Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Máu Đọng

Cho đến khi Cố An Ninh biết thật ra bản chất của Thiệu Đình chính là một con sói, hơn nữa còn là một con sói không biết phục tùng, thì đã muộn mất rồi. Chọc phải một kẻ như vậy, ngoài chạy trốn ra thì cô không còn cách nào khác. Cơ mà người đàn ông này sao có thể buông tha cô dễ dàng như vậy được Thiệu Đình: “Tôi tính kế cả đời em, tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm. Tôi chính là người đàn ông có trách nhiệm” Cố An Ninh: “…” ——— ———- Nói chung là chị Cố An Ninh thảm rồi *-* Đọc NGHỊCH LỬA thấy rất có cảm tình với chị này vì chị í tuy là tiểu thư khuê các nhưng lại rất tốt tính, biết nhường nhịn, tuy có hơi ngốc một tí (bằng chứng là nghe lời anh Thiệu Đình kiếm chị Vãn Thu về ngủ với ny), nhưng cũng không hề đáng ghét tí nào. Giờ rơi vào tay anh này chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao mà như tù nhân *-* *** Buổi tối về Cố An Ninh muốn tìm cơ hội nói với Thiệu Đình chuyện có em bé; lúc đám cưới cô mặc chiếc váy trắng Hàn Quốc thắt đai lưng, che bụng rất kỹ, bụng ba tháng lại không nổi rõ. Cô thật ra rất sốt ruột và muốn chia sẻ tin tốt này với anh Quản gia thấy bọn họ cùng nhau trở về thì cười toe toét: “Tôi đi chuẩn bị bữa ăn khuya cho hai người” Thiệu Kính gật đầu, lúc này mới thôi nắm tay cô sau cả ngày: “Anh đi tắm” Cố An Ninh gật đầu. Thiệu Kính đứng im không động đậy, nhìn cô chằm chằm. Cố An Ninh nghi hoặc nhíu mày, hỏi có chuyện gì. Anh hơi lúng túng, nắm vai cô, cúi xuống lẩm bẩm: “Em vào phòng ngủ chờ anh, anh phải luôn nghe thấy giọng em” Không ngờ anh lại thấy thiếu an toàn đến vậy, Cố An Ninh không tiền đồ mềm lòng, mặt hơi đỏ lên, lí nhí “Ừ” một câu. Lúc Thiệu Kính đi tắm, cô tựa lưng vào tường phòng tắm, thất thần, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, có chút chờ mong vẻ mặt của Thiệu Kính khi biết cô mang thai. Trước kia, vì vấn đề tâm lý, cô kháng cự việc tiếp xúc với người khác phái, còn vì một số lý do đặc biệt khác mà không thể mang thai. Những chuyện này Thiệu Kính đều biết, anh hẳn đã chuẩn bị tâm lý về việc không thể có con, nhưng mà nào có ai không muốn có con mình đâu? Bây giờ, nhớ lại chuyện cũ thời trẻ, cô cảm thấy rất bình thản. Đi qua nhiều năm như thế, hiện tại hạnh phúc là tốt rồi, cứ giữ mãi chuyện quá khứ trong lòng cũng chẳng để làm gì. Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, người đàn ông cao lớn rắn chắc đứng ở cửa, hoàn toàn…không mặc đồ, ánh đèn chiếu chếch lên gương mặt táo bạo. Cố An Ninh ớ người nhìn qua, liếc mắt còn có thể thấy rõ ràng từ đầu đến chân anh, tầm mắt còn dừng lại ở chỗ to lớn hoành tráng một lúc lâu. Mặt cô nóng bừng lên, nói chuyện cũng không trôi chảy: “Anh…anh làm gì đấy?” “Nói chuyện với anh ba phút” Anh nói rất thản nhiên, đưa tay ôm lấy cô về bên người, áp vào cơ thể vẫn còn dính nước của mình. Cố An Ninh chưa kịp nói gì, đến lúc phản ứng được thì đã bị anh đặt lên bồn rửa mặt. Dục vọng trong mắt anh quá rõ ràng, Cố An Ninh cực kỳ quen thuộc ánh mắt này; nhớ đến lời bác