Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Rể - Triệu Hi Chi

 Người ta hay nói "chuột chạy cùng sào" để nói về tuyệt cảnh, về bế tắc, về những lựa chọn ngắc ngoải không có lối ra, ở Hứa Tắc trong cuốn Con rể, mình thấy rõ điều đó. Hứa Tắc, nói không ngoa, khi lựa chọn kết hôn với Thiên Anh, làm rể nhà họ Vương, đã là "chuột chạy cùng sào". Dẫu nàng không cố ý lựa chọn, nhưng tại thời điểm ấy, cái danh con rể là cánh cửa cuối cùng nối dài thêm những hoài bão, những nguyện vọng, những trách nhiệm mà Hứa Tắc tự giao phó cho mình, đồng thời, cánh cửa đó cũng đóng đinh luôn thân phận nàng, khiến nàng mãi mãi không thể trở mình về làm nữ tử được nữa.  Câu chuyện mở ra với hoạt cảnh Hứa Tắc ngoại gia thì lận đận, nội gia thì lục đục, bị nhà vợ chế giễu, bị cha vợ đuổi đánh chạy té khói, còn bị ném cho u đầu chảy máu. Giữa lúc đó, người anh vợ Vương Phu Nam vừa trở về toả sáng như "bạch mã hoàng tử", thật là, anh vợ với em rể, khoảng cách không chỉ là con lừa non và con ngựa bạch mà họ cưỡi, khoảng cách đó hệt như so con phượng hoàng đỏ rực và con quạ đen cháy khét, mà đáng buồn nhất là chúng lại đứng cạnh nhau. Hứa Tắc làm việc ở Bỉ Bộ, cái chức trách còn chưa được gọi là "quan", việc nhiều mà lương lại nhẹ, tóc bạc sớm, một đường không thấy cơ hội thăng quan tiến chức. Cơ hội duy nhất nàng lựa chọn cho mình là thi "nâng bậc" thì trong phút chốc bị vỡ thành bọt nước khi chủ khảo thẳng tay đánh "đỗ" thành "trượt". Thật đúng là, tên nàng có chữ "Tắc", tắc mãi chẳng thấy thông. Con đường nàng phải đi tiếp theo, ngoài ý muốn của nàng, nằm trong mớ âm mưu dương mưu ở chốn quan trường. Nếu nói kỳ thi nàng bị cố ý đánh trượt là kỳ thi "nâng bậc", thì kỳ thi nàng bắt buộc phải đỗ, kỳ thi Chế khoa, cũng xem như kỳ thi "công chức" thời bây giờ. Phải làm sao để bước được những bước đi của riêng mình, mà bề ngoài lại có vẻ như mình đã hoàn toàn bị thao túng?  Phải làm sao để mục đích của mình đạt được, mà không phá vỡ cái bố cục của "cấp trên", để mình vẫn như một quân cờ nhỏ bé trên bàn cờ đã được bày binh bố trận ?  Quan lộ như chiếc thuyền đi trong vũng lầy, khi bước vào ai cũng hy vọng rạng rỡ tổ tông, nhưng càng đi càng xa, trải qua sóng gió, cũng càng xa hoài bão ban đầu. Trên đời này, những việc bản thân có thể thay đổi bằng thực lực quá ít, nếu có bạn đồng hành, liệu có thể cầu mong có chút ít khả thi chăng? May mắn thay cho Hứa Tắc, nàng dù muốn dù không, nàng vẫn có Vương Phu Nam ở bên cạnh. Dẫu ban đầu chỉ là chìa tay bôi thuốc cho nàng, cho nàng cưỡi nhờ ngựa, cầm chân quan phủ cho nàng hoàn thành nốt bài thi, cho nàng thuê con ngựa già mà hắn hết lòng chăm sóc... hay về sau là những gợi ý, những chỉ điểm từ một tiền bối đã lăn lộn chốn quan trường, là ân tình bảo vệ nàng an toàn khi nàng gặp nguy hiểm... với Hứa Tắc, chỗ nào cũng như ẩn như hiện có bóng dáng Vương Phu Nam, như sương sớm mùa thu, như gió mát mùa hè, như trăng ấm đêm đông, như hoa cỏ mùa xuân.  