Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Mồi

Điều đầu tiên tôi muốn nói với các bạn, đó chính là tôi thích bộ truyện này. Cực kì thích ư? không, chỉ là thích mà thôi. Cảm giác ban đầu của tôi khi đọc câu chuyện này chính là một kiểu gia đình hiện đại, gia đình kiểu mẫu dược công thức hoá giữa cuộc sống bon chen hiện giờ. Mặc dù từ lần đầu gặp anh đã nhận ra tình huống của cô có chút vấn đề. Nhưng anh vẫn dựa theo cảm giác của mình, cô là đối tượng thích hợp; dựa theo cảm tình của mình, anh thích cô. Vì vậy, anh đã cưới cô. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đó đã là lẽ thường. Cho dù không có tình yêu, cũng nương theo tình dục và mong muốn thoả mãn nhu cầu của bản thân. Họ ở cạnh nhau ba năm, ba năm như một người bạn cùng chung chăn gối. Ban đầu cảm tình chưa sâu, thì đó là nghĩa vụ. Nhưng con người, dễ sinh tình, thời gian chừng đó dần dà khiến họ trở nên không thể tách rời nhau. Bạn nghĩ tôi đang đề cử truyện ư? không, tôi chỉ đang viết, tôi viết về những cảm xúc mỗi khi tôi đọc một câu chuyện làm cho tôi xúc động, bạn biết đó, thói quen mà thôi. Tôi thích tác giả này, từ câu chuyện anh chàng nhà quê thâm tình, trai của Hắc Khiết Minh đều là mãnh nam, bạn tin tôi đi, họ đều là mãnh nam đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ có đủ đặc thù kĩ năng chống lại kẻ thù, họ có đủ sức manh để bảo vệ người mình yêu, và họ cũng có đủ đau thương để hòa nhập với bạn tình của họ. Trai của Hắc Khiết Minh không một ai may mắn cả, gái của Hắc Khiết Minh cũng chẳng tốt gì hơn. Hắc Khiết Minh viết rất thực tế, viết rất trần trụi, chứ không toàn một màu hồng như đa số các truyện ngôn tình khác. Nhưng tất cả tác phẩm của Hắc Khiết Minh đều thu hút tôi một cách lạ thường, đến nỗi, tôi không hề dám lướt vì sợ bỏ qua từng chi tiết nhỏ nhất đã được tác giả tỉ mỉ lồng ghép vào đó. Tác phẩm của Hắc Khiết Minh không dành cho mọi người, mà phải nói… Rất kén người đọc! Bạn yêu thích trinh thám thích kiểu kể chuyện thực tế theo kiểu truyện Tây bạn mới có thể ‘nuốt’ nổi tác phẩm của bà ấy. Cái tôi thích nhất là tình cảm gia đình của Hắc Khiết Minh, đủ chứng tỏ câu, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, khi mạnh khỏe, mỗi thành viên đều là cá thể riêng có trí óc và sự sống riêng của bản thân, nhưng khi yếu đuối hay gặp chuyện thì không còn là cá thể nữa mà nó đã biến thành tập thể. Đại gia đình của họ rất đặc biệt, đủ ngành nghề từ FBI, CIA, Siêu trộm, tội phạm, thiên tài lẫn nhà khoa học điên cũng đều có mặt, nhưng…. Điểm chung của họ là rất cưng vợ, rất sủng vợ, rất yêu vợ. gái của Hắc Khiết Minh không hề yếu đuối bạn nhé, gái của Hắc Khiết Minh đủ kĩ năng để bảo vệ bản thân và người nhà. Nhưng không là nữ cường nhân mà vẫn cần một vòng tay che chở từ người đàn ông của mình. Câu chuyện tôi sắp giới thiệu với bạn vẫn là một tác phẩm của Hắc Khiết Minh, cưới nhau theo công thức, xem mắt, ăn cơm, xem phim, hôn nhau và cưới nhau. 3 năm, hơn một ngàn ngày chung sống, ai nấy đều giữ cái tôi của riêng mình, cô có bí mật của cô, anh có tâm sự riêng của anh, đến khi xảy ra chuyện, họ lại không giống như những chú chim cùng rừng gặp nạn mạnh ai nấy chạy, mà họ lo lắng cho nhau, dùng chính