Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xa Ngoài Kia Nơi Loài Tôm Hát

Sáu triệu bản bán ra trên toàn thế giới 58 tuần trong danh sách bán chạy của New York Times Dẫn đầu mục tiểu thuyết bán chạy của Amazon trong năm 2019 Trong nhiều năm, những tin đồn về "Cô gái đầm lầy" đã ám ảnh Barkley Cove, một thị trấn yên tĩnh trên bờ biển Bắc Carolina. Vì vậy, khi nơi này rúng động với cái chết đầy bí ẩn của Chase Andrew, người dân địa phương ngay lập tức đổ dồn nghi ngờ vào cô. Nhưng Kya Clark – cô gái hoang dã ấy có phải là thủ phạm? Thông minh và nhạy cảm, cô đã sống sót sau nhiều năm cô đơn trong đầm lầy, trú ẩn trong lòng mẹ thiên nhiên, kết bạn với mòng biển và học những bài học đắt giá trên bờ cát. Khi trái tim tuổi mới lớn mở ra, cô cũng chạm vào yêu thương với hai chàng trai, bắt đầu một cuộc sống mới cho đến khi điều bất ngờ xảy đến… “Một tiểu thuyết lãng mạn đầy ắp hơi thở thiên nhiên với một cú ngoặt chết người.” — REFINERY29 “Đầy chất thơ… Sức hấp dẫn của cuốn sách đến từ sự liên kết sâu sắc giữa Kya với vùng đất đã là nhà cô, và với mọi sinh vật của vùng đất đó.” — BOOKLIST *** Cuốn sách "Xa ngoài kia nơi loài tôm hát" của Delia Owens là một tiểu thuyết lãng mạn đầy ắp hơi thở thiên nhiên đẹp đẽ và đau đớn. Cuốn sách Xa ngoài kia nơi loài tôm hát (Tên gốc: Where the Crawdads Sing) lấy bối cảnh những năm 1950 về cô gái trẻ Kya Clark ở Bắc Caroline, nước Mỹ. Kya được biết với cái tên "Cô gái đầm lầy" bởi cô sống một mình giữa thiên nhiên, chỉ kết nối với một vài người. Nhưng khi một vụ án mạng xảy ra, tất cả đổ dồn vào cô bé hoang dã và đơn độc ấy. Lấy vụ án làm trung tâm cuốn sách, tác giả Delia Owens dẫn dắt người đọc khám phá vùng ngập nước hoang sơ và vắng vẻ của bờ Bắc Carolina qua đôi mắt của một đứa trẻ bị bỏ rơi. Đây là tiểu thuyết đầu tay của Delia Owens, được xuất bản lần đầu năm 2018, nhưng đã nhanh chóng chiếm được sự yêu mến của đông đảo độc giả. Cuốn sách đạt được 6 triệu bản bán ra trên thế giới, liên tục đứng trong danh sách bán chạy của New York Times suốt 58 tuần và dẫn đầu mục tiểu thuyết bán chạy của Amazon trong năm 2019. Trên Goodreads, cuốn sách nhận được gần một triệu đánh giá khi 88% độc giả nói rằng mình yêu thích cuốn sách. Trên Amazon, tác phẩm của Delia Owens cũng nhận được hơn 111.000 đánh giá, trong đó có hơn 86.000 đánh giá 5 sao. Delia Owens sinh năm 1949, là tác giả, nhà động vật học người Mỹ. Bên cạnh cuốn tiểu thuyết Xa ngoài kia nơi loài tôm hát, bà còn cùng chồng cũ viết ba cuốn sách về thế giới hoang dã tại châu Phi. Tại Việt Nam, Xa ngoài kia nơi loài tôm hát được dịch giả Trương Hoàng Uyên Phương chuyển ngữ. Theo cô, việc chuyển ngữ tựa đề của cuốn sách là một thách thức lớn, khó nhất là làm sao để người đọc hình dung được một không gian hoang vu và xa vắng, văng vẳng âm thanh rất nguyên sơ của các loài hoang dã. Cuốn sách được viết bằng thứ văn phong đặc biệt, đầy sức sống và hoang dại như tự nhiên, nhưng cũng đầy chất thơ và có sức gợi mãnh liệt. Từ chính nội dung tuyệt đẹp đó, tên sách Xa ngoài kia nơi loài tôm hát đã được ra đời. Dịch giả Uyên Phương cũng đánh giá cuốn sách nổi bật nhất với hai điểm: Cuộc sống khắc nghiệt mà cũng đầy chất thơ của Kya ở đầm lầy và bí ẩn vụ án mạng. Vì Kya gần như phải đơn độc sinh tồn nơi hoang dã, tự nhiên đã trở thành người bạn, người mẹ, người thầy của cô bé. Đó là một thiên nhiên rất đẹp, tráng lệ và huyền bí, trù phú mà khắc nghiệt, tàn nhẫn nhưng lại dịu dàng. Người đọc sẽ dễ dàng bị cuốn hút, ngỡ ngàng, rung động và có lúc rùng mình với những bài học từ thiên nhiên đó. Còn về vụ án mạng trong cuốn sách, dịch giả bật mí rằng, có lẽ độc giả sẽ phải suy nghĩ rất lâu về định kiến cũng như sự phán xét của con người. *** MỞ ĐẦU 1969 Đồng lầy chẳng phải đầm lầy. Đồng lầy là một không gian tràn ánh sáng, nơi cỏ vươn lên trong nước, và nước trôi vào trong bầu trời. Dòng chảy chầm chậm quanh co, mang theo quả cầu mặt trời ra đến biển, và lũ chim chân dài lêu nghêu cất mình vụt lên với sự uyển chuyển không ai ngờ đến – thân hình chúng dường như không được tạo ra để bay lượn – trên nền âm thanh cả ngàn con ngỗng tuyết kêu ran. Rồi trong chính đồng lầy, ở đó đây, đầm lầy đích thực len lỏi vào những vùng trũng thấp, ẩn khuất giữa ẩm ướt đại ngàn. Nước đầm lầy tĩnh lặng và tối tăm, nuốt chửng ánh sáng trong cổ họng bùn nhớp nháp. Trong cái hang đó, cả những loài chuyên lẩn