Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mối Tình Đầu

Convert: Bichan Edit – Biên tập – Chỉnh dịch: Nhiều thành viên Hà Tất Sinh tự biết mình thoạt nhìn không giống kiểu người lương thiện, dáng vẻ cộc cằn, mặt mũi ương ngạnh, tính khí quá hoang dã, chẳng khác gì mấy bọn côn đồ chuyên đi đập phá nhà dân thu phí bảo kê. Trước mặt người khác lớn tiếng quát tháo, động một tí giơ nắm đấm lên doạ nạt. Nhưng đến khi gặp đóa hoa xinh đẹp Phạm Như Sanh, anh hoàn toàn tiêu-đời-rồi! Hai bên giáp mặt chưa được năm phút, cô chỉ đơn giản liếc nhìn một cái mà tim anh đã lạc nhịp, căng thẳng như một cậu trai tân lần đầu rung động vậy. Khi nói chuyện cùng cô, anh tự giác giảm thấp giọng xuống để khỏi làm cô sợ. Một thân một mình đơn độc lang bạt bao lâu nay, anh chưa từng cẩn thận che chở cho bất kỳ cô gái nào. Vậy là anh đủ hiểu mình đã thích cô rồi, thầm muốn được bên cô. Ôi, nam tử hán sớm muộn cũng phải yêu chứ, nhưng sống trên đời 30 năm rồi mới thể nghiệm mùi vị mối tình đầu, là sớm hay là muộn? Phải theo đuổi người ta thế nào mới khiến đóa hoa nhỏ này nở rộ trong tay anh đây? *** [REVIEW] MỐI TÌNH ĐẦU Tác giả: Lâu Vũ Tình Editor: vit4mat2212, Yoohy, Bichan, Blue Wind,.... Reviewer: Cielo.Hoa bất tử Poster: Cielo.Lép Thể loại: Ngôn tình hiện đại, nhất kiến chung tình, HE Tình Trạng: Đã hoàn (11 chương) Link: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?style=6... (Đây chỉ là link post lại. Blog của nhà bạn edit đã bị khóa) ------------------------- Tình đầu như một viên kẹo ngọt ngào chạm vào đầu lưỡi khiến ta không chỉ đắm chìm trong dư vị còn tham lam muốn ăn nữa ăn mãi để đến khi viên kẹo tan hết mới phát hiện đầu lưỡi đã phồng rộp đầy vết thương. Có đau xót, nhức nhối cùng khó chịu nhưng lại không ngăn nổi cảm giác muốn ăn thêm lần nữa. Nên mấy ai đã trải qua tình đầu mà dễ dàng buông bỏ. Nắm tay nhau được đến tận cùng đã là viên mãn rồi. Nữ chính Phạm Như Tranh sinh ra trong gia đình có ba anh em. Cô là em út, báu vật của hai anh. Tuổi thơ họ là chuỗi những bi kịch bị bạo hành, tổn thương và bất lực. Năm cô mười hai tuổi, vì để bảo vệ anh hai sắp bị cha dượng xâm hại mà lỡ tay giết chết ông. Anh cả - người luôn đưa đôi tay ra ôm cô vào lòng, dùng tấm lưng cắn răng che cho em những trận đòn roi từ người cha vũ phu, lại một lần nữa nhận tội giết người thay em gái. Như Tranh bị tổn thương tâm lý nặng nề, từ đó tự phong bế chính mình: không nghe, không nói, không hỏi, không biết, cứ sống mãi trong thế giới của mình. Cho đến khi cô gặp Hà Tất Sinh - mối tình đầu đã sưởi ấm trái tim yếu đuối tràn đầy vết thương của cô. Vì yêu, nữ chính lần đầu tiên biết nhớ nhung, biết giận hờn, biết lo sợ, cũng hiểu giữa thích và yêu khác nhau như thế nào. Vì yêu, cô học cách mở lòng, gạt bỏ quá khứ, muốn cùng anh xây dựng tổ ấm. Như Tranh rất dễ thương, tâm cũng rất kiên cường. Tuy cô ngốc ngốc, tâm trí không bình thường nhưng cô sẵn sàng mạnh mẽ học, mạnh mẽ muốn đồng hành cùng người mình yêu, không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho ai cả. Đọc truyện, bạn sẽ hiểu yêu là cách nhanh nhất để khiến con người ta trưởng thành. Bởi chỉ có yêu, có trân trọng ai đó mới làm chúng ta luôn muốn nỗ lực để xứng đáng với người mình yêu. Hà Tất Sinh - một kẻ lỗ mãng, vai hùm mặt hổ, đã ba mươi tuổi đầu chẳng làm được gì nên hồn. Nhờ dáng