bản thân làm con mồi dẫn dụ địch nhân để bảo vệ người quan trọng với họ Bạn đọc kĩ, người quan trọng chứ không là người yêu, bởi, với họ, người kia, hơn cả tình yêu, hơn cả tính mạng của chính bản thân họ, thậm chí, khi có động tĩnh, đều đầu tiên họ làm trong vô thức, đó là đứng ra chắn trước mặt người yêu. Gian khổ nào rồi cũng sẽ qua, khó khăn nào rồi cũng sẽ giải quyết, những kẻ có sở thích quái dị lắm tiền nhiều của, dung con người để tiêu khiển, lấy nỗi đau khổ bất lực của người khác làm thú vui thì cũng sẽ có sự trừng phạt riêng dành cho họ, nhưng những nhân vật của Hắc Khiết Minh lại sống động, chân thật. như những hình ảnh ngoài đời, đọc đến đoạn cuối tôi cứ mãi ước ao: Giá như nó đừng kết thúc, bởi nó quá ngọt, quá chân thực, quá đời thường. Làm ta có thể nhìn thấy một phong cảnh bình yên của quê nhà, ấm áp, ngọt ngào, đông đúc, cũng ồn ào nhưng lại tràn đầy tình yêu thương. Tôi sẽ edit lại tất cả hệ liệt của bà ấy, tuy nhiên bạn biết đó, tôi lười TvT, vì lười nên tôi sẽ quăng nó vào VIP, khi nào hoàn hẳng đưa ra, vậy ít cảm thấy áy náy hay tội lỗi hơn. *** Văn án Thượng bộ  Cô cần kết hôn! Cần phải có một người đàn ông đứng ở bên cạnh. Nhưng cô lại không có thời gian chậm rãi tìm đối tượng, cũng không hề có khát vọng gì ở tình yêu. Mai mối, đó chính là cách tốt nhất và nhanh nhất để cô có chồng. Tuy rằng anh ta không phải bạch mã hoàng tử, không có gia tài bạc triệu, đầu cũng không thông minh. Nhưng người đàn ông này gần như phù hợp với tất cả điều kiện của cô, hơn nữa anh ta là người tốt, quan trọng nhất đó chính là anh ta chịu cưới cô…. Từ sau khi gặp anh, tất cả những chuyện của cô đều không còn đi theo kế hoạch đã được lập sẵn của cô nữa. cô vốn nghĩ rằng kết hôn rất đơn giản, cô có thể hòa nhập được, không cần tình yêu, xem hôn nhân như một lá bùa hộ mệnh, để cô có thời gian bình yên mà sống. Ai có thể ngờ, anh ta thật sự xem cô là một người vợ chân chính, muốn cùng cô nắm tay nhau đi đến hết đoạn đường đời. Trong những tháng ngày lo toan muối, tiêu, đường, gạo, dầu, mè của cuộc sống, người đàn ông đó đã vụng trộm vượt qua sự phòng bị của cô, lặng lẽ chiếm lấy trái tim cô….. Bởi vì anh đối xử với cô quá tốt, nên cô mới không thể kiềm chế để đối xử tốt lại với anh, và rồi, cô đã rơi sâu vào trong đó. cô rất khát khao được sống những ngày bình thường, sống những ngày tháng ấm áp với anh. Nhưng ông trời lại cương quyết không chịu thành toàn cho khát vọng của cô, không muốn cho cô một con đường sống Khi cơn ác mộng cũ lại tìm đến cửa, cô phải phá hủy tất cả để chạy trốn lần nữa Tất cả những giấc mộng chung đôi với anh, bên anh cả đời, đều sẽ hóa thành không…… Hạ bộ  Anh muốn kết hôn! Muốn khi về đến nhà có một người chờ anh ở đó. Nhưng anh lại lười tốn kém thời gian để yêu đương, cũng không hề có khát vọng gì vào tình yêu. Mai mối là cách nhanh nhất để anh có thể tìm được cho mình một người vợ. 3 năm, hơn một ngàn ngày ở chung, chứng minh cô là một người phụ nữ rất tốt Cô giúp anh giặt quần áo nấu cơm, quét dọn, dành dụm tiền, chăm sóc anh từ đầu đến chân. Anh biết, mình rất may mắn mới có thể lấy được người vợ tốt như cô. Anh vốn nghĩ, hôn nhân rất đơn giản, anh thích cô, nên mới lựa chọn cô. Trong