Mà Vương Phu Nam cũng không mong cầu nhiều hơn thế, như chàng từng tha thiết thổ lộ: "ta cam nguyện trở thành sương sớm mùa thu của nàng". Nhưng dẫu bên này có lòng, bên kia có ý, Hứa Tắc cũng không dám bước thêm một bước. Nàng khao khát cái mảnh chân tình ấy như rét nàng Bân thiếu chăn, nhưng cũng chính nàng là kẻ co ro ngồi ngoài hiên chịu lạnh để chôn vùi cái mảnh tình vừa manh nha đâm mầm xanh biếc. Vương Phu Nam, cậu bé con 5 tuổi thuở xưa theo chân cha nàng đòi làm con rể, cậu bé con nhất quyết chăm sóc con ngựa để Vệ tướng quân có thể gả con gái cho hắn, cậu bé con "quách tỉnh" đòi tín vật vì sợ chẳng có gì làm tin, sau này đã thành cậu thanh niên 28 tuổi, dù cho Vệ tướng quân đã mất tích nhiều năm, dù cho con gái ông đã bặt vô âm tín, vẫn nguyện chờ đợi nàng cho đến khi hắn tròn 30 tuổi. Trời cao không phụ hắn, cuối cùng hắn cùng tìm được người hắn chờ. Nhưng tìm thấy thì sao? Không tìm thấy thì sao? "Giữa bọn họ không có hiểu lầm gì hết, nhưng khó đến được với nhau, hắn tiến từng bước thì nàng lui từng bước. Hắn nóng vội tiến lên, nàng đau lòng lùi lại. Hắn không thể ép buộc nàng, mặc dù biết trong lòng nàng cũng cất giấu tình ý. Chặn giữa hai người là dòng sông lớn cuồn cuộn, không chỉ là Thiên Anh mà còn có lý tưởng và hoài bão của mỗi người. Chỉ vì tình nghĩa riêng tư mà vứt bỏ tất cả, dường như là không thể nào". *** Thiên Anh hung hăng ném ánh mắt coi thường về phía Vương Phu Nam, Hứa Tắc cũng hùa với Thiên Anh để hắn thấy rằng, với họ, lòng tốt của hẳn chẳng qua cũng chỉ là cáo chúc tết gà mà thôi. Thế nhưng, với Vương Phu Nam mà nói, những hành động đó của phu phụ Hứa Tắc không đáng để tâm. Thiên Anh nắm chặt tay Hứa Tắc. Vương Phu Nam lại không mảy may để ý, mở hộp thuốc của mình ra, dùng tay chấm chấm một ít thuốc, thoa lên vên thương trên trán Hứa Tắc. Hứa Tắc khẽ cau mày. Vương Phu Nam chỉ mải chăm chút cho vết thương trên trán Hứa Tắc, nhưng cũng không quên mở miệng: "Thiên Anh kia, nhiều lúc mạnh miệng nhưng ngoài việc giữ được chút thể diện không cần thiết, thì chẳng còn gì. Thừa nhận sự thật thì có gì khó khăn, thuốc của muội tốt hay không tốt, vết sẹo trên trán muội là minh chứng rõ nhất." Vương Phu Nam thoa thuốc xong thì thản nhiên thu tay về, vẻ mặt rất bình thản, không tỏ ý khiêu khích nhưng lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn: "Thuốc của Thiên Anh vừa đưa là thuốc từ mười năm trước, muội phu nếu thấy còn dùng được thì cứ dùng, nếu thấy không được thì dùng cái này." Vương Phu Nam vừa nói vừa kín đáo đưa hộp thuốc của mình cho Hứa Tắc, cũng không nói thêm lời nào với Thiên Anh, liền đi vòng qua cửa ngách vào nhà, cái túi hình cá màu bạc lắc lư bên hông. "Hắn ta như vậy là có ý gì!" Thiên Anh tức giận đóng sầm cửa lại, lại cau mày quay về phía Hứa Tắc, giằng lấy hộp thuốc trong tay nàng: "Không được phép dùng!" Trên đường chợt có mấy tiếng chó sủa. Hứa Tắc cúi đầu ho nhẹ một tiếng, nhìn hộp thuốc Thiên Anh cầm tới: "Thuốc này chắc đúng là từ mười năm trước." ... Mời các bạn đón đọc Con Rể của tác giả Triệu Hi Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hầu Gia, Đợi Đã! - Tình Phương Hảo