người thô kệch, khuôn mặt dữ tợn và thái độ cộc cằn, anh trở thành đại ca chuyên đi đòi nợ thuê cho ngân hàng. Một người chưa từng suy nghĩ đến tương lai, lần đầu tiên biết yêu là gì. Anh bị trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu tiên gặp Như Tranh. Sự xinh đẹp, thánh thiện của cô đã làm siêu lòng anh. Tình yêu kỳ diệu ra sao nhỉ? Từ một kẻ không thể ngồi yên một chỗ, anh lại có thể ngồi hàng giờ bên cạnh người con gái mình yêu, không làm phiền, tích cực xua đuổi côn trùng để đảm bảo cho cô có không gian vẽ lý tưởng nhất. Từ một chàng trai âm lượng chưa bao giờ xuống quãng năm, Hà Tất Sinh đã học cách nói nhỏ nhẹ vì sợ dọa tới thiên sứ trong lòng mình. Anh học ngôn ngữ câm vì nghĩ cô không thể nói. Đến mẹ cũng “răn đe” trước để bảo vệ khiếm khuyết của người yêu. “Thôi miên” mấy đứa em rằng Như Tranh là thiên hạ vô song, đáng yêu không ai bằng. Anh luôn nhớ về cô, vì cô có thể phá bỏ mọi nguyên tắc. Một Hà Tất Sinh thẳng thắn, nồng nhiệt chỉ biết dùng sự chân thành và bao dung để yêu Như Tranh. Vì cô là mối tình đầu, là món quà vô giá thượng đế ban tặng. Chỉ có cô mới có thể đập vỡ cái vỏ sần sùi để nhìn thấy sự lương thiện trong anh. Hà Tất Sinh cứ ngập tràn trong tình yêu đầu đời đầy hạnh phúc. Nhưng hiện thực vốn dĩ rất tàn khốc. Tình cảm có thể khiến ta tạm thời quên đi lý trí nhưng vấn đề sẽ không bao giờ mất đi. Một Phạm Như Tranh có vấn đề về tâm lý không thể hòa nhập cuộc sống như người bình thường. Một Hà Tất Sinh chưa từng biết phải gánh trách nhiệm là gì. Lần đầu tiên hiểu rõ quá khứ của bạn gái, lần đầu tiên hiểu cái mình mong muốn là gì. Anh chọn tình yêu và trách nhiệm. Có lẽ ai nhìn thấy cách yêu của nam chính cũng thấy tim mình se lại. Khát khao giá như trên đời có người yêu mình được như vậy thì viên mãn biết bao. Vì yêu, Hà Tất Sinh thực sự suy nghĩ cho tương lai của hai người. Bình thường anh thô kệch, sến súa có thừa nhưng việc gì làm cũng có mục đích lại cực kỳ nhẫn nại để người yêu bé bỏng có thể dần dần thích ứng. Thậm chí, anh còn thuyết phục mẹ chuyển nhà về ở gần nhà cô, ai mà không ghen tỵ sự chu đáo ấy cơ chứ. Nhưng cái tình cảm đầu đời giữa hai kẻ ngốc xít vẫn sẽ có hiểu lầm. Nam chính thấy nữ chính nỗ lực ngày càng bình thường, tự lập, lại hiểu nhầm cô chỉ xem anh như cha mà thích em trai. Cái gọi là tình yêu cao thượng, tự mình rút lui hết sức vớ vẩn khiến người đọc phải phì cười. Anh dùng cách thức nói chuyện bình thường mà quên mất tư duy của bạn gái vốn dĩ không thể bình thường nên dẫn đến hiểu lầm. May thay hiểu lầm được giải trừ, cả hai nhân vật lại có cái kết viên mãn. Dàn nhân vật phụ cũng siêu cute và khiến người đọc thổn thức, xót xa. Mong cho anh cả đã chịu nhiều bất công và San San kiên trì sớm tối sẽ tu thành chính quả. Mong cho anh hai trong lòng có nhiều vết thương sớm được chữa thành, sẽ tìm được chân ái đời mình. Cả hai cậu em trai của nam chính cũng rất đáng yêu, luôn hết lòng vì anh trai. “Mối tình đầu” là câu chuyện tình yêu dí dỏm, ngọt ngào của một cô gái có chứng bệnh tự bế, không thể nói chuyện như người bình thường và một chàng trai ba mươi lỗ mãng, lang thang, cầm đầu đám đầu đường xó chợ, sống không có mục tiêu gì. Hãy xem hai người đó vì yêu mà hoàn thiện bản thân tốt lên như thế nào nhé. Truyện ngắn gọn, nhẹ nhàng, vẻn vẹn chỉ mười một chương. Tác giả viết chắc