cuộc sống hai người khá là đồng quan điểm, bấy nhiêu cũng để sống bình an qua ngày. Anh không quan tâm cô đang thiết lập giới hạn vô hình, không cho anh đến gần cô, hiểu cô. Thẳng đến khi anh kinh hoàng phát hiện, bấy nhiêu đó là không đủ, anh khát vọng đước đến gần cô hơn, thu hút sự chú ý của cô hơn. Bởi vì cô thật lòng với anh, nên anh đã động tâm. Bởi vì cô đối xử tốt với anh, nên đã làm anh bắt đầu để ý đến cô. Lại không nghĩ người phụ nữ chết tiệt này lại quật cường như thế, làm thế nào cũng không chịu dựa vào anh. Còn muốn anh thả cô tự do, thậm chí nói chưa bao giờ từng xem mình là bà xã của anh…. Review Con mồi – Hắc Khiết Minh Điều đầu tiên mình phải nhắc nhở mọi người nam nữ chính không sạch nhé. Bạn nào không thích có thể bỏ cuộc chơi. … Con mồi – Hắc Khiết Minh là một truyện rất đặc biệt. Cưới trước yêu sau đã không còn là đề tài mới lạ trong giới ngôn tình nhưng lúc đọc truyện này mình vẫn thấy vô cuốn hút. … Nam nữ chính đều không phải là trai xinh gái đẹp. Họ không thu hút lẫn nhau vì ngoại hình, điều kiện giàu sang. Nếu hình dung cuộc sống của họ, chính là khách trọ cùng nhà. Ai cũng mang trong mình những bí mật riêng. Ai cũng muốn giấu nó đi mà sống qua ngày. … Nhưng, như người ta đã nói, thời gian sẽ hàn gắn mọi thứ. 3 năm – hơn 1000 ngày sớm chiều chung đụng. Có là đá thì cũng sẽ bị nước bào mòn huống chi là người. … Họ từng bước, từng bước dung nhập vào cuộc sống của nhau. Cô đã từng ích kỷ, chỉ muốn lấy anh làm tấm chắn. Nhưng rồi anh bồng chốc thành người quan trọng nhất cuộc đời cô. Cô muốn bỏ đi tất cả nỗi sợ để được bên anh, cùng anh có 1 gia đình hoàn chỉnh. … Nhưng – lại chữ nhưng nghiệt ngã ấy. Kẻ thù của cô tìm đến đúng lúc cuộc sống của họ viên mãn nhất. Cô bắt buộc tự tay thiêu đi căn nhà trọ họ nỗ lực vun đắp, cắn răng rời khỏi anh – người đàn ông cô đã yêu thương sâu sắc. … Phân đoạn mà mình cảm động trong truyện chính là đây: Khi chạy trốn khỏi kẻ thù, trong khoảnh khắc nguy nan mà chỉ cần lơ là 1 chút là mất mạng. Cô vẫn nhớ đến anh, muốn lưu lại một chút ký ức về anh trước khi rời khỏi đất nước này. Vậy nên: … ” Chờ cô tỉnh táo lại, cô nhận ra mình đứng trước trạm xe buýt, một chiếc xe bus chậm rãi chạy đến, cô nhận ra số xe ấy, chiếc này xe này sẽ đi qua công trường của anh. Điều này thật ngu ngốc. Cô không nên làm như vậy, nhưng cô muốn gặp anh, rất muốn được nhìn thấy anh, trước khi rời đi được nhìn thấy anh một lần nữa, chỉ liếc mắt một cái là đủ rồi. Xe bus dừng lại trước mặt cô, mở cửa, không khí lạnh trong xe tràn ra ngoài, giống mời gọi cô bước vào. Giống như đang mộng du, cô đi tới, ở hàng ghế thứ hai từ cuối lên ngồi xuống. Xe bus chạy về phía trước, dừng lại rồi lại đi tiếp, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy tòa nhà đang thi công, thấy cần cẩu anh thường làm việc trên, còn có phòng thao tác nho nhỏ kia nữa. cô kỳ thực không biết anh có đang ở trên đó hay không, không chừng anh căn bản không có đi làm, cô đốt đi tài sản của anh, tất cả những thứ cô từng giúp anh chọn lựa. Nhưng đời người vẫn sẽ tiếp tục, không phải sao?” ” Cô tám phần là điên rồi, nhưng cô không thể khống chế bản thân. cô ở một chỗ khác xuống xe, đi đến đối diện, lại ngồi lên