sĩ dặn dò lòng còn lo lắng, định nói thì miệng đã bị chặn lại. Anh hôn rất quyết liệt, như con sói đói đã lâu. Môi bị cắn mút nhưng lại cảm thấy thoải mái, thân thể cũng nhanh chóng được ôm chặt. Cố An Ninh cảm nhận được dòng điện tê dại chạy khắp toàn thân; anh hôn rất sâu, cơ thể dần cảm thấy thả lỏng, lại rung động, rồi lại như chưa đủ, đòi hỏi anh thêm. Cô ngoan ngoãn hé miệng để anh tiến vào, chiếc lưỡi tỉ mỉ liếm láp. Thiệu Kính rất thỏa mãn với sự đáp lại của cô, lòng bàn tay vuốt ve tấm lưng trần, trượt xuống một đường, sượt qua dây áo lót. Khoảnh khắc da thịt va chạm, hai người đều run rẩy. Có lẽ do đã lâu rồi hai người không thân mật, hơi thở đều trở nên nặng nề hơn, tay chân quấn quýt, dán sát vào nhau. Lúc tách ra sự khao khát trên mặt Thiệu Kính càng rõ ràng hơn, tay anh còn không ngừng đi xuống, cả bàn tay phủ lên mông xinh của cô *ôi ghi là mông xinh mà buồn cười quá, nhưng “kiều cử mông” chả biết nên ghi thế nào * Anh nắn bóp bừa bãi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Cố An Ninh, như thế muốn xem phản ứng chân thật của cô, bướng bỉnh mà kiên trì. Cố An Ninh xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, nhưng thân thể lại không nói dối, cô cảm nhận được rõ ràng khát vọng tuôn chảy từ nơi bí mật. Đá cẩm thạch dưới người ướt đẫm, cô ngượng ngùng cúi thấp đầu nhưng lại bị anh giữ cằm nâng lên: “Anh muốn nhìn em sướng” Giọng nói vì dục vọng mà trở nên khàn khàn, vẻ mặt gợi tình vô cùng, ánh mắt thâm tình mời gọi khiến cô không thể kiểm soát được bản thân. Cố An Ninh nuốt nước bọt, nắm chặt cổ tay anh: “Thiệu Kính, em…” “Đừng nói nữa” – Thiệu Kính chọc trán cô, lòng bàn tay đổi hướng, nhẹ nhàng xoa bắp đùi cô: “Ngoan nào, tách chân ra anh xem chút” Cố An Ninh cắn chặt môi lắc đầu, Thiệu Kính cậy mạnh đè cô xuống, sục sạo chỗ lầy lội, chỉ một lúc là thấy được một dải chất lỏng chảy ra. Điều này khiến anh có chút thụ sủng nhược kinh, sau đó nhìn cô đắc thắng: “Không muốn thật à? Ướt thế này cơ mà?” Cố An Ninh quẫn bách không mở mắt, đương nhiên cô không phải là đối thủ của người nào lưu manh kia rồi, lên giường vĩnh viễn không có phần thắng, đành phải nắm chặt cổ tay anh: “Anh dừng lại đã, em có chuyện muốn nói” “Vừa làm vừa nói, ngại cái gì” Thiệu Kính nói xong đã kéo chân cô vòng qua lưng, con quái vật to lớn giữa rừng xanh thét gào ở trước lối vào; cách lớp vải ren mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ và sức mạnh của nó. “Đáng ra có thể kiên nhẫn hơn, nhưng anh không nhịn được” – Anh cúi xuống cắn thùy tai cô, nhỏ giọng thổi – “Thấy em là anh cứng” Cố An Ninh đã có phản ứng, anh tiến quân tấn xông cô, con thú ấy va chạm thân mật với bắp đùi cô, làn da vốn trắng mềm biến thành đỏ ửng. Lúc này chỗ đó càng không xong, bị đâm chọc đến cô choáng váng. Ngón tay thon dài hơi dùng sức, kéo quần lót cô ra. Cố An Ninh không kịp kêu thì anh đã ấn vào giữa hai cánh hoa. --- Thái dương Thiệu Kính lấm tấm mồ hôi, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm: “Chân nâng lên một chút, bên trong thả lỏng ra, ngậm chặt