tay, edit dịch tốt. Nhiệt liệt đề cử ---------- “Cô biết không? Có đôi khi tôi cảm thấy, mình giống như bị nguyền rủa, mọi người thân quanh tôi sẽ gặp bất hạnh. Thực vô căn cứ, nhưng tôi đã để ý, tất cả mọi việc đều chứng tỏ số tôi khắc mệnh, khắc cha, khắc mẹ, khắc anh, khắc em, khắc cả vợ, nhất định tôi sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại....” "Tranh Tranh là vì bảo vệ tôi .Vì thế lỡ tay giết người kia, cái phúc của nó đổi lấy sự bình an của tôi. Một đứa trẻ mười hai tuổi, không thể chịu đựng cảm giác tội lỗi vì đã huỷ hoại một sinh mạng, bèn nhốt mình trong đáy sâu mặc cảm, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Anh cả cũng vì bảo vệ Tranh Tranh, mới nhận tội giết người... " ---------- *** “Học trưởng, học trưởng…” Học trưởng: nam sinh học khoá trên, còn gọi là sư huynh Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, anh ngẩng lên nhìn trời ba giây với dáng vẻ chấp nhận số phận, sau đó mới dừng chân quay đầu lại “Cô gọi cái quái gì thế?” Người tới chẳng phải ai xa lạ, chính là hoa khôi danh chấn giảng đường, không ai không biết. Nhưng, có là hoa khôi giảng đường thì cũng thế thôi, cái hư danh ấy chẳng giúp cô nhận được sự quan tâm của anh, nói trắng ra anh là một người đàn ông mặt sắt, xưa nay chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc. Người như cô không chịu đi cùng đám fan hâm mộ để được yêu chiều mà lại cứ bám theo bất kể anh trợn mắt lạnh lùng thế nào, rốt cuộc thì có vấn đề gì đây? Song, nói đi nói lại, thật bất ngờ cô hoa khôi này chẳng phải kiểu con gái õng ẹo, giả tạo như anh thường nghĩ, khi vui thì cười sảng khoải, khí thế rót rượu đâu ra đấy, trên sân bóng phải đối đầu cũng không hề nao núng, vẻ đẹp của cô thuộc kiểu đẹp tự nhiên, không pha tạp hay thêm bớt bởi công nghệ thẩm mỹ thời buổi này. Nói tóm lại là kiểu đẹp có thể khiến người khác chói mắt khi dõi nhìn. Nếu không phải thế, sinh vật nào là phụ nữ dám quấn lấy anh đã sớm bị anh đá tới tận Bắc cực rồi! Bỏ qua một đống người ái mộ đang chờ được bày tỏ vì anh, thôi thì xinh đẹp và giới tính không phải lỗi của cô, được rồi, miễn cưỡng chấp nhận người bạn giống cái này vậy. Ai ngờ anh chiều ý cô vài lần, cô lại càng không coi ai ra gì. Cả ngày cứ bám theo hỏi anh độc một câu “Có muốn làm bạn trai tôi không?”! Thử hỏi lần nữa xem, nếu không bẻ sạch răng cô thì anh thề đổi sang họ giống cô. “Chúng ta biết nhau lâu thế rồi…” “Hai tuần ba ngày.” Không cần nói như vợ chồng già thế, danh tiết nam tử hán trong sạch của anh sau này vẫn phải dùng đến. “Anh tính toán kĩ thế! Ý em là, tốt xấu gì chúng ta cũng đã chơi bóng cùng nhau hai lần, thi uống rượu một lần, rồi cả kì thi lần trước em giúp anh quay cóp, còn có N lần cùng dưới ánh trăng…” “Gì mà cùng dưới ánh trăng! Nếu không phải tại cô hại tôi bị chủ nhiệm phạt, tôi sẽ cùng nhổ cỏ với cô chắc?” “Được rồi, ý em là, chúng ta đã quen nhau tới vậy rồi mà em còn chưa biết tên đầy đủ của anh, chỉ nghe mọi người gọi Sinh, rốt cuộc họ của anh là gì!” Anh mồm miệng há hốc, sau đó khóe môi khẽ mấp máy. “Cái gì, cái gì Sinh?” Cô day day tai nhưng rõ ràng là vẫn không nghe rõ. “Hà Tất?” Mặt anh không tự nguyện một chút nào. Hà Tất trong tiếng Hán nghĩa là Tại Sao Phải, Sao Lại, nghĩa tên của anh ý mọi người tự suy ra nhé. “Không phải chứ, học trưởng, anh như thế rất không có thành