một chuyến xe khác hướng tới công trường của anh. cô lặp đi lặp lại hành động này, một điều vô nghĩa, cô không nhìn thấy anh, không có khả năng thấy được, nhưng cô cuộn mình lại trong không khí lạnh buốt của xe buýt, lại một lần nữa để xe chở cô tới gần, rồi lại rời đi. Sẽ không có vấn đề gì, cô sẽ không xuống xe ở địa điểm ấy. Dù sao cũng không có ai biết, dù sao cũng không có ai hiểu được, hơn nữa cô đang di chuyển, vẫn luôn di chuyển, cô không có dừng lại, không có phá đi quy luật đào thoát. Cô không có. Nhưng là, từng giây trôi qua, hơn mười bốn tiếng giảm xuống thành mười ba, rồi thành mười, sau đó còn tám tiếng, sáu tiếng… Bầu trời chậm rã tối đi. Mọi người sắp bắt đầu tan tầm, cô không tự chủ đến gần cửa sổ, ngồi thẳng lên, tay nắm lấy chiếc di động được lấy ra từ trưa, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì, đúng năm giờ, cô ấn xuống nút nguồn của điện thoại di động. Điện thoại năm ngày không mở, màn hình dần sáng lên, hiện lên thông báo một trăm cuộc gọi nhờ, trung bình qua mấy tiếng sẽ lại có một lần. anh gọi. Cố định, quy luật, kiên trì, cứ qua một tiếng, nhất định sẽ gọi một lần. Dường như anh biết cô không vứt chiếc di động này đi, giống như hiểu được cô nhất định sẽ giữ lại nó, hốc mắt cô không khống chế được nóng lên. Ba ngày trước, anh bắt đầu gửi tin nhắn cho cô. cô biết cô không nên xem, nhưng cô vẫn muốn nhìn, cô muốn biết anh nói gì, anh có khỏe không, anh có ghét cô hay không? cô nín thở, mở tin nhắn ra, trong đó chỉ có một dòng chữ. Vợ à, em đã ngủ chưa? Chỉ có một câu nói này, không hơn. cô còn tưởng mình nhìn lầm, không nhịn được kiểm tra rồi một chút thời gian cùng viết kì, đó là hắn ba ngày trước truyền không sai. cô hoảng hốt kiểm tra tin nhắn tiếp theo. Trời sáng rồi, anh đói bụng quá. Chỉ vỏn vẹn một câu như thế. không có hoang mang phẫn nộ, không có không hiểu trách cứ, không luân phiên chất vấn. cô kéo xuống xem tiếp, phát hiện các tin nhắn của anh đều rất đơn giản, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, giống như người rời khỏi là anh, không phải cô, giống như cô mới đi công tác ở nơi khác. Hôm nay nóng qua, chỗ em thế nào?Trong nháy mắt, cô cho rằng anh điên rồi, bởi vì quá tức giận mà thần trí không rõ, nhưng cô vẫn không nhịn được xem tiếp. Vợ à, em biết phần mềm gián điệp không? cô biết, nhưng điện thoại của anh lỗi thời, không phải điện thoại thông minh, không thể cài đặt phần mềm ấy. Tiểu Phì nói anh nên cài đặt lại máy, sau đó em xem qua tin tức nào anh cũng sẽ biết. Ai là Tiểu Phì? Dường như nghe thấy nghi vấn trong lòng cô, tin nhắn tiếp theo trả lời câu hỏi của cô. Tiểu Phì là tình nhân bên ngoài của anh. Trong lòng cô đau thắt lại, lại nhìn đến dòng chữ tiếp theo. Gạt em thôi, cô ta không phải là người phụ nữ của anh, em mới là. cô khẽ cắn môi, nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô đọc tin nhắn tiếp theo của anh, bên trong chỉ có ba chữ, anh lặp lại. Em mới là. Cổ họng cô ngẹn lại, ngực thắt lại, không tự chủ xem tin nhắn tiếp theo, sau đó lại một tin, rồi lại một tin. anh không thích phần mềm kia, anh thích điện thoại đời cũ, điện thoại thông minh thật phiền phức —— anh đem ảnh chụp của em làm hình nền, hóa ra điện thoại