Chuyện bắt đầu từ Chiêu Ninh Hầu là người họ Khương mà tổ tiên trước kia đã từng theo Thái tổ giành lấy thiên hạ, cũng vì thế được luận công ban thưởng, phong chức ngũ phẩm thủ bị, là một quan võ cấp trung. Tuy nhiên lại tới đời của Chiêu Ninh Hầu lại bị thúc phụ tính kế, nên chỉ giữ một chức quan võ cấp thấp. Sau này, An Vương làm phản, Hoàng Đế bắt đầu chiêu dụng những quan võ cấp thấp, Chiêu Ninh Hầu một bước lên trời, lập được đại công, nhất cử phong hầu, quyền thế hiển hách. hiện nay hắn tay nắm trọng binh, cực kỳ được Hoàng Đế trọng dụng, là ngự tiền trọng thần nhất nhì trong triều. Còn Chiêu Ninh Hầu phu nhân, thân phận cũng bất phàm. Thái hậu họ Dung, đời đời hiển quý. Cha mẹ Dung tiểu thư mất sớm, từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu. Ngoại trừ danh phận, giáo dưỡng đều giống với công chúa, thậm chí trước mặt Hoàng đế, so với những công chúa không được sủng ái còn có địa vị hơn cả. Thái hậu thương tiếc gia cảnh Chiêu Ninh Hầu cũng từ nhỏ đã mất phụ mẫu, nên làm người mai mối, gả cháu gái của mình cho hắn làm chánh thất. ---- Chiêu Ninh Hầu: Nữ nhân nhà họ Dung? không đụng!! Phiền phức này không nhỏ đâu!... Phu nhân? Người này là phu nhân của ta sao? Được lắm, để xem ta trừng trị nàng thế nào! Chiêu Ninh Hầu phu nhân: Chiêu Ninh Hầu? Hừ, cái gì mà quân kỷ nghiêm minh, đối đãi hòa nhã, khôngtham tài sắc??! hắn là tên khốn kiếp!! Tốt nhất hắn đi cho xa xa, càng lâu về càng tốt! ~~~ Hầu gia hai mặt, Hầu phu nhân cũng hai mặt. Hầu gia hung hăng, ngang ngược. Hầu phu nhân bên ngoài nhu thuận, bên trong mắng thầm *** Thể loại: thuần cổ đại, cưới trước yêu sau, nam không sạch, rating 20+, thịt - thịt - thịt, HE Độ dài: 28 chương Tình trạng: HOÀN *** Nếu nỗi ám ảnh lớn nhất của chúng phi tần là #Pía, thì hậu cung còn có một câu chuyện kinh dị khác mang tên #Họagianphi. Mỗi một lần tới tháng, khi sắp phải trình “tấu chương” cho #Pía, khi tớ phải ngoi lên cầu truyện, cầu bao nuôi, #Họagianphi nhà tớ sẽ xuất hiện như một thiên thần, mang theo list truyện đề cử cứu rỗi cuộc đời tớ. Ấy rồi, khi tớ hăm hở mang theo cuốc, xẻng đi tìm bến đỗ mới của cuộc đời lại phát hiện người tớ sắp yêu hơi bị khó yêu ấy nhé! Mấy bạn chỗ tớ hay có câu “Just give me a try, and double die”, ngẫm lại thấy thật sự chuẩn cơm mẹ nấu. Mỗi lần tớ nghe theo tiếng gọi của #Họa mỹ nhân nhà tớ thì kiểu gì cũng tử trận thê thảm, mà lần này cũng không ngoại lệ. Lúc “chưa yêu”, tớ cũng mơ mộng nhiều lắm, mơ về những màn cung đấu, gia đầu hoành tráng, mơ về tình yêu ngọt, sủng của Hầu gia. Thế rồi, lúc tớ quyết định “theo đuổi”, đợi tớ nơi ấy lại là một bữa tiệc vô cùng thịnh soạn, với một món chính duy nhất là thịt. “Thịt” everywhere, lại còn được 