ý, dù gì cũng là bạn bè, cho em biết thì có làm sao? Rốt cuộc là cái gì Sinh?” “Hà, Tất!” Anh nghiến răng phun ra. “Em nói rồi…. Học, trưởng!” Người gì mà nói không chịu nghe, không chịu tiếp thu! Cô quyết tâm phải hỏi tới cùng mới thôi, trừng mắt chiếu vào khuôn mặt không chút tự nguyện kia, mắt càng trừng càng to, càng trừng càng to… Không, không phải chứ? ” Anh trao cô một ánh nhìn vừa kiên định vừa buồn bã. “Anh –” Thật sự là rất…… “Em có ý kiến gì hả?” Anh trừng mắt doạ nạt. Đôi môi hồng chúm chím của cô hé mở muốn “A” một tiếng nhưng cuối cùng lại không thốt ra được, vì trên mặt đối phương rõ ràng viết dòng chữ “Em dám cười thì phần đời còn lại chúng ta tuyệt giao luôn.” “Phì — ha ha ha ha –” Buồn cười quá cơ. Cô không chỉ cười, mà còn cười nghiêng ngả, không thèm bận tâm chút nào tới hình hình tượng hoa khôi giảng đường, chỉ thiếu nước lăn lộn trên cỏ nữa thôi. “…… Nông cạn!” Anh oán hận rủa thầm, đây là người thứ N, anh thề, sau này dù có thế nào cũng không bao giờ cho ai biết họ tên đầy đủ của mình nữa! Mời các bạn đón đọc Mối Tình Đầu của tác giả Lâu Vũ Tình.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Một người xa lạ, nàng đã gả cho một người hoàn toàn xa lạ ! Một người nam nhân chưa từng gặp mặt, ngay cả tên cũng không biết, nhưng nàng đã trở thành thê tử của hắn, Hiện tại mới hối hận không biết có còn kịp không ? Ô ô ô, nàng thực sự không muốn lập gia đình nha! Không phải không muốn gả cho hắn, mà là không muốn gả cho bất kì ai hết, Nàng chỉ muốn ở lại trong nhà, để cho cha mẹ, để cho đại ca nuôi cả đời, nhưng là…… Nhưng là…… Nàng không thể không gả, vì mẹ, nàng cũng không thể đổi ý. Nhưng là, nàng thật sự rất sợ hãi, rất sợ hãi nha, Một người chồng xa lạ, cha mẹ chồng xa lạ, em trai và em gái chồng cũng xa lạ nốt. Đối với một người có lá gan nhỏ như nàng, lại thích khóc, bọn họ sẽ đối đãi như thế nào đây ? Nếu bọn họ rất tức giận lại chán ghét, nàng nên làm sao bây giờ? Càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, vì thế nước mắt của nàng cũng càng rơi càng nhiều, rốt cuộc không nhịn được gào khóc lên, Đúng lúc này…… Khăn đỏ trùm đầu của nàng bị xốc lên, có người ở phía trước nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, Sau đó, ngay tại lúc tầm mắt của nàng vừa chạm đến người trước mắt kia, nàng đã quên sợ hãi, tự nhiên không kìm được mà mở miệng ra cười, Nàng làm sao lại cười nha ? Hắn…… Là phu quân của nàng sao? Nàng có khả năng thích hắn không ? *** Vài dòng cảm nghĩ: Đây là câu chuyện mà mình rất thích và đã đọc đi đọc lại nhiều lần, nhưng mỗi lần đọc thì lần nào mình cũng khóc và có rất nhiều cảm xúc. Mình thấy trong truyện có rất nhiều bài học ý nghĩa cho cuộc sống nên đã quyết định edit bộ truyện này để chia sẽ với mọi người, dù sao đây cũng là bộ truyện đầu tiên mình làm nên khó tránh khỏi sẽ có nhiều sai sót mong mọi người thông cảm, chỉ xem cái tốt mà quên cái xấu ^^” Về hai nhân vật chính của truyện: Phương Anh và Hương Trụy Nhi, đây điển hình cho một cặp vợ chồng tình nghĩa sâu nặng, sẵn sàng làm mọi thứ cho vợ / chống mình. Phương Anh: thật sự là một người chồng tốt, người đàn ông tốt, quan tâm và săn sóc cho vợ cho dù chỉ mới gặp lần đầu tiên và chưa có tình cảm gì hết, mình nghĩ đó là anh ta đã làm được trách nhiệm của một người chồng. Hơn nữa đến cuối truyện thì anh ta cũng chỉ có một người vợ duy nhất, đó là sự chung thủy và tình cảm chân thành nhất anh ta đã dành cho vợ. Còn câu nói trong phần kết thúc mới thật sự rất đáng ao ước, trên đời này có mấy người có thể làm được tới mức đó, đọc đến câu đó lần nào mình cũng khóc hết, mình tin đó cũng thật sự là nềm mong ước của tất cả các cặp vợ chồng trên đời này: nắm tay nhau, bên nhau đến già. Còn về thân phận của một người con: vì kỳ vọng của cha mình mà có thể bắt buộc bản thân mình làm những chuyện mà mình không thích, nhẫn nhịn tất cả những chuyện mà trước kia có lẽ không thể chịu đựng được. Hương Trụy Nhi: ngoại trừ tính cách nhát gan và hay khóc như truyện miêu tả ra thì mình cho rằng đây thật sự là một người vợ và người phụ nữ tuyệt vời: dịu dàng, ngoan ngoãn, hiếu thảo với cha mẹ (của mình và của chồng), hòa ái với mọi người, tay nghề nấu ăn rất ngon và có võ công rất cao. Tình cảm của cô đối với chồng mình rất sâu đậm, vì chồng, cô sẵn sàng đi ngược lại tính cách của mình, theo chồng ra trận giết giặc để tự mình trông chừng và bảo vệ cho chồng (có ai nhát gan mà làm được như vậy không?). Sẵn sàng nhường nhịn và nghĩ tới mong muốn của chồng trước tiên (mình nghĩ cũng có thể do Phương Anh cũng luôn nghĩ cho cô, nên cô cũng vậy, có qua có lại mà) Mình thật sự rất thích cũng rất hâm mộ tình cảm của hai người này, còn điều mà mình khâm phục ở họ là: vì người mà mình yêu thương (có thể là người thân, cũng có thể là chồng/vợ) mà họ sẵn sàng chấp nhận làm những chuyện mà mình không thích, những chuyện tưởng chừng như hoàn toàn trái ngược so với tính cách của họ. Đây thật sự là điều rất đáng quý và đáng trân trọng, mình biết điều đó bởi vì hiện tại mình biết có những chuyện mình phải làm và nên làm vì những người thân yêu của mình, mình đã suy nghĩ rất nhiều và hiểu rõ điều đó, nhưng mình vẫn chưa làm được. Cho nên mình rất thích hai nhân vật này và mình cũng đang cố gắng, mình tự nói với bản thân mình nhất định phải làm được những chuyện đó, không chỉ vì người thân của mình mà còn vì bản thân mình nữa, nếu không có thể sau này mình sẽ thấy hối hận, biết đâu được, nhưng ít nhất mình cũng đã thử và cố gắng hết sức để không còn lại nuối tiếc gì. Phải cố gắng hơn nữa mới được !! Còn một số nhân vật phụ khác mà mình có ấn tượng trong truyện này là: Phương Chính (cha ruột của Phương Anh): đây là hình tượng của một người cha hiền lành trong đối xử với con cái, cứng rắn trong khi dạy dỗ con mình, là một người đàn ông dũng cảm, thông minh, quyết đoán và rất đáng khâm phục. Lần nào đọc mình cũng khóc rất nhiều khi tới cảnh nhân vật này chết trận. Những bài học mà nhân vật này dạy cho Phương Anh thật sự rất hay, rất có ý nghĩa và rất hữu ích trong cuộc sống, nhưng mấy ai có thể làm được như vậy. Ông đã dùng sự hi sinh của mình để làm cho con mình nhớ sâu sác bài học mà ông đã dạy (nếu không chắc cũng là nước đổ đầu vịt, nói xong tai này lại qua tai kia rồi đi mất chăng ?). Nhưng việc ông để cho một nười con trai khác của mình ở lại mà không được làm gì hết (là Phương Thụy: em trai của Phương Anh) thì mình cho là hơi tàn nhẫn với Phương Thụy, cũng may là Phương Anh còn sống trở về, chứ nếu không về được tì nhân vật này chắc sẽ dằn vặt suốt đời luôn, sông như vậy làm sao chịu nổi. Tuy nhiên nói đi nói lại, sau nhiều lần suy nghĩ, mình lại thấy cách làm này cũng có cái lý của