của anh cũng làm thế được. Tối rồi, em đã ăn cơm chưa? Tiểu Phì nấu vịt hầm dưa chua cho anh ăn, nhưng em nấu có vẻ ngon hơn. Giống như ngoại trừ dưa chua và gừng còn có một vị gì khác, là cái gì vậy? Trời đã sáng, anh không ngủ được, em thì sao?anh trở lại công trường làm việc, em đang ở đâu? Em hãy phóng đạn tín hiệu đi, anh sẽ giống Batman lập tức tới bên em. Thôi em vẫn không nên đốt đạn tín hiệu, anh sợ em sẽ làm mình bị thương. Gió lớn quá, nghe nói sắp có bão, em có tìm được nơi nghỉ ngơi chưa? không đúng, chỗ anh có thể giữ lại em. Tin nhắn của anh liên tiếp, xen lẫn một vài cuộc gọi nhỡ, dường như mấy ngày nay, anh cũng không ngủ, luôn luôn tỉnh, lo lắng tới cô. Sau đó, cô nhìn tin nhắn thứ hai từ dưới lên, hô hấp nhất thời ngừng lại. Vợ à, anh nhớ em. Người đàn ông kia cho tới bây giờ chưa từng trực tiếp nói qua những lời này. cô ấn xuống tin nhắn thứ nhất. Rất nhớ em. cô đau lòng đến không thở nổi, nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi lên màn hình. Đột nhiên di động rung lên, một tin nhắn bỗng nhiên truyền tới. Cả người cô run lên, thiếu chút không cầm được nó. Rất nhớ em. Tưởng niệm mãnh liệt mênh mông, như thủy triều dâng lên, làm cho nước mắt cô rơi như mưa. Di động lại rung lên, hơn nữa còn vang lên tiếng nhạc chuông, anh gọi điện thoại tới. cô biết hiện giờ có rất nhiều người trong xe buýt tò mò nhìn cô, cũng biết anh ở ngay đầu điện thoại bên kia, chỉ cần tiếp cuộc gọi liền lập tức nghe được giọng nói của anh, nhưng cô không dám tiếp, cũng không cách nào từ chối nó, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt nhìn chằm chằm nó. cô rất nhớ hắn, cũng rất muốn anh, rất muốn rất muốn, nhớ tới mức cơ hồ có thể ngửi được hương vị trên người anh, dường như có thể cảm giác được anh ở ngay bên cạnh cô. Nắm chặt di động, cô cắn môi, im lặng khóc. Mặc dù mũ lưỡi trai che khuất mặt cô, mọi người cũng có thể từ đầu vai khẽ run của cô, cùng chuỗi nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuông, nhìn ra được cô đang khóc thút thít. Có lẽ bởi vì như thế, không ai mở miệng muốn cô nhận điện thoại. Sau đó, tiếng chuông ngừng bặt, không biết từ khi nào một người đàn ông ngồi xuống cạnh cô, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho cô.” Mình thật sự, thật sự rất thích nam chính Lã Kỳ Phong. Một người xứng đáng làm người yêu, làm chồng. Cũng đặc biệt yêu thích đại gia đình của Hồng Nhãn.   Mời các bạn đón đọc Con Mồi của tác giả Hắc Khiết Minh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian - Nhất Thế Hoa Thường
Truyện nằm trong hệ liệt: Trừu phong hhệ liệt, hiện tại đang có 3 truyện là: – Liệu dưỡng viện trực bá gian – Tướng quân, nhĩ đĩnh trụ (Tướng quân, ngài cố chịu đựng hay có tên khác là Long ngâm Cô khóc) – Giá thế giới phong liễu (Thế giới này điên rồi) *** Long Tuấn Hạo là một Vương gia, sau đó, cực kỳ bất hạnh xuyên đến hiện đại. Càng bất hạnh chính là, hắn xuyên vào thân thể của một người có vấn đề về tâm thần. Tiếp đó… Hắn phát hiện bản thân đang ở một nơi gọi là “viện an dưỡng”, mà theo như hắn quan sát mấy ngày nay —— Những người có cùng đãi ngộ như hắn ở đây… không có kẻ nào là bình thường. Chuyện này còn nhịn được thì có gì mà không nhịn