Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Đế Cơ - Hi Hành

Nữ chủ Tiết Thanh từ hiện đại xuyên vào một thiếu niên 13 tuổi là nữ giả nam trang. Thân phận hiện tại của nữ chủ có thể là đế cơ, vì bị mưu hại vào 7 năm nên được các trung thần cứu và che giấu thân phận ở dân gian. Nói có thể là vì chưa chính thức xác định, Hi Hành lộ ra một số bí mật có thể làm chao đảo thân phận đế cơ của nữ chủ sau này. Kiếp trước của nữ chủ cũng chỉ được Hi Hành giới thiệu sơ sài. Là con nhà gái nhà giàu bình thường, đến năm 16 tuổi thì ông ngoại và cha mẹ lần lượt qua đời. Tiết Thanh phát hiện đây là âm mưu của người khác, nên học làm sát thủ để trả thù. Sau khi trả thù xong thì tiếp tục làm nghề sát thủ để mưu sinh, cho đến khi gặp tai nạn trên không rồi xuyên qua. Không biết kiếp trước nữ chủ đã trải qua cuộc sống như thế nào, chỉ biết là nữ chủ đã trải qua một đoạn thời gian 5 năm học làm sát thủ rất cực khổ, cực khổ đến nỗi nữ chủ không nguyện ý thử lại một lần nữa. Sau khi xuyên qua, nữ chủ bề ngoài có tính cách rất ôn hoà và thiện lương, hay cười, siêng năng chăm học, rất quí trọng cuộc sống hiện tại và quyết định tương lai sẽ làm một tiên sinh dạy học. Nhưng thực tế người đọc có thể cảm giác trong nội tâm của nữ chủ có hai loại tính cách bất đồng. Một loại tính cách rất hài hước và trẻ con, có cảm giác như đây là tính cách của nữ chủ trước 16 tuổi ở kiếp trước. Một loại tính cách khác là suy nghĩ và mưu tính rất sâu xa, quan sát kĩ lưỡng mọi chi tiết và suy tính rất cẩn thận trong mỗi bước đi, rất phù hợp với tính cách của một sát thủ. Nữ chủ có thể “nhất tâm nhị dụng” (có thể làm hay suy nghĩ 2 chuyện cùng một lúc) nên cho mình là Tiểu Long Nữ, khi biết mình nữ giả nam trang thì lại nói mình là Châu Bá Thông, đến khi nhém tàn tật một cánh tay thì lại cho mình là Dương Quá. Nữ chủ học tập rất siêng năng và nghiêm túc nên tiến bộ không ngừng, khi được tiên sinh khen thì nói mình là Văn Khúc Tinh hạ phàm. Nói chung nữ chủ đôi khi tính cách và hành động rất buồn cười, có thể vô sỉ không đổi sắc mặt tự khen mình, rồi nghiêm túc nói hưu nói vượn, nói dối không cần suy nghĩ. Tính cách thứ hai của nữ chủ được Hi Hành thể hiện rất tài tình. Hiện nay nữ chủ vẫn chưa biết về thân phận thật sự của mình, nhưng chỉ cần quan sát hành động của người xung quanh, nữ chủ đã có thể đưa ra suy đoán khá chuẩn. Đôi khi nữ chủ làm một số việc khiến người đọc cho rằng bốc đồng, xuất phát từ bản năng nhưng nếu đọc đi đọc lại các hành động từ ban đầu của nữ chủ sẽ nhận ra nữ chủ đã suy tính rất cẩn thận. Đây cũng là điểm độc đáo trong phong cách viết truyện lần này của Hi Hành. Trong truyện, tác giả thường chôn dấu một số gợi ý về các việc xảy ra tiếp theo chỉ bằng một câu văn ngắn, hay đôi khi là một số từ ngữ nhỏ. Tình tiết thay đổi bất ngờ không theo suy đoán của người đọc, nhưng khi đọc kĩ lại những chương trước, có thể nhận ra tác giả đã gợi ý ở đó. Điều này khiến cho dân tình xôn xao trên diễn đàn thảo luận truyện, nên mỗi khi phát hiện ra một chi tiết nhỏ khác thường, mọi người sẽ ào ào đi dự đoán tình huống tiếp theo sẽ là gì, vì sao Hi Hành viết như vậy. Đây là cảm giác khá mới lạ khi theo dõi một câu chuyện. Một điểm đặc biệt khác của truyện là công năng sao chép thơ của nữ chủ. Cũng giống như các nữ chủ xuyên không khác, Tiết Thanh cũng được Hi Hành dành cho hào quang tài làm thơ tuyệt đỉnh. Điều khác biệt là