360 độ chế biến, sắc vị ngập tràn, đảm bảo khiến bạn ăn đến chảy máu mũi. Hầu gia nhà tớ trong một lần trở về tờ biên cương, lúc đi qua Tây Sơn biệt viện tình cờ gặp được mỹ nhân. Chu Ninh Hầu vốn định trộm hương, nào ngờ lại trộm đúng phu nhân nhà mình. Cũng nhờ cái lần tình cờ “ăn vụng” này, khiến Khương Dực phát hiện, hóa ra vị phu nhân đoan trang, mẫu mực của hắn thực ra lại “hấp dẫn” như vậy, không những khiến hắn ăn hoài không chán, mà còn khiến hắn nổi lên ham muốn chinh phục cùng giữ lấy. Sau đó à, tất nhiên là công cuộc “trọng trấn phu cương” của hầu gia. Thời gian: bất kể đêm ngày Địa điểm: đa dạng, phong phú Phương pháp: càng biến thái, càng kích thích ***************** Như đã giới thiệu, “Hầu gia, đợi đã” gắn mác 22+ nên đương nhiên là nội dung truyện chủ yếu là H, bối cảnh đơn giản, xoay quanh hai nhân vật chính Khương Dực - Dung Hoa. Tuyến nhân vật phụ hạn chế, tiểu tam, tiểu tứ còn chưa kịp xuất hiện đã biến mất, nhanh như cách Ariana hủy show ở Việt Nam. Đám thị thiếp của nam chính chưa kịp lên sàn đã bị hầu gia đóng gói trả về nơi sản xuất. Mặc dù Dung phu nhân hoàn toàn không phải đối phó với đám “tri kỷ” của hầu gia nhưng nội việc làm sao “hầu hạ” phu quân cũng khiến nàng đau cả đầu. Chu Ninh Hầu - Khương Dực trong mắt người ngoài thân phận bất phàm, quân kỷ nghiêm minh, đối đã hòa nhã. Nhưng chỉ có Dung Hoa mới biết, Khương Dực kia là tên mặt người dạ thú, vô pháp vô thiên, đã biến thái lại còn thích lật lọng. Hắn vốn chẳng để thứ gì vào mắt, đối với hắn, không có thứ khiến hắn sợ hãi, chỉ có thứ hắn muốn chinh phục. Mà vừa vặn, phu nhân của hắn lại là một trong những thứ đó. Chu Ninh hầu phu nhân - Dung Hoa từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu, so với công chúa càng được sủng ái hơn. Nàng đoan trang, cao quý, thông tình đạt lý, hiểu lễ nghĩa. Nàng hiểu rõ tính tình phu quân, cũng biết phải ngụy trang thế nào để ngồi vững cái ghế Chiêu Ninh hầu phu nhân này. Nàng vốn che dấu rất tốt, thế nào lại chỉ vì một lần đi tắm ôn tuyền, bị Khương Dực phát hiện ra dáng vẻ thật, sau đó, tất nhiên là những tháng ngày bị hầu gia chỉnh đến “chết đi sống lại”. Bản thân tớ cho rằng, viết truyện sắc hoàn toàn không đơn giản bởi tác giả phải thể hiện được tính cách nhân vật trong khi vẫn phải đảm bảo độ hot của truyện. Thế nên, nghiêm khắc mà nói, “Hầu gia, đợi đã” chỉ làm tốt được bảy phần, ngoài độ nóng thì tính cách nhân vật chưa thực sự rõ nét. Anw, với một đứa ôm tâm tư sắc nữ như tớ thì “Hầu gia, đợi đã!” về cơ bản có thể thỏa mãn tớ. Tớ phải nhấn mạnh một lần nữa, “Hầu gia, đợi đã” không dành cho các bé mầm non mới nhú. Nếu em chưa mười tám, mời cách xa hố này, nếu bé đã bước qua tuổi tiền mãn teen, thích thịt, thích kích thích, vậy còn chờ gì nữa, xách ba lô và hét lên “Hầu gia, đợi đã!” ngay thôi. Review by #Gian_Thần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Hầu Gia, Đợi Đã! của tác giả Tình Phương Hảo.