lút về đêm cũng hoạt động ban ngày. Nơi đây cũng có tiếng động, tất nhiên, nhưng so với đồng lầy thì đầm lầy tĩnh mịch hơn hẳn vì sự phân hủy là hoạt động chế ngự tất cả. Sự sống mục nát, bốc mùi và trở về thứ mùn thối rữa; một chốn trầm mình sầu bi của cái chết cho sự sống vươn lên. Vào buổi sáng ngày 30 tháng Mười năm 1969, xác của Chase Andrews nằm trong đầm lầy, cái đầm hẳn sẽ nuốt chửng nó dần dần, lặng lẽ. Vĩnh viễn che giấu nó. Đầm lầy tường tận mọi điều về cái chết, và không nhất thiết coi đó là thảm kịch, chắc chắn chẳng phải là tội ác. Thế nhưng buổi sáng này, hai cậu bé từ ngôi làng đạp xe đến chỗ tháp phòng cháy cũ, và từ chỗ ngoặt thứ ba trên cầu thang đã trông thấy chiếc áo khoác denim của cái xác kia. *** 1952 Sáng ngày hầm hập cái nóng trời tháng Tám, hơi thở ẩm ướt của đồng lầy giăng màn sương mờ lên những nhánh sồi với cành thông. Trảng cây cọ đứng im đến lạ lùng, chỉ có tiếng vỗ cánh trầm trầm, chậm chạp của lũ diệc cất mình lên từ phá nước. Và rồi Kya, bấy giờ chỉ mới sáu tuổi, nghe tiếng cửa lưới sập lại. Đứng trên chiếc ghế cao, con bé ngừng cọ bợn cháo ngô bám trên nồi và để nồi xuống bồn đầy bọt xà phòng đã xẹp. Chẳng còn tiếng động nào nữa ngoài tiếng thở của con bé. Ai vừa ra khỏi lán vậy nhỉ? Không phải má. Má có bao giờ để cửa sập lại đâu. Ấy vậy mà khi chạy ra hiên, Kya lại thấy má trong bộ váy dài nâu, những nếp xếp li nhịp nhịp víu vào mắt cá khi bà bước xuôi dải đường cát trong đôi giày cao gót. Đôi giày mũi bầu giả da cá sấu. Đôi duy nhất để bà mang ra ngoài. Kya muốn gọi to nhưng biết khôn hồn thì chớ có đánh thức ba dậy, vậy là nó mở cửa ra đứng trên bậc thềm gạch ván. Từ chỗ đó, con bé thấy chiếc vali nhỏ màu xanh lam má xách theo. Mọi ngày thì với sự tin tưởng của một chú chó con, Kya biết má sẽ quay về với chút thịt gói trong giấy nâu dính mỡ hoặc một con gà, đầu lủng lẳng chúc xuống. Thế nhưng bà chưa bao giờ mang đôi giày da cá sấu, chưa bao giờ xách theo hành lý cả. Má luôn luôn nhìn lại từ chỗ lối đi nhỏ gặp đường mòn, một tay giơ lên cao, lòng bàn tay trắng nõn nà vẫy vẫy trước khi bà quay lưng bước tiếp, len lỏi qua những khu rừng đầm lầy cùng phá nước khin khít cỏ đuôi mèo, rồi có lẽ nếu con nước gia ơn, cuối cùng bà sẽ ra đến phố. Thế nhưng hôm nay bà không ngoảnh lại mà cứ dấn bước, loạng choạng giữa những vết lún trên đường. Dáng vóc cao của bà thỉnh thoảng hiện ra qua những lỗ hổng giữa rừng, cho đến khi chỉ còn thấy thấp thoáng màu trắng chiếc khăn choàng qua kẽ lá. Kya vụt chạy đến chỗ nó biết con đường sẽ lộ ra; chắc chắn má sẽ dừng lại vẫy tay từ đó, nhưng tới nơi, con bé chỉ kịp thoáng thấy màu lam của chiếc vali trước khi nó mất hút – cái màu sao mà chỏi giữa cánh rừng mướt rượt màu xanh lục. Một cảm giác nặng nề dày đặc như bùn gòn đen chèn lên ngực con bé khi nó quay lại đợi ở bậc thềm. Kya là đứa nhỏ nhất trong đám anh em nhà này, mấy anh chị lớn hơn nó nhiều, mặc dù sau này con bé không nhớ tuổi của họ nữa. Bọn trẻ sống với ba và má, chen chúc nhau như bầy thỏ nhốt chuồng, trong cái lán thô sơ tạm bợ, hàng hiên có lưới che lỏ mắt dòm ra dưới những tán sồi. Jodie, thằng anh gần Kya nhất nhưng vẫn lớn hơn nó bảy tuổi, bước từ trong nhà ra và đứng sau con bé. Jodie có cùng cặp mắt và mái tóc đen của em gái; thằng nhỏ đã dạy con bé bài hát của lũ chim, tên gọi những vì sao và cách lái thuyền qua đám cỏ răng cưa. “Má sẽ về thôi,” thằng anh nói. “Em hông biết. Má mang đôi dày cá sấu đó.” “Một bà má hông bỏ mấy đứa con nhỏ đâu. Điều đó hông nằm trong bản tính của họ.” “Anh kể với em là cáo cái bỏ con của nó mà.” “Ừ, nhưng con cáo đó bị toạc hết chân rồi. Nó xẻ chết đói nếu cố nuôi cả mình dới bầy con nhỏ. Tốt hơn là nó bỏ đám này, dưỡng thương cho lành lại, rồi đẻ thêm khi có thể nuôi tụi nhóc ra hồn. Má thì đâu có đói, má sẽ quay lại.” Jodie không chắc chắn như nó ra vẻ thế, nhưng vẫn nói vậy vì Kya. Cổ họng nghèn nghẹn, con bé thì thầm, “Nhưng má xách theo cái vali xanh như xắp đi xa lắm.” Cái lán nằm tựa vào trảng cọ lùn, vô số cụm cọ mọc rải rác, tỏa khắp bãi cát tới chỗ chuỗi những phá nước xanh, và ở xa xa là toàn bộ vùng đồng lầy sau đó. Hàng dặm lưỡi cỏ cứng cáp đến độ chúng mọc lên cả trong nước mặn, chỉ bị ngắt quãng bởi những thân cây uốn cong đến nỗi chúng mang hình hài cơn gió. Rừng sồi dồn lại quanh những phía khác của cái lán nhỏ, bao bọc lấy phá nước gần đó nhất, nơi mặt nước giàu sự sống