nữ chủ lần này mỗi lần làm thơ là vì có mục đích hoặc lí do đặc biệt. Và mỗi bài thơ được sử dụng trong truyện rất hợp với hoàn cảnh và rất có ý nghĩa, cho thấy Hi Hành rất dụng tâm trong việc này. Ví dụ như khi Tiết Thanh lần đầu đi học là ở một thảo đường đơn sơ rách nát, Hi Hành sử dụng bài thơ “Lậu thất minh” của Lưu Vũ Tích, là bài thơ nói về phòng ở đơn sơ. Trong hội đua thuyền, tác giả sẽ sử dụng Đua Thuyền Ca. Khi chửi Liêu Thừa là cẩu quan, hay khi nói về thiếu niên hiệp khí, hoặc là thơ đưa tiễn tù phạm  đều sử dụng thơ phù hợp với hoàn cảnh. Nếu các truyện trước đây của Hi Hành chỉ xoay quanh nữ chủ, thì truyện này được tác giả mở rộng cốt truyện xoay quanh về việc phe phái đấu tranh giành ngôi trong triều đình, mà quan trọng nhất đó là thân phận đế cơ của nữ chủ. Trong khi nữ chủ hoàn toàn vô tư không có tham vọng, Hi Hành lại khiến cho các nhân vật xung quanh nàng tạo thành một trận phong ba và từ từ lôi kéo nữ chủ vào tâm bão. Hiện nay có rất nhiều phe phái và nhân vật chủ chốt đã lên sàng, được tóm tắt như sau: Nữ chủ và các thiếu niên: thiếu niên vô tư, có hào khí nhưng không tham vọng, mọi người đều ra sức học tập cho tương lai, đôi khi có tranh cãi nhưng chỉ là trò chơi trẻ con. Nhưng khi có việc lớn thì nghĩa bất dung từ đi làm việc. Hiện tại chưa có ai liên quan về phe phái tranh đoạt trong triều đình. Đám người Ngũ Đố Quân: phe bảo hoàng, che chở đế cơ và muốn giúp nàng lên ngôi, nữ chủ hoàn toàn không biết về đám người này. Đám người Tần Đàm Công và Thái Hậu: phe phản nghịch, đã giết tiên hoàng và tiên hoàng hậu, đưa tiểu hoàng đế lên ngôi, hiện truy tìm giết đế cơ. Thái giám Tông Chu vào thái giám Liêu Thừa của phe này đã từng đối đầu với nữ chủ và bị đá xuống đài. Đám người Hoàng Sa Đạo: bị phe phản nghịch tàn sát vào 7 năm trước, đang tìm cách trả thù đám người Tần Đàm Công, chưa có liên hệ gì với nữ chủ. Phe còn lại trong triều đình: trung thành với tiên hoàng và triều đình, thường tranh chấp với đám người Tần Đàm Công, có lẽ chưa biết về việc đế cơ còn sống. Tây Lương quốc: từng có chiến tranh với Đại Chu, thua bởi Tần Đàm Công. Hiện nay có Thái Tử rất tài giỏi. Tác giả đến giờ chưa đề cập ảnh hưởng của Tây Lương quốc đối với ngôi vị đế cơ của Đại Chu. Tứ Hạt tiên sinh: dạy học tiên sinh của nữ chủ, thân phận có thể là Tứ Đại Sư của Hoàng Tự, mục đích dạy học cho người đăng cơ tiếp theo của Đại Chu. Nói tóm lại, truyện tuy chỉ mới đi được khoảng 1/3, 1/4 đoạn đường nhưng đã gây ấn tượng mạnh về nội dung, cốt truyện và phong cách hành văn. . Ngòi bút của Hi Hành đã tiến lên một tầm cao mới trong Đại Đế Cơ, vận dụng uyển chuyển sự hài hước, lém lỉnh trong đối thoại, tinh tế trong miêu tả nội tâm và âm mưu tính toán, ngòi bút miêu tả sống động khiến khiến người đọc cảm giác mình như đang xem phim hơn là đọc truyện. Đôi khi hài hước với các tình huống dở khóc dở cười, đôi khi lại hào khí khiến người rung động, ngưỡng mộ, đôi khi nguy hiểm khiến người giật mình, thót tim, đôi khi u ám khiến người lo sợ, rồi lại chính nghĩa luôn chiến thắng khiến người sảng khoái. Mời các bạn đón đọc Đại Đế Cơ của tác giả Hi Hành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Oan Gia Tương Phùng - Tiêu Dao Hồng Trần