nó, nếu như Phương Thụy không làm như vậy, và rủi như ông và Phương Anh đều không thể về được, thì Phương Thụy sẽ giữ được mạng sống để tiếp tục chăm lo cho gia đình (chứ nếu cãi lệnh của cấp trên, nhiều khi bị làm thịt luôn thì nhà này coi như xong). Phương phu nhân (mẹ kế của Phương Anh): nhân vật này mình nghĩ trong thực tế chưa chắc đã có, thử hỏi có người mẹ kế nào mà thương con riêng của chồng như con ruột của mình và không hề tranh giành hay có tính toán riêng nào về tài sản, danh lợi cho con riêng của mình ? Tất cả chỉ vì lợi ích chung của cả gia đình, đây thật sự là điều hiếm có, bà đối xử với con riêng của chồng bằng tấm lòng chân thành nhất của mình nên đã nhận lại được sự tôn trọng và kính yêu như đối với mẹ ruột từ chính những đứa con riêng của chồng mình. Mình thật sự rất thích tình cảm mà tất cả mọi người trong nhà này dành cho nhau, rất chân thành, ấm áp và không vụ lợi, điều này có thể rất khó có được trong thực tế, đặc biệt là trong hoàn cảnh không hẳn là ruột thịt hoàn toàn như thế này, cho nên mình cảm thấy rất xúc động. Nhân vật đáng thương nhất trong truyện này mình nghĩ là Phương Lan (chị ruột của Phương Anh): đây là người mà theo ý mình phải chịu nhiều mất mát nhất trong truyện, mất đi cha ruột, mất luôn cả chồng phải làm quả phụ suốt đời và thậm chí còn bị sảy thai mất luôn cả con mình nữa. Nhưng nhân vật này lại không hề đi theo hướng tiêu cực, ngược lại vẫn sống vui vẻ, mình thấy rất ý nghĩa, mặc dù không được tác giả mô tả nhiều (chắc vì đây là nhân vật phụ). Dù sao thì theo mình kết cuộc của nhân vật này chắc cũng không bi thảm lắm, vì sau này cũng đã trở về sống chung với mọi người trong nhà mẹ đẻ và gia đình này chắc chắn sẽ không bỏ mặc người thân của mình không lo. Một nhân vật “xấu” trong truyện này là Trương Văn Tuyển (bạn thân lúc nhỏ của Phương Anh): đố kị với bạn mình (mình nghĩ chuyện này chắc ai cũng có, vì người ta có mà mình không có thì chắc ai cũng từng ghét hay đố kị một vài lần nhưng quan trọng là biện pháp tiếp theo để giải quyết vấn đề là gi ?), suy nghĩ trẻ con, chưa trưởng thành, ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình và mình nghĩ nguyên nhân chính để cho nhân vật này thất bại người này luôn đổ mọi sai lầm cho người khác mà không nhìn lại bản thân mình đã sai ở đâu, và do đó không thấy được bản chất của vấn đề, nên lại phạm thêm sai lầm nữa dẫn đến thất bại. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Một cái người xa lạ, nàng đã sắp gả cho một người xa lạ rồi!   Chưa từng gặp mặt, ngay cả tên của nam nhân xa lạ kia cũng không nhớ rõ, nàng đã sắp trở thành thê tử của hắn rồi.   Hiện tại hối hận đại khái không còn kịp nữa rồi? Ô ô ô, nàng thật sự không muốn lập gia đình nha!   Không phải là không muốn gả cho hắn, mà là không muốn gả cho bất luận kẻ nào,   Nàng thầm nghĩ muốn ở nhà, để cho cha mẹ, đại ca nuôi cả đời, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .   Nàng không thể không gả, vì mẹ, nàng cũng không thể đổi ý.   Nhưng là, nàng thật sự rất sợ hãi, rất sợ hãi,   Một trượng phu lạ, cha mẹ chồng , cô cô ,thúc thúc xa lạ   Đối với bản chất nhát gan thích khóc của nàng, bọn họ sẽ đối đãi như thế nào ? Nếu bọn họ tức giận lại chán ghét, nàng nên làm cái gì bây giờ?   Càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, vì thế nước mắt của nàng cũng rơi nhiều hơn, nhịn không được ào khóc.   