đến sục sôi. Bầu không khí trĩu muối và bài ca mòng biển tràn qua hàng cây dạt tới từ biển cả. Từ thế kỷ 16, việc khẳng định quyền sở hữu một vùng lãnh thổ chẳng thay đổi gì mấy. Những khu đồng lầy có chủ rải rác đó đây không được mô tả trên giấy tờ pháp lý, chỉ được vạch ranh giới tự nhiên – một cây sồi chết ở kia, một con lạch đằng này – bởi những kẻ trốn chạy. Người ta đâu có tự dưng dùng cọ dựng chốn nương thân ở đầm lầy, trừ phi đang trốn kẻ nào đó hay đã cùng đường tận lối. Đồng lầy được bao bởi một đường bờ biển bị xé nham nhở, mà những nhà thám hiểm ngày trước gán cho cái tên “Nghĩa địa của Đại Tây Dương” vì dòng chảy rút xa bờ, những luồng gió dữ và bãi cạn sẽ đánh cho tàu thuyền vỡ nát như mấy chiếc nón giấy dọc vùng bờ sẽ trở thành bờ Bắc Carolina. Nhật ký một thủy thủ viết, “vòng quanh bờ biển… nhưng không thấy lối vào… một cơn bão dữ dội ập tới… chúng tôi buộc phải quay ra để giữ cho mình và con tàu được an toàn, và bị xô đẩy dồn dập bởi một cơn sóng dữ… Đất liền… toàn đồng lầy nối đầm lầy, chúng tôi quay về tàu… Làm nản lòng tất cả những ai sau này tìm tới đây cư ngụ.” Những người tìm đất an cư bỏ qua chốn này, và vùng đồng lầy nổi tiếng đây trở thành một tấm lưới, vớt lên một mớ lộn xộn những tay thủy thủ nổi loạn, nạn nhân đắm tàu, con nợ và bọn người trốn chạy khỏi chiến tranh, thuế má hay luật lệ mà họ không ưa. Những kẻ mà bệnh sốt rét không giết chết hay đầm lầy không nuốt chửng sinh ra một bộ lạc người rừng thuộc nhiều chủng tộc và nền văn hóa, mỗi người có thể đốn trụi một khu rừng nhỏ với một cái rìu và vác một con hươu đi hàng dặm. Như lũ chuột sông, mỗi người có riêng một lãnh thổ, nhưng họ phải hòa nhập với cảnh sống ngoài rìa hoặc đơn giản là một ngày biến mất trong đầm tối. Hai trăm năm sau, nhóm này kết nạp thêm những nô lệ bỏ trốn vào đồng lầy và các nô lệ được trả tự do, không xu dính túi và cùng quẫn, tản mát vào vùng đất ngập nước vì chẳng còn bao nhiêu lựa chọn khác. Có lẽ đó là vùng hiểm ác, nhưng không một tấc đất nào nghèo. Tầng tầng lớp lớp sự sống – cua rù rì ngoe nguẩy, tôm hùm đất sủi bùn, hằng hà chim nước, cá, tôm, sò, hươu béo xị, ngỗng mập núc – chất chồng trên đất hay trong nước. Kẻ không ngại lùng sục tìm bữa ăn sẽ không đời nào chết đói được. Bấy giờ là năm 1952, nên đã bốn thế kỷ liền vùng đất bị giành quyền sở hữu bởi một chuỗi rời rạc những người không có sổ sách nào ghi lại. Hầu hết là trước cuộc Nội chiến. Một vài kẻ khác đến chiếm dụng đất gần đây, đặc biệt là sau hai cuộc chiến tranh thế giới, khi những người đàn ông trở về trong tan nát và túng quẫn. Đồng lầy không giam giữ mà định nghĩa con người họ, và như tất cả những vùng đất linh thiêng, chúng giữ cho bí mật của họ được vùi sâu. Họ chiếm đất mà chẳng ai quan tâm vì không ai thèm muốn nó. Dù sao, nó cũng chỉ là thứ bãi lầy hoang. Cũng như cách họ làm lậu rượu whiskey, cư dân đồng lầy đặt ra luật lệ của riêng mình – không giống kiểu luật khắc vào đá hay ghi lên giấy, mà là thứ luật sâu xa hơn, in hằn trong gen họ. Tự nhiên và cổ xưa, như nở ra từ trứng diều hâu với bồ câu. Khi bị dồn vào đường cùng, bí bách, tuyệt vọng hay bị cô lập, con người trở lại với thứ bản năng nhằm thẳng tới sinh tồn. Nhanh gọn và đích đáng. Chúng luôn là những lá chủ bài vì được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác thường xuyên hơn loại gen hiền. Đó chẳng phải đạo lý gì, chỉ là phép toán đơn giản. Giữa đồng loại, bồ câu cũng đánh nhau thường xuyên chẳng kém diều hâu. Hôm đó má không về. Chẳng ai đả động gì tới chuyện đó. Ba lại càng không. Bốc mùi cá và nước dùng, ông khua nắp nồi loảng xoảng. “Bữa tối có gì hả?” Mắt cụp xuống, mấy anh chị em chúng nó nhún vai. Ba chửi thề rồi khập khiễng đi ra, trở vào rừng rậm. Đã có nhiều vụ cãi cọ trước đó; má thậm chí đã bỏ đi một hai lần, nhưng lần nào bà cũng quay về, vơ lấy bất kỳ đứa nhỏ nào để ôm ấp. Hai cô chị lớn nấu bữa tối gồm bánh ngô với đậu đỏ, nhưng không đứa nào ngồi vào bàn ăn như chúng sẽ ngồi với má. Mỗi đứa xúc vội đậu từ nồi, trút đại bánh ngô lên trên, rồi lảng đi ăn ở góc của chúng trên thảm trải sàn hay cái sô-pha sờn cũ. Kya không ăn được. Nó ngồi trên bậc thềm trước hiên nhìn xuống con đường. Người cao so với tuổi, gầy trơ xương, con bé có nước da rám thẫm và mớ tóc đen, thẳng, dày như cánh quạ. Màn đêm buộc nó ngừng trông ngóng. Tiếng ếch ồm ộp sẽ vùi đi tiếng bước chân; dẫu vậy, con bé vẫn