Chàng – Chân Lãng, là một bác sỹ trẻ có tiếng, đẹp trai, nho nhã. Nàng - Giả Thược, là cô nàng y tá ngây thơ, nghịch ngợm, nội tâm tình cảm ẩn sau vẻ ngoài nam tính, lạnh lùng. Họ quen nhau từ nhỏ, là một đôi thanh mai trúc mã, có điều chẳng thân thiết gì cho cam. Từ tính cách đến vẻ ngoài của hai người đã hầu như chẳng có điểm gì chung. Nhưng không ai biết, đằng sau những trò trêu chọc, phá đám của Chân Lãng với Giả Thược, anh thật ra đã âm thầm thích Giả Thược từ lâu. Còn Giả Thược, dường như tình cảm của cô cũng đã dành cho Chân Lãng, chỉ là cô chưa nhận ra mà thôi... Lối kể và nội dung truyện không mới lạ, không nhiều tình tiết kịch tính, cao trào, nhưng "Oan gia tương phùng" không hề đi vào lối mòn nhàm chán. Bằng sự sáng tạo của mình trong xây dựng tình huống truyện hết sức hóm hỉnh, ngắn gọn, ngôn từ miêu tả nhân vật hết sức đáng yêu, tác giả Tiêu Dao Hồng Trần đã đem đến một câu chuyện tình “oan gia ngõ hẹp” điển hình, nhẹ nhàng mà hài hước đầy  thú vị. Mặc dù đây là tiểu thuyết hài hước, mang tính giải trí nhưng nó không rập khuôn, nhàm chán như những cuốn sách khác. Cốt truyện dễ thương, lời văn khá trôi chảy, nhân vật đa dạng. Cuốn sách này khá đáng đọc cho những người thích loại tiểu thuyết tình cảm muốn thay đổi khẩu vị nhưng vẫn giữ được tính kịch tính. Tình bạn tri kỉ dẫn đến tình yêu của Giả Thược và Chân Lãng rất đáng để mong ước. Sau khi đọc xong, cuốn sách này hứa hẹn sẽ để lại những dư vị rất ngọt ngào. Chân Lãng: “Phật dạy, năm trăm lần ngoái đầu nhìn ở kiếp trước mới đổi lại được một lần thoáng gặp gỡ ở kiếp này, nếu sớm biết sẽ gặp cô, ở lần ngoái đầu thứ bốn trăm chín mươi chín, tôi đã móc đôi mắt mình ra rồi!” Giả Thược: “Nếu tôi tu mười năm để rồi phải ngồi cùng thuyền với anh, tôi thà nhảy xuống sông làm bạn với tôm cá!” Chân Lãng: “Mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, vậy anh chỉ đành bắt em chôn cùng với anh thôi.” Giả Thược: “Đối với Chân Lãng, hoặc là phải nhẫn nhịn, hoặc là phải tàn nhẫn.” Cuộc đối đầu nảy lửa của họ sẽ kết thúc với thắng lợi thuộc về bên nào đây? *** “Một, hai, một, hai...” Trên sân vận động, các thành viên của câu lạc bộ Taekwondo đang luyện tập thể lực. Với thân hình cao ráo, thon thả, Giả Thược hết sức nổi bật giữa đám đông, đang tung tăng nhảy nhót không ngừng, mái tóc ngắn tung bay trong gió. Đột nhiên, cô dừng lại, ánh mắt liếc quanh bốn phía, cái mũi thính nhạy khụt khịt, cảnh giác nhìn từng ngóc ngách. Các sinh viên đi qua đi lại, sắc mặt ai cũng có vẻ vội vàng, nhưng lại không có người mà cô thầm đoán. Chẳng lẽ cảm giác của cô là sai sao? “Này em ơi, chạy tiếp đi nào!” Phía trước có đàn anh khóa trên cất tiếng gọi, tới lúc này Giả Thược mới cất bước đuổi theo, nhưng nét mặt vẫn có chút nghi hoặc. Cô không ngờ lại cảm thấy có hơi thở của người đó ở quanh đây, chẳng lẽ là do thần kinh của cô quá nhạy cảm? Sau khi bóng dáng cô dần chạy đi xa, người con trai vốn đứng dựa lưng vào gốc cây anh đào liền chậm rãi bước ra, nụ cười nở trên môi. “Chân Lãng!” Nghe có tiếng gọi, anh liền ngoảnh đầu nhìn lại. Anh mặc áo sơ mi trắng, cắm thùng, trông hết sức gọn gàng, sạch sẽ. Cô gái vừa lên tiếng mặc một chiếc váy dài, mái tóc đen nhánh buông xõa sau lưng, trông đầy vẻ nhu mỳ, ngoan ngoãn. Nụ cười hòa nhã thường thấy hiện ra trên khuôn mặt, Chân Lãng khẽ gật đầu với đối phương: “Xin chào!” Cô gái đó chậm rãi bước tới, chiếc váy dài múa lượn trong gió làm tôn lên thân hình thon thả nhưng lại không hề có vẻ hở hang chút nào, nụ cười trên khuôn mặt cô thì ngọt ngào mà e thẹn: “Bạn học cấp ba không dễ gì lại vào cùng một trường đại học, tôi đến đây để thăm đồng hương.” Chân Lãng khẽ gật đầu, chậm rãi bước đi: “Tôi biết.” Trong mắt cô gái đó thoáng qua một nét ngượng ngùng, cặp mắt long lanh, ngoảnh đầu qua nhìn chàng trai cao lớn bên cạnh: “Bạn biết ư?” ... Mời các bạn đón đọc Oan Gia Tương Phùng của tác giả Tiêu Dao Hồng Trần.
Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiểu Ngốc
Phúc hắc với tảng băng, yêu nghiệt với độc miệng! Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên Hoàng ban tặng một cây "Trảm Long Kiếm" trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, thân phận tôn quý hơn cả hoàng đế đương triều, tuấn tú như thần, nhưng lại diêm dúa lẳng lơ giống như yêu, trên khóe môi luôn thoáng hiện nụ cười lười biếng; hắn cuồng ngạo không ai có thể kiềm chế được, nhưng hắn có đầy đủ những thứ đáng để cuồng ngạo, khi còn trẻ đã đặt đến đỉnh cao của huyễn thuật, một thân trang phục màu tím đi ngao du khắp thiên hạ, khó có địch thủ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, lấy một địch ngàn, giết người như ma, máu lạnh vô tình, đối nghịch với hắn, kết quả chỉ có một, là muốn sống cũng không được, chết cũng không xong. Tôn quý như hắn, cuồng ngạo như hắn, máu lạnh như hắn, nhưng củng chỉ là một nam nhân thâm tình, vì nàng, hắn vứt bỏ tất cả bóng hồng bên cạnh, buông bỏ thân phận tôn quý, nam nhân máu lạnh cuối cùng cũng thành một người dịu dàng. Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác. Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"! Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu. Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng. Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy. Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây? Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười? Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ? *** "Chủ tử, mang sơn xảy ra chuyện lạ!" Trong giọng nói của Đại Hoa có chút nóng nảy, lười phản ứng lại sự nhạo báng của Hoa Trảm Lãng, dạo bước đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết. "Nói." Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết lạnh lẽo, từ trong ngực Mộ Lương ngồi dậy. "Tuyết chủ tử, lần tuyết rơi này có vấn đề!" Bước đi của Đại Hoa có chút gấp gáp. Hàng năm ở Mang sơn đều rét lạnh, năng lực chống rét của động vật trên núi rất mạnh, theo lý thuyết thì cho dù tuyết có rơi liên tục cả nửa tháng đối với bọn họ cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng lúc này đây lại xảy ra chuyện lạ, cả nhóm Linh Thú đều không chịu nổi cái lạnh này, cho dù là núp mình ở trong huyệt động ấm áp, cũng có thể cảm nhận được cảm giác rét lạnh thấu xương ở bên ngoài, con vật nào mạnh thì còn tạm ổn nhưng nếu yếu một chút thì trực tiếp chết rét. Sức chống cự của linh thú chắc chắn là cao hơn thực vật nhưng từng linh thú một đều bị lạnh đến không chịu nổi còn những thực vật kia lại phát triển theo cường độ của tuyết, tuyết rơi xuống càng nhiều thì nó càng phát triển khỏe mạnh, những linh thú ăn thực vật đó thì chỉ sau một ngày liền chết, sau đó Đại Hoa đi xem xét tình hình thì phát hiện mấy linh thú đó đều là trúng độc mà chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả các linh thú trên mang sơn nhất định sẽ bị diệt vong. "Chỉ có ở mang sơn mới xuất hiện tình huống như thế sao?"Sắc mặt Mộ Lương trầm xuống, nếu như cả Mộ Quốc thậm chí là Vân Huyễn Đại lục