang dở, những thiếu sót mà kiếp trước hắn chưa kịp làm. Kiếp trước bị chính những người thân yêu phản bội khiến trái tim của Lăng Thiên tổn thương nặng nề. Cho nên ở kiếp này, hắn luôn dùng trái tim lạnh nhạt, chứa đầy hoài nghi và nhẫn tâm mà đối đãi với mọi người. Hắn âm thầm xây dựng cho mình một nhóm sát thủ riêng. Để an toàn phát triển tiềm lực lẫn tài lực, hắn quyết tâm che giấu dã tâm của bản thân. Hắn giả vờ bê tha trác táng tới mức được mệnh danh là “Thiên hạ đệ nhất hoàn khố công tử” khiến người người chê trách lẫn khinh ghét, tới mức bị Tiêu gia từ hôn. Nhưng với hắn, tất thảy những việc đó vốn dĩ không đáng quan tâm. Một cuộc đời ở kiếp trước của hắn, đã nếm trải đủ cay đắng ngọt bùi lẫn sự sắc lạnh của lòng người, lẽ nào hắn còn chưa thấu rõ. Chỉ có tự mình làm nên nghiệp lớn, đứng đầu thiên hạ, chinh phạt tất thảy, mới có thể khiến người khác vừa kính vừa sợ, mới có thể cao cao tại thượng mà sống an nhàn. Tuy chỉ mới 15 tuổi nhưng với ý chí kiên cường lẫn sự thông minh đỉnh ngộ hiếm thấy, và cả mưu sâu khôn cùng, Lăng Thiên đã có thể trở thành một cao thủ. Hắn đường đường chính chính bắt đầu con đường chinh phạt thiên hạ của mình. Con đường tranh phách thiên hạ, võ công tại tầng thứ 9/12 của Kim Long thần công tất cả đều khiến hắn hứng thú và ham mê chinh phục. Giọng văn gãy gọn, dẽ hiểu, bút lực dồi dào lẫn sự hấp dẫn trong từng chi tiết, từng chặng đường chinh phục của Lăng Thiên đều ghi điểm với độc giả. Đây là một bộ tiểu thuyết khá dài, nhưng tác giả đã thành công khi vẫn giữ được “lửa” trong từng câu chữ để thu hút độc giả không bỏ sót trang truyen doc hay nào. Giống như phượng hoàng phải trải qua đau đớn khi tắm trong biển lửa để tái sinh, để trở thành bất tử và không thể bị đánh bại, Lăng Thiên luôn coi những sóng gió kiếp trước chính là bàn đạp cho sự trỗi dậy mạnh mẽ phi thường để bình định thiên hạ của hắn ở kiếp này. Dù cho sóng gió, dù cho nguy hiểm chực chờ thì với một kẻ lạnh lùng, ngạo nghễ lẫn tài năng, mưu mẹo như hắn làm sao có thể khuất phục. Những biến cố trên con đường bước lên ngôi cao ở Dị giới của hắn chắc chắn sẽ khiến độc giả thích thú vì những bất ngờ đan xen. *** Dương Không Quần sắc mặt tối sầm, tức giận quát: "Chuyện này là thế nào?" Mất thấy vẻ thảm hại của tôn tử, lập tức đau lòng nói: "Còn không mau thả người?" Tên gia đinh về phủ hồi chỉ nói Dương Vĩ thiếu gia và tiểu công tử của Lăng gia xung đột, Lăng gia tiểu công tử vu cho Dương Vĩ công tử tạo phản, rồi trói người lại. Dương Không Quần liền cảm thấy rất không hợp lý. Nhưng rốt cuộc vì sao lại tên gia đinh này lại không dám nói ra. Chuyện nhục mạ hoàng thượng, một tên gia đinh nho nhỏ há lại dám nói? Cho nên Dương Không Quần hiện tại vẫn còn chưa biết, chỉ nghe nói rằng sự tình vô cùng nghiêm trọng, liền hối hả phi tới. Nếu Dương Vĩ trêu vào nhà khác, Dương Không Quần hoàn toàn không thèm để ý, nhưng một khi