nằm trên cái giường ngoài hiên, dỏng tai nghe ngóng. Mới sáng hôm đó, nó hãy còn thức dậy trong tiếng mỡ lợn xèo xèo trên chảo sắt và mùi bánh mì sạm nâu trong lò. Kéo cái quần yếm lên người, con bé xộc vào bếp để bày dĩa và nĩa. Nhặt mấy con mọt trong cháo bỏ ra. Hầu như sáng nào cũng vậy, tươi cười, má sẽ ôm lấy nó – “Chào buổi sáng, con gái đặc biệt của má” – và hai má con sẽ làm hết việc này tới việc nọ, thoăn thoắt như múa. Thỉnh thoảng má còn cất giọng hát dân ca hay đọc vài đoạn thơ cho con trẻ: “Chú heo nhỏ đi chợ lon ton.” Hoặc má sẽ đẩy đưa Kya theo điệu jitterbug nhịp dồn, chân họ giẫm bùm bụp lên sàn gỗ dán cho đến khi tiếng nhạc từ cái radio chạy pin dần tắt ngỏm, nghe như nó đang tự hát cho mình nghe dưới đáy một cái thùng tròn. Vào những buổi sáng khác, má lại nói mấy chuyện người lớn mà Kya không hiểu, nhưng con bé đoán rằng lời nói của má cần có chỗ để thoát ra, nên nó thấm lấy từng lời qua da, trong khi tay nhét thêm củi vào lò. Gật gù làm như hiểu rõ. Sau đó là cái nhốn nháo ngược xuôi khi mọi người thức dậy và ăn sáng. Ba không ở đó. Ông chỉ có hai chế độ: im lặng và gào thét. Nên cũng tốt khi ông cứ ngủ, hoặc không về nhà. Thế nhưng sáng nay, má im lặng; nụ cười đánh mất, mắt đỏ hoe. Bà cột thấp ngang trán một cái khăn màu trắng theo kiểu hải tặc, nhưng cái viền thâm tím vàng của một vết bầm vẫn lộ ra. Ngay sau bữa sáng, trước khi chén dĩa được rửa sạch, má đã cho vài món tư trang vào vali và theo lối nhỏ mà đi mất. Sáng hôm sau, Kya lại tới chỗ cũ của nó trên bậc cửa, cặp mắt đen hun hút xoáy xuống con đường như một đường hầm đợi tàu qua. Đồng lầy phía xa bị màn sương bao phủ, sương sà thấp đến nỗi cái gót mềm của nó chạm hẳn xuống bùn. Chân trần, Kya nhịp nhịp ngón chân, xoay xoay ngọn cỏ chọc vào đám ấu trùng kiến sư tử, nhưng một đứa nhỏ sáu tuổi nào có ngồi yên được, chẳng mấy chốc con bé đã la cà tới bãi triều, tiếng nước vỗ liếm láp ngón chân nó. Ngồi xổm bên rìa nước, con bé dõi theo lũ cá tuế vọt qua vọt lại giữa chỗ nắng với chỗ có bóng râm. Jodie cất tiếng gọi Kya từ đám cọ lùn. Con bé nhìn chăm chăm; có lẽ anh nó tới đưa tin mới. Nhưng trong lúc thằng anh len lỏi qua mấy tán lá đầy gai, con bé nhìn dáng đi lững thững của anh và biết má không có ở nhà. “Em muốn chơi thám hiểm hông hả?” Jodie hỏi. “Anh nói anh quá tuổi chơi hám hiểm rồi mà.” “Đâu, anh nói vậy thôi. Hông bao giờ quá tuổi cả. Đua đi!” Hai đứa ùa chạy qua bãi triều, băng rừng cây lao ra bờ biển. Kya ré lên khi thằng anh vọt qua mặt nó và cười nắc nẻ cho tới khi chúng chạy đến chỗ cây sồi lớn chìa ra trên cát những cánh tay khổng lồ. Jodie và anh cả Murph đã đóng vài miếng ván lên cành cây làm đài quan sát và phòng thủ. Giờ thì hầu hết ván gỗ đã sụp xuống, đong đưa một cách nguy hiểm, chỉ dính vào thân cây nhờ mấy cây đinh sét. Thường ngày, nếu Kya có được cho chơi đoàn thám hiểm thì nó cũng phải đóng vai nô lệ, đưa tới cho các anh bánh mì còn nóng lén lấy từ chảo của má. Thế nhưng hôm nay Jodie nói, “Em có thể làm thuyền trưởng.” Kya giơ cao tay phải trong tư thế xông lên. “Đuổi bọn Tây Ban Nha đi!” Hai đứa nhỏ bẻ cây làm kiếm, xộc qua những bụi mâm xôi um tùm, hét váng lên và đâm kẻ thù lia lịa. Rồi – màn tưởng tượng chợt đến chợt tan – Kya bước lại chỗ một khúc cây phủ đầy rêu và ngồi xuống. Im lặng, Jodie đến ngồi cạnh em. Thằng bé muốn nói gì đó để đứa em gái thôi nghĩ về má, nhưng từ ngữ tắt nghẹn, thế là hai đứa lặng ngắm cái bóng loang loáng bơi bơi của lũ gọng vó. Sau khi quay về, Kya trở lại chỗ bậc thềm và đợi thật lâu, nhưng trong lúc nhìn đăm đắm về phía cuối đường, nó không hề khóc. Gương mặt nó bất động, môi mím lại thành một đường mỏng dưới đôi mắt khắc khoải kiếm tìm. Nhưng ngày hôm đó má cũng không trở lại. Mời các bạn đón đọc Xa Ngoài Kia Nơi Loài Tôm Hát của tác giả Delia Owens & Trương Hoàng Uyên Phương (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Dưng Chung Lối