Bước Nhầm Đường Ngay - Tô Du Bính
Hắn đã chết cùng với thân phận một trùm băng đảng xã hội đen. Hắn lại đang sống trong thân phận của một người cảnh sát quèn. *** Lăng Bác Kim mơ màng ra khỏi phòng, “Sư phụ?” Thường Trấn Viễn đứng lên, “Đánh răng rửa mặt xong ra ăn cháo đi.” Lăng Bác Kim gãi đầu, “Sư phụ, sao tối qua em ngủ ở tầng dưới vậy?” Mời các bạn đón đọc Bước Nhầm Đường Ngay của tác giả Tô Du Bính.
Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp - Tô Du Bính
Viên Chính Kiến qua vô số lần kinh nghiệm của mình khi thấy tiểu biểu đệ Vu Lâm dùng vẻ mặt đó nói chuyện thì nhất định không được nghe. Qủa nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Vu Lâm đã nói một câu làm nước canh trong miệng Viên Chính Kiệt chảy hết lại bát canh vừa múc. "Đại ca, em đã tìm thấy bà xã của mình" "..." *** “Đây là…” Đường Văn Diệp nhớ tới kết cuộc của Nàng tiên cá, sắc mặt trắng bệch. “Hẳn ngươi vẫn nhớ kết cuộc của câu chuyện này?” Tiếng cười khủng bố kia chuyển sang trầm thấp, tràn đầy dụ hoặc, “Chỉ cần hắn giơ chủy thủ, đâm vào ngực ngươi, vậy là hắn là có thể được cứu rồi.” Sắc mặt Đường Văn Diệp từ trắng thành đen. “Bất quá cơ hội được chia đều. Nếu ngươi cầm chủy thủ đâm vào ngực hắn… Ngươi liền có thể trở lại thế giới hiện thực.” Trở lại thế giới hiện thực?   Mời các bạn đón đọc Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp của tác giả Tô Du Bính.
Kẻ Hai Mặt - Lục Manh Tinh
Nếu như nói Lâm Tẫn Nhiễm là “kẻ hai mặt” thì có chút không công bằng với cô. Bởi vì danh xưng này mang nghĩa xấu nhiều hơn là nghĩa tốt, mà Lâm Tẫn Nhiễm thì không xấu.   Cô thực sự có hai mặt, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Diện mạo của Lâm Tẫn Nhiễm bây giờ có được là do trải qua không biết bao nhiêu cuộc giải phẫu mới có thể thành hình và cũng không hề giống như lúc đầu. Trận động đất năm đó lấy đi của cô tất cả, khuôn mặt, gia đình và thân phận.    Nhưng không chỉ có thế. Đừng nói đến một gương mặt đã qua nhiều lần phẫu thuật có bao nhiêu cứng nhắc, quả thật Lâm Tẫn Nhiễm cũng có một trái tim lạnh lùng giống như vậy. Cô là một nữ bác sĩ xinh đẹp và giỏi giang, nhưng đồng thời cũng là một bông hồng tuyết đầy gai nhọn. Cô đối với ai cũng là một mặt thờ ơ, vô cảm. Không phải là thực sự vô cảm, chỉ là sợ bị tổn thương thêm một lần nữa.   Giống như một vết thương đã kết vảy, bề mặt thô ráp và cứng cỏi, nhưng bất cứ lúc nào bị cạy mở cũng có thể đầm đìa máu tươi. Lâm Tẫn Nhiễm mang theo một vết thương như vậy, gặp lại Chu Chính Hiến.   Bởi vì đã thay đổi diện mạo và thân phận, hiển nhiên Chu Chính Hiến không nhận ra cô. Tất cả chỉ là cảm giác, có chút quen thuộc, có chút hoài niệm.   Cho dù Lâm Tẫn Nhiễm vô cùng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật vẫn là Chu Chính Hiến là người duy nhất có thể chạm vào vết thương khó lành của cô. Tai nạn năm đó lấy đi tất cả của Lâm Tẫn Nhiễm, bao gồm cả một phần tình cảm non nớt của một cô bé chưa kịp thành hình.   Chu gia là một gia tộc lớn, quy củ khắc nghiệt đến nỗi ai bước vào nhà họ cũng phải đổi tên. Năm Chu Nhiên 12 tuổi theo cha mình đến đó, trở thành một phần của gia tộc, cũng gặp được Chu Chính Hiến của năm 19 tuổi.   