quá” Cố An Ninh bị lời nói trắng trợn của anh làm vừa ngượng vừa ngại, giữ chặt cánh tay anh, đấu tranh: “Đừng đi vào, làm con bị thương giờ” Thiệu Kính đang cúi đầu chăm chú nhìn nơi tiếp xúc của hai người, sống lưng chợt cứng đờ. Cố An Ninh căng thẳng nhìn anh, thấy anh nghi hoặc nhìn mình, tim cũng đập dồn dập: “Em có thai” Thiệu Kính nhíu mày, trông mặt hết sức buồn cười, nhếch môi mà mãi không nói chuyện. Cố An Ninh bị phản ứng của anh làm cho dở khóc dở cười: “Anh không thích à?” Thiệu Kính sửng sốt một hồi lâu: “Sao lại có thai được?” Cố An Ninh đảo mắt: “Thì anh làm em có thai chứ sao” Mời các bạn đón đọc Máu Đọng của tác giả Phong Tử Tam Tam.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lương Điền Mỹ Thương - Tiêu Diêu Dương Dương
Ra cửa đi dạo phố, Lý Noãn - bậc thầy một đời về dưỡng sinh lại gặp phải tai họa bất giờ từ trên trời rơi xuống, bị bà bác nhảy lầu đè chết, tỉnh lại lần nữa, không ngờ sống lại ở trên người một tiểu cô nương mười lăm tuổi, tuy trong nhà nghèo nhưng được nhiều người yêu thương, cũng coi như cha yêu thương, mẹ bảo vệ, lại có huynh đệ tỷ muội bà con yêu thương, nhưng vì cái gì. . . . . . Cô gần như nhảy qua tất cả các bước, thành mẹ đứa bé? Vuốt cái bụng bằng phẳng mang vẻ mặt âu lo: "Thôi thôi, con à, mẹ nhất định sẽ đối xử với con như con ruột của mình . . . . . ." *** "Có nghe nói không, nha đầu Lý gia kia chết rồi!" Vẻ mặt thôn nhân Giáp mang vẻ thần bí, hợp với phong cách một bà tám. "Mệt nó chết sớm, đồ tiểu tiện chân (đồ đĩ) kia quả thật bại hoại nếp sống của thôn Lý gia chúng ta, nếu nó không chết, cũng nhất định phải kéo đi dìm lồng heo!" Vẻ mặt thôn nhân Ất mang theo vẻ khinh bỉ khinh thường, khẽ ngước cái cằm béo ba bốn ngấn, lúc đó đôi môi đỏ như quả mận, giống như là dính máu heo. Thôn nhân Bính lắc đầu, giống như tiếc nuối không dứt, thở dài nói: "Còn nhỏ tuổi không lo học, thế nhưng tằng tịu với nam nhân, còn mang thai nghiệt chủng, chết cũng sạch sẽ." "Đáng tiếc gương mặt đó, dáng dấp cũng xinh đẹp, sao tính tình phóng đãng như vậy? Hai phu thê nhà Lý Tứ kia cũng không biết nuôi khuê nữ thế nào, nuôi một người có đức hạnh thế này, cũng thật là mất thể diện ném ra nơi xa xôi mà đi cho rồi, chậc chậc!" Thôn nhân Giáp nói xong, còn ý vị sâu xa chép miệng. Sáng sớm trên đầu thôn, ba nông phụ vác lấy rổ rau bước đi, ngươi một câu ta một lời, nói đại sự xảy ra trong thôn tối hôm qua. Vừa đúng lúc này, lại có hai người từ trong đường mòn đi ra ngoài, đang nói gì đó, thôn nhân Giáp bên này lập chen miệng nói: "Mẹ Trương Sinh, La đại tỷ, các ngươi biết không, nha đầu Lý gia mang thai con hoang kia đã treo ngược tự sát vào ban đêm rồi!" "Nghe nói lúc khiêng xuống, còn trừng mắt, lè lưỡi, tình trạng chết tương đối dọa người!" Thôn nhân Ất nhớ lại hình ảnh kia, miệng to như chậu máu nói chuyện, một bụng mỡ béo run rẩy. "Á! Đó thật sự là quá đáng sợ!" Mẹ Trương Sinh cũng run lên, lập tức bị đề tài này hấp dẫn. La đại tỷ với dáng người khỏe mạnh to lớn đứng bên cạnh lại khẽ cau mày, không nói tiếng nào, xưa nay nàng tin