trêu vào Lăng gia, trừ phi Dương Không Quần đích thân ra mặt, những người khác căn bản không làm được gì. "Khoan!" Thấy người của Dương gia không người lại dám cởi trói cho thiếu gia của mình như ở chỗ không người, Lăng Chiến đại nộ. "Chuyện thị phi phải trái còn chưa rõ ràng, phải làm rõ đã rồi hẵng nói." Dương Không Quần tức giận nói: "Lăng lão nhi, người bị trói ở dưới đất là cháu ta đó!" Ý của lão là không phải là cháu ngươi thì ngươi đương nhiên không đau lòng rồi! Lăng Chiến lạnh lùng nói: "Ta biết, nó không phải họ Lăng; Có điều, trói một lúc không chết được đâu." Dương Không Quần tức giận đến nỗi cả người run cầm cập, miễn cưỡng áp chế, nặng nhọc thở ra mấy hơi. Tiếng vó ngựa chỉnh tề, tiếng bước chân hỗn tạp vang lên, phía đông có một vệ đội giáp trụ sáng loáng đi tới! Kinh thành chấp pháp đội! Đám người Dương gia cơ hồ cả con ngươi cũng lồi ra ngoài! Kinh thành chấp pháp đội chính là một lực lượng đặc biệt trong kinh thành, cũng có thể nói là ngoại trừ quân chính quy ra thì chính là lựcg lượng cường đại nhất, chiến lực của nó so với quân đội chính quy của vương quốc thì chỉ hơn chứ không kém! Đôi ngũ này từ khi xuất hiện cho đến nay luôn nằm trong tay thành viên hoàng thất, đối với các thế lực lớn trong kinh thành, văn võ bá quan là một lực lượng có sức chấn nhiếp rất mạnh. Trên mặt của đám người Lăng gia đều lộ ra vẻ đắc ý. Dương Không Quần lập tức cảm thấy bất diệu, đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Một cánh tay nhanh chóng thò ra, tóm lấy tên đánh xe trắng mập kéo về phía mình. Tên đánh xa trắng mập mặt như đưa đám, đem sự tình từ đầu chí cuối nói ra một lượt. Nhưng hắn cũng không nghe thấy câu nói sau cùng của Lăng Thiên rốt cuộc là gì, mà khiến cho Dương Vĩ đột nhiên mở miệng chửi cô trượng của đối phương như bị thần kinh bấn loạn. Lúc này bị Dương Không Quân hỏi, chỉ đành thật thà kể lại, nói là công tử chủ động chửi công trượng của đối phương, vân vân… Dương Không Quần hít một hơi lạnh! Chuyện này vừa to lại vừa nhỏ, nhưng phải xem xem là gặp ai. Nếu Lăng gia khăng khăng không bỏ qua, một mực vu cáo tội khi quân của Dương Vĩ, chỉ sợ đưa cháu này của mình tiêu đời rồi.Dương Không Quần tức giận, nhấc chân đá một cái lên người Dương Vĩ: "Sao ngươi ngu thế? Người ta rõ ràng là đào một cái hố cho ngươi, ngươi lại không chút suy nghĩ nhảy ngay vào? Hắn có cô trượng, ngươi chẳng lẽ không có à? Cô trượng của hai người các ngươi là một người đó! Đồ khốn nạn!" Dương Không Quần bị tôn tử của mình làm cho tức giận đến mức hồ đồ! Dương Vĩ mắng cô trượng của Lăng Thiên! Vậy chẳng phải là mắng cô trượng của chính hắn à? Dương Không Quần cũng lờ mờ cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc! Dương Vĩ tuy kém cỏi, nhưng cũng tuyệt đối không ngu tới mức này. Trong đây nhất định có ẩn tình khác. ... Mời các bạn đón đọc Lăng Thiên Truyền Thuyết của tác giả Phong Lăng Thiên Hạ.