Đương nhiên khoảng cách 7 tuổi không bao giờ là vấn đề, nhưng ngay tại thời điểm đó, Chu Chính Hiến cảm thấy mình không thể biến thái đến độ có tình cảm với một cô bé con, thế nên anh đành gắng gượng xua đuổi thứ tình cảm đó đi, cho đến khi anh đau đớn nhận ra, tất cả đã muộn. Cô bé mà anh hết lòng yêu thương chăm sóc, cô bé mà anh chờ vẫn chưa kịp lớn ấy, đã vùi thân mãi mãi trong trận động đất nặng nề đó.   Chu Chính Hiến mang theo di chứng cả thể xác và tinh thần, sống cho đến ngày gặp được Lâm Tẫn Nhiễm. Anh vốn tưởng rằng mình sẽ chẳng thể buông bỏ được quá khứ để tiếp nhận hiện tại hay tương lai, bởi vì cô bé của anh là duy nhất.   Thế nhưng, khi gặp được Lâm Tẫn Nhiễm, anh không hề nghĩ rằng mình lại có thể một lần nữa mở rộng trái tim. Bởi vì hai người này quá khác nhau. Nếu như Chu Nhiên là một cô bé vô cùng đáng yêu và ấm áp thì Lâm Tẫn Nhiễm lại là một cô gái lạnh lùng và đôi khi hơi tàn nhẫn. Thế nhưng Chu Chính Hiến chẳng hiểu vì sao mình lại bị cuốn hút như vậy, cho đến khi anh quyết định bày tỏ lòng mình với cô.   Chỉ có điều, anh không bao giờ ngờ được, hơn ba mươi năm cuộc đời, anh lại có thể cố chấp đến nỗi yêu cùng một người con gái, nói đúng hơn là hai phong cách khác nhau của cùng một cô gái.   Người bất ngờ không chỉ có mình anh. Ngay cả Lâm Tẫn Nhiễm phong bế nửa đầu cuộc đời mình cùng với thân phận Chu Nhiên kia cũng không ngờ, bản thân cô trải qua sinh tử, chết đi sống lại rồi cũng vẫn không thể thoát khỏi lưới tình của anh.    Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng, Lâm Tẫn Nhiễm như vậy là quá lạnh lùng. Nhưng có ai hiểu được nỗi đau mà cô phải trải qua lúc đó? Với gương mặt dập nát và thi thể em gái mình trong tay, cả người cha máu mủ kia nữa, dường như cả thế giới trong một khắc sụp xuống đó, đã chôn vùi tất cả sự ấm áp vốn có của một cô gái.   Để tự bảo vệ mình, Lâm Tẫn Nhiễm buộc bản thân phải sống khác đi, sẽ không yêu thương ai quá nhiều, như vậy sau này có chia ly cũng sẽ không đau đớn đến vậy. Cho nên cô vẫn luôn giữ thái độ xa cách với Chu Chính Hiến, mặc kệ trái tim đã đập điên cuồng vì anh.   Nhưng có lẽ vì đã từng đánh mất một lần, Chu Chính Hiến vô cùng trân trọng lần hội ngộ này. Anh dùng hết mọi kế sách từ bá đạo nhất cho đến ấu trĩ nhất, cũng quyết kéo cô về bên mình một lần nữa. Thế nên, người của Chu gia và người ở bên cạnh Lâm Tẫn Nhiễm thường xuyên được chứng kiến cảnh tượng như thế này: người đẹp lạnh lùng bị người đàn ông độc thân hoàng kim trêu chọc đến nỗi mặt đỏ bừng, một người vốn không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài như cô lại không hề kiêng nể gì mà “chỉnh” anh giữa đám đông.   Nhưng mà Chu Chính Hiến lại vô cùng hưởng thụ cảm giác này. Anh thích cô như thế, thể hiện những cảm xúc chân thật với anh, sống động như cô bé ngày xưa của anh. Quan trọng nhất là, anh để cô “chỉnh" trước mặt mọi người, đến tối về anh sẽ có lý do “chỉnh" lại cô ở trên… chỗ nào đó chỉ có hai người.   