Phật, không có thói quen nói ngắn nói dài ở sau lưng người khác, hơn nữa người cũng đã chết rồi, nên nhập thổ vi an, cho dù là khi còn sống làm sai, vậy cũng không nên bị lấy ra nói chuyện. Mấy người khác ngươi một lời ta một câu, càng nói càng hăng say, chỉ có La đại tỷ không nói lời nào, bị hỏi cái gì, cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Một nhóm năm người, cứ như vậy dần dần đi về phía trấn trên, ai cũng không chú ý tới, trên một cây đại thụ bên cạnh đường mòn mà hai người La đại tỷ vừa mới đi ra, có một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt đang ngồi ở phía trên, trên cần cổ nàng có một vết dây sâu, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ đi xa.di.e.n.d,a,n/le/quy.don Từ trên cây bước xuống, Lý Noãn bình thản vuốt sinh mạng mới trong bụng mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Bảo bối à bảo bối, người cha đáng chết khốn kiếp không chịu trách nhiệm, bỏ chạy mất tăm, làm hại đứa bé dịu dàng động lòng người như con cũng mất mạng theo mẹ, cũng làm cho ta đây một người từ bên ngoài đến chiếm tiện nghi. Chỉ là con hãy yên tâm đi, coi như chỉ vì mẹ con đưa ta cơ thể, ta cũng sẽ xem con như ruột thịt." Nói xong dừng một chút, lại cảm thấy lời này có chút không được tự nhiên, lập tức bổ sung một câu: "Xem ta nói gì vậy kìa, con từ trong bụng ta chui ra, đương nhiên là ruột thịt của ta rồi. Haizz, ta một hoàng hoa đại khuê nữ, vừa mới chết đi, lại không giải thích được tiết kiệm tất cả các bước trực tiếp làm mẹ, ta thật sự quá mức kích thích và kinh hãi, có chút tìm từ không thích hợp, con đừng để ý nhé." ... Mời các bạn đón đọc Lương Điền Mỹ Thương của tác giả Tiêu Diêu Dương Dương.
Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.
Không Thịt Không Vui - Tát Không Không
Đây là một truyện thấp kém, một truyện phức tạp, một truyện không có đạo đức, một truyện thú vị tách biệt khỏi hàng ngũ văn chương cao cấp, một truyện vô ích cho nhân dân. Hãy cẩn thận nếu nhảy vào. NP, máu chó, sét đánh, nhảy hố nhớ cẩn thận. *** Năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, 14 giờ 23 phút 56 giây chiều nào đó, trong một căn phòng khách sạn rộng tổng cộng 11 mét vuông, trên đầu giường có 2 cái tủ, bên trái hai cái tủ đầu giường có 3 đóa tường vi, số lượng mỗi đóa hoa lần lượt là 32, 35, 38. Bên phải tủ đầu giường có 4 cái áo mưa, trong đó 3 cái chỉ còn vỏ, trên vỏ có tổng cộng 17 chữ cái tiếng Anh cùng 9 chữ cái tiếng Trung. Trên sàn nhà trải tấm thảm dệt trong 17 giờ 12 phút 8 giây, trên thảm lại có 8 thứ quần áo vất lung tung, theo thứ tự thì đầu tiên là nội y ren cỡ 36D màu đỏ thẫm của nữ, quần lót ren màu đen trong suốt 2.5 tệ, áo ngực màu tím nhạt 8 tệ, quần đùi vàng nhạt 10 tệ, quần sịp xẻ đôi của đàn ông, áo trong nhuộm 24 loại màu sắc Hawaii, cái quần đùi có 5 chấm đen đỏ thẫm. Bên cạnh đống quần áo là cái giường lớn có thể mua bằng 78 tệ theo giá thị trường cũ, dài 2 mét, rộng 1.8 mét, nệm lò xo có 6 cái đã mất đi sự co dãn. Trên giường có 1 đôi nam nữ. Bốn cánh tay, 4 cái chân, 2 đầu lưỡi, còn có 1 bộ phận không thuần khiết khác của bọn họ đang giao quấn lấy nhau. Bộ phận không thuần khiết kia có bọc 3 lớp áo mưa, nhưng mà trong quá trình điên cuồng, nòng nọc con của người đàn ông vẫn đào thoát khỏi nhà giam vững chắc nhất, trong đó có một con nhanh nhất, thành công chui vào một quả ~ trứng của người đàn bà, hạ cánh, bắt đầu trưởng thành. 