Đúng lúc này. . . . . .   Khăn hồng của nàng bị xốc lên, có người ngồi xổm ở đằng trước mặt của nàng, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên.   Sau đó,trong nháy mắt người trước mắt lau nước mắt cho nàng, nàng đã quên cả sợ hãi, nàng báo đáp ân tình nên không tự kìm hãm được nở nụ cười.   Nàng tại sao cười? Hắn. . . . . . Là phu quân của nàng sao? Nàng có thể thích hắn à. . . . . .   Mời các bạn đón đọc Tiểu Nương Tử Thích Khóc của tác giả Cổ Linh.
Làm Phi
Tịch Lan Vi kiếp trước bị câm, nhưng Việt Liêu Vương vẫn một mực chung tình mà cưới nàng làm Vương phi. Nhưng nàng đã lầm và cái giá của sai lầm đó chính là mạng sống của nàng cùng phụ thân. Tịch Lan Vi kiếp này vẫn bị câm, Việt Liêu Vương vẫn một mực muốn cưới nàng làm phi như kiếp trước, chỉ khác là - nàng sống chết lại muốn vào hậu cung.  Một người câm ngang ngược từ hôn vương gia để vào cung tranh sủng? Hiển nhiên, trong mắt người đời nàng không chỉ là một nữ nhân bốc đồng mà còn lẳng lơ và tất nhiên trong mắt hoàng đế Hoắc Kỳ nàng cũng không thoát khỏi hai chữ “chán ghét".    Nhưng dù cho chán ghét Tịch Lan Vi như thế nào thì Hoắc Kỳ đối với phụ thân của nàng là Tịch Viên - đại tướng quân vẫn luôn là một lòng kính trọng. Chính vì thế, vì nể mặt đại tướng quân, nể mặt Tịch gia, Hoắc Kỳ vẫn triệu Tịch Lan Vi thị tẩm. Và cũng chính đêm thị tẩm này, một tia sáng nhỏ của sự thật dần được hé mở, một Tịch Lan Vi hoàn toàn khác với những gì Hoắc Kỳ nhận biết đến trước mặt hắn.  Hoắc Kỳ thật không biết rằng, thì ra Tịch Lan Vi này lại là một nữ nhi hiếu thảo, tinh tế và thông minh đến vậy? Ấn tượng đầu tiên của Hoắc Kỳ về Tịch Lan Vi chính là: nàng như thế mà lại đoán trước được tâm tư suy nghĩ của hắn? Có thể nói luận đoán quân tâm tuyệt đối là điều làm đế vương chán ghét. Nhưng sâu trong sự chán ghét đó lại có chút gì đó... không cam tâm.  Một bậc đế vương kiêu ngạo như hắn lại để một nữ nhân nhỏ nhoi nhìn thấu hết mọi tâm tư trong lòng, quả thật là điều khó chấp nhận. Chính vì thế, cứ vô tình hay cố ý hắn lại càng thích đánh đố nàng với tâm tư của hắn. Và không biết tự lúc nào hắn lại để ý nhất cử nhất động của nàng, lại càng thích suy đoán tìm hiểu lòng của nàng. Đấy, bọn họ tiến dần lại như theo cách như vậy đó.  Hậu cung vốn sâu hơn biển, người vào không làm sủng phi thì chỉ còn nắm tro tàn. Có miệng kêu oan chưa chắc trời xanh đã thấu chứ nói gì một nữ tử không thể cất nên lời. Tịch Lan Vi hiểu điều đó, vì vậy khi tình cảm của hai người có chuyển biến, nàng chỉ xin một điều, xin hắn dù có nóng giận như thế nào cũng hãy để nàng “giải thích" hết.  Tranh đấu chốn hậu cung liên đới với tranh đấu gia tộc trên triều, mối quan hệ cộng sinh này chưa bao giờ chấm dứt qua các triều đại. Dưới triều đại của Hoắc Kỳ cũng như thế. Trong hậu cung của hắn bỗng nhiên xuất hiện “một sủng phi" thì cũng đồng nghĩa kéo đến bao nhiêu sóng gió.  Hắn tin tưởng nàng, tin tưởng tình yêu của bọn họ. Dù cho bắt gian tại giường, chỉ cần nàng nói không phải, hắn sẽ tin là không phải.  