Đến cuối cùng, cho dù cô là Chu Nhiên hay Lâm Tẫn Nhiễm cũng không còn là quan trọng nữa rồi, vì đều là người con gái mà Chu Chính Hiến anh yêu sâu đậm.   Mà chính bản thân của Lâm Tẫn Nhiễm cũng hiểu rõ một điều, cho dù cô mang thân phận nào, sống theo phong cách nào, cô cũng chỉ trao trọn con tim mình cho một người duy nhất là anh.   Câu chuyện về một con người với hai thân phận trái ngược nhau, cùng với tình yêu bị vùi lấp, những hiểu lầm đáng tiếc và tình cảm gia đình quý giá, “kẻ hai mặt" Lâm Tẫn Nhiễm cuối cùng đã tìm được người chữa lành vết thương cho cô. Chu Chính Hiến với sự kiên định, vượt qua quy củ của dòng tộc, bảo vệ cô gái không “môn đăng hộ đối" mà mình đã yêu từ những ngày tháng bên nhau đầu tiên.   Còn có tình cảm mơ hồ của một cậu bé cố chấp lớn lên, cùng với rất nhiều góc khuất của cuộc sống, nhưng đến cuối cùng, khi một lần nữa cảm xúc được tái hiện, mọi người đều vỡ lẽ ra rằng, thực ra, còn sống mới là quan trọng nhất.    Chỉ khi chúng ta còn tồn tại, cho dù là dưới bất cứ dáng vẻ nào, thì trái tim còn đập mới có thể chứa đựng tình yêu. Review by #Lâm Phi - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Sau trận động đất ở Vân Nam, Chu Chính Hiến phải nghỉ dưỡng hơn nửa năm, Lâm Tẫn Nhiễm lo lắng cho cơ thể của anh nên không màng ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc anh. Điều đơn giản phải nói tới là cô trực tiếp ở trong phòng của anh dưới con mắt của tất cả mọi người Chu gia, chung giường chung gối với anh. Không ai dám nói gì, cũng không ai dám thảo luận, bởi vì ngay cả Hoắc lão phu nhân cũng chỉ nhìn mà không nói gì. Tóm lại... Mọi người ngoại trừ khiếp sợ ra còn rất kinh ngạc, nhất là mấy người phòng y tế đã từng là đồng nghiệp của Lâm Tẫn Nhiễm, bọn họ đều có vẻ mặt đầy mờ mịt. Hóa ra bên cạnh mình là phu nhân tương lai, haizzz... Hối hận vì đã không nịnh bợ đúng chỗ! Sau này, Chu Chính Hiến và Lâm Tẫn Nhiễm kết hôn theo như mong muốn của mọi người, bọn họ đặc biệt chậm rãi tận hưởng tuần trăng mật, cũng thuận tiện để lại một hạt giống trong tuần trăng mật. Có lẽ vẫn có người còn ấn tượng, có một khoảng thời gian ngắn Hoắc lão phu nhân luôn muốn Chu Chính Hiến cưới vợ, bà còn nói với tốc độ không nhanh không chậm này của Chu Chính Hiến, có khi Chu Thời Uẩn có con rồi mà anh vẫn chưa có tí động tĩnh nào. Mà bây giờ Hoắc lão phu nhân thấy khá mất mặt. Nhưng mà việc mất mặt này làm bà rất vui. Chu Chính Hiến và Lâm Tẫn Nhiễm không giống với Chu Thời Uẩn và Tô Căng Bắc, hai người kia phải sau khi kết hôn nhiều năm mới có con, mà Chu Chính Hiến và Lâm Tẫn Nhiễm vừa kết hôn đã có con, tốc độ cực nhanh làm cho Chu Thời Uẩn hận không thể bế Tô Căng Bắc về phòng từng giây từng phút một. Con đầu lòng của Chu Chính Hiến và Lâm Tẫn Nhiễm là con trai, vốn đã có Triêu Triêu là thằng nhóc yêu quái, bây giờ có thêm một đứa con trai nữa, có thể thấy, sau này Chu gia sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Khi đứa bé còn chưa đầy một tuổi, Chu Chính Hiến bế con trai sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan ra. Về sau anh càng ngày càng cảm thấy không