Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mê Vợ Không Lối Về

Bạn đang đọc truyện Mê Vợ Không Lối Về của tác giả Chiêu Tài Tiến Bảo. Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?”. Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng…   Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.”Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.   Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu thương, vì không đóng tiền nên không được đưa vào phòng phẫu thuật. Lâm Tử Lạp nhìn mà đau lòng không thôi, nức nở nói: “Tôi có tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi đi…” Cô nghẹn ngào đưa tiền trong tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho y tá kiểm kê, sau đó mới kêu nhân viên đưa người bị thương vào trong phòng phẫu thuật. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em và Con Đường Trở Thành Thiên Hậu. *** Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu thương, vì không đóng tiền nên không được đưa vào phòng phẫu thuật. Lâm Tử Lạp nhìn mà đau lòng không thôi, nức nở nói: “Tôi có tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi đi…” Cô nghẹn ngào đưa tiền trong tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho y tá kiểm kê, sau đó mới kêu nhân viên đưa người bị thương vào trong phòng phẫu thuật. Lâm Tử Lạp không thấy bọn họ đẩy em trai mình vào, vội vàng nhào lên bắt lấy bác sĩ cầu xin: “Còn cả em trai tôi nữa, ông cứu thằng bé đi…” Bác sĩ thở dài: “Thật ngại quá, em trai cô đã không cứu được nữa rồi…” “Không cứu được nữa?! Lời này như tiếng sét động trời giáng mạnh lên đầu Lâm Tử Lạp, khiến trước mắt cô đen lại… Đau, lồng ngực như bị người ta dùng con dao quấy phá, đau đến run rẩy ngồi cuộn lại dưới đất, tám năm trước, cô mười tuổi, ba ngoại tình vứt bỏ mẹ, đuổi mẹ đang mang thai và cô ra nước ngoài xa lạ. Sau đó em trai được sinh ra, lúc ba tuổi phát hiện mắc bệnh tự kỷ, vốn cuộc sống đã túng thiếu, bệnh của em trai lại liên tiếp gặp nạn, cô và mẹ đi làm công cho người khác khắp nơi mới có thể sống qua ngày. Nhưng một vụ tai nạn giao thông, ở nước ngoài không có người thân, không có tiền, không ai giúp đỡ, khiến cô cảm nhận được cái gì là cùng đường. Bị ép đến đường cùng, cô đã bán đi mình cũng không thể cứu em trai về. Có một sự đau đớn, nó không dữ dội, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không dễ chịu, hít thở cũng khó khăn, bầu trời thì xám xịt, nhưng cô phải chấp nhận, còn phải cười mà chấp nhận, vì cô còn mẹ. Mẹ cần cô. Sau khi được điều trị, sức khoẻ của mẹ chuyển biết tốt, nhưng khi biết em trai đã chết, bà như sụp đổ đến nơi. Là Lâm Tử Lạp ôm bà, khóc nói: “Mẹ, mẹ vẫn còn con, cố sống tốt vì con đi.” Suốt một tháng ở bệnh viện, Trang Kha Nguyệt thường xuyên ngẩn người ngồi bên giường, Lâm Tử Lạp biết bà nhớ em trai. Nếu không phải vì mình, chỉ sợ mẹ đã đi theo em trai rồi, vì phải chăm sóc mẹ, cô bị đuổi học, nhưng vết thương của mẹ đã chuyển biến tốt đẹp. Cô xách đồ ăn đi vào bệnh viện, đến trước cửa phòng bệnh, khi cô nâng tay vừa định mở cửa, lại nghe thấy giọng nói ở bên trong… Cô rất quen với nó, cho dù đã cách xa tám năm, cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ ông ta ép mẹ ly hôn với mình. Sau khi đưa bọn họ đến đây, ông ta chưa từng đến nhìn bọn họ một cái, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì? “Kha Nguyệt, lúc trước bà và bà chủ nhà họ Tông tình như chị em, đã quyết định hôn ước từ nhỏ, theo đạo lý thì hôn ước bà quyết định phải do con gái bà lấy chồng…” “Lâm Viên Trung, ông có ý gì?!” Thân hình Trang Kha Nguyệt gầy yếu, bất chấp trên người còn có vết thương mà giãy dụa đứng lên muốn đánh ông ta, ông ta còn là người hay sao? Sắp xếp cho bà và