được nữa!. Quyết đoán lật bàn, “Làm càn! Đám nô tài các ngươi định tạo phản phải không?! Tất cả lui xuống cho bản vương!” “Dạ dạ dạ, ngài là Vương gia, Vương gia cát tường, thỉnh an Vương gia, vậy… Vương gia ngài có thể uống thuốc trước không?” “…” Tiếp tục lật bàn, “Ta thật sự là Vương gia!” “Dạ dạ dạ, ngài là Vương gia, ai dám nói ngài không phải Vương gia, ta sẽ liều mạng với kẻ đó.” “…Các ngươi đủ rồi…” ... Mời các bạn đón đọc ​Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Nhữ Phu Nhân
Sống lại? Tiêu Tử Lăng đối mặt những ngày gian khổ nhất khi sắp đến mạt thế, ở mạt thế cũng không dễ sống a! o(╥﹏╥)o Vì tương lai có sinh hoạt tốt, phải ôm một cái đùi bự trước mới được. Mục tiêu của Tiêu Tử Lăng là nhìn chăm chú vào vương trong vương ở hậu kỳ mạt thế – Sở Chích Thiên, cố gắng làm một đàn em tin cậy đắc lực của anh ta, kỳ vọng lưng tựa đại thụ để hóng mát~ (≧▽≦)/ Thế nhưng, hoàn thành mục tiêu nhỏ nhoi này vì sao khó như vậy? o(>﹏﹏﹏﹏
Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
Câu chuyện xảy ra khi cả hai vị tổng tài kết hôn đã 7 năm, đột nhiên ông chồng sợ vợ bị đụng xe hư đầu óc, câu chuyện này liền biến thành câu chuyện về tổng tài thành thật + bá đạo mắc bệnh thần kinh… Tóm tắt sơ sơ của người chuyển ngữ – Cực Phẩm:  Trương Thần Phi (công) và Tiêu Tê (thụ) sống trong xã hội đã hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính. Trước đây, Trương Thần Phi luôn thành thật rất sợ bà xã nhưng từ sau khi tông xe thì thần kinh có chập chập một chút. Vấn đề là trước khi tông xe thì ảnh đang nghe đoạn giới thiệu của bộ tiểu thuyết nên ảnh lậm vào đó luôn. Bộ tiểu thuyết nói về bá đạo tổng tài cường ngạnh đoạt vợ cho nên ảnh nghiễm nhiên nghĩ mình là bá đạo tổng tài còn vợ mình là người ảnh cướp về =]]] Từ đó bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười xảy ra… ~~~ Lục Dã Thiên Hạc là một trong những tác giả mình rất thích. Chị ấy là tác giả của những bộ khá có tiếng như Thê vi thượng, Quân vi hạ, Tiên mãn cung đường, Hoàng thượng đừng quậy… Mình tình cờ biết được chị đang viết bộ này trong lúc đi kiếm phiên ngoại của Chước Lộc, một bộ khác của chị, cũng hay lắm đó. Lý do mình túm luôn bộ này là do đọc chương 1, xưng hô của Tiêu Tê với anh công là Trương đại điểu hay dịch sát là Trương chim bự =]]]]]]]] Đọc thêm tiếp mới thấy bộ này hài cute không thể tả nên nhảy hố luôn ~ Kim bài biên tập đề cử: Hai vị tổng tài kết hôn đã bảy năm, một lần tai nạn xe khiến cho tiểu công luôn sợ vợ bị tông hư đầu, từ nay về sau liền bước lên con đường tổng tài bá đạo mắc bệnh thần kinh. Trong trí não lưu trữ đủ loại tiểu thuyết, những tiểu thuyết này trở thành kịch bản biểu diễn mỗi ngày của tổng tài, tiểu kiều thê bất đắc dĩ phải ứng phó như thế nào đây? Tác giả dùng bút pháp hài hước thoải mái, miêu tả một câu chuyện cứ tưởng chừng như hoang đường nhưng thật ra lại thâm tình vô bờ bến. Đoạn hài hước trải dày đặc từng chương, giống như đang ngồi xem một cuộc biểu diễn tướng thanh, lúc nào cũng có những chi tiết khiến người đọc cười sặc sụa. Rất ít khi gặp được một tiểu thuyết hài hay như thế này, bất kể là bây giờ có hài lòng hay là chưa hài lòng, nhưng lúc đọc xong chắc chắn sẽ hài lòng. *** *Nội