Một câu chuyện của ba người dưng tình cờ “va” vào nhau trên đường đời: Xuân Vinh, Ngọc Uyển, Hải Lâm. Ba con người với ba số phận, hoàn cảnh và tính cách khác nhau, cùng gặp nhau tại một điểm đầy bất ngờ. Đây là câu chuyện của những người trẻ, nhưng trẻ mà phải bôn ba, vật lộn giữa cuộc đời với muôn vàn hỉ nộ ái ố. Câu chuyện của những con người, sáng mở mắt là nghĩ đến cách để sống trọn vẹn một ngày, không phí phạm. Câu chuyện của những mối tình đan xen, va đập vào nhau, không dữ dội, dằn vặt nhưng rất sâu và khó gỡ. Đây cũng là câu chuyện của bao điều chưa nói, còn để lại, mà rất có thể một nhân vật nào đó sẽ khiến người đọc nuối tiếc mãi không thôi… “Trên đời có hai thứ không thể trực tiếp nhìn thẳng, đó là mặt trời và lòng người.” “Quyền năng của một người yêu đơn phương chỉ được phép dừng lại ở việc giữ chặt hình bóng người đó trong lòng.” “Yêu một người thật không dễ dàng. Yêu một người mà còn phải cố gắng để người ta không nhận ra mình yêu họ ra sao thì càng khó khăn gấp bội.” *** LỜI TỰA Tôi không biết bạn nghĩ thế nào về những tình cờ giữa hai người dưng, hai trái tim không cùng chung nhịp đập? Còn riêng tôi, tôi luôn tin mọi sự gặp gỡ trên đời đều được sắp đặt bởi bàn tay số phận vô hình. Tôi luôn tin có những duyên đi kèm với phận, tôi luôn tin hai người nếu thật sự thuộc về nhau, họ sẽ tìm thấy nhau bằng một cách nào đó bất kể thời gian bao lâu và khoảng cách là bao xa. Bởi có những người không thường nhật xuất hiện trong cuộc sống của bạn, nhưng mãi mãi, họ luôn ở cạnh bạn tại những góc rất đỗi dịu dàng. Và như thế tôi viết câu chuyện này! Thương tặng những người luôn nắm giữ sự dịu dàng của trái tim tôi, những người mà theo thời gian, tôi tin, tình cảm chúng tôi dành cho nhau chẳng bao giờ lợt lạt. Thương tặng những người dưng, tôi thương nhất cuộc đời này... 28/1/2016 Lệ Thu Huyền *** NHỮNG ƯỚC MƠ BÉ NHỎ YÊN BÌNH Cuộc đấu tranh nội tâm của Ngọc Uyển vẫn chưa ngừng lại. Một phần trong cô cảm thấy mình như đứa trẻ lên năm phạm phải sai lầm, sợ hãi, ăn năn, bối rối, nhất là khi lúc này cô đang đứng trước mặt người đàn ông mà mình quá đỗi thương yêu. Nếu chìm đắm trong những cảm xúc rối ren này có lẽ cô sẽ gục xuống và khóc tức tưởi. Nhưng một phần khác mạnh mẽ hơn đang an ủi cô rằng, mọi chuyện đã qua, cô đã rời xa con người gớm ghiếc, đáng sợ, độc chiếm của Xuân Vinh. Ở đây cô không còn đơn độc một mình. Cô biết thế. Như được trái tim dẫn lối, bước chân cô tiến gần hơn về phía Lâm, ánh mắt cô vẫn còn đỏ hoe và ươn ướt, giọng cô nghẹt lại: - Anh đưa em về nhé! Hải Lâm gật đầu rồi quay sang phía Huệ: “Em đưa Uyển về, gặp lại anh chị sau nhé!” Trọng lặng lẽ đứng trông, còn Xuân Vinh vẫn ngồi yên trong ghế lái. Chẳng ai nói với ai câu nào, tất cả mọi ánh nhìn lạc vào hư không... Hải Lâm không lấy xe ngay, anh đưa Ngọc Uyển đi bộ ra khỏi con đường sâu hun hút của phố Hàng Trống. Cả hai như thể muốn một cái gì đó hơn là những bước chân yên lặng cùng nhau nhưng lại đều đợi người kia chủ động! - Mỗi khi không vui anh đều đi bộ vòng quanh bờ Hồ. Anh không chắc mọi chuyện sẽ tốt hơn lên nhưng ít nhất anh thấy nỗi buồn nguôi ngoai nhiều lắm. Ngọc Uyển quay sang nhìn Lâm và mỉm cười, giọng cô lí nhí: - Anh có thể mua kem cho em được chứ? Loại mà anh vẫn từng hay kể! - Đợi anh! Chỉ chưa đầy ba phút, anh trở lại với hai cây kem chanh bạc hà trong tay. Không biết vì nụ cười ấm áp của anh hay do vị lạnh của kem đã làm tê liệt những nỗi đau mà cô gồng mình chịu đựng trước đó? Như sợ đôi giầy cao gót khiến cô đau chân, Hải Lâm chủ động chọn chiếc ghế đá ngay sát cạnh hồ để cả hai dừng bước. Ngoài tiếng xe chạy trên đường chính ra, tất thảy mọi ồn ào của cuộc sống này đều đã nín lặng và bị bỏ lại ở phía sau. Giá như thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, Ngọc Uyển ước ao như vậy! Chờ miếng kem cuối cùng tan ra trong miệng, cô mới nhỏ giọng nói về những chuyện mà mình nghĩ nên nói cùng Lâm: - Anh Vinh nói thích em, và em nghĩ mình không có lý do để đón nhận tình cảm ấy. Sự xuất hiện của anh ấy khiến em bất an, hoảng loạn và sợ hãi nữa. Em thấy nhớ Sài Gòn, nhớ Mây và nhớ những bình yên mà mình từng được có. “Hãy để những nỗi buồn được lãng quên em ạ. Bởi nếu em giữ mãi những điều không thoải mái trong lòng sẽ chẳng khác nào tự mình uống thuốc độc lại mong người khác chết. Ngày mai sẽ là một ngày mới. Chuyện hôm nay rồi cũng sẽ yên thôi!” Ngừng một lát, anh nói tiếp: - Nếu mệt mỏi quá, anh có thể cho em mượn vai để dựa! “Mượn rồi có phải trả phí không anh?” - Cô lém lỉnh hỏi lại anh. Lâm cười, anh lấy tay chậm rãi kéo đầu cô lại gần anh. Cô ngoan ngoãn dịch lại gần và ngả xuống bờ vai anh. Ngày đẹp nhất của cuộc đời cô, nếu như tất cả những chuyện trước đó không xảy đến, cô nghĩ vậy! Và chính ở khoảnh khắc đó, cô nghĩ những nỗi buồn cứ vậy sẽ trôi đi... - Có một thời anh từng mơ khi nào có tiền sẽ mua cho mình một căn