con gái ở lại cái nơi quỷ quái xa lạ này, chưa từng quan tâm sống chết của bọn họ, hôm nay lại muốn con gái bà lập gia đình? “Cậu cả nhà họ Tông cũng là con trai bạn tốt của bà, trông ưa nhìn, dòng dõi nhà họ Tông bà cũng biết đó, lấy bên đó chỉ có hưởng phúc thôi…” Nói đến phía sau, giọng ông ta nhỏ lại. Cậu cả nhà họ Tông đúng là cao quý thật, dáng vẻ tuấn tú lịch sự, nhưng một tháng trước, anh ra nước ngoài làm việc bị rắn độc cắn, tê liệt thần kinh, không thể hành động, còn không thể làm chuyện kia. Gả qua đó chẳng khác nào ở goá cả. “Tôi lấy.” Lâm Tử Lạp đột nhiên đẩy cửa ra, cô đứng trước cửa, hai tay siết lại nắm chặt hộp đựng cơm trong tay: “Lấy chồng cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.” Lâm Viên Trung nhìn ra cửa, thấy đứa con gái đã tám năm không gặp này, trong chốc lát hoảng hốt mất mấy giây. Lúc đưa cô đến, cô vẫn là một đứa nhỏ mười tuổi, bây giờ đã trưởng thành rồi, làn da cô trắng ngần, lại rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa lớn bằng lòng bàn tay, khô khan không hề tươi tắn chúng nào, như không được phát triển tốt vậy. Không hề khiến người ta yêu thích như con gái nhỏ trong nhà. Sự không nỡ trong lòng cũng bớt đi, dẫu sao vẻ ngoài của cô cũng không đẹp lắm, cho dù lấy người chồng không làm được chuyện kia cũng không quá uất ức. Nghĩ vậy, Lâm Viên Trung cũng không thấy có gì không tốt: “Điều kiện gì, nói đi.” “Tôi về nước với mẹ, trả tất cả những thứ thuộc về mẹ cho chúng tôi, tôi đồng ý lấy chồng.” Lâm Tử Lạp liên tục siết chặt tay, dần dần mới bình tĩnh lại được. Tuy hàng năm không ở trong nước, nhưng trước đây cô đã nghe nói tới nhà họ Tông của thành phố B, gia tộc khổng lồ, của cải bạc triệu, cậu chủ của nhà họ Tông đương nhiên là cao quý. Lâm Tử Lạp không cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ đến tay mình, nói không chừng cậu cả nhà họ Tông kia rất xấu, hoặc là thân thể có chỗ khiếm khuyết. Nhưng cho dù thế, đây cũng là một cơ hội rất tốt để về nước với cô, lợi dụng tốt, còn có thể giành lại tài sản là của hồi môn của mẹ. “Lạp Lạp…” Trang Kha Nguyệt muốn khuyên cô, chuyện lớn như cưới xin không thể đùa giỡn. Cô đã đi theo bà chịu rất nhiều khổ cực rồi, không thể để cô đưa cả hôn nhân vào được. Lâm Viên Trung nghe thấy thế, lo rằng Lâm Tử Lạp bị Trang Kha Nguyệt thuyết phục sẽ không muốn lấy chồng, vội nói: “Được, chỉ cần cô chịu lấy chồng, sẽ cho cô về nước.” “Của hồi môn của mẹ tôi thì sao?” Lâm Tử Lạp nhìn người ba trên danh nghĩa của mình, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo. Lúc trước khi Trang Kha Nguyệt lấy ông ta thật sự có rất nhiều của hồi môn, đó là một số lượng không nhỏ, bây giờ kêu Lâm Viên Trung lấy ra khiến ông ta rất không nỡ. “Ba, có lẽ đứa em gái kia của tôi rất xinh đẹp, nó nên có thứ tốt hơn, nếu lấy một người đàn ông thân thể có chỗ thiếu hụt thì cả đời cũng xong rồi, huống hồ ông và mẹ tôi đã ly hôn, ông cũng nên trả lại tiền bà đưa đến nhà họ Lâm đúng không.” Lâm Viên Trung chột dạ né tránh không dám nhìn thẳng vào cô. Cô ở nước ngoài sao lại biết cậu cả nhà họ Tông kia là một người không vẹn toàn? Lâm Viên Trung nào biết Lâm Tử Lạp chỉ đang đoán thôi. Nghĩ đến cô phải lấy một người đàn ông không bình thường, Lâm Viên Trung nghiến răng: “Đợi cô gả qua đó sẽ đưa cho cô.” Con gái nhỏ của ông ta như hoa như ngọc, sao có thể lấy một người đàn ông không làm được chuyện kia chứ? Có cao quý bao nhiêu, không thể làm chuyện vợ chồng thì khác gì một người tàn phế đâu? Nghĩ đến đây, Lâm Viên Trung cũng không khó chịu như vậy nữa. Nhưng trong lòng lại ghét Lâm Tử Lạp hơn mấy phần, chỉ toàn nghĩ việc lấy tiền từ trong tay ông ta. Lâm Viên Trung lạnh lùng nhìn cô một cái: “Mẹ cô đúng là không dạy dỗ cô đàng hoàng, không hề biết lễ phép chút nào!” Lâm Tử Lạp rất muốn nói người làm cha là ông không có trách nhiệm hay sao? Ném cô lại đây chưa từng để tâm. Nhưng lúc này cô không thể nói, lợi thế của cô quá yếu, chọc giận Lâm Viên Trung không có lợi với cô. “Chuẩn bị một chút, ngày mai trở về.” Lâm Viên Trung vung tay áo rời khỏi phòng bệnh. Mời các bạn đón đọc Mê Vợ Không Lối Về của tác giả Chiêu Tài Tiến Bảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Lại Gặp Anh
Thị Y Thần, là một cô gái có diện mạo xinh đẹp, phẩm chất lại đoan trang. Nhưng bởi vì, bạn trai mà cô yêu thích đều bị cô em họ ‘biến thái’ cướp mất. Nên mặc dù đã gần ba mươi tuổi, cô vẫn còn là một ‘khuê nữ’. Mẹ cô lại bức bách, tạo áp lực. Bắt buộc cô mỗi tháng đều phải chạy đi chạy lại khắp nơi để xem mắt, hẹn hò, xã giao. Ngày đó, Thị Y Thần cùng cô bạn thân Chu Kiều Na hẹn nhau tụ tập, cô không cảm thấy mình uống say lắm. Nhưng sau khi tỉnh dậy, cô lại phát hiện nằm bên cạnh mình là một người đàn ông xa lạ. Trong lúc hoảng loạn, Thị Y Thần đã chọn cách bỏ trốn. Vốn tưởng rằng việc này đã là quá khứ. Nào ngờ, khách hàng lại yêu cầu cô mang áo cưới đã đặt trước đó, đưa đến nhà chồng chưa cưới của cô ấy. Một lần nữa gặp lại Lục Thần Hòa. Việc làm cô khó xử chính là anh ta lại là chồng chưa cưới của khách hàng…Anh ta không phải là người phục vụ X đó sao? *** Xuyên suốt toàn bộ truyện từ đầu tới gần cuối, rất ít những cảnh lãnh mạn =))) H thì càng không (thực ra có 1 thôi nhưng lướt qua chập chờn như bướm vờn vậy) nhưng nội dung khá ổn các chị em ạ. “Anh lại gặp em” (một số nơi dịch là Em lại gặp anh) là câu chuyện tình yêu của Thị Y Thần và Lục Thần Hoà. Thị Y Thần là cô chủ của 1 cửa hàng thiết kế quần áo, đồ cưới còn Lục Thần Hoà là nhị đại công tử nhà họ Lục, chuẩn bị thừa kế chuỗi khách sạn Hải Hâm 5 sao thì tự dưng quay ra làm… nông =)) Anh này buồn cười lắm, theo như lời chị nữ chính thì là có “bệnh thần kinh” ấy. Hoàn cảnh 2 anh chị này gặp nhau thì đúng là không tốt đẹp gì lắm, cả mấy lần sau gặp cũng chả ra đâu vào đâu, cứ gặp là cãi nhau đấu võ mồm thôi. Cũng vì như thế mà tính cách nam chính mình nhớ có 1 đoạn được miêu tả là “vô sỉ đanh đá mà nhàm chán” =))) Anh này xuyên suốt cả truyện toàn hành động bất ngờ theo ý thích (nhưng không độc đoán đáng ghét đâu) xong nữ chính hết lần này đến lần khác than vãn “lại phát bệnh rồi” =)) Bên cạnh những giây phút “phát bệnh” của 2 nhân vật chính còn là những lần Thị Y Thần bị mẹ bắt đi xem mắt, gặp phải gia đình “cực phẩm”, còn là mối tình còn vương trong lòng với Cao Minh Dương và nỗi đau dằn vặt bởi cô em họ Thị Y Vân. phải đến 3/4 câu chuyện mình rất khó chịu Thị Y Vân vì sự tự tin đến ngạo mạn, nhưng đến đoạn gần cuối, khi mà Thị Y Thần giải thích về khúc mắc năm cũ của cô và Thị Y Vân, mình hình dung ra những gì Thị Y Vân phải gánh chịu, cảm thấy đáng thương hơn (mặc dù vẫn không thể thích nổi Y Vân). Về phía Cao Minh Dương, mình ghét anh này lắm… Mặc dù về cơ bản thì còn cả tỉ nam phụ đáng ghét hơn nhưng mình vẫn khó chịu anh Cao này. Đàn ông kiểu gì cứ nhập nhằng dây dưa xong còn lấy lí do làm bạn trai của em họ để đến nhà gặp Y Thần nữa?!?! Nhiều người có thể thấy anh này cũng tốt si tình bla bla nhưng mình cá nhân không thể thích được như thế. “Anh lại gặp em” không nhiều cảnh lãnh mạn, phải nhắc lại thế, 2 nhân vật chính cũng mãi mới thổ lộ cho nhau mặc dù cứ dây dưa cả truyện. Nhưng về cơ bản thì truyện này nhẹ nhàng, đọc vào ngày nghỉ như thế này cũng tạm được đó. Mình thì thấy tính cách 2 anh chị này không có gì đặc sắc nhưng rất hợp nhau, đều “dị dị thần kinh” =)) Rating: 3.5/5 Mời các bạn đón đọc Em Lại Gặp Anh của tác giả Hoa Thanh Thần.
Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện
Truyện ngôn tình Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện chứa chan tâm tư tình cảm thực tế và có nét lãng mạn duyên dáng mà tác giả Quân Tử Ước Hẹn mang lại. Sự dịu dàng và tình yêu tuyệt vời của Lãnh Nhất Thiên đối với Đường Tố Khanh. Lời văn dẫn truyện Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện lại hay, uyển chuyển, nhẹ nhàng thấm sâu vào lòng người đọc. Truyện Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện của tác giả Quân Tử Ước Hẹn, kể về một cô gái làm phó thị trưởng, cô thông minh, xinh đẹp, được biết bao chàng theo đuổi.... Còn anh là một tay Mafia, hoạt động ở thành phố mà cô đang sống nhằm lật tẩy những tên tham ô hối lộ và gặp được cô, vì cô là một cô gái đặc biệt, dám bơ anh khi đi ngang qua trước mặt anh. Anh bắt đầu có hứng thú với cô và đã giả hiền để trở thành một con cừu non để càng ngày càng âm mưu biến khuôn mặt ấy trở nên ấm dần hơn và cho đến một lần anh hóa thành một con sói để rồi ăn hết những gì của cô!!! *** Phố phường rực rỡ vừa mới lên đèn, bầu trời đen như mực, giữa không trung điểm xuyết vài viên linh châu, cuộc sống phong phú về đêm chính thức bắt đầu, lúc này trên đường cao tốc dập dìu xe qua lại, có một chiếc xe màu bạc, kiểu mới nhất của Porsche làm người khác chú ý, nguyên nhân không phải xe đắc đến thế, mà là mã lực của xe tương đương với tên lửa không ngừng chạy như điên, có thể lái vững vàng như thế thì chắc rằng tay lái của người điều khiển chỉ thuộc hàng tay đua, muốn không làm người khác chú ý cũng không được. Bên trong xe, người đàn ông trong làm người ta càng choáng ngợp hơn, ngũ quan[1] anh tuấn phối với màu da mật ong, dáng người to lớn, quân trang chỉnh tề, bên trong cơ thể tản mát ra một cỗ ngay thẳng, tròng mắt đen nhánh nồng nặc sự phiền não, tay dơ lên vững vàng mở dây an toàn. 1 (Ngũ quan chỉ 5 khí quan gồm: tai, mắt, mũi, miệng và thân thể)   Mời các bạn đón đọc Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện của tác giả Quân Tử Ước Hẹn.
Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh
Truyện Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh kể về một cô tiểu thư nhà họ Nhậm. Khi cô tròn mười lăm tuổi, anh đã đến bên cô nhưng rồi lại biến mất không lý do. Anh chính là mối tình đầu của cô khiến cô không bao giờ quên được, và giờ đây khi ký ức đẹp đẽ về anh hiện về cô lại thấy rung động, xao xuyến trong lòng. Trong trí tưởng tượng của cô, anh là một người đàn ông vô cùng hoàn hảo và cuối cùng cô cũng được gặp lại người đàn ông hoàn mỹ đó một lần nữa... Cô đi công việc và đã ở cùng anh một ngày, chỉ với một ngày mà cô phát hiện anh là một người chẳng giống như những gì cô tưởng tượng mà hoàn toàn ngược lại là một con người đầy khuyết điểm. Vậy cô còn muốn có anh nữa không?? *** Nhậm Quả Quả từng tưởng tượng mối tình đầu của mình sẽ bắt đầu như thế nào...Có lẽ sẽ lãng mạn như tiểu thuyết. Có lẽ sẽ đau khổ như phim truyền hình nhiều tập đầy cẩu huyết. Có lẽ sẽ chua chua ngọt ngọt như mọi người kể. Mối tình đầu luôn chua chua ngọt ngọt mà. Cô luôn luôn nghĩ tới, luôn luôn chờ mong. Tuy người nhà quản rất nghiêm nhưng Nhậm Quả Quả vẫn vô cùng mong đợi anh hùng diệt rồng xuất hiện trong cuộc đời mình. Anh sẽ tiêu diệt hết lũ rồng và cả những người thân khó đối phó của cô! Chỉ tưởng tượng cảnh anh hùng đánh nhau với con rồng độc ác thôi là Nhậm Quả Quả đã thấy hưng phấn rồi! Nhưng Nhậm Quả Quả hoàn toàn không ngờ rằng hóa ra tình yêu còn có hương vị khác ── hương vị của sự mất mát khó quên. Cô vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh của tác giả Nguyên Viện.