cũng xuất hiện tình huống như thế, thì đó chính là**** bao nhiêu tai nạn? Người nếu muốn tiếp tục sống phải ăn lương thực nhưng lương thực trồng ra đều có độc...... Mọi người ai cũng đều nghĩ tới một điểm này, giận đến tái mặt, đây cũng không phải là chuyện đùa. "Hoàng thúc, ngày hôm trước có đại thần dâng tấu chương cũng đã nói, gần đây mấy trấn nhỏ ở mang sơn vô cớ xuất hiện chuyện người chết tập thể, trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, ta đã phái người đi điều tra rồi, chẳng lẽ là......" Sắc mặt Mộ Lê nặng nề. "Khơi nguồn mọi chuyện chính là ở mang sơn." Mộ Lương lạnh lùng nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa. "Chủ tử, ta đã kêu những linh thú kia tập họp lại với nhau, dùng lực lượng của ta để ngăn bão tuyết cho bọn họ nhưng đây không phải là kế sách lâu dài, nên ta mới tới đây tìm mọi ngươi!" Đại Hoa nói. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương của tác giả Thụy Tiểu Ngốc.
Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương - Huyền Namida
Nàng - một cô gái yêu kiều diễm lệ, là nhất đẳng karatedo. Không những vậy còn thủ khoa khối C của học viện Thánh Hà, tinh thông các môn nhất là sử học, thành tích luôn đứng đầu toàn khối lại vì một vòng tay cổ bằng gỗ tràm tinh xảo điêu khắc mà lạc vào thế giới hỗn loạn của 2000 năm trước. Thời đại hỗn chiến, tranh giành quyền lực, lại gặp phải bạo chúa. Lịch sử kiến thức của nàng có anh minh thì cũng không hình dung nổi thật sự nó tàn khốc thế này. Nàng biết - mình xuyên rồi. Lại là thời điểm hỗn đản nhất, đẫm máu nhất, bạo lực nhất - thời kỳ Chirderu. Lại còn gặp phải hắn. Nàng phải làm sao? Nàng chỉ lỡ miệng nói đất nước hắn cai trị sắp sụp đổ thôi mà. Đây là sự thật, là kiến thức nàng biết. Hắn nổi tiếng là bạo quân, là quỷ vương của lịch sử. Nàng chưa muốn chết, nàng chỉ mới 19 tuổi xuân. Huhuhu... Môn học yêu thích ơi, tha lỗi cho ta. Nhưng vì tánh mạng nhỏ bé này ta đành phải thay đổi lịch sử. Đừng trách ta a. *** "Hỏa Kình?" Hà Diễm hỏi Hàn Mặc, đôi mắt chất chứa nghi vấn nhìn hắn. Chỉ thấy hàng lông mày anh khí của hắn khẽ nhíu lại, sau đó ngón tay của hắn đưa lên trước mặt, làm một động tác gì đó rất khó hiểu, mấy người là Hỏa Kình mà khi nãy hắn nói liền lập tức đứng yên, chỉ còn gió mang theo một mùi hương nhàn nhạt của thảo mộc lan tràn tới mũi của Hà Diễm. Ngay sau đó, Hàn Mặc liền nắm lấy tay nàng mà kéo đi: "Mau, đi vào trong, Hoàn Bách Khí của ta tuy có công dụng là làm cho tất cả những người ở trong phạm vi hai trăm trước đều bị trở nên bất động nhưng nó chỉ kéo dài được nửa khắc, nếu không nhanh vào trong sẽ rắc rối lớn." Nghe hắn nói vậy, Hà Diễm cũng liền vận khí xuống huyệt bàn chân để có thể tăng tốc, nhanh thoát khỏi đây. Hà Diễm chỉ mải lo sợ vì bị bắt mà muốn nhanh đi theo bước chân của Hàn Mặc mà nàng không để ý tới một việc, tự khi nào nàng đã thuần thục các phương thức vận khí mà trước giờ nàng chưa từng học, hay ít nhất, bàn chân nàng đang hội tụ khí từ đan điền để dùng khinh công mà lướt nhanh như bay phía sau Hàn Mặc. Có điều, trong khoảnh khắc, thân ảnh mềm mại như liễu của Hà Diễm không tự chủ mà vượt lên trước Hàn Mặc. Như một mũi tên đang theo đà, vút một cái đã lên trước, cách xa Hàn Mạc gần trăm thước. Hàn Mặc có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình thản. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương của tác giả Huyền Namida.