nhà gỗ trên thảo nguyên, buổi đêm sẽ cùng người yêu ngắm sao và hít hà mùi hương của cỏ cây hoa lá. Nếu có thể mỗi buổi sáng thức dậy được đón bình minh trên biển cũng là một giấc mơ rất tuyệt vời. Ít nhất bây giờ với cây cọ này trước mặt, hồ nước bạc lấp lánh dưới chân, anh có thể tưởng tượng mình đang nằm ở Madives, coi như một giấc mơ bé nhỏ! Ngọc Uyển khúc khích cười, lần đầu tiên cô thấy Hải Lâm đáng yêu kiểu trẻ con đến vậy! - Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Anh còn mơ gì nữa? - Sở hữu một chiếc du thuyền in hình trăng sao màu hy vọng, sau đó tự mình lái ra đại dương. Em thì sao? - Hồi mười tám tuổi, em ước gì mình có người yêu! - Anh chắc rằng ước mơ ấy đã thành hiện thực rất nhiều lần. Vì em xứng đáng được yêu thương và trân trọng. - Anh đoán sai rồi nhé. Em còn chưa biết tình yêu thật sự là gì! Sau này, em chỉ ước những điều bé nhỏ và có phần ngờ nghệch, buồn cười nữa. - Em yên tâm! Nó không thể nào kỳ cục bằng điều ước của anh đâu. - Ồ. Anh nói thử em nghe xem nào!” “Không. Em là người nói trước. - Dường như lúc nào anh cũng thích làm khó em. Thật không vui chút nào! Hải Lâm thấy tim mình trong phút chốc đập nhanh hơn lúc thường. Giọng nói của anh đang cố để vờ như bình tĩnh: - Thôi được... Nụ cười trên môi anh chầm chậm rồi mất dần, bầu không khí xung quanh anh đượm vẻ căng thẳng và như có một dòng điện đốt cháy cảm xúc trong anh. Sự hồi hộp đến từ trong giọng nói, tim anh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Nhưng anh biết, chỉ có một cơ hội này thôi và anh nguyện lòng đánh cược tất cả. Anh nghiêng đầu về phía Ngọc Uyển và chậm rãi nói: “Anh ước gì, em sẽ quay sang đây và hôn anh!” Ngọc Uyển cảm nhận rất rõ sự căng thẳng của Lâm, và của cả chính cô. Điều anh nói vốn là điều cô mong muốn trong những giấc mơ, đến cả nghìn lần. Đề nghị của anh cô không đủ sức để chối từ và trái tim cô chỉ lối cho cô biết rằng, mình thật lòng muốn vậy. “Ít ra cho em thấy anh thật sự muốn thế chứ!” - Cô không chắc anh nghe thấy câu trả lời của mình vì gần như cô không đủ sức cất thành tiếng. Cô không biết mình phải làm gì, đưa tay lên chạm vào gương mặt anh? Hay đan những ngón tay mình vào bàn tay anh ấm áp? Ngọc Uyển ước cô có thể nghĩ ra một điều gì đó thật thú vị lúc này, nhưng tất thảy mọi chữ nghĩa đều bay biến trong đầu cô. Điều duy nhất còn tồn tại đó là hơi thở ấm áp của Hải Lâm mỗi lúc gần hơn, gần hơn. - Vậy… Anh... Ừm...! Một nụ hôn thật nhẹ mang theo cảm xúc ấm áp, ngọt ngào của cả hai. Ngọc Uyển chưa bao giờ trải qua điều gì tương tự vậy, như thể chỉ riêng anh mới gắn kết với cô bằng cả tâm hồn và thể xác. Khi nụ hôn ấy dừng lại, cô còn thoáng cảm giác một sự mất mát không thể nói nên lời. Ánh mắt anh trao cho cô đã gián tiếp nói với cô rằng, anh cũng có những cảm nhận tương tự như cô. Một sự khởi đầu tốt đẹp sẽ mang đến những điều tốt đẹp. Ngọc Uyển tin là như thế, và cô tin Hải Lâm là nốt nhạc đầu tiên cũng là duy nhất để cô viết lên câu chuyện tình yêu của chính cuộc đời mình... Trọng đi rồi, ba ngày trước. Anh đã không đón giáng sinh ở thành phố này cùng Huệ như anh đã từng hứa. Ngay cả một lời từ biệt, cũng không. Cuối tuần, Huệ có một cái hẹn cùng Vinh, vẫn là Cộng, vẫn là gác hai với những ánh đèn không đủ sáng và mùi thuốc lúc nào cũng lảng bảng. - Trọng nhờ anh chuyển cho em cái này!” Đẩy chiếc hộp về phía Huệ, Vinh nói. “Thực ra, Trọng yêu anh, đúng không? Huệ nhận ra sự bối rối thoáng chốc trên gương mặt Vinh. Nhưng cô không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn. - Anh nghĩ trong lòng cậu ấy luôn có em. Sau này cũng vậy! - Cảm ơn anh. Nhưng câu nói của anh vẫn chẳng thể làm vơi đi mất mát trong em. Khi người ta sẵn sàng rời xa bạn thì có nói gì đi nữa, bạn vẫn chẳng là gì cả... - Ừm. Câu nói của em thật đúng, ít nhất là với anh lúc này! Huệ cười, trong nụ cười của cô có cả sự chua chát. - Điều một cô gái tìm kiếm suy cho cùng là cảm giác bình yên. Mà cảm giác đó anh không thể mang đến cho Ngọc Uyển. Ít nhất, trong suy nghĩ của em, Hải Lâm sẽ làm điều đó rất tốt. Xuân Vinh đưa mắt nhìn về phía cây bàng vẫn đang còn thay lá, có đôi chim tíu tít nô đùa như đang tìm nơi làm tổ. Có lẽ mùa thu sẽ qua nhanh thôi, và mùa đông cũng không dừng lại quá lâu ở thành phố này. Bởi anh biết, mùa xuân sẽ về vào một ngày không xa nào đấy... HẾT. Mời các bạn đón đọc Người Dưng Chung Lối của tác giả Lệ Thu Huyền.