dung bên dưới có chứa các chi tiết spoil*   Thấy mác tác giả là mình cũng nhảy hố đọc ngay. Truyện không quá dài, hài hước dễ thương, Lúc mình đọc văn án còn tưởng là truyện mau xuyên nhưng hoá ra không phải. Bối cảnh trong truyện là hiện đại hoặc tương lai xa hơn một tí. Lúc này hôn nhân đồng giới đã là chuyện hợp pháp và rất bình thường. Khoa học kỹ thuật cực phát triển đã có bộ trí não trí năng đeo ở tay và cấy vào đầu. Câu chuyện kể về bạn công Thẩm Thần Phi bị tai nạn xe lúc đang đọc tiểu thuyết thế là đầu óc và trí não hơi bị chập mạch. Thẩm Thần Phi luôn nghĩ mình là nhân vật chính trong 1 câu chuyện và mọi chuyện xung quanh thì gán với các tính tiết trong truyện. Đây không phải mau xuyên hay gì nhé mà vì trí năng bị chập mạch nên trong trí năng có tận mấy trăm bộ tiểu thuyết. Cứ đi xong một chuyện thì lại tỉnh lại mấy ngày rồi lại đi tiếp sang một câu chuyện khác. Đây hoàn toàn không phải mau xuyên nhé. Nam chính vẫn có kí ức về những người khác, về cuộc sống bình thường chỉ là không phân rõ tình tiết truyện và hiện thực. Kiểu như máy tính chập mạch lúc được lúc không ý. Thế là cứ lúc chập thì diễn hết vai này đến vai kia trong các câu chuyện với bạn thụ. Từ đế quốc nguyên soái abo, hắc đạo rồi cha nuôi. Cứ diễn xong lúc hết chập mạch thì lại khóc lóc, còn dám xưng anh em với cha vợ trong lúc ảo tưởng là cha nuôi cơ mà =)) Thụ là một bạn trầm tĩnh trưởng thành chín chắn và rất yêu công. Thế nên khi công lên cơn chập thì cũng rất ngoan mà chiều theo công rồi biên ra một loạt lí do để sửa kịch bản. Như lúc công bảo đang mang thai, hôm sau thị mua 1 em kim mao về bảo sinh rồi con đây. Công tin thật, đặt tên cho con rồi ôm con đi ngủ. Cũng thông qua các vụ chập mạch này mà thụ biết thêm được nhiều bí mật về công, về tình cảm thầm mến của công từ tận cấp ba và rất cảm động. Cũng chính vì thế khi công bị lẫn lộn vào truyện em rất dễ tính mà chiều theo công. Các câu chuyện dễ thương, hài hước. Tác giả viết chắc tay. Mình đọc thấy thích công và thụ lắm. Công moe cực May cuối truyện công chế ra một cái phần mềm quét dọn trí năng thế mà mới xoá sạch được đống truyện và không bị chập nữa. Trong truyện cũng mô tả nhiều trường hợp giống công như một bé trai đang xem siêu nhân bị đèn rơi vào đầu thế là từ đó luôn nghĩ mình là siêu nhân cứu thế giới. Đánh giá: 4/5 *** Có cả phiên ngoại tác giả đăng trên cả weibo nữa nên nhớ đọc hết nhá.   Đây là một chiếc review ngắn, thật, thề. Vì chắc hẳn là truyện này nhiều bác biết rồi với cả tui cũng không muốn sì poi gì cả. Truyện này đôi chỗ còn để tên là Địch Áo tiên sinh thì phải? =)) Okayyyy. Đây là câu chuyện hề hước của hai chồng chồng đã cưới nhau 7 năm. Bối cảnh là khi xã hội đã chấp nhận hôn nhân đồng tính và phát triển đến mức sử dụng một thứ tên là “trí não” thay thế cho điện thoại. Tổng tài sợ vợ Trương Thần Phi aka Trương Đại Điểu (Trương chym to) bị tai nạn, trí não gặp trục trặc nên bỗng chốc hơi chập cheng chút. Bởi vậy mà Tiêu Tê, cũng là tổng tài to to, aka tiểu kiều thê của Trương Đại Điểu, phải đối mặt với tình trạng nhập vai bất chợt của ông chồng mình. Trương Thần Phi dù nhập vai tổng tài bá đạo, anh xã hội đen, ma cà rồng, daddy bao nuôi,… thì đều là do