Nhưng ai là người đứng sau những âm ưu ấy? Là huynh đệ của Hoắc Kỳ hắn, là nữ nhân trong chốn hậu cung của hắn hay là những gia tộc lớn ngoài kia? Và nếu phải chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, bậc đế vương như hắn phải quyết định thế nào đây? “Lan Vi, trẫm nhất định phải cứu những bá tánh đó.” *** “Làm phi" là một câu chuyện trùng sinh cũng không xoắn não lắm, nhưng nó vẫn đủ hay và lôi cuốn. Các tình tiết dẫn dắt câu chuyện khá ổn. Bạn sẽ thấy một Tịch Lan Vi có sức quan sát nhạy bén, thông minh và không kém phần dí dỏm. Một Hoắc Kỳ tài hoa, đa mưu túc trí trong việc dẹp loạn phản loạn, chung tình trong tình yêu, nhận định ai sẽ là suốt cuộc đời. Một nam phụ Sở Tuyên thâm tình, sẵn sàng vì người con gái mình yêu mà hi sinh tất cả.  Thật sự, với mình bộ truyện này nó khá toàn vẹn về mọi mặt. Nội dung, tranh đấu hậu cung, bạn sẽ không biết ai xấu ai tốt, thậm chí mình đã khá ngạc nhiên khi không ngờ “người đó" lại là người bán đứng Tịch Lan Vi. Nhân vật nam chính chuẩn hoàng đế soái ca, mặc dù anh có hậu cung, không sạch, nhưng với mình, hoàng đế như vậy là bình thường, từ khi có nữ chính anh giữ thân như ngọc, tin tưởng chị tuyệt đối. Anh lên kế hoạch từng bước, từng bước ổn định giang sơn, dọn đường cho cho chị ngồi lên hậu vị. Nữ chính thông minh, quan sát nhạy bén, thêm một phần từng sống một kiếp nên vài tình tiết có thể chấp nhận được.  Nếu bạn cần một bộ cung đấu vừa đủ, ngọt, sủng, nam phụ thâm tình thì có thể nhảy bộ này nhé ^^ ______ " ": Trích từ truyện Review by #Hôn_Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vương triều Đại Hạ, mười ba tháng sáu năm Kiến Hằng thứ hai. Gió đêm nhè nhẹ, không thổi tan nổi cái nóng bức của mùa hè, cũng không thổi đi hết được những lời rì rầm bàn tán. Trên dưới hậu cung đều đang nghị luận cùng một sự kiện: Hoàng đế triệu Diên Lệnh nghi Tịch thị, thị tẩm. Việc này nói ra đúng là bất ngờ, thậm chí còn có chút hoang đường. Diên lệnh nghi vào cung đã hai tháng, hai tháng qua, mọi người đều xem nàng như một trò cười. Hủy hôn ước với thân vương, một hai nhất định phải vào cung, nếu không phải xưa nay hoàng đế kính trọng phụ thân nàng, nhất định sẽ không đáp ứng chuyện như vậy. Sau khi vào cung, hai tháng nay, mỗi ngày nàng đều đi Tuyên Thất Điện cầu kiến một lần, nhưng đến nay hoàng đế vẫn chưa từng gặp mặt nàng một lần. Ngày hôm qua, nhân dịp hoàng đế đi gặp chủ vị Đỗ Sung hoa nơi mình ở, nàng xông vào điện của Đỗ Sung hoa... Dù sao cũng là đích trưởng nữ của Đại tướng quân, là quý nữ chính thống lại tranh sủng đến mức này, làm mọi người cảm thấy quá mức buồn cười. Người có tính tình thẳng thắn hoặc là nói chuyện khắc nghiệt chút luôn sẵn sàng mỉa mai nàng một câu: "Một người câm đi vào hậu cung mà cũng nghĩ đến tranh sủng! " Cũng không ít người có thiện tâm than thở một câu: "Sinh ra có vẻ ngoài đẹp như vậy, đáng tiếc lại là một người câm." Tịch Lan Vi ở trong bồn tắm, chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt vô cùng. Nội thất tràn ngập hơi nước mịt mờ, rõ ràng là nước ấm áp nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy cả người thật lạnh. Sao Hoàng đế lại... Nàng vẫn luôn cảm thấy Hoàng đế cực kỳ ghét nàng, mà cũng biết rõ nguyên nhân hắn ghét nàng — nàng đã hủy bỏ hôn ước trước kỳ hôn sự, nháo lên đòi vào cung, ép phụ thân nhà mình vác mặt đi cầu Hoàng đế. Tất nhiên Hoàng đế sẽ cho là nàng thuộc loại lả lơi ong bướm. Ngay cả phong hào "Diên" này, đại để cũng là ý nói nàng như cái diên[1] lắc lư không chừng. [1]: Vật trang sức treo ở trước và sau mũ thời xưa. Mời các bạn đón đọc Làm Phi của tác giả Lệ Tiêu.