Thoát Bóng
Tác giả: Linda Howard Xuất bản: 2013 Độ dài: 400 trang Người dịch: chauchau Giới thiệu: Một buổi sáng Lizette Henry tỉnh dậy và không nhận ra được hình ảnh phản chiếu đang nhìn lại cô trong gương. Cô không bị mất trí nhớ. Cô nhớ cô là ai, cô đã làm gì vào ngày hôm trước, ba mẹ, nơi cô lớn lên – mọi thứ. Nhưng cô là ai, không phải là người mà cô đang thấy. Hoảng hốt, cô bắt đầu tìm kiếm trong nhà thứ gì đó – bất cứ thứ gì – trùng khớp với những gì cô nhớ. Không có gì cả. Thế nhưng không có gì trong cuộc đời cô có vẻ bất thường, ngoại trừ chính cô. Có thể là cô điên, nhưng trực giác mách bảo cô không phải như vậy. Các phụ nữ khác có lẽ đã đi đặt hẹn với một bác sĩ tâm thần, nhưng Lizette không phải họ. Tận sâu trong tâm trí cô biết rằng cô không phải là khuôn mặt trong gương, và cô phải đi tìm sự thật, trước khi quá trễ... “Thật đáng kinh ngạc… Ngay từ dòng mở đầu, ‘Shadow Woman’ sẽ cuốn lấy độc giả và đưa họ vào một cuộc phiêu lưu ly kỳ và hồi hộp!” – RT Book Reviews “Một tiểu thuyết lãng mạn pha lẫn trinh thám với nhịp truyện nhanh, nhiều chi tiết phức tạp… Độc giả sẽ không muốn buông xuống cho tới khi đọc tới đoạn kết phi thường… Cực kỳ khuyên đọc!” – Fresh Fiction “Cốt truyện hấp dẫn cùng các nhân vật lôi cuốn với nhiều kịch tính, căng thẳng, tình tiết thu hút và hồi hộp.” – The Star-Ledger Chào mọi người. Lần đầu mình dịch truyện và làm ebook, nên mặc dù đã cố gắng biên tập, soát lỗi nhưng e là không tránh khỏi còn nhiều chỗ chưa được chỉnh chu. Mong mọi người bỏ quá cho ha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! *** Linda Howard tên thật là Linda S. Howington. Cô sinh ngày 3/8/1950 tại tiểu bang Alabama thuộc miền Nam Hoa Kỳ. Cô là một trong những tiểu thuyết gia thuộc trường phái lãng mạn nổi tiếng thế giới. Các tác phẩm của cô thường xuyên lọt vào danh sách những cuốn sách bán chạy nhất do tạp chí New York Times bình chọn. Năm 2005, cô đạt giải Career Achievement Award - giải thưởng dành cho các tác giả viết tiểu thuyết lãng mạn xuất sắc nhất. *** Tác phẩm tiêu biểu: Sắc màu của hoàng hôn Cầu vồng lúc nửa đêm Vịnh tình yêu White Lies - Bản giao hưởng ngọt ngào The way home - Đường về nhà... Thoát Bóng Against The Rules (Tiếng Việt) Almost Forever (Tiếng Việt) An Independent Wife (Tiếng Việt) Angel Creek (Tiếng Việt) Băng Đá Bluebird Winter (Tiếng Việt) Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm Con Gái Của Sarah Con Trai Của Bình Minh Đêm Định Mệnh Duncan's Bride (Tiếng Việt) Đường Về Nhà Giã Từ Nước Mắt Hẹn Hò Theo Kiểu Của Em Kill And Tell (Tiếng Việt) Lời Dối Gian Chân Thật Những Điều Hào Nhoáng Núi Tình Quý Bà Miền Tây Quý Ông Hoàn Hảo Sắc Màu Hoàng Hôn The Cutting Edge (Tiếng Việt) Thiên Sứ Tử Thần Thiêu Hủy Tội Ác Trong Mơ Trăng Xanh Tưởng Chừng Mãi Mãi Vịnh Kim Cương Mời các bạn đón đọc Thoát Bóng của tác giả Linda Howard.