Cực Phẩm Ác Nam
Cực phẩm nam nhân!? Ngô— Nam tử tuấn dật tuyệt luân khiến kẻ khác nhìn không chớp mắt, hơn nữa gia tài bạc vạn, thành tựu phi phàm, không thể nghi ngờ là một cái ‘ Kim cương vương’ (Chồng giàu ), nhưng là…… Nàng thấy hắn chính là một tên ác ma tàn khốc vô lệ, ánh mắt lạnh như băng, mắng người với khí thế hiêu trương bạt hổ. Nàng thật đáng thương mà, sợ đến mức ói không nên câu, tay chân vô thố, lại cnf bị siêu cấp ác nam làm hại sống không được an ổn qua ngày! Đối với ‘em gái nuôi’ là nàng luôn ác ý khiêu khích: Một buổi tối muộn, xem trộn nàng tắm, ‘nghịch nghịch’ lổ tai nàng, đem nàng lên giường tuyên bố hắn có ‘quyền’ động tay động chân với nàng. Không cho nàng nói, đã vậy còn tiện cởi bỏ khăn tắm. Hắn cuồng dã, cường hãn khiêu khích làm cả người nàng vô lực, yếu ớt, không thể phản kháng… Cái gì! Nàng thanh tân nhã trí khiến hắn thấy ‘hứng thú’? Nhưng …… Nhưng mà nàng căn bản không muốn…… Nam diễn viên Lạc Mộ Thiên Nữ diễn viên Tống Thanh Linh *** Tỷ Liên cười nhu mị, phong tình vạn chủng đi vào thư phòng. Hiếm có nữ nhân giống nàng, ở độ tuổi trung niên mà gương mặt không hề ghi dấu thời gian. Hai năm trước, nàng gả cho Lạc Hoằng Viễn. Trượng phu hơn nàng 15 tuổi, là một vị thương giới danh nhân. “Lão gia, ông (Nguyệt: Lúc đầu mình định để là ‘anh’ nhưng nó làm sao ấy, nên nếu không thuận tai thì cũng đành chịu, nếu nàng nào có ý tưởng hay hơn thì bỉu nhớ ) mau nghỉ ngơi một chút, công việc dù sao cũng còn nhiều, đừng làm khổ mình như vậy.” Tỷ Liên làm nũng. Cùng nàng mỗi ngày ăn tối xong, Viễn Hoằng đều ‘cố thủ’ tại bàn làm việc. Nếu hỏi Tỷ Liên đối với Lạc Viễn Hoằng có gì bất mãn thì chính là Lạc Viễn Hoằng quá bận, công sự chưa bao giờ hoàn tất, làm nàng… độc thủ khuê phòng ạ! Chẳng qua…… Hoàn hảo, nàng cuối cùng cũng nghĩ được cách. ” Liên Nhi, đừng làm ồn, anh (Tuyết: Một từ: Tởm, Hai từ: Muốn phu,… Ôi giai vừa già nhưng lại giàu ) còn một phần tài liệu chưa làm xong……” ” Mặc kệ, không chuẩn xem!” Tả Liên vươn hai tay ôm ấy cổ Lạc Viễn Hoằng, khuôn mặt ghé sát, nói: “Ông mỗi ngày đều có công việc, bỏ qua một lúc không được sao. Mặc kệ, em đã lâu không cùng ông rò chuyện. Cứ như vậy có khi đến gương mặt ông em cũng muốn quên. (Nguyệt: Lão tháu bà, tiền bà có quên không? ). Mặc kệ, hôm nay ông phải ở cùng em!”   Mời các bạn đón đọc Cực Phẩm Ác Nam của tác giả Tiểu Ngôn.