đọc nhiều tiểu thuyết quá. Tác giả đúng là đỉnh trong việc làm người ta cười lên cười xuống, mà trong lúc cười vl như vậy, các bạn vẫn có thể nhận ra, thực ra mỗi lần nhập vai là một góc nhỏ trong cuộc tình của hai người. Trương Thần Phi không phải sinh ra trong nhung lụa, mà thiếu thốn tình cảm, và Tiêu Tê – thiếu gia nhà giàu quyền thế – cũng không phải tình cờ mà xem mặt ông xã của mình. Trương Thần Phi đã thích Tiêu Tê từ rất lâu rồi, thích đơn phương từ xa, rồi từ từ tiến lại gần, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Tiêu Tê. Còn Tiêu Tê, mặc dù ngoài mặt không tỏ rõ, nhưng thực lòng yêu Trương Đại Điểu của mình rất nhiều, và cũng thường hay chiều theo ông chồng mặt dày của mình, cùng diễn mấy cái kịch bản điên khùng máu tró trong não ổng. Câu chuyện của hai người còn có sự xuất hiện của rất rất nhiều nhân vật hay ho, hầu như là bị thồn cẩu lương, mà đặc biệt nhất là con chó Trương Quang Tông được mua về do trong lúc ông chồng bịnh nghĩ Tiêu Tê có thể bầu và sẽ đẻ =)). Thực ra cuộc sống của chó nhà giàu Trương Quang Tông cũng khá vất vả, vì thường xuyên bị ông bố Trương dở hơi “phân vai” trong kịch bản máu tró, và còn hay bị ổng ngoạm đầu.   Ừ rồi, viết ngắn gọn thế thôi. Nếu bạn nào có đọc được cái review chả ra quần què này của mình thì hãy quên tất cả những gì vừa đọc và đi tìm ngay bộ truyện này mà nhảy nhé. Chỉ cần chuẩn bị tinh thần là nó cười vl thôi các bác ạ. Mời các bạn đón đọc Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh) của tác giả Lực Dã Thiên Hạc.
Xin Đừng Ăn Em - Hỏa Ngạ Nga
Em thụ vốn có dòng máu chuột tinh, dáng vẻ cùng sinh hoạt hệt như con người chỉ thêm nét kute của loài gặm nhấm :”3 Ngày nọ mới chuyển tới, em hí hửng làm bích quy mang sang mời hàng xóm là ảnh, ai dè anh công lại thuộc họ xà, nụ cười thân thiện trong mắt ẻm chính là rắn độc đang nhe nanh, em theo bản năng sinh tồn liền bỏ chạy trối chết, từ đây cứ nhìn thấy anh là nép xa như tránh bả =))) Đáng tiếc đuôi rắn của anh quá dài, em trốn đến đâu cũng bị anh tóm gọn, còn trang đáng thương nhờ em làm cấp dưỡng, ngày ngày đều mặt dày quấn lấy em làm sủng vật đòi ăn. Em ko còn cách nào chỉ biết run rẩy đồng ý, sáng tối chuẩn bị cơm cho anh với tâm lý ngày nào đó rồi sẽ đến phiên mình =))) Trực giác của tiểu động vật quả nhiên linh mẫn, rốt cục anh cũng ko nhịn nổi đói khát liền nhào tới liếm láp em. Buồn cười lúc ảnh liếm đến ngực em cứ tưởng anh mún xơi tim, lúc ảnh liếm đến rốn em lại tưởng anh mún nhai ruột, ai dè thứ ảnh ngậm vào lại là… quả thực là quá mức huyết tinh a =))) *** Tiểu thử tinh (chuột thành tinh) vốn định cầm chút bánh bích quy vừa nướng mang sang cho hàng xóm mới chuyển đến, nhân tiện chào hỏi, bắt chuyện. Ngoài ý muốn phát hiện hàng xóm đối diện cư nhiên là thiên địch của mình…  ”Bánh bích quy ăn ngon lắm , cám ơn ngươi.”  Bánh bích quy ăn ngon lắm , cho nên. . .  nhân tiện kế tiếp chính là đến phiên ta rồi đúng không ╭(╯^╰)╮  Tóm lại, đây chính là câu chuyện xưa về cường thế xà yêu công thích khi dễ miên nhuyễn thử trách chịu (chịu bị bắt nạt) thụ từ cuộc sống hằng ngày đến trên giường. (đặc biệt là trên giường đúng hơn) ... Mời các bạn đón đọc Xin Đừng Ăn Em của tác giả Hỏa Ngạ Nga.