đúng, rõ ràng là sinh con trai nhưng tại sao lại có cảm giác sinh ra một tình địch nhỉ??? Sau khi công việc của Lâm Tẫn Nhiễm đi vào quỹ đạo thì càng ngày càng bận rộn, mà khi cô về nhà thì luôn dính lấy con trai, dạo này đều chơi với đứa con trai năm tuổi, dường như không thèm quan tâm đến anh Chu Chính Hiến rất bất mãn, vì vậy có một ngày khi cô vừa về nhà đã chặn cô lại, "Nhiễm Nhiễm, em nhớ hôm nay là ngày gì không?" "Hôm nay?" Lâm tẫn Nhiễm dừng một chút nhưng không nghĩ ra được, "Là ngày gì?" "Vậy mà em cũng không biết?" Chu Chính Hiến véo mặt cô, "Ngày quan trọng như vậy chúng ta phải ra ngoài ăn cơm, chỉ hai người chúng ta." Lâm Tẫn Nhiễm không hiểu, "Vậy hôm nay là ngày gì?" Chu CHính Hiến ho một tiếng, "Là ngày... chúng ta hôn nhau lần đầu." Lâm Tẫn Nhiễm: "..." "Làm sao vậy, anh thấy ngày này rất đáng kỷ niệm." Đối diện với biểu cảm im lặng của Lâm Tẫn Nhiễm, Chu Chính Hiến vẫn nghiêm túc, "Đi thôi, anh chở em đến một nơi." Lâm Tẫn Nhiễm ngăn cản anh, "Này này, đợi tí, để em đi xem Thụy Thụy trước đã." "Không cầm xem, bây giờ đã đến giờ ăn cơm tối, có lẽ thằng bé đã được đến phòng ăn rồi." Lâm Tẫn Nhiễm "À" một tiếng, "Vậy thì thật tốt, chúng ta không ăn ở nhà thì cũng phải nói cho mọi người một tiếng." Nói xong cô đi về phía phòng ăn, Chu Chính Hiến nhíu mày, không muốn để cho cô đi vì nếu gặp thằng bé kia thì cô sẽ không muốn đi nữa. Gần đây Chu gia ăn cơm rất đúng giờ, tất cả mọi người tập trung lại cùng nhau ăn. "Ôi chị dâu, chị về rồi à?" Mấy ngày nay Thiệu Tố Oánh ở nhà, cứ nhìn thấy Lâm Tẫn Nhiễm liền tới bắt chuyện, sau đó bày ra biểu cảm dễ thương, "Ôi, Thụy Thụy rất nghe lời, em cho thằng bé ăn cơm nó cũng ăn, không kén ăn tí nào." "Cô nhỏ à, thật ra cô không cần đút cơm cho cháu đâu, tự cháu ăn được." Đứa bé năm tuổi chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nói. Thiệu tố Oánh cười như được mùa, "Do cô coi thường cháu à, được rồi được rồi, cô không đút, cô không đút nữa nhé." "Chính Hiến, Tẫn Nhiễm, hai đứa cũng ngồi xuống ăn cơm đi." Hoắc lão phu nhân lên tiếng. "Không được, hôm nay bọn cháu có việc phải ra ngoài ăn." Chu Chính Hiến nói. Đứa bé nghe xong lập tức nhìn sang Lâm Tẫn Nhiễm, "Mẹ ơi mẹ đi đâu vậy?" Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, cô đi đến trước mặt thằng bé phủi mấy hạt cơm xuống, "Không biết, hỏi cha con đi." "Con cũng muốn đi, con cũng muốn ra ngoài ăn cơm." Thằng bé lập tức buông đũa xuống, dùng đôi mắt đáng thương nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, "Ăn cái gì ngon đi mẹ, ăn cái lẩu xiên que lần trước mình đúng không ạ?" "Khụ khụ!" Lâm Tẫn Nhiễm liếc mắt nhìn con trai, cái này không thể nói lung tung, việc cô bí mật dẫn thằng bé đi ăn "Thực phẩm rác rưởi" sao có thể để cho người khác biết được? Thằng bé lập tức hiểu ý, vì vậy thấp giọng nói, "Mẹ à, mẹ và cha đi ăn vụng đồ ăn ngon không thể không dẫn con đi." Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng mọi người ở đều nghe thấy, bà cụ nhìn thằng bé đang khẩn trương cười rộ lên. Mời các bạn đón đọc Kẻ Hai Mặt của tác giả Lục Manh Tinh.