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y
Kiếp trước nàng bị người bán đứng nên phải bỏ mạng. Khi được trùng sinh, mở mắt ra lần nữa nàng lại trở thành Nhị tiểu thư trong phủ Uy Viễn Tướng Quân. Người người đều biết Nhị tiểu thư ở phủ Tướng Quân dễ bắt nạt nhưng không ai biết linh hồn bên trong đã sớm thay đổi không còn là nàng. Giả heo ăn thịt hổ, đùa giỡn nam nhân cặn bã, ác chỉnh cặn bả nữ, đụng ngã mỹ nam.... Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Người cố hại nàng, nàng đương nhiên trả đủ. Kiếp trước những người thiếu nợ nàng, kiếp này nàng thề nhất định phải đòi lại. Kiếp này, nàng không nghĩ sẽ yêu bất cứ ai cho đến khi gặp được cái tướng công yêu nghiệt lòng dạ độc ác nhưng đối với nàng lại vô cùng dung túng kia.... Chết tiệt, lòng thế nhưng lại hãm sâu vào ! *** Thanh Linh vẫn còn chưa biết mình đã làm ra chuyện đáng sợ gì, đôi mắt lười nhác mông lung mở ra một đường nhỏ, sau đó lại nhắm lại, đầu lại vụi vụi. Trong không gian mông lung, nàng cảm giác có người hung hăng túm nàng lên, một tay đặt trên eo nhỏ nhắn, hung hăng bóp chặt, lực đạo như muốn bóp đứt eo của nàng. Giật mình một cái, nàng nhanh chóng thanh tỉnh lại. Mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhưyêutinh. Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy u oán, bên trong xuất hiện một loại chân tình nàng nhìn không hiểu. Cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, đối mặt với mắt phượng tĩnh mịch của hắn, nàng trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ đã ý thức được có điều không ổn: "Đến..... đến rồi phải không?, ta....ta đi trước!" Giọng nói mềm mại nhu nhu, không giống đang làm nũng, mà sức tấn công còn hơn cả làm nũng. Người nào đó nghe xong cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, đồng thời lại tức giận. Nàng đốt hỏa trên người hắn, còn muốn vội àng chạy đi? Đừng mơ tưởng! Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng hắn ngửa lên, cái miệng khẽ nhếch, ánh mắt vô tội, bộ dạng như vầy rơi vào trong mắt hắn, đây không thể nghi là mê hoặc chí mạng. Hắn bây giờ rất muốn ăn hết khuôn mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy xa lạ, trước đây hắn đã từng bày ra vẻ mặt như vậy, chính là lúc muốn khinh bạc nàng, đúng, là khinh bạc. Nàng biết rõ giẫy dụa nhất định cũng sẽ vô dụng, nên tận lực dùng giọng nói hết sức lạnh nhạt: "Tần Liễm, ta rất tội nghiệp, muốn ngủ, còn nữa, ngươi sắp siết chặt ta đến chết rồi." ... Mời các bạn đón đọc Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê của tác giả Sương Nhiễm Tuyết Y.