7 tháng sau, tôi sinh ra. Một năm sau nữa, cha già của tôi chết. Ông ấy là thành viên của một bang phái xã hội đen – bang Thanh Nghĩa Tiểu Trường, công việc bình thường chính là thu phí bảo hộ trong địa bàn quản lý, kéo bè kéo lũ đánh nhau, bắt cóc con nít linh tinh. Vào ngày sinh nhật tròn một tuổi của tôi, buổi tối hôm đó ông ấy tăng ca -- giúp đại ca thanh trừng bang phái khác. Truyền thuyết kể rằng, đêm đó gió mát trăng thanh, tại một góc phố âm u hạng nhất có một cái bóng tỏa ánh sáng lờ mờ ra xung quanh, hai bên người ngựa xông về phía đối phương, cầm đao chém giết. Ngay lúc mấu chốt, công nhận đoạn đường đang thi công phía trước không cẩn thận làm đứt dây điện, làm góc phố nhất thời lâm vào bóng đêm. Mọi động tác đều ngừng lại, bốn phía lặng ngắt như tờ. Lúc này, một ông chú của bang đối phương lôi đèn pin ra, màu vàng chiếu sáng bộ mặt thánh nhân của ông ta. Ông ta dùng giọng trìu mến nói với những con sơn dương đang cần cứu vớt phía đối diện: "Đừng sợ, chỗ tôi đây có ánh sáng!" Một giây đó, ông chú này cảm thấy trên đầu mình chính là cái vòng phát sáng, có thể giả mạo thành Jesus rồi. Đáng tiếc, cho dù có thật sự là chú Jesus thì cũng bị đóng đinh trên giá chữ thập, bị tội đồ giết chết. Lúc ông chú giả mạo Jesus nói xong, giây tiếp theo, vô số đao kiếm phi thẳng tới chỗ ông ta, thành công tiễn ổng đến chỗ Mạnh Bà Ngự Tỷ [1] nói chuyện yêu đương. Nói, bản thân muốn trở thành mục tiêu, không chém ông ta còn chém ai? Chém ông ta xong, hai bên cũng lao vào chém giết đến đỏ cả mắt, mặc kệ là địch hay đồng bọn, cứ đụng được là chém. Nửa giờ sau, bang Thanh Nghĩa kéo đến hỗ trợ, mở đèn xe lên nhìn một cái, cha già của tôi đã ngã xuống trong vũng máu. Mà máu, đều từ mông chảy ra -- có người dùng dao chọc trúng bộ phận kia của ông ấy. Nghe nói, câu di ngôn cuối cùng của ông ấy là: "Ai con mẹ nó động đến hoa cúc của ông đây! ! !" Sau khi cha già đi, mẹ già lại rất vui vẻ, bởi vì bang phái nể mặt tôi, cho bà ấy một khoản tiền không ít. Mẹ già lúc ấy mới 18, bộ dạng xinh đẹp, người theo đuổi rất đông. Điều không ngờ là, lại lọt vào mắt xanh của Lão Tam bang phái đó. Không ngờ nữa là, Lão Tam kia là người ăn trong bát, nhìn trong nồi, thì ra phía sau còn có một cô bạn gái rất dũng mãnh. Có ngày ở trong toilet một quán bar, mẹ tôi bị cô bạn gái dũng mãnh kia dẫn đám chị em chân tay vây quanh, cũng lôi dao ra nói muốn cắt khuôn mặt xinh đẹp của bà. Mẹ già xem như có vài đứa con, vài lá gan, liền đem dao đâm thẳng vào ngực bạn gái dũng mãnh, làm thủng túi nước muối của người ta. Vì thế, bộ ngực bạn gái dũng mãnh giống như bóng bay bị xì hơi, dần dần xẹp xuống. ... Mời các bạn đón đọc Không Thịt Không Vui của tác giả Tát Không Không.