Cẩm Nang Cưa Gái Của Dân Chơi
Vài lời: Một sản phẩm hoàn toàn "made in TVE-4U" nhằm hưởng ứng chiến dịch ebook tự thân. Bản dịch của Ngân Trang @ngantrang0811 có chất lượng rất tốt và truyền tải được sự hài hước, "bẩn bựa" của nguyên tác. Hi vọng thời gian tới cộng đồng mọt sách sẽ được đọc tiếp những dịch phẩm của bạn. Mình khoái nhất mánh "Cây đèn thần", giải thoát cho vị thần nào cô em đỏm đáng >-< ôi (.) (.) Lời người dịch Dân nghiền series Mỹ, đặc biệt là 9 season của How I met your mother thì không thể không biết tới cuốn The Playbook của anh chàng dân chơi Barney Stinson. Trong phim, cuốn sách xuất hiện như một cuốn cẩm nang tập hợp mọi mánh lới cua gái của Barney và mặc dù nó đã bị đốt khi Barney tìm được tình yêu của cuộc đời mình, thì fan hâm mộ bên Mỹ vẫn có cơ hội cầm trên tay cuốn sách này. Trong thời đại FA đầy rẫy thế này, các bạn càng cần một cuốn sách chỉ dẫn cách cua gái (đùa thôi!). Hãy đọc và giải trí cùng thứ ngôn ngữ rất "tửng" và tự tin của anh chàng này nhé! Ngân Trang - 2015 THE PLAYBOOK LÀ GÌ? The playbook cung cấp cho những dân chơi kiên nhẫn rất nhiều chiêu trò. Ẩn chứa trong những trang sách này là tất cả những sự lừa phỉnh, những câu chuyện nhảm nhí, những chiến lược và sự gạ gẫm tôi đã dùng hoặc hi vọng được dùng để cưa gái và cho họ việc để làm. Giờ đây, để thể hiện sự hi sinh cao cả, tôi sẽ truyền lại kho báu này cho bạn như một cuốn chỉ dẫn đơn giản. Trong cuốn sách này là hơn 75 kế hoạch được bảo đảm là sẽ hấp dẫn mọi loại phụ nữ, ngay cả khi kĩ năng giao tiếp xã hội của bạn chỉ ở mức đáng thương. Trên hết, hầu như mọi vở kịch đều không đòi hỏi kinh nghiệm gì và rất ít sự chuẩn bị, và bạn giờ đã có gần như mọi thứ để có thể bắt đầu ngay. Với sự xuất hiện của rất nhiều chương trình hướng dẫn tán gái trên thị trường, có lẽ bạn sẽ tự hỏi điều gì khiến cho The Playbook trở nên khác biệt. Đầu tiên, tôi là người tạo ra cuốn sách này nên bạn có thể tin tưởng nó sẽ cực kì hoành tráng. Thứ hai, tôi đã ngủ với rất nhiều cô nàng nóng bỏng đủ để nhét đầy một máy bay chở hàng (vài người trong số đó đến từ một chiếc máy bay chở hàng, sao nào?). Chỉ duy nhất một lần phải kẻ mắt và đội mũ tai chó Goofy để làm việc đó… Chủ yếu bởi vì cô nàng này đã ở trong trạng thái hôn mê kể từ năm 1983 và việc phải giả làm Boy George đúng là một cực hình. *** LỜI KHEN TẶNG DÀNH CHO THE PLAYBOOK TỪ NHỮNG TAY CHƠI VĨ ĐẠI “The Playbook chính là thứ hàng nhập khẩu từ nước Mỹ mà tôi luôn toàn tâm toàn ý ủng hộ!” - Fidel Castro, nguyên là nhà độc tài, thủ tướng, tổng thống – anh chàng ngậm điếu xì gà với cái mũ nồi ngớ ngẩn “Nếu tôi còn sống đến ngày hôm nay và có thể đọc tiếng Anh, The Playbook chắc chắn sẽ là cuốn sách gối đầu giường của tôi. Cám ơn nhiều, Barney!” - Thành Cát Tư Hãn (Genghis Khan), chiến binh Mông Cổ vĩ đại - được cho là cha đẻ của 25% dân số loài người (nhân tiện, đó sẽ là một tập Maury hay tuyệt). “Có hơn 13000 lí do để mua The Playbook.” - Warren Beatty, huyền thoại Hollywood/huyền thoại trên giường. “Bạn muốn tôi tôn thờ cái gì đây? Mọi người đâu rồi? Đây chính là một nguồn gây qũy cho sự phát triển nền kinh tế châu Phi, đúng không nào?” - Bill Clinton, cựu tổng thống Hợp Chủng Quốc Hoa Kì. Chú thích: Maury Povich là dẫn chương trình của show truyền hình về các vẫn đề nhạy cảm như sex, giới tính của thiếu niên. The Playbook được dành tặng cho những thực thể đẹp đẽ có thể khiến trái tim chàng trai trẻ đập loạn nhịp, làm một người đàn ông trung niên òa khóc vì hạnh phúc và khiến một cụ ông mỉm cười hài lòng: (.) (.) LỜI MỞ ĐẦU Lời đầu tiên, xin được cám ơn những người đã mua cuốn sách này! Giờ đây, khi bạn đang đọc nó, tôi đoán là hoặc bạn quá thảm hại và không dám tán gái một mình, hoặc bạn đang tìm kiếm những ý tưởng hay ho cho bộ sưu tập của mình – nhưng đối tượng thực sự của cuốn sách này lại là những người “quá thảm hại và không dám tán gái một mình.” Bạn tình cờ gặp một người phụ nữ và nói lắp bắp với cái giọng thều thào, “Tôi có thể xin số điện thoại của cô được không?” Đôi tay run rẩy của bạn thì dính chặt trong túi, với nỗ lực trông sao cho thật hấp dẫn. Bạn ăn mặc như một học sinh lớp 8 lớn quá cỡ. Bạn không được khỏe cho lắm. Trời ạ, ông bạn trông như một đống lộn xộn? À, tôi tin là bạn còn bốc mùi nữa. Tin tốt là bạn không chỉ có một mình, Ted. Có hàng triệu những gã ngốc nghếch và thiếu hấp dẫn như bạn ở khắp nơi, những người chẳng bao giờ muốn ngủ với đàn bà. Nhưng tất cả sắp thay đổi vì giờ, với sự giúp sức của The Playbook, bạn có thể tiếp cận với bất cứ người phụ nữ nào và lừa cô ta ngủ với bạn. Bằng cách nào? Bằng việc tạo cho bạn sự tự tin và chứng minh rằng bạn quan trọng (kể cả khi bạn chẳng quan trọng tí nào). Một lần nữa, rất cám ơn những ai đã mua cuốn sách này. Mời các bạn đón đọc The Playbook - Cẩm Nang Cưa Gái Của Dân Chơi của tác giả Barney Stinson.