Pegasus Tập 4: Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn
Một tai họa đang cướp đi mạng sống của từng người dân xứ Olympus. Khi Emily nhìn Pegasus đang tuột khỏi tầm tay, cô đã quyết tâm phải cứu được nó và dấn thân vào một cuộc tìm kiếm. Pegasus đưa cô quay về đúng thời điểm cuộc chiến giữa các vị thần Olympus và các Titan.  Trong cuộc chạy đua giải cứu Pegasus, ai sẽ là người anh hùng thực sự? Đã đến lúc cuộc chiến tranh nguyên thủy phải diễn ra một lần nữa… *** Lửa thần xứ Olympus dựng lên cuộc phiêu lưu kết hợp hai yếu tố hiện đại và cổ điển. Tác phẩm có cốt truyện gần gũi, nhân vật ở độ tuổi thiếu nhi đầy ắp trí tưởng tượng.  Tác giả Kate O'Hearn (người Canada) tự nhận mình là người "sinh ra dưới một ngôi sao lang thang". Những chuyến đi trong tuổi thơ đã bồi đắp cho bà trí tưởng tượng, kiến thức phong phú làm chất liệu cho tiểu thuyết. Ngoài bộ sách về chú ngựa Pegasus và cô bé Emily, bà viết một số tác phẩm khác như Shadow Dragon, Valkyrie, Herm's secret... Pegasus gồm có: Pegasus Tập 1: Lửa Thần Xứ Olympus  Pegasus Tập 2: Cuộc Chiến Bảo Vệ Xứ Olympus Pegasus Tập 3: Những Người Olympia Mới  Pegasus Tập 4: Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus Tập 5: Sự Trỗi Dậy Của Các Titan *** Emily và Mike về đến Xanadu đúng lúc thần Apollo từ Olympus quay lại để báo cho họ biết rằng thần Jupiter đang ốm rất nặng và họ phải trở về Olympus. Nhưng giờ mọi thứ đã khác và, thay vào đó, thần Apollo lại thông báo rằng có một bữa tiệc sắp diễn ra để ăn mừng việc phát hiện ra Xanadu và Bộ ba Quyền lực đang trên đường đến đây. Emily đứng im trong sự sững sờ, không hề ngờ đến những phản ứng mà cô nhận được cho sự trở lại của mình. Bởi chẳng hề có phản ứng nào hết, ngoại trừ sự ngạc nhiên trước sự xuất hiện của con chó. Trong tiềm thức của mọi người, cô chưa bao giờ rời đi cả. Nhưng Emily thoát khỏi sự im lặng đầy kinh ngạc đó ngay khi nhìn thấy Pegasus. “Pegs!” Cô la lên và chạy đến bên con tuấn mã. Cô mừng rỡ choàng tay lên cổ nó và ôm chặt lấy nó. Nó trẻ trung, mạnh mẽ và lộng lẫy đúng như trong trí nhớ của cô. Emily thề rằng họ sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa. Cảm xúc trong Emily cũng trào dâng khi cô nhìn thấy Paelen. Cô ôm cậu ấy thật chặt và suýt nữa thì làm cậu ấy nghẹt thở. “Tớ cũng yêu cậu, Paelen ạ,” cô cười. Rồi cô đánh cậu ta vì đã làm một tên anh hùng ngu ngốc khiến chính mình bị lũ rồng giết chết. Paelen nhìn Emily như thể cô đã bị mất trí vậy. Cậu sờ trán cô để xem có bị sốt không và gợi ý rằng có thể cô cần nghỉ ngơi nhiều hơn. “Tớ không điên, Paelen,” cô kêu lên hạnh phúc. “Tớ chỉ thực sự mừng vui vì cậu còn sống và trẻ trung trở lại!” Emily vẫn tiếp tục với niềm vui sướng của mình khi cô lần lượt chào hỏi từng vị thần Olympus mà cô đã từng bị mất họ. Thần Diana đứng bên cha của Emily, trông bà thật trẻ trung và xinh đẹp y như trong trí nhớ của cô. Thần Apollo mạnh mẽ và tự tin. Tất cả họ đều ở đó và đều trẻ trung. Emily cố gắng kể lại mọi chuyện mà cô đã trải qua. Nhưng ngay cả có Mike bên cạnh và những chiếc dây chuyền Pegasus thì họ vẫn không hề tin cô. Đối với Emily, gặp lại Joel là điều khó khăn nhất. Riza đã cảnh báo cô rằng cô sẽ phải trả giá đắt khi quay trở lại. Thực sự Emily chưa bao giờ tưởng tượng được nó lại chính là đây. Không ai tin cô. Ngay cả Joel. Mọi thứ họ đã cùng nhau sẻ chia trong quá khứ giờ đây biến mất. Nụ hôn, cuối cùng là lời thú nhận tình cảm họ dành cho nhau - tất cả đều đã biến mất. Cậu ấy không nhớ gì hết, bởi với cậu, nó chưa bao giờ xảy ra. Bộ ba Quyền lực đến khu lều trại cùng với các vị thần Olympus đã từng tham gia vào cuộc chiến; có cả Người Khồng lồ Trăm tay, Bộ tứ Chiến binh và Prometheus. Mời các bạn đón đọc Pegasus Tập 4: Nguồn Gốc Xứ Olympus của tác giả Kate O’Hearn.