Không Thể Không Là Em! - Yến Ngữ Phỉ Phỉ
Quý Vân Khai xin thề, nhất định phải nắm cô gái tên Giang Phỉ mà đúng là "Giang phỉ" này trong tay, sau đó ngày ngày tra tấn giày vò hành hạ cô! * Quý Vân Khai chơi chữ, Phỉ trong tên Giang Phỉ mang nghĩa vừa đẹp vừa thơm, còn Phỉ kia chỉ cường đạo, thổ phỉ. Nhưng trên thực tế... Con đường theo đuổi vợ dài đằng đẵng, làm tôi phải dốc cả cuộc đời này! *** Giang Phỉ đang sắp xếp lại tài liệu của khách hàng, cô bạn thân thiết Đào Nhiên liền gọi đến, vừa bắt máy, lời kẻ say rượu liền lọt vào tai: "Phỉ, mau qua đây, tớ uống nhiều quá..." Đâu bên kia còn vang lên tiếng người mời rượu, Giang Phỉ nhíu mày, hỏi: "Cậu đang ở đâu?" Đào Nhiên ngấp ngứ mãi mới nói ra địa chỉ đầy đủ. Hóa ra hôm nay công ty cô ấy tổ chức liên hoan nghỉ phép mấy ngày, cả đám tiếp viên hàng không nam đẹp trai lẫn nữ xinh đẹp, khó tránh khỏi uống nhiều mấy ly. Với tửu lượng của Đào Nhiên, còn biết gọi điện thoại cầu cứu nghĩa là chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự. Lần trước ở KTV, cô ấy say đến nỗi suýt bị lột quần, may mà Giang Phỉ đến kịp, đánh gục người kia. Bằng không, Đào Nhiên sẽ khóc đến chết! Chiếc Audi Q5 dừng lại trong bãi để xe của "Tiểu Giang Nam", Giang Phỉ mở cửa xe đi vào. "Tiểu Giang Nam" là một nhà hàng chế biến riêng món ăn Giang Nam, bên trong lắp đặt các thiết bị rất mang ý cảnh sông nước Giang Nam, nhân viên đón khách cũng là người đẹp Giang Nam, giọng điệu mang âm sắc êm ái mềm mại. Chẳng qua khi những người đẹp Giang Nam này trông thấy Giang Phỉ đều không hẹn mà cùng sững sờ. Vóc dáng thon cao, tóc đen mượt như gấm, khuôn mặt cỡ bàn tay lớn, ngũ quan xinh đẹp tinh tế. Nhất là cặp môi, không tô son mà vẫn hồng. Chiếc váy dài đến đầu gối, phần eo được thít lại, làm nổi bận bộ ngực no đủ, đôi chân vừa thẳng vừa dài. Là báu vật mà bao đàn ông mơ ước. Là yêu tinh trong suy nghĩ của phụ nữ. Giang Phỉ không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt đó, lập tức đi vào phòng riêng có Đào Nhiên. Bên trong có cả trai lẫn gái, ai nấy đều lảo đảo. Đào Nhiên mắt say lờ đờ mông lung lại thấy rõ cô, mở hai tay ra chạy lại hờn dỗi: "Phỉ, cậu đã đến rồi. Cái lũ khốn kiếp, cứ rót cho tớ, mau tới báo thù giúp tớ!" Anh chàng tiếp viên nam tên Lượng Lượng bên cạnh cô vừa thấy Giang Phỉ, lập tức nở nụ cười, chỉ vào ba ly rượu trắng trên bàn nói: "Giang Phỉ cô tới rồi, đây đều là rượu mà Đào Nhiên trốn, cô giúp cô ấy uống. Vòng cuối, uống xong giải tán." ... Mời các bạn đón đọc Không Thể Không Là Em! của tác giả Yến Ngữ Phỉ Phỉ.